Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 240



Diệp Cửu Cửu nhướng mày nhìn anh: "Hay là anh thử xem?”

Vừa hay cô muốn xem anh có màu ngọc trai và đuôi cá gì.

Lăng Dư nhìn khuôn mặt viết đầy "tôi muốn xem màu đuôi cá của anh” của cô, khẽ hừ một tiếng, sau đó quay người rời đi.

"Màu sắc cũng không phải là bí mật, tại sao không thể nói? Không phải là màu xanh lá đó chứ?" Diệp Cửu Cửu nhún vai, màu xanh lá có vẻ không tiện để mang ra cho người khác xem.

Nghĩ đến đây lại thấy buồn cười, cô cười khúc khích vài tiếng, sau đó tiếp tục xử lý sò điệp, thịt sò này vì lấy ngọc trai nên bị cắt vụn, trông không đẹp mắt.

Diệp Cửu Cửu rửa sạch thịt sò, cho vào bát nhỏ đưa cho Tiểu Ngư, cho cô bé ăn thêm, sau đó lại lấy một con sò điệp mới, mở con mới ra sờ kỹ, phát hiện bên trong không có ngọc trai.

Cô hơi thất vọng nhưng nghĩ lại thì một con có đã là may mắn rồi, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, cô lấy thịt sò bên trong ra, bỏ nội tạng và chỗ bẩn rồi thái thành lát mỏng, chân qua nước sôi rồi vớt ra để ráo nước, cho vào đĩa.

TBC

Sau đó trộn muối, đường, nước tương, giấm, chanh, nước lọc làm một loại nước sốt đơn giản nhất đổ vào, sau đó rải một lớp gừng thái sợi, hành lá, ớt xanh đỏ thái sợi lên trên.

Sau khi bày biện gọn gàng, lại rưới dầu nóng sôi lên, k*ch th*ch mùi thơm của gừng và hành lá, cuối cùng cho vài lá ngò gai trang trí, một bát sò điệp hấp dầu làm hài lòng những người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đã hoàn thành.

Làm xong, cô đem cá nhồng đã ướp trước đó lăn qua bột và trứng, sau đó cho vào chảo dầu rán, rán đến khi hai mặt vàng giòn thì đổ nước sốt ướp cá trước đó vào, bên trong cho rất nhiều giấm, mùi chua nồng nặc có thể ngửi thấy cách bức tường.

Đun nhỏ lửa om từ từ, cô tiếp tục sang một bếp khác làm cua bách hoa cay, một con cua gần bốn cân, sau khi chặt thành tám miếng thì bên trong vẫn còn rất nhiều gạch, nếu hấp cách thủy thì hoàn hảo rồi nhưng bây giờ đã định thực đơn rồi, chỉ có thể tiếp tục làm. Trong lúc om cá nhồng kho dấm, cua bách hoa cay, cô bắt đầu xử lý tôm hùm lớn, con tôm hùm lớn hôm nay dài gân bằng cánh tay cô, một mình cô không thể giữ để nó tiểu ra, vì vậy chỉ có thể nhờ Lăng Dư giúp.

"Giúp tôi giữ đầu nó." Diệp Cửu Cửu bảo Lăng Dư giữ chặt, còn cô thì giữ đuôi tôm hùm lớn, cầm đũa dùng sức đ.â.m vào.

Lăng Dư lần đầu tiên thấy cô xử lý tôm hùm: "Đây là làm gì vậy?"

Diệp Cửu Cửu giải thích: "Tiểu tiện."

Vẫn là lần đầu tiên Lăng Dư nghe cách nói này: "2???"

Diệp Cửu Cửu rút đũa ra: "Các anh ăn tôm hùm mà không bỏ chất thải à?"

Lăng Dư nhìn nước tôm hùm lớn phun ra, đột nhiên im lặng.

Diệp Cửu Cửu thấy Lăng Dư im lặng, cô cũng im lặng theo, sau đó lặng lẽ nhận lấy con tôm hùm lớn nặng mười một cân đi rửa sạch, rửa sạch sẽ tách riêng phần đầu và thân, sau khi tách ra thì phần thân của nó vẫn dài ít nhất bốn mươi centimet.

Cô lấy ra một con d.a.o dài màu bạc, cẩn thận tách thịt tôm hùm và lớp vỏ nhiều màu sắc, một miếng vỏ ở bụng thì không cần, phần vỏ ở lưng dùng để đựng thịt.

Diệp Cửu Cửu đặt thịt lên đá lạnh để tạm thời ướp lạnh trước, tránh để lâu không tươi, cô quay người đi lấy một chiếc đĩa sứ trắng dài tới mười lăm centimet, trước tiên trải một lớp đá lên trên, sau đó dựng đầu tôm hùm lên, sau đó trải vỏ ra phía sau.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 241



Cô cắt một nửa thịt tôm hùm trắng như tuyết trong suốt đặt bên dưới, trải một lớp lá tía tô lên trên, sau đó lại trải một lớp thịt, xếp đều đặn lên trên, chỗ trống bên cạnh đĩa thì xếp thêm cà rốt thái sợi, cải thảo, dưa chuột, lá tía tô, chanh thái lát, v.v.

Toàn bộ đĩa thức ăn được bày đầy đặn rồi cùng với các món vừa mới ra khỏi nồi khác được mang lên, khi nó xuất hiện trên bàn ăn, nó chính là vị vua của ngày hôm nay, tất cả các món ăn khác đều lu mờ trước nó.

"Ôi trời ơi, dài quá." Cao Viễn vội vàng lấy điện thoại chụp ảnh gửi cho người bạn tốt Lý Lâm: "Mấy người xem mấy người đã bỏ lỡ điều gì."

Lý Lâm đang bận dự án thì đột nhiên cảm thấy bữa ăn công tác trước mắt không còn ngon miệng nữa. Cao Viễn không chỉ gửi cho Lý Lâm mà còn gửi cho những người khác, sau khi gửi một vòng thì không quên đăng một vòng tròn bạn bè, bởi vì con tôm hùm hoa này thực sự rất lớn, ngay cả mấy người sành ăn hiểu biết rộng cũng rất ít khi nhìn thấy.

