Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 230



Mẹ Lạc Lạc đang dùng thìa múc gạch cua, không rảnh để ý đến cậu bé: "Con dùng sức ởđi.'

"Vâng." Lạc Lạc dùng sức nhích ra ngoài, kết quả quần đùi bị cành cây của chậu cảnh móc vào, cậu bé sợ hãi hét lớn: "Á, cây lưu manh c** q**n con."

"2???" Mọi người nghe tiếng nhìn lại, thấy Lạc Lạc đang che nửa mông.

Tiểu Ngư quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy một mảng trắng nõn: "Trắng quá"

Mẹ Lạc Lạc và mọi người lập tức phá lên cười: “Ha ha ha...'

Lạc Lạc xấu hổ muốn khóc: "Hu hu hu, con không còn trong sạch nữa rồi."

Nghe thấy tiếng động, Diệp Cửu Cửu đi ra vội vàng che mắt Tiểu Ngư, đừng có đổ lỗi cho Tiểu Ngư nhà chúng tôi nhé.

Tan làm về nhà, vừa đi ngang qua nhà hàng, bà lão thấy bên trong tiếng cười nói rộn ràng, trong lòng không khỏi xúc động, tăng tốc về nhà.

Nhà bà ở một khu chung cư cũ, cầu thang chật hẹp dán đầy quảng cáo, bà vịn vào lan can hoen gỉ, leo lên tâng ba, đẩy cánh cửa bên trái.

Đông Đông nghe thấy tiếng động, vội vàng chạy ra khỏi nhà: "Bà ngoại vê rồi ạ?

"Đông Đông làm xong bài tập chưa?" Bà lão đặt hộp giấy gấp gọn lên ban công, ban công được dọn dẹp rất gọn gàng, có thể thấy đây là một bà lão thích sạch sẽ và ngăn nắp.

"Làm xong rồi ạ, cháu còn làm đồ thủ công nữa." Đông Đông nhỏ giọng nói với bà ngoại: "Hôm qua mẹ đi viện về thì thấy không khỏe, cứ nằm trong nhà không dậy.'

"Bà ngoại đi xem nào." Bà lão đặt hộp giấy xuống, sau đó đẩy cửa vào phòng vào trong thì thấy con gái đang cố gắng ngồi dậy: "Tiểu Trân, không sao chứ?"

"Không sao." Tiểu Trân yếu ớt cười: "Mẹ đã về rồi ạ? Con ngủ quên không để ý thời gian, quên nấu cơm tối."

"Không sao, chúng ta đi ăn ngoài." Bà lão không nỡ để con gái chịu khổ, dù có nghèo đến mấy cũng muốn để con gái đi ăn một bữa ngon. Người phụ nữ nói: "Mẹ ơi, con không có cảm giác thèm ăn, hai người đi ăn đi."

"Không ăn thì làm sao khỏe được?" Bà lão đỡ con gái ngồi vào mép giường, lấy giày cho cô ấy đi: "Hôm kia con không phải nói nhà hàng đó rất ngon sao? Hôm nay chúng ta lại đi thử xem.”

Đông Đông từ bên ngoài chạy vào: "Bà ngoại, chúng ta lại đến đó ạ?”

Đúng vậy, cháu đi đi giày nhanh đi, đi xong chúng ta sẽ đi. Bà lão lại lục lọi trong ngăn kéo, lấy bốn trăm đồng từ hai nghìn đồng kẹp dưới một cuốn sách, lúc định đóng lại, bà lại do dự lấy thêm một trăm đồng.

Bà cẩn thận cất tiền đi, sau đó đẩy xe lăn xuống lầu, đến dưới lầu thì để con gái ngồi vào rồi đẩy cô ấy đến hẻm Lê Hoa.

Diệp Cửu Cửu thấy họ đến thì sửng sốt một chút, mở cửa cho họ vào, lần này vẫn giống như lần trước, bà lão đi sang một bên, lén lút tìm Diệp Cửu Cửu gọi món, phát hiện món ăn hôm nay đắt hơn trước, cuối cùng chỉ gọi hai món: "Một đĩa rau cải cúc xào và trai trứng hấp, những món khác không cần nữa, nhiều quá chúng tôi ăn không hết."

"Được." Diệp Cửu Cửu không vạch trần bà, trực tiếp vào bếp chuẩn bị thức ăn, cô thấy Tiểu Ngư đang lục cá thu Nhật trong tủ lạnh: "Muốn uống canh cá thu Nhật không?”

"Muốn ạ.' Tiểu Ngư muốn ăn sống hơn.

"Vậy chị làm cho em một phần." Diệp Cửu Cửu lấy một con cá thu Nhật, sau khi sơ chế sạch sẽ thì chiên sơ rồi hầm canh, sau khi nước sôi thì cho rau cải cúc vào, hâm đến khi nước canh chuyển sang màu trắng sữa thì thêm một chút muối là được.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 231



Cô múc một phần canh cá thu Nhật cho Tiểu Ngư, sau đó nhìn bà lão vừa đến hỏi có nước lọc không: "Bà muốn uống nước hay gì ạ?”

"Bà thích dùng nước lọc để ngâm cơm." Bà lão sợ thức ăn không đủ nên muốn tự ngâm một chút để ăn.

"Nước lọc hiện tại vẫn chưa đun sôi." Diệp Cửu Cửu dừng lại một chút: "Nhưng cháu có nấu canh cá cho em cháu, nếu bà không ngại thì cháu có thể múc một ít cho bà."

Bà lão không nghĩ nhiều, chỉ thấy canh chắc chắn sẽ tốt hơn nước lọc, bà vội vàng nói không ngại.

"Vậy bà vê chỗ ngôi trước, cháu lấy bát lớn múc một ít cho bà." Diệp Cửu Cửu quay lại bếp, mang canh cá thu Nhật đã múc ra đưa sang.

Tiểu Trân ngạc nhiên nhìn canh cá thu Nhật mà Diệp Cửu Cửu đưa tới: "Mẹ, mẹ còn gọi thêm canh nữa sao?”

"Không gọi, là cô chủ thấy mẹ tìm nước, cố tình múc một ít cho mẹ." Bà lão nói với con gái.

"Cô chủ tốt thật." Tiểu Trân nhìn thịt cá trong canh cá: "Còn có thịt nữa."

