Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 220



Diệp Cửu Cửu ồ một tiếng, đã đi rồi thì thôi: "Thấy hương vị thế nào?"

"Rất ngon, chưa bao giờ ăn hải sản tươi như vậy, đặc biệt là món cá nướng này, ngon hơn tất cả các món cá nướng khác mà tôi từng ăn." Người đàn ông trung niên cười nói: "Cha tôi vẫn luôn khen hải sản của các cô, quả thực rất ngon.

"Cảm ơn.' Diệp Cửu Cửu gật đầu, sau đó định quay về bếp, vừa đi được hai bước thì thấy một nhóm các cặp đôi trẻ đi vào, cô vội vàng tiến đến dẫn mọi người vào: "Chào mừng, mời ngồi bên này."

"Sao lại đến đây? Anh không phải nói sẽ đưa em đi ăn tiệc lớn sao?" Cô gái trong cặp đôi đánh giá xung quanh, mặc dù dọn đẹp rất sạch sẽ, trang trí cũng tao nhã nhưng vẫn chỉ là một con hẻm nhỏ, cô không hài lòng hừ một tiếng.

TBC

"Ờ đây chính là tiệc lớn." Chàng trai trong cặp đôi trước đó nghe bạn bè nói rằng hải sản của cửa hàng này rất ngon, hương vị cũng ngon như nhà hàng cao cấp, vì vậy mới nghĩ đến việc đưa cô đến ăn vào ngày kỷ niệm một tháng yêu nhau.

Chàng trai kéo bạn gái ngồi xuống: "Bạn tôi đã đến ăn một lần, nói rất ngon, đến ăn một lần là muốn đến ăn lần thứ hai."

"Thực sự ngon như vậy sao?" Cô gái vẫn tỏ ra nghi ngờ, nhìn vào đây cũng chỉ là một quán ăn bình thường.

"Thực sự rất ngon, chúng ta thử xem." Chàng trai dỗ bạn gái ngồi xuống, sau đó nhìn Diệp Cửu Cửu: "Chủ quán, chúng tôi gọi món."

Diệp Cửu Cửu sắc mặt bình thường đưa thực đơn cho hai người.

"Em yêu, em muốn ăn gì?" Chàng trai cầm thực đơn đưa cho cô gái xem.

Cô gái nhìn một cái, sắc mặt trở nên rất khó coi: "Anh đưa em đến ăn hải sản sao? Anh biết rõ em bị viêm da, không thể ăn những thứ này, anh còn bắt em ăn hải sản? Anh có muốn em bị hỏng mặt, rôi chia tay với em không?”

Chàng trai tỏ vẻ bất lực: "Em không phải đã khỏi từ tuần trước rồi sao?"

Cô gái nói: "Thì cũng không thể ăn bừa bãi được."

Chàng trai tăng cao âm lượng: "Sao lại không thể? Hôm kia em ăn lẩu còn ăn tôm cơ mà. Cô gái nói: "Thì em chỉ ăn bảy tám con, ở đây toàn là thế này."

Hai người nói chuyện tuy nhỏ nhưng Diệp Cửu Cửu gân đây tai rất thính, nghe rõ mồn một, cô ngước mắt nhìn trời, hôm nay xui xẻo thế nào mà toàn gặp phải những người b*nh h**n như vậy.

"Ăn bảy tám con thì cũng là ăn rồi? Hơn nữa em ăn cũng không sao mà." Chàng trai rất bất lực nhìn cô gái: "Tiểu Tâm, chúng ta đi xa như vậy, không ăn thì khó khăn lắm, đi ăn mì sao?"

Em thà đi ăn mì còn hơn ăn cái này. Cô gái nhìn xung quanh, nơi này không có chút tiếng tăm nào, hơn nữa môi trường cũng không đủ tốt, sao dám mở nhà hàng riêng?

Sắc mặt chàng trai không mấy đẹp: "Em..."

Cô gái tức đến nghiến răng: "Mới một tháng mà anh đã không nghe lời em rồi sao?"

Chàng trai hạ thấp giọng: "Không phải, anh thấy chúng ta đã vào rồi, có thể ăn rồi hãy đi, mì thì lúc nào cũng có thể ăn."

"Vào rồi thì không phải vẫn có thể đi sao." Cô gái chê bai nói: "Đầu bếp của nhà hàng riêng này cũng không giỏi, không có chút tiếng tăm nào, còn đắt như vậy...

Diệp Cửu Cửu tức giận nhìn cô gái giả tạo và lắm mồm này: "Nếu không thích thì không sao, cửa ở đằng kia." Nói xong, cô câm ấm nước vẫn chưa rót nước quay người đi vê.

"Thái độ gì thế?" Cô gái tức giận: "Đây là lần đầu tiên tôi gặp người đuổi khách ra ngoài."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 221



"Cô không ăn cơm, ngồi xuống còn nói linh tinh, không đánh cô là tốt lắm rồi." Chàng trai thấy mất mặt, kéo cô ta ra ngoài.

Cô gái chất vấn: "Rốt cuộc anh là bạn trai em hay bạn trai cô ta, anh bênh ai vậy?

"Tùy cô, tôi đi." Chàng trai đầy bụng lửa giận, một lòng muốn đưa cô ta đến ăn một bữa ngon, kết quả cơm không ăn được, còn đắc tội với chủ quán.

Cô gái nhìn bạn trai tức giận bỏ đi, đi giày cao gót chạy theo, chạy được một lúc thì không cẩn thận giày cao gót mắc vào khe đá xanh, trực tiếp treo chân ngã xuống đất.

Cao Viễn và những người khác nhìn cảnh tượng bên ngoài, thâm mắng một tiếng đáng đời: "Còn may là ngã ở ngoài, nếu không ngã trong nhà hàng thì còn không tìm chủ quán gây phiền phức sao?"

Ông bà lão nhẹ nhàng lắc đầu: "Cô gái kia cũng quá bất cẩn? Nhưng thực sự không hiểu chuyện bằng Tiểu Tâm nhà chúng ta."

TBC

"Có lẽ không phải bất cẩn, chỉ là cẩn thận quá mức hoặc thiếu não." Cao Viễn khinh thường hừ một tiếng: "Thực sự rất phiên loại người này, coi địa bàn của người khác như nhà mình, còn nổi giận nữa."

