Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 200



Bà lão nghe thấy vậy thì thấy thạch sụn này không chính tông, vì ai cũng biết đây là một món khá tanh: "Có phải cho nhiêu đường không?".

"Không." Ông lão nuốt hết phần còn lại vào miệng: "Ăn hơi giống thạch sụn tôi ăn hồi còn trẻ."

Hồi còn trẻ ông lão từng ở Hải Thành vài năm, lúc đó ông rất thích đi ăn thạch sụn ở chợ đêm, ông còn nhớ mang máng thạch sụn hồi đó cũng không tanh, cũng ăn ngon như vậy.

Ông lão lại thử chấm nước sốt, nước sốt vừa thơm vừa cay, cũng ngon như trước đây đã ăn: "Không giống với những gì chúng ta đã ăn trước đây, nhưng thực sự rất ngon."

"Đã lâu rồi không được ăn thạch sụn ngon như vậy, lần trước ăn cũng phải mấy chục năm trước." Trong đầu ông lão hiện lên một bài hát mà ông gần như đã quên.

Bà lão thấy chồng không giống như nói dối, cũng nếm thử một miếng nhỏ, không có mùi tanh như dự đoán, ngược lại còn rất tươi ngọt nhưng lại có vị mặn của biển, rất ngon.

Món này hoàn toàn khác với những gì bà ấn tượng, bà lão không khỏi nghi ngờ có phải làm từ thứ gì khác không: "Thứ bên trong này là giun sao?”

Diệp Cửu Cửu khẳng định nói đúng vậy.

Bà lão nói: 'Không giống với những gì chúng tôi từng thấy trước đây, trước đây thấy nhiều nhất là to bằng ngón út."

"Có thể do tuổi thọ khác nhau." Ông lão biết có người nuôi hải sản trên đảo nguyên sinh không có người ở và không bị ô nhiễm, nuôi ra hải sản ngon cũng không có gì lạ: 'Chắc không phải sản xuất ở bờ biển chúng ta thường đến, nếu không thì không thể ngon như vậy."

Ông lão lại thử tôm đỏ trong salad: "Con tôm này rất béo, thịt săn chắc và mềm."

"Thực sự rất béo." Bà lão cũng thử, ăn mãi bà phát hiện ra khẩu vị của mình ngày càng tốt.

Bà vốn hơi say nắng, không có khẩu vị, nhưng sau khi vào đây cả người bà đều thoải mái hơn rất nhiều, bây giờ đầu không còn choáng nữa, khẩu vị cũng tốt hơn: "Sợi đu đủ xanh, sợi ớt trong này đều rất đưa cơm."

"Vậy hai người cứ từ từ ăn, có gì cần thì gọi cháu." Diệp Cửu Cửu quay người đi tiếp đón những vị khách mới vào, lại là nhóm người đầu trọc hôm qua, hôm nay đội ngũ của họ lại đông hơn, trong đó có ba cô gái.

"Chủ quán, hôm nay cả phòng chúng tôi đến đây liên hoan." Người đàn ông mọc tóc tơ cười nói với Diệp Cửu Cửu: "Hôm nay chúng tôi có mười lăm người, có thể ghép bàn giúp chúng tôi không?”

"Được." Diệp Cửu Cửu dẫn mọi người đến một góc không cản trở người đi bộ, ghép một bàn dài sáu người và một bàn dài tám người lại với nhau.

Một người đầu trọc bóng lưỡng trông giống như lãnh đạo xem thực đơn, ngoài món cua hấp Phù Dung chỉ gọi một phần, các món còn lại đều gọi hai phần: "Ngoài ra còn lấy hai bình nước ép dưa hấu."

Diệp Cửu Cửu đồng ý, đi vào bếp bận rộn, Lăng Dư vẫn luôn phụ trách bưng đồ ăn.

"Đại ca, anh xem tóc của anh chàng này, hẳn là nhờ ăn nhiều hải sản nên mới mọc ra tóc đen và bóng như vậy." Người đàn ông đã mọc tóc tơ chỉ vào Lăng Dư nói với lãnh đạo: "Ăn nhiều chắc chắn chúng ta cũng có thể mọc ra."

"Không biết tóc có mọc ra không, nhưng hôm qua tôi ăn ở đây thì bệnh trĩ đã đỡ rất nhiều." Một người đàn ông hói khác nhỏ giọng nói.

TBC

Tôi cũng đỡ hơn một chút.'

"Dạ dày của tôi cũng thoải mái hơn một chút."

Mấy người ngồi lâu đều có những vấn đề này, lãnh đạo lặng lẽ hít một hơi, làm động tác nâng hậu môn, ông cũng rất cần giải quyết vấn đề này: "Ăn đi."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 201



Ba cô gái không thích ăn hải sản sờ mái tóc thưa thớt của mình, định nhịn mùi tanh để ăn thêm vài miếng, nhưng sau khi nếm thử thì họ đột nhiên thích hương vị của hải sản: "Xem ra không phải tất cả hải sản đều tanh và khó ăn."

"Nếu hải sản ở những nơi khác cũng ngon như vậy, tôi đã không bị mẹ tôi nói là kén ăn nữa.'

"Vẫn là vấn đề của đầu bếp, đầu bếp có tay nghề tốt có thể chế biến hải sản mà không có mùi tanh.'

"Hải sản ở đây vẫn tươi hơn, giống như món cá sốt chua ngọt này, vừa mới ra khỏi nước thì không tanh, đông lạnh lâu ngày thì đặc biệt tanh."

Có người không hiểu: "Cá đồng không phải c.h.ế.t ngay khi ra khỏi nước sao? Làm sao mà giữ được tươi như vậy?”

"Có thể vừa c.h.ế.t một lúc?"

Tiểu nhân ngư ngồi ở bàn ăn nghe thấy lời này thì quay người chạy vào bếp nói với Diệp Cửu Cửu: "Họ nói không tanh.”

"Đừng nói cho họ biết tại sao." Diệp Cửu Cửu nhắc nhở tiểu nhân ngư.

Diệp Tiểu Ngư ừm ừm gật đầu: "Không nói, không thể để người ta trộm em và tủ lạnh."

