Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 83-3: Bắt được hung thủ (3)



Tần Hoan và Nhạc Ngưng rời khỏi Đông uyển, vừa mới đi được vài bước thì nhìn thấy 2 người hầu xách giỏ lớn đến. Bọn họ thấy Tần Hoan và Nhạc Ngưng nên vội vàng bỏ giỏ xuống đất để hành lễ.

Nhạc Ngưng nhìn lướt qua giỏ lớn có đậy nắp, "Đây là cái gì thế?"

Nam bộc đứng đầu nghe thấy thế liền trả lời, "Khởi bẩm Quận chúa, đây là than củi đưa cho Ngụy công tử, mấy hôm nay ngày nào bọn tiểu nhân cũng đều đưa than đến cho Ngụy công tử."

Nhạc Ngưng gật đầu, "Được rồi, mau đi đi."

Hai người hầu lại xách giỏ lên đi về hướng Đông uyển. Sắc mặt Nhạc Ngưng không hề thay đổi, đối với việc này cũng chỉ là mấy việc vặt bình thường thôi. Thế nhưng Tần Hoan lại nhìn chằm chằm đến tận lúc 2 người khiêng giỏ than đi vào bên trong Đông uyển.

"Sao thế? Nhìn cái gì?"

Tần Hoan lắc đầu rồi xoay người lại đi tiếp, "Hàng ngày đều vào lúc này, lần nào cũng một giỏ lớn thế này. Quận chúa, ngươi không cảm thấy 1 ngày đốt 1 giỏ to như này là nhiều lắm sao?" Dừng một chút Tần Hoan lại dứt khoát, "Hoặc là nói, Ngụy công tử đốt lò trong phòng đó quá nhiều..."

Nhạc Ngưng nghĩ đến nhiệt độ trong phòng liền gật đầu, "Trong phòng hắn đúng là quá nóng, thế nhưng chẳng phải là do hắn đang bị bệnh à? Ngươi cũng đã bắt mạch cho hắn, có cảm nhận được bệnh của hắn khác thường không?"

Tần Hoan lắc đầu, "Chính xác là bệnh thương hàn."

Thoáng dừng lại, giọng nói Tần Hoan đầy do dự, "Có điều...thể chất của hắn rất khỏe, sao có thể đột nhiên mà nhiễm phải hàn khí nặng như vậy? Hiện tại cũng không phải mùa đông, vậy mà hàn khí trong người hắn lan ra rất nhanh, chẳng lẽ hắn cố tình ngâm người trong nước quá lâu?"

Nhạc Ngưng nhăn mày, "Chuyện nam nhân tắm rửa, ta và ngươi phải hỏi thế nào?"

Tần Hoan cũng biết đạo lý nào nên mới lắc lắc đầu xua tan đi tạp niệm.

Nhạc Ngưng biết nàng thích suy nghĩ miên man nên mới đặt tay lên vai nàng, "Được rồi, không cần nghĩ nhiều nữa, mặc kệ hắn bệnh thế nào, dù sao cứ là bệnh thật là được, đến lượt ta sợ ngươi ưu tư quá nặng rồi đó."

Tần Hoan cong cong môi, cũng hiểu được có lẽ là do nàng nghi ngờ quá mức nên mới không nói thêm gì nữa.

Nàng và Nhạc Ngưng đi thẳng về viện của Thái trưởng Công chúa, cùng bà nói chuyện một lúc rồi mới cáo từ. Nhạc Ngưng tiễn nàng đến cửa phủ, Bạch Phong đang chờ sẵn ở bên ngoài. Tần Hoan nhìn Bạch Phong cảm thấy có cái gì đó kỳ quái, dù gì Bạch Phong cũng là thân vệ của Yến Trì mà hiện tại lại trở thành xa phu của nàng rồi...

Lên xe ngựa ngồi xong nàng mới nói, "Bạch thị vệ, sau này cứ để xa phu của Hầu phủ đến đón ta đi."

Bạch Phong ở bên ngoài cười cười, "Không có gì đáng ngại cả Cửu cô nương, đây cũng là mệnh lệnh của chủ tử."

Tần Hoan nhíu mày rồi không nói gì thêm nữa.

Quay về Tần phủ thấy ở đây vẫn sóng yên biển lặng. Hai hôm nay Tần Hoan chỉ đến Lâm Phong viện có một lần, mà thân thể Diêu Tâm Lan cũng đã có chuyển biến tốt nên Tần Hoan mới không cần phải đến đó nhiều.

"Tiểu thư, có vẻ như ngày nào chúng ta cũng đến Hầu phủ."

"Chờ mấy hôm nữa thân thể Thái trưởng Công chúa tốt lên rồi thì không cần phải ngày nào cũng đi nữa."

Phục Linh nghiêng đầu, "Quái lại, sao hôm nay không thấy Nhị công tử nhỉ?"

Tần Hoan bật cười chọc ghẹo, "Sao thế? Không thấy Nhị công tử nên cực kỳ thất vọng à?"

Phục Linh đỏ mặt oán trách, "Nô tỳ là vì tiểu thư nên mới nhớ lại chuyện này, vậy mà tiểu thư lại nói nô tỳ thế..."

Tần Hoan cười tươi hơn, "Chẳng phải hôm qua Thái trưởng Công chúa cũng đã nói rồi sao, người muốn Nhị công tử đến quân doanh nhiều hơn, hôm nay có lẽ là Nhị công tử đã đến quân doanh rồi, tuổi tác hắn còn trẻ, đang đúng thời điểm tốt để luyện tập."

Phục Linh thở dài, "Nô tỳ còn chưa nói xong, hôm qua tiểu thư đúng là một chút tình cảm cũng không cho Nhị công tử. Ai nghe thấy vậy cũng hiểu Nhị công tử là vì người nên mới đi chuẩn bị mấy bản vẽ kia, người lại nói người không rảnh."

Tần Hoan vô tội, "Chẳng lẽ ta không thể bận rộn sao? Ngày nào ta cũng phải làm thuốc mà!"

Khóe môi Phục Linh giật giật, "Thuốc tiểu thư làm đều đưa cho..."

Ba chữ 'Trì Điện hạ' chưa kịp thốt ra thì Phục Linh đã nuốt hết vào trong bụng. Cho dù Yến Trì không ở cạnh nhưng chỉ nghĩ đến thôi Phục Linh đã cảm thấy run sợ. Tốt nhất là không nên nói bậy nói bạ ở sau lưng vị Thế tử Ma vương kia."

Tần Hoan nhìn sắc mặt là biết Phục Linh đang nghĩ cái gì, lập tức cảm thấy rất thú vị. Nàng khẽ nhấc váy rồi đi nhanh về hướng Đinh Lan uyển, hôm nay tâm trạng nàng rất tốt, thế nhưng vừa vào cửa viện nàng đã nhăn mày.

Tần Hoan dừng lại khiến Phục Linh cũng dừng lại theo, cảm nhận được tâm tình của Tần Hoan đột ngột thay dổi nên nàng vội vàng nhìn qua theo ánh mắt Tần Hoan. Vừa nhìn sang Phục Linh đã tức giận, "Sao lại thế này? Ai mở cửa ra vậy?"

Phục Linh đi vượt qua người Tần Hoan bước nhanh thẳng đến chỗ cửa hông thông sang vườn lan.

Từ đêm đầu tiên tới vườn lan gặp phải bóng người quỷ quái kia thì các nàng đã khóa chặt cửa hông lại rồi. Bình thường cũng chỉ có lúc nào đến dọn hoa thì mới mở ra, khi nào dọn xong rồi là khóa lại luôn, chìa khóa cửa này mặc dù là treo ở gian bên cạnh cùng với khóa cửa chính, thế nhưng không có lệnh của Tần Hoan thì ai lại dám tùy tiện mở ra?

Bởi vậy nên Tần Hoan mới tức giận, Phục Linh thì càng chẳng cần phải nói! Chuyện xảy ra đêm hôm đó đến bây giờ nàng vẫn còn cảm thấy sợ hãi!

Phục Linh bước vào trong cửa hông, "Ai mở cửa này ra vậy? Không có lệnh của tiểu thư mà các ngươi lại..."

Phục Linh hùng hổ bước đến, nhưng vừa mới bước vào trong thì giọng nói cũng bị đứt đoạn. Tần Hoan đi chậm phía sau Phục Linh vài bước, còn chưa biết Phục Linh nhìn thấy cái gì nhưng đã nghe được một giọng nói khác vang lên.

"Phục Linh tỷ tỷ, là nô tỳ, là nô tỳ mở..."

Vãn Đào? Trong lòng Tần Hoan có nghi vấn, mũi lại nghửi thấy một mùi hương vật gì đó bị thiêu cháy. Nàng chạy nhanh đến cửa, vừa thấy cảnh tượng bên trong thì cũng hơi kinh ngạc.

Bên trong vườn, Vãn Đào đang quỳ ở góc tường, trước mặt nàng có bày một chậu than nhỏ. Hiện tại trong chậu than có vật gì đó còn đang cháu, mùi khét cũng chính là truyền từ đây mà ra.

Tần Hoan nhíu mày rồi bước đến, mà Vãn Đào vừa nhìn thấy Tần Hoan đến thì vội vàng hốt hoảng, hốc mắt cũng đỏ lên.

"Bái kiến tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi! Xin người, xin người đừng bán nô tỳ đi."

Nhìn nha đầu mặt tròn má đào xưa nay vẫn hoạt bát thích cười, hiện tại lại muốn khóc lóc van xin, Tần Hoan nhíu mày không trả lời mà chỉ đi đến trước xem bên trong chậu than đang đốt cái gì. Nàng vừa nhìn thì thấy bên trong thực ra là một chút tiền giấy đang cháy dở cùng với 2 bộ y phục dùng vải vụn để may thành.

"Ngươi đang tế lễ người thân?"

"Vâng, nô tỳ biết sai rồi."

Vãn Đào quỳ úp sát xuống mặt đất, không ngừng dập đầu về phía Tần Hoan.

"Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân nô tỳ, nô tỳ... nô tỳ thấy lâu rồi tiểu thư vẫn chưa về, nên mới nảy ra tâm tư này. Nô tỳ sợ đốt trong sân sẽ ám mùi cho nên mới đi lấy trộm chìa khóa cửa vườn lan này, định rằng đốt xong thì sẽ khóa lại, ai ngờ..."

Vãn Đào nói xong quả thật bắt đầu khóc thút thít, Tần Hoan vốn chỉ tức giận khi có người không bẩm báo gì mà tùy tiện mở cửa, sau khi biết đấy là Vãn Đào thì cũng vơi đi vài phần, hiện giờ nàng lại biết được nguyên nhân thì đã hoàn toàn không còn tức giận gì nữa.

"Nếu là ngày giỗ thì sao không đường đường chính chính báo cho ta biết ngươi muốn tế lễ?"

Tần Hoan nói xong thì Vãn Đào liền sửng sốt, Phục Linh cũng kinh ngạc nói, "Tiểu thư, thân làm nô tỳ sao có thể tế lễ người thân mình ở trong phủ? Nếu... nếu bị lão phu nhân biết thì cực kỳ không lành."

