Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 81-3: Kẻ thần bí trộm rương (3)



Chương 81: Kẻ thần bí trộm rương (3)

Đến lúc đi đến cửa phủ Tần Hoan liền nhắn nhủ người gác cổng vài câu theo căn dặn của Nhạc Ngưng ban nãy. Mặc dù mấy người gác cổng không dám bất kính với Tần Hoan thế nhưng bọn họ cũng sẽ không coi lời của nàng như Thánh chỉ, bọn họ chỉ cung kính đáp lời ngoài mặt thôi rồi chắc chắn sẽ lại lười biếng. Tần Hoan biết trước kết quả như vậy nên cũng chẳng đặt hi vọng gì nhiều ở mấy người gác cổng này, nàng vào phủ rồi đi thẳng đến fdlu.

Vừa về đến viện Tần Hoan đã xông vào bên trong buồng, mở nắp cốc sứ lên nàng đã thấy màu sắc của cục màu đen sì kia đã nhạt đi một chút.

Thấy Phục Linh cũng ngó đầu qua nhìn thì Tần Hoan hỏi thẳng luôn, "Em thấy cái này giống cái gì?"

Phục Linh chớp chớp mắt, "Giống như sợi bông bị vo tròn lại... Giống miếng khăn lau phải mấy thứ dơ bẩn chưa kịp giặt... Còn giống bị mốc... Chà, nô tỳ cũng không nói ra được rõ ràng..."

Tần Hoan lắc đầu, "Chắc chắn Tống Nhu sẽ không ăn sợi bông hay giẻ lau." Nói xong nàng lại đậy nắp lại, "Lại ngâm thêm một đêm đi, ngày mai chắc chắn màu sắc sẽ nhạt hơn hôm nay, cũng sẽ tan ra một chút nữa, hiện tại quá khó đánh giá rồi."

Để chuyện này sang một bên, Tần Hoan phải đi làm thuốc mới cho Yến Trì, mấy hôm nay làm thuốc cho hắn đã trở thành một thói quen của nàng. Mặc dù nàng biết thuốc cũ nàng mang qua chắc chắn hắn vẫn chưa dùng hết, thế nhưng ngày mai nàng phải đến Hầu phủ rồi, nhân tiện làm nhiều một chút cũng tốt. Hôm đó Yến Trì nói hắn chỉ ở lại Cẩm Châu 7 ngày nữa thôi, hôm nay đã là ngày thứ 4 hay thứ 5 rồi nhỉ?

Nàng nhất định phải trở lại kinh thành, biết đâu lần này lại là lần cuối cùng nàng chạm mặt với hắn, sau này đương nhiên Yến Trì sẽ đến trấn thủ Sóc Tây quân. Nàng và hắn vốn là 2 người chẳng có liên quan gì, cho nên gặp hay không gặp cũng chẳng có gì phải thổn thức cả. Nghĩ đến đây đột nhiên nàng lại ngước mắt lên nhìn sang đèn hoa lan đang treo trong phòng.

Mặt nạ Giải Trãi của nàng đâu rồi nhỉ?

Dùng xong bữa tối, Tần Hoan ngồi đọc sách một lúc rồi mới đi ngủ, trước khi ngủ thì Phục Linh cũng ra ngoài kiểm tra vòng quanh viện một lúc sau đó mới quay lại, "Tiểu thư, bên chủ viện bắt đầu làm pháp sự rồi..."

Tần Hoan đã nằm xuống nhưng mới nghe đến thế lại nhíu mày, "Hôm nay là ngày thứ mấy làm pháp sự rồi?"

"Ngày thứ 3." Phục Linh đáp, sau đó thổi tắt đèn trong góc phòng, "Lão phu nhân thích làm mấy thứ này, rõ ràng ngày xưa tiểu thư thoát khỏi đại nạn là chuyện tốt, vậy mà bà ta bắt chúng ta cấm túc tận 7 ngày để làm pháp sự."

Tần Hoan không nói chuyện, trong lòng nàng cũng hiểu được, bệnh mà vị Tam thúc này mắc phải chắc chắn không hề nhẹ, không chỉ có thế mà còn là loại bệnh không sạch sẽ nữa.

Có điều bệnh của gia chủ Tần phủ chẳng ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của Tần Hoan cả, mấy đêm nay nàng ngủ cực kỳ yên ổn không hề mơ thấy ác mộng, khiến cho tinh thần cũng sảng khoái lên rất nhiều. Sáng nay nàng đón ánh bình minh sớm rồi lại đi lòng vòng trong viện, chờ đến khi trên người ướt đẫm mồ hôi rồi mới quay vào nhà ngủ lại. Thân thể Cửu tiểu thư quá yếu, nàng phải nghĩ cách khắc phục mới được.

Ăn sáng xong, Tần Hoan đang chuẩn bị sắp xếp lại thuốc cho Yến Trì thì người gác cổng đã đến bẩm báo rằng Hầu phủ đã cho người đến đón rồi.

Tần Hoan vẫn như mọi khi, dắt Phục Linh cùng theo ra khỏi nhà, trước khi đi nàng lại nhìn thoáng qua cốc sứ trắng. Đúng như nàng dự liệu, màu sắc của cục bông hay mảnh khăn lau gì đó nằm bên trong cốc nước càng ngày càng nhạt. Tần Hoan đã yên tâm hơn rồi, trực tiếp đi thẳng ra khỏi phủ.

Bên ngoài cửa quả nhiên là Bạch Phong, Tần Hoan cũng thấy yên lòng hẳn nên bước nhanh ra ngoài. Bạch Phong hành lễ, cung kính mời Tần Hoan lên xe ngựa, sau đó lòng nàng mới hoàn toàn trấn định lại. Nàng do dự một lúc rồi mới quyết định vén màn xe lên nhìn về góc đường ở phía xa xa, nhìn xong rồi nàng mới thở phào một hơi, hôm nay không có ai lén lút đứng ở chỗ đó nhìn trộm nàng cả.

Bạch Phong cũng không hay biết sự tình bên trong, hắn vung roi rồi cứ thế rời khỏi Tần phủ như mọi lần, suốt dọc đường Tần Hoan cũng chỉ suy nghĩ xem lát nữa quay trở về Tần phủ thì cái cục đen sì kia có hiện ra diện mạo vốn có hay không. Mãi đến khi xe ngựa dừng lại ở trước cổng Hầu phủ rồi thì nàng mới hồi hồn lại, nàng vừa bước xuống xe thì Lục Tụ đã đứng chờ sẵn ở cửa từ sớm, nhìn thấy Tần Hoan xuất hiện nàng liền nhiệt tình tiến lên hành lễ.

Hôm nay Tần Hoan váy xếp ly màu xanh khói thêu hoa lan và áo cánh màu trắng ngọc bích, trên vai là áo khoác lụa cùng màu, tóc búi kiểu bán nguyệt, trên tóc cắm cây trâm bạch ngọc mà Giang thị tặng, nhìn vừa thanh lịch vừa duyên dáng. Làn váy tung bay như những đám mây rơi xuống theo từng bước chân của nàng, trên người Tần Hoan toát ra một tầng tiên khí thanh sạch không giải thích nổi. Lần đầu tiên Lục Tụ nhìn thấy Tần Hoan đã kinh diễm rồi, sau này tiếp xúc nhiều cũng quen mắt, thế nhưng hôm nay thấy nàng như vậy Lục Tụ vẫn ngơ ngẩn không phải ứng kịp.

Tần Hoan mới chỉ có 16 tuổi, chính là một nụ hoa đang thời kỳ chuẩn bị nở rộ, lần trước gặp Tần Hoan ở ven đường còn thấy nàng hơi ốm yếu và hờ hững, còn hiện tại cho dù là biết rõ Tần Hoan có thay đổi nhưng Lục Tụ vẫn không nói được thành lời. Thế nhưng dù có thế nào thì khí chất tỏa ra trên người Tần Hoan cũng tươi đẹp thanh cao hơn hẳn người thường.

"Cửu cô nương mau vào trong, Thái trưởng Công chúa đợi đã lâu rồi."

Tần Hoan mỉm cười, số lần nàng đến Hầu phủ càng nhiều thì mọi người trong Hầu phủ càng chăm sóc nàng kỹ hơn. Hiện tại nàng đã thoải mái hơn rất nhiều rồi.

Tần Hoan bước lên bậc thềm, đang chuẩn bị bước vào trong phủ thì đột nhiên dừng khựng lại.

Cảm giác bị người khác nhìn lén lại đến nữa rồi!

Tần Hoan đột ngột xoay người lại nhìn về phía một tiệm trà ở cách Hầu phủ không xa, thế nhưng khi nàng nhìn đến thì tiệm trà đó cho dù là lầu 1 hay lầu 2 thì đều đang đóng chặt cửa sổ, cùng với lúc nàng xoay người lại thì cảm giác khó chịu khi bị nhìn trộm cũng tiêu biến đi mất.

Lông mày Tần Hoan nhíu chặt, nàng rơi vào trầm tư.

"Cửu cô nương, làm sao thế?"

Lục Tụ cũng giật mình ngạc nhiên, Tần Hoan quay lại lắc lắc đầu, "Không có gì."

Nói xong nàng lại cười cười rồi đi tiếp vào trong. Lục Tụ cũng quay sang hướng tiệm trà kia nhìn những cũng không nhìn ra cái gì bất ổn cả nên đành đi theo Tần Hoan vào phủ.

Tần Hoan đi thẳng đến viện của Thái trưởng Công chúa như mọi ngày, thế nhưng lúc đi ngang qua tiền viện thì lại thấy Từ Hà đang đeo cái rương lớn!

Từ Hà còn phát hiện ra Tần Hoan đến trước, hắn tiến lên hành lễ vấn an với nàng.

"Bái kiến Cửu cô nương! Từ Hà thỉnh an Cửu cô nương..."

Tần Hoan bật cười, "Sao ngươi lại ở đây? Tri phủ Đại nhân cũng đến đây à?"

Từ Hà vội gật đầu, "Phải, hôm qua Tri phủ Đại nhân cho người dán bức họa của Ngụy gia Đại công tử ở khắp nơi trong thành, nhưng tạm thời vẫn chưa có thu hoạch gì. Vì thế hôm nay Đại nhân mới qua đây để bảo Ngụy công tử vẽ lại một bức khác, nhân tiện thẩm vấn tùy tùng của Tống thị thêm lần nữa. Hiện tại nha môn đều hỏi đến những chuyện liên quan đến Ngụy gia Đại công tử, tiểu nhân chỉ đến để hỗ trợ thôi."

Mặc dù Từ Hà là ngỗ tác, thế nhưng hắn cũng ít khi được rèn luyện, đa phần chỉ làm mấy công việc vặt vãnh ở trong nha môn. Nếu có chỗ nào thiếu người thì hắn sẽ bị kéo đến đó để hỗ trợ, mà so với nha sai bình thường thì hắn lại biết chữ nghĩa, thế nên ngoài làm chân chạy vặt ra thì còn có thể hỗ sắp xếp và sao chép công văn. Cho dù lần này nghiệm thi đều dựa hoàn toàn vào tay nghề của Tần Hoan thế nhưng Hoắc Hoài Tín vẫn không đuổi Từ Hà ra ngoài.

Tần Hoan gật đầu rồi nhìn sang rương đồ của Từ Hà, "Đã làm rương mới nhanh như vậy à?"

Vẻ mặt Từ Hà vốn đang bình thường, vừa nghe thấy câu này của Tần Hoan thì trong mắt ánh lên vẻ kích động, "Cửu cô nương có điều không biết! Rương này không phải là tại hạ mới làm lại, mà chính là tên tặc nhân kia lương tâm cắn rứt nên mới trả lại!"