Chu Chu nói: "Trong cuộc sống thích gây chuyện như vậy, trên mạng cũng toàn là anh hùng bàn phím.'

Cao Viễn ừ một tiếng: "Đúng vậy, tôi thấy những bình luận tự cho là đúng trên mạng, nhìn buồn cười lắm, khi người khác phản bác thì nhảy dựng lên, còn lúc hắn nhảy dựng lên thì không nghĩ đến việc bình luận của mình cũng sẽ khiến người khác tức giận."

Khách ở bàn khác nói: "Có phải bọn họ không nhận ra lời mình nói rất khó nghe không?”

Cao Viễn nói: "Có lẽ là ích kỷ, chỉ quan tâm đến cảm nhận của mình, không nói vài câu lại thấy khó chịu."

Chu Chu ngạc nhiên nhìn Cao Viễn, đột nhiên cảm thấy tên béo này cũng không đến nỗi nào.

Bàn ông bà lão kia không nói gì, trong lòng lại một lân nữa cảm thán con gái còn sống thì tốt rồi. Bàn khách có người chống gậy cũng không chen vào, chỉ thấy rất mất mặt, vợ/mẹ của mình vừa rồi cũng khá ngang ngược.

Lúc này, trong nhà hàng yên tĩnh hơn nhiều.

Diệp Cửu Cửu nhìn thời gian, mới mười hai giờ rưỡi trưa, còn sớm, không biết có còn khách vào không.

Cô nhìn ra ngoài cửa, rồi thấy Chu San dẫn ba bà bầu đi vê phía cửa hàng của cô, cô vội vàng ra mở cửa: "Bên ngoài nóng lắm phải không? Vào đây cho mát.'

"Cũng được, chúng tôi đi trong chỗ râm mát." Chu San cất ô che nắng, hôm nay cô ấy đi mua đồ cho trẻ sơ sinh, vừa rồi tình cờ gặp ba bà bầu cùng khám ở một bác sĩ, mọi người trò chuyện một lúc, đợi mua xong thì thấy đã đến giờ ăn cơm nên hẹn nhau đến đây ăn cơm.

Ba bà bầu nghe Chu San kể về tình trạng suýt chút nữa sảy thai trước đó, thấy hơi khoa trương, nhưng lại nghĩ đến việc bác sĩ nói có thể ăn một số hải sản để bổ sung dinh dưỡng, lại nghe nói hải sản ở đây khá tươi nên đến thử xem sao.

Chu San vịn ghế ngồi xuống: "Chủ quán, dạo này tinh thần của chị họ tôi tốt hơn nhiều rồi, chị ấy nói cuối tuân này sẽ đến đây ăn hải sản."

"Muốn đến lúc nào cũng được." Diệp Cửu Cửu nhìn ba bà bầu kia, nhắc nhở: "Chỗ của tôi toàn là hải sản, các cô chắc chắn không bị dị ứng chứ?”

Mấy người nói: "Không bị dị ứng."

Một bà bầu sờ sờ khuôn mặt ửng hồng của mình: "Tôi bị một chút bệnh trứng cá đỏ, theo lý thuyết thì không được ăn nhưng tôi lại muốn ăn một chút hải sản."

Chu San lo lắng: "Như vậy có nghiêm trọng không?"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 222



"Triệu chứng của tôi không nghiêm trọng lắm, nhiều nhất là đỏ một chút, không ngứa, không nổi mụn hoặc nôn mửa tiêu chảy, tốt nhất là không ăn nhưng muốn ăn cũng được." Bà bầu kia không quá để tâm: "Đợi tôi sinh con xong rồi đi chữa, bây giờ cứ ăn đã."

Chu San vừa buồn cười vừa bất lực: "Cô nghĩ thoáng thật."

"Cũng không còn cách nào khác, tôi đang mang thai nên không thể dùng thuốc để điều trị." Bà bầu cười, xoa bụng: "Thực ra là mới bắt đầu mang thai đã bị nhưng vẫn không có cách nào chữa được."

Hai người kia gật đâu đồng tình: "Cũng đúng."

Cao Viễn và những người khác bên cạnh nghe thấy cuộc trò chuyện của Chu San và những người khác thì không khỏi cảm thán, bà bầu này không hề giả tạo, không giống như cô gái vừa rồi làm bộ làm tịch.

TBC

"Chắc chắn không sao chứ?" Diệp Cửu Cửu đưa thực đơn cho mấy người để gọi món, mấy bà bầu thống nhất ý kiến gọi món cá mú nướng đậu hũ đen cay đặc sản mà người nhà không cho ăn, ngoài ra còn gọi thêm sò điệp hấp trứng, cá mú xanh om đậu phụ, những món khác thì không gọi, giá quá đắt, đồng thời cũng sợ ăn không hết lãng phí.

Món cá mú nướng đậu hũ đen cay đặc sản hôm nay là món bán chạy nhất, năm bàn khách đều gọi món này, những món tương đối đắt hơn như sashimi hải sâm, tôm hùm hoa hồng phô mai nướng, cua nhện hấp hiện tại mới chỉ bán được một phân.

"Xin chờ một chút nhé." Diệp Cửu Cửu quay lại bếp tiếp tục làm ba món này, làm xong thì giao cho Lăng Dư để anh mang ra trước.

"Chủ quán ở đây tuyển phục vụ rồi sao?" Chu San thấy Lăng Dư tóc dài thì ngẩn người.

Cao Viễn bên cạnh trả lời: 'Không phải."

"Là anh trai của Tiểu Ngư."

Chu San nghe nói là anh trai thì lại ngẩn người, cô ấy còn tưởng là con gái, cô ấy hơi ngượng ngùng cười: "Thì ra là anh trai của Tiểu Ngư”"

"Đúng vậy." Tiểu Ngư chạy đến nắm tay anh trai: "Anh ơi rót nước cho em, em muốn uống nước. Cao Viễn lại trêu Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư thông minh như vậy, sao còn không tự rót được?”

"Cửu Cửu nói em nhỏ, sẽ làm rơi bình." Tiểu Ngư giọng nói ngây thơ trả lời Cao Viễn: "Làm rơi thì không được ăn kẹo que."

Lăng Dư rót nước cho cô bé, sau đó rời đi.