Chu Chu cũng gửi cho một vài người chị em tốt thích ăn, bảo họ rảnh thì nhất định phải đến thử.

Mấy người chị em tốt cũng muốn lắm nhưng mọi người đều bận, chỉ có Chu Chu là có thể vô tư ăn uống như một con cá ướp muối.

Cao Viễn đăng xong thì đặt điện thoại xuống, không kìm được cầm nửa quả chanh vắt một ít nước lên thịt tôm hùm, nước chảy qua lớp thịt tôm hùm mỏng, theo lá tía tô lại thấm ướt cả mặt sau của thịt tôm hùm.

Hắn cầm đũa gắp một miếng thịt lên, hướng ra ánh nắng, qua ánh sáng có thể thấy rõ vân thịt tôm hùm, đẹp như lớp vỏ của nó vậy.

Chu Chu không nhàn rỗi như vậy để ngắm thịt tôm hùm, trực tiếp gắp một miếng bỏ vào miệng, chanh hơi chua nhưng hoàn toàn không át được vị ngọt của tôm hùm, cắn nhẹ một cái là có thể cảm nhận được độ mềm, dai, nhiều nước và một chút giòn của thịt tôm.

Nhai cùng lúc, vị ngọt của tôm hùm và nước chanh trong miệng càng hòa quyện, càng ăn càng thấy ngọt, giòn, sảng khoái, quan trọng hơn là ăn vào thấy vui vẻ, thoải mái.

Trước đây cô ấy từng cho món tôm hùm sống ăn ở nước ngoài chín mươi điểm, vậy thì món tôm hùm sống này phải được một trăm điểm, nguyên liệu đạt điểm tuyệt đối, bày đĩa đạt điểm tuyệt đối, tâm trạng đạt điểm tuyệt đối.

TBC

"Chủ quán, sao lại ngon như vậy?” Chu Chu không kìm được nhìn Diệp Cửu Cửu: "Có bí quyết gì không?”

Diệp Cửu Cửu suy nghĩ một chút: "Làm bằng cả một trái tim yêu các bạn?"

"Phụt!" Cao Viễn muốn cười c.h.ế.t mất, mặc dù biết là nói đùa nhưng lại thấy chủ quán rất chân thành: "Chủ quán, sao chỗ cô ngày nào cũng có hàng ngon vậy?

Diệp Cửu Cửu cười mà không nói.

Vì không biết phải nói thế nào.

Cao Viễn cứ tưởng là muốn giữ bí mật nguồn cung cấp hàng hóa, cũng không tiện hỏi nhiều: "Chủ quán, hôm nay tôi ăn xong thì mấy ngày tới không có thời gian đến nữa."

Diệp Cửu Cửu ngạc nhiên nhìn hắn: "Sao vậy? Không phải sắp đến cuối tuần rồi sao?"

"Tôi phải về nhà một chuyến." Cao Viễn đã hai tháng không về nhà rồi, nửa tháng trước hắn đã phải về nhà, nhưng vì quá thích ăn hải sản ở đây nên vẫn không nỡ và.

Diệp Cửu Cửu cười nói: "Biểu cảm đau khổ của cậy làm tôi còn tưởng cậu ăn chán không muốn đến nữa chứ."

"Mấy ngày không ăn được thì không phải là đau khổ sao." Nhất là nghĩ đến ngày mai có thể có tôm hùm đầu xanh, cá mú cọp, những loại hải sản hiếm thấy này, mà mình lại không được ăn, Cao Viễn càng đau khổ hơn.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 242



"Không sao, tôi sẽ giúp anh ăn." Chu Chu cười hả hề, người này không ở đây thì sẽ không có ai tranh hải sản với mình.

Nghĩ đến người phụ nữ này có thể ăn được, Cao Viễn lại thở dài: "Than ôi."

Diệp Cửu Cửu cười ha hà, cặp oan gia này thật thú vị.

Lúc này, ngoài cửa có một cặp cha con đi vào, đứa con trai ốm yếu, gây như que củi.

Người đàn ông hơn ba mươi tuổi nhìn nhà hàng trống không: "Đây là nhà hàng sao?"

Diệp Cửu Cửu gật đầu: "Đây là nhà hàng hải sản gia đình."

"Hải sản à?" Người đàn ông vừa nghe cô nói là hải sản thì lập tức kéo con trai ra ngoài: "Con trai tôi không ăn được hải sản."

Đứa con trai bảy tám tuổi của người đàn ông ngửi thấy mùi thơm từ bàn của Cao Viễn, có chút thèm: "Cha, nhưng con muốn ăn."

Người đàn ông trung niên cũng rất muốn cho con trai ăn những thứ này nhưng sau một trận ốm nặng, con trai hắn bị dị ứng rất nhiều thứ, ăn vào sẽ bị ngứa, nôn mửa và tiêu chảy, bình thường gần như chỉ có thể ăn chay: "Bác sĩ nói không được ăn.”

Cậu bé tròn mắt nhìn cha mình, giọng thương lượng: "Cha, con chỉ ăn một lân thôi được không?”

"Không được." Người đàn ông chỉ có một đứa con trai, nếu ăn vào mà có vấn đề thì hắn phải làm sao?"Bà ở nhà nấu cháo ngô, dưa chuột trộn mướp đắng, nấm bụng dê nhồi thịt, vịt chay, không phải con thích ăn vịt chay nhất sao? Chúng ta về là có thể ăn ngay."

Diệp Cửu Cửu nghe người đàn ông kể tên các món ăn mà thấy thương đứa trẻ này, ước chừng bình thường chỉ được ăn chay.

"Nhưng con muốn ăn ở đây." Cậu bé bướng bỉnh đứng không chịu đi.

Người đàn ông muốn mắng nhưng lại không nỡ, bình thường con trai rất ngoan, hẳn là hôm nay đi tảo mộ cho mẹ nên không vui, hơn nữa ở nhà suốt ngày ăn những món đó chắc cũng ngán rồi, hắn do dự hỏi Diệp Cửu Cửu: "Chủ quán, ở đây có món nào không phải hải sản không?” "Nói nghiêm ngặt thì không có." Diệp Cửu Cửu dừng lại một chút: "Nhưng thạch tảo hẳn là ăn được đi? Có một món thạch làm từ tảo biển."