Tần Hoan ngạc nhiên, "Trả lại?"

Từ Hà gật đầu, để chứng minh đây vẫn là cái rương cũ, hắn mở toang nắp rương ra.

"Người xem này, tất cả đồ đạc trong này người cũng đã từng nhìn thấy, vẫn là cái rương ngày xưa. Tất cả đồ bên trong đều còn nguyên, ngay cả... ngay cả những đồ cá nhân của tiểu nhân thì tên tiểu tặc kia cũng trả lại luôn..."

Từ Hà nói xong liền móc móc vào trong tay áo mình, "Đồ cá nhân của tiểu nhân được trả lại rồi, tiểu nhân đã lấy lại được tiền. Bạc mà Cửu cô nương đưa, hiện tại tiểu nhân có thể trả lại Cửu cô nương rồi."

Vừa nói thì Từ Hà vừa dâng mấy lượng bạc lên, "Đa tạ tấm lòng hào hiệp của Cửu cô nương."

Tần Hoan quan sát hắn một lát, nàng nhận thấy việc này hắn không giống với đang giả vờ nên mới gật đầu với Phục Linh. Phục Linh tiến lên nhận lấy số bạc thì Từ Hà mới thở dài nhẹ nhõm mà đứng thẳng người dậy, "Chỉ sợ Cửu cô nương không nhận lại, tiểu nhân phải đa tạ Cửu cô nương rồi."

Con người của Từ Hà mặc dù có chút ngay thẳng của kẻ ngốc, nhưng rốt cuộc thì vẫn là nam tử lại biết chữ nghĩa. Phàm là nam tử mà đã đọc sách rồi thì chắc chắn sẽ đề cao hai từ "khí phách", cho nên Tần Hoan chưa từng nghĩ đến là sẽ tặng bạc cho Từ Hà, còn nếu nói là cho mượn thì khi hắn mang đến trả đương nhiên nàng phải thu về. Thế nhưng điều khiến cho Tần Hoan nghi hoặc nhất chính là tại sao rương đồ của hắn lại được trả trở về?

"Tên tiểu tặc này đúng là có lòng hiệp nghĩa, chẳng lẽ hắn nhận ra Từ ngỗ tác không phải là người giàu có gì nên mới trả rương trở về?"

Tần Hoan trêu trọc, đáy mắt Từ Hà sáng rực lên, "Tiểu nhân cũng nghĩ là như vậy! Người đó chắc hẳn đã nhìn thấy những đồ vật trong rương nên mới cảm thấy tiểu nhân cũng là người nghèo khổ, cho nên hắn mới không đành lòng rồi trả rương đồ về cho tiểu nhân."

Tần Hoan gật đầu, nghi ngờ trong lòng còn chưa tiêu hết, "Hắn trả lại khi nào?"

"Ngay buổi sáng sớm hôm nay! Rương đồ này bị quẳng lại ở ngay trước cửa nha môn, mấy huynh đệ đang canh gác buổi sáng nhìn thấy liền nhận ra đây là rương của tiểu nhân. Chờ lúc tiểu nhân đến nha môn thì bọn họ đã đưa lại."

Vẻ mặt Từ Hà rất phấn khởi, thế nhưng Tần Hoan lại chau mày, "Mang đến nha môn?"

Từ Hà gật đầu, "Đúng vậy, có khi do hắn nhìn thấy mấy bản nghiệm trạng với cả công văn nha môn mà tiểu nhân sao chép ra rồi."

Lông mày Tần Hoan càng nhíu chặt hơn, tên tặc nhân kia cướp đi rương đồ của Từ Hà ở trên phố xá sầm uất, nhưng lại trả về trước cổng nha môn. Thành Cẩm Châu chẳng lẽ có tồn tại mấy vị đại hiệp chính nghĩa hay sao? Nhưng nếu thủ phạm là mấy vị đại hiệp đó thì chẳng lẽ ngay từ đầu bọn họ không phân biệt được ai giàu ai nghèo? Rương đồ này của Từ Hà nhìn bên ngoài cũng chẳng phải đồ nạm vàng khảm bảo đắt tiền gì, nên chẳng có lý gì mấy tên tiểu tặc lại để ý đến cả. Thế nhưng Từ Hà lại không chỉ bị cướp mất 1 lần, cướp xong người ta lại còn trả lại cho hắn.

"Có thấy bị mất vật gì không?"

Tần Hoan không nhịn được nên lại hỏi thêm một câu. Từ Hà lắc đầu, "Không có, tiểu nhân đã kiểm tra qua, nghiệm trạng, công văn, dụng cụ đều còn nguyên! Có điều tiểu nhân thấy rất kỳ quái, người đó lại dám mang rương đến để ở cửa nha môn, hắn thật sự không sợ bị bắt lại hay sao!"

Tần Hoan khẽ gật đầu, Từ Hà nói không sai. Từ xưa đến nay đã là kẻ trộm thì đều sợ và căm ghét quan lại, hắn đã biết Từ Hà là người trong nha môn thì sao lại có thể mang rương đến tận cửa nha môn để trả lại? Là cố tình khiêu khích hay sao?

Thấy vẻ mặt Tần Hoan trầm tư thì Từ Hà cũng nhìn nàng chăm chú. Chuyện này thật sự hơi kỳ quái, chỉ sợ Tần Hoan lại nghi ngờ mấy tình tiết bên trong nên Từ Hà vội giải thích, "Cửu cô nương! Đồ đạc xác thực là không mất thứ gì cả, có điều cũng có một điều quái lạ. Đồ đạc trong rương của tiểu nhân có rất nhiều, thế nhưng chỉ riêng trên bản nghiệm trạng này lại không biết là dính phải cái gì, mùi vì rất lạ, vừa giống với mùi thuốc lại vừa giống với cái gì đó rất thối..."

Tần Hoan nhướn mày, "Đưa đây ta xem nào...:"

Từ Hà vội vàng mở rương lấy bản nghiệm trạng ra, Lục Tụ và Phục Linh đứng bên cạnh cũng liếc nhìn nhau, mặc dù không hiểu vì sao Tần Hoan lại có hứng thú với chuyện này thế nhưng bọn họ không dám quấy rầy. Chỉ trong nháy mắt Từ Hà đã đưa bản nghiệm trạng đến trong tay Tần Hoan.

Tần Hoan cầm lấy, vừa ngửi một cái thì sắc mặt lại càng trở nên nặng nề...

Từ Hà vội vàng hỏi, "Cửu cô nương biết mùi này là cái gì rồi à?"

Đáy mắt Tần Hoan ánh lên vẻ nguy hiểm, giọng nói cũng chưa bao giờ lạnh lùng như thế.

"Đây là mùi của thuốc kim ngọc nối xương."
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 82: Truy bắt hung thủ (1)



Chương 82: Truy bắt hung thủ (1)

"Kim ngọc nối xương?" Từ Hà mở to mắt nhìn, "Đây là thuốc cao à?"

Tần Hoan gật đầu rồi lại cầm nghiệm trạng đưa lên mũi khẽ ngửi thêm lần nữa, lần này nàng càng khẳng định suy đoán của mình hơn, "Chắc chắn là cao kim ngọc nối xương, thuốc này chính là một loại linh dược của Tôn thị ở Dược vương cốc, nghìn vàng khó mua. Ngươi nói có mùi khó ngửi chính bởi vì trong đó có một vị thuốc tên là 'rết vàng', con rết vàng này vốn là độc trùng, khi bắt được thì bỏ thêm đồng rồi ngâm vào giấm chua, sau đó nghiền thành vụn nhỏ, cuối cùng mang đi làm thuốc thì có tác dụng ngoài dự đoán, chỉ có điều mùi hương hơi khó ngửi. Thuốc này có tác dụng lưu thông máu bầm, giảm đau tiêu sưng, nối xương nối gân cốt, là một loại kỳ dược được truyền thừa từ trăm năm nay của Dược vương cốc, ngoài thị trường thì có tiền cũng không mua được, chỉ có thể mua được ở chợ đen hoặc thân thiết với người của Tôn thị trong Dược vương cốc mới tìm được một ít mà thôi."

Từ Hà nghe thấy Tần Hoan đọc vanh vách ra cả đống vị thuốc, cũng là lần đầu tiên hắn được nghe thấy nên đáy mắt không khỏi sáng bừng lên, hắn bội phục, "Quả nhiên Cửu cô nương y thuật cao mình, liếc mắt một cái đã nhận ra vật này, nếu như thuốc này đã khó có được như thế thì tại sao lại nằm trong tay một tên tiểu tặc? Chẳng lẽ thuốc này cũng là do hắn trộm được?"

Tần Hoan lắc đầu, "Có lẽ không phải, thuốc này không dễ có được, cho dù có thì cũng là dùng cho vết thương, nên làm gì có chuyện dễ dàng để người ta trộm mất được. H,eL.i.X wa/tt.p,ad Huống hồ tất cả những thứ khác trong rương của ngươi đều không bị ám mùi, chỉ dính lại trên mỗi bản nghiệm trạng..."

Nói đến đây Tần Hoan mở nghiệm trạng ra, bản nghiệm trạng này khoảng hơn chục trang giấy gai dầu được may lại với nhau tạo thành một quyển sách. Từ trang đầu tiên đến trang những trang gần đây nhất đều ghi chép về quá trình nghiệm thi của Tống Nhu. Tần Hoan nhíu mày, "Vô lý, tuy rằng thuốc này mùi vị rất nồng thế nhưng cũng không phải để gần nhau là ám mùi ngay, nhất định là người đó đã cầm nghiệm trạng trên tay rất lâu mới khiến cho mùi thuốc bị dính vào. Nếu như là một tiểu tặc thì không có lý gì lại không quan tâm đến túi bạc của ngươi, thế nhưng vì sao hắn lại yêu thích không rời đối với bản nghiệm trạng này?"

"Có lẽ mục tiêu của hắn vốn là bản nghiệm trạng này."

Một giọng nói hùng tráng khiến người khác run sợ vang lên. Tần Hoan vừa quay đầu đã nhìn thấy Yến Trì đi vào từ ngoài cửa phủ, hắn đi đến rất nhanh, trên người vẫn mặc bộ đồ đen như trước đây. Hắn nhìn thoáng qua Tần Hoan rồi lại nhìn lướt sang bản nghiệm trạng trong tay nàng, sau đó ngay lập tức đi đến trước mặt nàng.

Đám người Từ Hà, Phục Linh và Lục Tụ đều vội vàng hành lễ, Tần Hoan cũng khẽ nhún người. Yến Trì dừng bước, hắn cầm lấy bản nghiệm trạng trong tay Tần Hoan rồi đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó ánh mắt hơi tối nhìn thoáng qua Tần Hoan rồi mới gật đầu, "Đúng thật là cao kim ngọc nối xương, thuốc này một năm trước ta cũng đã dùng qua một lần rồi, vẫn còn nhớ rõ mùi vị này."

Yến Trì không hỏi vì sao Tần Hoan lại biết mùi vị của thuốc này. Bởi vì hắn thừa biết dù có đi hỏi thì Tần Hoan cũng có cả trăm câu trả lời kín kẽ không chê vào đâu được.

Tần Hoan cau mày, nàng hiểu rất rõ về dược tính của thuốc này. Mặc dù thuốc này rất hiệu nghiệm nhưng thứ nhất là ngàn vàng khó kiếm, thứ hai là không phải trọng thương thì không cần dùng đến, hơn nữa trong đó có con rết vàng và tơ đỉa vàng, cả 2 đều là độc vật. Muốn dùng thuốc này thì phải dùng kèm thêm cả thuốc khác nữa để trung hòa độc tính, bởi vậy nên người dùng thuốc cũng cực kỳ đau đớn. Điều này cũng nói lên rằng một năm trước Yến Trì đã bị thương rất nặng, thậm chí còn bị thương đến tận gân cốt.

