Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 250: Chương 250



Bà Bạch chú ý đến chiếc túi trên bàn, hỏi: "Bà nhớ lúc nãy cháu ra ngoài không mang theo gì cả, trong này đựng gì vậy, còn nhà họ Giang gọi cháu đi làm gì mà muộn thế?"

Bạch Du lại ăn thêm một muỗng canh canh mè đen mới nói: "Ông Giang nói tặng cháu tứ hợp viện ở ngõ Vũ Nhi làm quà cưới, còn bà ngoại và ông ngoại của anh Giang Lâm đều tặng cháu một sợi dây chuyền ngọc trai và đồng hồ Rolex."

Vừa dứt lời, căn phòng khách im lặng trong vài giây.

Ngay sau đó, Bạch Gia Dương hít một hơi thật sâu và nói: "Anh không nghe nhầm chứ? Nhà họ Giang thực sự tặng em một căn tứ hợp viện làm sính lễ?"

Bà Bạch và Bạch Phi Bằng cũng rất sốc.

Họ đã cảm thấy không thể tin được khi Giang Lâm định dùng một vạn lẻ một đồng làm sính lễ đã cảm nhận được sự chân thành của anh nhưng không ngờ ông Giang lại chi tiêu xa hoa tặng luôn một căn tứ hợp viện.

Còn nhà họ La, người đó họ còn chưa gặp đã tặng vòng cổ ngọc trai và đồng hồ Rolex.

TBC

Trước đây họ còn lo nhà họ La sẽ không thích Bạch Du vì chuyện này, không ngờ họ lại quan tâm đến Bạch Du như vậy, lo lắng người khác nói ra nói vào nên đã tặng quà để bịt miệng mọi người.

Tấm lòng chân thành này khiến người ta vô cùng cảm động.

Bạch Du: "Anh không nghe nhầm đâu, em cũng thấy mấy món đồ đó quý giá quá, chỉ là ông Giang nói đó là do bà nội Giang dặn dò trước khi mất, bảo em không được từ chối."

Thật ra cô có thể hiểu được, thay vì nói tứ hợp viện kia là cho cô, không bằng nói là cho Giang Khải Viêm.

Nửa đời sau của bà Giang vẫn sống trong áy náy vì không chăm sóc tốt được cho con gái, khi phát hiện ra cô sinh cùng tháng cùng ngày cùng giờ với Giang Khải Viêm, trên người lại có vết bớt giống nhau, bà ấy chuyển hết tình yêu đối với con gái sang trên người cô.

Tình mẫu tử này vô cùng nặng nề, cũng khiến cô vô cùng cảm động.

Cùng là mẹ, có người làm đến mức tột cùng, có người lại không xứng đáng với chữ này.

Nghĩ đến đây, ánh mắt cô nhìn về phía mẹ mình.

Vừa lúc đó, Tần Chính Nhân há hốc miệng nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, rất nhanh Bạch Du quay đầu đi.

Tần Chính Nhân: "..."

Bàn tay Tần Tâm Hủy buông xuống sô pha siết thành nắm đấm, móng tay đ.â.m thật sâu vào lòng bàn tay.

Vừa rồi cô ta còn cảm thấy mình có thể thản nhiên làm chị em tốt với Bạch Du nhưng cô ta phát hiện cô ta căn bản làm không được!

Dựa vào cái gì đều là con gái của mẹ, Bạch Du hưởng thụ sự sủng ái của mọi người, một lần kết hôn đã nhận được nhiều thứ như vậy nhưng cô ta lại giống như con chuột trong cống ngầm, thậm chí cũng không thể để cho người ta biết thân phận của cô ta.

Ông trời thật không công bằng.

Nhìn khuôn mặt tinh xảo của Bạch Du, cô ta hận không thể tiến lên xé nát mới hả giận!

Bà Bạch tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, nhìn về phía con trai lớn nói: "Phi Bằng, nếu nhà họ Giang có thành ý như vậy, chúng ta cũng không thể quá keo kiệt."

Bạch Phi Bằng cũng sực tỉnh, gật đầu: "Ý của cha cũng vậy, lấy hết tiền tiết kiệm trong nhà ra, chia bốn sáu, sáu phần cho Du Du làm của hồi môn, bốn phần còn lại để cho Gia Dương lo việc cưới xin. Gia Dương, con có ý kiến gì về cách sắp xếp này không?"

Bạch Gia Dương: "Có."

Tần Tâm Hủy trợn tròn mắt, cả người vui mừng không thể giải thích được: ‘Đánh nhau đi, mau đánh nhau đi.’

Ngay sau đó, cô ta nghe Bạch Gia Dương nói: "Hai tám là được rồi, con hai Du Du tám, con tin rằng nếu Ánh Chi biết được, cô ấy cũng sẽ tán thành việc con làm."

Anh ấy có hai tay hai chân, còn có đầu óc và tri thức, anh ấy tin rằng với bản lĩnh của mình có thể nuôi sống vợ con nhưng Du Du lại khác, cô là đi lấy chồng, cho thêm của hồi môn có thể khiến cô thêm tự tin.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 251: Chương 251



Tần Tâm Hủy tức đến mức suýt méo mũi: "..."

Bà Bạch và Bạch Phi Bằng nghe vậy đều thấy an ủi.

Bạch Du lắc đầu: "Chia năm năm đi và trong nhà cũng nên để lại một ít để phòng khi cần thiết, không cần phải mang hết đi cho con."

"Việc này con cứ nghe theo chúng ta là được." Bạch Phi Bằng không cho cô cơ hội từ chối, nói xong nhìn bà Bạch: "Mẹ, con nhớ nhà còn có một số thứ, mẹ cũng mang cho Du Du đi nhé."

Bà Bạch gật đầu, nắm tay Bạch Du: "Đi nào, đi vào phòng bà nội, từ khi cháu chào đời bà nội đã cất giữ cho cháu rất nhiều thứ tốt, chỉ mong đến ngày cháu lấy chồng sẽ làm của hồi môn cho cháu."

Nói xong, bà không nói hai lời liền kéo Bạch Du vào phòng.

Tần Chính Nhân: "..."

Bà ta biết rằng nhà họ Bạch có rất nhiều đồ quý giá nhưng bà Bạch luôn đề phòng bà ta.

Nghĩ đến những thứ tốt đẹp đó sẽ bị Bạch Du mang đi, bà ta liền cảm thấy khó chịu khắp người, như bị cắt thịt.

Vào đến trong nhà, bà Bạch lấy chìa khóa cất trên người ra, sau đó mở tủ, lấy ra một chiếc hộp gỗ rồi lại dùng chìa khóa mở ra.

Nắp vừa mở ra, Bạch Du suýt bị lóa mắt.

