Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê

Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê
Chương 85: Ngoại truyện 1: Xây mới tiểu viện Lâm gia (1)



Hạ qua đông đến, đông đi xuân tới, việc đầu tiên mà Lâm Thù Văn muốn làm nhất lúc này, đó là cải tạo lại sân vườn Lâm gia.

Dù viện cũ đã được sửa chữa, nhưng ở đây gần bờ sông, bên dưới lại có mạch nước ngầm, mỗi khi vào hạ trời đổ cơn mưa to, đáy giếng bị thấm nước rất dễ ố vàng, ẩm ướt, lần này cải tạo lại sân Lâm gia, cậu dự định sẽ thay đổi một số thứ.

Lâm Thù Văn không có kinh nghiệm trong chuyện này, nên mời một người thợ xây chuyên nghiệp đến, để chọn lựa và thiết kế, cách Nghiêm trạch không xa.

Vật liệu xây dựng cũng muốn chọn nguyên liệu tốt nhất, cậu bèn hỏi ý kiến Nghiêm Dung Chi, chuyên tâm lắng nghe, dùng bút viết một danh sách ra giấy, mọi việc gần như đều tự mình làm lấy, không nhờ Nghiêm Dung Chi giúp đỡ.

Cha mẹ qua đời đã lâu, việc cậu có thể làm cho Lâm gia cũng chỉ còn lại việc này, dù đã thân cận với Nghiêm Dung Chi, nhưng trong lòng cậu vẫn kiên định với ý nghĩ này.

Nghiêm Dung Chi tôn trọng lựa chọn của cậu, lúc cậu cần giúp đỡ thì đưa ra vài lời khuyên, còn lại thì cũng chỉ là lúc cậu mệt mỏi thì sẽ đưa bờ vai để cậu dựa vào, nắm chặt tay cậu, truyền cho cậu niềm tin để tiếp tục kiên trì.

Đương nhiên, đây đều là ý nghĩ của Lâm Thù Văn, cậu muốn đích thân cải tạo lại sân, Nghiêm Dung Chi tự nhiên đồng ý, nhưng cũng không để cậu quá mệt nhọc, có khi bận đến mức quên ăn cơm, thiếu ngủ, nam nhân vốn không ở cạnh lại lặng lẽ xuất hiện, dọn bàn ngay tại chỗ, xới cơm chia thức ăn, tự mình thúc giục cậu dùng cơm, rồi dẫn cậu đi nghỉ ngơi.

Món ăn hôm nay vẫn như trước kia, toàn là món Lâm Thù Văn thích ăn, đậu hủ hầm thịt, rau xào với mỡ heo tươi mới, mỗi lần Lâm Thù Văn đều ăn sạch sẽ, còn có một chén canh xương hầm củ sen, ngó sen được hầm mềm nhừ ăn rất ngon.

Cậu nếm mấy miếng, rồi gắp một miếng ngó sen đưa đến bên miệng Nghiêm Dung Chi.

Nghiêm Dung Chi nói: "Ta ăn rồi."

Nhưng vẫn ăn miếng ngó sen Lâm Thù Văn đưa tới.

Lâm Thù Văn nói: "Dựa theo kiến nghị của chàng cùng sư phụ, đã chọn xong vật liệu xây dựng rồi, qua một thời gian nữa sẽ lần lượt được đưa tới."

Còn vật liễu gỗ thì lấy trong xưởng gỗ của Nghiêm gia, hai người đã thành thân, là người một nhà, Nghiêm Dung Chi vì việc cải tạo sân mà đưa ra ý kiến, mỗi người đều có cái lý riêng, Lâm Thù Văn cũng không thể từ chối.

Nếu Nghiêm Dung Chi muốn làm việc, từ góc độ của mình, cậu cũng rất sẵn lòng giúp đỡ.

Trong lúc chờ vật liệu được vận chuyển đến, Nghiêm Dung Chi đã tìm một vị thầy để tính ngày khởi công, nhanh nhất cũng phải đợi đến cuối tuần này.

Đến cuối tuần, bản vẽ sân đã qua chỉnh sửa cũng được quyết định, vật liệu xây dựng đã được đưa đến đầy đủ, nhóm công nhân cũng đã tới trước hai ngày.

Lâm Thù Văn tới gặp công nhân, tuy rằng lúc tuyển dụng đã thỏa thuận tiền công, nhưng cậu vẫn tự mình tỉ mỉ nói lại một lần nữa với mọi người, ngoại trừ tiền công, trong lúc xây dựng cũng sẽ được bao ăn uống, đảm bảo mỗi ngày đều có thịt để ăn, có canh để uống. Nếu trong quá trình làm việc bị thương, cũng sẽ không thu tiền thuốc chữa trị, đại phu cũng do Lâm Thù Văn tìm.

Nhóm công nhân không có dị nghị gì, đa số bọn họ sống ở mấy thôn xung quanh, đã từng nghe nói về Lâm Thù Văn, cũng từng tiếp xúc với cậu vài lần. Biết tâm địa cậu lương thiện, dễ nói chuyện, cho nên có thể làm việc cho Lâm gia, tính ra tốt hơn nhiều so với làm việc cho nhà khác.

Cuối xuân, trời không nóng không lạnh, là lúc thích hợp nhất để làm việc. Khi đến ngày, nhóm công nhân đúng giờ khởi công động thổ, Lâm Thù Văn dậy từ sớm, rửa mặt xong thì bị Nghiêm Dung Chi kéo vào nhà ăn dùng bữa sáng, sau khi ăn xong thì vội vàng đi xem công trình.

Xây dựng lại Lâm gia là ý nghĩ đã có từ lâu, nhưng trước đây không có đủ tiền, cũng chẳng có điều kiện, mãi đến hôm nay, mới tích cóp được một số tiền hoàn toàn thuộc về mình.

Nền móng còn chưa bắt đầu đổ, nhưng chỉ cần nhìn bóng dáng bận rộn của nhóm công nhân, Lâm Thù Văn không nhịn được mà nở nụ cười.

Đốc công nhìn thấy cậu, cười hỏi: "Tiên sinh tới sớm thế?"

Lâm Thù Văn nói: "Các ngươi cứ làm đi, không cần bận tâm đến ta, ta chỉ đi dạo xung quanh một chút thôi."

Cách đó không xa, nhóm công nhân dựng tạm một khu nhà nghỉ ngơi, thời gian gấp rút, điều kiện tuy có hơi đơn sơ, nhưng mọi thứ cần thiết đều có đủ, đầu bếp nấu cơm cũng mời hẳn hai người.

Lâm Thù Văn chạy vào trong viện, đúng lúc gặp phải đầu bếp đang dỡ hàng ở cửa, xe đẩy tay chất mấy sọt rau dưa, một vị đầu bếp khác thì đang dùng xe đẩy, đẩy lồng sắt đựng gà về phía hậu viện.

Lâm Thù Văn vội vàng đến giúp đỡ, giúp sư phụ cẩn thận nhấc rau xanh trên xe đẩy tay sang một cái xe đẩy khác.

Sư phụ nói: "Công tử không cần giúp ta, mấy đồ ăn này mới thu hoạch từ trong đất, dính không ít bùn, dễ làm dơ xiêm y lắm."