Tần Hoan nhất thời giật mình, Thẩm thị vốn không phải danh môn vọng tộc gì, mặc dù sau khi Thẩm Nghị thăng chức Đại Lý Tự khanh thì nô bộc trong nhà cũng không quá nhiều, cho nên đương nhiên quy củ cũng không có phức tạp khắc nghiệt như vậy. Thế cho nên Tần Hoan không có giác ngộ của một tiểu thư danh gia vọng tộc, đột nhiên quên mất Vãn Đào không dám bẩm báo với mình cũng đúng. Nàng ho nhẹ một tiếng, "Mặc dù đây là việc không nên, thế nhưng ngươi cũng là một người con có hiếu, tận hiếu thì không có gì sai cả."

Tần Hoan nghiêm túc nói một câu để kéo lại hình tượng, rồi nàng nói tiếp, "Việc này chỉ để người trong viện chúng ta biết thôi, ngươi cứ tiếp tục đốt đi, đốt xong thì khóa cửa lại." Dừng lại một chút rồi nàng lạnh lùng nói, "Có điều sau này, bất kể vì lý do gì, nếu không bẩm báo thì không được phép mở cửa này ra nữa."

Vãn Đào cực kỳ vui mừng dập đầu lia lịa, "Nô tỳ bái tạ tiểu thư, bái tạ tiểu thư! Nô tỳ nhất định sẽ không tái phạm!"

Tần Hoan vừa lòng, gật đầu rồi định ra khỏi đây, thế nhưng lúc nàng vừa xoay người đi thì đột nhiên cảm giác mình vừa nhìn thấy được cái gì đó rất quen, nàng nhíu mày rồi nhìn chằm chằm vào chậu than đang đốt áo quần kia, chỉ thấy bên cạnh chậu than có một đoạn cành khô, có lẽ là Vãn Đào cầm đến để lật trở những vật đốt trong chậu. Thế nhưng ở đoạn đầu của cành khô đó có một thứ gì đó đen kịt dính chặt ở bên ngoài.

Trong đầu Tần Hoan nhất thời lóe lên một suy nghĩ!

Trong phòng Ngụy Ngôn Chi, vật cháy đen dính ở trên đầu kìm sắt chính là dấu vết của vải khi bị thiêu đốt!

Ngụy Ngôn Chi không chỉ đốt than trong lò mà lại còn đốt cả quần áo hay sao?

Tim Tần Hoan nhất thời đập nhanh hẳn lên, vốn trước đây nàng đã từng hoài nghi Ngụy Ngôn Chi, nhưng tự dưng lại xuất hiện một người là Ngụy Kỳ Chi cho nên mới khiến cho tầm mắt nàng rời đi. Sau này Hoắc Hoài Tín nghe xong lời khai của Ngụy Ngôn Chi thì đã chuẩn bị đi tróc nã Ngụy Kỳ Chi rồi, có vẻ như tất cả mọi người đều cảm thấy người giết Tống Nhu chính là Ngụy Kỳ Chi. Thế nhưng Tần Hoan nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn còn có nhiều chỗ không hợp lý lắm.

Ngụy Kỳ Chi làm thế nào để vượt qua trùng trùng điệp điệp thị vệ mà cải trang thành nữ thi không đầu đến dọa nàng?

Nếu như người dọa nàng là Ngụy Kỳ Chi, lúc đó nàng còn chưa hề đến nghĩa trang thì làm sao hắn có thể biết nàng tinh thông nghiệm thi?

Sắc mặt Tần Hoan nghiêm nghị chăm chú, cảm giác vừa mê man vừa ngơ ngác mà đi ra ngoài. Vãn Đào và Phục Linh thấy thần sắc nàng đột nhiên biến đổi nên cảm thấy có hơi kỳ quái, nhưng không ai dám hỏi cả. Phục Linh đi theo sau lưng Tần Hoan cũng hơi hơi lo lắng.

Ngụy Kỳ Chi và Tống Nhu có tình cảm, thế nhưng hắn tâm cao khí ngạo không muốn dính líu đến Quốc Công phủ...

Ngụy Kỳ Chi đuổi theo từ nghìn dặm, dùng giấy Duệ Kim để viết thư dụ Tống Nhu ra ngoài, sau đó cố ý hoặc là lỡ tay g**t ch*t Tống Nhu...

Hắn giết Tống Nhu một cách tàn nhẫn, sau đó không những không hề quay lại kinh thành tạo bằng chứng ngoại phạm, vậy mà lại cứ tiếp tục đuổi theo đến Cẩm Châu.

Đi đến Cẩm Châu để làm cái gì? Để xem sự rối loạn bên trong An Dương Hầu phủ? Hay để xem quá trình tra án của Hoắc Hoài Tín?

Hắn chặt bay đầu Tống Nhu, sau đó làm thế nào mà thần không biết quỷ không hay mang cái đầu của nàng đi giữa biết bao người trong đội đưa dâu?

Tần Hoan vừa đi vừa nghĩ, trong đầu nảy lên quá nhiều câu đố chưa được giải đáp khiến nàng hơi nôn nóng. Nhưng chỉ chớp mắt sau đột nhiên Tần Hoan ngẩng cao đầu, hai trong mắt nhìn chằm chằm vào không khí, "Nhất định ta đã bỏ sót điều gì đó! Nhất định là có chỗ nào đó không đúng!"

Phục Linh ở phía sau thấy thế liền hết hồn, "Tiểu thư đang nói cái gì?"

Tần Hoan lắc đầu liên tục, "Quá nhiều điểm nói không rõ được, ta nhất định đã bỏ sót gì đó, nhất định đã bỏ qua điểm mấu chốt nhất..."

Phục Linh muốn nói lại thôi, đang định lên tiếng chuyển chủ đề thì có một giọng nói vang lên ngoài cửa viện.

"Cửu tiểu thư, Từ ngỗ tác ở phủ nha đưa một phong thư đến cho người!"

Tần Hoan dứt khoát xoay người, nhìn thấy bên ngoài là nam bộc gác cổng đang đứng đó, nàng không tiếp tục suy nghĩ nữa mà đành phải đi đến cửa viện, "Từ ngỗ tác truyền tin? Vậy hắn đâu rồi?"

Nam bộc nâng bức thư bằng hai tay, "Người đã đến đây rồi, chỉ nói là việc này nhất định Cửu tiểu thư muốn biết nên mới đến báo cho Cửu tiểu thư một câu."

Tần Hoan nhận lấy thư rồi xoay người vừa đi vào vừa đọc, vừa đi được mấy bước nàng đã nhăn mày, dưới chân cũng dừng khựng lại.

Phục Linh cẩn thận tiến lên, "Tiểu thư, Từ ngỗ tác nói gì vậy?"

Tần Hoan vẫn đang nhìn chằm chằm vào trong thư, ánh mắt nàng lạnh lẽo khiến cho người ta sợ hãi.

"Một canh giờ trước đã bắt được Ngụy gia Đại công tử rồi."
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 84: Dò xét phòng giam (1)



"Oa! Hung thủ đã bị tóm rồi!" Phục Linh vui mừng reo lên, nhưng khi thấy vẻ mặt trầm ngâm của Tần Hoan nàng tò mò hỏi, "Tiểu thư làm sao thế? Bắt được Ngụy gia Đại công tử rồi chẳng phải là chuyện nên vui vẻ hay sao?"

Tần Hoan siết chặt bức thư, chậm chạp xoay người đi vào trong phòng, nàng vừa đi vừa nhăn mày.

Mới đi được vài bước đột nhiên nàng ngừng chân lại, "Không được."

Phục Linh lo lắng nhìn Tần Hoan, "Tiểu thư đang nghĩ đến cái gì thế? Cái gì không được?"

Tần Hoan lắc lắc đầu, mặt mũi trở nên kiên định, "Đi, đi căn dặn người gác cổng chuẩn bị một chiếc xe ngựa."

Phục Linh kinh ngạc, "Tiểu thư muốn ra ngoài?"

Tần Hoan gật đầu, "Phải, muốn ra ngoài, nhanh lên!"

Phục Linh bị sắc mặt nghiêm túc của Tần Hoan làm cho gấp rút, nàng gật đầu rồi chạy ra ngoài, bên này Vãn Đào đã bưng chậu than từ trong vườn lan đi ra ngoài, khóa cửa viện xong nhưng vẫn đứng khép nép ở phía xa xa. Hiện tại Tần Hoan không có tâm tư để ý đến Vãn Đào mà chỉ quan tâm đến bức thư.

Rất nhanh sau đó Phục Linh đã quay lại, "Tiểu thư, đã căn dặn xong, bây giờ phải đi luôn sao?"

Tần Hoan gật đầu, ngay cả phòng cũng chưa kịp bước vào đã vội vàng đi ra ngoài.

Ra khỏi viện, Tần Hoan đi thẳng đến cửa phía tây, ra đến nơi quả nhiên nàng thấy bên ngoài đã có xe ngựa đứng chờ sẵn.

Tần Hoan hơi do dự, "Chúng ta tự đánh xe."

Phục Linh đảo đảo mắt, bấy lâu nay nàng cũng đã tiến bộ không ít, đương nhiên nàng hiểu ý của Tần Hoan, "Được, nô tỳ đánh xe, chỉ là không được ổn định như Bạch thị vệ thôi."

Tần Hoan nhìn thân thể Phục Linh, mặc dù hơi lo lắng thế nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.

Xe ngựa này cũng chỉ sơn màu như những xe ngựa bình thường khác, nhìn qua vẫn còn mới tinh. Tần Hoan lên xe xong thì Phục Linh ngồi trên càng xe nói, "Tiểu thư, người ngồi ổn định chút, trước đây nô tỳ cũng từng đánh xe rồi, chẳng qua hiện giờ hơi không quen thôi..."

Tần Hoan nói luôn, "Đi chậm một chút là được, đến nha môn."

Phục Linh ngẩn người, không ngờ được Tần Hoan lại muốn đến nha môn, nàng nghĩ nghĩ rồi vung roi ngựa lên.

"Nô tỳ biết nha môn đi đường nào!"

Xe ngựa chậm rãi lăn bánh, quả nhiên không được ổn định như khi Bạch Phong điều khiển, tốc độ cũng chậm hơn rất nhiều. Thế nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Tần Hoan cả, ngồi bên trong, sắc mặt nàng cực kỳ thâm trầm.

Bắt được Ngụy Kỳ Chi, nhưng hôm nay từ Hầu phủ về thì trong lòng nàng càng cảm thấy quái lạ.

Bệnh của Ngụy Ngôn Chi, trên kìm sắt có dính vật màu đen, tất cả đều đã xảy ra rất hợp lý thế nhưng Tần Hoan vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Phục Linh dùng hết sức mình để đánh xe, không hiểu ngày xưa đã học đánh xe kiểu gì, sứt sứt mẻ mẻ suốt nửa quãng đường mới thuần thục một chút. Có điều sức nàng cũng có hạn, xe ngựa di chuyển chậm hơn Bạch Phong điều khiên nhiều, thế nhưng người ngồi trong xe là Tần Hoan nên nàng cũng không dám cho xe chạy nhanh.

Dù có đi chậm thế nào thì cuối cùng cũng đến được cửa nha môn.

"Tiểu thư, đến rồi, chúng ta đến đây làm gì?"

Tần Hoan vén màn xe lên, "Em đến nói một tiếng với sai dịch của phủ nha, nói chúng ta là người Hầu phủ muốn đến tìm Từ ngỗ tác."

