Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 230: Chương 230



Điều này cũng giải thích lý do tại sao Từ Ánh Chi lại bị gã ta đe dọa.

Do vụ án lần này vô cùng nghiêm trọng, bên trên lo rằng sẽ khiến xã hội hoang mang và chấn động, thế nên sau khi điều tra chi tiết xong cũng không công bố ra bên ngoài, đồng thời nhanh chóng thực thi xử tử bằng s.ú.n.g đối với cặp anh em Cầu Tiêu Hành và Cầu Tiêu Ảnh.

Một ngày trước khi Cầu Tiêu Hành bị xử tử bằng súng, gã ta đã đưa ra một yêu cầu với Nguy Hán Nghị: “Tôi muốn gặp đồng chí Bạch.”

Nguy Hán Nghị nở nụ cười: “Mày muốn có cái cứt ý! Tao khuyên mày nên ngậm miệng lại, khỏi phải c.h.ế.t tới nơi còn bị người ta đánh!”

Bạch Du cũng không biết chuyện này, vì một ngày trước, cô, Giang Lâm, anh cả của cô và chị Ánh Chi đã ngồi xe lửa trở về thủ đô.

Anh cả của cô và chị Ánh Chi quyết định trở về thủ đô, sau này sẽ không bao giờ quay lại thành phố Quảng đau lòng đó nữa.

Trạng thái tinh thần của chị Ánh Chi vẫn không ổn như trước, may là anh cả của cô vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy.

Cô tin chắc rằng hai người sẽ vượt qua cửa ải này.

***

Ba ngày sau, bốn người đã về tới thủ đô.

Hai người đàn ông là Giang Lâm và Bạch Gia Dương xách hành lý, còn Bạch Du thì nắm tay chị Ánh Chi đi theo đoàn người ra khỏi ga xe lửa.

Bạch Du vốn định ngồi tàu điện, hoặc ngồi xe buýt để về thật nhanh, ai ngờ vừa mới ra khỏi ga tàu lửa, cô đã thấy ven đường đậu một chiếc xe con Hồng Kỳ, khiến mọi người xung quanh nhìn chăm chú nhiều lần.

Bạch Du cảm thấy chiếc xe con kia khá quen mắt, không chờ cô lên tiếng thì cửa sổ xe đã được quay xuống, chú Vương ngồi ở vị trí tài xế vẫy tay với bọn cô.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Giang Lâm: “Chuyện gì vậy…?”

Giang Lâm: “Trước khi lên xe anh đã gọi điện cho ông nội, để cho ông nội sắp xếp chú Vương tới đón chúng ta, chúng ta về lấy sổ hộ khẩu trước, sau đó đi làm sổ chứng nhận.”

Bạch Du trợn to mắt: “Cần… Gấp như vậy không?”

Bây giờ chỉ vừa mới về tới thủ đô, chờ hai ba ngày nữa mọi người nghỉ ngơi xong thì cũng không trễ.

Hai người Bạch Gia Dương và Từ Ánh Chi cũng bị sự “Gấp gáp” của Giang Lâm làm khiếp sợ.

Bạch Gia Dương: “Du Du nói đúng đấy, không cần phải gấp gáp như vậy đâu, vả lại cha anh vẫn chưa biết chuyện các em muốn kết hôn, nên nói với cha một tiếng thì sẽ tốt hơn.”

Còn sính lễ đồ nữa.

Trước đó bởi vì chuyện của Ánh Chi nên anh ấy không có tâm tư để suy nghĩ chuyện này, bây giờ nghĩ kỹ lại thì cảm thấy thực sự quá hời cho Giang Lâm.

Giang Lâm: “Để tránh đêm dài lắm mộng, nay làm sổ chứng nhận là tốt nhất, còn phía cha em thì em sẽ giải thích sau với cha.”

Cha em…

Bạch Gia Dương nghe thấy cách gọi này, khóe miệng anh ấy co giật vài cái: “Dù vậy cũng không thể sơ sài như thế được, còn sính lễ nữa…”

Anh ấy còn chưa nói dứt câu, Giang Lâm đã lên tiếng cắt ngang: “Máy thu thanh, xe đạp, máy khâu và đồng hồ đeo tay, thêm sính lễ mười nghìn đồng nữa.”

Mười nghìn đồng, ngàn dặm mới có một.

Bạch Du rùng mình, khuôn mặt không khỏi nóng lên.

Chẳng qua là khi Bạch Gia Dương và Từ Ánh Chi nghe thấy con số này, suýt chút nữa là đã rớt cằm xuống đất.

Bạch Gia Dương không dám tin, anh ấy hỏi lại một lần nữa: “Em nói sính lễ bao nhiêu cơ?”

Giang Lâm: “Mười nghìn đồng, bây giờ em chỉ có nhiêu đây thôi nhưng em còn có một căn nhà đứng tên em nữa, sau khi kết hôn em sẽ chuyển giao cho Du Du đứng tên căn nhà.”

Bạch Gia Dương và Từ Ánh Chi vô cùng ngạc nhiên.

Mười! Nghìn! Đồng!

Đầu năm nay trên cả nước chẳng có được bao nhiêu nhà có được mười mấy nghìn đồng.

Giang Lâm trẻ tuổi mà đã có nhiều tiền tiết kiệm như vậy, thậm chí còn dùng toàn bộ để làm sính lễ.

Trong lòng Bạch Gia Dương không biết nên cảm thấy dễ chịu hay cảm thấy đau lòng nữa.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 231: Chương 231



Anh ấy chỉ có thể lấy ra sính lễ một nghìn đồng, so với Giang Lâm, quả thực là quá nghèo mà!

Quả nhiên không có so sánh thì sẽ không có đau thương.

Bạch Gia Dương thiếu tự tin tới mức không dám nhìn thẳng vào mắt Từ Ánh Chi.

Chẳng qua là Từ Ánh Chi lại không thèm muốn những thứ này, thực ra mấy ngày qua, cô ấy vẫn luôn xoắn xuýt.

Năm ngoái khi cô ấy bị Cầu Tiêu Hành lợi dụng trong lúc mê man, đồng thời bị chụp ảnh thiếu lễ độ, sau đó Cầu Tiêu Hành dùng những bức ảnh đó để đe dọa cô ấy.

Cô ấy biết rằng đi tố giác là cách làm lý trí nhất nhưng sau khi tố giác thì tiếng tăm của cô và gia đình sẽ bị ảnh hưởng.

Cô ấy sợ người khác nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, lại càng lo Bạch Gia Dương sẽ ghét bỏ cô ấy, thế nên cô ấy không có can đảm để vạch trần Cầu Tiêu Hành, cuối cùng gây ra bi kịch như vậy.

