Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 860: Chương 860



Bạch Du giơ tay phủi nhẹ con bướm đang đậu trên vai ông, khẽ nói: "Anh chờ lâu không?”

Giang Lâm mỉm cười nhìn bà, đưa tay nắm chặt lấy tay bà: "Không lâu, chúng ta về nhà đi.”

"Được.”

Hai người tay trong tay đi về phía trạm xe lửa, đang trong thời điểm đặc biệt, bọn họ không muốn gây thêm phiền cho đất nước nên hôm nay ra ngoài họ không lái xe.

Dường như hai người đã quên mất con gái đang đi sau lưng.

Minh Thư bày tỏ mình đã quen với việc bị cho ăn cơm chó này rồi.

Lúc này, một quả pháo hơn khổng lồ lại nở rộ trên bầu trời, Minh Thư lấy điện thoại ra.

"Tách” một tiếng, thời gian dừng lại ở đó.

Trong ảnh chụp, cha mẹ nắm tay nhau, hai người đi sát bên cạnh nhau, phía trên họ là pháo hoa nở rộ lấp lánh trên không trung, mọi thứ cùng nhau dừng lại ở khoảnh khắc đó.

***

Rất nhiều người làm chủ còn mệt hơn cả người làm công nhân, năm sáu mươi tuổi còn phấn đấu ở tuyến đầu. Bạch Du thì không, năm mươi tuổi đã về hưu, sau đó đi chơi khắp nơi cùng với hai người bạn thân là Lâm Hướng Tuyết và Tôn Tường Vy, thỉnh thoảng còn ra nước ngoài du lịch.

Lâm Hướng Tuyết đang phát triển rất mạnh trong giới phát thanh mà Tôn Tường Vy cũng không hề kém cạnh.

Sau khi tốt nghiệp vào năm 1982, bà ta về đảo Quỳnh Châu và mở một Văn phòng hôn nhân tên "Bà mai Tường Vy”, những ngày đầu trước cửa văn phòng thật sự có thể giăng lưới bắt chim, có đôi khi cả tháng cũng không có một một vị khách nào, nếu là người khác có thể đã từ bỏ lâu rồi.

Nhưng mà Tôn Tường Vy đã kiên trì được, đương nhiên việc này có liên quan rất lớn đến sự ủng hộ từ nhà họ Tôn và Tạ Húc Đông. Vì không muốn trả tiền thuê cho người khác nên Tôn Tường Vy dứt khoát mua hẳn mặt bằng văn phòng, cứ thế mỗi tháng chỉ cần trả tiền điện nước là được rồi. Ban đầu bà ta đã thuê hai nhân viên cho văn phòng hôn nhân của mình nhưng cả hai người đều không làm được đến nơi đến chốn, làm được hai tháng đã nghỉ việc, Tôn Tường Vy vô cùng tức giận.

Bạch Du đưa ra ý tưởng để bà ta làm một vài tờ đơn tuyên truyền và nhớ học sinh tiểu học mang về nhà, như thế học sinh tiểu học có thể nhận được một phần bánh kẹo. Nếu như có thể khiến họ hàng hoặc hàng xóm đăng ký thông tin thì sẽ nhận được thẻ bài truyện Thủy Hử.

Cũng giống như trẻ con ở thế hệ sau sưu tầm thẻ bài siêu nhân Điện Quang, trẻ con ở những năm tám mươi rất thích sưu tầm thẻ bài truyện Thủy Hử. Một thẻ có hai hình, tổng cộng 108 hình. Lúc này vẫn còn đang trong thời đại kinh tế chưa phát triển, trong túi bọn trẻ không có tiền, bởi vậy khi nghe được chuyện nếu thành công giới thiệu người thân đến đăng ký thông tin thì có thể nhận được thẻ bài truyện Thủy Hử, thứ này còn hấp dẫn hơn cả bánh kẹo. Thế là bọn nhỏ hò nhau mang đơn tuyên truyền về nhà, khóc lóc ầm ĩ đòi họ hàng chưa kết hôn trong nhà đi đăng ký.

Chưa kể, một chiêu này thật sự có tác dụng. Vào thời đại này người ta yêu đương chủ yếu dựa vào việc xem mắt, còn xem mắt là dựa vào người thân hay bạn tốt giới thiệu, hoặc ghê gớm hơn thì nhờ bà mối. Đừng tưởng rằng đối tượng mà người thân bạn bè giới thiệu là sẽ hợp ý, thường việc này sẽ ngược lại, toàn là những người không đáng tin. Trong mắt bọn họ, có vẻ chỉ cần một nam một nữ là có thể ghép thành một đôi, mặc kệ điều kiện không phù hợp, mặc kệ đối phương có phải là kiểu bạn thích hay không.

