Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 30: Chương 30



Ngụy Thầm bật cười nhẹ: "Cũng khá nhiều." Nhưng chẳng ai dám lại gần hắn.

Hạ Khai im lặng, cậu hỏi xong thì chính mình lại cảm thấy khó chịu.

"Buổi tối có việc thì nhớ gọi tôi." Hạ Khai có thể bất cứ lúc nào bước vào kỳ ph át tình, Ngụy Thầm không an tâm để cậu ở một mình trong phòng. Sau khi dặn dò kỹ càng và nhận được sự cam đoan chắc chắn từ Hạ Khai, hắn mới để cậu vào.

Ngụy Thầm thậm chí còn dời lịch họp ngày mai sang giờ khác. Hắn đứng ngoài cửa, chờ ánh đèn trong phòng ngủ tắt đi, rồi đứng thêm một lúc nữa mới rời khỏi nơi đó.

Trong màn đêm oi bức như bị xông hơi, cổ họng Hạ Khai nóng rát như cháy. Phần sau gáy ẩm ướt, cảm giác đẫm nước đang dần lan rộng. Cậu nuốt nước bọt trong vô thức, tay run rẩy chống lên đầu giường, tầm nhìn mờ mịt ánh sáng lấp lánh đầy màu sắc. Cả người Hạ Khai như đang gào thét vì sự trống rỗng và nỗi khát khao mong muốn được ai đó chiếm hữhữu.

Sắp ph át tình rồi sao?

Hạ Khai mơ hồ nghĩ, tay vươn đến ngăn kéo nhưng thuốc bên trong đã cạn sạch.

Cậu chịu đựng một mình. Ngọn lửa dữ dội thiêu đốt cơ thể, máu trong người như sôi lên, giọt lệ không ngừng tuôn ra khỏi hốc mắt, phần gáy ướt đẫm ánh lên tia sáng, áo ngủ đã ướt nhẹp, sờ vào chỉ cảm nhận được sự nhớp nháp.

Hạ Khai ph át tình rồi.

Cậu mơ hồ và đau đớn nhận ra mình bước vào kỳ ph át tình. Sự cô độc khổng lồ nuốt chửng lấy Hạ Khai, mọi tế bào trong cơ thể đều đang gào thét, kêu gọi, khát khao pheromone của Alpha bao trùm lấy cậu, muốn được bị cắn thật mạnh bạo, được đối phương đánh dấu thật sâu vào và mãi chìm đắm trong sự phụ thuộc của người nọ.

Hạ Khai nghiến răng nuốt xuống tiếng nức nở, mồ hôi lăn dài tụ lại trên áo ngủ, pheromone hương sữa ngọt ngào tỏa ra, lan tràn đến phòng ngủ bên cạnh.

Không chịu nổi cảm giác cô đơn khủng khiếp, bản năng cơ thể thúc giục cậu tìm đến Ngụy Thầm.

Cậu lảo đảo mở cửa, ngay trước khi gõ cửa phòng Ngụy Thầm, hắn đã mở cửa, ôm cậu vào phòng, lau đi mồ hôi và nước mắt đang đọng lại trên hàng mi của cậu.

"Khai Khai."

Hạ Khai nghẹn ngào: "Thầy ơi, em khó chịu quá, khó chịu đến chết mất!"

Cậu như sắp chết rồi.

Nỗi đau và cơn nóng hừng hực trong cơ thể xé nát cậu, nhưng sự chạm vào của Ngụy Thầm lại mang đến cảm giác dễ chịu không thể diễn tả bằng lời.

Hạ Khai không phân biệt được đâu là thực đâu là mơ, người duy nhất cậu có thể bấu víu vào chỉ có Ngụy Thầm.

Hạ Khai rất ích kỷ. Ngay từ lúc bắt đầu, cậu đã luôn quấn lấy Ngụy Thầm, vốn luôn là như thế nên lúc này mới ngang nhiên chiếm lấy sự tử tế của hắn. Trước đây cậu luôn thể hiện mình là một người nỗ lực, chăm chỉ. Nhưng từ khi gặp Ngụy Thầm, Hạ Khai như biến thành một bé sói trắng tham lam tất thảy những điều tốt đẹp mà hắn dành cho mình.

Ngụy Thầm đối xử với cậu quá tốt, tốt đến mức khiến cậu chìm đắm hoàn toàn trong sự dịu dàng bao dung ấy.

Sau khi bước vào kỳ ph át tình, mọi cảm giác và cảm xúc của Omega đều bị phóng đại lên gấp bội. Giây phút này, Hạ Khai ngổn ngang cảm xúc, nhìn Ngụy Thầm mà có quá nhiều suy nghĩ không thể diễn đạt thành lời. Nước mắt thấm đẫm vai hắn, tiếng khóc nghẹn ngào và yếu đuối. Cậu không muốn khóc nhưng nước mắt lại không ngừng rơi, mang theo cả sự trách móc và tủi thân, cậu há miệng, để lộ hàm răng trắng, hung hăng cắn lên vai Ngụy Thầm.

Ngụy Thầm vẫn không động đậy. Hạ Khai nghẹn ngào không rõ: "Tại thầy, tất cả là tại thầy hết…"

Do Ngụy Thầm không đánh dấu cậu, do hắn vẫn luôn để mặc cậu tùy ý đòi hỏi, mọi thứ đều cho cậu, chỉ riêng điều cậu muốn nhất lại không cho.

"Khai Khai, Khai Khai." Ngụy Thầm kiên nhẫn dùng lòng bàn tay vỗ về phía sau gáy của Hạ Khai: “Em đừng khóc."

Những thứ thuộc về Hạ Khai, dù chỉ là giọt nước mắt thì việc rơi xuống cũng là một sự lãng phí. Ngụy Thầm ích kỷ muốn cất giữ những giọt nước mắt ấy vào lọ thủy tinh cho riêng mình.

Hạ Khai vừa khóc vừa nói: "Thầy ơi, thầy đánh dấu em đi." Cậu kéo thấp cổ của Ngụy Thầm, đột nhiên đôi môi nở nụ cười xinh đẹp: “Nếu như thầy đều đồng ý mọi yêu cầu của em, vậy thì, cùng em rơi xuống địa ngục đi.”

Ở chốn địa ngục ấy, không dung thứ cho kẻ muốn giải thoát, chỉ độc tôn mỗi cậu và Ngụy Thầm mà thôi.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 31: Chương 31



Mồ hôi của Hạ Khai còn ẩm ướt và nồng đậm hơn cả cơn mưa phùn hôn lên mặt đất ngoài cửa sổ. Ngụy Thầm nhẫn nại lau cho cậu hết lần này đến lần khác. Bàn tay ấm áp không ngừng áp lên khuôn mặt ửng đỏ, dịu dàng chạm nhẹ. Hương sữa ngọt ngào từ người Hạ Khai tràn về phía Ngụy Thầm, không chút dè dặt.

Hạ Khai tiến gần thêm một bước, Ngụy Thầm lại lùi về sau một bước. Nhưng lớp pheromone ấm áp, nóng bỏng của hắn từ sau lưng nhẹ nhàng lan ra, từng tầng từng lớp bao trùm lấy Hạ Khai, từ đầu đến chân bọc chặt cậu trong sự che chở vô điều kiện. Sự dịu dàng không giới hạn đan thành một tấm lưới mềm mại, từ từ nuốt chửng Hạ Khai.