Lâm Thù Văn nói: "Không sao đâu, có thể giúp được là ta đã vui rồi."

Sư phụ cười ha hả: "Tính tình của công tử tốt quá."

Hai người lần lượt dọn mấy sọt rau xanh và củ cải lên xe đẩy, bản thân Lâm Thù Văn cũng đẩy một chiếc xe ra sau bếp.

Trời còn sớm, sư phụ dựa theo thực đơn, đem đồ ăn cần làm cho bữa trưa đến cạnh giếng rửa sạch. Thực đơn được treo trên tường, Lâm Thù Văn nhìn chữ trên tấm thẻ gỗ, nói: "Chính ngọ mỗi ngày thêm một phần nước đường giải nhiệt đi, ví dụ như nước đường đậu đỏ, hoặc là nước đường hạt sen, lát nữa ta sẽ cho người mang túi đường tới đây."

Tuy rằng vẫn chưa đến thời điểm nóng nhất, nhưng nhóm công nhân liên tục bận rộn, cơ thể nóng hơn người bình thường rất nhiều, nên trong chuyện ăn uống, Lâm Thù Văn không muốn bạc đãi họ.

Nhiều khi, con người tồn tại chỉ để có thể ăn no một bữa cơm, nhớ tới cảnh mình từng đói lả, ra cửa kiếm ăn rồi ngã xuống triền núi, trong lòng Lâm Thù Văn vẫn còn sợ hãi.

Trước chính ngọ, La Văn khiêng một túi đường trắng tới, sư phụ múc nửa muỗng, bỏ vào chè đậu đỏ đã được nấu nhừ, khuấy đều, nếm thấy vị ngọt vừa phải thì chia chè thành hai nồi lớn, để nguội một chút thì sẽ càng ngon miệng hơn.

Lúc nhóm công nhân tạm dừng công việc, quay về khu nghỉ ngơi tạm thời, cầm chén múc cơm, xếp hàng chờ sư phụ chia đồ ăn vào một cái chén khác, thoáng thấy còn có thể uống nước đường đậu đỏ, ai nấy đều kinh ngạc.

Sư phụ nói: "Công tử giao phó."

Nhóm công nhân uống ngụm chè đậu đỏ đầu tiên, vị vừa ngọt vừa lạnh khiến bọn họ thở ra một hơi.

Lâm Thù Văn chạy về nhà ăn trưa cùng Nghiêm Dung Chi, vừa đến nhà ăn đã thấy Nghiêm Dung Chi bước ra từ một sân khác.

Nghiêm Dung Chi tự nhiên nắm lấy tay Lâm Thù Văn, dắt tới bồn nước, dùng nước rửa sạch rồi lau khô, hỏi: "Vui lắm à?"

Đôi mắt Lâm Thù Văn cong cong, nói: "Vui lắm, nhìn các công nhân, rồi ra sau bếp phụ giúp, đầu bếp chuẩn bị thức ăn cũng không tồi, nhưng mà ta còn cho họ thêm một phần nước đường giải nhiệt mỗi ngày."

Nghiêm Dung Chi cười nói: "Bận tới bận lui lâu như vậy, không mệt là được."

Lâm Thù Văn lắc đầu, chủ động nâng tay lên, ôm lấy eo nam nhân.

"Có chàng chăm sóc, không mệt."

Dứt lời, ngẩng khuôn mặt nhỏ, Nghiêm Dung Chi quay đầu hôn lấy.

Một lát sau buông ra, người kia mặt đỏ bừng, thở hổn hển.

"Miệng ngọt quá nhỉ."

Lâm Thù Văn ổn định lại nhịp thở: "Ban nãy, ở bên kia ta có uống một chén nước đường đậu đỏ."

Thấy cậu không còn khó chịu nữa, Nghiêm Dung Chi đặt tay bên môi cậu, nhẹ nhàng nâng lên, tiếp tục hôn xuống.

"Vậy để ta nếm lại lần nữa."
 
Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê
Chương 86: Ngoại truyện 1: Xây mới tiểu viện Lâm gia (2)



Sau trận mưa to đầu mùa hè, hơi nước nặng nề bao trùm vùng núi xung quanh, trong rừng vang lên tiếng chim kêu, mèo gấm ra ngoài chơi mang theo bộ lông ướt sũng nhảy vào sân.

Lâm Thù Văn đổ thêm nước vào chén gỗ cho nó, nhưng không có thêm thịt, mèo gấm không được nuôi trong nhà, mỗi đêm nó đều lên núi kiếm ăn, đến hừng đông mới quay về sân, tìm một góc để ngủ.

Sáng nay, Nghiêm Dung Chi có việc đi một chuyến vào thành, Lâm Thù Văn ở thư phòng nửa ngày, khắc xong tượng hình người trong tay, sau giờ ngọ định đi nhà mới nhìn một cái.

Cậu thay quần áo, mang theo dù, lúc đi đến sảnh ngoài thì quản sự nhìn thấy, trong tiếng mưa rơi vội cất cao giọng, hỏi: "Mưa lớn như vậy, công tử còn ra ngoài hả?"

Lâm Thù Văn gật đầu: "Đi xem một chút thôi."

Quản sự thật sự không hiểu sao công tử mỗi ngày đều đến đó, sân còn chưa xây xong có cái gì đẹp, nhưng công tử vui, chủ tử lại dung túng, ông ta cũng chỉ có thể đi theo dặn dò.

"Trời mưa lớn, đường trơn, công tử đi đường phải cẩn thận."

Nghĩ lại, vẫn cứ không yên tâm: "Nếu không, công tử ngồi xe ngựa đi."

Lâm Thù Văn vội xua tay: "Ta tự đi là được, đường không xa, sao phải mất công."

Đường trong thôn sau khi vào xuân ấm áp lại một lần nữa được tu sửa, Nghiêm gia bỏ ra nhiều tiền, con đường đều được trải đá phiến bằng phẳng, thuận tiện cho việc vận chuyển vật liệu gỗ từ xưởng gỗ ra khỏi thành, đồng thời, cũng tiện cho thôn dân đi ra ngoài, một hòn đá trúng mấy con chim.

Hiện tại, đi giữa mưa trong thôn, mặt đường không còn lầy lội hay đầy những chỗ gồ ghề, lồi lõm như trước nữa, Lâm Thù Văn dẫm lên mặt đường lát đá được nước mưa cọ rửa, hai bên là cỏ xanh và bụi hoa tươi tốt, hai bên đá phiến mọc rêu xanh, lúc đi cần phải cẩn thận né tránh, nếu không, rất dễ bị trượt chân.

Cậu nhanh chóng đến tân viện, tường đã được xây lên, mái ngói trên nóc nhà đã che phủ một nửa.

Trời mưa to, không thích hợp để tiếp tục làm ngói, nhóm công nhân đều ngồi dưới phần mái ngói đã hoàn thành, tu sửa những chỗ còn lại.

Đốc công xoay người, kinh ngạc.

"Công tử, sao lúc này lại tới đây?"

