Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 40: Chương 40



Hạ Khai chưa từng thích ai, cảm giác của cậu dành cho Ngụy Thầm chỉ là sự ngưỡng mộ, thậm chí có phần sùng bái. Khi Ngụy Thầm hôn chân cậu, cảm giác áp lực đó đã khiến cậu rất sốc và ngạc nhiên.

Ngụy Thầm là người đứng đầu gia tộc Ngụy, sao hắn lại có thể để lộ dáng vẻ khuất phục, như thể một tín đồ trung thành mà hôn lên bàn chân của Hạ Khai được chứ? Không thể nào! Ngay cả Hạ Khai cũng cho rằng chẳng có ai đủ khả năng khiến thầy của mình phải bày tỏ sự mê cuồng đến thế.

“Ngày mai chúng ta làm kiểm tra độ tương xứng pheromonphero!” Ngụy Thầm nhìn thẳng vào mắt Hạ Khai: “Để Khai Khai yên tâm.”

Hạ Khai: “…” Cậu không thể tin vào những gì mình nghe được, ngạc nhiên hỏi: “Kiểm tra sự phù hợp, là thầy và em sao?”

“Ừm.”

Hạ Khai lo lắng rằng nếu kết quả của bài kiểm tra là cậu và thầy thực sự phù hợp, cậu lại ngập ngừng mở miệng: “Thầy ơi, không cần phải thế đâu mà.”

Ngụy Thầm không nói gì, chỉ vỗ vỗ tay cậu, không phản bác. Một lúc sau, hắn lên tiếng: “Tôi chưa từng yêu người khác.”

Nghĩa là Ngụy Thầm chẳng thích ai khác ngoài Hạ Khai.

Khi nghe những lời này, Hạ Khai không kịp chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận lời tỏ tình bất ngờ và vô cùng tự nhiên từ Ngụy Thầm.

“Khai Khai muốn có câu trả lời phải không? Vậy giờ tôi sẽ nói cho em.”

Ngụy Thầm tiếp lời, khiến trái tim Hạ Khai như bị thiêu đốt: “Ngay từ đầu, tôi đã yêu em, duy chỉ mình em, luôn luôn là em, Khai Khai.”

Hạ Khai vội vàng chạy trốn, không dám đối diện với tình cảm của Ngụy Thầm. Cậu đã đoán được kết quả, nhưng lại không thể cảm thấy niềm vui chiến thắng, vì cậu không xứng đáng.

Hạ Khai không còn ra ngoài chơi nữa, cũng chẳng dám bước chân ra khỏi phòng. Những người giúp việc trong biệt thự đều nhận ra cậu đang tránh mặt Ngụy Thầm, thấy hắn là né tránh như gặp ma vậy.

Kỷ Vãn cười nhạo: “Cậu còn sợ anh ta à?”

Ai nhìn vào cũng thấy rõ Ngụy Thầm thích Hạ Khai đến mức nào, mới có thể dung túng cho những hành động của cậu như vậy.

Hạ Khai buồn bực: “Thầy ấy không nên thích tôi.”

“Đi làm kiểm tra độ tương xứng pheromone đi, nếu Ngụy Thầm là người duy nhất của cậu, thì cứ để mọi thứ tự nhiên thôi.”

Kỷ Vãn nói với giọng lạnh nhạt: “Hay là cậu chỉ muốn ích kỷ nhận lấy tất cả sự hy sinh của anh ta?”

Hạ Khai im lặng.

Vào một đêm cuối hè, sau mấy ngày đấu tranh trong lòng, Hạ Khai quyết định đột nhập vào phòng ngủ của Ngụy Thầm, đúng lúc Ngụy Thầm vừa tắm xong bước ra.

Ngụy Thầm mỉm cười dịu dàng, tay hơi giơ lên, ra hiệu cho cậu ngồi xuống.

“Khai Khai.”

Hạ Khai nghẹn lại, bực bội nói: “Thầy đang gọi cún đấy à?”

Sau vài ngày cố tình tránh né, khi tiếp xúc với pheromone nóng bỏng của Ngụy Thầm, Hạ Khai cảm thấy thoải mái đến mức muốn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hạ Khai không có chút kiên cường nào, lại gần Ngụy Thầm, ngửi ngửi mùi hương của hắn, không chắc chắn hỏi: “Thầy ơi, thầy thật sự muốn làm kiểm tra sự phù hợp với em sao?”

Ngụy Thầm không trả lời, dù kết quả kiểm tra như thế nào, dù độ tương thích chỉ có 1%, hắn cũng sẽ không để Hạ Khai chạy khỏi hắn.

.

Ánh mắt Ngụy Thầm luôn bình thản, như thể từ lần đầu gặp Hạ Khai đã yêu cậu, điều đó hoàn toàn là sự hiển nhiên, khiến phản ứng chấn động của Hạ Khai đối lập hoàn toàn với sự thoải mái của hắn, nhìn qua lại thấy rất buồn cười.

Hạ Khai không thể tin, thì thầm: “Thầy, sao thầy có thể…”

Hắn có vẻ mặt kỳ lạ, mồ hôi trên trán làm ướt những sợi tóc mái, dính sát theo đường nét của hàng mày và mắt, khiến Hạ Khai trông như một đứa trẻ trước mặt Ngụy Thầm, ngây thơ, như một thiếu niên đang bị dọa sợ.

Dù cậu vô tội bị cuốn vào chuyện bị bắt vào phòng thí nghiệm và bộ gene đã bị thay đổi nhưng sự trong sáng nơi đáy mắt cùng với tia ngưỡng mộ kia mỗi khi nhìn Ngụy Thầm vẫn luôn luôn hiện hữu, ánh sáng trong mắt cậu khiến hắn không thể rời mắt.

“Ừm.” Ngụy Thầm đáp lại Hạ Khai, đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, tầm nhìn hạ xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt mở lớn của thiếu niên: “Khai Khai đang rất căng thẳng nhỉ?”

Hạ Khai khẽ mím môi, môi dưới hơi cong xuống: “Em luôn xem coi thầy là thầy của em.”

Ngụy Thầm nói: “Chức danh chồng và thầy không mâu thuẫn, Khai Khai muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm như thế.”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 41: Chương 41



Là một Alpha vô cùng nhạy bén trong giới chính trị, Ngụy Thầm sao lại không nhận ra sự do dự trong lòng Hạ Khai chứ? Hắn sẵn sàng kiên nhẫn chờ đợi, lý do là vì thích cậu, nhưng nếu xét kỹ hơn, có lẽ đó cũng là cách để hắn dùng chiêu “thả con tép, bắt con tôm” mà thôi.

Ngay từ đầu, Ngụy Thầm đã nhận định Hạ Khai chính là nửa kia của đời mình thì cho dù hiện tại cậu có là Alpha, hắn cũng sẽ giăng một chiếc lưới với vô số cái bẫy, chờ thiếu niên rơi vào mà chiếm lấy cậu một cách dễ dàng.

Hạ Khai im lặng, mồ hôi trên trán cậu được Ngụy Thầm nhẹ nhàng lau sạch, hắn không vội vàng muốn biết suy nghĩ trong lòng cậu.

Ngày xưa, để tạo một môi trường tốt cho Hạ Khai dưỡng sức, Ngụy Thầm đã đưa cậu đến sống ở đây, bất kể mưa gió hay nắng nóng, bầu không khí nơi này luôn thoải mái và dễ chịu, Ngụy Thầm cũng dời nhiều công việc của mình sang đây. Người của gia tộc Ngụy đã thúc giục hắn trở về nhưng Ngụy Thầm muốn đưa Hạ Khai đi cùng, nếu không, hắn sẽ không tiết lộ tình cảm của mình. Rõ ràng, những lời nói bình thản đó đã làm Hạ Khai hoảng sợ.

