Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 80: Chính hắn giết Tống Nhu (1)



Chương 80: Chính hắn giết Tống Nhu (1)

"Buồn cười! Buồn cười..."

Giang thị đứng ngay bên cạnh giường của Thái trưởng Công chúa, bà tức run cả người, nhìn sang Nhạc Giá khí vũ hiên ngang nhà mình thì bà càng giận đến đỏ cả mắt. Bà cũng là khuê nữ danh gia vọng tộc nên bà hiểu rõ hành vi của Tống Nhu đúng là sỉ nhục quá lớn đối với gia tộc, mà với giáo dưỡng của mình nên bà không thể thốt ra những lời ác độc giành cho Tống Nhu, thế nhưng bà thực sự hận, rất hận người Tống gia.

Nhi tử của bà tốt như vậy, bà cũng chưa bao giờ muốn thấy người sang bắt quàng làm họ mà phải đi cưới một nữ tử gia thế cao sang, bà chỉ muốn cầu một đứa con dâu hiền lương thục đức hiểu lễ nghi phép tắc, có thể sống vui vẻ hạnh phúc sinh con đẻ cái với nhi tử nhà mình kéo dài hương hỏa thế là đủ rồi.

Bà vốn cũng chẳng mơ ước gì xa xôi, ngày mà Hoàng thượng chỉ hôn cho Tống gia thì bà cũng chẳng vì gia thế của người ta mà vui mừng, chỉ cảm thấy Tống gia dù sao cũng là danh môn vọng tộc ở kinh thành cho nên nữ nhi trong nhà nhất định cũng sẽ được giáo dưỡng chu toàn.

Thế nhưng bà hoàn toàn không nghĩ đến, vậy mà Tống gia lại khiến cho An Dương Hầu phủ gánh mỗi nhục nhã đến nhường này...

"Hầu gia, việc này nhất định không thể cho qua được!"

Giang thị cắn chặt răng, Nhạc Giá đứng bên cạnh tuy chau mày nhưng sắc mặt cũng coi như vẫn giữ được bình tĩnh.

Nhạc Quỳnh gật đầu nhìn về phía Thái trưởng Công chúa, "Mẫu thân, việc này có cần lập tức phái người đi kinh thành không..."

Thái trưởng Công chúa cười lạnh, "Tống thị là một trong những danh môn ở kinh thành, thế nhưng kinh thành à... càng phồn hoa phú quý thì càng dơ bẩn xấu xa hơn tưởng tượng người khác." Thái trưởng Công chúa nói xong thì vẻ mặt quyết đoán hơn, "Việc này phân thành hai, khúc mắc với Tống thị là gia sự giữa chúng ta, còn chuyện Tống tiểu thư chết lại là công sự, trước mắt cứ lo công sự trước rồi gia sự tính sau."

Vượt ngoài dự kiến của Nhạc Quỳnh, Thái trưởng Công chúa lại không hề tức giận nên nỗi lo lắng cho sức khỏe của bà trong ông cũng buông lỏng ra một chút, ông gật đầu, "Xin vâng theo căn dặn của mẫu thân, trước tiên chờ án mạng có kết luận rồi mới nhắc đến những chuyện khác."

Thái trưởng Công chúa nhìn về phía Hoắc Hoài Tín, "Ngươi cứ lo phá án của ngươi, chuyện riêng của Hầu phủ không cần ngươi phải quản nữa."

Trong lòng Hoắc Hoài Tín rất căng thẳng, ông thà rằng đừng biết đến mấy việc riêng tư này của Hầu phủ, vì thế ông mới ho nhẹ một tiếng rồi nói, "Xin Thái trưởng Công chúa yên tâm, hạ quan biết phân biệt nặng nhẹ, chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ, hạ quan suy đoán Ngụy gia công tử chắc hẳn sẽ biết nguyên nhân, cho nên hạ quan muốn mời Ngụy công tử đến hỏi đôi lời, Thái trưởng Công chúa người thấy sao?"

Vẻ mặt Thái trưởng Công chúa vốn vẫn còn đang ốm yếu thế nhưng hiện tại lại có thêm vẻ quyết đoán sát phạt, bà gật đầu, "Được, gọi nó qua đây hỏi đi, ta cũng muốn nghe xem tiểu chất Ngụy gia này sẽ trả lời như thế nào."

Hoắc Hoài Tín gật đầu, ngược lại lại nhìn về phía Nhạc Quỳnh, Nhạc Quỳnh liền đi căn dặn tên hầu đứng bên ngoài, "Đi mời Ngụy gia công tử đến đây."

Hoắc Hoài Tín đảo mắt mấy cái rồi đi đến bên cạnh Nhạc Quỳnh nói nhỏ mấy câu, Nhạc Quỳnh nhíu mày, trầm ngâm một lúc rồi mới gật đầu, "Được, ngươi cứ thế mà làm."

Nhạc Quỳnh vừa dứt lời thì Dương Tịch ở bên ngoài đã nói, "Hầu gia, Tri phủ Đại nhân, Tề bổ đầu đã bắt người đến đây rồi."

Hoắc Hoài Tín và Nhạc Quỳnh liếc nhau rồi đi ra ngoài, mãi một lúc sau mới quay trở về. Người đứng trong phòng không ai biết Hoắc Hoài Tín vừa mới đi thu xếp chuyện gì mà trên mặt ông đã có vẻ chắc chắn như vậy. Rất nhanh sau đó Ngụy Ngôn Chi đã được gọi đến.

"Tiểu chất bái kiến Thái trưởng Công chúa Điện hạ, bái kiến Hầu gia, phu nhân, bái kiến Tri phủ Đại nhân!"

Ngụy Ngôn Chi hành lễ một vòng, lại cúi đầu với Yến Trì và Nhạc Giá. Hoắc Hoài Tín và Nhạc Quỳnh ngồi trên ghế rộng ở hai bên trong phòng, Nhạc Quỳnh không nói gì nhưng Hoắc Hoài Tín đã lên tiếng trước, "Ngụy công tử, đêm qua nghĩa trang bị cháy ngươi có biết không?"

Ngụy Ngôn Chi nhất thời sửng sốt, "Cháy? Nghĩa trang cháy sao?"

Hoắc Hoài Tín không có phản ứng gì với vẻ kinh ngạc của Ngụy Ngôn Chi, ông cười như không cười, "Xem ra Ngụy công tử không biết thật, nhưng chuyện này Ngụy công tử có thể không biết chứ có một chuyện khác chắc chắn Ngụy công tử phải biết."

Ngụy Ngôn Chi đã nhận ra giọng nói của Hoắc Hoài Tín có vấn đề, hắn ưỡn thẳng sống lưng, trên mặt cực kỳ thản nhiên, "Tri phủ Đại nhân nói là chuyện gì?"

Hoắc Hoài Tín mím môi, đè thấp thanh âm, "Chuyện Tống tiểu thư đã từng mang thai, Ngụy công tử có lẽ là biết chứ?"

Lông mày Ngụy Ngôn Chi nhảy dựng, chớp mắt liên tục, "Từng... từng mang thai..."

Hoắc Hoài Tín nhìn chằm chằm biểu hiện của Ngụy Ngôn Chi, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng cũng đều tập trung nhìn thẳng vào hắn. Nhưng Ngụy Ngôn Chi không hề che giấu điều gì cứ thế đứng chết trân trong phòng, hắn nhìn ánh mắt mọi người rồi sau đó trên mặt cũng hiện ra vẻ chua xót, "Tri phủ Đại nhân, việc này... việc này tiểu chất không rõ lắm... Tiều chất..."

"Ngươi không rõ ràng lắm? Quốc Công phủ và Ngụy phủ nhà ngươi quan hệ rất chặt chẽ, nếu không cũng sẽ không để cho ngươi đến đưa dâu." Thân mình Hoắc Hoài Tín nghiêng về phía trước, ánh mắt và ngữ khí đều áp bức người, "Ngay trước khi Tống tiểu thư xuất gia, có từng bị bệnh nặng không? Chẳng lẽ những chuyện này ngươi cũng không biết? Tống tiểu thư có thai vậy phụ thân của hài tử kia là ai? Tống tiểu thư chỉ ở trong khuê phòng, người có thể tiếp xúc với nàng ta chắc chắn phải là người thân cận với Quốc công phủ, Ngụy phủ chính là một trong số đó, chẳng lẽ là Ngụy công tử ngươi..."

Hoắc Hoài Tín hướng mũi nhọn thẳng về phía Ngụy Ngôn Chi, vẻ mặt Ngụy Ngôn Chi nhất thời trở nên lạnh thấu xương, "Không phải!"

Ngụy Ngôn Chi siết chặt nắm đấm giấu trong tay áo, cả người cũng đứng thẳng như một cây gỗ chết, "Không phải ta, đương nhiên không phải ta, tiểu chất chỉ là một thứ tử, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của tiểu thư dòng chính Quốc Công phủ chứ..."

Vừa nói Ngụy Ngôn Chi vừa cúi đầu, giọng nói mang theo vẻ thống khổ, "Chuyện này... Tiểu chất, tiểu chất quả thật không rõ ràng lắm, chỉ là... chỉ là trước khi Tiểu Nhu xuất giá đúng thật có bệnh nặng mất nửa tháng. Đúng rồi, là trước khi đưa dâu khoảng chừng 1 tháng, lúc đó nàng nói là do bị cấm túc chờ gả nên uất ức sinh bệnh thôi, nhưng có điều tiểu chất nghe nói nàng đã mời đại phu đến khám bệnh uống thuốc rồi..."

Ngụy Ngôn Chi hơi ngừng lại rồi nói, "Cũng vào lúc đó, huynh trưởng dòng chính cũng bị ngã gãy chân khiến cho tiểu chất cũng hơi phân vân. Huynh ấy xưa nay đều thích thuần ngựa, có thể nói là kỹ thuật không ai bì kịp nên chuyện bị ngã gãy chân rất khó tin. Lúc đó tiểu chất cũng đến xem thử, thấy người của Quốc Công phủ cũng đều ở đó, có điều sắc mặt bọn họ cực kỳ khó coi, tiểu chất không hiểu vì sao mà sau khi huynh ấy ngã gãy chân lại bị nhốt lại, sau đó mới đổi người đưa dâu..."

Hoắc Hoài Tín nhướn mày, "Nói cách khác, người cấu kết cùng với Tống tiểu thư chính là huynh trưởng dòng chính của ngươi?"

Ngụy Ngôn Chi lắc đầu, "Tiểu chất không rõ lắm, nhưng Đại nhân đã hỏi đến đây thì người duy nhất tiểu chất có thể nghĩ đến đó chính là huynh trưởng dòng chính. Từ nhỏ huynh ấy đã cùng Tiểu Nhu lớn lên, rất quan tâm đến Tiểu Nhu, trong nhà tiểu chất cũng từng có người nói đùa rằng có khi Ngụy phủ và Quốc Công phủ thân càng thêm thân. Có điều... có điều Ngụy phủ ít người, cho dù Quốc Công phủ có yêu thương cháu ngoại thì cũng không muốn thúc đẩy mối hôn sự này."

"Đúng rồi!" Bỗng nhiên Ngụy Ngôn Chi ngẩng đầu lên, "Vị huynh trưởng dòng chính này của tiểu chất thuận tay trái."

Lời vừa nói ra thì hai tròng mắt Hoắc Hoài Tín sáng bừng, "Ngươi nói cái gì?!"

