Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 85-2: Hung thủ là người khác (2)



Chương 85: Hung thủ là người khác (2)

Trong đầu Tần Hoan lóe lên một tia sáng, "Nhị công tử từ nhỏ đã cùng đọc sách tập viết với công tử nhà ngươi? Vậy hắn có cảm thấy công tử nhà ngươi lúc nhỏ thuận tay trái là rất kỳ quái không?"

Ô Thuật ngơ ngác nhìn Tần Hoan, không hiểu vì sao nàng lại hỏi như vậy.

"Không kỳ quái, trước đây lúc Nhị công tử mới nhìn thấy công tử nhà ta dùng tay trái tập viết thì cũng bắt chước học theo công tử nhà ta viết bằng tay trái, về sau... về sau có lời đồn kia thì lão gia mới hạ tử lệnh bắt phu tử bằng mọi giá phải sửa lại thói quen của công tử. Đại khái là từ năm 7-8 tuổi trở đi thì thói quen của công tử nhà ta đã bị sửa lại rồi..."

Sắc mặt Tần Hoan lập tức thay đổi, ánh mắt nàng tập trung lại, lông mày nhíu chặt, trên mặt tỏ ra vẻ cực kỳ tập trung. Thế nhưng đáy mắt nàng có tia sáng cứ chớp lóe, giống như trong đầu đang dùng hết sức lực để suy nghĩ gì đó.

Nhạc Ngưng thấy nàng như vậy liền hơi tò mò, "Làm sao thế?"

Bỗng nhiên Tần Hoan cụp mắt, nàng dùng sức nhìn chằm chằm vào Ô Thuật, "Ngươi nói lời đồn, là lời đồn nói công tử nhà ngươi dùng tay trái là bị nguyền rủa ư? Chính vì vậy nên trên người hắn mới nổi lên nốt đỏ..."

Ô Thuật kinh ngạc, "Tiểu thư là sao biết được..."

Đáy mắt Tần Hoan sáng lên, thân thể hơi cong về phía trước, "Công tử nhà ngươi có phải là không thích dùng đồ sơn hay không?"

Ô Thuật gật đầu, trên mặt sững sờ, có vẻ như không ngờ đến Tần Hoan lại biết nhiều như vậy.

Tần Hoan lập tức đứng thẳng người dậy rồi xoay người nhìn sang Hoắc Hoài Tín, "Tri phủ Đại nhân, hôm đó trong Hầu phủ, khẩu cung mà người thẩm vấn những thị vệ của Tống thị viết về Ngụy gia Đại công tử để ở đâu rồi?"

Hoắc Hoài Tín sửng sốt, quay sang nhìn Từ Hà. Từ Hà nói, "Hôm... hôm đó khẩu cung mới chỉ viết được một nửa, sau đó Cửu cô nương hiến kế nên Tri phủ Đại nhân liền dẫn mọi người rời khỏi Hầu phủ. Khẩu cung chưa viết xong thì không thu lại, thế nên lúc đó vẫn để lại ở Hầu phủ, hiện giờ, hiện giờ cũng không biết đi đằng nào rồi..."

Tần Hoan nhướn mày, Nhạc Ngưng vội hỏi, "Làm sao thế? Ngươi muốn xem khẩu cung để làm gì?"

Tần Hoan ngẩng đầu, "Muốn xác định một chuyện xem ta đoán có đúng hay không..."

Nhạc Ngưng hỏi lại, "Chuyện gì?"

Tần Hoan nhìn nàng, hai tròng mắt lấp lánh, "Chờ ta xác định xong rồi lại nói cho ngươi."

Nhạc Ngưng thở dài, "Khẩu cung không còn thì phải làm sao?"

Tần Hoan khẽ cười, đột nhiên đi nhanh ra ngoài, "Đi tìm Trì Điện hạ!"

Tần Hoan đi rồi thì đương nhiên Nhạc Ngưng cũng đi theo, Hoắc Hoài Tín thấy thế cũng đi theo luôn. Ô Thuật thấy mọi người đều vội vã rời khỏi liền gào khóc, "Đại nhân, đại nhân, có phải người nên mang công tử nhà ta quay lại phòng giam này không..."

Hoắc Hoài Tín không chịu nổi vẫy vẫy tay về phía Từ Hà, "Từ Hà, ngươi đi thả người ra."

Từ Hà đáp lời, Tần Hoan đã đi được rất xa. Hoắc Hoài Tín cơ hồ phải chạy theo, "Cửu cô nương? Ngươi đây là muốn xác định chuyện gì? Có liên quan gì đến vụ án không?"

Tần Hoan ngừng chân, "Việc này nếu như xác định được, Tri phủ Đại nhân sẽ biết ai là hung thủ!"

Tần Hoan hơi ngừng lại rồi nhìn Hoắc Hoài Tín nói, "Trước đây Tri phủ Đại nhân có từng hoài nghi Ngụy gia Nhị công tử không?"

Hoắc Hoài Tín ngạc nhiên rồi gật đầu, "Chính xác là có nghi ngờ qua." Nói xong dường như ông lại nhớ đến cái gì, "Nói ra có một việc cô nương còn không biết, vào cái đêm mà có người giả quỷ dọa cô nương, lúc bọn ta đến Đông uyển thì Nhị công tử nói hắn đang luyện chữ, sau này cô nương nói cho Hoắc mỗ chuyện vết bẩn trên giá y kia chính là vết mực Tùng Yên nên người đầu tiên Hoắc mỗ nghi ngờ chính là Nhị công tử. Có điều Nhị công tử không hề thuận tay trái mà bút tích tìm được lại hoàn toàn bình thường, hơn nữa sau này Nhị công tử nói ra chuyện Đại công tử và Tống tiểu thư cho nên mọi nghi ngờ của Hoắc mỗ chuyển sang Đại công tử... Chẳng lẽ..."

Đúng là Tần Hoan không hề biết tình tiết này, thế nhưng vừa mới nghe thấy thế thì nét mặt có vẻ càng chắc chắn hơn, "Vâng, Tần Hoan đã biết rõ, xin Tri phủ Đại nhân chờ một chút, nếu như nghi vấn của Tần Hoan được chứng thực rồi thì đương nhiên sẽ đến nói cho đại nhân."

Hoắc Hoài Tín gật đầu, đang định hỏi lại thì Tần Hoan đã xoay người bước nhanh rời khỏi.

--

Ra khỏi nha môn, Tần Hoan đi nhanh lên xe ngựa, Nhạc Ngưng ở phía sau gặng hỏi, "Ngươi định đi đâu?"

"Đến Hầu phủ! Đi tìm Trì Điện hạ!" Tần Hoan trả lời lưu loát, vừa nói xong câu này thì người đã ngồi vững trong xe ngựa rồi. Nhạc Ngưng thấy nàng gấp gáp như vậy cũng không dám chậm trễ, nên đành vội vàng lên xe.

Thị vệ đánh xe của Hầu phủ vung roi, xe ngựa chạy thẳng đường hướng về phía thành tây.

Từ nha môn đến thành tây cũng phải đi một lúc, Nhạc Ngưng nghi hoặc, "Có phải ngươi đã nghĩ ra chuyện gì không?"

Đáy mắt Tần Hoan sáng lên, "Ta đã nhớ ra trước đây ra bỏ sót gì rồi!"

Vẻ mặt Nhạc Ngưng cũng phấn khích hẳn lên, điều mà Tần Hoan phát hiện ra nhất định là có thể thay đổi tình tiết vụ án. Nghĩ đến đây Nhạc Ngưng không khỏi thúc giục thị vệ đánh xe chạy thật nhanh, vì thế hắn không dám chậm trễ, chỉ chưa đầy nửa canh giờ sau xe ngựa đã đến cửa An Dương Hầu phủ.

Xe ngựa mới vừa dừng hẳn thì Tần Hoan đã lao xuống xe, Nhạc Ngưng xuống sau đuổi theo nói, "Hiện tại nhất định Trì Điện hạ vẫn còn đang ở Tùng viên! Ngươi đi theo ta..."

Tần Hoan biết Tùng viên nằm ở đâu, nhưng Nhạc Ngưng lại dẫn nàng đi đường tắt. Hai người đi tắt ngang qua hành lang dẫn vào vườn hoa, chẳng bao lâu đã đến trước cửa Tùng uyển, còn chưa đến gần thì Bạch Phong đột nhiên đi từ trong ra ngoài, vừa thấy 2 người thì Bạch Phong hơi kinh ngạc rồi vội vàng hành lễ, "Bái kiến Quận chúa, Cửu cô nương..."

Nhạc Ngưng tiến lên, "Chủ tử nhà ngươi đâu?"

Bạch Phong liếc nhìn Tần Hoan một cái, "Chủ tử ở bên trong."

Nhạc Ngưng gật đầu, "Chúng ta có việc tìm hắn..."

Bạch Phong giật mình, "Mời Quận chúa và Cửu cô nương vào trong, chủ tử đang viết thư gửi về kinh thành."

Tần Hoan đã từng đến Tùng viên, nàng đi theo Nhạc Ngưng vào trong phòng chính, vừa đến cửa đã thấy Yến Trì mặc bộ trường bào màu xanh đen đi từ trong buồng ra, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Nhạc Ngưng đến cùng với Tần Hoan, đương nhiên là có chuyện, hắn vừa nói xong thì thấy Tần Hoan tiến lên hỏi, "Lần trước người của Điện hạ đưa tin có liên quan tới Quốc Công phủ và Ngụy phủ từ kinh thành đến đây, Tần Hoan nhớ rõ Trì Điện hạ nói những lời trong thư miêu tả rất tường tận, không biết lá thư này có còn nữa hay không, có thể cho Tần Hoan nhìn xem một lần?"

Yến Trì khẽ nhướng mày, nhìn Tần Hoan một cái rồi xoay người, "Vào đây."

Tần Hoan cùng Nhạc Ngưng nhìn nhau một cái rồi cùng đi theo Yến Trì vào trong phòng, tuy nói là phòng trong thế nhưng chỉ là một thư phòng nhỏ. Đúng như Bạch Phong vừa nói, trên bàn đang có một phong thư còn chưa viết xong. Tần Hoan và Nhạc Ngưng đứng ngoài cửa nhìn thấy Yến Trì đi ra phía sau bàn, mở ngăn kéo bên dưới rồi lấy một phong thư ra ngoài.

Yến Trì đi đến, cũng không hỏi Tần Hoan cần xem để làm gì, chỉ trực tiếp đưa cho nàng.

Tần Hoan nhận thư, cảm nhận được sức nặng bên trong phong thư thì trong lòng cũng trấn định lại. Nàng lưu loát rút xấp giấy bên trong ra ngoài, là một phong thư rất dài, trong đó viết cực kỳ tỉ mỉ về nội tình của Quốc Công phủ và Ngụy phủ. Tần Hoan chỉ nhìn lướt qua, quan trọng nhất là xem những tin tức liên quan đến Ngụy Kỳ Chi và Ngụy Ngôn Chi.

Yến Trì thấy Tần Hoan chăm chú như vậy liền đi đến phía sau bàn tiếp tục viết nốt bức thư còn dang dở ban nãy, sau đó mới đóng ấn triện của bản thân xuống, gấp gọn lại rồi nói, "Bạch Phong..."

Bạch Phong từ bên ngoài đi vào, Yến Trì căn dặn, "Dùng tốc độ nhanh nhất đưa ra ngoài."

Bạch Phong đáp lời, sau đó cầm bức thư ra ngoài.

Nhạc Ngưng ung dung nhìn Tần Hoan, thấy Yến Trì chẳng nói chẳng rằng nên tò mò hỏi, "Trì Điện hạ không thắc mắc vì sao Tần Hoan muốn xem thư à?"