Không ngờ bên trong là mười lăm mười sáu con cá vàng nhỏ!

Bạch Du trợn tròn mắt: "Bà ơi, nhà chúng ta giàu có thế này sao?"

Sống hai kiếp người, cô mới biết được hóa ra nhà mình giấu nhiều báu vật như vậy nhưng đời trước những thứ bà nội để lại cho cô không có những con cá vàng này, cũng không biết bị ai lấy đi.

Bà Bạch kiêu ngạo: "Đương nhiên, dù nói thế nào năm đó bà cũng là con gái nhà địa chủ, đều nói sinh con giống như qua quỷ môn quan, lúc trước mẹ bà lo lắng gặp chuyện không may, vì thế trước khi sinh con liền lén lút giấu không ít cá vàng nhỏ rồi nói cho cậu bà. Cậu bà là một người yếu đuối vô dụng nhưng ông ấy không tham lam, sau đó bà gả cho ông nội cháu, xác định ông nội cháu là người có thể phó thác cả đời, bà mới lén lút trở về đào cá vàng nhỏ này lên."

Nói xong, bà rút ra tám thỏi vàng: "Tám thỏi này là cho cháu, những thỏi còn lại sẽ chia đều cho anh trai và hai em họ."

Bạch Du: "Bà nội, cái này nhiều lắm."

Bà Bạch nhét vào trong tay cô: "Nhiều chỗ nào, nhà họ Giang cho nhiều đồ như vậy, nhà họ Bạch chúng ta phải mang theo chút đồ cưới chứ. Chẳng phải là để cho người ta không xem thường cháu sao? Hơn nữa, con gái luôn phải để lại nhiều tiền trên người, như vậy lời nói mới có sức nặng."

Mũi Bạch Du chua xót, trong lòng cũng xót xa, cô nhào tới ôm lấy bà nội: "Bà nội, bà đổi xửa với cháu thật tốt."

Bà Bạch bị cháu gái dỗ đến vui vẻ, nhẹ nhàng vuốt đầu cô: "Cháu là áo bông nhỏ của bà nội, bà nội không thương cháu, chẳng lẽ còn thương người ngoài như mẹ cháu sao?"

Nghe vậy, Bạch Du mím môi, lại nuốt xuống những lời sắp nói ra.

Thôi được rồi, chỉ còn vài ngày nữa thôi, để bà nội vui vẻ thêm vài ngày nữa vậy.

Đêm hôm đó, Bạch Du nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được.

Bỗng dưng trở nên giàu có, chuyện này xảy ra với ai cũng không thể ngủ được thôi.

Nhưng cảm giác làm phú bà, thật sự rất sảng khoái!

**

Ngày hôm sau, Bạch Du hưng phấn đến hơn nửa đêm, thẳng đến tờ mờ sáng mới ngủ, kết quả ngủ thẳng đến giữa trưa, người trong nhà cũng không quấy rầy cô.

Chờ cô tỉnh lại, Tần Tâm Hủy đã rời khỏi nhà họ Bạch.

Bạch Du còn tưởng rằng cô ta sẽ tìm cớ ở lại, không ngờ cô ta đi nhanh gọn như vậy.

Tuy nhiên hôm nay cô còn rất nhiều việc phải làm nên không dành tâm trí cho cô ta.

Ăn trưa xong, cô mang theo những đặc sản mua từ thành phố Quảng và đảo Quỳnh Châu đi xe đạp đến nhà Lâm Hướng Tuyết.

Lâm Hướng Tuyết không biết Bạch Du đã trở lại thủ đô, nhìn thấy cô liền hét lên như sóc chuột: "Á á á người phụ nữ này, rốt cuộc cậu cũng chịu về rồi!"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 252: Chương 252



Nói xong, cô ấy lao vào ôm Bạch Du, vui vẻ như một chú thỏ trắng.

Bạch Du cũng nở nụ cười chân thành: "Mình mới về thủ đô hôm qua. Hôm nay đặc biệt đến thăm cậu, này, còn mang theo cho cậu không ít đặc sản của đảo Quỳnh Châu và thành phố Quảng."

Lâm Hướng Tuyết cũng không khách sáo, nhận lấy đồ rồi lật qua lật lại, lúc này mới hừ hừ: "Nhìn cậu có tâm đến vậy, mình sẽ tha thứ cho cậu."

Cô gái này đi đảo Quỳnh Châu lâu như vậy, một cuộc điện thoại cũng không gọi cho cô ấy, thậm chí thư cũng không viết lấy một lá.

Đúng là có người yêu thì quên người bạn thân này!

Bạch Du: "Lần này đi đảo Quỳnh Châu thực sự rất cảm ơn cậu và ông nội, ban đầu mình định tự tay làm cho hai người một ít đồ ngọt nhưng sắp tới mình sẽ rất bận, đành phải nói lời xin lỗi với hai người."

Lâm Hướng Tuyết: "Tại sao tiếp theo sẽ rất bận? Đúng rồi, tình hình bên cậu thế nào? Cậu và đồng chí Giang kia thế nào rồi?"

Bạch Du mặt đỏ bừng: "Hôm qua bọn mình... Đã đăng ký kết hôn rồi."

"?"

Lâm Hướng Tuyết sững sờ vài giây, sau đó lại hóa thân thành sóc chuột: "Á á á các cậu kết hôn rồi! Kết hôn rồi!"

Tin tức này quá chấn động, khiến Lâm Hướng Tuyết há hốc miệng, đủ để nhét một quả trứng vào.

Bạch Du gật đầu: "Đúng vậy, chúng mình đã kết hôn rồi, vì thời gian nghỉ phép của anh ấy có hạn nên chúng mình sẽ tổ chức đám cưới sớm nhất có thể, đến lúc đó cậu nhất định phải đến."

Lâm Hướng Tuyết tỉnh lại từ trong sự ngỡ ngang: "Đó là điều đương nhiên, cậu kết hôn sao mình có thể không đến nhưng nói như vậy thì sau khi kết hôn hai cậu lại phải quay trở lại đảo Quỳnh Châu sao?"

Trước đây còn không cảm thấy gì nhưng dạo này trong cơ quan không có Bạch Du, đột nhiên cô ấy cảm thấy rất nhàm chán.

Bạch Du lại gật đầu: "Ừm, mặc dù mình cũng muốn ở lại thủ đô thêm vài ngày nhưng anh ấy có nhiệm vụ trong người, không thể đi xa quá lâu."

Đương nhiên Lâm Hướng Tuyết hiểu thì hiểu nhưng cô ấy vẫn luyến tiếc Bạch Du: "Làm sao bây giờ, chỉ nghĩ đến việc sau này sẽ lâu lắm mới được gặp cậu, mình lại có cảm giác muốn khóc."