"Khai Khai, Khai Khai." Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Hạ Khai, dịu dàng trấn an. Ngụy Thầm bế cậu, cả người Hạ Khai đầy mồ hôi, đặt nằm ngay ngắn trên giường. Hắn lấy thuốc hạ nhiệt, xoa tan trong lòng bàn tay, từ từ bôi lên từng phần cơ thể Hạ Khai lộ ra ngoài. Sau khi chăm chút những chỗ bên ngoài, hắn mới chuyển sang các khu vực khác.

Hạ Khai giơ tay cản lại nhưng chẳng còn chút sức lực. Bàn tay cậu đặt lên cánh tay Ngụy Thầm, ngón tay khẽ nắm lấy, lỏng lẻo đến vô lực.

Cậu kéo cơ thể mình đến rối tung, cuộn tròn lại. Làn da đỏ lên vì cơn sốt cao, trông như một con sâu nhỏ khó nhọc bò về phía Ngụy Thầm.

Hạ Khai nắm lấy tay Ngụy Thầm, áp lên má mình, giọng nói mơ hồ: "Cứu em, cứu em với, thầy ơi."

Ánh mắt và trái tim của thiếu niên tràn đầy sự tin tưởng và dựa dẫm vào người đàn ông trước mắt mình. Trước lời cầu cứu của Hạ Khai, Ngụy Thầm rất khó có thể từ chối.

Ngụy Thầm bế cậu lên, giữ cậu trong vòng tay, gạt những lọn tóc ẩm ướt khỏi trán cậu: "Khai Khai muốn làm gì nào?"

Hạ Khai cũng không biết lúc này mình thật sự muốn gì. Nhưng cậu biết cậu có thể đòi hỏi từ Ngụy Thầm một cách vô điều kiện.

"Em chỉ muốn dễ chịu hơn một chút, thầy ơi, thầy giúp em, giúp em với."

Hạ Khai theo bản năng rúc vào lòng Ngụy Thầm, như một bé dã thú nhỏ tìm kiếm sự che chở. Cơ thể nóng rực của cậu áp vào lồ ng ngực mang đến cảm giác thoải mái ấy.

Nước mắt từ khóe mắt cậu không ngừng chảy xuống, trượt dọc theo cằm, thấm lên bộ quần áo chỉnh tề của Ngụy Thầm. Hơi thở nóng bỏng phả thẳng vào gương mặt lạnh lùng trước mặt, mang theo tất cả khát vọng cậu không thể diễn tả thành lời.

Hạ Khai nhẹ nhàng, yếu ớt cầu xin: “Thầy ơi, thầy giúp Khai Khai nhé?” Cậu nắm lấy bàn tay đang bôi thuốc của Ngụy Thầm, vượt qua giới hạn trong mối quan hệ thầy trò mà đặt lên mặt mình, loạn xạ cọ qua cọ lại.

Các đầu ngón tay áp lên gò má, mỗi tấc da thịt được chạm vào đều mang lại cảm giác an ủi dễ chịu.

Omega khi bước vào kỳ ph át tình đều cần tất cả từ Alpha - từng cái chạm vỗ về, từng hơi thở nam tính và từng lời dỗ dành trầm thấp đầy mê hoặc. Tất cả đều dịu dàng, mềm mại, nhưng Hạ Khai không chỉ cần sự dịu dàng ấy mà còn khát khao một khía cạnh khác của Ngụy Thầm, một khía cạnh thật mạnh bạo và dữ dội.

Cậu muốn một Alpha hung hãn, như con một dã thú, cứ thế mà lao vào tấn công, đánh bại cậu rồi chiếm lấy cậu hoàn toàn, khắc sâu dấu ấn của mình lên cơ thể cậu.

Toàn bộ ý thức của Hạ Khai, từng tế bào trong cơ thể cậu đều đang gào thét, đòi hỏi được thần phục dưới thân thể Alpha của mình.

“Thầy ơi…”

Hạ Khai nghẹn ngào, cổ họng phát ra những tiếng nức nở bị kìm nén, gương mặt ướt đẫm, đỏ bừng lên như bị lửa tình hun cháy.

Cậu giống như một vật tế lễ, hoàn toàn hiến dâng bản thân mình cho Ngụy Thầm. Giọt lệ tuôn rơi nhưng ánh mắt lại tràn đầy nhiệt thành và lòng thành kính.

Ngụy Thầm nhìn Hạ Khai trong vòng tay mình, cậu đang điên cuồng quấn lấy hắn. Ngụy Thầm không thể rời mắt khỏi thiếu niên đang trong thời kì yếu đuối nhất, mềm mại nhất ấy. Mùi pheromone dịu dàng từ cơ thể hắn dần khuếch tán giữa thinh không, từ ấm áp nhẹ nhàng biến thành nóng bỏng, như ngọn lửa lan tràn khắp nơi. Hạ Khai bị bao bọc trong cơn sóng tình ấy, ngay cả những đầu ngón chân cũng đỏ rực như bị thiêu đốt.

Đôi mắt của Hạ Khai tựa như hai viên ngọc trai đen bị đám cướp biển thuở xưa để quên mất giữa lòng đại dương sâu thẳm, mê hoặc đối phương như thể phải hôn lên chúng.

Ngụy Thầm cúi đầu, đặt môi lên những hàng mi ướt đẫm, rồi lần lượt hôn lên đôi mắt đen láy ấy, cẩn thận và trân trọng thiếu niên ấy vô cùng, rồi, sức lực của hắn ngày một mạnh hơn.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 32: Chương 32



Hương thơm ngọt ngào trong không khí trở nên nồng đậm, như thể có thể chảy ra những giọt kem trắng muốt, ngọt lịm. Hơi thở của Hạ Khai trở nên gấp gáp, cơ thể cậu như bị thiêu cháy thành biển lửa, không để lại chút gì.

So với sự lộn xộn và bối rối của Hạ Khai, Ngụy Thầm vẫn giữ được vẻ chỉnh tề của mình. Trang phục gọn gàng của hắn, với gương mặt lạnh lùng và dáng vẻ cấm dục, tạo nên một sự đối lập kỳ lạ với bầu không khí lúc này.

Hạ Khai hoàn toàn kiệt sức, cơ thể mềm nhũn nằm trong vòng tay Ngụy Thầm. Đôi mắt cậu sau khi co rút lại thì trở nên mơ hồ, lạc lõng. Mùi pheromone của Alpha từ Ngụy Thầm xâm nhập từng ngóc ngách trong cơ thể cậu - từ chân tóc, hàng mày, trái tim cho đến đầu ngón tay.

Khoảnh khắc tuyến thể bị cắn nát, Hạ Khai cảm nhận được một liên kết kỳ diệu giữa cậu và Ngụy Thầm. Dòng máu của hắn và cậu quyện hòa vào nhau, đột nhiên sự tin tưởng và phục tùng người đàn ông vô điều kiện lại dâng trào trong lòng cậu không ngừng.

Ngụy Thầm chỉ đánh dấu tạm thời cho Hạ Khai, cố gắng kìm nén hết mức để không biến cậu thành Omega mãi mãi chỉ thuộc về bản thân mình.

Cơn mưa ngoài trời vẫn chưa dứt. Trong phòng ngủ, hai luồng pheromone hòa quyện với nhau. Sức nóng từ từ lắng xuống, thay bằng sự ấm áp dịu nhẹ, mang theo hương thơm ngọt ngào lan tỏa.