Sau hai năm xa cách, Ngụy Thầm sẽ không để Hạ Khai rời xa mình quá lâu, dù có thế nào, hắn cũng phải để cậu ở trong tầm mắt. Việc kết hôn chỉ là sớm hay muộn, kiểm tra độ tương xứng pheromone chỉ là chuyện hiển nhiên, có kết quả sớm thì Hạ Khai cũng dễ dàng ổn định lại cảm xúc.

Hạ Khai không biết rằng, dù kết quả kiểm tra như thế nào, Ngụy Thầm cũng sẽ làm mọi chuyện hợp lý, và cả hai sẽ trở thành một đôi.

“Thầy…” Hạ Khai do dự bày tỏ suy nghĩ của mình: “Em rất căng thẳng, không vượt qua được mối quan hệ trước kia của chúng ta.”

Ánh mắt Ngụy Thầm nhàn nhạt: “Khai Khai có thể vượt qua mà.”

Ngụy Thầm nắm lấy cổ tay Hạ Khai, đặt lên môi mình, trong ánh mắt kinh hoàng của Hạ Khai, hắn bỗng nhiên cười nhẹ: “Cứ như thế này.”

Ngụy Thầm ra hiệu cho Hạ Khai rằng hắn có thể dễ dàng chạm vào cơ thể cậu, thậm chí có thể đặt lên môi, nhẹ như chạm vào một sợi lông vũ. Hạ Khai đỏ mặt đến tận tai, không gì có thể so sánh với một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy yêu thương, như rót một dòng nước ấm nóng vào tim của thiếu niên vậy.

“Thầy… em, em…” Hạ Khai đỏ bừng cả tai, miệng lắp bắp: “Tay em bị tê.”

Ngụy Thầm cười khẽ vì sự thành thật tuyệt đối của cậu, cố tình nghiêng người về phía cậu, Hạ Khai thở d ốc, mùi hương ngọt ngào lan tỏa khắp không gian, Ngụy Thầm bỏ lại một câu: “Muốn hôn em chết mất!”

Hạ Khai lập tức lắc đầu: “Tạm thời chúng ta không làm như vậy được đâu mà!”

Nói xong, cậu quay người chạy ra ngoài, rồi lén ló đầu vào trong, Ngụy Thầm vẫn nhìn cậu, không hề ngạc nhiên trước phản ứng của cậu. Hương pheromone nóng bỏng, ấm áp như đại dương sâu thẳm bao quanh cơ thể Hạ Khai.

Hạ Khai không thể rời đi, chỉ có hai người trên tầng này, việc phát tán pheromone không kiểm soát sẽ không ảnh hưởng đến người dưới lầu.

Cậu bị mê hoặc bởi mùi hương quyến rũ này, mấy ngày không ngửi thấy, giống như đang ngưng dùng một loại thuốc quen thuộc vậy, lúc này cơ thể Hạ Khai khẽ run lên, không có chút kháng cự nào mà tự động quay lại bên cạnh Ngụy Thầm.

Hạ Khai li3m môi, giải phóng khát khao trong lòng, ánh mắt lấp lánh, con ngươi sáng ngời.

Ngụy Thầm nhận ra sự hưng phấn của cậu, tay ôm lấy Hạ Khai, cậu tự nhiên ngồi lên đùi hắn.

Khoảng cách gần, chỉ cần cơ thể chạm vào nhau, liền dễ dàng k1ch thích lửa trong người Hạ Khai, khiến nó bùng lên mãnh liệt.

Cậu tự hỏi tại sao lại không thể kháng cự nổi pheromone của Ngụy Thầm, hít một hơi, cơ thể gần như dán sát vào người hắn, gương mặt chìm trong mê lạc.

“Thầy ơi, thầy thơm quá.”

Ngụy Thầm cúi đầu, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt ngẩn ngơ của Hạ Khai. Hạ Khai không chắc chắn, nhẹ nhàng vuốt v3 mặt hắn, miệng lầm bầm “Vượt qua rồi, vượt qua rồi”, ánh mắt cậu dừng lại bên môi của Ngụy Thầm, hơi thở nhẹ nhàng thoát ra khiến cậu không ngừng nuốt nước bọt.

Hạ Khai nghĩ mình có lẽ muốn hôn thử một cái, tay nhẹ nhàng nâng mặt Ngụy Thầm, làn môi mềm mại đặt nhẹ lên môi hắn, vừa chạm vào đã tách ra, cậu đã mê mẩn, miệng liên tục thở hổn hển.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 42: Chương 42



Hạ Khai trong trạng thái mơ hồ nằm trong lòng Ngụy Thầm, không nhận ra lúc nào mình đã chiếm lấy nửa chiếc giường còn lại.

“Thầy, thầy…” Hạ Khai hoang mang, khi tỉnh táo hơn một chút, nhìn Ngụy Thầm mà không thể thốt lên nửa lời.

Cậu hy vọng kết quả kiểm tra pheromone giữa cậu và Ngụy Thầm có độ tương xứng cao, một khi thầy trở thành Alpha duy nhất của mình, Hạ Khai sẽ có lý do hợp lý hơn để chiếm hữu thầy.

Việc kiểm tra pheromone được sắp xếp nhanh chóng, Hạ Khai và Ngụy Thầm đã đến trung tâm kiểm tra, kết quả có ngay trong ngày. Những tờ giấy mỏng nhưng đầy đủ áp vào tay Hạ Khai, cậu nhìn vào chỉ số tuyệt đối khớp nhau, cảm xúc dao động mạnh mẽ.

Máy bay đã được sắp xếp ở khu đậu của trung tâm kiểm tra, Hạ Khai ra ngoài rồi mới biết Ngụy Thầm sẽ đưa cậu trở về Thủ đô Liên Bang.

Ngụy Thầm quay lại nhìn Hạ Khai đứng im lặng, khẽ giơ tay: “Khai Khai, em đến đây.”

Hạ Khai cảm thấy thầy lại gọi cậu như gọi một bé cún nhỏ, và tệ hơn nữa là chân cậu không nghe lời, tự động bước tới trước mặt Ngụy Thầm, để hắn nắm tay.

“Nếu Khai Khai thích nơi này, lần sau chúng ta lại đến.”

Hạ Khai không lên tiếng, nếu nói gì lúc này chỉ khiến cậu có vẻ vô lý. Ngụy Thầm có rất nhiều việc phải làm, nếu như dành ra vài tháng ở đây, cậu không thể tưởng tượng hết những gì mà thầy đã phải hi sinh, nhưng chắc chắn không hề dễ dàng.

Cảm giác ấm áp dừng lại trên trán cậu, Hạ Khai mở to mắt, Ngụy Thầm đã chuyển ánh mắt sang màn hình, như thể hành động thân mật vừa rồi không phải do hắn thực hiện.

Cậu nghĩ một chút, thầy thích mình, hôn một cái cũng không có gì sai. Hạ Khai lại nhìn thêm một lần, kết quả kiểm tra được cậu gấp lại và bỏ vào túi áo, có tờ giấy đó làm bằng chứng, cậu cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Dù sao… dù sao thì thầy cũng là Alpha của cậu, việc chấp nhận cũng chẳng có gì sai.

Ngụy Thầm đưa Hạ Khai về Thủ đô, trên dưới nhà họ Ngụy đã lan truyền tin đồn, lần này Ngụy Thầm đưa người về, gần như đã quyết định. Bởi vì suốt bao nhiêu năm qua, chưa từng thấy Ngụy Thầm tiếp cận một Omega nào, lại còn trực tiếp đưa về Ngụy gia, hàm ý khỏi cần phải nói.

.