"Cô ấy làm cho bé nhà cô ấy, có thể cho chúng ta một ít." Bà lão múc một bát canh cho con gái: "Con uống lúc còn nóng."

Tiểu Trân gật đầu: "Vâng."

"Ngửi thấy thơm quá."

"Thực sự rất thơm." Bà lão và nhiều người lớn tuổi ở Lộc Thành chưa từng đến biển, không biết nhiều về hải sản, chỉ biết có tanh hay không, tươi hay không, bà uống canh này thấy rất tươi, còn có chút ngọt hậu, bà thấy đây là món ngon nhất rồi.

"Mẹ cũng uống nhiều một chút." Tiểu Trân thấy sau khi uống một bát canh nóng, cơ thể rất thoải mái, cơ thể lạnh ngắt cũng ấm áp hơn một chút.

Bà lão ừ một tiếng: "Con cũng uống nhiều một chút."

Lăng Dư nhìn gia đình ba người này, lại nhìn Diệp Cửu Cửu tốt bụng: "Quen biết sao?"

Diệp Cửu Cửu lắc đầu: "Không tính là quen biết." "Trước đây đã đến một lần."

Sự cẩn thận của bà lão quá sâu sắc, khiến người ta nhìn vào rất ấn tượng, cô lặng lẽ dời tâm mắt nhìn ra ngoài nhà hàng, đợi đến khi thấy có người đi vào thì lại nở nụ cười,

Hôm nay khách gọi món không nhiều, bán đến tám giờ tối thì không còn khách đến nữa.

Diệp Cửu Cửu kiểm tra bếp, phát hiện còn một con tôm hùm, một con cua nhện, ba con cầu gai, ngoài ra còn hai con cá mú, ba con cá thu Nhật và một số sò điệp.

"Buổi tối có thể xa xỉ một bữa." Diệp Cửu Cửu làm tôm hùm hoa hồng nướng phô mai và cua nhện cay, ngoài ra còn làm riêng một đĩa sashimi cầu gai, những thứ còn lại giao cho Lăng Dư và Tiểu Ngư tự xử lý.

Một lớn một nhỏ thích ăn đồ sống rất hài lòng: "Cửu Cửu, ngày mai cũng để lại nhiều như vậy nhé."

"Em có thể mong ước điều tốt đẹp không? Nếu bán hết, chị có thể mua thêm cho em vài bộ quần áo mới." Diệp Cửu Cửu hai tay nâng má phúng phính của Tiểu Ngư: "Biết không?"

Tiểu Ngư lập tức đổi giọng: "Được rồi, ngày mai phải bán hết sạch."

"Mượn lời may mắn của em, ngày mai chúng ta chắc chắn sẽ bán hết." Diệp Cửu Cửu hôn lên khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của cô bé, sao lại dễ thương thế này?

Lần đầu tiên bị hôn, Tiểu Ngư ngây người.

Diệp Cửu Cửu bị cô bé chọc cười: "Còn ngượng à? Nhưng không có cách nào, ai bảo em dễ thương thế chứ?"

Tiểu Ngư xấu hổ che miệng: "Chị nhịn một chút đi-"

Diệp Cửu Cửu cười nói: "Không nhịn được."

Tiểu Ngư xấu hổ chớp mắt: "Không được hôn lung tung."

"Biết không, chỉ có con gái mới được hôn con gái." Diệp Cửu Cửu xoa xoa mái tóc mềm mại bồng bềnh của cô bé: "Chỉ một cái thôi nhé."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 232



Tiểu Ngư gật đầu: "Vâng vâng, chỉ cho Cửu Cửu hôn một cái thôi."

Diệp Cửu Cửu lại xoa đầu cô bé thêm một cái, thật sự rất đáng yêu.

Bên này họ vui vẻ hòa thuận, còn bên bà lão, hành động lén lút của bà đã bị con gái phát hiện: "Mẹ, mẹ gọi món sao còn chạy đi tìm bà chủ? Để cô ấy đến giúp chúng ta gọi món cũng được mà."

"Bà chủ tốt bụng, mẹ qua nói chuyện với cô ấy một chút." Bà lão đỡ con gái ngồi xuống chiếc ghế sofa cũ nát: "Con đi xa như vậy, có mệt không?”

TBC

"Không mệt." Tiểu Trân dựa vào ghế sofa ngồi xuống: "Chiều nay không có sức, sau khi ăn tối thì có sức rồi, người cũng tỉnh táo hơn, xem ra vẫn phải ra ngoài hít thở không khí nhiều hơn mới được."

"Bác sĩ cũng nói vậy nhưng con cứ không muốn ra ngoài." Bà lão rót nước ấm đưa cho con gái: "Ngày mai bảo Đông Đông đi cùng con đến công viên dạo chơi."

"Vâng." Không biết có phải do ăn no rồi không, giọng nói của Tiểu Trân khỏe khoắn hơn nhiều: "Mẹ cũng ngồi nghỉ một lát đi."

"Ừ.' Bà lão ngồi xuống bên cạnh: "Hôm nay bác sĩ nói thế nào?"

Tiểu Trân nói: "Vẫn như cũ."

Bà lão rất buồn nhưng nghĩ lại mới chỉ đi ăn một lần, chắc không có hiệu quả nhanh như vậy, đi thêm vài lần nữa thử xem: "Tiểu Trân, con đừng từ bỏ, sẽ có hy vọng.

Tiểu Trân hoàn toàn không bão bất kỳ hy vọng nào, nhưng không nỡ bỏ mẹ và Đông Đông nhưng cô sống quá mệt mỏi, gánh nặng gia đình cũng quá lớn.

"Đừng từ bỏ." Lời này bà lão nói với con gái, cũng là nói với chính mình, những năm gần đây thực sự quá khó khăn nhưng bà chỉ có một đứa con gái, bà thực sự không muốn từ bỏ.

Bà giơ tay lau khóe mắt nhưng càng lau càng không kìm được, bà đưa tay vào túi quần lấy khăn giấy ra lau nước mắt.

"Mẹ, có gì rơi ra kìa?" Tiểu Trân phát hiện ra tờ hóa đơn rơi ra, bảo Đông Đông nhặt lên.

