Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 240: Chương 240



Cặp anh em làm người yêu của một cô gái, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy!

Tình cảm của cặp anh em vốn không được tốt, xảy ra chuyện này, e rằng sẽ không đội trời chung.

La Hoằng Huân lắc đầu: “Chưa biết nhưng cũng sắp biết rồi, cha, mẹ, con phải nói rõ để tránh mất lòng trước, đặng lòng sau, thằng nhóc thúi Giang Khải là cái thứ quên cội nguồn, con chắc chắn sẽ đứng về phía Giang Lâm. Giang Lâm lớn tuổi vậy rồi mới có người yêu, cho dù cha mẹ không thích thì tới lúc đó cũng đừng làm khó con gái nhà người ta.”

Bà La vừa nghe anh ấy nói là đã cảm thấy không thích: “Thằng nhóc thúi nhà con, lẽ nào trong mắt con, mẹ con là loại người cổ hủ như vậy ư? Con bé đó chưa cưới Giang Khải, không phải chỉ là người yêu thôi à, chẳng lẽ không cho phép người ta chia tay?”

Bà ấy đã lớn tuổi, chuyện lo lắng nhất là chuyện cưới xin của cháu ngoại lớn, bây giờ có chỗ trông cậy rồi, bà ấy vui mừng còn không kịp, làm sao có thể bắt bẻ con gái nhà người ta chứ?

Chỉ cần có thể tận mắt nhìn thấy Giang Lâm lập gia đình, sau này khi xuống suối vàng, bà ấy cũng có mặt mũi để gặp con gái.

Nghĩ tới con gái, bà ấy không kiềm được mà lén lau nước mắt.

Ông La khịt mũi nói: “Thằng nhóc thúi, quả là kẻ xấu không thể nói ra lời tử tế! Con tới phòng sách của cha lấy cái hộp trong ngăn kéo thứ hai ra cho cha ngay bây giờ.”

La Hoằng Huân bị mắng một trận, anh ấy sờ mũi đi về phía phòng sách, chẳng mấy chốc là đã cầm một cái hộp ra.

Ông La nhận lấy cái hộp rồi mở ra, chỉ thấy bên trong đựng một chiếc đồng hồ đeo tay vô cùng đẹp.

Dây đồng hồ của đồng hồ đeo tay làm bằng da trâu màu đen, mặt đồng hồ là màu vàng champagne, bên trong là một hàng kim cương, có hình vẽ vương miệng, phía dưới khắc một vài chữ tiếng Anh, thứ nổi bật nhất trong đó là logo của nó – ROLEX.

Ông La nhìn cái đồng hồ đeo tay nhưng lại trông rất giống không đeo đồng hồ đeo tay, một lúc lâu sau ông ấy thở dài nói: “Cha vốn mua chiếc đồng hồ này để tặng cho chị con, tiếc rằng nó… Bây giờ được dịp tặng cho vợ của Giang Lâm, nhà họ Giang và nhà họ Bạch chuẩn bị bàn bạc chuyện đám cưới, e rằng hai ngày tới bọn họ sẽ không tới đây, bây giờ con đưa đồng hồ qua đó đi.”

Đưa chiếc đồng hồ đeo tay này qua đó, cũng như tỏ rõ lập trường của nhà họ Bạch. Bọn họ không thèm quan tâm tới việc cô gái đó đã từng là người yêu của Giang Khải.

Bà La thấy thế thì cũng vội nói: “Mẹ cũng muốn tặng quà.”

Bà ấy không thể để ông già giành ấn tượng tốt của cháu dâu trước, bà ấy không thể thua được.

Bà La cho một chiếc dây chuyền ngọc trai.

Ngọc trai không phải loại lớn, xinh xắn đẹp đẽ, mỗi viên ngọc trai có cỡ bằng nhau, màu sắc dịu dàng, vô cùng rực rỡ chói mắt khi đặt dưới ánh đèn, vừa nhìn là biết đồ tốt.

La Hoằng Huân: “...”

Khi Giang Lâm chính thức dẫn người tới ra mắt, chắc chắn cha mẹ anh ấy còn cho… Nhiều quà gặp mặt nữa, khiến anh ấy không kiềm được mà bắt đầu ngưỡng mộ Giang Lam.

Dù ngưỡng mộ thì cũng chỉ là ngưỡng mộ, anh ấy vẫn đưa đồ tới cho Giang Lâm.

***

Ông Giang vốn chỉ thông báo cho cha con Giang Khải Bang và Giang Lâm qua đây, nhưng sau khi Lâu Tú Anh và Giang Khải biết chuyện Giang Lâm đã làm sổ chứng nhận, đương nhiên cũng muốn đi theo.

Trên đường tới đây, bọn họ còn gặp cặp anh em dòng thứ tư là Giang Văn và Giang Vũ, sau khi hai người nghe được chuyện này thì vội gọi cha mẹ bọn họ qua đó.

Cuối cùng, không chỉ có dòng thứ ba và dòng thứ tư, ngay cả dòng khác cũng tới.

Đám người hò hét ầm ĩ, ngày thường tứ hợp viện vốn lạnh tanh thoáng cái đã trở nên vô cùng náo nhiệt.

Giang Vũ nhìn về phía Giang Khải, cười khẽ một tiếng: “Lúc trước em còn nghĩ rằng anh năm sẽ kết hôn trước tiên, chẳng ngờ kế hoạch lại thay đổi không thể cản nổi, anh năm bị hủy bỏ hôn ước, từ trước đến giờ anh ba luôn không muốn kết hôn lại đi làm sổ chứng nhận mà không nói lời nào.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 241: Chương 241



Giang Khải cắn răng.

Giang Văn không muốn em trai gây chuyện nữa, nhìn anh ấy cảnh cáo một cái, chuyển đề tài: “Không biết anh muốn cưới con gái nhà ai, em cảm thấy rất ngạc nhiên.”

Mọi người cũng vô cùng tò mò, thảo luận tới tấp.

“Đúng đó, rốt cuộc là con gái nhà ai? Lúc trước khi trở về Giang Lâm còn nói mình chưa có người yêu, sao lại làm sổ chứng nhận kết hôn nhanh như vậy chứ?”

“Nôn nóng như vậy, chẳng lẽ là có điều bí ẩn?”

“Không biết có điều bí ẩn không nhưng có thể khiến Giang Lâm nôn nóng kết hôn như vậy, chắc chắn cô gái đó không phải là người bình thường.”

Trong mắt mọi người Giang Lâm rất ưu tú, nhà nào mà chẳng có người thân của mình, ai lại không muốn thân càng thêm thân với người tài xuất sắc như vậy chứ?