Người đàn ông và Diệp Cửu Cửu xác nhận: "Thạch tảo? Là loại rau có râu trắng phải không?”

Diệp Cửu Cửu gật đầu: "Của chúng tôi là thạch tảo tươi, bản thân nó có màu đỏ, sau khi chế biến mới có màu trắng hoặc vàng nhạt."

Người đàn ông lập tức nói: "Thứ đó ăn được nhưng không được cho dầu hào vào.

TBC

"Vậy anh xem thực đơn đi, xem còn muốn gọi thêm gì nữa không." Diệp Cửu Cửu mời hai người ngồi xuống xem thực đơn.

Người đàn ông thầm nghĩ chỉ là một đĩa thạch tảo thì có gì mà phải xem, nhưng khi nhìn thấy thực đơn thì hắn mới biết được ý tốt của ông chủ, đồ ăn ở đây rất đắt, một đĩa thạch có giá 88.

Cậu bé thấy bố ngây người, khẽ gọi một tiếng: "Cha?”

"À." Người đàn ông hoàn hồn, gọi một đĩa thạch tảo, do dự vài giây rồi lại gọi thêm một đĩa sò điệp trắng sốt dầu: "Cảm ơn chủ quán."

"Không có gì." Diệp Cửu Cửu vào bếp, bảo Lăng Dư đến tủ lạnh lấy một hộp thạch ra, còn cô thì xử lý sò điệp trắng, con sò điệp trắng này không có ngọc trai, trực tiếp lấy thịt chân qua nước sôi rồi cho gia vị, rưới dầu.

Sau khi làm xong sò điệp trắng sốt dầu, Diệp Cửu Cửu cắt thạch mà Lăng Dư lấy ra thành những miếng nhỏ dài, cả khối nhìn có màu tím sâm nhưng sau khi cắt ra thì lại trong suốt.

Cô xếp thạch gọn gàng trên đĩa trắng, rưới nước sốt đã pha chế lên trên, sau đó rắc một ít hành lá, món thạch đơn giản nhất đã hoàn thành.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 243



Hôm nay không bận lắm, Diệp Cửu Cửu cũng không để Lăng Dư giúp bưng đồ ăn, cô tự mình mang ra: "Món của hai người đây, mời dùng."

"Cảm ơn.' Cậu bé rất lễ phép cảm ơn.

Diệp Cửu Cửu cười với cậu bé: "Không có gì."

Sau khi cô bé đi, cậu bé nhìn hai đĩa thức ăn trước mặt, do dự đưa đũa về phía đĩa sò điệp trắng sốt dầu thơm phức nhưng đến gân lại rụt tay về, cậu bé không được phép ăn bừa, nếu bị ốm thì cha lại phải lo lắng cho cậu.

TBC

'Ăn đi." Người đàn ông gắp cho cậu bé một miếng thạch, thạch khoảng ba mươi đồng, một miếng cũng phải ba đồng, nghĩ đến thôi đã thấy đau lòng.

Cậu bé ngửi ngửi, vui vẻ nói với bố: "Cha, món này thơm hơn cả dưa chuột trộn của bà."

Người đàn ông lại gân ngửi ngửi, đúng là rất thơm, hắn lại nếm thử một miếng, bên trong hẳn chỉ có nước tương, giấm, bột gà và hành lá, xem ra tay nghề của chủ quán thực sự rất tốt, nhưng nghĩ đến người làm bếp riêng chắc chắn phải có thủ đoạn: "Ăn nhanh đi."

Cậu bé bưng cơm ăn cùng thạch, vừa ăn vừa nhìn sang đĩa thức ăn của bố: "Cha?"

"Ừ?" Người đàn ông ngẩng đầu nhìn đứa con trai mặt đầy vẻ thèm thuồng: "Thực sự muốn ăn lắm sao?"

Cậu bé gật đầu: "Thơm quá."

Cậu bé vừa ngửi thấy mùi thơm này mới muốn vào.

Món sò điệp trắng sốt dầu này thực sự rất ngon, nhưng người đàn ông vẫn rất do dự, không phải vì tiếc mà thực sự sợ con trai lại gặp nguy hiểm: "Nguyên Nguyên."

Cậu bé tên Nguyên Nguyên cúi đầu bới thạch, giọng ôm ồm nói: "Cha, thạch này cũng ngon, con ăn thạch là được rồi."

Người đàn ông khẽ thở dài, do dự mãi rôi gắp cho con trai hai miếng thịt sò điệp trắng thái rất mỏng: "Ăn đi, ăn xong chúng ta đến bệnh viện."

Bác sĩ đã nói không được ăn, nếu thực sự muốn ăn thì cũng không được quá một con tôm, hai miếng thịt sò này không bằng một con tôm. "Cảm ơn cha." Cậu bé vui vẻ nhìn hai miếng thịt sò trong bát, không vội ăn mà nâng niu ngửi ngửi, cậu bé hít một hơi thật mạnh: "Cha ơi, thơm quá."

'Ăn đi." Người đàn ông lo lắng nhìn con trai, sau đó tăng tốc độ ăn cơm, ăn xong mới có thể đưa con trai đến bệnh viện ngay.

Cậu bé gần như chưa bao giờ ăn hải sản, cậu bé kẹp một miếng bỏ vào miệng, cẩn thận thưởng thức vị tươi ngon của thịt sò, hóa ra hải sản lại ngon đến vậy.

Người đàn ông nhìn con trai ăn một chút hải sản mà vui vẻ như vậy, trong lòng không nói nên lời, con trai trước đây rất khỏe mạnh, nhưng từ sau trận ốm nặng cách đây vài năm thì không thể ăn những thứ này nữa.

Thật là đáng thương .

Nếu có thứ gì đó có thể chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh này thì hắn sẵn sàng trả bao nhiêu tiền cũng được.

