Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 50: Chương 50



Cậu chắc là bị cơn nóng đầu làm mờ lý trí, chưa suy nghĩ đã buột miệng nói ra.

Mùi hương hoa tràn ngập, vì xấu hổ mà cơ thể Hạ Khai thoáng tỏa ra chút ngọt ngào. Luồng pheromone mỏng manh quấn lấy lọn tóc của Ngụy Thầm, xoay tròn bên khóe môi hắn, e dè như muốn đặt một nụ hôn xuống.

Vừa hỏi xong, Hạ Khai lập tức hối hận. Hoa đã dâng lên, rút lại không được, mà không rút lại thì chẳng khác nào ép cưới Ngụy Thầm. Nếu hắn không đồng ý, tình cảnh của cả hai sẽ càng khó xử.

Bó hoa trong tay bỗng nhẹ bẫng, Hạ Khai sững sờ nhìn Ngụy Thầm nhận lấy nó, nghẹn lời.

Cậu tìm lại giọng nói vỡ vụn: "Thầy… thầy nhận hoa của em là có ý gì?"

Ngụy Thầm bật cười khẽ: "Em nói cưới, vậy về rồi tôi sẽ sắp xếp."

"Em…" Trái tim Hạ Khai như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực: "Em chỉ nói linh tinh thôi, ai lại kết hôn nhanh như vậy chứ!"

Nhưng cậu cũng đã cầu hôn rồi, hơn nữa là chủ động nói ra. Giờ mà phủ nhận thì chẳng khác nào kẻ bạc tình phủi tay.

Thầy nói về rồi sẽ sắp xếp chuyện cưới xin… Hạ Khai cảm thấy cổ họng nóng ran, im lặng hồi lâu, không biết có nên thực sự kết hôn với Ngụy Thầm hay không.

"Mọi chuyện cứ để tôi lo."

Hạ Khai quan sát kỹ sắc mặt Ngụy Thầm. Đối phương vẫn điềm nhiên như nước, dường như đối với chuyện kết hôn, hắn không phản đối cũng chẳng quá hân hoan.

“Câu nói của em khi nãy, tôi rất thích nghe.”

Hạ Khai: "…"

Nhìn điệu bộ không hề giống nói đùa, cậu cũng không tìm được lý do để biện hộ. Dù sao thì chuyện nhớ đối phương đến sinh ảo giác là thật, còn kết hôn lại là suy nghĩ bộc phát trong khoảnh khắc.

Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện sau này có lập gia đình hay không. Với xuất thân như cậu, liệu có ai ngó ngàng tới không? Lùi thêm một bước, dù có kết hôn, cậu cũng chưa bao giờ tưởng tượng về cuộc sống sau đó, liệu mình có đủ khả năng để xây dựng một mái ấm.

Hạ Khai lớn lên trong cảnh gia đình đổ vỡ, môi trường trưởng thành đầy áp lực và méo mó. Chính vì chưa từng có một gia đình đúng nghĩa, nên cậu không dám dễ dàng thử nghiệm.

Cơn xúc động dần lắng xuống, Hạ Khai nghiêm túc hỏi Ngụy Thầm: "Thầy ơi, thầy nghĩ hôn nhân là chuyện giữa em với thầy, hay là chuyện giữa em với cả gia tộc Ngụy? Hoặc là cả hai? Em không có gia đình đứng sau, tôi chỉ là một đứa cô độc mà thôi."

Một con phù du chẳng thể lay động đại thụ, đạo lý môn đăng hộ đối cậu vẫn hiểu. Dù Ngụy Thầm có quyền cao chức trọng thế nào, là người nhà họ Ngụy, hắn vẫn phải cân nhắc nhiều điều.

Hạ Khai chưa bao giờ dựa vào sự dung túng của Ngụy Thầm để vô hạn làm càn. Kết hôn là chuyện hệ trọng, cậu hy vọng đối phương có thể suy nghĩ thấu đáo. Dù pheromone của họ phù hợp đến thế nào… không, chẳng thể chỉ dùng từ "phù hợp" để miêu tả, họ là duy nhất của nhau.

"Thầy, thầy suy nghĩ vài ngày đi. Nghĩ kỹ rồi về hãy cho em câu trả lời, được không?"

Hạ Khai cũng muốn cho bản thân thời gian để suy xét. Đôi lúc cậu không phân biệt nổi cảm xúc của mình với Ngụy Thầm là do chiếm hữu nhiều hơn, hay là thứ gì khác.

Nhưng rõ ràng, tâm trí cậu đã bị Ngụy Thầm chiếm trọn. Không thể nào chỉ là tình nghĩa thầy trò như trước nữa. Cậu không muốn đưa ra quyết định để rồi hối hận.

Ngụy Thầm nhìn cậu, nghiêm túc gật đầu.

.

Căn hộ xa hoa này có một điểm kỳ lạ khó hiểu: trong dinh thự rộng lớn như vậy, lại chỉ có một phòng ngủ. Điều không hợp lý hơn nữa là trong phòng chỉ có một chiếc giường đôi, rõ ràng là chuẩn bị sẵn cho cặp đôi.

Hạ Khai do dự: "Không đặt thêm phòng khác sao?"

Ngụy Thầm liếc cậu, như thể thấy buồn cười.

Cậu định đi hỏi lễ tân xem còn phòng trống không, nhưng quay đầu lại thì nghe thấy giọng điệu hơi bất đắc dĩ của Ngụy Thầm.

"Hạ Khai, ở cạnh tôi khiến em áp lực đến vậy sao?"

Hạ Khai nghĩ thầy đang dùng sai kiểu câu nghi vấn. Đúng là có áp lực thật.

Ngụy Thầm nới lỏng cổ áo, mái tóc chỉnh tề có chút rơi xuống trán, trông hắn có phần thư thái hơn ngày thường: "Em sợ tôi?"

Hạ Khai: "…"

Ngụy Thầm vẫn thong dong hỏi: "Sao lại sợ tôi chứ?"
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 51: Chương 51



“...”

"Khai Khai."

Lúc này, ánh mắt Ngụy Thầm mới lộ ra chút bất đắc dĩ. "Em nói cho tôi đi?"

Hạ Khai đấu tranh nội tâm một hồi, cuối cùng vẫn lựa chọn nói thật.

“Em sợ thầy đối xử tốt với em, sợ thầy đến quá gần.” Nói rồi, cậu trở nên hoang mang, ánh mắt càng lộ rõ sự tự ti và áy náy.

Hạ Khai đến từ một môi trường tăm tối, giá trị bản thân cực kỳ thấp. Dù bề ngoài Hạ Khai luôn lạc quan cởi mở nhưng khi thực sự tiến vào sâu bên trong nội tâm của cậu, không khó để nhận ra rằng thiếu niên vẫn luôn sợ hãi sự ấm áp, luôn cho rằng mình không xứng đáng. Cậu lo lắng sẽ nợ đối phương quá nhiều, rồi đến một ngày khi phải trả, liệu có trả nổi không?

“Thầy ơi.”

Hạ Khai chủ động quỳ xuống trước Ngụy Thầm, vòng tay nửa ôm lấy đầu gối hắn, mặt cọ vào một bên. Tư thế này cực kỳ ỷ lại, cậu mong Ngụy Thầm sẽ đặt tay lên đầu mình, nhẹ nhàng xoa một cái.