Chẳng qua là những năm gần đây Giang Lâm không thèm quan tâm tới chuyện tìm người yêu, dù cho có là ai mở lời thì anh cũng không gặp mắt.

Những năm gần đây, anh không có nổi một người yêu, mọi người còn nghĩ rằng anh định độc thân suốt cả đời, không ngờ anh lại đột ngột làm sổ kết hôn.

Tất cả mọi người đều tò mò không biết là cô gái nhà nào khiến anh cam lòng bước vào con đường cưới xin.

Lâu Tú Anh nghe mọi người nói, trái tim đập thình thịch, chẳng biết tại sao, trong lòng bà ta luôn có loại dự cảm chẳng lành.

Vừa rồi Giang Khải chạy về nhà nói với bà ta là mình đã nhìn thấy Giang Lâm nhận sổ kết hôn ở cục dân chính, sau khi bà ta khiếp sợ, chợt nhớ tới lời em gái Lâu Mạn Lệ của bà nói với bà ta, cô ta nhìn nói có một người con gái tên “Bạch Nghĩ” chạy tới đảo Quỳnh Châu để tìm Giang Lâm.

Trước đó bà ta chỉ lo lảm nhảm rằng cái tên đó quá kỳ, bây giờ càng nghĩ càng sợ mất mật.

Bạch Nghĩ, Bạch Du.

Cái tên giống nhau tới mức khiến bà ta lo sợ.

Tại sao trước đó bà ta lại không nghĩ tới cơ chứ.

Hơn nữa, Bạch Du không ở thủ đô trong khoảng thời gian này, nhà họ Bạch nói cô tới Nam Kinh giải sầu rồi, cô có thực sự tới Nam Kinh không, không ai biết được.

Nếu người Giang Lâm cưới thực sự là Bạch Du, vậy đời này Giang Khải đừng mơ có cơ hội trở mình!

Bà ta càng nghĩ càng cảm thấy sợ, chợt có một người hỏi bà ta: “Tú Anh, cô có biết Giang Lâm lấy con gái nhà ai không?”

Lâu Tú Anh nhếch mép cứng ngắc: “Tôi không biết.”

Lúc này, dù bà ta biết thì cũng muốn nói không biết.

Giang Khải ngồi trong góc, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Anh ta nhớ tới cái gáy trước đó, chẳng biết tại sao, anh ta luôn nghĩ tới Bạch Du.

Chẳng mấy chốc là anh ta đã phủ định ý nghĩ này.

TBC

Một, khoảng thời gian này Bạch Du tới Nam Kinh, tới tận bây giờ vẫn chưa về.

Hai, chắc chắn anh ba sẽ không cười Bạch Du, mặc dù lần trước khi nói chuyện điện thoại, anh ba luôn không cho anh ta một câu trả lời chắc chắn, nhưng ông nội không giục anh ta đến Tây Bắc, đây là một tin tức tốt.

Ba, anh ta vững tin Bạch Du vẫn còn yêu anh ta.

Bạch Du học nấu ăn vì anh ta, không ăn một cọng hẹ vì anh ta trong suốt ba năm, cô yêu mình như vậy, sao có thể nói không yêu là không yêu chứ?

Nghe nói phụ nữ rất thích miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo, còn thích mấy trò đùa giỡn k*ch th*ch, cộng thêm những lời mà giọng nói trong giấc mộng nó với mình, anh ta dám chắc rằng trong lòng Bạch Du có một chỗ đứng dành cho anh ta.

Nghĩ vậy, trái tim căng thẳng của anh ta mới dần thả lỏng.

Đúng, cho dù anh ba của anh ta có cưới ai đi nữa thì chắc chắn đó cũng không phải là Bạch Du.

Chỉ cần không phải Bạch Du thì có là ai cũng không quan trọng.

Giang Lâm và chú Vương đi đón vợ của anh, ông nội ở trong phòng sách không chịu ra ngoài, vì vậy người này đoán rồi lại tới người kia đoán, nhưng lại không có một đáp án chính xác nào.

Khi mọi người sắp chờ tới mức không còn kiên nhẫn, bên ngoài chợt truyền tiếng xe con.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 242: Chương 242



Tinh thần của mọi người không khỏi trở nên phấn chấn, đều nhìn về phía cửa.

Một lúc sau, một trận tiếng bước chân truyền từ xa tới, mọi người nhìn chằm chằm về phía cửa, đôi mắt không chớp lấy một lần.

Chẳng mấy chốc, bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Giang Lâm đã xuất hiện ở cửa ra vào trước tiên.

Anh nhìn thoáng qua mọi người trong căn phòng đông nghịt, nghiêng người nắm lấy bàn tay của người sau lưng: “Chúng ta vào thôi.”

“Ừ.”

Phía sau anh truyền tới tiếng đáp lời.

Mọi người cảm thấy giọng nói này có chút quen tai nhưng chỉ có một từ nên mọi người không nghe rõ lắm, bởi vậy cũng không nghĩ quá nhiều,

Chỉ một giây sau, ánh mắt của mọi người trợn lớn.

Bời vì người được Giang Lâm nắm tay không phải ai khác, mà là Bạch Du.

Mọi người kiểu cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.

Cả người Lâu Tú Anh cứng đờ, không dám nhìn mặt Giang Khải.

Chuyện bà ta sợ nhất đã xảy ra.

Thế mà người Giang Khải cưới thực sự là Bạch Du!

Lần trước Bạch Du giải trừ hôn ước với Giang Khải trước mặt mọi người cũng đủ mất thể diện rồi, không ngờ rằng cô vẫn còn chiêu cuối, ngoảnh đầu lại đã gả cho anh trai ruột của Giang Khải!

Chắc chắn là cô đang cố ý rồi!

Giang Vũ cũng ngây ra, không dám tin vào mắt mình.

Anh ta nhìn về phía Bạch Du, chỉ nhìn thấy cô nhìn về phía Giang Lâm, trong mắt chỉ có bóng dáng của Giang Lâm, không có sự tồn tại của anh ta.

Anh ta có ý theo đuổi Bạch Du, không chỉ vì cưới cô sẽ có lợi ích, phần lớn là cô làm nổi lên sự thích thú của anh ta.

Từ trước tới giờ anh ta không biết rằng, thì ra cô lại xinh đẹp như vậy.

Nhưng anh ta còn chưa kịp triển khai theo đuổi thì anh ta đã bị phái tới Hà Nam để bồi dưỡng.

Khoan đã, cấp trên La Hoằng Huân của anh ta cũng là cậu ruột của Giang Lâm.