Cô bé ôm cốc nước uống từng ngụm nhỏ, thỉnh thoảng còn lắc đầu, đáng yêu đến mức Chu San và những người khác muốn nựng.

Chu San lại nhìn Tiểu Ngư: "Sao em đáng yêu thế? Có phải do ăn nhiều kẹo ngọt không?”

Tiểu Ngư giọng nói ngây thơ: "Em ăn hải sản lớn lên."

'Ha ha ha, thật đáng yêu." Chu San không kìm được sờ bụng mình, hy vọng đứa trẻ trong bụng cũng thông minh đáng yêu như vậy.

Vài bà bầu khác cũng lộ ra vẻ mặt tương tự, dù sao thì ai mà không muốn có một đứa con thông minh hiểu chuyện và đáng yêu chứ?"Chúng ta cũng ăn nhiều hải sản một chút, có thể thúc đẩy sự phát triển của thai nhi."

Đợi Diệp Cửu Cửu bưng cá mú xanh om đậu phụ ra thì thấy bốn bà bầu vẫn cúi đầu ăn, không có bất kỳ giao lưu nào: "Sao vậy? Đều ăn không nói ngủ không nói à?”

"Ngon quá, ăn ít một miếng cũng không xứng với tay nghề của ông chủ." Bà bầu bị bệnh trứng cá đỏ nói.

Chu San cười đáp một tiếng: "Tiểu Ngư nói ăn nhiều hải sản thì có thể thông minh đáng yêu như cô bé, chúng tôi cũng muốn con mình thông minh đáng yêu như vậy.'

Diệp Cửu Cửu vừa buồn cười vừa bất lực: "Cô bé nói bừa thôi."

"Em không nói bừa, em thông minh đáng yêu mà-" Tiểu Ngư chạy đến bên Diệp Cửu Cửu: "Đúng không Cửu Cửu?"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 223



Giọng điệu ngây thơ đáng yêu của cô bé khiến khách hàng cười ha ha, thật sự quá đáng yêu.

Cười xong, cặp vợ chồng già kia đến tìm Diệp Cửu Cửu tính tiên: "Chúng tôi về lấy hành lý rồi đến nhà ga, sau này có cơ hội sẽ lại đến, cũng sẽ giới thiệu bạn bè khác đến."

"Đi thong thả." Diệp Cửu Cửu tiễn cặp vợ chồng già đi, lại tính tiền cho ông lão chống gậy và một bàn khác, đợi họ rời đi, cô lặng lẽ đưa gia đình ông lão này và cặp đôi trưa nay vào danh sách đen.

"Chủ quán, chúng tôi cũng đi trước." Cao Viễn và Chu Chu ăn xong đến tính tiền.

Diệp Cửu Cửu nói: "Tính cả nước ép là 22000”

"Tôi trả trước." Cao Viễn trực tiếp trả tiền.

"Mỗi người 11000 ư?" Chu Chu lấy điện thoại ra nói với Cao Viễn: "Tôi trả anh một nửa."

"11000 ư? Con số này không may mắn chút nào, tôi không muốn độc thân cả vạn năm đâu.' Cao Viễn cầm điện thoại đi ra ngoài: "Cô đưa tôi một vạn là được rồi."

Chu Chu vốn là phú bà, không muốn chiếm chút lợi nhỏ này: "Anh không muốn thì tôi càng không muốn hơn, tôi đưa anh 12000."

"Cũng được." Cao Viễn ừ một tiếng, miễn là không bắt hắn trả 11000 là được: "Hôm nào gặp nhau ăn cơm thì tôi trả lại cô một nghìn."

"Chuyển khoản thế nào?" Chu Chu hỏi.

Cao Viễn: "Vào nhóm rồi kết bạn với tôi là được.'...

Diệp Cửu Cửu nhìn hai người sóng vai đi ra ngoài, cười lắc đầu, sau đó tiếp tục dọn dẹp bàn ăn, dọn dẹp gân xong lại đi tính tiên cho mấy bà bầu Chu San.

Mấy người trả tiên xong thì vê nhà, bà bầu bị bệnh trứng cá đỏ vừa về đến nhà đã bị mẹ đẻ và mẹ chồng chặn ở cửa: "Sao giờ mới về? Ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi."

"Ăn gì?" "Hải sản."

Mẹ đẻ: "Sao con lại ăn hải sản? Da con vốn đã có vấn đề rồi, ăn vào không phải càng nghiêm trọng hơn sao?”

Mẹ chồng: "Hơn nữa đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, lỡ ăn vào có vấn đề thì phải làm sao? Bụng có đau không? Nếu đau thì bảo Tiểu Lâm về lái xe đưa con đến bệnh viện ngay."

"Không sao." Bà bầu thay giày rồi ngồi xuống ghế sofa: "Mẹ, hôm nay ăn ở một nhà hàng riêng, là do một bà bầu trong cùng nhóm dẫn con đi, vị rất ngon, lân sau chúng ta cùng đi."

'Ăn ít hải sản thôi."

"Không sao đâu." Bà bầu sờ sờ má, gân đây sau khi ăn đồ cay nóng, má cô cũng hơi nóng lên nhưng hôm nay ăn hải sản xong thì không có phản ứng gì cả.

Hơn nữa ăn vào thấy cả người cũng rất thoải mái, cô cũng không nói rõ được, tóm lại là thấy ăn vào chắc chắn không có hại cho cơ thể.

Bên phía Diệp Cửu Cửu cũng vừa mới làm xong một nồi cá nướng, ngoài ra còn có món rau cải biển xào, một phần trứng hải sâm và một phần chân gà sốt cay.

Ba người ngồi xuống, Diệp Cửu Cửu mở nắp đậy cá nướng ra, hơi nóng bên trong lập tức bốc lên, hòa cùng mùi thơm của cá nướng tẩm mười ba loại gia vị xông vào mũi, thơm đến mức người ta phải nuốt nước bọt.

TBC

"Thơm quá-" Tiểu Ngư thò dài cổ, hận không thể chui vào nồi để ăn.

"Cẩn thận đừng chạm vào nồi, sẽ rất nóng." Diệp Cửu Cửu dùng đũa gạt ớt trên bề mặt ra, sau đó gắp một miếng thịt cá, nhẹ nhàng thổi rồi đặt vào bát của Tiểu Ngư: "Nếm thử xem."