"Đừng động, để mẹ nhặt." Bà lão tự mình đi lấy nhưng bà già yếu rồi, sao giành được với trẻ con, trẻ con lấy được rồi đưa cho mẹ mình.

Tiểu Trân cầm tờ hóa đơn nhìn lướt qua, chỉ một cái nhìn đã khiến cô ngây người: "Mẹ, một đĩa rau cải xào và một đĩa trai hấp trứng sao lại là 276?"

Cô đi bệnh viện điều trị một lần cũng không tốn nhiều tiên như vậy.

Bà lão chột dạ ném tờ hóa đơn vào thùng rác: "Tính nhầm rồi."

"Sao có thể tính nhâm được?" Tiểu Trân không phải ngốc: "Đắt như vậy mà mẹ còn lừa con chưa đến ba mươi? Lần trước mẹ lừa con hơn sáu mươi, có phải cũng là sáu trăm không?”

"..." Bà lão nhẹ nhàng thở dài.

Tiểu Trân còn gì không hiểu nữa: "Chúng ta đi ăn đồ đắt như vậy để làm gì?"

Bà lão nói ra bí mật mà mình giấu kín: "Mẹ nghe người ta nói ăn vào có hiệu quả."

Tiểu Trân bất lực nhìn người mẹ một lòng vì mình: "Một số loại hải sản ăn nhiều có thể hạ huyết áp hoặc bồi bổ cơ thể nhưng bệnh của con là bệnh không chữa được, ăn hải sản có tác dụng gì? Mẹ đừng bị lừa."

"Không bị lừa, không phải con nói hải sản ở chỗ đó ngon, ăn vào thấy khỏe khoắn hơn nhiều sao?" Bà lão vẫn tin rằng hải sản có tác dụng: "Chúng ta đi ăn thêm vài lân nữa, chắc chắn sẽ khỏi."

Tiểu Trân bất lực cười cười: "Mẹ, con chỉ đi dạo vài vòng nên thấy khỏe hơn thôi.'

"Mọi người đều nói có tác dụng." Bà lão nắm tay con gái: "Nghe mẹ vài ngày nữa chúng ta lại đi ăn một lần nữa."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 233



Tiểu Trân: "Mẹ, đừng lãng phí tiên"

Bà lão: "Chỉ cân con khỏe lại, mẹ có bỏ bao nhiêu tiên cũng băng lòng."

Nghe người mẹ kiên quyết không chịu từ bỏ mình, Tiểu Trân ôm lấy người mẹ khóc nức nở: "Mẹ..."

"Bà ngoại, mẹ đừng khóc." Đông Đông đang chơi bên cạnh cũng chạy đến ôm hai người, bà cháu ba người ôm nhau khóc, tiếng khóc át cả tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ.

Sân nhà Diệp Cửu Cửu cây cối um tùm, cũng có tiếng côn trùng kêu, Tiểu Ngư cầm sữa chua chạy khắp sân, thỉnh thoảng lại hét vê phía luống rau mùi thơm đang vo ve: "Bọn mi ồn quá, không ồn nữa thì ta cho bọn mi uống sữa chua.

Diệp Cửu Cửu đang ngồi dưới mái hiên ăn nho suýt cười đến nghẹn: "Muỗi không uống sữa chua, chỉ uống m.á.u thôi, em không về thì chúng nó sẽ cắn em đấy."

"Em không sợ. Tiểu Ngư miệng thì nói không sợ nhưng tốc độ chạy về không hề chậm, chạy đến gần nhìn điện thoại của Diệp Cửu Cửu, trên điện thoại của cô đang phát cách làm tôm nhồi nấm mỡ.

Tiểu Ngư lại quay sang nhìn video dạy chữ mà Lăng Dư đang xem, cô bé vẫn thấy video bên Cửu Cửu hay hơn, bước những bước nhỏ đến bên Diệp Cửu Cửu, nhìn chằm chằm vào những con tôm nhồi màu sắc hấp dẫn trên video: "Muốn ăn cái này."

Diệp Cửu Cửu nhìn người trong video ăn rất ngon, cũng thấy thèm: "Nếu ngày mai có tôm thì chị làm cho em."

"Chắc chắn có." Tiểu Ngư l.i.ế.m nắp sữa chua: "Biển lớn chắc chắn sẽ tặng chúng ta rất nhiều tôm lớn, tôm lớn hơn cả em."

Diệp Cửu Cửu đánh giá Tiểu Ngư một chút, không khỏi buồn cười, nấm mỡ nhét không vừa con tôm lớn như cô bé.

Cô lại tiếp tục xem cách làm các loại hải sản khác, Tiểu Ngư chỉ nhìn chằm chằm, thỉnh thoảng lại nói một câu ngon.

Đang xem say sưa thì Lăng Dư gọi Tiểu Ngư. Tiểu Ngư còn chưa biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, nhảy tưng tưng đến bên anh trai, giọng nói ngây thơ: "Anh trai?"

Lăng Dư: Dạy em nhận mặt chữ.

"... Tiểu Ngư vừa nghe phải học chữ, sợ đến mức quay người định chạy nhưng ngay sau đó đã bị bắt lại, cô bé nhìn anh trai với vẻ mặt vô hồn, nói một cách thông minh: "Em còn nhỏ."

"Không còn nhỏ nữa." Nếu không phải vì sai lầm mà đến đây, cô bé hẳn đã được đưa đến học viện trong tộc học chữ của họ rồi, Lăng Dư tạm thời không biết khi nào về nên chỉ có thể tự mình dạy cô bé.

Lăng Dư kéo cô bé về phía phòng: "Học xong rồi ngủ."

Tiểu Ngư: "Cửu Cửu nói không ngủ sẽ không cao."

"Em không phải cô ấy." Lăng Dư ấn Tiểu Ngư ngồi xuống ghế: "Học đi, không học sẽ bị lừa mãi."

Tiểu Ngư: "Em thông minh..."

Lăng Dư: 'Hừ..

Tiểu Ngư không cam lòng nhìn Diệp Cửu Cửu ngoài cửa: "Cửu Cửu cứu em-"

Diệp Cửu Cửu nhún vai, cô cũng bất lực.

Cố lên nào, tiểu nhân ngư.

