Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 220: Chương 220



Thế nên cô cần phải gặp mặt bọn họ trước khi rời khỏi thành phố Quảng vào ngày mai, dù cho chị Ánh Chi không muốn rời khỏi đây cùng cô thì ít nhất cũng có thể nhắc nhở cô ấy một tiếng.

Giang Lâm không chần chờ chút nào: “Được, anh đi chung với em.”

Hai người trả tiền rồi quay về nhà khách thu dọn đồ đạc, sau đó ngồi xe buýt tới bệnh viện phương Nam lần nữa.

Chẳng qua là khi vừa tới bệnh viện, cô trông thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Bạch Gia Dương, có vài người đàn ông trông có vẻ là cảnh sát đứng bên cạnh anh ấy.

Trái tim Bạch Du giật thót, cô chạy vội tới: “Anh cả, xảy ra chuyện gì vậy?”

Bạch Gia Dương không ngờ Bạch Du và Giang Lâm sẽ tới đây một lần nữa, sau khi ngạc nhiên, anh ấy trầm giọng nói: “Ánh Chi mất tích rồi.”

“!”

Bạch Du như bị đông cứng.

Quả nhiên chị Ánh Chi đã xảy ra chuyện!

Có lẽ cô đã tới chậm một bước!

Đời trước chị Ánh Chi mất tích nửa tháng, sau khi được tìm thấy, cả người cô ấy đỏ ửng, trở thành một cái xác lạnh như băng.

Nghĩ tới chuyện này, Bạch Du không kiềm chế được mà cả người run rẩy, đồng thời dâng lên cảm giác tự trách và áy náy mãnh liệt.

Là do cô tới nên tên b**n th** đó mới ra tay sớm.

TBC

Cô biết rõ người đàn ông đó nguy hiểm tới cỡ nào, hôm qua cô nên nhắc nhở chị Ánh Chi, là sơ suất của cô, là lỗi của cô.

Giang Lâm thấy cô có chỗ không bình thường, anh vươn tay nắm lấy tay của cô, dùng giọng nói ấm áp để dỗ dành: “Em đừng nghĩ nhiều, đây không phải lỗi của em.”

Trái tim Bạch Du run lên.

Anh hiểu cô.

Hiểu cô tự trách bản thân, hiểu cô cắn rứt trái tim, thế nên câu đầu tiên anh nói với cô, đây không phải lỗi của cô.

Anh, tựa như một đôi bàn tay lớn, xé rách cái kén mà cô đang tự trói lấy mình, ánh sáng xuyên qua cái khe chiếu vào bên trong.

Trái tim Bạch Du bình tĩnh lại, cô nắm lấy tay anh, sau đó ngẩng đầu lên nói với anh cả: “Anh cả, em có vài chuyện muốn nói với anh.”

Bạch Gia Dương cũng nhận ra điều không bình thường từ sắc mặt của cô, anh ấy nói với đồng nghiệp một tiếng rồi theo Bạch Du tới một góc khuất.

Bạch Du kể chuyện mình thấy ở cửa sổ vào ngày hôm qua, sau đó gặp được người đàn ông họ Cầu, đồng thời nói ra toàn bộ sự nghi ngờ của mình đối với gã ta.

Bạch Gia Dương nghe xong, anh ấy im lặng một lúc lâu, bất chợt đ.ấ.m mạnh lên trên vách tường ở bên cạnh: “Anh thật đáng chết! Anh phải nhận ra từ lâu mới đúng! Kể từ khi tới bệnh viện này, tính cách của cô ấy có sự thay đổi lớn, cả người cũng gầy nhiều như vậy, cô ấy là vì áp lực công việc quá lớn, thế mà anh lại tin, anh thật đáng chết!”

Bạch Du giữ chặt lấy cái tay muốn tự đánh mình của anh ấy: “Anh cả, bây giờ không phải là lúc tự trách, chúng ta phải mau chóng tìm được chị Ánh Chi.”

Thời gian càng lâu, tỷ lệ sống sót càng thấp.

Bạch Gia Dương vùng dậy: “Đúng vậy, em nói đúng! Bây giờ chuyện quan trọng nhất là tìm được Ánh Chi, bây giờ anh sẽ đi nói với đồng chí cảnh sát!”

Nói xong, anh ấy xoay người đi nhanh.

Bạch Du thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.

Có vài người đàn ông gặp chuyện thế này, điều đầu tiên là lo rằng mình sẽ bị người khác chế giễu, cảm thấy mất mặt nên không muốn nói cho ai biết.

May là anh cả của cô không có tật xấu này, nếu không thì không cần anh ấy tự ra tay với mình, cô cũng sẽ đánh anh ấy một trận.

bạch Gia Dương nói với đồng chí cảnh sát về sự nghi ngờ của Bạch Du, anh ấy không quen biết người họ Cầu nhưng những người khác trong bệnh viện có quen biết gã ta.

Đồng chí cảnh sát bỏ qua bước so sánh, nhanh chóng khóa chặt mục tiêu.

Chẳng mấy chốc, Cầu Tiêu Hành đã bị dẫn tới để thấm vấn.

***

Từ Ánh Chi mở mắt ra, cổ và đầu gối truyền tới cảm giác đau đớn như bị xé rách, cô ấy đau đến mức giật mình.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 221: Chương 221



Nhưng khi cô ấy vừa cử động thì nhận ra có chỗ không bình thường.

Đôi chân và đôi tay của cô ấy bị trói lại, cả người cô ấy bị ai đó vứt trên mặt đất lạnh băng, đôi tay bị trói ra sau.

Dây thừng dùng để trói cô ấy vừa thô vừa bền, cô ấy vùng vẫy trên mặt đất mấy lần như một con côn trùng nhưng dây thường lại không lỏng ra chút nào, trói quá chặt, dây thừng ma sát, khiến cổ tay và cổ chân cô ấy đau rát.

“Đây là đâu?”

Từ Ánh Chi dần tỉnh táo trở lại, cô ấy thử kiếm vị trí của mình.

Chẳng qua là xung quan quá tối, không có nổi một tia sáng, cô ấy phải mất một lúc lâu thì mới có thể thích ứng được môi trường đen tối xung quanh, cô ấy dần thấy rõ nơi này.

Đây là không gian kín, trông không lớn, xung quanh không có cửa sổ, trái lại trên đầu có một thứ như tấm ván gỗ.

Trong góc đầy mạng nhện, mùi mốc meo thối nát xông vào mũi, suýt chút nữa là đã khiến cô ấy nôn mửa.

Chợt trên đầu của cô ấy truyền tới tiếng xột soạt.

Cả người cô ấy sởn da gà ngay lập tức, cảm giác sợ hãi như nuốt chửng cô ấy.