Hải sản tươi ngon là vì đến từ vùng biển thần kỳ bên kia tủ lạnh, ngoài ra hiện tại tủ lạnh và nước biển bên kia cũng có thể bảo quản tươi lâu.

"Đúng vậy." Đừng thấy Tiểu Ngư còn nhỏ nhưng rất thông minh, nhiều thứ Diệp Cửu Cửu chỉ nói một lần là cô bé đã nhớ: "Ra ngoài đi, nghe thấy có người khen hải sản thì lại vào đây nói cho chị."

Diệp Tiểu Ngư quay người chạy ra ngoài, ngồi trên ghế tiếp tục ăn gà rán, thỉnh thoảng lại nhìn những vị khách khác.

Diệp Cửu Cửu tiếp tục xử lý mực, mực hôm nay rất to, một con có thể làm ba phần mực xào chảo.

Cô trực tiếp cắt cả con mực thành từng miếng lớn, cho vào nước sôi chân qua, miếng mực lập tức bị luộc chín cuộn lại vài giây sau vớt ra để ráo nước.

Ngoài ra còn cho dầu vào chảo gang đun nóng, cho ớt, hành, gừng, tỏi vào phi thơm, sau đó đổ mực vào, xào đi xào lại như làm mực xào chảo, xào ra mùi thơm thì cho thêm hành tây thái sợi, ớt thái sợi, sau đó cho thêm cải mầm, mộc nhĩ, cải thìa đã chần qua nước sôi.

Xào đều, cho thêm nước sốt đặc biệt, bột thì là hoa tiêu, đảo đều rồi cho thêm một ít cần tây xanh làm món ăn kèm.

TBC

Sau khi làm xong thì chia đều vào hai chiếc chảo gang nhỏ đặc biệt, rắc thêm một ít vừng trắng lên trên, sau đó trang trí thêm vài lá cần tây xanh, màu sắc lập tức trở nên đẹp hơn.

Sau khi xào mực xong, các món cần dùng lửa đều đã xong, Diệp Cửu Cửu làm xong cá hấp, gỏi sống rồi để Lăng Dư cùng bưng ra, cô dọn dẹp nhà bếp chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.

Lăng Dư lặng lẽ bưng đồ ăn lên, sau khi đặt xuống thì trực tiếp vào bếp, trên đường bị Chu Chu gọi lại nói tính tiên.

Lăng Dư không hiểu lắm, quay người gọi Diệp Cửu Cửu ra.

Diệp Cửu Cửu ra tính tiền: "Tính cả nước ép là bảy nghìn sáu."

Chu Chu trả tiền, đeo lại kính râm: "Chủ quán, ngày mai tôi lại đến."

Diệp Cửu Cửu bất lực nhìn cô ấy: "Ngày nào cũng ăn không chán sao?"

"Không chán." Chu Chu dừng lại một chút: "Hơn nữa nhìn chủ quán và anh chàng đẹp trai lạnh lùng kia cũng rất đẹp mắt."

Cô ấy dừng lại một chút, tò mò hỏi: "Hai người là quan hệ gì vậy?”

Diệp Cửu Cửu liếc nhìn Lăng Dư đang ngôi uống nước ép: "Quan hệ sếp và nhân viên.'

"Làm gì có nhân viên nào tính tình lớn như vậy mà không bị đuổi việc." Chu Chu tỏ vẻ tôi hiểu hết: "Chủ quán, tôi đi trước, ngày mai tôi lại đến."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 202



"Đi thong thả." Diệp Cửu Cửu cầm ô tiên cô ấy đi vào con phố nắng nóng, ánh năng buổi chiều gay gắt, chiếu vào lá chuối bên ngoài khiến lá chuối héo rũ, nhìn thôi cũng thấy khát nước.

Cô vội vàng đóng cửa, ngồi xuống bên cạnh tiểu nhân ngữ, rót cho mình một cốc nước ép dưa hấu mát lạnh: "Bên ngoài thật nóng."

Diệp Tiểu Ngư vẻ mặt tán thành: "May là chúng ta không ra ngoài."

"Đúng vậy, may là hai người đến nhà chị, nếu mà rơi xuống lề đường thì sẽ bị phơi thành cá khô mất." Diệp Cửu Cửu ám chỉ một mỹ nhân ngư nào đó phải ngoan ngoãn làm việc, đừng tưởng ra ngoài là có thể sống sung sướng.

Lăng Dư không có phản ứng gì, tiểu nhân ngư thì bị dọa sợ, khó chịu gãi gãi bàn chân nhỏ: "Muốn ngâm chân ~”

Diệp Cửu Cửu nhỏ giọng nói: "Đi ngâm đi, ngâm một lúc rồi lên chị làm đồ ăn cho em."

Diệp Tiểu Ngư ừm một tiếng, trượt khỏi ghế đẩu chạy ra sân sau, sau khi cô bé đi, Diệp Cửu Cửu lấy điện thoại ra, vừa định xem thì tai thính nghe thấy hai ông bà già ngồi gần cửa sổ nói nhỏ: "Hải sản đều là đồ hoang dã, hương vị rất tinh khiết, bây giờ đã rất ít loại hải sản tươi ngon như vậy."

Bà lão nói: "Bây giờ đều là nuôi, đồ hoang dã không mua được."

Ông lão xoa xoa cái bụng căng tròn: 'Không ngờ đến du lịch lại được ăn hải sản ngon như vậy, không uổng công."

"Ông không thoải mái ở bụng sao?" Bà lão nói rồi định lấy thuốc.

"Không sao." Ông lão thoải mái nằm ườn: "Bình thường ăn một chút là thấy tức bụng, hôm nay chỉ hơi căng, không có cảm giác gì khác."

Bà lão thở phào nhẹ nhõm: "Vậy ông không thoải mái thì nhớ nói."

Diệp Cửu Cửu quay đầu nhìn khoảng cách giữa hai bàn, xoa xoa tai khó hiểu, tai cô ngày càng thính rồi.

Cô quay đầu nhìn Lăng Dư đang chăm chú nhìn máy tính bảng: "Anh này, tôi hỏi anh một câu."