Hạ Khai mơ màng, ý thức vẫn lơ lửng, nằm yên trong vòng tay Ngụy Thầm không động đậy.

Kỳ phát nhiệt đầu tiên dần lắng xuống, Hạ Khai mới thở đều trở lại, ngẩng đầu lên tìm kiếm ánh mắt của Ngụy Thầm: “Thầy ơi.” Cậu thì thầm: ”Em cảm giác như vừa chết đi, rồi sống lại vậy…”

Nói xong, nước mắt cậu vẫn tiếp tục chảy không ngừng do phản ứng s1nh lý. Thần kinh nhạy cảm đến mức bất kỳ k1ch thích nào cũng khiến cậu không chịu nổi.

Ngụy Thầm nhẹ nhàng ôm lấy cậu, tay đặt sau lưng, vỗ về như dỗ dành một đứa trẻ, kiên nhẫn đến mức như không bao giờ lay chuyển.

Hạ Khai lại nức nở cầu xin: “Thầy ơi, giúp em… giúp em đi mà…”

Hạ Khai không thể chống lại cơn khát khao bản năng của mình, đây chỉ mới là đợt thứ hai của kỳ ph át tình. Cậu cần trải qua từ ba đến bảy ngày của giai đoạn này. Hạ Khai mơ màng, chìm vào cơn sóng dữ dội do Ngụy Thầm tạo ra.

Biển cả ấm áp, từng đợt sóng từ ấm dần chuyển sang nóng bỏng, cảm giác cháy bỏng này cậu lần đầu tiên cảm nhận thật rõ ràng và chân thực. Cậu hoàn toàn không thể ngờ Ngụy Thầm lại có một mặt như vậy.

Cơn nóng bỏng bao trùm, Hạ Khai mở mắt ra, mí mắt sưng lên, than thở: “Nóng quá.”

Ngụy Thầm nắm chặt tay cậu, bàn tay của thiếu niên cố gắng vùng ra nhưng không thể, mồ hôi ẩm ướt vương trên trán, nhưng mắt hắn không rời khỏi gương mặt Hạ Khai, ép cậu phải đối diện với mình, không để cậu quay mặt mà hôn lên đôi môi đã vỡ nát của cậu.

“Khai Khai, Khai Khai.” Em là của tôi..

Hạ Khai không còn nhớ rõ trong những ngày qua mình đã sống như thế nào, ý thức lúc có lúc không, mọi thứ xung quanh đều mơ hồ, duy nhất chỉ còn nhận thức được mùi pheromone của Ngụy Thầm, chỉ nhận ra hương vị của Alpha kia mà thôi.

Cậu hoàn toàn đầu hàng dưới sự chi phối của kỳ ph át tình, biến thành một người chỉ còn nhận ra mùi hương nóng bỏng ấy. Mặc dù sâu trong lòng, cậu vẫn cảm thấy ghê tởm với thiên tính này, cảm giác như mình đã hoàn toàn biến thành một con quái vật.

Mọi vẻ xấu xí của bản thân đều bày ra trước mặt Ngụy Thầm, Hạ Khai cảm thấy mình như một bé cún thảm hại quỳ trước Ngụy Thầm, vẫy đuôi cầu xin hắn chút lòng thương xót.

Khi mở mắt lần nữa, Hạ Khai vẫn nằm trên giường của Ngụy Thầm, xung quanh vắng lặng, không có ai ngoài cậu.

Sau khi bị đánh dấu tạm thời, Hạ Khai không thể làm chủ được những suy nghĩ lung tung trong lòng, cậu rất nhớ thầy mình, dù chỉ xa nhau một chút, nhưng đầu óc và cơ thể cậu đều kêu gào muốn có hắn, cần sự ôm ấp của Ngụy Thầm.

Đôi môi mọng nước của cậu khẽ động đậy, Hạ Khai cứng nhắc quay mắt đi, và thấy cánh cửa phòng đóng chặt đang được người bên ngoài mở ra.

Ngụy Thầm khoác bộ đồ ngủ màu xanh đen, tay cầm món ăn còn bốc hơi nghi ngút. Khi nhìn thấy Hạ Khai mở mắt, hai mí mắt sưng lên nhìn mình, hắn không khỏi cong môi, ánh mắt và nét mặt thoáng hiện lên nụ cười nhẹ nhàng.

“… Thầy ơi…”

Hạ Khai cố gắng vùng vẫy, muốn nâng cơ thể yếu ớt của mình lên nhưng vô ích, hiện tại cậu không thể dùng chút sức lực nào. Toàn bộ sức lực của cậu đã bị lấy đi từ mấy ngày trước, điều đáng buồn là ngoài việc tạm thời bị đánh dấu, Ngụy Thầm không làm gì vượt quá giới hạn với cậu, trái lại, chính cậu mới là người không ngừng bám riết lấy Ngụy Thầm, cầu xin hắn, cuối cùng biến mình thành một hình ảnh thảm hại và yếu đuối như thế này, tất cả đều là lỗi của cậu.

Cảm giác ấm áp ở phía sau lưng, Hạ Khai theo bản năng dựa vào, nhớ lại hành động có phần thất lễ của mình, nhưng dù có cố gắng thế nào, cậu vẫn không thể động đậy nổi, quay đầu đi, tủi thân và bực bội áp lên vai Ngụy Thầm.

“Thầy ơi, ôm em một chút được không?”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 33: Chương 33



Ánh mắt đen nhánh của Chử Trầm như lóe lên ý cười, mang đến cho Kỷ Tùy cảm giác như bị hắn lừa vậy.

“Bà ơi, bà nghe thấy không?” Chử Trầm nói với bà Chử: “Chúng cháu là hai bên cùng yêu mới phát triển mối quan hệ tình cảm.”

“Bà không cần lo lắng, về chuyện bố cháu, mong bà tạm thời giữ bí mật.”

“Về vấn đề pheromone Enigma, bà cũng không cần lo, cháu đã tìm được cách giải quyết, bác sĩ Lâm sẽ bắt đầu điều chế thuốc trong vài ngày tới.”

Bà nội Chử nửa tin nửa ngờ.

Nhưng nhìn hai người bọn họ “hợp tác ăn ý” và mùi pheromone trên người rõ ràng biểu hiện mối quan hệ thân mật.

Bà nhìn Kỷ Tùy đứng bên cạnh rồi nói: “Tinh Thần, nếu Chử Trầm đối xử với cháu… cứ đến tìm bà, bà sẽ giúp cháu.”

Dù bà ấy không nói rõ ra nhưng cả hai người đều hiểu rất rõ.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Tùy nhận được sự quan tâm từ một người lớn sau khi mẹ cậu qua đời, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, cậu gật đầu mỉm cười nói: “Cảm ơn bà.”

Bà nội Chử dặn dò vài câu rồi chuẩn bị rời đi vì có hẹn với bạn bè.

Trước khi đi, Chử Trầm nhắc lại việc giữ bí mật.

Bà ấy không hỏi vì sao phải giữ bí mật, chỉ gật đầu đồng ý.

Khi nghe thấy tiếng động cơ xe hơi ngoài biệt thự, Kỷ Tùy đứng ở hành lang mới dần dần lấy lại thái độ thư giãn như thường.

Cậu khoanh tay, liếc nhìn Enigma đứng bên cạnh.

“Chử Trầm.”

“Không ngờ cậu lại biết nói dối đấy!”