Ngụy Ngôn Chi cười khổ, "Kỳ thật ngay đêm hôm đó nghe Đại nhân nhắc đến chuyện thuận tay trái thì tiểu chất đã muốn nói rồi, nhưng do đội đưa dâu thẳng đường nam tiến còn huynh ấy lại ở kinh thành, cho nên... cho nên tiểu chất mới không nói ra."

Hoắc Hoài Tín liếc nhìn Nhạc Quỳnh một cái, có vẻ như ông rất không tin tưởng mà nói, "Huynh trưởng dòng chính của ngươi thật sự là thuận tay trái?"

Ngụy Ngôn Chi gật đầu, "Trong đội thị vệ của Tống thị đi theo đến đây có không ít người biết chuyện này, trên đời có rất ít người sinh ra đã thuận tay trái, cũng chính vì là thiểu số cho nên sẽ bị coi là ngoại tộc. Sau này huynh ấy cũng có thể dùng tay phải để viết chữ, thế nhưng là do cố luyện mà thành thôi."

Hoắc Hoài Tín trầm mặc, bọn họ đã tìm người thuận tay trái từ rất lâu rồi, thậm chí còn hoài nghi cả đến Yến Trì, thế nhưng bỗng nhiên Ngụy Ngôn Chi lại nói huynh trưởng hắn thật ra cũng thuận tay trái. Chẳng lẽ huynh trưởng hắn và Tống Nhu tình nghĩa sâu nặng, biết được Tống Nhu gả đi xa nên không cam lòng mà đuổi theo? Rồi sau đó vì yêu sinh hận mà g**t ch*t Tống Nhu?

Từ Cẩm Châu đến kinh thành xa xôi nghìn dặm, nhưng điều này chỉ cần phái người đi điều tra vị huynh trưởng kia của Ngụy Ngôn Chi có ở kinh thành hay không là biết ngay. Lông mày Hoắc Hoài Tín nhíu chặt, từ Cẩm Châu đến kinh thành quá xa, nếu tính cả đi cả về thì cũng tốn rất nhiều thời gian, huống hồ lại liên quan đến cả hai gia tộc quyền thế, thật sự làm cho ông cực kỳ khó xử.

"Đêm qua sau khi trở về thì Ngụy công tử làm gì?"

Đột nhiên Hoắc Hoài Tín lên tiếng hỏi, Ngụy Ngôn Chi nhíu mày, "Đêm qua quay về đã quá muộn rồi, tiểu chất trực tiếp về Đông uyển rửa mặt chải đầu đi ngủ, không hề làm gì khác. Điều này tất cả mọi người ở Đông uyển đều có thể làm chứng cho tiểu chất."

Hoắc Hoài Tín lại càng nhíu mày chặt hơn, Ngụy Ngôn Chi nhìn ông hỏi, "Chẳng lẽ Tri phủ Đại nhân lại hoài nghi tiểu chất?"

Lông mày Hoắc Hoài Tín giãn ra, khóe môi hơi cong hiện ra ý cười, "À đương nhiên là không rồi, ta chỉ hỏi thăm chút thôi." Nói xong ông cũng thả lỏng cả người, "Được rồi, chỉ hỏi đến đây thôi, Ngụy công tử có thể nói rõ tường tận thế này hạ quan cũng cảm tạ công tử."

Ngụy Ngôn Chi vội khom người, "Không dám nhận, đây là điều cần làm." Hắn nói xong lại hỏi lấp lửng, "Tri phủ Đại nhân, chuyện này... chuyện này tiểu chất cũng không chắc chắn lắm, xin Đại nhân..."

"Ngươi yên tâm, chuyện này bọn ta đương nhiên sẽ phải đi điều tra, ta tự biết chuyện gì nên chuyện gì không nên nói." Hoắc Hoài Tín thở dài, "Được rồi, chỉ hỏi đến đây thôi, ngươi quay về đi, vụ án này bọn ta đã có rất nhiều manh mối, rất nhanh có thể kết luận được rồi."

Ngụy Ngôn Chi gật đầu, sau đó quay đầu lại nhìn Nhạc Quỳnh, "Hầu gia, chuyện này là Quốc Công phủ có lỗi với An Dương Hầu phủ, tiểu chất... tiểu chất cảm thấy hổ thẹn với Hầu phủ, hay là để tiểu chất dẫn tùy tùng của Tống thị ra ngoài, tránh cho..."

Ánh mắt Nhạc Quỳnh nhìn Ngụy Ngôn Chi đã không còn vẻ thân thiết như trước kia, có điều chuyện này không liên quan gì đến Ngụy Ngôn Chi, mà hắn cũng không phải người của Quốc Công phủ nên bản thân chẳng thể tự định đoạt chuyện gì. Nhạc Quỳnh lắc đầu, "Những lời này không nên để ngươi đến nói, việc này không liên quan gì đến ngươi, ngươi cứ nói hết những gì mình biết cho Tri phủ Đại nhân là được rồi, giờ ngươi quay về nghỉ ngơi đi."

Ngụy Ngôn Chi cứ chần chừ muốn nói lại thôi, thế nhưng đối diện với sắc mặt lạnh lùng của Thái trưởng Công chúa và Nhạc Quỳnh nên cuối cùng hắn cũng không dám nhiều lời, hắn cúi người hành lễ rồi mới quay người đi ra ngoài. Hắn vừa đi khỏi thì Thái trưởng Công chúa cũng tức giận đến mức lồng ngực phập phồng!

Hoắc Hoài Tín lại nhìn về phía Yến Trì vẫn đứng im lặng bên cạnh, "Trì Điện hạ, trước đây Hầu gia nhờ Trì Điện hạ phái người đi kinh thành một chuyến, không biết tin tức ở kinh thành lúc nào có thể đưa được đến Cẩm Châu?"

Yến Trì nghiêm mặt nói, "Muộn nhất ngày mai sẽ đến."

Hoắc Hoài Tín gật đầu rồi quay sang nhìn Thái trưởng Công chúa, "Người cũng nghe thấy đó, chúng ta một mực điều tra người thuận tay trái, có thể là huynh trưởng dòng chính của Ngụy công tử hay không? Mà người cấu kết cùng Tống tiểu thư có thể là kẻ đó hay không?"

Thái trưởng Công chúa thở dài, "Việc này lão thái bà như ta cũng không nên hỏi đến, ngươi là Tri phủ, tự ngươi đi thăm dò đi, ta chỉ quan tâm đến kết quả thôi." Nói xong bà lại tỏ vẻ mệt mỏi mà xua xua tay, "Các ngươi ra ngoài đi, ta có mấy câu muốn nói với Tĩnh Xu và Quỳnh nhi."

Lời vừa nói ra thì ai cũng hiểu, Thái trưởng Công chúa đây là muốn căn dặn Nhạc Quỳnh và Giang thị phải xử xự như thế nào rồi.

Chuyện này chung quy lại cũng là bí mật của Hầu phủ, Hoắc Hoài Tín đứng bật dậy cáo lui trước, Tần Hoan và Yến Trì cũng đi theo ra ngoài.
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 80-2: Chính hắn giết Tống Nhu (2)



Mọi người vừa ra khỏi cửa thì thấy Nhạc Ngưng và Nhạc Thanh đã chờ từ lâu, buổi sáng bọn họ cũng nhận được tin tức nghĩa trang bị cháy, vốn tưởng rằng đã không thể nghiệm thi được nữa rồi, chỉ không ngờ đến Tần Hoan vẫn đến nghĩa trang. Nhạc Ngưng giữ chặt tay Tần Hoan rồi túm thẳng nàng đi sang một bên, "Sao rồi? Kết quả nghiệm thi thế nào? Sao lại gọi Ngụy công tử qua đây thẩm vấn nữa? Ta thấy sắc mặt Ngụy công tử khó coi cực kỳ, ban nãy ta có hỏi hắn xảy ra chuyện gì thì hắn chỉ nói một câu xin lỗi rồi đi. Rốt cuộc là ngươi đã nghiệm ra cái gì rồi hả?"

Tần Hoan mím môi, nhìn sang thấy Yến Trì và mấy người Hoắc Hoài Tín đều đang lúng túng. Nhạc Giá liền nói, "Tri phủ Đại nhân, Trì Điện hạ, Thanh nhi, chúng ta ra phòng khách ngồi thôi."

Thái độ của Nhạc Giá rất ngay thẳng, không hề lo lắng chuyện này bị Nhạc Ngưng biết được. Việc này vốn là một vết nhơ, nếu là nhà bình thường chắc chắn sẽ không để cho đám tiểu bối biết được, có điều giáo dục trong An Dương Hầu phủ lại không quá nghiêm khắc như vậy.

Mấy người Yến Trì vừa đi khỏi thì Tần Hoan liền nói tóm tắt những chuyện hôm nay nàng chứng kiến cho Nhạc Ngưng nghe.

Nhạc Ngưng trợn trừng mắt, một lúc sau mới hoàn hồn lại, "Quốc... Quốc Công phủ thật sự là to gan..."

Nhạc Ngưng tức đến nghiến răng nghiến lợi, thế những cũng không thốt ra mấy lời khó nghe mà chỉ nắm chặt nắm đấm. Tần Hoan kéo nàng một cái, "Chuyện này đều có Thái trưởng Công chúa và Hầu gia với phu nhân xử lý, ngươi chỉ biết là đủ rồi, đừng có nhiều lời."

Nhạc Ngưng đấm một cái lên cột chống trên hành lang, "Thảo nào ban nãy Ngụy công tử lại nói một câu xin lỗi ta, ta còn đang nghĩ xem hắn xin lỗi cái gì. Suy cho cùng thì người đau buồn nhất chính là hắn và Tống thị..."

Nhạc Ngưng nói xong thì khẽ nhướn mày, "Chẳng lẽ Ngụy gia Đại công tử đã thật sự đến Cẩm Châu?"

Tần Hoan lắc đầu, "Việc này ta cũng không rõ, nhưng không phải là không có khả năng này. Nếu thật sự Ngụy gia Đại công tử đến Cẩm Châu thì những chuyện trước đây cũng có thể nói rõ ràng ra rồi."

"Nếu là hắn, hắn làm thế nào để giết người? Tên giả thần giả quỷ cũng là hắn?"

Tần Hoan nghiêng nghiêng đầu, "Ngụy gia Đại công tử nhậm chức Đình úy nên đương nhiên cũng là một người võ công cao cường, hắn vượt tường vào nhà có thể nói là dễ dàng, mà cũng rất có khả năng hắn cài thân tín vào trong đội ngũ thị vệ để mật báo cho mình."

Nhạc Ngưng nhăn nhó, "Nếu như thế thì chuyện này càng ngày càng phức tạp rồi."

Tần Hoan cũng nặng trĩu trong lòng, chuyện này đúng thật là càng ngày càng phức tạp, nhưng cũng giống như phải trải qua đêm đen sâu thẳm mới thấy được ánh bình minh, sự việc càng trở nên phức tạp thì lại càng tiếp cận gần hơn với chân tướng rồi.

"Ơ, Tề bổ đầu..."

Nhạc Ngưng bỗng lên tiếng, Tần Hoan nhìn theo, quả nhiên Tề bổ đầu đang đi trên hành lang phía đông, ông hỏi một tiểu tỳ bên ngoài rồi ngay lập tức đi vào trong phòng khách.

Tần Hoan liếc nhìn Nhạc Ngưng rồi cả hai cùng vội vàng đuổi theo.

Mới vừa đi đến cửa phòng liền nghe thấy tiếng nói của Tề bổ đầu, "Đêm qua ở trong Đông uyển, đúng thật là hắn viết chữ đến tận nửa đêm, nhiều người nhìn thấy bóng dáng hắn ngồi in trên cửa sổ. Sáng nay hắn cũng thức dậy bằng giờ với mọi ngày..."