Yến Trì chỉ ngồi xuống phía sau bàn, "Nhất định là vì vụ án của Tống tiểu thư, bắt được Ngụy gia Đại công tử..." Yến Trì nói xong lại nhìn thoáng qua đôi giày dưới chân Nhạc Ngưng, "Các ngươi đến nha môn Tri phủ rồi à?"

Nhạc Ngưng nhíu mày, "Sao Điện hạ biết được?"

Vẻ mặt Yến Trì thản nhiên như không, "Trên giày Quận chúa dính rêu đen, loại rêu đen này rất thường thấy ở trong địa lao."

Nhạc Ngưng hơi kinh ngạc, ngay cả Tần Hoan đang mải đọc thư cũng ngước mắt lên nhìn Yến Trì một cái.

Nhạc Ngưng cảm thán, "Quan sát của Điện hạ thật tỉ mỉ..."

Yến Trì cong môi cười nhưng không nói gì, Nhạc Ngưng lại nói tiếp, "Bọn ta đã đến nha môn, gặp được Ngụy Kỳ Chi và tên sai vặt của hắn, cả hai đều bị dùng hình nhưng đều không chịu khai nhận. Mà... mà gã sai vặt của Ngụy Kỳ Chi nói người cấu kết với Tống Nhu không phải là Ngụy Kỳ Chi, là một người nào đó Tống Nhu không muốn tiết lộ. Vì Tống Nhu khóc lóc cầu xin nên Ngụy Kỳ Chi mới đồng ý gánh tội thay, hắn đuổi theo đến Cẩm Châu cũng là muốn hỏi rõ xem người đó là ai. Đêm hôm Tống Nhu chết thì hắn cũng ở Thập Lý miếu, có điều hắn không giết người."

"Người cấu kết với Tống Nhu không phải là Ngụy Kỳ Chi?" Yến Trì nắm được câu quan trọng nhất này liền ngay lập tức híp mắt, "Nếu nói như thế, vụ án này lại phải suy luận lại một lần nữa rồi."

Nhạc Ngưng nhìn thoáng qua Tần Hoan, thấy nàng vẫn còn đang mải miết đọc thư liền nói, "Đúng vậy, lúc trước Tần Hoan nghiệm thi ở nghĩa trang đã mang một đám cặn bẩn đem về, sau đó nàng đã nghiên cứu ra, vật đó chính là giấy Duệ Kim."

Yến Trì nhíu mày, Nhạc Ngưng lại nói tiếp, "Xem ra Điện hạ cũng biết đến giấy Duệ Kim?"

Yến Trì gật đầu, "Gần giống giấy Sái Kim, lại có mùi hương đặc biệt..."

Nhạc Ngưng thấy thế liền mang theo ý cười, "Đúng là như thế, ngay cả việc làm thế nào để tạo ra giấy Duệ Kim nàng cũng biết. Đồ lưu lại trong bụng Tống Nhu đương nhiên là ăn vào trong hôm ở Thập Lý miếu, cho nên khả năng lớn giấy này là thư người khác gửi đến. Hơn nữa nàng ta bị giết trong rừng bạch dương, cho nên bức thư này chắc chắn có liên quan đến cái chết của nàng ta."

Yến Trì nheo mắt, đáy mắt có một tầng ánh sáng mỏng, hắn quay sang nhìn Tần Hoan thấy nàng vẫn đang chăm chú đọc thư. Sườn mặt nàng yên tĩnh xinh đẹp, ánh sáng nơi khóe mắt chớp tắt chớp lóe, Yến Trì biết, nhất định là nàng đã tìm được nội dung nàng muốn xem rồi!

Nhạc Ngưng nói xong thì không thấy Yến Trì tiếp lời, nàng ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt chăm chú của Yến Trì đang nhìn vào Tần Hoan. Nhạc Ngưng còn chưa trải qua tình trường, thế nhưng nàng đã chứng kiến phụ mẫu mình, cũng nhìn thấy những cặp phu thê khác, nàng biết ánh mắt của một người có tình có ý trông như thế nào. Nhạc Ngưng lại nhìn Yến Trì một lần nữa rồi nhíu mày lại.

"Ta hiểu rồi..."

Trong lòng Nhạc Ngưng nghi vấn trùng trùng, đột nhiên Tần Hoan để thư xuống rồi ngước mắt lên nhìn Nhạc Ngưng và Yến Trì, trong mắt có vẻ cực kỳ chắc chắn.

Nhạc Ngưng vội hỏi, "Sao thế? Ngươi bỏ sót điều gì?"

Tần Hoan lại nhìn lướt qua bức thư, "Ta bỏ sót sở thích của Ngụy Kỳ Chi, điểm này ta phải đa tạ Trì Điện hạ!"

Yến Trì 'Ờ' một tiếng rồi hỏi, "Bắt đầu từ điểm nào?"

Tần Hoan để thư lên bàn rồi bình tĩnh gãy gọn nói, "Hôm đó Trì Điện hạ đã từng nói với ta tin tức từ kinh thành đến, lúc đó mọi người vừa mới biết người cấu kết với Tống tiểu thư chính là Ngụy gia Đại công tử cho nên hầu như đều đã khẳng định hung thủ chính là Ngụy gia Đại công tử, thành ra mới không xem kỹ lại những chi tiết này."

Nói xong Tần Hoan lại nhìn sang Nhạc Ngưng nói, "Quận chúa đã biết trong bụng Tống Nhu chính là giấy Duệ Kim."

Nhạc Ngưng gật đầu, Tần Hoan lại nhìn sang Yến Trì nói, "Lúc ta nhìn ra được đây là giấy Duệ Kim thì lại cảm thấy hình như bỏ sót tin tức gì đó rất quan trọng, nhưng nhất thời không nghĩ ra, mãi đến vừa rồi ở trong địa lao nha môn thì gã sai vặt của Ngụy Kỳ Chi đã mấy lần nhắc đến thói quen và yêu thích của Ngụy Kỳ Chi, cho nên ta mới ngay lập tức nghĩ đến!"

"Nghĩ đến cái gì? Ngươi mau nói đi!"

Nhạc Ngưng bị câu nói "bỏ sót điều gì" của Tần Hoan hành hạ 2 ngày nay rồi, hiện tại nhịn không nổi nữa!

Tần Hoan cười cười rồi nói nhanh hơn, "Trước đây Trì Điện hạ đã nói với ta, từ nhỏ Ngụy Kỳ Chi thuận tay trái, sau đó cố gắng rèn luyện mới có thể dùng tay phải, còn nói ngay từ lúc còn rất nhỏ bởi vì thuận tay trái nên Ngụy Kỳ Chi bị dính phải lời nguyền, khiến cho trên người hắn thường xuyên nổi lên nhiều nốt đỏ, vừa nhắc đến đã cảm thấy đáng sợ."

Nói đến đây Tần Hoan vỗ vỗ vào bức thư bên cạnh, "Vừa rồi ta cẩn thận xem xét lại, từ lúc 7-8 tuổi đến nay thì Ngụy Kỳ Chi không còn bị mấy nốt đỏ này hành hạ nữa. Trước đây hắn cũng đã tìm rất nhiều thầy thuốc rồi nhưng bệnh tình không hề có chuyển biến tốt, sau đó mới bị người ta đồn là dính phải lời nguyền. Bất kể kẻ nào đã dính đến 2 chữ 'lời nguyền' thì đương nhiên chính là không may mắn, cho nên đây cũng là một trong những lý do Quốc Công phủ không hề thích hắn."

"Nhưng trên đời này thật sự có chuyện nguyền rủa sao?" Nụ cười nhạt trên khóe môi Tần Hoan biến mất, thay vào đó sắc mặt nàng nghiêm túc hẳn lên, "Lúc nghe thấy Trì Điện hạ nói, ta lại cảm thấy có chỗ gì đó không đúng lắm, nhưng rốt cuộc là không biết được chi tiết cho nên không dám khẳng định. Mà hiện tại xem xong rồi ta đã biết vì sao trên người Ngụy Kỳ Chi lại nổi lên nốt đỏ, mặc dù chưa thử qua nhưng ta đã đoán ra rồi."
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 85-3: Hung thủ là người khác (3)



Chương 85: Hung thủ là người khác (3)

Nhạc Ngưng nghi hoặc nói, "Ta cũng không tin nguyền rủa, thế nhưng hắn nổi nốt đỏ là vì sao?"

"Bị sơn ăn." Đôi môi anh đào của Tần Hoan khẽ mở, nàng nhấn mạnh vào mấy chữ này. Cùng thời điểm nàng nói ra thì lông mày Yến Trì nhíu lại, mà đáy mắt Nhạc Ngưng cũng hơi sáng lên, có vẻ như cũng đã nghĩ đến cái gì.

Tần Hoan thấy vẻ mặt 2 người như vậy liền gật đầu, "Trên đời này ở chỗ nào cũng có thể tùy tiện nhìn thấy sơn, cho nên không ai nghĩ nó có độc cả, thế nhưng chính xác là có một số ít người rất mẫn cảm với sơn. Trì Điện hạ đã nói cho ta biết Ngụy Kỳ Chi không thích đồ vật được sơn lên, ta nhìn trong thư thì thấy trong phòng Ngụy Kỳ Chi đều là vàng bạc ngọc khí, hơn nữa hắn lại không ngửi được mùi sơn. Mặc dù chuyện không ngửi được này không rõ ràng lắm, nhưng chuyện hắn dính phải lời nguyền khiến cho ta nhớ lại ngày trước đã từng gặp 2 người trên người nổi lên nốt đỏ mà không thuốc nào chữa được, cuối cùng điều tra ra chính là bị sơn ăn. Khi Ngụy Kỳ Chi còn nhỏ đương nhiên không phân biệt được rõ rốt cuộc vì sao mà nổi nốt đỏ, thế nhưng lâu dần tạo thành cho hắn một bản năng không thích đồ sơn. Ngay cả đồ sơn hắn đều không thích, thì sao có thể dùng giấy Duệ Kim phải dùng sơn vàng để chế tạo thành?"

Nói xong Tần Hoan khẳng định, "Giấy Duệ Kim tìm được trong bụng Tống Nhu, nhất định là không có liên quan gì đến Ngụy Kỳ Chi cả."

Hốc mắt Yến Trì co rụt lại, Nhạc Ngưng cũng không nhịn được mà ngồi thẳng lên, Tần Hoan lập tức giải thích ra 2 vấn đề. Thứ nhất, lời nguyền thuận tay trái của Ngụy Kỳ Chi và vì sao hắn không thích đồ sơn. Thứ hai, liên quan đến vụ án của Tống Nhu, giấy Duệ Kim dùng sơn vàng sơn lên gỗ để chế tạo thành, trong đó vẫn còn thoang thoảng mùi sơn thì đương nhiên Ngụy Kỳ Chi sẽ không dùng!

Nhạc Ngưng nhìn Tần Hoan bái phục, nhưng lại suy nghĩ, "Nhưng...việc này làm thế nào để kiểm chứng?"

Tần Hoan cười khẽ, "Chuyện này lại cực kỳ đơn giản, tìm sơn ướt đến đây là được rồi, sau đó mang đến gần hoặc là chạm vào tay Ngụy Kỳ Chi, xem xem trên người hắn có thay đổi gì không thì biết rồi."

Nhạc Ngưng gật đầu, "Như vậy mặc dù có thể nói phong thư giấy Duệ Kim đó không liên quan gì đến Ngụy Kỳ Chi, thế nhưng lại không thể hoàn toàn chứng minh cái chết của Tống Nhu không liên quan đến hắn... Dù sao thì hắn cũng thuận tay trái."