Phục Linh gật đầu, chỉnh đốn lại tư thế.

Tần Hoan lẳng lặng ngồi trong xe ngựa chờ, không phải là nàng muốn mượn danh của Hầu phủ, suy cho cùng thì đây cũng là nha môn, nếu như không nhắc đến Hầu phủ thì chỉ sợ không nhanh như vậy mà gặp được Từ Hà.

Phục Linh đi nhanh về nhanh, "Tiểu thư, nha sai đại ca kia đi vào tìm Từ ngỗ tác rồi, bảo chúng ta ở đây chờ một lát. Tiểu thư, lần này là có vấn đề gì à? Vì sao người lại sốt ruột đến gặp Từ ngỗ tác như vậy?"

Phục Linh hỏi như vậy cũng là bình thường, Tần Hoan nghĩ nghĩ rồi nói, "Vụ án này ta thấy còn vài điểm khả nghi, hiện tại mặc dù Ngụy gia Đại công tử đã bị bắt thế nhưng cũng chưa thể kết luận hắn nhất định là hung thủ được."

Phục Linh nghe thấy thế trợn tròn mắt, "Cái gì? Chẳng lẽ Ngụy gia Đại công tử không phải là hung thủ?"

Tần Hoan không gật cũng không lắc đầu, "Hiện tại quá sớm để khẳng định."

Phục Linh mấp máy môi không nhiều lời nữa, từ sau khi tiểu thư nhà nàng rơi xuống hồ thì càng lúc càng thay đổi, cho đến hiện tại nàng đã không thể tưởng tượng được tiểu thư nhà mình đang suy nghĩ đến những chuyện gì, cho nên tốt nhất nàng không nên hỏi nhiều.

Một lát sau, Từ Hà đi từ trong nha môn ra ngoài rất nhanh.

Vừa nhìn thấy Phục Linh thì hắn đã biết người tới là Tần Hoan, hắn bước đến hỏi, "Cửu cô nương sao lại đến đây?"

Nói xong hắn khom người chào hướng về phía xe ngựa rồi lại tiến lên một bước, "Cửu cô nương đã đọc được thư?"

Tần Hoan vén rèm cửa lên, nàng gật đầu, "Thư ta đã nhận được, cũng chính vì thế nên mới chạy đến đây." Tần Hoan nói xong nhìn thoáng qua cửa chính nha môn, "Ngụy gia Đại công tử bị bắt trong tình huống nào?"

Tần Hoan hỏi đến đây thì đáy mắt Từ Hà sáng lên nói, "Đúng như lời Cửu cô nương nói, hôm qua tiểu nhân và Tri phủ Đại nhân đến nghĩa trang, có đến cũng không nghiệm thi, chỉ ra vẻ như chỉ đến đó chốc lát rồi rời đi. Lúc đó cũng không phát hiện có ai đi theo chúng ta, thế nhưng vừa rồi tiểu nhân từ trong nha môn ra ngoài, xách theo rương đồ của tiểu nhân ra ven đường ngồi ăn mì, cũng vẫn là ở chỗ cũ, quả nhiên có người đến cướp đi rương đồ của tiểu nhân. Tri phủ Đại nhân từ sớm đã phái Lâm bổ đầu đi theo tiểu nhân nên đã bắt được người rồi."

Tần Hoan híp mắt, "Hắn đúng là bị thương ở chân?"

Từ Hà gật đầu, "Đúng vậy, cẳng chân trái của hắn bị gãy, vẫn còn đang bôi thuốc. Mặc dù hắn là người tập võ nhưng Lâm bổ đầu mang theo nhiều người nên hắn cũng không thoát được. Hiện tại đã bắt được hắn tống vào đại lao rồi, Tri phủ Đại nhân đang thẩm vấn hắn!"

Dừng một chút Từ Hà nhìn Tần Hoan nói, "Cửu cô nương chỉ là vì muốn biết chuyện này nên mới đến nha môn?"

Sắc mặt Tần Hoan đăm chiêu, nàng nhìn Từ Hà nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào, im lặng một lát sau nàng mới nói, "Nếu như Ngụy gia Đại công tử không nhận tội, Tri phủ Đại nhân định dùng hình sao? Còn nữa, hắn đi một mình hay còn có thêm ai nữa?"

Từ Hà nghĩ nghĩ, "Bình thường sẽ không dùng đến trọng hình, có điều án này liên quan đến mạng người, lại là vụ án cực kỳ mấu chốt. Cho nên nếu như... nếu như Ngụy gia Đại công tử không hợp tác thì có lẽ sẽ dùng hình. Tiểu nhân còn không biết hắn là đến 1 mình hay còn dẫn theo ai nữa, có điều tiểu nhân nhìn dáng vẻ hắn cực kỳ tiều tụy, quần áo trên người giống như đã mấy ngày không thay rồi, nếu như hắn có dẫn thêm người thì chắc chắn cũng sẽ không nhiều. Hiện tại Tri phủ Đại nhân đang thẩm vấn, những chuyện khác phải chờ Tri phủ Đại nhân ra ngoài thì mới biết được."

Tần Hoan biết quy củ của nha môn, vụ án mấu chốt thế này đương nhiên lúc thẩm vấn không thể để người không liên quan biết được.

Tần Hoan gật đầu, bỗng nhiên Tần Hoan hơi do dự nói, "Có phải Cửu cô nương có điều gì không tiện nói? Chẳng lẽ Cửu cô nương cảm thấy vụ án này còn có điểm đáng ngờ hay sao?"

Tần Hoan rất tín nhiệm Từ Hà, "Đúng là có một chút nghi vấn hơi khó hiểu, có điều chờ Tri phủ Đại nhân thẩm vấn xong rồi nói sau. Mặc dù người đã bắt được rồi, thế nhưng để kết án cũng không phải là chuyện nhất thời. Chúng ta cứ chờ đã rồi tính."

Từ Hà gật đầu, "Vụ án này thẩm vấn xong rồi, Tri phủ Đại nhân nhất định sẽ mang toàn bộ khẩu cung đến nói cho Hầu phủ và Cửu cô nương."

Tần Hoan gật đầu, "Được, không còn chuyện gì nữa, ngươi cứ đi làm chuyện của mình đi."

Từ Hà chắp tay chào rồi mới xoay người rời đi.

Phục Linh nhìn Từ Hà đi rồi mới nhìn Tần Hoan đầy nghi hoặc, "Tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Tần Hoan cụp mắt, khắp người như bao phủ một màn sương mù ủ rũ, giọng nói nàng ngắt quãng, "Về phủ đi."

Phục Linh đáp lời, không nhanh không chậm đánh xe về phủ.

Bên trong xe ngựa, sắc mặt Tần Hoan cũng hơi suy sụp, rốt cuộc vì sao nàng phải gấp rút chạy đến đây thì chính nàng cũng không rõ. Ngụy Kỳ Chi vừa mới bị bắt, khẩu cung còn chưa có, mà nàng cứ âm thầm cảm thấy bản thân mình đã bỏ sót điều gì, nhưng lại không nghĩ ra thành ra chẳng biết phải bắt đầu nghĩ từ đâu. Nhưng hiện tại chưa có khẩu cung của Ngụy Kỳ Chi, ngoại trừ chờ đợi thì nàng cũng không còn lựa chọn nào khác.

Vụ án này tuy không có quan hệ gì với nàng, thế nhưng lúc nghiệm thi nàng đã cung cấp rất nhiều manh mối rồi, mà những manh mối đó đều hướng mũi giáo về phía Ngụy Kỳ Chi. Có điểm đáng ngờ chưa giải được thì nàng lại thấy bất an, huống chi trong tay phụ thân nàng chưa từng có vụ án oan nào cả, nàng không muốn vụ án qua tay nàng lại có điều oan khuất. Thế nhưng nếu không phải Ngụy Kỳ Chi thì là người kia sao?

Tần Hoan trầm tư suốt dọc đường, lúc xe ngựa quay lại Tần phủ thì người gác cổng cũng hơi kinh ngạc.

Tần Hoan ra ngoài rất nhanh, lúc quay về cũng nhanh, lúc đi thì sắc mặt lo lắng, hiện tại quay về lại hơi mệt mỏi. Hiện tại Tần Hoan đã không giống ngày xưa nữa, lúc Tần Hoan bước vào trong thì mấy người gác cổng chẳng ai dám thở mạnh.

Vào phủ xong trở về Đinh Lan uyển, đám người Vãn Đào cũng không nghĩ đến Tần Hoan lại quay về nhanh như vậy. Tần Hoan đi thẳng đến thư phòng, mài mực luyện viết rồi chẳng nói chẳng rằng. Phục Linh thấy thế cũng không dám hỏi nhiều, chỉ pha trà rồi đứng ở bên cạnh.

Mỗi khi tâm trạng không vui thì Tần Hoan sẽ luyện chữ, chỉ có cách này mới khiến cho nội tâm được yên tĩnh. Sáng sớm nàng đã đến Hầu phủ, trở về đã gần đến buổi chiều, sau đó ra ngoài thêm lần nữa quay về đã không còn sớm nữa, đến khi nàng luyện viết xong rồi thì bên ngoài màn đêm đã buông xuống.

"Tiểu thư, trời đã tối rồi, người dùng bữa trước đi."

Giọng Phục Linh rất ân cần, Tần Hoan nghĩ nghĩ một lúc rồi mới buông bút xuống.

Bữa tối cực kỳ đơn giản, Phục Linh vừa gắp thức ăn cho Tần Hoan vừa nói, "Tiểu thư làm sao thế? Chưa bao giờ thấy tiểu thư viết lâu như vậy."

Tần Hoan chậm rãi ăn xong bữa cơm, lúc này mới nói, "Vụ án này còn có rất nhiều điểm đáng ngờ, ta nhất thời không nghĩ ra được, hiện tại chỉ biết chờ ngay mai xem khẩu cung của Ngụy gia Đại công tử xem có thể nhìn ra được gì không."

"Nhưng Ngụy công tử nói, người cấu kết với Tống tiểu thư đó là Ngụy gia Đại công tử. Mà chỉ có Ngụy gia Đại công tử là thuận tay trái thôi." Phục Linh cẩn thận nghĩ nghĩ, vẻ mặt mờ mịt nhìn Tần Hoan.

Tần Hoan súc miệng, sau đó mới đi vào buồng trong, "Nếu Ngụy công tử nói dối thì sao?"

Phục Linh kinh ngạc, "Ngụy công tử nói dối? Có... có vẻ như không giống..."

Tần Hoan ngồi xuống, tiện tay cầm một quyển sách lên, "Trên đời này có trăm nghìn loại người, trong đó có một loại cực kỳ am hiểu che giấu và ngụy trang cảm xúc của mình, ngay cả khi nói dối thì người ngoài cũng không nhìn ra được. Đây là ta chỉ ví dụ thôi, vụ án này vẫn còn nhiều biến số, trừ phi Ngụy gia Đại công tử có thể nói ra toàn bộ chi tiết vụ việc. Hiện tại ta không nghĩ ra nhưng không có nghĩa là người khác cũng không nghĩ ra, có lẽ hắn có biện pháp cực kỳ thông minh nào đó."