Trong lòng Tần Hoan đã hiểu rõ, hóa ra Hoắc Hoài Tín ra lệnh cho Tề Lâm đi thăm dò Ngụy Ngôn Chi.

Xem ra ông ấy cũng bắt đầu nghi ngờ Ngụy Ngôn Chi rồi.

...

Tần Hoan nói chuyện với Nhạc Ngưng một lúc, mãi cho đến khi Giang thị và Nhạc Quỳnh đi từ bên trong nội thất ra, nàng tiện thể vào trong xem mạch thêm lần nữa cho Thái trưởng Công chúa. Thái trưởng Công chúa đã bị việc này làm cho tức giận cùng cực nên tinh thần không được ổn định lắm, Tần Hoan thay một đơn thuốc mới rồi mới rời đi. Thái trưởng Công chúa lo lắng Tần Hoan đã phải đi nghiệm thi từ sáng vất vả nên đành để cho nàng về nhà sớm, Nhạc Ngưng cũng đi cùng tiễn nàng ra cửa, mãi cho đến khi nhìn thấy Bạch Phong đánh xe đưa nàng rời đi thì mới vào trong. Suốt cả quá trình đó Yến Trì hoàn toàn không xuất hiện.

"Tiểu thư có mệt không? Nghỉ một chút đi..."

Tần Hoan thật sự cũng hơi mệt nên tranh thủ dựa vào vách xe ngựa mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Phục Linh giúp nàng kéo chặt áo choàng lại rồi ngồi im lặng bên cạnh không quấy rầy nàng nữa. Ngay trong lúc Tần Hoan đang thiu thiu ngủ thì xe ngựa đột nhiên phanh gấp rồi vội vàng ngừng lại.

Cả người Tần Hoan lắc lư, lưng cũng đập mạnh vào thành xe khiến cho cả người lập tức tỉnh táo trở lại. Bên ngoài xe ngựa, Bạch Phong ghìm cương khiến ngựa hí lớn đến điếc tai, mà trên phố cũng nháo nhào cả lên, thỉnh thoảng còn nghe có tiếng người chửi bậy!

"Tiểu thư, người không sao chứ?"

Tần Hoan lắc đầu, "Xảy ra chuyện gì? Sao lại ngừng lại?"

Vừa nói dứt lời thì Tần Hoan nghe thấy bên ngoài có người kêu la...

"Đứng lại! Ngươi đứng lại đó cho ta! Bắt trộm, giúp ta bắt trộm với..."

Đây là tiếng kêu của một nam tử, bởi vì gào to quá sức nên giọng nói vừa sắc bén vừa khàn khàn. Thế nhưng khi Tần Hoan nghe thấy không hiểu sao nàng lại thấy giọng nói này hơi quen thuộc, ngay lúc đó Bạch Phong ở bên ngoài nói vọng vào, "Cửu cô nương, đằng trước có người bị trộm đồ, có mấy người đang đuổi theo nên đường xá hơi loạn."

Tần Hoan trả lời, "Ừ không sao, chờ một lát rồi đi tiếp."

Bạch Phong đáp lời rồi im lặng, Tần Hoan quay quay cái cổ tê mỏi của mình. Ngay lúc này thì bên ngoài lại có tiếng hô, "Chính là người kia! Đứng lại! Đồ ăn trộm..."

Người vừa kêu xong thì mệt đến mức không kịp thở, giọng nói cũng không còn to như ban nãy nữa, mặc dù vẫn còn đang ra sức kêu gào nhưng trong giọng nói đã cảm thấy người đó thấm mệt. Quả nhiên tên trộm kia đã chạy đi xa, không bắt được nên có lẽ vì thế mà giọng nói của người kia trở lại gần như bình thường. Trong lòng Tần Hoan chợt động, nàng giơ tay vén mành xe lên.

Nàng nhìn thấy ở đoạn phố đằng trước xe ngựa khoảng 4-5 trượng có một nam tử mặc trước bào màu nâu đang đứng chống tay vào đầu gối thở hắt ra, mặc dù Tần Hoan chỉ nhìn thấy lờ mờ thế nhưng người mà buổi sáng nàng vừa mới gặp thì làm sao có chuyện không nhận ra được.

"Bạch Phong, người bị trộm đồ ở phía trước có phải là Từ ngỗ tác?!"

"Hình như... đúng thật, đúng là Từ ngỗ tác." Bạch Phong nhìn kỹ lại thì cũng nhận ra được Từ Hà, hắn rất ít khi gặp Từ Hà cho nên mới không thể nhận ra ngay lập tức.

Tần Hoan căn dặn, "Đánh xe đuổi theo đi."

Bạch Phong nghe lệnh hành động, xe ngựa bắt đầu từ từ chuyển động, rất nhanh sau đó đã chạy thẳng đến bên cạnh Từ Hà.

Từ Hà vẫn đang khom người chống tay xuống đầu gối th* d*c. Vừa rồi hắn gào to như vậy đã làm kinh động đến không ít người xung quanh, mặc dù đã có 2 người giúp hắn truy đuổi thế nhưng tên trộm kia chạy quá nhanh, vèo một cái đã mất tăm mất tích, cuối cùng mọi người chỉ có thể nhìn Từ Hà bằng ánh mắt thương cảm. Từ Hà đau khổ nhìn dòng người qua lại trên phố, tên trộm kia chạy mất đồng nghĩa với thùng đồ của hắn cũng mất luôn, những thứ khác thì không nói, trong thùng còn có 2 lượng bạc, là gần nửa năm chi phí sinh hoạt của hắn!

Từ Hà đang đắm chìm trong nỗi đau cùng cực cứ như vừa mất đi người thân, cho nên không hề chú ý gì đến có một chiếc xe ngựa vừa dừng lại ở bên cạnh mình, hắn thở hổn hển một lúc, đến khi gần bình phục lại rồi mới đứng thẳng người lên. Ngay lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng.

"Từ ngỗ tác..."

Từ Hà sửng sốt, xoay người lại nhìn lên cửa xe ngựa thì thấy gương mặt của Tần Hoan ở bên trong, Từ Hà không thể tin được mà trợn tròn mắt, vội vàng khom lưng hành lễ, "Cửu cô nương..."

Vừa nói xong hắn sực nhớ ra Tần Hoan nhất định thấy được việc vừa rồi của mình nên hắn đỏ bừng mặt.

Tần Hoan bị dáng vẻ mất tự nhiên của hắn chọc cười, "Bạch Phong, đánh xe ngựa đến góc đường đi, ta và Từ ngỗ tác có vài lời cần nói."

Bạch Phong nghe lệnh, Từ Hà cũng đi theo đằng sau.

Sáng nay sau khi rời khỏi nghĩa trang thì Từ Hà không đến Hầu phủ, Tần Hoan không ngờ được trên đường từ Hầu phủ về lại gặp được Từ Hà ở dọc đường, "Từ ngỗ tác bị trộm mất đồ gì vậy?"

Nét mặt Từ Hà khổ sở, hắn cũng không hề giấu diếm gì nàng, "Phải, Cửu cô nương, người xem, thùng đồ của ta bị mất rồi. Nói là mất chứ thực ra là bị người ta cướp đi, vừa rồi tiểu nhân đang ăn mỳ trong quán đằng kia, còn chưa kịp ăn hết tô mì Dương Xuân thì thùng đồ bên cạnh đã bị người ra giành lấy. Tiểu nhân phản ứng rất nhanh, đuổi theo ngay lập tức thế nhưng người đó nhanh như thỏ vậy, tiểu nhân đuổi cả con đường cũng không thấy bóng dáng đâu."

Tần Hoan nhìn vẻ mặt nhăn nhó của hắn thì vừa thấy thương vừa buồn cười, "Trong thùng là dụng cụ nghiệm thi?"

"Phải!" Từ Hà không tiện nói là còn có bạc bên trong, chỉ tiếp tục kể lể, "Tiểu nhân vẫn dùng đám dụng cụ đó để mưu sinh, mặc dù chẳng đáng bao nhiêu tiền nhưng cũng đã theo tiểu nhân rất lâu rồi. Hiện giờ bị người ta lấy mất thì tiểu nhân thật sự chẳng biết làm thế nào, may là tạm thời nha môn không cần đến tiểu nhân đi nghiệm thi, nếu không thì Tri phủ Đại nhân đã để tiểu nhân cuốn gói rời đi rồi."

"Chỉ mất dụng cụ thôi sao?"

Từ Hà lắc đầu, "Cũng không chỉ thế, còn có hương khử thối, giấy bút nghiệm trạng, còn có... tranh vẽ của riêng tiểu nhân, công văn của nha môn với vài đồ vặt linh tinh không đáng tiền. Có điều tiểu nhân vẫn đau lòng, trong đám công văn đó còn có bản nghiệm trạng của ngày hôm nay, lát nữa về tiểu nhân phải sao chép lại, cũng may trí nhớ của tiểu nhân không phải là kém lắm."

Tần Hoan thở dài, liếc mắt nhìn Phục Linh một cái, Phục Linh liền hiểu ý cầm 3 lượng bạc đưa ra ngoài.

Từ Hà vội vàng xua tay, "Không thể không thể, tiểu nhân hoàn toàn không có ý này, tiểu nhân..."

"Cứ cầm đi, ta hiểu ngươi không có ý này, nếu như ngươi cảm thấy ngại thì cứ coi như ta tạm thời cho ngươi vay, sau này ngươi nhận bổng lộc rồi thì trả lại cho ta sau cũng được." Giọng nói Tần Hoan uyển chuyển khiến cho Từ Hà không thể nào cự tuyệt được nữa.

"Cửu cô nương đúng là có tấm lòng bồ tát... Vậy... vậy thì tiểu nhân đành nhận vậy, chờ bao giờ tiểu nhân có bổng lộc rồi nhất định sẽ trả lại cho cô nương." Từ Hà nhận lấy 3 lượng bạc, hắn nhìn Tần Hoan với vẻ cảm kích từ tận đáy lòng.

Tần Hoan gật đầu, "Chuyện này không phải vội, sau này ngươi ăn uống ở ven đường thì cẩn thận một chút."

Từ Hà gật đầu lia lịa, "Cửu cô nương yên tâm, sau này tiểu nhân nhất định sẽ chú ý thật cẩn thận." Nói xong hắn lại cười khổ, "Nói ra thì gần đây tiểu nhân liên tiếp gặp vận rủi, 4-5 hôm trước cũng vừa mất đi một bao đồ, hôm nay thì ngay cả thùng đồ cũng bị mất luôn. Tiểu nhân cảm thấy đám tiểu tặc này đúng là không có mắt nhìn, dáng vẻ của tiểu nhân thế này làm gì giống với người có tiền chứ..."

Từ Hà tự mỉa mai bản thân, Tần Hoan cũng dở khóc dở cười, "Sao cứ liên tục mất đồ thế?"

"Vâng, bọc đồ lần trước tiểu nhân bị mất chính là bọc đựng công văn mà hàng ngày tiểu nhân vẫn mang vào nha môn. Hôm đó trên đường đến nha môn, tiểu nhân đang đi mua thuốc thì bị lấy mất, cũng may bên trong chỉ có mấy bản công văn với nghiệm trạng chứ không có tiền bạc gì."

"Mua thuốc?" Tần Hoan rất chú ý đến từng lời Từ Hà nói.

Từ Hà lắc đầu, "Không phải tiểu nhân bị bệnh, là lão bá đang cho tiểu nhân thuê nhà, hiện giờ lão bá đã tốt lên rồi."

