Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê

Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê
Chương 90: Ngoại truyện 3: Ký sự mang thai của tiểu Lâm (2)



"Có thai..."

Lâm Thù Văn lẩm bẩm, tựa như đang ở trong một giấc mơ, trước tiên cúi đầu nhìn chằm chằm bụng mình một lát, sau đó nhìn lại Tần Nguyên, cuối cùng nhìn Nghiêm Dung Chi, không thể tin được hỏi: "Sao lại có con vậy?"

Thành thân được mấy năm, lúc đầu cũng sẽ nói chuyện không đâu, mơ tưởng về việc này, nhưng theo thời gian trôi qua, cậu không còn nghĩ tới bản thân sẽ có thai, vội vàng kiếm tiền, vội vàng làm chưởng quầy.

Nghiêm Dung Chi luôn luôn tin tưởng y thuật của Tần Nguyên, nghe vậy, nắm chặt bàn tay mềm như bông đặt trên đầu gối của Lâm Thù Văn, nhìn bụng của cậu, hỏi Tần Nguyên: "Chúng ta nên chú ý cái gì?"

Tần Nguyên hắng giọng.

Ban nãy lúc kiểm tra cho Lâm Thù Văn, phát hiện dưới vạt áo có chút dấu vết, bèn nói: "Ba tháng đầu thai vẫn chưa ổn định, cho nên cố gắng giảm chuyện hành phòng lại một chút."

Tốt nhất là không làm.

Lâm Thù Văn nhớ tới đêm qua còn cùng Nghiêm Dung Chi lăn qua lộn lại trên giường, không khỏi im lặng, chột dạ không thôi.

Tần Nguyên tỉ mỉ nói chi tiết chuyện dưỡng thai cho hai người nghe, giải thích xong thì nói: "Ta sẽ lấy giấy bút viết lại, nếu công tử còn cảm thấy cơ thể mệt mỏi, trước tiên nên nghỉ ngơi nhiều hơn, ta không quấy rầy nữa."

Tần Nguyên viết xong tờ giấy, lúc ra cửa thì bị Nghiêm Dung Chi gọi lại.

Nghiêm Dung Chi vẫn hỏi chuyện về Lâm Thù Văn, mãi đến khi bị người trong phòng thúc giục, hắn mới để Tần Nguyên đi, rồi quay người bước vào phòng.

Lúc này, Lâm Thù Văn vẫn ngơ ngác dựa trên sập, tay đặt trên bụng, ngẩng đầu hỏi: "Sao lại mang thai, nên làm gì bây giờ?"

Mới vừa rồi được Tần Nguyên kiểm tra một phen, hơn nữa, ngày thường cũng được chăm sóc chu đáo, dựa theo tình trạng hiện tại của Lâm Thù Văn, có thể giữ lại đứa nhỏ này.

Hai người thành hôn mấy năm, chưa từng cưỡng cầu có con, huống chi thường ngày Nghiêm Dung Chi lo cậu sẽ bị sốt, ngã bệnh, sẽ không để lại bên trong.

Nhưng sau một khoảng thời gian dài, Lâm Thù Văn cảm thấy không có gì đáng ngại, nhiều lần quấn lấy Nghiêm Dung Chi có lúc sẽ mất khống chế, có khi tắm chậm một chút, thời gian có hơi dài.

Nghiêm Dung Chi khẽ vuốt tóc mai của Lâm Thù Văn, đến khi quản sự đem thuốc vào nhà, hắn nhận lấy, thổi nguội rồi mới chậm rãi đút Lâm Thù Văn uống.

Nước thuốc quá đắng, Lâm Thù Văn uống mấy ngụm, giọng nói có chút khàn. Nếu là trước đây, cậu chắc chắn sẽ càm ràm mấy câu với nam nhân, có thể uống ít được bao nhiêu hay bấy nhiêu, hoặc năn nỉ đối phương cho thêm mấy muỗng mật ong vào nước thuốc.

Nhưng giờ đã khác trước, cậu nhẹ nhàng vỗ bụng, nhỏ giọng thở dài, ngại dùng muỗng uống chậm quá, bèn cầm lấy chén thuốc, giọng nói có hơi buồn, ngửa đầu uống từng ngụm.

Đôi mày thanh tú của cậu nhăn lại, vì cổ họng quá đắng, toàn bộ cơ thể run rẩy.