Chẳng lẽ nào…

Giang Vũ lập tức nhìn về phía Giang Lâm, dường như anh cảm nhận được nên cũng nhìn về phía anh ta.

Chỉ trong chốc lát, Giang Vũ đã biết.

Anh ta bị tính kế!

Anh ta bị anh ba nẫng tay trên!

Đáng ghét!

Giang Vũ siết chặt nắm đấm, cúi đầu buồn bực như bị người nào đó đánh một gậy, trong lòng cảm thấy buồn phiền.

Chẳng qua sắc mặt khó coi nhất thuộc về Giang Khải.

Anh ta không dám tin nhìn Giang Lâm, sau nhìn Bạch Du, mở to miệng nhìn, sắc mặt đen rồi lại trắng, trắng rồi lại đen, giống như được nhuộm màu.

Vừa rồi anh ta còn thề son sắt rằng chắc chắn cô và anh sẽ không làm chuyện phản bội anh ta, kết quả thực sự lại vả mạnh vào mặt anh ta.

Giang Lâm và Bạch Du!

Bạch Du và Giang Lâm!

Thế nên người anh ta nhìn thấy vào chạng vạng tối tới cục dân chính là Bạch Du, anh ba của anh ta ôm Bạch Du bước ra khỏi cục dân chính!

Chuyện này giống như một lưỡi dao, đ.â.m mạnh vào trái tim Giang Khải.

Bạch Du ở xa nhìn về phía Giang Khải, nhìn vẻ mặt không dám tin của anh ta, nhìn vẻ mặt oán giận của anh ta, nhìn vẻ mặt tổn thương của anh ta, như đang ăn dưa hấu ướp lạnh vào mùa hè nóng bức, trong lòng cô cảm thấy vô cùng sung sướng.

Đời trước khi nhìn thấy anh ta và Tần Tâm Hủy ở bên nhau, vẻ mặt cô cũng như thế, bây giờ đổi lại cho nhau, vô cùng công bằng.

Khi nhìn thấy khóe miệng giương lên của Bạch Du, trong đầu Giang Khải vang lên một tiếng “Bùm”, cảm giác tức giận tràn lan khắp cả người, gân xanh ở cái trán và nắm đ.ấ.m nổi lên: “Các người! Các người giỏi lắm! Các người! Các người không làm tôi thất vọng!”

Một người là người luôn miệng nói thích anh ta.

Một người là anh em cùng cha cùng mẹ của anh!

Hai phần phản bội, hai phần mất thể diện!

Anh ta rất căm hận!

Đúng lúc này, ông Giang bước ra khỏi phòng làm việc, thấy Giang Lâm và Bạch Du đã tới, vội ngoắc tay và nói: “Tất cả vào đi.”

Giang Lâm nắm tay Bạch Du, bước vào nhà họ Giang trong ánh mắt của mọi người.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 243: Chương 243



Mọi người nhìn thấy dáng vẻ thân mật của bọn cô, từng người đều nhẫn nhịn, không dám thở mạnh.

Giang Lâm và Bạch Du bước vào, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh ông Giang.

Ông Giang liếc mắt nhìn từng người, đăc biệt nhìn về phía Giang Vũ và Giang Khải, cuối cùng ho khan một tiếng: “Nếu tất cả mọi người đều đã có mặt, cha có chuyện muốn thông báo.”

Mọi người ngừng thở.

Ông Giang: “Trước đây người quyết định hôn ước giữa nhà họ Giang và nhà họ Bạch là mẹ các con, cũng là bà nội của Giang Lâm, lấy một căn tứ hợp viện ở Vũ Nhi Hồ Đồng làm sính lễ. Trước khi bà ấy qua đời có nhấn mạnh một lần, cho dù sau này có là ai cưới Du Du đi nữa thì căn tứ hợp viện đó cũng thuộc về con bé, bây giờ Du Du và Giang Lâm đã làm sổ đăng ký kết hôn, vậy vài nữa cha cũng sẽ cho người chuyển căn tứ hợp viện đó sang tên của con bé.”

Giang Khải: “...”

Lâu Tú Anh: “...”

Những người khác: “...”

Trong vài giây, cả phòng khách im lắng tới mức nghe thấy tiếng kim rơi.

Một căn tứ hợp viện ở Vũ Nhi Hồ Đồng!

Đó không phải là nơi cứ có tiền là mua được, vả lại một căn tứ hợp viện không lên tới mười mấy nghìn thì cũng là mấy ngàn.

TBC

Không nói tới đám Giang Khải và Lâu Tú Anh, ngay cả những người khác cũng không kiềm được mà cảm thấy ngưỡng mộ và ghen tỵ tới mức đỏ mắt.

Tuy nhà họ Giang nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống chẳng ai bằng mình, nhưng không phải người nào cũng xuất phát từ tứ hợp viện.

Ngoài dòng một sống một mình trong căn tứ hợp viện ở Mạo Nhi Hồ Đồng thì những dòng khác đều sống trong nhà ở đại viện đơn vị, trong đó dòng năm là tệ nhất, sống trong một cái nhà ngang, ngay cả sân cũng không có.

Bây giờ ông nội lại muốn lấy một căn tứ hợp viện ở Vũ Nhi Hồ Đồng làm sính lễ tặng cho Bạch Du, ai mà không đỏ mắt cho được?

Quả nhiên, một giây sau đã có con chim đầu đàn nhảy ra ngoài: “Ông nội, con cháu nhà họ Giang chúng ta không có tứ hợp viện để mà sống, ông không thương chúng cháu, trái lại còn tặng cho người ngoài căn tứ hợp viện tốt như vậy, quả thực là khiến cho người ta thất vọng và đau lòng mà.”

Nghe thấy Giang Hựu Hàm nói những lời này, Lâu Tú Anh ước có thể cởi giày nhét vào trong miệng cô ta.

Sao cô ta dám nói những lời này?

Không thấy tất cả mọi người đều câm miệng giả ngu à?

Nhưng Giang Hựu Hàm không biết nỗi khổ trong lòng mẹ cô ta, trái lại còn nói: “Mẹ, mẹ kéo con lại làm gì? Lẽ nào con nói không đúng ư? Con không cam lòng đấy, tại sao lại tặng căn tứ hợp viện đó cho một người ngoài như Bạch Du chứ, lỡ như ngày nào đó chị ta và anh ba ly dị, chẳng phải căn tứ hợp viện đó sẽ hoàn toàn rơi vào trong tay một người ngoài như chị ta à?”

Vừa dứt câu, mọi người không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Từng thấy kẻ ngu nhưng chưa thấy ai ngu như thế.