Tần Hoan gật gật đầu, Từ Hà nhìn thấy người đánh xe là Bạch Phong, lại đi về hướng thành đông nên tự biết Tần Hoan đang quay về Tần phủ, hắn lui lại phía sau một bước rồi nói, "Cửu cô nương nhất định là muốn hồi phủ, tiểu nhân không dám cản trở cô nương thêm nữa. Ban nãy Cửu cô nương hào phóng trượng nghĩa Từ Hà đã khắc ghi trong tâm khảm, xin cô nương hãy hồi phủ đi, tiểu nhân cung tiễn cô nương."

Tần Hoan thấy hắn cảm kích tựa như vừa được ban ân huệ nên tự nhiên nàng cũng thấy an tâm, nàng lập tức cười một tiếng rồi buông rèm xe xuống, Bạch Phong vung roi thúc ngựa, xe ngựa chậm rãi lăn bánh hướng thẳng về phía Tần phủ ở thành đông.
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 80-3: Chính hắn giết Tống Nhu (3)



Chương 81: Chính hắn giết Tống Nhu (3)

Hôm nay Tần phủ đã thay đổi hoàn toàn cách trang trí, thế nhưng lúc Tần Hoan quay lại phủ thì không cảm nhận được sự náo nhiệt vui mừng như trong tưởng tượng. Đương nhiên nàng cũng chẳng thèm quan tâm mấy thứ này, nàng đi thẳng đến Lâm Phong viện xem mạch cho Diêu Tâm Lan, hiếm có lần nào mà tâm trạng của Diêu Tâm Lan lại chuyển biến tốt lên thế này.

"Đêm qua muội muội đến hội đèn tiết Thu tịch rồi hả?"

Diêu Tâm Lan kê gối vào lưng rồi ngồi dậy, dù có thay quần áo mới rồi thế nhưng cả người nàng vẫn mang dáng vẻ người bệnh. Nhìn vào khuôn mặt điềm đạm đáng yêu đó thì Tần Hoan cũng tự giác hạ thấp giọng xuống để nói chuyện với nàng.

"Phải, muội đã đi rồi, đúng là cực kỳ náo nhiệt." Tần Hoan nói dối cho qua chuyện, đúng là có náo nhiệt thật thế nhưng nàng cũng kinh hồn táng đảm một phen suýt nữa thì mất cả mạng.

"Tiếc thật, ta chẳng được cái phúc này, nghe nói tiết Thu tịch trong thành Cẩm Châu là náo nhiệt bậc nhất, vui hơn Kiến Châu phủ rất nhiều. Cũng không biết sau này ta còn có phúc khí đi xem nữa không."

"Đại tẩu lại nói linh tinh gì thế, đương nhiên là có thể đi rồi, Đại tẩu sinh hài tử xong thì sang năm chúng ta cùng đi."

Diêu Tâm Lan cong môi cười, "Hy vọng là như vậy, sáng nay hài tử còn đá ta nữa, đây là biểu hiện nó rất khỏe đúng không?"

Nhìn thấy Tần Hoan gật đầu, Diêu Tâm Lan mới thỏa mãn xoa xoa bụng mình, "Chỉ cần hài tử khỏe mạnh thì ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi, mọi chuyện trên đời này đều có nhân có quả. Ta cho người đi quyên góp 50 thạch gạo cứu tế, tất cả đều để tích phước cho hài nhi này. Cửu muội muội, hài nhi của ta nhất định có thể bình an sinh ra chứ?"

"Đương nhiên rồi." Tần Hoan nhìn kỹ nét mặt của Diêu Tâm Lan, vừa nhìn đã thấy ánh mắt nàng không hề có vẻ mê man khờ khạo, giống hôm hôm đó Diêu Tâm Lan hỏi đi hỏi lại chỉ là ảo giác của Tần Hoan mà thôi, "Thân thể Đại tẩu đã khỏe lên rất nhiều rồi, nhất định có thể thuận lợi sinh hài tử ra. 2 ngày tiếp theo Đại tẩu phải đứng dậy đi lại nhiều một chút, thời tiết đã lạnh rồi, nếu còn nằm lâu sẽ dễ bị khí lạnh xông vào người. Đại tẩu nên vận động vừa phải để lưu thông khí huyết."

Diêu Tâm Lan gật đầu, "Cửu muội muội nói gì ta nhất định sẽ nghe, Cửu muội muội yên tâm đi."

Tần Hoan gật đầu, "Đơn thuốc tạm thời không cần phải đổi, thuốc viên thì nếu không đủ thì ta lại làm thêm một ít cho Đại tẩu là được."

Diêu Tâm Lan cảm kích không thôi, lập tức bảo Mặc Thư cầm 2 cây trâm ngọc đưa ra, "Đây coi như một chút tâm ý của Đại tẩu, tặng muội muội nhân dịp lễ hội, xin muội muội đừng ghét bỏ, nhất định phải cầm lấy."

Tần Hoan vốn định từ chối thế nhưng hốc mắt Diêu Tâm Lan đã đỏ ửng lên, "Chẳng lẽ Cửu muội muội thật sự ghét bỏ?"

Tần Hoan thấy thế thì nào dám nói thêm điều gì nữa, lập tức gật đầu rồi nhận lấy trâm ngọc, nàng nói thêm mấy câu nữa xong mới ra khỏi Lâm Phong viện quay về Đinh Lan uyển. Nàng vừa đi được mấy bước thì Phục Linh đã nói thầm, "Tiểu thư, trong phủ hơi loạn rồi."

"Hả? Hơi loạn?"

Phục Linh gật đầu, "Phải, lễ Thu tịch năm nay Tần phủ cũng bao thuyền như mọi khi, vốn là cả nhà cùng đi du hồ ngắm đèn thế nhưng hôm qua lão gia với phu nhân đều không ra khỏi nhà. Không chỉ có như vậy, đêm qua phu nhân còn mời sư phụ chùa Linh Ẩn ở ngoài thành vào đây làm pháp sự, nói là trong phủ có hồ ly tinh mê hoặc loài người, hại lão gia bị bệnh nặng."

Ban nãy khi Tần Hoan nói chuyện với Diêu Tâm Lan thì Phục Linh ở bên ngoài cũng tán gẫu cùng với đám tiểu nha đầu của Lâm Phong viện. Hiện giờ địa vị của Tần Hoan không giống trước kia cho nên đám tiểu nha đầu cũng không dám bất kính với Phục Linh, thậm chí còn muốn lôi kéo làm quen với nàng.

"Lão gia bị bệnh? Đã mời đại phu về phủ chưa?"

Phục Linh lắc đầu, "Chưa hề, chỉ là hiện tại viện của lão gia đã bị phong tỏa, có cả người đứng canh phòng nghiêm ngặt không ai được bước vào. Đêm qua mới cho Tiền đại phu vào khám bệnh một chuyến rồi sau đó làm lễ cúng bái luôn, có lẽ là lão phu nhân và phu nhân cảm thấy lão gia bị bệnh là do bị hồ ly tinh quấy phá."

Tần Hoan chỉ nghe rồi để vào trong lòng chứ không nhiều lời, Tần An ham mê nữ sắc, thân thể sớm đã tổn hại. Hiện giờ mặc kệ ông ta bị bệnh gì thì cũng đều do ông ta làm bậy mà thành, nếu như thật sự sinh bệnh vì mấy chuyện tửu sắc thì quá mất mặt mới không muốn để cho đám tiểu bối biết. Cũng đúng lúc nàng không hề muốn cuốn vào vũng nước đục trong Tần phủ, chỉ một mình Diêu Tâm Lan đã quá đủ rồi.

"Còn nữa, Nhị thiếu gia cũng bị bệnh." Đột nhiên Phục Linh lại nói ra.

Tần Hoan khẽ rùng mình, "Bên đó lại xảy ra chuyện gì nữa?"

Phục Linh hơi thổn thức, "Đám nha hoàn trong phủ trước đây đều cực kỳ hâm mộ mấy người được ở bên cạnh Nhị thiếu gia. Cho dù bản tính Nhị thiếu gia phong lưu thế nhưng đối xử với hạ nhân cực kỳ tốt, hắn không để cho các nàng thiếu thốn gì cả, thậm chí các nàng còn giống như một nửa chủ tử vậy. Thế nhưng hôm qua đột nhiên Nhị thiếu gia lại đưa 2 người trong số đó ra ngoài rồi..."

Tần Hoan nhướn mày, chẳng lẽ suy đoán của nàng đã trở thành sự thật?

"Việc này cũng khiến cho đám nha hoàn trong phủ như được hả giận, bọn họ nói là 2 người kia hầu hạ không chu đáo cho nên Nhị thiếu gia mới sinh bệnh. Hôm qua viện của Nhị thiếu gia cũng bị đóng cửa rồi, có vẻ như bệnh rất nặng."

Lòng Tần Hoan khẽ động, nghĩ đến những gì ngày đó mình chứng kiến thì càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, "Vẫn chưa mời đại phu à?"

"Không mời." Phục Linh lắc đầu, "Lão gia bị bệnh, phu nhân và lão phu nhân đều quan tâm đến lão gia, từ trước đến nay lão phu nhân cũng chưa hề yêu thích gì Nhị thiếu gia, còn phu nhân cũng không phải là mẫu thân ruột thịt cho nên khi Nhị thiếu gia tự khóa cửa viện của mình thì người ngoài sẽ chẳng có ai chủ động đi hỏi han cả."

Tần Hoan đương nhiên thấu hiểu nguyên do, sau khi quay về Đinh Lan uyển thì căn dặn Vãn Đường khóa luôn cửa viện lại.

Bốn nha hoàn đứng ở bên ngoài hành lễ, Tần Hoan chỉ dẫn một mình Phục Linh vào trong phòng. Phục Linh cởi áo choàng xuống cho Tần Hoan, nàng vừa mới xoay người định tiến vào trong buồng, nhưng chưa đi được mấy bước thì nàng bỗng dừng khựng lại.

Phục Linh vừa treo áo lên nhìn thấy thế liền hỏi, "Tiểu thư, làm sao thế?"

"Có người từng vào đây..."

Phục Linh nhướn mày, "Cái gì cơ?!"

Vừa nói Phục Linh vừa nhìn về phía ngoài cửa. Tần Hoan khoát tay, "Đừng lên tiếng."

Nói xong nàng chậm rãi đi vào trong buồng, vừa vào đến nơi nàng đã quét mắt nhìn khắp xung quanh rồi sau đó nhếch mép cười. Nàng xoay người rồi lại đi ra bên ngoài, vừa đi Tần Hoan vừa thờ ơ nhìn khắp xung quanh, còn Phục Linh lại chạy thẳng dến chỗ cái hòm gỗ đàn đen để trên nóc tủ, bên trong hòm có món trang sức Lam bảo ngọc mà Tần Sâm mang đến, còn có cả 2 bộ trang sức bằng ngọc của Giang thị cho, chính là những thứ đáng giá nhất của Tần Hoan. Phục Linh vừa mở hòm ra thì cũng thở phào nhẹ nhõm, "May quá không mất."

Tần Hoan không quan tâm đến hòm gỗ đó, ngược lại nàng đi đến bên cạnh án thư.

Nàng không có thư phòng riêng, nên chỉ có thể bày bàn và giấy bút mực bên cạnh cửa sổ tròn trong phòng, bên cạnh có một giá sách nho nhỏ. Nàng cũng không phải Tần Sâm, đối với người Tần phủ mà nói thì bên trong khuê phòng của nữ nhân gia chỉ cần có mấy thứ này là đủ rồi. Nàng nhìn giấy bút và đồ vật trên bàn rồi nheo mắt lại.