Diệp Cửu Cửu thấy mọi người ăn rất vui vẻ cũng không làm phiền nhiều, trực tiếp vào bếp, cô mở tủ lạnh xem, nguyên liệu làm sữa chua chiên đã đông thành hình.

nhân lúc rảnh rỗi, cô cắt sữa đông thành từng thanh nhỏ, sau đó lăn qua trứng và vụn bánh mì, cho vào chảo dầu nóng sáu phần chiên một phút, chiên vàng giòn thì vớt ra để ráo dầu, sau đó xếp gọn gàng vào giỏ nhỏ lót giấy thấm dầu.

Sau khi xếp xong, cô bưng ra phòng khách ở sân sau, vừa vào đã thấy Tiểu Ngư đang lắc lư đôi chân: "Em đang làm gì vậy?”

“Anh trai bảo phải nhịn không được biến thành đuôi." Tiểu Ngư lắc lư đôi chân nhỏ trắng nõn, liếc nhìn đĩa sữa chua chiên vàng ươm trên tay Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, chị câm cái gì vậy?"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 244



"Hôm qua đã hứa sẽ làm đồ ăn ngon cho em, đây là sữa chua chiên." Diệp Cửu Cửu vừa nói vừa đưa sữa chua chiên cho Tiểu Ngư: "Thử xem."

"Oal" Tiểu nhân ngư ngửi thấy một mùi sữa thơm nồng, trong mùi thơm còn thoang thoảng một chút ngọt ngào, ngửi thấy đã thấy rất ngon, cô bé không kìm được cầm lấy một miếng căn một miếng, cắn vào khoảnh khắc đôi mắt cô bé sáng lên, ngon quá: "Cửu Cửu, ngon lắm!"

"Thích là tốt rồi." Diệp Cửu Cửu đặt một giỏ sữa chua chiên lên bàn, cũng để Lăng Dư thử xem.

Tiểu Ngư ăn một miếng rồi đứng dậy đi đến trước mặt Diệp Cửu Cửu, bí ẩn vẫy tay với cô: "Cửu Cửu, chị cúi xuống."

Diệp Cửu Cửu cúi người hỏi cô bé: "Sao vậy?"

"Chị làm đồ ăn ngon cho em, em thích chị nhất-" Tiểu Ngư vừa nói vừa nhón chân, nhanh chóng hôn lên má Diệp Cửu Cửu: "Moa-"

Mùa hè nắng nóng, tiếng ve kêu inh ỏi.

Trong tiếng ve kêu ồn ào, Diệp Cửu Cửu vẫn nghe rõ câu nói nhỏ nhẹ của Tiểu Ngư, cô cong môi định nói gì đó nhưng ngay sau đó má đã bị hôn, mềm mại thơm tho, còn đặc biệt nhờn.

Diệp Cửu Cửu lau mặt nhưng khóe miệng không kìm được cong lên, trong đôi mắt đen láy chứa đầy ý cười: "Ồ, có một bạn nhỏ hôn chị à?"

Lần đầu tiên hôn người khác, Tiểu Ngư xấu hổ che mặt, lại nhỏ giọng nói một câu: "Thích Cửu Cửu."

TBC

"Chị cũng rất thích Tiểu Ngư." Diệp Cửu Cửu cong ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chiếc mũi nhỏ nhắn trắng trẻo của Tiểu Ngư, sao lại đáng yêu như vậy?

Lăng Dư khẽ ho một tiếng, nhắc nhở Tiểu Ngư đang dính lấy cô nên giữ phép tắc.

Nghe thấy tiếng ho của anh trai, Tiểu Ngư quay đầu lại, thấy anh trai vẫn nhìn mình chằm chằm, cô chớp chớp mắt: "Anh trai cũng muốn hôn Cửu Cửu sao?”

Đang ăn sữa chua chiên, Lăng Dư trực tiếp bị sặc: "Khu... khụ... khụ...'

Diệp Cửu Cửu ngượng ngùng nhìn Lăng Dư, vừa vặn chạm phải đôi mắt bình tĩnh nhưng sâu thẳm của anh, tim không hiểu sao trật một nhịp, cô vội vàng quay mặt đi, nhỏ giọng nói với Tiểu Ngư: "Chỉ có Tiểu Ngư mới có thể hôn chị."

“Anh trai là con trai, con trai không được hôn Cửu Cửu.' Tiểu Ngư lại quay đầu nhìn Lăng Dư: "Anh trai đừng nghĩ nữa."

Lăng Dư khẽ cười khẩy.

"Được rồi, Tiểu Ngư tiếp tục ăn đi, chị ra ngoài xem một chút." Diệp Cửu Cửu nói xong vội vàng đi ra ngoài.

Lăng Dư nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Diệp Cửu Cửu, lại lặng lẽ thu hồi tâm mắt.

Tiểu Ngư nhìn thủ phạm gây họa nhưng không hề ngượng ngùng, bước những bước nhỏ chạy đến bên bàn, lại câm một chiếc sữa chua chiên vàng giòn lên ăn, lúc cắn vào phát ra tiếng rắc rắc, bên trong mềm mại dẻo dai, vừa thơm vừa ngọt vừa ngon: “Anh trai, Cửu Cửu làm gì cũng ngon."

Lăng Dư ừ một tiếng.

Tiểu Ngư vui vẻ cắn sữa chua chiên: "Chúng ta không về nữa, ở đây luôn."

Lăng Dư tự nhiên không thể đồng ý: "Không được."

Tiểu Ngư suy nghĩ một chút: “Anh trai vê, em ở đây."

Lăng Dư: Không được.'

Tiểu Ngư lại phát huy bộ óc thông minh của mình: "Vậy... đưa Cửu Cửu vê?”

Lăng Dư vẫn nói không được.

Cô là con người, không thể đến nơi đó được.

"Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, anh trai thật phiên." Tiểu Ngư tức giận, má phồng lên như cá nóc.

Lăng Dư thở dài, muốn xử lý Tiểu Ngư.

Diệp Cửu Cửu ở bên ngoài đi vào nhà hàng, trước khi vào, cô không thoải mái sờ tai đang nóng lên, hít một hơi thật sâu rồi mới đi vào, rót thêm trà cho hai bàn khách, sau đó đi đến cửa xem bên ngoài.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 245



Con hẻm nóng như đổ lửa không có một bóng người, ngay cả quán mì giá rẻ ở xa cũng không có một ai: "Có phải quá nóng không?”

