Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bị Mù, Gặp Được Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

Sau Khi Bị Mù, Gặp Được Chủ Cửa Hàng Thú Cưng
Chương 10: Vé vào cửa



Phương Tễ không cho bản thân thời gian để nghỉ ngơi, ngay lập tức quay về đài phát thanh tiếp tục làm việc. Bận rộn là một liều thuốc tốt, có thể giúp anh không bị sa vào những cảm xúc tiêu cực.

Đôi khi anh cảm thấy những chuyện đã qua như một giấc mộng, những điều khiến anh hoang mang, đau khổ hay ngọt ngào dường như chưa từng xảy ra. Anh chưa từng mất đi ánh sáng, Lâm Thiên cũng chưa từng xuất hiện, anh vẫn sống cuộc đời nhàm chán như trước đây. Nhưng ảo giác này lại tan thành mây khói mỗi khi anh đối diện với chiếc micro và nhẹ nhàng nói “Hẹn gặp lại vào ngày mai.” Đó là thời điểm anh nhớ đến Lâm Thiên, người đã hứa “Ngày mai gặp lại” nhưng rồi lại nuốt lời.

Anh đã từng hỏi Dụ Hướng Dương về tung tích của Lâm Thiên. Bác sĩ Dụ một bên cà lơ phất phơ vừa nhìn điện thoại vừa trả lời tin nhắn của bạn bè, một bên tích chữ như vàng, chẳng muốn nhiều lời với anh. Y chỉ nói đó là ý của Lâm Thiên, y phải tôn trọng ý muốn của cháu mình, không thể làm một “thiên thần áo trắng” thiên vị với người ngoài được.

Phương Tễ nhìn “thiên thần áo trắng” đang nhởn nhơ mà tức giận không biết làm sao, trong thoáng chốc thậm chí còn nghĩ đến việc vạch trần chuyện bác sĩ Dụ đang lén lút qua lại với một y tá, không biết giữ y đức. Nhưng nghĩ lại y là cậu ruột của Lâm Thiên, nên anh đành nén cơn giận bước ra ngoài. Đến cửa, đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó, quay lại chăm chú nhìn vào mặt Dụ Hướng Dương.

Bác sĩ Dụ bị nhìn đến phát cáu, y buông điện thoại xuống: “Sao? Nhìn tôi làm gì? Thấy đường rồi đột nhiên nhận ra ngoài y thuật cao siêu tôi còn có ngoại hình xuất chúng à?”

“Lâm Thiên là cháu của anh, em ấy có giống anh không?” Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Dụ Hướng Dương, như muốn hình dung ra một khuôn mặt khác trẻ trung và đẹp hơn từ đó, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn.

Dụ Hướng Dương – một Alpha kiên cường chính trực, bị Phương Tễ nhìn chằm chằm đến nổi da gà, y bất lực thở dài: “Không giống. Lâm Thiên từ tính cách đến ngoại hình đều giống người nhà họ Lâm hơn. Cậu nhìn tôi cũng vô dụng thôi.”Chìa khóa?

“Lâm Thiên không muốn anh tiết lộ em ấy đang ở đâu, nhưng cũng không cấm anh cho tôi biết diện mạo của em ấy, đúng không? Anh đưa ảnh chụp của Lâm Thiên cho tôi đi.” Phương Tễ chợt nghĩ ra một lý do mới.

“…Được rồi, được rồi. Đúng là nó không có nói.”

Dụ Hướng Dương gửi cho Phương Tễ một tấm ảnh tốt nghiệp cấp ba của Lâm Thiên.

Phương Tễ không cần nhìn tên ghi ở dưới cũng tìm ra Lâm Thiên ngay, hàng cuối cùng, vị trí thứ ba từ trái sang. Rõ ràng đều mặc đồng phục giống nhau, nhưng Lâm Thiên của anh trông đặc biệt gọn gàng, cao ráo, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía máy ảnh.