Thủ đô Liên Bang đầy mây mù, Hạ Khai theo Ngụy Thầm xuống từ máy bay, hít một hơi không khí lạnh rồi hắt xì liên tục. Hạ Khai đã ngủ suốt chuyến bay, má cậu ửng đỏ, sau vài lần hắt hơi, đầu mũi đỏ lên, nhìn Ngụy Thầm có vẻ rất ngượng ngùng.

Do ảnh hưởng của sự di chuyển các dòng khí, khí hậu ở Thủ đô gần đây hay thay đổi, Ngụy Thầm chuẩn bị cho Hạ Khai một chiếc áo khoác, cậu vội vàng nhận lấy và nói sẽ tự mặc.

Các thuộc hạ của nhà họ Ngụy đã đợi sẵn xung quanh từ sớm, sự chuẩn bị nghiêm ngặt khiến Hạ Khai, người vừa mới thả lỏng tâm trạng, ngay lập tức cảm thấy căng thẳng trở lại, không biết phải để tay chân vào đâu khi đi theo Ngụy Thầm.

Cậu nhìn Ngụy Thầm đang trao đổi vài lời với người phía trước, người kia đang báo cáo một số việc với Ngụy Thầm, Hạ Khai không nghe rõ cụ thể, cũng không dám nghe. Ngụy Thầm thỉnh thoảng đáp lại một câu, vẻ mặt điềm tĩnh, đôi khi ánh mắt của hắn lướt qua Hạ Khai một cách im lặng, có lẽ là để chú ý đến tình hình của cậu.

Hạ Khai không phải chờ lâu, thấy Ngụy Thầm lại nhẹ nhàng đưa tay về phía cậu, cậu ngoan ngoãn theo sau, ngồi lên chiếc xe đưa họ về nhà họ Ngụy.

Hạ Khai cảm giác cổ họng bị cái gì đó nghẹn lại, không dám lên tiếng, Ngụy Thầm cuối cùng cũng quay lại nhìn cậu.

“Về đến nơi rồi em hãy ăn chút gì đó.”

Hạ Khai gật đầu, chỉ cần Ngụy Thầm bảo cậu làm gì, cậu sẽ luôn ngoan ngoãn làm theo.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 43: Chương 43



Nhà họ Ngụy nằm ở khu quân sự chính của Liên Bang, nơi này bảo vệ rất nghiêm ngặt, trên đường có thể thấy vệ sĩ tuần tra và các máy bay không người lái. Lớp lớp các vòng bảo vệ giao nhau, để vào đây phải vượt qua nhiều cửa ải.

Hạ Khai theo Ngụy Thầm về nhà họ Ngụy, người giúp việc phụ trách chăm sóc cậu dẫn cậu lên lầu, thái độ cung kính, khiến Hạ Khai cảm thấy không thoải mái.

Cậu hỏi: “Thầy ấy đâu rồi?”

Quản gia không dám đoán mò ý nghĩ của cậu, dù sao thì người mà Ngụy Thầm mang về không phải là nhân vật đơn giản, ông ấy chỉ trả lời rằng Ngụy Thầm có công việc phải xử lý, nên đã ra ngoài.

Trước khi rời đi, Ngụy Thầm đã dặn cậu ở lại đây, Hạ Khai không phản đối. Quản gia đi ra ngoài, cậu nhìn quanh phòng một lượt, nhận ra đây rất có thể là phòng ngủ của Ngụy Thầm.

Trong thời gian đó, có người giúp việc mang thức ăn lên, sau khi dùng bữa xong, Hạ Khai ngồi lặng trên ghế sofa, qua cửa sổ kính nhìn ra bầu trời u ám và trầm tĩnh bên ngoài, tâm trạng căng thẳng của cậu dần dần được xoa dịu. Cảm giác dần dần, mí mắt không thể kiểm soát mà khép lại.

Hạ Khai, người đang chìm trong giấc ngủ sâu, không hề hay biết rằng trong phòng khách nhà họ Ngụy đang náo loạn hết cả lên. Ngay cả bà Ngụy, vốn đang nghỉ trưa, cũng bị đánh thức và xuống lầu, nhìn thấy Omega quý phái đứng giữa phòng khách đang làm ầm ĩ.

“Tôi nghe nói chú ấy mang người về, tôi vẫn không tin. Vậy người kia đâu? Tôi muốn lên xem thử.”

Quản gia đứng vững ở cầu thang dẫn lên lầu, dường như đã quen với thái độ của Omega trước mắt, ông ấy lắc đầu: “Ngài ấy đã dặn không cho phép ai quấy rầy.”

Omega trợn mắt, bất mãn hỏi lại: “Tôi là ai mà không được phép hả?”

Quản gia im lặng, ngay cả bà nội Ngụy cũng không được phép dễ dàng bước vào phòng của Ngụy Thầm, vậy thì Omega trước mắt là gì chứ?

Không phải là vì quản gia có quyền lực gì, mà vì nhà họ Ngụy có quy củ của riêng mình. Sau khi ông nội Ngụy qua đời, chỉ có Ngụy Thầm là người duy nhất quyết định mọi chuyện. Những năm qua, để dọn dẹp những thế lực phân tán, Ngụy Thầm đã dùng những phương thức vô cùng mạnh mẽ. Đến hôm nay, cả gia tộc họ Ngụy đều tôn kính và e ngại hắn. Ngụy Thầm ít khi về nhà, chỉ vì bà nội Ngụy tuổi đã cao mà hắn mới đồng ý quay lại, nhưng xét về sự vô tình thì người đứng trên cao như hắn làm gì còn tâm tư để chăm sóc tình cảm gia đình.

Quản gia vẫn lạnh lùng như cũ, thái độ từ chối kiên quyết.

Bà nội Ngụy nghe tiếng tranh cãi, bước đi được người nâng đỡ: “Người mà Ngụy Thầm mang về đâu rồi, sao không gọi cậu ấy xuống để chúng ta nhìn thử?”

Quản gia trả lời là không biết, lại nhấn mạnh rằng Hạ Khai cần nghỉ ngơi một mình, nếu không phải là chủ nhân thực sự của nhà họ Ngụy quay về thì sẽ không có ai được lên lầu làm phiền người trong phòng.

Quản gia đã làm việc lâu năm ở nhà họ Ngụy, chỉ cần làm đúng một điều là kiên quyết thi hành yêu cầu của Ngụy Thầm, ngay cả bà nội Ngụy cũng không thể làm gì được.

Bà nội Ngụy thở dài, vẫy tay gọi Từ Dương: “Dương Dương, cùng bà đến đây ngồi một lúc.”

Cũng là vì tiếng động của Từ Dương làm bà nội Ngụy đau đầu, Từ Dương thường ngày rất ngoan ngoãn trước mặt người lớn, hôm nay mới thực sự phát điên, định liều lĩnh xông lên trên.

Từ Dương là người mà bà nội Ngụy đã nuôi dưỡng bên cạnh suốt thời gian qua, cậu ta chính là một nửa còn lại mà bà ta muốn Ngụy Thầm phải kết hôn cùng. Bà nội Ngụy thấy Ngụy Thầm nhiều năm không mang ai về, nghĩ rằng có thể sau này hắn sẽ tiếp nhận Từ Dương, dù không có tình cảm gì nhưng nếu có thể để Từ Dương ở bên cạnh Ngụy Thầm, thì ít nhất trong số những người thân ở nhà họ Ngụy cũng sẽ có một người có thể nói chuyện với hắn.

Cuối cùng tất cả cũng đều vì lợi ích mà thôi. Bà nội Ngụy đã tận mắt thấy sự lạnh lùng của Ngụy Thầm, đến tuổi này không thể không nghĩ tới mối quan hệ huyết thống, bà ta lo rằng sau này Ngụy Thầm sau này sẽ xử lý những người làm việc sai trái trong gia tộc họ Ngụy, vì vậy mới nghĩ ra cách này.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 44: Chương 44



Từ Dương quả thật là người dễ nhìn, lúc trưởng thành lại thanh tú, phần lớn Alpha gặp cậu ta đều có thiện cảm.