Lăng Dư ngẩng đầu, đôi mắt xanh lam như sương mù phản chiếu cô vào trong: Sao?” "Chính là... Diệp Cửu Cửu đang định hỏi hải sản ngoài việc điều hòa cơ thể thì có thể thay đổi cơ thể không thì hai ông bà già đã mở miệng gọi cô: "Cô chủ, tính tiền."

TBC

"Tới ngay." Diệp Cửu Cửu đứng dậy đi tới: "Hai ông bà không ngồi nghỉ thêm một lát nữa sao?"

"Muốn về khách sạn nghỉ trước." Ông lão ăn no bụng rồi, muốn về ngủ trưa, còn ngõ hẻm thì lúc nào cũng có thể chụp.

"Vậy hai ông bà đi thong thả." Diệp Cửu Cửu tiễn hai người ra ngoài, quay lại tính tiên cho nhóm mấy người đầu trọc, đợi họ đi rồi, nhà hàng lập tức trở nên yên tĩnh.

Diệp Cửu Cửu đóng cửa, vừa quay người đã thấy Lăng Dư đứng sau lưng: 'Làm gì vậy?”

Lăng Dư hỏi: "1552. 17100 là bao nhiêu?”

Diệp Cửu Cửu áy náy ồ một tiếng: "Không nhiều lắm."

Lăng Dư nói: "Nghe có vẻ rất nhiều."

"Không nhiều, căn bản không mua được gì, giá cả ở đây đắt lắm." Diệp Cửu Cửu qua loa nói một câu, quay người đi dọn bát đũa: "Anh đi xem Tiểu Ngư đi, bảo cô bé ngâm đủ rồi thì nhanh lên, tôi làm cơm ngay."

Lăng Dư nhìn bóng lưng cô bỏ chạy, càng tò mò về chuỗi số này nhưng hiện tại không hỏi nhiều, quay người đi tìm em gái.

Diệp Cửu Cửu thấy anh không hỏi nhiều, thở phào nhẹ nhõm nhưng ngay sau đó lại băn khoăn nghĩ: Tại sao mình phải áy náy? Mình tự mình vất vả làm ra, áy náy cái nỗi gì?

Dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn, Diệp Cửu Cửu vào bếp chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn cho nhân viên, sau khi làm xong, ba người ngồi quanh bàn ăn cơm.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 203



Diệp Tiểu Ngư nhìn chằm chằm vào bàn ăn bày đây dấm chua, mực xào chảo, cá tuyết hấp, thạch sụn, một con cua hoàng hậu hấp và một bát lớn canh xương cá tuyết, ngô, rong biển: "Nhiều quá~~"

"Không phải nói là đói rồi sao, ăn no rồi sẽ không đói nữa." Diệp Cửu Cửu thả một đoạn đuôi cá có vết răng vào bát canh của cô bé: "Nào, dấu răng của em."

"Hắc hắc, vừa vặn~" Diệp Tiểu Ngư cúi đầu cắn đuôi cá, vết răng vừa rồi rất trùng khớp, còn thuận lợi kẹp vào, cô bé cắn đuôi cá lặc trái lặc phải: " Cửu Cửu này, em lại có thêm một cái đuôi nữa~~"

"Cá hai đuôi thì đáng sợ quá.' Diệp Cửu Cửu uống một ngụm canh cá để trấn tĩnh.

TBC

Tiểu nhân ngư nuốt cả đuôi cá lần xương vào miệng, sau khi nuốt xong thì lau miệng: "Cửu Cửu là đồ nhát gan."

Diệp Cửu Cửu khẽ hừ một tiếng: "Ừ, chị là đồ nhát gan, vậy lát nữa chị không làm chân gà sốt cay cho em."

Tiểu nhân ngư lập tức đổi giọng: "Cửu Cửu không phải đồ nhát gan."

Diệp Cửu Cửu cười nhẹ: "Vậy ai là đồ nhát gan?”

Tiểu nhân ngư quay đầu nhìn anh trai.

Lăng Dư ngẩng đầu nhìn cô bé.

Thấy anh trai không nói gì, tiểu nhân ngư đã sợ hãi, cô bé cười trừ rụt cổ lại, khum ngón tay chỉ vào mình: "Em là đồ nhát gan."

Diệp Cửu Cửu phì cười: "Không ngờ Tiểu Ngư lại biết điều như vậy, đúng là một đứa trẻ thông minh."

Diệp Tiểu Ngư không hiểu lắm, tự hào ừm một tiếng: "Em thông minh."

Diệp Cửu Cửu che mặt cười, sao lại đáng yêu như vậy?

Lăng Dư mím môi, càng ngày càng tinh quái.

Tiểu nhân ngư cũng cười he he hai tiếng, sau đó ăn chân mực giòn cay một cách ngon lành, một miếng chân mực, một miếng cơm, ăn rất ngon.

Ăn xong, Diệp Cửu Cửu dọn dẹp bếp, sau khi dọn dẹp sạch sẽ, cô lấy chân gà đã ngâm ba tiếng trong tủ lạnh ra, tất cả đêu ngâm thành dạng da hổ. Cô vớt ra để ráo nước, sau đó bắc nồi lên bếp, cho vào đó các loại gia vị thường dùng để ướp như đại hồi, ớt, thảo quả, quế, thêm nước lọc đun sôi rồi vớt bỏ vỏ gia vị, sau đó cho đường phèn vào đun sôi mười phút, sau khi đường tan chảy thì đổ chân gà vào, cần đun nhỏ lửa trong hai mươi phút.

Trong quá trình đun, mùi thơm không ngừng tỏa ra, thơm đến mức Diệp Cửu Cửu hiện tại muốn ăn ngay, cô l.i.ế.m môi, nhìn nước canh sôi sùng sục, sớm biết vậy hôm qua nên mua thêm một ít chân gà, chân vịt, cổ vịt, xương vịt về làm một nồi đồ ướp, vừa nghỉ ngơi vừa xem phim vừa gặm thì còn gì bằng.

Không chỉ cô thèm, tiểu nhân ngư đang ngủ mơ màng cũng bị mùi thơm đánh thức, cô bé lật người ngôi dậy, dùng sức hít mũi, phát hiện mùi thơm từ bếp tỏa ra thì lập tức không ngủ được nữa.