"Chủ quán, bên ngoài 40 độ, mọi người đều muốn đợi tới tối mới đến." Cao Viễn giơ điện thoại lên: "Chủ quán xem nhóm này."

Diệp Cửu Cửu mới lấy điện thoại ra, vừa mở ra đã thấy Cao Viễn đăng bức ảnh sashimi cá hồi không lồ hôm nay vào, mấy chục thực khách vào bình luận đều không ngừng "Ồ."

Cha của Lạc Lạc nói: "Chủ quán, tối nay tôi muốn mời khách hàng ăn cơm, có thể đặt trước một bàn không?"

Mẹ Lâm: "Làm thêm mấy ngày liền, cuối cùng cũng xong rồi, tôi cũng muốn mời đồng nghiệp đi ăn một bữa."

"Chủ quán, có thể đặt trước không? Tôi cũng muốn đặt một bàn"...

"Không đặt trước, vẫn là ai đến trước được trước, chỉ có chín phần, giá hơi đắt, mọi người đến khoảng sáu bảy giờ chắc chắn vẫn còn." Diệp Cửu Cửu vẫn biết rõ khả năng chi trả của mọi người, trong nhóm này chỉ có vài người không thiếu tiền như Cao Viễn và Chu Chu.

"Chủ quán, chúng tôi đến lúc sáu giờ, nếu có quá nhiều người đặt thì nhất định phải giữ một bàn cho tôi." Cha Lạc Lạc đã phục vụ vị khách hàng này rất lâu rồi, hy vọng lần này nhất định phải giành được hợp đồng.

Mẹ Lạc Lạc lên tiếng: "Ông xã, em có thể đến chiếm chỗ trước cho anh, chỉ cần anh chịu trả thêm một bàn là được."

Cha Lạc Lạc ho khan hai tiếng: "Trừ vào tiền tiêu vặt."

Diệp Cửu Cửu nhìn mọi người nói đùa vài câu rồi mới tắt điện thoại, chủ quán nên giữ một chút khoảng cách với khách hàng, khoảng cách tạo nên vẻ đẹp.

Vừa đặt điện thoại xuống thì người cha và đứa con trai ở góc đã đến tính tiền.

Diệp Cửu Cửu nhìn cậu bé ốm yếu: "Có chỗ nào khó chịu không?"

Cậu bé lắc đầu: "Chị ơi, món đó ngon lắm."

Diệp Cửu Cửu nghe cậu bé nói không có gì thì cũng yên tâm hơn một chút: "Cảm ơn em đã thích, có rảnh thì đến nữa nhé."

Sau khi hai cha con ra khỏi nhà hàng.

Người đàn ông nắm tay con trai định đưa con đến bệnh viện: "Chúng ta đến bệnh viện trước.

Cậu bé: "Cha ơi, con không thấy khó chịu."

Người đàn ông: "Con đã ăn hai miếng, vẫn nên đến kiểm tra một chút thì hơn."

TBC

Cậu bé: "Cha ơi, con nghĩ lần này con sẽ không khó chịu đâu."

"Không phải con nghĩ." Người đàn ông vẫn kiên quyết đưa cậu bé đến bệnh viện.

Cậu bé không thể cãi lại bố, chỉ có thể đi theo, đến bệnh viện thì ngồi xuống ghế ở sảnh khám bệnh, nếu có gì bất trắc thì có thể gọi bác sĩ bất cứ lúc nào.

Cậu bé ngoan ngoãn ngôi im lặng ở góc, lắc lư đôi chân, nhìn những bệnh nhân đi lại trong sảnh.

Hai người ngồi được hai ba tiếng, cậu bé đã buồn ngủ: "Cha ơi, con muốn về ngủ trưa."

"Thực sự không khó chịu sao?" Người đàn ông liên tục nhìn mặt và tay của con trai, mỗi lần con trai vô tình chạm vào chất gây dị ứng, toàn thân sẽ nổi mẩn, buồn nôn, khó chịu, nghiêm trọng nhất là một lần khó thở, suýt thì ngất xỉu.

Vì vậy, hắn vẫn không yên tâm kiểm tra lại một lần nữa, sau khi xác nhận không có một chút dấu vết nào mới thở phào nhẹ nhõm: "Thực sự không bị dị ứng.

"Cha ơi, con đã nói là không có mà.' Cậu bé ngáp một cái: 'Bây giờ chúng ta có thể về nhà chưa?"

"Đi thôi." Đã ba tiếng trôi qua, nếu bị dị ứng thì đã phát tác từ lâu rồi, người đàn ông nắm tay con trai đi ra ngoài: "Thật kỳ lạ, trước đây con chạm vào là không được, lần này lại không sao."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 246



"Con cảm thấy lần này con sẽ không bị dị ứng." Cậu bé dừng lại một chút: "Cha ơi, sau này con có thể đến đó ăn hải sản không?"

"Để hôm khác thử xem." Người đàn ông không rõ chuyện gì đang xảy ra, có phải vì hải sản tươi hơn, không bị ô nhiễm nên không bị dị ứng không?

Cậu bé nghe cha mình đồng ý thì vui vẻ chạy lon ton.

Người đàn ông nhìn bóng lưng vui vẻ của con trai, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Bên kia hẻm Lê Hoa, Diệp Cửu Cửu mang bát đũa của khách đến bếp rửa sạch, sau đó cho vào tủ khử trùng để khử trùng.

Tiểu nhân ngư mặc tạp dề nhỏ đặt làm, cầm khăn lau trèo lên bàn để lau bàn, lau bên trái lau bên phải, lau xong cái này lau cái kia.

Diệp Cửu Cửu rửa xong đi ra thì thấy tiểu nhân ngư mặc váy hai dây màu đen, chân trần đứng trên ghế, cong m.ô.n.g lau bàn: "Ồ, Tiểu Ngư đang giúp chị lau bàn à?”

"Vâng ạ-" Tiểu nhân ngư ngây thơ ừm một tiếng: "Em lau sạch, Cửu Cửu có thể nấu cơm rồi."