Tần Hoan lắc đầu, "Thuận tay trái là ta phát hiện ra vào lúc có người giả quỳ hù dọa, còn giấy Duệ Kim nằm trong thi thể Tống Nhu chính là chứng cứ trực tiếp nhất. Có thể nói bức thư giấy Duệ Kim này là bằng chứng trong quá trình bị giết của Tống Nhu, mà có rất nhiều vụ án chỉ cần dựa vào phương hướng của một manh mối mấu chốt thì có thể tìm thấy lỗ hổng hoàn toàn mới, từ đó mới tìm ra chân tướng."

Nhạc Ngưng nhìn Tần Hoan, hôm nay nàng mặc bộ váy dài xếp ly màu xanh ngọc, bên ngoài khoác áo trường sam dài tay màu xanh lục, trên vai phủ thêm một lớp lụa cùng màu nữa, vốn là một đóa hoa thanh cao xinh đẹp, giờ phút này khi nàng tỉ mỉ phân tích vụ án, trên mặt lại ánh lên một thần thái khác. Đôi mắt nàng trong vắt như dòng suối chứa đầy đá quý, ngữ khí nói chuyện cũng mang vẻ sát phạt quyết đoán khác hoàn toàn với ngày thường, loại khí thế bức người này làm phai nhạt hẳn đi sự ôn nhu điềm tĩnh của nàng. Nhạc Ngưng nhìn một lúc rồi đột nhiên lại ảo não, trước đây ánh mắt nàng vụng về biết bao nhiêu nên mới cho rằng Tần Hoan chỉ là một tiểu nữ tử nhà phú quý bình thường, mềm mại yếu ớt như hoa sen trước gió...

"Ngay cả chuyện thuận tay trái, bức thư này cũng giúp ta." Tần Hoan lại vỗ vỗ lên bức thư, "Vừa rồi trong địa lao, gã sai vặt của Ngụy Kỳ Chi có nói, Ngụy Ngôn Chi và Ngụy Kỳ Chi huynh đệ tình thâm, khi còn bé cùng nhau đọc sách luyện chữ cho nên Ngụy Ngôn Chi cũng học theo Ngụy Kỳ Chi thuận tay trái. Mà theo như ta nhìn thấy ở trong thư, tin tức có hơi khác so với lời tên sai vặt đó nói."

Nhạc Ngưng nhíu mày, "Thế nào? Tên sai vặt kia nói dối?"

Tần Hoan lắc đầu, "Không, hắn không nói sai, hắn chỉ nói chuyện này theo hướng tốt đẹp lên thôi."

Trong mắt Nhạc Ngưng tràn đầy khó hiểu, sắc mặt Tần Hoan hơi tối, "Trong nhà có 2 hài tử, một người là con trưởng, một người là con vợ lẽ, con vợ lẽ mọi thứ đều tốt, hiểu rõ đạo lý anh em tôn kính lẫn nhau. Còn con trai trưởng, mặc dù tính nết không có gì hư hỏng nhưng lại có một 'thiếu sót' bẩm sinh, không sai, có thể nói đó chính là chỗ 'thiếu sót'. Ngụy Kỳ Chi thuận tay trái khiến cho hắn chịu nhiều chê trách, lại cộng thêm việc bị nổi nốt đỏ, khiến cho tin đồn về lời nguyền cứ thế lan truyền. Ngụy lão gia có lẽ là chỉ cảm thấy tiếc nuối, thế nhưng Ngụy gia chủ mẫu thì sao?"

Nhạc Ngưng ngạc nhiên, "Sao lại liên quan đến cả Ngụy gia chủ mẫu rồi?"

Tần Hoan cầm bức thư lên rồi quơ quơ, "Trong này có nói, mẫu thân của Ngụy Kỳ Chi cũng chính là tiểu thư của Quốc Công phủ, trước đây khi Ngụy Kỳ Chi còn chưa sửa đổi thói quen thì bà ta đã từng cưỡng ép bắt Ngụy Ngôn Chi cũng phải dùng tay trái tập viết, nếu như hắn không nghe theo, nhẹ thì đánh chửi, nặng thì sẽ nhốt hắn một mình bên trong viện không cho phép ra ngoài."

Tần Hoan vừa nói đến nội tình bên trong Ngụy phủ thì vừa liếc mắt sang nhìn Yến Trì, ngày trước hắn nói muốn thay Thái trưởng Công chúa điều tra Ngụy phủ và Quốc Công phủ, nhưng Tần Hoan không ngờ được rằng hặn lại thu được tin tức tỉ mỉ như thế, thậm chí ngay cả chuyện từ mười mấy năm trước cũng có thể moi ra. Tần Hoan không khỏi hoài nghi liệu Yến Trì có sắp xếp cơ sở ngầm bên trong Ngụy phủ và Quốc Công phủ hay không?

Tần Hoan thu hồi lại suy nghĩ rồi tiếp tục nói, "Một tiểu hài tử, trời sinh ra dùng tay trái lại bị bắt buộc phải dùng tay phải, còn một hài tử khác, sinh ra có thể dùng tay phải nhưng lại bị cưỡng ép đổi sang dùng tay trái."

Nhạc Ngưng 'A' một tiếng, "Ý của ngươi là, Ngụy Nhị công tử cũng có thể dùng tay trái?"

Tần Hoan gật đầu, "Chuyện này xảy ra vào hơn 10 năm trước, nhưng Ngụy gia chủ mẫu đã giấu giếm chuyện này cực kỳ kín đáo, hiện tại người biết chuyện đã cực kỳ ít rồi, cho nên không ai biết Ngụy Ngôn Chi cũng có thể dùng tay trái... Ngược lại, nhắc đến thuận tay trái, tất cả mọi người đều nghĩ ngay đến Ngụy Kỳ Chi, cho nên nếu hung thủ để lại manh mối thuận tay trái thì đương nhiên sẽ khiến cho người ta nghi ngờ Ngụy Kỳ Chi!"

Nhạc Ngưng gật đầu lia lịa, cảm thấy Tần Hoan nói cái gì cũng đều đúng cả, "Cho nên, bây giờ ngươi hoài nghi Ngụy Ngôn Chi?"

Tần Hoan để bức thư xuống, khóe môi hơi nhếch lên, "Dáng vẻ Ngụy Kỳ Chi ngươi cũng thấy rồi, lại thêm những suy đoán này nữa, hiện tại ta tin tưởng hắn không liên quan gì đến cái chết của Tống Nhu, chỉ là do có người cố ý để lại manh mối dẫn dắt chúng ta nghi ngờ đến Ngụy Kỳ Chi. Mà hung thủ không nghĩ đến ta lại tìm được giấy Duệ Kim từ trong bụng Tống Nhu ra, đại khái là hắn cũng không tính đến bước này."

"Hung thủ không phải là Ngụy Kỳ Chi, ngươi cũng nghe thấy lời nói của tên sai vặt, Ngụy Ngôn Chi càng thân thiết hơn với Quốc Công phủ, cũng tiếp xúc nhiều với Tống Nhu hơn, có thể là Ngụy Ngôn Chi cấu kết với Tống Nhu không? Tống Nhu biết đánh đàn, Ngụy Ngôn Chi cũng cực kỳ quen thuộc với cầm khúc. Trong thư này có nói, mặc dù trước đây Ngụy Kỳ Chi đã từng yêu thích đánh đàn thế nhưng đó đã là chuyện của 6-7 năm trước, hiện tại đã thích nuôi ngựa thuần ngựa rồi. Ngược lại, đến tận bây giờ Tống Nhu vẫn thích đánh đàn."

"Đêm đó bên bờ hồ Lệ Thủy, Ngụy Ngôn Chi nói sở dĩ hắn nhận ra được khúc nhạc đó là bởi vì nghe Ngụy Kỳ Chi đàn hàng ngày, thế nhưng Ngụy Kỳ Chi đánh đàn là chuyện của 6-7 năm trước. Còn khúc nhạc 'Âu lộ vong cơ' kia nói về một đôi tình nhân như con cò và hải âu sau khi quy ẩn núi rừng, sống cuộc đời rong chơi nhàn hạ, người đánh đàn nhất định sẽ hiểu được ý nghĩa của khúc nhạc này chính xác là nhắc đến tình yêu đôi lứa. Nếu 6-7 năm trước, lúc đó Ngụy Kỳ Chi mới 14-15 tuổi thì có lẽ còn chưa yêu thích ai cả, sao có thể ngày nào cũng đàn khúc nhạc này được? Chỉ ai đã có người trong lòng, lại hy vọng cùng với hắn sống cuộc sống ẩn cư không tranh với đời thì mới yêu thích khúc nhạc này..."

Ánh mắt Nhạc Ngưng sáng lên, "Cho nên người đàn lên khúc nhạc này chính là Tống Nhu?"

Tần Hoan gật đầu, "Khả năng này là cao nhất, ngoại trừ chuyện đó thì Ngụy Ngôn Chi cũng có khả năng giả quỷ dọa người. Hắn căn bản đã biết Tống Nhu có bộ giá y thứ hai, ngược lại, Ngụy Kỳ Chi ngay cả mặt của Tống Nhu còn chưa gặp được, thậm chí mấy ngày đó cũng không thể đến Quốc Công phủ thì làm sao biết được Tống Nhu có bộ giá y thứ hai?"

"Ngụy Ngôn Chi biết, hắn còn quen thuộc với người trong đội đưa dâu, muốn xuống tay thì dễ dàng hơn nhiều. Mà cũng chỉ có hắn nhìn thấy ta nghiệm thi lần đầu, có thể do hắn lo lắng ta nhúng tay vào vụ án của Tống Nhu, muốn làm cho ta sợ hãi bỏ chạy, không dám quay lại Hầu phủ nữa."

Dừng một chút rồi Tần Hoan tiếp tục nói, "Còn có những lời đồn về ta, vốn là truyền ra từ Đông uyển, cũng chính là vì muốn đuổi ta ra khỏi Hầu phủ. Sau đó ở bên bờ hồ Lệ Thủy có người muốn hại ta, ta đoán khả năng lớn cũng là mánh khóe của hắn. Quận chúa có nhớ trước đó một ngày ngẫu nhiên chúng ta đã gặp được Ngụy Ngôn Chi ở trong phủ? Hắn nói hắn không biết Tống Nhu ở nghĩa trang thế nào, ta không hề phòng bị đã trả lời Tống Nhu rất tốt. Ta đoán câu này của ta đã khiến cho hắn biết được Hoắc Tri phủ đã mời ta đến nghĩa trang nghiệm thỉ, sợ ta thật sự nghiệm ra cái gì nên hắn mới muốn giết ta ở bờ hồ Lệ Thủy..."

Tần Hoan cười cười, "Ngay cả chuyện sau này hỏa thiêu nghĩa trang..."

"Đêm đó Ngụy Ngôn Chi cũng ở cùng chúng ta! Chỉ có vài người chúng ta biết sáng sớm hôm sau phải đi nghiệm thi!" Lúc này Nhạc Ngưng lại nhanh nhảu hơn cả Tần Hoan, "Hắn đã chứng kiến tài nghệ của ngươi, không làm thì thôi chứ đã làm là làm tới cùng, thế là hắn đi đốt nghĩa trang luôn!"

Tần Hoan gật đầu, "Đúng là như vậy!"

Lồng ngực Nhạc Ngưng phập phồng, nàng cũng phấn chấn hẳn lên, "Nếu nói như vậy thì mọi thứ đều có lý rồi! Hắn chính là nghi phạm lớn nhất! Mặc dù ngoài mặt hắn huynh đệ tình thâm với Ngụy Kỳ Chi, cùng được mẹ cả nuôi dưỡng, thế nhưng trên thực tế thân phận hắn và Ngụy Kỳ Chi lại chênh lệch cực kỳ lớn. Nếu như Ngụy Kỳ Chi xảy ra chuyện, hắn sẽ trở thành con trai duy nhất của Ngụy phủ, lúc này mới có cơ hội chân chính được Ngụy lão gia và Quốc Công phủ coi trọng."