Cô bé nắm lấy mép giường, nhanh chóng lật xuống, đi đôi dép lê lỗ màu hồng chạy về phía bếp, vừa chạy vừa hét: " Cửu Cửu, chị đang làm gì vậy-"

"Làm chân gà sốt cay." Diệp Cửu Cửu dựa vào khung cửa nhìn đứa trẻ chạy tới: "Em tỉnh rồi sao?"

"Em ngửi thấy mùi thơm nên tỉnh ạ." Tiểu nhân ngư chạy đến trước mặt cô, đang định bước lên bậc đá thì đột nhiên nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm của cô, cô bé nghi ngờ nhìn về phía đó.

Mùi hương của anh trai tràn ngập trong không khí, mắt tiểu nhân ngư sáng lên, cô bé quay người chạy ra ngoài phòng tắm, đồng thời hét lớn vào bên trong: "Anh ơi, anh đang tắm à?”

Một mỹ nhân ngư trưởng thành đang tắm?

Diệp Cửu Cửu lập tức cảm thấy hứng thú, cô hiện tại qua đó có thể nhìn thấy đuôi của Lăng Dư có màu gì không?
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 204



Suy nghĩ không bằng hành động.

Diệp Cửu Cửu nhanh chân đi đến trước cửa căn phòng đặt chiếc bồn tắm dài, mơ hồ nghe thấy tiếng nước truyền đến từ bên trong, cô do dự nhìn về phía cửa số kính phía trước, có nên đi trộm nhìn một chút không?

Trộm nhìn có phải là không tốt không?

Nhưng thực sự rất tò mò rốt cuộc là màu gì.

Diệp Cửu Cửu như kẻ trộm đi đến bên cửa sổ, ánh mắt thoáng nhìn thấy một bóng đen, ngay khi cô tưởng rằng là màu đen thì đột nhiên cánh cửa bên cạnh mở ra, Lăng Dư mặc áo phông đen đi ra.

Diệp Cửu Cửu bị đụng trúng, cô chột dạ ưỡn thẳng lưng, giả vờ như mình chỉ tình cờ đi ngang qua: "A, mình định làm gì ấy nhỉ?"

Tiểu nhân ngư hoảng hốt nhìn anh trai, lại nhìn Diệp Cửu Cửu, sau đó học theo Diệp Cửu Cửu giả vờ kéo kéo váy của mình: "Váy của em thật đẹp -"

Diệp Cửu Cửu chột dạ ho khan hai tiếng, lại không nhịn được nhìn về phía đôi chân của Lăng Dư, mỹ nhân ngư trưởng thành thật lợi hại, đôi chân ướt sũng như vậy mà vẫn không biến thành đuôi cá sao?

Lăng Dư nhìn hai người đang giả vờ, lại thấy Diệp Cửu Cửu nhìn chằm chằm vào đôi chân của mình: "Nhìn trộm?”

"Không có, sao tôi có thể là loại lưu manh trộm nhìn người khác tắm chứ?" Diệp Cửu Cửu lập tức phủ nhận.

Lăng Dư cụp mắt đánh giá cô.

Diệp Cửu Cửu bị nhìn đến chột dạ, tai cũng nóng ran vì chột dạ, cô khẽ ho một tiếng, chuyển chủ đề hỏi: "Các người mỹ nhân ngư không phải là dính nước là biến thành đuôi cá sao?”

Lăng Dư mím môi, quả nhiên để ý đến đuôi của anh!

"AI nói?”

Diệp Cửu Cửu thuận miệng nói: "Sách vở, phim ảnh đều nói như vậy, mỹ nhân ngư đều như vậy."

TBC

"Chúng tôi thì không. Lăng Dư nói xong thì tránh người rời đi, mái tóc ướt sũng theo gió mà động, như sóng gợn. "Sách vở lừa người?" Diệp Cửu Cửu nhất thời không phản ứng kịp, cô bực bội nhìn bóng lưng thẳng tắp như cây tùng của Lăng Dư, sớm biết vậy thì vừa rồi nên chạy nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút chắc chắn đã nhìn thấy rồi.

Diệp Tiểu Ngư liếc nhìn anh trai, lại ngẩng đầu nhìn Diệp Cửu Cửu đang hối hận, cô bé nhẹ nhàng kéo tay áo cô: "Cửu Cửu?"

Diệp Cửu Cửu ngồi xổm xuống hỏi cô bé: "Đuôi của anh trai em màu gì?"

Diệp Tiểu Ngư chớp mắt ngơ ngác, trả lời ngây ngô: "Không biết-"

Diệp Cửu Cửu bán tín bán nghỉ: “Anh ấy là anh trai em, em không biết sao?"

Diệp Tiểu Ngư gật đầu mạnh mẽ: "Phải ạ."

Cô bé còn nhỏ, ít khi gặp anh trai.

Diệp Cửu Cửu nhìn bóng lưng của Lăng Dư khẽ thở dài: "Vậy lần sau em nhìn thấy thì nói cho chị biết."

Lúc này, sự chú ý của Diệp Tiểu Ngư hoàn toàn không ở trên người anh trai, đôi mắt xanh biếc chỉ nhìn chằm chằm về phía bếp, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự khao khát đối với đồ ăn ngon: " Cửu Cửu, cái đó có thể ăn không-"

Diệp Cửu Cửu lúc này mới nhớ ra trong nồi của mình còn đang nấu chân gà sốt cay, cô vội vàng chạy vào bếp, nhất định không được nấu nhừ mất.

Chân gà sốt cay trong bếp đã nấu đủ mười phút, những chiếc chân gà nhăn nheo đã được nhuộm màu nâu đỏ tươi sáng, trông rất đẹp mắt.

Diệp Cửu Cửu tắt bếp, đổ chân gà sốt cay trong nồi hấp vào một cái chậu sạch, sau đó ngâm thêm vài giờ, đợi nguội ngấm gia vị sẽ ngon hơn.

"Cửu Cửu, thơm quá.' Diệp Tiểu Ngư kiễng chân nhìn chân gà sốt cay trong chậu: "Có thể ăn chưa?"