Mặc dù trong lòng nàng hiểu rõ nhưng lại không hề nói ra ngoài miệng, cũng không hề hỏi vì sao Yến Trì lại đi đến từ bên ngoài phủ, nàng chỉ hỏi, "Điện hạ cho rằng kẻ đó chỉ vì bản nghiệm trạng trong rương này?"

Yến Trì gật đầu, "Ta mới chỉ nghe một nửa thôi, rương đồ này của ngươi là bị người ta lấy trộm?"

Từ Hà hơi sợ hãi khi nhìn Yến Trì, nghe thấy thế vội vàng gật đầu lia lịa, "Vâng vâng, rương đồ của tiểu nhân hôm đó là bị người ta ăn cắp ở ngoài chợ. Ngay lúc tiểu nhân hoang mang lo sợ thì gặp được Cửu cô nương hào phóng tặng cho ngân lượng. Thế nhưng không ngờ đến ngay sáng nay tên tiểu tặc kia lại trả rương về cho tiểu nhân, chẳng những không hề trộm đi ngân lượng của tiểu nhân mà đồ đạc bên trong cũng không mất thứ gì cả."

Yến Trì nhíu mày, "Là hôm nào?"

Từ Hà chớp mắt, "Chính là hôm mà Cửu cô nương đến nghĩa trang cùng với chúng ta."

Yến Trì nheo mắt, Tần Hoan nghe thấy thế cũng bắt đầu suy nghĩ rồi đột nhiên hỏi, "Ngươi nói lần trước cũng bị trộm mất bao đựng nghiệm trạng, ngươi thử nhớ lại xem, lần đầu tiên ngươi bị mất đó là ngày nào?"

Từ Hà trầm tư suy nghĩ, chẳng bao lâu sau ánh mắt hắn sáng lên, "A! Tiểu nhân nhớ ra rồi, chính là hôm đầu tiên chúng ta đến nghĩa trang! Ban đầu đúng là tiểu nhân đeo rương theo, thế nhưng đến buổi chiều vẫn còn có rất nhiều công văn vẫn chưa sao chép xong cho nên tiểu nhân mới để nghiệm trạng cùng với công văn vào chung trong bao vải để mang về nhà. Ngay trên đường về thì bao vải đã bị lấy mất."

"Đó là bản nghiệm trạng đầu tiên, chỉ có 2 trang giấy cho nên tiểu nhân vẫn chưa khâu lại thành sách. Cũng may mà trí nhớ tiểu nhân không tệ nên về nhà đã chép lại bổ sung rồi." Nói đến đây sắc mặt Từ Hà không được tự nhiên, "Bởi vì sợ Tri phủ Đại nhân truy cứu cho nên tiểu nhân chưa từng bẩm báo chuyện này lên, lúc ấy trong bao vải của tiểu nhân còn có mấy chục văn tiền nên chỉ nghĩ đấy là một tên tiểu tặc tầm thường."

Từ Hà trợn mắt, "Ý của Cửu cô nương, hai lần lấy trộm này đều do cùng một tên tiểu tặc?"

Tần Hoan liếc nhìn Yến Trì, có lẽ do thấy được vẻ chắc chắn trong mắt Yến Trì cho nên nàng mới gật đầu, "Cực kỳ có khả năng này, lần đầu tiên do hắn nhìn thấy trong bao vải không có đồ gì quan trọng cho nên mới không trả lại. Đến lần thứ 2 thì trong rương chính là dụng cụ mưu sinh của ngươi cho nên hắn mới mang đến trả. Chứng tỏ người này không phải là tiểu tặc, chắc chắn là hắn đã biết thân phận ngỗ tác của ngươi nên mới cố ý lấy trộm bản nghiệm trạng."

Nói xong Tần Hoan lại híp mắt, "Hiện tại vụ án lớn nhất thành Cẩm Châu chính là án mạng của Tống tiểu thư, ngay cả dân chúng bình thường cũng biết ngày nào sai dịch nha môn cũng đi qua đi lại nghĩa trang là vì vụ án này, cho nên hắn cũng không thể không biết được. Có thể nhận ra hắn chính là muốn nhắm vào án mạng của Tống tiểu thư, bởi vì muốn biết nội tình cho nên mới giả vờ làm tiểu tặc."

Yến Trì tiếp lời, "Kim ngọc nối xương có tác dụng nối xương nối gân cốt, một người bị thương ở xương cốt mà lại có tiền để đi mua thuốc này, lại còn chú ý đến án mạng của tiểu thư Tống gia, vậy thì người này có thể là ai?"

Nói xong Yến Trì dùng ánh mắt suy xét mà liếc nhìn Từ Hà. Từ Hà nghiêm mặt sau đó trợn tròn mắt nói, "Là Ngụy gia Đại công tử! Là Ngụy gia Đại công tử mà Tri phủ Đại nhân đã ra lệnh lùng bắt khắp thành!"

Yến Trì thu hồi ánh mắt, Tần Hoan lại gật đầu, "Có lẽ phải mời Tri phủ Đại nhân ra ngoài một lúc vậy!"

Trong lòng Từ Hà kích động không thôi, đến mức mà lồng ngực cũng phập phồng lên xuống, "Được, xin Cửu cô nương đợi tiểu nhân một lát!" Nói xong thì bản thân cũng xoay người đi thẳng đến tiền viện.

Tần Hoan nhìn Yến Trì, cuối cùng vẫn cất lời, "Vết thương của Điện hạ thế nào rồi?"

Yến Trì nhìn chằm chằm vào Tần Hoan, "Ngươi là đại phu đã nhận tiền khám bệnh của ta, câu này ngươi phải hỏi chính bản thân mình chứ?"

Tần Hoan bị câu này của hắn làm cho á khẩu, thế nhưng ngay lúc này Từ Hà đã dẫn Hoắc Hoài Tín đi từ bên trong ra. Vẻ mặt Hoắc Hoài Tín vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, vẫn còn đang chất vấn Từ Hà, "Cái gì mà Ngụy gia Đại công tử xuất hiện? Ai cho ngươi nói năng bậy bạ như vậy..."

Từ Hà cười khổ, "Đại nhân không tin tiểu nhân thì thôi, chẳng lẽ ngay cả Cửu cô nương và Điện hạ người cũng không tin sao? Đại nhân cứ hỏi Cửu cô nương, tiểu nhân cũng không nói rõ hết được..."

Hoắc Hoài Tín thấy Tần Hoan và Yến Trì đứng ở bên ngoài nên mới đổi sang bộ mặt tươi cười, "Trì Điện hạ, Cửu cô nương... Vừa rồi Từ Hà nói cụ thể là như thé nào? Ngụy gia Đại công tử xuất hiện rồi sao?"

Tần Hoan nhìn ngó xung quanh, Lục Tụ nhìn thấy thế tự hiểu ý mà đứng ra bên cạnh chờ. Lúc này Tần Hoan mới nhắc lại những lời ban nãy nói với Từ Hà khiến cho đôi mắt Hoắc Hoài Tín càng lúc càng trợn to. Đến lúc nàng nói xong thì đôi mắt vốn nhỏ hẹp của ông cũng đã trợn to tròn như quả chuông rồi!

"Nói như vậy... Nói như vậy thì Ngụy gia Đại công tử thật sự đã đến thành Cẩm Châu rồi? Không chỉ có vào thành mà lại còn theo dõi Từ Hà để lấy đi bản nghiệm thi của Tống tiểu thư?!"

Tần Hoan gật đầu, "Tạm thời có thể suy đoán như vậy."

Hai tay Hoắc Hoài Tín chụp mạnh vào nhau, "Haha, đúng là chẳng tốn công sức chút nào! Không ngờ rằng chính hắn lại dâng mình đến cửa! Ta còn tưởng rằng hắn đã chạy mất rồi nên đang định đi sang cả những châu huyện khác dán cáo thị. Một khi đã như vậy thì muốn bắt hắn cũng dễ dàng hơn rồi! Chúng ta lại đến nghĩa trang lần nữa, dùng Từ Hà làm mồi nhử khiến hắn xuất hiện thì chẳng phải chuyện đã thành rồi sao?!"

Suy cho cùng thì Hoắc Hoài Tín cũng đã phá rất nhiều vụ án, vừa nghe đã biết rõ điểm mấu chốt mà Ngụy gia Đại công tử chú ý đến, cho nên cũng dễ dàng nghĩ ngay ra được phương pháp dụ hắn mắc mưu. Ban đầu Hoắc Hoài Tín vốn cho rằng để bắt được Ngụy gia Đại công tử chẳng khác nào mò kim đáy bể, nhưng trước mắt nhờ có Tần Hoan suy đoán ra được nhiều manh mối như thế từ mùi thuốc dính trên bản nghiệm trạng, khiến cho ông cảm thấy chỉ cần không đến 2 ngày là có thể phá được vụ án này rồi!

"Thật sự rất cảm tạ Cửu cô nương, chỉ nhờ vào mùi thuốc dính trên bản nghiệm trạng mà có thể giúp Hoắc mỗ tiết kiệm biết bao nhiêu công sức. Lần này... lần này Hoắc mỗ thật sự là cực kỳ cực kỳ cảm tạ Cửu cô nương, đợi sau khi vụ án này kết thúc thì đích thân Hoắc mỗ sẽ mở yến tiệc giành riêng cho Cửu cô nương!"

Hoắc Hoài Tín khom người cảm tạ, cong người gần như cúi rạp xuống đất, cũng coi như là cực kỳ chân thành. Tần Hoan vội tránh sang một bên, "Tần Hoan không dám nhận, những điều này cũng chỉ là phỏng đoán của Tần Hoan mà thôi, có thể thành công hay không vẫn còn phải dựa vào an bài sau này của Tri phủ Đại nhân. Hy vọng Tri phủ Đại nhân sớm ngày phá án."

Hoắc Hoài Tín lại liên tục nói cảm tạ, Tần Hoan phải cắt lời, "Thái trưởng Công chúa đang chờ, Tần Hoan không quấy rầy Tri phủ Đại nhân thêm nữa, xin cáo lui trước." Nàng nói xong thì nhún nhún người rồi đi về hướng tiểu viện của Thái trưởng Công chúa.

Yến Trì cũng nói, "Tri phủ Đại nhân cứ bận việc đi."

Thấy 2 người bọn họ đều muốn đi rồi nên Hoắc Hoài Tín lại ôm quyền nói lời cảm tạ thêm lần nữa, cực kỳ thoải mái nhìn bóng 2 người rời đi. Đến lúc bọn họ đi khỏi rồi thì Hoắc Hoài Tín tràn đầy phấn khởi mệnh lệnh cho Từ Hà, "Đi, gọi Tề bổ đầu đến đây, không cần phải thẩm vấn cái gì nữa, hiện tại chúng ta đến nghĩa trang luôn. Ta đoán là có lẽ Ngụy gia Đại công tử đang nhìn chằm chằm vào động tĩnh của nha môn chúng ta rồi!"

Ra lệnh xong thì Từ Hà vội vàng tuân theo, rất nhanh sau đó Hoắc Hoài Tín dẫn theo nhân mã phủ nha vội vàng chạy đến nghĩa trang.

Bên trong phủ, Tần Hoan và Yến Trì từ từ đi đến viện của Thái trưởng Công chúa.

"Điện hạ có cảm thấy hơi kỳ quái không?"