"Còn chuyện thuận tay trái em nói..." Tần Hoan vừa nói đến đây thì trong đầu chợt lóe lên hình ảnh của Yến Trì, "Trên đời đúng là có người thuận cả hai tay, loại người này tính ra cũng thông minh hơn bình thường một chút. Có khả năng trong đoàn thị vệ của Tống thị có người thuận cả tay trái lẫn tay phải, nhưng khi gây án thì hắn lại cố ý dùng tay trái để che giấu."

Phục Linh kinh ngạc, "Tiểu thư nói như vậy tự dưng nô tỳ cảm thấy được ở bên cạnh ai cũng có thể là người xấu."

Tần Hoan từ chối cho ý kiến, "Vốn là có khả năng này, có điều cuộc sống vẫn phải lạc quan lên mới tốt."

Phục Linh gật đầu, Tần Hoan đưa một cuốn sách cho nàng, "Sách này viết về dược liệu, trước tiên em học ghi nhớ tên đã, đến khi nào em có thể phân biệt được các loại thuốc thì tiếp tục ghi nhớ đến dược tính của từng loại."

Đáy mắt Phục Linh sáng lên, nàng hiểu được đây là Tần Hoan muốn dạy nàng rồi!
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 84-2: Dò xét phòng giam (2)



Chương 84: Dò xét phòng giam (2)

Trong lòng còn trăn trở nên đêm nay Tần Hoan ngủ không được ngon lắm. Sáng sớm hôm sau nàng đi loanh quanh trong viện như thường lệ, đang định dùng xong bữa sáng thì đến Hầu phủ. Thế nhưng mới ăn được một nửa thì Nhạc Ngưng đã đến tận cửa rồi!

"Ngươi vẫn chưa ăn sáng xong à, ngươi biết đã bắt được Ngụy Kỳ Chi chưa?"

Nhạc Ngưng đã đến đây 2 lần, có thể nói là cực kỳ quen thuộc với tiểu viện này của Tần Hoan. Cộng thêm hiện giờ nàng cực kỳ thân thiết với Tần Hoan nên cũng tùy tiện ngồi xuống, cầm lấy ly trà Phục Linh mang đến rồi hỏi Tần Hoan.

Tần Hoan gật đầu, "Biết rõ, Từ ngỗ tác đã đến nói cho ta biết."

Nhạc Ngưng nói tiếp, "Đêm qua ta mới biết chuyện này, trong lòng ta biết ngươi nhất định cũng sẽ tò mò Ngụy Kỳ Chi làm thế nào để giết Tống Nhu cho nên sáng sớm nay đã đến tìm ngươi. Chúng ta đến phủ nha nhìn xem!"

Tần Hoan buông bát đũa xuống rồi lau lau khóe môi, "Đến phủ nha?"

Nhạc Ngưng gật đầu, "Phải, đến phủ nha! Đêm qua lúc tin tức đưa đến nói là chưa lấy được khẩu cung của Ngụy Kỳ Chi, nếu hôm nay chúng ta đến thì nhất định có thể nghe được trọng điểm."

Tần Hoan chớp mắt, mặc dù phủ nha chính là trọng địa, thế nhưng Nhạc Ngưng có thân phận quận chúa cho nên muốn vào thì chắc chắn không khó... Quả nhiên, vẫn phải có thân phận thì mới dễ làm việc!

Tần Hoan vốn rất muốn biết chi tiết, nhưng thân phận của nàng không thích hợp để vào trong nha môn cho nên nàng cũng không có ý định này. Có điều Nhạc Ngưng đã đến tận cửa rồi, đương nhiên nàng cũng nên vui vẻ đi cùng với Nhạc Ngưng. Cơ hội đến khiến cho Tần Hoan hơi kích động, ngay lập tức nàng đi thay quần áo rồi cùng với Nhạc Ngưng ra cửa, nàng vừa đi vừa nói, "Có vẻ như lúc thẩm vấn đã xảy ra vấn đề."

Nhạc Ngưng quay sang nhìn Tần Hoan, "Hả? Vì sao?"

Tần Hoan nghiêm nghị, "Xế chiều hôm qua đã bắt được Ngụy Kỳ Chi, thời gian từ lúc xế chiều cho đến tối có hơn 2 canh giờ. Nếu như Ngụy Kỳ Chi đã khai ra thì đêm qua chắc chắn sẽ không đưa tin đến Hầu phủ là vẫn chưa lấy được lời khai."

"Cho nên chính là Ngụy Kỳ Chi có chết cũng không chịu thừa nhận?" Mặc dù đây là câu hỏi thế nhưng giọng của Nhạc Ngưng lại có chút khẳng định.

Tần Hoan lắc đầu, "Cũng không biết được, chúng ta đi xem xem."

Hai người ra khỏi cửa, Nhạc Ngưng vốn là ngồi xe ngựa Hầu phủ đến đây nên đương nhiên Tần Hoan cũng lên xe ngồi cùng nàng đến nha môn. Xe ngựa vừa di chuyển thì Nhạc Ngưng nói, "Hôm qua ngươi có rất nhiều nghi vấn, sau khi về phòng ta đã suy nghĩ, đúng thật là rất khó giải thích. Nếu nói hắn giả quỷ dọa người thì hắn làm sao xuyên qua trùng trùng điệp điệp thị vệ của Hầu phủ? Lại làm thế nào để lấy được giá y của Tống Nhu?"

Nhạc Ngưng thở dài, "Những điều này có lẽ phải để chính miệng hắn nói ra thì chúng ta mới biết được."

Tần Hoan không tiếp lời, còn có một loại khả năng nữa, kẻ giả quỷ dọa người căn bản không phải là Ngụy Kỳ Chi...

Lần này người đánh xe là xa phu của Hầu phủ nên đương nhiên tốc độ sẽ nhanh hơn so với Phục Linh điều khiển. Chẳng bao lâu sau xe ngựa đã ngừng lại trước cửa nha môn, Nhạc Ngưng và Tần Hoan lần lượt xuống xe. Nhạc Ngưng bước nhanh về phía cửa nha môn, vừa đi đến nơi thì sai dịch giơ tay lên ngăn Tần Hoan và Nhạc Ngưng lại, lúc này Lục Kỳ đi theo Nhạc Ngưng chau mày, "Tiểu Quận chúa An Dương Hầu phủ mà các ngươi cũng dám ngăn cản?"

Mấy tên sai dịch sửng sốt, liếc mắt nhìn vài cái rồi bỏ tay xuống, sau đó cùng nhau quỳ xuống đất hành lễ, một người trong số họ nói, "Xin Quận chúa chờ cho một lát, tiểu nhân đi vào thông bẩm với Tri phủ Đại nhân!"

Nhạc Ngưng gật đầu, "Ừ!" Trước mặt những người không quen biết thì nàng hành xử rất lễ độ, vẻ mặt hiên ngang lạnh lùng, rất có khí thế cao cao tại thượng của Quận chúa. Tần Hoan đứng sau lưng nhìn nàng như vậy không khỏi cong môi mỉm cười.

Rất nhanh sau đó Hoắc Hoài Tín chạy vội ra đón, "Không biết Quận chúa đại giá quang lâm, Hoắc mỗ lại không tiếp đón từ xa..."

Mặc dù Nhạc Ngưng là tiểu bối thế nhưng thân phận của nàng cao hơn, Hoắc Hoài Tín cũng không thể không tôn kính.

Ngược lại Nhạc Ngưng lại hơi có chút cung kính với Hoắc Hoài Tín, "Quấy rầy Tri phủ Đại nhân rồi, nghe nói Đại nhân đã bắt được Ngụy gia Đại công tử nên lần này ta dẫn theo Cửu cô nương đến xem tình tiết vụ án. Án này liên quan đến Hầu phủ, Cửu cô nương lại cống hiến rất nhiều, bọn ta đi xem chắc là Đại nhân sẽ không để bụng chứ?"

Hôm qua Hoắc Hoài Tín đã vất vả gần như cả đêm, râu mọc đầy mặt, bên dưới mắt cũng thâm đen, nghe Nhạc Ngưng nói như thế thì ông nào dám nói thêm cái gì nữa, huống chi tình hình hiện tại thì Tần Hoan đến đây có lẽ cũng là chuyện tốt. Ông cười lớn tiếng, vừa nghiêng người vừa mời, "Đó là đương nhiên, mời Quận chúa vào, mời cả Cửu cô nương nữa..."

Vừa vào trong cửa chính, Hoắc Hoài Tín đã dẫn Tần Hoan và Nhạc Ngưng đi lên hành lang bên cạnh, vừa đi ông vừa cười khổ, "Nếu như Quận chúa không đến thì Hoắc mỗ cũng phải phái người đến Hầu phủ một chuyến. Vốn tưởng rằng tóm được Ngụy Kỳ Chi rồi thì vụ án này đã có thể rõ ràng thông suốt, thế nhưng... thế nhưng Ngụy Kỳ Chi lại cực kỳ cứng miệng!"

Hoắc Hoài Tín thở dài, "Đêm qua thẩm vấn tận đến gần sáng, nhưng một câu Hoắc mỗ cũng không hỏi ra!"

Nhạc Ngưng nhướn mày, ánh mắt Tần Hoan lại trở nên nặng nề, "Tri phủ Đại nhân, Ngụy Kỳ Chi nói như thế nào?"

Vừa nói chuyện mọi người vừa đi đến công đường, đằng sau công đường là phòng giành cho khách của sảnh bên. Đến cửa phòng thì Hoắc Hoài Tín dừng chân lại, "Thân phận Quận chúa và Cửu cô nương cao quý nên không cần thiết phải đến nhà lao. Một lúc nữa ta sẽ cho người mang hồ sơ vụ án và khẩu cung đến là được, mời, hai vị vào đây chờ một lát đi."

Nhạc Ngưng và Tần Hoan gật đầu, chờ đến khi đi vào trong thì Hoắc Hoài Tín mới nói, "Ngụy Kỳ Chi kia nói đích thực là hắn đi theo Tống Nhu đến Cẩm Châu, nhưng vì chân hắn bị thương nên chỉ ngồi xe ngựa, cho nên cũng chẳng nhanh hơn Tống Nhu là bao. Hắn xuất phát chậm hơn Tống Nhu 3 ngày, cố gắng đuổi theo thì cũng không kịp, mãi tận lúc hắn đến được Thập Lý miếu thì mới xem như đuổi kịp, Tống Nhu cũng đang ở đó. Thế nhưng hắn nói hắn không hề đi gặp Tống Nhu."

Hoắc Hoài Tín cười nhạo, "Quận chúa và Cửu cô nương có tin không? Hắn tự cho là muốn cởi bỏ hiềm nghi nên mới nói ra, thế nhưng cũng để lộ một sơ hở lớn. Khi đó hắn cũng có mặt ở Thập Lý miếu, hai người cùng ở một chỗ thì người hành hung trừ hắn ra thì còn có thể là ai khác?"

Tần Hoan nhíu mày, "Vậy hắn dùng hung khí gì? Đầu của Tống Nhu hắn giấu ở đâu?"

Hoắc Hoài Tín cười khổ, "Đương nhiên là không hỏi ra rồi, hạ quan vẫn chưa điều tra cụ thể. Đi cùng hắn đến đây chỉ có 1 tên sai vặt tên là Ô Thuật, bọn họ 1 ngày sau mới tiến vào Cẩm Châu, thế nhưng còn chưa vào thành thì đã biết rõ tin tức Tống Nhu bị sát hại, sau khi vào thành rồi bọn họ ở lại trong khách đ**m Phúc Lai ở thành đông. Tên Ô Thuật đó ta đã bắt lại rồi, nhưng cái gì hắn cũng không nói, bọn ta đã lục soát khắp trong khách đ**m nhưng không tìm ra được gì cả. Hoắc mỗ cảm thấy bọn họ nhất định là đã thủ tiêu hết toàn bộ mọi chứng cứ trước khi vào thành rồi."