"Bây giờ còn hơi nóng, để nguội một chút rồi ăn." Chân gà sốt cay hơi cay một chút, Diệp Cửu Cửu chuẩn bị vắt một ít nước ép dưa hấu cho vào tủ lạnh, một lát nữa sẽ giải cay.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 205



Diệp Tiểu Ngư nửa tin nửa ngờ sờ vào chậu, vừa chạm vào đã bị bỏng rụt tay lại, cô bé vội vàng thổi phù phù vào tay mình, thổi xong thì nảy ra một ý, lại dùng sức thổi vào chân gà trong chậu: "Em thổi cho chị, phù phù phù-"

Diệp Cửu Cửu vừa cắt dưa hấu vừa nhắc nhở cô bé: "Đừng thổi nước bọt vào đó.

"Á?" Diệp Tiểu Ngư không vui bĩu môi, không được ăn lại không được thổi, phiền c.h.ế.t cá nhỏ rồi.

TBC

Diệp Cửu Cửu để nước ép dưa hấu vào tủ lạnh rồi gọi cô bé: "Đi nào, chúng ta đi ngủ trưa tiếp."

"Có thể không đi không?" Diệp Tiểu Ngư không chớp mắt nhìn chằm chằm vào chậu: "Em canh nó, kẻo có người ăn trộm."

"Ngoài em ra còn ai ăn trộm chứ?" Diệp Cửu Cửu trực tiếp bế bổng cô bé cá nhỏ thơm phức lên: "Đi thôi, ngủ một giấc dậy là có thể ăn rồi."

Diệp Tiểu Ngư ối một tiếng: "Nhưng em muốn ăn thì không ngủ được."

Diệp Cửu Cửu nói: "Vậy thì nằm chơi một lúc."

Mắt Diệp Tiểu Ngư sáng lên: "Chơi điện thoại?"

"Cho em xem mười phút." Diệp Cửu Cửu đưa cô bé cá nhỏ về phòng, lấy điện thoại ra mở một số video về đồ ăn ngon cho cô bé xem, cô bé cá nhỏ tham ăn ôm điện thoại vui vẻ xem, xem một lúc thì ngủ thiếp đi.

Đợi cô bé ngủ dậy, chân gà sốt cay đã nguội, cô bé vui vẻ bước những bước chân ngắn chạy vào bếp: "Bây giờ có thể ăn rồi hả?"

"Được rồi." Diệp Cửu Cửu lấy một cái đĩa sâu màu đen đựng một ít chân gà sốt cay màu đỏ tươi, mùi thơm nồng nàn, ngồi vào bàn ăn, sau đó câm đũa gắp một cái nếm thử, lớp da nhăn nheo vừa cắn vào là thịt bong ra, lớp keo dày lại hơi dai, giòn mềm đặc biệt ngon.

Diệp Tiểu Ngư nhìn thấy thèm, vội vàng đi rửa tay rồi quay lại: "Em cũng muốn”

Cô bé vừa nói vừa cầm một cái chân gà nhét vào miệng, nhẹ nhàng m*t một cái là thịt bong ra, xương bên trong cũng toàn là mùi thơm của nước sốt, ngon đến mức cô bé muốn ăn thêm một cái nữa: "Còn muốn ăn nữa." Diệp Cửu Cửu vốn lo lắng cô bé cá nhỏ không thể chấp nhận được mùi gia vị nồng như vậy, không ngờ cô bé lại quen: "Có cay không?”

"Không cay." Diệp Tiểu Ngư bĩu đôi môi đỏ mọng hít một hơi.

"Bị cay rồi à?" Diệp Cửu Cửu đã cho thêm vài quả ớt để tăng hương vị, vị cay hẳn đã ngấm vào nên lúc này cô bé cá nhỏ có thể ăn một chút cay vẫn bị cay, cô vội vàng rót cho cô bé một cốc nước ép dưa hấu: "Uống chút nước ép."

Tiểu nhân ngư vội vàng bưng nước ép dưa hấu uống một ngụm lớn, lập tức dập tắt vị cay trong miệng: "Ngon không cay."

Quả nhiên trẻ con chỉ cần ăn những thứ chúng thích, dù cay đến mấy cũng nói không cay, Diệp Cửu Cửu cười rót cho cô bé một cốc nước ép dưa hấu đầy.

Lăng Dư cũng không biết đi đâu, đôi môi hoàn mỹ xinh đẹp bị cay hơi đỏ, như hoa hồng kiều diễm sau cơn mưa, đỏ tươi vô cùng đẹp mắt.

Diệp Cửu Cửu đưa nước ép dưa hấu cho Lăng Dư: "Uống chút nước sẽ dễ chịu hơn."

Lăng Dư nhận lấy uống một ngụm, sau đó lại tiếp tục ăn chân gà sốt cay mềm mại, hầu như không nhả xương.

Diệp Cửu Cửu biết họ không sợ lạnh không sợ cứng, cũng không nói nhiều nữa, chỉ lặng lẽ ăn đồ ăn vặt.

Ba người đang ăn vui vẻ thì có tiếng gõ cửa ở ngoài cửa nhà hàng, mấy người ngẩng đầu lên thì thấy khách quen cũ Cao Viễn đang nằm ở cửa cười †oe toét với họ.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 206



Diệp Cửu Cửu rút khăn giấy lau tay, sau đó đi mở cửa cho hắn ta: "Còn chưa đến năm giờ rưỡi mà."

"Xong việc sớm nên đến trước." Cao Viễn nhìn chân gà sốt cay trong miệng tiểu nhân ngư: "Chủ quán, cô làm chân gà sao? Cho tôi một đĩa được không?"

TBC

Tiểu nhân ngư nghe vậy, vô thức bảo vệ đĩa chân gà trước mặt mình: "Đừng cướp của em.

"Không cướp của em.' Cao Viễn cười nói: "Anh chỉ muốn nếm thử, thực sự không được thì cho anh nếm hai cái là được."

Tiểu nhân ngư có chút không nỡ, cố ý dọa Cao Viễn: "Cay lắm cay lắm, sẽ cay đến mức anh khóc."