Hạ Khai khẽ hỏi: “Có thể nào thầy chỉ thích em thôi không? Mãi mãi chỉ thích em thôi.”

Ngay cả khi như thế, liệu đối phương có thể bao dung vô điều kiện vĩnh viễn không?

“Thầy, nếu bây giờ em xin thầy buông tha em, có phải là chuyện hoang đường không?”

Ngụy Thầm không trả lời, chỉ trực tiếp bế cậu lên.

Trước mặt một Alpha, bất kỳ Omega nào cũng không có cơ hội áp chế về thể hình, huống hồ bởi vì do bộ gene đã bị đột biến nên Hạ Khai còn gầy hơn so với trước kia.

Hai chân bị ép phải tách ra, cậu không thoải mái giãy nhẹ, đối diện với đôi mắt đen láy, sâu thẳm của Ngụy Thầm: “Thầy… tư thế này khó chịu quá…”

Bàn tay giữ chặt sau lưng Hạ Khai trượt xuống một chút, như một kiểu trừng phạt của người thầy dành cho học trò. Tiếng vỗ nhẹ vang lên khiến Hạ Khai đỏ mặt, khiến cậu vừa xấu hổ vừa tức giận.

“Thầy!”

Ngụy Thầm bình thản hỏi: “Phải làm sao để Khai Khai tin rằng tôi thực sự yêu em đây?”

Hạ Khai im lặng.

Ngụy Thầm cúi xuống, hôn lên trán cậu, chạm vào từng đầu ngón tay. Ánh mắt hắn luôn dịu dàng như làn gió xuân nhưng lại không cho phép Hạ Khai né tránh.

“Khai Khai, nhìn tôi.”

Cả người Hạ Khai run lên.

Người thầy này của cậu, dù luôn giữ dáng vẻ nghiêm nghị nhưng những nơi hai người chạm vào nhau lại nóng bỏng đến lạ thường.

Cậu không hiểu nổi, vì sao lại có người có thể cân bằng giữa sự dịu dàng và bản năng nguyên thủy đến vậy.

Tựa như một con thú dữ đang tỏ ra ôn hòa, nói với cậu rằng nó vô hại, sẽ không làm tổn thương cậu. Nhưng đồng thời, nó cũng bày ra những chiếc răng nanh sắc bén nhất, nắm chặt vũ khí trong tay, lại bảo rằng sẽ không dùng thứ kia để làm gì cả.

Hạ Khai thở dài, siết chặt vòng tay ôm lấy Ngụy Thầm.

Cậu lẩm bẩm: “Thầy đúng là háo sắc mà!”

Không có ý trách móc hay tránh né, Ngụy Thầm cho cậu cái gì, cậu đều tiếp nhận.

Ngụy Thầm khẽ ừm một tiếng.

Hai người cứ thế ôm nhau mà không nói gì. Hạ Khai tâm tư rối bời, cuối cùng lại ngủ thiếp đi trong lòng hắn.

.

Những ngày sau đó, Ngụy Thầm vẫn bận rộn với các cuộc họp. Người được cử đến chăm sóc Hạ Khai đưa cậu đi dạo quanh khu vực xung quanh nhưng lúc nào cũng có vệ sĩ theo sát, khiến Hạ Khai chẳng còn hứng thú. Cậu thầm đếm ngược số ngày còn lại để về nhà.

Mỗi đêm, cậu đều cùng Ngụy Thầm nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, đối diện nhau. Nhưng kể từ hôm đó, sau khi Ngụy Thầm nói rằng hắn bị cậu mê hoặc, hắn không hề có thêm hành động nào vượt quá ranh giới thể xác.

Dấu ấn tạm thời vẫn còn hiệu lực thêm một thời gian nữa. Hạ Khai cảm thấy người thầy này của cậu lúc nóng lúc lạnh, những gì xảy ra hôm ấy giống như một giấc mơ.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 52: Chương 52



Kỳ họp kéo dài đến nửa tháng.

Trên đường trở về Liên bang, phi thuyền gặp phải vùng khí lưu bất ổn, Hạ Khai bị chao đảo đến khó chịu. Cậu nhìn sang Ngụy Thầm, thấy hắn vẫn điềm nhiên như không, ban đầu cậu cố nén không nói gì, nhưng đến khi bị hắn ôm trọn vào lòng, cậu cũng chỉ giả vờ tránh né một chút, sau đó thuận thế rúc vào cổ hắn.

“Thầy không khó chịu sao?”

Cậu hỏi một câu ngây thơ đến mức buồn cười, Ngụy Thầm lại phối hợp đáp lại, ý cười hiện lên nơi đáy mắt, hiếm khi đùa giỡn với cậu: “Nếu tôi cũng khó chịu thì ai chăm sóc Khai Khai đây?”

Hạ Khai nghẹn họng, lẩm bẩm: “Ai cần thầy chăm chứ…”

Rõ ràng cậu nói dối trắng trợn nhưng lòng lại chột dạ không thôi.

Ngụy Thầm vẫn luôn quan t@m đến cậu, nếu cậu còn mạnh miệng nữa, chẳng khác nào quá vô tâm.

Cậu hậm hực nói: “Em đúng là ngày càng giống phái nữ luôn lúc này lúc kia nhỉ?”

Ngay cả chính cậu cũng không chịu nổi bản thân.

Ngụy Thầm lại không hề thấy phiền, hắn cúi đầu hôn nhẹ lên gò má cậu: “Ngủ một lát đi.”

Cả quãng đường trở về, Hạ Khai chiếm trọn vị trí trong lòng Ngụy Thầm. Vừa xuống phi thuyền, đặt chân đến thủ đô Liên Bang, cậu đã đổ bệnh.

Ngụy Thầm trực tiếp bế cậu về nơi ở của mình thay vì đưa cậu về nhà họ Ngụy.

Vừa vào cửa, cậu đã thấy bác sĩ đang chờ sẵn. Ý thức Hạ Khai mơ hồ, chỉ lờ mờ nhận ra bản thân được Ngụy Thầm ôm suốt quá trình kiểm tra, toàn thân nóng hầm hập, hắn nhanh chóng dùng khăn ướt lau giúp cậu.

Vật lộn cả nửa ngày, Hạ Khai miễn cưỡng mở mắt, thấy Ngụy Thầm vẫn chưa đi, viền mắt nóng bừng.

“Thầy ơi, là em đã khiến thầy trễ tiến độ công việc rồi.”

Ngụy Thầm đưa cốc nước đến bên môi, để cậu uống mấy ngụm, sau đó ra hiệu cho cậu nghỉ ngơi.

Cơn bệnh này kéo dài cả tuần, Hạ Khai gần như chỉ có thể nằm trong phòng. Ban ngày, khi trời nắng, Ngụy Thầm còn bế cậu ra ban công phơi nắng.

Cậu muốn dùng thuốc để giảm bớt khó chịu nhưng Ngụy Thầm vẫn không cho, chỉ kiên trì dùng phương pháp vật lý để giảm nhẹ triệu chứng.