Bạch Du cười nói: "Vậy ra là luyến tiếc mình đến vậy, vậy thì theo mình đến đảo Quỳnh Châu đi."

Cô nói vậy chỉ là đùa cợt, ai ngờ vừa dứt lời, đã thấy sắc mặt Lâm Hướng Tuyết bỗng trở nên nghiêm túc.

Bạch Du ngẩn người: "Mình nói đùa thôi, cậu đừng tin thật nhé?"

Lâm Hướng Tuyết: "Mình thấy ý kiến này hay đấy, từ khi sinh ra đến giờ mình chỉ quanh quẩn ở thủ đô, chưa từng đi đâu cả. Trước đây mình muốn xuống nông thôn nhưng gia đình không nỡ để mình chịu khổ, mình biết là họ muốn tốt cho mình nhưng mình thực sự muốn đi ra ngoài, ngắm nhìn thế giới bên ngoài."

"Nếu mình đi đến nơi khác, cha mẹ và ông nội tôi chắc chắn sẽ không đồng ý nhưng nếu mình đi theo cậu đến đảo Quỳnh Châu, có thể họ sẽ đồng ý. Mình quyết định rồi, tối nay sẽ nói chuyện với họ!"

Bạch Du: "..."

Cô thực sự chỉ nói đùa thôi.

Lâm Hướng Tuyết nói là làm, Bạch Du cũng biết khuyên nhủ vô ích, chỉ có thể để cô ấy suy nghĩ kỹ.

Vì sắp tổ chức đám cưới, quần áo của cô không đủ nên cô đã kéo Lâm Hướng Tuyết đi mua sắm ở cửa hàng bách hóa.

Bây giờ cô đã là đại gia, không cần phải dè dặt như trước nữa.

Lâm Hướng Tuyết vui vẻ gật đầu, hai người cùng nhau đạp xe đến cửa hàng bách hóa.

Vì thời gian gấp rút, Bạch Du không mua vải về may như trước mà mua sẵn quần áo.

May sao cửa hàng mới nhập một lô hàng mới, cô hào phóng vung tay mua hai chiếc váy liền thân mùa thu, một chiếc áo khoác cardigan, một chiếc áo len mỏng, hai chiếc quần dài và hai đôi giày da nhỏ.

Sự hào phóng của cô khiến nhân viên bán hàng trong cửa hàng nhìn nhau kinh ngạc.

Hai người ra khỏi cửa hàng bách hóa, lại đến nhà hàng Quốc Doanh ăn uống.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 253: Chương 253



Trong lúc chờ món ăn, Lâm Hướng Tuyết bỗng ghé sát vào người cô, hỏi nhỏ giọng một cách bí mật: "Hai người đã đăng ký kết hôn rồi, vậy hai người đã... Ưm... Chưa?"

Mặt Bạch Du "đỏ bừng" lên, lắc đầu: "Chưa, chúng mình mới đăng ký kết hôn hôm qua, chưa tổ chức đám cưới, vẫn ở nhà riêng."

Lâm Hướng Tuyết không tha cho cô: "Chưa... Ưm… Vậy hai người cũng phải làm gì đó chứ, nắm tay nhau chưa?"

Bạch Du gật đầu: "Ừm."

Lâm Hướng Tuyết chu môi: "Vậy... Hừm... Còn cái này nữa, đừng giận mình hỏi nhiều nhé, người ta nói hôn môi rất tuyệt vời, mình chỉ tò mò thôi, chẳng qua là hai cái môi dính vào nhau, sao lại tuyệt vời được?"

Thật ra cô ấy còn muốn nói thêm rằng cô ấy thấy hơi dơ bẩn, vì như vậy rất có thể sẽ dính nước bọt của nhau. Nghĩ đến đó thôi là đã mất hết khẩu vị.

Mặt Bạch Du càng đỏ hơn nhưng vẫn thành thật khai báo: "Chưa."

Lâm Hướng Tuyết kinh ngạc: "Hai người đã đăng ký kết hôn rồi, vậy mà còn chưa hôn nhau! Một người đẹp tuyệt vời như vậy ở trước mắt, không ngờ đồng chí Giang có thể nhịn được, anh ấy không phải là… Không biết chứ?"

Bạch Du: "..." Nói trúng tim đen. Cô cũng có chút nghi ngờ Giang Lâm không biết hôn, dù sao hai đời anh đều là trai tân.

Lâm Hướng Tuyết dứt khoát hỏi cho ra lẽ: "Vậy hai người định bao giờ hôn?"

Bạch Du mím môi, sau đó đưa ra một câu trả lời khiến Lâm Hướng Tuyết vô cùng hài lòng: "Tối nay."

Ăn xong, hai người ai về nhà nấy. Bạch Du đạp xe trở về đại viện quân khu, trong đầu đang nghĩ tối nay Giang Lâm sẽ đến tìm mình, làm thế nào để anh chủ động hôn mình, bỗng thấy một bóng người từ trong bóng tối lao ra. Cô giật mình, vội vàng bóp phanh.

Lốp xe trượt trên mặt đất, tạo ra một vệt dài, phát ra tiếng ma sát chói tai. Cô tưởng rằng lại là tên vô lại Giang Khải nhưng khi nhìn kỹ, lại thấy Lý Khắc đứng trước mặt mình, mặt mày bầm dập, một bên mắt sưng húp. Bạch Du ngẩn người: "Lý Khắc, cậu sao vậy? Bị ai đánh à?"

Lý Khắc lắc đầu: "Tôi không sao."

Đây mà gọi là không sao ư? Bạch Du nghe vậy suýt trợn trắng mắt: "Tôi đưa cậu đến trạm y tế, trên người cậu còn có vết thương nào khác không?"

Mặt bị thương thành như vậy, e rằng trên người cũng không thể tránh khỏi, Bạch Du xuống xe đạp, định kéo cậu đi trạm y tế kiểm tra.

Lý Khắc lại né tránh tay cô, nhìn cô chằm chằm nói: "Chị Bạch, tôi có chuyện muốn nhờ chị giúp đỡ."

Đây là lần đầu tiên Lý Khắc gọi cô là "chị".

Bạch Du nhìn cậu: "Có chuyện gì vậy?"

Lý Khắc vẫy tay về phía bóng tối, từ trong góc khuất một bóng người nhỏ bé bước ra. Người đó không ai khác chính là Niệm Niệm.

Niệm Niệm vẫn gầy gò, nhỏ bé, trông có vẻ suy dinh dưỡng, may mắn là trên mặt và người không có vết thương nào, Lý Khắc đã bảo vệ cô bé rất tốt.

Niệm Niệm nhìn thấy Bạch Du, liền cất tiếng gọi mềm mại: "Chị Bạch.”

Bạch Du mềm lòng, đưa tay v**t v* mái tóc vàng của cô bé: "Niệm Niệm ngoan, em đã ăn cơm chưa?"