Nói đến đây Nhạc Ngưng nhướn mày, "Mặc dù đây chỉ là phỏng đoán của chúng ta thôi nhưng lại rất hợp tình hợp lý, có điều chúng ta còn chưa có chứng cứ. Lúc hắn tỷ thí cùng với ta, thậm chí không hề có dấu hiệu nào để lộ ra tay trái cũng có thể dùng võ."

Tần Hoan híp mắt, "Chỉ sợ hắn sẽ không lưu lại chứng cớ gì rõ ràng. Nhưng nói đến chứng cứ thì có một biện pháp duy nhất..."

"Biện pháp gì?" Nhạc Ngưng còn phấn khích hơn Tần Hoan, bởi vì trong suy nghĩ trước đây của nàng thì Ngụy Ngôn Chi thật sự không hề giống một tên hung thủ, nhưng chính vì thế thì nàng mới càng nóng lòng muốn đi chứng thực...

Tần Hoan nhìn thẳng vào ánh mắt nôn nóng của Nhạc Ngưng, "Tìm thấy đầu của Tống Nhu."
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 86: Tri phủ bắt người (1)



Chương 86: Tri phủ bắt người (1)

"Nếu nói như thế, Ngụy Kỳ Chi quả thật không liên quan đến vụ án này?" Trong phòng khách tại sảnh bên của nha môn, Hoắc Hoài Tín nhìn bức thư dài trong tay rồi lại nghe toàn bộ suy luận của Tần Hoan, sắc mặt vừa kinh ngạc vừa khổ não.

Nhạc Ngưng ở bên cạnh gật đầu, "Đúng thế, nếu như Đại nhân không tin thì có thể cho người đi thử giống như Cửu cô nương nói, xem xem Ngụy Kỳ Chi có bị sơn ăn không. Hoặc Đại nhân có thể hỏi lại gã sai vặt kia, xem Ngụy Kỳ Chi có từng dùng qua giấy Duệ Kim không..."

Tần Hoan ở Hầu phủ đọc xong bức thư dài của Yến Trì đã tìm ra được tin tức mình đã bỏ sót, sau khi phân tích một hồi thì lại cùng Yến Trì và Nhạc Ngưng đến nha môn Tri phủ. Nhạc Ngưng đến Hoắc Hoài Tín đã không dám thất lễ rồi chứ đừng nói là cả Yến Trì cũng đến. Hoắc Hoài Tín chỉ cho phép Tề bổ đầu và Từ Hà cùng đi theo nghe tình tiết vụ án, hiện tại sau khi nghe Nhạc Ngưng nói thì ông liếc mắt nhìn Tề bổ đầu một cái.

Tề bổ đầu gật đầu, xoay người đi ra ngoài...

Đặt bức thư xuống, Hoắc Hoài Tín rầu rĩ, "Nói như vậy, Cửu cô nương hoài nghi hung thủ có khả năng là Ngụy gia Nhị công tử?"

Tần Hoan gật đầu, "Tri phủ Đại nhân nghĩ sao?"

Hoắc Hoài Tín nhíu mày, "Theo phân tích này thì đúng thật hắn là nghi phạm lớn nhất. Không tính đến mối quan hệ trước đây của Tống Nhu và Ngụy Ngôn Chi, nhưng hiện tại Tống Nhu đã bắt thóp được Ngụy Kỳ Chi, nếu Tống Nhu nói chuyện này ra cho Quốc Công phủ, thì đương nhiên tất cả mọi người trong Quốc Công phủ sẽ không bỏ qua cho hắn, thậm chí Ngụy Kỳ Chi cũng sẽ càng hận hắn thấu xương."

Tần Hoan gật đầu, "Không sai, chính vì mối quan hệ gay gắt này mà Ngụy Ngôn Chi càng có thêm lý do để giết Tống Nhu."

Hoắc Hoài Tín gật đầu, mặc dù trong lòng cực kỳ không tình nguyện nhưng vẫn phải chấp nhận cục diện trước mắt. Ông vốn cho rằng chỉ 2-3 ngày là đã có thể kết án rồi, thế nhưng hiện tại xem ra vẫn phải tiếp tục điều tra. Hoắc Hoài Tín thở dài rồi nói, "Có vẻ như hôm đó viết thư hẹn Tống Nhu thì hắn không hề có ý định muốn giết nàng ta, có lẽ là lỡ tay giết người, vũ khí hắn dùng chắc chắn là vũ khí hắn mang theo bên cạnh. Chuyện giả quỷ dọa người thì khó có thể tìm ra chứng cứ, thế nhưng chuyện hỏa thiêu nghĩa trang thì có thể. Lúc đó bọn hắn dùng dầu cây trẩu, chỉ cần đến mấy phố lân cận hỏi một chút, xem xem có ai trong khoảng thời gian đó đi mua dầu cây trẩu không sẽ biết."

Suy cho cùng thì Hoắc Hoài Tín cũng có trình tự làm việc của riêng mình. Nhạc Ngưng lại nói thêm, "Đêm đó sau khi tổ mẫu nói sáng sớm hôm sau phải nghiệm thi thì buổi đêm đã bắt lửa. Cho nên thời gian mua dầu cây trẩu cũng chính vào khoảng giờ Tuất đến giờ Mão ngày hôm sau."

Tần Hoan cười gật đầu, "Đêm khuya muốn mua dầu cây trẩu không dễ dàng gì, chủ quán chắc chắn sẽ có ấn tượng."

Hoắc Hoài Tín lại nói, "Còn nữa, người muốn hại Cửu cô nương mặc một bộ áo bào cực kỳ giống với Nhị thiếu gia, Hoắc mỗ đoán hôm ấy nhất định là trong viện của Nhị thiếu gia bị mất y phục, chính vào khoảng thời gian từ lúc Nhị thiếu gia thức dậy vào buổi sáng cho đến xế chiều lên đường đi hồ Lệ Thủy. Bởi vì người lấy cắp phải biết được ngày hôm đó Nhị thiếu gia muốn mặc cái gì thì mới lên kế hoạch này được."

Tần Hoan không ngờ là phản ứng của Hoắc Hoài Tín cực kỳ nhanh nhạy, vì thế mới gật đầu nói, "Đại nhân anh minh."

Hoắc Hoài Tín ho nhẹ một tiếng không được tự nhiên, ông chẳng có điểm nào anh minh cả. Nếu như không có Tần Hoan sắp xếp lại những điểm mấu chốt thì suýt chút nữa ông lại tạo ra một vụ án oan rồi.

"Lần này cũng may là nhờ có Cửu cô nương, nào phải Hoắc mỗ anh minh gì chứ, hai manh mối này chút nữa Hoắc mỗ sẽ phái Lâm bổ đầu đi thăm dò, đợi thẩm vấn rõ ràng rồi thì việc này đã có thể kết luận."

Tần Hoan gật đầu, suy cho cùng thì nàng cũng không phải người của nha môn nên đương nhiên không thể nhúng tay quá nhiều. Nàng nói tiếp, "Có điều đừng rút dây động rừng, Đại nhân cứ tạm thời giam giữ Ngụy gia Đại công tử đã, đợi chuyện này có manh mối rồi lại thả hai người chủ tớ họ ra."

Hoắc Hoài Tín gật đầu lia lịa, "Đó là đương nhiên." Nói xong câu này Hoắc Hoài Tín nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, "Xin Cửu cô nương hỗ trợ ghi chuyện giấy Duệ Kim vào trong hồ sơ, Từ Hà, ngươi viết đi..."

Từ Hà vâng lời, vội vàng cầm lấy giấy bút, Tần Hoan thuật lại toàn bộ quá trình làm thế nào để phát hiện ra giấy Duệ Kim. Đợi cho Từ Hà viết xong thì Hoắc Hoài Tín cung kính cầm lấy phong thư dài kia đi đến trước mặt Yến Trì, "Đã làm phiền Trì Điện hạ đi chuyến này rồi, thật sự là hạ quan có chỗ không phải phép, phong thư này xin trả lại cho Trì Điện hạ, đa tạ Điện hạ hỗ trợ..."

Hoắc Hoài Tín cực kỳ cung kính, lại hơi có vẻ sợ hãi. Yến Trì nhận lấy thư, "Việc này Tri phủ Đại nhân cứ cảm tạ Cửu cô nương là được, nếu không có Cửu cô nương nhắc đến thì có rất nhiều chi tiết trong này ta cũng không để ý đến."

Hoắc Hoài Tín vội vàng tán thành, "Đương nhiên, đương nhiên phải cảm tạ Cửu cô nương nhiều hơn hết!"

Bên này đang nói chuyện thì Tề Lâm cũng đã từ nhà lao quay về. Hắn đi cũng đã được gần nửa canh giờ rồi, lúc quay về cả người toàn mùi sơn, "Đại nhân! Quả nhiên thành công!" Hai tròng mắt Tề Lâm tỏa sáng, giọng nói cũng cực kỳ kích động, "Đại nhân, tiểu nhân bôi sơn nước lên trên cánh tay của Ngụy Kỳ Chi, quả nhiên là chỉ 2 khắc sau thì trên cánh tay hắn đã nổi lên nốt đỏ và mẩn ngứa. Tên sai vặt kia gào thét nói có phải tiểu nhân muốn sát hại công tử nhà hắn không, còn nói công tử nhà hắn không thể ngửi được mùi của sơn nước. Tiểu nhân lại hỏi đến chuyện giấy Duệ Kim, còn mang giấy Duệ Kim ra cho tên sai vặt phân biệt, hắn khóc lóc nói công tử nhà hắn không hề dùng loại giấy này..."

Tề Lâm nói hết một lèo thì bắt đầu th* d*c. Sắc mặt Hoắc Hoài Tín cũng phấn chấn hẳn lên, "Đúng là thành công rồi! Suy đoán của Cửu cô nương quả nhiên chính xác, Đại công tử này không phải chịu lời nguyền rủa gì cả mà chỉ là bị sơn ăn mà thôi!"

Hoắc Hoài Tín nói ra xong không khỏi nghĩ đến những nội tìn phức tạp ở Ngụy phủ viết trong bức thư dài. Ngụy Kỳ Chi chỉ là bị bệnh sơn ăn vậy mà lại bị đồn thành bị nguyền rủa, trong đó cũng chẳng biết có phải do người ta cố tình hay không?

Ổn định lại suy nghĩm Hoắc Hoài Tín nói luôn, "Tiếp theo đây có một việc muốn ngươi đi điều tra! Tìm đến các thợ thủ công dọc trên đường từ Hầu phủ đến nghĩa trang, xem xem có ai biết một người vào khoảng giờ Tuất đến giờ Mão đêm đó đến mua dầu cây trẩu hay không."

Tề Lâm cũng biết nghĩa trang cháy vì cái gì, cho nên chỉ hơi động não sẽ hiểu được nguyên nhân bên trong, hắn vội vàng gật đầu đáp lại. Hoắc Hoài Tín lại nhìn Nhạc Ngưng nói, "Việc liên quan đến Hầu phủ, để Hoắc mỗ tự mình đi hỏi."

Nhạc Ngưng liền đứng dậy, "Cũng được, hiện tại bọn ta có thể hồi phủ rồi."

Yến Trì cũng đứng dậy, nhìn Tần Hoan rồi nói, "Cửu cô nương muốn đi đâu?"