Yến Trì nghiêng đầu nhìn về phía Tần Hoan, hôm nay Tần Hoan mặc bộ váy áo màu xanh khói, nhìn từ góc độ của hắn sang thì vừa vặn có thể thấy được góc nghiêng hoàn mỹ của nàng, "Kỳ quái chỗ nào?"

Yến Trì hỏi xong thì ánh mắt vẫn dính chặt trên mặt Tần Hoan.

"Ngụy gia Đại công tử từ cách xa nghìn dặm đuổi đến đây, chẳng lẽ chỉ vì giết Tống Nhu? Cho dù hắn hạ thủ chỉ vì tranh chấp hay hiểu nhầm nào đó, thì tại sao hắn lại không hề che đậy hay đánh lạc hướng gì cả mà thậm chí còn cố tình đuổi theo đến tận đây? Nếu ta là hắn, phạm tội xong nếu không đi đầu thú thì đương nhiên sẽ tìm cách để bản thân mình thoát tội, bằng mọi giá phải tạo ra một chứng cứ ngoại phạm không có mặt ở hiện trường mới đúng."

"Nói ra thì người của ta ở kinh thành ngoài đưa tin tức thì còn báo cáo cả những chuyện khác liên quan đến Ngụy phủ và vị Đại công tử này. Ngày đó ta đã đưa cả thư báo cho Tri phủ Đại nhân xem, nhưng lúc đó căn bản vẫn chưa hoài nghi đến Ngụy Đại công tử, nên có lẽ cũng không mở ra đọc."

Yến Trì vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Hoan, nói xong câu này rồi mới khẽ dời mắt đi.

Tần Hoan ngước nhìn, "Ồ...? Điện hạ có thể nói ra không?"
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 82-2: Truy bắt hung thủ (2)



Chương 82: Truy bắt hung thủ (2)

Tần Hoan tò mò nên cũng nhìn chằm chằm vào Yến Trì, hắn cảm nhận được ánh mắt của nàng nên thần sắc hơi lộ ra ý cười, "Ngụy gia Đại công tử, tên thật là Ngụy Kỳ Chi, là con vợ cả của gia chủ Ngụy gia cùng với tiểu thư Quốc Công phủ, do là con trai trưởng cho nên trong nhà hết mực sủng ái. Trước đây cũng từng có tin đồn Ngụy gia và Quốc Công phủ thân càng thêm thân, thế nhưng sau này Ngụy gia suy tàn, dần dần Quốc Công phủ cũng chướng mắt Ngụy gia, mà vị con trai trưởng này vốn tâm cao khí ngạo lại biết rõ tâm tư của ông ngoại mình và cữu cữu, cho nên mới không hề thích lui tới cùng với Quốc Công phủ. Không chỉ thế, người của ta còn điều tra ra được có vài lần hắn cãi vã với Quốc Công phủ mà chẳng kiêng nể gì khiến đám hạ nhân ai cũng biết."

"Vị Ngụy gia Đại công tử này thích đàn là thật, thế nhưng chẳng kiên trì được bao lâu đã chuyển sang thích thuần dưỡng bảo mã, vì thế tiêu xài rất phung phí. Ngoài ra thói quen của hắn cũng hơi đặc biệt, đồ đạc trong nhà đều không được sơn lên, tất cả đều phải làm bằng sứ. Còn nữa, đúng thật là hắn thuận tay trái, nghe đồn bởi vì hắn thuận tay trái nên ngay từ bé đã luôn luôn bị người đời phỉ nhổ, trên người hiện ra nhiều nốt đỏ đáng sợ, sau này chuyển sang dùng tay phải thì mới tốt dần lên."

"Ngụy Ngôn Chi chính là thứ tử con của thiếp, 5 năm trước mẫu thân thân sinh đã chết vì bệnh tật, từ 6 năm trước hắn đã được mang đến nuôi dưỡng trong viện của chủ mẫu. Hắn rất thân thiết với Ngụy Kỳ Chi, từ bé đã đi học chung, Ngụy Kỳ Chi làm cái gì thì hắn cũng làm theo cái đó, Ngụy Kỳ Chi thuần mã thì hắn đi lắp yên, Ngụy Kỳ Chi thích đàn thì hắn học cách đẽo đàn. Ngụy Kỳ Chi muốn gia nhập vào Tuần phòng doanh thì hắn cũng đi chung cùng nhau rèn luyện. Có điều sau này tính cách Ngụy Kỳ Chi kiêu ngạo, không muốn nhận ân huệ gì từ Quốc Công phủ nên cuối cùng chỉ có Ngụy Ngôn Chi gia nhập vào Tuần phòng doanh."

"Có tin đồn vì việc này mà Ngụy Kỳ Chi trở mặt với Ngụy Ngôn Chi. Hạ nhân cũng đã từng thấy Ngụy Kỳ Chi đánh nhau với Ngụy Ngôn Chi nhưng Ngụy Ngôn Chi chưa bao giờ đánh lại. Trên dưới Ngụy phủ ai ai cũng ca ngợi vị Nhị công tử này, ngay cả Quốc Công phủ cũng hận vì sao Nhị công tử lại không phải là con ruột của tiểu thư Quốc Công phủ. Thậm chí chân của Ngụy Kỳ Chi cũng do vị cữu cữu ruột này đánh gẫy, vì thế tiểu thư Quốc Công phủ còn ầm ĩ đòi treo cổ tự tử. Nhưng vì hôn sự của Tống Nhu cho nên ngoài mặt hai nhà vẫn sóng êm bể lặng, việc này thì chỉ có vài nô tỳ thân cận mới biết được thôi."

Yến Trì nói không nhanh không chậm, Tần Hoan nghe thấy thế vô tình bước chân cũng chậm hẳn lại. Thường ngày chỉ cần đi 1 khắc là đến, thế nhưng hiện tại đã đi được 1 khắc rồi nhưng mới được khoảng 6 phần quãng đường. Lục Tụ và Phục Linh đi theo ở phía xa đương nhiên không dám quấy nhiễu 2 vị chủ tử nói chuyện, mà đứng từ xa nhìn lại chỉ thấy bóng dáng 2 người này rất xứng đôi vừa lứa. Bọn họ tính cách tương hợp, rõ ràng chỉ mới quen biết có nửa tháng, còn chưa tính là bạn bè quen thuộc, thế nhưng nhìn qua thì lại thấy cực kỳ giống như bạn chí cốt lâu năm vậy.

Càng kỳ quái hơn nữa, vị Duệ Thân vương Thế tử Điện hạ với danh xưng Ma vương khi đứng ở bên cạnh Tần Hoan thì toàn bộ khí phách ngang tàng cao cao tại thượng khiến người đời ai cũng khiếp sợ kia chẳng hiểu sao lại tiêu biến hết. Một bên là Yến Trì kiêu ngạo vô song, còn một bên là Tần Hoan với khí chất cao quý tao nhã lại thuần khiết như hoa lan mùa thu. Nàng sánh vai đi bên cạnh Yến Trì, dáng vẻ trầm tĩnh và độc lập của nàng không hề bị lu mờ bởi hắn, thậm chí còn bổ sung cho nhau càng thêm rực rỡ, khiến người bên ngoài nhìn vào bọn họ trông rất cảnh đẹp ý vui.

Tần Hoan nghe xong lời Yến Trì nói, sắc mặt hơi tối lại, "Nói như thế thì thân phận của Ngụy gia Nhị công tử cũng không có chỗ nào khó xử. Ngoại trừ xuất thân ra thì hắn đối nhân xử thế hay làm việc thì đều rất thỏa đáng, chắc hẳn gia chủ Ngụy gia rất hài lòng về hắn."

Yến Trì gật đầu, "Đúng là như thế, gia chủ Ngụy gia đối xử bình đẳng với hai người bọn họ, thậm chí còn tán thưởng hắn nhiều hơn. Có điều..." Yến Trì đột ngột dừng lại, giọng nói trầm hẳn xuống, "Có điều trên đời này không có gì hoàn hảo, con người mà hoàn hảo quá thì chắc chắn là giả dối. Trong lòng ta vẫn còn nghi vấn, nhưng lần này do thời gian quá gấp rút cho nên mới không điều tra kỹ càng mọi chuyện được."

Tần Hoan trầm ngâm một lát, "Đúng là trên đời này không có gì hoàn hảo cả, chỉ hy vọng biểu hiện của Ngụy gia Nhị công tử đều là tự nhiên. Nếu như trong lòng hắn có oán hận nhưng vẫn phải thể hiện sự vui vẻ đón nhận ra ngoài mặt thì chắc hẳn trong tim hắn phải cực kỳ đau khổ."

Nói xong Tần Hoan lại nhìn về phía Yến Trì, "Ngụy gia Đại công tử quả thật đã bị nguyền rủa?"

Yến Trì lắc đầu, "Đương nhiên ta không tin vào mấy chuyện nguyền rủa, đây tuy là bí mật không thể nói rõ của Ngụy phủ và Quốc Công phủ thế nhưng phàm là hạ nhân sống ở đây lâu thì đều biết đến chuyện này. Ta nghĩ thật sự đã xảy ra chuyện gì đó."

"Trên đời này nguyền rủa hay quỷ thần thì đều là con người làm ra, trước đây Ngụy gia cũng là danh gia vọng tộc, cho nên mấy chuyện ẩn khuất này người ngoài cuộc như cũng ta không thể hiểu hết cũng đúng."

Trong giọng nói của Tần Hoan có cảm giác rất lạnh lùng, khiến cho Yến Trì quay sang nhìn thẳng vào nàng, "Cửu cô nương đã từng chứng kiến rất nhiều tranh đấu bên trong các nhà danh gia vọng tộc?"

Hắn vừa hỏi xong thì Tần Hoan mới âm thầm rùng mình, "Đương nhiên không phải, chỉ là tấm gương Tần phủ ngay trước mặt. Trung Dũng Hầu phủ ở kinh thành, Tam phòng ở Cẩm Châu, đâu cũng không hề thiếu mấy việc tranh đấu này, suy nghĩ một chút là hiểu thôi."

Ánh mắt Yến Trì sâu sắc nhìn nàng một chút rồi cong môi không nói lời nào.

Tim Tần Hoan đập nhanh hơn một nhịp, nói chuyện cùng Yến Trì thật là mệt, hắn nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiều, chẳng biết lúc nào sẽ bị hắn nhìn ra sơ hở. Đang mải nghĩ ngợi thì Tần Hoan ngẩng đầu lên đã thấy viện của Thái trưởng Công chúa ngay trước mặt, trong lòng mới buông lỏng ra một chút, nàng vội bước nhanh hơn.

Tần Hoan suy nghĩ không sai, đúng là Yến Trì rất nhạy cảm, hắn đương nhiên nhận ra nàng đang lúng túng muốn chạy trốn. Hắn cong cong khóe môi, sắc mặt cũng tươi lên nhiều, càng ngày hắn lại càng hiểu rõ chuyện gì có thể khiến cho Tần Hoan căng thẳng, mặc dù trong chốc lát hắn vẫn chưa nhận được đáp án mình mong muốn thế nhưng ít nhất cũng khiến cho hắn xác định được phương hướng.

Tần Hoan bước vào viện, hôm nay lại không thấy Thái trưởng Công chúa ngồi trong buồng mà người đang được Nhạc Ngưng và Giang thị đỡ 2 bên đi bộ từng bước từng bước nhỏ xung quanh sân. Nhạc Thanh đứng phía sau cũng đang cầm một cuốn sách gì đó đọc cho Thái trưởng Công chúa vừa nghe vừa đi lại. Hắn nghe thấy tiếng bước chân, nhìn thấy người đến là Tần Hoan thì vội vàng quẳng cuốn sách xuống rồi chạy đến bên cạnh nàng.