Thỉnh thoảng Từ Dương nhìn lên tầng, từ khi được bà nội Ngụy đón về, cậu ta đã tự cho rằng mình sẽ trở thành Omega của Ngụy Thầm, mặc dù bản thân chỉ mới gặp Ngụy Thầm vài lần, nhưng ý nghĩ này đã ăn sâu vào đầu cậu ta từ lâu.

Từ Dương hỏi bà Ngụy: “Cậu ta là Hạ Khai ạ?”

Ngoài cái tên, mọi thông tin về Hạ Khai đều không được ai biết đến, Ngụy Thầm cố tình bảo vệ, không cho phép ai điều tra về Hạ Khai.

Hạ Khai không biết mình đã trở thành chủ đề trò chuyện của bà nội Ngụy, cậu vừa tỉnh dậy, đầu óc mơ màng. Ngụy Thầm rất ít khi ở lại đây, trong phòng không còn dấu vết gì của hắn. Cậu cảm thấy hơi lạnh, sau khi tỉnh dậy cậu đã mạnh dạn hơn, chân trần đi vòng quanh, cố gắng tìm kiếm những dấu vết mà Ngụy Thầm để lại.

Quản gia nghe thấy động tĩnh, đã đợi ngoài cửa từ lâu. Hạ Khai nghĩ một lúc, bỗng nhiên không biết phải nói gì.

Cuối cùng, cậu nói: “Mấy giờ thầy ấy mới về ạ?”

Quản gia trả lời với giọng điệu nghiêm túc, ông nói lịch trình của Ngụy Thầm không cố định, cậu cứ ở đây chờ.

Hạ Khai im lặng, lại nói: “Đói quá đi mất!”

Trước khi xuống lầu, Hạ Khai uống một liều thuốc đã mang theo, Kỷ Vãn chuẩn bị rất nhiều cho cậu, đủ dùng trong một thời gian dài. Khi vừa đến phòng khách, Từ Dương, người đã đợi từ lâu, lập tức đi đến bên cạnh Hạ Khai, ánh mắt đầy dò xét và có chút thù địch, rồi lại tránh ra vài bước.

“Sao pheromone của cậu ngọt tới mức ngấy quá thế hả?”

Hạ Khai chỉ nghĩ thầm rằng mình đã uống thuốc rồi, nhưng cậu chỉ nhìn Từ Dương mà không lên tiếng.

Quản gia bảo người giúp việc đem bữa ăn dinh dưỡng đã chuẩn bị sẵn lên bàn, cung kính mời Hạ Khai ngồi vào bàn. Từ Dương trừng mắt, quản gia chưa từng đối xử như vậy với bất kỳ ai ngoài Ngụy Thầm.

Hạ Khai ăn bữa cơm mà đầu óc không tập trung, bên cạnh có một Omega luôn nhìn chằm chằm vào cậu mà không nói gì, thái độ rõ ràng xem coi Hạ Khai như tình địch.

Nhưng rõ ràng là bên cạnh thầy không có ai mà? Sao giờ lại xuất hiện một Omega trẻ tuổi như vậy trong nhà họ Ngụy chứ?

Từ Dương đột nhiên nghiêng mặt lại gần sau gáy Hạ Khai, mắt cậu ta đỏ lên: "Cậu đã bị đánh dấu rồi!"

Hạ Khai bình thản nói: "Đánh dấu tạm thời."

Từ Dương trầm ngâm: "Người gì mà lạnh lùng quá đi mất!"

Hạ Khai đâu biết được những suy nghĩ trong đầu đối phương, cậu chỉ bộc lộ sự yếu đuối và khuyết điểm của mình với Ngụy Thầm.

Hạ Khai tự ti và nhạy cảm, cậu sợ người khác phát hiện ra mình là Omega mang bộ gene bị đột biến, một dạng tồn tại khác biệt, càng sợ sự đặc biệt này sẽ mang lại ảnh hưởng tiêu cực cho Ngụy Thầm.

Tiếng động ở hành lang vang lên, Hạ Khai chưa kịp nhìn rõ thì thấy Từ Dương như con thỏ nhảy vọt về phía trước, hóa ra là Ngụy Thầm đã trở về.

Từ Dương không dám lên tiếng trước mặt Ngụy Thầm, Ngụy Thầm đi thẳng đến bên Hạ Khai, vươn tay sờ trán cậu. Hạ Khai ngủ cả ngày, thân nhiệt có chút thấp, khi Ngụy Thầm chạm vào, cơ thể cậu hơi ấm lên.

Hạ Khai nhìn Từ Dương, cảm giác như hắn không thể rời mắt khỏi Ngụy Thầm, lòng dâng lên sự chiếm hữu độc đoán đầy đen tối, những suy nghĩ xấu đã được cất giấu nay lại bắt đầu nảy sinh.

Có những thứ quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức khiến người ta có những suy nghĩ xấu.

Cậu bỗng nắm lấy tay Ngụy Thầm: “Thầy ơi, trưa nnayem nhớ thầy lắm, cả buổi chiều nữa đó ạ!”

.

Sự thay đổi cảm xúc của Hạ Khai luôn dễ dàng bị Ngụy Thầm nhận ra, cậu cảm thấy lo lắng, xấu hổ, nhưng khi nhìn thấy sự thản nhiên trong mắt Ngụy Thầm, cậu phải ép bản thân bình tĩnh lại, và những suy nghĩ đó nhanh chóng tan biến, như thể việc nói những lời này với Ngụy Thầm là điều đương nhiên. Nếu nói Hạ Khai làm người khác buồn nôn, thì đó là vì Ngụy Thầm đã nuông chiều cậu đến mức hư hỏng, chẳng biết trời cao đất dày là gì.

Mãi đến sau này, Hạ Khai mới muộn màng nhận ra rằng có lẽ Ngụy Thầm không phải là người tốt, từ lâu đã đặt sẵn một cái bẫy, chỉ chờ cậu ngoan ngoãn tự mình nhảy vào.

Sau lưng Hạ Khai chính là vực thẳm địa ngục, Ngụy Thầm luôn nâng đỡ cậu lên tận trời xanh nhưng chỉ cần hắn phật lòng, với một cái nhấc tay thật khẽ, Hạ Khai sẽ rơi xuống nơi đen tối không lối thoát kia, vĩnh viễn trở thành hồn thể lưu lạc giữa tù đày.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 45: Chương 45



Dù sao thì thầy của Hạ Khai cũng chẳng phải người tốt, vậy nên việc cậu hư hỏng một chút cũng không sao cả.

Hạ Khai nâng lòng bàn tay của Ngụy Thầm lên áp vào má mình, phớt lờ khuôn mặt phồng má vì tức giận của Từ Dương: "Thầy ơi."

Từ Dương không thể xen vào, đành quay lên lầu. Đây là một nơi cấm kỵ khác của bọn họ, giờ chỉ còn lại Hạ Khai và Alpha vừa bước vào phòng ngủ.

Cậu chậm rãi đi vòng quanh phòng, Ngụy Thầm đang tắm, cửa đóng chặt, không nhìn thấy cũng không nghe được gì.

Hạ Khai nằm úp sấp lên giường thả lỏng suy nghĩ, hương thông tin tố nhàn nhạt của Ngụy Thầm vô thức lan tỏa, hơi thở khô ráo nhưng ấm áp bao bọc lấy cậu. Chẳng bao lâu sau, cơn buồn ngủ ập đến, như thể cậu được Ngụy Thầm ôm vào lòng mà ru ngủ.