Lúc này sắc trời đã không còn sớm nữa, Tần Hoan nhìn bên ngoài rồi nói, "Không còn sớm nữa, hôm nay cũng không cần phải thay thuốc cho Thái trưởng Công chúa nên hiện tại Tần Hoan về Tần phủ đã, để mai Tần Hoan đến Hầu phủ sau."

Nhạc Ngưng nhíu mày, "Ngươi về Tần phủ thì sao có thể biết tiến triển vụ án nữa? Hay là cứ đến Hầu phủ đi, lỡ trong lúc đó có xảy ra biến cố gì thì ngươi cũng có thể biết được ngay."

Cho đến hiện tại cũng có thể nói là Tần Hoan đã biết được toàn bộ chi tiết trước sau của vụ án này, cho nên đương nhiên cũng quan tâm đến kết quả. Mà Ngụy Ngôn Chi lại đang ở Hầu phủ, nếu như hung thủ thật sự là hắn...

Tần Hoan nhíu mày sau đó đột nhiên nói, "Ta vừa mới nhớ đến hôm trước Ngụy Nhị công tử hôm trước bị bệnh nặng, hiện giờ không biết đã tốt hơn chưa."

Nói xong Tần Hoan liếc nhìn Nhạc Ngưng một cái, ngay lập tức Nhạc Ngưng hiểu được ý nghĩ của Tần Hoan, nàng gật đầu, "Đúng vậy, lần trước ngươi kê đơn cho hắn, hôm nay đến xem lại xem hắn có tốt lên hay chưa."

Yến Trì nhíu mày, đáy mắt hiện lên một ánh sáng sắc bén, "Hai người các ngươi, cẩn thận vẫn hơn."

Tần Hoan cong môi đi ra ngoài, "Không sao, hiện tại hắn vẫn là Ngụy gia Nhị công tử luôn luôn chu đáo lễ độ!"

Nhạc Ngưng đi nhanh đuổi kịp Tần Hoan, Hoắc Hoài Tín ở sau lưng muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ rồi lại lựa chọn im lặng. Ngụy Ngôn Chi ở trong Hầu phủ, mà hiện giờ vẫn chưa bị hoài nghi đến nên có lẽ cũng sẽ không đến mức gây ra cái gì nguy hiểm.

Yến Trì nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tần Hoan một lúc rồi mới đi theo ra ngoài.

Đoàn người Nhạc Ngưng đi trước một bước, Hoắc Hoài Tín ở phía sau dẫn theo người của nha môn đi chung. Xe ngựa dừng lại ở trước cửa Hầu phủ thì Tần Hoan nói, "Nếu như đã đến Hầu phủ rồi thì đương nhiên ta muốn đến thỉnh an Thái trưởng Công chúa trước đã."

Nhạc Ngưng thấy nàng lễ phép nên rất vui vẻ cùng nàng đến viện của Thái trưởng Công chúa, còn Yến Trì trở về Tùng viên. Gặp Thái trưởng Công chúa xong Nhạc Ngưng và Tần Hoan vẫn chưa kể tình tiết mới nhất của vụ án cho bà biết, mọi người ngồi nói chuyện một hồi sau đó mới đi về hướng Đông uyển.

Đến Đông uyển thì có vẻ như thị vệ canh bên ngoài cửa phòng Ngụy Ngôn Chi lại không nghĩ đến hôm nay Nhạc Ngưng và Tần Hoan vẫn đến. Bọn họ thoáng kinh ngạc rồi sau đó mới hành lễ, "Bái kiến Quận chúa, bái kiến Cửu cô nương..."

Vẻ mặt Nhạc Ngưng cười lạnh nhạt, "Hôm qua đến xem bệnh cho công tử nhà ngươi, không biết hôm nay đã đỡ nhiều chưa?"

Ánh mắt thị vệ lóe sáng nhưng lại thở dài, "Tốt hơn một chút, có điều công tử vẫn không thoải mái, xin Quận chúa và Cửu cô nương chờ một lát để tiểu nhân đi thông bẩm."

Nhạc Ngưng gật đầu, thị vệ cũng xoay người đi vào phòng. Ánh mắt nàng đảo qua thì thấy được một đống tro than ở trong góc sân, nàng nhíu mày, "Sao vẫn còn phải đốt nhiều tro than như vậy? Hôm qua chẳng phải ngươi đã nói là không để cho trong phòng quá nóng sao?"

Tần Hoan cũng nhìn theo, nàng vừa nhăn mày thì cửa phòng đã mở ra.

"Quận chúa, Cửu cô nương, công tử mời hai vị vào trong."

Tần Hoan bình tĩnh thu hồi ánh mắt rồi cùng với Nhạc Ngưng đi vào phòng.

Vừa bước vào phòng thì Tần Hoan nhăn mày, gian phòng này quả nhiên giống như Nhạc Ngưng nói, nhiệt độ vẫn nóng bức y hệt hôm qua. Tần Hoan nhìn xung quanh chỉ thấy ở chính giữa lò lửa lớn kia là than củi đang bị đốt cháy đỏ lên. Lò lửa cũng giống hệt với hôm qua, luôn luôn phát ra âm thanh của lửa cháy, nàng lại nhìn qua kìm sắt, vết đen vẫn dính chặt trên đầu kìm, có lẽ Ngụy Ngôn Chi và thị vệ của hắn đều không để ý.

"Bài kiến Quận chúa, Cửu cô nương... Sao hai người lại đến đây?"

Ngụy Ngôn Chi vẫn đang khoác áo lông cừu đứng bên trong phòng, có vẻ như mới từ trên giường ngồi dậy. Nói xong Ngụy Ngôn Chi ho nhẹ một tiếng rồi vội vàng giơ tay lên mời, "Quận chúa, Cửu cô nương, mau ngồi đi..."

"Hôm qua đến thăm ngươi, thấy ngươi bệnh nặng nên ta hơi lo lắng, vì thế hôm nay mới lại kéo Cửu cô nương cùng đến xem ngươi có tốt lên chút nào không. Bệnh thương hàn có nặng có nhẹ, gần đây ngươi mệt nhọc lại còn lo lắng sầu khổ quá độ, chính là lúc dễ mắc bệnh tổn thương thân thể nhất, cho nên ngươi không được sơ suất." Nhạc Ngưng không hiểu y thuật, thế nhưng những câu này lại nói cực kỳ dễ dàng.

Ngụy Ngôn Chi kéo chặt lại y phục trên người rồi cười khổ, "Thuốc Cửu cô nương cho tại hạ đã bắt đầu uống, đã có chuyển biến tốt rồi. Quận chúa và Cửu cô nương không cần lo lắng đâu, khiến cho hai vị lại đến đây lần nữa, tại hạ quả thực là xấu hổ."

Nhạc Ngưng và Tần Hoan cùng ngồi xuống ghế rộng bên cạnh cửa sổ, Nhạc Ngưng nghe thế liền nhướng mày, "Cũng không phải là nói như vậy, hiện tại án mạng của Tống tiểu thư cũng sắp kết thúc rồi, ngươi cũng không thể ngã bệnh được..."

"Kết án?" Ngụy Ngôn Chi thoáng thất thần, "Đã sắp kết án rồi?"

Nhạc Ngưng hơi kinh ngạc, "Nhị công tử không biết sao? Hôm qua đã bắt được Đại ca ngươi!"

Đáy mắt Ngụy Ngôn Chi vừa có vẻ kinh ngạc kích động vừa có vẻ đau xót, "Bị bắt... Gia huynh quả thật bị bắt rồi?"

Nhạc Ngưng thở dài, "Ta và Cửu cô nương vừa mới từ nha môn Tri phủ về, đã nhìn thấy Đại ca ngươi. Đại ca ngươi bị thương ở chân trái, khuôn mặt cũng có 3 phần giống ngươi."

Ngụy Ngôn Chi vừa nghe xong thì đột nhiên đứng bật dậy, "Cuối cùng lại là... Thế gia huynh nói thế nào? Có thừa nhận là hắn đã giết Tiểu Nhu không?"

Thị vệ đưa trà đến, Tần Hoan nhận lấy rồi chỉ ngồi yên lặng uống trà, nghe Nhạc Ngưng và Ngụy Ngôn Chi đối thoại.
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 86-2: Tri phủ bắt người (2)



Chương 86: Tri phủ bắt người (2)

Nhạc Ngưng lắc đầu nói, "Dù sao cũng là một mạng người, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy được, không chỉ có như vậy Đại ca ngươi còn nói hắn căn bản không hề cấu kết với Tống Nhu..." Nói xong Nhạc Ngưng cười nhạo một tiếng, "Ngươi nói xem, câu này buồn cười biết bao nhiêu, tất cả người của Quốc Công phủ và Ngụy phủ có khi đều đã biết được việc này. Hắn ỷ vào Cẩm Châu ở xa kinh thành nghìn dặm nên cứ muốn lừa gạt chúng ta."

Ngụy Ngôn Chi thoáng thất thần rồi nhíu mày, "Hắn thật sự nói như vậy? Thế Tri phủ Đại nhân định làm gì tiếp theo?"

Nhạc Ngưng cười lạnh, "Tri phủ Đại nhân đã bắt đầu dùng hình, lúc chúng ta đến thì Đại ca ngươi đã huyết nhục mơ hồ rồi, theo ta thấy thì hắn cũng chẳng cứng miệng được bao lâu nữa đâu, chắc chắn sắp khai ra rồi."

Đáy mắt Ngụy Ngôn Chi có gì đó lóe lên rồi vụt tắt, "Gia huynh... gia huynh tâm cao khí ngạo, cũng là người luyện võ, công phu của hắn không thua kém gì ta cả. Tri phủ Đại nhân muốn làm cho hắn mở miệng đương nhiên là không đơn giản. Ngay chuyện hắn và Tiểu Nhu thực sự cả Ngụy phủ lẫn Quốc Công phủ đều đã biết rồi, vậy mà giờ hắn vẫn nói dối thì đúng là sơ hở cực kỳ lớn..."

Nói xong Ngụy Ngôn Chi vội vàng nhìn Nhạc Ngưng nói, "Quận chúa, nếu như gia huynh thành thật khai nhận, có thể... có thể giảm bớt tội không?"

Nhạc Ngưng hơi trầm ngâm, "Đương nhiên có thể, thế nhưng ta thấy hắn như vậy thì đã có vẻ như không định thành thật rồi. Đêm qua Tri phủ Đại nhân đã dùng trọng hình như vậy mà vẫn không làm thay đổi được khẩu cung của hắn, hiện tại Tri phủ Đại nhân cũng hơi do dự rồi."

Ngụy Ngôn Chi sửng sốt một lúc, sau đó mới nắm chặt lấy cổ áo khoác lông cừu ngồi xuống ghế. Nhạc Ngưng đang nói miên man thì đột nhiên nhướng mày, "Sao trong phòng này vẫn còn nóng như vậy? Chẳng phải hôm qua đã nói Ngụy công tử không nên để phòng nóng thế sao?"

Ngụy Ngôn Chi ho nhẹ một tiếng, cười khổ nói, "Hôm qua Quận chúa và Cửu cô nương đi khỏi thì tại hạ đúng là đã giảm lửa đi một chút. Thế nhưng... thế nhưng vừa mới giảm lừa thì người ta lại ớn lạnh từng cơn từng cơn, cho nên bất đắc dĩ mới đành phải thêm lửa lớn lên. Có điều hôm nay cảm thấy tốt hơn mấy hôm trước nhiều rồi, đủ thấy thuốc của Cửu cô nương đã có tác dụng!"

Nhạc Ngưng gật đầu rồi nhấc một ly trà lên uống.

Tần Hoan ngồi bên cạnh vẫn đang nhìn vào than hồng bên trong lò lừa, "Lò lửa này nhìn thiết kế tinh xảo thật, cũng không biết bên trong cấu tạo thế nào? Nhìn qua thì thấy có vẻ sưởi ấm tốt hơn cả địa long."