"Cửu cô nương sao lâu như thế mới đến đây? Lục Tụ ra ngoài cũng được gần nửa canh giờ rồi!"

Thấy Nhạc Thanh niềm nở như vậy khiến bước chân Thái trưởng Công chúa ngừng hẳn lại, bà liếc nhìn Giang thị một cái nhưng Giang thị lại có ý định mặc kệ. Đáy mắt bà hơi tối lại, "Hoan nha đầu, mau đến đây..."

Tần Hoan còn chưa trả lời câu hỏi của Nhạc Thanh, vội vàng chạy lên hành lễ, Giang thị đỡ nàng dậy, "Hoan nhi đến rồi là tốt, con đi dạo cùng với mẫu thân đi, ta phải đến tiền viện xem thử."

"Phu nhân cứ bận rộn đi." Tần Hoan chạy qua nâng tay Thái trưởng Công chúa.

Giang thị cười rồi rời đi, Thái trưởng Công chúa nhìn nhìn Nhạc Thanh rồi lại nhìn Yến Trì, "Sao các ngươi lại đến đây cùng nhau?"

Yến Trì khẽ cười, "Lúc con hồi phủ đã thấy Cửu cô nương đang dừng chân ở tiền viện, cho nên mới tiện đường cùng đến đây."

"Ồ...?" Thái trưởng Công chúa nhướn mày rồi lại nhìn Tần Hoan, "Chẳng trách vì sao lâu như thế con mới đến đây, hóa ra là gặp Hoắc Tri phủ ở tiền viện à?"

Tần Hoan gật gật đầu, Lục Tụ đứng bên cạnh không nhịn được mới nói, "Lão phu nhân không biết đấy thôi, hôm nay Cửu cô nương lại giúp Tri phủ Đại nhân một đại ân, nô tỳ đứng bên cạnh nghe mà đã cảm phục không thôi rồi!"

Đáy mắt Thái trưởng Công chúa sáng lên, chỉ chỉ vào ghế đá có trải nệm, Nhạc Ngưng và Tần Hoan hiểu ý cùng nhau đỡ bà đến đó ngồi xuống. Thái trưởng Công chúa nhìn Lục Tụ nói, "Sao lại thế? Ngươi nói hết ra xem nào."

Lục Tụ hồ hởi kể lại cực kỳ sinh động, nào là Tần Hoan và Từ Hà gặp mặt ra sao, hỏi chuyện làm mất rương thế nào, làm sao phát hiện bên trên nghiệm trạng có mùi kim ngọc nối xương, "Cửu cô nương chỉ nhờ ngửi ra được mùi của kim ngọc nối xương, lại hỏi thời điểm lần trước Từ ngỗ tác bị mất đồ, sau đó đoán ra được tên tiểu tặc trộm đồ là ai, hiện tại Tri phủ Đại nhân đã ra ngoài bố trí rồi. Lão phu nhân, người nói xem vì sao Cửu cô nương chỉ nhoáng cái mà đã có thể nghĩ đến nhiều chuyện như vậy, ngay cả thuốc cũng chỉ ngửi một cái là nhận ra!"

Thái trưởng Công chúa nghe xong vui mừng đến mức mặt mày sáng trưng, "Ngươi nghĩ Hoan nha đầu cũng trì độn như ngươi à? Y thuật con bé cao minh nên đương nhiên nhận ra được thuốc này." Nói xong bà lại nhìn Tần Hoan cảm thán, "Con đúng là tiểu Bồ tát, đi đến đâu cũng có thể giúp đỡ người khác. Lần này Hoắc Tri phủ phá án xong chắc chắn phải cảm tạ ngươi thật đàng hoàng, nếu không thì chính ta bắt hắn phải tạ!"

Tần Hoan cười yếu ớt, "Hoan nhi cũng chỉ là may mắn thôi, không dám nhận cảm tạ gì cả. Hôm trước lúc gặp Từ ngỗ tác trân đường con còn chưa ý thức được những chuyện này, huống chi đây cũng chỉ là việc nhỏ, không đáng để Tri phủ Đại nhân phải hậu tạ."

Thái trưởng Công chúa lắc đầu, "Cũng không thể nói như vậy, vụ án lần này hắn bị kẹt giữa 2 bên, cả An Dương Hầu phủ và Tống Quốc công phủ đều không thể xem nhẹ cho nên trong lòng hắn sốt ruột hơn ai hết. Con đã giải được vấn đề cấp bách cho hắn, đương nhiên đáng phải hậu tạ!"

Nhạc Thanh cũng nói thêm vào, "Cửu cô nương đúng thật là lợi hại, không chỉ có y thuật cao minh mà suy nghĩ lại rất tỉ mỉ. Chỉ bằng một vị thuốc thôi cũng đoán ra được nhiều chuyện như thế, nếu cô nương là nam nhi thì nhất định có thể đi theo con đường hình ngục trở thành Thanh thiên đại nhân trong lòng dân chúng rồi!"

"Nhị công tử khen nhầm rồi, Tần Hoan chỉ gặp may mắn mà thôi."

Tần Hoan cụp mắt, trả lời Nhạc Thanh đúng lễ đúng nghĩa, giọng nói cũng có vẻ xa cách. Thái trưởng Công chúa nghe thấy thế sắc mặt cũng hơi tối lại. Nhạc Thanh cũng không cố tình bắt bẻ, hắn bước đến gần thêm 2 bước rồi nói, "Cửu cô nương nói trước đây đã đọc qua không ít sách về hình ngục, ngoại trừ sách của Thẩm đại nhân thì Cửu cô nương đã đọc những gì rồi? Có từng xem qua tranh vẽ về những bậc kỳ tài xử án bán trên phố chưa?"

Tần Hoan trả lời đúng chuẩn mực, "Ngoài sách của Thẩm đại nhân, Tần Hoan có đọc qua mấy cuốn sách linh tinh khác, đều không đáng nhắc đến. Các tranh vẽ mà Nhị công tử nói Tần Hoan cũng đã từng nhìn qua một ít, lúc rảnh rỗi không có gì làm thì lấy ra giết thời gian vậy thôi."

Đáy mắt Nhạc Thanh sáng lên, càng thêm hứng thú, "Thật khéo quá, bình thường ta cũng hay xem mấy thứ này, 2 ngày trước ta tìm được trong hiệu sách kia khoảng chừng trăm bản vẽ về Bao công xử án, bên trên đều vẽ những tình tiết rất kỳ lạ. Nếu như Cửu cô nương thích thì lát nữa ta bảo người gói lại đưa cho cô nương mang về Tần phủ xem thử?"

Ánh mắt Tần Hoan chớp lóe, nàng mím môi nói, "Đa ta ý tốt của Nhị công tử, xem tranh vẽ này là sở thích lúc nhỏ của Tần Hoan, nhưng hiện tại cũng không xem được bao nhiêu nữa. Dạo này Tần Hoan đang mải đọc mấy cuốn sách về y thuật, chỉ sợ là không có thời gian xem tranh rồi."

Trong lòng Thái trưởng Công chúa thở dài một hơi, trừng mắt lườm Nhạc Thanh một cái oán trách, "Tên tiểu tử hồ đồ nhà ngươi, không cho ngươi quấy nhiễu Hoan nha đầu tu tập y thuật, nó còn nhỏ tuổi đã có thành tựu như vậy, tương lai chắc chắn còn có thể làm nên đại sự. Cũng không cho phép ngươi làm cho nó phân tâm, mấy cái bản vẽ bỏ đi này để tự bản thân ngươi nhìn chơi là được rồi." Nói xong bà lại bất đắc dĩ, "Nhìn xem Hoan nha đầu người ta kìa, tận tâm tận lực đi trên con đường mình đã chọn. Chẳng phải ngươi muốn nhập ngũ sao, hình như 2 hôm nay thấy ngươi ít đến quân doanh rồi thì phải..."

Nhạc Thanh hơi thất vọng gãi gãi đầu, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười tươi sáng. Bao công chính là danh thần của triều trước, đã xử lý được vô số vụ kỳ án, có danh tiếng rất tốt và còn được ca ngợi là Thanh thiên. Cho đến hiện tại, vị quan viên được dân chúng ca tụng là Thanh thiên thì cũng là một chuyện cực kỳ vinh quang. Trước đây hắn đã nghe thấy vài câu chuyện về Bao công xử án, tuy không thích lắm nhưng nghĩ đến Tần Hoan nói nàng từng yêu thích những thứ này nên mới cho người đến hiệu sách tìm tòi, thậm chí còn ra giá cao để mua về rất nhiều bản khó tìm lẫn bản đơn lẻ. Hắn vốn muốn tặng vật quý, nào ngờ giai nhân hiện tại đã thay đổi sở thích, mà lại còn là sở thích mà hắn không thể chạm đến được. Chắc chắn hắn không thể mặt dày mà nói rằng hắn cũng muốn đi học y thuật được!"
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 83: Bắt được hung thủ (1)



"Quận chúa, người xem đây là cái gì?"

"Hả?" Nhạc Ngưng quay sang nhìn vào trong khay, "Xem cái gì?"

Tần Hoan căng mắt lên nhìn cẩn thận vào trong khay, nàng bê khay lên lắc trái lắc phải, có thể là do thay đổi góc độ ánh sáng nên đột nhiên có gì đó lóe lên. Vụn giấy mộc mạc nằm rải rác trên khay có cái gì đó lóe sáng.

Nhạc Ngưng cũng nhìn thấy, "A, ta thấy rồi, nhưng đó là cái gì..."

Nói xong nàng nắm chặt lấy tay Tần Hoan rồi sau đó lại ấn khay xuống. Lần này Tần Hoan đã nhìn thấy chỗ nào lóe sáng lên rồi, nàng chỉ đơn giản nhặt mảnh vụn đó lên rồi giơ giơ ra hướng cửa sổ. Làm thế này thì có thể phân biệt rõ ràng được cái gì vừa mới lóe lên, "Đây là... bột vàng?"

"Bột vàng?" Nhạc Ngưng thò đầu sang xem xét vụn giấy kia cùng với Tần Hoan.

Cục giấy màu xám tro bị mục nát chỉ còn lại có một sợi rất mỏng, đã không còn cảm thấy được đường vân trên giấy nữa. Thế nhưng ở bên trong cục giấy lại có một chấm bột vàng cực kỳ nhỏ không khác gì tro bụi, nếu như Tần Hoan không phát hiện ra thì có lẽ cũng sẽ bị bỏ sót.

"Tống Nhu là người bị chặt đầu nên mới chết, chứ không phải nuốt vàng mà chết, sao trong bụng nàng ta lại có bột vàng?"

Ngón tay Tần Hoan vẫn đang vung vung mảnh vụn kia lên nhìn, lông mày nhíu chặt lại, nàng lắc đầu, "Không phải, không phải bột vàng..."

Nàng tập trung suy nghĩ, một lúc sau bỗng nhiên đáy mắt sáng lên, "Ta biết rồi!"

Nhạc Ngưng quay đầu lại nhìn, "Biết cái gì!?"

"Ta biết đây là giấy gì rồi!"

Nhạc Ngưng hơi kinh ngạc, "Ngươi biết đây là giấy gì rồi hả?"

Tần Hoan gật đầu, "Đây là giấy Duệ Kim!"

Nhạc Ngưng ngẫm nghĩ, "Là loại giấy Duệ Kim mà người ta còn gọi là giấy Sái Kim à?"

Tần Hoan gật đầu, Nhạc Ngưng lại hỏi, "Sao ngươi lại biết?"