"Tiểu thư, người đó đã đến chỗ này à?"

Tần Hoan khẽ gật đầu, "Bọn họ nhất định không dám trộm đồ gì cả, trộm mất thì ta sẽ phát hiện ra ngay rồi sẽ đi điều tra. Đến lúc đó chỉ vì 1 người làm sai mà cả 4 người đều bị đuổi ra ngoài."

"Vậy bọn họ vào đây để làm gì?" Phục Linh nghiêng nghiêng đầu quan sát xung quanh, "Sao tiểu thư lại phát hiện có người đi vào đây? Nô tỳ thấy hình như không có gì thay đổi cả!"

Tần Hoan tiến lên, "Giấy ta đã viết xong thì đều để ở bên dưới cái chặn giấy, thói quen của ta luôn để chặn giấy ở bên trên vuông góc sát với mép giấy, hiện tại chặn giấy đúng là ở bên trên thế nhưng đặt ở bên trong chứ không phải sát mép giấy nữa."

Nói xong Tần Hoan lại chỉ về hướng giá sách, "Ta luôn luôn để sách ngay ngắn chỉnh tề, bìa sách luôn luôn phải xếp thành một hàng thẳng, không có quyển nào trồi ra ngoài cũng như không quyển nào thụt vào trong. Nhưng hiện tại em xem đi, có phát hiện chỗ nào không đúng không?"

Phục Linh đi qua nhìn, ban đầu không nhận ra khác nhau ở điểm nào, nàng dụi dụi mắt rồi nhìn lại lần nữa, bây giờ Phục Linh mới phát hiện ra, "Bên trái... góc trên bên trái có 3 quyển sách lõm vào trong!"

Tần Hoan gật đầu, "Sách của người bình thường chỉ cẩn để ngay ngắn là được rồi, thế nhưng thói quen của ta cực kỳ nghiêm khắc, bắt buộc phải thẳng hàng mới được. Người đó có lẽ là chú ý đến cách sắp xếp của ta, sợ 3 quyển này bị lồi ra dễ bị phát hiện nên mới ra sức ấn vào bên trong một chút. Có điều người đó đã coi nhẹ tiểu tiết rồi, dù chỉ lõm vào 1 chút xíu thôi ta cũng có thể nhìn ra được."

Nói xong Tần Hoan bước đến bên cạnh giường, nàng nhịn không được mà cười nhạo một tiếng.

"Tiểu thư, làm sao thế? Chỗ này cũng bị động đến à?"

Phục Linh hỏi xong lại nhìn qua, nàng thấy trên giường dù là áo ngủ hay là gối đầu thì đều để rất ngay ngắn chỉnh tề, căn bản không hề giống như có người đã thay đổi vị trí...

"Thói quen của tiểu thư, gối đầu đều muốn xoay cành sen lên phía trên, hiện tại đúng là cành sen xoay lên phía trên mà. Tiểu thư cũng quen để áo ngủ ở cách gối đầu 3 đốt ngón tay, hiện tại cũng chính là 3 đốt ngón tay thật."

Ngày trước Phục Linh không hề chú ý đến mấy thói quen nhỏ nhặt này của Tần Hoan, mà bản thân Tần Hoan cũng không hề nhắc đến. Chỉ là lúc nàng chăm sóc cho cuộc sống hàng ngày của Tần Hoan mà để ý đến thôi, có vài lần nàng phát hiện sau khi mình dọn giường xong thì Tần Hoan lại tự tay chỉnh lại lần nữa. Thường xuyên như vậy nên nàng cũng đã biết được Tần Hoan thích cái gì, còn án thư và giá sách thì chính tay Tần Hoan thu dọn nên đương nhiên nàng không biết rồi.

Tần Hoan không trả lời Phục Linh, chỉ nghiêng người giơ tay nhấc gối đầu lên.

Gối vừa được nhấc lên thì Phục Linh cũng thấy được bên dưới nệm gấm có một nếp nhăn...

"A, rõ ràng nô tỳ đã vuốt rất phẳng rồi!"

Tần Hoan giơ tay lên vuốt vuốt lại nếp nhăn kia, ngay sau đó nệm gấm đã bằng phẳng trở lại, Tần Hoan đặt gối đầu xuống, "Người này chắc chắn là rất am hiểu chuyện dọn dẹp giường ngủ, cũng là người cực kỳ cẩn thận. Nhưng do nàng đang làm việc vụng trộm nên mới căng thẳng bối rối, khó tránh khỏi để lộ sơ hở, mấy chỗ khuất không nhìn thấy này đã bị nàng bỏ sót."

"Tiểu thư, người cảm thấy đó là ai? Nàng ta vào đây mà không trộm đi gì cả, chỉ vào buồng trong lật chăn nệm rồi tìm tòi ở thư phòng. Rốt cuộc nàng ta muốn làm gì?"

Tần Hoan xoay người trực tiếp đi vào trong buồn, "Có lẽ là tò mò, hứng thú với đồ vật trong phòng ta, trên giường cũng có thể cất giấu bí mật, trong thư phòng lại có nghiên cứu và bút pháp của ta, hoặc là thơ từ ca phú... Có lẽ nàng ta muốn tìm tòi nghiên cứu về ta mà thôi."

Phục Linh thở phào, "Như thế thì tốt, cũng may nàng ta không có ác ý, coi như không cần điều tra cũng được, không thì nô tỳ sợ hãi chết mất..."

Tần Hoan đang bưng ly trà lên đột nhiên khựng tay lại.

Phục Linh nghĩ sai rồi, tìm tòi nghiên cứu về nàng mới chính là ác ý lớn nhất.

Trong tất cả Tần phủ, hiện giờ người muốn tìm tòi nghiên cứu nàng nhất chính là tên hung thủ hại chết Cửu tiểu thư kia.

Tần Hoan không muốn nói lời này ra, vì chính nàng cũng không xác định rốt cuộc là ai đã vào trong phòng mình, cho nên chỉ vờ như đang không có chuyện gì mà đóng cửa không ra ngoài. Tối nay nàng lấy đám cặn bẩn mà ban sáng lấy được từ nghĩa trang ra ngoài phơi khô, lại bảo Phục Linh đi phát chút ngân lượng khen thưởng 4 nha hoàn bên ngoài. Nàng tin chắc là lúc Phục Linh đi qua đó thì sẽ làm cho người kia căng thẳng, nhưng khi biết rõ mục đích của Phục Linh đến thì lại thở phào nhẹ nhõm, sau này vào một lúc nào đó, người kia sẽ lại bước vào thư phòng của nàng...

Tần Hoan lạnh nhạt không giao động, mà Phục Linh cũng đột nhiên thông minh lên, tự mình có thể hiểu được dụng ý của Tần Hoan. Sau một đêm ngủ ngon giấc, sáng hôm sau Tần Hoan dùng bữa sáng xong thì lại như mọi ngày đi ra khỏi phủ.

Quả nhiên Bạch Phong đã ở bên ngoài chờ sẵn, Tần Hoan lên xe ngựa đi thẳng đến An Dương Hầu phủ.

Hôm nay là ngày người của Yến Trì đưa tin tức từ kinh thành đến, tuy Tần Hoan không phải là người thụ lý vụ án thế nhưng nàng lại tò mò rốt cuộc vụ án này đi về đâu. Nàng vừa đến cửa An Dương Hầu phủ thì Lục Tụ đã tự mình ra đón nàng đi thẳng vào trong viện của Thái trưởng Công chúa.

Tần Hoan còn đang mải suy nghĩ xem hôm nay lúc nào mới nhận được tin tức, không ngờ là vừa mới đến cửa viện thì đã nhìn thấy Hoắc Hoài Tín dẫn theo Tề Lâm bước vội ra. Hoắc Hoài Tín nhìn thấy Tần Hoan thì cũng ngừng chân lại.

Tần Hoan nhún người hành lễ, "Bái kiến Tri phủ Đại nhân."

Hoắc Hoài Tín khoát tay, "Miễn lễ miễn lễ, Cửu cô nương, vụ án này sắp phá được rồi!"

Tần Hoan nhướn mày, "Đại nhân mời nói!"

Hoắc Hoài Tín ưỡn ngực, "Người của Trì Điện hạ đưa tin đến rồi, Ngụy gia Đại công tử không phải cưỡi ngựa ngã gãy chân, mà là bị người của Quốc Công phủ đánh gãy. Người cấu kết với Tống Nhu cũng chính là hắn, hơn nữa bên ngoài thì Ngụy gia nói Đại công tử đang dưỡng thương trong nhà, thế nhưng người của Trì Điện hạ đã thăm dò được, bên trong viện của Ngụy gia căn bản không có bóng dáng của Đại công tử! Ngay cả người của Ngụy gia cũng đang âm thầm đi tìm Đại công tử!"

Hoắc Hoài Tín hơi ngừng lại rồi lại phấn khởi nói thêm, "Cho nên hiện tại Hoắc mỗ có lý do mà tin tưởng rằng Ngụy gia Đại công tử đã trốn đến Cẩm Châu phủ! Người giết Tống Nhu chính là hắn!"
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 81: Kẻ thần bí trộm rương (1)



Tần Hoan nghe thấy lời Hoắc Hoài Tín, cặp mắt nàng cũng mở to ngạc nhiên.

Không có chuyện gì ngoài ý muốn, hoàn toàn khớp với suy đoán của nàng, cả về tình về lý thì đều nằm trong dự liệu của nàng.

Không biết có phải trước giờ đi theo phụ thân phá nhiều án mạng hay không, Tần Hoan cảm nhận được chuyện hợp tình hợp lý này lại nằm trong dự liệu của nàng khiến cho kết quả cứ có điều gì đó không thỏa đáng lắm. Thế nhưng ý nghĩ này vừa nảy ra thì Tần Hoan đã âm thầm lắc đầu với chính bản thân mình.

Trên đời này các vụ án có trăm nghìn biến hóa, người phá án chỉ cần tuân theo chứng cứ mà tìm ra sự thật là đủ rồi, nếu như cứ suy đoán một phía thì đương nhiên sẽ mất đi sự công bằng. Tần Hoan lấy lại bình tĩnh, "Cho nên hiện giờ Tri phủ Đại nhân muốn đi tìm Ngụy gia Đại công tử?"

Hoắc Hoài Tín gật đầu, "Đúng vậy, ban nãy ta đã bảo Ngụy công tử vẽ lại khuôn mặt của huynh trưởng hắn, ta sẽ cho người dán ở khắp các cổng thành, nếu như trong thành Cẩm Châu không tìm được thì sẽ đến các châu huyện khác để tìm."

Dù sao thì cũng là nha phủ thụ lý vụ án, Tần Hoan gật đầu, "Vâng." Hơi ngừng lại một chút nàng lại nhớ đến cặn bẩn mà đêm qua nàng đang phơi khô, "Hôm qua cặn bẩn mà lấy ra từ trong bụng nạn nhân lúc ở nghĩa trang, nhất thời Tần Hoan chưa xác định được rốt cuộc nó là cái gì, để bao giờ biết thì sẽ nói ngay cho Đại nhân."

Hoắc Hoài Tín cười gật đầu, "Lần này thật sự may mắn là có Cửu cô nương ở đây, nếu không có Cửu cô nương hỗ trợ nhiều như vậy thì chỉ sợ bọn ta vẫn đang ù ù cạc cạc. Ngay từ lần đầu lẽ ra phải nghiệm thi triệt để rồi mới không kéo dài đến tận bây giờ, Cửu cô nương yên tâm, đợi đến khi vụ án này kết thúc thì bản phủ nhất định sẽ có đại lễ gửi tặng cô nương..."