Lâm Thù Văn nói: "Mưa lớn quá, lo các ngươi vẫn còn làm việc, cố ý đến xem. Sau này nếu trời mưa thì không cần dầm mưa làm việc, nếu phòng trong đã làm xong rồi thì cứ nghỉ ngơi, tiền công vẫn tính như bình thường."

Đốc công cười nói: "Công tử đã khách khí đến vậy, chúng ta đương nhiên không thể dùng mánh lới để lười biếng, mái ngói chưa xong, nhưng có thể dọn dẹp khu vực bên trong sạch sẽ và ngăn nắp."

Lúc xây tường, trên mặt đất và góc tường có không ít bùn rơi xuống, nhóm công nhân dọn sạch đống bùn đó, rồi tiếp tục tiến hành lợp mái ngói.

Lâm Thù Văn ngồi nói chuyện phiếm với nhóm công nhân một hồi, sau đó bung dù đến khu nghỉ ngơi tạm của bọn họ, tự mình kiểm tra phòng ngủ của mọi người một lần, không phát hiện chỗ nào bị thấm nước, lúc này mới an tâm.

Trước khi đi, cậu bỗng nhớ tới một chuyện, bèn đi đến cạnh giếng nước, kéo cái xô gỗ lên, thấy nước giếng vẫn trong vắt, không có dấu hiệu ố vàng do mưa to, càng thêm yên tâm.

Sư phụ sau bếp đi theo, hiểu được ý của cậu, thở dài: "Công tử có tâm."

Lâm Thù Văn nói: "Chuyện phải làm thôi."

Sau khi kiểm tra hết mọi tình huống có thể xảy ra khi trời mưa, Lâm Thù Văn nhấc vạt áo, dưới ánh nhìn của sư phụ, dần dần đi xa.

Mấy con trâu dừng ở bụi cỏ ven đường, chúng lẳng lặng đứng đó, Lâm Thù Văn bung dù, nhìn một lát, nhận ra mấy con trâu này mỗi khi mưa tới vẫn đứng yên, không nhúc nhích dưới cơn mưa.

Nhìn trâu một hồi, tiếng bánh xe nghiền qua đá phiến dần dần truyền đến, cậu dường như cảm nhận được người tới, vội đứng nép sang bên cạnh, nâng dù lên, cách màn mưa, chăm chú nhìn xe ngựa tới gần.

Xa phu hô lớn: "Là công tử."

Màn xe xốc lên, Lâm Thù Văn cười tủm tỉm, ngửa đầu nhìn nam nhân.

"Tướng công."

Không riêng gì Nghiêm Dung Chi, ngay cả xa phu bên cạnh cũng có thể cảm nhận được tiếng "Tướng công" này có chút ngọt ngào.

Lâm Thù Văn đưa một tay ra, Nghiêm Dung Chi dùng sức nâng cậu lên, giúp cậu thuận lợi ngồi vào trong xe.

Cậu thu lại dù giấy, vẫy nước đặt ngoài xe, cổ tay ướt đẫm, Nghiêm Dung Chi lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn vải bông, thành thạo lau sạch hai tay của cậu.

Lâm Thù Văn chờ Nghiêm Dung Chi lên tiếng, quả nhiên, sau khi lau khô tay cậu xong, đối phương tiện đà nắm lấy, lòng bàn tay bao lấy hai bàn tay trắng nõn, mềm mại, không nhanh không chậm chỉ dạy cậu.

"Ta biết em xây viện mới là chuyện vui không thể trì hoãn, nhưng lần này xem qua rồi thôi, lần sau đừng ra ngoài khi trời mưa, lỡ sét đánh thì sao?"

Đặc biệt là vào mùa hè, mưa to thường đi kèm với sấm sét, trước giờ Lâm Thù Văn vẫn khá sợ tiếng sấm, lúc nghe thấy tiếng sấm lớn, đôi khi khuôn mặt nhỏ sẽ tái đi, nép trong lòng ngực Nghiêm Dung Chi, giọng bé xíu nhưng vẫn kiên cường nói cậu không sợ.

Lâm Thù Văn đồng ý, cậu không có ý kiến gì với đối phương trong chuyện này, vô cùng thuận theo, dù sao, Nghiêm Dung Chi cũng là vì quan tâm đến cậu.

******

Cuối mùa hạ, toàn bộ tân viện ở Lâm gia đã được xây xong, sân không quá rộng, nhưng khắp nơi đều toát lên tâm ý của chủ nhân, bày biện bên trong phòng, bao gồm mỗi một nhành hoa, ngọn cỏ trong viện đều do Lâm Thù Văn tự mình trồng.

Cậu còn tổ chức tiệc tân gia, mời thôn dân xung quanh ăn một bữa cơm. Trong bữa tiệc uống ít rượu, gương mặt hồng vô cùng, nhưng trong lòng cậu rất vui, cứ thế vui vẻ chạm ly với mọi người, đôi mắt cười lấp lánh.

Nghiêm Dung Chi bế người đã say về phòng ngủ, Lâm Thù Văn cười ha hả, nói chuyện không rõ ràng.

"Ta... ta vui lắm."

Nghiêm Dung Chi dùng nước ấm lau gương mặt hồng thắm của cậu, đôi mắt Lâm Thù Văn ẩm ướt, như được ngâm trong nước.

Cậu ngơ ngác nhìn nam nhân, tiếng nói chậm rì rì.

"...Ngày mai ta muốn đi thăm cha mẹ, chàng đi cùng ta được không?"

"Được."

Nghiêm Dung Chi thay quần áo, rồi nằm xuống, ấn đôi tay mềm như bông đang sờ loạn trước người mình.

"Nghỉ ngơi trước đi."

Người trong lòng chậm rãi nhắm mắt lại, nghe lời ngủ mất.

Nửa đêm, Nghiêm Dung Chi ra sau bếp nấu một phần canh giải rượu, ôm người đang ngủ không yên trên giường vào lòng, đút được một nửa, còn lại thì không chịu uống tiếp.

Nghiêm Dung Chi ôm Lâm Thù Văn đã ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, chăm sóc người say rượu đến khuya, đến khi trời gần sáng mới ngủ được.

******

Tế bái vợ chồng Lâm thị, ngoại trừ tế phẩm thường thấy, Lâm Thù Văn còn tự mình chuẩn bị một phần đồ vật khác.

Cậu mở bản vẽ toàn cảnh sân Lâm gia ra, giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng nói cho bọn họ, sau đó thì đốt bản vẽ, coi như tiễn đưa đoạn đường cuối.

Ban đêm ngủ không ngon, trên đường xuống núi, cả người đều lâng lâng.

Nghiêm Dung Chi nhìn sang, bất đắc dĩ ôm người vào lòng: "Đừng có cố quá, mấy tháng nay em đã vất vả rồi, nên chuyên tâm nghỉ ngơi một thời gian."

Sau đó ôm lấy vòng eo Lâm Thù Văn, nhẹ nhàng cõng cậu lên lưng.

Lâm Thù Văn ngừng ngáp, ngón tay phủi vài cái lên bả vai nam nhân.

"Vẫn nên thả ta xuống đi."

Nghiêm Dung Chi nói: "Nằm lên lưng ta ngủ đi."

"Ta vẫn đi được mà..."

Nghiêm Dung Chi vỗ nhẹ vào phần thịt mềm mại nào đó: "Nghe lời."

