Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 211-2: Đáng đời (2)



Chương 211: Đáng đời (2)

Yến Hoài đưa tay lên lau lau nước mắt cho Phùng Linh Tố, "Trẫm hiểu ý của nàng, nhưng cũng phải đợi Trẫm tìm hiểu rõ ngọn nguồn của việc này đã. Nếu như Yến Trì còn tồi tệ hơn lời 2 người các nàng nói thì sao? Như vậy chẳng lẽ Trẫm để sót tội của hắn rồi sao?"

Phùng Linh Tố nghe thấy thế thì trong lòng lập tức căng thẳng, đương nhiên Yến Trì không tồi tệ hơn so với lời nói của bà, nếu đợi Cấm vệ quân đến thì sẽ biết hôm nay Phùng Chương mạo phạm Cửu nha đầu của Tần gia trước, đến lúc đó... Phùng Linh Tố cuống quýt, "Chuyện này, Hoàng thượng..."

Yến Hoài nắm chặt lấy tay Yến Hoài, "Đừng hoảng hốt, cũng đừng nóng vội, hiện tại đã biết Phùng Chương không có chuyện gì lớn rồi thì nàng liền chuẩn bị làm rõ chuyện này rõ ràng với ta, đợi lát nữa ta truyền Yến Trì đến đây, xử phạt hắn trước mặt nàng."

Phùng Linh Tố không còn cách nào khác nàng đành phải yên tĩnh để cho Yến Hoài kéo đến ngồi bên cạnh mình. Hai người mới ngồi xuống được không bao lâu thì Cấm quân trực ở ngoài cửa cung đã đi đến, sau khi cúi người thi lễ thì Yến Hoài liền hỏi, "Chuyện ban nãy ở ngoài cửa cung các người đều thấy hết?"

Người đến đây chính là hai vệ đội trưởng hôm nay trực ở cửa cung, cả hai đều cùng nhau gật đầu, không dám giấu diếm.

Yến Hoài lập tức nói luôn, "Được, vậy các ngươi kể lại tình hình trước mặt Quý phi nương nương đi, chuyện hôm nay rốt cuộc là vì sao lại nảy sinh mâu thuẫn, động thủ thế nào... Tốt nhất ngay cả lời nói của từng người cũng phải bẩm báo tỉ mỉ lên."

Ông vừa nói xong thì cả hai người đều khó xử, Yến Hoài híp đôi mắt phượng, "Không được phép giấu diếm."

Nghe mấy chữ này xong thì trên trán 2 người họ toát đầy mồ hôi, họ liếc nhìn nhau một cái rồi một vị vệ đội trưởng ho nhẹ một cái nói, "Khởi bẩm Hoàng thượng, việc ngày hôm nay có liên quan đến Tần phủ Cửu cô nương, lúc đó Cửu cô nương vừa mới xem bệnh cho Thái hậu xong đi ra ngoài cửa cung, vừa ra đến ngoài thì đã gặp phải Thế tử. Thế tử dẫn theo người... dẫn theo người..."

Nói đến đây hắn lập tức do dự, Yến Hoài vẫn thản nhiên nhìn về phía hắn, "Cứ nói thẳng không ngại, Trẫm và Quý phi nương nương đều là người làm việc công bằng, nếu như có gì giấu diếm thì hai người các ngươi nên biết phải chịu tội gì."

Vẻ mặt vệ đội trưởng này lập tức trở nên nghiêm trang, không hề còn nét do dự nào nữa, "Thế tử dẫn theo người, bao vây nhóm người Cửu cô nương lại, lúc ấy mấy người mạt tướng đã chú ý đến động tĩnh bên ngoài rồi, bởi vì khoảng cách không xa nên có thể nghe được Thế tử nói muốn Cửu cô nương đến xem bệnh cho hắn. Cửu cô nương lại nói đúng thật là Thế tử có bệnh, nhưng bệnh đó nàng không chữa được, nói bệnh của Thế tử là ở trong đầu."

"Mãi Thế tử mới phản ứng lại được, cho rằng Cửu cô nương nói hắn đầu óc có bệnh nên lập tức nổi giận, lúc đó không biết nha hoàn của Cửu cô nương đã làm gì nên Thế tử liền... liền nói muốn bắt nha hoàn đó lại..."

"Ngươi... ngươi nói bậy..." Phùng Chương ngồi co quắp trên ghế, nghe đến đây trong lòng lập tức biết là không ổn rồi nên mới vội vàng giải thích, "Lúc đó ta chỉ muốn cảnh cáo nha đầu kia một chút, ta căn bản có lòng tốt muốn khen ngợi y thuật của Cửu cô nương nhưng lại bị nàng ta trách móc, nha đầu kia còn ở bên cạnh phụ họa. Ta không dám mạo phạm Cửu cô nương nhưng ngay cả một nha đầu ta cũng không thể cảnh cáo sao?"

Phùng Chương nói xong Yến Hoài lại lạnh nhạt nói, "Ngươi không cần phải giải thích, Trẫm tự có phán đoán, chẳng phải thương tích của ngươi quá nặng sao? Nếu thấy mình thương nặng quá thì lập tức ngậm miệng lại điều dưỡng thân thể đi."

Phùng Chương cảm thấy trong giọng nói Yến Hoài có ý cảnh cáo nên lập tức không dám nói gì thêm nữa.

Yến Hoài lại nhìn sang vệ đội trưởng kia, "Tiếp tục..."

Vệ đội trưởng đã hiểu ý của Yến Hoài, vội vàng nói hết những điều mình nghe thấy nhìn thấy ban nãy ra. Mấy người bọn họ trực ngoài cửa cung, ai cũng đã từng ít nhiều bị Phùng Chương gây khó dễ, cộng thêm lúc đó đúng thật là Phùng Chương cậy người đông thế mạnh bắt nạt một nữ tử yếu đuối cho nên lúc vệ đội trưởng này nói thì hắn đã kể lại chi tiết tường tận từng lời ác ý của Phùng Chương ra, còn những lời bén nhọn của Yến Trì hắn lại lược bớt đi không ít.

"Trì Điện hạ nghe xong lời Thế tử thì càng tức giận, nói cho đến bây giờ Hoàng thượng hậu đãi Duệ Thân Vương phủ, tuyệt đối không có ý như Thế tử nói. Phùng Thế tử như thế quả thật đã vu hãm Hoàng thượng, sau đó Trì Điện hạ sai thuộc hạ đến bắt lấy Thế tử, nhưng Thế tử lại nói, nói.. Sóc Tây quân chính là tư binh ở phía Tây của Duệ Thân Vương phủ..."

Vẻ mặt Yến Hoài vẫn lãnh đạm, "Sau đó thì sao?"

Vệ đội trưởng nghiêm mặt nói, "Sau đó Trì Điện hạ hỏi 3 vấn đề, nói trong quân pháp của Sóc Tây quân, bất kính với thượng cấp thì thế nào, bất kính với chủ soái thì thế nào, sau cùng là hỏi bất kính với Thánh thượng thì thế nào. Trì Điện hạ hỏi một câu thì hộ vệ đáp một câu, sau đó Thế tử bảo là hắn chỉ ám chỉ Trì Điện hạ và Duệ Thân Vương mà thôi, còn bảo nếu Trì Điện hạ dám động đến hắn, hắn sẽ để Hoàng thượng trị tội Trì Điện hạ. Lúc ấy Trì Điện hạ vốn đã giận dữ rồi, nghe thấy câu này liền lập tức sai thủ hạ động thủ."

"Thế tử bị đánh, thị vệ Phùng phủ không dám tiến đến ngăn cản, Thế tử lại tiếp tục chửi mắng, lúc ấy mạt tướng cảm thấy không ổn nên mới chạy đến ngăn cản. Lúc ấy Trì Điện hạ vốn có ý buông tha Thế tử, hỏi Thế tử đã biết sai hay chưa, thế nhưng Thế tử lại chửi Trì Điện hạ là... là đồ ch* đ*... cho nên Trì Điện hạ mới không cho phép dừng tay. Rồi sau đó Thế tử bị đánh quá nghiêm trọng, ngã xuống đất rồi nên mới nhượng bộ."

Phùng Chương nghe thấy lời vệ đội trưởng nói, mặc dù không cảm thấy hắn đang nói đỡ cho Yến Trì thế nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Trong lời của tên vệ đội trưởng kia, Phùng Chương hắn không chỉ nói lời cuồng ngôn mà lại còn hèn nhát tột độ, thật sự không có một điểm đáng khen nào.

Yến Hoài nghe đến đây lại hỏi, "Sau đó thế nào?"

"Sau đó Trì Điện hạ thấy Thế tử liên tục kêu đau nên mới bảo chúng mạt tướng đưa hắn vào cung tìm ngự y, nói sau này Thế tử đừng làm những việc ác giống như hôm nay nữa. Mọi chuyện đến đây là hết rồi."

Vệ đội trưởng cung kính nói xong, Yến Hoài trầm mặc giây lát rồi gật đầu, "Lui ra đi."

Hai người hành lễ rồi lui ra, trong điện liền trống trải. Phùng Linh Tố kéo kéo cánh tay Yến Hoài, "Hoàng thượng, người đã nghe thấy chưa? Duệ Thân Vương Thế tử kia quả thật không có chút lòng kính trọng nào với Chương Nhi cả, lại còn để cho bọn thuộc hạ ra sức đánh đập thằng bé..."

Yến Hoài nhìn lướt qua Phùng Chương, "Vì sao phải kính trọng Phùng Chương?"

Phùng Linh Tố sửng sốt, vẻ mặt Yến Hoài đã tối xuống, "Hơn 10 đại nam nhân lại đi bao vây bắt nạt một tiểu cô nương, chẳng trách Yến Trì nói nó là phế vật. Nếu không phải Yến Trì đến thì hôm nay Cửu nha đầu của Tần gia sẽ phải thế nào?"

Nói xong Yến Hoài lập tức rút cánh tay mình trong lòng Phùng Linh Tố ra, "Ngay cả Yến Trì cũng biết được Cửu nha đầu vào cung xem bệnh cho Thái hậu, chính là không thể nào mạo phạm con bé, nhưng Phùng Chương hắn lại không biết?"

