- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 653,945
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Sau Khi Nhóc Ngốc Bị Hồn Xuyên
Chương 24: "Chính thức gặp gỡ"
Chương 24: "Chính thức gặp gỡ"
Editor: Tờ Tờ--------Chuông báo sắp vào tiết một của buổi chiều đang reo lên, Hoắc Minh cầm theo áo khoác rồi bước một bước ba cái bậc thang mà chạy lên tầng.Lúc rẽ qua thang lầu đụng phải một bóng dáng quen thuộc, hắn sững sờ tại chỗ mà nhìn vài giây, mới phản ứng lại rằng đối phương mặc áo dài tay lẫn quần dài, không phải Khúc Tiểu Khê.Hoắc Minh tạm thời không muốn nói chuyện cùng kẻ đoạt đi thân thể Khúc Tiểu Khê, hắn thả chậm bước chân, đi phía sau [ Khúc Tiểu Khê ].Người phía trước lại dùng dư quang liếc thấy hắn.“Chào nha.” [ Khúc Tiểu Khê ] quay đầu lại lễ tiết tính chào hỏi.
Hoắc Minh thần sắc nhàn nhạt, chuẩn bị làm lơ [ Khúc Tiểu Khê ] mà trực tiếp lên tầng, ánh mắt vội vàng lướt qua mặt đối phương, lại đột nhiên dừng lại.“Cậu đánh nhau với người khác?”
Hoắc Minh lập tức túm cổ áo [ Khúc Tiểu Khê ], nhìn thấy gương mặt trắng nõn ấy sưng thành một mảng, khóe miệng xanh tím còn đang rướm máu.Hoắc Minh phẫn nộ: “Ai cho cậu đánh nhau với người khác?”
Tự dưng bị người khác đánh vốn đã khó chịu, lúc này lại bị Hoắc Minh không thể hiểu được túm cổ áo đầy tức giận, [ Khúc Tiểu Khê ] quả thực bị chọc giận liền cười: “Tớ cùng ai đánh nhau cậu quản được à?
Buông tay.”
Hoắc Minh không buông, khuôn mặt trở nên lạnh lẽo, đôi mắt đen kịt như muốn ăn thịt ng/ười.[ Khúc Tiểu Khê ] theo bản năng bày ra tư thế phòng ngự, tầm mắt hướng về phía cầu thang, tự hỏi nếu đem Hoắc Minh đẩy tới chỗ cầu thang có phải không không tốt lắm hay không.“Khúc Tiểu Khê, Hoắc……
Trời ơi!
Các cậu có chuyện gì thì cứ bình tĩnh nói chuyện, đừng động thủ!”
Giữa trưa bị giáo viên gọi đi nói chuyện, Hạ Lê đi theo mấy bạn học khác cùng nhau về phòng học, nửa đường nhìn thấy hai người đang giương cung bạt kiếm lập tức cả kinh, chạy nhanh tới tách [ Khúc Tiểu Khê ] và Hoắc Minh raĐập vào mắt chính là vết thương thảm thiết trên khóe miệng [ Khúc Tiểu Khê ], Hạ Lê không thể tin tưởng mà quay đầu lại chất vấn Hoắc Minh: “Sao cậu lại đánh người?”
“Không phải……” [ Khúc Tiểu Khê ] đang muốn mở miệng giải thích, bị Hạ Lê bất ngờ kéo đến phía sau bảo vệ.
Hạ Lê nhíu mày nhìn về phía Hoắc Minh, các bạn học khác thì nhìn lớp trưởng cùng [ Khúc Tiểu Khê ], lại nhìn nhìn mặt đen như mực - Hoắc Minh, nhất thời không dám buông ra cánh tay cơ bắp căng chặt của Hoắc Minh.Không trách mọi người hiểu lầm, hình thể Hoắc Minh cùng với khóe miệng có vết thương của [ Khúc Tiểu Khê ], hơn nữa Hoắc Minh mới vừa nắm cổ áo [ Khúc Tiểu Khê ], mặc cho ai nhìn vào đều sẽ cảm thấy là Hoắc Minh bắt nạt bạn học.Hoắc Minh không có ý định giải thích, nếu đây không phải cơ thể Khúc Tiểu Khê, hắn thật sự rất muốn túm người này lại rồi đánh một trận.Chuông vào học vang lên, Hoắc Minh hất người đang túm lấy hắn ra, lạnh mặt xoay người lên lầu.“Lớp trưởng, là hiểu lầm, không phải cậu ấy đánh……
Thật sự không phải……”
Giọng nói trong trẻo bị bỏ mặc ở phía sau, Hoắc Minh tâm tình bực bội, vẻ mặt u ám mà hướng về phía phòng học đi tới.