Chử Trầm: “Tôi không nói dối.”

Kỷ Tùy nhướng mày, không nói là có tin hay không.

“Thực ra cậu có thể dùng cách khác…”

Ví dụ như nói rằng mối quan hệ của hai người đột ngột tốt lên, thế là ngủ chung giường.

Vậy thì việc bị nhiễm pheromone lan tỏa từ lan lan cỏ đá cũng rất bình thường.

Chử Trầm biểu cảm nghiêm túc: “Bà ấy sẽ không tin đâu.”

“Cậu ra ngoài với bộ đồ không chỉnh tề, lại thêm mùi pheromone, sao bà ấy có thể không đoán được tối qua chúng ta đã làm gì.”

Nói xong, hắn chỉ tay vào cổ Kỷ Tùy: “Hơn nữa, trên cổ cậu toàn dấu hôn.”

Kỷ Tùy nghe vậy lập tức lấy điện thoại ra, mở camera xem cổ của mình.

Cậu nhận ra trên đó có những vết đỏ rực.

Xương đòn là khu vực chịu ảnh hưởng nhiều nhất, và còn có những vết răng rất rõ ràng.

Chỉ nghĩ đến việc phải nói chuyện với người lớn trong tình trạng này, Kỷ Tùy: “...”

Cậu có chút muốn ngủm đi cho xong, không chắc là có thể sống sót sau chuyện này.

Thực sự quá xấu hổ.

Cậu nghiến răng nghiến lợi nhìn Chử Trầm: “Sao cậu không nhắc tôi?”

Chử Trầm vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ cậu làm vậy có lý do riêng.”

Kỷ Tùy không kiêng nể gì mà mắng: “Lý do cái đầu cậu đấy!”

“Nếu không phải tại cậu...”

Cậu định nói gì đó rồi dừng lại, không muốn nhắc đến chuyện tối qua nữa, chuyển sang chuyện khác: “À, vừa nghe bà nói muốn giới thiệu Omega cho anh, tôi muốn hỏi là nếu Viện nghiên cứu không tìm được Alpha hay Omega có mức độ tương thích cao để chế tạo thuốc ức chế thì cậu sẽ nghe theo sự sắp xếp của gia đình mà đi gặp người khác sao? Không đúng, đổi câu hỏi, là chẳng lẽ bất kỳ Alpha hay Omega nào cũng có thể làm dịu đi kỳ mẫn cảm của cậu sao?”

Chử Trầm nhíu môi, giọng lạnh lùng: “Không phải.”

“Tôi là người có nguyên tắc và giữ gìn bản thân, nếu không có cơ sở tình cảm thì tôi sẽ không dính dáng đến chút nào.”

“Càng không muốn để người khác làm công cụ để ức chế kỳ dễ cảm của mình.”

Kỷ Tùy không kìm được mà thốt lên: “Vậy giữa chúng ta có cơ sở tình cảm sao?”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 34: Chương 34



“Thầy chỉ tạm thời đánh dấu tôi thôi, ngoài cái đó ra…” Hạ Khai nói nhỏ: “Thầy ấy là người rất tốt…”

Kỷ Vãn nghe xong khẽ cười, còn Hạ Khai thì vẫn mơ hồ.

“Kỷ Vãn, tôi cảm thấy như không còn là chính mình nữa.”

Mùa hè oi ả, Hạ Khai cũng dần trở nên mơ màng, thường xuyên nhìn Ngụy Thầm ngẩn ngơ, không hiểu mối quan hệ giữa mình và thầy rốt cuộc là gì.

So với một cặp đôi yêu nhau, Ngụy Thầm chưa từng làm gì quá giới hạn với cậu ngoài việc tạm thời đánh dấu nhưng một người là Alpha, một người là Omega, Ngụy Thầm chăm sóc cậu từng ly từng tí, ngoài sự thân mật của một đôi tình nhân, dường như giữa họ không có gì là chưa làm qua.

Khi Ngụy Thầm trở lại, Hạ Khai chạy đến trước mặt hắn, ánh mắt ngây thơ và chân thành hỏi: “Thầy ơi, thầy muốn có em không? Để em trở thành Omega của riêng thầy?”

Ngụy Thầm im lặng không trả lời, chỉ có ánh mắt vẫn đầy sự bao dung và ấm áp.

Hạ Khai cảm động, tội lỗi, xấu hổ, đồng thời cũng cảm thấy tự ti, có lẽ cậu đã hiểu ra điều gì đó.

“Thầy ơi, thầy hãy để em đi đi.”

Cậu có thể ở trong vực thẳm của địa ngục nhưng Ngụy Thầm thì không thể. Hạ Khai thậm chí đã buông thả bản thân muốn kéo thầy cùng đi nhưng Ngụy Thầm còn lý trí và tỉnh táo hơn những gì mà cậu nghĩ..

Gió cuối hè mang theo hơi nóng trong không khí, trong nửa tháng ngắn ngủi, Hạ Khai đã trở thành khách quen của những khu phố đêm sầm uất, không có quản lý nào không sợ cậu, hoặc nói đúng hơn là sợ người đứng sau cậu.

Từ sáng đến tối Hạ Khai đều sống trong những ánh đèn xập xình đầy mờ ám tại quán bar, chỉ khi Ngụy Thầm đến đón mới miễn cưỡng về. Trước khi về, cậu làm đủ trò với Ngụy Thầm nhưng dọc đường lại im lặng một cách kỳ lạ, như thể người trước đó náo loạn không phải là chính mình.

Chỉ có Hạ Khai mới hiểu, trong lòng cậu đang kìm nén một đống cảm xúc, không thể bộc lộ ra ngoài dưới sự bao dung ngày qua ngày của Ngụy Thầm. Vì dù cậu làm gì đi nữa, Ngụy Thầm cũng sẽ không tức giận, vậy thì cậu chỉ có thể thờ ơ, để thử xem đối phương có thể chịu đựng cậu đến bao giờ.

Hạ Khai lắc đầu tự giễu, cậu thật giống như một con chó bị trói chặt ở bên chân Ngụy Thầm, dù có chạy thế nào, dù có chạy xa đến đâu cũng không thể thoát khỏi sự kiềm chế của hắn.

Quản lý nhìn Hạ Khai, người đang mặc bộ đồ sáng lấp lánh và đang lắc lư theo điệu nhạc như một Omega, không khỏi thở dài, quay lại nói với trợ lý: “Cậu nhóc này bao giờ mới trở lại bình thường đây, mỗi ngày cậu ấy ở đây, tôi cảm giác như quán bar này có một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể làm nổ tung chúng ta.”

Trợ lý ngẩn ra: “Tôi cũng không biết.”

Cậu ta chỉ phụ trách việc mang rượu cho khách, gần đây thường xuyên mang rượu cho Hạ Khai, nên quản lý mới cho phép cậu ta đi theo.

Tính cách Hạ Khai khá nhạy cảm, có lúc không muốn tiếp xúc với ai thì sẽ được bảo vệ ngăn cản, thậm chí ngay cả những con cháu danh gia vọng tộc nếu có đắc tội với Hạ Khai thì chắc chắn không bao giờ có kết cục tốt.

Nói chung, người đứng sau Hạ Khai không thể trêu chọc, mà cũng không thể trốn tránh.

Trong phòng nhảy, Hạ Khai uốn lượn cơ thể tựa như một lá rong biển mềm mại trôi dạt giữa lòng đại dương sâu thẳm, vẻ mặt mơ màng, những mảnh sequin lấp lánh khi có ánh sáng chiếu vào.