Mặt Yến Hoài biến sắc, Phùng Linh Tố nhất thời ngẩn ra, bà biết rõ những lúc ý mật tình nồng thì Yến Hoài sẽ yêu thương bà mà nghe mấy lời thổi gió bên tai của bà. Thế nhưng vào lúc ông tức giận thực sự thì chỉ dựa vào nước mắt của bà thôi là điều không thể cứu vãn được.

Bên này phùng chương cũng sửng sốt, "Hoàng thượng... Hoàng thượng... Ta chỉ là... "

"Chỉ là cái gì?" Yến Hoài lạnh lùng quát một tiếng, bình thường trong kinh thành ngươi đã làm quá nhiều chuyện ác bôi đen cho Trung Quốc công phủ và Quý phi nương nương thì cũng thôi, hôm nay lại dám đánh chủ ý lên đầu Cửu nha đầu của Tần phủ. Do ngươi cảm thấy Cửu nha đầu là nữ tử dễ bắt nạt, hay ngươi cảm thấy bệnh tình của Thái hậu chỉ là râu ria không quan trọng?"

Phùng Chương nghẹn họng, hắn lập tức bò từ trên ghế xuống quỳ dưới đất, hoàn toàn không hề xụi lơ yếu đuối như ban nãy, "Xin Hoàng thượng minh giám! Xin Hoàng thượng minh giám, tiểu nhân tuyệt đối không có ý này. Chẳng qua là, chẳng qua là lúc đó..."

"Thậm chí ngươi còn dám ly gián quan hệ giữa Trẫm và Duệ Thân vương phủ? Yến Trì nói không sai, Quốc công phủ và ngay cả bản thân Phùng Chương ngươi đã có công lao gì với Đại Chu? Vậy mà dám to gan nghị luận về chuyện của Duệ Thân vương phủ và Sóc Tây quân? Còn nữa, ngay cả suy nghĩ của Trẫm mà Phùng Chương ngươi cũng biết? Ngươi có thể thay mặt Trẫm nói chuyện à?"

Phùng Chương nghe đến đây thì vẻ mặt tái trắng, lập tức nằm sát xuống đất dập đầu, "Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám, tiểu nhân chẳng qua là... chẳng qua là nhất thời xúc động nên không suy nghĩ rõ ràng... Sóc Tây quân ở phía Tây nhiều năm, chỉ duy nhất có mình Duệ Thân vương quản lý, khó tránh khỏi sẽ... Tiểu nhân hồ đồ rồi, cầu xin Hoàng thượng bỏ qua cho tiểu nhân, sau này tiểu nhân không dám nữa."

Phùng Linh Tố thấy thế 2 mắt cũng đẫm lệ, lập tức quỳ xuống đất, "Hoàng thượng..."

Bà vừa mới lên tiếng thì Yến Hoài đã giơ tay lên cản lại, "Việc xảy ra hôm nay đích thực là Phùng Chương đã sai rồi, mặc dù Yến Trì đã sai người đánh ngươi nhưng hắn có biết nặng nhẹ, bởi vậy trận này ngươi bị đánh nằm bò ra cũng không thiệt thòi."

Phùng Linh Tố nhìn Yến Hoài muốn nói lại thôi, Yến Hoài tiếp tục, "Yến Trì đánh người cũng là sai, nhưng chuyện đó sau này Trẫm sẽ truy cứu hắn. Hiện tại Quý phi dẫn Phùng Chương đi đi, muốn đi trị thương hay đi khóc lóc kể lể cũng được, chớ mang mấy chuyện hoang đường thế này đến quấy rầy Trẫm nữa."

"Hoàng thượng..." Phùng Linh Tố nức nở, "Vâng... thần thiếp biết rồi, thần thiếp xin cáo lui."

Phùng Linh Tố đứng dậy, lại nhìn thái giám của Trường Tín cung đang đứng chờ ở cửa đại điện, "Còn không mau đến đỡ Thế tử?"

Mấy gã thái giám tiến đến đỡ Phùng Chương lên, Phùng Linh Tố lại cúi người hành lễ với Yến Hoài sau đó mới dẫn Phùng Chương rời khỏi.

Yến Hoài đứng dậy sau đó lại một lần nữa quay lại sau án thư, một lúc lâu sau lại nheo nheo mắt.

Yến Hoài liếc nhìn Viên Khánh một cái rồi hỏi, "Ngươi thấy thế nào?"

Viên Khánh do dự hồi lâu mới trả lời, "Mặc dù Thế tử có sai, nhưng mà lần này Trì Điện hạ cũng có chỗ không đúng. Nói ra thì lỗi của Thế tử lớn hơn một chút, có điều... có điều tóm lại cả 2 người đều sai."

Yến Hoài cười cười, "Hóa ra ngươi ba phải như vậy."

Viên Khánh cũng cười, "Đúng sai phải trái, trong lòng Thánh thượng đều đã rõ ràng cả mà."

Yến Hoài khẽ gõ gõ lên bàn, "Chuyện nhỏ thôi, Yến Trì phạm sai lầm thế nhưng như thế lại khiến Trẫm rất thích."
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 212: Tự sát hay bị giết? (1)



Chương 212: Tự sát hay bị giết? (1)

Bên trong Trường Tín cung, Phùng Chương kêu đau rồi chửi bới lung tung, cuối cùng thì thuốc trị thương cũng được bôi xong.

Phùng Chương s* s**ng lên mặt theo bản năng, nhưng ngoại trừ mắt mũi miệng lộ ra ngoài thì những chỗ khác đều bị quấn băng kín mít. Hắn xoay người lại nhìn vào gương thấy bản thân mình bị quấn giống hệt cái xác ướp.

Phùng Chương híp mắt lại, trong mắt có tức giận cực độ. Đúng lúc này, cung nhân đã đi từ bên ngoài vào.

"Khởi bẩm nương nương, khởi bẩm Quốc công gia, Thế tử gia, Hoàng thượng vẫn chưa phái người đi tuyên triệu Trì Điện hạ vào cung."

Cung nhân nói xong thì trong phòng yên tĩnh chết lặng, Phùng Chương nhìn thoáng qua Phùng Linh Tố ngồi trên chủ vị, rồi lại nhìn sang Trung Quốc công Phùng Khoa vừa mới nghe tin nên chạy đến đây, "Cô cô, phụ thân, Hoàng thượng như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Hoàng thượng không muốn truy cứu Yến Trì ngay lập tức sao? Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn ta phải chịu đựng trận đòn oan uổng này à?"

Thấy Phùng Linh Tố không nói gì, Phùng Chương càng sốt ruột, "Cô cô, đang nói chuyện với người đó..."

Phùng Linh Tố từ lúc về cung vẫn luôn rầu rĩ không vui, đến lúc này thì rốt cuộc bà đã không nhịn được, nhìn Phùng Chương bị quấn băng cực kỳ khôi hài mà quát một tiếng lạnh lùng, "Ngươi im miệng cho ta! Ngày thường ngươi dựa vào tên tuổi của Bản cung mà hành sự không kiêng nể ai, hôm nay thậm chí còn chọc phải Yến Trì. Trêu chọc không thì cũng thôi, ngươi đánh không lại người ta vốn đã quá mất mặt rồi, ai ngờ lại đi khóc lóc kể lể chuyện mà chính bản thân ngươi không làm đúng chút nào! Hiện tại ngươi còn muốn thế nào nữa? Định náo loạn cho toàn bộ người trong hậu cung đều biết hay sao?"

Phùng Chương nghe thấy Phùng Linh Tố xưng hô là 'Bản cung' thì lập tức đã biết bà ta đang cực kỳ tức giận rồi. Nhưng chuyện hắn gặp phải hôm nay thì thật sự là quá mức uất ức và căm hận, cho nên mới không nhịn được mà nói, "Cô cô, ta cũng không muốn náo loạn cho tất cả mọi người cùng biết, mà hôm nay dù ta là người bị đánh thế nhưng chính là cô cô bị mất mặt đó. Hoàng thượng thấy được tình trạng thê thảm của ta mà vẫn không định đòi lại thể diện cho cô cô!"

Phùng Linh Tố tức đến mức mặt mũi trắng bệch, "Lúc chính ngươi đi gây chuyện tại sao không nghĩ đến sẽ làm Bản cung mất mặt? Hiện tại làm hỏng chuyện rồi liền bắt Bản cung đi thu dọn cục diện hỗn loạn cho ngươi? Chẳng trách Yến Trì nói ngươi là phế vật!"

Phùng Chương nghe không lọt nhất chính là 2 chữ 'phế vật', hắn cũng lập tức giận dữ đến đỉnh đầu bốc hỏa, nhưng Phùng Linh Tố cũng đang tức giận đầy đầu, hắn sao còn dám thật sự trở mặt với Phùng Linh Tố chứ? Phùng Chương cắn răng một cái rồi nhịn xuống.

Phùng Khoa nhìn nhi tử thê thảm nhà mình, dù sao cũng đau lòng nên liền nói, "Nương nương xin bớt giận, hiện tại là Phùng Chương không hiểu chuyện, gây rắc rối cho nương nương rồi." Nói xong ông lại thở dài rồi cặn dặn quản gia của Quốc Công phủ là Vạn Hữu Tài, "Ngươi, đỡ Thế tử ra xe ngựa bên ngoài trước đi, ta có lời muốn nói với nương nương."

Trung Quốc công lúc trẻ tuổi cũng là một tên du thủ du thực, nhưng khi lớn tuổi rồi liền hiểu được sự tình có nặng có nhẹ. Hiện tại toàn bộ Quốc công phủ đều dựa vào Phùng Linh Tố, ông ta biết lúc này không nên chọc tức Phùng Linh Tố.

Mặc dù Phùng Chương không cam lòng, nhưng hiện tại cũng chỉ còn biết nghe theo lời Phùng Khoa. Đợi đến khi Phùng Chương đi khuất rồi Phùng Khoa mới đứng dậy nói, "Nương nương xin bớt giận, Phùng Chương tuổi còn nhỏ dại nên không hiểu chuyện, nhìn mọi việc chỉ thấy được bề ngoài, người đừng nên chấp nhặt với nó."