Người đang náo loạn lập tức đỏ bừng mặt, hô hấp cũng nhẹ đi.

Lâm Thù Văn ấp úng: "Ta nghe lời là được, Nghiêm Dung Chi, chàng, chàng không cần đánh vào chỗ đó mà."

Nam nhân cười nhẹ, lỗ tai Lâm Thù Văn nhanh chóng nóng lên, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy tóc của đối phương, thoáng thấy nó rối thì lặng lẽ vuốt lại, ngoan ngoãn dựa vào bả vai rộng lớn của nam nhân, chợp mắt nghỉ ngơi.
 
Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê
Chương 87: Ngoại truyện 2: Lâm Thù Văn mở cửa hàng (1)



Lại qua mấy mùa hạ, Lâm Thù Văn cuối cùng cũng tích cóp đủ tiền để mở một cửa hàng nhỏ.

Cậu từ lâu đã có ý định mở một cửa hàng trong thành, bán chế phẩm, trang sức khắc gỗ do chính mình làm ra, có cửa hàng cố định thì không cần bị chưởng quầy ở cửa hàng khác làm chênh lệch giá mua bán, lợi nhuận có thể hoàn toàn thuộc về mình.

Một đêm hè oi ả, hai ngọn đèn sáng rực đứng trên bệ đá.

Lâm Thù Văn ngồi dưới tàng cây, một tay phe phẩy chiếc lá chuối tây, một tay lật xem sổ sách, khi thì đề bút ghi chép vài dòng, lúc lại lách cách tính bàn tính.

Sổ sách này ghi chép số tiền mà cậu đã tích cóp và chi tiêu suốt mấy năm qua, sau khi đếm kỹ thì cũng dư ra được một khoản nho nhỏ.

Số tiền ấy đối với gia đình giàu có mà nói thì không nhiều lắm, nhưng đối với cậu thì cũng đủ dùng.

Nghiêm Dung Chi bưng khay gỗ, cầm một chén đậu đỏ hạt sen đường phèn ướp lạnh đưa đến trước mặt cậu, còn có một đĩa bánh hoa tươi.

Lâm Thù Văn nhấp một ngụm nước đường phèn, giơ sổ sách lên, ý bảo Nghiêm Dung Chi nhìn mấy chỗ mà cậu đã khoanh tròn bằng bút lông.

Suy nghĩ một hồi, cậu không yên tâm, nói: "Nghiêm Dung Chi, chàng có thể tính giúp ta không, nếu ta muốn mở một cửa hàng trong thành, thì mặt tiền ở chỗ nào là thích hợp, giá cả có thể thương lượng ra sao, còn có các khoản chi tiêu khác nữa, chàng giúp ta tính nha, được không?"

Nói tới chuyện làm ăn buôn bán, không ai nhạy bén hơn Nghiêm Dung Chi.

Nghiêm Dung Chi chen vào một câu: "Ăn trước đã."

Nhìn thấy Lâm Thù Văn ngoan ngoãn uống nước đường, nhưng ánh mắt vẫn lén lút nhìn mình, Nghiêm Dung Chi vô thức thấp giọng bật cười, mở sổ sách sang một trang giấy trắng khác, cầm bút viết lên, trầm giọng giải thích.

Nét mặt Lâm Thù Văn chăm chú, cẩn thận nhớ rõ từng điểm quan trọng mà Nghiêm Dung Chi nhắc tới.

Hôm sau, cậu dậy rất sớm, ăn sáng ở nhà ăn cùng Nghiêm Dung Chi, đang muốn ra cửa, bỗng quay lại cửa nhà ăn, nhìn thân hình cao lớn đứng ở cửa, leo lên bả vai đối phương, nhẹ nhàng hôn một cái lên khóe miệng.

Nghiêm Dung Chi phối hợp cúi đầu xuống, Lâm Thù Văn chuẩn bị lùi lại thì bị hắn kéo vào trong lòng, nhắm ngay giữa mày cùng đôi môi mà hôn mấy cái.

"Không cần ta đi cùng em thật hả?"

Lâm Thù Văn lắc đầu.

"Mấy ngày gần đây, buổi sáng chàng đều bận, cứ tiếp tục xử lý công việc đi, ta sẽ dựa theo đề nghị của chàng mà đi xem cửa hàng, hơn nữa, có La đại ca đi cùng, chàng yên tâm."

Lâm Thù Văn ngồi xe ngựa vào thành, ánh mặt trời chiếu vào đá phiến trên đường, chói mắt vô cùng, cậu nheo mắt lại, La Văn vội căng dù lên: "Công tử, che dù đi."

Lâm Thù Văn nhìn xung quanh, thấy chỉ có nữ tử mới dùng dù, cậu ngượng ngùng lắc đầu: "Ta cứ đi như vậy là được rồi."

Vừa mới đứng dưới ánh mặt trời, cả người cậu dường như trắng đến phát sáng, thu hút ánh mắt kinh ngạc từ bốn phương tám hướng.

Chỉ chốc lát sau, cả khuôn mặt của Lâm Thù Văn bị nắng chiếu đến hồng thắm, cậu bước vào mặt tiền cửa hiệu, chủ tiệm đã chờ sẵn dưới mái hiên, nhìn thấy cậu, lập tức cười tủm tỉm.

"Xin hỏi, là Lâm công tử?"

Lâm Thù Văn gật đầu, đáp lại lời chào của đối phương.

Lâm Thù Văn không biết mấy cửa hiệu ở mặt tiền mà cậu xem, Nghiêm Dung Chi đã sớm chào hỏi qua, trong thành, người làm ăn buôn bán không ai không biết Nghiêm gia, dù nơi này nhỏ nhưng vẫn ít nhiều có chút ảnh hưởng từ việc làm ăn của nhà họ Nghiêm, chỉ cần quan tâm chút xíu, tự nhiên sẽ đối xử đặc biệt khách khí với Lâm Thù Văn.

Chủ tiệm tỉ mỉ giới thiệu về cửa hàng cùng với hoàn cảnh xung quanh, sau khi Lâm Thù Văn hỏi giá, thấy cũng không khác lắm so với dự toán của Nghiêm Dung Chi, cũng coi như đáp ứng kỳ vọng trong lòng cậu.

Chủ quán thấy cậu không nói gì, bèn nói tiếp: "Giá có thể thương lượng lại."

Lâm Thù Văn cười nhạt: "Làm phiền Trần chưởng quầy, ta đi nhà khác dạo một chút."

Làm ăn buôn bán luôn chú trọng vào việc so sánh và chọn lựa, tìm ra phương án phù hợp nhất, hơn nữa cũng đã chào hỏi qua, nên chủ quán cũng không cản cậu.

Nhìn theo Lâm Thù Văn đi xa, chủ quán thầm nghĩ: Nếu Lâm công tử nguyện ý thuê cửa hiệu của ông ta, không chừng sau này còn có thể có ân tình với Nghiêm gia, cho nên giá cả vừa rồi, ông ta đã báo mức hợp lý nhất trong dự toán.