Nghiêm Dung Chi mở hộp gỗ khắc hoa bên cạnh, lấy ra một viên thủy tinh mật đường, Lâm Thù Văn vừa buông chén xuống liền vội vàng nhét vào trong miệng cậu.

Trong lúc đó, một tay khác của Nghiêm Dung Chi vẫn luôn cầm quạt, quạt gió cho cậu.

Sau khi mang thai, cơ thể trở nên mẫn cảm hơn nhiều, cũng càng thêm sợ nóng, trong phòng ngủ không thể đặt nhiều khối băng quá, chỉ có thể để Nghiêm Dung Chi cực khổ nhiều hơn.

Uống xong thuốc, Lâm Thù Văn mơ màng sắp ngủ, mí mắt càng ngày càng nặng. Cậu được Nghiêm Dung Chi ôm về giường, nghe đối phương hỏi: "Ngày mai muốn ăn gì?"

Đôi mắt Lâm Thù Văn chậm rãi động đậy, trước giờ cậu luôn thích ăn thanh đạm, lúc này lại mơ màng nói: "Muốn ăn cá hầm cải chua, sườn xào chua ngọt..."

Thuận miệng nói ra vài món ăn, đều là món có vị chua ngọt.

Nghiêm Dung Chi đều nhớ rõ trong lòng.

******

Thai kỳ của Lâm Thù Văn vẫn tương đối ổn định, nhưng thời gian trôi qua cũng không quá thoải mái.

Tuy rằng cậu không muốn làm ầm ĩ, nhưng trong cơ thể dường như luôn có một cảm giác khiến cậu không thể bình tĩnh nỗi, ban đầu còn có thể tự nhủ với bản thân để chuyển sự chú ý, cố gắng yêu quý cơ thể mình.

Nhưng dần dần, tần suất nổi giận trở nên càng ngày càng nhiều.

Sau nửa đêm, Nghiêm Dung Chi chợt tỉnh giấc, đối diện với một đôi mắt lấp lánh.

Trời nóng, hơn nữa Lâm Thù Văn mang thai, trước khi ngủ đều phải để Nghiêm Dung Chi vỗ về rất lâu. Gần giờ Tý (23h-1h) mới thấy buồn ngủ, lúc này cách lúc cậu ngủ mất e là còn chưa đến hai canh giờ.

Nghiêm Dung Chi gần như theo bản năng ôm người vào lòng, một tay khác nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt.

"Sao lại không ngủ thế?"

Lâm Thù Văn nói: "Mấy ngày nay không ăn thì ngủ, còn rất tỉnh táo."

Bản thân cậu cảm thấy tinh thần phấn chấn ngủ không được, nhưng không muốn làm phiền Nghiêm Dung Chi nghỉ ngơi, rốt cuộc đối phương lúc nào cũng chăm sóc mình.

Vậy nên, Lâm Thù Văn duỗi tay che đôi mắt của Nghiêm Dung Chi lại, học theo cách đối phương dỗ mình ngủ, nhỏ giọng nói: "Chàng mau nhắm mắt lại ngủ đi, ta không làm phiền chàng."

Nghiêm Dung Chi làm gì còn tâm trạng để nghỉ ngơi, dứt khoát thấp giọng kể chuyện xưa cho cậu nghe, đến khi trời tờ mờ sáng, người trong lòng mới hoàn toàn thả lỏng cơ thể, ngủ thiếp đi.

Buổi sáng, Nghiêm Dung Chi cũng không đánh thức người đang say ngủ, mà nâng mặt Lâm Thù Văn gối lên đầu gối mình, bưng chén cháo dinh dưỡng lên, từ từ thổi nguội, rồi đưa đến đôi môi mềm mại kia.

"Cục cưng há miệng, ăn một chút nào."

Người ngủ say đến không biết trời trăng mây nước gì dường như có thể cảm nhận được, vô cùng phối hợp hơi hé miệng, chậm rãi nuốt hết nửa chén cháo, sau đó được Nghiêm Dung Chi đặt lại trên giường lần nữa, tiếp tục đi gặp Chu Công (*).

(*) ý nói đi ngủ, do Chu Công có tầm ảnh hưởng và đóng góp vô cùng to lớn khiến ai cũng mong muốn được gặp mặt, cho nên câu "kiến Chu Công khứ liễu" được ra đời, ý là nằm mơ để gặp được Chu Công.