Phùng Linh Tố nheo mắt, "Ca ca chỉ sinh được một mình nó là độc đinh, nó cũng được Bản cung yêu thương từ nhỏ mà lớn lên. Nhưng ca ca thấy rồi đó, Phùng Chương đã đến tuổi này rồi mà vẫn không thành người hữu dụng, nếu Trung Quốc công phủ cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ trở nên suy đồi bại hoại!"

Phùng Khoa nghe thấy thế liền gật đầu, "Nương nương nói đúng lắm, có điều chuyện lần này thái độ của Trì Điện hạ và Hoàng thượng như vậy có chứng minh được chuyện gì không?"

Thấy Phùng Linh Tố chau mày, Phùng Khoa lại nói, "Ta cũng không phải muốn đòi công đạo cho Phùng Chương, ta chỉ là đang nghĩ hôm nay Yến Trì làm việc như vậy có phải chứng minh hắn đã đứng về phe Thái tử không? Bởi vì Thái tử cho nên mới nhân cơ hội này chèn ép Quốc công phủ? Mà thái độ như vậy của Hoàng thượng có phải là có khúc mắc gì đó với Trung Quốc công phủ của ta hay Thành vương Điện hạ không?"

Phùng Linh Tố vẫn nhíu chặt lông mày, "Lời này của ca ca là có ý gì?"

Phùng Khoa liền thở dài, "Mặc dù nương nương có được sủng ái, thế nhưng hiện tại Ung vương đã được lập thành Thái tử, một khi Thái tử đăng cơ thì... Còn may là hiện tại thân thể Hoàng thượng khỏe mạnh tinh thần quắc thước, trong vòng 2-3 năm nay chúng ta vẫn còn cơ hội. Nhưng hiện tại sợ nhất chính là vì sao Hoàng thượng lại có khúc mắc với Thành vương Điện hạ và Quốc công phủ."

Phùng Linh Tố băn khoăn, "Thái độ của Yến Trì thì ta không biết, có điều hắn quen biết Cửu cô nương của Tần phủ, Thái Trưởng Công chúa ra lệnh cho hắn quan tâm đến nha đầu kia. Không biết có phải lý do đó hay không, nếu phải thì thôi, còn nếu thật sự giống như lời ca ca nói thì chúng ta lại phải bàn bạc kỹ hơn. Còn về phần Hoàng thượng, còn có thể vì sao nữa chứ? Nguyên nhân do chính Phùng Chương gây ra mà thôi."

Phùng Khoa lắc đầu, "Có điều nương nương vẫn không biết, vụ án trước đây của Lâm An phủ, căn bản Thái tử Điện hạ vẫn không phá được chính là do Thành vương Điện hạ phái người làm khó dễ từ bên trong. Chuyện này mặc dù Hoàng thượng không tìm ra được chứng cứ rõ ràng thế nhưng trong lòng Hoàng thượng cũng đã nghĩ ra là ai làm rồi, ta chỉ sợ từ đó mà Hoàng thượng có thành kiến với Thành vương Điện hạ."

Phùng Linh Tố nghe thấy thế trái tim chợt nảy lên, "Thế này thì..."

Phùng Khoa gật đầu, "Cho nên nương nương thừa dịp mấy năm nay Hoàng thượng vẫn cực kỳ sủng ái người, cần phải tốn chút tâm tư ở trong hậu cung này. Chuyện trong triều đình chắc hẳn Thành vương Điện hạ đều có an bài rồi."

Phùng Linh Tố lắc đầu, "Ta ở hậu cung thì có thể thế nào chứ? Triệu Thục Hoa bao nhiêu năm nay quá cẩn thận rồi, mặc dù Hoàng thượng rất ít khi đến bên đó của bà ta nhưng vẫn coi trọng bà ta là Hoàng hậu. Chỗ này của ta... đích thật là Hoàng thượng có đến rất nhiều thế nhưng hiện tại Hoàng thượng cũng không phải là Lạc Thân vương của năm đó nữa rồi. Ngày xưa Lạc Thân vương không cần phải cố kỵ nhiều chuyện như vậy, sủng ái ta thì chính là thật sự sủng ái, sau này người được sắc lập thành Thái tử, rồi lại xảy ra vụ án của Cung Thân vương kia thì người cứ như biến thành người khác. Những chuyện nhỏ thì Hoàng thượng vẫn chiều theo ý ta, nhưng những chuyện liên quan trọng đại thì sẽ không vì ta mà ra quyết định. Sau này khi người đăng cơ làm Hoàng đế thì lại càng siêng năng chăm lo chính vụ, nhìn vào cứ tưởng ta là người được sủng ái bậc nhất thế nhưng trên thực tế càng lúc số lần đến hậu cung của Hoàng thượng lại càng ít đi rồi."

Hai mắt Phùng Khoa hơi tối lại, "Hoàng thượng muốn làm minh quân, đây cũng là chuyện tốt, nhưng nương nương cũng không thể không suy xét cho bản thân mình và Thành vương Điện hạ được. Hiện tại còn không sao, còn đến lúc thân thể Hoàng thượng thật sự suy yếu thì sẽ không còn kịp nữa."

Phùng Linh Tố chau mày, "Triệu Thục Hoa có Bắc phủ quân, còn chúng ta thì sao?"

Nói xong bà liếc nhìn Trung Quốc công một cái, tựa hồ như đang trách cứ Trung Quốc công vô dụng.

Phùng Khoa cười khổ, "Nương nương cũng biết phủ chúng ta bao nhiêu năm nay rồi, không có cách nào đối với quân quyền cả, cho nên ta mới nghĩ đến để cho Chương Nhi gia nhập Cấm vệ quân, có như vậy thì nương nương ở trong cung cũng có chút tai mắt và thuận tiện. Mặt khác, Thành vương Điện hạ mưu đồ Sóc Tây quân, nếu như thật sự có thể nắm được Sóc Tây quân vào tay thì Bắc phủ quân còn tính là cái gì chứ?"

Phùng Linh Tố thở dài, "Lần này Phùng Chương gây họa, còn có thể gia nhập Cấm quân à? Còn nói về Sóc Tây quân, hành động hôm nay của Yến Trì cũng đủ để chứng minh phương pháp này quá gian nan." Nói xong bà lại cười lạnh, "Nhắc mới nhớ, chẳng phải năm đó phụ thân và ca ca không cho ta gả vào Lạc Thân vương phủ sớm hay sao? Nếu như 2 người có dự định trước thì Hoàng hậu hôm nay không phải là ta à? Làm gì đến lượt tiện nhân Triệu Thục Hoa kia nữa? Ta chỉ chậm có 1 năm thôi, hiện tại lại chính là một trời một vực."

Phùng Khoa lại tiếp tục cười khổ, "Năm đó tiên đế do dự giữa Lạc Thân vương và Cung Thân vương, lúc ấy chúng ta chỉ sợ lựa chọn sai lầm thôi bảo bối à! Ban đầu vốn là chúng ta muốn hướng đến Cung Thân vương, ai ngờ Cung Thân vương lại coi trọng cô nương Phó gia."

Phùng Linh Tố nghĩ đến việc này lại cười cười, "May mắn ta không gả vào Cung Thân vương phủ, mặc dù Hoàng thượng đối xử cực kỳ khoan hồng đại lượng với Cung Thân vương phủ nhưng nếu như Cung Thân vương không chết thì phần đại lượng này từ đâu mà có chứ? Năm đó đích thân Hoàng thượng đi tiêu diệt phản quân, Cung Thân vương chôn thây trong biển lửa, như vậy mới khiến cho trong lòng Hoàng thượng còn đọng lại chút áy náy thôi."

Phùng Khoa gật đầu lia lịa, Phùng Linh Tố lại nói tiếp, "Bảo Phùng Chương ghi nhớ thật kỹ, sau này đừng có động chút là gây chuyện nữa. Cửu cô nương Tần phủ kia là Hoàng thượng ký thác kỳ vọng rất cao vào việc chữa bệnh cho Thái hậu, bảo hắn biết chút nặng nhẹ đi. Nếu không thì đừng nói đến tiền đồ của bản thân mà ngay cả vị trí của Quốc công gia cũng chưa chắc đã giữ được đâu."

Vẻ mặt Phùng Khoa lập tức nghiêm trang rồi liên tục đáp lời.

Trong Khôn Ninh cung, Triệu Thục Hoa và Yến Triệt cũng nhận được tin tức.

Triệu Thục Hoa nở nụ cười hiếm gặp, "Ngươi nói Hoàng thượng cũng không có ý lập tức khiển trách Yến Trì?"

Tổng quản của Khôn Ninh cung là Trương Vân lập tức gật đầu, "Đúng, nói là sau khi Quý phi nương nương và Phùng Chương đi rồi mà Hoàng thượng vẫn không hề phái người đi truyền Trì Điện hạ vào cung mà chỉ tiếp tục xử lý chính vụ, coi như chưa hề xảy ra chuyện gì."

Triệu Thục Hoa lại nhìn Yến Triệt, "Triệt Nhi, con thấy thế nào?"

Vẻ mặt Yến Triệt như sáng lên vài phần, "Yến Trì quen biết với Cửu cô nương, hôm nay hắn chắc hẳn đã có ý che chở."

Triệu Thục Hoa gật đầu, "Sau đó thì sao?"

Yến Triệt suy nghĩ giây lát, "Yến Trì có danh hiệu Ma vương bên trong Sóc Tây quân, hôm nay chứng kiến thấy tính nết của hắn đúng thật có chút hung thần mạnh bạo, không hề sợ hãi Trung Quốc công phủ và Thành vương. Có điều hắn làm việc như vậy thì nhất thời nhi thần cũng không hiểu được ý của hắn."

Triệu Thục Hoa hơi ngẩng lên, "Hắn chính là người mà Duệ Thân Vương tự mình dạy dỗ, mà đời này của Duệ Thân Vương đều chưa từng phạm chút sai lầm nào. Ở điểm này Yến Trì vậy mà lại không giống với phụ thân của hắn."