Tần Hoan chỉ vào vụn giấy có ánh vàng trên bàn rồi nói, "Cái này không phải là bột vàng, nếu như là bột vàng thì ngay lúc chúng ta lấy ra đã có thể dễ dàng nhìn thấy rồi. Ngươi nhìn kỹ lại xem, nhìn ánh sáng phản chiếu của nó không được sáng rõ như bột vàng, cho nên đây chỉ là đá vàng thôi."

Nhạc Ngưng không hề biết những thứ này, ngay cả đá vàng cũng chưa từng được nghe qua, Tần Hoan liền tiếp tục nói, "Giấy Sái Kim ngươi biết rồi đó, là giấy chỉ giành cho quý tộc mới dùng. Ngay cả nhà phú quý như Tần phủ thì cũng chỉ dùng để viết bái thiếp lúc trong phủ có đại yến thôi, tuyệt đối không tùy tiện lấy ra để viết thư hay luyện chữ được. Còn giấy Duệ Kim này mặc dù đắt hơn nhiều so với giấy bình thường làm từ tre trúc, nhưng lại tiện lợi hơn giấy Sái Kim rất nhiều. Giấy Duệ Kim có nguồn gốc từ phía nam do ở phía nam có rất nhiều đá vàng. Đá vàng này cũng chính là dùng để pha màu trong sơn."

Nói xong Tần Hoan híp mắt lại, có vẻ như đang hồi tưởng lại cái gì, "Ta từng nhìn thấy ở trong một cuốn sách, khi chế tác ra giấy Duệ Kim thì không phải là trực tiếp nhuộm màu từ đá vàng, bởi vì bản chất đá vàng rất cứng nên không thể hòa lẫn vào được với giấy. Thông thường người ta sẽ pha thành sơn vàng rồi quét lên cây gỗ, sau đó mới nghiền gỗ để làm thành giấy, cho nên loại giấy này ngoài màu sắc giống với giấy Sái Kim ra thì còn thoang thoảng mùi hương gỗ, loại mùi này nhạt hơn mùi sơn trên đồ đạc rất nhiều, cho nên những gia đình quý tộc bình thường rất thích dùng. Triều trước đã có câu thơ 'Một trang giấy vàng, dưới gối tỏa hương', ý muốn khen đám thư sinh học hành gian khổ lấy giấy để gối đầu ngủ. Cũng bởi vì giấy Duệ Kim có mùi đặc biệt nên ngửi mùi giấy này rất dễ đi vào giấc ngủ, ngay cả trong mơ cũng đang đọc sách luyện viết. Rất nhiều người nghe thấy câu thơ này đều tưởng đó là giấy Sái Kim, thế nhưng thực ra đó lại là giấy Duệ Kim."

Giọng nói Tần Hoan rất êm tai, Nhạc Ngưng nhìn Tần Hoan xong rồi chỉ than thở kiến thức của bản thân thật sự là quá ít quá ít rồi.

"Giấy này... hóa ra lại được xem trọng nhiều như vậy. Theo như ngươi nói, giấy Duệ Kim thông dụng ở phía nam hơn, người đó dùng giấy này để viết thư thì cũng coi như hợp tình hợp lý rồi." Nhạc Ngưng nói xong lại thở dài, "Cuối cùng lần này ngươi cũng yên tâm, điều ngươi muốn biết thì đã biết được rồi..."

Tần Hoan khẽ gật đầu, sau đó nhìn cục giấy Duệ kim bên trong cốc sứ rồi lại lắc đầu, "Đúng, cái này có lẽ vứt đi được rồi, không nhìn được nét mực nữa, huống chi án mạng này đã có kết luận rồi."

Ánh mắt Nhạc Ngưng nhìn Tần Hoan cực kỳ tán thưởng, "Ngươi đúng là cái gì cũng phải làm rõ ràng đến cùng."

Tần Hoan gọi Phục Linh đến dặn nàng bê cốc sứ ra ngoài, sau đó mới cười nói, "Nếu không có tư tưởng thế này mà học y, đến lúc gặp phải những chứng bệnh khó xử lý thì phải làm thế nào? Nếu có điều gì chưa rõ, còn nghi ngờ thì đương nhiên là phải làm cho rõ ràng mới thôi."

Nhạc Ngưng cảm phục, "Ta chưa bao giờ gặp được người nào nhỏ tuổi như ngươi mà lại hiểu biết rộng đến thế, chẳng trách tổ mẫu ta thích ngươi như vậy. Ngươi đã có thiên phú lại còn biết chăm chỉ cố gắng, đương nhiên có thành tựu rất cao so với người khác."

Tần Hoan lắc đầu, rót cho Nhạc Ngưng một ly trà, "Cũng không hẳn như vậy, đại khái là ta thích học y thôi."

Nhạc Ngưng nâng ly trà lên, "Phải rồi, làm điều mình thích thì đương nhiên sẽ vui lòng bỏ thời gian công sức đi tìm tòi nghiên cứu. Chẳng qua là nữ nhi bình thường đa phần sẽ thích mấy thứ phong nhã như cầm kỳ thi họa..."

Lời này vừa nói xong thì Tần Hoan cười cười, "Ý này của Quận chúa chính là khen bản thân mình cũng không phải là nữ nhi bình thường?"

Nhạc Ngưng hất hàm, "Chẳng lẽ không đúng à?"

Tần Hoan nghe thế liền bật cười, ngay cả Phục Linh đứng bên cạnh cũng che miệng cười thành tiếng rồi, bầu không khí trong phòng nhất thời trở nên vui vẻ hẳn lên. Nếu đã nhắc đến những thứ này thì Nhạc Ngưng lại cẩn thận hỏi Tần Hoan đã đọc được những sách gì, Tần Hoan mặt không đổi sắc trả lời cực kỳ mơ hồ qua quýt, chẳng bao lâu sau lại khéo léo chuyển đề tài đi nơi khác...

Hai người nói chuyện vui vẻ, nhoáng cái mà đã trò truyện đến tận buổi chiều. Nhìn sắc trời không còn sớm nữa thì Nhạc Ngưng mới cáo từ rời đi, nàng chỉ dặn dò Tần Hoan ngày hôm sau nhớ đến Hầu phủ sớm.

Nhiều ngày nay Tần Hoan đều đến Hầu phủ rất thường xuyên, nên nếu như có hôm nào không đi thì Nhạc Ngưng liền cảm thấy không quen lắm. Tần Hoan nghe thấy thế liền cười cười đáp lại.

Tiễn bước Nhạc Ngưng xong thì Phục Linh liền đi vào bên trong vừa cười vừa nói, "Con người Quận chúa thật hiền lành, ban đầu mới gặp thì cảm thấy nàng ấy có một khí thế khiến người khác run sợ, thế nhưng hiện tại nàng coi tiểu thư như bạn bè thân thiết, nô tỳ cũng cảm thấy vui vẻ thay cho tiểu thư."

Khóe môi Tần Hoan hơi cong, đương nhiên tán thành lời nói của Phục Linh.

Vào đến cửa phòng thì Tần Hoan lại nhìn thoáng qua phía cửa viện, "Ngay chính lễ Thu tịch mà trong phủ lại cực kỳ yên tĩnh."

Phục Linh đang thu dọn bàn trà, nghe thấy thế cũng gật đầu nói, "Đúng vậy, phu nhân cũng chưa dẫn các thiếu gia và các tiểu thư xuất phủ, chính viện trong phủ trở thành cấm địa. Còn nữa, mấy hôm nay trong phủ đã có nhiều hạ nhân bị bán đi, có người là do tay chân không sạch sẽ, có người do ham ăn lười làm bỏ bê công việc, thế nhưng theo nô tỳ đoán được khả năng lớn là liên quan đến bệnh tình của lão gia."

Tần Hoan nhíu mày, trong lòng lại tăng thêm hoài nghi. Bệnh của Tần An đã gây náo loạn đến mức đó rồi hả?

Nghĩ như vậy, Tần Hoan lại hỏi, "Bên phía Nhị thiếu gia thì sao?"

Phục Linh lắc đầu, "Ngược lại bên phía Nhị thiếu gia lại không có động tĩnh gì. Mấy ngày nay phu nhân bận rộn chỉnh đốn nội viện, việc tẩy sạch giếng nước trước đây đã bị ngừng lại. Những người bị bán đi có lẽ là do nghị luận về bệnh tật của lão gia."

Trên mặt Phục Linh hiện lên vẻ hốt hoảng lo lắng, "Nô tỳ đã dặn 4 người kia, mấy ngày nay không được nói lung tung."

Tần Hoan khẽ cười, "Phục Linh càng ngày càng có phong cách của đại nha đầu rồi."

Phục Linh không cần giữ lễ gì mà lè lưỡi, "Đương nhiên không thể làm cho tiểu thư mất mặt."

Chủ tớ 2 người trò truyện một lúc rồi dùng bữa tối, sau đó Tần Hoan lại bắt đầu làm thuốc. Nhưng đợi cho đến khi mài thuốc bột được một nửa thì nàng mới sực tỉnh, căn bản nàng không cần phải làm thuốc nữa! Yến Trì đã không gấp rời khỏi thì nàng còn làm thuốc gì nữa?

Quăng chày sang một bên rồi lại cảm thấy bực bội.

Phục Linh thấy thế liền kinh ngạc, "Tiểu thư làm sao thế?"

Tiểu thư nhà nàng đã quen với việc làm thuốc vào buổi tối, có thể nói là cực kỳ để tâm, vậy mà hôm nay sao lại không làm nữa vậy?

Tần Hoan khẽ hừ một tiếng, đứng dậy đi về hướng phòng tắm, "Không làm nữa, sau này rảnh rỗi thì mới làm, tối nay chúng ta ngủ sớm đi."

Phục Linh trợn trừng mắt, không hiểu cảm xúc biến hóa này của Tần Hoan từ đâu mà đến.

Tắm rửa xong nằm xuống rồi Tần Hoan mới nói, "Mấy hôm nay có thấy ai đi quanh quẩn ngoài viện chúng ta không?"

Phục Linh lắc đầu, "Không có, tiểu thư hỏi cái này làm gì?"

Tần Hoan nhìn l*n đ*nh màn rồi trầm tư, chẳng lẽ trong 4 nha hoàn kia thật sự có tay sai của hung thủ?

Nghĩ đến đây Tần Hoan lại lắc đầu, "Không có gì, bắt đầu từ ngày mai, ta phải tự làm chút thuốc bổ cho bản thân. Việc ta đã quên hết những chuyện trước kia, mặc dù nói đại phu không thể tự khám bệnh cho mình nhưng ta cũng không thể nào ra bên ngoài khám bệnh bốc thuốc được."

Phục Linh thấy hơi đau lòng, "Tiểu thư cảm thấy không khỏe?"

Tần Hoan trấn an, "Không phải, chỉ là không nhớ ra rất nhiều chuyện trước kia thôi. Em không cần phải lo lắng, mau đi ngủ đi."

Lúc này Phục Linh mới tắt đèn rồi ra giường nhỏ ngay sát vách đi ngủ.

- --

Cả đêm không mộng mị, sáng sớm Tần Hoan đã đi lòng vòng trong viện một hồi rồi dùng bữa sáng. Nàng viết một đơn thuốc rồi bảo Phục Linh dẫn theo Vãn Đường đến kho lấy thuốc. Đơn thuốc chỉ là viết những vị thuốc tẩm bổ bình thường, mà phần lớn là bổ não, chỉ cần đưa cho Tiền Bách Nhận thấy thì hắn biết ngay ổ bệnh của Tần Hoan nằm ở đâu. Không cần phải chờ quá lâu thì trong phủ đương nhiên cũng đều sẽ biết bệnh tật của nàng.