Người ta vừa mới nhận sổ kết hôn, nó lại gọi người ta một tiếng người ngoài, còn nói nào mà lỡ như ngày nào đó các anh chị ly dị, dù có là ai cũng không thích nghe.

Lâu Tú Anh tức giận tới mức ước có thể nhét cô ta lại vào bụng!

Một câu đã đắc tội với ba người, rốt cuộc cô ta có ý đồ gì?

Lẽ nào Giang Hựu Hàm cho rằng cô ta bước ra làm nũng thì ông nội sẽ cho cô ta một căn tứ hợp viện?

Làm gì có mộng đẹp như vậy chứ!

Giang Lâm nhìn về phía cô ta, ánh mắt lạnh lùng: “Đầu tiên, Bạch Du không phải người ngoài, cô ấy là vợ của anh, thứ hai, chúng anh sẽ không ly dị.”

Giang Hựu Hàm: “Em chưa có nói các anh sẽ ly dị ngay bây giờ mà, em chỉ nói lỡ như một ngày nào đó, chuyện tương lai đâu ai biết trước… Ư ư…”

Mắt thấy ánh mắt Giang Lâm càng ngày càng lạnh lùng, Lâu Tú Anh không thể không ra tay giữ im lặng – Ra tay bịt miệng cô ta, sau đó kéo cô ta ra ngoài.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 244: Chương 244



Không còn con chim đầu đàn Giang Hựu Hàm nữa, cả phòng khách chìm vào im lặng một lần nữa.

Bạch Du liếc mắt nhìn mọi người, nói: “Ông nội Giang, sính lễ quá đắt tiền, cháu không thể nhận được.”

Giang Lâm đã cho cô rất nhiều sính lễ rồi, trong thủ đô chẳng có mấy ai sánh bằng cô.

Tuy tứ hợp viện rất đẹp nhưng cũng rất đắt tiền, ngay sau khi ông nội nói những lời này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người cô, đặc biệt là Giang Hựu Hàm, dường như ước có thể ăn tươi nuốt sống cô.

Chẳng qua là cô cảm thấy có chút kỳ lạ, nếu căn tứ hợp viện đó là bà nội Giang để lại cho cô, vậy tại sao đời trước lại không cho cô?

Hay là đời trước có cho nhưng lại không thuộc về cô?

Ông Giang trợn to mắt: “Cháu cứ nhận, nếu có ai dám nói bậy bạ trước mặt cháu thì cứ bảo chúng nó tới tìm ông!”

Mọi người liên tục nói không dám nhưng có phục không thì chỉ có thể giấu trong lòng.

Con dâu cả Chu Thái Vân cười nói: “Nếu bà nội đã chỉ tên cho cháu thì Du Du cứ nhận, có ông nội làm chủ cho cháu, sau này cháu cứ yên tâm gả vào nhà họ Giang chúng ta một cách vẻ vang.”

Những người khác cũng vội tham gia vào đội ngũ khuyên bảo.

“Hựu Hàm còn nhỏ, cháu đừng nghe nó nói bậy nhé, nếu căn nhà đó là bà nội để lại cho cháu thì đó là của cháu.”

“Đúng vậy, cháu nhận đi…”

Mọi người khuyên bảo, trong lòng lại rất đau khổ, bản thân không được gì, trái lại còn phải khuyên Bạch Du nhận căn tứ hợp viện.

Mẹ Giang Vũ chợt nói: “Nếu cho thím, thím vui mừng còn không kịp, nào quan tâm tới người khác nói thím thế nào.”

Mọi người nghe vậy, không khỏi nở nụ cười, nhất thời bầu không khí không còn lúng túng nữa.

Lúc mẹ Giang Vũ còn là con gái thì đã là một người có tính cách cẩu thả, không biết chuyện con trai muốn theo đuổi Bạch Du, càng không biết chuyện anh ta bị Giang Lâm nẫng tay trên.

Nếu không có Giang Lâm xen vào, nói không chừng Bạch Du đã là con dâu của bà ta, căn tứ hợp viện đó cũng sẽ là thuộc về dòng thứ tư.

Giang Vũ nhìn Giang Lâm đang ngồi trên ghế sa lon, căm thù tới mức cắn chặt răng một lần nữa.

Nếu nói Giang Vũ chỉ là có chút không cam lòng thì Giang Khải là căm thù tới mức nghiến răng nghiến lợi!

Căn tứ hợp viện đó vốn không phải là của anh ba, mà là của anh ta!

Tứ hợp viện chỉ là tài sản có thể nhìn bằng mắt, quan trọng nữa là các mối quan hệ và tài nguyên không thể nhìn thấy được, mấy thứ này vốn là của anh ta.

Của anh ta!

Nếu như Giang Vũ cướp được Bạch Du, anh ta tức giận thì cũng có thể hiểu được, nhưng Giang Lâm là anh em cùng cha cùng mẹ với anh ta, suốt đời này anh ta sẽ không tha thứ cho anh!

Thấy mọi người đã nói như vậy, Bạch Du chỉ đành nhận, nếu không thì sẽ bị coi là làm kiêu: “Cháu đành nhận vậy, cảm ơn ông nội Giang, cũng cảm ơn bà nội Giang.”

Ông Giang nghe vậy, lúc này mới nở nụ cười: “Là người một nhà cả rồi, nói cảm ơn làm gì, cháu và Giang Lâm đã nhận sổ chứng nhận rồi, tháng ngày sau ông chỉ trông mong các cháu sống thật hạnh phúc. Tuy tuổi tác của Giang Lâm có chút lớn nhưng già cũng có chỗ tốt của nó, vả lại nó cũng có chỗ khác với các anh em khác, nó rất chững chạc nên cũng biết cách thương yêu người.”

Giang Lâm: “...”

Có thể nói tuổi tác của anh lớn nhưng đừng dùng chữ già được không.

Bây giờ anh rất nhạy cảm với chữ này.

Những người khác: “...”

Quả thực là Giang Lâm rất chững chạc nhưng thương yêu người?

Ánh mắt của mọi người dừng trên người dáng vẻ khôi khô tuấn tú quá mức của Giang Lâm, đồng thời dừng trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc, cảm thấy từ đó không có chút liên quan nào với Giang Lâm.

Hai người này làm sao tới được với nhau vậy?

Tại sao Bạch Du lại chọn Giang Lâm, dù sao Giang Lâm cũng là anh em cùng cha cùng mẹ với Giang Khải, chẳng lẽ sau này khi hai người sống chung với nhau sẽ không cảm thấy ngại ư?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 245: Chương 245



Trong lòng mọi người có mười nghìn câu hỏi tại sao nhưng chỉ im lặng chứ không dám hỏi.