Yến Triệt gật đầu, "Năm ngoái hắn bị trục xuất khỏi kinh thành, nghe nói cũng vì hắn phạt quá nặng một phó tướng nào đó vi phạm quân kỷ khiến cho người đó trực tiếp chết đi. Sau đó Duệ Thân Vương liền bắt hắn quay về Sóc Tây quân."

Triệu Thục Hoa khẽ cười, "Nếu thật sự là thế thì đúng là vô cùng tốt." Nói xong bà lại nhìn Yến Triệt, "Hiện tại hắn xé rách mặt với Trung Quốc công phủ thì chính là cơ hội cho chúng ta..."

Yến Triệt do dự giây lát, "Nhưng mà mẫu hậu à, trước đây Thế tử của Trung Dũng Hầu phủ đã từng muốn giúp nhi thần lôi kéo Yến Trì, nhưng lúc đó thái độ của Yến Trì cực kỳ mơ hồ. Nhi thần đoán là hiện tại hắn vừa trở về kinh thành, có lẽ vẫn còn chưa muốn lựa chọn."

Triệu Thục Hoa gật đầu, "Nói thì nói như vậy, thế nhưng hành vi hôm nay của hắn chính là tự đẩy bản thân về phía chúng ta rồi. Con không cần phải gióng trống khua chiêng đi lôi kéo nữa, chỉ cần lúc nào cần thiết thì hãy giúp một ít, như vậy ít nhất cũng để Thành vương và Phùng Linh Tố cho rằng Yến Trì hướng về phía chúng ta mới được. Còn những chuyện khác, tự con liệu mà làm là được."

...

"Có tin tức rồi! Hôm nay Trì Điện hạ chưa từng vào cung! Trực tiếp đến đại doanh ở phía Bắc để luyện võ!"

Tần Nghiệp đi nhanh từ bên ngoài vào, mang theo tin tức về Yến Triệt.

Bên trong Nhân Thọ đường, Tần Thuật và Tần Hoan đồng thời thở hắt ra, Tần Thuật liền nói, "Xem ra Hoàng thượng vẫn biết trong chuyện này Phùng Chương không đúng, Trì Điện hạ giúp đỡ Hoan nha đầu, mặc dù xuống tay hơi nặng thế nhưng cũng không hề hấn gì."

Tần Diễm ở bên cạnh cũng gật đầu, "Tên Phùng Chương kia dám bắt nạt Cửu muội muội, nếu như ta ở đó thì chắc chắn ta cũng đánh cho hắn một trận."

Tần Thuật nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng, "Nếu như con ở đó thì hắn cũng không dám làm càn như vậy." Dứt lời ông lại nói tiếp, "Xem ra phải an bài mấy thị vệ đi theo Hoan nha đầu mới được, tránh phải gặp lại tên tiểu tử Phùng Chương kia."

Tần Nghiệp cười nói, "Phùng Chương hiện tại bị đánh cực kỳ thê thảm rồi, chắc chắn một tháng này cũng không dám ra cửa đâu, tạm thời Cửu muội muội không có gì phải lo lắng cả."

Tần Thuật lắc đầu, "Vẫn nên an bài nhiều người hơn mới được."

Tần Nghiệp vội nói, "Con đi an bài, thời gian này Cửu muội muội vẫn phải vào cung, lát nữa con lập tức đi an bài."

Tần Hoan thấy cảnh huy động nhân lực hoành tráng như vậy khiến cho nàng hơi không được tự nhiên liền vội vàng nói, "Không sao đâu, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, về sau chắc chắn sẽ không xảy ra nữa, mọi người đừng đặc biệt vì con an bài nhiều như vậy."

Tần Thuật khoát tay, "Chuyện này con đừng quản, an toàn của con quan trọng hơn tất cả mọi thứ."

Tần Hoan nghe đến đây cũng phải cười khổ, còn Tần Nghiệp bên cạnh lại nói, "Dù sao gần đây con cũng không có việc gì, nếu như phụ thân thật sự lo lắng thì con có thể đưa đón Cửu muội muội."
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 212-2: Tự sát hay bị giết? (2)



Chương 212: Tự sát hay bị giết? (2)

Tần Thuật nghe thấy thế liền do dự, Tần Hoan lại hơi kinh ngạc nhìn Tần Nghiệp, thật sự không ngờ được Tần Nghiệp sẽ nói như vậy.

Mặc dù Tần Nghiệp không có gì làm, thế nhưng đích thân hắn đưa đón nàng lại giống như dùng dao bầu giết muỗi vậy.

"Chuyện này sao có thể chứ, lúc muội vào cung rồi thì Tứ ca chỉ có thể ở bên ngoài chờ, thật sự rất lãng phí thời gian của Tứ ca."

Tần Nghiệp nhún nhún vai, "Thời gian này phụ thân không giao việc gì cho ta cả, đợi sau này ta có việc để làm rồi thì sẽ an bài hộ vệ cho muội sau được không?"

Tần Thuật nghe vậy cũng gật đầu, "Thế cũng được, không bàn nữa, có Nghiệp Nhi đưa đón con là ta yên tâm rồi."

Tần Nghiệp cười gật đầu sau đó nhìn Tần Hoan. Tần Hoan thở dài, đành phải nghe theo sự sắp xếp này.

Tần Thuật lại lên tiếng, "Hôm nay xảy ra chuyện đột ngột, Hoan nha đầu, sau này có gặp Trì Điện hạ thì nhớ rõ phải nói lời cảm tạ." Nói xong ông lại nhìn sang Tần Diễm, "Lần sau con gặp Điện hạ cũng vậy, nhớ rõ phải nói câu cảm tạ với hắn."

Tần Diễm gật đầu, tâm tình Tần Thuật cũng tốt hơn một chút, còn trong lòng Tần Hoan cũng thoáng buông lỏng.

Nàng vốn tưởng rằng dựa vào sự sủng ái của Hoàng thượng đối với Phùng Linh Tố, lại cộng thêm Phùng Chương cố ý bôi đen thì chắc chắn Hoàng thượng sẽ truyền Yến Trì vào cung cảnh cáo hoặc trừng phạt một trận, vậy mà không ngờ ngay cả tuyên triệu cũng không hề. Nhớ đến câu nói của hắn trước khi nàng rời đi thì nàng cũng hiểu được, có lẽ Yến Trì từ sớm đã nghĩ đến cục diện này rồi.

Vì sao Yến Trì lại cảm thấy ngay cả hắn đánh Phùng Chương thì Hoàng thượng cũng sẽ không truy cứu chứ?

Nói ra thì Phùng Chương cũng là Hoàng thân quốc thích với Hoàng thượng.

Tần Hoan nhất thời không suy nghĩ được tỉ mỉ, nàng từ biệt nhóm người Tần Thuật sau đó quay về Tùng Phong viện.

Mặc dù hiện tại Tần Hoan đã không có ý định đặt mình ở bên ngoài sự việc nữa, nhưng thế cục trong triều đình nàng vẫn có rất nhiều chỗ không rõ. Duy chỉ có một điều nàng chắc chắn đó là lòng tin của nàng với Yến Trì, hành động lần này của Yến Trì nhất định trong lòng hắn đã có tính toán.

Tần Hoan yên tâm hơn chút sau đó không nghĩ nhiều nữa, nàng ngủ một đêm yên ổn, sáng hôm sau lại tiếp tục vào cung xem bệnh cho Thái hậu.

Tuổi tác của Thái hậu hơi lớn hơn so với Thái Trưởng Công chúa, thân thể cũng không được tốt như Thái Trưởng Công chúa cho nên Tần Hoan dùng thuốc cực kỳ cẩn thận. Mắt thấy thời gian đã không còn sớm nữa nên Tần Hoan tiếp tục dẫn theo Phục Linh chuẩn bị vào cung. Mà hiện tại, quả nhiên Tần Nghiệp mặc y phục toàn thân màu xanh đậm đang cưỡi ngựa chờ nàng ở bên ngoài.

Nhìn thấy Tần Nghiệp, Tần Hoan vẫn còn chút xấu hổ, "Làm phiền Tứ ca rồi."

Tần Nghiệp bật cười, "Đừng ngại, dù sao ta cũng ngồi không trong phủ thôi."

Tần Hoan nghe thấy thế trong lòng khẽ động đậy, nàng nhớ rõ Tần Nghiệp đã từng nói muốn đến Cửu thành Tuần phòng doanh, mà lúc đó Tần Thuật vẫn chưa trực tiếp đồng ý. Còn hiện tại, Tần Nghiệp đường đường là Tứ công tử của Hầu phủ lại làm công việc đi hộ tống nàng.

Tần Hoan biết Tần Nghiệp chỉ là con thứ, nhưng bởi vì nghĩ đến thân phận của hắn nên nàng cũng chưa từng hỏi nhiều, nàng bước lên xe ngựa sau đó đoàn người đi thẳng đến cửa cung.

Hôm nay là mùng 3, tuyết đọng từ mấy ngày trước nay đã tan đi không ít, trong không khí tràn ngập khí lạnh thấu xương. Đến cửa cung, Tần Hoan xuống xe ngựa đi vào, vẫn là tiểu cung nữ hôm trước đứng đợi nàng.

Một nhóm 3 người đến thẳng Thọ Khang cung, lúc Tần Hoan đến thì Cửu Hoàng tử Yến Tuy đang ngồi bên cạnh Thái hậu. Thái hậu thấy Tần Hoan đến lại hiếm có lúc mà không nhận sai người.

Trần ma ma cười nói, "Nương nương, đây là Cửu cô nương của Tần phủ đến để chữa bệnh cho người."

Tần Hoan hành lễ xong Thái hậu liền ngơ ngác đưa tay ra, Tần Hoan thấy thế vội vàng nắm lấy, Thái hậu kéo nàng xuống ngồi cạnh giường, cẩn thận quan sát nàng đôi chút rồi mới chậm rãi gật đầu, "Tốt tốt tốt..."

Trần ma ma tiếp tục cười nói, "Thái Trưởng Công chúa nhận Cửu cô nương làm cháu gái nuôi, Thái Trưởng Công chúa bị bệnh ở Cẩm Châu cũng chính là được Cửu cô nương chữa khỏi. Nương nương, người nói đây có phải là duyên phận hay không?"