Suốt một năm nay, trừ thời gian làm việc, Phương Tễ đã chạy khắp các cửa hàng thú cưng và bệnh viện thú y lớn nhỏ trong thành phố An Viễn, chỉ để tìm kiếm gương mặt mà anh từng thấy qua một tấm ảnh, nhưng chẳng thu hoạch được gì.

Anh vừa tự an ủi bản thân, dù sao anh đã biết Lâm Thiên trông như thế nào, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được thôi, lại vừa sợ lỡ như tìm thấy quá muộn, có khi bên cạnh Lâm Thiên đã có tình mới rồi.

“Anh Phương, thành phố kế bên có tổ chức ngày hội nhận nuôi động vật lang thang, ngoài ra còn có hoạt động bán đấu giá và quyên góp nữa.”

“Mấy cái hoạt động công ích ấy mà, cũng không có nhiều kinh phí để quảng cáo, chỉ đành dựa vào mấy đơn vị nhà nước như chúng ta giúp đỡ tuyên truyền thôi. Họ đưa cho người thân của giám đốc vài tấm vé vào cửa, giám đốc thấy đây là việc tốt nên đã đồng ý, dù sao cũng chỉ nói một câu, bảo chúng ta tối nay nhắc đến một chút.”

Đồng nghiệp Thiệu Đồng vừa nói vừa đưa vài trang tài liệu qua: “Này, đây là tài liệu.”

Phương Tễ nhận lấy, Thiệu Đồng tựa người vào bàn chăm chú nhìn anh lật xem tài liệu. Phương Tễ lật đến trang cuối cùng, thấy bên trong có kẹp một tấm thẻ màu cam, anh cầm lên, trên đó ghi vài chữ “Ngày nhận nuôi động vật lang thang.”

“Đúng lúc chủ nhật tuần được nghỉ, có muốn đi xem cùng nhau không?”

Phương Tế nhìn tấm thiệp, cười cười: “Chỉ có hai chúng ta?”

“Ừ, đúng vậy.” Thiệu Đồng thẳng thắn trả lời: “Đừng có hiểu lầm, tôi biết anh đã có người trong lòng rồi, nhưng đâu có luật nào cấm đồng nghiệp đi chơi với nhau đâu. Biên tập Phương sau khi phục hồi đến giờ luôn nói bản thân đã làm ảnh hưởng đến đài mà tự ôm một đống việc vào người, ngày nào cũng bận đến quay cuồng, đến cả thời gian treo cổ còn không có, anh cũng nên để bản thân thả lỏng một chút đi?”

Phương Tễ lật mặt sau của tấm card trong tay, một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ bất ngờ hiện ra trước mắt anh. Mặt sau của tấm thiệp in hình một chàng trai trẻ tuổi thanh tú, đang cúi đầu cẩn thận băng bó chân cho một chú mèo con. Đó chính là người mà anh đã ngày nhớ đêm mong, tìm kiếm mãi vẫn không thấy.

“Anh Phương? Thế nào? Đi chứ?”

Anh siết chặt tấm thiệp trong tay: “Được.”

“……Tại buổi hoạt động ngoài nhận nuôi, chúng tôi còn tổ chức bán hàng từ thiện và quyên góp, toàn bộ số tiền thu được sẽ dành cho công tác bảo vệ động vật lang thang. Hoan nghênh mọi người đến chơi đùa cùng các bé mèo và cún, mang về nhà một bé mà mình yêu thích. Ngoài ra, mọi người cũng có thể đóng góp tình yêu thương của mình thông qua hoạt động từ thiện và quyên góp.”

Lâm Thiên tắt radio, trong lòng có chút buồn bã. Sau khi Phương Tễ phẫu thuật thành công, cậu cũng không muốn tiếp tục ở lại An Viễn nữa. Thành phố nhỏ này quá nhỏ, đâu đâu cũng thấy dấu vết của Phương Tễ, thế nên cậu đã quyết định dứt khoát rời đi. Cậu tự cho rằng giữa mình và Phương Tễ không thể có bất kỳ khả năng nào, tìm một nơi mới để từ từ quên đi mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Tuy nhiên, cảm xúc vẫn luôn đối đầu với lý trí. Tình cảm thì có thể tự thuyết phục mình dần buông bỏ, nhưng thói quen thì không.