TBC

Đợi Tiểu Ngư đi học chữ, Diệp Cửu Cửu ăn nốt mấy quả nho còn lại, sau đó mang bát vào bếp.

Trong bếp hiện giờ để hai rổ ớt đỏ lớn, đều là do Lưu nãi nãi chiều nay giúp mua về, bây giờ đã rửa sạch và để ráo nước.

Cô rửa tay, sau đó bê một rổ ớt đỏ lớn đến kho nhỏ, đổ hết ớt đỏ vào một cái chum cao nửa người, bên trong có ớt lớn và ớt hiểm, tất cả đều là gia vị dùng để làm cá hấp nước mắm cay.

Nhét hết vào trong, Diệp Cửu Cửu đậy nắp lại, lại thêm một ít nước vào mép chum để ngăn không khí vào.

Xong xuôi ra ngoài xem thời gian còn sớm, Diệp Cửu Cửu lại vào bếp lấy hết ớt đỏ còn lại đi xay, xay xong cho vào một cái thùng lớn sạch không dầu.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 234



Cô bê thùng ớt lớn về bếp trước, sau đó lại đi rửa sạch máy xay, dọn dẹp xong xuôi thì đến phòng khách lấy đậu hũ mà chiều nay Lưu nãi nãi tặng.

Trước đây đều là bà tự làm nhưng bây giờ Diệp Cửu Cửu không biết, hơn nữa lại cần nước sốt ớt không chất phụ gia, vì vậy chỉ có thể tự mình làm.

Cô lấy đậu hũ ra xem, bên trong đã cho thêm nước tương, sau khi phơi nắng thì tất cả đều có màu nước tương đẹp mắt, hẳn có thể làm ra một nồi nước sốt ớt rất thơm, cô lại vào phòng trong lấy các loại gia vị khác, cô đang tập trung pha chế theo tỷ lệ, không để ý thấy tiểu nhân ngư đã ra ngoài tìm cô.

"Cửu Cửu?" Tiểu Ngư chạy đến phòng xem, lại đến phòng khách xem, không thấy người đâu lại chạy đến bếp, kết quả trong bếp vẫn không có ai.

Cô bé thắc mắc lại gọi một tiếng, vẫn không có tiếng trả lời, cô bé kiểng chân lên bệ rửa tay lấy vài quả nho, lấy xong thì định về phòng, lúc ra ngoài bông thấy bên cạnh tủ lạnh có đặt một cái thùng lớn màu đỏ.

"Đây là cái gì vậy?" Tiểu Ngư bối rối đi đến bên thùng nước và nhìn vào bên trong, thấy bên trong đỏ rực, trông còn đẹp mắt.

Cô bé nửa năm trên thùng nước, ngửi thấy mùi hơi cay, cô bé tò mò muốn sờ thử, kết quả nho trong tay vô tình rơi vào trong.

Cô bé vội vàng kiêng chân đi nhặt nho, kết quả dùng sức quá mạnh, ngã nhào vào trong theo kiểu trồng cây chuối.

"ÁI" Tiểu nhân ngư hoảng hốt kêu lớn: "Cứu mạng..."

Diệp Cửu Cửu vừa cầm đậu hũ, rượu trắng và các loại gia vị khác đi ra thì nghe thấy tiếng kêu cứu của Tiểu Ngư từ trong bếp vọng ra, cô vội vàng chạy đến, vừa vào bếp đã thấy một nửa thân hình của cô bé nằm trong thùng ớt.

"Sao em lại chui vào thùng thế?" Diệp Cửu Cửu huyết áp tăng vọt kéo cô bé ra khỏi thùng, cô nhìn thấy ớt đầy đầu đầy mặt Tiểu Ngư: "Ồ, bây giờ em biến thành cá hấp ớt rồi à?"

Tiểu nhân ngư được cứu ra, ớt và nước ớt trên đầu chảy xuống theo má, vị cay xộc thẳng vào mắt và mũi, cay đến mức cô bé khóc ầm lên: "Cay-"

"Em đã biến thành tiểu nhân ngư ớt băm rồi, sao có thể không cay chứ? Em nhắm mắt lại, đừng mở ra." Diệp Cửu Cửu vội vàng bế cô bé vào phòng tắm rửa mắt và rửa mặt cho cô bé: "Không sao, rửa sạch là được." "Hu hu, em nhịn không được." Tiểu Ngư khó chịu khóc nức nở, những giọt nước mắt trong veo lăn dài trên má, rơi vào chậu đều biến thành những viên ngọc trai màu hồng, leng keng nghe rất hay.

"Vậy thì đừng nhịn." Diệp Cửu Cửu nghiêm túc rửa mắt cho cô bé mấy lần.

"Em thực sự khóc rồi-" Tiểu Ngư khóc càng lúc càng to, những viên ngọc trai nước mắt rơi xuống tí tách.

TBC

Lăng Dư đã cảm nhận được em gái khóc từ lâu, lúc này anh đặt điện thoại xuống đi đến, nhìn cô em gái đã biến thành đuôi cá: "Sao vậy?"

"Con bé bị ớt cay rồi." Diệp Cửu Cửu đau đầu nhìn những mảnh ớt đây đầu Tiểu Ngư, nếu cứ để cô bé ngâm trong nước rửa thì sẽ thực sự biến thành tiểu nhân ngư ớt băm, cô quay đầu bảo Lăng Dư đến bế Tiểu Ngư: "Tôi giúp cô bé gội đầu."

Sau khi Lăng Dư bế cô tiểu nhân ngư đang khóc nức nở, Diệp Cửu Cửu ngồi xổm bên cạnh giúp cô bé gội đầu, những mảnh ớt trên bề mặt rất dễ rửa sạch nhưng vẫn còn rất nhiều mảnh vụn nhỏ và hạt trắng kẹp trong sợi tóc, cần phải rửa sạch từng chút một.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 235



Lăng Dư nhìn Tiểu Ngư vẫn đang khóc, lại nhìn Diệp Cửu Cửu động tác nhẹ nhàng như nước, ánh sáng phác họa nên đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt cô, cô hơi mím môi, dường như đang lo lắng cho Tiểu Ngư.

Diệp Cửu Cửu nhận ra ánh mắt của anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Sao vậy?"