Chẳng bao lâu sau, trên đầu truyền tới một tia sáng, tấm ván gỗ trên đầu được mở ra, một người đàn ông bò từ trên xuống.

Khi nhìn thấy rõ dáng vẻ của đối phương, Từ Ánh Chi rùng mình: “Cầu, Cầu Tiêu Hành?”

“Cầu Tiêu Hành” nghe vậy, gã mỉm cười để lộ mấy cái răng vàng khè với cô ấy, sau đó giơ thịt trong tay lên ăn.

Từ Ánh Chi nhìn thịt trong tay gã, cô ấy sợ tới mức thét lên.

Đó nào phải là thịt, rõ ràng là đùi của một người nào đó mà!

Cảm giác ghê tởm xông lên đầu, cô ấy không thể kiềm chế được nữa mà bắt đầu nôn khan.

“Hahaha…”

Người đàn ông nhìn thấy cô ấy sợ tới mức nôn khan, như nhìn thấy một chuyện rất thú vị, gã ta nhếch môi cười.

Tiếng cười lạnh lẽo đáng sợ truyền khắp không gian.

Đồng chí cảnh sát tiến hành thẩm vấn Cầu Tiêu Hành, đồng thời cũng tiến hành thẩm vấn mọi người trong bệnh viện.

Kết quả là không được được như mong muốn.

Theo lời của đồng nghiệp chung ký túc xá với Từ Ánh Chi thì tối qua tầm mười Từ Ánh Chi đã ra ngoài, cô ấy nói mình đói bụng nên muốn tìm vị hôn phu Bạch Gia Dương để ăn khuya chung, cô ta không muốn làm bóng đèn nên không đi chung.

Sau đó, Từ Ánh Chi không về ký túc xá, đồng nghiệp cho rằng bữa nay cô ấy đã ngủ ở lại chỗ Bạch Gia Dương, dù sao cô ấy và Bạch Gia Dương cũng đã đính hôn, cũng có hiểu được người trẻ tuổi củi khô lửa bốc, nhưng cho tới ngày hôm sau vẫn không thấy Từ Ánh Chi quay về, cô ta cảm thấy không bình thường.

Thế là cô ta nhân lúc không có công việc chạy tới hỏi Bạch Gia Dương, sau khi hỏi thì mới nhận ra là đã xảy ra vấn đề, tối qua Từ Ánh Chi không có tới tìm Bạch Gia Dương.

Nhưng tối qua Cầu Tiêu Hành trực ca đêm, còn có một y tá chung phòng với anh ta, y tá kia dùng nhân phẩm để đảm bảo, nói rằng tối qua Cầu Tiêu Hành vẫn luôn trong bệnh viện, cho tới bây giờ vẫn chưa rời khỏi bệnh viện nửa bước.

Đồng chí cảnh sát hỏi ông cụ canh cửa, ông ấy cũng xác nhận lời của y tá.

Về phần lời khai của Bạch Du, chuyện cô nhìn thấy Cầu Tiêu Hành có ý đồ “Giở trò lưu manh” với Từ Ánh Chi vào ngày hôm qua, Cầu Tiêu Hành cũng đưa ra lời giải thích, nói khi đó gã ta nhìn thấy một con rệp trên đầu của Từ Ánh Chi, thế nên gã ta mới tới gần để bắt con rệp, đó cũng là lý do tại sao Từ Ánh Chi luôn sờ tóc.

Gã ta còn nói nếu gã ta thật sự giở trò lưu manh với Từ Ánh Chi, chắc chắn Từ Ánh Chi sẽ phản kháng ngay tại chỗ, có nhiều người lui tới bệnh viện như vậy, chỉ cần cô ấy thét lên một tiếng thì sẽ có người tới ngay nhưng cô ấy lại không làm vậy.

Huống chi danh tiếng của gã ta ở bệnh viện rất tốt, có không ít bác sĩ nữ và y tá nữ đứng ra bảo đảm cho gã ta, luôn nói gã ta là một đồng chí vừa tốt bụng vừa khiêm tốn, từ trước tới nay chưa từng giở trò lưu manh với bệnh nhân và đồng nghiệp.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 222: Chương 222



Điều tra tới đây thì lâm vào cục diện bế tắc.

Bởi vì Từ Ánh Chi mất tích chưa được một ngày và cũng không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh cô ấy bị người ta bắt cóc, do đó sau khi đồng chí cảnh sát hỏi nhân viên có liên quan xong thì rời đi.

Cầu Tiêu Hành bước ra khỏi căn phòng được dùng làm phòng thẩm vấn, đối diện với Bạch Du đứng ngoài cửa.

Gã ta đẩy mắt kiếng gọng vàng trên mũi, nở nụ cười đạo đức giả: “Đồng chí Bạch, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Bạch Du nhìn gã ta, không lên tiếng.

Mặc dù không có bằng chứng để chứng minh chuyện chị Ánh Chi mất tích có liên quan tới gã ta, nhưng Bạch Du tin vào trực giác của mình.

Cầu Tiêu Hành nhìn cô: “Tôi tặng tem cho đồng chí Bạch, đồng chí Bạch không cảm kích tôi thì thôi, thế mà còn lấy oán báo ơn, nói tôi là lưu manh. Đồng chí Bạch đối xử với tôi như vậy, quả thật là khiến tôi đau buồn mà.”

Bạch Du nhìn gã ta, cô không nói lời nào.

Cô không nhìn thấy bất cứ vẻ đau buồn nào trên khuôn mặt đối phương cả.

Cầu Tiêu Hành thấy thế, khóe miệng cong lên, ánh mắt tràn đầy sự phấn khích: “Nhưng không sao cả, tôi tha thứ cho cô, đồng chí Bạch thật sự rất khác với những người phụ nữ mà tôi đã từng gặp gỡ.”

Nói xong, gã ta nện bước về phía Bạch Du.

Bạch Du tê cả da đầu.

Cảm giác bị Cầu Tiêu Hành nhìn chòng chọc, khiến cô nhớ tới cảm giác lạnh lẽo khi núp trong bụi cỏ để trốn rắn độc.

Nhưng cô không lùi lại, cũng không lộ dáng vẻ sợ hãi.

Cầu Tiêu Hành nhìn thấy dáng vẻ này của cô, đáy mắt tràn đầy thích thú, giống như gã ta vừa gặp được một con mồi thú vị.

Khi gã ta sắp chạm Bạch Du, phía sau chợt truyền tới tiếng bước chân.

Một giây sau, cánh tay của Bạch Du đã bị người khác túm lấy, sau đó bị một lực kéo lại, cô va vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc.

Hơi thở quen thuộc khiến người ta yên lòng ùn ùn kéo tới.

Bạch Du không cần nhìn thì cũng biết người kéo cô là ai.