Đáy mắt Thái hậu chợt sáng lên, "Trưởng Công chúa... Bà ấy có khỏe không?"

Tần Hoan gật đầu, "Thái Trưởng Công chúa hiện tại đều rất khỏe, xin người hãy yên tâm..."

Thái hậu gật đầu rồi không nói gì nữa, Tần Hoan liền xem mạch cho Thái hậu. Lúc nàng xem mạch thì luôn nín thở và tập trung tinh thần, còn Thái hậu lại vẫn quan sát Tần Hoan, đợi đến khi nàng xem mạch xong thì lại kéo tay nàng đến nói chuyện. Nhưng vừa mới nói được mấy câu thì bên ngoài có người đến bẩm báo.

"Thái hậu nương nương, Trì Điện hạ đến thăm người."

Ánh mắt Thái hậu cũng sáng lên, "Trì Nhi? Mau bảo hắn mau vào đây."

Tần Hoan lập tức giật mình, nàng vội vàng đứng dậy. Rất nhanh Yến Trì đã đi từ bên ngoài vào.

Hôm nay Yến Trì vẫn mặc hắc bào hoa lệ, hắn bước đi rất nhanh, vừa mới vào cửa mắt Thái hậu đã rưng rưng, "Trì Nhi... Nghe nói con không phải đi nữa à? Con ở lại kinh thành rồi à?"

Đây vốn là chuyện của hôm trước, nhưng lúc đó Thái hậu vẫn còn đang mơ hồ nên đến tận hôm nay mới biết được.

Yến Trì bước lên ngồi xuống cạnh giường của Thái hậu, "Tổ mẫu, con không đi nữa, sau này ở lại kinh thành."

Thái hậu khẽ cười, vỗ vỗ lên mu bàn tay Yến Trì, "Đây thật sự là quá tốt, nếu như phụ vương con cũng quay về thì tốt rồi, thân thể này của ta càng lúc càng suy yếu, cũng không biết còn có thể gặp lại phụ thân con nữa hay không."

Yến Trì vội nói, "Thân thể người sẽ tốt lên thôi, y thuật của Cửu cô nương cao minh, nhất định có thể chữa khỏi cho người. Đợi chuyện ở phía Tây ổn định rồi thì phụ thân vẫn sẽ quay về thỉnh an người thôi. Sau này có con ở lại kinh thành rồi, cũng có thể ngày ngày đến thỉnh an người."

Yến Trì nói toàn lời tốt đẹp với Thái hậu, nụ cười cũng rạng rỡ cùng với mặt mũi vui vẻ dịu dàng hoàn toàn khác với Yến Trì hôm qua ở ngoài cửa cung. Tần Hoan đứng ở cuối giường, ánh mắt rơi lên sống lưng hắn, cả hai người bày tỏ tâm ý với nhau cũng hơn 1 tháng rồi, cộng thêm thời gian quen biết trước đây tổng cộng đã hơn 4 tháng, rốt cuộc thì Yến Trì vẫn còn che giấu bao nhiêu khuôn mặt mà nàng còn chưa được chứng kiến?

Yến Trì cao cao tại thượng ngạo nghễ lì lợm, Yến Trì tươi cười chói mắt dịu dàng hiền lạnh, Yến Trì trầm tĩnh nghiêm nghị khí thế bức người, còn có Yến Trì ngày hôm qua sát phạt quyết đoán mơ hồ biểu lộ ra tính cách của Ma vương. Ngoại trừ những gương mặt mà nàng từng gặp này, hắn còn có thêm loại nào nữa không?

"Y thuật của Cửu cô nương thì người yên tâm."

Tần Hoan đang nhìn chăm chú, đột nhiên Yến Trì vừa nói chuyện vừa xoay người lại khiến cho nàng lập tức hoàn hồn. Còn Yến Trì hắn lại tiếp tục cười nói, "Tối hôm đó chính là Cửu cô nương cứu được người đó."

Trần ma ma cũng nói, "Còn không phải sao, cũng may có Trì Điện hạ nói Cửu cô nương có thể cứu được người."

Mặc dù Thái hậu đã nhận ra người khác và nói chuyện bình thường thế nhưng phản ứng vẫn hơi chậm, bà nghĩ nghĩ một lát sau đó mới vươn tay về phía Tần Hoan. Đã lớn tuổi rồi, Thái hậu cũng không hề ra dáng kiêu ngạo như thời còn làm Hoàng hậu nữa, cho dù đối diện với một người không hề có quan hệ máu mủ như Tần Hoan nhưng bà vẫn muốn nắm lấy tay nàng.

"Con còn nhỏ tuổi mà đã lợi hại như vậy rồi."

"Thật đúng là một cô nương tốt, đời này ta vẫn còn chưa gặp qua ai như vậy."

"Con tên Hoan Nhi đúng không? Tên hay lắm..."

Một tay Thái hậu nắm lấy Tần Hoan, tay còn lại là nắm lấy Yến Trì, nói ra toàn những lời khen ngợi, Tần Hoan nghe mấy câu này không hiểu sao lại có chút xấu hổ. Nói thêm mấy câu nữa thì Thái hậu liền có vẻ mệt mỏi, Tần Hoan vội vàng khuyên bà đi ngủ.

Yến Trì cũng khuyên vài câu, lúc này Thái hậu mới nghe lời mà nằm xuống.

Tần Hoan đổi một phương thuốc khác đưa cho Trần ma ma, nghĩ đến Tần Nghiệp vẫn đang đợi mình ở ngoài cửa cung nên liền cáo từ.

Còn bên này Yến Trì đã thăm Thái hậu xong, đương nhiên cũng phải cùng nàng rời đi.

Hai người cùng chung đường ra cửa cung, vừa mới ra đến bên ngoài Thọ Khang cung thì Tần Hoan liền nói, "Chuyện hôm qua không có việc gì chứ?"

Yến Trì khẽ cười, "Sao nàng không hỏi ta vì sao đúng lúc này lại đến Thọ Khang cung?"

Vẻ mặt Tần Hoan nhất thời cứng lại, sau đó nàng hiểu ra Yến Trì là cố tình đến.

Thấy vẻ mặt đờ đẫn của Tần Hoan thì nụ cười trên mặt Yến Trì càng rạng rỡ, "Ta biết trong lòng nàng lo lắng cho nên hôm nay đến nói với nàng một câu. Chuyện hôm qua ta hoàn toàn không sao cả, nàng không cần phải lo lắng, không những thế chút nữa ta còn đến nha môn Hình bộ nữa.

Tần Hoan kinh ngạc, "Nha môn Hình bộ?"

Yến Trì gật đầu, vẻ mặt có chút nghiêm túc, "Hôm đó lời của Hoàng thượng nàng cũng có nghe thấy, hôm qua Thượng thư Hình bộ đã đến Vương phủ gặp ta, hôm nay ta phải đến nha môn nhậm chức."

Trong lòng Tần Hoan đã sáng tỏ nên liền hỏi, "Được, vậy chàng đi làm chính sự của mình đi."

Yến Trì lắc đầu, "Mấy hôm nay chắc chắn Hình bộ không có đại sự gì, ta đưa nàng ra khỏi cung rồi nói sau."

Hiện giờ Tần Hoan vẫn ở trong Hầu phủ, canh phòng rất nghiêm ngặt, ngay cả viện của nàng cũng có rất nhiều người cho nên Yến Trì không thể đến gặp nàng vào buổi đêm giống như trước đây nữa. Bởi vậy cơ hội gặp mặt của bọn họ đương nhiên có hạn, Yến Trì nói như vậy thì Tần Hoan cũng không từ chối nữa.

Yến Trì hỏi lại Tần Hoan, "Nghe nói có rất nhiều người đến Hầu phủ cầu y chữa bệnh?"

Nhắc đến việc này thì Tần Hoan không khỏi cười khổ, "Phải, hôm mùng 1 đã có rất nhiều người lấy cớ tặng lễ năm mới để đến Hầu phủ. Mặc dù bọn họ đến nói là đến để cầu y chữa bệnh nhưng cuối cùng Đại bá mẫu chỉ đồng ý có hai người, trong đó có một người bởi vì trong tộc có trưởng bối qua đời nên hôm nay không đến, còn một vị lão phu nhân nữa lát nữa sẽ đến Hầu phủ."

Yến Trì gật đầu, "Sau khi nổi danh rồi người đến tìm nàng cầu chữa bệnh quả nhiên không ít, nhưng nếu như nàng không muốn thì cứ từ chối là xong." Nói xong hắn lại nhìn thoáng qua hướng cửa Chính Hoa, "Ta vào cung sau nàng một chút, là Nhị công tử Hầu phủ đưa nàng đến à?"

Tần Hoan gật đầu, "Bởi vì chuyện ngày hôm qua nên Đại bá phụ sợ ta không an toàn."

Yến Trì hài lòng, "Thế cũng tốt, hôm qua nàng lẻ loi một mình, nếu không phải ta đến kịp lúc thì không biết Phùng Chương sẽ làm càn đến đâu nữa."

Tần Hoan thở dài, "Sau này sẽ không như vậy nữa, chắc hẳn hắn sẽ không dám làm gì với ta."

Yến Trì nheo mắt lại, "Bên trên Phùng Chương có Quý phi nương nương và Thành vương che chở cho nên hắn thật sự phát điên rồi, hắn không quan tâm nhiều như vậy đâu. Trước đây hắn đã gặp qua nàng, ta phải cho hắn biết hắn không được phép động đến nàng."

Tần Hoan nghe thấy thế trong lòng hơi ấm lên, "Được, ta biết rồi."

Trước sau hai người mặc dù không có người ngoài, thế nhưng cũng không thể thân mật quá mức, Yến Trì đành phải nhịn xuống bàn tay muốn v**t v* tóc Tần Hoan rồi thở dài, "Nàng cứ yên tâm, mặc dù quanh năm ta không ở kinh thành thế nhưng ta vẫn nắm rõ được phần nào."