Cậu chịu không nổi nữa, túm cổ áo hắn, van nài: “Thầy, cho em uống thuốc đi…”

Ngụy Thầm khẽ lau những giọt mồ hôi nơi khóe mắt cậu: “Khai Khai, cố chịu thêm chút nữa.”

Hạ Khai trừng mắt, giọng mềm nhũn: “Rốt cuộc thầy muốn em nhịn cái gì? Cơ thể em có chuyện gì mà thầy còn giấu?”

Ngụy Thầm im lặng một lúc, ánh mắt hắn thấp thoáng chút đau xót cho thiếu niên trước mặt mình: “Khai Khai, em có biết về tinh thần thể không?”

Đương nhiên là Hạ Khai hiểu rất rõ. Không phải ai cũng có tinh thần thể, những Alpha và Omega có thể thức tỉnh tinh thần thể đều là những người có năng lực vô cùng đặc biệt.

Ngụy Thầm nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán cậu, giọng điệu bình thản: “Khai Khai đang trải qua giai đoạn đặc biệt này. Trong cơ thể em, một tinh thần thể đang thức tỉnh.”

Hạ Khai sững sờ, tốc độ tiêu hóa ý nghĩa trong câu nói của Ngụy Thầm chậm đến lạ thường.

Cậu là một Omega bị đột biến, đáng lẽ như vậy đã đủ khác biệt rồi, sao còn có tinh thần thể nữa chứ?

Trước đây, khi nghe giảng trên lớp, cậu từng vô cùng ngưỡng mộ những Alpha có tinh thần thể của riêng mình, cũng từng mơ rằng mình có thể thức tỉnh. Nhưng khả năng xuất hiện tinh thần thể đối với người bình thường chỉ là một phần triệu. Không ngờ rằng sau khi biến thành một Omega bị đột biến, ông trời lại ném cho cậu một món quà bất ngờ như vậy.

Hạ Khai khẽ mấp máy môi, mơ hồ nắm chặt lấy ngón tay của Ngụy Thầm: “Vậy… vậy tinh thần thể của em là gì? Tại sao em vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của nó?”

Câu hỏi này cũng chính là điều khiến Ngụy Thầm lo lắng. Cơ thể của Hạ Khai vô cùng yếu ớt, một vật chứa mong manh khó mà chịu đựng thêm một tổn thương nào nữa. Cơn đau trong quá trình thức tỉnh tinh thần thể sẽ khác nhau tùy theo thể trạng của mỗi người. Vài ngày trước, Hạ Khai sốt cao không dứt, Ngụy Thầm chỉ có thể để bác sĩ tiêm thuốc giúp giảm bớt phản ứng thức tỉnh tinh thần thể cho cậu. Hắn đã âm thầm đưa ra quyết định này mà không nói với Hạ Khai. Nhìn cậu vẫn còn mơ hồ chưa hay biết, Ngụy Thầm cũng không định tiết lộ thêm.

“Cứ chờ thêm một thời gian nữa.”

Hạ Khai ôm đầu: “Em vẫn thấy kỳ lạ lắm.”

Nhưng thầy sẽ không lừa cậu. Hạ Khai ôm chặt lấy Ngụy Thầm, như nắm lấy cọng rơm cứu mạng: “Thầy ơi, em khó chịu quá, khó chịu chết mất thôi…”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 53: Chương 53



Lượng thể lực và tinh thần tạm thời hồi phục nhanh chóng bị tiêu hao cạn kiệt. Hạ Khai mơ màng tựa vào lòng Ngụy Thầm, cả người như đang trôi nổi giữa biển lửa, từng đợt nhiệt nóng rực từ trong cơ thể cậu không ngừng trào ra.

Ngụy Thầm vén tay áo ngủ của Hạ Khai lên. Cánh tay gầy gò hơn so với người bình thường. Trước đây, cậu thường xuyên bỏ bữa, khiến hai chúng gầy trơ xương, gần đây mới có chút da thịt hơn một chút nhưng vòng tay vẫn lỏng lẻo như cũ.

Bác sĩ đứng bên cạnh chờ lệnh, nhận được ánh mắt ra hiệu của Ngụy Thầm mới tiếp tục tiêm thuốc cho Hạ Khai.

Cảm giác đau nhói thoáng qua khiến Hạ Khai hơi nhíu mày. Dòng thuốc lạnh lẽo đối chọi kịch liệt với cơn sốt cao trong cơ thể, cậu lúc nóng lúc lạnh, cả người như một lò nung sắp vỡ vụn.

Không nhớ được cơn đau này kéo dài bao lâu, khi ý thức quay lại lần nữa, Hạ Khai đang ở trong phòng tắm. Hơi nước ấm áp bao trùm lên da thịt, Hạ Khai mơ màng khẽ r3n rỉ vài tiếng, cố gắng cử động cánh tay.

Chỉ vừa nhúc nhích một chút, Hạ Khai đột nhiên cứng đờ.

Cậu bỗng nhận ra các giác quan của mình bị phóng đại vô hạn lúc nào không hay. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng dòng nước ấm áp lượn lờ khắp cơ thể mình. Nhưng thứ nóng hơn cả nước lại chính là nhiệt độ từ người đang áp sát sau lưng cậu. Một chiếc đầu gối mềm nhẹ nâng lên một bên, Hạ Khai khẽ rên một tiếng, hoàn toàn không ngờ rằng mình lại đang… tắm ch ung với thầy.

Cậu khó khăn quay đầu nhìn đối phương. Gương mặt của Ngụy Thầm trầm tĩnh, vẻ cấm dục rõ nét nhưng lại không nghiêm nghị đến mức như bề ngoài thể hiện. Dù sao thì cơ thể đàn ông sẽ không nói dối.

Hạ Khai nghẹn giọng: “Thầy ơi, thầy buông em ra được không?”

Tư thế hiện tại khiến cậu có một cảm giác không nói nên lời, quá mức thân mật khiến cả người cậu run lên. Miệng thì bảo Ngụy Thầm giữ khoảng cách nhưng cơ thể lại vô thức bám chặt lấy đối phương, toàn thân mềm nhũn, chỉ muốn dựa sát vào hắn.

Chẳng bao lâu, Hạ Khai nhận ra có gì đó không ổn. Như thể trên người Ngụy Thầm có thứ gì đó mang sức hấp dẫn trí mạng đối với cậu, khiến cậu không kìm được mà đến gần. Một cảm giác rung động đầy sứ mệnh nào đó len lỏi trong tim cậu.

Cậu lẩm bẩm: “Rốt cuộc em bị làm sao vậy chứ…”

Cậu muốn Ngụy Thầm ôm lấy mình, muốn hắn yêu mình, muốn hắn chiếm hữu mình. Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, tuyến thể sau gáy Hạ Khai lập tức tràn ra một lớp hơi ẩm. Đối diện với cảm xúc rung động mãnh liệt này, cậu không thể thốt nên lời với Ngụy Thầm.

“Thầy, hôn em một cái đi. Nha?”

Một lời cầu xin đầy thành kính và đáng thương. Cậu không để ý đến giọt lệ tròn xoe như hạt châu tràn ra khỏi khóe mắt. Chưa kịp đợi Ngụy Thầm trả lời, cậu đã nóng lòng hôn lên môi hắn.