Niệm Niệm nuốt nước miếng: "Ăn rồi ạ, Niệm Niệm không đói."

Đúng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, rõ ràng là đói đến mức này mà vẫn nói mình không đói.

Lý Khắc: "Chị Bạch, tôi phải ra ngoài một chuyến nhưng tôi không yên tâm để Niệm Niệm ở nhà một mình, tôi muốn nhờ chị cưu mang Niệm Niệm vài ngày."

Bạch Du không vội vàng đồng ý: "Tôi có thể cưu mang Niệm Niệm nhưng cậu phải nói rõ ràng tình hình cho tôi biết."

Lý Khắc nhìn vào mắt cô, môi mím thành một đường thẳng. Lặng im một hồi lâu, cậu mới gật đầu: "Được thôi, chị muốn biết gì, tôi đều nói cho chị biết."

Bạch Du dẫn hai người đến nhà hàng Quốc Doanh gần đó, gọi cho hai người hai tô mì bò và gọi thêm một phần thịt kho tàu.

"Cảm ơn chị Bạch, đây là lần đầu tiên Niệm Niệm được ăn mì ngon như vậy." Miệng Niệm Niệm nhồm nhoàm, trông như một chú cá nóc nhỏ dễ thương, tuy đói đến mức không chịu nổi nhưng vẫn rất lịch sự cảm ơn Bạch Du trước.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 254: Chương 254



Bạch Du mềm lòng: "Không cần cảm ơn, không đủ thì lát nữa gọi thêm."

Niệm Niệm lắc đầu: "Đủ rồi."

Hai anh em có thể nói là ăn một cách vội vàng, đặc biệt là Lý Khắc, như một con sói đói dữ dội.

Bạch Du không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hai anh em ăn.

Đợi đến khi ăn xong, cô mới lên tiếng hỏi: "Tôi nhớ lần trước tôi đã cho hai đứa năm đồng, tiền tuy không nhiều nhưng nếu tiết kiệm thì cũng không đến nỗi không đủ ăn."

Trên mặt Lý Khắc hiện lên vẻ tàn nhẫn: "Bị chị dâu tôi trộm đi nhưng mà tôi hung hăng đánh anh cả tôi một trận."

Đồng dạng, cậu cũng bị anh cả của cậu cho đánh một trận, vết thương trên mặt chính là như vậy mà có.

Bạch Du dừng lại, nhíu mày: "Các người còn có một anh cả? Vậy họ mặc kệ các người sao?"

Lý Khắc: "Tôi và Niệm Niệm không phải anh em ruột."

Bạch Du lại ngơ ngẩn: "Vậy cha mẹ Niệm Niệm đâu?"

Cô bỗng nhớ ra vẻ mặt xúc động của bà nội khi nhìn thấy ảnh Niệm Niệm lần trước, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Lý Khắc khựng lại, quay người, đưa tay che tai Niệm Niệm rồi mới nói: "Cha em ấy c.h.ế.t rồi, mẹ em ấy đi lấy chồng khác."

Chết rồi?

Không hiểu sao trong lòng Bạch Du lại có chút khó chịu: "Vì sao chết? Niệm Niệm lại theo cậu thế nào, cậu nói rõ ràng cho tôi nghe."

Hóa ra lúc Lý Khắc vừa sinh ra, mẹ cậu đã bị băng huyết khi sinh nở mà chết. Có một thầy bói mù ở gần nhà xem bói cho cậu, nói rằng cậu mệnh cứng, sẽ khắc c.h.ế.t tất cả mọi người xung quanh.

Vì vậy, từ nhỏ cậu đã không được gia đình yêu thương. Khi cậu lên chín tuổi, anh cả của cậu vốn dĩ phải xuống nông thôn làm trí thức trẻ nhưng anh cả của cậu không biết đã móc nối với ai đó bao nhiêu tiền, cuối cùng đã đổi tên người xuống nông thôn thành cậu mới chỉ chín tuổi.

Một đứa trẻ chín tuổi xuống nông thôn làm thanh niên tri thức, ai nghe cũng thấy phi lý, thế mà chuyện vô lý như vậy lại xảy ra. Thông tin khi xuống nông thôn của cậu được viết thêm lên bảy tuổi, đồng thời nói với bên ngoài rằng cậu lùn bẩm sinh, vì vậy mới có dáng vẻ của một đứa trẻ.

Mẹ nó chứ người lùn!

Sau đó cậu được đưa đến một thôn hẻo lánh ở Hà Bắc làm thanh niên tri thức, cũng chính tại đó, cậu gặp được cha của Niệm Niệm - Đàm Vệ Quốc.

Cha của Niệm Niệm chỉ lớn hơn cậu mười mấy tuổi, lúc đó cũng chỉ hơn hai mươi. Đàm Vệ Quốc là một người đàn ông thật thà, đối xử rất tốt với "thanh niên tri thức người lùn" đến từ nơi khác này, nhà có gì ăn thì cậu cũng có phần, tốt hơn nhiều so với những ngày cậu ở thủ đô bữa đói bữa no.

Mặc dù chỉ ăn những thức ăn đạm bạc nhưng cậu sống rất vui vẻ ở đó, chỉ tiếc rằng dây thừng thường đứt ở chỗ yếu nhất, vận rủi chỉ tìm đến những người số khổ. Một năm sau, khi Đàm Vệ Quốc đi chợ thì bị bùn đá bị lũ cuốn trôi đập chết.

Nhà họ Đàm là dân nhập cư, không có họ hàng thân thích nào ở địa phương, vợ Đàm Vệ Quốc chê anh ấy nghèo, sau khi sinh Niệm Niệm liền đi lấy chồng khác. Vì vậy Đàm Vệ Quốc chết, chỉ để lại Niệm Niệm, một đứa trẻ nhỏ.

Người dân trong thung lũng đều nghèo, nghèo đến mức ăn còn khó khăn, ai cũng không muốn nuôi thêm một đứa trẻ, huống hồ là một bé gái.

Cuối cùng Lý Khắc nhận nuôi Niệm Niệm, hai người xưng hô như anh em.

Nửa năm sau, cha Lý Khắc lâm bệnh qua đời, để lại một công việc, Lý Khắc nhân cơ hội quay trở lại thủ đô, lấy đó để uy h.i.ế.p anh trai mình. Nói rằng cậu có thể nhường lại vị trí, cũng có thể không tố cáo việc anh ta hối lộ người ta ép cậu đi làm thanh niên tri thức, nhưng cậu có một yêu cầu, đó là đưa Niệm Niệm đến thủ đô.