"Hóa ra vẫn nhớ đến đồ ăn ngon." Diệp Cửu Cửu bế cô bé xuống: "Muốn ăn gì?

"Tôm hùm”" Tiểu nhân ngư đã nhìn chằm chằm con tôm hùm lớn ch** n**c miếng nửa ngày, nếu không ăn nữa thì cô bé sẽ chui vào bể nước để ăn sống mất.

"Chị làm ngay đây." Diệp Cửu Cửu vào bếp lấy ba con cua bánh mì cho vào nồi luộc, sau đó xử lý một con tôm hùm lớn để làm sashimi, bày đĩa trang trí đẹp mắt rồi trộn một phần thạch rau câu, sau đó lấy phần chân gà hấp cuối cùng ra.

Tiểu Ngư và Lăng Dư đều thích ăn đồ sống hơn, vì vậy bọn họ ăn sashimi tôm hùm trước.

Diệp Cửu Cửu đã thèm mỡ cua nửa ngày nên trực tiếp câm một con cua bánh mì, dùng sức bẻ vỡ lớp vỏ cua màu cam, bên trong là đây mỡ cua, cua bánh mì là vua của cua mỹ, toàn bộ mai cua đều đầy mỡ, không có một khe hở nào, có thể ăn no nê. Mỡ cua có màu trắng trong suốt, trông rất béo ngậy, Diệp Cửu Cửu dùng thìa múc một ít cho vào miệng, cảm giác mềm mịn, ngọt ngào, mềm mại, còn hơi dính răng.

TBC

"Cửu Cửu, cái này màu vàng." Tiểu Ngư bẻ một con cua khác, bên trong đầy ắp gạch cua.

"Con này là cua cái." Diệp Cửu Cửu dùng thìa múc một ít gạch cua, gạch cua màu vàng cam hơi giống trứng vịt muối luộc chín, cảm giác mềm mịn đầy đặn, có hạt rõ ràng, vừa mặn vừa thơm, còn thoang thoảng mùi thơm béo ngậy đặc biệt.

Tiểu Ngư cũng học theo cô, múc một ít để ăn, sau khi ăn xong thì chỉ vào gạch cua nói: 'Cái này ngon hơn."

Ăn cả mỡ cua và gạch cua cùng lúc, rõ ràng thấy gạch cua thơm hơn, cũng ngon hơn, Diệp Cửu Cửu không kìm được lại múc một thìa ăn từ từ: "Đây là gạch cua, gạch cua ngon hơn mỡ cua một chút."

Sau khi bọn họ múc hết mỡ cua và gạch cua ở giữa thì bắt đầu tháo chân cua và thịt cua bên dưới, thịt cua trắng nõn, hấp cũng giữ được độ tươi ngon tối đa, tươi đến mức trong đầu không còn từ nào để hình dung, tóm lại là ngonlI

Ba người giải quyết xong con cua này, ngoài ra còn ăn hết sashimi tôm hùm, cuối cùng tiểu nhân ngư còn ôm vỏ tôm hùm cắn, cắn kêu rắc rắc.

Dựa theo nguyên tắc không lãng phí, Lăng Dư cũng ăn đầu tôm hùm, ăn đến cuối cùng thì chỉ còn lại một số vỏ cua và xương chân gà trong đĩa trước mặt Diệp Cửu Cửu.

Diệp Cửu Cửu nghiến răng, cô cũng muốn có hàm răng lợi hại như vậy.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 247



Buổi trưa không bận, Diệp Cửu Cửu liền đưa Tiểu Ngư đi nghỉ ngơi một lát, chiều ngủ dậy thì đổ năm túi ớt đỏ được gửi đến sáng nay ra để rửa sạch, rửa sạch rồi phơi khô, tối đến sẽ làm tương ớt.

Tôi qua Tiểu Ngư rơi vào thùng ớt giờ đã sợ, nhìn thấy ớt thì trực tiếp tránh xa, sợ dính vào mắt: "Cửu Cửu, ớt bên ngoài đáng sợ quá~~"

Diệp Cửu Cửu đang rửa nho: "Em không đụng vào nó là được."

"Vạn nhất nó đuổi theo em thì sao?" Tiểu Ngư kiểng chân lấy một quả nho: "Có thể không cần chúng được không?”

"Không được." Diệp Cửu Cửu làm loại nước sốt này để nấu ăn, thực ra chỉ dùng hải sản thì không cần nhiều nước sốt ớt, nhưng cô thích làm món kho, luộc, cá nướng, lẩu, v.v., vì vậy tự nấu một ít nước sốt sẽ tiện hơn nhiều.

Tiểu Ngư thất vọng ồ một tiếng: "Em không dám đi chơi nữa."

"Chúng ta đến ngõ nhỏ phía trước chơi." Diệp Cửu Cửu xem thời gian cũng đã bốn giờ bốn mươi, mặt trời đã chuyển sang phía sau, trong ngõ đã mát mẻ hơn: "Chúng ta đi tưới nước cho cây chuối."

"Đi thôi." Tiểu Ngư cầm nho nhảy tưng tưng chạy ra ngoài.

Diệp Cửu Cửu xách theo xô nước đi theo, tưới đẫm nước cho mấy cây chuối bên ngoài, Tiểu Ngư muốn giúp nhưng cô sợ nước b.ắ.n vào chân cô bé nên ngăn lại không cho.

Tiểu Ngư cũng không làm ầm lên đòi nghịch nước, chỉ ngồi xổm bên cạnh nhìn đàn kiến nối đuôi nhau trên mặt đất: "Cửu Cửu, nhiều kiến quá."

Diệp Cửu Cửu liếc nhìn đàn kiến đang chuyển nhà: "Chúng đang chuyển nhà."

TBC

Tiểu Ngư không hiểu: "Tại sao phải chuyển nhà?"

Diệp Cửu Cửu giải thích: "Có thể sắp mưa rồi, chúng phải chuyển đến nơi cao hơn trước.

Tiểu Ngư chỗ hiểu chỗ không hiểu ô một tiếng, cô bé nhìn đàn kiến một lúc rồi lại hỏi Diệp Cửu Cửu: "Tại sao chúng không sống ở nơi cao?"