Tiểu Ngư cầm thìa múc lên cho vào miệng, nếm thử xong thì mắt cô bé sáng lên: " Rất ngon."

"Ngon hơn hôm qua à?" Diệp Cửu Cửu cũng gắp một miếng cho mình.

Tiểu Ngư gật đầu: "Ngon hơn gấp trăm lần."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 224



"Vậy chị nếm thử xem." Diệp Cửu Cửu nếm một miếng cá nướng, cá nướng đã được làm trong vài phút, dưới sự giúp đỡ của ngọn lửa bên dưới, nước sốt bên trong đã ngấm hoàn toàn vào thịt cá, từng thớ thịt cá đều thấm đẫm gia VỊ.

Hơn nữa cá vược biển vốn rất tươi, ăn vào thấy bên ngoài giòn bên trong mềm, cay cay tê tê thơm ngon, khiến người ta không thể dừng lại.

"Ngon thật." Diệp Cửu Cửu lại gắp miếng thứ hai, lúc này có tiếng gõ cửa, cô quay đầu nhìn lại, thấy là Lưu nãi nãi.

Diệp Cửu Cửu đi mở cửa: "Lưu nãi nãi, sao bà lại đến đây?”

"Bà gõ cửa ở cửa sau mà cháu không nghe thấy, bà đoán là cháu đang ăn trưa ở đây." Lưu nãi nãi vừa nói vừa đưa cho cô một giỏ nho: "Hôm qua con trai bà vừa đi công tác ở nước ngoài về, mang về một ít nho trồng tại địa phương, bà mang một ít đến cho cháu."

Lưu nãi nãi vừa nói vừa đi vào, ánh mắt liếc thấy Lăng Dư đang xõa tóc: "Cháu thuê cô gái nhỏ này đến giúp việc à?"

Lăng Dư: ....

Diệp Cửu Cửu thấy Lăng Dư tức giận, vội vàng giải thích: "Lưu nãi nãi, anh ấy là con trai.

"Con trai?" Lưu nãi nãi tiến lại gân nhìn, đẹp trai như vậy mà lại là con trai sao?

Diệp Cửu Cửu cũng rất bất lực: "Thật sự là con trai."

"Con trai à." Lưu nãi nãi nhìn Lăng Dư, lại nhìn Tiểu Ngư đang ngồi bên cạnh anh bới cơm, bà nhạy bén phát hiện mắt của hai người rất giống nhau, hơn nữa đều có chút giống người nước ngoài, bà lập tức hiểu ra: "Đây chính là cha của Tiểu Ngư đúng không?"

Lăng Dư nhíu mày nhìn Diệp Cửu Cửu: "22?"

Diệp Cửu Cửu ngây người: "..."

Xong rồi.

Tiểu Ngư ngơ ngác: "?2??"

Anh trai là cha sao? Lưu nãi nãi không nhận ra sự khác thường của ba người, còn nhìn chằm chằm Lăng Dư cảm thán: "Thảo nào Tiểu Ngư lại đẹp như vậy, hóa ra là thừa hưởng từ cha của Tiểu Ngư."

"Cửu Cửu, sao người nhà họ Diệp các cháu ai cũng đẹp thế này!" Lưu nãi nãi cảm thán xong lại nhỏ giọng hỏi Diệp Cửu Cửu: "Cha của Tiểu Ngư đến đón con bé rồi, chắc là con bé sắp đi rồi đúng không?"

"... Diệp Cửu Cửu hoảng hốt nhìn Lưu nãi nãi hiểu lầm, sớm biết vậy thì lúc đầu không nên nói dối để che giấu thân phận của Tiểu Ngư, cô chột dạ nhìn Lăng Dư cũng đang chờ mình giải thích, cười ngượng ngùng: "Lưu nãi nãi, anh ấy không phải bố của Tiểu Ngư, là anh trai của Tiểu Ngư."

"Là anh trai?" Lưu nãi nãi sửng sốt, hai người nhìn chênh lệch tuổi tác rất lớn, vậy mà lại là anh em? Quả nhiên là người nước ngoài biết chơi.

"Đúng vậy." Diệp Cửu Cửu hít một hơi giải thích: "Anh ấy tình cờ đến tìm Tiểu Ngư, sau này sẽ ở đây một thời gian dài."

"Hả?”" Lưu nãi nãi lại sửng sốt.

"Nhà anh ấy có chút việc, phải một lúc nữa mới đón đi được." Diệp Cửu Cửu dừng lại một chút: "Vừa hay chỗ cháu thiếu người, cũng không cần phải đi thuê thêm người.'

"Thì ra là vậy." Lưu nãi nãi nhìn Lăng Dư, lại nhìn Tiểu Ngư vẻ mặt ngơ ngác, kéo Diệp Cửu Cửu sang một bên, lại hạ giọng hơn một chút: "Tóc của cậu ấy dài quá, vừa nãy bà còn nhìn nhâm”"

Diệp Cửu Cửu quay đầu nhìn Lăng Dư: "Không sao, anh ấy đã bị nhìn nhầm nhiều lần rồi."

Tiểu Ngư quay đầu nhìn Lưu nãi nãi đang nói chuyện, sau đó thì thâm với anh trai: “Anh ơi, Lưu nãi nãi cũng nói anh tóc dài là con gái.'

TBC

Lăng Dư tai thính nên cũng nghe thấy lời Lưu nãi nãi nói, anh đột nhiên thấy hơi phiền vì mái tóc dài của mình.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 225



Tiểu Ngư ấm áp vô nhẹ vào cánh tay anh trai: "Anh đừng giận, không cắn người.

Lăng Dư nhìn cô bé, ai nói anh muốn căn người chứ.

TBC

Lưu nãi nãi đã cho Tiểu Ngư ăn bánh quy, bánh ngọt nhỏ, vì vậy cô bé không muốn anh trai làm hại Lưu nãi nãi, sau khi suy nghĩ thì bàn bạc với anh trai: "Cửu Cửu nói còn hai con cá, em không ăn, để hết cho anh ăn, anh ăn rồi thì đừng giận nữa nhé?”

Lăng Dư nhếch đôi môi hoàn mỹ, đồng thời ừ một tiếng.