Đúng lúc này, bảo mẫu bước vào, nói nhà họ La có gửi quà tặng tới.

Tất cả mọi người tập trung một chỗ, bây giờ nhà họ La lại gửi quà là có ý gì, mọi người vừa nghĩ là đã biết.

Chẳng mấy chốc La Hoằng Huân đã bước vào, anh ấy còn mang theo hai giỏ quýt.

Loại quýt này còn chưa được tung ra thị thường, bình thường khi tung ra thị thường thì để mua được hai giỏ quýt như vậy thì cũng là một chuyện vô cùng khó khăn, bình thường trái cây vừa được Cung Tiêu Xã bày bán là đã bị mọi người mua sạch, dù có muốn ăn trái cây ướp lạnh cũng không thể ăn được.

Thế mà nhà họ La lại có được hai giỏ quýt, chi mạnh tay thế này, đúng là hào phóng mà!

Đương nhiên thứ này là không phải tặng cho nhà họ Giang, mà là tặng cho vợ mới cưới của Giang Lâm để giữ thể diện.

Nghĩ vậy, ánh mắt của tất cả mọi người tụ lại trên người Bạch Du một lần nữa.

Hóa ra nhà họ La không có không vừa lòng đứa cháu dâu Bạch Du này, suy cho cùng cô gái từng là người yêu cũ của em trai rồi ngoảnh đầu lại cưới anh trai, người bình thường đều sẽ để bụng.

Không ngờ nhà họ La chẳng những không để bụng, còn chưa gặp người ta thì đã tặng quà cho cô để giữ thể diện, thực sự là khiến người ta ngưỡng mộ vô cùng,

Người ta nói cháu trai giống cậu, dáng người La Hoằng Huân cao lớn thẳng tắp, ngũ quan tuấn tú, Giang Lâm có vài phần giống anh ấy nhưng so với Giang Lâm, khí chất của anh ấy dịu dàng và nhã nhặn, giống như các vị công tử cử chỉ nhanh nhẹn thời cổ đại, nếu cầm thêm một cái quạt xếp thì sẽ càng giống.

Sau khi La Hoằng Huân chào ông Giang xong thì quay đầu lại nhìn về phía Giang Lâm: “Cái thằng nhóc này, nói cưới vợ là cưới vợ, ông bà ngoại của cháu lo cháu tiếp đón đồng chí nữ không được chu đáo, thế nên giục cậu tới tặng vài món quà gặp mặt.”

Nói xong, anh ấy nhìn Bạch Du ngồi bên cạnh Giang Lâm, đáy mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên trước cái đẹp và nói: “Chắc người này là cháu dâu lớn vừa mới ra lò phải không?”

“Ừ, đây là Bạch Du.” Giang Lâm gật đầu, sau đó giới thiệu với Bạch Du: “Đây là cậu của anh, La Hoằng Huân.”

Đương nhiên là Bạch Du nhận ra người cậu nhà họ La không lớn tuổi này.

Người ta nói nước mắt đàn ông không dễ rơi, đời trước sau khi Giang Lâm xảy ra chuyện, La Hoằng Huân thực sự rất đau buồn, lời trăng trối của Giang Lâm là không để tro cốt vào khu mộ của nhà họ Giang, mà là để tro cốt lại đảo Quỳnh Châu. Sau khi La Hoằng Huân biết thì đã vượt ngàn dặm xa xôi từ thủ đô tới đảo Quỳnh Châu để tiễn Giang Lâm một đoạn đường.

Còn người nhà họ Giang, chỉ có cặp anh con chú bác Giang Văn và Giang Cẩn tới mà thôi, ngoài ông Giang không được khỏe vì chịu đả kích ra thì những người khác đều lấy cớ bận công việc nên không tới được.

Đối với phần ân tình của anh ấy dành cho Giang Lâm, Bạch Du bằng lòng gọi anh ấy một tiếng: “Cậu út.”

La Hoằng Huân nghe thấy từ “Cậu út”, tình cảm nơi đáy mắt càng thêm phần chân thực: “Được được, nếu cháu đã gọi cậu một tiếng cậu út, dù nay cậu không muốn tặng thì cũng phải tặng mấy món quà gặp mặt này.”

Anh ấy vốn tới để đưa quà gặp mặt của anh ấy, dù sao cũng chưa gặp vai trên, vả lại bọn họ cũng đang ở nhà họ Giang, do đó anh ấy không có ý định tặng quà gặp mặt của mình.

Nhưng chỉ nhìn một cái, anh ấy đã cảm thấy cô gái trước mắt không chỉ xinh đẹp thông minh, mà còn vô cùng xứng đôi với đứa cháu trai lớn của mình.

Tính cách của La Hoằng Huân là vậy, người có thể khiến anh ấy thì anh ấy sẽ sẵn lòng đối xử tốt với người đó mà không cần báo đáp.

Nói xong, anh ấy lấy trong cái cặp làm việc ra một cái hộp, đưa cho cô rồi nói: “Đây là của quà gặp mặt cha cậu, cũng là ông ngoại cháu tặng cho cháu, là một cái đồng hồ đeo tay, cháu xem có thích không.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 246: Chương 246



Bề trên tặng quà, từ chối là thiếu tôn trọng.

Thứ này không giống căn tứ hợp viện, thế nên Bạch Du không từ chối, sau khi nói cảm ơn thì nhận lấy, mở ra xem thử, ngay sau đó ngây ra.

Chu Thái Vân ngồi gần Bạch Du, thấy Bạch Du không nhúc nhích nên tò mò tới gần, sau khi xem, không khỏi líu lưỡi nói không nên lời: “Trời ạ, là đồng hồ Rolex.”

Vừa dứt câu, ánh mắt của mọi người dồn dập nhìn cái hộp Bạch Du cầm trên tay.

Đầu năm nay, đồng hồ là vật phẩm xa xỉ, một cái đồng hồ rẻ nhất cũng tận tám mươi đồng, bằng tiền lương ba tháng của một công nhân bình thường.

Trong nước chỉ có thể mua được các nhãn hiệu lâu đời ở Thượng Hải mà thôi, nếu muốn mua đồng hồ nhập khẩu như Titoni và Rado, không phải hai ba trăm đồng là có thể mua được.

Thế mà lại là Rolex!

Đó là VIP trong giới vật phẩm xa xỉ, là vật phẩm xa xỉ cao cấp nhất.

Cả nước chỉ có ở thủ đô Bắc Kinh, thành phố Thượng Hải, Hàng Châu và Nam Kinh mới có bán đồng hồ Rolex, vả lại số lượng rất ít ỏi, Bạch Du cầm cái đồng hồ trong tay, Chu Thái Vân đoán cái đồng hồ này ít nhất cũng phải một nghìn đồng.