Lăng Dư vừa định nói thì đột nhiên mùi ớt cay xộc vào mũi, anh ngửi thấy mũi cũng khó chịu, giơ tay lên mũi hắt hơi.

Diệp Cửu Cửu bật cười: “Anh cũng sắp bị cay khóc rồi sao?"

Tiểu Ngư vẫn đang khóc mở mắt nhìn anh trai, anh trai cũng sắp khóc sao?

Diệp Cửu Cửu đầy chờ mong, không biết sẽ là những viên ngọc trai màu gì đây?

Lăng Dư nhìn thấu suy nghĩ của cô, đừng hòng.

Diệp Cửu Cửu thấy anh không có phản ứng gì nữa, có chút thất vọng, còn tưởng có thể nhìn thấy anh khóc những viên ngọc trai màu gì chứ.

Lăng Dư thấy cô đầy vẻ thất vọng, cụp mắt cười khẽ.

Chỉ là cười khẽ, như gió thổi tan mây đen, lộ ra ánh trăng thanh lạnh nhưng lại khiến người ta khao khát.

TBC

Diệp Cửu Cửu là lân đầu tiên nhìn thấy mỹ nhân ngư cười, cô thấy anh cười lên thật đẹp.

Tiểu nhân ngư chẳng hiểu gì, thấy anh trai không khóc nữa, vậy thì cô bé tiếp tục khóc một lúc nữa vậy, vừa khóc vừa nói: "Mắt đau đau-"

"Rửa thêm một chút là được." Diệp Cửu Cửu nghiêm túc rửa mắt cho tiểu nhân ngư hai lần, sau đó tiếp tục gội đầu cho cô bé, xác nhận không còn mùi ớt rồi lại bóp dầu gội thơm giúp cô bé gội đầu, rửa sạch rồi lại cho cô bé vào bồn tắm lớn, để cô bé tự do phát huy.

Tiểu Ngư mở to đôi mắt đỏ hoe nằm ở mép thùng, cái đuôi màu hồng khẽ đung đưa, cả thân cá đều không vui vẻ như trước.

Diệp Cửu Cửu đang thu thập ngọc trai cười hỏi cô bé: "Sao vậy?”

Tiểu Ngư hít mũi, giọng hơi khàn: "Mắt đau đau."

"Em đừng dụi, một lát nữa sẽ hết thôi." Diệp Cửu Cửu cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể liên tục dùng nước sạch giúp cô bé giảm bớt vấn đề: "Sao lại chui vào thùng thế?"

"Em nhặt nho mà.' Tiểu Ngư tủi thân kể lại chuyện vừa xảy ra: "Không biết sao lại rơi vào trong.'

Lăng Dư thấy rất ngốc: "Sao em ngốc thế?"

"Em không ngốc." Tiểu Ngư tủi thân nhìn anh trai mình: "Có người đẩy em."

Lăng Dư: “Ai đẩy em?”

Tiểu Ngư: "Không biết nữa! Dù sao cũng có người đẩy em vào."

Diệp Cửu Cửu sắp cười c.h.ế.t rồi, Tiểu Ngư sao lại đáng yêu thế này!

Tiểu Ngư mím môi: "Cửu Cửu, đừng cười, đúng là có người đẩy em."

Cô bé gây như vậy, thông minh như vậy, sao có thể tự rơi vào được?

"Ừm, chị đang cố nhịn cười." Diệp Cửu Cửu cười lấy một chậu đầy những viên ngọc trai hông nhạt đi rửa sạch, cùng với những viên ngọc trai trước đó cho vào một chiếc lọ thủy tinh lớn trong suốt, dưới ánh sáng trắng bạc phản chiếu ra ánh hồng dịu nhẹ.

Diệp Cửu Cửu rất thích những viên ngọc trai này nhưng đây đều là của Tiểu Ngư, bây giờ Lăng Dư đến thì giao cho anh ấy giữ: "Này."

Lăng Dư không nhận: Không thích sao?"

Diệp Cửu Cửu: "Thích chứ”"

Ai mà không thích tiên chứ.

"Để lại đi." Lăng Dư dừng lại một chút: "Coi như là quà cảm ơn vì đã cưu mang chúng tôi.'

Cũng như một số chỉ phí hôm nay đi ra ngoài.

Diệp Cửu Cửu ngạc nhiên nhìn anh: "Nhưng cũng không cần nhiều như vậy."

Hơn nữa cô rất thích Tiểu Ngư, Lăng Dư cũng giúp làm việc, ngoài ra cô cũng dựa vào hải sản ở thế giới của Tiểu Ngư để kiếm tiền, nếu xét cho cùng cũng không rõ ai giúp ai.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 236



Lăng Dư nói không sao: "Cô bé còn có thể khóc."

Diệp Cửu Cửu nhướng mày cười: "... Anh làm anh trai kiểu gì vậy?"

"Hay khóc." Trong giọng nói của Lăng Dư lộ ra vẻ chán ghét nhàn nhạt.

Diệp Cửu Cửu không tin, nếu thực sự chán ghét thì sao lại lặn lội đường xa đến tìm, cô cười nói: "Trẻ con đều hay khóc, hơn nữa một cô bé đáng yêu như vậy khóc một chút thì sao?”

"Trẻ con loài người đều hay khóc sao?" Lăng Dư đánh giá Diệp Cửu Cửu, dường như đang tưởng tượng ra dáng vẻ cô khóc lóc nức nở.

"Tôi là người lớn." Diệp Cửu Cửu cũng đánh giá Lăng Dư, mỹ nhân ngư khóc chắc chắn rất đẹp, những viên ngọc trai khóc ra chắc chắn cũng to tròn.

Rốt cuộc sẽ là những viên ngọc trai màu gì?

Diệp Cửu Cửu thực sự rất tò mò, không biết có nên nhét cả thùng ớt băm trong bếp vào mắt anh không? Hoặc đổi ngày khác bắt anh bóc hành tây?

"Đừng có nghĩ nữa." Lăng Dư nhạy bén cảm nhận được suy nghĩ nhỏ nhặt của cô, trực tiếp quay người rời đi.

Quá nhạy bén.

Diệp Cửu Cửu thất vọng vì suy nghĩ nhỏ nhặt của mình bị phá vỡ, nghiêm túc đặt lọ ngọc trai vào tủ khóa lại, sau này sẽ làm vòng cổ ngọc trai cho Tiểu Ngư.