Giang Du ôm Bạch Du, ánh mặt lạnh như kiếm rơi vào khuôn mặt Cầu Tiêu Hành: “Tôi không quan tâm anh nghĩ thế nào nhưng tôi khuyên anh nên bỏ cuộc đi.”

Cầu Tiêu Hành đối diện với đôi mắt của Giang Lâm, cánh môi đỏ thắm cong lên, cười nhẹ ra tiếng: “Nếu không?”

Giang Lâm lạnh lùng như sương trắng, anh gằn từng chữ: “Nếu không, tôi sẽ khiến anh phải trả cái giá đắt nhất!”

Anh đứng ngược sáng, đôi mắt sâu thẳm như đầm lầy, giống như sâu không thấy đáy, cả người tỏa ra uy thế khiến người ta không rét mà run.

Trái lại là Cầu Tiêu Hành, màu môi của gã ta cực kỳ đỏ, bây giờ đôi môi lại cong lên, cả người tỏa ra một khí thế vừa b**n th** vừa xinh đẹp.

Hai người đàn ông có khí chất khác biệt rõ rệt nhìn nhau, người qua đường không biết chuyện cũng cảm thấy không bình thường.

Cuối cùng, Cầu Tiêu Hành lui trước một bước: “Vị đồng chí nói thế này, khiến tôi không hiểu lắm, tôi còn có viện, xin phép đi trước.”

TBC

Nói xong, gã ta nhìn lướt qua Bạch Du được Giang Lâm ôm trong lòng, xoay người rời khỏi một cách tự nhiên.

Sau khi Cầu Tiêu Hành đi xa, Giang Lâm mới buông Bạch Du ra: “Em muốn dùng bản thân làm mồi nhử?”

“...”

Bạch Du không ngờ anh lại nhạy cảm như vậy, thế mà lại đoán được ý nghĩ của cô ngay lập tức.

Giang Lâm rủ mắt xuống, anh nhìn cô: “Lần sau em không được làm như vậy nữa, không có gì quan trọng hơn sự an toàn của em.”

Trái tim Bạch Du run lên, ngoan ngoãn gật đầu: “Xin lỗi, lần sau em sẽ không làm vậy nữa.”

Do cô quá nôn nóng nên mới nghĩ tới chiêu này.

Cô dám chắc rằng, chị Ánh Chi mất tích có liên quan tới Cầu Tiêu Hành, nhưng tối qua Cầu Tiêu Hành lại không rời khỏi bệnh viện.

Rốt cuộc là ai đã bắt cóc chị Ánh Chi?

Có phải gã ta có đồng lõa không?

Bạch Du có thế nghĩ vậy, đương nhiên là Giang Lâm cũng nghĩ vậy: “Vừa nãy anh có gọi điện thoại cho Nguy Hán Nghị, cậu ấy nói sẽ giúp chúng ta, cũng sẽ cho người theo dõi Cầu Tiêu Hành.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 223: Chương 223



Đôi mắt Bạch Du sáng ngời: “Vậy thì quá tốt rồi!”

Cô vốn cho rằng mình phải tốn rất nhiều thời gian để khiến Giang Lâm tin Cầu Tiêu Hành có liên quan tới chuyện này, không ngờ không cần cô lên tiếng, Giang Lâm đã làm xong mọi chuyện rồi.

Anh thực sự là quá tốt, tốt tới mức vượt xa sự tưởng tượng của cô nữa.

“Đúng rồi, anh cả của em đâu rồi?”

Giang Lâm: “Ở ngoài.”

Trong lúc đồng chí cảnh sát thẩm vấn, Bạch Gia Dương cũng đã tìm tất cả những người có quen biết Từ Ánh Chi, cả nhân viên trực ban vào tối qua nhưng không có bất cứ tin tức có ích nào.

Thật ra sáng nay anh ấy đã hỏi qua một lần, sau khi tìm tất cả những chỗ có thể tìm nhưng vẫn không tìm thấy Từ Ánh Chi, anh ấy mới đi báo cảnh sát.

Nhưng anh ấy vẫn không từ bỏ, thế nên mới hỏi thêm một lần nữa.

Cũng may là mọi người hiểu tấm lòng của anh ấy nên không lộ vẻ mất kiên nhẫn.

Bạch Du bước ra ngoài, vừa nhìn đã thấy anh cả ngồi trên băng đá.

Anh ấy cúi thấp đầu, nhìn xuống mặt đất, không biết anh ấy đang nghĩ gì.

Bạch Du bước qua, ngồi xuống bên cạnh anh ấy: “Anh cả, anh phải phấn chấn lên.”

Bạch Gia Dương từ từ ngẩng đầu lên, khóe mắt đỏ bừng: “Nếu Ánh Chi xảy ra chuyện, anh không có cách nào tự tha thứ cho mình.”

Trái tim Bạch Du giật thót, giống như nhìn thấy dáng vẻ đời trước của anh cả khi tới tìm cô.

Trái tim cô co rút, chợt cảm thấy đau lòng: “Anh cả, anh yên tâm, chắc chắn chúng ta sẽ tìm được chị Ánh Chi!”

Cô không muốn bi kịch đời trước lặp lại một lần nữa, dù thế nào cô cũng phải tìm được chị Ánh Chi!

Một giọt nước mắt xẹt qua gò má của Bạch Gia Dương: “Ừ, chắc chắn chúng ta sẽ tìm được Ánh Chi!”

Đã là buổi trưa, mặc dù mọi người không đói nhưng vẫn phải ăn cơm.

Bạch Du và Giang Lâm miễn cưỡng ăn vài miếng, còn Bạch Gia Dương cả một miếng nước cũng không thèm uống.

Bạch Du không khuyên anh ấy.

Lúc này.

Ở thủ đô xa xôi, Tần Tâm Hủy bước vào đoàn văn công với vẻ mặt tái nhợt, ngay khi nhìn thấy Tần Chính Nhân, khóe miệng cô ta cong lên, gọi một tiếng…

“Mẹ.”

Khi Tần Chính Nhân nghe thấy chữ “Mẹ”, suýt chút nữa là bà ta đã bị dọa đứng tim.

Bà ta mở to mắt nhìn Tần Tâm Hủy, cử động khóe miệng một cách khó khăn: “Hủy Hủy à, có phải cháu đang nói giỡn với cô không, chẳng qua là trò đùa này không buồn cười chút nào.”

Ánh mắt Tần Tâm Hủy dán chặt lên trên mặt bà ta giống như nhựa cao su, không để lỡ bất cứ biểu cảm nào của bà ta: “Mẹ à, con không nói đùa, không phải trong lòng mẹ biết rõ hơn bất cứ ai ư? Hay là, mẹ muốn con mời người khác vào đây, nghe câu chuyện về thân thế của con?”