Nhạc Ngưng vội hỏi, "Thế giả quỷ vào Hầu phủ dọa người thì sao? Còn có hỏa thiêu nghĩa trang nữa?"

Hoắc Hoài Tín lắc đầu, "Tất cả đều không thừa nhận! Đêm qua cũng đã dùng hình rồi nhưng vẫn không nhận."

Chẳng trách Hoắc Hoài Tín không muốn để cho các nàng đến nhà lao, ngoại trừ lý do nhà lao không phải là nơi thích hợp để cho các nàng đến thì ông cũng sợ để cho các nàng nhìn thấy dáng vẻ sau khi bị dùng hình của Ngụy Kỳ Chi. Tần Hoan đã biết, trong nha môn khi thẩm vấn nghi phạm thông thường sẽ có rất nhiều biện pháp, phụ thân nàng không thích dùng trọng hình để bức cung, thế nhưng khi gặp phải những tên hung đồ cực kỳ gian ác thì cũng chỉ có thể lấy mạnh khắc chế mạnh thôi.

"Hắn có nói vì sao đã đến Cẩm Châu rồi mà không đi tìm Ngụy Ngôn Chi không?"

Giọng nói Tần Hoan lạnh lùng trang nghiêm, Hoắc Hoài Tín nghe thấy câu hỏi của nàng thì tinh thần không hiểu sao lại phấn khởi, "Hắn nói, hắn nói là sợ hủy đi thanh danh của Tống Nhu nên mới không xuất hiện. Ta hỏi hắn sự việc kia theo lời của Ngụy Ngôn Chi thì hắn thừa nhận rồi. Hơn nữa đúng là trước đây hắn thuận tay trái, hiện giờ cả hai tay đều có thể dùng được, chân hắn cũng đúng là bị tqc và cữu cữu hắn đánh gẫy..."

Tần Hoan chau mày, "Thế hắn có nói mục đích lần này hắn đến Cẩm Châu không?"

Hoắc Hoài Tín cũng nhăn mày, tay sờ cằm trong vô thức, "Điều này cũng khiến ta cực kỳ khó hiểu, hắn nói hắn đi theo chỉ là vì muốn xem xem Tống Nhu gả cho người như thế nào, có nghiêm khắc quá hay không. Hắn còn nói đích thực là muốn gặp Tống Nhu, thế nhưng không có cơ hội do thị vệ đi theo quá đông, Tống Nhu là tân nương nên được mọi người hộ tống ở chính giữa nên hắn không có cách nào tiếp cận cả."

"Lời nói này đương nhiên là bịa đặt, nếu như ngay cả người cũng không gặp được thì càng không thể giết người rồi cắt đầu người ta đi." Nhạc Ngưng khoanh tay trước ngực, "Tên Ngụy Kỳ Chi này cũng là người luyện võ, tâm tính nhất định cứng cỏi hơn so với thường nhân, có lẽ Tri phủ Đại nhân phải phí sức nhiều hơn rồi. Có điều dùng hình thì dùng hình, đừng có tra tấn bức cung là được."

Hoắc Hoài Tín than ngắn thở dài, "Đương nhiên rồi, có điều hắn không có bất cứ ai làm chứng cho mình, tên Ô Thuật kia là gã sai vặt của hắn nên đương nhiên sẽ bao che cho hắn. Lời khai của Ô Thuật đương nhiên không thể tin."

Tần Hoan nghĩ nghĩ rồi bỗng nhiên nói, "Tri phủ Đại nhân có thể cho bọn ta gặp mặt Ngụy Kỳ Chi và Ô Thuật không?"

Khóe môi Hoắc Hoài Tín nhất thời co giật, "Khụ khụ, Cửu cô nương, trong phòng giam rất bẩn thỉu, sao có thể để hai tiểu cô nương lá ngọc cành vàng các ngươi đi vào chứ? Nếu như Hầu gia truy cứu xuống thì Hoắc gánh không nổi đâu..."

Tần Hoan nhíu mày rồi quay sang nhìn Nhạc Ngưng. Nhạc Ngưng nhận được ánh mắt của Tần Hoan liền hiểu, lập tức hất hàm, "Phụ thân ta chẳng lẽ lại là loại người không phân biệt được thị phi? Là tự ta muốn vào, chẳng liên quan gì đến Đại nhân cả, Đại nhân chỉ đơn giản là sợ bọn ta nhìn thấy dáng vẻ sau khi dùng hình của Ngụy Kỳ Chi thôi, thế nhưng Nhạc Ngưng đã luyện võ từ nhỏ nên quen thuộc các loại vết thương, cũng biết quy của của nha môn, đương nhiên sẽ không nói Đại nhân sai."

Hoắc Hoài Tín vừa cười vừa hậm hực, ngay lúc này thì Từ Hà ôm một tập hồ sơ đến, "Đại nhân, hồ sơ người muốn đã đem đến đây rồi!"

Đáy lòng Hoắc Hoài Tín thở dài, "Ngươi cứ tạm giữ đó đã, Quận chúa và Cửu cô nương muốn đến nhà lao xem xét."

Từ Hà kinh ngạc, "Nhà lao chính là..."

Hắn mới nói được nửa câu thì tự mình chặn lại. Tính tình Nhạc Ngưng phóng khoáng, còn Tần Hoan thì ngay cả nghiệm thi còn không sợ thì còn sợ gì mấy thứ bẩn thỉu huyết tanh trong nhà lao?

Từ Hà vừa nghiêng người vừa mời, "Mời Quận chúa và Cửu cô nương đi bên này..."

Hoắc Hoài Tín cũng nói, "Quận chúa và Cửu cô nương muốn xem thì đến xem đi, mời..."

Tần Hoan và Nhạc Ngưng đứng dậy rồi cùng đi ra ngoài.

Hoắc Hoài Tín và Từ Hà đi trước dẫn đường, Nhạc Ngưng đi phía sau nghiêng đầu khẽ hỏi Tần Hoan, "Sao đột nhiên ngươi lại muốn đến nhà lao xem xét vậy? Thẩm vấn phạm nhân chính là chuyên môn của bọn hắn, chỉ sợ chúng ta đến cũng chẳng giúp được gì."

Hiện tại cũng đã dùng hình với Ngụy Kỳ Chi rồi, chẳng lẽ 2 người các nàng còn đến xem người ta dùng hình sao?

Tần Hoan khẽ lắc đầu, "Đến nhìn thì biết."

Người có tâm tính cứng cỏi sau khi phạm tội đương nhiên sẽ biết một khi khai nhận thì sẽ chỉ còn đường chết, cho nên có thể sẽ chống đỡ được trọng hình, chết cũng không thừa nhận. Thế nhưng nếu thật sự Ngụy Kỳ Chi không nói dối thì sao?

Tần Hoan không biết tình cảnh bên trong nhà lao cho nên càng muốn đến nhìn một cái xem sao.

Từ sảnh đi sâu vào bên trong nha môn, chẳng bao lâu đã đến một đường hầm tối âm u. Từ phía xa có nha sai đi đến, nhìn thấy Hoắc Hoài Tín dẫn theo 2 tiểu cô nương đến thì chợt sửng sốt. Hoắc Hoài Tín phất phất tay, "Bảo người ở bên trong tránh đi một lúc."

Hoắc Hoài Tín căn dặn như vậy thì nha sai liền hiểu thân phận của Tần Hoan và Nhạc Ngưng không bình thường, hắn ngay lập tức xoay người rời đi.

Lúc Tần Hoan và Nhạc Ngưng đi đến cửa nhà lao thì quả nhiên không thấy bóng dáng một nha sai nào cả.

Nhà lao của nha môn Cẩm Châu phủ đương nhiên chặt chẽ và kiên cố hơn nhiều so với huyện nha bình thường. Nhà lao nằm dưới lòng đất, 2 người Nhạc Ngưng đi xuống theo đường hầm dốc, chẳng bao lâu sau đã thấy được bố trí bên trong nhà lao. Đúng như lời Hoắc Hoài Tín nói, thật sự có chút không thích hợp đối với 2 người bọn họ, Nhạc Ngưng bịt lại mồm miệng rồi quay đầu sang nhìn Tần Hoan, nhưng Tần Hoan vẫn đủng đỉnh bước đi, cứ như đi dạo chơi trong hậu viện nhà mình vậy.

Đến một ngã rẽ sang phải, rất nhanh đã đến một phòng tối không có cửa sổ, chuyên dùng để thẩm vấn phạm nhân.

Bốn góc phòng tối được đốt đèn, chính giữa có một giá gỗ lớn đứng dựa vào tường, Hiện tại có một nam tử c** tr*n bị treo trên giá, trên người hắn toàn bộ đều là vết lằn của roi đánh, bên dưới vai trái còn có một vết sẹo hình vuông nhìn thấy rõ ràng là vết bỏng. Nam tử cúi đầu xuống, tựa hồ như đã hôn mê, tóc đen rũ tán loạn che khuất mặt mũi hắn nhưng cũng mơ hồ lộ ra ngũ quan, để cho Tần Hoan thấy lờ mờ được dáng vẻ của Ngụy Ngôn Chi. Hai huynh đệ nhà này cũng có 3 phần giống nhau...
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 84-3: Dò xét phòng giam (3)



Chương 84: Dò xét phòng giam (3)

Hoắc Hoài Tín ho nhẹ không tự nhiên, "Vẫn chưa dùng hình quá nặng, nhưng hắn đã không chịu nổi mà hôn mê bất tỉnh rồi."

Nhạc Ngưng nhíu mày, "Dùng hình là việc của Đại nhân, bọn ta đương nhiên sẽ không xen vào."

Hoắc Hoài Tín thở hắt ra, nếu 2 tiểu cô nương chịu không nổi tình cảnh này, sau này ra ngoài lại nói hắn nghiêm hình bức cung thì có chút không tốt. Cũng may mắn 2 người này cực kỳ hiểu lý lẽ.

Tần Hoan nhìn vết thương của Ngụy Kỳ Chi, mặc dù vẫn chưa dùng đến trọng hình thế nhưng nhìn vết roi thế này cũng phải mấy chục đến hơn trăm, hành hạ thời gian dài đau đớn như vậy cực kỳ khiến cho ý chí người ta hao mòn. Con người khi đang còn nghị lực mạnh mẽ thì đương nhiên sẽ có đủ nhận thức để ngăn không cho bản thân nói ra chân tướng, thế nhưng đến lúc đau đớn mệt mỏi hao mòn ý chí thì cực kỳ có khả năng người khác hỏi cái gì thì trả lời cái đó. Kể cả không nói ra toàn bộ thì nhất định cũng sẽ để lộ ra sơ hở.

Rốt cuộc Ngụy Kỳ Chi là người có tâm tính cứng rắn đến mức khiến cho người ta phát điên, hay là nói, người giết Tống Nhu thực sự không phải hắn?