Thời tiết nóng bức thay đổi nhanh chóng, một khắc trước trời còn nắng chang chang, giây sau, đám mây đen như mực đã ùn ùn kéo tới trên đỉnh đầu, mây càng ngày càng dày đặc, bên đường cũng nổi gió to.

Lâm Thù Văn nâng tay áo che mặt, chắn ngang cát bụi bay lên.

Thấy hoa mắt, La Văn bung dù, cười nói: "Công tử nhìn xem, không phải cũng dùng tới dù sao."

Lâm Thù Văn lộ ra nụ cười cảm kích, rồi tiếp tục đi xem thêm mấy cửa hiệu ở mặt tiền.

Liên tục xem mấy cửa hàng, lúc ra ngoài trời đã đổ cơn mưa rào, gió mạnh thổi nước mưa bay vào mặt.

Lâm Thù Văn cùng La Văn đứng dưới mái hiên, mưa bụi xám xịt nối thành một mảnh, tiếng sấm vang vọng, cậu theo bản năng run run.

La Văn liếc mắt một cái, nói: "Công tử vào nhà chờ đi."

Vào mùa hè oi bức, mưa rào tới nhanh mà đi cũng nhanh, trận mưa này có lẽ sẽ không kéo dài quá lâu.

Nghe vậy, Lâm Thù Văn vội vàng gật đầu: "Vậy ta vào nhé."

Chủ quán thấy cậu đi rồi quay lại, bèn mời cậu ngồi ở sảnh ngoài, hàn huyên thăm hỏi vài câu, rồi nói chút chuyện kinh doanh.

Lâm Thù Văn đã tham gia thương hội vài lần cùng Nghiêm Dung Chi, nhưng cậu không cần đối đáp trong những tình huống này, gặp người hàn huyên, cậu chỉ mím môi cười.

Chủ quán đại khái đã nghe qua mấy lời đồn đãi, cho nên vẫn không ép buộc Lâm Thù Văn đáp lại, làm ăn buôn bán, ai cũng có một chút mồm mép, ông ta nói chuyện lưu loát, dù cho Lâm Thù Văn trước mặt ít nói, nhưng vẫn không khiến cậu thấy khó xử hay ngượng ngùng.

Đến khi trời tạnh mưa, Lâm Thù Văn đi ra ngoài cửa hiệu, cảm thấy bản thân đã làm phiền chủ quán. Đối phương nói chuyện lâu như vậy, nếu không phải có chút bản lĩnh trong người, đúng là không thể tiếp đãi được khách hàng.

Giống cậu, dù có ý định mở cửa hàng, ngoài việc đứng sau làm chủ và khắc gỗ, còn lại đều định sẽ giao cho người khác, kinh doanh hàng ngày nên mướn người am hiểu chuyện này.

Thước có cây ngắn cây dài, người có điểm mạnh điểm yếu, mặc dù cậu một lòng muốn mở cửa hàng, nhưng cũng sẽ không ôm hết mọi chuyện vào người.

Trước khi hoàng hôn buông xuống đã về đến nhà, Lâm Thù Văn thay quần áo, lúc bước ra thì chạm mặt nam nhân đi từ thư phòng tới đón cậu.

Nghiêm Dung Chi dắt cậu đi qua hành lang dài: "Hôm nay sét đánh, lúc ở bên ngoài có ổn không?"

Lâm Thù Văn nói: "Chủ quán của cửa hàng ở mặt tiền phố Tiểu Lan nói với ta rất nhiều điều, nghe lâu rồi, tiếng sấm hình như cũng nhỏ hơn rất nhiều."

Nghiêm Dung Chi hỏi: "Hài lòng?"

Lâm Thù Văn khẽ gật đầu.

Cậu hỏi: "Sao chàng lại biết ta có quyết định rồi?"

Lòng bàn tay của Nghiêm Dung Chi cọ nhẹ vào mặt Lâm Thù Văn: "Tươi cười trên mặt cục cưng là câu trả lời tốt nhất."

Lâm Thù Văn âm thầm cảm thấy mặt hơi nóng, theo bản năng liếc mắt nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai, nhẹ giọng nói: "Ta đã lớn vậy rồi..."

Có thể kiếm tiền, có thể mở cửa hàng, Nghiêm Dung Chi còn gọi cậu như vậy.

"Nghiêm Dung Chi, ta còn muốn mua một con ngựa con, có được không?"

Nghiêm Dung Chi nhướng mày.

Lâm Thù Văn nói: "Chờ sau này vào thành buôn bán, ta sẽ cưỡi ngựa đến cửa hàng, đi từ đầu đường, có phải có chút oai phong không?"

Nghiêm Dung Chi nói: "Cưỡi ngựa không thoải mái bằng ngồi xe ngựa."

Thanh âm của Lâm Thù Văn vừa nhẹ nhàng, vừa mang theo chút ngọt ngào: "Không sao, nhưng ta không biết cưỡi ngựa, chàng có thể dạy ta không?"

Nghiêm Dung Chi đành phải đồng ý.
 
Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê
Chương 88: Ngoại truyện 2: Lâm Thù Văn mở cửa hàng (2)



Hôm sau, Lâm Thù Văn lại dậy sớm, ăn sáng cùng Nghiêm Dung Chi, đối phương vẫn luôn tiễn cậu đến cửa lớn.

Lâm Thù Văn ngồi trên xe ngựa, từ trong cửa sổ thò mặt ra, xua tay với nam nhân.

"Chàng mau vào trong đi, không cần tiễn nữa. Có La đại ca ở đây, hôm nay chắc chắn sẽ mua được cửa hàng, ngựa con cũng có thể thuần hóa."

Nghiêm Dung Chi suy nghĩ một hồi, nói: "Ta đi cùng em."

Lâm Thù Văn há hốc mồm.

"Này..."

"Cái gọi là thành gia lập nghiệp, hôm nay, việc này xem như là một trong những sự kiện quan trọng trong đời em, ta ở bên cạnh, cũng coi như chính mắt chứng kiến."

Lâm Thù Văn nghĩ lại, lời nói này cũng đúng, vì thế mím môi cười tủm tỉm, thẹn thùng nói: "Vậy ta muốn chàng ở cạnh ta, dù sao chàng cũng là tướng công của ta mà."

Nghiêm Dung Chi lên xe ngựa, nắm lấy tay Lâm Thù Văn đặt vào lòng bàn tay mình, hàng mi dày trầm lặng cũng hiện lên ý cười nhàn nhạt theo đối phương.

Trên đường, Lâm Thù Văn dựa vào trong lòng nam nhân, chỉ chốc lát sau đã thấy nóng, muốn lui ra nhưng lại luyến tiếc vòng tay ấm áp ấy.

Nghiêm Dung Chi cầm lấy cây quạt, nhẹ nhàng phe phẩy, rồi vén màn xe lên để lộ một khe hở, để từng luồng gió mát len lỏi vào bên trong.

Bên tai phải là tiếng tim đập mạnh mẽ, vững chãi của nam nhân, Lâm Thù Văn lắng nghe, vô thức ngáp một cái, có hơi mơ màng sắp ngủ.

Cậu nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, sau đó lại hỏi: "Nghiêm Dung Chi, sau này chúng ta sẽ ở trong thị trấn sao?"