“...”

Tần Chính Nhân nhìn đứa trẻ do chính tay mình nuôi lớn ở trước mặt, chợt cảm thấy cô ta vô cùng xa lạ.

TBC

Đúng lúc này, phó chủ nhiệm Phương vẫn luôn đối địch với bà ta ló đầu vào nhìn, trước khi Tần Tâm Hủy kịp lên tiếng, bà ta vội đóng cửa phòng làm việc lại.

Tần Tâm Hủy nhìn dáng vẻ của bà ta, trong lòng càng thêm chắc nịch, chẳng qua lần này cô ta tới là để nhận mẹ chứ không phải tới trách móc bà ta.

Vì vậy, cô ta thay đổi biểu cảm, nhào tới ôm lấy cánh tay của Tần Chính Nhân, khóc nức nở nói: “Con luôn cho rằng mẹ của con là con đ**m Đoàn Tuệ Quân tàn nhẫn kia, khiến con phải chịu sự tự ti và đau khổ từ nhỏ tới lớn, mẹ ơi, tại sao mẹ lại không nhận con?”

Tần Chính Nhân biết cô ta mò tới đây thì chắc chắn trong tay cô ta đã có bằng chứng, lại nhìn thấy cô ta khóc như hoa lê dưới mưa, bà ta không khỏi mềm lòng: “Hủy Hủy, con đừng trách cô… Mẹ, mẹ cũng có nỗi khổ nên buộc phải làm như vậy.”

Cuối cùng bà ta cũng thừa nhận, trong lòng Tần Tâm Hủy vui vẻ: “Mẹ! Cuối cùng mẹ cũng thừa nhận con rồi, huhuhu… Con không biết tại sao, con và Bạch Du đều là con gái của mẹ, tại sao cô ta có thể quang minh chính đại ở lại nhà họ Bạch, còn con chỉ có thể làm một đứa con gái riêng không thể tồn tại chứ?”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 224: Chương 224



Tần Chính Nhân đẩy cô ta ra, nói với vẻ mặt nghi ngờ: “Con nghe ai nói? Rốt cuộc con đã biết bao nhiêu rồi?”

Tần Tâm Hủy lau khóe mắt: “Là cha của con, à, không đúng, bây giờ phải gọi là cậu mới đúng, là cậu nói cho con biết, cậu nói con là con gái của mẹ, còn những chuyện khác, cậu không kịp nói…”

Không kịp?

Tần Chính Nhân cảm thấy nghi ngờ nhưng khi nghe được thân thế của cô ta thì bà ta vội nói: “Cậu con là loại người không biết giữ chữ tín, mẹ đã dặn đi dặn lại là tuyệt đối không được lỡ miệng, bây giờ con mới về ở chung với nó chưa được bao lâu mà nó đã lỡ miệng rồi, thực sự là cái thứ không làm được chuyện mà!”

Đáy mắt Tần Tâm Hủy lóe lên vẻ chán ghét nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục như bình thường: “Mẹ, chúng ta đừng nhắc tới cậu nữa được không, cha con là ai, con có phải là con gái nhà họ Bạch không?”

Nếu như cô ta cũng là con gái nhà họ Bạch, vậy người có ước hẹn đính hôn với nhà họ Giang không chỉ có một mình Bạch Du, mà cả cô ta cũng có phần!

Nếu vậy, nói không chừng cô ta có thể gả cho Giang Khải, bên nhau dài lâu với Giang Khải.

Tần Tâm Hủy tưởng tưởng tới việc mình được gả vào nhà họ Giang, thậm chí còn nghĩ xong tên con của cô ta và Giang Khải, trong lòng xao động, nhưng cô ta lại không biết rằng, dù cô ta có là con gái của nhà họ Bạch thì cô ta cũng không có cơ hội bước chân vào nhà họ Giang.

Hơn nữa, cô ta cũng không phải con gái nhà họ Bạch.

Tần Chính Nhân xoa đầu cô ta: “Con không phải con gái nhà họ Bạch, cha của con tên là Dịch Hồng Vũ, là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.”

“Vậy bây giờ cha con đang ở đâu? Có phải nhà họ Dịch có bối cảnh giống nhà họ Giang không, hoặc là một gia đình cán bộ như nhà họ Bạch?”

Tần Tâm Hủy nghe thấy mình không phải con gái nhà họ Bạch, trong lòng có chút mất mát nhưng sau khi nghe được vế sau, đôi mắt cô ta không kiềm được mà lóe lên ánh sáng của sự kỳ vọng.

Tần Tâm Hủy một lòng muốn trở thành con gái nghìn vàng của gia đình cán bộ, vậy thì cô ta có thể làm mất thể diện của Bạch Du.

Thật ra, cô ta chỉ cần dùng não suy nghĩ là sẽ biết, nếu nhà họ Dịch thật sự giống nhà họ Giang, vậy tại sao Tần Chính Nhân lại phải rời bỏ nhà họ Dịch để đi bước nữa với nhà họ Bạch?

Quả nhiên, khi nghe được lời của cô ta, đáy mắt Tần Chính Nhân lóe lên vẻ lúng túng: “Ba đời nhà họ Dịch thiếu thốn, cha con đức cao trọng vọng nhưng số mạng của cha con không được lớn, khi xuống nông thôn thì bị nước lũ cuốn trôi, ngay cả xác cũng không tìm được. Thế nên con là đứa con duy nhất của cha con, cũng là đứa con mồ côi cha từ trong bụng mẹ.”

Nghĩ tới việc không được gặp người mình yêu lần cuối, Tần Chính Nhân cảm thấy đau lòng vô cùng, trước đây cũng vì chuyện này nên bà ta mới quyết định sinh Tần Tâm Hủy ra.

Dịch Hồng Vũ giữ mình vì bà ta, kiên quyết không lấy vợ, nếu bà ta không sinh đứa bé ra thì ông ta sẽ không có con nối dõi tông đường.

Tần Tâm Hủy ngây ra.

Ba đời thiếu thốn?

Xuống nông thôn?

Nói như vậy, cô ta không chỉ là con gái riêng mà còn là con gái riêng của quỷ nghèo!

Nhà họ Dịch không có cách giúp cô ta vươn mình, thậm chí còn kéo chân sau của cô ta nữa!

Cô ta còn không bằng làm con gái của tên b**n th** Tần Ngạn Thành đáng c.h.ế.t kia!