Tuy Bạch Gia Dương luôn miệng nói không quan tâm tới những chuyện đó, còn không chút do dự mà từ bỏ công việc ở thành phố Quảng vì cô ấy, cũng cam kết rằng khi về tới thủ đô thì sẽ nhận sổ chứng nhận và làm đám cưới với cô ấy.

Nhưng một kẻ “Không trong sạch” như cô ấy, làm sao có thể xứng đôi với anh ấy?

Cô ấy đã nghĩ xong, sau khi trở về thủ đô, cô ấy sẽ nói lời chia tay.

Khi thấy Giang Lâm và Bạch Du hạnh phúc như thế, cô ấy không kiềm được mà nảy sinh lòng khao khát.

Giang Lâm nhìn đồng hồ đeo tay: “Chúng ta về lấy hộ khẩu rồi còn phải tới cục cảnh sát một chuyến nữa, vì bây giờ em vẫn chưa có đơn vị nên cần phải tới cục cảnh sát để xin đóng dấu vào giấy tờ, sau đó chúng ta phải tới cục dân chính. Bây giờ là bốn giờ mười hai phút, còn một tiếng mười tám phút nữa là cục dân chính sẽ hết giờ làm việc, thời gian gấp rút, đồng chí Bạch Du, em đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“...”

Bạch Du nhìn anh, nghi ngờ hỏi: “Đừng nói là cả đơn xin anh cũng viết xong dùm em rồi đấy nhé?”

Giang Lâm gật đầu: “Ừ.”

Bạch Du: “...”

Ánh nắng mặt trời xuyên qua cành cây già trăm năm, chiếu thẳng lên trên người Giang Lâm, anh khoác bộ quân phục, dáng người cao lớn thẳng tắp, đứng ở nơi đó khiến người ta cảm thấy vô cùng yên lòng.

Bạch Du đón lấy ánh nắng mặt trời, đối diện với ánh mắt của anh, cô gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta đi nhận sổ chứng nhận thôi.”

Tới nước này rồi, cô không thể nói không được, lúc đó sẽ khiến người ta cảm thấy rất đau lòng.

Hơn nữa, chuyện nhận sổ chứng nhận cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, nếu mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi, vậy nay đi nhận sổ chứng nhận cũng được.

Giang Lâm nhìn cô, khuôn mặt dần nhiễm ý cười: “Ừ.”

Một chiếc xe con miễn cưỡng chứa bốn người và một đống hành lý.

Vừa lên xe, chú Vương đã nở nụ cười ân cần, ông ấy nhìn về phía Bạch Du rồi nói: “Ông chủ nói muốn gặp cháu, để cho cháu nghỉ ngơi rồi đến gặp ông ấy ngay.”

Bạch Du chưa kịp lên tiếng, Giang Lâm đã nói trước: “Chú Vương, chờ chút nữa khi nhận sổ chứng nhận xong thì cháu sẽ dẫn Du Du đến gặp ông nội, bây giờ phiền chú lái xe tới nhà họ Bạch.”

Chú Vương khựng lại: “Sổ chứng nhận? Nhận sổ chứng nhận gì?”

Giang Lâm: “Sổ kết hôn.”

Chú Vương: “?”

Nhưng Giang Lâm lại không cho chú Vương cơ hội dò hỏi tiếp nữa, anh liếc mắt nhìn sang, chú Vương ngậm miệng lại theo bản năng.

Ngày thường chặng đường phải mất hai chục phút, lần này chú Vương chỉ dùng mười tám phút là đã lái xe tới trước cửa nhà họ Bạch.

Vừa xuống xe, Giang Lâm đã lấy hành lý và quà xuống, anh nói với Bạch Du: “Anh mang hành lý vào trong, em đi lấy hộ khẩu, mười phút đủ chứ?”

Bạch Du: “...”

Người biết thì sẽ biết là bọn họ đi nhận sổ kết hôn, người không biết thì sẽ nghĩ là bọn họ vội đi đầu thai.

Đối diện với ánh mắt kiên định của Giang Lâm, cô chỉ có thể gật đầu.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 232: Chương 232



Vì vậy, hai người một người xách hành lý, một người xông về phía cửa chính, bỏ lại Bạch Gia Dương và Từ Ánh Chi nhốn nha nhốn nháo trong gió.

Trong nhà không có ai, may là Bạch Du có mang theo chìa khóa, cô cũng biết hộ khẩu để ở đâu.

Thời gian cô tìm hộ khẩu, thật ra không cần tốn tới mười phút, chỉ tốn năm phút mà thôi.

Chẳng qua là khi cô vừa bước ra khỏi nhà là đã thấy bà Bạch vừa tán gẫu quay trở về.

Bà Bạch thấy cháu trai lẫn cháu gái của mình về cùng một lúc, bà kích động tới mức viền mắt đỏ bừng: “Gia Dương! Bé Du!”

“Bà nội!”

Rời nhà lâu như vậy, Bạch Du thực sự rất nhớ bà nội, cô nhào tới ôm bà nội, viền mắt cũng không nhịn được mà đỏ bừng.

“Sao các cháu quay về mà không báo trước với người nhà một tiếng, bà bảo cha các cháu đi đón các cháu, còn Ánh Chi nữa, người nhà cháu cũng không biết cháu đã về, mấy cái đứa này cũng thật là, trong nhà cũng không còn thịt…”

Bà Bạch vừa mừng vừa sợ, bà Bạch cảm thấy trước mắt mình như bị một cái bóng đen bao phủ, bà ngẩng đầu nhìn lên: “Giang Lâm, cháu cũng ở đây à?”

Giang Lâm gật đầu: “Đáng nhẽ phải thăm các thành viên trong gia đình trước nhưng bây giờ cháu và Du Du phải đi nhận sổ chứng nhận rồi, sau khi nhận sổ chứng nhận xong, cháu và ông nội sẽ tới nhà để thăm chính thức.”

Nói xong, anh nắm tay Bạch Du đi về phía xe con.

“?”

Bà Bạch sửng sốt nửa ngày rồi mới định thần lại: “Nhận sổ chứng nhận gì?”

Bạch Du ngồi trong xe la to: “Bà nội, cháu để anh cháu giải thích với bà.”

Nói xong, một tiếng “Vèo” vang lên, chiếc xe bay ra ngoài.

Bà Bạch: “...”

Bạch Gia Dương: “...”

Tán gẫu tốn mười phút, chặng đường tới cục cảnh sát cũng tốn mười phút, còn dư lại ba mươi lăm phút.

Vừa tới cục cảnh sát, Giang Lâm lại nắm lấy tay Bạch Du một lần nữa, kéo cô chạy vào trong cục cảnh sát.