Ngay cả cửa hàng Lâm Thù Văn cũng rất ít khi ra đó, ngẫu nhiên đi một lần cũng không thể cưỡi ngựa, mà ngồi xe ngựa mềm mại, thoải mái, nếu có chuyện khẩn cấp cần ra ngoài xử lý, Nghiêm Dung Chi sẽ luôn đi cùng cậu.

Tóm lại Lâm Thù Văn không thể vất vả, hoàn toàn được thư giãn, rảnh rỗi, thường ngày đọc chút sách, viết chữ một lát, còn lại thì không phải ăn chính là ngủ, mặt và vòng eo giờ đây mượt mà thấy rõ.

Cậu nằm trên giường xoa bóp eo của mình, quần áo rộng thùng thình, mặc lên cũng không nhìn ra cái gì, nhưng cảm giác lúc chạm vào không thể che đi.

Sau chính ngọ, đầu Lâm Thù Văn nghiêng qua nghiêng lại, né tránh chén canh hạt sen tổ yến do Nghiêm Dung Chi đút, lắc đầu, nói: "Không thể cứ ăn hết như vậy," nhẹ nhàng cau mày, "Nghiêm Dung Chi, chàng không phát hiện sao, ta béo lên rất nhiều rồi."

Nghiêm Dung Chi nói: "Không mập, vừa lúc thích hợp."

Rồi khuyên: "Thời gian đặc biệt, không thể để cục cưng và cục vàng bị đói dù chỉ một chút."

Lâm Thù Văn: "...Nó đâu có đói, nó ăn nhiều lắm."

Lâm Thù Văn quy hết những thứ mình thèm ăn từ trước đến nay cho đứa con trong bụng, là do nó thèm ăn, còn ý đồ lý luận: "Nghiêm Dung Chi, ta thật sự không muốn ăn, nó còn chưa ra mà, chàng cho nó ăn nhiều như vậy, có phải là quá chiều chuộng nó rồi không?"

Cuối cùng, Lâm Thù Văn vẫn bị đút mấy muỗng canh tổ yến, trong lòng âm thầm thở dài, lo lắng về vòng eo càng ngày càng nhiều thịt của mình, sợ rằng một ngày kia, Nghiêm Dung Chi không thể ôm mình nỗi nữa.
 
Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê
Chương 91: Ngoại truyện 3: Ký sự mang thai của tiểu Lâm (3)



Có lẽ do thể chất của Lâm Thù Văn, mấy tháng đầu mang thai, ngoại trừ eo bụng mềm mại và nhiều thịt hơn, cũng không có biểu hiện rõ, mặc quần áo rộng rãi, thoải mái một chút, nếu không để ý kỹ, thật đúng là không thể nhận ra cậu đã có thai.

Trong suốt mùa hè oi bức, suốt ngày cậu đều ở trong phòng, ăn ăn ngủ ngủ, lúc tỉnh thì đọc chút thoại bản, nếu ở cửa hàng có gì cần chưởng quầy giải quyết, đều do Nghiêm Dung Chi thay cậu xử lý.

Cậu cảm thấy như vậy không tốt lắm, nhưng Nghiêm Dung Chi không ngừng nói như vậy không sao, dần dần cũng không còn kiên trì nữa.

Hai tháng trôi qua, mùa thu đã đến, Lâm Thù Văn ăn uống càng thêm ngon miệng, thỉnh thoảng có phiền muộn, nhưng cũng không gặp phải những dấu hiệu nôn nghén hay khó chịu như trước.

Lúc Tần Nguyên kiểm tra sức khỏe cho cậu, không ngừng khen ngợi sự săn sóc của đứa nhỏ.

Lâm Thù Văn vỗ nhẹ lên bụng mình, thầm nghĩ đứa nhỏ như thế làm cậu bớt lo, cậu chỉ đi xem sổ sách tháng trước của cửa hàng nên không ngại, vì thế chầm chậm đi về thư phòng.

Sổ sách được đặt trên tầng cao giá sách, ngày xưa cậu có thể nhẹ nhàng lấy xuống, nhưng hiện giờ có thai, dù bụng không quá rõ ràng, nhưng trọng lượng vẫn có, cậu lo lắng chạm phải bụng, cánh tay dùng sức nâng lên, chân cũng cố gắng đứng vững, cẩn thận vô cùng.