Cậu đã quen với việc nghe giọng của Phương Tễ trước khi ngủ mỗi đêm. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cậu quyết định sẽ chuyển đến thành phố kế bên, nơi không có Phương Tễ nhưng vẫn có thể bắt sóng đài phát thanh của An Viễn.

Cậu vốn đã dần chấp nhận sự thật rằng mình không thể có bất kỳ mối liên hệ nào với Phương Tễ nữa. Nhưng khi nghe tin Phương Tễ đang quảng cáo cho hoạt động mà cậu phụ trách, cậu có chút ngẩn ngơ. Liệu anh ấy có biết tên của mình không?

Có biết rằng thật ra mình chính là người chịu trách nhiệm cho sự kiện này không? Có nghĩ đến việc mình vẫn nghe chương trình của anh ấy mỗi ngày không?

Sau đó cậu lại tự giễu cười khẩy. Biết thì đã sao chứ, đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Có lẽ trong mắt anh ấy, mình chỉ là một người hâm mộ ngông cuồng không biết tự lượng sức mình mà thôi.

Chủ nhật, tại hiện trường hoạt động đông đúc. Lâm Thiên vừa nghe người dẫn chương trình trên sân khấu giới thiệu tình trạng cơ bản của từng chú mèo, chú chó, vừa quan sát tình hình các con vật trong từng chiếc lồng và dặn dò các tình nguyện viên nhớ thêm nước, thêm thức ăn kịp thời.

Nhìn thấy tình nguyện viên thay tấm lót cho một ổ mèo con vừa cai sữa, cậu quay lại chuẩn bị chụp vài tấm ảnh cho hoạt động. Một bó hoa trắng bất ngờ được đưa đến trước mặt cậu.

“Xin lỗi, có thể giúp tôi cầm hoa một chút được không? Dây giày của tôi bị tuột.” Người cầm bó hoa có một giọng nói rất êm tai, là một Omega.

“Ồ, được chứ.” Lâm Thiên nhận lấy bó hoa, là một bó hoa calla lily trắng. Cậu nhớ trước khi Phương Tễ phẫu thuật, cậu cũng tặng anh loại hoa này, không biết lúc xuất viện anh ấy có mang về không. Nghĩ vậy, cậu không kiềm được nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa calla.

Omega đã buộc xong dây giày, nhìn hành động của cậu liền mỉm cười: “Anh cũng thích hoa calla lily à? Vậy tặng anh nhé. Có duyên gặp lại.”

Lời nói chưa dứt, người đã quay đi.
 
Sau Khi Bị Mù, Gặp Được Chủ Cửa Hàng Thú Cưng
Chương 11: Nhóc mướp



Hoạt động kết thúc, Lâm Thiên nhìn tình nguyện viên đưa lồng sắt lên xe chở về trạm, cậu cầm theo máy tính bảng cùng Mao Mao phụ trách tài chính đối chiếu hóa đơn.

Mao Mao phủi phủi lông mèo trên người, tươi cười hớn hở nói: “Hôm nay có người quyên góp nhiều lắm, ba tháng tới chúng ta không cần lo thiếu thức ăn đóng hộp nữa rồi.”

Lâm Thiên nhướn mày: “Nhiều lắm sao? Là công ty nào vậy? Có yêu cầu chúng ta quảng cáo cho thương hiệu của họ trong lần hoạt động sau không?”

“Hehe, đoán sai rồi, là cá nhân quyên góp đấy. Còn là một anh chàng đẹp trai nữa.” Mao Mao vừa nói, tay vẫn tiếp tục phủi lông bùm bụp, lẩm bẩm: “Công việc này trị sạch cái bệnh sạch sẽ của em luôn rồi.”