Sắp đến cửa, nghĩ đến việc phải ngồi cùng bàn với [ Khúc Tiểu Khê ], lại cảm thấy không bằng trốn học.Hoắc Minh càng nghĩ càng phiền, khi đi ngang qua phòng học chẳng hề dừng bước, chuẩn bị đi đến cầu thang ở hành lang bên kia rồi xuống lầu.Vạt áo phía sau vạt áo bị kéo một cách nhẹ nhàng, Hoắc Minh liền khựng lại.
Bé ma đang lôi kéo vạt áo hắn lắc lắc tay, như là đang vuốt ve an ủi đại sư tử đang xù lông.Hoắc Minh đứng tại chỗ mím môi, cuối cùng thở dài rồi nhỏ giọng nói: “Đã biết, tớ không tức giận, bây giờ sẽ đi học.”
Lực đạo phía sau liền biến mất, Hoắc Minh xoay người liếc mắt nhìn [ Khúc Tiểu Khê ] bị những người khác vây quanh lên lầu, mặt vô biểu tình mà vào phòng học.“……
Sao cậu lại bị người của lớp khác đánh thế?
Hoắc Minh vì lí do gì mà túm cổ áo cậu?
Thật sự không phải cậu ấy đánh sao?
Tớ có phải nên xin lỗi cậu ấy hay không……”[ Khúc Tiểu Khê ] một bên trả lời vấn đề của Hạ Lê, một bên hoang mang mà nhìn sau lưng Hoắc Minh.……
Y như thế nào giống như, thấy được một bóng người?(Truyện được đăng trên w@ttp@d: Tot0887, đọc và ủng hộ chứ đừng reup)……Hoắc Minh không nói một lời mà học xong tiết buổi chiều, [ Khúc Tiểu Khê ] vài lần muốn tìm hắn nói chuyện phiếm, nhưng khi đối diện với một trương sát thần mặt, lời tới bên miệng lại nuốt trở về.Cuối cùng là một tiết tự học buổi tối, [ Khúc Tiểu Khê ] lần thứ năm lặng lẽ thăm dò mà nhìn về phía đằng sau Hoắc Minh, Hoắc Minh đột nhiên quay đầu, hung ác mà trừng mắt nhìn [ Khúc Tiểu Khê ] đang lén lút một cái, làm người sợ tới mức vội rụt người về phía sau.Hoắc Minh cười nhạo một tiếng đầy khinh thường, đứng dậy đẩy ghế ra, rồi rời phòng học.“Quỷ ấu trĩ.” [ Khúc Tiểu Khê ] vỗ vỗ trái tim nhỏ vừa bị dọa, ngồi thẳng người.Chưa đến chốc lát sau, y lại nhìn về phía ghế dựa trống rỗng bên cạnh, cùng lối đi nhỏ ở đó.[ Khúc Tiểu Khê ] lang thang không có mục tiêu mà nghĩ, kỳ thật Hoắc Minh ngay từ đầu đối với y còn khá tốt, sau đó thì thái độ càng ngày càng quái, phảng phất nhìn ra y không phải nguyên thân, bởi vậy y cũng không hề cố tình tiếp cận Hoắc Minh, vài lần gần đây đều là Hoắc Minh chủ động tìm y.Nhưng mà Hoắc Minh cả ngày âm tình bất định, đối với y cũng không giống như là đối đãi bạn ngồi cùng bàn bình thường, dường như là đang quan sát cái gì đấy.Chẳng lẽ Hoắc Minh thật sự biết y không phải Khúc Tiểu Khê?Nhưng hắn có vẻ có phần quá chắc chắn hay không?Dưới tình huống không hề có chứng cứ, Hoắc Minh vì cái gì sẽ tin tưởng sự việc kì quặc đến thái quá như vậy?
Lại vì cái gì mà không trực tiếp chất vấn y, mà vẫn luôn ẩn nhẫn?Hắn đang băn khoăn điều gì?Hoặc là nói, hắn đang băn khoăn ai?[ Khúc Tiểu Khê ] ở trên giấy nháp viết xuống ba chữ “Khúc Tiểu Khê”, ngòi bút chọc chọc mặt giấy, [ Khúc Tiểu Khê ] đặt bút xuống, ở trong đầu gọi: “Hệ thống, ra đây một chút.”……Trong góc sân thể dục rộng lớn, bên cạnh sân cát nhảy xa chuyên dụng, Hoắc Minh ngồi trên mặt đất với tâm trạng chán nản mà nghịch cát.“Tớ không muốn ngồi bên cạnh cậu ta.”