Mới hồi trước cậu còn nghi ngờ gu thẩm mỹ của Ngụy Thầm nhưng giờ lại không thể không thay các trang phục như thế này, mỗi ngày đổi sang một bộ mới, nếu hết thì lại quẹt thẻ của Ngụy Thầm.

Mọi người trong căn biệt thự đều rất bất ngờ và thắc mắc đối với sự thay đổi của cậu, chỉ là người mà Hạ Khai luôn muốn gặp lại chỉ dịu dàng như mọi khi.

Hạ Khai từng rất thích sự ấm áp mà Ngụy Thầm dành cho cậu nhưng giờ cậu lại sợ cái nhiệt độ dễ chịu ấy.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 35: Chương 35



Hạ Khai tập trung khiêu vũ trong phòng nhảy, lại từ chối lời mời của mọi Alpha, một đóa hồng càng rực rỡ càng khó hái, những kẻ muốn chiếm lấy chàng hoa kiêu sa ấy càng bị gai đâm nhiều hơn.

Hạ Khai lại nhíu mày định từ chối một Alpha đang bám lấy mình, sắc mặt lạnh như băng, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu nhìn lên tầng trên, ánh mắt cậu đụng phải đôi mắt có màu sắc nhạt.

“Nếu là hắn, có lẽ sẽ được.”

Alpha này cũng là khách quen của quán bar, nhưng người nọ lại không giống như những Alpha khác, đối phương có vẻ như chỉ đến để uống rượu.

Bây giờ Hạ Khai sợ nhất là mọi chuyện đều theo kế hoạch của Ngụy Thầm, cậu mơ mộng một lần thử phản kháng lại Ngụy Thầm như để chứng minh với hắn rằng cậu không nhất thiết phải có hắn mới sống được.

Hạ Khai lạnh lùng chạy lên tầng, gò má cậu bắt đầu có chút mồ hôi, mùi ngọt nhẹ của sữa tỏa ra.

Những bảo vệ đang ẩn núp xung quanh đều thay đổi sắc mặt, chuẩn bị ngăn cản.

Với sự xuất hiện đột ngột của Hạ Khai, dường như Alpha kia không hề hay biết, Hạ Khai quan sát, thấy đối phương không phản ứng gì với pheromone của mình mới rút lui.

Chỉ là một thử nghiệm bất chợt, Hạ Khai cũng không nhất thiết phải có kết quả rõ ràng.

“Ngài ấy đến đón cậu rồi.” Một trong số các bảo vệ đến gần Hạ Khai thì thầm, cậu nhìn xuống: “Uống xong ly này rồi hẳn về ạ.”

Bảo vệ mặt không cảm xúc, Hạ Khai cười nhẹ: “Không ai dám để người của nhà họ Ngụy phải chờ đợi, phải không?” Cậu gần như bóp nát ly rượu trong tay: “Còn tôi lại là người cuối cùng biết chuyện này.”

Ai cũng biết Ngụy Thầm, thân phận thầy giáo của hắn không phải tầm thường, chỉ riêng cậu, người duy nhất hiện tại gần gũi với hắn, lại không biết gì cả. Thông tin vẫn chỉ là cậu nghe được từ người khác khi say rượu mấy ngày trước.

Có nhiều công dân họ Ngụy trong Liên Bang nhưng chỉ có một gia tộc Ngụy lớn mạnh nhất mà thôi. Là những người có công kể từ lúc sáng lập Liên Bang, cho đến nay thì gia tộc họ Ngụy vẫn nắm giữ một vị trí vững chắc trong chính trị Liên Bang, ai cũng muốn tìm cách để được giao du với họ.

Những kẻ tôm tép vốn chẳng thể chạm vào thế mà Hạ Khai lại có thể tiếp xúc vô cùng thân mật với người đứng đầu gia tộc họ Ngụy mỗi ngày.

Giận dữ, tự ti, áy náy, cảm động, quá nhiều cảm xúc hỗn độn trong lòng Hạ Khai, đến nỗi sau khi biết sự thật, cậu không thể biểu lộ thêm cảm xúc nào, thậm chí cảm thấy tê dại mà thôi.

Thầy của cậu, một người cao quý như vậy, lại có thể dung túng cậu đến mức này.

Hạ Khai cảm thấy trong lòng rối bời và chán nản, uống cạn ly rượu, nhờ hơi men mà lao ra ngoài, loạng choạng ngã vào vòng tay Ngụy Thầm.

Gặp phải đôi mắt màu nâu nhạt bình tĩnh của đối phương, Hạ Khai mở miệng cười khẽ, cố ý phả hơi rượu say nồng lên áo của Ngụy Thầm: "Thầy, thầy lại đến đón em rồi à."

Ngụy Thầm nhẹ nhàng ôm Hạ Khai vào trong phi thuyền, cậu nằm yên một lát, nhưng không chịu được cơn bồn chồn, Hạ Khai đảo người, vén áo lên, những mảnh kim cương sáng lấp lánh như thể được khảm vào trong da thịt, phản chiếu những tia sáng nhỏ li ti. Bộ đồ xa hoa lòe loẹt trên người Hạ Khai lại tạo ra một vẻ đẹp đặc biệt, đẹp theo kiểu sa đọa, dụ dỗ người khác phải rơi xuống vực sâu đen tối cùng cậu.

"Thầy ơi." Hạ Khai nhìn Ngụy Thầm, nói nhỏ: "Em luôn tôn trọng thầy nhưng không ngờ thầy lại giấu em chuyện này lâu như vậy."

Ngụy Thầm là sợi nắng rực rỡ giữa nền trời bao la còn cậu chỉ là mảnh bùn đất xấu xí, thấp hèn, làm sao xứng chứ?

"Tại sao thầy lại lừa tôi như vậy hả?" Hạ Khai mơ màng, bò về phía trước, vươn tay nắm lấy cổ áo Ngụy Thầm, mũi ghé sát, cố tình ngửi lấy mùi hương của hắn: "Thầy, thầy..."

Cậu cúi đầu, chán nản nói: "Tôi khó chịu lắm, thầy biết không?"
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 36: Chương 36



Dấu vết của lần đánh dấu tạm thời trên cổ có thể nhìn thấy, Ngụy Thầm đưa tay sờ lên, Hạ Khai đẩy tay hắn ra, quay đầu chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, chú ý đến cảnh đêm thoáng qua.

Mỗi ngày Ngụy Thầm đều có khối lượng công việc lớn phải giải quyết, đến tận sáng mới được nghỉ ngơi là chuyện thường. Vậy mà, người bận rộn như vậy vẫn không ngừng đến đón một kẻ say rượu.

Hạ Khai ngớ ngẩn cười, vui vẻ chỉ tay vào Ngụy Thầm, rồi đột nhiên lao vào vòng tay hắn.

"Thầy, thầy có yêu tôi không?"

Những mảnh sequin trên áo phản chiếu ánh sáng hấp dẫn trong mắt Ngụy Thầm, nhưng Hạ Khai không nhìn thấy, tự lẩm bẩm: “Thầy không yêu, không thích tôi."

Hạ Khai ghét bỏ nói: “Thầy cũng chẳng có d*c vọng đối với tôi, vậy nguyên nhân là vì cái gì chứ?”