Sau khi tới cục cảnh sát, vì không báo trước nên phải xếp hàng tốn mười phút, đóng dấu tốn năm phút, khi ra khỏi cục cảnh sát thì chỉ còn lại hai mươi phút.

Chặng đường từ cục cảnh sát tới cục dân chính không xa nhưng giao thông lại bị tắc nghẽn, ngày thường chặng đường chỉ tốn năm sáu phút, nay lại tốn tận mười lăm phút.

Vừa xuống xe, Giang Lâm đã ôm Bạch Du lên bằng kiểu công chúa, sau đó lấy tốc độ chạy một trăm mét lao về phía cục dân chính.

Bạch Du: “...”

Chú Vương: “...”

Nhân viên làm việc ở cục dân chính sợ hết hồn khi nhìn thấy cảnh này, nếu không phải Giang Lâm đang mặc quân phục, dáng dấp khôi ngô tuấn tú và lịch sự như vậy, nói không chừng là đã bị coi thành người nào đó rồi.

Ánh mắt của tất cả mọi người dừng trên người hai người bọn cô, khuôn mặt Bạch Du đỏ bừng như con tôm luộc, ước có thể giấu mặt mình đi.

Giang Lâm rất bình tĩnh, như thể không có ai bên cạnh mình, anh nói thẳng với nhân viên làm việc: “Chào đồng chí, chúng tôi tới nhận sổ kết hôn.”

Nhân viên làm việc liếc mắt nhìn bọn họ, cười nói: “Đương nhiên là có thể nhận sổ kết hôn nhưng anh buông cô ấy ra trước đã, nhận sổ kết hôn không cần phải ôm nhau thân mật như vậy.”

Vừa dứt câu, mọi người xung quanh đều nở nụ cười.

Khuôn mặt Bạch Du lại càng đỏ, cô lén lút véo vào một bên vai của Giang Lâm, giọng nói nhỏ như muỗi: “Anh còn không mau thả em xuống!”

“Được.”

Lúc này Giang Lâm mới thả cô xuống, sau đó lấy ra toàn bộ giấy tờ đã chuẩn bị sẵn.

Nhân viên làm việc kiểm tra từng phần giấy tờ, lấy ảnh cưới cỡ nhỏ so sánh với dáng vẻ của hai người, sau đó mới lấy ra hai cuốn sổ kết hôn, đưa cho hai người ký tên, sau đó đóng dấu.

Nhân viên làm việc trả lại hai cuốn sổ kết hôn: “Đồng chí, chúc mừng hai người, chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”

“Cảm ơn.”

Bạch Du nhận lấy sổ kết hôn.

Trước đây cô đã thấy giấy kết hôn của cha mẹ cô, đó chỉ là một tờ giấy, giống như một tờ giấy khen, còn của cô và Giang Lâm là sổ chứng nhận kết hôn.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 233: Chương 233



Phía trên sổ kết hôn là ảnh chụp của chủ tịch, ở giữa trích lời của chủ tịch, phía dưới cùng mới là ba chữ “Sổ kết hôn”, màu đỏ rực rỡ, tràn ngập cảm giác vui mừng, phía sau là mười sáu chữ to màu đỏ: Cần cù tiết kiệm chăm lo việc nhà, cần cù tiết kiệm xây dựng đất nước.

Trang bên trong của sổ kết hôn, bên trái là “Chỉ thị tối cao”, bên phải mới là thông tin của cô và Giang Lâm, trên đó viết…

“Giang Lâm, nam, hai mươi lăm tuổi, Bạch Du, nữ, mười tám tuổi, tự nguyện kết hôn, qua xét duyệt đã đáp ứng đủ các quy định kết hôn của luật hôn nhân Trung Quốc, số chứng nhận này đã được cấp phát.

Ngày hai mươi tám tháng chín năm một nghìn chín trăm bảy mươi sáu.”

Nhìn số kết hôn trước mắt, Bạch Du có cảm giác nói không nên lời.

Đời trước cô gả cho Giang Khải, đời này cô lại gả cho anh ruột của Giang Khải là Giang Lâm.

Đúng là không thể tưởng tượng nổi mà.

Chẳng qua là sổ kết hôn màu đỏ rực đã nói cho cô biết, đây là sự thật, không phải là mơ.

Sau khi Giang Lâm chỉnh lý lại toàn bộ giấy tờ, anh cảm ơn nhân viên làm việc, sau đó nhìn Bạch Du rồi nói: “Ngắm kỹ chưa?”

Lúc này Bạch Du mới định thần lại, khuôn mặt đỏ bừng: “Ngắm kỹ rồi.”

Giang Lâm: “Đưa cho anh, để anh giữ.”

Bạch Du ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”

Sau khi Giang Lâm nghiêm túc cất sổ kết hôn xong, anh nắm tay cô một lần nữa: “Chúng ta đi thôi.”

Bạch Du không di chuyển, mắt thấy nhân viên làm việc đã bắt đầu thu dọn đồ đạc để tan làm, lúc này cô mới nhỏ giọng nói: “Chân em bị tê…”

Đáy mắt Giang Lâm lóe lên ý cười, anh khom lưng bế cô lên thêm một lần nữa.

Ánh mắt của mọi người xung quanh đồng loạt nhìn về phía bọn họ một lần nữa.

Bạch Du vùi mặt vào cổ Giang Lâm, lần này cả mang tai cũng đỏ bừng.

Giang Khải và Lương Thiên Vũ đi từ nhà hàng Quốc Doanh tới.

Nắng chiều nhiễm đỏ cả bầu trời như quả cam, giống y như khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Giang Khải: “Giang Vũ nghĩ mình là cái cứt gì, nó có tư cách gì mà dám chạy tới trước mặt tôi kêu gào chứ?”

Tên Giang Vũ được đơn vị phái tới Hà Nam để bồi dưỡng một tháng, sau khi trở về biết Bạch Du đã tới Nam Kinh để giải sầu thì đã chạy tới kiếm Giang Khải, lúc đó anh ta nói thế này…

“Anh năm, Du Du vì né tránh anh mà chạy tới tận Nam Kinh để giải sầu, sau này phiền anh cách xa Du Du một chút, còn nữa, sau này em sẽ kết hôn với Du Du, mong anh bỏ qua cho.”

Tên ngạo mạn, muốn cưới Bạch Du?

Bạch Du có thể vừa ý nó ư? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Giang Khải lại càng tức giận, nếu không phải anh ta sợ ông nội biết, lúc đó anh ta đã đánh Giang Vũ một trận rồi.