Cất xong, cô đi vào bếp xem ớt, giữa quả ớt bị Tiểu Ngư đập ra một cái hố, giữa hố còn có một cái lỗ nhỏ, là do búi tóc trên đầu Tiểu Ngư chọc ra: "Thật là một con cá thảm hại."

Diệp Cửu Cửu cười xong thì mang ớt ra đổ đi, thật ra phần rìa của quả ớt vẫn sạch nhưng để phòng ngừa vạn nhất thì vẫn nên làm lại.

Dọn dẹp sạch sẽ xong, Diệp Cửu Cửu tắm rửa xong trở về phòng, thấy Tiểu Ngư đã ngủ bên trong, cong lưng quay lưng về phía Diệp Cửu Cửu, tủi thân bấu chặt ngón tay.

Diệp Cửu Cửu nằm xuống, nhẹ nhàng chọc vào vai Tiểu Ngư: "Sao vậy? Mắt còn khó chịu sao?"

Tiểu Ngư hít mũi, vẻ mặt muốn khóc không khóc. Diệp Cửu Cửu kéo cánh tay trắng nõn như củ sen của Tiểu Ngư: "Quay lại để chị xem nào?”

TBC

Tiểu Ngư vẫn không muốn quay lại: "Lại khóc nữa, mất mặt lắm."

"Không mất mặt đâu, em bị ớt làm cay mắt, không phải em muốn khóc." Diệp Cửu Cửu võ nhẹ vào cánh tay cô bé: "Trẻ con khóc là chuyện bình thường, không ai cười em đâu, em xem hôm nay Lạc Lạc khóc mọi người có cười không.

"Mọi người cười lắm." Tiểu Ngư quay người nhìn Diệp Cửu Cửu, má cô bé hơi ửng đỏ, là dấu vết bị cay: "Quần anh ấy bị kéo tụt, mất mặt lắm!"

"Đó là cười anh ấy bị tụt quần, không phải cười anh ấy khóc." Diệp Cửu Cửu nghiêm túc giải thích: "Dù sao thì Tiểu Ngư của chúng ta khóc cũng không mất mặt."

Tiểu Ngư thở dài: "Vẫn khó chịu."

"Nếu có một miếng sô cô la để ăn thì có thể sẽ đỡ hơn."

"... Em đã đánh răng rồi, không được ăn nữa, muốn ăn thì mai ăn." Diệp Cửu Cửu kéo chăn nhỏ màu hồng cho cô bé: "Ngoan ngoãn ngủ đi, mai chị làm đồ ăn ngon cho em."

Tiểu Ngư vui vẻ trong một giây: "Đồ ăn ngon gì?"

"Mai em sẽ biết." Diệp Cửu Cửu cười nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của cô bé: "Bây giờ có thể ngủ rồi chứ."

"Vâng.' Tiểu Ngư xoa xoa má vẫn còn hơi đau, sau đó nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau.

Lại đến thời điểm mà Diệp Cửu Cửu thích nhất trong ngày - mở tủ lạnh lấy đồ.

Sáng nay vừa vào bếp, Diệp Cửu Cửu đã thấy cửa tủ lạnh bị mở ra, cô vội vàng mặc tạp dề chống nước, xách theo cái rổ nhựa hình chữ nhật lớn đi qua.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 237



Mở tủ lạnh ra, mười con tôm hùm lớn rơi ra, chúng nhanh nhẹn bò đi khắp nơi.

Diệp Cửu Cửu vội vàng bắt những con tôm hùm có hoa văn sặc sỡ này lại, mỗi con dài bảy tám chục cm, mỗi con nặng ít nhất mười cân, thậm chí có con nặng mười hai mười ba cân.

Cô cầm con tôm hùm so với cánh tay của mình, thấy nó còn to hơn cánh tay cô, cũng dài gân bằng cánh tay.

Tiểu Ngư ngủ một giấc đã trở nên tràn đầy sức sống, cô bé ngồi xôm bên cạnh cái rổ nhựa, nhìn chằm chằm vào những con tôm hùm bên trong, ch** n**c miếng: "Cửu Cửu, có tôm hùm, có thể làm món đó."

"Em nói món tôm hùm nhồi nấm mỡ đông cô em xem tối qua sao? Con này to quá, nhét không vừa đâu." Diệp Cửu Cửu chuyển hết tôm hùm vào rổ: "Chị phát hiện dạo này hải sản hình như càng ngày càng to."

"To thì ngon." Tiểu Ngư nói xong thì quay sang hỏi Lăng Dư bên cạnh: “Anh ơi, đúng không?”

Lăng Dư gật đầu, nhẹ nhàng cử động hàm dưới, muốn ăn.

"Bây giờ không được ăn, chị sẽ để lại một con cho hai người ăn." Diệp Cửu Cửu vội vàng nhắc nhở hai người, tôm hùm cực phẩm như vậy nhất định phải bán thêm vài con mới xứng đáng với chuyến đi này.

TBC

"Không cắn, em ngoan mà." Tiểu Ngư bê ghế nhỏ ngồi cạnh anh trai, cùng nhau nhìn chằm chằm vào những con tôm hùm đang bò tới bò lui, biểu cảm trên mặt giống hệt nhau, muốn ăn.

Diệp Cửu Cửu âm thầm di chuyển cái rổ lớn ra xa một chút, tránh để chúng mất mạng.

Cô tiếp tục lấy hải sản bên trong, hôm nay bên trong có rất nhiều rong biển, trong đó có một loại rong câu đã thấy, còn lại đêu chưa thấy bao giờ.

Dưới rong biển đè ba con cá nhám lớn, thân hình gây dài nhưng một con cũng phải nặng khoảng bảy tám cân.

Bắt loại cá này phải cẩn thận một chút, vì miệng nó nhọn như kim thép, đừng thấy thân hình nó gầy dài mà coi thường nhưng tốc độ của nó rất nhanh, khi tấn công người trong nước có thể đ.â.m xuyên cơ thể. Những con cá nhám này đã bị đè đến mức không còn sức nhưng cô vẫn không dám chủ quan, lỡ chúng đột nhiên nhảy lên đ.â.m thủng tay cô thì xong đời.