Cậu vô cùng mâu thuẫn, vừa tận hưởng sự tốt đẹp mà Ngụy Thầm mang lại cho mình, lại vừa sợ hãi, lo lắng về tình yêu không điều kiện ấy. Cậu đứng trên bờ ranh giới giữa thiên đường và vực thẳm, dù ngã xuống đâu cũng là vực sâu không đáy, chẳng thể quay đầu.

"Thầy ơi, thầy có yêu tôi không?" Hạ Khai kiên trì, hỏi lại một lần nữa. Cậu không thấy câu trả lời trong ánh mắt Ngụy Thầm, thất vọng tự giễu một hồi, rồi tức giận nhìn hắn, chỉ mãi co mình lại trong góc, không cho phép Ngụy Thầm chạm vào mình.

Ngụy Thầm cúi đầu xử lý những email trên màn hình, luồng pheromone ấm áp của hắn tạo ra một làn sóng thông tin vô hình nhẹ nhàng vuốt v3 đầu Hạ Khai, khi cậu co người lại.

Phi thuyền đến điểm hạ cánh của biệt thự, Hạ Khai không để Ngụy Thầm đỡ, cậu tự mình loạng choạng chạy ra ngoài, đi qua khu vườn ngập tràn hoa thơm nở rộ, nhớ lại dáng vẻ điềm tĩnh kiên nhẫn của Ngụy Thầm khi chăm sóc chúng, lại càng tức giận, cởi giày, bước xuống đất, giẫm đạp lên những thân hoa.

Cậu tự mãn ngẩng cằm về phía Ngụy Thầm đang đứng nhìn im lặng, rồi trở lại đại sảnh trong biệt thự, nhắm mắt nằm xuống, trông có vẻ vô tâm, những người giúp việc có mặt ở đó nhìn nhau chẳng dám lên tiếng.

“Đem một chậu nước tới đây.” Ngụy Thầm ra lệnh cho tất cả mọi người rời đi, rồi ngồi xuống trước mặt Hạ Khai, nhìn cậu, gọi: “Mở mắt đi, Khai Khai.”

Lông mi của Hạ Khai khẽ run lên, cố tình quay lưng lại không thèm nhìn Ngụy Thầm.

Nước ấm chạm vào mắt cá chân, trong lòng Hạ Khai cảm thấy một làn sóng tình dâng lên, dường như nước đã rót vào trái tim cậu.

Rượu kết hợp với nước ấm khiến cậu chóng mặt, đầu óc như bị ngâm trong một làn sương mờ.

“Thầy cứ mãi nhốt tôi làm cái quái gì? Nếu đã không thích tôi thì sao lại xem tôi như một con thú nuôi mà giam cầm vậy hả?”

Hạ Khai hét lên với vẻ đau đớn, mắt nhắm lại, tất cả cảm giác tập trung vào mắt cá chân bị Ngụy Thầm cầm lấy.

Cảm giác ấm áp và những ngón tay hơi thô ráp nhẹ nhàng chạm vào các ngón chân, lớp bùn được rửa sạch, thay vào đó là một loại nhiệt độ khác biệt, nóng bỏng và khác thường.

Hạ Khai đột nhiên mở mắt, không thể rút ra.

Ngụy Thầm giữ chặt, ánh mắt vẫn bình thản, môi mỉm cười: “Khai Khai nghĩ thế nào?”

Nụ hôn mềm mại dừng lại ở mắt cá chân, nhiệt độ trên cơ thể Hạ Khai đột ngột tăng lên.

Nụ hôn mềm mại như một khối sắt nóng bỏng in lên chân Hạ Khai, cậu không ngừng nhìn Ngụy Thầm, hận không thể nhìn thủng gương mặt anh tuấn của Alpha, hơi thở của cậu dồn dập và loạn nhịp.

Ngụy Thầm càng bình tĩnh bao nhiêu, càng làm cho Hạ Khai lùi bước từng chút một.

Cậu ngả đầu vào gối, mặt úp sang một bên như đang giả chết, tay đậy lên mắt, tạo dáng như đang trốn tránh.

“Thầy… thầy…” Hạ Khai thì thầm: “Thầy đang làm cái gì thế?”

Ngụy Thầm cúi người xuống: “Khai Khai nghĩ thầy đang làm gì?”

Hàng mi dài như cánh quạ của Hạ Khai khẽ run lên, trong lòng cậu cảm thấy bất an, vội vàng phủ nhận: “Nhưng thầy không phải như vậy mà!”

Ánh mắt của Ngụy Thầm chợt lóe lên: “Khai Khai nghĩ tôi là người như thế nào, hửm?”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 37: Chương 37



Hạ Khai không biết phải trả lời thế nào.

Giọng nói trầm thấp của Ngụy Thầm vang lên bên tai, hơi thở nóng bỏng như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua cánh mũi cậu, trong hơi thở ấy tràn đầy mùi hương nam tính của Ngụy Thầm.

Mỗi người đều tỏa ra mùi hương riêng biệt của mình, Alpha và Omega sau khi kết đôi càng nhạy cảm với mùi hương hấp dẫn lẫn nhau, đó là một bản năng của họ. Mùi hương của Ngụy Thầm với Hạ Khai như một chiếc nam châm hút chặt, không thể thoát.

Cậu vừa muốn tránh xa nhưng cơ thể lại không tự chủ được mà gần sát Ngụy Thầm hơn. Khi Ngụy Thầm phát ra tín hiệu thân mật, mà một Omega như Hạ Khai, đã từng bị hắn đánh dấu, không có chút sức chống cự nào.

Hạ Khai như một chú cá đã bỏ cuộc nằm trên bờ, cơ thể run rẩy, nhưng không thể cưỡng lại khát khao được dựa vào cổ Ngụy Thầm, đầu mũi cọ vào vành tai của hắn, hơi thở dần trở nên nặng nề.

Trong lòng Hạ Khai, những con quái vật trong tâm trí cậu đang đẩy lùi mọi sự chống cự. Những nghi ngờ cộng với hành động gần đây, chỉ để buộc Ngụy Thầm thừa nhận tình cảm của hắn, dù là yêu hay không yêu, có quan tâm hay không, cậu chỉ đơn giản và kiên trì muốn một câu trả lời rõ ràng từ đối phương.

Hạ Khai khẽ nói: “Thầy hôn em… hôn chân của em.”

Cậu đã có được câu trả lời.

Ngụy Thầm khẽ ừ một tiếng, ánh mắt dịu dàng dần dần chuyển sang ấm áp và đầy nóng bỏng.

Hạ Khai không rời mắt, nhìn người Alpha mà cậu kính trọng trong lòng, đôi mắt của hắn đột nhiên tỏa ra một ngọn lửa cháy bỏng khiến cậu cảm thấy vừa lạ lẫm vừa nóng bỏng. Cậu muốn tránh đi nhưng cơ thể lại nhanh chóng chìm vào trong sự dịu dàng đầy mê đắm đó.

Hạ Khai có chút uất ức, giọng nói không còn run rẩy như trước: “Thầy hôn chân em.”

“Bi3n thái!”

“Không chỉ thế.” Ngược lại với giọng nói điềm tĩnh của Ngụy Thầm là ánh mắt cháy bỏng, khi nhìn qua Hạ Khai, cậu cảm nhận được cái nhìn đó, chuẩn bị kéo chăn che lại. Ngụy Thầm bất ngờ cúi người, vòng tay ôm lấy cậu từng chút một: “Khai Khai không phiền tôi chứ?”