Tần Tâm Hủy bị nhận thức này đả kích mạnh, khiến cô ta rớt từ trên thiên đường xuống địa ngục trong chớp mắt: “Vậy tại sao mẹ còn sinh con ra để làm gì? Con gái riêng chẳng khác nào mấy con chuột cống cả, cả đời đã định là không có tương lai, nếu như người khác biết thân thế của con, không chỉ có một mình mẹ trắng tay mà cả con cũng bị mẹ liên lụy! Còn nữa, đầu đội trời chân đạp đất gì chứ, có người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất nào mà lại dây dưa với một người đàn bà đã có chồng chứ, con khinh. Đó chỉ là quỷ mê gái, còn là quỷ nghèo trong quỷ mê gái!”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 225: Chương 225



Một tiếng “Bốp” vang lên!

Tần Chính Nhân tát vào mặt cô ta: “Mẹ không cho phép con nói cha con như vậy!”

Tần Tâm Hủy bị bà ta tát tới mức lệch cả mặt, khuôn mặt sưng đỏ trong chớp mắt.

Sau khi Tần Chính Nhân vung cái tát này, bà ta cảm thấy áy náy ngay lập tức, khi nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của cô ta thì bà ta càng cảm thấy áy náy: “Hủy Hủy, mẹ không muốn đánh con, chỉ là những lời con vừa nói về cha con thực sự khiến mẹ đau lòng, mẹ không kiềm chế được cơn tức giận… Con đừng trách mẹ có được không?”

Đừng trách?

Tần Tâm Hủy cười giễu trong lòng, xoay đầu lại nhìn mẹ của mình, đáy mắt không còn sự ghen tị trước đó nữa: “Mẹ, nếu mẹ yêu cha con như thế, mà con lại là đứa con duy nhất của cha, chẳng lẽ mẹ không định kiếm cho con một công việc ư?”

Lần trước, sau khi khiến Bạch Du nhường lại công việc thất bại, mẹ cô ta đã không còn tìm công việc cho cô ta nữa, cô ta vẫn luôn ở nông thôn trong suốt khoảng thời gian qua, lại phải đối diện với tên b**n th** Tần Ngạn Thành đáng c.h.ế.t đó cả ngày lẫn đêm, quả thực là cô ta sắp phát điên rồi.

Mẹ cô ta luôn miệng nói yêu cô ta, thà rằng nói bỏ mặc không quan tâm, bây giờ nói đánh là đánh, thế nên cô ta phải tự mưu tính cho mình.

Nào mà lòng mẹ thương con chứ, còn chả đáng tin cậy bằng công việc và tiền nữa.

Tần Chính Nhân: “...”

Tần Tâm Hủy nhìn mẹ cô ta, tiếp tục ném b.o.m nổ: “Đúng rồi, mẹ ơi, con còn một chuyện phải nói trước cho mẹ biết.”

Tần Chính Nhân: “Chuyện gì?”

Tần Tâm Hủy: “Tần Ngạn Thành, cũng là người cha trên danh nghĩa của con, mấy ngày trước vì ông ta muốn cưỡng dâm con nên trong lúc phản kháng con đã vô tình g.i.ế.c c.h.ế.t ông ta, bây giờ xác của ông ta vẫn còn trong căn nhà ở nông thôn.”

Tần Chính Nhân ôm tim: “...”

Chẳng trách vừa rồi cô ta nói Tần Ngạn Thành không kịp nói những chuyện khác cho cô ta nghe, thì ra…

Khóe miệng Tần Tâm Hủy giương lên tạo nên một đường cong vô cùng quỷ dị: “Tối qua con đã phải ở bên cạnh xác của cậu cả đêm, mẹ ơi, con thực sự rất sợ, mẹ phải tìm một công việc để an ủi con đấy nhé. Nếu không, con thực sự không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì đâu, chắc mẹ cũng không muốn để người khác biết thân phận con gái riêng của con đâu nhỉ?”

Tần Chính Nhân nhìn cô ta giống như nhìn thấy quỷ: “...”

***

Bạch Du không biết chuyện Tần Tâm Hủy đã biết thân thế của mình.

Theo tính toán của cô, ngày mai cô và Giang Lâm sẽ ngồi xe lửa về thủ đô nhưng lại xảy ra chuyện của chị Ánh Chi, bọn cô chỉ có thể triệt tiêu vé xe lửa, lùi thời gian lại mà thôi.

Một ngày một đêm trôi qua, vẫn chưa có bất cứ tin tức nào về chị Ánh Chi.

Bạch Du lo lắng tới mức miệng nổi đẹn, sau một đêm anh cả của cô mọc thêm không ít tóc bạc, trông giống như bị rút mất tinh lực vậy, trở nên vô cùng tiều tụy.

TBC

Đây là người thứ hai có tóc bạc sau một đêm mà cô nhìn thấy.

Đời trước khi anh cả qua đời, sau một đêm tóc cha cô trở nên bạc trắng, bây giờ lại đổi thành anh cả của cô.

Bạch Du vừa cảm thấy tự trách vừa cảm thấy khó chịu.

Lẽ nào cô sống lại nhưng vẫn không thể sửa đổi vận mệnh bi thảm của mình ư?

Đúng lúc này, một tiếng “Két” vang lên, cửa nhà khách bị người bên ngoài đẩy vào, Giang Lâm bưng một bát mì bò viên tới.

Anh đặt bát mỳ trước mặt cô, dỗ dành bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Anh vừa mới làm xong, em ăn chút nhé.”

Bạch Du muốn lắc đầu, cô thực sự không thấy đói nhưng khi đối diện với đôi mắt đầy lo lắng của Giang Lâm, cô quyết định cầm đũa lên: “Vậy anh ăn chung với em đi.”

Giang Lâm gật đầu: “Được.”

Nói xong, anh đi ra ngoài một lần nữa, mượn về một cái chén sạch từ nhà khách, hai người chia bát mì bò viên lớn ra rồi bắt đầu ăn.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 226: Chương 226



Thịt bò Triều Châu đúng là danh bất hư truyền, vừa cắn một miếng là đã cảm nhận được độ mềm mại êm răng và vị đậm đà, lại có độ dai, dù Bạch Du không đói nhưng cô vẫn phải thừa nhận là món mì bò viên này được làm rất ngon.

Vừa ăn xong, ngoài cửa đã truyền tới tiếng gõ cửa.

Giang Lâm đứng dậy bước ra mở cửa, chẳng mấy chốc đã có hai người bước vào, một người là anh cả Bạch Gia Dương của cô, một người là Nguy Hán Nghị.

TBC

Trong phòng tràn ngập mùi thơm của mì thịt bò nhưng Bạch Gia Dương lại không có bất cứ phản ứng nào, Nguy Hán Nghị lại bị gợi cảm giác thèm ăn: “Là mùi mì thịt bò, vừa rồi các cậu ăn gì vậy? Còn không?”

Giang Lâm: “Không còn.”

Bạch Du: “Để em đi nấu cho mọi người hai bát mì.”