Tần Hoan gật đầu rồi không nói gì thêm nữa. Hai người đã đến cửa Chính hoa, bên ngoài cửa cung chính là con đường rộng lớn hai bên được tường cao bao vây. Bức tường này chạy dọc theo đường lớn khoảng hơn trăm bước rồi mới rẽ sang hai hướng trái phải bao vây lấy Hoàng cung. Bức tường này vòng qua hai Phường sát vách với Hoàng thành, chính là nơi đặt Lục bộ và nha môn của triều đình. Nha môn Hình bộ ở bên trái, Yến Trì vừa ra khỏi cửa cùng liền đi về bên trái.

Ngoài cửa cung, Tần Nghiệp đang đứng chờ bên cạnh xe ngựa, thời tiết giá lạnh vậy mà Tần Nghiệp đã đợi được hơn nửa canh giờ.

Tần Hoan thấy Tần Nghiệp nhìn nàng nên định cáo từ với Yến Trì, "Hôm nay trong phủ còn có người bệnh chờ ta, ta về phủ trước." Nàng nói xong thế nhưng ánh mắt vẫn rơi trên người Yến Trì.

Yến Trì đã biết từ lúc bên trong Thọ Khang cung nàng đã nhìn chằm chằm hắn nên không khỏi cười sảng khoái. Hắn đang định gật đầu thì bất thình lình, phía bên trái bức tường Hoàng cung lại có vài người đi đến, người dẫn đầu chính là Bạch Phong.

Bạch Phong bước đến rất nhanh, đằng sau dẫn theo mấy người đều mặt quan phục, "Chủ tử, bên phía nha môn có vụ án."

Yến Trì nhướn mày, "Có vụ án?"

Bạch Phong tránh sang một bên, "Để Từ Đại nhân nói đi..."

Bạch Phong bước sang thì có một nam tử trung niên đi từ đằng sau Bạch Phong ra, "Điện hạ, ban nãy nha môn Lâm An mới chuyển giao một vụ án lên, chỉ là một án mạng bình thường, nhưng vì liên lụy đến quan viên trong triều cho nên mới giao cho Hình bộ."

Nói xong ông ta liền dâng lên một cuốn sổ, "Mời người xem qua."

Yến Trì giơ tay lên nhận lấy, mở ra đọc rồi chau mày, "Đường huynh của Tả thị lang Hộ bộ này không phải tự sát à?"

Nam tử được gọi là Từ Đại nhân kia lập tức gật đầu, "Đúng vậy, vốn là linh đường trong nhà đã bố trí xong rồi, thế nhưng công tử nhà đó lại đi báo quan, nói rằng phụ thân hắn đương nhiên không có khả năng tự sát được..."

Còn bên này, trong lòng Tần Hoan cũng dâng lên một mối hoài nghi, đường huynh của Tả thị lang Hộ bộ?
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 213: Vụ án mới



Chương 213: Vụ án mới

Tần Hoan vừa về phủ đã đi đến chính viện, hiện tại đã sắp đến giờ Thân rồi, Tần Hoan nhớ là phải xem bệnh cho lão phu nhân của Vũ An Hầu nên cũng không về Tùng Phong viện nữa. Vừa vào chính viện, Hồ thị đã sớm chờ ở đó, thấy nàng trở về nên đương nhiên hỏi tình hình trong cung trước, biết được bệnh tình của Thái hậu càng lúc càng chuyển biến tốt đẹp thì mới yên tâm.

Tần Hoan nghỉ ngơi sơ sơ sau đó hỏi, "Đại bá mẫu, lần trước con nhớ người có nói là vốn có một tiểu thư nhà Tả thị lang Hộ bộ đến đây, nhưng hôm qua trong tộc nàng ta có trưởng bối qua đời?"

Tiền sảnh của chính viện đã chuẩn bị xong trà nóng và điểm tâm chờ sẵn, Hồ thị nghe thế liền gật đầu, "Phải, Tả thị lang Hộ bộ họ Mạnh, Mạnh gia tiểu thư mắc bệnh suyễn từ nhỏ, đã đến nhiều nơi để cầu y hỏi dược bao nhiêu lâu nay, ngự y cũng xem qua rồi nhưng vẫn chưa thể nào chữa được dứt điểm hoàn toàn. Năm nay lúc vào đông nghe nói bệnh tình còn nghiêm trọng hơn cho nên mới tìm đến chỗ này của chúng ta. Người chết hôm qua chính là Đường thúc trong chi thứ 2 Mạnh thị, theo quy củ thì hôm nay tổ chức lễ tang, đương nhiên sẽ không tiện tự mình ra ngoài."

Tần Hoan âm thầm xác định, ban nãy lúc ở ngoài cửa cung nghe được vụ án mạng quả nhiên là Đường thúc của vị Mạnh tiểu thư kia. Chuyện này có vẻ như quá trùng hợp, nghĩ đến đây Tần Hoan liền kể lại thông tin này cho Hồ thị nghe, bà lập tức kinh ngạc, "Cái gì? Công tử Mạnh phủ vậy mà cảm thấy phụ thân mình bị người ngoài hại chết?"

Tần Hoan gật đầu, "Vâng, con vừa gặp Trì Điện hạ ở trong cung, Điện hạ đã nhậm chứ Tả thị lang Hình bộ nên hôm nay phải đến nha môn. Con vừa đến cửa cung liền thấy quan viên Hình bộ đến tìm hắn, nói người Mạnh gia đã đến Lâm An phủ báo án, thế nhưng là vì liên quan đến Tả thị lang Hộ bộ cho nên vụ án này mới được chuyển sang cho Hình bộ."

Hồ thị sững sờ một lúc sau đó mới hồi phục lại tinh thần, bà còn chưa kịp nói gì thì Tần Diễm và Tần Thuật cùng nhau tiến vào.

Tần Thuật thấy Tần Hoan về thì nụ cười trên mặt càng tươi hơn, "Hoan nha đầu về rồi à, trong cung thế nào rồi?"

Tần Hoan lặp lại một lần những lời mình vừa nói với Hồ thị, Tần Thuật thở dài, "Mấy hôm nay Thái hậu đã khỏe lên rồi, coi như cửa ải này đã vượt qua được, đều là công lao của Hoan nha đầu. Hoan nha đầu, con làm tốt lắm!"

Tần Hoan vội đáp, "Không dám!" Còn bên này Hồ thị lại nói, "Hầu gia về rồi, Hầu gia có biết chuyện trong tộc của Tả thị lang Hộ bộ không?"

Tần Thuật và Tần Diễm là vừa từ bên ngoài về, nghe được lời này của Hồ thị thì nụ cười chợt cứng lại, "Biết chứ, sao lại không biết, chuyện này hiện tại đã lan truyền rộng khắp kinh thành rồi. Lúc tiểu công tử Mạnh phủ kia đi báo quan thì nói thẳng là Tứ thúc hắn động thủ, việc vừa xảy ra thì Mạn Đại nhân đúng thật là nôn nóng muốn chết rồi."

Tần Thuật đến ngồi lên chủ vị, sau đó tiếp tục nói, "Làm quan trong triều thì phải tự biết an phận thủ thường, nhưng nếu như trong tộc có tội nhân gì, nhẹ thì bãi quan còn nặng thì liên lụy. Mấy phòng của Mạnh gia từ đời trước cũng đã không tách ra ở riêng rồi, hiện tại đại trach của Mạnh gia cũng là người của mấy phòng cùng ở chung với nhau, cho nên chuyện lần này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Mạnh Đại nhân."

Hồ thị thở dài, "Hiện tại người chết là vị lão gia nào của Mạnh phủ?"

Tần Thuật nâng ly trà lên nhấp một ngụm, "Là Nhị lão gia, Đại phòng của Mạnh phủ làm quan trong triều, còn Nhị phòng chủ yếu quản lý buôn bán làm ăn trong tộc. Nhị lão gia kia là một người rất giỏi buôn bán, mười mấy năm qua đều là người giàu nhất nhì kinh thành. Nghe nói sáng hôm qua phát hiện ra thi thể của Nhị lão gia trong hồ của Mạnh phủ, lúc thi thể được vớt lên thì không phát hiện ra gì bất thường cả cho nên mọi người nghĩ rằng Nhị lão gia nghĩ quẩn trong lòng, hoặc là do hôm mùng 1 Nhị lão gia uống rượu cả đêm nên mới say rượu rồi trượt chân ngã vào trong hồ. Linh đường cũng đã bố trí xong rồi, thế nhưng công tử Nhị phòng lại đến báo quan, nói là phụ thân hắn không thể tự sát được, cũng sẽ không ngoài ý muốn, đây chắc chắn là bị người ta hại chết."

Tần Hoan nhớ rõ, ban nãy vị Từ Đại nhân trong Hình bộ kia cũng đã từng nhắc đến 2 chữ 'tự sát'. Tần Hoan chau mày nói, "Người đột nhiên chết đi, nếu như không phải ngoài ý muốn thì chính là bị người ta hại chết, sao lại nói là tự sát?"

Tần Thuật lắc đầu bất đắc dĩ, "Là việc làm ăn của Mạnh phủ xảy ra vấn đề, nghe nói năm ngoái Nhị lão gia đã bán lại hơn một nửa các cửa hàng và tửu lâu ban đầu của Mạnh phủ, nói là dồn tiền để đi phía Tây mua mỏ quặng. Ông ta nói là rất xem trọng chỗ đó, cực kỳ có lợi, nhưng không ngờ lại gặp phải kẻ lừa đảo hết mấy chục vạn lượng. Lần này Mạnh phủ không chỉ mất đi hơn nửa sản nghiệp mà ngay cả tiền bạc để quay vòng làm ăn cũng không có, thậm chí ngay cả tiền lương cho người làm trong các cửa hàng cũng không phát đủ. Hiện tại Nhị lão gia chính là tội nhân trong phủ, chính vì thế nên Tứ phòng náo loạn đòi ra ở riêng chứ không muốn trả nợ thay Nhị lão gia..."

Hồ thị nghe những chuyện phiền muộn này thì cũng chỉ biết thở dài, "Chuyện này thật đúng là... Đang yên đang lành làm ăn ổn định, sao lại có ý định đi khai thác mỏ chứ? Hiện tại ngay cả tính mạng cũng không còn nữa rồi, đúng thật là mỗi nhà mỗi cảnh."