Lương Thiên Vũ an ủi: “Anh Giang Vũ đừng tức giận vì một thằng không xứng đáng, một người văn thao võ lược như anh Giang Khải thì mới có thể ôm người đẹp về nhà, tựa như chú rể bên kia.”

Những lời này lọt vào lỗ tai Giang Khải khiến anh ta cực kỳ dễ chịu.

Anh ta nhìn về phía Lương Thiên Vũ chỉ, thì thấy một người đàn ông cao lớn vạm vỡ ôm một người phụ nữ bước ra khỏi cục dân chính, sau đó bước vào trong một chiếc xe con Hồng Kỳ.

Khuôn mặt tài xế lái xe con Hồng Kỳ rất giống chú Vương.

Không đúng, đó là chú Vương

Còn người đàn ông đó…

Giang Khải mở to miệng: “Thiên Vũ, người đàn ông ở phía đối diện là anh ba của tôi…”

Anh! Ba! Của! Anh! Ta! Kết! Hôn! Rồi!

“Anh ba! Anh ba!”

Giang Khải lấy lại tinh thần, lập tức đuổi theo.

Anh ta không biết tại sao bản thân lại kích động như vậy, nhưng trong lòng có một giọng nói nói với anh ta, anh ta phải tới đó ngay lập tức.

Chẳng qua là anh ta đã chậm một bước, xe con Hồng Kỳ biến mất khỏi trước mắt trong tiếng gào thét của anh ta.

“Đáng ghét!”

Giang Khải ăn đầy khói xe, tức giận tới mức ngũ quan méo mó.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 234: Chương 234



Suýt chút nữa thôi, suýt chút nữa thôi là anh ta có thể nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh anh ba rồi.

Không biết có phải là do anh ta nhạy cảm không, anh ta luôn cảm thấy cái gáy của cô gái đó hơi quen mắt.

Lương Thiên Vũ chạy tới: “Giang Khải, người vừa rồi thực sự là anh ba của cậu à? Không phải cậu nói anh ta đã tới đảo Quỳnh Châu rồi ư?”

“Làm sao tôi biết?”

Giang Khải nói xong thì tức giận xoay người rời khỏi, anh ta phải nhanh chóng về nói chuyện này với mẹ anh ta.

Thế mà anh ba của anh ta lại lén mọi người đi làm sổ kết hôn, không biết người phụ nữ đó là thần thánh phương nào nữa.

Nhìn bóng lưng dần xa của Giang Khải, Lương Thiên Vũ cũng nhíu mày lại.

Tính tới thời gian này, cách ngày cậu ta và Giang Hựu Hàm đến nhà nghỉ thuê phòng đã được gần một tháng, nếu Giang Hựu Hàm có bầu và nôn nghén vào ngay lúc này, e rằng không thể gạt anh ba của cô ta được nữa.

Nghe Giang Khải nói anh ba của anh ta từng dùng một cước đạp gãy xương sườn của người ta, nếu như anh biết chuyện cậu ta làm Giang Hựu Hàm có bầu, e rằng khó giữ được cái xương sườn của cậu ta!

Nghĩ vậy, Lương Thiên Vũ chạy vội về nhà.

Cậu ta cũng phải về nhà để bàn bạc với mẹ của cậu ta.

Bạch Du không biết chuyện cặp con trai cưng đã ai về nhà nấy để kiếm mẹ của mỗi bên, chẳng qua là cô cũng nghĩ tới Giang Khải: “Chú Vương, ý của chú là Giang Khải không tới quân đội ở Tây Bắc ư?”

Chú Vương nhìn về phía trước mắt, gật đầu nói: “Đúng vậy, ông chủ bảo sẽ cho cậu ấy tới đó muộn một chút.”

Nghe ông ấy nói vậy, Bạch Du và Giang Lâm liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cũng đoán được nguyên nhân ông nội làm như thế.

Bạch Du chớp mắt một cái: “Ngộ nhỡ lúc đó anh ta nổi điên thì phải làm sao bây giờ?”

Ông nội muốn giải quyết nhanh chóng, ngộ nhỡ Giang Khải nổi điên hoặc phá rối đám cưới của cô, tới lúc đó sẽ khiến mọi người không được vui.

Giang Lâm cong khóe miệng: “Cậu ta không có can đảm đó đâu.”

Nghe anh nói vậy, chú Vương ngồi ở đằng trước gật đầu theo bản năng.

TBC

Nhìn thấy người yêu cũ gả cho anh ruột, là một kẻ để bụng và với tính cách của Giang Khải, cho dù anh ta không tức c.h.ế.t thì cũng sẽ tức gần chết.

Chẳng qua là có ông nội ở đây, cho dù anh ta có tức gần c.h.ế.t cũng không dám làm xằng làm bậy.

Vả lại, không cần ông nội đứng ra giải quyết, một mình Giang Lâm cũng đủ giải quyết anh ta rồi.

Bạch Du suy nghĩ rồi cũng gật đầu theo, quả thực là Giang Khải không có can đảm đó.

Vừa nghĩ tới dáng vẻ của anh ta bị mình chọc tức gần c.h.ế.t nhưng vẫn không thể làm được gì, Bạch Du không khỏi mong chờ.

Giang Lâm để chú Vương về trước để báo cáo với ông nội, còn anh thì trở về nhà họ Bạch cùng Bạch Du.

Bà Bạch vừa nhìn thấy Giang Lâm, sắc mặt đã trở nên không vui: “Bà còn nghĩ rằng cháu bắt cóc bé Du nhà bà về nhà mình không định cho về nữa chứ!”

Bà Bạch có lý do tức giận, thằng nhóc thúi dám lôi kéo bé Du đến đảo Quỳnh Châu, bây giờ khi về cũng không giải thích rõ một lời mà đã cuỗm người đi làm sổ kết hôn!

Nếu không phải hai nhà có hôn ước từ lâu, vừa biết chuyện, chắc chắn bà phải đánh gãy chân anh.

Lúc này trong mắt bà Bạch, Giang Lâm không khác nào hồ ly tinh nam cả, hút linh hồn của Bạch Du.

“Bà nội, cháu nhớ bà lắm.”

Sau khi làm sổ chứng nhận thì đã là vợ chồng, dù sao cũng là cô quyết định đến đảo Quỳnh Châu để tìm Giang Lâm, coi như là cô gây nên chuyện này, do đó cô nên dập lửa mới đúng.

Chẳng qua là khi cô vừa lên tiếng, bà Bạch đã ném một ánh mắt sắc như d.a.o tới: “Cháu ngồi một bên đừng có lên tiếng, chút nữa bà sẽ dạy bảo lại cháu!”