"Khai Khai."

Mơ hồ nghe thấy ai đó gọi mình, hơi thở ấm áp phả lên mặt, mí mắt run run, mở mắt ra liền thấy khuôn mặt nam tính, điển trai phóng đại trước mặt.

Hạ Khai chắc chắn Ngụy Thầm đã uống rượu, đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt lấy cậu, lộ ra tia d*c vọng s@c tình đầy đê mê.

Cậu hiếm khi thấy biểu cảm này trên mặt Ngụy Thầm, cơn tò mò trỗi dậy, Hạ Khai giơ tay nhẹ nhàng vuốt v3 từng đường nét trên khuôn mặt hắn, giọng điệu say sưa: "Thầy ơi, thầy sát em gần thế này, nhìn lâu quá khiến em sắp không nhận ra thầy nữa rồi."

Khóe môi Hạ Khai cong lên, cậu nghiêng đầu, dán má vào mặt hắn: "Dáng vẻ này của thầy mang hàm ý gì thế? Trông cứ như muốn đánh chén em một bữa thật ngon lành đấy!"

Ánh mắt dã thú nhìn con mồi, d*c vọng không hề che giấu.

Nghĩ vậy, Hạ Khai nhẹ nhàng chạm môi vào sống mũi Ngụy Thầm. Hương sữa thơm ngọt lan tỏa, vấn vít từng sợi tóc hắn, ngọt đến tan chảy.

Ban đầu cậu chỉ định chạm nhẹ vào đôi môi kia, nhưng ngay khi sắp hôn xuống lại rụt đầu về, ánh mắt khiêu khích nhưng giọng điệu lại nghiêm trang: "Lúc nào em cũng luôn làm phiền thầy, đúng là không tốt chút nào, tệ quá đi mất…"

Chữ "đi mất" cuối cùng còn chưa kịp nói ra đã bị Ngụy Thầm nuốt trọn, hắn cúi xuống hôn cậu, cắn nhẹ lấy bờ môi mềm, kiên nhẫn cắn m*t từng chút một.

Hương pheromone sữa ngọt ngào tràn ngập trong không khí, hoang mang đập loạn xạ nhưng lại không thể thoát khỏi vòng vây của Alpha.

Đôi mắt Hạ Khai long lanh ánh nước, im lặng tiếp nhận cảm giác mà Ngụy Thầm mang đến.

Sự xâm chiếm rơi trên mặt cậu dày đặc mà mềm mại, mang theo hơi nóng, nhịp điệu chậm rãi khiến người ta ngạt thở, tựa như bị nhấn chìm trong biển sâu. Hàng mi ướt át khẽ run rẩy, trong ý thức của Hạ Khai chỉ còn lại hình bóng của Ngụy Thầm. Cậu cảm thấy thầy của mình thật đáng sợ, hôn cậu thế này, lại khiến cậu có ảo giác rằng nụ hôn này sẽ kéo dài mãi mãi đến tận cùng thời gian.

"Thầy ơi, bên cạnh thầy thực sự chưa từng có ai sao…"

Hạ Khai hỏi: "Từ Dương là ai thế ạ?"

Hôm nay Từ Dương lải nhải cả buổi bên tai cậu, Hạ Khai cảm thấy hắn chẳng khác gì một đứa trẻ được bà cụ trong nhà giữ lại làm con dâu nuôi từ bé. Nhưng nhìn phản ứng của Ngụy Thầm, có vẻ như hắn chẳng hề quen biết Từ Dương.

Lý trí bảo Hạ Khai rằng cậu không có tư cách quản chuyện của Ngụy Thầm nhưng ai bảo chính hắn đã dạy cậu cái gì gọi là được voi đòi tiên.

Hạ Khai híp mắt, bá đạo vòng tay ôm lấy cổ Ngụy Thầm.

"Thầy ơi, thầy là của em."

Cậu có thể học cách hư hỏng, có thể thử ra ngoài tìm Alpha khác nhưng cậu luôn vô tư làm loạn vì trong tiềm thức biết rằng mình chẳng thể thoát khỏi lòng bàn tay của Ngụy Thầm.

Ngụy Thầm lại cúi xuống hôn cậu, hơi thở nóng rực. Hạ Khai bị hôn đến tê dại cả môi, cho đến khi tuyến thể truyền đến cảm giác nhói đau và tê dại, cậu mềm nhũn như nước tan vào vòng tay Ngụy Thầm. Nhìn Alpha với chiếc áo sơ mi nhăn nhúm vì bị mình kéo loạn, Hạ Khai bỗng nhiên bật cười.

Thầy của cậu không phải người tốt, hắn là một con thú hoang ẩn nấp trong vực sâu. Mà con mồi nằm trong miệng dã thú, không lý nào lại không giãy giụa. Dù sao, trước khi bị ăn, con mồi cũng sẽ phản kháng.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 46: Chương 46



Sáng hôm sau, Hạ Khai dậy mà không thấy bóng dáng Ngụy Thầm đâu. Hỏi quản gia thì đối phương nói hắn đã ra ngoài.

Ngụy Thầm bận đến mức không chạm chân xuống đất, còn cậu - một vị khách - lại trở thành người rảnh rỗi nhất trong nhà họ Ngụy. Ở trong căn nhà cổ này, cậu đoán bên ngoài đã có không ít người bị chặn lại vì muốn vào gặp cậu. Nghĩ sâu hơn một chút, Hạ Khai thậm chí không dám bước ra cửa, sợ gây thêm phiền phức cho Ngụy Thầm. Thỉnh thoảng cậu xuống sảnh ăn cơm, còn lại chỉ quanh quẩn trên lầu.

Buổi chiều, Từ Dương lại canh lúc cậu uống nước để châm chọc vài câu. Lời lẽ của cậu ta không quá đáng, Hạ Khai chọn cách lạnh nhạt đối phó, khiến Từ Dương cũng bó tay. Khi Ngụy Thầm vắng mặt, quản gia trở thành thần hộ mệnh của cậu, mọi yêu cầu đều được đáp ứng.

Sau vài ngày trốn tránh, cuối cùng Hạ Khai vẫn bị bà nội Ngụy bắt gặp. Đối với người cùng thế hệ, cậu có thể lơ đi, nhưng một bà cụ chặn trước mặt, cậu không biết làm sao, đành ngồi đối diện bà ta trong phòng khách.

Bà nội Ngụy nói: "Bao nhiêu quan chức quân đội và Chính phủ đã đến đây, nhà họ Ngụy luôn đứng ở vị trí cao, nhận nhiều sự chú ý, mong cậu đừng mang đến bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực nào."

Hạ Khai chớp mắt: "Bà yên tâm, cháu còn chưa bước ra khỏi cửa nữa là."

Bà nội Ngụy không nói gì, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "A Thầm sao lại đưa về một đứa trẻ như cậu chứ?"

"Từ Dương là người tôi đưa về, có giáo dưỡng, ngoan ngoãn, tài nghệ đầy đủ, gia thế trong sạch. Bên cạnh A Thầm chưa từng xuất hiện loại người nào không đứng đắn."

Hạ Khai khẽ động ngón tay, nuốt xuống những lời muốn nói.

Lời khen Từ Dương thực chất là một cách gián tiếp thể hiện sự không hài lòng với cậu. Khi quản gia đến dẫn cậu về phòng, Hạ Khai thầm nghĩ, bà cụ nói cũng không sai. Cậu chỉ là bùn đất dưới chân Ngụy Thầm, mà bùn thì bẩn một chút cũng chẳng sao cả.

Buổi sáng hôm sau, Ngụy Thầm cuối cùng cũng về nhà, cùng họ ăn sáng. Bình thường giờ này Hạ Khai vẫn đang ngủ nhưng cậu lại xuất hiện lấp lánh như một con bướm, khiến bà nội Ngụy nhìn mà á khẩu không nói nên lời.