Hạ Khai giải thích: “Em chưa bao giờ chán ghét thầy.”

Hơi thở quanh mũi cậu dần tản đi một chút, Hạ Khai có phần nóng vội, đôi mắt ướt át do hơi men, nhìn người đối diện đầy tình cảm, khẩn khoản cầu xin Ngụy Thầm: “Cho em ngửi thêm một chút nữa thôi.”

Ngụy Thầm luôn nhượng bộ Hạ Khai, ôm cậu vào lòng, hắn đồng ý.

Hạ Khai cảm nhận được sự ấm áp ấy, cơ thể thư giãn, từng lỗ chân lông đều mở ra thoải mái, tay ôm chặt Ngụy Thầm, thi thoảng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Ngụy Thầm, xấu hổ quay đi rồi lại nhìn về phía hắn, phát hiện ra Ngụy Thầm vẫn đang nhìn mình.

Hạ Khai ngẫu nhiên hỏi một câu: “Thầy ơi, em có đẹp không?” Nói xong, cậu suýt nữa cắn phải lưỡi, cảm thấy câu hỏi thật là mất mặt.

Cậu luôn khao khát nhận được lời khen và sự công nhận từ Ngụy Thầm, cảm xúc này càng trở nên mạnh mẽ hơn kể từ khi được Ngụy Thầm đánh dấu tạm thời.

“Đẹp.”

Hạ Khai: “…”

Cậu thừa nhận với Ngụy Thầm: “Hôm nay em đã tìm những Alpha khác.” Ánh mắt Ngụy Thầm vẫn không thay đổi, Hạ Khai nuốt xuống sự thất vọng và buồn bã: “Nhưng lại bị từ chối.”

“Thầy ơi.” Hạ Khai chất vấn một cách mơ hồ: “Sao thầy lại giấu em chuyện này? Rốt cuộc em nên gọi người trước mặt em là thầy hay gọi là người đứng đầu gia tộc họ Ngụy đây?”

Hạ Khai không biết dùng từ gì để diễn tả cảm xúc của mình khi biết sự thật, cảm thấy rất lúng túng, người có mối quan hệ thân mật với Ngụy Thầm chính là cậu, nhưng tất cả những thông tin này cậu lại nghe được từ miệng người khác.

Những người ở trên cao thường là chủ đề cấm kỵ, nếu không phải gặp những tên con ông cháu cha quyền quý say xỉn trong nhà vệ sinh quán bar và để lộ thông tin thì chắc chắn Hạ Khai sẽ không có được những tin tức liên quan đến Ngụy Thầm. Tất nhiên, cậu không biết sau đó bọn họ sẽ có kết cục như thế nào, những người xung quanh đều bị Ngụy Thầm bịt miệng, có lẽ họ sẽ không sống tốt nhưng đó không phải là việc Hạ Khai có thể can thiệp.

Ngụy Thầm lạnh lùng nhìn cậu: “Tôi từng là thầy của em, còn hiện tại, là Alpha của riêng em.”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 38: Chương 38



Ánh mắt lạnh lùng ấy khiến Hạ Khai lại một lần nữa cảm thấy mất tự tin, cậu là người rất lúng túng trước Ngụy Thầm, và kể từ khi bị Ngụy Thầm đánh dấu tạm thời, cậu càng trở nên nhạy cảm nhưng không còn tự ti như trước đây nữa.

Sau ngày hôm đó, Hạ Khai vẫn tiếp tục đi chơi một thời gian, cậu sẽ không để mình say rượu nữa, chỉ đi quanh một vòng rồi đúng giờ trở về nhà, đúng lúc Ngụy Thầm cũng vừa kết thúc công việc. Cậu cứ vô tình hay cố ý, luôn bắt gặp ánh mắt của Ngụy Thầm đang dõi theo mình.

Hạ Khai dần nhận ra, bất cứ khi nào và ở đâu, Ngụy Thầm cũng luôn dõi theo hướng của cậu, cảm xúc trong ánh mắt khiến cậu vừa vui mừng lại vừa có chút sợ hãi.

Dường như hắn đã chú ý đến cậu từ lâu rồi.

Hạ Khai gần như đã ‘hủy hoại’ hết mấy đóa hoa trong vườn, ánh mắt từ hướng phòng sách chiếu đến khiến cậu cảm thấy xấu hổ và tức giận, không nói một lời liền chạy vào cổng, bước chân đầy bùn, vội vã tiến vào phòng sách.

Ngụy Thầm dường như đã đoán được cậu sẽ xông vào, Hạ Khai đọc được trong ánh mắt của đối phương sự điềm tĩnh và chiều chuộng thường thấy.

“Thầy ơi.” Hạ Khai vẫy vẫy kéo hoa cắt trong tay: “Thầy rốt cuộc có thích em không? Hay là thầy đã…”

Ánh mắt Ngụy Thầm lướt qua, một nụ cười nhàn nhạt chợt hiện lên, dường như hắn đang rất vui vẻ. Ngụy Thầm nhận lấy kéo hoa, mở ngăn kéo lấy một chiếc khăn tay sạch đưa cho Hạ Khai lau tay, ánh mắt thấp xuống.

Hạ Khai co chân lại, nhảy sang sofa ở phía đối diện.

Ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ, Hạ Khai nheo mắt lại, quay sang nhìn Ngụy Thầm, cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút không thực.

“Thầy, sao thầy cứ nhìn em như vậy thế hả? Có phải vì thầy thích em không?”

Cậu cực kỳ cố chấp muốn nghe Ngụy Thầm nói ra câu trả lời này, pheromone của Alpha nhẹ nhàng tỏa ra, làm Hạ Khai càng thêm phân tâm, lòng không yên.

Ngụy Thầm khép tay lại: “Vậy Khai Khai thì sao?”

Hạ Khai không nói được lời nào, câu hỏi của Ngụy Thầm làm cậu cảm thấy bối rối, càng không cam lòng khi cảm xúc của mình luôn bị đối phương kéo đi.

Câu nói lởn vởn trên miệng, Hạ Khai đột nhiên buông lỏng tay chân, quay người chạy ra khỏi phòng sách, còn không quên liếc nhìn Ngụy Thầm một cái. Cậu tự nhủ, gần đây mình thật là ngày càng táo bạo, trước kia làm sao dám hành động bất lịch sự như vậy chứ!

Xuống được nửa bậc thang, Hạ Khai chợt cảm thấy cay đắng và thương tâm, mọi chuyện đều do Ngụy Thầm dung túng. Từ khi cậu còn là một Alpha, Ngụy Thầm đã chiều chuộng cậu, khiến cậu trở nên không biết giới hạn và người kiểm soát mọi thứ chính là hắn.

Hạ Khai vốn có tư tưởng bảo thủ và cổ hủ, không thể chấp nhận sự chiếm hữu của Alpha với Alpha. May mắn là giờ cậu là Omega, nhưng liệu cậu nên vui hay nên buồn đây?

Đang chạy, Hạ Khai quay lại lầu trên, Ngụy Thầm vẫn giữ tư thế và biểu cảm như cũ, như thể đã đoán được cậu sẽ quay lại.

Nét mặt Hạ Khai căng thẳng, cậu lên tiếng: “Thầy à, nếu như thầy cứ mãi nuông chiều em như thế…”

Cậu giống như một bé cún nhỏ mất lý trí, nhảy lên người Ngụy Thầm và cắn mạnh vào hắn.