Trong giấc mơ, Hạ Khai thấy một con thú khổng lồ đang ẩn mình dưới đáy biển sâu, chiếc đuôi dài của nó quấn chặt lấy cậu.

Cậu kêu lên một tiếng trong giấc mộng đầy mê đắm đó. Tầm nhìn lắc lư dần ổn định lại, còn một cánh tay phía sau vẫn đang quấn quanh người cậu. Hạ Khai nghiêng đầu, kinh ngạc nhận ra rằng, người thầy luôn ôn hòa và nghiêm nghị của cậu, giờ phút này lại toát ra một loại khí thế xâm chiếm bất ngờ..

Những ngày gần đây, Hạ Khai liên tục mơ thấy rất nhiều giấc mơ hỗn loạn. Trong mỗi giấc mơ ấy, không ngoại lệ, đều xuất hiện một chiếc đuôi khổng lồ quấn chặt lấy cậu, siết đến mức không thở nổi. Mỗi lần tỉnh dậy, người cậu đều đầm đìa mồ hôi, mái tóc dài ướt đẫm hết lớp này đến lớp khác. Có lẽ chỉ là ảo giác, cậu nhíu mũi, mơ hồ cảm nhận được trong tóc mình phảng phất mùi biển.

Sau cơn sốt cao, cơ thể Hạ Khai rơi vào trạng thái mệt mỏi cực độ, phần lớn thời gian đều chìm trong giấc ngủ. Nhân lúc Ngụy Thầm không có mặt, cậu bí mật hỏi bác sĩ. Bác sĩ bảo rằng tình trạng hiện tại của cậu cần ngủ nhiều để bổ sung năng lượng bị tiêu hao, còn kê thêm một loại thuốc có vị kỳ lạ.

Trước đây, Ngụy Thầm không cho cậu uống thuốc. Vậy mà khi cậu vừa chịu đựng qua giai đoạn nguy hiểm, hắn lại ép cậu phải uống thuốc đúng giờ mỗi ngày.

Chuyện về tinh thần thể cũng rơi vào bế tắc. Ngoại trừ trận sốt cao trước đó, Hạ Khai không hề cảm nhận được bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy tinh thần thể của mình đã thức tỉnh. Nếu không phải vì đã ba lần bốn lượt xác nhận với bác sĩ, cậu suýt nữa đã nghi ngờ rằng Ngụy Thầm nói dối mình.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 54: Chương 54



Vào một buổi chiều đầy nắng, Hạ Khai uể oải bò ra khỏi giường, gọi video với Kỷ Vãn.

Cậu chậc lưỡi, tò mò sao Kỷ Vãn càng ngày càng đen, người cũng gầy đi trông thấy, nhưng ánh mắt lại vô cùng sáng rõ. Chính vì vậy, Hạ Khai lo lắng hỏi có phải Ngụy Thầm đã ngược đãi cậu ấy không.

Kỷ Vãn vẫn thản nhiên như cũ: “Thay vì lo cho tôi thì lo cho bản thân cậu trước đi.”

Hạ Khai nghẹn lời, một lúc sau mới lên tiếng: “Bọn họ nói tinh thần thể của tôi đang thức tỉnh nhưng tôi chẳng cảm nhận được gì cả.”

Cậu càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, thậm chí nghi ngờ Ngụy Thầm đã dặn bác sĩ giấu cậu điều gì đó.

“Kỷ Vãn, anh nghĩ sao?”

Rồi lại hỏi: “Anh đã từng thấy tinh thần thể chưa? Khi người khác thức tỉnh tinh thần thể thì sẽ thế nào?”

Kỷ Vãn lắc đầu, anh cũng chỉ biết sơ sơ về tinh thần thể: “Tôi có một người bạn là Omega, lúc cậu ta thức tỉnh tinh thần thể cũng không bị đau đớn như cậu.”

Ngụy Thầm tự ý đưa ra quyết định này cho Hạ Khai, khiến Kỷ Vãn không biết nên cảm thấy tiếc nuối thay cậu hay vui mừng cho cậu. Ít nhất, người nắm quyền nhà họ Ngụy thực sự quan t@m đến cậu, dù điều này có thể khiến Hạ Khai đau lòng khi biết sự thật. Không ai thích việc bị che giấu và mất đi quyền lựa chọn của mình.

Nhưng ngay khoảnh khắc Hạ Khai được Ngụy Thầm cứu về, cậu đã không còn bất kỳ lựa chọn nào nữa.

Kỷ Vãn cân nhắc rồi đánh giá: “Anh ta có h@m muốn chiếm hữu và khát vọng bảo vệ cậu rất mãnh liệt.”

Hạ Khai vẫn còn đang bận suy nghĩ về việc tóc mình dài ra. Từ lúc cậu sốt cao đến khi mơ mơ màng màng gần một tháng trời, thời gian ấy ngoại trừ những lúc được Ngụy Thầm bế ra ngoài, cậu hầu như không tự mình xuống giường. Đôi chân mỗi ngày đều được Ngụy Thầm xoa bóp, dù có hơi mỏi nhừ nhưng không đến mức không thể đi lại.

Cậu đấm đấm vào chân mình, nói với Kỷ Vãn: “Thực ra thầy ấy rất tôn trọng tôi.”

Chỉ cần là điều Hạ Khai muốn làm, Ngụy Thầm chưa từng ngăn cản, kể cả việc để mặc cậu ăn mặc lòe loẹt để chọc tức bà cụ, luôn cưng chiều để cậu vui vẻ nghịch ngợm.

Nhưng lời của Kỷ Vãn cũng có lý. Dù có tùy hứng thế nào, cậu chung quy vẫn chỉ có thể ngang bướng trong phạm vi mà Ngụy Thầm cho phép. Chỉ là phạm vi đó lại rộng hơn cậu tưởng rất nhiều, đến mức Hạ Khai hoàn toàn không đoán được giới hạn bao dung của đối phương nằm ở đâu.

Kỷ Vãn chăm chú nhìn Hạ Khai đang rơi vào suy tư, đưa ra một số lời khuyên về việc dùng thuốc nhưng không dám nói nhiều hơn. Người nắm quyền nhà họ Ngụy thủ đoạn cao thâm, ngay cả việc lấy được thông tin và tham gia vào chuyện này cũng đã phải trả giá không hề nhỏ. Hạ Khai và cậu ấy xem như có duyên nhưng duyên phận đôi khi chỉ nên dừng lại ở điểm thích hợp, nói quá nhiều cũng chỉ hại Hạ Khai, khiến cậu thêm phiền não. So với việc đau đầu suy nghĩ, có lẽ chẳng biết gì vẫn tốt hơn.

Cuộc trò chuyện kéo dài gần một tiếng, Kỷ Vãn chủ động ngắt cuộc gọi video. Không lâu sau, nội dung cuộc trò chuyện này sẽ bị báo cáo lại với Ngụy Thầm. Giữa những tầng tầng lớp lớp giám sát, Kỷ Vãn hiểu rõ, còn Hạ Khai thì hoàn toàn không hay biết.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hạ Khai ôm gối ngồi trên giường thẫn thờ một lúc, rồi đi xuống lầu tìm quản gia. Cậu tìm mãi nhưng không thấy ai.