Một ngày qua, Giang Lâm, Nguy Hán Nghị và anh cả Bạch Gia Dương của cô đều ra ngoài để điều tra tung tích của chị Ánh Chi, chỉ có cô là không có việc gì để làm, thế nên cô không để Giang Lâm lên tiếng là đã xông ra ngoài.

Sau khi bưng mì bò viên tới, Nguy Hán Nghị nuốt ngấu nghiến, chưa được vài phút là cả một bát mì lớn đã bị ăn sạch sẽ.

Bạch Gia Dương thực sự nuốt không trôi nhưng đối diện với ánh mắt lo lắng của Bạch Du, anh ấy vẫn miễn cưỡng ăn chút ít.

Sau khi ăn xong, Nguy Hán Nghị dùng tay áo lau miệng vài ba cái rồi nói: “Vừa rồi người cung cấp thông tin của tôi có báo cho tôi hai tin tức, một tin tức có liên quan tới Cầu Tiêu Hành, một tin tức có liên quan tới Từ Ánh Chi.”

Nghe anh ấy nói vậy, sáu con mắt của ba người đồng loạt nhìn về phía Nguy Hán Nghị.

Nguy Hán Nghị cũng không thừa nước đục để thả câu: “Chín giờ tối qua, có người nhìn thấy Cầu Tiêu Hành xuất hiện ở con phố phía sau, chẳng qua là khi đó, Cầu Tiêu Hành đang khám bệnh cho một bệnh nhân ở bệnh viện, y tá và bệnh nhân đó đều chứng minh anh ta không rời khỏi bệnh viện nửa bước.”

Vừa dứt câu, trong phòng im ắng tới mức dọa người.

Một người làm sao có thể xuất hiện đồng thời ở hai nơi?

Do người kia nhìn nhầm, hay trong bệnh viện có người cho lời khai giả?

Bạch Du thiên về vế trước.

Dù cho y tá có thể cho lời khai giả thì bệnh nhân cũng không có quen biết với Cầu Tiêu Hành, đối phương không cần phải mạo hiểm lớn tới như vậy chỉ để bao che cho tội ác của gã ta.

Bạch Du có thể nghĩ, đương nhiên những người khác cũng có thể nghĩ.

Chân mày Bạch Gia Dương nhíu lại thành chữ “Xuyên”: “Vậy còn tin tức liên quan tới Ánh Chi? Có phải cũng đã có người nhìn thấy cô ấy không?”

Nguy Hán Nghị nhìn anh ấy, gật đầu nói: “Không sai, khoảng tầm sau sáu giờ, có một người nhìn thấy một đồng chí nữ mặc đồ rất giống Từ Ánh Chi đi về phía con phố phía sau.”

Bạch Du: “Con phố phía sau là ở đâu? Chị Ánh Chi tới đó để làm gì?”

Giang Lâm nhìn cô: “Nhà của Cầu Tiêu Hành ở con phố phía trước, cách con phố phía sau một con phố.”

Vừa dứt câu, trong phòng lại im ắng một lần nữa.

Chân mày của Bạch Du cũng nhíu lại.

Nói vậy, tối qua Từ Ánh Chi đã đi kiếm Cầu Tiêu Hành?

Nhưng cả tối qua Cầu Tiêu Hành luôn ở bệnh viện mà, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra thế này?

Nguy Hán Nghị khựng lại, tiếp tục nói: “Còn có một tin tức nữa, theo tin tức chúng tôi điều tra được thì suốt ba mươi năm qua ở vùng này, có chừng mười mấy đồng chí nữ mất tích, tuổi của các cô ấy đều nằm trong khoảng mười bảy tuổi đến hai mươi lăm tuổi.”

Bạch Du vô cùng ngạc nhiên, cô mở to mắt nói: “Ý của đồng chí Nguy là ở vùng này có một hung thủ g.i.ế.c liên hoàn ư? Nhưng có nhiều người mất tích như vậy, người nhà của các cô ấy không tố giác à?”

Nguy Hán Nghị: “Chưa chắc đó có phải là vụ án g.i.ế.c người liên hoàn không, dù sao cũng đã kéo dài rất lâu rồi. Vả lại vẫn chưa tìm được t.h.i t.h.ể nữa nhưng ở một vùng mà lại xuất hiện nhiều người mất tích như vậy, rõ ràng là không được bình thường. Trong những người mất tích này, chỉ có vài ba nhà tới tố giác mà thôi, còn những người khác thì chỉ tự đi kiếm, không kiếm được thì thôi.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 227: Chương 227



Bất kể là lúc nào, người bình thường cũng không muốn giao tiếp với cảnh sát, thế nên khi xảy ra chuyện, phần lớn là sẽ tự nghĩ cách để giải quyết.

Còn có vài người nghĩ rằng con gái mình bỏ trốn theo trai, không có mặt mũi để phao tin ra ngoài, cũng có người nghĩ rằng con gái mình bị mấy kẻ lừa đảo bắt cóc, cho dù có tố giác thì cũng không thể kiếm được. Vả lại con gái cũng không đáng bao nhiêu tiền, tuy chật vật nhưng vẫn có thể sống được.

Đó là nguyên nhân mà bọn họ không đi tố giác.

“...”

Bạch Du nghe những lý do này, không biết nên tức giận hay nên nói bọn họ quá lạnh lùng.

Kiếp trước, cha cô vì tìm anh hai của cô mà cho tới trước lúc c.h.ế.t vẫn bôn ba khắp nơi, chỉ vì những người này là con gái mà bọn họ lại không muốn đi tố giác.

Nhưng chẳng mấy chốc cô đã không còn tâm tư để suy nghĩ tới những chuyện này, chợt nghe thấy Giang Lâm nói: “Từ Ánh Chi mất tích, tôi vẫn cảm thấy có liên quan tới Cầu Tiêu Hành.”

Nghe anh nói vậy, Bạch Du ước có thể bước tới hôn anh: “Em cũng nghĩ vậy, có người nhìn thấy Cầu Tiêu Hành ở ngoài bệnh viện, vậy càng chứng minh anh ta đáng nghi, các anh nên tiếp tục theo dõi anh ta, nói không chừng chẳng bao lâu nữa thôi là anh ta sẽ không giấu nổi cái đuôi cáo.”

Nghe câu “Không giấu nổi cái đuôi cáo” Giang Lâm quay đầu lại nhìn cô.

Nguy Hán Nghị gãi đầu: “Nhưng phá án không thể chỉ dựa vào trực giác, Cầu Tiêu Hành không chỉ có bằng chứng vắng mặt mà còn có nhân chứng, chúng tôi cũng đã điều tra các mối quan hệ của anh ta rồi, không có bất cứ vấn đề nào cả.”