Tục ngữ nói chân trần không sợ đi giày, anh cả Lý Khắc cũng lo lắng sói con này sẽ đại nghĩa diệt thân, bởi vậy bị ép đồng ý.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 255: Chương 255



Lý Khắc cứ như vậy mang theo Niệm Niệm tới thủ đô nhưng mà Lý Khắc còn nhỏ, lại không có bằng cấp, căn bản không có biện pháp nuôi sống hai người. Anh cả Lý Khắc cũng không để ý tới hai người, ngẫu nhiên ném chút đồ ăn cho họ, coi như là anh ta có lòng tốt, cho nên hai người lúc này mới trải qua cuộc sống bữa đói bữa no.

Bạch Du nghe xong, thật lâu không lên tiếng.

Cô nhớ tới sự kích động của bà nội, lại nhớ tới lời Lâm Hướng Tuyết nói Niệm Niệm trông giống cô, cuối cùng nhịn không được hỏi ra lời trong lòng: "Cha Niệm Niệm, anh ấy là người nhà họ Đàm sao?"

Lý Khắc nhìn cô với vẻ mặt kỳ quái, lắc đầu: "Cái này tôi cũng không biết."

Bạch Du không nản lòng: "Cậu còn nhớ rõ gương mặt của cha Niệm Niệm không?"

Lý Khắc gật đầu: "Nhớ."

Bạch Du lấy bút thép và sổ tay từ túi đeo vai ra, đưa cho Lý Khắc: "Vậy cậu hãy mô tả chi tiết cho tôi nghe về gương mặt của anh ấy."

Tuy Lý Khắc không biết cô muốn làm gì nhưng vẫn làm theo lời cô.

Hai mươi mấy phút sau, trên sổ ghi chép có thêm một khuôn mặt.

Niệm Niệm vừa nhìn thấy khuôn mặt kia liền kích động kêu lên: "Cha, là cha, là cha, là cha!"

Lý Khắc sờ sờ đầu cô bé: "Ừ."

TBC

Bạch Du nhìn chằm chằm bức vẽ trên giấy, hốc mắt đỏ lên.

Người trên bức tranh này, rõ ràng có năm sáu phần tương tự anh cả của cô.

Nếu người này thực sự là anh hai của cô thì điều đó có nghĩa là anh hai của cô đã không còn trên cõi đời.

Lý Khắc nhận ra sự bất thường của cô: "Chị làm sao vậy?"

Bạch Du lắc đầu, gạt đi nước mắt trong mắt, ngẩng đầu lên: "Tôi không sao, Niệm Niệm có thể ở lại đây với tôi nhưng có thể nói cho tôi biết tiếp theo cậu muốn làm gì không?"

Lý Khắc suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Rất tiếc tôi không thể nói nhưng tôi cam đoan với chị, sẽ không có nguy hiểm gì."

“Đây là lời hứa của cậu, hy vọng cậu suy nghĩ kỹ trước khi làm bất cứ việc gì và nhớ rằng còn có Niệm Niệm ở sau lưng cậu. Nếu cậu xảy ra chuyện gì thì trên đời này sẽ không có người thứ hai có thể che chở cho con bé như cậu.”

Bạch Du không hoàn toàn tin lời cậu nhưng Lý Khắc tính tình bướng bỉnh, lại không phải là con cháu trong nhà, cô cũng không có cách nào.

Niệm Niệm còn quá nhỏ, không thể hiểu được lời nói của họ nhưng bản năng và trải nghiệm trong quá khứ khiến cô bé cảm thấy thiếu an toàn.

Chỉ thấy hai mắt cô bé đỏ hoe, nhìn về phía Lý Khắc, dùng giọng điệu nũng nịu pha chút van xin của trẻ con nói: “Anh ơi, anh cũng không cần Niệm Niệm nữa sao?”

Mẹ vừa sinh ra đã không cần cô bé, sau đó ông nội ốm rồi mất, rồi đến cả cha đi ra ngoài cũng không bao giờ trở về.

Mọi người trong làng nói cô bé là sao chổi, cô bé không biết sao chổi là gì nhưng cô bé biết đó không phải là điều tốt đẹp.

Lý Khắc nhìn vào đôi mắt to tròn như nho đen, sáng ngời và trong trẻo của cô bé, nó phản chiếu rõ ràng hình ảnh của cậu, lòng cậu như bị thứ gì đó chích vào.

Mãi sau cậu mới đưa tay v**t v* đầu cô bé: "Anh không vứt bỏ Niệm Niệm, anh chỉ đi ra ngoài làm việc một chút, sẽ sớm quay lại thôi."

Niệm Niệm khóc đến mức hai mắt đỏ hoe, như một chú thỏ con mắt đỏ: "Trước đây cha cũng nói vậy nhưng cha đã không bao giờ quay lại."

Khi có cha ở bên, mọi người trong làng sẽ không mắng cô bé là sao chổi, những đứa trẻ khác cũng không ném đá hay không chơi với cô bé và mỗi lần cha đi làm về đều lén lút mua kẹo ngon cho cô bé.

Cô bé nhớ cha da diết.

Vậy tại sao cha lại không về?

Lý Khắc mím môi, cố gắng để giọng nói của mình nghe bình thường như mọi khi: "Chú đi xa rồi, em chỉ cần ngoan ngoãn, chú sẽ về."

Niệm Niệm gật đầu lia lịa, giọng nói nũng nịu vang lên: "Niệm Niệm ngoan, Niệm Niệm ngoan ngoãn, cha sẽ về."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 256: Chương 256



Lý Khắc: "Ừ."

Bạch Du ngồi bên cạnh, mũi lại chua xót.

Anh hai của cô, chẳng lẽ thật sự cứ như vậy biến mất sao?

Chẳng lẽ cô trùng sinh, vẫn không thể thay đổi được số phận của anh hai, thậm chí không thể gặp mặt anh ấy lần cuối?

Lòng Bạch Du như bị tảng đá lớn chặn lại, vô cùng khó chịu.

Lý Khắc kiên quyết phải đưa Niệm Niệm đến cổng đại viện quân khu mới chịu đi, Bạch Du cũng không ngăn cản, sau khi trả tiền, cô dẫn hai người đi về.

Chỉ là còn chưa đi tới cổng đại viện quân khu, cô đã bị một người ngăn lại.

Là Giang Vũ.

Giang Vũ tựa vào vách tường, dáng vẻ thờ ơ, khi nhìn thấy Bạch Du thì dập tắt điếu thuốc trong tay.

Ánh trăng từ tường xám ngói xanh chiếu xuống, chiếu vào sống mũi cao thẳng của anh ta, làm cho ngũ quan tuấn tú của anh ta có thêm vài phần mỹ cảm chán chường.

"Tôi có vài lời muốn hỏi cô."

Anh ta nhìn Bạch Du rồi nói thẳng thừng.