Mùi hương gỗ quen thuộc tỏa ra sau lưng, Nghiêm Dung Chi đẩy sổ sách về lại chỗ cũ.

Lâm Thù Văn: "...!"

Cậu quay đầu lại, Nghiêm Dung Chi đỡ lấy eo cậu, dẫn cậu đến ngồi lên ghế hoa cúc lê.

"Ta muốn xem sổ sách một lát, chỉ một lát thôi."

Nghiêm Dung Chi nghĩ ngợi nói: "Trước mắt có hai việc, em chọn cái nào, ta đều ở cùng em."

Lâm Thù Văn xốc lên tinh thần.

Nghiêm Dung Chi: "Một là xem sổ sách, thời gian không thể quá nửa canh giờ. Hai là theo ta đi xem xiêm y."

Vào thu, bụng của Lâm Thù Văn sẽ càng lúc càng lớn, xiêm y giữ ấm rộng rãi cần làm không ít, dự định làm thêm quần áo cho cả bé con, cho nên Lâm Thù Văn muốn tự mình đi thử quần áo mới, cũng chọn lựa xiêm y cho bé con.

Nghiêm Dung Chi muốn cho cậu chọn một trong hai việc đó, đón nhận đôi mắt sâu thẳm đầy kiên nhẫn của đối phương, chần chờ một lát, rồi không chút do dự lựa chọn cái thứ hai.

Thật ra Lâm Thù Văn cũng rất muốn lựa xiêm y cho bé cưng, cậu vừa đi vừa hỏi: "Xiêm y làm đến mấy tuổi thế?"

Cánh tay Nghiêm Dung Chi đỡ bụng và vai lưng của cậu, đôi mắt cụp xuống, vẫn luôn nhìn bước chân của Lâm Thù Văn, sợ cậu trượt té.

"Từ lúc sinh ra đến khi hai tuổi, đều làm hết."

Lâm Thù Văn kinh ngạc: "Nhiều vậy hả?"

Chờ đến khi vào phòng, không chỉ thấy rất nhiều đồ mới cho bé cưng, Lâm Thù Văn cũng được may mấy bộ theo sự thay đổi của bụng cậu mỗi tháng, bao gồm cả những bộ đồ mặc sau sinh, những bộ quần áo mới đặt mua đủ để cậu thay mỗi ngày một bộ mới.

Lâm Thù Văn chạm vào thước vải mới tinh, mềm mại, nhỏ giọng hỏi: "Có phải nhiều quá rồi không?"

Nghiêm Dung Chi nhướng mày: "Sao có thể?"

Nói rồi cầm lấy bộ đồ mới, nghiêm túc ướm thử cho cậu, nét mặt chuyên chú hơn cả lúc trước đây xem sổ sách.

Lâm Thù Văn nghe lời, nam nhân kêu cậu nâng tay thì cậu nâng, chân cũng ngoan ngoãn duỗi thẳng.

Đối phương thay cậu đổi mấy bộ đồ mới có kích cỡ không vừa người, còn cậu thì sờ mấy bộ đồ khác, lẩm bẩm tự nói: "Không biết bé cưng là nam hay nữ, lớn lên giống chàng hơn hay là giống ta hơn?"

******

Đến khi vào đông, trời càng ngày càng lạnh, Lâm Thù Văn cũng vì bụng càng lúc càng lớn mà hành động bất tiện.

Hai chân cậu bắt đầu sưng vù, bé con từng được bọn họ khen rất ngoan cũng bắt đầu có hơi quậy.

Đêm khuya, trong miệng Lâm Thù Văn nhẹ nhàng thốt ra tiếng nức nở, nhíu mày nhìn chằm chằm cái bụng có động tĩnh.

Nghiêm Dung Chi nắm lấy mu bàn tay ướt mồ hôi của cậu, nghiêng nửa người qua: "Lại quậy em à?"

Còn chưa dứt lời, nét mặt nghiêm túc nhìn bé con đang quậy trong bụng Lâm Thù Văn.

"Cha con bị con quậy đến mức không thoải mái, không được quậy nữa, nhanh nghỉ ngơi đi."

Lâm Thù Văn nói: "Còn chưa sinh ra, bé cưng có thể nghe được giọng chúng ta không, còn nhỏ như vậy nữa, có thể nghe hiểu sao?"

Nghiêm Dung Chi: "Có lẽ sẽ hiểu."