Cụp mắt xuống Tần Hoan thấy được chân của Ngụy Kỳ Chi, mặc dù đã hôn mê nhưng chân trái của hắn có dáng vẻ cong vẹo không được tự nhiên. Nếu Tần Hoan đoán không sai thì lúc Hoắc Hoài Tín dùng hình chắc chắn đã hành hạ vết thương ở chân của hắn.

Tần Hoan chăm chú quan sát, Hoắc Hoài Tín thấy nàng cũng chẳng làm gì khác ngoài xem xét thì cười hề hề, "Chỗ này mùi vị không sạch sẽ lắm, thật sự không thích hợp cho Quận chúa và Cửu cô nương ở lại lâu, nhìn xong rồi thì ra ngoài thôi."

Đương nhiên Tần Hoan không thật sự muốn thẩm vấn Ngụy Kỳ Chi, việc này suy cho cùng cũng là công vụ của nha môn, lần này nàng đến xem coi như cũng quá giới hạn rồi. Tần Hoan gật gật đầu, Nhạc Ngưng thấy thái độ này của nàng nên cũng 'Ừ' một tiếng.

Hoắc Hoài Tín thở phào nhẹ nhõm, nhưng đúng lúc này Ngụy Kỳ Chi vốn đang ngất xỉu đột nhiên giật giật.

Đầu hắn hơi nâng lên một chút, mí mắt muốn mở ra nhưng không mở được, miệng cũng đang lẩm bẩm gì đó.

Tần Hoan chậm rãi tiến lên, Nhạc Ngưng thấy thể cũng đến gần.

"Không... Không phải ta giết..."

"Ta không... Không phải ta giết..."

Lông mày Nhạc Ngưng chau lại, "Này, ngươi nói không phải ngươi giết, thế đêm đó ngươi ở chỗ nào của Thập Lý miếu? Tìm một người làm chứng ra đây, lời mà tên sai vặt kia của ngươi nói thì không tính..."

Nhạc Ngưng góp lời, nhưng không ngờ sau đó Ngụy Kỳ Chi lại không phát ra tiếng động nào nữa.

Nhạc Ngưng cúi đầu nhìn hắn, "Này, Ngụy Kỳ Chi?"

Tần Hoan giữ Nhạc Ngưng lại, "Không cần hỏi hắn, hắn vẫn chưa tỉnh lại, vừa rồi chỉ là một câu nói trong vô thức thôi."

Nhạc Ngưng 'À' một tiếng hơi thất vọng, ánh mắt Tần Hoan lại trở nên nặng nề. Nàng kéo tay Nhạc Ngưng cùng nàng đi ra cửa. Lần này Hoắc Hoài Tín mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, "Hắn vẫn luôn nói câu này, không thể tin..."

Tần Hoan ngừng chân lại, "Lời nói trong vô thức đáng tin hơn là nói khi có ý thức."

Hoắc Hoài Tín trợn mắt, Tần Hoan cũng không nói thêm câu nào nữa, buông tay Nhạc Ngưng ra rồi lập tức đi ra cửa.

"Oan.. uổng... Oan uổng quá..."

Tần Hoan đi được 2 bước, nhưng từ trong hành lang nhỏ hẹp của nhà lao lại truyền đến một tiếng r*n r* yếu ớt.

Tần Hoan dừng chân lại, xoay người nhìn sang chỗ phát ra âm thanh.

Hoắc Hoài Tín hơi lúng túng, "Haha, Cửu cô nương không cần để ý, nhà lao mà, người kêu oan nhiều...."

Nhạc Ngưng nhíu mày, "Có người kêu oan, chẳng lẽ Hoắc Đại nhân vu oan cho người ta?"

Hoắc Hoài Tín liên tục cười khổ, "Đương nhiên không phải, Quận chúa hiểu lầm rồi. Người kêu oan này là gã sai vặt của Ngụy Kỳ Chi, hắn kêu như vậy suốt rồi, nên hắn nói cái gì cũng không quan trọng..."

Nói như vậy thế nhưng Nhạc Ngưng lại có hứng thú, "Ta đến xem xem."

"Oan uổng... Oan quá..."

Nhạc Ngưng lần theo âm thanh đi vào sâu bên trong nhà lao thêm 10 bước nữa. Chẳng bao lâu sau đã đến được phòng giam bên trái, bên trong có một thanh niên tóc tai bù xù, quần áo tả tơi tựa vào cột trong phòng giam, thoi thóp kêu oan.

Áo bào trên người hắn bị roi đánh rách nát, trên mặt cũng có dấu vết tím đen, vừa nhìn đã biết Hoắc Hoài Tín cũng dùng hình với hắn. Tuổi tác hắn cũng xấp xỉ Ngụy Kỳ Chi, khoảng trên dưới 23, 24 tuổi, mà vết thương của hắn không nghiêm trọng như Ngụy Kỳ Chi, lại bởi vì không bị treo lên cột cho nên mới có cơ hội nghỉ ngơi, không ngất đi giống Ngụy Kỳ Chi mà thậm chí vẫn còn có thể kêu oan.

Tần Hoan theo kịp từ phía sau, nàng nhìn chăm chú hắn một lúc thì đảo mắt xung quanh, thấy một cái áo choàng nằm trong góc phòng giam, trên áo choàng cũng dính đầy vết máu. Thế nhưng Tần Hoan nhìn ra được, áo choàng kia vốn là màu xanh da trời, giống hệt với màu áo của người mà hôm đó đến nhìn trộm nàng cùng với Nhạc Ngưng.

Tần Hoan nhướn mày, "Ngươi là Ô Thuật?!"

Giọng nói nàng hơi lạnh lùng nghiêm nghị, Ô Thuật vốn đang tựa vào cột nhắm chặt mắt liền bị âm thanh này làm cho chấn động, hắn lập tức xoay người lại nhìn thấy đột nhiên trong phòng giam xuất hiện 2 vị cô nương, phút chốc hắn không phản ứng kịp...

"Chủ tử nhà ngươi, đã từng lén lút đến nhìn ngó Tần phủ phải không?"

Giọng nói Tần Hoan lạnh lùng khiến người khác run sợ, ngoài ra còn có một sức mạnh cám dỗ không thể giải thích được. Ô Thuật buột miệng nói ra, "Phải..."

Chữ này vừa thốt ra thì ngay lập tức Ô Thuật đã tỉnh hồn lại, hắn là gia nô của Ngụy phủ, đã từng gặp qua không ít người quyền quý ở kinh thành cho nên vừa nhìn phong thái của Nhạc Ngưng và Tần Hoan, rồi lại nhìn Hoắc Hoài Tín đứng sau lưng 2 người thì ngay lập tức đã biết được thân phận của 2 người không đơn giản. Ô Thuật lăn đến rồi bò lên, quỳ xuống đất dập đầu về phía Tần Hoan và Nhạc Ngưng.

"Hai vị tiểu thư, hai vị nữ Bồ tát, xin hãy cứu lấy công tử nhà ta, công tử nhà ta bị oan, cầu xin các người cứu công tử nhà ta với..." Mặc dù Ô Thuật trẻ tuổi thế nhưng cũng đã qua 20 rồi, vậy mà nói xong câu này liền khóc thành tiếng, hốc mắt cũng đỏ ửng.

Đương nhiên Tần Hoan sẽ không vì mấy câu kêu khóc van xin này mà động lòng trắc ẩn, nàng hỏi lại, "Chủ tử nhà ngươi, có phải đã lén đến thăm dò Tần phủ?"

Ô Thuật ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nước mắt, nhìn thấy đôi mắt thâm trầm của Tần Hoan thì hắn thoáng do dự, sau đó mới gật đầu thút thít nói, "Vâng... Chủ tử nói hắn phát hiện có một cô nương đi theo người nha môn cùng đến nghĩa trang... Hắn muốn biết biểu tiểu thư làm sao mà chết cho nên mới đi theo vị cô nương đó đến Tần phủ ở thành đông..."

Tần Hoan nheo mắt, "Dựa vào đâu mà ngươi nói công tử nhà ngươi bị oan?"

Ô Thuật khóc lóc càng thảm thiết hơn, "Đương nhiên công tử nhà ta bị oan rồi! Mặc dù tính tình công tử không tốt thế nhưng sao lại có thể giết người chứ? Từ bé công tử đã là thanh mai trúc mã với biểu tiểu thư rồi, sau này công tử lại vì biểu tiểu thư mà bị đánh gãy chân. Lần này đi theo đến đây cũng là sợ biểu tiểu thư xảy ra bất trắc, ai ngờ được là biểu tiểu thư lại thật sự xảy ra chuyện. Công tử nhà ta vì chuyện này mà đau lòng không chịu nổi nên mới muốn dò xét chân tướng rõ ràng, nhưng... hai vị tiểu thư, công tử nhà ta thật sự bị người khác hãm hại, chúng ta vừa mới đến Cẩm Châu, cái gì cũng chưa làm, càng không đi đến An Dương Hầu phủ, còn cả giá y nữa, bọn ta nào đã được nhìn thấy..."

Tần Hoan nhăn mày, "Đêm ở Thập Lý miếu, có ai làm chứng cho các ngươi không?"

Ô Thuật gật đầu, gật xong rồi hình như lại nghĩ đến cái gì đó mà lắc đầu, "Bọn ta ở trong một khách đ**m nhỏ, trên chân công tử có vết thương nên đêm hôm đó bọn ta đã đi ngủ từ sớm, sao có thể đi giết người chứ? Thế nhưng Tri phủ Đại nhân nói cái này không tính, phải có người làm chứng chúng ta cả đêm không hề ra ngoài mới được, chuyện này chúng ta phải chứng minh thế nào chứ? Đêm khuya rồi thì ai cũng đều đi ngủ mà..."

Tần Hoan thở dài, Hoắc Hoài Tín nói đúng, phải có người chứng minh bọn họ cả đêm đều không ra khỏi khách đ**m mới được tính.

Hoắc Hoài Tín tiến lên nói, "Quận chúa và Cửu cô nương đã nghe thấy rồi đấy, cần nhân chứng thì không có nhân chứng, trùng hợp bọn họ cũng ở ngay Thập Lý miếu, chủ tử hắn lại còn thuận tay trái, có tình với Tống Nhu cũng là chủ tử nhà hắn, quá nhiều điểm đáng ngờ!"

"Bình thường chủ tử nhà ngươi viết thư thì dùng giấy gì?"

Đột nhiên Tần Hoan lại hỏi, Ô Thuật ngẩn người, "Dùng... dùng giấy trúc Hồ Châu, dùng giấy Tuyên Thành của Thái Châu..."

Tần Hoan nhíu mày, "Lúc hai người các ngươi dọc đường về phía nam thì sao? Chủ tử nhà người không viết lách gì à?"

Ô Thuật lại thất thần, "Mua loại giấy Hoàng Ma tầm thường nhất..."

Nhạc Ngưng biết chuyện giấy Duệ Kim nên nhìu mày nói, "Chủ tử nhà người không dùng giấy Duệ Kim sao?"

Ô Thuật lau nước mắt, "Chủ tử nhà ta không thích loại này, hơn nữa trên đường đi rất gấp, làm gì có thời gian chuyên đi chọn lựa giấy gì."