Bạch Du chậm rãi gật đầu, cúi đầu nhìn xuống Lý Khắc và Niệm Niệm nói: "Hai người ở đây đợi tôi một lát, tôi sẽ quay lại ngay."

Nói xong, cô đi theo sau Giang Vũ.

Hai người đi một trước một sau, cách nhau hơn một mét, Giang Vũ cũng không quay đầu nhìn cô, đi thẳng đến một góc tối, anh ta mới dừng lại, quay đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô.

Nơi đây ánh trăng không chiếu đến, khuôn mặt anh ta tối tăm không rõ, khiến người ta liên tưởng đến con báo đốm ẩn nấp trong bụi cỏ, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nhảy lên và cắn đứt cổ họng.

Bạch Du hít một hơi thật sâu: "Anh Giang Vũ, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Giang Vũ nhìn chằm chằm vào cô: "Tại sao lại là Giang Lâm?"

Anh ta vốn tưởng rằng Giang Lâm đã cướp đi người con gái mình yêu nhưng mãi đến hôm nay anh ta mới biết, hóa ra trước đây Bạch Du không phải đi du lịch thanh thản ở Nam Kinh, mà là một mình chạy đến đảo Quỳnh Châu để tìm Giang Lâm.

Sự thật này khiến anh ta còn khó chấp nhận hơn cả việc cô đã đăng ký kết hôn với Giang Lâm.

Anh ta không thể hiểu nổi, tại sao cô lại chọn Giang Lâm chứ không phải mình, anh ta không hiểu mình thua ở điểm nào?

Huống hồ trước đó rõ ràng cô đã nói sẽ cân nhắc mình.

Bạch Du không ngờ anh ta đến để hỏi cô câu hỏi này.

Tại sao lại là Giang Lâm?

Có phải vì đời trước Giang Vũ quá bạc tình, cô lo lắng sẽ bị ly hôn ngay sau khi kết hôn, hay vì Giang Lâm quá xuất sắc, khiến cô lựa chọn Giang Lâm mà bản thân Bạch Du cũng không rõ ràng về vấn đề này.

Cô chỉ biết rằng, nếu nhất định phải chọn một người trong số con cháu nhà họ Giang để kết hôn, người đó chỉ có thể là Giang Lâm.

Chỉ có Giang Lâm mới che chở cho cô vô điều kiện và chỉ có Giang Lâm mới có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn mà cô mong muốn.

Hơn nữa, ngoại trừ Giang Lâm, những người khác đều đã có vợ vào đời trước, cô không muốn phá hoại hôn nhân hiện tại của họ, cho dù đó là một cuộc hôn nhân không hoàn hảo.

Sự im lặng kéo dài khiến bầu không khí trở nên hơi xấu hổ.

Gió mát thổi qua, Bạch Du không khỏi rùng mình.

Giang Vũ cởi áo khoác của mình ra, đưa cho cô và nói: "Mặc vào đi, kẻo cảm lạnh."

Bạch Du: "Không cần đâu..."

Giang Vũ: "Mặc vào."

TBC

Giang Vũ không nói một lời, khoác áo lên vai cô.

Hai người lôi kéo qua lại cũng không hay, Bạch Du đành nhận lấy: "Anh Giang Vũ, anh là một người tốt nhưng mà chúng ta không hợp nhau."

Bất ngờ không kịp đề phòng bị phát một tấm thẻ người tốt.

Giang Vũ không biết nên cười hay nên tức giận: "Có chỗ nào không hợp không? Là do chiều cao không hợp hay do con người không hợp?"

Bạch Du biết rằng hôm nay nhất định phải nói cho rõ ràng, cô suy nghĩ một lát rồi nói: "Anh Giang Vũ, nếu chúng ta ở bên nhau, anh có thể đảm bảo chỉ yêu một mình tôi suốt đời không?"

Giang Vũ nhìn cô, không nói gì.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 257: Chương 257



Bạch Du: "Bản thân anh cũng không dám đảm bảo có thể làm được đúng không? Nhưng tôi tin anh Giang Lâm có thể làm được."

Giang Lâm giống như tảng đá kiên định, miễn là cô không làm điều gì trái pháp luật, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô.

Cho dù cả đời này anh cũng sẽ không yêu cô, cho dù sau này sẽ có người khiến anh động lòng xuất hiện, cô đều tin tưởng anh sẽ không làm chuyện không phù hợp với cô, lại càng sẽ không chủ động ly hôn với cô.

Điểm này, không chỉ có Giang Vũ làm không được, những người khác ở nhà họ Giang cũng không làm được.

Bạch Du: "Còn nữa, nếu như tôi và người nhà anh xảy ra mâu thuẫn xung đột, anh sẽ đứng về phía tôi vô điều kiện, che chở tôi nói thay tôi sao?"

Giang Vũ nhìn cô, không lên tiếng.

Khóe miệng Bạch Du không tự chủ được nhếch lên: "Anh vẫn không thể đảm bảo đúng không? Nhưng anh Giang Lâm sẽ làm được, anh xem, đây là lý do tôi chọn anh ấy. Tôi cần một người bảo vệ mình vô điều kiện, chiều chuộng tôi, dù biết tôi sai cũng sẽ không do dự đứng về phía tôi."

Giang Vũ nhìn cô, ánh mắt dừng lại ở nụ cười trên khóe môi cô.

Gương mặt anh ta cũng lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ khi cùng cô mỉm cười.

Lúc này, anh ta biết mình thua ở đâu rồi.

Nhưng anh ta vẫn không cam tâm: "Tháng trước tôi bị điều đi Hà Bắc tập huấn, cô biết ai là người nhúng tay vào không?"

Bạch Du lắc đầu.

Giang Vũ: "Là anh ba của tôi, tôi biết bây giờ nói gì cũng không thay đổi được nhưng tôi muốn cho cô biết, anh ta không tốt như cô tưởng tượng đâu, con người này, lòng lang dạ sói!"

Nếu không phải do Giang Lâm nhờ La Hoằng Huân điều động đi, anh ta chưa chắc đã thua.

Nghĩ đến đây, cơn tức giận trong lòng anh ta không thể nào kìm nén được.

TBC

Bạch Du: "..."

Giang Lâm nhờ cậu út điều động Giang Vũ đi?

Cô thực sự không biết giữa hai người lại xảy ra chuyện như vậy.

Ngay lúc này, tiếng bước chân vang lên từ phía sau.

Bạch Du quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giang Lâm cao ráo, mày kiếm mắt sáng, trong bộ quân phục chỉnh tề, đang từ từ bước về phía cô trong màn đêm.

Bốn mắt nhìn nhau, tim cô đập mạnh, không hiểu sao lại dâng lên một cảm giác bồi hồi.