(Địa long là hệ thống sưởi ngầm dưới đất – dịch bởi HeLiX)

Nói xong Tần Hoan định đến nhìn lò lửa, nhưng thấy vậy Ngụy Ngôn Chi đã vội đứng lên, "Lò lửa dơ bẩn, Cửu tiểu thư xin cẩn thận. Loại lò này thông dụng ở phía bắc hơn vì phía bắc lạnh hơn ở đây, không ngờ là ở Hầu phủ cũng có."

Tần Hoan dừng chân lại, lại nhìn về phía kìm sắt kia, "A...? Thông dụng ở phía bắc à? Ta nhớ hình như trong Trung Dũng Hầu phủ cũng có, nhưng không biết là có giống với cái này hay không..."

Trước đây Cửu tiểu thư đã từng ở lại Trung Dũng Hầu phủ 3 năm, nên đương nhiên cũng hiểu biết nhiều chuyện ở phía bắc. Ngụy Ngôn Chi thấy nàng đi thẳng về hướng kìm sắt liền phân phó thị vệ của hắn, "Còn không mở nắp lò ra thay Cửu tiểu thư..."

Thị vệ kia nghe thấy cũng lập tức tiến lên, hắn cầm kìm lên rồi mở nắp lò ra. Nắp lò vừa mở thì nhiệt nóng bên trong bốc thẳng ra ngoài, Tần Hoan nhìn vào bên trong lò chỉ thấy có một lớp than hồng rực ở bên trên còn bên dưới cũng chẳng còn gì khác cả. Khóe môi nàng hơi cong, "Có vẻ như không giống nhau thật, cái này tinh xảo hơn, bên dưới còn có thêm một tầng lưới nữa, như vậy mới thông khí khiến cho tất cả than trong lò được đốt kiệt, thảo nào mà nhiệt độ trong phòng tăng nhanh như vậy."

Nói xong Tần Hoan lại xoay người lại đi về ghế ngồi, thị vệ thấy thế mới đóng nắp lò lại.

Nhạc Ngưng không hiểu Tần Hoan xem lò lửa kia để làm gì, chỉ nói, "Lò lửa này là ngày xưa lúc tổ mẫu mới đến đây, cứ sợ mùa đông ở đây giá lạnh nên mới sai người làm ra lò lửa giống với ở kinh thành."

Tần Hoan tiếp lời, "Phải rồi, mặc dù ở phía nam không lạnh như phía bắc thế nhưng lại ẩm ướt hơn nhiều, cực khổ nhất là người lớn tuổi."

Nói xong nàng chuyển chủ đề, nhìn sang Ngụy Ngôn Chi nói, "Ta thấy trên mặt Nhị công tử có hơi hồng, có vẻ như bị hun nóng rồi." Nói xong Tần Hoan đứng dậy, "Xin Nhị công tử vươn cổ tay tới..."

Đây là nàng muốn thỉnh mạch, Ngụy Ngôn Chi không nghi ngờ gì mà vén tay áo đưa cổ tay ra ngoài. Ngón tay Tần Hoan vừa chạm vào bắt mạch cho hắn, vẻ mặt hơi chuyên chú một lát rồi mới thu tay lại, khóe môi nàng hơi cong, "Đúng thực là có chuyển biến tốt đẹp hơn so với hôm qua, hàn khí đã tản đi một chút rồi, Nhị công tử nhớ rõ phải tiếp tục uống thuốc thì mới tốt." Tần Hoan hơi ngừng một chút rồi nói tiếp, "Có điều sắc hồng trên mặt Nhị công tử cho thấy ở đây đang bị nóng quá rồi, không biết bên trong phòng Nhị công tử có mở cửa sổ không?"

Ngụy Ngôn Chi lắc đầu, "Chưa từng mở, bởi vì..."

Tần Hoan xoay người đi về phía phòng trong, "Bệnh này của Nhị công tử, trong phòng bắt buộc phải thông gió, thế nhưng cũng phải chú ý đến hướng gió, tuyệt đối không thể để gió thổi thẳng vào giường của Nhị công tử..."

Ngụy Ngôn Chi nhìn thấy Tần Hoan muốn đi vào phòng trong nên nhướn mày định đứng dậy, thế nhưng Tần Hoan đã dừng chân lại, hóa ra là nàng chỉ đứng ngoài quan sát mà thôi. Một lát sau Tần Hoan chỉ vào cửa sổ lật ở bên ngoài, "Chỗ này ở bên ngoài, cửa sổ chỗ này nên mở hé một cánh ra thì tốt hơn..."

Ngụy Ngôn Chi thở phào, ngay lập tức mở cửa sổ ra theo lời Tần Hoan nói. Cửa vừa mở ra thì không khí mát mẻ bên ngoài lập tức tràn vào, khiến cho tinh thần Nhạc Ngưng cũng sảng khoái hẳn lên, nàng vừa uống trà vừa nói, "Như vậy mới đúng chứ, ban nay vừa bước vào đây là đã thấy ngột ngạt rồi. Ngươi cứ ở mãi trong phòng như thế này, chẳng phải bệnh tật cũng tràn ngập khắp nơi sao?"

Ngụy Ngôn Chi vội vàng gật đầu, "Vâng, đa tạ Cửu cô nương chỉ điểm..."

Tần Hoan chậm rãi lắc đầu, "Hiện tại Nhị công tử cũng là bệnh nhân của ta, cho nên điều gì cần nói ta đều sẽ không giấu giếm."

Ngụy Ngôn Chi nhìn Nhạc Ngưng và Tần Hoan khẽ cười, "Có thể được Quận chúa và Cửu cô nương quan tâm đến chính là may mắn của tại hạ." Dừng lại một chút Ngụy Ngôn Chi mới có vẻ như vừa nhớ ra cái gì, "Phải rồi, nếu như gia huynh đã ở trong nhà lao rồi thì không biết có thể cho tại hạ gặp hắn một lần không? Ở Cẩm Châu hắn chỉ có một thân một mình, tại hạ muốn đi thăm một chút."

Nhạc Ngưng ra vẻ bị làm khó, "Việc này ta cũng không quyết định được, phải hỏi ý của Tri phủ Đại nhân xem sao. Có điều vụ án này vẫn còn đang thẩm vấn, chỉ sợ Nhị công tử không gặp được Đại công tử dễ dàng thôi. Đợi Đại công tử khai ra hết rồi thì muốn gặp hắn cũng không còn khó khăn nữa." Dừng một chút Nhạc Ngưng lại nói, "Hoặc là Nhị công tử có thể đến khuyên nhủ Đại công tử nhận tội?"

Mặt Ngụy Ngôn Chi do dự, "Quận chúa có điều còn không biết, ngay từ trước lúc ở Ngụy phủ thì tại hạ cũng chỉ như thiên lôi, gia huynh chỉ đâu tại hạ đánh đó. Lần này gia huynh bị bắt lại còn bị luận tội thì trong lòng đương nhiên sẽ buồn bực tức giận, bây giờ nếu tại hạ đến mà còn khuyên hắn nhận tội, chỉ sợ gia huynh sẽ càng tức giận. Lúc đó chỉ sợ lại phản tác dụng rồi."

Tròng mắt Nhạc Ngưng xoay chuyển, "Nói như thế cũng đúng." Sau đó nàng lại hỏi Ngụy Ngôn Chi tiếp, "Sao thế? Trước đây ở Ngụy phủ thì Đại công tử hay ức h**p Nhị công tử lắm hả?"

Trên mặt Ngụy Ngôn Chi có vẻ cay đắng, thế nhưng miệng lại nói, "Không, không có, gia huynh... chỉ là tính cách hơi bướng bỉnh thôi. Như thế cũng đúng, hắn là con ruột của mẫu thân, đương nhiên thân phận tôn quý hơn so với tại hạ..."

Nhạc Ngưng liếc nhìn Tần Hoan, câu nói này của Ngụy Ngôn Chi, ngoại trừ mấy tiếng phủ nhận ban đầu cho phải phép thì mấy câu sau đều đang ẩn ý rằng Ngụy Kỳ Chi thật sự luôn luôn ức h**p hắn, mà biểu hiện trên mặt hắn cũng cực kỳ có ý như vậy.

Nếu ban đầu họ không hoài nghi Ngụy Ngôn Chi thì có lẽ đã bị kỹ thuật diễn xuất của hắn che mắt rồi. Hiện tại xem như Nhạc Ngưng đã hiểu được ý của Tần Hoan, vẻ bề ngoài của Ngụy Ngôn Chi đúng thật là một người làm huynh đệ rất hoàn mỹ.

"Nhị công tử xin bớt thương tâm, bất chấp trước kia thế nào, hiện tại hắn đã bị bắt nhốt vào nhà lao rồi, cũng coi như trả giá đắt cho tính nết của hắn. Chỉ cần hắn chịu nhận tội thì coi như đã định được tội, sau này thế nào thì đương nhiên do hắn đáng phải chịu."

Câu này do Nhạc Ngưng nói ra là thích hợp hơn hết, dù sao trước đây Ngụy Ngôn Chi cũng từng nói ra cảnh ngộ của hắn với Nhạc Ngưng.

Ngụy Ngôn Chi nghe thế thì trên mặt cảm kích, "Mặc dù vậy nhưng dù sao hắn vẫn là huynh trưởng, tại hạ nghĩ đến thế thì thật sự vẫn không đành lòng. Phụ thân và mẫu thân biết rồi thì không biết sẽ thương tâm đến mức nào..."

Nhạc Ngưng lại nói, "Nhị công tử hà tất phải thương cảm cho kẻ mưu hại tính mạng của cả những người bên cạnh mình? Toàn bộ đều là trừng phạt xứng đáng giành cho hắn, đúng người đúng tội, đã mưu hại mạng người rồi chẳng lẽ sau này lại muốn sống tiêu diêu tự tại sao?"

Ngụy Ngôn Chi thở dài, giọng nói cũng đứt đoạn, "Đúng là như vậy, haizz...."

Tần Hoan nhìn Nhạc Ngưng nói chuyện mặt không đổi sắc, không nghĩ đến Nhạc Ngưng lạnh lùng ít nói trước đây lại diễn tốt đến như vậy. Nàng lén cười trong lòng, còn Nhạc Ngưng lại nói tiếp, "Có điều nếu từ đầu đến cuối hắn vẫn cứng miệng thì cũng không phải là chuyện tốt gì."

Nhạc Ngưng nói xong câu này thì lông mày Ngụy Ngôn Chi nhíu lại, Tần Hoan tiếp lời, "Phải đó, trước đây ta đã xem qua rất nhiều bản vẽ, trong đó có những người thậm chí có thể dựa vào ý chí mà vượt qua hết tất cả những đại hình của nha môn."

Ngụy Ngôn Chi đã được chứng kiến tận mắt Tần Hoan nghiệm thi, cũng biết nàng giúp rất nhiều cho vụ án này, "Nếu cứ thế này, chỉ sợ gia huynh nhận đòn trừng phạt càng ngày càng nặng, có cách nào để hắn nhận tội sớm hơn để giảm bớt cung hình không?"

Tần Hoan nghĩ nghĩ, "Trừ phi tìm ra chứng cứ mấu chốt..." Nói đến đây Tần Hoan dường như nhớ ra cái gì, "Tính ra thì đến giờ vẫn chưa tìm được đầu của Tống tiểu thư, Nhị công tử hiểu tính tình Đại công tử nhất, nên Nhị công tử thử đoán xem Đại công tử sẽ giấu đầu của Tống tiểu thư ở đâu?"