Tần Hoan nào có hành động vì lễ vật, nghe thấy thế đang muốn cự tuyệt thì Hoắc Hoài Tín lại chắp tay nói, "Bản phủ còn phải đi phá án nên đi trước đây, Cửu cô nương vào trong đi thôi, Thái trưởng Công chúa và Hầu gia phu nhân đều đang ở bên trong rồi."

Hoắc Hoài Tín đi rất gấp, Tần Hoan nhún người hành lễ rồi nhìn ông vội vàng chạy đi. Xem ra ông ấy không hề quan tâm nàng mang cái gì từ nghĩa trang về, hiện tại người bị nghi ngờ nhiều nhất chính là Ngụy gia Đại công tử kia rồi.

Tần Hoan chậm rãi quay người lại nhìn lên bức tường cao bên trong đại viện An Dương Hầu phủ, ngày đó kẻ kia khoác lên mình bộ giá y thứ 2 của Tống Nhu đi lại tự nhiên trong Hầu phủ chắc chắn phải là người rất quen thuộc với địa hình ở đây. Chẳng lẽ Ngụy gia Đại công tử thật sự đã âm thầm trà trộn vào trong rồi?

"Tiểu thư, nếu như Tri phủ Đại nhân bắt được Ngụy gia Đại công tử thì có phải vụ án này sẽ kết thúc không?"

Phục Linh khẽ hỏi, Tần Hoan vừa đi vào trong vừa lắc đầu, "Cũng không hẳn, phải chờ đến khi Ngụy gia Đại công tử tự mình thừa nhận mới được."

Phục Linh nhíu mày, "Vậy nếu như Ngụy gia Đại công tử cắn răng chết cũng không chịu nói thì sao?"

Tần Hoan nheo mắt, "Vậy thì cũng chỉ còn cách dùng đến nhân chứng vật chứng nói chuyện, lúc đó hắn có cãi cố bao biện thì cũng vô dụng."

Phục Linh gật đầu, Tần Hoan đã đi vào đến tiểu viện của Thái trưởng Công chúa, Lục Vân dẫn nàng đi xuyên qua phòng ngoài, trực tiếp đi vào bên trong.

Vừa vào đến bên trong nàng đã nghe thấy tiếng than ngắn thở dài của Thái trưởng Công chúa. Nhìn thấy Tần Hoan đến đây bà vội vàng kéo lấy tay Tần Hoan, "Hoan nhi mau đến đây, đến ngồi xuống bên cạnh ta..."

Tần Hoan nhún người hành lễ rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh Thái trưởng Công chúa. Giang thị ở bên cạnh nói, "Hoan nhi, con mau xem mạch cho mẫu thân đi, vừa rồi tin tức của Trì Điện hạ đưa đến khiến mẫu thân không ổn lắm."

Tần Hoan hiểu được, trước đây mặc dù đã biết chuyện Tống Nhu mang thai, thế nhưng hôm nay mới xác định lời của Ngụy Ngôn Chi nói là thật thì Thái trưởng Công chúa liền bực bội hơn trước. Người cấu kết với Tống Nhu đích thực là ngoại tôn của Tống Quốc công, cả nhà Tống Quốc công này đúng là không coi An Dương Hầu phủ ra gì.

Trước tiên Tần Hoan bắt mạch cho Thái trưởng Công chúa, sau đó khẽ vuốt sống lưng bà, "Phu nhân yên tâm, thân thể Thái trưởng Công chúa Điện hạ đã chuyển biến tốt lên rất nhiều rồi, miệng vết thương cũng sắp lành, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng thêm 7-8 ngày nữa là ổn rồi."

Giang thị nghe Tần Hoan nói xong thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng hiện tại có rất nhiều người, Yến Trì ngồi ở chỗ cao nhất bên trái, 3 huynh muội Nhạc Ngưng cũng ở đây, Nhạc Quỳnh ngồi ở chủ vị bên phải cũng thở dài ảo não, "Bọn ta đã rời kinh thành nhiều năm, đối với bọn họ mà nói thì An Dương Hầu phủ đã xuống dốc rồi."

Thái trưởng Công chúa bắt lấy tay Tần Hoan, ý bảo nàng không cần vỗ lưng cho bà nữa, rồi cười cười nói, "Ta vẫn còn ở đây, bọn họ một người làm quan cả họ được nhờ, ta ngược lại muốn xem xem bọn họ muốn cho qua như thế nào!"

Nói xong Thái trưởng Công chúa lại nói tiếp, "Không cần phải làm nhiều việc vô nghĩa, viết một phong thư gửi đến kinh thành, mang để lên bàn của Thánh thượng, cho hắn nhìn thấy tiền nhân hậu quả ra sao. Nếu hắn không cho ta câu trả lời thỏa đáng thì tự ta sẽ trở lại kinh thành để hỏi!"

"Mẫu thân, người thật sự muốn báo lên Thánh thượng sao?" Nhạc Quỳnh hơi do dự, nhưng Thái trưởng Công chúa lại liên tục cười lạnh, "Ta phải hỏi xem đây là ý của hắn hay của ai, bao nhiêu thế hệ An Dương Hầu phủ đều là trung thần, hắn muốn dùng cách đó đánh vào mặt An Dương Hầu phủ sao?"

Nhạc Quỳnh nghe thế liền biết Thái trưởng Công chúa đã quyết tâm nên ông đành gật đầu, "Nhi tử hiểu rõ!"

Thái trưởng Công chúa thở dài, "Nếu như Thánh thượng hiểu lý lẽ, chuyện này hắn sẽ xử lý công bằng..."

Nói xong bà lại nhìn về phía Yến Trì, "Tiểu Thất, lần này suýt nữa liên lụy đến con, lại còn dùng đến cả người của con, tấm nhân tình này cô nãi nãi lại nợ con rồi... Sau này nếu có chuyện gì cần đến cô nãi nãi thì con cứ việc nói là được."

Yến Trì mấp máy môi, trong đôi mắt phượng hiện lên một chút ý cười giảo hoạt, "Cô nãi nãi nói thế thì Yến Trì đành ghi nhớ kỹ vậy."

Thái trưởng Công chúa cười rộ lên, "Mặc dù lời này không nên nói ra, thế nhưng lần này rốt cuộc là một mối hôn sự không thành, mấy chuyện dơ bẩn của Quốc Công phủ cứ để cho Hoắc Tri phủ đi điều tra đi. Bọn ta cứ hành xử đúng lễ nghi là được, chờ sau khi điều tra rõ ràng rồi thì Tống Quốc công phủ không còn chút quan hệ nào với bọn ta nữa!"

Nhạc Quỳnh và Giang thị cùng vâng lời nên Thái trưởng Công chúa nói tiếp sang việc khác. Dù sao thì bệnh của Thái trưởng Công chúa chỉ vừa mới khỏi, mới nói được vài câu đã cảm thấy mệt mỏi nên đám người Tần Hoan đành phải lui ra ngoài. Đột nhiên Nhạc Ngưng lại kéo Tần Hoan đến viện của bản thân.

"Lúc ngươi đến đây có gặp được Hoắc Tri phủ không?"

"Đã gặp." Tần Hoan gật gật đầu, "Trong lòng Tri phủ Đại nhân đã có dự liệu sẵn rồi."

Nhạc Ngưng gật đầu, "Phải, tin tức Trì Điện hạ đưa đến cực kỳ đúng lúc, nếu như có thể tìm thấy Ngụy Đại công tử thì mọi sự đã có thể rõ ràng hơn rồi."

Vừa bước vào trong viện thì nha hoàn thiếp thân của Nhạc Ngưng là Lục Kỳ đã đi pha trà, Nhạc Ngưng mời Tần Hoan ngồi xuống trên giường nhỏ bên cạnh cửa sổ. Nhạc Ngưng thoáng nhìn qua liền bắt gặp Tần Hoan đang khẽ chau mày, tựa như đang suy nghĩa lo âu chuyện gì, "Đang nghĩ gì thế? Án mạng này cũng đã sắp kết thúc rồi, sao mặt mày ngươi vẫn còn nhăn nhó thế?"

Tần Hoan lắc đầu, "Lần trước lúc ta nghiệm thi có mang một vật về Tần phủ, ta đã suy nghĩ cả đêm cũng không nghĩ ra đó thực chất là cái gì, cho nên hơi phiền não thôi."

Lục Kỳ bê trà lên, Nhạc Ngưng rót một ly đưa cho Tần Hoan, "Ngươi mang cái gì về?"

Tần Hoan tạm thời không trả lời, chỉ chờ Lục Kỳ lui ra ngoài rồi mới lên tiếng, "Là thứ ta moi ra được từ trong bụng của Tống Nhu."

Tay Nhạc Ngưng dừng khựng lại, động tác đang định uống trà cũng như hóa đá theo, một lúc sau nàng mới cúi đầu khẽ nhấp một ngụm trà, "Ngươi cảm thấy được đó là cái gì? Vật đó có gì đáng ngờ sao? Hiện tại tin tức của Trì Điện hạ đã mang đến rồi, tình tiết vụ án cũng đã sáng tỏ, ngươi không cần phải suy nghĩ đến những thứ này nữa."

Tần Hoan cười cười rồi cũng uống trà, "Đương nhiên xử án phải nương theo tình tiết, nhưng ta phải làm rõ ràng những chuyện ta phụ trách. Nếu như chỉ còn có một chút chuyện không rõ ràng thì chỉ sợ trong lòng ta vẫn luôn đọng lại khúc mắc."

Ánh mắt Nhạc Ngưng xoay chuyển, "Ngươi giải thích cho ta thử xem ngươi còn khúc mắc ở đâu."

Nhạc Ngưng và Tần Hoan đã tiếp xúc với nhau nhiều ngày, Tần Hoan cực kỳ thích tính cách này của nàng, cộng thêm ngày bé Nhạc Ngưng lớn lên ở kinh thành, sau này về Cẩm Châu rồi mới không thích mấy tiểu thư ra vẻ mềm mại cao quý, nói ra thì cũng chẳng có bạn bè thân thiết gì giống hệt như Tần Hoan. Hiện tại Nhạc Ngưng có được người bạn là Tần Hoan này nên đương nhiên đối xử rất nhiệt tình và chân thành, thấy Tần Hoan còn khúc mắc trong suy nghĩ tự nhiên lại muốn chia sẻ gỡ rối cùng nàng.

Tần Hoan nhìn đôi mắt chân thành của Nhạc Ngưng thì thấy trong lòng mình ấm áp hẳn lên, nàng đặt ly trà xuống rồi nói, "Thật ra cũng chẳng có gì cao siêu, khi người ăn thức ăn xuống ruột thì hơn một nửa sẽ bị tiêu hóa hết. Nhưng Tống Nhu đã chết được 9 ngày mà trong dạ dày của nàng vẫn còn lưu lại mấy cặn bã gì đó, ta đoán là nàng ta đã nuốt xuống những thứ không phải là đồ ăn. Nếu như đã không phải là đồ ăn thì nó lại là cái gì?"

Ánh mắt Nhạc Ngưng chợt lóe, "Chẳng lẽ là độc?"

Tần Hoan cười rộ lên, "Đương nhiên không phải thuốc độc, điểm này ta vẫn phân biệt được rõ ràng."

Đột nhiên Nhạc Ngưng ngồi bật dậy, tay gõ gõ xuống mép bàn, sau đó nàng hất hàm, "Thứ đó để ở đâu?"