"Có thể nơi cao quá nóng, sống dưới đất mát hơn." Diệp Cửu Cửu hỏi tiểu nhân ngư: "Ở đây có nóng không, còn dưới nước có mát không?" Tiểu Ngư nhớ lại một chút, ôm lấy cánh tay mình: "Lạnh lắm."

Diệp Cửu Cửu cười nói: "Đúng vậy, chúng thích mát nhưng lại không biết bơi, nên khi trời mưa thì chuyển đến nơi cao hơn."

"Hóa ra là vậy." Tiểu Ngư lộ ra vẻ như đã hiểu.

Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Đi thôi, về thôi."

Hai người nắm tay nhau đi về, vừa đi được vài bước thì thấy mẹ Lạc Lạc dắt Lạc Lạc đi tới, cô ấy còn trang điểm, đi giày cao gót, ăn mặc rất đẹp.

Lạc Lạc cầm ba món quà nhỏ chạy đến: "Tiểu Ngư, anh tặng quà cho em."

"Quà?" Diệp Tiểu Ngư lập tức hứng thú, quà gì đây?

"Tặng em." Lạc Lạc lấy một món quà đưa cho Tiểu Ngư: "Đây là tặng em, tên em là Tiểu Ngư nên anh chọn cho em một con búp bê cá nhỏ màu hồng, có đáng yêu không?”

"Đáng yêu." Tiểu Ngư thích thú cầm con cá nhỏ bằng len cao mười lăm cm, màu hồng nhạt rất đáng yêu, đáng yêu như cô bé vậy.

"Con cá nhỏ này bao nhiêu tiên?" Diệp Cửu Cửu định trả tiên.

"Chủ quán không cần để bụng, chúng tôi định tặng cho khách hàng cũ của tôi, thấy có cá nhỏ nên muốn mua tặng Tiểu Ngư một con, không đáng bao nhiêu tiên." Mẹ Lạc Lạc cười hỏi Diệp Cửu Cửu: "Chủ quán, chúng tôi không đến muộn chứ?"

"Không muộn." Diệp Cửu Cửu hỏi mẹ Lạc Lạc: "Các người thực sự định đặt hai bàn?”

"Không." Mẹ Lạc Lạc vội vàng giải thích: "Chồng tôi nói khách hàng được mời lần này còn tiện thể đưa con nhỏ đến đây du lịch, bên phía khách hàng không muốn nhận lời mời ra ngoài, nói là muốn ở cùng gia đình, vậy nên hắn liền nghĩ đến việc mời cả gia đình họ, muốn tôi và Lạc Lạc đến đây cùng tiếp khách.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 248



"Đúng rồi, tổng cộng có bảy người, gia đình tôi ba người, còn gia đình khách hàng bốn người, không có nhân viên trợ lý nào khác." Mẹ Lạc Lạc nhanh chóng nói số người và thân phận của đối phương: "Khách hàng này khá truyên thống, rất coi trọng không khí gia đình, chồng tôi đã tiếp xúc rất lâu rồi, hy vọng có thể nhân cơ hội này giành được hợp đồng."

Nếu có thể giành được hợp đồng này, ông xã cô ấy sẽ sớm được thăng chức phó tổng, vì vậy mẹ Lạc Lạc cũng rất tận tâm: "Chủ quán, sắp xếp cho chúng tôi chỗ ngồi trong cùng."

Diệp Cửu Cửu gật đầu: “Được thôi."

"Các món trong thực đơn đều gọi, ngoài ra chuẩn bị thêm một chai rượu ngon nhất." Mẹ Lạc Lạc nhìn thời gian, đã gần sáu giờ: "Họ sẽ đến vào khoảng sáu giờ rưỡi, cô sắp xếp thời gian trước giúp tôi."

"Vậy hai người ngồi một lát." Diệp Cửu Cửu quay người nói với tiểu nhân ngư đang ôm con cá nhỏ bằng vải, sau đó đi vào bếp làm món lẩu cua hoàng đế khá cầu kỳ.

Cua hoàng đế nặng bốn cân cũng đầy ắp gạch cua, chỉ kém một chút là bằng con cua bánh mì ăn trưa, mỗi chiếc càng cua đều chứa đầy thịt tươi ngon săn chắc, có thể sánh ngang với cua chân dài.

Ngoài phần vỏ lớn, Diệp Cửu Cửu cắt nhỏ các bộ phận khác để dùng, sau đó cắt khoai tây, ngô và các loại rau khác thành từng miếng nhỏ để dùng.

Sau đó, cô tẩm bột thịt cua đã cắt nhỏ, cho vào chảo dầu nóng chiên vàng hai mặt, vớt ra để ráo dầu, sau đó xào riêng một ít gia vị, cho thêm hành, gừng, tỏi, hành tây và các loại gia vị khác, sau đó cho thêm chân gà, cua đã chần qua nước sôi vào xào, thêm nước, đun nhỏ lửa trong mười lăm phút.

Thấy đã gân tới giờ, cô cho khoai tây, ngô, nấm vào nồi, đun thêm năm phút nữa là có thể bắc ra, đổ vào nồi đất cỡ vừa, các loại rau củ như măng tây, mộc nhĩ, v. v. để bên dưới, thịt cua để bên trên, cuối cùng đậy nắp cua siêu to màu đỏ lên trên, đun nhỏ lửa thêm hai hoặc ba phút.

Trong thời gian đó, cha Lạc Lạc đã dẫn theo gia đình bốn người của khách hàng đến nhà hàng, là một cặp vợ chồng ngoài 50 tuổi, hai đứa trẻ lớn nhất mới mười tuổi, nhỏ nhất mới sáu tuổi. Hai đứa trẻ nhìn thấy Tiểu Ngư trông giống như một con búp bê nên chạy đến vây quanh, nhìn đôi mắt xanh biếc của cô bé, vô thức chào hỏi bằng một ngôn ngữ khác.

Tiểu Ngư mù chữ bối rối hỏi Lạc Lạc: "Các bạn ấy nói gì vậy?"

'Anh cũng không biết tiếng chim ở đâu." Lạc Lạc mù chữ số một tỏ vẻ ghét bỏ: "Các bạn ấy không biết nói bình thường sao?"