Tần Diễm ngồi bên cạnh cũng gật đầu, "Mạnh gia này cũng coi như có chút gốc rễ, nhiều thế hệ trong tộc đều có chức quan, nhưng hiện tại lại lòng tham vô đáy. Bạc mất chỉ là chuyện nhỏ, mất mạng mới lớn chuyện."

Hồ thị gật đầu rồi nhìn Tần Thuật và Tần Diễm, "Vậy rốt cuộc cái chết của Nhị lão gia Mạnh phủ kia là thế nào?"

Tần Thuật lắc đầu, "Vụ án này liên quan đến Mạnh Đại nhân, hiện tại cả nha môn Lâm An phủ và Hình bộ đều cùng nhau đốc thúc, trước mắt vẫn còn chưa tra ra được cụ thể điều gì." Nói xong Tần Thuật thở dài, "Phủ chúng ta không giao tình quá sâu với Mạnh phủ nên không tiện đi hỏi thăm tình hình, đợi bao giờ có tin tức rồi lại nói sau. Nếu như ngoài ý muốn thì thôi, còn không phải thế thì có thể tính là vụ án mở đầu của năm mới rồi."

Nói đến đây thì Vũ ma ma đứng bên ngoài bẩm báo, "Phu nhân, tiểu thư và Lục tiểu thư, Ngũ tiểu thư đến rồi."

Hồ thị khẽ cười, "Bảo mấy đứa vào đi..."

Dứt lời đã thấy Tần Triều Vũ dẫn đầu vào cửa, sau lưng nàng ta là Tần Tương và Tần Sương.

Thấy Tần Thuật cũng ở đây, cả 3 người hành lễ, Tần Diễm mở lời, "Ba đứa bọn muội sao lại cùng nhau đến đây thế?"

Tần Triều Vũ nhìn Tần Hoan, "Nghe nói hôm nay Cửu muội muội xem bệnh cho lão phu nhân Vũ An Hầu, bọn ta tò mò Cửu muội muội chữa bệnh thế nào nên đều đến đây nhìn thử một cái..."

Hồ thị bật cười, "Mấy đứa ngốc các con đúng là thích để người ta chê cười! Lát nữa lão phu nhân đến rồi thì phải ngoan ngoãn thỉnh an mới hợp lễ biết chưa?"

Nói đến đây Tần Thuật liền đứng dậy, "Nếu phải xem bệnh cho lão phu nhân thì ta đây dẫn Diễm Nhi đi thư phòng, lát nữa cũng có mấy người Lại bộ đến bẩm báo tình hình, nàng nhớ cho người chuẩn bị sẵn trà bánh."

Hồ thị đồi với mấy chuyện này đều là cầu được ước thấy, nghe vậy liền lập tức đồng ý.

Tần Thuật vừa đi thì Tần Triều Vũ hỏi luôn, "Cửu muội muội, Thái hậu thế nào rồi?"

Tần Hoan đành phải nhắc lại bệnh tình của Thái hậu lần thứ 3, nghe xong Tần Triều Vũ có vẻ yên tâm, "Mấy hôm nay có lẽ Hoàng hậu sẽ triệu kiến, đến lúc đó không biết có cơ hội đến thăm Thái hậu nương nương hay không."

Thân phận của Tần Triều Vũ không như Tần Tương và Tần Sương, hai người bọn họ đối với những chuyện thế này dù nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.

Tần Triều Vũ lại hỏi, "Cửu muội muội ở trong cung có gặp Thái tử Điện hạ không?"

Tần Hoan lắc đầu, nàng ta lại tiếp tục hỏi, "Vậy có gặp Hoàng hậu nương nương không?"

Tần Hoan tiếp tục lắc đầu, "Chưa từng, bên trong Thọ Khang cung chỉ có Cửu Hoàng tử."

Tần Triều Vũ nghe thấy thế mới không hỏi nữa, mọi người trò chuyện thêm mấy câu thì Vũ ma ma liền nói, "Phu nhân, lão phu nhân Vũ An Hầu đến rồi, đi theo còn có cả Vũ An Hầu phu nhân nữa."

Hồ thị phấn khởi, "Được, mau mời..."

Nói xong bà liếc nhìn mấy người Tần Hoan một cái, thấy 4 tỷ muội đều ăn mặc cực kỳ gọn gàng thỏa đáng rồi thì mới bước ra cửa nghênh đón. Rất nhanh đã có một lão thái thái đầu tóc trắng xóa bước đến, trên người bà mặc hoa phục tím đậm, được một phụ nhân trung niên hơn 30 tuổi đỡ đi chậm rãi vào hướng cửa phòng.

Đằng sau 2 người có 2 nha hoàn áo xanh, một nhóm 4 người đều có dáng vẻ đàng hoàng và tướng mạo bất phàm. Hồ thị bước nhanh ra ngoài đón tiếp, "Bọn ta đang chờ lão phu nhân và muội muội đây, mọi người đến đúng giờ thật."

Lão phu nhân Tống thị của Vũ An Hầu phủ cười nói, "Hôm nay là mùng 3, đến sớm sợ làm phiền ngươi."

Nói đến đây bà liền ho khan 2 tiếng, còn Vũ An Hầu phu nhân Tề thị ở bên cạnh cũng cười nói, "Bên này của tỷ tỷ bận rộn hơn so với chỗ chúng ta rất nhiều, nếu không phải vì thân thể mẫu thân không tốt thì hôm nay sẽ tuyệt đối không dám đến quấy rầy."

Hồ thị đỡ lấy một tay lão phu nhân rồi cười nói, "Đừng nói vậy, lão phu nhân muốn đến hôm nào cũng được, chính là ta cầu còn không được đó." Nói xong bà nhìn sang mấy người Tần Hoan vẫn đứng ở cửa, "Mấy đứa các con, còn không tiến lên hành lễ."

Tần Triều Vũ dẫn đầu, Tần Hoan và mấy người còn lại đi theo sau, cùng tiến đến hành lễ.

Tống thị cười ha ha bảo 4 người cùng đứng dậy, quan sát mọi người giây lát sau đó mới vào phòng, đợi ngồi xuống ghế sau đó mới nhìn Tần Hoan nói, "Cung yến hôm đó, chúng ta đã từng gặp Cửu cô nương rồi, nhưng còn chưa thấy Lục cô nương và Ngũ cô nương. Không hổ là người của Tần phủ, quả nhiên người so với người đều trưởng thành hơn."

Tề thị cũng phụ họa, "Đương nhiên rồi, chúng ta trước giờ đều biết đến Triều Vũ, không ngờ mấy vị cô nương khác cũng không hề đơn thuần, đặc biệt là Cửu cô nương thanh danh Tiểu y tiên vang vọng kinh thành. Nếu không phải bọn ta ngày thường còn có chút giao tình với tỷ tỷ thì chỉ sợ sẽ không có cơ hội được Cửu cô nương xem bệnh cho thế này."

Hồ thị cười nói, "Lão phu nhân và muội muội khen ngợi mấy đứa quá mức rồi, chẳng qua muội muội không sinh được nữ nhi nên mới xem trọng mấy đứa hơn chút thôi. Tiểu Thế tử nhà các ngươi năm ngoái đã vào Công bộ, nghe nói mấy chuyện trị thủy đã làm cực kỳ tốt, ngay cả Hoàng thượng cũng khen không dứt miệng."

Hai bên khen ngợi đưa đẩy một hồi, Tống thị lại nhìn ra phía cửa rồi nói, "Ta nhớ rõ hôm đó tiểu thư của Mạnh phủ cũng muốn đến đây xem bệnh, hôm nay có lẽ là không đến được?"

Nói đi nói lại cuối cùng lại nhắc đến chuyện của Mạnh phủ, Hồ thị thở dài, "Chắc hẳn lão phu nhân đã biết đến Mạnh phụ xảy ra chuyện rồi, hôm qua Mạnh cô nương cũng phái người qua nói rằng hôm nay sẽ không đến được."

Tống thị và Tề thị liếc nhau, vẻ mặt cả hai người đều hơi nặng nề.

Tống thị liền thở dài nói, "Vừa mới Tết nhất mà Mạnh phủ đã xảy ra chuyện như vậy rồi, nghe nói đã báo quan thế nhưng rốt cuộc là thế nào thì vẫn còn chưa biết được. Có điều tiểu tử Mạnh gia kia nói là tứ thúc hắn làm càn, mặc kệ kết quả thế nào thì sau này cả gia đình cũng sẽ không còn yên ấm nữa. Cũng không biết bên phía Ngự sử đài sẽ ghi lại việc này thế nào."

Mặc dù đều là nữ nhân tuân thủ phép tắc, thế nhưng mọi người đều đương chức Hầu phủ nên chuyện trong triều đình cũng biết được ít nhiều.

Hồ thị cũng thở dài, "Phải đó, vừa rồi Hầu gia còn đang nói có lẽ Mạnh Đại nhân sẽ bị liên lụy, chúng ta và Mạnh phủ ít lui tới nhưng không biết lão phu nhân và muội muội có biết rốt cuộc Mạnh phủ xảy ra chuyện gì không?"

Nữ nhân tụ hội với nhau sẽ không tránh khỏi nghị luận những việc này, nếu Hồ thị đã hỏi thì Tống thị liền trả lời, "Ngay cả hiện tại người không chết thì Mạnh phủ cũng không yên ổn. Đại phòng làm quan đương nhiên không muốn việc xấu trong nhà truyền ra bên ngoài, những chuyện lén lút cả mấy vị huynh đệ đều nhắm mắt mở mắt cho qua, trừ phi náo loạn ra ngoài thì mới đi hòa giải. Mà Nhị phòng của Mạnh phủ làm ăn thì chỉ tôn trọng Đại phòng, cực kỳ khinh thường Tam phòng và Tứ phòng. Lão gia của Tam phòng đã mất rồi nên hiện tại chỉ còn 2 mẫu tử, nghe nói vị thiếu gia kia còn mắc bệnh cà lăm nên cũng chỉ là một kẻ vô tích sự. Bởi vậy chỉ còn lại mỗi Tứ phòng là bất hòa với Nhị phòng, Tứ phòng vẫn sống dưới sự uy h**p của Nhị phòng, từ sớm đã không còn kiên nhẫn rồi. Năm ngoái trước khi việc làm ăn của Mạnh phủ xảy ra chuyện thì có vẻ như Tứ phòng cũng đã muốn tách ra ở riêng rồi."