Như lời Nghiêm Dung Chi nói, bé con dường như hiểu được ý tứ trong lời nói, chỉ một lát sau đã ngừng nghỉ, Lâm Thù Văn nhìn cái bụng bất động, chậm rãi thở ra một hơi.

Sáng sớm hôm sau, chân cậu không thoải mái, kéo lại quần áo dựa vào trên sập, Nghiêm Dung Chi thì ngồi trên cái ghế đẩu dưới sập, nhẹ nhàng nâng hai chân cậu lên, lòng bàn tay ấm áp vừa xoa vừa vỗ cẳng chân sưng vù, đề phòng Lâm Thù Văn bị chuột rút.

Những việc này mỗi ngày đều phải làm, Nghiêm Dung Chi cũng không vì bất kỳ chuyện gì mà mất kiên nhẫn.

Xoa chân xong, lúc dùng bữa sáng Lâm Thù Văn lại bắt đầu thấy buồn nôn, gương mặt mượt mà tựa vào cánh tay, uể oải, không có mấy tinh thần.

Ba tháng cuối cùng, Lâm Thù Văn cứ bị dày vò như vậy rồi mới chậm rãi đón chào bé con ra đời.

******

Đông đi xuân về, vào đêm mưa thứ nhất sau khi vào xuân, Tần Nguyên bận rộn trong phòng sinh sản.

Lâm Thù Văn thật sự rất đau, ánh mắt mông lung, mơ hồ nghe thấy Nghiêm Dung Chi nói chuyện bên tai cậu, tay phải vẫn luôn được đối phương nắm chặt.

Mãi đến khi gần đến bình minh, bé con trong bụng mới được sinh ra, hai cha con Lâm Thù Văn đều bình an, nhưng cậu đã không còn nhiều sức, trước khi hôn mê còn muốn liếc mắt nhìn bé con mới sinh một cái, cậu thật sự quá mệt, một giấc ngủ này ước chừng ngủ mất hai ngày.

Mưa xuân kéo dài, trong phòng ngủ ấm áp, khô ráo, thỉnh thoảng vang lên tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Lâm Thù Văn mặc xiêm y rộng rãi, mềm mại, dựa vào lòng ngực Nghiêm Dung Chi uống canh gà, ngón tay thỉnh thoảng chọc bé con một cái, chạm vào khuôn mặt mềm mại như đậu hủ của bé cưng.

Lâm Thù Văn nói không sai, mấy tháng mang thai, đồ ăn đều bị bé con ăn hết, ăn đến vô cùng béo, cũng làm Lâm Thù Văn lúc sinh chịu tội không ít.

Bé con là con trai, mặt mày giống Nghiêm Dung Chi, lúc cười rộ lên thì giống Lâm Thù Văn.

Lâm Thù Văn chọc bé con một lát, uống canh gà xong, sau đó không lâu thì ngủ mất, một tháng hậu sản này cậu dường như đều nằm trên giường tĩnh dưỡng, lúc cần phải xuống giường, chân không chạm đất, đều do Nghiêm Dung Chi ôm cậu đi xử lý.

Lúc vào hè, Lâm Thù Văn ra khỏi phòng, khí hậu từ ấm chuyển sang nóng, cậu quay đầu nhìn xe đẩy bé con, sau đó đẩy bé con ra ngoài.

Nghiêm Dung Chi bưng một mâm trái cây cắt sẵn quay về phòng, không thấy người đâu, bèn xoay người đến chỗ xích đu, ôm Lâm Thù Văn vào lòng.

Sắc mặt Lâm Thù Văn hồng hào, thịt mềm trên eo vẫn còn, ôm lên giống một cục bông, lúc rảnh rỗi Nghiêm Dung Chi đều sẽ kéo cậu đến bên cạnh, ôm một cái.

"Ăn chút gì đi."

Lâm Thù Văn hé miệng ăn trái cây được đưa tới bên môi, ăn xong mới nói: "Thịt trên người ta hình như không giảm đi chút nào."

Nghiêm Dung Chi lau nước sốt dính bên miệng cậu: "Không sao."

Rồi đi xem bé con trong xe đẩy, thấy bé nhìn chằm chằm chim sẻ bay lượn trên bầu trời, bèn cúi đầu hôn lên trán Lâm Thù Văn, rồi m.út hôn cánh môi mềm mại, ngọt thanh.