Hai đứa trẻ: "..."

"Em gái nhỏ, em mấy tuổi rồi?"

"Em ấy không phải em gái nhỏ, em ấy tên là Tiểu Ngư." Lạc Lạc chỉ vào con búp bê nhỏ mà cậu bé vừa tặng: "Chính là cá nhỏ đó."

Tiểu Ngư ừm ừ một tiếng, giọng nói ngây thơ chỉ vào mình: "Em cũng là Tiểu Ngư, là Diệp Tiểu Ngư."

Hai đứa trẻ: "Em họ Diệp sao?"

Tiểu Ngư ừm một tiếng: "Diệp Tiểu Ngư”...

Lăng Dư bưng đồ ăn ra thì thấy cô bé giọng nói ngây thơ nói thích ra ngoài bắt cá ăn, anh giật mình, sau khi đặt đồ ăn xuống thì tiện thể bế cô bé đi, tránh để lộ nhiều hơn.

Lạc Lạc không nỡ để Tiểu Ngư bị bế đi: "Anh Tiểu Ngư sao lại bế Tiểu Ngư đi rồi? Thật đáng ghét."

TBC

"Ăn cơm trước, ăn xong rồi tìm Tiểu Ngư chơi." Mẹ Lạc Lạc kéo Lạc Lạc về: "Còn nhớ những gì mẹ dạy con ở nhà không? Văn minh một chút, đừng giống như con ch.ó bị nhốt mười ngày."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 249



"Con không phải chó." Lạc Lạc không vui lẩm bẩm một tiếng, sau đó ngoan ngoãn đi theo đến ngồi bên bàn ăn, bởi vì cậu bé biết hải sản ở đây của chị chủ quán ngon nhất, nếu để cha mẹ ăn hết thì cậu bé sẽ phải đói bụng.

"Tổng giám đốc Chu, đây là một nhà hàng riêng tư vê hải sản khá đặc sắc ở đây, đừng thấy nó mở trong ngõ nhỏ nhưng hương vị thực sự rất ngon, tôi đã đến rất nhiều nhà hàng hải sản nhưng vẫn luôn thấy ở đây ngon nhất." Cha Lạc Lạc chỉ vào ba món ăn được bưng lên: "Đây là thạch rau câu làm thủ công từ rong biển, còn đây là sò điệp đầu giấm, cá đồng kho dấm, mọi người thử xem hương vị thế nào?”

Tổng giám đốc Chu gắp một miếng cá đổng, dùng đũa nhẹ nhàng tách phần thịt cá ở lớp biểu bì, để lộ phần xương sống màu xanh bên trong, đúng là cá đồng: "Rất ít khi thấy con cá đồng nào to như vậy."

Cha Lạc Lạc đánh giá khách hàng một lượt: "Tổng giám đốc Chu cũng có nghiên cứu sao?"

"Tôi bị tiểu đường nên thường ăn hải sản." Tổng giám đốc Chu không phải nghi ngờ hải sản giả, mà là thấy ngạc nhiên, chủ quán lại có bản lĩnh mua được con cá đống to như vậy.

Cha Lạc Lạc thuận miệng hỏi: "Vậy anh thấy hải sản này thế nào?"

Tổng giám đốc Chu nếm thử cá đổng, lúc đầu ngửi thấy mùi giấm rất nồng, còn tưởng chủ quán không chuyên nghiệp, cho quá nhiều giấm, nhưng sau khi nếm thử thì phát hiện ra mùi giấm thực ra rất nhạt, vừa đảm bảo được độ tươi ngon của cá đổng lại làm cho hải sản đơn điệu thêm phần hương vị.

"Cũng không tệ." Tổng giám đốc Chu lại thử món sò điệp dầu giấm bên cạnh, thấy cũng rất ngon: "Tôi rất ít khi ăn được hải sản tươi như vậy ở những nơi ngoài Hải Thành."

"Những người không quen ăn hải sản đều thấy rất tanh, vậy nên có nhiều người ở nơi khác thường dùng gia vị đậm để che đi mùi tanh của nó, nhưng thường thì như vậy sẽ hoàn toàn che mất vị tươi ngon vốn có của nó." Tổng giám đốc Chu hài lòng gật đầu: "Món này làm rất tốt."

Cha Lạc Lạc: "Tay nghề của chủ quán thực sự tốt, hải sản cô ấy làm ra gần như không có mùi tanh, mẹ tôi là người không thích ăn hải sản nhất nhưng mỗi lần đến đây đều khen ngon." "Hơn nữa hải sản của chủ quán rất tươi, có lẽ đây cũng là một trong những lý do khiến nó ngon." Mẹ Lạc Lạc chỉ khen nguyên liệu, không nói nhiêu đến công dụng gì cả, tránh để vị tổng giám đốc Chu đa nghi này lại tưởng cô ấy là nhân viên bán hàng thực phẩm chức năng.

"Thực sự rất tươi.' Vợ tổng giám đốc Chu nhìn hai đứa trẻ kén ăn, có thể khiến hai đứa trẻ ăn hết thì chắc chắn là tươi ngon.

"Có món mới rồi." Mẹ Lạc Lạc nhìn Lăng Dư bưng đến ốc hương xào chua ngọt, lẩu cua hoàng kim, cá bơn hấp xì dầu, vội vàng dọn những món đã động vào trên bàn về phía mình: "Làm phiền anh đặt đồ ăn ở đây."

Lăng Dư đặt ba món ăn lớn trước mặt bốn người nhà tổng giám đốc Chu, sau đó lại đi.

Vợ tổng giám đốc Chu ngạc nhiên nhìn Lăng Dư đeo khẩu trang, mặc dù không nhìn thấy mặt nhưng khí chất toàn thân này khiến bà ấy cảm thấy không phải người bình thường: "Không ngờ nhà hàng này cũng tàng long ngọa hổ."

TBC

Mẹ Lạc Lạc cười cười không biết nên nói gì, nhưng trong lòng cô ấy, chủ quán cũng thực sự không tâm thường: "Mọi người thử con ốc hương này xem, nghe chủ quán nói nặng năm cân năm lạng."
 
Back
Top Bottom