Diệp Cửu Cửu nhìn hai anh em đang thì thâm bên tai, mỹ nhân ngư xinh đẹp vậy mà cũng biết lừa gạt tiểu nhân ngư.

"Cửu Cửu, mọi người cứ ăn cơm đi, bà về trước đây." Lưu nãi nãi vốn định đến ngồi một lát nhưng không ngờ anh trai của Tiểu Ngư lại ở đây: "Tối nhà bà muốn đến ăn cơm tối, còn đồ ăn chứ?"

Diệp Cửu Cửu gật đầu: "Còn, mọi người cứ đến bất cứ lúc nào."

Lưu nãi nãi xác định được chỗ rồi, tối không nên đến quá sớm: "Đúng rồi Cửu Cửu, bà định sẽ đến chợ đầu mối mua ớt đỏ về làm tương ớt và ngâm ớt, cháu có muốn đi cùng không?”

Diệp Cửu Cửu cũng muốn đi mua nhưng cô do dự nhìn Tiểu Ngư và Lăng Dư: "Cháu còn chưa dọn dẹp bếp, dọn xong chắc là muộn lắm."

Lưu nãi nãi lại hỏi: "Vậy cháu có cần không? Dì cháu nói lái xe đi, có thể giúp cháu mua một ít về."

Sau khi mở nhà hàng, Diệp Cửu Cửu dùng rất nhiều ớt, số ớt làm trước đó đã sắp hết: "Nếu tiện thì giúp cháu mua một túi ạ."

Lưu nãi nãi cười nói tiện lắm: "Lúc đó bà chụp ảnh gửi cho cháu xem, cháu thấy ổn thì bà mới mua."

"Vâng." Tiễn Lưu nãi nãi đi, Diệp Cửu Cửu quay lại bàn ăn ngồi xuống, vừa cầm đũa lên thì nghe Lăng Dư nói: "Cắt tóc thế nào?"

“Anh muốn cắt tóc sao?" Diệp Cửu Cửu kinh ngạc nhìn khuôn mặt đẹp hơn cả phụ nữ của anh, cố gắng phân biệt thật giả: "Không phải anh không nỡ sao?” Lăng Dư bị hỏi đến phát phiền.

Diệp Cửu Cửu thấy anh thực sự rất không kiên nhẫn: "Tiếc quá, cắt đi thì uổng lắm."

Lăng Dư hỏi ngược lại: "Vậy có thể đá người ra ngoài không?”

"Tất nhiên là không được." Diệp Cửu Cửu lập tức đổi giọng: "Nếu anh thực sự muốn cắt thì tôi có thể đưa anh đi cắt tóc."

Lăng Dư ừ một tiếng.

Diệp Cửu Cửu không chắc lắm hỏi anh: "Thực sự không hối hận sao?"

Lăng Dư lại ừ một tiếng.

"Vậy chúng ta ăn trưa xong thì đi cắt tóc." Diệp Cửu Cửu vừa dứt lời, Tiểu Ngư liền tiến lại gần hỏi cô: "Em có thể đi không?”

Diệp Cửu Cửu gật đầu: "Tất nhiên là có thể."

"Vậy em ăn nhanh đây." Tiểu Ngư tăng tốc độ ăn, hận không thể ăn xong ngay lập tức rồi lên đường.

Ăn trưa xong, Diệp Cửu Cửu bảo Tiểu Ngư đi tắm, tránh để ra ngoài lại bị mất nước, cô dọn dẹp vệ sinh xong thì đưa hai người đến một tiệm cắt tóc mà cô thường cắt trong phố thương mại.

"Xác định là cắt chứ? Cắt rồi thì không có thuốc hối hận đâu." Diệp Cửu Cửu đau lòng nhìn mái tóc dài đen nhánh của anh.

Lăng Dư gật đầu.

Phiền quá.

"Được rồi." Diệp Cửu Cửu nhìn người thợ cắt tóc: "Anh cắt cho anh ấy đẹp một chút."

"Yên tâm đi, chắc chắn sẽ cắt đẹp hơn bây giờ." Người thợ nhìn khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp hơn cả phụ nữ của Lăng Dư, để tóc dài thực sự dễ nhận nhầm, đổi sang tóc ngắn sẽ ngầu hơn một chút, hắn ta cầm kéo hỏi Lăng Dư: "Tôi cắt nhé?"

Lăng Dư gật đầu.

"Được, thoải mái." Người thợ cầm kéo lớn cắt một cái.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 226



Diệp Cửu Cửu vô thức nhằm mắt lại.

Tiểu Ngư cũng che mắt, anh trai sắp thành đầu trọc sao?

Đợi người thợ cắt xong tóc, Diệp Cửu Cửu nhận lấy mái tóc dài một mét, mặc dù vẫn đen nhánh nhưng trông có vẻ không còn sáng bóng như trước.

Không hiểu sao nhìn vào lại thấy rất đau lòng, cứ như là cắt tóc của mình vậy, cô hít một hơi thật sâu, dùng dây đỏ trên cổ tay buộc tóc lại cẩn thận cất đi, nếu Lăng Dư hối hận thì lại tìm người làm tóc giả gắn vào.

Người thợ cắt tóc cho Lăng Dư, là kiểu tóc nam rất phổ biến, tóc cắt ngắn ngang mày, trông rất tỉnh tế và đẹp trai, nếu trước đây anh là nhân vật thần thoại thì bây giờ là nhân vật truyện tranh.

Tiểu Ngư tò mò nhìn người anh trai như vừa thay đầu: 'Là anh trai sao?"

Diệp Cửu Cửu gật đầu: "Là anh trai."

Mái tóc dài như rong biển của Lăng Dư trước đây khiến khuôn mặt lộng lẫy của anh trở nên nữ tính hơn, bây giờ cắt đi thì không còn mềm mại như vậy, mặc dù làn da vẫn trắng trẻo, vẫn rất đẹp, nhìn vào vẫn thấy kinh diễm nhưng kinh ngạc hơn là sự tinh tế và đẹp trai của anh, cũng không còn vô thức hiểu lâm anh là con gái nữa.

Diệp Cửu Cửu nhỏ giọng hỏi Tiểu Ngư: “Anh trai đẹp không?”

"Đẹp." Tiểu Ngư nghiêm túc gật đầu: "Đẹp hơn."