Đã hơn một năm, Nghiêm Dung Chi gần như đều kiềm chế. Nghĩ đến đây, cách lớp quần áo mùa hè vu.ốt ve da thịt Lâm Thù Văn, hô hấp dần trầm xuống.

Lâm Thù Văn ôm cổ nam nhân, thanh âm vừa mới phát ra, nâng mắt lên đúng lúc bắt gặp đôi mắt long lanh, sáng ngời của bé con.

"..." Cậu có ý định đẩy Nghiêm Dung Chi ra, "Bé cưng đang nhìn chúng ta..."

Nghiêm Dung Chi liếc mắt, để quản sự tới chăm sóc bé con trước, còn mình thì ôm Lâm Thù Văn vào phòng ngủ.

Hắn nói: "Ta đã chờ từ mùa hè năm trước đến năm nay."

Dù vẫn đang là ban này, Nghiêm Dung Chi lúc này rất kiên định ôm người trong lòng ngực vào phòng, nhất thời không khống chế được sức lực, lòng bàn tay xé hư quần áo mùa hè mềm mại bên dưới.

Hắn nắm lấy mắt cá chân trắng nõn, xinh đẹp của Lâm Thù Văn, kéo về phía mình.
 
Sau Khi Địa Chủ Nhỏ Bị Ép Về Quê
Chương 92: Ngoại truyện 4: Bé con



Bảy năm sau.

Trong viện yên tĩnh, quản sự đứng bên ngoài, vài lần muốn vào nhà hỗ trợ, đều bị tiểu thiếu gia ngăn cản.

Ông ta thở dài một tiếng, dọn dẹp con diều cùng ngựa gỗ trong đình viện, cảnh xuân ấm áp, mấy con chim khách (*) đậu trên tường mái, hương hoa hòa cùng tiếng chim ríu rít, khiến sân viện thêm phần náo nhiệt.

Gần đây Lâm Thù Văn phải điêu khắc hoa văn trên trụ cửa của một nhà thương hộ, sau khi dùng xong bữa sáng thì đến dinh thự của đối phương để xem xét, làm ký lục, trước buổi trưa thì về nhà.

Quản sự tiếp đón: "Công tử về rồi."

Lâm Thù Văn rửa tay ở sảnh ngoài, rồi mới đến sân của chủ nhân.

Cậu gõ cửa trước, rồi mới gọi: "Tiểu Cẩn."

Bé con ngồi ngay ngắn trên sập, eo lưng thẳng tắp, quay đầu, đứng dậy bước đến phía bên phải của Lâm Thù Văn, cất giọng trong trẻo: "Cha."

Nghiêm Cẩn tuy mới bảy tuổi, tính tình đã trầm lặng, cẩn thận, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, biết tai trái của cha mình không nghe thấy, mỗi lần nói chuyện đều sẽ đứng về phía bên phải rồi mới mở miệng.

Lâm Thù Văn ôm lấy bả vai nhỏ của nhóc, vừa an tâm vừa cảm thấy may mắn.

An tâm là vì bé con hiểu lý lẽ, bảy năm nay hiếm khi để cậu cùng Nghiêm Dung Chi phiền lòng, còn cảm thấy may mắn là vì bé sinh ra không bị khuyết tật ở tai giống cậu, từ nhỏ đã khỏe mạnh.

Những năm qua, Lâm Thù Văn rất ít khi quản thúc Nghiêm Cẩn, chỉ cần nhóc không làm tổn thương người khác, không làm gì vi phạm đạo đức, những lúc còn lại, muốn chơi gì cũng được, Lâm Thù Văn còn làm rất nhiều món đồ chơi mà trẻ con yêu thích, trong đình viện có thể dễ dàng bắt gặp khắp nơi.

Nhưng kể từ khi năm tuổi trở đi, Nghiêm Cẩn không còn chơi nữa.

Nghiêm Cẩn nói: "Giấy bút để đi học, con đều đã cất hết vào túi đựng sách, không thiếu thứ nào."

Ban đầu Lâm Thù Văn định sau khi về nhà sẽ thu dọn giúp cho bé con, nghe vậy, khóe môi cong lên, cười nói: "Bé cưng thật chăm chỉ."

Khuôn mặt nhỏ của Nghiêm Cẩn cứng đờ, sau một lúc lâu, nghiêm túc nói: "Hài nhi đã bảy tuổi rồi, cha đừng gọi hài nhi là bé cưng nữa..."