Một cô gái trẻ tuổi lặn lội ngàn dặm xa xôi để tới đảo Quỳnh Châu, dù cho có người khác đi chung nhưng lỡ xảy ra chuyện nguy hiểm, bọn họ roi không đủ dài để quất tới bụng ngựa, đây là không suy nghĩ cho người nhà.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 235: Chương 235



Chẳng qua là lúc đó bà nói chuyện điện thoại với cô không tiện, đầu tiên là tiền điện thoại quá mắc, thứ hai là người vẫn chưa về, bà không muốn dọa cô sợ không dám về nhà, nhưng bây giờ cô đã an toàn về nhà rồi, chút nữa bà nhất định phải dạy bảo cô lại một trận mới được.

“...”

Bạch Du không ngờ rằng không cứu được người, còn tự dẫn lửa tới trên người mình nữa.

Nếu biết trước như vậy thì cô đã không thèm quan tâm tới anh rồi.

Giang Lâm đảo mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy chán nản của cô, môi mấp máy, anh bước tới khom người thấp xuống trước mặt bà Bạch rồi nói: “Cháu xin lỗi bà nội, chuyện này vốn phải nhận được sự đồng ý của bà và bậc trên khác. Nhưng đầu tiên là chuyện này có nguyên nhân của nó, thứ hai là để tránh đêm dài lắm mộng, thứ ba là ngày nghỉ của cháu không nhiều, cuối cùng còn phải thảo luận một loạt công việc như thuê người trang trí đám cưới, thế nên khi vừa xuống xe là cháu đã vội kéo Du Du đi làm sổ chứng nhận. Xin bà nội tha lỗi cho cháu, dù cháu hành động có chút gấp gáp nhưng bà nội có thể yên tâm về phẩm chất con người của cháu, ở ngay đây cháu xin cam đoan với bà nội, chắc chắn cuộc đời này cháu sẽ không phụ Du Du.”

Nói tới đây, ánh mắt anh nhìn về phía Bạch Du, đúng lúc Bạch Du cũng nhìn về phía anh.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trái tim của Bạch Du giật thót, “Bùm” một tiếng, cả khuôn mặt cô trở nên đỏ bừng.

“Sổ đăng ký kết hôn của bọn cháu đâu, lấy ra cho bà xem.”

Suýt chút nữa bà Bạch đã lạc đường trong từng tiếng “Bà nội”, sau khi nhìn thấy dáng vẻ của hai người, dù cho có ý định làm khó dễ thì cũng không có cách nào để tiến hành.

Huống chi Giang Lâm đã nói như vậy rồi, phẩm chất con người và cách đối nhân xử thế của anh cũng rất rõ ràng, không chỉ đàng hoàng hơn Giang Khải, ngay cả khi so sánh với toàn bộ đại viện thì cũng là người tốt nhất.

Giang Lâm lập tức lấy sổ đăng ký kết hôn nóng hổi vừa mới tới tay ra, sau đó lấy mấy tấm ảnh chụp dưới đáy tài liệu ra: “Đây là sổ đăng ký kết hôn, còn đây là mấy tấm ảnh cưới cỡ nhỏ của cháu và Du Du, cháu có rửa rất nhiều ảnh cưới, có thể đặt mấy tấm ảnh này trong nhà, sau này bà nội muốn ngắm cũng tiện.”

Nghe cô nói vậy, khuôn mặt của bà Bạch nào còn vẻ không vui nữa, bà cầm lấy mấy tấm ảnh chụp để ngắm nghía, ngay sau đó cười tươi như một đóa hoa cúc: “Du Du à, bức này chụp đẹp quá, bức này cũng không tệ…”

Bach Du ngạc nhiên nhìn Giang Lâm, không ngờ tới dáng vẻ người sống chớ lại gần bẩm sinh của anh, té ra lại biết cách khiến người lớn tuổi vui như vậy.

Không nhìn thấy bà nội cô bị mấy lời ba xạo của anh dụ tới mức mở cờ trong bụng ư?

Hơn nữa anh rửa nhiều ảnh cưới như vậy lúc nào thế, sao cô không biết?

Bà Bạch ngắm kỹ mỗi một tấm ảnh chụp, khen thêm một lần nữa, vô cùng tán thưởng việc Giang Lâm rửa nhiều ảnh cưới: “Chuyện các cháu làm sổ kết hôn, người nhà cháu đã biết chưa?”

Giang Lâm: “Vừa rồi cháu đã để chú Vương về thông báo với ông nội rồi, chẳng mấy chốc là ông nội sẽ biết, còn bên ông bà ngoại của cháu, khi về cháu sẽ tự mình thông báo cho ông bà ngoại biết.”

Thông báo cho ông nội, sau đó thông báo cho ông bà ngoại, nhưng lại không thông báo cho cha anh biết, có thể thấy là tình cảm của cặp cha con không được tốt.

Bà Bạch nghe được chuyện ông nội đã biết, bà gật đầu: “Còn sính lễ, vừa rồi bà nghe Gia Dương nói, cháu cho máy thu thanh, xe đạp, máy khâu và đồng hồ đeo tay, thêm mười nghìn lẻ một đồng để làm sính lễ?”

Giang Lâm gật đầu: “Đúng ạ.”

Bà Bạch lại lắc đầu: “Nhiều quá rồi, vậy sẽ khiến mọi người chú ý, tục ngữ có câu tiền tài không thể để lòi ra ngoài, cháu chỉ cho một ngàn lẻ một đồng là được.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 236: Chương 236



Giang Lâm suy nghĩ một lúc, gật đầu lần nữa: “Được ạ, cháu nghe bà nội, cháu sẽ giao tiền tiết kiệm cho Du Du bảo quản, hai ngày nữa cháu cũng sẽ chuyển căn nhà cho Du Du đứng tên.”

Bây giờ chỉ vừa mới làm sổ kết hôn mà đã giao ra toàn bộ tiền tiết kiệm, ngay cả căn nhà cũng chuyển cho Du Du, cháu rể như vậy, dù cho có đốt đèn lồng cũng không thể tìm được.

Bà Bạch cảm thấy rất vừa ý, chợt cảm thấy đứa trẻ này quá thật thà: “Bà biết rõ bé Du, từ trước đến giờ có chút bốc đồng, cháu đừng cưng chiều con bé quá.”

Bạch Du: “?”

Cô bốc đồng khi nào?

Còn nữa, bà nội cô nói tạo phản là tạo phản, còn tạo phản nhanh như vậy nữa chứ!

Giang Lâm lại không gật đầu: “Du Du rất tốt, vả lại cưới vợ là để cưng chiều mà.”

Bạch Du: “...”

Tại sao trước đây cô lại không biết anh có thể nói những lời thế này?