Giang Lâm đi tới, ánh mắt lướt qua chiếc áo khoác trên vai Bạch Du một cách kín đáo, sau đó ngước mắt nhìn Giang Vũ: "Đã muộn thế này rồi, cậu tìm chị dâu ba có chuyện gì?"

Chị dâu ba.

Hai chữ này lập tức vạch rõ ranh giới thân phận giữa hai người.

Giang Vũ hiểu rằng đây là lời cảnh báo của Giang Lâm, anh ta nhếch mép: "Không có gì, chỉ có một số chuyện muốn hỏi Du... Chị dâu ba, bây giờ đã hỏi rõ ràng rồi."

Giang Lâm nhìn anh ta, gật đầu: "Ừm."

Nói xong anh cởi áo khoác xoay người đưa cho Bạch Du: "Áo khoác của anh cho em."

Bạch Du vội vàng lấy áo khoác khoác trên người xuống, muốn đưa trả lại cho Giang Vũ, ai ngờ nửa đường lại bị Giang Lâm nhận lấy, sau đó anh trả lại cho Giang Vũ, dưới ánh nhìn của Giang Lâm, cô khoác áo khoác của anh lên người.

“…”

Không hiểu sao có loại cảm giác bị bắt gian tại giường nhỉ?

Bạch Du lắc đầu, đẩy cảm giác quỷ dih này ra khỏi đầu.

Giang Lâm: "Làm sao vậy?"

Bạch Du: "Không sao."

Giang Lâm: "Vậy thì về nhà thôi?"

Bạch Du: "Ừ."

Vừa dứt lời, cổ tay cô đã bị Giang Lâm nắm lấy.

Đốt ngón tay anh rõ ràng, thon dài và mạnh mẽ, nắm lấy cổ tay cô, cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay anh và những đường gân màu xanh nhạt trên mu bàn tay.

Khuôn mặt anh vẫn đẹp như vậy, đẹp đến mức có phần yêu nghiệt, vô cùng chói lọi, trái ngược hoàn toàn với sự nghiêm túc chỉnh tề của anh, tạo nên một sự mâu thuẫn và tương phản không thể nói thành lời.

Sự mâu thuẫn này như cào vào tim người, khơi gợi một cảm giác ngứa ngáy khó tả.

Giang Lâm dắt cô đi về phía trước, dường như nhận ra ánh mắt của cô, anh cúi mắt xuống: "Sau này cách xa Giang Vũ một chút."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 258: Chương 258



Bạch Du ngẩng đầu nhìn anh: "Tại sao? Giữa chị dâu và em chồng không thể nói chuyện, trò chuyện sao?"

Giang Lâm: "Vợ người khác và em chồng có thể được, nhưng Giang Vũ thì không được, cậu ta có lòng lang dạ sói."

Bạch Du: "..."

Ngay lúc nãy, Giang Vũ cũng nói anh có lòng lang dạ sói.

Ấn tượng của hai người đối với nhau tại thời điểm này đạt tới nhất trí cao độ.

Đột nhiên, một người đi xe đạp loạng quạng lao về phía họ, người đạp xe đạp ngâm nga hát, vừa lắc đầu lắc cổ, nhìn là biết đã say xỉn.

Chỉ là anh ta đột ngột lao ra từ khúc cua, Bạch Du hoàn toàn không có thời gian để phản ứng.

Ngay lập tức, cơ thể cô bị Giang Lâm kéo mạnh, cả người cô ngã sang phải, đầu va vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh.

Người đi xe đạp hoảng hốt tỉnh ngủ, nói lời xin lỗi rồi ngoái đầu vọt đi như một cơn gió.

Cũng không biết Giang Vũ đã đi từ lúc nào, con hẻm vắng vẻ không một bóng người.

Ngực Bạch Du áp sát vào n.g.ự.c anh, khít khao, không có khe hở nào giữa họ.

TBC

Từ góc nhìn của Bạch Du, cô có thể nhìn thấy yết hầu nhô cao của anh, chiếc cằm rõ ràng và đôi mắt sâu thẳm như có thể hút hồn người. Mâu thuẫn trong anh, như một điều cấm kỵ, càng không thể làm, càng k*ch th*ch.

Người đàn ông này đẹp trai đến mức khiến người ta muốn làm gì đó với anh.

Bạch Du nhớ lại những gì đã nói với Lâm Hướng Tuyết vào ban ngày, má ửng hồng: "Anh Giang Lâm."

Giang Lâm: "Ừm, em không sao chứ?"

Bạch Du lắc đầu nhẹ nhàng trong vòng tay anh, cố ý để tóc lướt qua cằm anh: "Không sao."

Hàm dưới Giang Lâm có chút ngứa, mi mắt hơi rũ xuống, đối diện với khuôn mặt hồng hồng của cô, dưới bóng đêm m.ô.n.g lung cô giống như một quả đào chín, tươi mới ướt át.

Bạch Du nhìn yết hầu anh trượt trượt, không ngờ người này lại nhẫn nại như vậy: "Anh Giang Lâm, hiện tại không có ai."

Giang Lâm cảm nhận được n.g.ự.c cô dán sát vào mình, cảm giác da thịt thân cận khiến giọng anh khàn khàn: "Cho nên?"

Bạch Du nhẹ nhàng cắn môi, trong lòng lại thầm mắng một tiếng gà con: "Cho nên, chúng mình có thể làm chút chuyện vợ chồng, ví dụ như..."

Nói xong cô kiễng mũi chân, hôn lên cằm anh một cái.

Như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm đã vội rụt đi.

Nhưng cái cảm giác dịu dàng ấy lại khiến cả người Giang Lâm cứng đờ, chỗ cằm bị chạm vào như bị lông vũ khẽ khàng cào qua, có chút ngứa, có chút tê tê.

Bạch Du nhìn anh ngây người, còn tưởng mình đã đi được chín mươi chín bước mà anh vẫn chưa hiểu ra, đang định thầm mắng "gà trống non" thì… Ngay giây sau, anh đã cúi xuống hôn cô.

Mang theo sự kiềm chế, lễ phép, lại như mang theo vô vàn sự trân trọng, nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua mi mắt cô.

Tiếp theo là mũi, môi… Ngay sau đó, anh hung hăng áp sát môi cô, tách môi và răng của cô ra, lưỡi anh thăm dò vào bên trong.

Như mang theo dòng điện, toàn thân Bạch Du cứng đờ, lại như bị đặt vào lò nướng, toàn thân run rẩy, m.á.u nóng dâng trào lên não.

Mắt cô mở to, dường như đối phương vẫn chưa thỏa mãn.

Trời đất quay cuồng, vị trí của hai người hoán đổi, Bạch Du bị anh áp sát vào tường, phía trước là lồng n.g.ự.c nóng bỏng của anh, phía sau là bức tường lạnh lẽo.