Chưa gặp mặt đã tặng quà gặp mặt một nghìn đồng, nếu thực sự gặp mặt, không biết còn tới cỡ nào nữa?

Thế mà vẫn chưa xong.

La Hoằng Huân lại lấy ra một cái hộp từ trong cặp như đang ảo thuật, đưa cho cô rồi nói: “Đây là quà gặp mặt của bà ngoại cháu tặng cho cháu, là một sợi dây chuyền ngọc trai.”

Trong tay Bạch Du vẫn còn cầm đồng hồ Rolex, thế nên La Hoằng Huân đã mở ra giúp cô.

Lần này những người khác cũng qua chỗ cô để xem, không nhìn thì cảm thấy tàm tạm, nhìn rồi thì suýt chút nữa đã bị chói mù con mắt.

Nhà họ La tiêu nhiều tiền quá, một cái đồng hồ Rolex cũng đủ khiến người ta choáng váng rồi, thế mà còn tặng một sợi dây chuyền ngọc trai lâu đời.

Chắc chắn giá trị của sợi dây chuyền ngọc trai không thua chiếc đồng hồ Rolex.

May là vừa rồi ông nội đã tặng một căn tứ hợp viện, nếu không nhà họ Giang đã bị xếp sau nhà họ La!

Mọi người vừa ngưỡng mộ vừa vui mừng nhưng ngưỡng mộ lại nhiều hơn.

Chuyến đi lần này của Bạch Du, không những có được một căn tứ hợp viện, mà còn có một chiếc đồng hồ Rolex và một sợi dây chuyền ngọc trai lâu đời.

Aaaaa thật là làm cho người ta ngưỡng mộ mà!

Bạch Du không ngờ rằng còn chưa gặp mặt mà nhà họ La đã tặng quà gặp mặt đắt tiền như thế, cô quay đầu nhìn về phía Giang Lâm.

Giang Lâm nói bằng giọng điều bình thản: “Em cứ nhận, lát nữa anh sẽ dẫn em đi gặp ông bà ngoại.”

Bạch Du mấp máy môi, gật đầu: “Được, vậy chút nữa em sẽ làm món tráng miệng mềm mang qua đó.”

Ông Giang nghe cô nói vậy, chợt cảm thấy không vừa lòng.

Ông ấy tặng một căn tứ hợp viện lận đấy, thế mà không nhận được một phần tráng miệng nào?

Nghĩ vậy, ông ấy ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, Du Du à, cháu không thể coi trọng bên kia, coi nhẹ bên này.”

Bạch Du nghe vậy, cô cảm thấy dở khóc dở cười, ngay sau đó vội đáp lời: “Đương nhiên là cháu sẽ không quên ông nội Giang rồi, cháu còn nhớ rõ ông nội Giang thích ăn món tráng miệng mềm không quá ngọt có phải không.”

Lúc này ông Giang mới gật đầu vừa lòng: “Du Du có lòng quá, thế mà vẫn còn nhớ ông không thích ăn quá ngọt.

Mọi người: “...”

Chúng con cũng nhớ nhưng không thấy cha cho căn tứ hợp viện nào.

La Hoằng Huân: “Cậu làm cậu không thể không ra vẻ được, chẳng qua là cậu không có tiền như ông bà ngoại của các cháu nên máy thu thanh, xe đạp, máy khâu và đồng hồ đeo tay trong đám cưới của các cháu sẽ do cậu chi trả.”

Người nhà họ Giang: “...”

Mua toàn bộ máy thu thanh, xe đạp, máy khâu và đồng hồ đeo tay, không có hơn một trăm đồng thì không thể mua được.

Thế này mà gọi là không có tiền à?

Mỗi khi La Hoằng Huân lấy quà ra, nắm đ.ấ.m rũ xuống bên người Giang Khải càng siết chặt theo.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 247: Chương 247



Những thứ này, bao gồm cả Bạch Du, tất cả đều thuộc về anh ta!

Khi nghe cậu út còn định cho Giang Lâm máy thu thanh, xe đạp, máy khâu và đồng hồ đeo tay, cuối cùng anh ta cũng không thể kiềm chế được nữa, đập mạnh một cái lên trên cái bàn gỗ ở trước mặt.

Một tiếng “Rầm” vang lên.

Cái bàn gỗ phát ra tiếng… Nhưng lại không vỡ ra.

Trái lại là bàn tay của Giang Khải đã sưng đỏ, anh ta đau tới mức hít một hơi lạnh.

Tạo ra tiếng vang lớn thế này, ánh mặt của mọi người lập tức nhìn qua.

Một giây sau mọi người đã nghe thấy ông Giang lạnh giọng quát lớn: “Cút ra ngoài quỳ cho ông!”

Quỳ… Nữa à?

Cảnh tượng lần trước anh ta bị đuổi ra ngoài quỳ vẫn còn rõ mồn một ở ngay trước mắt, bây giờ lại phải ra ngoài quỳ, sắc mặt Giang Khải lúc đỏ lúc trắng, khỏi phải nói là đặc sắc tới cỡ nào.

Chẳng qua là khi đối diện với ánh mắt của ông nội, cổ họng của anh ta như bị người ta bóp chặt, không thể nói bất cứ một câu nào.

Trông thấy Giang Khải bước ra ngoài với sắc mặt đỏ bừng, khóe miệng Giang Vũ nhếch lên vòng cung lạnh lùng và chế giễu, trên khuôn mặt sáng ngời viết một từ: Ngu ngốc.

Đúng lúc này, Giang Lâm lột một quả quýt đưa tới trước mặt Bạch Du: “Ăn đi.”

Nghe anh nói vậy, mọi người nghiêng đầu nhìn qua, lại một lần nữa sợ ngây người.

Chỉ thấy không biết từ khi nào Giang Lâm đã đi lấy một dĩa, sau đó lột từng múi quýt ra, ngay cả những sợi chỉ trắng trên quả quýt cũng đã được l*t s*ch sẽ.

Vừa nãy mọi người vẫn còn cảm thấy một người có tính cách lạnh lùng và không biết cách thương người như Giang Lâm, không ngờ rằng vừa quay đầu lại là đã bị vả mặt.

Chẳng qua là không từ lúc nào Giang Lâm đã biết cách quan tâm tới người khác như vậy, ngay cả việc ăn quýt cũng phải tự tay lột vỏ cho Bạch Du, loại bỏ sợi chỉ trắng trên quýt.