Vừa mới khai trương cửa hàng, cậu tất nhiên không thể ngay lập tức phủi tay để mọi thứ cho người khác, vẫn còn nhiều việc khác chờ cậu lo liệu, từ trong thôn đến huyện thành, đi đi về về mất không ít thời gian, lâu dần khó tránh khỏi cảm thấy vất vả, ở trong thành sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Nhưng nếu cậu muốn ở trong thành, chẳng phải đồng nghĩa với việc phải ở riêng với Nghiêm Dung Chi sao, dù thời gian có lẽ không dài, nhưng cậu vẫn luyến tiếc, cũng không quen với việc ban đêm ngủ mà không có đối phương bên cạnh.

Nghiêm Dung Chi đương nhiên cũng sẽ không để chuyện này xảy ra, nói: "Chỉ cần cục cưng ở cạnh ta, ở đâu cũng giống nhau."

Nói rồi cúi đầu hôn nhẹ lên mặt Lâm Thù Văn: "Nghỉ ngơi chút đi em."

Trời nắng nóng, Lâm Thù Văn lại vì chuyện mở cửa hàng mà bận trước bận sau, người đã gầy đi đôi chút.

Nghiêm Dung Chi khẽ siết bàn tay đặt trên vòng eo mảnh khảnh dưới lớp y phục mỏng, thầm nghĩ nên tìm vài vị đầu bếp từ nơi khác đến, định nấu vài món ăn mới lạ để Lâm Thù Văn có thể ăn ngon miệng hơn.

*****

Đến thành, Lâm Thù Văn lập tức đi tới cửa hàng ở mặt tiền trên phố Tiểu Lan, tiểu nhị trông tiệm đang ở đó, thấy cậu bước xuống từ xe ngựa liền nhận ra ngay, vội vàng nở nụ cười, bước tới chào đón.

"Công tử mau vào đi, ta lập tức đi mời chưởng quầy tới."

Lâm Thù Văn gật đầu với tiểu nhị, rồi xoay người, xua tay với nam nhân trong xe, ra hiệu đối phương không cần xuống theo.

Nếu Nghiêm Dung Chi xuất hiện, vị chưởng quầy dẻo mồm dẻo miệng kia nói chuyện một lát không chừng sẽ tìm cách nịnh nọt, nói lời hay với Nghiêm Dung Chi.

Cậu nhẹ giọng nói: "Ta tự mình thương lượng chuyện khế đất là được, chàng đừng đi theo."

Lời này nghe có vẻ rất đứng đắn, nhưng lại không tự giác lộ ra chút làm nũng.

Nghiêm Dung Chi bèn đồng ý.

Chưởng quầy vội vàng chạy tới, nhìn thấy Lâm Thù Văn chẳng khác nào thấy một vị Thần Tài xinh đẹp, trắng tinh.

Không phải chỉ là Thần Tài thôi sao?

Nhưng vị Thần Tài này ở đây thì không chỉ có thể bán cửa hàng với giá tốt, mà còn nhân cơ hội thích hợp này, có thể phát triển mối quan hệ với Nghiêm gia ngày càng chặt chẽ hơn.

Làm ăn buôn bán chủ yếu dựa vào tài nguyên, Nghiêm gia có thể cung cấp rất nhiều tài nguyên.

Chưởng quầy cười hỏi: "Công tử đã quyết định rồi à?"

Lâm Thù Văn cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, nhanh chóng mua xong cửa hàng, nhân lúc trời còn sáng thì đến trại ngựa mua một con ngựa tốt.

Quá trình ký khế ước mua cửa hàng diễn ra rất thuận lợi, chưởng quầy bán đi một cách thoải mái, Lâm Thù Văn cũng rất hài lòng, thanh toán với chưởng quầy ngay tại chỗ, mọi thủ tục vừa hoàn tất, khế đất cũng tới tay.

Cậu cất kỹ khế đất và chìa khóa cửa hàng vào hộp gỗ, rồi bước ra cửa lớn, chưởng quầy vẫn tươi cười rạng rỡ tiễn cậu lên xe.

Màn xe xốc lên, lộ ra nam nhân ngồi bên trong, chưởng quầy vui vẻ: "Nghiêm đương gia."

Lâm Thù Văn duỗi tay, Nghiêm Dung Chi nắm lấy, kéo cậu vào trong xe.

Nghiêm Dung Chi nói: "Ngày khác có rảnh, ta sẽ sai người đến gặp chưởng quầy một chuyến."

Chưởng quầy nhận được tin tức, càng thêm thức thời mà không quấy rầy hai người.

Màn xe rơi xuống, Lâm Thù Văn ôm hộp gỗ, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.

Trước tiên cậu nói: "Đi trại ngựa."

Rồi chần chờ ngước mắt, nhìn Nghiêm Dung Chi.

"Sao vậy em?" Nghiêm Dung Chi từ khi cậu lên xe đã nắm lấy cổ tay cậu, "Mua được cửa hàng lẽ ra phải vui chứ, sao lại có dáng vẻ đầy tâm sự thế?"

Lâm Thù Văn nói: "Ta với chưởng quầy là thuận mua vừa bán, ông ta ra giá, ta cũng trả không thiếu đồng nào. Nghiêm Dung Chi, chàng không cần vì ta mà đối xử khác biệt với họ..."

Tỷ như vì cậu mà cho người ta lợi ích.

Nghiêm Dung Chi nói: "Trân quý của ta chớ có lo lắng, ta đã suy tính hết rồi."

Nghe vậy, Lâm Thù Văn gạt bỏ những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, Nghiêm gia làm ăn buôn bán có quy củ, có thể đạt đến quy mô như hôm nay, năng lực vốn không phải bình thường.

Cậu mở hộp gỗ ra, đưa khế đất cho Nghiêm Dung Chi xem, rồi đặt chìa khóa trong lòng bàn tay ước lượng, trọng lượng rất nhẹ nhưng đặt trong lòng lại nặng trĩu, cảm giác kiên định.

*****

Đến trại ngựa, Lâm Thù Văn muốn mua ngựa.

Cậu còn chưa học được cách cưỡi ngựa nên lúc chọn ngựa cũng không suy xét nhiều. Dưới đề cử của Nghiêm Dung Chi, cậu mua một con ngựa con tính tình hiền lành, giá bốn mươi lượng.

Giá ngựa không hề rẻ, chủng loại tốt một chút, không có mấy chục lượng bạc thì không mua được. Lâm Thù Văn mua ngựa cũng không phải vì tâm huyết dâng trào mua về chơi, cho nên quyết định chọn một con ngựa tốt một chút.

Mua xong cửa hàng và ngựa, tiền dư lại cũng không còn nhiều lắm.

Khi màn đêm buông xuống, cậu chuẩn bị tính toán lại nên dùng số tiền còn lại như thế nào, Nghiêm Dung Chi lại nói tiền trang hoàng cửa hiệu cứ để hắn chi trả.

Lâm Thù Văn: "Ơ..."

Nghiêm Dung Chi: "Hai chúng ta vốn là một mà."

Dù dưới danh nghĩa Lâm Thù Văn có tài sản nhưng lại rất ít khi dùng đến, vì thế, Nghiêm Dung Chi luôn chuẩn bị mọi thứ chu đáo, chưa từng bạc đãi cậu dù chỉ một chút.