.

"Thầy ơi." Hạ Khai nở nụ cười rạng rỡ. Dáng vẻ của cậu chẳng hề liên quan gì đến kiểu người lẳng lơ quyến rũ, nụ cười thậm chí như thể tỏa ra ánh nắng ấm áp. Nhưng lại cố tình khoác lên mình một bộ trang phục không hợp chút nào, khiến người ta nhìn mà khó chịu, chỉ biết trợn mắt trân trối.

Quản gia trung thành tuyệt đối với Ngụy Thầm, mọi chuyện Hạ Khai làm, những gì xảy ra tối hôm qua, trước khi Ngụy Thầm đi ngủ đã được báo cáo chi tiết từ đầu đến cuối.

Hạ Khai chào hỏi Ngụy Thầm xong thì chủ động tỏ thiện ý với bà cụ. Trong mắt người già, hành động đó chẳng khác nào "vô sự mà ân cần", còn mục đích thế nào thì quá rõ ràng.

Bà nội Ngụy xuất thân từ một gia đình danh giá chuyên về học thuật. Tuy không có quyền thế như nhà họ Ngụy nhưng danh tiếng tao nhã lại là một sự trợ lực thầm lặng mà dịu dàng. Đôi khi, quyền lực và tiền bạc có thể trở nên quá mức sắc bén nhưng nếu thêm một chút vẻ ngoài thanh cao thì sẽ khác hẳn. Dữ có thể hóa lành, đen có thể tẩy trắng. Việc điều chỉnh mức độ chỉ cần giao cho người nhà họ Ngụy nắm giữ, còn lại, ai nấy cứ an phận dưới sự che chở là được.

Mang sẵn cơn giận trong người, bà nội Ngụy chẳng buồn để ý đến Ngụy Thầm, nhưng sự quan tâm tỉ mỉ mà hắn dành cho Hạ Khai lại khiến bà liên tục đưa mắt nhìn, đến mức món điểm tâm trong miệng cũng mất ngon.

Mấy năm trước, nhà họ Ngụy từng trải qua một cơn khủng hoảng. Khi ấy, bao kẻ âm thầm chờ đợi xem bọn họ ngã ngựa, giở đủ trò để kéo họ xuống. Đám người thân dựa dẫm vào phúc đức tổ tiên mà gây chuyện lần lượt bị Ngụy Thầm đẩy ra ngoài. Kẻ nghiêm trọng nhất đến giờ vẫn tuyệt tự, không dám lưu lại hậu duệ.

Có nhà nào gặp chuyện mà không nghĩ cách cứu vãn đâu? Thế mà Ngụy Thầm lại lạnh lùng vô tình, lúc đó hắn nói thẳng, hắn chỉ vì nhà họ Ngụy.

Một số nhánh họ hàng không chịu nổi, cũng từng lạnh nhạt chế giễu hắn. Có người còn đến tận cửa cãi nhau, trách rằng hắn vì quyền thế mà đoạn tuyệt tình thân, khiến cả một gia đình phải diệt vong. Nhưng sau những màn làm loạn đó, những kẻ dám lên tiếng chê trách Ngụy Thầm đều biến mất một cách khó hiểu, chỉ còn lại cuộc sống yên ả. Thời gian trôi qua, chẳng ai dám nói gì nữa.

Bà nội Ngụy chỉ biết thở dài tiếc nuối cho Từ Dương, rồi vừa bóng gió vừa thẳng thừng khuyên Ngụy Thầm rằng, một người như Từ Dương, có vài người bầu bạn để giải khuây cũng là điều bình thường. Dù là bạn đời, tri kỷ hay bạn bè, chỉ cần thích, muốn kiểu quan hệ nào đều có thể sắp đặt phù hợp.

Thực ra, dù Ngụy Thầm có nuôi một con chó bên cạnh, bà nội Ngụy cũng chẳng thể làm gì.

Liên Bang không có chế độ đa thê nhưng đàn ông vốn dĩ đều thích vụng trộm, không phải sao?
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 47: Chương 47



Hạ Khai có vẻ hơi chán nản. Ngụy Thầm xoa đầu cậu, cảm giác này cứ như đang xoa đầu một bé cún cưng vậy.

Ngụy Thầm nói: "Khai Khai rất xinh đẹp."

Bà cụ nghe được câu khẳng định này của hắn thì không tiện nói thêm gì nữa.

Sau bữa sáng, Hạ Khai cùng Ngụy Thầm trở về phòng ngủ. Cậu hỏi trước: "Thầy ơi, em cố tình chọc giận bà nội, vậy thầy có giận em không?"

Ngụy Thầm nhìn bộ quần áo lấp lánh của cậu, vươn tay ôm lấy: “Sao tôi nỡ chứ?”

Bộ dạng này của Hạ Khai, trong mắt Ngụy Thầm thì chỉ là xuề xòa nhưng trong mắt bà nội Ngụy thì lại mặc định bị liệt vào loại người không đứng đắn.

"Bà ấy nghĩ em không đàng hoàng." Hạ Khai lên tiếng: "Nhưng mà, bà ấy nói cũng đúng. Một đứa học trò có thể quyến rũ thầy giáo của mình thì có thể đứng đắn đến mức nào chứ?"

Môi cậu vẫn còn hơi sưng, nhờ vào nụ hôn chẳng hề kiềm chế của Ngụy Thầm hai ngày trước, đến mức nụ hoa mềm mại kia bị nứt ra một vết nhỏ.

Ngụy Thầm nghĩ đến chuyện đó, lại kéo Hạ Khai vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cậu.

Hạ Khai lập tức im bặt, đôi mắt mở to nhìn khuôn mặt ngay trước mắt mình. Mãi đến khi tách ra, cậu mới chậm chạp thở hổn hển.

Sau một lần đánh dấu tạm thời nữa, pheromone của Hạ Khai dần ổn định. Sự hiện diện của Ngụy Thầm đối với cậu giống như một liều thuốc an thần, hiệu quả còn mạnh hơn bất kỳ loại thuốc nào dùng để kiểm soát phản ứng s1nh lý.

Lòng bàn tay khô ráo và ấm áp đặt lên má cậu, như thể muốn tiến gần thêm nữa nhưng lại không thực hiện tiếp động tác nào cả, sự mập mờ này so với tiếp xúc trực tiếp còn khiến người ta bứt rứt hơn.

Hạ Khai dựa vào lòng Ngụy Thầm, lâng lâng, mơ màng ngước mắt nhìn hắn: "Thầy vừa về đã muốn tình tứ cùng em sao?"

Ngụy Thầm trầm giọng ừm một tiếng: "Tối qua em có ngủ không?"

Hạ Khai đáp là có, cậu không đến mức vì những lời của bà nội Ngụy mà tự làm khổ mình. Không ai hiểu rõ hơn chính cậu, người mà cậu vĩnh viễn ỷ lại chỉ có thầy giáo của mình. Chỉ cần hắn hạ lệnh cho cậu sống thì cậu tuyệt đối sẽ không chết.

Người có thể đưa cậu ra khỏi dự án thí nghiệm mà không để ai phát hiện, cậu tin tưởng thầy mình chính là chỗ dựa vững chắc nhất.

Ngụy Thầm nói: "Ngủ thêm với tôi một lát đã."

Hắn kéo Hạ Khai nằm xuống, nhắm mắt lại như thể ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.

Mười phút sau, Hạ Khai đang nhắm mắt bỗng hơi mở mắt ra, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Alpha trước mặt, ánh mắt đầy suy tư.