Căn nhà của Ngụy Thầm rất lớn, trong suốt một tháng ở đây, ngoại trừ phòng ngủ, Hạ Khai chưa từng bước chân đến những nơi khác. Cậu tìm người một lúc thì vô thức đi lên tầng thượng. Đằng sau cánh cửa kính trong suốt, mặt nước ánh lên những gợn sóng lấp lánh, cảnh tượng trước mắt khiến cậu sững sờ.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 55: Chương 55



Hơi nước lạnh lẽo ập đến, mang theo chút mặn mòi của biển. Hồ nước ngoài trời phản chiếu ánh sáng từ bên ngoài, tạo thành từng vòng tròn ánh sáng chập chờn trên mặt nước.

Mặt hồ phẳng lặng, Hạ Khai nhìn chăm chú một lúc, mơ hồ có cảm giác dường như có thứ gì đó sắp trồi lên từ đáy nước. Cậu vươn cổ ra quan sát hướng trung tâm hồ nước, nhưng chẳng thấy gì. Có lẽ chỉ là ảo giác.

Khi quản gia tìm đến, Hạ Khai liền hỏi tại sao trong nhà lại có một hồ nước lớn như vậy. Quản gia nghiêm túc đáp rằng đó là nơi dành riêng cho Ngụy Thầm, người khác không được phép tự ý lui tới.

Hạ Khai ngượng ngùng, ghi nhớ lời quản gia. Lần này cậu không cố ý lên đây, chẳng khác nào bị ma xui quỷ khiến, vô thức mà bước đến tầng thượng.

“Mấy giờ thầy ấy sẽ về ạ?”

Quản gia cũng không rõ. Họ luôn giữ bổn phận, chưa bao giờ tìm hiểu chuyện của chủ nhân. Nhìn thấy Hạ Khai đi khắp nơi mà không mang giày, quản gia liền lấy một đôi dép mới, cúi người định giúp cậu xỏ vào.

Hạ Khai nhảy sang một bên, không thoải mái tự mình mang dép vào, không để quản gia làm giúp.

Hành động này đối với cậu mà nói quá mức thân mật. Trước giờ chỉ có thầy từng làm vậy, đổi lại là người khác, Hạ Khai cảm thấy rất không tự nhiên. Dường như đây là một loại thân mật chỉ thuộc về cậu và Ngụy Thầm, không muốn bất kỳ ai khác phá vỡ.

Trước bữa tối, Hạ Khai nhận được cuộc gọi video từ Ngụy Thầm. Đối phương bảo cậu cứ ăn trước, đến giờ thì uống thuốc rồi đi nghỉ. Hạ Khai biết hắn bận, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Quản gia dặn bếp làm những món ăn giàu dinh dưỡng, dù hương vị có nhạt nhưng không đến mức khó ăn. Cậu ăn xong đúng giờ, uống thuốc, rồi lại vùi vào chăn thiếp đi.

Cậu lại mơ thấy giấc mơ lặp đi lặp lại đó - trong làn nước sâu thẳm vô tận, một chiếc đuôi khổng lồ vươn ra, quấn chặt lấy cậu.

Hơi thở lạnh buốt xâm nhập vào khoang miệng, Hạ Khai vội vã hít thở, cảm giác lạnh lẽo mềm mại lướt qua môi. Cậu giãy giụa, đôi chân run rẩy đột nhiên đau nhói dữ dội, ý thức trong mơ dần chìm vào hư vô.

.

Hạ Khai không hay biết rằng, sau khi cậu ngất đi, quản gia đã bị phạt.

Người nắm quyền nhà họ Ngụy không phải kiểu người hà khắc nhưng để Hạ Khai xảy ra sơ suất thế này, quản gia tự thấy đó là sai lầm trong công việc của mình. Ông ấy đã liên hệ bác sĩ, đợi Ngụy Thầm quay về, đồng thời chủ động chịu phạt.

Sai lầm lớn nhất của quản gia chính là không lập tức báo cáo tình trạng của Hạ Khai. Trong mắt ông ấy, chủ nhân nhà họ Ngụy luôn là ưu tiên hàng đầu, vì thế ông ấy đã chờ đến khi Ngụy Thầm xong việc mới trình báo đầy đủ.

Quản gia đã theo Ngụy Thầm nhiều năm, tận tụy và trung thành nhưng trong chuyện của Hạ Khai, ông vẫn giữ quan điểm của mình - cho rằng chủ nhân của nhà họ Ngụy vĩnh viễn là quan trọng nhất. Còn Hạ Khai, dù có là bạn đời tương lai của Ngụy Thầm đi nữa, cũng không thể thay thế vị trí đó.

Thật ra ông ấy không sai, chỉ là lập trường khác nhau. Vị trưởng bối đã tận tâm tận lực vì nhà họ Ngụy suốt bao năm, giờ phút này lại hiếm hoi để lộ sự cố chấp của bản thân.

Ngụy Thầm nhìn người đã theo mình nhiều năm, thản nhiên nói: “Alpha và Omega có thể tạo ra phản ứng cộng hưởng, em ấy gặp chuyện cũng chẳng khác nào tôi gặp chuyện.”

Hắn không làm khó người đã tận tụy với mình nhiều năm nhưng chỉ cần nắm được điểm yếu, nhẹ nhàng bóp một cái liền trúng. Khi hắn không ở bên Hạ Khai, thì người thay thế hắn chăm sóc cậu cũng phải tuyệt đối trung thành với cậu.

Quản gia cúi đầu nhận lệnh, rời đi trước khi thoáng nhìn thấy Hạ Khai đang cuộn tròn trong lòng Ngụy Thầm. Omega tựa vào hắn như một cành tơ hồng quấn lấy thân cây lớn, siết chặt không buông.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 56: Chương 56



Gần đây, Hạ Khai cứ như mắc chứng mất trí nhớ, vừa nghĩ đến điều gì trong giây trước, giây sau đã quên sạch. Cậu cố gắng gọi lại ký ức nhưng dù thế nào cũng không thể nhớ ra, chỉ có những đường nét mơ hồ in sâu trong đầu, vương vấn mãi không tan, khiến cậu cứ nghĩ tới nghĩ lui.

Những lúc Ngụy Thầm không có ở đây, Hạ Khai nôn nóng tìm kiếm hắn. Không thấy người, lòng cậu bỗng chốc bực bội.

Âm thanh dày đặc tràn vào tai, vô cùng rõ ràng, gõ mạnh vào màng nhĩ khiến cả người cậu chấn động. Hạ Khai nhìn thấy bóng đen lướt qua bầu trời xa xa, một con chim đậu xuống cành cây, đôi móng thon dài bấu chặt lấy nhánh cây, cào cào vài cái. Cậu nhìn thấy tất cả, rõ ràng như đang ở ngay trước mắt.

Mọi thứ cậu nhìn thấy, nghe thấy đều bị phóng đại gấp nhiều lần. Ngay cả bữa ăn vốn dĩ nhạt miệng cũng đột nhiên k1ch thích vị giác một cách kỳ lạ. Hạ Khai muốn hỏi quản gia xem có phải đầu bếp nêm quá nhiều muối không nhưng sau khi cân nhắc đến những biến đổi bất thường trong cơ thể mình, cậu cảm thấy nguyên nhân lớn hơn vẫn nằm ở chính bản thân cậu.