Lâm Thù Văn không biết, xiêm y cậu tùy tiện mặc hàng ngày có giá trị vô cùng xa xỉ.

Thường ngày cậu không để ý đến những thứ này, một lòng đều dành cho công việc với gỗ, cho nên mọi thứ từ ăn mặc đến vật dụng đều do Nghiêm Dung Chi tạm thời sắp xếp, vì vậy cậu không hiểu mấy món đồ trông có vẻ đơn giản, tầm thường ấy lại có giá trị cao đến mức nào.

Đến khi cửa hàng được bày biện, trang hoàng xong, đã qua không ít thời gian.

Sau khi vào thu, mùa màng bội thu, thời tiết cũng mát mẻ, Lâm Thù Văn thu dọn cửa hàng xong thì cũng khai trương vào lúc này.

Khắp thành ngập tràn hương quế, Lâm Thù Văn cưỡi ngựa đi qua đường lớn, sau lưng cậu, cách không xa là một chiếc xe ngựa lặng lẽ đi theo.

Hôm nay là lần đầu tiên lấy thân phận chưởng quầy đến cửa hàng, Lâm Thù Văn muốn tự mình qua đó, nhưng da mặt vẫn chưa đủ dày, có Nghiêm Dung Chi cách cậu không xa sẽ cho cậu thêm nhiều dũng khí.

Trước đây không lâu cậu mới học được cách cưỡi ngựa, chậm rãi đi qua phố hẻm, đến phố Tiểu Lan, dẫm lên xác pháo trúc ở cửa lớn, rồi quay đầu nhìn lại, sau đó đi vào trước, không lâu sau, Nghiêm Dung Chi cũng tiến vào.

Trong phòng trên lầu hai, mặt cậu đỏ đến mang tai, dựa vào lòng ngực Nghiêm Dung Chi lẩm bẩm: "Vừa căng thẳng vừa vui."

Nghiêm Dung Chi ôm cậu ngồi trên ghế, vỗ nhẹ sau lưng cậu, rồi cầm lòng không đặng mà liên tục hôn lên khuôn mặt cùng lỗ tai phớt hồng của Lâm Thù Văn.

"Dáng vẻ cưỡi ngựa qua phố ban nãy của Lâm chưởng quầy rất đẹp."

Lâm Thù Văn hoài nghi: "Thật không, nhưng cả người ta đều cứng ngắc."

Lòng bàn tay sau thắt lưng khẽ nhéo, cả người cậu trong lòng đối phương ngay lập tức mềm nhũn.

Sau khi phản ứng lại, cậu ngơ ngác cười: "Nghiêm Dung Chi, vừa rồi chàng gọi ta..."

Nghiêm Dung Chi nhéo nhẹ lên gương mặt mềm mại, đỏ hây hây của cậu: "Lâm chưởng quầy."
 
Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê
Chương 89: Ngoại truyện 3: Ký sự mang thai của tiểu Lâm (1)



Gió đêm nhẹ nhàng lùa vào phòng, thổi nhẹ sa mành bên cửa sổ, trên giường ở phòng chủ nhân cũng có những tiếng động nhẹ.

Thời tiết nóng bức, dù trong phòng đặt bồn băng, còn mở cửa sổ để gió mát lùa vào, nhưng cả người Lâm Thù Văn đều như vừa mới vớt ra từ trong nước, bên tóc mai chảy mồ hôi, ướt đẫm đọng lại trên cổ.

Tình trạng của Nghiêm Dung Chi cũng không khá hơn cậu là bao, Lâm Thù Văn mơ mơ màng màng đưa tay cọ nhẹ vào nam nhân, cả lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Cậu l**m đôi môi khô khốc bị đôi phương m.út hôn đến mức ửng hồng, chợt thấy bàn tay to rộng lấy chiếc áo choàng đen khoác lên người, xuống giường rót nước.

Nghiêm Dung Chi bỏ thêm một muỗng mật ong vào ly nước rồi khuấy đều, bước vài bước về giường, đút cho Lâm Thù Văn uống.

Uống nước xong, cuối cùng Lâm Thù Văn cũng thở ra một hơi.

Đầu ngón tay thon dài vô lực buông thõng sau cổ nam nhân, móng tay sạch sẽ cào nhẹ một cái, giọng nói khàn khàn: "Nóng."

Nghiêm Dung Chi "ừ" một tiếng, bế cậu đến ghế cạnh cửa sổ nằm, sau đó lấy chiếc khăn vải bông treo trên giá gỗ xuống, nhúng vào trong thau đồng, thấm ướt nước lạnh rồi vắt khô, lần lượt lau mặt cùng cổ Lâm Thù Văn.

Ánh mắt đen trầm của nam nhân dừng trên bụng nhỏ của Lâm Thù Văn, hầu kết bỗng trượt lên trượt xuống, nửa ngồi xổm xuống, nắm mắt cá chân mảnh khảnh kia lên, nói: "Tắm sạch cho cục cưng trước nhé?"

Lâm Thù Văn duỗi cẳng chân, liếc mắt về phía giường, vẫn cứ thấy nóng, bèn nói: "Vẫn là sửa sang lại đệm giường, chăn màn gối đệm trước đã, không cần vội chăm sóc ta."

Nghiêm Dung Chi nhìn dáng vẻ lười biếng của cậu, cúi đầu bật cười.

"Ta lo em khó chịu."

Lâm Thù Văn nửa dựa trên ghế, co hai chân lên, mơ hồ nói: "Không sao mà, cũng không phải trước đây chưa từng để lại, không bị sốt..."

Hơn nữa, vừa rồi Nghiêm Dung Chi có giúp cậu rửa, nhưng lúc đó chỉ làm qua loa, không hoàn toàn làm sạch sẽ.

Cậu che miệng ngáp một cái, chỉ cảm thấy vừa nóng vừa mệt, mí mắt không thể nhấc lên nỗi.

Thấy thế, Nghiêm Dung Chi dùng một cái chăn mỏng đắp lên bụng của cậu, Lâm Thù Văn muốn kéo ra, nhưng ý thức còn sót lại nói cho cậu biết, giờ phút này cậu chẳng khác gì một con sơn dương, bèn ngoan ngoãn không đụng vào chăn nữa.

Nghiêm Dung Chi đổi mới toàn bộ chăn màn gối đệm trên giường, sau đó kêu người đem một thùng nước ấm vào phòng, ôm người đang ngủ trên đệm giường vào lòng, không chê phiền mà rửa sạch lại lần nữa, đến khi toàn thân Lâm Thù Văn thoải mái, thay một bộ đồ mới, trong lúc ngủ mơ bỗng thấy cơ thể mình lơ lửng, tựa như nằm trong đám mây, được Nghiêm Dung Chi ôm về giường.

Nghiêm Dung Chi dùng quạt, nhẹ nhàng quạt cho Lâm Thù Văn một lát, người đang mặc áo ngủ bằng tơ lụa rộng thùng thình vẫn sợ nóng, hận không thể cởi bỏ toàn bộ xiêm y.

Trước đây cậu cũng sợ nóng, nhưng chưa bao giờ đến mức như hôm nay, thậm chí còn không biết xấu hổ mà muốn cởi áo ra.