Lấy thuốc về xong Tần Hoan lại làm thuốc nửa canh giờ, đến lúc người gác cổng đến nói Hầu phủ cho người đến đón thì Tần Hoan mới ngừng tay. Người đến đón nàng hôm nay đương nhiên vẫn là Bạch Phong, nàng lên xe ngựa đi thẳng đến Hầu phủ.

Hôm nay có vẻ như Hầu phủ yên lặng hơn so với bình thường. Do Hoắc Hoài Tín tìm được phương hướng trong án mạng của Tống Nhu nên sương mù bao phủ khắp An Dương Hầu phủ bấy lâu nay cũng sắp tan đi rồi. Lúc nàng đến viện của Thái trưởng Công chúa thì thấy có vẻ như lòng dạ bà cũng thư thái lên rất nhiều rồi.

"Người tốt sẽ gặp quả lành, nhiều thế hệ An Dương Hầu phủ đều là trung thần, già trẻ lớn bé trong nhà đều hành thiện tích đức. Nếu như thế mà vẫn còn bị liên lụy đến nữa thì quả thật ông trời không có mắt rồi." Thái trưởng Công chúa kéo tay Tần Hoan, "Nghe nói năm nay Tần phủ không đến hồ Lệ Thủy?"

Tần Hoan trả lời, "Tần phủ có cúng thuyền đèn, nhưng do thúc phụ bị bệnh mà lão phu nhân lại là người không thích náo nhiệt, tin vào Phật pháp cho nên năm nay mới không đến mấy chỗ đông người. Mấy ngày nay trong phủ cũng rất yên tĩnh."

Thái trưởng Công chúa gật đầu, "Thì ra là thế, bị bệnh gì vậy? Có nghiêm trọng không?"

Tần Hoan lắc đầu, "Chuyện này Tần Hoan không biết, có điều chắc chắn cũng không phải bệnh tầm thường như cảm sốt thương hàn."

Thái trưởng Công chúa nghe thấy thế liền hiểu rằng Tần phủ không muốn Tần Hoan khám chữa cho Tần An. Nghĩ đến đây trong lòng bà cũng cân nhắc, "Thúc phụ ngươi còn đang tuổi tráng niên, cho nên có lẽ cũng không có gì trở ngại, bệnh qua đi thì lại khỏe thôi."

Tần Hoan gật đầu đáp lời, đang nói chuyện thì đột nhiên Nhạc Ngưng đi từ ngoài vào, "Ta biết ngay ngươi đã đến rồi, xem mạch cho tổ mẫu xong chưa?"

Tần Hoan gật đầu, "Xem xong rồi, sao thế?"

Nhạc Ngưng thở dài, "Ngụy công tử bị bệnh đã mấy ngày nay rồi nhưng không nói ra, hôm qua ta hồi phủ mới biết được. Nếu ngươi đã xem mạch cho tổ mẫu xong thì chi bằng qua Đông uyển xem cho hắn thử?"

Đương nhiên Tần Hoan chẳng có gì mà không thể cả, nàng đứng dậy nhìn Thái trưởng Công chúa.

Thái trưởng Công chúa hỏi, "Bệnh gì? Có nghiêm trọng không?"

Nhạc Ngưng lắc đầu, "Có vẻ như là bệnh thương hàn, có điều thương hàn cũng có nặng có nhẹ, hắn chỉ cho thuộc hạ của mình ra ngoài mua thuốc. Nhưng hắn uống thuốc mấy hôm nay rồi mà không đỡ, lạnh đến mức phải đốt lò trong phòng rồi."

Thái trưởng Công chúa thở dài, "Hoan nha đầu, con qua đó xem cho hắn đi, dù sao cũng chẳng khó khăn gì."

Tần Hoan gật đầu, chào Thái trưởng Công chúa xong rồi cùng Nhạc Ngưng đi thẳng đến Đông uyển.

"Sao Quận chúa biết Ngụy công tử bị bệnh?"

Nhạc Ngưng mặc trang phục mạnh mẽ, trên mặt còn hơi hồng hồng, "Vừa rồi ta đến diễn võ trường lại không thấy Ngụy công tử, hỏi hạ nhân mới biết vài ngày nay hắn đã không đến rồi. Trong lòng ta hơi nghi ngờ nên mới sai người đi hỏi thăm, hỏi ra thì 3 ngày trước Ngụy công tử đã lúc nóng lúc lạnh nhưng không nói với ai. Ngay cả lúc Hoắc Hoài Tín đến tra án hắn cũng không nói, chỉ bảo hạ nhân mang lò lửa vào trong phòng. Mặc dù mùa thu đã chớm lạnh nhưng làm gì đã đến lúc dùng đến lò lửa, cho nên ta đoán bệnh của hắn hơi nghiêm trọng rồi."

Mới hôm trước Hoắc Hoài Tín còn đến đây bảo Ngụy Ngôn Chi vẽ lại gương mặt của Ngụy Kỳ Chi, 3 ngày trước nàng cũng đã từng gặp hắn, lúc đó thực sự không nhìn ra hắn mắc bệnh gì nặng lắm. Tần Hoan cảm thấy hơi kỳ quái nhưng nhất thời không suy nghĩ sâu xa gì.
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 83-2: Bắt được hung thủ (2)



Rất nhanh 2 người đã đến Đông uyển, Nhạc Ngưng quen đường nên dẫn thẳng nàng đến trước cửa phòng Ngụy Ngôn Chi.

"Tham kiến Quận chúa..."

Trước cửa phòng có 2 nam tử trẻ tuổi canh giữ, tuổi tác cũng xấp xỉ với Ngụy Ngôn Chi. Hai người cực kỳ cung kính với Nhạc Ngưng, nhưng khi nhìn thấy Tần Hoan lại hơi nghi ngờ. Nhạc Ngưng liền nói, "Công tử các ngươi có ở bên trong không? Nghe nói công tử các ngươi bị bệnh nên ta đến thăm hắn."

Trên mặt 2 thị vệ tràn ngập vui mừng, một người chắp tay cười nói, "Xin Quận chúa chờ chút, tiểu nhân đi báo cho công tử một chuyến, hiện tại công tử đang không khỏe nên đang nằm nghỉ rồi."

Nhạc Ngưng gật đầu, dù sao thì Ngụy Ngôn Chi cũng là nam nhân, đương nhiên phải chỉnh đống lại trang phục thì mới có thể gặp người khác.

Tần Hoan cũng đứng cạnh chờ, nàng quét mắt nhìn ra xung quanh nhìn bố cục của Đông uyển, mặc dù là nơi cho khách ở thôi nhưng phòng ốc cũng cực kỳ rộng rãi thoáng mát, trang trí hoa lệ cực kỳ đẹp mắt. Nhìn sang bên này Tần Hoan thấy tên thị vệ còn lại đứng ngoài cửa phòng, hắn mặc trường bào màu xanh lam, dáng người rất cao nhưng luôn cúi đầu đứng trước mặt Tần Hoan và Nhạc Ngưng, ra vẻ cực kỳ cung kính. Chính vì vậy nên Tần Hoan không nhìn được ánh mắt của hắn, nàng vừa rời mắt đi thì cửa phòng cũng mở ra.

"Quận chúa, công tử chúng ta mời người vào trong..."

Nhạc Ngưng đáp lại một câu rồi mới dẫn Tần Hoan vào trong.

Vừa vào trong phòng lông mày Tần Hoan đã nhíu lại, ở đây còn nóng hơn so với tưởng tượng của nàng. Lúc nàng liếc mắt sang lò lửa để bên cạnh cửa sổ thì thấy đó là một loại lò cao, thiết kế cực kỳ tinh xảo, có khoang rỗng như hồ lô. Phòng này không thiết kế hầm lửa dưới đất nên chỉ có thể dùng lò để đốt lửa, có như vậy mới khiến bầu không khí nóng lên.

Ánh mắt Tần Hoan lại chuyển qua chỗ khác, thấy cửa sổ phía trước đóng lại nhưng cửa sau lại mở ra, mở cửa rồi mà trong phòng vẫn nóng như vậy ư? Nhìn tiếp thì nàng thấy ở bên cạnh đặt một chén sứ, có vẻ như là chén thuốc. Cũng đúng, có một lò lửa như vậy thì tự mình sắc thuốc cũng tiết kiệm được thời gian.

Nghĩ đến đây Tần Hoan lắng tai nghe, nàng nghe thấy tiếng lửa cháy ngùn ngụt thì trong lòng liền khẳng định, chẳng lẽ bệnh của Ngụy Ngôn Chi đã nặng lắm rồi cho nên mới phải đốt cái lò lửa cháy to thế này?

Lại đi vào bên trong thêm 2 bước, Tần Hoan mới nhìn thấy Ngụy Ngôn Chi đứng ở đó.

Mới mấy ngày không gặp mà thần sắc Ngụy Ngôn Chi hiện giờ đúng là người có bệnh. Hắn đứng ở đằng sau cửa phòng, bên trong chỉ mặc áo lót, bên ngoài ngoại trừ áo ngoài thì còn khoác thêm một lớp áo choàng. Căn phòng nóng như vậy mà vẫn còn phải mặc áo choàng, cộng thêm tóc tai rối tung càng tăng thêm vẻ ốm yếu của hắn. Nhạc Ngưng vừa nhìn thấy đã giật mình kinh ngạc, "Ngụy công tử sao lại bệnh thành thế này?"

Khóe môi Ngụy Ngôn Chi khẽ cong lên nở nụ cười khổ, "Thật sự là thất lễ rồi, bái kiến Quận chúa, Cửu cô nương..."

Nói xong hắn bước lên phía trước, "Hai vị, mời ngồi bên này."

Hắn mời 2 người đến ngồi xuống ở chỗ gần cửa sổ buồng nhỏ, thị vệ ban nãy đã bưng trà lên cho 3 người rồi.

Tần Hoan ngồi xuống, trong mũi ngửi được mùi thuốc xen lẫn với mùi trà. Có thể là do Ngụy Ngôn Chi tự mình sắc thuốc cho nên trong phòng mới toàn mùi thuốc. Dựa vào mùi này nàng đã nhận ra thuốc này đúng là phương thuốc trị thương hàn bình thường, nàng đảo mắt, "Ngụy công tử đã uống thuốc mấy ngày rồi?"

Nàng vừa hỏi xong thì Ngụy Ngôn Chi cũng ho nhẹ, "3 ngày, đã uống 2 đơn rồi."

Nhạc Ngưng nhíu mày, "Ngươi đi đâu mua thuốc?"

Ngụy Ngôn Chi nhìn sang thị vệ kia, hắn vội đáp, "Mua ở Đồng Thiện đường ở thành đông."

Nhạc Ngưng lắc đầu, "Lão tiên sinh ở Đồng Thiện đường làm sao so sánh được với Cửu cô nương, nếu như ngươi bệnh nặng, Cửu cô nương lại đến đây hàng ngày, sao ngươi không cho người đến mời Cửu cô nương qua giúp ngươi khám bệnh?"

Ngụy Ngôn Chi ho 2 tiếng rồi cười khổ, "Quận chúa nói gì thế, Cửu cô nương cũng không phải đại phu khám bệnh, làm gì có chuyện tùy tiện khám bệnh cho người khác. Ngôn Chi không dám phiền đến Cửu cô nương."

Nhạc Ngưng nhíu mày, Tần Hoan lại khẽ nói, "Ngụy công tử quá câu nệ rồi, chúng ta hiện tại cũng coi như quen biết, Tần Hoan cũng là đại phu nên trị bệnh cứu người vốn là bổn phận, làm gì có chuyện phiền toái như công tử nói?"