Lâm Thiên lấy từ túi ra một cây lăn lông đưa cho cậu chàng, Mao Mao mắt sáng rực lên như gặp cứu tinh, nhanh chóng nhận lấy rồi lăn qua lăn lại vài vòng trên người.

“Thời buổi này vẫn còn người tốt như vậy sao? Có ký tên không?” Lâm Thiên vừa hỏi vừa lướt nhìn danh sách quyên góp.

“Có ký, ở trang thứ ba dòng cuối cùng. Hình như còn trùng họ với anh nữa đó.”

Lâm Thiên lật tới trang thứ ba, cậu khựng lại. Trước dãy số có rất nhiều số 0 chỉ có hai chữ: Tiểu Lâm. Cậu chợt nhớ đến bó hoa calla lily ban sáng, điều này khiến cậu không khỏi nhớ đến Alpha kia, lại không dám nghĩ sâu hơn.

Cậu không sợ sau này sẽ không gặp lại, chỉ sợ anh ấy xuất hiện, mang đến hy vọng cho cậu rồi lại rời đi. Sợ anh đứng trước mặt cậu nhưng lại nói lời yêu đương với Omega khác. Nếu như vậy cậu thà rằng mãi mãi không gặp còn hơn.

Nhưng anh ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Chắc đều là tiền lương tích góp được suốt mấy năm qua nhỉ? Cậu có chút hối hận vì lúc sáng đã không nói chuyện thêm với Omega kia để xin cách liên lạc.

Nghĩ không ra nguyên nhân, cậu quyết định sẽ đi ăn tối trước. Địa điểm tổ chức hoạt động nằm ở trung tâm thương mại, cậu nhìn lên tầng bốn tầng năm thấy có vài cái nhà hàng liền kéo Mao Mao đi về phía thang cuốn. Khi đi ngang qua mấy nhân viên vệ sinh đang dọn rác, ánh mắt cậu bị thu hút bởi một Alpha đang cúi người nhặt thứ gì đó dưới sàn.

Đây là bóng lưng mà cậu vô cùng quen thuộc, là người đã cùng cậu cho mèo ăn ở công viên, cùng đi khám ở bệnh viện, mỗi lần cậu đi mua nước hay đóng viện phí trở về, đều sẽ thấy Alpha luôn yên tĩnh đĩnh đạc ngồi đó, khiến người ta có thể dễ dàng nhận ra anh ngay.

Cậu ngây ngốc nhìn bóng lưng của Alpha. Anh ấy đang nhặt cái gì vậy nhỉ? Hình như gầy đi rồi, sao sau khi khỏe lại còn gầy hơn trước chứ?

Mao Mao nhận ra cậu dừng lại, liền nhìn theo ánh mắt của cậu, vui vẻ vẫy tay với người nọ: “Anh Lâm?” Cậu chàng hào hứng kéo tay Lâm Thiên đi về phía Alpha.

“Anh Lâm, anh vẫn chưa đi à? Đây là đồng nghiệp phụ trách hoạt động của chúng tôi, Lâm Thiên. Anh có muốn cùng nhau ăn bữa cơm không?”

“Thiên Thiên, đây chính là thần tài của chúng ta… À không phải, là anh Lâm.”

Lâm Thiên bị kéo đến trước mặt Alpha, đôi chân cứng đờ như khúc gỗ, Mao Mao cứ nói liên tục không ngừng nhưng Alpha lại không đáp lời, chỉ bình tĩnh nhìn cậu. Nhận ra thời gian im lặng đã kéo dài quá lâu, với tư cách là bên được nhận tài trợ hình như cậu nên nói gì đó, nhưng lại sợ bị lộ ra thân phận thật sự của mình, cậu theo bản năng hạ thấp giọng: “Khụ… Cảm ơn Lâm tiên sinh đã ủng hộ cho công việc bảo vệ động vật lang thang, chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng mang lại sự ấm áp cho nhiều động vật nhỏ hơn nữa…”

Mao Mao đứng bên cạnh lén dùng khuỷu tay thúc vào cậu, nghiến răng nói nhỏ: “Gì mà khách sáo dữ vậy, người ta cho nhiều tiền lắm, chúng ta không mời người ta ăn một bữa được sao?”