Cao Viễn không phải trẻ con ba tuổi, sao dễ bị lừa như vậy, thấy cô bé không nỡ, hắn chỉ muốn cười không nhịn được: "Ôi, em đừng có keo kiệt như vậy chứ, hai cái chân gà mà cũng không nỡ cho anh.”

Tiểu nhân ngư "Keo kiệt bủn xỉn." sau khi nghe lời buộc tội của Cao Viễn, đã suy nghĩ lại một chút, sau đó cúi đâu đếm số chân gà sốt cay trong đĩa, do dự mãi mới cầm một cái đưa cho Cao Viễn: "Anh khóc thì đừng tìm em."

"Không tìm em." Cao Viễn thành công lừa được chân gà sốt cay, cười ngồi vào bàn ăn bên cạnh, nếm thử cẩn thận: "Chậc chậc chậc, chân gà này chiên ngon quá, thịt đây đặn, nước sốt thơm ngon, mặn nhạt vừa phải, rất thích hợp để nhắm rượu."

"Ngon quá." Cao Viễn ăn xong một cái còn muốn ăn thêm một cái nữa, quay đầu nhìn Diệp Tiểu Ngư, Tiểu Ngư quay đầu ngoảnh mặt lại với hắn ta, lén tăng tốc độ ăn chân gà.

Cao Viễn thấy không lừa được nữa, chỉ còn cách quay sang nhìn Diệp Cửu Cửu: "Chủ quán, thực sự không thể sắp xếp vào thực đơn tối nay sao?"

"Không được." Diệp Cửu Cửu dừng lại một chút: "Nhưng có thể tặng cậu vài cái.

"Vậy cũng được." Cao Viễn không ngờ lại dễ dàng kiếm được vài cái chân gà sốt cay như vậy: "Chủ quán, nói thật, cô không bán hải sản nữa thì cũng có thể đi bán đồ ăn vặt, chắc chắn người xếp hàng sẽ từ đây đến phố thương mại."

"Để mọi người thấy toàn là người quen sao?” Diệp Cửu Cửu cười để Cao Viễn gọi món.

"Tôi vẫn gọi hết, bạn tôi đang trên đường đến." Cao Viễn cười gọi xong món, sau đó cầm điện thoại chụp mặt mình: "Chủ quán, cô xem mụn của tôi có phải sắp hết không."

Diệp Cửu Cửu nhìn mặt Cao Viễn, thấy chỉ còn lại vài chấm đỏ và một số vết thâm mụn, hiệu quả thực sự rõ rệt: "Chúc mừng."

Cao Viễn biết ơn nhìn Diệp Cửu Cửu: "Cảm ơn chủ quán."

Mặc dù không nói rõ nhưng mọi người đều hiểu ý trong lời nói.

Cao Viễn sờ sờ khuôn mặt mũm mĩm: "Mấy ngày nữa tôi sẽ đến bệnh viện thẩm mỹ để phục hồi, nếu không còn vết thâm và sẹo mụn thì chắc chắn sẽ là chàng trai đẹp trai nhất phố này."

Không đợi Diệp Cửu Cửu trả lời, tiểu nhân ngư đã lên tiếng: "Đẹp nhất là anh trai, sau đó là em, Cửu Cửu cũng đẹp."

Cao Viễn nhìn ba người có khuôn mặt tinh xảo, thâm đổi từ đẹp nhất thành đẹp thứ hai: "Mấy người đẹp nhất thiên hạ, tôi đẹp thứ hai."

Tiểu nhân ngư tự tin gật đầu: "Chúng ta đẹp nhất thiên hạ."

Diệp Cửu Cửu thực sự muốn cười c.h.ế.t mất, hai người này hoàn toàn không biết khiêm tốn là gì, cô vội vàng rời khỏi nơi này, cô không có ý tự luyến mình là đẹp nhất thiên hạ.

Sau khi cô trở lại bếp, vẫn có thể nghe thấy tiếng tiểu nhân ngư và Cao Viễn khen mình vừa xinh đẹp vừa thông minh.

Cô mỉm cười hỏi Lăng Dư: "Tộc của các người đều hay tự khen mình như vậy sao?"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 207



Lăng Dư cầm một quả cà chua bi dùng để bày đĩa: "Chẳng lẽ không đẹp sao?”

Diệp Cửu Cửu ngây người: "..."

Hóa ra tự luyến yêu cái đẹp là di truyền từ gia đình.

Diệp Cửu Cửu cười hỏi anh: "Anh nói chuyện như vậy sẽ không bị người ta đánh chứ?”

"Tôi sẽ xé nát đối phương trước." Giọng điệu của Lăng Dư nhẹ nhàng, hoàn toàn không để vào mắt.

Tay Diệp Cửu Cửu đang xử lý hải sản khựng lại, cô cứ thỉnh thoảng lại chọc ghẹo anh, sau này anh sẽ không muốn xé luôn cô đó chứ?

Lăng Dư nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt cô, vui vẻ cho quả cà chua bi vào miệng, chiếc răng nanh nhọn lập tức đ.â.m thủng quả nhỏ màu đỏ tươi, hương thơm chua ngọt thanh nhã khiến tâm trạng anh rất tốt.

Tiểu nhân ngư bưng đĩa ăn sạch chạy vào chen vào giữa hai người: "Cửu Cửu, em có thể lấy thêm một đĩa nữa không?"

TBC

"Không được." Diệp Cửu Cửu sợ cô bé cay đến mức lộ đuôi cá, tuy không lấy thêm cho cô bé nữa nhưng vẫn bưng cho cô bé một bát nhỏ cà chua bi tươi, để cô bé ra ngoài ăn từ từ. Sau khi đuổi cô bé ra ngoài, Diệp Cửu Cửu bắt đầu chuyên tâm nấu ăn, tất cả các món ăn đều đã làm vào buổi sáng, cô làm lại một lân nữa không có áp lực gì.

Đặt tất cả những món cần hấp vào đĩa và cho vào lò hấp, để món chân giò ngâm giấm, ngao hấp máu, gỏi đu đủ tôm tươi ra rồi để Lăng Dư bưng ra, sau đó mới từ từ làm món cá cơm khô chiên giòn, cá đù chua ngọt, v. v.