Lúc nãy khi hôn hắn, cậu ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng. Ngụy Thầm là người có kỷ luật đến mức nào, không cần nói cũng biết. Trực giác mách bảo Hạ Khai rằng, có lẽ Ngụy Thầm đang không vui.

Nghĩ vậy, cậu khẽ dịch người ra sau một chút, nhìn hắn đến xuất thần hồi lâu rồi mới ngủ lại.

Tiết trời âm u, rất hợp để nghỉ ngơi. Ngụy Thầm ngủ rất ít, khi hắn thức dậy, Hạ Khai vẫn còn đang say giấc, co người như một đứa trẻ, rõ ràng giường còn rất rộng nhưng cậu vẫn quen thu mình lại.

Trong tiềm thức, Hạ Khai vẫn còn sợ hãi và lo lắng. Ngụy Thầm nhìn cậu thật say mê, trước khi rời giường còn kéo chăn đắp lại cho cậu, sau đó mới đến phòng làm việc xử lý đống văn kiện tồn đọng.

Hầu như ngay khi Ngụy Thầm vừa ra khỏi phòng, Hạ Khai cũng mở mắt. Cậu ngồi dậy, nghịch mấy hạt kim sa trên áo. Quần áo này đính kim cương thật, chất vải quá tốt, muốn gỡ cũng không dễ.

Chơi một lúc thì chán, cậu muốn đi tìm Ngụy Thầm. Chủ yếu là do cơ thể đã in sâu ký ức, cậu phát nghiện, muốn được thầy ôm một cái để giải cơn thèm khát này.

Bà nội Ngụy đề phòng cậu là chuyện đương nhiên. Từ sau khi bị đánh dấu tạm thời, trong đầu Hạ Khai toàn nghĩ những chuyện mơ hồ, chẳng hạn như bây giờ, cậu chỉ muốn để Ngụy Thầm đánh dấu mình.

Thầy còn đang bận, cậu không vào phòng làm việc mà xuống lầu tìm Từ Dương.

"Cậu thích thầy ấy sao?"

Từ Dương trợn mắt nhìn cậu như nhìn một thằng ngốc. Bà nội Ngụy ngồi không xa đang đọc báo, vì giữ hình tượng nên những lời sắp buột miệng lại trở nên dễ nghe hơn.

"Chúng ta làm bạn đi?"

Hạ Khai bực bội nghĩ, cậu không muốn làm bạn với Từ Dương.

Tình hình trở nên tệ hơn, chỉ cần có ai thích thầy là cậu đã để tâm, cậu không muốn ánh mắt đó dừng lại trên người thầy.

Từ Dương còn nói: "Gu thẩm mỹ của cậu, tôi không dám khen."

Hạ Khai không biểu lộ cảm xúc gì: "Thầy ấy thích tôi như thế này đấy! Không màu mè, uốn lượn thì chẳng thích đâu!"

Ngụy Thầm vừa xuống lầu đã nghe thấy câu này, sắc mặt vẫn bình tĩnh, còn Từ Dương thì chột dạ, mặt cũng nóng lên.

Ngụy Thầm nhìn Hạ Khai: "Lên đây với tôi một lát."

Lúc này, giữa hai ch ân mày của Alpha có chút căng thẳng, hắn nói với Hạ Khai lần sau đừng nói những lời như vậy.

Hạ Khai cố ý hỏi: "Thầy muốn nói em lẳng lơ chứ gì?"

Cố kiềm chế h@m muốn tiến lại gần đối phương, Hạ Khai nói: "Thực ra thầy vẫn chưa hiểu hết em đâu, em biết rất nhiều lời thô t ục đó, nói suốt ba ngày ba đêm cũng không hết."

Môi trường cậu lớn lên vốn đầy rẫy những câu từ bẩn thỉu, chỉ là vì ở gần Ngụy Thầm lâu rồi, nên mới muốn giả vờ thành một người tích cực, lạc quan.

Hạ Khai cố tình nói vài câu tục tĩu, thấy sắc mặt Ngụy Thầm trầm xuống thì biết điểm dừng.

Ngụy Thầm cất giọng: "Vậy em lẳng lơ thử để tôi xem nào."
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 48: Chương 48



Hạ Khai cố gắng đoán tâm trạng của Ngụy Thầm từ vẻ mặt nghiêm nghị và chính trực của hắn. Nhưng đối phương trước giờ chưa từng để lộ suy nghĩ, vậy mà giờ đây lại nghiêm túc yêu cầu cậu quyến rũ hắn, khiến tâm trạng đang hưng phấn của cậu bỗng nguội lạnh.

Cậu co rụt cổ lại, như thể có một con dao vô hình kề sát phía sau: "Thầy, em chỉ nói đùa với Từ Dương thôi mà."

Ngụy Thầm giơ tay chạm vào cằm cậu, ngón tay lướt qua khóe môi, nhẹ nhàng ấn xuống.

"Đừng nói mấy lời đó nữa."

Hạ Khai đáp lại: "Vâng."

Ngụy Thầm nhắc đến chuyện này hai lần, chứng tỏ hắn thực sự không thích cậu ăn nói thô t ục. Cậu cũng không to gan đến mức liên tục khiêu khích quyền uy của Ngụy Thầm. Trước đây dám làm càn, chẳng qua là vì đối phương vẫn luôn để mặc cậu thôi.

Chờ sắc mặt Ngụy Thầm dịu lại, Hạ Khai vòng sang vị trí mà cậu cho là an toàn hơn, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thầy ơi, em không thích Từ Dương. Cậu ta có ý với thầy đấy!"

Những kẻ muốn trèo vào nhà họ Ngụy không thiếu một người như Từ Dương nhưng chỉ có cậu ta cứ quẩn quanh trong Ngụy gia, thậm chí còn được bà nội Ngụy xem như đứa cháu dâu nuôi từ bé của Ngụy Thầm. Càng nghĩ Hạ Khai càng cảm thấy khó chịu.

Cảm giác chiếm hữu của cậu đến một cách kỳ lạ, rõ ràng cậu là người không có tư cách nhất để chất vấn chuyện này, vậy mà gần đây ngày nào đêm nào cũng phát điên vì nó.

Hạ Khai nghiêm túc hỏi: "Em biết thầy không thích, thậm chí có thể thầy chẳng có chút ấn tượng gì về cậu ta. Nhưng những lời em nói có khiến thầy cảm thấy em hẹp hòi, vô lý không?"

Ngụy Thầm hiếm khi cong khóe môi, tâm trạng trông có vẻ rất tốt: "Thầy không ngại nếu Khai Khai vô lý thêm một chút nữa đâu."

Hạ Khai nhìn hắn như thể đang nhìn một con quái vật: "Thầy ơi, em muốn biết giới hạn của thầy đối với em."

Hoặc có lẽ, thầy sẽ mãi mãi nuông chiều em mà chẳng có một giới hạn nào cả nhỉ?

Ý nghĩ tự luyến này khiến Hạ Khai nổi cả da gà nhưng vừa nghĩ xong đã thấy vui vẻ, rồi lại cảm thấy xấu hổ.

Ngụy Thầm bỗng nhiên mở miệng, giọng điệu bình thản như đang tuyên bố một sự thật hiển nhiên: "Em muốn làm gì cũng được, mọi chuyện đều theo ý em.”

Dù Hạ Khai có nghịch trời tạo nghiệp, thì khoảng không bao la đó cũng là của Ngụy Thầm. Dù có rơi xuống địa ngục sâu thẳm, thì nơi tăm tối kia cũng do một tay Ngụy Thầm che đậy. Còn cậu, chỉ là bé cá nhỏ vùng vẫy trong chiếc lưới của hắn mà thôi.