Nói xong Tống thị lại lắc lắc đầu, "Mỗi nhà đều có mỗi hoàn cảnh riêng, Mạnh phủ đông người, chuyện làm ăn lại rộng lớn, nếu như huynh đệ đồng lòng thì không nói, còn một khi đã bất đồng thì rất dễ xảy ra sự cố."

Hồ thị cũng thở dài, trong đại gia đại tộc, vì chuyện chia tách ra đình mà náo loạn xoắn xuýt lấy nhau thì đúng là cực kỳ không ổn. Đừng nói hiện tại đã gây ra mạng người, nếu như thật sự là huynh để thủ túc tương tàn thì danh dự gia đình cũng xem như bị phá hủy.

Hồ thị nghe Tống thị nói xong cũng không hỏi nữa mà chỉ nói, "Cửu nha đầu vừa mới đi xem bệnh cho Thái hậu ra ngoài, hiện tại lão phu nhân muốn để Cửu nha đầu xem cho ngài luôn, hay là ngồi nói chuyện thêm lát nữa?"

Tống thị có nước da trắng như ngọc quý, càng lớn tuổi lại càng có vẻ hòa ái dễ gần, nghe vậy bà liền nhìn Tần Hoan rồi nói, "Mới đi xem bệnh cho Thái hậu nương nương à? Ta đây đúng là có phúc rồi, không đợi nữa, hiện tại xem luôn đi, tránh để làm phiền con."

Hồ thị liên tục cười nói, "Không phiền, không phiền." Sau đó nhìn sang Tần Hoan. Tần Hoan thấy thế cũng tiến lên, sau khi cúi người hành lễ rồi mới xem mạch cho Tống thị. Tống thị quan sát Tần Hoan giây lát sau đó lại nhìn Tần Tương và Tần Sương, "Ngũ cô nương và Lục cô nương là cùng tuổi?"

Tống thị vừa để Tần Hoan bắt mạch vừa hỏi Hồ thị, Hồ thị gật đầu, "Phải, hai đứa nó là cùng tuổi, Vũ Nhi và Hoan Nhi cùng tuổi. Bốn người trước sau cũng chỉ hơn kém nhau 1 tuổi mà thôi."

Tống thị nghe thế liền cười nói, "Vậy thì năm nay ngươi phải nhọc lòng rồi."

Hồ thị liền nhìn Tống thị và Tề thị nói, "Đúng vậy, hết Tết này ta cũng phải lên kế hoạch rồi, nói ra thì vẫn phải nhờ lão phu nhân cùng với muội muội hỗ trợ đó."

Mặc dù lời nói của 3 người vẫn không rõ ràng thế nhưng ý nghĩa thì ai nghe cũng đều hiểu được, Hồ thị là muốn Tống thị và Tề thị giúp nàng nhìn xem có nhà nào thích hợp với Tần Tương và Tần Sương hay không. Tần Hoan tập trung xem mạch, còn Tần Tương và Tần Sương lại hơi đỏ mặt.

Tống thị hăng hái bừng bừng nói, "Đương nhiên là được, mấy chuyện này cứ để ta giải quyết."

Hồ thị nghe thế tất nhiên là vui vẻ, vội vàng bảo hạ nhân đến rót thêm trà. Rất nhanh Tần Hoan đã bắt mạch xong.

"Lão phu nhân có hay cảm thấy đau tim cùng với tim đập nhanh, mà lúc thì ho khan, lúc thì nghẹn cổ họng nhưng lại không phải bệnh thương hàn?"

Tần Hoan hỏi chậm rãi, Tống thị lập tức gật đầu, "Phải, lúc ta bị ho khan cứ tưởng rằng trong phổi có bệnh nên đã uống thuốc một thời gian nhưng vẫn không thấy đỡ."

Tần Hoan gật đầu, "Đây là bệnh hàn nhập thân, đầu tiên là đau tim tức ngực, thứ hai sẽ ho khan nhẹ, nghiêm trọng thì còn có thể đau đến mức bị tiêu chảy. Thể theo mạch tượng thì ngũ tạng của lão phu nhân đều bị rối loạn ảnh hưởng đến tim cho nên mới đau đến ngất đi. Cơn đau tim còn kéo ra phía sau lưng, dễ nổi giận, dễ phát điên, giống như có cái gì đó đâm xuyên từ lưng lên ngực. Hiện giờ trời đã vào đông, cộng thêm bệnh hàn này nên lão phu nhân sẽ thấy cực kỳ khó chịu. Nếu như ban đêm phát bệnh thì chỉ hơi động đậy nhẹ cũng sẽ cảm thấy cơn đau mỗi lúc một nặng. Còn nếu như ban ngày sẽ còn có cảm giác hoa mắt chóng mặt."

Tần Hoan nói xong, Tống thị còn chưa trả lời thì Tề thị đã không ngừng gật đầu, "Cửu cô nương nói đúng quá, mỗi khi mẫu thân cảm thấy đau tim thì sẽ cảm thấy sau lưng cũng căng cứng đau nhức theo. Ban đêm nếu phát bệnh thì không dám nhúc nhích mà chỉ chờ cho cơn đau qua đi, mỗi lần như vậy đều khiến cho mẫu thân đau đớn toát mồ hôi toàn thân. Ho khan cũng có, đôi khi mẫu thân còn cảm thấy không thở nổi, lại còn té xỉu 1-2 lần. Lúc phát bệnh mẫu thân thật sự cũng có chút dễ nổi giận."

Thấy Tần Hoan toàn bộ đều nói trúng thì đáy mắt Hồ thị cũng sáng lên, đây là lần đầu tiên bà được chứng kiến Tần Hoan xem bệnh cho người ta, ngay lập tức cảm thấy quả nhiên Tần Hoan danh bất hư truyền. Tần Triều Vũ đứng bên cạnh cũng chau mày, trên mặt đầy vẻ tán thưởng.

Tần Hoan nghe Tề thị nói thế liền gật đầu, "Bệnh của lão phu nhân cũng không phải là loại nan y hỗn tạp nào. Bệnh phát vào tim thì sẽ khiến cho đau tim cùng với tim đập nhanh, hay có cảm giác bi thương và thường xuyên chóng mặt, nếu như lớn tuổi một chút có thể còn dễ bị ngã sấp xuống. Hiện tại Tần Hoan sẽ chiếu theo tình trạng của lão phu nhân mà khai một phương thuốc tạm thời và một phương thuốc bổ trợ. Bởi vì bệnh của lão phu nhân cũng không phải một sớm một chiều cho nên phương thuốc này chỉ điều trị nửa tháng trước, sau nửa tháng ta sẽ thi châm cho lão phu nhân một lần, đến lúc đó lại đổi phương thuốc khác."

Thấy Tần Hoan chỉ xem mạch thôi mà đã biết rõ được bệnh trạng của Tống thị, mà lời nói không nhanh không chậm, kỹ càng tận tâm thì Tống thị và Tề thị liền rất tín nhiệm nàng. Nghe thấy thế Tống thị nói luôn, "Vậy Cửu cô nương có thể dự liệu là bệnh này của ta phải bao nhiêu lâu mới có thể thấy hiệu quả không?"

Tần Hoan khẽ cười, "Một tháng, một tháng liền thấy hiệu quả rồi, thế nhưng nếu muốn tiếp tục ổn định thì ít nhất cũng phải điều trị gần nửa năm mới được. Dù sao lão phu nhân cũng đã lớn tuổi, cho nên thứ nhất, ta chỉ dùng những vị thuốc có tính ôn hòa để điều trị, thứ hai, càng về sau thì triệu chứng bệnh của lão phu nhân cũng sẽ nhiều lên một chút, vẫn xin lão phu nhân đừng gấp gáp."

Tống thị cười gật đầu, "Được được được, dự liệu của Cửu cô nương còn ngắn hơn nhiều so với tưởng tượng của ta. Được rồi, ta toàn bộ đều nghe theo Cửu cô nương."

Tần Hoan bảo Vũ ma ma mang giấy bút đến, "Hiện tại ta chỉ kê đơn thôi, thuốc thì vẫn xin lão phu nhân tự mình chuẩn bị, cách sắc thuốc và uống thế nào ta cũng sẽ viết đầy đủ." Ngừng lại một lúc, Tần Hoan vừa viết vừa nói, "Phương thuốc này chủ yếu là trị đau tim và đẩy lùi hàn khí, sang mùa xuân thời tiết ấm lên rồi thì tác dụng cũng không nhiều nữa. Đại hoàng, thược dược, sài hồ, mỗi loại 3 tiền. Thăng ma, hoàng cầm, cát cánh, chu sa mỗi loại 2 tiền. Vệ mâu, quế tâm, muối tiêu mỗi loại 1 tiền. Mỗi ngày uống 3 lần, dùng nước lạnh sắc thuốc, 3 bát cô lại thành một bát. Ba ngày sau xin lão phu nhân quay lại đây, nếu như không có gì đáng ngại thì không cần phải đổi thuốc, còn không thì đến lúc đó ta đổi phương thuốc khác."

Rất nhanh Tần Hoan đã viết xong một đơn thuốc, chờ nét mực hơi khô rồi mới cầm lên đưa cho Tề thị. Tề thị nhận lấy mang đến trước mặt Tống thị, cả hai đều cùng đọc sau đó nhìn Tần Hoan với vẻ khen ngợi.

Tống thị cực kỳ xúc động, "Cửu cô nương tuổi còn nhỏ mà y thuật đã lợi hại như vậy rồi, chưa kể dung mạo bất phàm, cũng không biết tương lai người nào có phúc khí lớn đến thế cưới được Cửu cô nương trở về?"

Tần Hoan khẽ cười gật đầu, Hồ thị cũng cười nói, "Con bé còn nhỏ, không gấp gáp, đến lúc đó chắc chắn sẽ lại làm phiền lão phu nhân rồi."

Tống thị lắc đầu, "Chuyện của Cửu cô nương, chỉ sợ đến lúc đó thì không đến phiên ta quan tâm đâu."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back