Nhạc Ngưng cũng nói theo, "Đúng vậy, ngươi quá khách khí rồi, hôm nay ta dẫn Cửu cô nương đến đây chính là muốn để Cửu cô nương xem bệnh cho ngươi. Người cũng đã đến đây rồi, ngươi đừng từ chối nữa, cứ để Cửu cô nương bắt mạch cho ngươi trước đi."

Tần Hoan đứng dậy, Ngụy Ngôn Chi lại ho 2 tiếng, vẻ mặt áy náy, "Tạ... tạ ơn Quận chúa và Cửu cô nương." Nói xong đương nhiên hắn không từ chối nữa mà vén ống tay áo lên.

Tần Hoan đến bên cạnh Ngụy Ngôn Chi, ngón tay đặt lên cổ tay hắn.

Vừa bắt mạch nàng vừa nhìn sắc mặt Ngụy Ngôn Chi. Mặt hắn trắng bệch, môi lại khô, hốc mắt còn ẩn hiện tơ máu, thật sự là gương mặt nhiễm bệnh. Nàng kìm nén suy nghĩ rồi cẩn thận bắt mạch cho hắn, ngay lập tức nàng nhăn mày.

Nhạc Ngưng nhìn thấy thế thì hơi lo lắng, "Làm sao vậy? Có gì không ổn à?"

Tần Hoan nhìn Ngụy Ngôn Chi, "Bệnh thương hàn của Ngụy công tử chuyển biến trầm trọng, mạch tượng khô và nổi, hàn khí trong người rất nặng." Dừng một chút nàng lại nói, "Chẳng lẽ Ngụy công tử dùng nước lạnh để tắm?"

Đáy mắt Ngụy Ngôn Chi kinh ngạc, "Cửu cô nương... đúng là phi phàm!"

Nói xong hắn lại cười khổ, "Chuyện này đích thực phải trách bản thân Ngôn Chi, 3 ngày trước sau khi Ngôn Chi đi diễn võ trường về thì trên người đầy mồ hôi khó chịu, nhất thời không đợi được nước nóng nên mới dùng nước lạnh để tắm. Nói ra thì thất lễ, nhưng trước đây khi ở kinh thành thì ngay cả mùa đông Ngôn Chi cũng dùng nước lạnh để tắm rửa. Cho nên hôm trước Ngôn Chi cũng không để tâm, nhưng chẳng hiểu sao lần này lại bị bệnh."

Nhạc Ngưng nghe thấy vậy tràn đầy kinh ngạc, "Ngụy công tử, chẳng lẽ do hạ nhân trong phủ ta không đủ tận tâm?"

Nhạc Ngưng cho là hạ nhân trong phủ được căn dặn nhưng lại không làm theo nên mới thất lễ với hắn. Ngụy Ngôn Chi vội vàng xua tay, "Không không không, đương nhiên không phải, là Ngôn Chi tự cho rằng thân thể mình cường tráng nên mới l* m*ng rồi."

Nhạc Ngưng thở dài, "Ngụy công tử đường xá xa xôi từ kinh thành đến đây, vốn là vất vả, sau này lại suy nghĩ lo lắng trầm trọng nên thân thể mới không được như lúc bình thường, đương nhiên không giống với trước đây."

Tần Hoan thu tay, "Đổi phương thuốc đi, phương thuốc hiện tại công tử uống chỉ chữa được bệnh thương hàn bình thường thôi. Bệnh của công tử hơi khác với thương hàn." Nói xong nàng quay lại nhìn thị vệ bên cạnh, "Mời mang giấy bút đến đây..."

Thị vệ kia nhìn Ngụy Ngôn Chi một cái, thấy hắn gật đầu thì mới đi vào bên trong buồng, chẳng bao lâu sau đã mang giấy bút ra.

Tần Hoan vừa ngẩng đầu lên thì hốc mắt nhất thời co rụt lại. Trên tay thị vệ kia cầm lại chính là giấy Duệ Kim.

Mới hôm qua nàng vừa phân tích ra được trong bụng Tống Nhu chính là giấy Duệ Kim, cho nên chỉ nhìn thấy là đã khiến Tần Hoan rùng mình rồi. Nhưng suy đi nghĩ lại, ở phía nam thường xuyên gặp phải giấy Duệ Kim cũng là bình thường, hoặc là Hầu phủ chuẩn bị, hoặc là tự hắn đi mua...

Tần Hoan thu lại suy nghĩ rồi nói chầm chậm, "Ta nói, ngươi viết. Cát cánh, tế tân..."

Tần Hoan nói một mạch 8-9 vị thuốc rồi căn dặn, "Phương thuốc này ngày uống 3 lần, uống xong nếu đổ mồ hôi thì tốt. Còn nếu không thấy thì lại phải tiếp tục uống, 2 hôm nay nhất định phải ăn đồ loãng, cháo nóng là tốt nhất."

Ngụy Ngôn Chi vội vàng gật đầu, thị vệ bên cạnh cũng ghi nhớ lời này, sau đó mới lui ra ngoài.

Nhạc Ngưng cười nói, "Có Cửu cô nương ở đây, nhất định sẽ thuốc đến bệnh tan."

Tần Hoan nhìn lướt khắp phòng rồi lại nhìn về phía lò lửa, "Trên người Ngụy công tử có hàn khí, trong phòng đốt lò đủ ấm thôi là được. Nhiệt độ cao cỡ này thành ra vừa khô vừa nóng, mặc dù đã mở cửa thông gió rồi nhưng vẫn không có lợi với bệnh tình."

Vẻ mặt Ngụy Ngôn Chi xấu hổ, "Khiến Cửu cô nương chê cười rồi, đúng thật là trời vừa tối ta đã cảm thấy ớn lạnh từng cơn, cộng thêm phòng này quá rộng nên mới bảo hạ nhân bỏ thêm than. Cửu cô nương yên tâm, từ giờ ta sẽ bảo bọn họ chỉnh lửa lại nhỏ hơn chút."

Tần Hoan gật đầu, đang định quay đầu lại thì ánh mắt lập tức thấy được kìm sắt để bên cạnh lò lửa.

Đương nhiên kìm sắt dùng để chọc than, thế nhưng trên đầu kìm lại có dính một lớp gì đó đen xì. Tần Hoan nhìn thấy liền cảm giác như có cái gì đó bị đốt cháy rồi mới dính lên trên.

"Thế là được rồi, ở trong Hầu phủ không cần phải khách khí thế đâu."

Ngữ khí Nhạc Ngưng rất nhiệt tình, "Tri phủ Đại nhân lại bảo ngươi vẽ lại khuôn mặt Đại ca ngươi hả?"

Ngụy Ngôn Chi lắc đầu, "Không hề, hôm qua chỉ hỏi một chút sở thích của gia huynh."

Nhạc Ngưng gật gật đầu, nghĩ nghĩ xong rồi nói, "Về sau cũng không cần ngươi phải vẽ nữa rồi."

Ngụy Ngôn Chi gật đầu theo bản năng nhưng ngay lập tức lại nhướn mày, "Ý của Quận chúa là... Chẳng lẽ gia huynh đã bị..."

Nhạc Ngưng bật cười, "Vẫn chưa, chẳng qua Tri phủ Đại nhân đã biết được hành tung của Đại ca ngươi, cũng có biện pháp bắt hắn đi vào khuôn khổ, khả năng cao là sẽ bắt được hắn, cũng chỉ là việc sớm muộn thôi."

Ngụy Ngôn Chi sợ hãi một lúc rồi mới cụp mắt xuống, thở dài một hơi.

Biểu hiện của hắn rất rõ ràng, Nhạc Ngưng thấy thế cũng đồng tình, "Ta biết các ngươi huynh đệ tình thâm, thế nhưng mạng người quan trọng, ngươi hãy nghĩ đến người đã khuất là Tống Nhu, lần này bất luận thế nào thì cũng phải bắt được ca ca ngươi về hỏi tội."

Ngụy Ngôn Chi cười khổ rồi nghẹn ngào, "Đương nhiên Ngôn Chi hiểu rõ đạo lý này, một bên là biểu muội, một bên là huynh trưởng cùng nhau lớn lên. Nếu như... nếu như không xảy ra chuyện này thì tốt biết bao nhiêu..."

Nhạc Ngưng liếc nhìn Tần Hoan, ngay cả Tần Hoan sau khi nghe thấy thế thì trong lòng cũng hơi thổn thức.

"Việc đã đến nước này, Ngụy công tử đừng quá thương tâm, trước mắt cứ dưỡng bệnh cho tốt đã, có lẽ còn có thể gặp mặt Đại ca ngươi."

Nhạc Ngưng có lòng trấn an, Ngụy Ngôn Chi lại ho lên, "Vâng, Ngôn Chi...sẽ... sẽ bớt đau lòng... Khụ khụ khụ..."

Thấy hắn khó chịu như vậy nên Nhạc Ngưng cũng không tiện ở lâu, nàng đứng dậy rồi nói, "Nhanh đi bốc thuốc theo đơn của Cửu cô nương đi. Hiện tại ngươi phải dưỡng bệnh mới đúng, chuyện của ca ca ngươi nếu có tin gì thì ta sẽ sai người đi báo cho ngươi biết."

Ngụy Ngôn Chi liên tục nói lời cảm ơn. Tần Hoan lại nhìn lướt qua kìm sắt kỳ quái kia một cái rồi mới đi theo Nhạc Ngưng ra ngoài.

Nhìn thấy 2 người rời đi rồi thị vệ kia mới nhìn Ngụy Ngôn Chi rồi nói, "Chủ tử, có cần phải đổi phương thuốc không?"

Ngụy Ngôn Chi lại ho một tiếng, hắn đứng dựa vào khung cửa sổ nhìn bóng dáng Tần Hoan và Nhạc Ngưng dần đi khuất khỏi cửa viện sau đó mới gật đầu, "Đương nhiên phải đổi, Cửu cô nương là y tiên hạ phàm, đương nhiên lợi hại hơn so với đại phu ở Đồng Thiện đường."

Nói xong hắn đóng cửa sổ lại, nắm chặt áo choàng rồi đi vào bên trong buồng.

Thị vệ lại nói, "Chủ tử vẫn cảm thấy lạnh à? Có cần chỉnh nhỏ lại bếp lửa không?"

Ngụy Ngôn Chi khựng lại rồi lắc đầu, "Uống thuốc Cửu cô nương xong rồi nói sau, hiện tại ta vẫn cảm thấy lạnh lắm."

Thị vệ vâng lời, nhìn bóng lưng Ngụy Ngôn Chi lại nhịn không được mà lo lắng, "Chủ tử, việc kia đã qua được 2 ngày rồi, Tri phủ Đại nhân có thể tra được đến chúng ta không?"

Ngụy Ngôn Chi xoay người lại, khuôn mặt trắng bệch nhưng vẫn mang theo nét nghiêm nghị, "Đương nhiên là không, ngươi phải nhớ chúng ta là muốn tốt cho Quốc Công phủ và cả Ngụy phủ."

"Đúng vậy, nhưng lỡ như bọn họ điều tra ra..."

Ngụy Ngôn Chi thở dài, "Nhưng ít nhất chúng ta cũng đã tận lực rồi. Hiện giờ Đại ca có kết cục như vậy chúng ta cũng chẳng còn cách nào cả."

Thị vệ gật đầu, "Chủ tử một lòng vì Quốc Công phủ và Ngụy phủ, nếu như thật sự Đại công tử bị bắt thì cũng là đáng đời, sao hắn có thể giết biểu tiểu thư chứ!"

Ngụy Ngôn Chi liên tục thở dài, dáng vẻ hiu quạnh đi vào trong buồng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back