Việc thức tỉnh thể tinh thần là một giai đoạn quan trọng trong cuộc đời một người. Thế nhưng vào thời điểm quan trọng này, người thầy lúc nào cũng ân cần chăm sóc cậu lại liên tục vắng mặt. Hạ Khai càng nghĩ càng tức giận, đi đi lại lại trong phòng khách, bứt rứt đến mức chỉ muốn lập tức lao ra khỏi biệt thự.

Quản gia nhìn thấu sự bồn chồn của cậu, bình tĩnh đợi cậu mở miệng.

"Thầy ấy đâu rồi ạ?"

Hạ Khai muốn gặp Ngụy Thầm. Đã mấy ngày nay cậu không thấy hắn, mỗi lần hắn về nhà thì cậu đều đang ngủ. Trong mơ, cậu lờ mờ nhận ra hắn đang tắm rửa cho mình, nhưng đôi mắt lại không chịu nghe lời, dù cố gắng thế nào cũng không mở ra nổi. Trong bóng tối, dường như có một con quái thú vô hình kéo cậu rơi vào vực sâu không đáy.

Một giấc mơ vô tận, và cái đuôi khổng lồ trong mơ.

Hạ Khai thậm chí còn hoài nghi có nên tìm người giúp cậu giải mộng hay không.

Ở Liên Bang, từ lâu đã không còn ai tin vào việc giải mộng nữa. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn cậu sẽ trở thành trò cười cho người khác. Chỉ là một giấc mơ, có gì đáng sợ chứ?

Cậu muốn kể với Ngụy Thầm về giấc mơ này nhưng mỗi lần định nói thì lại không biết phải mở lời thế nào. Bởi vì khi cố nhớ lại, cậu không thể nhớ được bất cứ hình ảnh nào, chỉ duy nhất cái đuôi kia là khắc sâu trong trí óc.

Quản gia vẫn rất kiên nhẫn, Hạ Khai đi quanh phòng khách bao nhiêu vòng thì ông ấy cứ thế lặng lẽ nhìn bấy nhiêu. Mãi đến khi cậu quay vòng đến chóng mặt, cơn đau quen thuộc từ chân dần lan ra.

Mồ hôi lấm tấm thấm ướt tóc mai, Hạ Khai liếc nhìn quản gia nhưng không nói gì, câyh cũng không tiết lộ cơn đau đột ngột này. Hạ Khai cắn răng trở lại phòng, nhẫn nhịn chịu đựng.

Chân rất đau.

Hạ Khai nhìn xuống đầy thắc mắc, có cảm giác như có thứ gì đó chưa biết sắp trỗi dậy từ bên trong, xé toạc chân cậu, cơn đau sâu tận xương tủy.

Cậu mở màn hình liên lạc tìm Kỷ Vãn nhưng lần này người mà cậu luôn dễ dàng liên lạc lại không bắt máy.

Cơn đau không rõ nguyên do khiến đầu óc Hạ Khai quay cuồng, nhiệt độ cơ thể dần hạ xuống. Cậu nằm rạp xuống tấm thảm, không hề hay biết đôi chân mình đang xảy ra biến đổi.

Thực ra, thời gian cậu hôn mê chỉ trong vài chục phút nhưng khi tỉnh lại, cậu cứ ngỡ mình đã ngất đi rất lâu. Nhìn đồng hồ mới thấy chỉ mới qua chưa đầy nửa tiếng.

Một luồng sức mạnh kỳ lạ chầm chậm dâng lên từ bên trong cơ thể. Hạ Khai chống tay ngồi dậy, chợt sững sờ khi những sợi tóc dài trượt khỏi vai. Cậu nắm lấy một lọn tóc trong tay, nhất thời không thốt lên lời.

Tóc cậu đã dài ra với tốc độ khó tin, mang theo hơi ẩm mằn mặn của nước biển cùng một mùi hương pheromone ngọt dịu. Cảm xúc trong lòng lúc này thực sự khó tả.

Cậu hoàn toàn không biết mình đã trở nên thế nào nhưng ít nhất cũng khác xa với dáng vẻ trước đây. Hạ Khai quét mắt nhìn quanh phòng ngủ, phát hiện căn phòng rộng lớn này không có lấy một tấm gương, hay bất cứ vật gì có thể phản chiếu hình ảnh.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 57: Chương 57



Cửa sổ đóng chặt. Cậu đẩy cửa ban công, gió tràn vào làm mái tóc dài bay tán loạn. Hạ Khai vội vàng chạy vào phòng tắm nhưng tấm gương không biết đã bị dời đi từ khi nào.

Trong khoảng thời gian này, chỉ có Ngụy Thầm luôn giúp cậu tắm rửa.

Hạ Khai chạy xuống tầng dưới, phớt lờ ánh nhìn ngạc nhiên của quản gia: "Có gương không ạ? Cháu cần ngay lập tức."

Quản gia do dự chốc lát rồi mang đến một tấm gương toàn thân.

Hạ Khai đứng sững trong phòng, ánh mắt đờ đẫn. Cậu đưa tay mạnh mẽ giật phăng chiếc áo ngủ trên người.

Dáng người gầy gò, làn da gần như trắng đến trong suốt, mái tóc dài phủ xuống đôi vai, che khuất hai cánh tay. Cậu há miệng, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại lặng người ngã xuống bên chân giường.

Hạ Khai nhìn chằm chằm vào bản thân xa lạ trong gương, bỗng cảm thấy như thể người trong đó không phải là mình.

Cậu trông giống một con quái vật.

"Quái vật… quái vật…"

Cậu lẩm bẩm, siết chặt tay che mắt.

Trước đây cậu còn tự trào phúng bản thân trông chẳng ra nam cũng chẳng giống nữ, bây giờ thực sự biến thành bộ dạng quái gở này rồi. Cậu chính là một con quái vật. Không hơn không kém.

Đầu đau như búa bổ, Hạ Khai không biết có thể tìm ai để hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bác sĩ, Kỷ Vãn hay quản gia?

Không ai lên tiếng.

Họ chỉ nghe theo lệnh của Ngụy Thầm, mà trong mắt họ, hắn chỉ có một thân phận duy nhất - người nắm quyền của nhà họ Ngụy.

"Thầy… Chắc chắn là thầy biết chuyện này."

Hạ Khai vội vàng gọi cho Ngụy Thầm nhưng vừa gửi yêu cầu cuộc gọi đã lập tức bị cắt đứt.

Cậu suy đi tính lại, với bản lĩnh của Ngụy Thầm, làm gì có chuyện hắn không biết cậu đã phải chịu đựng những gì suốt mấy ngày qua? Không thể nào. Không chỉ vậy, hắn còn hiểu rõ những biến đổi trong cậu hơn chính cậu.

Suy nghĩ này khiến Hạ Khai lạnh cả sống lưng, các ngón chân bấu chặt xuống sàn, cơn đau xé rách ở đôi chân lại trỗi dậy.

Cậu đau đến bật tiếng r3n rỉ, tức giận dồn nén trong cổ họng, cảm giác muốn phá hủy mọi thứ dâng lên mãnh liệt.