Diệp Cửu Cửu cẩn thận là đúng, cô vừa bắt một con, con cá nhám đã vùng vẫy, vặn vẹo cơ thể định đ.â.m cô.

Con cá này vừa động, hai con còn lại cũng có động tĩnh, Diệp Cửu Cửu vội vàng lùi lại, lấy một cái vợt và một cái chậu, vớt chúng vào chậu, sau đó lấy một cái nắp đậy lại, sau khi đậy lại, những con cá nhám nhỏ vẫn nhảy trong đó, nghe có vẻ rất khỏe khoắn.

Diệp Cửu Cửu kinh ngạc: "Cá ở biển của các người đều khỏe như vậy sao?"

Lăng Dư gật đầu: "Phân lớn là vậy."

"Thật là một nơi kỳ diệu." Diệp Cửu Cửu tò mò nhìn Lăng Dư: "Nơi đó rốt cuộc là nơi như thế nào?”

Tiểu Ngư giơ tay: "Em biết, nhiều nước, nhiều cỏ, nhiều cá."

"Đây không phải là nói nhảm sao?" Diệp Cửu Cửu vừa buồn cười vừa bất lực tiếp tục lấy hải sản ra, lại lấy ra hơn chục con sò điệp trắng, to bằng một cái đĩa tròn mười hai inch, cầm trên tay ước lượng, một con nặng khoảng hai ba cân, bên trong hẳn có rất nhiều thịt.

Ngoài sò điệp trắng, còn có hơn chục con ốc hương lớn bằng nhau, mỗi con nặng khoảng một cân rưỡi.

"Hôm nay là đụng phải ổ hàng lớn sao? Sao con nào cũng to thế?" Diệp Cửu Cửu một tay một con ốc biển lớn thả vào chậu lớn, sau đó lại đi lấy hải sản khác.

Bên trong còn có cua bánh mì và cua hoàng đế nặng ba bốn cân một con, có tới mấy chục con, đây là muốn cô mở tiệc cua sao.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 238



Cô đau đầu lấy cua ra, khi lấy ra hai con cua bánh mì thì phát hiện trên hai con cua này có chữ, dày đặc một mảng, hoàn toàn không biết viết gì, cô đưa cho Lăng Dư: "Trên này là gì?

Lăng Dư nhìn thoáng qua, là hỏi họ có ổn không: "Nói chúng ta ăn ngon một chút.

Mắt Tiểu Ngư sáng lên: "Đầu là cho chúng ta ăn sao?"

Diệp Cửu Cửu cảm thấy chắc chắn không phải nhưng cô lại không biết chữ, thuận miệng nói: "Có thể là biết các người ăn nhiều nên cho riêng tiên sinh hoạt."

Tiểu Ngư còn chưa biết anh trai đã lấy trân châu của mình đối lấy tiền sinh hoạt, cô bé gật đầu: "Phải cho tiền sinh hoạt."

"Đúng vậy, cho nên chỉ có thể ăn những con mà chị để riêng ra, bây giờ không được ăn." Diệp Cửu Cửu nói xong thì thả cua vào thùng nước bên cạnh, sau đó lấy con cá bơn mười cân cuối cùng ra.

Dưới con cá bơn còn đè mười mấy con cá nhỏ chất lượng khác nhau, lần lượt là cá mú trắng, cá hồng, cá mắt đỏ, v. v., rất tạp và cũng rất nhỏ, chỉ có thể trộn lại để nấu canh.

"Oa, nhiều thế." Tiểu Ngư nhìn mấy thùng hải sản đầy ắp: "Em thích tủ lạnh quá, ngày nào cũng tặng chúng ta nhiều hải sản như vậy."

"Cửu Cửu có thích không?"

"Thích." Diệp Cửu Cửu dừng lại một chút: "Nếu có thể tự nấu được món ăn ngon, chị chỉ cần bưng ra là được thì tốt biết mấy."

Tiểu Ngư thấy như vậy cũng khá tốt: "Chị kêu nó làm đi."

Diệp Cửu Cửu lau tủ lạnh: "Em gọi xem, xem có gọi được một cô gái ốc hương ra không.”

Tiểu Ngư chớp mắt ngơ ngác: "Cô gái ốc hương là gì?"

Diệp Cửu Cửu kể cho Tiểu Ngư nghe câu chuyện đã nghe hồi nhỏ: "Có một câu chuyện thần thoại kể rằng có một người cha mẹ đều mất, rất thảm, một hôm anh ta nhặt được một con ốc hương, thấy nó đặc biệt đẹp nên nuôi trong bể nước..." Tiểu Ngư nghe nói cô gái ốc hương sẽ lặng lẽ ra ngoài dọn dẹp phòng và nấu cơm, lập tức chạy đến trước tủ lạnh, chống nạnh hét vào tủ lạnh: "Tủ lạnh, mau thả cô gái ốc hương ra nấu cơm cho chúng tôi."

Tủ lạnh: Tôi chỉ thả người cá.

"Không thả ra nữa là ta đá đấy." Tiểu Ngư nói xong thì giơ chân đá vào tủ lạnh một cái, giọng điệu mềm mại uy h**p: "Mau thả ra, không thả ra nữa là ta gọi anh trai đến đánh mi."

TBC

Tủ lạnh:...

Lăng Dư liếc nhìn cô em gái ngốc nghếch, anh vẫn đi lấy bữa sáng thì hơn.

Ăn sáng xong, Diệp Cửu Cửu lại bắt đầu một ngày bận rộn, Tiểu Ngư cũng bắt đầu những ngày tháng gian khổ học chữ.

Diệp Cửu Cửu rửa sạch rong câu để làm thạch rau câu.

Sau khi làm sạch tạp chất thì cắt nhỏ cho vào nồi, thêm gấp đôi lượng nước tinh khiết so với rong câu, sau đó thêm một ít giấm trắng, đun sôi trên lửa lớn rồi đun nhỏ lửa trong một giờ, nếu có nhiều thời gian thì có thể đun lâu hơn, nước dùng càng sên sệt thì sau khi đông lại sẽ càng cứng hơn.