“Thì thầy tiêu rồi, thầy chỉ được là của em mà thôi!”

Hạ Khai nói xong mặt đỏ bừng, suýt nữa thì muốn nuốt luôn cả lưỡi.

Cậu có quyền gì mà nghĩ mình có khả năng chiếm lấy Ngụy Thầm?

Để sở hữu một Alpha như Ngụy Thầm, nếu không có bản lĩnh thì căn bản không thể có được. Những thứ cậu cần phải có để đạt được điều đó phức tạp hơn rất nhiều so với tưởng tượng. Nghĩ đi nghĩ lại, Hạ Khai nuốt lại những lời vừa định nói, mớ can đảm cũng nuốt xuống, mở miệng để lộ hàm răng trắng tinh, từ từ buông ra, Ngụy Thầm vẫn bị cậu cắn đến ướt cả một phần cổ, để lại dấu răng đỏ hồng, khiến hành động của cậu vừa rồi thật ngây ngô và vô vị, giống như đứa trẻ chỉ biết vòi vĩnh đòi kẹo.

“Cứ xem như thầy chưa nghe thấy những gì em vừa nói.”

Ngụy Thầm nâng mặt Hạ Khai lên, ánh mắt đầy nụ cười, hiếm khi có chút hứng thú hỏi: “Khai Khai muốn chiếm lấy tôi thế nào?”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 39: Chương 39



Hạ Khai ngượng ngùng đáp: “… Em chỉ nói đùa thôi.”

Cậu cảm thấy ngượng ngùng một lúc, nhìn vào ánh mắt Ngụy Thầm vẫn không thay đổi, cơn tức giận bùng lên lập tức lắng xuống.

“Thầy ơi, chỉ là em có chút tò mò, với địa vị cùng với ngoại hình xuất sắc như thầy, vậy sao thầy không kết hôn theo hướng mang lại lợi ích cho gia tộc thế?”

Trong nhận thức của Hạ Khai, những người giàu có thì chỉ càng sống trên tận mây xanh, còn kẻ nghèo hèn vĩnh viễn ở dưới lớp bùn nhơ nhuốc, hai thế giới ấy sẽ không bao giờ giao thoa, luôn là đường thẳng song song. Cậu tự phản ánh lại hành vi bám riết từ lúc quen Ngụy Thầm, tâm trạng rối rắm.

“Thực ra, là em mặt dày nhận thầy làm thầy, lúc đó thầy còn cũng chẳng đồng ý có nhận em làm học trò hay không.” Giờ thì chuyện này càng chẳng có gì để bàn, bởi vì địa vị của Ngụy Thầm và chức danh “thầy giáo” kia chẳng có gì liên quan, nói đúng hơn là Ngụy Thầm đã giăng sẵn một cái bẫy mà Hạ Khai từ đầu đã tự động nhảy vào.

“Thầy ơi.” Hạ Khai chăm chú nhìn vào mắt Ngụy Thầm, vừa rồi cậu không chút do dự lao vào người đối phương, cắn hắn thật mạnh. Để làm cậu dễ chịu hơn, Ngụy Thầm điều chỉnh lại góc độ cơ thể, khẽ nhướn mày, ra hiệu cho cậu tiếp tục.

Hạ Khai nói: “Em hiểu rõ bản thân mình, với thân phận của thầy, nếu làm Alpha của em thì chắc chắn thầy sẽ phải đối mặt với rất nhiều thị phi.”

Hơn nữa, cậu và Ngụy Thầm chưa từng làm kiểm tra độ tương xứng của pheromone, việc có xứng đôi hay không vẫn là một ẩn số. Gia tộc họ Ngụy mang tầm ảnh hưởng rất lớn không chỉ riêng Liên Bang, nếu có thể kết hôn cùng với họ thì thế cục sẽ thay đổi rất nhiều. Biết bao thế lực muốn vươn lên nắm lấy quyền lực của nhà họ Ngụy, dù Ngụy Thầm có đồng ý, nhưng người khác cũng sẽ không để cho Hạ Khai đứng bên cạnh Ngụy Thầm, chiếm một vị trí quan trọng như vậy.

Ngụy Thầm nhìn cậu, ánh mắt lạnh nhạt: “Đây không phải là những điều mà Khai Khai cần phải lo nghĩ.”

Hạ Khai nghẹn lại, cảm thấy khó chịu trong lòng. Khi cậu thất vọng, ngay cả những sợi tóc cũng phối hợp với tâm trạng, rủ xuống không theo ý muốn, có phần dài ra, che phủ cả đôi mắt. Vì không có lý do chính đáng để chất vấn Ngụy Thầm, cậu cảm thấy bực bội, và cũng cảm thấy xấu hổ vì chính mình lại có thể nói những điều như vậy.

“Thầy nói đúng, em chỉ cần ngoan ngoãn ở lại bên cạnh thầy là được rồi.”

Nghe thoáng qua thì trông như chẳng có gì nhưng chỉ cần nghĩ thật kĩ sẽ nhận ra có điều gì đó bất thường.

Cảm xúc của Hạ Khai dần dần lạnh xuống, cơn nóng trong người đã tiêu tan hết.

Có lẽ cậu lại tự mình đa tình, cứ tưởng rằng vì thầy thích cậu nên mới hết lòng giúp đỡ, giữ cậu lại bên cạnh để chăm sóc. Nghĩ lại thì, từ vị trí của Ngụy Thầm, với quyền lực và khả năng to lớn của gia tộc họ Ngụy, việc bảo vệ một mình cậu đâu có tốn bao nhiêu sức lực, làm gì có chuyện thầy lại hết lòng như vậy chứ?

“Khai Khai đang nghĩ gì thế?”

Hạ Khai lắc đầu: “Em chỉ vừa nói linh tinh thôi, thầy ơi, chỉ cần thầy không đuổi em thì em sẽ luôn ở lại nơi này.”

Cậu nói là ở lại đây, chứ không phải là ở bên cạnh Ngụy Thầm.

Về những suy nghĩ quẩn quanh làm cậu bận tâm suốt thời gian qua, có lẽ hôm đó Ngụy Thầm chỉ là có lý do khác khi cúi xuống hôn chân cậu. Với thân phận của Ngụy Thầm, muốn gì mà không có, còn cậu chỉ là một Omega bị biến gene, sao có thể sánh được với những người sinh ra đã là Omega chứ?

Cậu không giống họ, không phải kiểu người dễ bị những cơn sóng tình cuốn vào, cũng không biết làm nũng với chàng Alpha của mình.

Thầy của cậu có lẽ chỉ tìm kiếm một chút mới mẻ nhất thời, Hạ Khai mơ màng suy nghĩ, như một con ốc sên rụt rè, chậm rãi rời khỏi vòng tay của Ngụy Thầm.

“Thầy ơi, em đã làm phiền thầy rồi.”

Ngụy Thầm nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, không ép Hạ Khai làm gì, cũng không tiếp tục hỏi về những lời cậu vừa nói. Sự bao dung thái quá của Ngụy Thầm khiến Hạ Khai càng tin rằng thầy không có ý định gì đặc biệt với cậu, chỉ xem đó như một giấc mơ, hôn thì cũng chỉ là hôn thôi.

Với thân phận của Ngụy Thầm, những người muốn bám vào hắn không đếm xuể, ai mà chưa từng dùng những chiêu trò quyến rũ chứ?
 
Back
Top Bottom