Người ngoài đồn đại rằng, bên cạnh người đứng đầu nhà họ Ngụy gia có một kẻ lẳng lơ lố lăng, quần áo đính đầy kim cương, sợ người khác không biết cậu ta được cưng chiều đến mức nào. Từ đầu đến chân đều toát lên vẻ khoe khoang.

Những lời này thỉnh thoảng lọt vào tai Hạ Khai, dù rằng không ai có thể bước vào nơi này nhưng điều đó không có nghĩa là tin tức không thể lọt ra ngoài. Những tin đồn ban đầu có thể không mang hàm ý này, nhưng qua miệng nhiều người, ý nghĩa cũng bị biến đổi hoàn toàn. Chuyện này chẳng có gì lạ.

Trong sảnh dưới lầu, ngày nào Hạ Khai cũng nghe bà nội Ngụy thở dài. Trước mặt Ngụy Thầm, bà ta luôn tỏ ra nghiêm túc, kiệm lời. Một lần tranh cãi không có kết quả, bà nội Ngụy cũng không muốn mất mặt mà tiếp tục tranh luận với Ngụy Thầm. Thế nên chỉ đành tập trung vào Hạ Khai, muốn cậu tự biết khó mà rút lui.

Ngày nào Từ Dương cũng ở bên cạnh bà nội Ngụy, nếu cậu ta thật sự bước vào cửa Ngụy gia thì đúng là một chàng dâu hào môn đạt chuẩn. Đáng tiếc, Ngụy Thầm chưa bao giờ liếc nhìn Từ Dương dù chỉ một lần. Đôi khi Hạ Khai còn thấy có phải cậu ta bị tư tưởng của bà nội Ngụy tẩy não quá nặng rồi không, tại sao cứ nhất quyết phải dính mãi với cái tên Ngụy Thầm này dù biết rằng chỉ là vô ích chứ?

Nhưng mà... cái cây Ngụy Thầm này quả thực có thể sánh ngang với cả một khu rừng rộng lớn,muốn trèo lên đó cũng không có gì sai.

Ánh mắt của Alpha ẩn chứa một độ ấm khiến Hạ Khai nóng bừng cả người. Cậu chủ động giữ khoảng cách với Ngụy Thầm một chút, không vươn tay chạm vào đối phương.

"Thầy ơi, thầy bày ra vẻ mặt nghiêm túc như vậy để nói những lời đó với em, chỉ càng khiến em muốn cùng thầy thân mật hơn thôi."
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 49: Chương 49



Hiện tại, Hạ Khai cho rằng chính thầy mới là bậc thầy tán tỉnh. Cậu đột nhiên vòng tay qua cổ Ngụy Thầm, nghiêng mặt hôn lên môi hắn.

Khi tỉnh táo mà lại chủ động mạo phạm Ngụy Thầm, toàn thân cậu như bốc cháy, vành tai đỏ bừng. Môi vụng về chạm vào, không hề đi sâu, chỉ lướt trên bề mặt tìm kiếm.

Hạ Khai li3m nhẹ khóe môi ướt át của Ngụy Thầm, định kết thúc hành động mạo phạm này.

Nhưng Ngụy Thầm kịp thời nắm lấy tay cậu, ngăn cậu lùi lại.

Nhìn vào ánh mắt cậu, Ngụy Thầm hiếm khi vui vẻ cười: "Chỉ vậy thôi à?"

"... Gì mà chỉ vậy thôi?"

"Khai Khai đã muốn quyến rũ tôi, như vậy chưa đủ đâu."

Hạ Khai tức đến bật cười: "Thầy đừng nói nữa!"

Dù bề ngoài có thế nào, cậu vẫn là một đứa trẻ ngây ngô, lời nói và những gì từng trải qua thực chất là hai chuyện khác nhau, thậm chí còn không bằng sự tự tại của Ngụy Thầm.

Ngụy Thầm mỉm cười: "Cùng tôi ra ngoài một chuyến, có một cuộc họp."

Những cuộc họp cần Ngụy Thầm tham dự đều là hội nghị Liên Bang, Hạ Khai chưa từng tham gia những sự kiện như vậy. Nghe đối phương nói đột ngột như thế, trong đầu cậu vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Ngụy Thầm xoa nhẹ lòng bàn tay ấm áp lên mặt Hạ Khai: "Đừng nghĩ nhiều, cứ xem như đưa em ra ngoài chơi một thời gian."

Hạ Khai không mấy tán đồng: "Nhưng em đã qua cái tuổi thích chơi bời rồi."

Ánh mắt Ngụy Thầm như đang nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh. Lịch trình được sắp xếp xong, Hạ Khai bị Ngụy Thầm "đóng gói" mang đi. Trên đường là dải ngân hà mênh mông, trong khoang tàu rộng lớn chỉ có cậu và thầy của mình. Hạ Khai liên tục quay đầu nhìn ra ngoài, muốn nói với Ngụy Thầm điều gì đó nhưng lại thôi.

Cậu từ hành tinh khác đến Liên Bang, lúc trước ngồi trên phi thuyền cùng với những người có xuất thân giống mình, tất cả đều từ hành tinh xám bò ra ngoài, chen chúc chật ních trong một không gian chật hẹp, hướng đến một nơi xa lạ mà họ hằng mơ ước. Tối tăm, ngột ngạt, không ai có thể tưởng tượng rằng hành trình bay có thể rực rỡ đến vậy.

Cậu cứ thế nhìn ra ngoài khoang tàu suốt dọc đường, đến khi đặt chân xuống điểm đến thì đã mệt đến rã rời. Ngụy Thầm dặn người sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho cậu, còn bản thân thì lập tức tham dự cuộc họp.

Hạ Khai ngủ một giấc thật say sưa, lúc tỉnh dậy, sảnh ngoài đã dọn sẵn đồ ăn nóng hổi. Căn phòng xa hoa khiến cậu nhìn mà không xuể. Cậu hỏi người phục vụ đang định rời đi, biết được Ngụy Thầm đã ra ngoài họp.

Cuộc họp được phát sóng trực tiếp toàn Liên Bang. Hạ Khai mở thiết bị trình chiếu, chọn bừa một kênh quốc tế, rất nhanh đã nhìn thấy khung cảnh tại hội nghị mà Ngụy Thầm nói sẽ tham dự. Cậu xem một lúc, đến khi ống kính dừng lại trên gương mặt Ngụy Thầm, hơi thở không tự chủ mà chậm lại.

Trước kia nhìn thế nào cũng không cảm thấy gì, thầy là người mà cậu tôn trọng, ngưỡng mộ. Nhưng bây giờ, khi mối quan hệ đã thay đổi, mỗi đường nét trên người Ngụy Thầm đều trúng ngay vào những điểm mà cậu muốn mạo phạm. Ý nghĩ kéo vị thần xuống khỏi bệ cao càng mãnh liệt, chỉ nghĩ thôi đã khiến cậu run rẩy.

Ngụy Thầm trở về, Hạ Khai đang nghịch đóa hoa trong tay. Thấy hắn bước vào, cậu lập tức ôm hoa đi tới, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào hắn, không chớp.

Cậu hỏi: "Thầy ơi, thầy họp bao lâu rồi?"

Ngụy Thầm đáp: "Mười hai tiếng."

Hạ Khai thắc mắc: "Rõ ràng chưa tới một ngày nhưng tại sao em vừa ngủ dậy đã muốn gặp thầy nhỉ?"

"Khi em đứng ngoài ban công ngắm cảnh, chẳng thấy gì ngoài hình bóng của thầy. Khi em sắp xếp những bông hoa người ta gửi tới, chúng cũng biến thành dáng hình của thầy nữa."

Hạ Khai li3m môi, cẩn thận tỉa tót bó hoa trong tay rồi dâng lên trước mặt Ngụy Thầm. "Thầy ơi, hay là chúng ta kết hôn đi."
 
Back
Top Bottom