Nếu không phải cô biết đời trước và đời này của anh là gà tơ, cô còn nghi ngờ anh là cao thủ trêu hoa nữa đấy.

Bà Bạch vừa lòng tới mức không thể vừa lòng hơn: “Lời này hay lắm, vợ là để cưng chiều, có vài người đàn ông theo chủ nghĩa nam quyền, một khi về nhà sẽ tréo nguẩy chân chờ ăn giống như mấy ông lớn, không biết làm việc nhà.”

Giang Lâm: “Bà nội cứ yên tâm, mười ba tuổi cháu đã đến trường quân đội, việc nhà nào cũng biết làm, sau này chỉ cần cháu không làm nhiệm vụ thì việc nhà sẽ do cháu làm.”

Bà Bạch lặng lẽ cho Giang Lâm thêm mười điểm, thành cháu rể một trăm điểm: “Cháu quả không tệ, giao Du Du cho cháu, bà rất yên tâm.”

Bạch Du ngồi coi là đủ rồi.

Khi vừa vào cửa bà nội còn trợn trừng mắt nhìn anh, thế mà chưa được năm phút, Giang Lâm đã trở thành cháu rể một trăm điểm trong lòng bà nội rồi.

Chậc chậc chậc, nếu anh làm thương nhân, e rằng sẽ là gian thương lừa c.h.ế.t người cũng không phải đền mạng.

Bạch Du oán thầm trong bụng, thấy Giang Lâm chợt nhìn về phía cô: “Lần này anh về để nói chuyện đám cưới với người nhà, chốc nữa người lớn trong nhà sẽ tới để thương lượng chuyện đám cưới.”

Nói xong, anh đứng dậy.

Bạch Du vội nói: “Máy thu thanh, xe đạp, máy khâu và đồng hồ đeo tay mà anh nói trước đó, em có vài ý kiến.”

Nghe cô nói như vậy, Giang Lâm ngồi xuống một lần nữa: “Ý kiến gì, em nói xem.”

Bạch Du: “Có vài thứ không dùng được, em cảm thấy không cần mua vì thể diện, ví dụ như máy khâu, em không may quần áo, cũng không có ý định học, mua rồi cũng không dùng tới, vả lại chẳng còn bao lâu nữa là chúng ta sẽ tới đảo Quỳnh Châu, không thể vận chuyển mấy thứ này qua đó đâu nhỉ?”

Vận chuyển từ thủ đô đến đảo Quỳnh Châu, phí vận chuyển đủ để mua thêm một cái may khâu nữa rồi, nhưng nếu không vận chuyển qua đó, để ở thủ đô đóng bụi, vậy thì rất lãng phí.

Giang Lâm: “Em nói có lý, vậy khi nào chúng ta tới đảo Quỳnh Châu, anh sẽ cho người mua TV và xe đạp, còn đồng hồ đeo tay thì không thể nào tiết kiệm được.”

Anh chú ý thấy cô không đeo đồng hồ đeo tay từ lâu rồi, chẳng qua là cửa hàng bách hóa ở đảo Quỳnh Châu không có đồng hồ đeo tay phù hợp với phái nữ, khi ở thành phố Quảng lại xảy ra chuyện đó nên tới tận bây giờ vẫn chưa thể mua được.

Quả thực là Bạch Du muốn có một cái đồng hồ đeo tay, nghĩ tới chuyện lúc trước khi ở thành phố Quảng không mua được máy chụp hình, cô nhân cơ hội nói: “Em còn muốn có một cái máy chụp hình nữa.”

Giang Lâm: “Được.”

Bạch Gia Dương vừa vào nhà sau khi đưa Từ Ánh Chi về đã nghe bọn cô nói vậy, suýt chút nữa đã giật mình: “Giang Lâm, em cho nhiều lắm rồi, em không thể cưng chiều Du Du như vậy được, em làm vậy sẽ rất dễ khiến nó nhiễm thói xấu đó.”

Giang Lâm cưng chiều em gái, đương nhiên là Bạch Gia Dương cảm thấy mừng rồi, nhưng anh ấy vẫn còn chưa cưới vợ, Giang Lâm cưng chiều vợ điên cuồng như thế, khiến anh ấy cảm thấy vô cùng áp lực.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 237: Chương 237



Bạch Gia Dương định xuống nông thôn để cúng bái một cái nhưng sắc trời đã không còn sớm, lại không có xe con, chỉ có thể tạm thời bỏ ý định, khi nào rảnh rỗi sẽ xuống cúng bái.

Bạch Du không có quá nhiều thiện cảm với người cậu này, thế nên không cảm thấy đau lòng mấy.

Tới giờ ăn cơm tối, cha và mẹ cô vẫn chưa quay về.

Bà nội làm mỳ sợi cho cô và anh cả, còn đặc biệt đến nhà hàng Quốc Doanh để mua hai bát canh thịt cừu nướng, đổ vào trong mì sợi, thịt dê có vị đậm đà thơm ngon, ăn rất ngon.

Thím Thái ở cách vách biết cô về nên cố ý tặng món trác tương miến.

Tài nghệ nấu ăn của thím Thẩm không được giỏi nhưng bà ấy làm món trác tương miến rất là ngon, có người nói nhà bà ấy được ông cha truyền lại một tờ công thức, thế nên mới có thể làm món trác tương miến ngon như vậy.

Bên trong trác tương miến có thêm thịt lợn băm, trộn đều với mì sợi, đơn giản nhưng ngon tới mức bùng nổ vị giác.

Sau khi ăn xong, Bạch Du cũng đưa ra quyết định.

Cô quyết định tạm thời không nói chuyện sai trái của mẹ với mọi người, sau khi đám cưới của cô và Giang Lâm xong xuôi thì cô sẽ nói toàn bộ.

***

Giang Lâm không về nhà dòng thứ ba, mà là tới tứ hợp viện của ông Giang.

Ông Giang đã đợi Giang Lâm tới đây từ lâu, vừa thấy anh vào nhà là đã nói: “Cháu bắt đầu nhớ thương Du Du từ lúc nào?”

Giang Lâm khựng lại: “Cháu không nhớ.”

Ông Giang không muốn buông tha cho anh dễ dàng như vậy: “Ông thấy cháu đã nhớ thương Du Du từ nhỏ nhưng Du Du lại thích Giang Khải, cháu mới không nói có đúng không?”

“Cháu đừng vội phủ nhận, khi còn nhỏ cháu luôn đối xử lạnh lùng với mọi người nhưng mỗi khi trong nhà có đồ ăn ngon, cháu sẽ luôn chừa lại một phần cho Du Du, ngay cả Giang Khải cũng không có phần, có lần bà nội cháu làm búp bê vải con cọp cho cháu, Giang Khải khóc lóc giành với cháu mấy lần nhưng cháu không chịu cho nó, thế mà khi Du Du nhắc tới, cháu lại cho con bé ngay lập tức, cháu còn nói mình không nhớ thương người ta ngay từ nhỏ?”