Tần Hoan nhíu mày, Nhạc Ngưng cũng bị làm khó. Hoắc Hoài Tín đứng bên cạnh thì ù ù cạc cạc không hiểu sao lại liên quan gì đến các loại giấy. Tần Hoan lên tiếng, "Đại nhân có nhớ được ta mang từ nghĩa trang đi một ít cặn bẩn màu đen không?"

Trong mắt Hoắc Hoài Tín thoáng qua kinh ngạc, "Đó chính là... giấy?"

Tần Hoan gật đầu, Hoắc Hoài Tín nói luôn, d.ịch b ởi He/Li)X "Ra ngoài rồi lại xin Cửu cô nương nói tỉ mỉ, hiện tại Cửu cô nương và Quận chúa không cần đứng đây nghe hắn nhiều lời, tất cả khẩu cung đều đã ghi lại trong hồ sơ, Cửu cô nương ra ngoài xem là biết ngay."

Hoắc Hoài Tín đã nói như vậy thì Tần Hoan cũng thấy có lý, nàng xoay người đi về hướng lối ra, Nhạc Ngưng thấy thế cũng đi theo.

Thấy đoàn người bọn họ chuẩn bị rời đi, Ô Thuật ôm chặt lấy cột cửa phòng giam hét lên tê tâm liệt phế, "Hai vị nữ Bồ tát, công tử nhà ta thật sự bị oan, công tử nhà ta đuổi theo đến đây là có ý tốt, sao lại giết biểu tiểu thư được chứ..."

"Cái chết của biểu tiểu thư kỳ quái, công tử nhà ta cũng đang điều tra nguyên nhân..."

Ô Thuật gào khóc, Nhạc Ngưng nghe thấy thế có chút không đành lòng còn Tần Hoan lại thờ ơ. Ô Thuật thấy bước chân của họ không hề dừng lại thì trong lòng lại càng sốt ruột, "Công tử nhà ta thật sự có lòng yêu thích biểu tiểu thư, sao có thể giết nàng chứ?!"

Nhạc Ngưng bĩu môi, đâu chỉ có lòng yêu thích thôi, còn có cả cốt nhục luôn rồi kìa!

"Tri phủ Đại nhân! Công tử nhà ta thật sự bị oan..."

Tiếng gào khóc của Ô Thuật vang vọng trong nhà lao, Hoắc Hoài Tín chỉ cảm thấy lỗ tai đau nhức, không khỏi mất kiên nhẫn, "Ngươi đã nói câu này cả trăm nghìn lần rồi, đương nhiên công tử nhà ngươi có lòng yêu thích với Tống tiểu thư, nếu không sao lại làm ra chuyện đi quá giới hạn kia? Chính vì chuyện này công tử nhà ngươi mới bị đánh gãy chân, hoặc là ghi hận trong lòng, hoặc là muốn tiếp tục nối lại tiền duyên. Tóm lại công tử nhà ngươi có lý do g**t ch*t Tống tiểu thư!"

Hoắc Hoài Tín tức giận quát một tràng rồi đi nhanh ra ngoài theo hai người Tần Hoan.

Ô Thuật nhìn bóng mấy người càng đi càng xa thì trong lòng tuyệt vọng cùng cực, đột nhiên hắn cắn răng một cái rồi nói, "Nếu người cấu kết với biểu tiểu thư không phải công tử nhà ta thì sao? Nếu công tử nhà ta liên tiếp gánh chịu ô danh vì biểu tiểu thư thì sao?"

Tần Hoan giống như đang đợi khoảnh khắc này, đầu tiên nàng dừng chân lại, nhưng vẫn chưa quay đầu.

Toàn bộ bi thống trong Ô Thuật bộc phát, hắn quỳ rạp xuống đất khóc lớn lên, "Công tử nhà ta không những gánh chịu ô danh cho biểu tiểu thư lại còn bị đánh gãy chân. Thế nhưng vẫn không quản đường xa mà đuổi theo đến đây... Vì sao... Vì sao lại vu khống công tử nhà ta giết người... Vì sao lại đối xử với công tử như vậy? Ông trời không có mắt! Trời không có mắt mà...!"
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 85: Hung thủ là người khác (1)



Chương 85: Hung thủ là người khác (1)

Tiếng khóc thê thảm của Ô Thuật vang vọng khắp mọi ngóc ngách nhà lao. Lúc này Tần Hoan mới từ từ quay người lại.

Nhạc Ngưng và Hoắc Hoài Tín ở bên cạnh cũng không thể tin được mà quay lại, Từ Hà còn kinh ngạc hơn thiếu chút nữa làm rơi hết hồ sơ trong tay xuống đất. Ngoại trừ Tần Hoan, 3 người kia đều hồ nghi chính mình nghe nhầm rồi.

Người cấu kết với Tống Nhu không phải Ngụy Kỳ Chi? Ngụy Kỳ Chi cam tâm tình nguyện gánh chịu ô danh này?

Nhạc Ngưng là người đầu tiên nhịn không được mà xông lên, "Ngươi nói cái gì? Chủ tử nhà ngươi và Tống tiểu thư vẫn chưa làm ra chuyện gì bất chính? Vậy thì vì sao hắn lại bị người Quốc Công phủ đánh gãy chân?"

Ô Thuật liều mạng khóc vài tiếng rồi lau nước mắt đứng dậy.

"Ngày đó biểu tiểu thư tìm đến công tử nhà ta, nói là có việc cần công tử hỗ trợ, mặc dù công tử tức giận Quốc Công phủ thế nhưng đối xử với biểu tiểu thư cực kỳ tốt. Công tử nhà ta có lòng hỗ trợ nên biểu tiểu thư mới nói ra, nàng có tình cùng với người khác, bị cữu phu nhân phát hiện, trong tình thế cấp bách đành phải nói ra tên của công tử nhà ta..."

"Công tử vừa nghe liền thấy cực kỳ hoang đường, thế nhưng biểu tiểu thư không ngừng khóc lóc van xin nên công tử đành phải đồng ý, sau đó công tử lại hỏi biểu tiểu thư người đó là ai nhưng biểu tiểu thư chỉ khóc chứ không nói gì. Không đến 2 ngày sau người của Quốc Công phủ đã tìm đến cửa, chẳng nói chẳng rằng cứ thế đánh một trận. Công tử nhà ta tâm cao khí ngạo vốn đã không ưa người Quốc Công phủ, cộng thêm đã đồng ý với biểu tiểu thư rồi, nên mới không nói rõ chuyện này ra. Công tử đang định đến tìm biểu tiểu thư hỏi cho ra nhẽ thì hôn kỳ của nàng gần đến, lại nghe nói nàng bệnh nặng nữa, công tử nhà ta phải dưỡng thương nên chưa có cơ hội đến tìm biểu tiểu thư hỏi chuyện. Sau này tận mắt thấy biểu tiểu thư xuất giá rời khỏi kinh thành, công tử vừa muốn hỏi cho rõ ràng lại vừa lo lắng người mà biểu tiểu thư che chở là kẻ gian cho nên mới theo đến đây..."

Giọng nói Ô Thuật khàn khàn, lại dùng toàn bộ sự chân thành, vừa nói vừa rơi lệ, có thể coi như đã nói ra một phần uất ức oan uổng kia của Ngụy Kỳ Chi. Ô Thuật hít sâu rồi lại lập tức quỳ xuống đất, dơ tay chỉ lên trời, "Những lời tiểu nhân vừa nói đều là sự thật, nếu như có một câu nào nói dối, tiểu nhân nguyện bị thiên lôi đánh chết không được tử tế."

Nói xong ánh mắt hắn ai oán nhìn sang Hoắc Hoài Tín, "Công tử nhà ta vốn đã gánh nỗi oan lớn, nhưng không nghĩ tới nỗi oan nhất lại ở Cẩm Châu. Giết người... công tử nhà ta bất luận thế nào cũng sẽ không giết người, càng đừng nói là giết biểu tiểu thư. Công tử là người cứng đầu, ngay cả Quốc Công phủ chuẩn bị chức Tuần phòng doanh mà hắn cũng không thèm nhận, vậy mà lại có thể vì biểu tiểu thư mà phá hỏng thanh danh mình đến nỗi bị đánh gãy chân, cho nên làm gì có chuyện đuổi đến đây để giết nàng chứ?"

Ô Thuật là một đại nam nhân, hiện tại đã khóc đến mức hai tròng mắt đỏ như thỏ. Nếu như là người khác thì chỉ sợ đã khiến mọi người ở đây buồn cười thế nhưng hắn nói từng câu từng chữ rất khí phách, lại tràn đầy oán giận, ngay cả Nhạc Ngưng nghe thấy trong lòng cũng khẽ run rẩy.

"Công tử nhà ngươi... Công tử nhà ngươi nếu thật sự như lời ngươi nói, thì thật sự cũng quá khổ tâm với Tống tiểu thư. Thế nhưng bọn ta lại không biết lời ngươi nói là thật hay giả, có ai có thể chứng minh công tử nhà ngươi không phải người trong lòng Tống tiểu thư không?"

Ô Thuật sửng sốt, lúc này mới nghẹn ngào, "Chuyện, chuyện này ta phải chứng minh thế nào? Các ngươi đi điều tra xem, hồi bé biểu tiểu thư thường xuyên đến Ngụy phủ, sau này đến chơi rất ít, 2 năm qua lại càng ít thấy. Nếu như công tử nhà ta và biểu tiểu thư có tình thì sao nàng lại đứng yên nhìn công tử nhà ta náo loạn cùng với Quốc Công phủ chứ?"

Nhạc Ngưng chau mày, "Nói như vậy cũng có lý, có điều lời này của ngươi đều có thể bịa đặt ra được. Vậy ngươi nói một chút, nếu như công tử nhà ngươi không phải người trong lòng của Tống tiểu thư vậy thì người đó là ai?"

Ô Thuật càng uất ức hơn, "Chuyện này tiểu nhân làm sao biết được, ngay cả công tử cũng không biết nhiều lắm về biểu tiểu thư thì làm sao tiểu nhân biết được." Mới nói đến đây đột nhiên đáy mắt Ô Thuật sáng lên, "A, tiểu nhân nhớ đến một người! Nhị công tử! Nhị công tử có lẽ sẽ biết, chẳng phải Nhị công tử chính là người đưa dâu đến An Dương Hầu phủ sao? Tri phủ Đại nhân đến hỏi hắn đi, hắn còn lui tới Quốc Công phủ thường xuyên hơn cả công tử nhà ta, có lẽ quan hệ với biểu tiểu thư còn thân thiết hơn một chút. Sao Tri phủ Đại nhân không đến hỏi hắn?"

Hoắc Hoài Tín đang muốn nói chuyện nhưng Nhạc Ngưng đã nhanh mồm nhanh miệng, "Đương nhiên chúng ta đã hỏi, hắn nói cho bọn ta biết chân của công tử nhà ngươi bị gãy là vì chuyện gì. Chuyện này cả Ngụy phủ lẫn Quốc Công phủ ngay cả hạ nhân cũng đều đã biết, ngươi còn muốn chúng ta hỏi cái gì nữa?"

Đáy mắt Ô Thuật lại có vẻ tuyệt vọng, "Suy cho cùng vẫn là muốn bọn ta phải chứng minh. Nhưng... nhưng vì sao chứ? Bọn ta vốn chẳng liên quan gì đến vụ án này hết, vì sao cái gì cũng bắt bọn ta chứng minh chứ?"