Nói xong, cậu chàng thất vọng liếc Lâm Thiên một cái, quay sang nở nụ cười với ông chủ lớn, ngọt ngào mở lời: “Đúng vậy, đúng vậy, anh Lâm chắc chưa dùng bữa đâu nhỉ, nể mặt cùng chúng tôi ăn một bữa nhé, vừa nhìn là biết anh Lâm rất quan tâm đến động vật lang thang rồi. Nếu anh muốn tìm hiểu thêm về công việc của chúng tôi thì cứ hỏi tự nhiên nhé.”

Alpha vẫn chăm chú nhìn vào mặt Lâm Thiên: “Được thôi, nếu đồng nghiệp của các cậu có thời gian, tôi rất sẵn lòng cùng ăn một bữa.”

Lâm Thiên cảm thấy khuỷu tay của Mao Mao lại sẵn sàng thúc vào mình lần nữa, liền vội vàng lên tiếng: “Có thời gian mà.”

“Vậy hai người định ăn gì?” Alpha làm động tác mời một cách lịch thiệp.

Lâm Thiên nghĩ một lát, cậu nhớ Phương Tễ thích ăn nhạt: “Hay là ăn món Hoài Dương đi.”

Thấy Alpha gật đầu, Mao Mao đương nhiên không có ý kiến gì, nhanh chóng dẫn anh vào nhà hàng.

Ba người ngồi xuống, Alpha gọi mấy món đặc sản, đặc biệt dặn dò món canh sườn khoai từ phải hầm mềm một chút. Lâm Thiên nghe vậy càng cúi đầu thấp hơn.

“Không biết anh Lâm làm trong lĩnh vực nào nhỉ? Nhìn anh là biết sự nghiệp thành công rồi. Đừng nhìn bây giờ nhiều người có tiền, nhưng vừa có lòng lại vừa đẹp trai như anh thì hiếm lắm. Có người cho dù quyên góp cũng chỉ là tài trợ, còn phải xem hiệu quả quảng cáo của chúng tôi thế nào mới cho tiền.” Mao Mao nhìn Alpha với đôi mắt lấp lánh.

“Quá khen rồi, người bình thường thôi, chỉ là mềm lòng không nỡ nhìn chúng nó chịu khổ.”

Thật ra cũng không thể trách Mao Mao nịnh nọt được, những trạm nhỏ như bọn họ thật sự rất khó gặp được nhà tài trợ hào phóng mà không có yêu cầu gì. Lâm Thiên thầm nghĩ.

Trong bữa ăn cậu hầu như không nói gì, thấy Alpha ăn khá nhiều rồi mới yên tâm mà ăn vài miếng. Mao Mao nói nhiều, Alpha nghe nhiều, nhưng nói ít. Lúc gần ăn xong Alpha đột nhiên bình thản hỏi: “Trong số động vật mà trạm các cậu đang nuôi, có con mèo mướp nào khoảng bảy tháng tuổi không?”

Lâm Thiên sững sốt, tay vô thức siết chặt đôi đũa.

Mao Mao nghiêng đầu ngẫm nghĩ, vỗ đùi nói: “Đúng là có một con, lớn lên rất đẹp còn hiền nữa, cũng từng có người muốn nhận nuôi nó nhưng Thiên Thiên không đồng ý. Anh ấy nói nó quá nghịch ngợm, sợ gây phiền phức cho nhà người ta.” Cậu chàng lại sờ cằm: “Nhưng tôi nghĩ, có lẽ là Thiên Thiên không nỡ, dù sao con này vừa cai sữa đã được Thiên Thiên mang về, rất thân với anh ấy.”