"Chị cũng thấy vậy." Trước đây cũng đẹp, nhưng Diệp Cửu Cửu thấy như vậy càng khiến người ta không thể rời mắt.

"Anh đẹp trai." Tiểu Ngư đưa khẩu trang cho Lăng Dư: "Siêu siêu đẹp trai.

Lăng Dư đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt sâu thẳm màu xanh sương mù, anh liếc nhìn mình trong gương, cũng tạm được.

Diệp Cửu Cửu bên cạnh phát hiện sau khi Lăng Dư cắt tóc, xung quanh thỉnh thoảng lại có ánh mắt nhìn sang, vội vàng trả tiền rồi đưa anh rời khỏi đây, mấy người trực tiếp đến siêu thị lớn bên dưới.

Vào trong, Tiểu Ngư phấn khích nhất, chạy đi lấy giỏ hàng: "Cửu Cửu, chúng ta phải mua kẹo que, sô cô la, bánh ngọt, kem, bình sữa, trà sữa..."

TBC

Diệp Cửu Cửu gọi cô bé đừng chạy lung tung: "Ai nói sẽ mua?” Tiểu Ngư ngây người: "Không mua sao?"

"Nhiều nhất chỉ được mua hai cái." Diệp Cửu Cửu sợ cô bé sâu răng, không muốn mua nhiều.

Tiểu Ngư thấy hơi không đáng: "Đã đến rồi, mua thêm một chút."

"Không còn tiền rồi, đều lấy đi cắt tóc cho anh trai em rồi.' Diệp Cửu Cửu đưa ra lý do trăm lần không sai.

Tiểu Ngư liếc nhìn người anh trai bên cạnh, sau đó vỗ mắt mình: "Em khóc, đổi trân châu lấy tiên."

"Gần đây giá trân châu không tốt, trân châu nhỏ của em bán không được, bây giờ em có khóc cũng vô dụng." Diệp Cửu Cửu mặt không đỏ tim không đập tiếp tục lừa: "Chúng ta chỉ mua vài cái, ăn xong lần sau tiết kiệm tiền rồi mua tiếp."

Tiểu Ngư tin là thật, ngây thơ ồ lên một tiếng: "Sau này em khóc thật to, sẽ bán được nhiều."

Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Sau này cố gắng nhé."

"Bây giờ chị đi xem muốn chọn loại kẹo que nào."

Lăng Dư đi theo sau nhướng mày nhìn Diệp Cửu Cửu luôn dùng chiêu trò lừa em gái: Cô cứ lừa cô bé như vậy sao?"

Nụ cười trên mặt Diệp Cửu Cửu cứng đờ: "Tôi nói thật mà."

"Thật sao?" Lăng Dư nhìn những kệ hàng đầy ắp và giá niêm yết trên đó: "Kẹo que một đồng, sô cô la mười đồng..."

Sau đó anh lại nhắc lại những thứ Diệp Cửu Cửu đã mua vào buổi trưa: "22000 đồng, 764 đồng, 1258 đồng... đều dùng để cắt tóc cho tôi sao?"

"... Diệp Cửu Cửu cứng đờ tại chỗ, người này thật gian xảo, vậy mà lại âm thâm học được nhiều kiến thức như vậy, cô chột dạ nhìn Lăng Dư đang cười như không cười nhìn mình: "Tôi có thể giải thích."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 227



Lăng Dư hơi cúi đầu lại gân một chút: "Cô định giải thích thế nào?”

Diệp Cửu Cửu thấy hơi nguy hiểm, lặng lẽ lùi lại một chút: "Tôi sợ cô bé sâu răng.

Lăng Dư giọng nhàn nhạt: “Còn nữa?”

Diệp Cửu Cửu ngẩn ra: "Còn nữa?"

"Kẹt xỈ và còn bắt hai người làm việc?"

... Lăng Dư không nghĩ như vậy nhưng chính cô đã nói, khóe miệng anh nhếch lên, kéo dài giọng: "Ồ?"

Cách một chiếc khẩu trang, Diệp Cửu Cửu không nhìn thấy khóe miệng nhếch lên của Lăng Dư, cô nhìn đôi mắt đen láy sâu thẳm của anh, không hiểu sao lại thấy chột dạ, cô cười gượng hai tiếng: "Xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa.'

Lăng Dư ngước mắt nhìn những người đi ngang qua, mỗi người đều câm một chiếc điện thoại trên tay, vẻ mặt anh nhàn nhạt nói: "Chỉ xin lỗi thôi sao?"

"Vậy anh còn muốn thế nào?" Diệp Cửu Cửu nhìn đống đồ ăn vặt xung quanh: "Hay là anh muốn ăn gì thì cứ chọn, tôi trả tiên."

Lăng Dư ừ một tiếng, sau đó chỉ vào chiếc điện thoại trên tay cô: "Tôi còn muốn cái này."

Diệp Cửu Cửu sửng sốt: "Còn muốn cái này?”

Lăng Dư nhướng mày nhìn cô: "Không phải muốn xin lỗi sao?"

"Được, được, được, mua.' Diệp Cửu Cửu đuối lý, xin lỗi thì phải có thành ý, hơn nữa Lăng Dư không lấy tiên công giúp việc, cô mua một chiếc điện thoại cũng không lỗ: "Vậy chúng ta mua xong trong siêu thị rồi đi mua."

Lăng Dư không có ý kiến.

Anh quay sang nhìn những món đồ ăn vặt trên kệ hàng bên cạnh, toàn là những thứ anh chưa từng thấy như bò khô, hạt dẻ, khoai tây chiên, v. v.,, anh lấy mỗi thứ một gói bỏ vào giỏ hàng.

Tiểu Ngư kéo giỏ hàng nhìn người anh trai cứ lấy đồ ăn vặt: "Anh ơi, Cửu Cửu không có tiên, anh không được lấy nhiều như vậy." Lăng Dư nhìn cô em gái có vẻ mập hơn một chút, phối hợp ừ một tiếng: "Em bỏ kẹo lại đi, anh lấy thế này là đủ rồi."

Tiểu Ngư chỉ lấy vài cái kẹo que: "..."

Diệp Cửu Cửu nhìn ngây người, anh vậy mà lại lừa em gái mình?