Môi lưỡi anh công thành đoạt đất, từng bước ép sát, hai người dán sát vào nhau.

Đầu cô ngẩng lên, cổ tay bị anh nắm chặt cố định trong lồng n.g.ự.c anh.

Cô không nhìn thấy thứ gì khác, trong mắt trong tai đều chỉ có người trước mắt này.

Kiếp trước tuy rằng cô và Giang Khải rất ít khi hôn nhau nhưng tốt xấu gì cũng từng có kinh nghiệm, cô cảm thấy mình so với người không có kinh nghiệm như Giang Lâm mà nói, hẳn là "tiền bối".

Nhưng lúc này, vị tiền bối này như cô, trước mặt là hậu bối gà mờ mà cô vẫn luôn chê bai, cô lại luống cuống như lần đầu tiên, chỉ có thể thụ động đón nhận.

Dường như anh vẫn chưa thỏa mãn, càng truy đuổi mãnh liệt hơn, Bạch Du không thể trốn thoát, thậm chí quên cả nhắm mắt.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 259: Chương 259



Cô ngây người nhìn anh, nhìn hàng mi dài cong vút, đôi mắt đào hoa hút hồn nhưng vô cùng xa cách, ngay cả vào khoảnh khắc này, anh vẫn như bình tĩnh đến lạ, không hề giống như lần đầu tiên.

Bạch Du suýt không thở nổi, hơi thở của anh bao trùm lấy cô, truyền đến cả cơ thể của cô, như muốn rút cạn sức lực toàn thân cô.

Hồ ly tinh, quả nhiên đều là sát nhân.

Đặc biệt là nam hồ ly tinh như Giang Lâm!

Bạch Du mơ màng nghĩ.

Ngay sau đó, mắt cô bị bàn tay anh che kín.

Vì không nhìn thấy gì nên cảm giác va chạm của các giác quan càng rõ ràng hơn.

Cả người cô run rẩy không thể kiểm soát.

Không biết qua bao lâu, Giang Lâm mới dừng lại.

Nhưng anh không hề rời đi, môi anh dán chặt vào môi cô, giọng nói trầm thấp và kéo dài: "Cả đời này anh sẽ chỉ tốt với mình, không chút do dự đứng về phía em, che chở cho em."

Toàn thân Bạch Du run rẩy dữ dội hơn.

Hóa ra, anh đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và Giang Vũ.

Ngay lập tức, bàn tay anh di chuyển, trước mắt cô sáng bừng.

Bạch Du từ từ mở mắt ra, hai người nhìn nhau.

Ý thức của cô vẫn chưa hoàn toàn trở lại, mặt nóng bừng, nhìn anh chằm chằm.

Anh không biểu lộ cảm xúc, vẫn giữ vẻ ngoài bình thản xa cách nhưng chỉ một lát sau, Bạch Du nhận ra tai anh đã đỏ lên.

Vậy là anh cũng có cảm giác đúng không?

Từ xa vang lên giọng nói mềm mại của Niệm Niệm: "Anh ơi, sao chị Bạch đi lâu thế, liệu chị có gặp nguy hiểm gì không?"

Mặt Bạch Du đỏ bừng hơn nữa, đẩy mạnh lồng n.g.ự.c vẫn đè nặng lên người mình: "Mau đứng dậy."

Vừa mở lời, cô mới biết giọng mình đã mềm mại đến mức nào, mềm yếu như không có xương cốt, y như đang nũng nịu.

Giang Lâm khàn khàn đáp: "Ừ."

Nói xong mới thả cô ra.

Nhưng mà Bạch Du không ngờ mình vô dụng đến vậy, anh vừa buông tay, hai chân cô mềm nhũn, suýt ngã ngồi xuống đất.

Giang Lâm nhanh tay đỡ lấy vòng eo thon thả của cô, yết hầu chuyển động: "Còn đứng vững không?"

Bạch Du: “...”

Phải đứng vững vàng.

Cô bám vào cánh tay rắn chắc của Giang Lâm, mặt đỏ bừng tìm lý do cho bản thân: "Em chỉ là ăn tối quá ít thôi nên không có sức."

Nói xong, cô lại có ý muốn đào hố chôn mình.

Lý do này còn tệ hơn cả không nói gì.

Thật đúng là "tìm vàng nơi hoang dã", "bắt trộm gà nhà".

Quả nhiên, đáy mắt Giang Lâm thoáng hiện ý cười: "Vậy em cần anh bế không?"

Bạch Du nghĩ đến Lý Khắc và Niệm Niệm đang đợi bên kia: "Không cần."

Giang Lâm cụp mắt xuống: "Ừm, vậy chúng mình về nhà thôi."

Bạch Du: "Được."

Có vẻ như để "bù đắp" cho việc cô "ăn không no", Giang Lâm bước đi rất chậm.

Một đoạn đường ngắn ngủi, hai người đi mãi mới đến trước mặt Lý Khắc và Niệm Niệm.

Bạch Du chỉ vào hai người giới thiệu: "Đây là Lý Khắc, đây là Niệm Niệm, hai anh em họ trước đây đã giúp em một số việc, Niệm Niệm sẽ ở nhà em mấy ngày tới."

Về việc Niệm Niệm có thể là con gái của anh hai, cô tạm thời không nói, vì hiện tại mọi chuyện vẫn chưa được làm rõ.

Giang Lâm nhìn lướt qua hai người, gật đầu: "Được rồi, anh đưa hai người về."

Lý Khắc không thể vào đại viện quân khu nên tạm biệt Niệm Niệm ở cổng.

Niệm Niệm rưng rưng nước mắt nhưng ngoan ngoãn không để nước mắt rơi: "Anh trai, anh nhất định phải nhớ đến đón Niệm Niệm nhé."

Lý Khắc xoa đầu cô bé: "Anh trai nhớ rồi, em phải ngoan ngoãn nghe lời."

Niệm Niệm ngoan ngoãn và đáng yêu gật đầu: "Niệm Niệm sẽ ngoan ngoãn."

Ngoan ngoãn chờ cha về, ngoan ngoãn chờ anh trai đến đón.

Lý Khắc nhẫn tâm ngoảnh mặt đi, cúi đầu chào Bạch Du một cái rồi quay người chạy vào màn đêm.

***

Về đến nhà, cả nhà đều đã có mặt.

Nhìn thấy Bạch Du dẫn theo một đứa trẻ về, mọi người đều ngạc nhiên.

Bà Bạch là người đầu tiên nhận ra Niệm Niệm chính là cô bé trong bức ảnh trước đây, trước đây nhìn ảnh đã thấy rất giống, giờ nhìn thấy người thật, bà lập tức rưng rưng: "Du Du, đứa trẻ này..."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back