Cách làm cá cơm khô chiên giòn rất đơn giản, chỉ cân pha bột chiên giòn là có thể làm ra món cá cơm khô giòn tan, chỉ cần trộn bột mì, bột năng, bột nở, nước, dầu, trứng, muối theo tỷ lệ nhất định là được.

Diệp Cửu Cửu đã pha bột chiên giòn trước nửa tiếng, bên trong còn cho thêm một chút giấm, như vậy cá cơm khô chiên ra sẽ xốp và giòn hơn.

Cô lấy một phần cá cơm khô, cho vào nước bột chiên giòn, phủ đều toàn thân rồi cho vào chảo dầu nóng, đợi đến khi lớp vỏ ngoài vàng ươm, xốp và nổi lên là có thể vớt ra. Cô vớt hết ra để ráo dầu, sau đó cho vào một chiếc giỏ tre nhỏ đựng giấy thấm dầu, bên cạnh bày hai bông hoa lan tường tím, thêm một phần gia vị chấm khô, tiện cho những khách hàng thích ăn cay.

Diệp Cửu Cửu đưa cho Lăng Dư: "Mang lên trên này."

Lăng Dư nói: "Có người đến gọi món."

"Anh giúp họ gọi." Diệp Cửu Cửu đang chuẩn bị làm cá đù chua ngọt, dầu trong nồi đang nóng, chỉ chờ cô cho cá đù vào chiên.

Lăng Dư: 222”

"Anh mở trang thực đơn cho họ xem là được, anh ghi lại những gì họ muốn rồi nói cho tôi." Diệp Cửu Cửu quay đầu lại nói.

Lăng Dư quay người đi ra ngoài, sau đó làm theo lời Diệp Cửu Cửu, mở thực đơn ra đưa cho khách hàng.

Lúc khách hàng và bạn bè đọc tên món ăn và giá tiền, anh liếc mắt nhìn tên món ăn và con số trên đó, đối chiếu đầy đủ chữ và cách đọc.

Ở trong bếp, Diệp Cửu Cửu vẫn chưa biết Lăng Dư đã âm thầm ghi nhớ tên món ăn và giá tiên trên thực đơn, cô đang tẩm bột cá đù đã ướp, cho vào chảo chiên vàng, đợi đến khi bên ngoài giòn, bên trong mềm thì vớt ra để ráo dầu rồi bày ra đĩa.

Sau đó làm riêng một loại nước sốt chua ngọt sánh mịn, nhân nóng rưới lên mình cá đù, rôi bày thêm hai lá rau mùi rồi bưng ra.

Diệp Cửu Cửu làm xong một phần thì để Lăng Dư bưng ra một phần, tốc độ lên món nhanh hơn nhiều.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 208



Khách hàng không phải đợi quá lâu, Diệp Cửu Cửu cũng không phải đổi mũ tạp đề liên tục, cả người đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đợi cô bận rộn xong đi ra thì thấy bà lão họ Trương lại dẫn người nhà đến, lần này ngoài con cái ra còn có thêm hai đứa cháu mười mấy tuổi.

Cô đứng dậy định đi gọi món nhưng ngay sau đó thấy Lăng Dư đã đi qua: "222"

Diệp Cửu Cửu ngây người nhìn bóng lưng Lăng Dư, giác ngộ cao như vậy, không cần thúc giục đã đi làm việc?

"Chủ quán ở đây lại thuê người rồi sao?" Bà lão họ Trương ngạc nhiên nhìn Lăng Dư vừa cao vừa đẹp trai: 'Là con trai sao? Tóc dài như vậy, tôi còn tưởng là con gái."

TBC

Lăng Dư: '...'

"Mẹ, người cao như vậy chắc chắn là con trai." Con trai của bà lão cười ngượng ngùng với Lăng Dư: "Xin lỗi nhé, mẹ tôi tuổi cao mắt kém."

Diệp Cửu Cửu nhịn cười nhìn Lăng Dư, thấy anh không tức giận, nếu không cô còn phải dỗ dành: "Bà ơi, hôm nay mọi người lại đến sao?"

Bà lão Trương nói: "Bà định nghỉ hai ngày rồi đến, nhưng con trai con dâu bà nói đồ ăn ở đây ngon, hôm nay đúng lúc là sinh nhật cháu trai bà nên nói tối nay lại đến đây ăn."

"Đúng vậy, ban đầu định đến khách sạn nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy đồ ăn ở đây ngon hơn." Hôm kia, sau khi ăn xong, con trai bà lão họ Trương đã không còn đau răng nữa, hôm qua lại đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói nếu đến muộn thêm một ngày nữa thì nướu răng đang viêm đã hoàn toàn lành.

Tóm lại, hắn thực sự tin rằng chất lượng hải sản của cửa hàng này tốt đến mức có thể chống viêm, vừa rồi hắn nói với vợ rằng hôm nay cô ấy bị đau bụng kinh, đến đây thử xem có tác dụng gì không: "Chủ quán, hôm nay có món gì?"

"Rất nhiều." Diệp Cửu Cửu nhìn Lăng Dư, anh tiếp tục đưa thực đơn cho mấy người, sau đó ra hiệu cho anh ghi món.

Những người khác không xem thực đơn, chỉ lo nhìn Lăng Dư đeo khẩu trang đen giống Diệp Cửu Cửu, cũng có một đôi mắt đẹp, bây giờ làm phục vụ cũng cạnh tranh như vậy sao? Con trai bà lão Trương đã từng nếm thử hương vị, lần này hào phóng hơn nhiều: "Đầu gọi một phần, không đủ thì chúng tôi gọi thêm."

Lăng Dư cầm bút viết chữ thưa thớt, ghi lại những món mà người đàn ông gọi, sau khi quay lại bếp thì hỏi Diệp Cửu Cửu: "Đúng không?”

Diệp Cửu Cửu nhìn những chữ viết nguệch ngoạc, có một số nét không đúng: “Tạm được..

Lăng Dư nghe có vẻ không đúng: "Phải viết thế nào?”

"Chỉ là nét bút không đúng." Diệp Cửu Cửu cũng không biết phải nói thế nào: "Để lát nữa tôi tìm video cho anh xem."