Alpha phớt lờ ánh mắt khẩn trương của Lâm Thiên, giọng điệu như đang suy tư mà lặp lại: “Không nỡ à.” Vài giây sau anh lại mỉm cười khách sáo, nhưng lời nói ra lại chẳng hề khách sáo chút nào: “Vậy, tôi có thể nhận nuôi nó không?”

“Chuyện này à.” Mao Mao có chút khó xử nhìn Lâm Thiên, cậu biết Lâm Thiên đặc biệt yêu quý con mèo đó nhất trong đám mèo: “Thật ra bảy tháng cũng không còn nhỏ nữa, đột ngột đổi chủ có lẽ sẽ khó thích ứng. Nếu anh thích mèo mướp thì ở trạm còn vài con tầm ba tháng tuổi, tính tình cũng rất tốt…”

“Không cần.” Giọng alpha thực ra rất dịu dàng, âm lượng cũng không lớn, nhưng vô cùng kiên định, Mao Mao lập tức im bặt.

“Tôi chỉ muốn con bảy tháng tuổi đó.”

Mao Mao nhìn Lâm Thiên rồi lại nhìn Alpha, khó xử không biết nên làm sao, một bên là người bạn ngày ngày gắn bó, một bên là nhà tài trợ hào phóng hiếm có, giờ lại vì một con mèo mướp mà không khí trở nên căng thẳng.

Lâm Thiên tự cắn môi mình đến tái nhợt, ‘Anh ấy tìm đến tận đây, tặng hoa rồi quyên góp, chỉ vì con mèo mướp đó thôi sao? Đến một nhóc con để kỉ niệm cũng không muốn để lại cho cậu ư?’

Mao Mao nhìn sắc mặt Lâm Thiên, cuối cùng cũng không đành lòng: “Chuyện này, anh Lâm à, nếu anh chỉ muốn một con bảy tháng tuổi thì cũng dễ thôi, chúng tôi có thể đi mua một con khác cho anh, anh thấy vậy có được không?”

Alpha nhướn mày: “Ồ? Xem ra con mèo mà Thiên Thiên nuôi quý giá đến thế cơ à? Có thân thế gì đặc biệt sao?”

Mao Mao đang ấp úng tìm cách trả lời, vành mắt Lâm Thiên đã ửng đỏ lên: “Không có gì đặc biệt. Chỉ là một con mèo thôi, tặng anh. Ngày mai anh đến đây lấy, tôi sẽ nhờ người đưa qua. Tiền quyên góp của anh tôi cũng chuyển trả đầy đủ từ tài khoản cá nhân. Nếu sau này không có chuyện gì khác, mong anh đừng tham gia các hoạt động của trạm chúng tôi nữa.”
 
Sau Khi Bị Mù, Gặp Được Chủ Cửa Hàng Thú Cưng
Chương 12: Kết thúc viên mãn [Hết]



Lâm Thiên nói xong quay đầu kéo Mao Mao đang ngơ ngác: “Đi thôi, Mao Mao.”

Mao Mao dường như vẫn muốn cứu vãn tình hình, nhỏ giọng nói: “Không phải đâu anh, chúng ta thế này không phải là mất cả chì lẫn chài à, sao phải chịu thiệt vậy chứ?”

Lâm Thiên cười nhạt, khuôn mặt tái nhợt: “Cứ xem là vậy đi. Em đợi anh một chút, anh đi thanh toán.” Nói rồi cậu định bước về phía quầy thu ngân, Alpha cuối cùng không thể ngồi yên nữa, bước tới kéo cậu lại.

“Anh chỉ nói đùa thôi.” Phương Tễ nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Thiên, trong lòng phát hoảng lên: “Anh cảm ơn em còn không kịp, hoa là do anh tặng, tiền cũng là anh thật lòng muốn quyên góp cho các em, sao anh có thể lấy mèo từ tay em được chứ?”

Lâm Thiên vẫn cúi đầu: “Em biết rồi. Lời cảm ơn của anh em đã nhận được. Sau này anh đừng xuất hiện trước mặt em nữa được không? Em biết anh cũng rất bận, vậy nên yêu cầu này chắc không quá đáng phải không?”