Lăng Dư như có khả năng đọc được suy nghĩ: "Cô cũng nói mà, ăn nhiều kẹo sẽ sâu răng.'

Diệp Cửu Cửu: ”..."

Cô tự chuốc họa.

Cuối cùng Tiểu Ngư vẫn không bỏ kẹo que vào, nhưng sau đó không lấy thêm đồ ăn vặt nào nữa, Diệp Cửu Cửu không nhìn nổi, sau đó tự mình lấy kẹo m*t, sữa viên và sô cô la mà cô bé thích, ngoài ra còn lấy một hộp sữa chua lớn, một thùng sữa và bánh kem nhỏ.

Tiểu Ngư nhìn thấy thì không nhịn được hỏi: "Cửu Cửu, chị mua cho ai vậy?"

Diệp Cửu Cửu nói: "Mua cho chính mình”

"Chị cũng thèm sao?" Tiểu Ngư nuốt nước miếng: "Khi chị ăn, em có thể nếm thử không?"

"Được, để cho em nếm thử." Diệp Cửu Cửu lấy đồ ăn vặt xong, lại đến khu rau tươi mua thịt bò, thịt lợn và thịt vịt, định để về làm thêm một số món khác cho hai người.

Ra khỏi siêu thị, Diệp Cửu Cửu dẫn Lăng Dư đến cửa hàng bán điện thoại đối diện siêu thị, cô tùy tiện chỉ vào một chiếc điện thoại mẫu ở cửa: "Cái này thế nào?"

"Lấy cái đó." Lăng Dư nhìn một vòng, chỉ vào chiếc điện thoại mới nhất, đắt nhất và đẹp nhất ở trong cùng.

Diệp Cửu Cửu vừa định mở miệng thì bị Lăng Dư cắt ngang: "Không phải muốn xin lỗi sao?"

"... Mua đi." Diệp Cửu Cửu thở dài, để về bán thêm một con cua nhện là kiếm lại được tiền rồi.

TBC

Lăng Dư chỉ vào chiếc máy tính bảng bên cạnh: "Còn muốn cái này."

Diệp Cửu Cửu: "Mua cái này làm gì?"

Lăng Dư: 'Không được sao?" "Mua đi." Diệp Cửu Cửu còn có thể nói gì? Là do cô lừa anh trước.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 228



Đi thêm một bước nữa để về bán thêm một con tôm hùm hoa hồng nướng phô mai là được.

Tiểu Ngư nhìn chiếc điện thoại và máy tính bảng mới trên tay anh trai với vẻ ghen tị: 'Cửu Cửu, em cũng muốn."

Lần này Diệp Cửu Cửu chắc chắn không thể chiều theo ý cô bé: "Em không được chơi cái này.

"Cửu Cửu thiên vị." Tiểu Ngư tủi thân hỏi: "Tại sao anh trai có thể có?"

Lăng Dư: "Vì em ngốc."

Tiểu Ngư bị ghét bỏ, tủi thân ngồi xổm xuống, giống như một cây nấm nhỏ đáng thương: "Anh trai xấu."

Diệp Cửu Cửu an ủi cô bé: "Vì em còn nhỏ, đợi em lớn lên thì có thể chơi những thứ này lâu dài.'

Tiểu Ngư nghe xong nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó từ từ đứng dậy: "Em thế này là cao rồi."

"Không được đâu." Diệp Cửu Cửu cười xoa đầu cô bé: "Phải đợi em cao bằng chị, còn biết nhiều chữ thì mới được, bây giờ em chỉ được xem của bọn chị một chút thôi.

Tiểu Ngư lập tức đưa ra yêu cầu: "Vậy em phải xem nhiều hơn một chút."

Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Mỗi ngày em học thuộc năm chữ, chị sẽ cho em xem thêm nửa tiếng?"

"Được." Tiểu Ngư chỉ chú ý đến việc có thể xem thêm nửa tiếng, trả lời rất sảng khoái.

Mua xong điện thoại, Diệp Cửu Cửu và những người khác xách đồ về nhà, về đến nhà, cô giúp Lăng Dư mở máy, đăng ký và dạy anh cách sử dụng.

Lăng Dư chỉ xem hai lần là biết, hoàn toàn không giống như người mới đến thế giới này.

Diệp Cửu Cửu thấy anh chăm chú nhìn vào điện thoại: "Giờ được rồi chứ?"

Lăng Dư: “Cái gì?”

Diệp Cửu Cửu liếc nhìn tiểu nhân ngư đang nằm xem máy tính bảng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi Lăng Dư: "Ý tôi là bây giờ anh không trách tôi lừa anh nữa chứ?"

Lăng Dư ừ một tiếng, anh không thực sự trách cô, chỉ muốn tìm hiểu thêm về thế giới này mà thôi.

Không truy cứu nữa sao?

Diệp Cửu Cửu bị lừa cảm thấy có gì đó không ổn.

TBC

Nhưng sắp đến giờ mở cửa, cô cũng không có thời gian nghĩ nhiều, đi thay tạp dê màu be ra nhà hàng phía trước, cắm hoa, bày khăn trải bàn và đồ dùng ăn uống, đảm bảo có thể tiếp khách rồi mới mở cửa.

Giờ mở cửa.

Cả nhà Lưu nãi nãi chỉnh tê đi đến vào thấy Lăng Dư thì ngẩn người: "Anh trai Tiểu Ngư cắt tóc rồi à?"

Lăng Dư ừ một tiếng.

"Vẫn là tóc ngắn trông có tinh thần hơn." Lưu nãi nãi quay đầu nói với các con: "Trưa đến tặng nho thấy cậu ta để tóc dài, bà còn tưởng là con gái, không ngờ chiều đã cắt rồi."

Nhà họ Lưu thầm nghĩ: Ước chừng là bị nhận nhâm nên mới phiền lòng đi cắt tóc.

"Lưu nãi nãi muốn ăn gì?" Diệp Cửu Cửu đưa thực đơn cho Lưu nãi nãi.

Nhà họ Lưu xem qua: "Đều muốn."

Diệp Cửu Cửu ghi lại cho họ, chuẩn bị vào bếp thì đột nhiên thấy có người đi vào, là cả nhà Lạc Lạc mấy ngày không gặp.