Lăng Dư gật đầu.

Diệp Cửu Cửu nghĩ thầm mỹ nhân ngư lớn thật cầu tiến, cô cười đè tờ thực đơn anh viết lên bàn, làm món theo những gì anh viết, mặc dù nguệch ngoạc nhưng trông cũng khá tiện.

Lăng Dư tiếp tục tiếp đón thêm vài bàn khách, đều là khách quen đã đến trước đó, phần lớn mọi người nhìn thấy mái tóc dài đen của anh đều ngẩn người, sau khi phản ứng lại thì vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, nhìn nhầm."

"Ha ha ha, mấy ngày nay có rất nhiều người nhìn nhầm." Cao Viễn cười ngả nghiêng, thật là buồn cười quá.

Lăng Dư lạnh lùng liếc hắn ta một cái.

Cao Viễn sợ đến mức tiếng cười đột ngột dừng lại, hắn ta cố gắng ngậm miệng, hắn cảm thấy người này rất dữ, giống như trong giây tiếp theo sẽ ném hắn ra ngoài: "Xin lỗi, tôi ăn cơm."

Lăng Dư cầm thực đơn đi về phía sau, không nói một lời tiếp tục đặt lên bàn, sau đó bỏ mặc không làm gì.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 209



Người phụ nữ trung niên nói: "Đáng lẽ để tóc dài phải là con gái mới đúng chứ? Để tóc dài thì em phải gọi là chị."

Diệp Tiểu Ngư nghiêng đầu suy nghĩ nghiêm túc một lúc: "Bà béo như vậy, vậy chúng ta phải gọi bà là heo sao?"

Người phụ nữ trung niên tức đến mặt mày xanh lét: "Mày..."

Cao Viễn, Chu Chu ngồi phía sau cùng hai bàn khách khác bật cười: "Tiểu Ngư, em biết heo là gì không?”

"Biết ạ.' Diệp Tiểu Ngư gật đầu: "Là thịt bên trong bánh bao nhỏ, nạc thì ăn được, béo quá thì không ăn được.

Cao Viễn gật đầu khen ngợi: "Đúng là như vậy."

Người phụ nữ trung niên bên cạnh tức đến mặt mày xanh lét: "Nhà cô dạy con thế nào vậy, gọi người lớn nhà cô ra đây."

Cao Viễn rất thích Diệp Tiểu Ngư, hơn nữa hắn còn muốn nhờ ông chủ nuôi dưỡng làn da, vì vậy hắn trực tiếp lên tiếng: "Bà này thật buồn cười, người ta nói heo chứ có nói bà đâu, bà muốn làm heo đến vậy sao?"

Người phụ nữ trung niên mặt mày sa sâm: "Vừa nãy con ranh nói gì các người không nghe thấy sao?"

"Nghe thấy rồi, là bà nói trước, người ta chỉ dùng lại lời của bà để trả lời bà thôi, bà không ngờ chứ gì, trẻ con thông minh như vậy, còn có thể chơi ngược bà. Chu Chu khinh thường nhìn người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ trung niên còn muốn nói gì đó nhưng bị chồng kéo lại: "Ăn đồ của bà đi."

Người phụ nữ: "Tôi nói thì sao nào?”

"Không ăn thì cút." Người đàn ông trung niên thấy rất mất mặt, bị cả đứa con nít nói lại.

Người phụ nữ: "Ông..."

Diệp Cửu Cửu bưng cá đao vừa làm xong đi ra, sau đó đi thẳng đến trước mặt người phụ nữ, giả vờ như không nghe thấy gì hỏi bà ta: "Món ăn tôi làm có vấn đề gì sao?"

'Không, không có. Người đàn ông trung niên vội vàng xua tay nói không. Người phụ nữ còn muốn nói gì đó nhưng bị con trai bên cạnh ngăn lại: "Mẹ, uống trà đi."

TBC

"Không có thì thôi." Diệp Cửu Cửu đặt cá đao xuống, cười nhạt một tiếng, sau đó nắm tay Tiểu Ngư đi về phía sau bếp.

Cao Viễn nhìn bóng lưng của Diệp Cửu Cửu, nhỏ giọng nói với Chu Chu: "Chủ quán chắc chắn đã nghe thấy rồi."

"Chắc chắn rồi." Chu Chu chu môi về phía bàn khách đó: "Tôi thấy chủ quán chắc chắn đã tức giận rồi."

Diệp Cửu Cửu thực sự có hơi tức giận, cô ôm Tiểu Ngư ngôi xuống ghế dưới gốc cây lê: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”

Tiểu Ngư tức giận nói: "Bà ta nói anh trai."

Diệp Cửu Cửu hiểu rồi: "Tiểu Ngư của chúng ta giúp anh trai trút giận đúng không?”

Tiểu Ngư ừ một tiếng: "Cửu Cửu nói không được cắn, em không cắn."

"Làm tốt lắm." Diệp Cửu Cửu giơ ngón tay cái với Tiểu Ngư: "Nhưng lần sau gặp phải người như vậy thì nói thẳng với chị, chị sẽ xử lý, em đừng trực tiếp nói với bà ta, lỡ bà ta đánh em thì sẽ rất đau."

"Em cũng không sợ bà ta." Tiểu Ngư tức giận nói: "Bà ta thật đáng ghét, cứ nói mãi, nói mãi, em tức đến nỗi không muốn ăn cá nướng nữa."

"Chúng ta không để ý đến bà ta." Diệp Cửu Cửu đi lấy một cây kem để dỗ Tiểu Ngư: "Ăn kem không?"

Mắt Tiểu Ngư sáng lên: 'Ăn."

'Ăn thì tốt." Diệp Cửu Cửu còn tưởng cô bé thực sự tức giận đến mức không muốn ăn nữa, cô cười xoa đầu cô bé, sau đó đứng dậy đi vào nhà hàng.

Cô vừa ra ngoài thì thấy người phụ nữ trung niên đã xách túi rời đi, cô khẽ nhướng mày, cô còn chưa kịp mở miệng.

Người đàn ông trung niên giải thích: "Chủ quán, bà ấy có việc phải về cửa hàng trước.
 
Back
Top Bottom