Không nói tới Giang Lâm nữa, những người phụ nữ đang ngồi ngoài Giang Hựu Hàm ra thì những người còn lại đã lấy chồng rất nhiều năm, chẳng qua là chồng của mình chưa từng lột quýt cho bao giờ cả, ngay cả khi ở cữ cũng không có!

Ánh mắt của những người phụ nữ nhìn về phía Bạch Du không khỏi tăng thêm vài phần ngưỡng mộ.

Bạch Du nhìn quả quýt trước mắt, cũng có chút không ngờ.

Một là không ngờ Giang Lâm lại lột quả quýt cho cô trước mặt người nhà không chút kiêng dè nào, phần lớn là cảm thấy ngạc nhiên khi anh hiểu cô như vậy, biết cô thích ăn quả quýt nhưng lại không thích ăn sợi chỉ trắng trên quả quýt, mỗi lần ăn phải l*t s*ch sẽ.

Ngay cả người nhà của cô cũng không chú ý tới điều này, chứ đừng nói là Giang Khải.

Trái tim Bạch Du đập mạnh: “Em cảm ơn anh Giang Lam.”

Giang Lâm: “Quýt rất nóng, đừng ăn quá nhiều.”

Bạch Du ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ.”

La Hoằng Huân vội vàng nên không kịp đề phòng đã bị nhét cơm chó đầy miệng, anh ấy cảm thấy răng của mình cũng sắp đau xót: “Các cháu thấy cậu tặng máy thu thanh, xe đạp, máy khâu và đồng hồ đeo tay, thế mà không thấy cháu trai lớn của cậu lột quả quýt nào cho cậu nó cả, thực sự khiến người ta cảm thấy thất vọng và đau lòng mà.”

Vừa dứt câu, tất cả mọi người đã không kiềm được mà bật cười.

Ngay cả ông Giang cũng không kiềm được mà lên tiếng tham gia góp vui: “Đừng nói chỉ có cháu, bác làm ông nội còn không được đối xử thế bao giờ, cứ phát triển theo cái đà này, nói không chừng sau này Giang Lâm sẽ trở thành một người bị vợ quản chặt.”

Giang Lâm: “...”

Nghĩ tới việc Giang Lâm trở thành một người bị vợ quản chặt, mọi người cười vô cùng lớn.

Khuôn mặt Bạch Du đỏ như cây son môi, không có can đảm để ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt của Giang Lâm.

Chẳng qua là miếng quýt trong miệng ngọt lịm, còn ngọt hơn cả kẹo trái cây.

Giang Khải quỳ gối ở bên ngoài nghe thấy trong nhà truyền tới tiếng cười không ngớt, răng cắn chặt tới mức sắp bể nát.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 248: Chương 248



Còn có cả Lâu Tú Anh nữa, bà ta miễn cường vui cười với mọi người, trong lòng giận dữ gần chết.

Nếu Bạch Du gả cho Giang Khải theo như kế hoạch, vậy thì bây giờ tất cả mọi thứ đã thuộc về Giang Khải khỏi, cả căn tứ hợp viện nữa, quy ước ra chỉ chẳng khác nào là của bà ta.

Bà ta không có can đảm đụng tới căn tứ hợp viện kia, nhưng nếu bà ta yêu cầu cô lấy chiếc đồng hồ Rolex và sợi dây chuyền ngọc trai ra, Bạch Du là con dâu nên sẽ không dám không cho bà ta.

Nhưng bây giờ cô đã trở thành vợ của Giang Lâm, đừng nói chi tới việc bà ta mượn chiếc đồng hồ Rolex để đeo, ngay cả sắc mặt không vui bà ta cũng không dám cho Bạch Du.

Lâu Tú Anh càng nghĩ càng buồn phiền, cảm giác như sắp mọc cục u ở tuyến sữa!

***

Sau khi ra khỏi nhà họ Giang, Bạch Du vẫn còn ngơ ngác.

Cô không ngờ rằng mình chỉ cưới Giang Lâm, thế mà lại trở thành phú bà.

TBC

Cộng thêm căn nhà Giang Lâm đã chuẩn bị cho cô, vậy bây giờ cô đã có hai căn căn nhà, trong đó một căn tứ hợp viện, tiền tiết kiệm mười nghìn đồng, một chiếc đồng hồ Rolex, một sợi dây chuyền ngọc trai, máy thu thanh, xe đạp, máy khâu, đồng hồ đeo tay và máy chụp hình.

Chẳng qua là.

Cảm giác có tiền thật sung sướng!

Khóe miệng Bạch Du không kiềm chế được giương lên.

Giang Lâm nhìn quét qua khóe miệng giương lên của cô: “Em rất vui à.”

“Không.” Bạch Du lắc đầu phủ nhận ngay lập tức, nếu như anh biết cô vì có rất nhiều mà vui thành thế này, nói không chừng cô sẽ bị thành người tham tiền, chẳng qua là khi đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, cô lại không có ý tốt, nói thêm một câu: “Không phải rất vui, chỉ có chút vui mà thôi.”

Khóe miệng Giang Lâm cũng không kiềm được mà giương lên: “Vậy sau này tiền lương và tiền trợ cấp của anh đều cho em quản lý.”

Bạch Du gật đầu theo bản năng: “Được.”

Trong nhận thức của cô, chồng giao tiền lương cho vợ quản lý là chuyện nên làm.

Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, khuôn mặt của cô nhịn không được mà ửng đỏ.

Cho tới giờ phút này, cô mới thực sự cảm nhận được, thì ra cô đã kết hôn, gả cho Giang Lâm.

Từ nay về sau, giữa cô và anh là mối quan hệ vợ chồng.

Ánh trăng đêm nay vô cùng sáng, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống, rơi trên người cô và anh, cái bóng chiếu trên mặt đất của hai người chồng lên nhau, trong anh có em, trong em có anh.

Đường đi đến cửa chính của quân khu không xa nhưng hai người lại đi ròng rã suốt nửa tiếng đồng hồ.

Chẳng qua là do đi chậm mà thôi, khi tới nơi thì cũng đã tới trước cửa nhà họ Bạch.

Bạch Du nhìn cửa chính, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Lâm: “Vậy em vào nhé.”

Giang Lâm cụp mắt xuống, nhìn cô: “Được, em nghỉ ngơi sớm nhé.”

Vậy thôi à?

Hai người đã là vợ chồng rồi, chẳng lẽ không làm điều gì đó khác à?

Chẳng qua là Bạch Du không thể nói rõ điều này, ngay cả gợi ý cũng không cho, Giang Lâm cứ lãng phí vẻ đẹp trai, mãi cho tới khi cô vào nhà, anh vẫn không làm gì cả.