Nghiêm Dung Chi từ bên ngoài trở về, bước vào trong cánh cửa, nghe được lời Nghiêm Cẩn nói, bèn lên tiếng: "Trong nhà gọi thế nào mà không được, Thù Văn vui là được."

Nghiêm Cẩn im lặng ngẫm nghĩ: Được rồi, cha nhóc thích mới là quan trọng nhất.

Thế là thương lượng: "Vậy bên ngoài có thể đừng gọi như vậy không?"

Lâm Thù Văn nghĩ kỹ một lúc, đồng ý.

Dù sao bé con cũng đang dần dần lớn lên, ở bên ngoài hoặc trong lớp học sẽ quen biết bạn mới.

Hiện giờ đúng vào giai đoạn trẻ bắt đầu hình thành lòng tự trọng, có lẽ không muốn người khác thấy mình còn non nớt, về tình cảm có thể tha thứ.

Nghiêm Cẩn mới bảy tuổi nhưng đã có dáng vẻ của một người lớn, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ, mấy năm nay đã quen đi theo bên cạnh trưởng bối, bỗng phải tách ra, không khỏi có chút bối rối và mơ hồ.

Dù chỉ tách ra vào ban ngày, tan học là có thể về nhà ngay, nhưng nhóc vẫn cảm thấy bàng hoàng.

Lúc nhóc bốn tuổi đã bắt đầu ngủ riêng với cha và phụ thân, nghe phụ thân nhóc nói, đáng ra lúc ba tuổi đã phải ngủ một mình rồi, nhưng vì cha đã cầu tình, nên vẫn được nằm giữa trưởng bối, ngủ cùng họ thêm một năm nữa.

Thế nên, dù tự nhận là rất hiểu chuyện và chững chạc, nhưng khi Nghiêm Cẩn nghĩ đến việc phải tách khỏi trưởng bối, nhóc cúi đầu, cố gắng che giấu chút không nỡ trong đôi mắt.

Đêm khuya, sau khi tắm gội xong, Lâm Thù Văn bị Nghiêm Dung Chi ôm lấy eo nằm xuống, vạt áo buông lỏng, cơ thể ấm áp đang muốn phủ lên, đôi mắt mê ly của cậu hơi động đậy, như thể mối liên kết giữa cha và con, nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai Nghiêm Dung Chi, đẩy người ra.

Hơi thở dồn dập của Nghiêm Dung Chi hơi ngưng lại: "Sao vậy em?"

Lâm Thù Văn kéo lại vạt áo, xỏ giày bước xuống giường.

Cậu đứng phía sau cửa, kéo nhẹ cánh cửa ra, cúi đầu đối diện với nhóc con.

"Bé cưng."

Nghiêm Dung Chi bước đến, nhíu mày.

"Sao không về phòng ngủ, chạy đến ngoài cửa làm gì?"

Lâm Thù Văn dắt tay Nghiêm Cẩn, dò hỏi: "Không ngủ được, hay muốn ngủ cùng cha?"

Lông mày Nghiêm Dung Chi hơi giật giật, không đợi nhóc trả lời, Lâm Thù Văn hãy còn nói: "Bé cưng lúc bốn tuổi đã bắt đầu ngủ riêng với ta, ngày mai nó phải đi học, chắc là có chuyện muốn nói với ta."

Thế là dắt Nghiêm Cẩn lên giường, Nghiêm Dung Chi trầm mặc.

Nghiêm Cẩn nằm cạnh cha mình, trên người cha có một mùi hương dịu dàng, ấm áp, làm nhóc thấy an tâm.

Vậy nên, nhóc nằm sát lại càng ngày càng gần, vô tình chạm phải đôi mắt sâu thẳm của phụ thân, yên lặng thu lại ngón tay đang nắm chặt vạt áo của cha mình.

Tuy Nghiêm Cẩn hiếm khi muốn gần gũi cha trong chốc lát như lúc này, nhưng khi ở gần vẫn tương đối im lặng và hướng nội, không phải người nghĩ gì nói đó.

******

Hôm sau, sau khi ngủ một đêm ở phòng ngủ cùng với Lâm Thù Văn, Nghiêm Cẩn đã khôi phục lại trạng thái bình thường, dậy sớm rửa mặt, mặc xong y phục mùa xuân, đeo túi đựng sách lên, chải chuốt tóc tai gọn gàng, ăn sáng xong liền đi học.