Ngụy Ngôn Chi cụp mắt xuống rồi sau đó lại ngước lên, hắn lắc lắc đầu, "Chuyện này thật sự ta đoán không ra, Đại ca giết người, có lẽ sẽ giấu đầu người đi rất kỹ. Đại ca là người thông minh nên có lẽ đã giấu ở một nơi mà chúng ta không thể nghĩ đến."

Tần Hoan thở dài, "Vậy thì khó giải quyết rồi."

Nhạc Ngưng lắc đầu, "Tri phủ Đại nhân lại tốn công nữa rồi."

Ngụy Ngôn Chi cũng hơi thổn thức, "Gia huynh đã lâm vào bước đường này, có lẽ vẫn còn tâm lý muốn tin vào may mắn, nếu như người kinh thành đến được đây rồi thì không biết là..."

Tần Hoan nhíu mày, "Chẳng lẽ Nhị công tử muốn để cho Đại công tử thoát tội hay sao?"

Ngụy Ngôn Chi vội nói, "Không phải không phải, đương nhiên không phải, ý của tại hạ là Ngụy phủ và Quốc Công phủ chắc chắn sẽ có tác động. Có lẽ... có lẽ gia huynh sẽ được giảm bớt tội nghiệt..."

Ngụy Ngôn Chi cúi đầu, ra vẻ không được tự nhiên. Tần Hoan cũng hiểu ý tứ của hắn, chỉ cần có quyền thế thì ngay cả mạng người cũng có thể trở nên không còn quan trọng nữa. Tần Hoan lại nghiêm khắc nói, "Nếu như Ngụy phủ thực sự có tính toán này, Nhị công tử cũng vẫn nên khuyên nhủ thật tốt khiến cho Đại công tử đừng bị lôi kéo, tránh cho sai lầm nối tiếp sai lầm rồi lại càng có thêm nhiều người nữa vào tù."

Vẻ mặt Ngụy Ngôn Chi xấu hổ, "Cửu cô nương yên tâm, tại hạ nhất định sẽ làm theo. Đương nhiên Ngụy phủ sẽ không có ai làm việc thiên vị trái pháp luật cả."

Nhạc Ngưng cũng đứng bên cạnh nói, "Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, Nhị công tử là người chính trực, hẳn sẽ không làm như vậy."

Tần Hoan cong môi, thở phào, "Đó là đương nhiên, là Tần Hoan gấp gáp quá rồi."

Ngụy Ngôn Chi một tay kéo vạt áo choàng còn một tay xua xua, "Đừng để bụng đừng để bụng, Cửu cô nương là nữ trung hào kiệt chính trực công nghĩa, tại hạ đây cực kỳ cảm phục..."

Tần Hoan chỉ cười mà không nói gì, còn Nhạc Ngưng đứng dậy, "Vậy đi, ngươi đang mang bệnh, bọn ta không nhiều lời ảnh hưởng đến ngươi nghỉ ngơi nữa. Chờ ngươi khỏe lại rồi chúng ta lại so thử mấy chiêu." Nói xong Nhạc Ngưng lại nhìn lướt qua trong phòng, "Bội đao của ngươi đâu?"

Ngụy Ngôn Chi ho nhẹ một tiếng, "Treo bên trong buồng, Quận chúa yên tâm, chờ khi nào tại hạ lành bệnh rồi đương nhiên sẽ cùng quận chúa tái chiến."

Nhạc Ngưng cười rồi chắp tay chào hắn, tư thế hiên ngang oai hùng, Tần Hoan cũng nhún người. Ngụy Ngôn Chi tiến lên, "Tại hạ tiễn 2 vị ra cửa..." Nói xong hắn tiễn Nhạc Ngưng và Tần Hoan ra đến tận cửa.

Ngụy Ngôn Chi đứng trước cửa, nhìn chăm chú vào bóng dáng Tần Hoan và Nhạc Ngưng đến tận lúc bọn họ đi khuất rồi mới xoay người lại.

Vừa vào trong phòng hắn đã cởi áo khoác lông cừu ra rồi hỏi thị vệ bên cạnh, "Xem ra tin tức đúng là thật."

Tên thị vệ kia nói, "Đại thiếu gia sao không khai ra sớm một chút có phải sẽ được giảm nhẹ tội không?"

Ngụy Ngôn Chi lắc đầu, "Tính tình Đại thiếu gia chẳng lẽ ngươi còn không biết sao, sao có thể dễ dàng cúi đầu đến vậy? Có điều ngươi cứ chờ xem, Tri phủ Đại nhân cứ thế tiếp tục thẩm vấn thì có lẽ hắn cũng chẳng chống đỡ thêm được bao lâu."

Thị vệ lại nói, "Chủ tử, bọn ta thật sự không đến thăm Đại thiếu gia sao? Đến khuyên nhủ cũng được mà."

Hai mắt Ngụy Ngôn Chi nheo lại, liếc một cái nhìn thị vệ. Thị vệ thoáng rùng mình rồi vội vàng cúi đầu không dám nhiều lời thêm nữa.
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 86-3: Tri phủ bắt người (3)



Chương 86: Tri phủ bắt người (3)

Sau khi rời khỏi Đông uyển, Nhạc Ngưng thở dài một hơi rồi nhìn Tần Hoan nói, "Ngươi thấy thế nào?"

Tần Hoan nhíu mày, "Cổ tay hắn rất nóng, nhìn ra được hắn cũng hơi chịu không nổi nhiệt độ trong phòng rồi. Ngươi thấy hai gò má hắn hồng lên là hiểu, rõ ràng bản thân chịu không nổi nhưng vẫn cố chấp đốt lửa nhiều như vậy chính là có khuất tất gì đó. Nhưng ta vừa mới nhìn vào trong lò lửa kia lại không thấy có gì dị thường cả, hiện tại thì ta và ngươi đều chẳng có lý do gì mà lục soát phòng người ta cả, chỉ có thể coi như không có gì xảy ra."

Nhạc Ngưng tiếp lời, "Trước đây ta còn không chú ý đến, hiện giờ đột nhiên phát hiện ra Ngụy Ngôn Chi đúng là cao thủ. Mặc dù trên miệng hắn nói Ngụy Kỳ Chi không hề ức h**p hắn thế nhưng biểu cảm và ngữ khí khi nói chính là đang âm thầm lên án. Điểm này ta cực kỳ không thích, đã là một đại nam nhân lại còn ra cái vẻ uất ức muốn nói lại thôi, vòng vòng vo vo quá nhiều!"

Tần Hoan cũng thở dài, "Ban đầu khi hắn nghe thấy tin Ngụy Kỳ Chi bị bắt thì biểm cảm hơi kỳ lạ, giống như hắn do dự một chút rồi mới tỏ ra kinh ngạc, khiến cho ta cảm thấy có vẻ như hắn đã biết tin này từ trước rồi, mà nếu như hắn đã biết rồi lại còn làm bộ làm tịch thì trong này nhất định có quỷ. Còn nữa, khi hắn lên tiếng thì không hề có ý kêu oan cho Ngụy Kỳ Chi một câu, lập trường có vẻ còn kiên định hơn cả chúng ta. Vừa nói đã hỏi có thể giảm bớt tội cho Ngụy Kỳ Chi không chứ không hỏi là Ngụy Kỳ Chi có bị oan hay không."

Nhạc Ngưng gật đầu, "Hắn cũng không có ý định đến gặp Ngụy Kỳ Chi. Nếu thật sự như hắn nói, sợ hắn đến sẽ phản tác dụng, thế nhưng bản thân hắn là đệ đệ của nkx, hắn thật sự muốn Ngụy Kỳ Chi nhận tội ngay lập tức? Biết rõ Ngụy Kỳ Chi bị dùng hình ở trong nhà lao vậy mà phản ứng đầu tiên không phải là muốn đến gặp mà phải rất lâu sau mới hỏi là có được đến thăm hay không một cách rất do dự. Đến khi chúng ta nói hắn đến khuyên nhủ đi thì hắn lại không muốn đi."

"Có rất nhiều điểm đáng ngờ, hiện tại cứ chờ Tri phủ Đại nhân điều tra ra kết quả đã."

Nghe thấy lời nói của Tần Hoan, Nhạc Ngưng tiếp lời, "Nếu ngươi muốn biết kết quả thì chi bằng đêm nay ngủ lại Hầu phủ đi."

Tần Hoan hơi kinh ngạc, "Sao thế được, trước đây ta đã quấy rầy Hầu phủ quá rồi..."

Nhạc Ngưng nhíu mày, "Lúc đó là ngươi vì chữa bệnh cho tổ mẫu, tổ mẫu cũng coi ngươi như con cháu trong nhà lại còn yêu thương ngươi nữa. Giờ ta bảo ngươi ở lại mà ngươi lại nói mấy lời khách khí như vậy? Nếu không vì nhìn thấy ngươi hao phí quá nhiều tâm tư vì vụ án này thì ta cũng chẳng thèm để tâm mấy chuyện này thay ngươi, ngươi có biết tin tức trước hay không thì kệ ngươi..."

Tần Hoan nghe thấy thế thì trong lòng có chút ấm áp, nghĩ nghĩ rồi gật đầu, "Được thôi, nhưng lại phiền ngươi phái người về Tần phủ nói một tiếng vậy."

Nhạc Ngưng 'Ừ' một tiếng rồi dường như nhớ ra cái gì, "Ta thấy trong viện của ngươi đã có thêm vài người, tối nay ngươi không về thì chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ?"

Tần Hoan nghe thấy thế thì trong lòng cũng hơi nghi ngờ, thế nhưng rất nhanh sau đó trong đầu nàng hiện lên bóng dáng của Vãn Hạnh, nàng lắc đầu nói, "Không có gì, tất cả đều ổn thỏa, sẽ không có chuyện gì đâu."

Lúc này Nhạc Ngưng mới yên tâm, nàng đi căn dặn người đến Tần phủ báo tin, rồi lại dẫn Tần Hoan đến viện của Thái trưởng Công chúa. Thái trưởng Công chúa biết được Tần Hoan muốn ở lại Hầu phủ một đêm thì căn dặn Giang thị phải chuẩn bị thêm cơm tối để mọi người cùng ăn.

Giang thị yêu mến Tần Hoan nên đương nhiên vui vẻ phấn chấn đáp lại. Chẳng bao lâu sau Nhạc Thanh từ quân doanh trở về, biết được Tần Hoan vẫn còn ở đây thì mừng như phát điên, lại biết thêm tin tối nay Tần Hoan muốn ở lại Hầu phủ thì lại xách một cái bao bố to đùng đến chỗ Thái trưởng Công chúa cứ như đi hiến bảo vật.

"Tổ mẫu, xem này, con tìm được hai bản giới hạn..."

Thái trưởng Công chúa nghe thấy thế nhìn qua rồi cười, "Bản giới hạn gì mà khiến con vui vẻ như vậy?"

Nhạc Thanh mở bao ra rồi lấy ra hai cuốn sách mà bìa đã bị ố vàng, "Là 'Nội kinh' phần 9 và phần 10."

Vừa thấy đây là sách y thì ý cười của Thái trưởng Công chúa càng sâu, Nhạc Ngưng khẽ nhướn mày còn Nhạc Thanh lại cười nói, "Gần đây tôn nhi mua về rất nhiều sách, trong đó 2 cuốn sách y này lại chẳng biết dùng thế nào, tôn nhi định tặng nó cho Cửu cô nương..."

Tần Hoan đứng bên cạnh thấy như vậy thì trên mặt chẳng có biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại thở dài. Thái trưởng Công chúa cười cười nắm lấy tay Tần Hoan, "Hoan nha đầu, 2 cuốn sách thuốc này nếu so với những bản vẽ trên phố kia thì có ích với con hơn, con cứ nhận đi."