Hoắc Minh giận dỗi nói, “Cậu ta khiến gương mặt của cậu bị thương.”
Ngồi xổm bên người Hoắc Minh - bé ma yên lặng xê dịch, tới sát bên cạnh Hoắc Minh rồi ngồi xuống.Hoắc Minh xác nhận người ở bên người mình, liền dịch sang bên cạnh, tránh để bé ma dựa sát: “Cậu còn chưa khôi phục, cách tớ xa một chút đi.”
Sắc trời dần tối, trên sân thể dục có các học sinh khối dưới đang chơi bóng rổ, nhưng cách sân nhảy rất xa, không ai chú ý Hoắc Minh đang ngồi ở nơi đó lầm bầm lầu bầu.Khúc Tiểu Khê cũng không chấp nhất với việc tựa sát vào Hoắc Minh, cậu vươn một bàn tay túm chặt ống quần Hoắc Minh, tỏ vẻ chính mình đang nghe.Hoắc Minh câu được câu không mà nhắc mãi một vài việc, nói anh hắn phải chỉ cho hắn cách thỉnh hoa thanh điện trụ trì, nói ba hắn gọi điện thoại từ Trùng Dương để an ủi con trai có phải thật sự trúng tà hay không, trong giọng nói không thấy lo lắng, tất cả đều là tò mò……Khúc Tiểu Khê vừa nghe vừa cười, ngẫu nhiên kéo kéo ống quần Hoắc Minh tỏ ý đáp lại.Tiếng lải nhải bên tai bỗng dừng lại, hoàng hôn tàn rơi loang lổ trên mặt đất, sân thể dục rợp đầy bóng tối.
Nghe tiếng bóng rổ vang lên “Thùng thùng”, Hoắc Minh hỏi: “Có lạnh hay không?”
Khúc Tiểu Khê lắc lắc ống quần Hoắc Minh, cảm giác chính mình khôi phục đến không sai biệt lắm, liền mở miệng nói: “Không lạnh, là hồn ma mà.”
“Ừm.”
Hoắc Minh nhẹ nhàng cười, “Bé ma không sợ lạnh.”
Bọn họ không trò chuyện nữa, cứ như vậy an tĩnh ngồi, dựa vào lực độ trên ống quần, cảm thụ được sự tồn tại của cả hai.“Khúc Tiểu Khê, sư phụ sẽ không hại con.”
Khúc Tiểu Khê chớp chớp mắt, đối với âm thanh bỗng nhiên vang lên bên tai cũng không cảm thấy kinh ngạc.Cậu tiến gần đến bên người Hoắc Minh, cảm nhận mùi hương khiến lòng người yên ổn, ôm lấy đầu gối mơ màng sắp ngủ.Lực lượng trong linh hồn sớm đã khôi phục đến trình độ trước khi tiêu hao, lại còn đang cuồn cuộn tăng lên.
Khúc Tiểu Khê mơ mơ màng màng mà nhớ tới, cách gọi chính xác của cỗ lực lượng này hẳn là “Pháp lực”.Mỗi khi pháp lực mờ ảo vô hình dũng mãnh dung nhập vào linh hồn Khúc Tiểu Khê, cậu đều sẽ theo đó mà nhớ tới một ít đoạn ngắn hỗn độn.Có khi là hình ảnh, có khi là thanh âm.Khúc Tiểu Khê chỉ phụ trách tiếp thu, cũng không định miệt mài theo đuổi xem mấy thứ này là cái gì.Chỉ là lần này Khúc Tiểu Khê tiếp thu đoạn ngắn tựa hồ có chút nhiều.
Trong trí nhớ, một đôi mắt đen nhánh không ánh sáng nhìn chăm chú hắn: “Khúc Tiểu Khê.”
Khúc Tiểu Khê súc thành một đoàn, bỗng nhiên cảm thấy thực lạnh.“Tu tập vô tình nói, cần ghi nhớ, đoạn tình tuyệt ái.”
“Trảm thảo, trừ tận gốc.”