Tại sao lại giấu cậu chứ?

Có thứ gì đó trong lòng thôi thúc Hạ Khai đi lên. Cậu từng bước tiến đến tầng cao nhất. Đứng trước hồ bơi rộng lớn, cậu kéo cửa ra.

Mùi ẩm ướt của sóng biển quyện với hơi nắng khô khốc ào ạt ập đến. Hai chân Hạ Khai mềm nhũn, suýt nữa quỳ rạp xuống đất.

Áp lực tỏa ra từ một Alpha mạnh mẽ không còn vô hình, không còn ấm áp hay dịu dàng nữa.

Cậu thở không nổi, không hề phóng đại khi nói rằng từng sợi tóc trên người đều đang gào thét muốn quỳ phục trước kẻ đó.

Hạ Khai ngước nhìn trung tâm hồ bơi.

Lần này, đáy hồ không còn trống rỗng như trước.

Nơi đó, một chiếc đuôi dài khổng lồ, sẫm màu, đang lặng lẽ ẩn mình dưới nước. Dõi theo hướng vươn dài của chiếc đuôi, ánh mắt cậu dần dịch chuyển.

Ở nơi sâu nhất của hồ bơi, một người đang yên lặng chìm trong giấc ngủ.

Là người… hoặc có lẽ không hẳn là người.

Cánh tay rắn rỏi khoanh lại trong tư thế hoàn toàn thư giãn, gương mặt điển trai sắc nét ấy là người mà Hạ Khai đối diện ngày ngày.

Ánh hoàng hôn phủ lên tấm lưng săn chắc, vẽ nên một vẻ đẹp tràn đầy sức mạnh, đẹp đến mức khiến người ta ngỡ ngàng.

Vậy mà vào khoảnh khắc này, trong lòng Hạ Khai lại bất chợt dâng lên một nỗi xa lạ khó gọi tên.

Đối phương nhắm mắt lại, chiếc đuôi dài khổng lồ đang ẩn mình dưới nước bỗng chậm rãi nổi lên, khuấy động từng gợn sóng, tạo thành những đóa bọt nước lấp lánh, hội tụ tại đầu m út của chiếc đuôi.

Ngụy Thầm mở đôi mắt sâu thẳm như đáy vực, dùng đuôi chạm nhẹ, mang một chùm bọt nước trong suốt tinh khiết đến trước mặt Hạ Khai.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 58: Chương 58



Da đầu Hạ Khai tê dại, cảm giác như bản thân bị ném lên không trung, toàn thân lơ lửng, không thể kháng cự, chỉ có thể chờ đợi phán quyết từ đối phương.

Ngụy Thầm dâng tặng chùm bọt nước nhỏ bé, tinh xảo đó cho cậu, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt. Cơ thể hắn chậm rãi nổi lên từ mặt nước, đôi mắt sắc bén dán chặt vào Hạ Khai. Khi những gợn sóng lan rộng, hắn đã hiện ra ngay trước mặt cậu.

Tinh thần thể của Ngụy Thầm lại là một con giao nhân - một sinh vật khổng lồ như vậy, Hạ Khai chưa từng thấy qua.

Cậu còn chưa kịp che giấu sự chấn động trong lòng thì đã bị chính thầy của mình nâng lên cao trong vòng tay mạnh mẽ. Ánh tà dương phản chiếu trong mắt Hạ Khai, những điểm sáng lấp lánh lay động, rồi bị làn nước gợn sóng nhấn chìm. Mọi giác quan của cậu như bị cắt đứt hoàn toàn.

Hạ Khai bị Ngụy Thầm cuốn vào đáy những cơn sóng đang dâng trào. Cậu vùng vẫy nhưng tay chân lại vô lực, đồng tử dao động phản chiếu gương mặt của Ngụy Thầm, dần dần phóng đại, như thể cậu đang rơi vào vực sâu vô tận.

Khung cảnh trước mắt trùng khớp với giấc mơ đã ám ảnh cậu bao lâu nay. Những ký ức bị che lấp đột nhiên trào dâng như từng đợt sóng, đập mạnh vào não bộ, khiến Hạ Khai hoàn toàn buông bỏ kháng cự.

Cậu chìm vào trung tâm của những gợn nước, bị chiếc đuôi dài khổng lồ quấn chặt, ánh hoàng hôn cuối cùng tan biến. Hạ Khai ngây ngốc nhìn Alpha đang gần ngay trước mắt. Cảm giác như sắp chết dần dần bao phủ.

Ngụy Thầm siết chặt cánh tay ôm cậu, giọng nói trầm thấp như một lời nguyền rủa vang lên bên tai: "Khai Khai, em là của tôi."

.

Chiếc lưỡi lạnh lẽo len lỏi vào khoang miệng, luồng pheromone mạnh mẽ tràn vào sâu tận phổi. Đầu Hạ Khai mơ hồ, đôi môi bị ép mở ra để chịu đựng sự cướp đoạt và xâm chiếm từ Alpha.

Cánh tay trôi nổi trong nước khẽ giãy giụa nhưng rồi lại bất lực buông xuống, mềm mại đặt trên vai đối phương. Chùm bọt nước lấp lánh kia dừng lại trên ngón áp út của cậu, như một cánh hoa đóng băng, nhẹ nhàng chạm vào làn da nơi khớp ngón tay.

Hai chân Hạ Khai lắc lư theo dòng nước, bị Ngụy Thầm kéo vào trung tâm của cơn xoáy. Mái tóc dài xõa tung trong nước, như một dải tảo biển yêu mị.

Cho đến khi môi tê rần, mất đi cảm giác với những tiếp xúc từ bên ngoài, hơi thở liên tục truyền vào miệng cậu cuối cùng cũng chấm dứt. Cậu mở mắt, đôi đồng tử mơ hồ, chỉ nhìn thấy Ngụy Thầm cầm lấy một lọn tóc của cậu đặt lên môi hôn nhẹ.

Ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi cậu - luôn nóng bỏng, điên cuồng như thế.

Bị đưa trở lại bên mép bể bơi, Hạ Khai khẽ chớp mắt. Một giọt nước từ gương mặt góc cạnh của Alpha nhỏ xuống mắt cậu. Cậu theo bản năng định khép mắt lại, nhưng Ngụy Thầm đã cúi đầu, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng li3m sạch.

"..."

Rất nhiều lời thắc mắc mắc kẹt nơi cổ họng nhưng Hạ Khai không lập tức truy hỏi về nụ hôn sâu ngạt thở dưới nước ban nãy. Cậu nhìn chằm chằm vào Ngụy Thầm, ngẩn ngơ hỏi: "Là… là thầy sao?"

Người đã ở bên cậu suốt những ngày tháng qua, giờ đây lại phóng đại rõ nét trước mắt. Nhưng kỳ lạ thay, cậu lại không thể nhận ra hắn ngay lập tức.

Gương mặt vẫn là của Ngụy Thầm, nhưng cảm giác thì hoàn toàn khác biệt.

Thầy của cậu sẽ không dùng ánh mắt nóng bỏng, tr@n trụi như vậy để nhìn cậu. Điều này khiến Hạ Khai cảm thấy bất an như thể trong mắt đối phương, cậu chỉ là một bé cừu non tr@n trụi, có thể bị nuốt chửng bất cứ lúc nào.