Diệp Cửu Cửu tắt bếp, đổ nước dùng đã nấu vào chậu bọc vải xô, đợi lọc hết cặn rong câu thì chia nước dùng vào các bát miệng rộng, tổng cộng chia được mười phần, sau khi chia xong thì bọc màng bọc thực phẩm lại cho vào tủ lạnh ba giờ là được.

Làm xong thạch rau câu, chuẩn bị xong nguyên liệu, Diệp Cửu Cửu tạm thời không có việc gì làm, cô quay về phòng, liếc mắt nhìn thấy tiểu nhân ngư trong phòng bên cạnh, cô bé đang cầm bút vẽ gì đó, trông vẻ mặt rất đau khổ.

Diệp Cửu Cửu nghĩ đến việc mình đã làm xong thì hứa sẽ làm đồ ăn ngon cho Tiểu Ngư, vì vậy cô lấy vài hộp sữa chua đã mua hôm qua đổ vào nồi nhỏ, sau đó thêm đường trắng và bột ngô, đun nhỏ lửa, khuấy liên tục, đợi đến khi sữa chua trở nên rất sền sệt thì đổ vào hộp thủy tinh cho vào tủ lạnh, lát nữa đông lại thì làm sữa chua chiên cho Tiểu Ngư ăn.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 239



Làm xong, cô ra ngoài cửa hàng hoa mua một số hoa và cành cây để trang trí, toàn bộ đều chọn hoa trắng hoặc hoa xanh nhạt trang nhã.

Chọn xong thì quay về trang trí nhà hàng, dọn dẹp gần xong thì Tiểu Ngư mặt mày buồn bã chạy đến, ôm chặt lấy chân cô, tủi thân gọi cô: " Cửu Cửu."

"Sao vậy?" Diệp Cửu Cửu cười hỏi cô bé.

Tiểu Ngư không nói gì, trèo lên ghế ngồi, tủi thân bấu chặt ngón tay.

Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng chọc vào vai Tiểu Ngư: "Sao vậy? Bị anh trai đánh à?”

Tiểu Ngư thở dài: "Khó quá-"

Diệp Cửu Cửu cười hỏi cô bé: "Vậy phải làm sao? Đánh anh trai em?”

Tiểu Ngư yếu ớt nói: "Em không dám."

Diệp Cửu Cửu không hiểu: "Sao không dám? Anh trai em rất thương em mà."

Còn tìm mọi cách đến tìm Tiểu Ngư, còn bị thương.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía sân sau, cũng không biết ba ngày qua vết thương đã lành chưa.

"Thôi." Tiểu Ngư lại thở dài, làm người thật khó.

Diệp Cửu Cửu hoàn hồn, nhẹ nhàng vỗ lưng Tiểu Ngư, thật đáng thương, tuổi còn nhỏ mà đã bắt đầu lo lắng rồi: "Không sao đâu, học xong là được."

Tiểu Ngư lại thở dài: "Thôi."

Cao Viễn đẩy cửa bước vào, cười hỏi: "Tiểu Ngư đang thở dài cái gì vậy?"

"Không muốn học chữ." Diệp Cửu Cửu cười nhìn Chu Chu đi vào cùng Cao Viễn: "Hai người lại gặp nhau rồi à?"

"Hẹn trước." Chu Chu nói: "Anh ta nợ tôi một nghìn đồng, hôm nay nói trả lại."

Diệp Cửu Cửu không biết hôm qua hai người vì chuyện 11000 mà dây dưa cả buổi, chỉ nghĩ là vì lý do khác, cũng không hỏi nhiều: "Ngồi đi."

Cao Viễn ngồi xuống liên hỏi: "Chủ quán, hôm nay có gì?"

"Cua, ốc hương và tôm hùm, ngoài ra còn có cá.' Diệp Cửu Cửu đưa thực đơn cho hai người: 'Hai người xem ởđi.' Thực đơn hôm nay:

Thạch rau câu rong câu/88

Sò điệp hấp dâu/388

Canh cá tạp/388

Cá bơn hấp cay/488

TBC

Cá nhồng kho dấm/588

Ốc hương kho/888

Cua bách hoa cay/2288

Lẩu thịt cua/2588

Sashimi tôm hùm bông/2888

Cao Viễn và Chu Chu cùng nhau xem, hôm nay có chín món, mỗi món đều có trong thực đơn mà họ thích: "Thậm chí còn có tôm hùm bông, chủ quá quá đỉnh!"

Tôm hùm thêu hoa là loại tôm hùm lớn nhất trong tất cả các loại tôm hùm, thịt cũng săn chắc và dai hơn thịt tôm hùm bình thường, hơn nữa còn có thể dùng để làm sashimi, ông chủ thực sự hiểu về tôm hùm.

Hai người bàn bạc rồi gọi bốn món: "Sò điệp hấp dầu, cá nhồng kho dấm, cua bách hoa cay, sashimi tôm hùm hoa, ngoài ra còn một phần canh cá."

Diệp Cửu Cửu đi vào bếp, trước tiên đun một nồi nước, sau đó cầm một con sò điệp rửa sạch vỏ rồi bắt đầu cạy.

Cạy ra lộ ra thịt sò bên trong, cả miếng thịt hơi ngả vàng nhưng rất dày, bên trong như nhét đầy thứ gì đó, cô đưa tay sờ vào, cảm giác hơi cứng, lại hơi tròn, giống như hạt đậu nành lăn qua lăn lại.

Cô cẩn thận cắt ra, ngạc nhiên phát hiện bên trong có vài viên ngọc trai màu trắng sữa, to hơn hạt đậu nành một chút nhưng không tròn như vậy.

Diệp Cửu Cửu cầm vỏ sò vui mừng nói với Lăng Dư bên ngoài cửa sổ: “Anh xem, thậm chí còn có ngọc trai.

Lăng Dư mặc áo phông trắng dựa vào bệ cửa sổ, hơi nghiêng người về phía trước, anh nhìn viên ngọc trai trong vỏ sò: "Nhỏ, không tròn."

"Nhặt được thì không kén chọn." Diệp Cửu Cửu cười híp mắt lấy hết ngọc trai bên trong ra, cho vào một cái bát sạch: "Có mười viên, may mắn quá." Lăng Dư không mấy coi trọng những viên ngọc trai kém chất lượng này: "Cô thích thì có thể làm Tiểu Ngư khóc."
 
Back
Top Bottom