"Tiểu Ngư, chúng ta lại đến rồi.' Lạc Lạc tự nhiên chạy đến chỗ Tiểu Ngư đang ngồi trên ghế ăn nho: "Mấy ngày không gặp, em có nhớ anh không?"

Tiểu Ngư không nhớ đến Lạc Lạc, lắc đầu.

"Em làm anh buồn quá, anh nhớ em lắm." Lạc Lạc đưa tay nhỏ hái mấy quả nho: "Anh buồn quá, phải ăn nho của em mới khỏi được."

Tiểu Ngư ồ một tiếng: "Anh muốn ăn thì ăn đi."

Đừng tìm nhiều lý do như vậy.

Lạc Lạc ngây ngô cười khúc khích: "Vẫn là Tiểu Ngư đối xử với anh tốt nhất."

Mẹ Lạc Lạc bất lực nhìn đứa con trai suốt ngày líu lo, không biết có phải do lúc mang thai không nên ăn thịt vịt không? Quá tự nhiên, nếu có thể học được Tiểu Ngư ngồi im lặng thì tốt biết mấy.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 229



Bà nội và bà ngoại Lạc Lạc thì không thấy có vấn đề gì, thấy trẻ con ăn nói tốt mới có thể giống cha nó làm quản lý: "Đã lâu không ăn đồ ăn của chủ quán, hôm nay có gì?”

"Hôm nay có cua nhện, tôm hùm hoa hồng và cá nướng." Diệp Cửu Cửu chưa kịp vào bếp nên tiện tay đưa thực đơn cho hai bà lão.

Bà nội Lạc Lạc xem qua: "Lần đầu tiên nghe nói đến cua nhện, tôm hùm hoa hồng, có ngon không?"

"Ngon." Diệp Cửu Cửu thì chưa ăn nhưng nghe phản hồi của Cao Viễn thì rất ngon.

Cha Lạc Lạc: "Vậy chúng ta gọi một phần?”

"Vậy gọi hết đi." Mẹ Lạc Lạc thấy món ăn không nhiều nên gọi hết, hôm nay là sinh nhật mẹ cô ấy, cố ý đến ăn hải sản: "Cho chúng tôi thêm một chai rượu nữa."

"Được, các vị chờ một lát." Diệp Cửu Cửu đưa sổ ghi chép cho Lăng Dư, sau đó vội vàng chạy vào bếp nấu ăn, hai bàn khách đều gọi hết, cô nấu ăn thì trực tiếp làm hai phần, làm xong thì để Lăng Dư bê ra, cố gắng không để mọi người phải đợi lâu.

"Con cua nhện này sao lại giống con nhện thế?" Khi mọi người nhìn thấy con cua nhện trông giống con nhện thì đều sợ hết hồn: "Cái chân này dài quá."

Lạc Lạc sợ hãi kêu to: "Mẹ ơi, nó sẽ cắn người."

"Không đâu, đã nấu chín rồi." Mẹ Lạc Lạc cũng không ngờ cua nhện lại to như vậy, hai bên càng cua cộng lại cao bằng cả Lạc Lạc: "Dài quá."

"Thịt bên trong trông cũng nhiều." Cha Lạc Lạc trực tiếp bẻ một chiếc càng cua, cắt ra là có thể thấy thịt càng cua trắng nõn săn chắc bên trong, hắn lấy một miếng thịt săn chắc dai ngon cho vào miệng, thịt mềm mịn, tươi ngon, vẫn ngon như mọi khi.

Cha Lạc Lạc bẻ một đoạn, bóc ra đưa cho Lạc Lạc: "Lạc Lạc thử xem, đặc biệt ngon, còn ngon hơn cả tôm hùm nướng phô mai này."

"Con không dám, nó sẽ cắn miệng con." Lạc Lạc sợ hãi trốn sau lưng mẹ.

TBC

"Nó sẽ không cắn đâu, thực sự rất ngon" Bà nội Lạc Lạc cũng nếm một miếng, hấp cách thủy đảm bảo tối đa độ mặn và ngọt của nó, khiến bà, một người không thích ăn hải sản, ấn tượng về hải sản chỉ có mùi tanh cũng không dừng lại được: "Ăn nhanh đi, không ăn là mọi người ăn hết đấy."

"Mọi người ăn đi, để nó cắn miệng mọi người, sau đó sẽ sưng thành miệng xúc xích, xấu lắm." Lạc Lạc càng nghĩ càng sợ, quay đầu nhìn Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư phải làm sao bây giờ, cha mẹ anh sắp thành miệng xúc xích rồi."

Tiểu Ngư: "Miệng xúc xích là gì?"

"Là thế này." Lạc Lạc bĩu môi, thêm hai ngón tay mũm mĩm: "Xấu lắm."

Tiểu Ngư tỏ vẻ ghét bỏ: "Eo."

"Có xấu không?"

"Có.

"Anh cũng thấy vậy nhưng họ không nghe anh."

"Vậy phải làm sao?"

Lạc Lạc suy nghĩ một chút: "Xấu đi thì anh không cần họ nữa."

Mẹ Lạc Lạc xắn tay áo: "Đừng ai cản tôi đánh con."

Lạc Lạc sợ hãi chạy đến bên Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư bảo vệ anh."

"Không bảo vệ." Tiểu Ngư nhớ rất rõ: "Em chỉ bảo vệ Cửu Cửu."

Lưu nãi nãi bên cạnh cười hỏi cô bé: “Cháu bảo vệ Cửu Cửu sao? Vậy cháu có bảo vệ anh trai không?”

Tiểu Ngư lắc đầu: "Anh trai lợi hại lắm, anh ấy bảo vệ cháu và Cửu Cửu."

"Đúng vậy, anh trai là con trai, con trai phải bảo vệ con gái chứ?" Mẹ Lạc Lạc nói rồi nhìn đứa con trai mập mạp đang trốn sau Tiểu Ngư: "Sao con lại nỡ trốn sau Tiểu Ngư?"

Lạc Lạc ngẩng đầu lên, lý lẽ hùng hồn: "Con gái cũng có thể bảo vệ con trai."

Nói xong, cậu bé lại chen vào bên trong, kết quả chen chúc mãi thì phát hiện mình bị kẹt giữa ghế và chậu hoa phía sau: "Mẹ cứu con, con không nhúc nhích được-'
 
Back
Top Bottom