Gà tơ vẫn là gà tơ, vợ đẹp trắng nõn ở ngay trước mắt mà không biết hôn cái nào, chẳng lẽ anh còn muốn cô chủ động?

Bạch Du không kiềm được mà thở dài trong lòng, khi cô ngẩng đầu lên thì đối diện với tận mấy đôi mắt.

Trong phòng khách ngoài bà Bạch và Bạch Gia Dương, cha cô Bạch Phi Bằng cũng đã quay về, trên ghế sô pha còn có hai người đang ngồi nữa.

Một là mẹ của cô Tần Chính Nhân, một là con gái riêng của bà ta Tần Tâm Hủy.

Bạch Du nhướn mày không để lại dấu vết.

Cô rời thủ đô không được một tháng, sao mẹ của cô lại già nhanh như vậy?

Theo đạo lý, bà ta nhìn thấy người khiến bà ta không vui không có mặt ở thủ đô, bà ta phải vui vẻ mới đúng, sắc mặt tiều tụy thì thôi, còn có thêm không ít đốm vàng nâu, ngay cả nếp nhăn trên trán cũng có thêm vài đường.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 249: Chương 249



Quan trọng nữa là khí sắc của bà ta rất khó coi, tóm lại là nhìn như đã già thêm mười mấy tuổi, không còn dáng vẻ tao nhã và xinh đẹp trước kia.

Còn về phần Tần Tâm Hủy ngồi bên cạnh bà ta, trái lại vẻ mặt của cô ta rất bình tĩnh, khóe miệng vẫn luôn treo ý cười kỳ lạ.

Chẳng qua là Bạch Du chỉ nhìn lướt qua một cái, sau đó dời mắt sang chỗ khác.

Dưới cái nhìn của cô, Tần Tâm Hủy chỉ là con châu chấu mùa thu, nhảy không được mấy ngày nữa đâu.

Nguyên do cô không kể chuyện mẹ cô ngoại tình cho cha và bà nội biết, không phải cô nhân từ mà là do ngày nghỉ của Giang Lâm không nhiều, mọi người phải chuẩn bị đám cưới xong xuôi trong mấy ngày này, sau đó chạy về đảo Quỳnh Châu.

Bởi vì tính cách của cha cô nữa, dù ông biết mình bị cho đội nón xanh thì ông cũng sẽ không làm ầm ĩ trong khoảng thời gian này, mà sẽ lựa chọn chịu đựng, sau đó tiếp tục chuẩn bị đám cưới của cô.

Vậy nên cô tạm thời chọn giấu giếm, để cho mẹ cô và Tần Tâm Hủy nhảy nhót vài ngày, cũng để cho cha cô vui vẻ vài ngày.

Bạch Phi Bằng sững một lúc rồi mới lấy lại tinh thần: “Du Du, con thực sự lấy Giang Lâm ư?”

Mặc dù mẹ ông đã đưa cho xem ảnh cưới của hai người nhưng ông vẫn không tin.

Bạch Du gật đầu: “Dạ, vừa rồi anh Giang Lâm còn đưa con về, nếu anh ấy biết mọi người đã về, chắc chắn anh ấy sẽ vào hỏi thăm ân cần.”

Lúc cô ra ngoài sắc trời đã đen kịt, cô còn nghĩ rằng bọn họ sẽ ở lại nông thôn một đêm, không ngờ mọi người lại về ngay trong đêm.

Vẻ mặt Bạch Phi Bằng không dám tin, Tần Chính Nhân cũng có vẻ mặt khiếp sợ giống y như vậy.

Bà ta còn khiếp sợ hơn Bạch Phi Bằng nữa, vì bà ta không biết chuyện Bạch Du và Giang Khải đã hủy bỏ hôn ước, chứ đừng nói chi tới việc Bạch Du chạy tới đảo Quỳnh Châu, sau đó nhận sổ kết hôn với Giang Lâm.

Bà ta giống như người ngoài, bị cô lập ở bên ngoài, Bạch Du và người nhà họ Bạch không nói gì cho bà ta biết cả.

Nhìn Bạch Du xinh đẹp động lòng người rước mặt, cô ta bỗng cảm thấy xa lạ.

Lần đầu tiên, cô ta cảm nhận sâu sắc rằng, người con gái này không còn thuộc về mình nữa.

Tần Tâm Hủy lại mỉm cười chân thành: "Chúc mừng Du Du, chúc em và đồng chí Giang bạc đầu đến già, vĩnh kết đồng tâm. Đúng rồi, tôi chỉ tới nhà họ Bạch ở nhờ một buổi tối, cha tôi c.h.ế.t ở trong căn phòng kia, tôi không dám một mình ở nông thôn, ngày mai tôi sẽ đi.”

Sau khi cô ta theo mẹ về nhà họ Bạch mới biết chuyện Bạch Du kết hôn với Giang Lâm, tuy rất ngạc nhiên nhưng cũng khiến cô ta vô cùng vui mừng.

Chỉ cần Bạch Du không tranh giành Giang Khải với cô ta, cô ta có thể không thù hận Bạch Du, thậm chí họ có thể trở thành chị em tốt cũng nên.

Bạch Du nhìn nụ cười trên mặt Tần Tâm Hủy, cuối cùng cũng hiểu ra cảm giác không hài hòa lúc nãy từ đâu mà đến.

Tuy Tần Tâm Hủy không phải con gái ruột của Tần Ngạn Thành, hai người từ nhỏ cũng không thân thiết nhưng Tần Ngạn Thành tốt xấu gì cũng là cha ruột của cô ta trên danh nghĩa. Hiện tại, Tần Ngạn Thành mới vừa qua đời mà cô ta đã cười rạng rỡ như vậy.

Luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Tuy nhiên, Tần Tâm Hủy vốn không phải người bình thường, không thể dùng lẽ thường để nhìn nhận cô ta, huống hồ cô ta chỉ ở nhà một đêm rồi đi, vì vậy Bạch Du chỉ nghi ngờ một chút rồi gạt bỏ.

Bà Bạch: "Bé Du à, bà làm món canh hạch đào trứng gà vừng mà cháu thích ăn, mau qua ăn nào."

Lúc này Bạch Du mới đi qua, đặt những thứ mang về lên bàn, sau đó cầm lấy muỗng múc một muỗng canh hạch đào trứng gà vừng đen cho vào miệng.

Vị nhân sâm đậm đà, hòa quyện với hương vị trứng gà và vừng đen tạo nên hương vị đặc biệt nồng đậm, ngọt mà không ngấy, rất bổ dưỡng.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back