"Hiện tại vẫn đang để trong phòng ta, ta còn chưa kịp nghiên cứu cẩn thận."

Nhạc Ngưng đứng lên, "Đi, chúng ta quay lại Tần phủ nhìn xem, ngươi nói xong làm ta cũng thấy tò mò muốn biết rốt cuộc thứ đó là cái gì."

Tần Hoan hơi ngạc nhiên, "Quận chúa thực sự muốn đi ư? Quận chúa... không chê à?"

Vật đó không những lấy từ trong người ra mà lại còn là từ trong bụng của xác chết, nói ra thì cũng là thứ xui xẻo không sạch sẽ. Thế nhưng Nhạc Ngưng lại dở khóc dở cười, "Có cái gì mà phải chê? Người còn có thể moi từ trong bụng người ta đem về nhà thì ta còn sợ cái gì nữa?"

Trong lòng Tần Hoan cũng khẽ thư thái, nàng gật gật đầu, "Được, vậy Quận chúa đi về cùng ta một chuyến."

Nhạc Ngưng là người tính cách rất mạnh mẽ, ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu thì phải thực hiện ngay, nàng ngay lập tức đi căn dặn người hầu chuẩn bị xe. Hiện giờ không cần đến Bạch Phong đưa Tần Hoan về nữa mà Nhạc Ngưng trực tiếp nói với người gác cổng, tự nhiên sẽ có thị vệ của Hầu phủ đưa tiễn.

Lên xe ngựa xong Nhạc Ngưng lại nói, "Lục cô nương trong phủ ngươi sao rồi?"

Tần Hoan khẽ cười, "Quận chúa yên tâm, lão phu nhân đã thực sự dùng đến gia pháp, hiện giờ Lục tỷ đang bị cấm túc rồi."

Nhạc Ngưng hừ nhẹ một tiếng, "Thế còn tạm được!" Nói xong nàng lại thở dài, "Có điều ta đã nghi ngờ sai Trì Điện hạ rồi, cũng trách ta, lúc nhìn thấy hắn dùng tay trái viết chữ nhất thời đã ngơ ngẩn cả người. Rõ ràng ta còn nhớ lúc hắn tỷ thí với Nhị ca ta là dùng tay phải, thế quái nào lúc viết chữ lại viết bằng tay trái, lúc đó ta đã nghĩ, nghĩ hắn có lẽ đang cố tình che giấu..."

Tần Hoan nhíu mày, "Đại đa số mọi người trời sinh đã thuận tay phải, nhưng cũng có cực ít người thuận tay trái bẩm sinh." Dừng một chút Tần Hoan lại nói, "Có điều đây cũng không phải tuyệt đối, muốn thuận cả hai tay chỉ cần cố gắng luyện tập là được, còn có những người thậm chí ngay từ đầu đã thuận cả hai tay. Những người này có thể còn thông minh hơn người bình thường, có lẽ Trì Điện hạ chính là loại người này."

"Dùng tay trái thì có gì mà tốt?" Nhạc Ngưng vén rèm xe ngựa lên nhìn ngắm phố xá bên ngoài, "Ngày trước ta nghe Lục Kỳ nói ở quê nhà nàng ta, trẻ co sinh ra nếu như thuận tay trái thì sẽ không được đến học đường. Một khi đã không được đi học thì chỉ có thể làm mấy việc thấp kém thôi, hơn nữa ta còn nghe mama chuyên mua nô tỳ trong phủ nói là những cô nương thuận tay trái thì bất kể có khéo léo đến đâu thì cũng không có chủ nhân nào cần cả."

Người thuận tay trái vốn bị coi như người ngoại tộc, mà theo như những lời truyền miệng ở Đại Chu thì những người thuận tay trái thường có phẩm hạnh không đoán chính, mang lại xui xẻo. Nếu gia đình giàu có sinh ra hài tử thuận tay trái thì sau này nhất định phải sửa lại cho đúng, đơn cử như Ngụy gia Đại công tử kia. Đúng thực là bi ai, thế tục đôi khi không phải cái gì cũng đúng, nhưng có khi biết rõ là không đúng rồi nhưng vẫn cứ phải tuân theo.

"Đối với Trì Điện hạ mà nói, mặc kệ là dùng tay trái hay tay phải thì cũng như nhau cả thôi."

Lần trước Nhạc Ngưng hiểu lầm Yến Trì nên hiện tại ngữ khí cũng thân thiện hơn rất nhiều, "Có lẽ vậy, hơn nữa thân phận địa vị hắn như vậy thì cũng chẳng có ai dám nghị luận đúng sai với hắn. Hơn nữa với tính tình hắn như thế thì cũng chẳng quan tâm đâu."
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 81-2: Kẻ thần bí trộm rương (2)



Xe ngựa chạy như bay trên phố dài trong thành Cẩm Châu, rất nhanh đã ngừng lại trước cửa Tần phủ. Tần Hoan dẫn Nhạc Ngưng vào phủ, người gác cổng vừa nhìn thấy người bước vảo là tiểu Quận chúa thì liền chạy đến chủ viện thông báo. Nhạc Ngưng không thèm dể ý mấy chuyện này nên lập tức bảo Tần Hoan dẫn nàng đi thẳng đến Đinh Lan uyển, vừa vào bên trong thì Nhạc Ngưng tặc lưỡi, "Nghe nói đây là viện ngươi mới đổi qua hả?"

Tần Hoan gật đầu, dẫn nàng vào sâu trong viện, "Phải, tốt hơn trước đây rất nhiều."

Nhạc Ngưng hừ một tiếng, ngồi xuống ghế chờ Phục Linh dâng trà lên. Tần Hoan lại đi vào trong buồng, chẳng bao lâu sau nàng cầm một cái khăn lụa nhỏ ra ngoài. Tần Hoan dặn Phục Linh đóng cửa lại rồi mới mở khăn ra.

Sau một đêm, trên khăn lụa vẫn còn lưu lại mùi thối rất khó ngửi, nhưng vẻ mặt Nhạc Ngưng vẫn rất bình thường, ngay lúc Tần Hoan mở ra nàng đã nhoài lên nhìn vào bên trong. Ở giữa khăn lụa màu trắng là một vật đen sì, nhìn bề ngoài cũng chẳng nhìn ra được đấy là cái gì."

Tần Hoan cũng nhíu mày, "Xem ra vẫn phải rửa thêm vài lần nữa..."

"Rửa?" Vẻ mặt Nhạc Ngưng hơi thất vọng, "Màu sắc này giống như đồ linh tinh nhà bếp vứt đi vậy, đã thối nát không nhìn ra hình gì rồi..."

Tần Hoan lắc đầu, lại bảo Phục Linh tìm một cốc sứ trắng đến đây, cầm vật đen sì kia bỏ vào rồi rót nước sạch lên, đợi một lúc thì màu đen cũng lan ra thấm vào trong nước. Sau đó Tần Hoan lại đổ nước cũ đi thay nước mới vào vài lần, vật đen sì cũng sạch hơn một chút, thế nhưng dù là như vậy cũng rất khó phân biệt..."

Đột nhiên đáy mắt Tần Hoan sáng lên, "Dùng phèn chua."

Nhạc Ngưng trợn tròn mắt, "Phèn chua? Phèn chua có tác dụng gì?"

Tần Hoan đứng dậy, đi ra ngoài cửa dặn dò Phục Linh, "Đi, bảo Vãn Hạnh đi phòng thuốc lấy một ít phèn chua qua đây."

Phục Linh không phản ứng kịp vì sao Tần Hoan lại sai Vãn Hạnh đi, nhưng chạy đi làm mấy việc vặt vãnh này cũng không có gì to tát cả. Chờ đến khi Phục Linh đi khỏi rồi Tần Hoan mới quay về khẽ nói, "Phèn chua có thể lọc nước, ta dùng nước phèn chua để ngâm cái này, nếu ngâm 1 đêm không đủ thì 2 đêm, nhất định ta phải làm cho nó trở về màu sắc ban đầu."

Nhạc Ngưng chớp chớp mắt nhìn Tần Hoan, "Như vậy có thành công không?"

Tần Hoan cười nói, "Làm thử cũng chẳng mất gì mà..."

Nhạc Ngưng ngẫm nghĩ rồi cười nói, "Được, vậy ta và ngươi cùng ngâm. Ngày mai ta cũng muốn đến xem, à không, từ giờ trở đi ta đều phải đến đây, xem xem rốt cuộc đây là cái gì. Có điều dù sao thì Tống Nhu cũng là một tiểu thư quý tộc, chắc hẳn sẽ không ăn cái gì bậy bạ đâu nhỉ."

Tần Hoan lắc lắc đầu, "Cái này thì chỉ có thể chờ phương pháp của chúng ta thu được hiệu quả rồi mới có thể biết được."

Tính cách Nhạc Ngưng không thích vui đùa, mấy việc mà nữ nhi khuê các hay làm nàng cũng không thích, hiện tại nhìn thấy Tần Hoan dùng một biện pháp kì quái để nghiên cứu cái cục đen sì kia đã tạo nên hứng thú cho nàng. Vãn Hạnh đi nhanh về nhanh, lúc Phục Linh cầm phèn chua đi vào thì Tần Hoan đã chuẩn bị một cốc sứ trắng to hơn. Ban đầu nàng rửa qua cục phèn chua rồi thả cùng lúc phèn và cục đen kia vào trong cốc, cuối cùng đậy nắp lại chờ đến ngày mai xem thành quả ra sao.

Bận rộn một hồi thì Nhạc Ngưng và Tần Hoan mới ngồi xuống uống trà, nàng hỏi Tần Hoan, "Sao ngươi biết phèn chua có thể lọc nước? Ta chỉ biết là bình thường trong sơn móng tay của nữ nhân cũng có bỏ thêm phèn chua, nhưng không biết là vì sao."

Tần Hoan vừa rót thêm trà cho Nhạc Ngưng vừa nói, "Ta đọc được trong sách y thôi, trong sơn móng tay có bỏ thêm phèn chua là để cho màu sắc của hoa hay thực vật khác trên móng hiện lên rõ hơn. Không chỉ như vậy, lúc nấu canh đậu xanh cũng có thể thêm vào một chút phèn chua, như thế đậu xanh rất nhanh nhừ và bở. Cái này cũng giống như bỏ vào sơn móng tay thôi."

Tần Hoan hơi ngừng lại rồi lại nhíu mày, "Có điều dùng phèn chua liên tục có thể khiến cho người ta ngộ độc, cho nên canh đậu xanh mà đã bỏ phèn chua vào rồi thì tốt nhất đừng ăn. Vị của nó không chỉ chua mà còn có tính hàn, bản chất nó rất khô và chát, có thể giải nhiệt và khử độ đục của nước. Phèn chua còn dùng để trị bệnh kiết lỵ do nóng, khí hư trắng ở nữ nhân, lở loét bên trong, cũng có thể dùng để làm chắc răng hay loại bỏ cục thịt thừa trong mũi. Đây là một vị thuốc tốt, phòng thuốc nào cũng đều có."

Nhạc Ngưng trợn tròn mắt, nhìn Tần Hoan hơi tán thưởng, "Có phải cứ tùy tiện nhắc đến tên một vị thuốc nào thì ngươi đều biết rõ như nắm trong lòng bàn tay?"

Tần Hoan dở khóc dở cười, "Đương nhiên không phải, y dược uyên bác tinh thâm, những thứ ta biết chỉ là một phần nhỏ thôi."