Nghiêm Dung Chi lại gọi người đem hai bồn băng vào phòng, kéo chiếc chăn mỏng che lại cẳng chân đầy vết hồng mai của Lâm Thù Văn, đến khi trời vào khuya mới lập tức đến phòng tắm, tắm nước lạnh.

******

Hôm sau, Lâm Thù Văn dậy muộn hơn nửa canh giờ so với thường ngày, cậu mơ màng đi theo Nghiêm Dung Chi từ thư phòng về, đến cạnh bồn nước rửa mặt, uống mấy ngụm trà, mới tỉnh táo thêm vài phần.

Ánh mặt trời chói chang, ve kêu rộn rã.

Nghiêm Dung Chi nghĩ kỹ một hồi, nhìn Lâm Thù Văn nghiêm túc uống hết nửa chén canh nấm tuyết hạt sen, mới mở miệng: "Nếu hôm nay mệt, vậy ở trong nhà nghỉ ngơi trước đã, ngày mai đến cửa hàng cũng không muộn."

Lâm Thù Văn không chút nghĩ ngợi mà lắc đầu cự tuyệt.

"Cửa hàng khai trương được ba tháng, vất vả lắm mới đi vào quỹ đạo, ta muốn cố gắng thêm chút nữa."

Vì thế, sau khi dùng xong bữa sáng, Lâm Thù Văn thay một bộ quần áo mùa hè rộng rãi, thoáng mát, cưỡi ngựa con ra ngoài.

Trên cổ ngựa con đeo một chuỗi lục lạc mua từ thương nhân nước ngoài, trong suốt, dưới ánh mặt trời chiếu ra những màu sắc lấp lánh, hiếm thấy lại tinh xảo.

Dù là Lâm Thù Văn hay ngựa con của cậu, đi trên đường đều thu hút không ít ánh nhìn.

Một chủ quán nhiệt tình hét to về phía cậu: "Lâm chưởng quầy, có muốn một phần bánh rán tay trảo (*) không?"

Lâm Thù Văn cảm thấy trời nóng không muốn ăn bánh rán nhiều dầu, nhưng nghe chủ quán nói, bụng bỗng cảm thấy có hơi đói, rõ ràng trước khi ra ngoài cậu đã dùng bữa sáng.

Thế là cậu nắm cương cho ngựa dừng lại, nói: "Cho ta một phần đi."

Mua bánh rán, rồi mua thêm một phần bánh lương hoa tươi, ngựa con chở Lâm Thù Văn chậm rãi đến phố Tiểu Lan.

Cửa hàng đã mở cửa, tiểu nhị đang bận rộn trước quầy. Nhìn thấy cậu, cười ha hả nói: "Còn tưởng rằng hôm nay công tử không tới chứ."

Lâm Thù Văn nói: "Vẫn nên đến xem một chút."

Tiểu nhị nhanh mồm dẻo miệng, đầu óc linh hoạt, rất biết cách tiếp đón khách hàng, hiếm khi cần Lâm Thù Văn phải ra mặt. Nhưng dù cậu không cần trực tiếp quản lý, cũng muốn đến cửa hàng ngồi một chút cho yên tâm, trên lầu có phòng, cậu có thể điêu khắc gỗ, lúc mệt còn có thể lên sập nghỉ tạm.

Cửa hàng bán rất nhiều đồ vật do chính Lâm Thù Văn điêu khắc, nhỏ thì có cây trâm, trang sức cài tóc, hộp đựng châu báu, trang sức, lớn thì có gương đồng và các vật dụng khác.

Tiểu nhị dùng vải bông lau đi lau lại ghế bành đến mức phát sáng, nhìn chằm chằm hoa văn đặc biệt bên trên, nghĩ thầm hoa văn trên ghế do công tử điêu khắc có một phong cách riêng, cũng khó trách có khách hàng muốn đặt làm riêng. Chỉ là tốc độ hoàn thành không nhanh, Lâm Thù Văn ký đơn đặt hàng, phải tranh thủ giao hàng trong vòng 45 ngày.

Cậu lên lầu, cầm lấy bộ dụng cụ điêu khắc của mình lên, bắt đầu công việc, mãi đến sau giờ ngọ, trong bụng trống trơn, nhớ tới bánh rán cùng bánh lương tùy ý mua đặt trên bàn, cầm khối bánh lương lên, vừa mới ăn mấy miếng, đôi lông mày thanh tú nhăn lại, che miệng, cố nén cảm giác buồn nôn xuống.

Vốn tưởng rằng chỉ là do khí hậu nóng bức nên ăn uống không ngon, nhưng khi về nhà lúc hoàng hôn, Nghiêm Dung Chi dặn phòng bếp làm toàn những món cậu thích, lúc nhìn thấy, đầu tiên là nhẹ nhíu mày, ăn vài miếng, cuối cùng nhịn không được mà phun ra.

Nghiêm Dung Chi cầm nước sạch để cậu súc miệng, không đợi Lâm Thù Văn lên tiếng, đã sai người gọi Tần Nguyên (*) đến.

(*) QT chỗ này là La Văn nhưng mà hình như do tác giả viết nhầm, đại phu là Tần Nguyên nên mình sửa lại thành Tần Nguyên nhé, chương sau tác giả cũng đã sửa lại là Tần Nguyên.

Sắc mặt Lâm Thù Văn trắng bệch, hơn nữa sau giờ ngọ không ăn gì, bước chân mềm nhũn, không còn sức lực.

Nghiêm Dung Chi dứt khoát bế cậu lên: "Sao không thoải mái mà cũng không nói với ta?"

Lâm Thù Văn chần chờ nói: "Có lẽ do trời nóng quá."

Nghiêm Dung Chi không yên tâm: "Đợi lát nữa khám xem sao."

Tần Nguyên xách theo hòm thuốc hối hả chạy tới, chưa kịp lau mồ hôi, đối diện với ánh mắt của chủ tử, vội vàng chạy đến bắt mạch cho Lâm Thù Văn trước.

Y có hơi nghi ngờ, vừa nhíu mày, vừa nhìn chằm chằm Lâm Thù Văn một lúc, hỏi tình trạng gần đây, mày đang nhăn lại giãn ra.

Nghiêm Dung Chi hỏi: "Sao rồi?"

Tần Nguyên suy nghĩ một hồi, ý cười hiện lên khóe miệng.

"Chủ tử và công tử không cần lo lắng, công tử không mắc bệnh, chính là..."

"Công tử mang thai, tính ngày thì cũng sắp hai tháng rồi."

Editor có lời muốn nói:

(*) Bánh rán tay trảo (手抓饼): một loại bánh phổ biến có nguồn gốc từ Đài Loan, thường được bán tại các quầy hàng đường phố. Bánh có nhiều lớp mỏng, giòn bên ngoài nhưng mềm dai bên trong. Khi ăn, người ta dùng tay "xé" hoặc "trảo" (抓) để tách từng lớp bánh, tạo độ tơi xốp.

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f663636365f643236676f6e456c673d3d2d313532393434393232342e313833316439656632353636383064653838373835313539373033382e6a7067.webp

 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back