Cầu Tiêu Hành hai mươi bốn tuổi, không có vợ, trước đây từng có một người yêu nhưng người yêu của gã ta đã c.h.ế.t vì bệnh vào ba năm trước, gã ta chịu tang cho người yêu ba năm nên không tìm người yêu, vì vậy mà người nhà của người yêu gã ta khen gã ta không ngớt lời, cho rằng gã ta là một người có tình có nghĩa.

Người thân của gã ta không ở thành phố Quảng, bình thường cũng không có bạn bè, phần lớn thời gian là làm việc ở bệnh viện, thời gian rảnh sẽ tới viện mồ côi để giúp đỡ trẻ nhỏ và người lớn tuổi, thế nên không có ai cảm thấy gã ta có liên quan tới chuyện đồng chí nữ mất tích.

Sau khi nghe điều tra xã hội của Cầu Tiêu Hành, Bạch Du có cảm giác nói không nên lời.

Chẳng qua là Nguy Hán Nghị nói rất đúng, phá án không thể chỉ dựa vào trực giác, nếu không có bằng chứng, bọn cô không có bất cứ biện pháp nào để tóm được Cầu Tiêu Hành.

Hơn nữa ngày nghỉ của Giang Lâm không nhiều, anh không ở lại thành phố Quảng mãi được.

Nếu không tìm thấy chứng cứ phạm tội của Cầu Tiêu Hành, e rằng chị Ánh Chi sẽ lành ít dữ nhiều.

Bạch Du cảm thấy trái tim mình như bị một tảng đá đè lên, khiến cô khó thở: “Em ra ngoài đi dạo.”

Nghe cô nói vậy, Giang Lâm đứng lên: “Anh đi chung với em.”

Bạch Du lắc đầu: “Không cần đâu, em chỉ ở trong nhà khách, em sẽ không ra ngoài đâu.”

Sắc trời bên ngoài đã tối, chị Ánh Chi vừa xảy ra chuyện, tên b**n th** Cầu Tiêu Hành vẫn chưa bị bắt, cô cũng sẽ không ra ngoài làm tăng gánh nặng cho mọi người.

Giang Lâm nhìn cô, một lúc lâu sau anh mới gật đầu: “Được, có chuyện gì thì gọi anh.”

“Dạ.”

Bạch Du đáp lại, sau đó đứng dậy bước ra ngoài.

Trong lòng cô gần như đã bị sự áy náy nuốt chửng, cô cảm thấy nếu lần này mình không tới thăm anh cả và chị Ánh Chi, vậy chị Ánh Chi sẽ không gặp chuyện không may nhanh như vậy.

Cuối hành lang có một cái cửa sổ, Bạch Du bước tới tựa vào cửa sổ, cô nhìn bầu trời đêm đen kịt, thở dài một tiếng.

Phía sau chợt truyền tới một loạt tiếng bước chân, một giây sau, cô đã bị một cậu bé đụng trúng.

Cô xoay người đỡ lấy cậu bé rồi hỏi: “Em không sao chứ?”

Cậu bé ngẩng đầu lên, nhìn cô rồi nở nụ cười không có răng: “Nam Nam không sao ạ, em cảm ơn chị.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 228: Chương 228



Vừa dứt câu, cô lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân khác.

Một cậu bé khác nhào tới, cười khúc khích nói: “Nam Nam không sao ạ, em cảm ơn chị.”

Bạch Du định thần nhìn sang, sau đó lại ngây ra.

Hai cậu bé giống nhau y như đúc, ngay cả kiểu tóc và quần áo cũng giống nhau y như đúc, khiến người ta cảm thấy rối loạn.

Chẳng mấy chốc, một người phụ nữ ở phòng bên cạnh đã bước tới, nói với Bạch Du: “Xin lỗi đồng chí, có phải là con trai nhà tôi đụng trúng cô không?”

Lúc này Bạch Du mới định thần lại, lắc đầu nói: “Không sao, bọn chúng là con của cô?”

Người phụ nữ mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, chúng nó là thai song sinh, chúng nó vô cùng nghịch ngợm, bình thường rất thích mặc quần áo giống nhau, thật ra, có đôi khi cả tôi và cha của chúng nó cũng không thể nhận ra.”

Trong đầu Bạch Du lóe lên một ý nghĩ.

Thai song sinh!

Nếu Cầu Tiêu Hành có anh em song sinh, hoặc anh em có dáng dấp giống nhau giúp gã ta gây án, có phải là có thể giải thích được việc có người nhìn thấy gã ta nhưng gã ta lại không có chút đáng nghi nào không?

Trong lòng Bạch Du vô cùng phấn khởi, cô cười rồi nói với người phụ nữ: “Thai song sinh có phúc lắm đấy, dáng dấp bọn chúng lại đáng yêu như vậy, tôi phải về rồi, cảm ơn các cô.”

Nói xong, cô xoay người chạy về phòng nghỉ.

Người phụ nữ ở lại đầu óc mê man, tự nhiên đang yên lành lại nói cảm ơn cô ấy.

Bạch Du chạy được nửa đường thì thấy Giang Lâm chạy vội ra khỏi phòng.

Giang Lâm nghe thấy bên ngoài có tiếng chạy bộ và tiếng nói chuyện của người xa lạ, lo rằng Bạch Du gặp chuyện không may nên mới chạy ra.

Bạch Du nhìn anh, cô bước tới nắm lấy tay anh và nói: “Anh Giang Lâm, anh nói xem nếu Cầu Tiêu Hành có một người anh em song sinh, hoặc anh em có dáng dấp giống anh ta y như đúc, có phải là anh ta có bằng chứng vắng mặt hoàn hảo không?”

Ánh mắt Giang Lâm đảo qua cái tay được cô nắm lấy, anh khựng lại rồi gật đầu nói: “Có khả năng này lắm, chúng ta vào trong nói cho Nguy Hán Nghị.”

Sau khi Nguy Hán Nghị nghe suy đoán của Bạch Du, anh ấy lại lắc đầu: “Cầu Tiêu Hành không có anh em, cha mẹ anh ta chỉ sinh ra một mình anh ta thôi.”

Bạch Du chợt nhớ tới một tin tức nước ngoài mà mình từng đọc ở đời trước: “Vậy còn có một khả năng nữa, là cha mẹ Cầu Tiêu Hành không phải sinh một mình anh ta, mà là sinh đôi, hoặc là một cặp anh em, chẳng qua là người đó có khuyết tật nên cha mẹ anh ta không nói với người ngoài?”

“Sau đó cha mẹ anh ta nuôi đứa bé khuyết tật đó ở một nơi mà không có ai biết tới, thế nên mới có người đồng thời nhìn thấy Cầu Tiêu Hành ở hai nơi khác nhau.”