Lâm Thù Văn cùng Nghiêm Dung Chi dắt nhóc lên xe ngựa, một nhà ba người tới ngoài cửa trường học, thu hút không ít ánh mắt.

Đưa Nghiêm Cẩn đến trước cầu thang, Lâm Thù Văn nói: "Tan học ta cùng phụ thân của con sẽ đến đón con."

Nghiêm Cẩn gật đầu: "Hài nhi biết rồi ạ."

Nhìn theo bóng dáng Nghiêm Cẩn đi lên cầu thang, bước vào trường, Lâm Thù Văn xoay người quay về xe ngựa.

Cậu lo Nghiêm Cẩn không thể thích ứng với trường học, Nghiêm Dung Chi nói: "Cẩn Nhi thông minh, sẽ biết cách ứng phó."

Thành thân mười mấy năm, Lâm Thù Văn cũng không có thay đổi gì nhiều, đôi mắt hạnh to tròn sáng ngời, vẫn giữ được chút ngây thơ thuở ban đầu.

Dù Nghiêm Cẩn đã bảy tuổi, nhưng nếu không nói, cũng sẽ không nhìn ra cậu đã có một đứa con bảy tuổi.

Lâm Thù Văn nhẹ thở dài: "Là ta lo lắng quá."

Cậu ngượng ngùng cười nói: "Thậm chí còn không chín chắn bằng bé cưng, cũng may tính tình nó giống chàng, nếu giống ta, ta nhớ rõ lúc còn nhỏ, ta không dám ra ngoài gặp ai."

Nghiêm Dung Chi không đồng ý, thấp giọng nói: "Cục cưng tốt lắm."

Lời này khiến gương mặt Lâm Thù Văn đỏ bừng: "Ta đã lớn vậy rồi, Nghiêm Dung Chi, chàng đừng gọi ta vậy nữa."

Nghiêm Dung Chi nói: "Hiện tại không có ai mà, huống hồ ta không giống em lén lút gọi Cẩn Nhi là bé cưng."

Dù đã qua bao lâu, Lâm Thù Văn vẫn luôn là trân quý trong lòng hắn, dù đã có Cẩn Nhi cũng không hề thay đổi.

Hôm đó, Nghiêm Dung Chi dẫn Lâm Thù Văn đi dạo một vòng phố đông, đến khi tan học, hai người cùng nhau đến ngoài trường đón Nghiêm Cẩn.

Một đám trẻ ùa ra từ bên trong, Nghiêm Cẩn không giống tụi con nít cãi cọ ồn ào, quả nhiên là đứa thẳng lưng nhất, vẻ mặt cùng khí chất đều có chút bóng dáng của Nghiêm Dung Chi.

Nhóc nhìn thấy trưởng bối, bước chân hơi dừng lại, chần chờ một lúc, tạm thời rũ bỏ vẻ ngoài rụt rè, chững chạc của mình, chạy về phía cha cùng phụ thân của nhóc như mấy đứa nhỏ khác.

Lâm Thù Văn ôm lấy Nghiêm Cẩn chạy về phía mình, túi đựng sách của nhóc cũng được phụ thân xách đi.

Bé con sắc mặt ửng đỏ, kiềm nén sự vui sướng: "Cha, phụ thân, làm phiền hai người đến đón hài nhi."

Một bàn tay của Lâm Thù Văn được Nghiêm Dung Chi nắm lấy, tay khác nắm tay bé con.

Cậu cười tủm tỉm nói: "Về nhà thôi."

– HẾT NGOẠI TRUYỆN –

Editor có lời muốn nói:

(*) Chim khách: hay còn gọi là Hỉ Thước (喜鹊, nghĩa là con chim báo điềm lành). Hỉ thước được xem là loài thần điểu, có khả năng dự báo trước những thay đổi của tự nhiên. Hỉ thước thường chỉ kêu khi trời khô ráo, có nhật quang nên còn được gọi là Dương điểu (chim mặt trời). Loài chim này còn nhận biết được gió, nếu như năm nào đó nhiều gió nó sẽ làm tổ chỗ cành cây tương đối thấp để tránh gió. Người ta có thể dựa vào những đặc tính này để nắm được những chuyển biến của thiên nhiên, trời đất.
 
Back
Top Bottom