Hoắc Hoài Tín hừ lạnh, "Bởi vì có đủ loại chứng cứ cho thấy chủ tử nhà người là kẻ tình nghi lớn nhất!"

Ô Thuật mím môi, trên mặt vừa uất ức vừa oan uổng, nhưng hắn không thể đưa ra chứng cứ nào thuyết phục cả nên đành phải nắm chặt nắm đấm lặng lẽ rơi nước mắt, "Mặc dù bình thường công tử nhà ta hơi ngỗ ngược, nhưng làm sao có thể giết người chứ... Hiện tại chân công tử cũng đã gãy rồi, sau này lại không thể thuần mã được nữa, lại càng không thể ra làm quan, nếu như lại bị các người vu oan giá họa thế này..."

Ô Thuật vừa khóc vừa tự lẩm bẩm, Hoắc Hoài Tín nghe thấy thế liền trừng mắt, "Sao lại nói thế? Vu oan cái gì? Ngươi không thể tự chứng minh mình trong sạch, mà tất cả chứng cứ của ta đều nhắm vào chủ tử nhà ngươi..."

Ô Thuật nhìn Hoắc Hoài Tín, trong lòng từ sớm đã âm thầm mắng chửi tên hôn quan này 1 nghìn 1 vạn lần rồi, vì thế hắn quay sang khổ sở nhìn Tần Hoan và Nhạc Ngưng, "Nhị vị tiểu thư, nhị vị nữ Bồ tát, nhị vị rủ lòng thương, xin hãy chủ trì công đạo cho công tử nhà ta với, chủ tử ta tuy tính tình ngỗ ngược, có thể thanh danh có chút không tốt thế nhưng công tử đã có thể gánh chịu ô danh này thay cho biểu tiểu thư, đã chịu nỗi oan ức cùng sỉ nhục lớn như thế rồi, ngay cả hôm đó có bị đánh gãy chân cũng không bán đứng biểu tiểu thư nữa..."

Trong lòng Nhạc Ngưng căn bản cũng có hơi nghi ngờ do những lời hôm qua Tần Hoan nói, hôm nay lại nghe thấy tình tiết khó tưởng tượng này nên nhất thời không biết nên tin ai. Ngay tại lúc nàng đang rối rắm thì nhớ ra Tần Hoan đứng đây suốt từ nãy vẫn chưa hề lên tiếng.

Nhạc Ngưng quay sang rồi giơ tay đụng đụng vào Tần Hoan, khẽ nói, "Sao thế? Cơ hội tốt thế này sao không hỏi? Ngươi đang nghĩ cái gì thế?"

Gương mặt vốn đang có vẻ chìm trong suy nghĩ miên man của Tần Hoan đến giờ mới hiện lên một chút lạnh lùng nghiêm trang, nàng nhìn Ô Thuật, "Ngươi đi theo công tử nhà ngươi bao nhiêu năm rồi?"

Ô Thuật vội nói, "Tiểu nhân đi theo công tử 17 năm rồi, là được tuyển chọn làm thư đồng bên cạnh công tử từ nhỏ."

Tần Hoan gật đầu, "Công tử nhà ngươi bây giờ quen dùng tay trái nhiều hơn hay là tay phải nhiều hơn?"

Ô Thuật nghĩ nghĩ, "50-50 đi, công tử nhà ta khi múa kiếm thì dùng tay phải, viết chữ dùng tay trái, bình thường lúc ăn cơm hay là làm gì đó thì cả 2 tay đều có thể dùng được."

"Lần này công tử nhà ngươi có mang theo vũ khí đi không?"

Tần Hoan nhìn chăm chú, Ô Thuật gật đầu, "Có mang, mang theo kiếm mà bình thường công tử vẫn dùng."

Tần Hoan quay sang nhìn Hoắc Hoài Tín, vẻ mặt Hoắc Hoài Tín hơi dao động, "Chính là một thanh đoản kiếm, bên trên không hề có dính máu thế nhưng lại cực kỳ sắc bén."

Tần Hoan nhíu mày, ánh mắt cũng hơi mông lung, "Nếu như người cấu kết với Tống tiểu thư không phải là Ngụy gia Đại công tử thì hướng đi của vụ án này lại hoàn toàn khác, Tri phủ Đại nhân lại phải điều tra lại một lần nữa rồi."

Trên mặt Hoắc Hoài Tín có hơi đau khổ, vụ án này đã chậm trễ cả chục ngày rồi, nếu như còn không đưa ra kết luận thì càng về sau càng khó điều tra, chưa kể còn không thể báo cáo kết quả cho người từ kinh thành tới. Hiện tại khó khăn lắm mới tóm được nghi phạm lớn nhất, nếu như cứ thế phủ định hoàn toàn những suy luận trước kia thì chẳng phải là sẽ phải làm lại từ đầu sao?"

Hoắc Hoài Tín quay sang nhìn Ô Thuật, "Cửu cô nương tin lời hắn nói?"

Tần Hoan cũng nhìn lướt qua Ô Thuật, ánh mắt nàng vừa quét đến thì Ô Thuật lập tức nhìn lại nàng với vẻ cực kỳ tha thiết mong chờ, lại muốn giơ tay lên thề thốt. Tần Hoan cũng không có ý định nghe thêm nữa nên quay mặt đi nói, "Vụ án này vốn còn rất nhiều điểm đáng ngờ, hiện tại lại có biến hóa mới nên đương nhiên phải điều tra lại lần nữa. Trước đây chúng ta đã xác định được 2 chứng cứ mấu chốt đó là rất có khả năng Ngụy gia Đại công tử cấu kết với Tống tiểu thư và người thuận tay trái. Hiện tại xác định người cấu kết với Tống tiểu thư không phải là Ngụy gia Đại công tử, cho nên nếu chỉ dựa vào một chi tiết thuận tay trái thì rất khó có thể phán xét Ngụy gia Đại công tử là nghi phạm lớn nhất, vẫn thiếu đi chứng cứ thuyết phục nhất."

Hoắc Hoài Tín trợn mắt nhìn Tần Hoan, Ô Thuật ở bên cạnh lại gật đầu lia lịa, hai mắt hắn như phóng điện nhìn về phía Tần Hoan cứ như đang nhìn đấng cứu thế. Trước mắt thì ngay cả Nhạc Ngưng cũng vẫn giữ thái độ nghi ngờ Ngụy Kỳ Chi mà hỏi chuyện, thế nhưng chỉ có mình Tần Hoan là người đầu tiên nói nên điều tra lại vụ án một lần nữa.

"Nhưng..." Đôi mắt Hoắc Hoài Tín đảo lia lịa, "Nhưng mà Nhị công tử đã nói, có vẻ như lời của Nhị công tử đáng tin hơn..."

Tần Hoan nhìn Hoắc Hoài Tín, "Vì sao?"

Hoắc Hoài Tín cứng họng, thế nhưng đột nhiên ông phát hiện ra, nếu như hỏi ông vì sao lại tin tưởng lời của Ngụy Ngôn Chi thì ông cũng không biết phải trả lời thế nào. Tần Hoan lại khẽ cười, "Bởi vì Nhị công tử là người đưa dâu, là người đã gặp chuyện không may nhưng lại cực kỳ phối hợp với Tri phủ Đại nhân tra án, cho nên Tri phủ Đại nhân cảm thấy hắn là người cực kỳ nhiệt tình tận tâm. Vả lại Tri phủ Đại nhân cảm thấy Nhị công tử nhất định không hề có liên quan gì đến vụ án này, nếu như trong lòng hắn có quỷ thì chắc chắn sẽ không chu đáo điềm tĩnh đến như vậy. Tri phủ Đại nhân cảm thấy hắn không giống hung thủ, cũng không giống kẻ trong lòng có quỷ, vì thế nên rất có hảo cảm với hắn, trong vụ án này cũng thấy tín nhiệm hắn hơn."

Hoắc Hoài Tín trợn mắt ngạc nhiên rồi gật đầu, "Đúng, đúng là như thế."

Tần Hoan thở dài, "Nhưng nghi phạm rất giỏi gạt người, Tri phủ Đại nhân cảm thấy được hắn đang nói dối thì có lẽ người nói dối lại là kẻ khác thì sao? Hoặc là nói, Tri phủ Đại nhân vì không muốn có nhiều rắc rối, muốn nhanh chóng kết án, cho dù vẫn còn một chút nghi ngờ thì cũng phải giữ vững quan điểm cho rằng Ngụy gia Đại công tử chính là hung thủ?"

Ánh mắt Hoắc Hoài Tín hơi ánh lên vẻ trốn tránh, "Đương nhiên không phải!" Nói xong ông lại có chút trầm ngâm, "Một khi đã như vậy, vụ án này có lẽ thật sự phải suy luận lại từ đầu, về phần 2 người bọn hắn thì trước mắt cứ giam giữ lại đã..."

Tần Hoan gật đầu, ánh mắt Ô Thuật lập tức sáng lên, hắn lùi về sau mấy bước rồi quỳ gối, không ngừng dập đầu về phía mấy người Tần Hoan, "Đa tạ 2 vị nữ Bồ tát, đa tạ Thanh thiên Đại lão gia..."

Hoắc Hoài Tín nghe thấy 2 chữ 'thanh thiên' thì trong lòng thoải mái hơn một chút, còn Ô Thuật vẫn vừa quỳ vừa nói, "Vừa rồi vị tiểu thư này nói, là Nhị công tử nói Đại công tử cấu kết cùng với biểu tiểu thư? Không biết... không biết Thanh thiên Đại lão gia có thể để Nhị công tử đến găp Đại công tử bọn ta một lần hay không? Nhị công tử và Đại công tử thân như huynh đệ ruột thịt, bọn ta ở trong lao không tiện hành sự, chỉ mong Nhị công tử đến gặp bọn ta một lần. Nếu như Đại công tử nói cho Nhị công tử tình hình thực tế thì Nhị công tử nhất định sẽ giúp chúng ta!"

Lời này vừa nói xong thì mí mắt Tần Hoan chợt nhảy.

Phải rồi, có lẽ Ngụy Ngôn Chi đã biết Ngụy Kỳ Chi bị bắt, hắn có nói muốn đến gặp huynh trưởng của mình không?

Tần Hoan quay sang nhìn Nhạc Ngưng, Nhạc Ngưng hơi do dự, "Ngụy gia Nhị công tử... Còn đang bị bệnh, hôm nay lúc ta ra khỏi phủ còn chưa gặp được hắn, nên không biết hắn nghĩ như thế nào..."

Tần Hoan nhướn mày, sau đó quay sang hỏi Ô Thuật, "Nhị công tử và công tử nhà ngươi quả thật thân như huynh đệ?"

Ô Thuật gật đầu, "Ít nhất trong mắt đám tiểu nhân bọn ta thì thấy là như vậy. Nhị công tử từ nhỏ đã cùng công tử nhà ta ăn cơm tập viết, lớn lên rồi lúc nào cũng đi theo công tử nhà ta. Từ nhỏ đến lớn thì bọn họ chỉ vì mỗi chuyện đi Tuần phòng doanh kia mà cãi vã ầm ĩ thôi. Trong lòng công tử nhà ta biết Quốc Công phủ xem nhẹ Ngụy phủ nên mới không tình nguyện nghe theo bọn họ sắp xếp, thế nhưng Nhị công tử lại nguyện ý..."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back