Tần Hoan khẽ cười, trong lòng hơi bất đắc dĩ, tâm tư của Nhạc Thanh đã quá rõ ràng rồi, mà 2 cuốn sách thuốc này chắc chắn không phải do hắn tùy tiện mua trúng. Hai cuốn sách này chẳng những là bản giới hạn mà lại còn thất truyền từ nhiều năm trước, ngay cả Dược vương cốc cũng chỉ có 'Nội kinh' phần 10 nhưng bị khuyết thiếu rất nhiều. Có thể nói mấy ngày nay mặc dù Nhạc Thanh đến quân doanh nhưng tâm tư có lẽ đã đặt tất cả lên trên 2 cuốn sách này rồi.

"Thái trưởng Công chúa... Hai cuốn sách này quá mức trân quý, Tần Hoan sao dám..."

Thái trưởng Công chúa nắm chặt tay Tần Hoan, "Ta nói được là được, con đã trị bệnh cho ta, ta vẫn chưa cảm tạ con. Hai cuốn sách này cứ cho rằng là ta tặng cho con đi, sao hả, ta tặng con cũng không cần à?"

Tần Hoan nghẹn họng, "Thái trưởng Công chúa ban thưởng, đương nhiên Tần Hoan không dám, chỉ là..."

"Haha, thế thì cầm lấy đi, đừng có kiêng dè quá nhiều như vậy."

Thái trưởng Công chúa nói xong thì nhéo nhéo lòng bàn tay nàng. Tần Hoan ngẩng đầu lên nhìn thấy Thái trưởng Công chúa nháy nháy mắt khiến nàng sửng sốt. Thái trưởng Công chúa đã nhìn ra, nhìn ra tâm tư của Nhạc Thanh lẫn sự bất lực của nàng.

Chớp mắt sau Tần Hoan đành phải cúi đầu nhún người, "Vậy thì Tần Hoan đành nhận, đa tạ Thái trưởng Công chúa."

Thái trưởng Công chúa cười lên, Nhạc Thanh thấy thế rồi lại nhìn sang Tần Hoan, chỉ cảm thấy lời nói của Thái trưởng Công chúa dường như có chút thâm ý nhưng vẫn rất vui vẻ đưa sách cho Phục Linh cầm. Thái trưởng Công chúa cũng nhìn Nhạc Thanh nói, "Lần này cũng không phải là Cửu cô nương nợ con ân tình, là con hiếu thuận với tổ mẫu, nên sách này cứ coi như con thay tổ mẫu tìm về cho Cửu cô nương, con thấy thế nào?"

Nhạc Thanh càng lúc càng cảm thấy có gì đó kỳ quặc, thế nhưng vẫn ấp úng gật đầu, "Vâng, hiếu thuận tổ mẫu thì thế nào cũng là đáng cả."

Thái trưởng Công chúa ngước lên nhìn Nhạc Thanh thở dài, "Lòng hiếu thuận của con tổ mẫu biết, tên ngốc này... con vào quân doanh cũng phải cẩn thận một chút, đừng để bị thương..."

Nhạc Thanh liếc mắt nhìn Tần Hoan một cái rồi ưỡn cao ngực, "Tổ mẫu yên tâm, trong quân có ít người là đối thủ của con lắm. Huống chi con là nam tử hán đại trượng phu, có bị vài vết thương nhỏ cũng chẳng tính là gì cả."

Thái trưởng Công chúa cười lắc đầu, nhìn thấy bóng dáng của Lục Vân lấp ló ở ngoài cửa liền nói, "Được rồi, nên dùng bữa tối rồi. Đi thôi, chúng ta đến Tích Thiện đường."

Tích Thiện đường là nơi mà bình thường Hầu phủ dùng để khai yến đãi khách, hôm nay vì mọi người cùng nhau ăn cơm thế nên Giang thị mới kê bàn ở trong Tích Thiện đường, ngoại trừ người Nhạc gia thì Tần Hoan và Yến Trì cũng đều là thượng khách cả.

Thái trưởng Công chúa ngồi ở giữa, bên phải là Yến Trì, bên trái là Tần Hoan, ngay cả Nhạc Quỳnh cũng chỉ có thể ngồi ở vị trí bên dưới Yến Trì. Nhạc Quỳnh cười hề hề, "Mẫu thân còn cho người chuẩn bị cả Túy Hoa Âm, đủ thấy hôm nay mẫu thân cực kỳ vui vẻ."

Vừa nói chuyện thì Lục Tụ đã mang bình rượu đến, Thái trưởng Công chúa nói, "Rượu này là từ 10 năm trước ta đã mang theo đến Cẩm Châu, mấy năm nay cũng uống không ít rồi nên hiện giờ còn lại không nhiều lắm. Hôm nay mở một bình, mọi người uống thoải mái đi, trước đây lúc Hoan nha đầu ở lại phủ thì ta còn chưa tỉnh lại, sau đó con bé cũng không ở lại đây. Tối nay Hoan nha đầu ở đây, chúng ta cùng nhau dùng một bữa cơm coi như lão thái bà này tỏ lòng biết ơn cứu mạng đối với Hoan nha đầu. Hoan nha đầu có dám uống rượu không?"

Tần Hoan ngồi ở thượng vị thành ra trong lòng rất hồi hộp, nghe thấy vậy liền nói, "Cùng Thái trưởng Công chúa uống 1 ly thì vẫn là dám."

Thái trưởng Công chúa cười rộ lên, chỉ chỉ vào mấy người Nhạc Ngưng, "Mấy đứa này trước đây đều bị ta lừa gạt uống rượu, Giá nhi và Thanh nhi đều thấy cay rồi sau đó đến ăn cơm cũng không muốn ăn, chỉ có Ngưng nhi là ôm chung rượu nhỏ lên uống ừng ực mà vẫn không biết đấy là gì. Sau đó khuôn mặt bé xíu đỏ bừng bừng lên, không khóc không nháo gì cả mà cứ thế ngủ luôn, khiến cho Tĩnh Xu sợ hãi một trận."

Ý cười Thái trưởng Công chúa rất rõ ràng, mặt mày cũng rạng rỡ hơn khi nhắc lại chuyện năm xưa. Tần Hoan nhìn vẻ mặt Thái trưởng Công chúa, nhất thời mới hiểu được, Thái trưởng Công chúa xuất thân hoàng thất, khi còn nhỏ chắn hẳn là tùy tiện không câu nệ, chỉ về sau gả cho người ta thì mới thu liễm lại tính tình, nhưng sâu thẳm trong xương cốt thì huyết thống quý tộc hoàng gia của bà vẫn không thay đổi, ngay cả tính cách tùy tiện này cũng vậy.

Cho nên lúc bà làm tổ mẫu thì mới có thể làm ra mấy chuyện vừa to gan lại vừa thú vị thế này.

Giang thị và Nhạc Quỳnh ý cười đầy mặt thế nhưng Giang thị vẫn hơi oán trách, "Mẫu thân còn nhớ rõ, khi đó Ngưng nhi mới chỉ 4 tuổi, bình thường còn khóc nháo đòi ngủ với con, duy chỉ có hôm đó ngoan ngoãn y như con mèo, khiến con hoảng sợ một phen."

Thái trưởng Công chúa vừa cười vừa lắc đầu, "Cả đám các con, lá gan quá nhỏ, nhớ năm đó..." Mới nói đến đây đột nhiên ngừng lại, Thái trưởng Công chúa thở dài một cái, "Thôi, đều đã trở thành lão thái bà rồi, không nhắc mấy chuyện này nữa, Lục Tụ rót rượu cho mọi người đi. Tiểu Thất cũng uống đi, nói ra thì trong số Túy Hoa Âm này cũng có của phụ thân ngươi năm đó tặng cho ta..."

Yến Trì nhướng mày, "Phụ thân đưa cho người? Phụ thân cũng không uống rượu mà..."

Thái trưởng Công chúa cười nhạo, "Hắn không uống rượu? Hừ, chẳng qua là sau khi nhập ngũ mới thay đổi tính tình thôi. Con nếm thử xem, xem Túy Hoa Âm này so với rượu khác ở kinh thành thì thế nào?"

Yến Trì nghe thấy thế cũng nâng ly, "Kính cô nãi nãi." Nói xong liền ngửa đầu định uống...

"Vết thương của Điện hạ chưa lành, không thể uống rượu."

Mắt thấy Yến Trì đã định uống rồi Tần Hoan mới lên tiếng, lời nói này của nàng có hơi đột ngột, nói ra rồi thì ngay cả bản thân nàng cũng sững sờ, người khác càng sửng sốt hơn nữa. Còn Yến Trì vẫn để nguyên ly rượu ở bên môi.

"Haha, ta quên mất điểm này..." Thái trưởng Công chúa cười lớn tiếng, "Bỏ đi! Bỏ đi! Tiểu y tiên ngồi ở đây, 2 người bọn ta đều là bệnh nhân của nàng, đương nhiên phải nghe lời nàng rồi. Rượu này hôm nay ngươi không có phúc rồi! Bỏ rượu xuống, đổi sang uống trà đi!"

Lời vừa nói ra thì mọi người trên bàn đều cười rộ lên. Yến Trì hạ ly rượu xuống với tốc độ thật chậm thật chậm, còn Tần Hoan lại cong môi cười, nhìn rượu được rót đầy trong ly của mình. Túy Hoa Âm này vốn là rượu cống phẩm của Đại Chu nên chỉ có trong Hoàng thất, dân giân cực kỳ khó có được, ngày xưa Tần Hoan đã được nếm qua một lần, có thể nói là đến giờ vẫn chưa quên được. Nàng không hề cảm thấy bản thân đã ngăn cản nhã hứng uống rượu của Yến Trì, mà chỉ mỹ mãn uống cạn một ly cùng với Thái trưởng Công chúa.

Rượu vừa chảy xuống cổ, mùi vị thơm nồng tinh khiết và mát lạnh đã tản mát khắp người. Bây giờ Tần Hoan mới phát hiện ánh mắt của Yến Trì vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng, cũng không biết có phải mình say rồi hay không mà đáy lòng nàng lại thầm hừ một tiếng không quan tâm. Hơn nữa Giang thị bên cạnh đang gắp thức ăn cho mọi người, Tần Hoan cơm no rượu say nên không hề chú ý đến ánh mắt của Yến Trì đã dần dần sâu sắc lên.

Ăn cơm xong thì Phục Linh đỡ Tần Hoan đi về chỗ Nhạc Ngưng ở, thật ra Túy Hoa Âm cũng không khiến người ta say nặng lắm, thế những không biết có phải thân thể Cửu tiểu thư này không tiếp thu được rượu hay không mà Tần Hoan bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng, vừa mới bước vào phòng đã buồn ngủ rồi. Chờ Phục Linh hầu hạ nàng rửa mặt xong thì Tần Hoan đã nằm xuống giường rồi ngủ luôn. Nhạc Ngưng thì bấy lâu nay chứng kiến được sự dũng mãnh của Tần Hoan, nhìn thấy cảnh đó không khỏi ôm bụng cười.

Do ảnh hưởng của Túy Hoa Âm nên Tần Hoan đã ngủ cả đêm không mộng mị, vừa đến rạng sáng ngày hôm sau, Tần Hoan mới mơ màng mở mắt ra đã nghe thấy giọng nói vừa cuống quýt lại vừa vui mừng của Lục Kỳ!

"Tiểu thư, Tri phủ Đại nhân dẫn người vào Đông uyển rồi!"

Tần Hoan sửng sốt, ngay lập tức ngồi bắn dậy. Hoắc Tri phủ đến bắt Ngụy Ngôn Chi rồi?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back