Tay của Alpha từ cánh tay cậu chuyển lên vai, cúi người nhìn vào mắt cậu: “Em thật sự nghĩ như vậy sao? Em nhìn vào mắt anh mà nói đi, Tiểu Lâm?”

Khoảng cách giữa hai người càng gần, ánh mắt của Lâm Thiên càng trở nên lơ đãng, khi nghe đến hai chữ “Tiểu Lâm” thì đôi mắt đã đỏ hoe, giọng nói mang chút nghẹn ngào: “Phương Tễ. Phương Tễ. Anh…”

Nữa câu sau còn chưa kịp nói đã bị Phương Tễ kéo vào lòng ôm thật chặt. Mao Mao đứng một bên gãi đầu: “Vậy… vậy thôi, em đi thanh toán trước nhé, tạm biệt.”

Phương Tễ cảm thấy vai áo sơ mi của mình đã ướt một mảng nhỏ, anh đau lòng vỗ nhẹ lưng Lâm Thiên, thì thầm: “Xin lỗi, anh xin lỗi. Anh… Anh không giỏi theo đuổi người khác, cũng không kiên nhẫn lắm, có lẽ chậm rãi từng bước thì sẽ tốt hơn, nhưng anh luôn sợ em đã ở bên người khác rồi… Vậy nên, nếu em vẫn còn độc thân, anh có thể bắt đầu theo đuổi em từ bây giờ không?”

Anh thấp thỏm bất an chờ đợi câu trả lời của Lâm Thiên, chờ đến khi anh dần mất đi hy vọng, vai cũng rũ xuống, một giọng nói rầu rĩ từ khoảng cách rất gần truyền vào tai anh: “Sao mà em nỡ để anh theo đuổi em chứ.”

Nghe thấy vậy, trái tim Phương Tễ không khống chế được đập mạnh như trống, anh kiềm chế khao khát muốn hôn Lâm Thiên xuống, đợi đến khi Lâm Thiên cuối cùng ngẩng đầu lên từ vai anh, anh lập tức nắm lấy tay cậu như sợ cậu sẽ chạy mất, Lâm Thiên cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên sau khi gặp lại, ngại ngùng nhìn anh nói: “Vậy… nhóc mèo mướp đó, sau này chúng ta cùng nuôi nhé.”

Hai người sóng bước rời khỏi trung tâm thương mại, lúc này đã là chạng vạng tối, trên đường người qua lại thưa thớt. Lâm Thiên nhìn thấy túi áo căng phồng của anh, không nhịn được hỏi: “Trong túi anh có gì vậy?”

Phương Tễ khựng lại một chút, hơi ngượng ngùng trả lời qua loa: “Có gì đâu.”

“Hửm? Vừa nãy ai nói muốn theo đuổi em nhỉ?” Lâm Thiên giả vờ giận dỗi.

Phương Tễ thở dài, từ trong túi lấy ra một xấp thẻ. Lâm Thiên mượn ánh đèn đường ghé sát lại nhìn, hóa ra là vé vào cửa của sự kiện hôm nay. Cậu cầm một tấm lên ngắm nghía dưới ánh sáng vài giây: “Lúc nãy anh nhặt cái này sao? Nhặt mấy cái này làm gì chứ?”

Phương Tễ vòng tay qua eo cậu từ phía sau, nắm lấy tay cậu xoay mặt sau của tấm thẻ, trên đó là bức ảnh cậu đang băng bó cho chú mèo nhỏ. Mặt Lâm Thiên lập tức đỏ bừng.

Anh ghé sát vào tai cậu nói nhỏ: “Vì không muốn nhìn thấy ảnh của em ở dưới sàn. Muốn nhặt về nhà cất vào album cho thật kỹ.”

Dưới ánh đèn đường, gương mặt người yêu lại đỏ thêm vài phần.

Hết.
 
Back
Top Bottom