Trong phòng im ắng vài giây.

Chợt, Nguy Hán Nghị vỗ trán rồi nói: “Đồng chí Bạch, cô thực sự là một thiên tài điều tra tội phạm bẩm sinh mà, tại sao tôi lại không nghĩ tới điều này chứ! Bây giờ tôi sẽ cho người đi điều tra!”

Nói xong, anh ấy đứng dậy đi ra ngoài.

Khi đi tới cửa, anh ấy dừng bước, xoay người lại nhìn Bạch Du rồi nói: “Đồng chí Bạch, sau khi vụ án kết thúc, cô có muốn tham gia vào đội điều tra tội phạm của chúng tôi không?”

Bạch Du sửng sốt, lập tức lắc đầu nửa cười nửa mếu: “Cảm ơn đồng chí Nguy đã khen nhưng tôi không muốn tham gia.”

Cô không có bộ óc đó.

Cô vốn cảm thấy nghi ngờ là do chuyện ở đời trước cho mình manh mối và linh cảm, chứ không phải là do cô có bộ óc điều tra.

Nguy Hán Nghị cũng đoán được cô sẽ trả lời như vậy, anh ấy lắc đầu đầy tiếc nuối rồi rời khỏi đây.

***

Nguy Hán Nghị cho người đi dò la, vốn không ôm quá nhiều kỳ vọng, không ngờ lại thực sự dò la được vài tin tức.

Đúng là cha mẹ Cầu Tiêu Hành mang thai song sinh, cả hai đều là con trai, chẳng qua có một đứa bé chưa được một tuổi là đã c.h.ế.t yểu, chỉ có một mình Cầu Tiêu Hành sống sót.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 229: Chương 229



Bởi vì cả nhà Cầu Tiêu Hành chuyển tới khá muộn nên người nơi đó không biết trước đây gã ta từng có một người anh em.

Nếu là lúc trước, chắc chắn Nguy Hán Nghị sẽ không nghĩ nhiều nhưng có thêm suy luận của Bạch Du, anh ấy không thể giải quyết không cẩn thận.

Ngày thứ tư Từ Ánh Chi mất tích, cuối cùng nhóm Nguy Hán Nghị cũng bắt được một người đàn ông có dáng dấp giống Cầu Tiêu Hành y như đúc ở gần nhà gã ta, chỗ không giống nhau là người đàn ông đó có sáu ngón chân và bị thiểu năng trí tuệ.

Tuy rằng chỉ số thông minh có vấn đề nhưng sức lực của gã rất lớn, gã đã làm bị thương hai người trong quá trình truy bắt.

Đợt lục soát tiếp theo, khiến mọi người ngạc nhiên tới mức suýt rớt cằm xuống đất.

Ở thành phố Quảng gần như không có hầm đất nào nhưng bọn họ đã đào được một hầm đất ở nhà họ Cầu, khi còn bé anh trai sinh đôi có vấn đề về trí tuệ của Cầu Tiêu Hành vẫn luôn ở trong hầm đất đó, khiến người ta vừa khiếp sợ vừa tức giận là bọn họ đã đào được hơn mười bộ xương người trong đó!

Điều càng khiến mọi người cảm thấy buồn nôn đó là kẻ có vấn đề về trí tuệ còn ăn thịt người!

Quả thực là phát hiện lần này đã khiến toàn hệ thống cảnh sát chấn động.

Đối với đám người Bạch Du và Bạch Gia Dương mà nói, điều bọn họ quan tâm nhất là sự an toàn của Từ Ánh Chi.

Tất cả mọi người đã dự đoán kết quả xấu nhất, dù sao bọn họ cũng đối đầu với hai kẻ b**n th**.

Từ Ánh Chi mất tích bốn ngày, dù có còn sống thì cũng có khả năng đã trải qua sự tra tấn vô cùng bi thảm.

Chẳng qua là khi ôm Từ Ánh Chi ra khỏi hầm đất, tay chân của cô ấy vẫn còn nguyên vẹn, cả quần áo cũng còn nguyên vẹn, chỉ có trạng thái tinh thần của Từ Ánh Chi là không ổn mà thôi. Sau khi thấy có người tới, cô ấy thét chói tai không ngừng, chỉ cần có người đụng vào người cô ấy, cô ấy sẽ sợ tới mức run rẩy cả người.

Đối với Bạch Gia Dương mà nói, chỉ cần Từ Ánh Chi còn sống, chỉ cần cô ấy vẫn còn sống là được.

Từ Ánh Chi được đưa vào bệnh viện để kiểm tra, sau khi kiểm tra xong, cổ và đầu gối của cô ấy đều bị thương. nhưng vô cùng may mắn là trừ những vết thương ngoài da này ra thì cô ấy không có bất cứ dấu vết bị xâm hại và tra tấn nào.

Cầu Tiêu Hành bị bắt cùng ngày.

Lúc đầu gã ta không chịu nhận tội nhưng có công cụ là anh trai của gã ta, cho dù gã ta có chống cự thì cũng chỉ phí công mà thôi.

Sau khi chống cự suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng gã ta chọn nhận tội.

Hóa ra mười mấy bộ t.h.i t.h.ể được gom góp từ thời cha của gã ta, nói cách khác, cha của gã ta cũng là một kẻ b**n th**.

Sau khi anh em bọn họ ra đời, người nhà rất nhanh đã nhận ra sự khác thường của anh trai Cầu Tiêu Ảnh, bẩm sinh không chỉ có sáu ngón chân, mà còn là một đứa đần độn. Cha gã ta là một người đàn ông vô cùng coi trọng thể diện, không thể chịu nổi việc sau này bị người ta cười nhạo là mình đã sinh ra một đứa đần độn, vì thế ông ta đã đưa ra quyết định, để cho anh trai gã ta “Chết yểu”, sau đó vứt xuống hầm đất.

Hai anh em bọn họ lớn lên trong sự soi sáng b**n th** của cha, mẹ bọn họ yếu đuối không có năng lực, dưới sự đe dọa của cha gã ta, bà ta còn phối hợp với cha gã ta để lừa gạt các cô gái trẻ tuổi tới nhà mình.

Còn lý do không chạm vào Từ Ánh Chi là vì gã ta muốn đợi giông bão qua đi rồi bắt cóc Bạch Du, sau đó thưởng thức từng người một với anh trai gã ta.

Sau khi nói ra những lời này, đương nhiên là Cầu Tiêu Hành đã bị đồng chí cảnh sát “Yêu thương” một trận.

Trong hầm đất ở nhà họ Cầu, ngoài đào ra mấy bộ xương người, còn có vài tấm ảnh chụp thiếu lễ độ của phái nữ, trong đó có cả Từ Ánh Chi.
 
Back
Top