Giang Lâm: “...”

Ông Giang coi việc vạch trần anh làm niềm vui: “Còn có năm đó nữa, Du Du bị mẹ con bé ép tắm nước lạnh nên phát sốt, cháu chạy tới nhà người ta cuỗm Du Du về nhà họ Giang, sau đó cháu còn nói mình sẽ không để Du Du về nhà họ Bạch.”

Giang Lâm: “...”

Chuyện xảy ra lúc Bạch Du được bốn tuổi.

Mùa hè năm đó vô cùng nóng bức, nhiều ngày không có mưa, việc sử dụng nước trở thành thứ vô cùng túng thiếu, có rất nhiều người lựa chọn không cho con cái tắm rửa vì hủy bỏ hẹn ước sử dụng nước, nhà họ Bạch cũng vậy.

Chẳng qua là ngày đó Bạch Du và chị họ của cô ra ngoài chơi, khi về Bạch Du trở thành con khỉ dính đầy bùn, cô khóc nói chị họ đẩy cô vào vũng bùn nhưng mẹ cô là Tần Chính Nhân lại không tin, trái lại còn chửi cô là đồ nói dối.

Khi đó Tần Chính Nhân không thèm đếm xỉa tới vẻ mặt tủi nhục của Bạch Du, bà ta lấy một chậu nước lạnh cho cô tắm, lúc trước Bạch Du được bà Bạch chăm sóc, sau đó được cha cô là Bạch Phi Bằng đưa về, do đó mà Tần Chính Nhân không biết con gái mình không thể tắm nước lạnh.

Bạch Du lau sạch nước mắt, nói bằng giọng yếu ớt với mẹ rằng cô muốn tắm nước nóng, cô sợ nước lạnh, Tần Chính Nhân nghe vậy, bà ta không có kiên nhẫn, thế là đánh mấy bạt tay lên trên m.ô.n.g của cô, còn mắng cô là đồ phiền phức và đồ làm ra vẻ, sau đó bà ta c** s*ch đồ của Bạch Du rồi ném cô vào trong chậu tắm.

Bạch Du bị mẹ cô chà lau tới mức cả người đỏ ửng, khóc khàn cả giọng, cho tới khi hàng xóm qua khuyên bảo thì Tần Chính Nhân mới bỏ qua cho cô.

Sau đó anh nghe được chuyện này từ những người trong đại viện, lúc ấy anh đang đến trường đi học, khi anh về thì thấy Bạch Du trong bụi hoa quế ở đại viện, cơ thể nho nhỏ co tròn, run lẩy bẩy vì lạnh.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 238: Chương 238



Bạch Gia Dương định xuống nông thôn để cúng bái một cái nhưng sắc trời đã không còn sớm, lại không có xe con, chỉ có thể tạm thời bỏ ý định, khi nào rảnh rỗi sẽ xuống cúng bái.

Bạch Du không có quá nhiều thiện cảm với người cậu này, thế nên không cảm thấy đau lòng mấy.

Tới giờ ăn cơm tối, cha và mẹ cô vẫn chưa quay về.

Bà nội làm mỳ sợi cho cô và anh cả, còn đặc biệt đến nhà hàng Quốc Doanh để mua hai bát canh thịt cừu nướng, đổ vào trong mì sợi, thịt dê có vị đậm đà thơm ngon, ăn rất ngon.

Thím Thái ở cách vách biết cô về nên cố ý tặng món trác tương miến.

Tài nghệ nấu ăn của thím Thẩm không được giỏi nhưng bà ấy làm món trác tương miến rất là ngon, có người nói nhà bà ấy được ông cha truyền lại một tờ công thức, thế nên mới có thể làm món trác tương miến ngon như vậy.

Bên trong trác tương miến có thêm thịt lợn băm, trộn đều với mì sợi, đơn giản nhưng ngon tới mức bùng nổ vị giác.

Sau khi ăn xong, Bạch Du cũng đưa ra quyết định.

Cô quyết định tạm thời không nói chuyện sai trái của mẹ với mọi người, sau khi đám cưới của cô và Giang Lâm xong xuôi thì cô sẽ nói toàn bộ.

***

Giang Lâm không về nhà dòng thứ ba, mà là tới tứ hợp viện của ông Giang.

Ông Giang đã đợi Giang Lâm tới đây từ lâu, vừa thấy anh vào nhà là đã nói: “Cháu bắt đầu nhớ thương Du Du từ lúc nào?”

Giang Lâm khựng lại: “Cháu không nhớ.”

Ông Giang không muốn buông tha cho anh dễ dàng như vậy: “Ông thấy cháu đã nhớ thương Du Du từ nhỏ nhưng Du Du lại thích Giang Khải, cháu mới không nói có đúng không?”

“Cháu đừng vội phủ nhận, khi còn nhỏ cháu luôn đối xử lạnh lùng với mọi người nhưng mỗi khi trong nhà có đồ ăn ngon, cháu sẽ luôn chừa lại một phần cho Du Du, ngay cả Giang Khải cũng không có phần, có lần bà nội cháu làm búp bê vải con cọp cho cháu, Giang Khải khóc lóc giành với cháu mấy lần nhưng cháu không chịu cho nó, thế mà khi Du Du nhắc tới, cháu lại cho con bé ngay lập tức, cháu còn nói mình không nhớ thương người ta ngay từ nhỏ?”

Giang Lâm: “...”

Ông Giang coi việc vạch trần anh làm niềm vui: “Còn có năm đó nữa, Du Du bị mẹ con bé ép tắm nước lạnh nên phát sốt, cháu chạy tới nhà người ta cuỗm Du Du về nhà họ Giang, sau đó cháu còn nói mình sẽ không để Du Du về nhà họ Bạch.”

Giang Lâm: “...”

Chuyện xảy ra lúc Bạch Du được bốn tuổi.

Mùa hè năm đó vô cùng nóng bức, nhiều ngày không có mưa, việc sử dụng nước trở thành thứ vô cùng túng thiếu, có rất nhiều người lựa chọn không cho con cái tắm rửa vì hủy bỏ hẹn ước sử dụng nước, nhà họ Bạch cũng vậy.

Chẳng qua là ngày đó Bạch Du và chị họ của cô ra ngoài chơi, khi về Bạch Du trở thành con khỉ dính đầy bùn, cô khóc nói chị họ đẩy cô vào vũng bùn nhưng mẹ cô là Tần Chính Nhân lại không tin, trái lại còn chửi cô là đồ nói dối.