Nhạc Ngưng lắc đầu thở dài, "Trước giờ hóa ra ta đã đánh giá bản thân mình quá cao, đám nữ nhi quý tộc đa phần đều đọc mấy sách như 'Nữ đức', 'Nữ giới', hoặc nhiều hơn thì đọc đến 'Tứ thư Ngũ kinh'. Còn nếu như học y thì cũng rất ít người còn trẻ như ngươi mà đã hiểu biết nhiều đến như vậy, Tần Hoan, trước kia thật sự ta đã xem thường ngươi rồi..."

Tính cách Nhạc Ngưng rất thẳng thắn, nàng có thể nói ra những lời như vậy cũng chính là đang thật sự muốn trải lòng với Tần Hoan. Tần Hoan cười rồi rót thêm trà cho nàng, "Quận chúa khí thế anh hùng, nên có hơi ngạo mạn một chút thì cũng là bình thường thôi. Có thể do Tần Hoan thích học y cho nên vừa rồi mới có chỗ hữu dụng hơn người khác một chút, cũng như Quận chúa thích tập võ, đương nhiên xuất sắc hơn so với nữ nhi gia đình bình thường rồi."

Nhạc Ngưng cười rộ lên, nụ cười mang theo vẻ hào phóng sảng khoái, đây là lần đầu tiên nàng vào trong khuê phòng của Tần Hoan. Nhạc Ngưng buông ly trà xuống rồi quan sát xung quanh, nàng đi từ buồng trong ra đến thư phòng, thuận miệng hỏi mấy chuyện liên quan đến y dược đều được Tần Hoan giải đáp rõ ràng rành mạch từng câu một khiến cho trong lòng nàng ngày càng bội phục Tần Hoan hơn. Cũng từ đó tình cảm hai người càng không giống với khuê mật bình thường nữa.

Cứ như vậy trò truyện hơn một canh giờ, nhìn thấy sắc trời không còn sớm nữa thì Nhạc Ngưng mới nói cáo từ, Tần Hoan đích thân tiễn Nhạc Ngưng về. Tần Hoan vừa ra khỏi cửa viện thì nhìn thấy Lâm thị dẫn theo Tần Tương đứng chờ ở bên ngoài, thấy 2 mẹ con bọn họ Nhạc Ngưng cũng kinh ngạc. Mặc dù thân phận Nhạc Ngưng cao quý nhưng Lâm thị vẫn là trưởng bối của Tần Hoan, cho nên cuối cùng nàng vẫn phải dừng lại nhún người hành lễ.

"Sao phu nhân lại ở đây..."

"Thiếp thân bái kiến Quận chúa." Lâm thị nhún người rồi nhìn sang Tần Tương. Tần Tương khép mắt, cả người cũng cứng ngắc miễn cưỡng cúi người hành lễ với Nhạc Ngưng.

Hành lễ xong Lâm thị mới nói, "Biết tin Quận chúa và Hoan nhi cùng nhau về phủ, vốn định đến bái kiến ngay lập tức nhưng nghĩ đến có lẽ Quận chúa và Hoan nhi có nhiều lời riêng tư muốn nói nên thiếp thân không dám đến quấy rầy. Bây giờ Quận chúa muốn ra về rồi ư? Sao không ở lại phủ dùng cơm chiều rồi hẵng đi?"

Nhạc Ngưng nhếch mép, trên mặt cuối cùng cũng có chút ý cười, "Không dám làm phiền, ta chỉ tâm sự với Cửu cô nương lâu một chút thôi, hiện giờ cũng cần phải về rồi, phụ thân và mẫu thân vẫn đang chờ ta ở nhà."

Lâm thị nghe thấy thế cũng không tiện nói gì thêm, trong lòng Tần Hoan biết Nhạc Ngưng không thích mấy chuyện xã giao qua loa đối phó này nên mới tiến lên trước nói, "Tam thúc mẫu, Quận chúa không câu nệ mấy lễ nghĩa này, Hoan nhi tiễn Quận chúa ra cửa là được rồi, người bận thì làm cứ việc của mình đi!"

Lâm thị do dự một chút rồi cũng đành phải gật đầu.

Tần Hoan dẫn Nhạc Ngưng đi đến cửa phủ phía tây, hai người vừa rời khỏi thì Tần Tương giậm giậm chân, "Mẫu thân, nữ nhi đã nói không cần đến thỉnh an rồi, tuổi tác tiểu Quận chúa cũng chỉ ngang ngửa với nữ nhi, vậy mà người lại hành lễ với nàng ta!"

Sắc mặt Lâm thị trầm xuống, "Ngươi thì biết cái gì? Hiện tại Cửu muội muội của ngươi giao tình tốt với Hầu phủ, cho nên chúng ta phải nhân cơ hội này mà tạo mối quan hệ tốt với bên Hầu phủ, có như thế thì con đường làm quan của ca ca ngươi sau này mới rộng mở được. Cha ngươi đã bệnh đến như thế rồi, chẳng lẽ tương lai chúng ta lại chỉ trông cậy vào mỗi Hầu phủ ở kinh thành sao? Ta thấy An Dương Hầu phủ đối xử với Cửu muội muội ngươi còn tốt hơn bên kinh thành kia không biết bao nhiêu lần, mấy hôm trước ca ca ngươi còn kể là Cửu muội muội có nói nếu ca ca ngươi lên kinh thành thì Thái trưởng Công chúa đồng ý viết một bức thư giúp hắn!"

Tần Tương không kiên nhẫn nghe lời Lâm thị nói, vốn định phản bác nhưng nghĩ đến Tần Sâm thì đành nhịn xuống.

Lâm thị lại nói, "Những thứ này suy cho cùng đều dựa vào Cửu muội muội ngươi. Ngươi nhớ kỹ cho ta, từ nay về sau không được gây khó dễ cho Cửu muội muội ngươi nữa, ngay cả tổ mẫu cũng có ý như vậy. Ngươi có thể khiến mẫu thân bớt lo không!"

Tần Tương nghiến răng nghiến lợi, "Tương nhi hiểu rõ! Vì ca ca nên nữ nhi sẽ không làm càn nữa." Dừng một chút Tần Tương lại nói, "Rốt cuộc phụ thân mắc phải bệnh gì? Vì sao lại không đi mời đại phu? Ngay trong phủ mình chẳng phải còn có một vị y tiên sao?"

Lâm thị nhăn mặt lườm Tần Tương, trong giọng nói vừa có vẻ mỉa mai lại vừa có vẻ cảnh cáo, "Đây là việc của người lớn, ngươi không cần quản đến, cũng đừng hỏi nhiều."

Tần Tương không phục, "Vậy, vậy nữ nhi có thể đến thăm phụ thân không? Phụ thân bị bệnh thì tại sao nữ nhi thân sinh lại không thể đến thăm chứ?"

Lâm thị túm chặt Tần Tương lôi đi về hướng đông, "Phụ thân ngươi bị mắc bệnh truyền nhiễm, chúng ta ai cũng không được đến thăm!"

Câu này nói với giọng nói cực tàn khốc, khiến cho hốc mắt Tần Tương đỏ lên. Nàng cắn nhẹ môi rồi quay sang nhìn Đinh Lan uyển với thần sắc phức tạp, trong lòng không hề cam tâm tình nguyện để cho Lâm thị kéo trở về...

Tần Hoan dẫn Nhạc Ngưng đi thẳng ra cửa phủ, xe ngựa vẫn đứng chờ ở bên góc đường, Tần Hoan đi đến tận bên cạnh xe ngựa, "Bệnh của Thái trưởng Công chúa không còn gì đáng ngại nữa, tiếp theo chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng tốt là được rồi. Mùa thu ở phương nam cũng không quá khô, nếu như còn ở kinh thành thì Thái trưởng Công chúa mới khiến cho mọi người lo lắng!"

"Hiện tại tổ mẫu ưu tư quá nặng, đều là vì vụ án này thôi, sau này kết thúc rồi thì tổ mẫu cũng sẽ khỏe lại thôi." Nhạc Ngưng trả lời Tần Hoan, hiện tại đã đi đến cạnh xe ngựa nhưng bước chân nàng đột nhiên dừng lại. Tần Hoan ngước lên nhìn khó hiểu, nàng trông thấy Nhạc Ngưng đang nhìn chằm chằm vào chỗ rẽ trên con phố dài đằng xa, Tần Hoan nhíu mày, "Làm sao thế?"

Vừa hỏi thì ánh mắt Tần Hoan vừa nhìn theo hướng nhìn của Nhạc Ngưng, vừa nhìn thấy Tần Hoan cũng nhíu mày.

Trong góc phố cách chỗ bọn họ đứng khoảng 10 trượng có một nam nhân mặc trường bào màu xanh da trời đang đứng ở đó, cả người hắn núp trong góc tường, chỉ để lộ ra nửa gương mặt cùng một góc áo. Do khoảng cách quá xa nên Tần Hoan nhìn không rõ khuôn mặt, thế nhưng nàng lại có cảm giác ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào mình và Nhạc Ngưng.

"Người đó là ai..."

Tần Hoan vừa hỏi dứt lời thì người đó đã cảnh giác lùi về phía sau lối rẽ.

Tần Hoan nhướng mày, còn Nhạc Ngưng bên cạnh đã nhanh như một con báo, nàng lắc mình đuổi theo. Tần Hoan thấy thế liền vội vàng chạy theo, trong chớp mắt Nhạc Ngưng đã phóng đến chỗ rẽ nhưng Tần Hoan lại thấy nàng đứng ngây ngốc ở đó mà không nhúc nhích. Tần Hoan vội vàng chạy đến nhưng chỉ còn thấy 4-5 người đi lại trên phố chứ không thấy nam nhân mặc trường bào màu xanh da trời kia nữa.

Tần Hoan chạy vài bước đã thở không ra hơi, "Quận chúa có nhận ra người đó không?"

Nhạc Ngưng lắc đầu, "Không nhận được."

Nói xong nàng lại nghi hoặc, "Lúc ta phát hiện ra hắn chính là do cảm giác được ánh mắt kỳ quái quá mức của hắn, không hề mang theo ác ý nhưng chắc chắn không phải là cách mà người qua đường nhìn nhau."

Tần Hoan nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cửa Tần phủ.

Đứng từ vị trí này nhìn sang thì có thể nhìn rõ ràng từng người ra vào ở cửa hông Tần phủ.

"Chẳng lẽ là người có tranh chấp gì đó với Tần phủ?"

Nhạc Ngưng cũng quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lập tức gật đầu, "Chính xác là có khả năng này." Nói xong nàng lại nghiêm túc nhìn Tần Hoan, "Sáng sớm mai cứ để Bạch Phong đến đón ngươi đi, ta quay về sẽ nói chuyện này với Trì Điện hạ, bản thân ngươi đừng có ra cửa một mình."

Tần Hoan gật đầu, "Ta biết rồi, Quận chúa yên tâm, ta nhất định sẽ không đi một mình."

Đến giờ Nhạc Ngưng mới yên tâm, "Ngươi quay về cũng phải thông báo với người gác cổng mấy câu, bảo bọn họ chú ý chút."

Tần Hoan đồng ý xong rồi Nhạc Ngưng mới xoay người bước lên xe ngựa. Đợi đến khi xe ngựa đi khỏi rồi ánh mắt Tần Hoan mới trầm xuống, Phục Linh vẫn luôn đi theo nàng, đến giờ mới dám lên tiếng hỏi, "Tiểu thư, người đó là người xấu à?"

"Còn chưa biết tốt xấu." Tần Hoan xoay người đi về hướng cửa phủ, "Có điều lén lút như vậy, chắc chắn là chẳng có ý gì tốt cả."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back