Bàng bạc linh khí rót vào, Khúc Tiểu Khê ôm chặt lấy đầu gối, lạnh đến cả người đều phát đau.Đau rồi lại đau, nhưng vẫn có lực tự hỏi.Trảm thảo, trừ tận gốc……Dần dần, không cần mở mắt, Khúc Tiểu Khê đã có thể cảm nhận được từng nhánh cây ngọn cỏ trong trung học Đức Dục.Cậu nhìn thấy Hoắc Minh ở bên cạnh đang nhặt nhánh cây ở trên mặt cát viết viết vẽ vẽ, nhìn dáng vẻ thì là định vẽ ra cái đầu heo.Khúc Tiểu Khê hướng ánh mắt về phía khu dạy học ở phương xa.Chậm rãi nghĩ, cậu hiện tại, giống như có điểm lợi hại nhỉ, có thể “Nhổ cỏ tận gốc” chăng?Học cách mà hệ thống trộm công kích cậu, Khúc Tiểu Khê dễ như trở bàn tay mà hóa giải, thuận tiện còn trả cho nó gấp đôi.Quầng sáng nhỏ ảm đạm trong khu dạy học lập loè hai cái, dần dần tắt.Khúc Tiểu Khê nghiêng nghiêng đầu, này có tính là “Nhổ cỏ tận gốc” không?"
Cát này quá rời rạc, mãi mà không vẽ được đường cong.”
Hoắc Minh xóa đầu heo xấu kia đi, ném nhánh cây rồi vỗ vỗ tay.“Có thể vẽ.”
Khúc Tiểu Khê thu hồi ánh mắt, nói.Cậu dùng ngón tay chọc chọc hạt cát, giống như có chút không thể thực hiện được, vì thế lặng lẽ dùng pháp lực sửa, vẽ đầu heo lớn trên nền cát cho Hoắc Minh.*Vì bồi Hoắc Minh nói chuyện phiếm, một kích vừa rồi của Khúc Tiểu Khê không dùng toàn lực, lo lắng không đủ nhổ cỏ tận gốc, cậu còn ở do dự có nên lại công kích một lần nữa hay không.
Kết quả là quầng sáng vừa tắt kia vẫn luôn không có lại sáng lên.Bỏ trống một tiết tự học, thu hoạch một cái đầu heo lớn, tâm tình Hoắc Minh tốt lên rất nhiều.
Hắn biết Khúc Tiểu Khê không thể cách thân thể của mình quá xa, tuy rằng rất muốn đem bé ma về nhà, cũng chỉ có thể cùng Khúc Tiểu Khê từ biệt, hẹn mai gặp lại.Có thể là vì câu “Mai gặp lại” khi ấy, sau đó Khúc Tiểu Khê liền xảy ra tai nạn xe cộ, để lại bóng ma với Hoắc Minh.
Hắn nói xong lại bổ sung: “Lần này mà tìm không thấy cậu thì tớ lập tức đến nhà cậu, đào ba thước đất cũng muốn tìm ra, không được biến mất nữa đấy.”
Hiện tại, Khúc Tiểu Khê một chút đều không sợ Hoắc Minh, còn cảm thấy thiếu niên cao lớn này nói những lời hù dọa ấy lại có điểm đáng yêu, cậu nhấp hạ khóe miệng ý cười gật đầu nói: “Được rồi.”
Vẫy tay cáo biệt Hoắc Minh, Khúc Tiểu Khê hồi tưởng cách pháp lực luân chuyển, nhẹ nhàng tiến lên một bước, đi ra ngoài rất xa.Thiên địa vận hành ở trong mắt Khúc Tiểu Khê đều có những dấu vết để lại, Khúc gia xe sớm rời đi rồi, Khúc Tiểu Khê cảm thấy nếu chính mình muốn đi cùng Hoắc Minh, cũng không phải không được.Nhưng mà, cậu muốn đi gặp [ Khúc Tiểu Khê ] trước.Thật vất vả đem hệ thống tiên sinh biến mất tạm thời, Khúc Tiểu Khê muốn cùng [ Khúc Tiểu Khê ] nghiêm túc tán gẫu một chút về vấn đề sở hữu thân thể sau này.Mà nhắc tới, cậu cũng không biết tên thật của [ Khúc Tiểu Khê ] là cái gì.Khúc Tiểu Khê trong sân vắng tản bộ một đường rồi leo lên đỉnh xe trở về nhà, trong nhà chỉ có một mình [ Khúc Tiểu Khê ], dường như dì cũng không ở đây.Biệt thự im ắng, gian phòng thuộc về Khúc Tiểu Khê kia đang bật đèn sáng.Khúc Tiểu Khê dừng một chút, bình tĩnh mà bước vào phòng ngủ của mình.Lần này cậu không có xuyên tường qua, mà là đẩy cửa ra, hiện ra thân hình.[ Khúc Tiểu Khê ] đang ngồi trên bàn học làm bài thi, nghe thấy tiếng vang liền ngẩng đầu lên.Đối phương không lại không tỏ ra giật mình, ngược lại còn đối với Khúc Tiểu Khê phất phất tay, cà lơ phất phơ nói: “Chào cậu nha!”