Khi đó Tần Chính Nhân không thèm đếm xỉa tới vẻ mặt tủi nhục của Bạch Du, bà ta lấy một chậu nước lạnh cho cô tắm, lúc trước Bạch Du được bà Bạch chăm sóc, sau đó được cha cô là Bạch Phi Bằng đưa về, do đó mà Tần Chính Nhân không biết con gái mình không thể tắm nước lạnh.

Bạch Du lau sạch nước mắt, nói bằng giọng yếu ớt với mẹ rằng cô muốn tắm nước nóng, cô sợ nước lạnh, Tần Chính Nhân nghe vậy, bà ta không có kiên nhẫn, thế là đánh mấy bạt tay lên trên m.ô.n.g của cô, còn mắng cô là đồ phiền phức và đồ làm ra vẻ, sau đó bà ta c** s*ch đồ của Bạch Du rồi ném cô vào trong chậu tắm.

Bạch Du bị mẹ cô chà lau tới mức cả người đỏ ửng, khóc khàn cả giọng, cho tới khi hàng xóm qua khuyên bảo thì Tần Chính Nhân mới bỏ qua cho cô.

Sau đó anh nghe được chuyện này từ những người trong đại viện, lúc ấy anh đang đến trường đi học, khi anh về thì thấy Bạch Du trong bụi hoa quế ở đại viện, cơ thể nho nhỏ co tròn, run lẩy bẩy vì lạnh.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 239: Chương 239



Khi anh bước tới gọi cô, cô còn ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn không bằng bàn tay lên, đôi mắt khóc tới mức sưng đỏ như quả óc chó, dù dáng vẻ đã vô cùng thảm nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gọi anh một tiếng “Anh Lâm”.

Chẳng qua là ngay hôm sau cô đã phát sốt, tận bốn mươi lăm độ.

Quá đáng nữa là, khi đó Tần Chính Nhân không phát hiện ra ngay lập tức, bà ta còn dẫn Tần Tâm Hủy ra ngoài mua bánh ngọt, khi về thì mới phát hiện khuôn mặt Bạch Du đã đỏ bừng, bắt đầu nói mê sáng. Lúc này bà ta mới đưa người tới bệnh viện, bác sĩ nói nếu tới muộn một chút nữa thì đầu óc có thể bị sốt hỏng.

Anh không cảm thấy phụ nữ không bằng đàn ông, nhưng phụ nữ trong đại viện khiến anh không thích, Lâu Tú Anh xem như là một, Tần Chính Nhân cũng xem như là một.

Rõ ràng là ông Giang cũng nhớ chuyện năm đó: “Du Du là một đứa bé ngoan, sau này cháu phải đối xử với con bé thật tốt, nếu như cháu có can đảm làm chuyện có lỗi với con bé, không cần nhà họ Bạch ra mặt, ông sẽ là người đầu tiên không tha cho cháu.”

Giang Lâm: “Cháu sẽ không làm chuyện có lỗi với cô ấy.”

TBC

Ông Giang gật đầu: “Ông đã bảo cha cháu qua đây để bàn bạc về đám cưới.”

“Vâng ạ.”

Giang Lâm đáp lại một tiếng, sau khi đưa mấy tấm ảnh đã rửa khác cho ông ngoại, chuẩn bị gọi điện thoại cho nhà họ La, anh chợt nghe ông nội nói:

“Chuyện Giang Vũ được phái tới Hà Nam để bồi dưỡng, là do cháu nhúng tay vào phải không?”

Giang Lâm không đáp lại.

Ông Giang thấy dáng vẻ của anh, làm sao có thể không đoán ra được chứ, khịt mũi nói: “Cáo già.”

Giang Lâm: “...”

Anh già chỗ nào?

Trước đây anh không quan tâm tới tuổi tác của mình, sau khi ông nội nói anh già nhiều lần, thêm lần trước Bạch Du cũng nói như vậy, khiến anh không thể không nghi ngờ, lẽ nào anh thực sự già như vậy ư?

Nhưng anh chỉ mới có hai mươi lăm tuổi thôi!

Ông Giang công kích cháu trai xong, lúc này mới cầm ảnh lên, ngắm nghía một cách thích thú.

***

Khi nhà họ La nhận được cuộc gọi của Giang Lâm, cả nhà ngạc nhiên tới mức rơi cằm xuống đất.

Sau khi La Hoằng Huân biết chuyện này, anh ấy cũng bị tốc độ của Giang Lâm làm chấn động: “Quả thực là tốc độ của Giang Lâm không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng ai nấy cũng ngạc nhiên, trước đó con còn nghĩ rằng nó sẽ sống cô đơn cả đời, không ngờ nó lại đột ngột lên đường như vậy.”

Ông La nhặt cằm rớt dưới đất của mình lên: “Giang Lâm nói con bé đó tên là Bạch Du, sao cha lại nhớ người yêu cũ của Giang Khải cũng có cái tên giống vậy nhỉ?”

La Hoằng Huân: “Không phải giống, mà là cái tên này, vả lại không phải là trùng tên, mà là cùng một người.”

Cùng một người?

Bà La sợ run người, chợt tỉnh táo lại: “Ý của con là cháu dâu mà Giang Lâm cưới là người yêu cũ của Giang Khải?”

La Hoằng Huân gật đầu: “Không sai, là cùng một người, lần trước khi Giang Lâm tặng bánh táo đỏ cho cô gái đó, con đã cảm thấy không bình thường, nhưng lúc đó con bé vẫn còn là người yêu của Giang Khải, con còn cảm thấy bọn chúng không phải là đang diễn. Nào ngờ vừa ngoảnh đầu lại là con bé đó đã hủy bỏ hôn ước với Giang Khải, ông Giang cho con bé đó chọn một trong những anh em nhà họ Giang để làm người yêu, kết quả là những người khác còn chưa kịp ra tay thì người đã bị Giang Lâm lừa tới tay rồi.”

À, cũng không đúng, Giang Vũ đã ra tay.

Chẳng qua là khi vừa ra tay là đã bị Giang Lâm “Tính kế” rồi, tới Hà Nam tận một tháng, sau khi về Bạch Du đã thành vợ của Giang Lâm.

Chậc chậc, đáng thương quá.

Trong lòng La Hoằng Huân cảm thấy đồng cảm với Giang Vũ, lại không nhớ bản thân là người “Nối giáo cho giặc”.

Cái cằm của ông La rơi xuống đất một lần nữa, mất nửa ngày mới tìm lại giọng nói của mình: “Có phải là Giang Khải không biết không?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back