Cậu không yên lòng mà dịch người, muốn tạo khoảng cách với Ngụy Thầm.

"Thầy, như vậy... em có chút không nhận ra thầy nữa rồi."

Một cánh tay của Hạ Khai bị Ngụy Thầm giữ chặt trong lòng bàn tay, cảm giác ướt lạnh dán chặt vào da. Hắn đặt bàn tay cậu lên gương mặt mình. Nước vẫn còn đọng trên hàng mi dài, khiến đôi mắt hắn càng thêm sâu thẳm đầy mê hoặc.

Ngụy Thầm không trả lời, mà tiếp tục ghì chặt cậu xuống mép bể bơi để hôn. Vòng eo mảnh khảnh của Hạ Khai chỉ cần dùng một chút lực là có thể bẻ gãy. Hắn khóa chặt cậu trong vòng tay, chiếc đuôi khổng lồ cuốn quanh cơ thể cậu, thỉnh thoảng dùng đầu đuôi trêu chọc lòng bàn chân cậu.

Hạ Khai giống như một cống phẩm xinh đẹp của Ngụy Thầm, bị hắn tùy ý sắp đặt, bỡn cợt.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 59: Chương 59



Hắn hôn lên từng sợi tóc của cậu, lần lượt lướt qua từng lọn một, rồi tiếp tục men theo mép tóc đi xuống đôi môi. Cảm giác tê dại ngạt thở, không thể thoái lui.

Hạ Khai cố gắng mở đôi mắt rối loạn, Alpha này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, khiến cậu vừa đắm chìm, vừa hoảng sợ.

Cảm giác hưng phấn và kích động xâm chiếm đầu óc cậu. Một mùi tanh mặn tràn ra bên mép - môi cậu bị cắn nứt, đầu lưỡi sắc nhọn li3m qua vết thương, cơn đau tê dại xuyên qua tận óc. Mắt Hạ Khai tối sầm lại nhưng một luồng sức mạnh bộc phát giúp cậu thoát khỏi vòng kiềm chế của Ngụy Thầm.

Không đường tiến, cũng chẳng đường lui, cậu ngã xuống hồ nước.

Chiếc đuôi lạnh lẽo cuốn chặt lấy mắt cá chân, kéo cậu trở lại đáy sâu.

Màn đêm dần bao phủ, không thể nhìn thấy gì dưới nước.

Hạ Khai bị nhấn chìm vào bóng tối vô tận, chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt lên đường nét của Ngụy Thầm - một gương mặt tràn đầy d*c vọng.

Quản gia kính cẩn chờ đợi ngoài cửa, mắt cụp xuống, kiên nhẫn đợi cho đến khi bên trong hoàn toàn yên ắng, không còn một chút động tĩnh nào, mới lặng lẽ mang vật đang cầm trong tay tiến vào.

Ánh trăng như dải lụa bạc rơi xuống mặt nước, phản chiếu chiếc đuôi dài thẫm màu, dưới ánh trăng càng tăng thêm vẻ tà mị.

Chiếc đuôi chậm rãi kéo dài, để lại những vệt nước ướt trên thành hồ.

Ngụy Thầm lười biếng tựa người vào thành bể, cánh tay vẫn ôm chặt Hạ Khai đã thiếp đi trong lòng. Hắn đưa tay nhận lấy thuốc từ quản gia, nâng cằm Hạ Khai lên, kiên nhẫn đút cho cậu uống.

Từ đầu đến cuối, chiếc đuôi chưa từng rời khỏi đôi chân của Hạ Khai, quấn chặt lấy cậu, giống như dã thú chiếm giữ con mồi của mình - khóa chặt, bảo vệ, độc chiếm, giữ cậu vĩnh viễn trong lãnh thổ của hắn.

Những người sở hữu tinh thần thể là những kẻ may mắn được Thượng đế chọn. Dù tinh thần thể mạnh hay yếu, nó cũng đã mang lại cho họ sự ưu việt hơn hẳn đồng loại.

Mà trong số những người may mắn này, có một số tinh thần thể đồng hóa với chủ thể của chúng - tinh thần đồng thể. Đặc điểm dị hình của chúng sẽ hiện rõ trên cơ thể chủ thể. Theo một góc độ khác mà nói, dù chủ thể và tinh thần thể có hoàn toàn hợp nhất hay không, thì chúng vẫn là một phần của nhau.

Tinh thần thể của Ngụy Thầm là một con rồng, hơn nữa còn là loài hiếm hoi có sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ. Bẩm sinh đã có thể hô phong hoán vũ, thao túng mọi thứ, là một cỗ máy chiến đấu hoàn hảo.

Hắn sinh ra đã lăn lộn trong giới chính trị của Liên Bang, chưa từng để lộ tinh thần thể của mình trước mặt công chúng, khiêm tốn đến mức mọi người dường như đã quên mất sự tồn tại của nó.

Nếu quân đội biết được, e rằng các tướng lĩnh cấp cao sẽ tìm mọi cách thuyết phục hắn từ bỏ chính trị để gia nhập quân ngũ.

Ngụy Thầm điều khiển con rồng một cách thuần thục, chỉ cần khẽ nhấc ngón tay, vài giọt nước lập tức ngưng tụ trên đầu ngón, rồi nhẹ nhàng rơi xuống giữa hàng mày thanh tú của Hạ Khai.

.

Nhiệt độ cơ thể Hạ Khai lúc nóng lúc lạnh, lớp vảy mờ ảo trên chân cậu hiện lên sắc xanh nhạt, ánh trăng khúc xạ tạo thành quầng sáng xanh lục, cơn đau dần qua đi nhường chỗ cho sự tiến hóa của tinh thần thể và chủ thể. Hạ Khai cũng giống hắn, tinh thần thể bám vào vật chủ, từ ngày đầu tiên khi dị dạng xuất hiện, Ngụy Thầm đã sớm có chuẩn bị.

Cậu là chàng tiên cá của hắn.

Ngụy Thầm cúi đầu, lần lượt hôn lên từng đầu ngón chân của Hạ Khai.

Từ khoảnh khắc bắt đầu, Hạ Khai đã là của hắn. Bọn họ là sự tồn tại duy nhất của nhau.

Hạ Khai ngủ một giấc thật dài, đến khi tỉnh dậy mới phát hiện có điều gì đó không đúng.

Giờ phút này, cậu đang ngửa người trôi nổi trên mặt nước, ánh nắng ấm áp rải xuống làn da, cảm giác ấm áp khiến người ta lười biếng. Hương vị trong không khí mang theo hơi nước trong lành.

Trong lòng Hạ Khai bỗng trỗi dậy một cảm giác kì lạ, cậu bất giác xoay đầu tìm kiếm, cơ thể vô thức đung đưa trong nước. Cảm giác lạ lẫm khiến cậu kinh ngạc.

Cậu thử quẫy chân, nhưng chân không còn nữa. Thay vào đó là một chiếc đuôi cá màu bạc xanh, những lớp vảy phản chiếu ánh sáng lấp lánh như những viên ngọc trai, rực rỡ đến chói mắt, làm cậu hoa cả mắt.
 
Back
Top Bottom