Ví dụ có một cô gái có mắt nhìn người cao, hồi trẻ khá kén chọn, chọn tới chọn lui cũng không chọn được người phù hợp, thoáng cái đã 25 tuổi, trong mắt họ hàng cô gái đã trở thành một người không ai thèm. Thế là chất lượng người được họ hàng giới thiệu cho cô ấy ngày một kém đi, tái hôn, tàn tật, không có việc làm không có nhà, tóm lại là kiểu gì cũng không đáng tin.

Mà văn phòng hôn nhân của Tôn Tường Vy luôn tuân thủ nguyên tắc trung thực, chân thành, nghiêm túc, không chỉ không ghép đôi tùy tiện mà còn không đưa ra thông tin sai lệch. Quan trọng nhất là bà ta không khinh thường phụ nữ, chưa chừng đối xử với phụ nữ như một mặt hàng ế ẩm. Rất nhiều cô gái trước khi đến vẫn còn do dự, lúc đến rồi thì lại hối hận vì không đến đây sớm hơn một chút.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 861: Chương 861



Dần dần, Tôn Tường Vy tạo dựng được danh tiếng. Khi danh tiếng ngày càng tăng cao, bà ta không sợ không làm ăn được nữa, đến năm 2000, Tôn Tường Vy đã có 5 chuỗi văn phòng.

Nhưng bà ta vẫn chưa hài lòng. Bà ta lấy cảm hứng từ việc Bạch Du tìm kiếm khách hàng trên mạng mà thành lập trang web về hôn nhân và tình yêu đầu tiên trong nước. Đến năm 2008, "Web hôn nhân và tình yêu Tường Vy” đã có gần 30 triệu hội viên, bởi vậy mà Tôn Tường Vy kiếm được bộn tiền.

Ba người Bạch Du, Lâm Hướng Tuyết và Tôn Tường Vy đều trở thành phú bà, không chỉ có nhiều tiền mà vẻ ngoài cũng được giữ gìn rất tốt. Ba người đi du lịch khắp trời nam biển bắc, thường xuyên được đàn ông theo đuổi, điều này là cho hai người đàn ông là Giang Lâm và Tạ Húc Đông lo lắng.

Giang Lâm thì vẫn ổn. Mặc dù ông đã có tuổi nhưng vẻ ngoài và dáng người đều được chăm sóc vô cùng tốt. Lúc tuổi còn trẻ là một anh đẹp trai thì về già vẫn như thế, mà tuổi tác càng lớn khí chất của ông lại càng tăng, vẫn còn có rất nhiều cô gái trẻ thích ông và tỏ tình với ông nhưng đương nhiên là đều bị từ chối.

Nhưng Tạ Húc Đông thì không như vậy, mặc dù thân hình của ông ấy không thay đổi nhưng lại bị hói. Lúc còn trẻ tóc của ông ấy nhiều cộng với gương mặt có vẻ chính trực thì còn miễn cưỡng được xem là đẹp trai, nhưng sau khi bị hói giá trị nhan sắc của ông ấy tụt dốc không phanh, Tô Tường Vy còn tỏ ra rất ghét bỏ việc này.

Bởi vậy mỗi lần Tôn Tường Vy ra ngoài du lịch Tạ Húc Đông đều lo lắng không thôi, lo lắng một ngày nào đó vợ sẽ không cần ông ấy nữa, ông ấy sẽ trở thành ông già cô độc. Thế mà hết lần này đến lần khác ba đứa con trai lại không hiểu nỗi khổ trong lòng ông ấy, cả ba còn cho tiền ủng hộ mẹ đi du lịch làm ông ấy suýt tức chết!

Quả nhiên con trai đều là quỷ đòi nợ. Thế là ông ấy bắt đầu dụ dỗ, nếu trong ba đứa con trai ai sinh cho ông ấy một cô cháu gái đáng yêu trước thì ông sẽ cho người đó toàn bộ tài sản.

Đáng tiếc cả ba đứa đều không thèm. Năm đó sau khi Tạ An Thịnh làm chứng giúp Bạch Du thì bắt đầu sinh ra hứng thú với việc diễn xuất, dù người làm cha là Tạ Húc Đông không đồng ý, còn nhiều lần nói lời tàn nhẫn. Ông ấy nói nếu Tạ An Thịnh dám làm diễn viên thì ông ấy sẽ cắt đứt quan hệ cha con, cho dù là thế thì cũng không ngăn được anh ấy thi vào Học viện Hí kịch.

Chưa kể, Tạ An Thịnh còn có năng khiếu trong việc diễn xuất, mặc dù màn diễn khi bắt chước Lâm Hồng Mai khi đó của anh ấy rất cay mắt nhưng cũng thể hiện một cách sống động vẻ nũng nịu của Lâm Hồng Mai. Điểm quan trọng là bắt anh ấy đọc thuộc lòng thơ ca, anh ấy đọc mười lần cũng không nhớ được nhưng nhìn đoạn lời thoại một lần là anh ấy đã nhớ kỹ.

Mặc dù vẻ ngoài của Tạ An Thịnh không quá đẹp trai nhưng anh ấy lại có một gương mặt vô cùng thích hợp với màn ảnh rộng, cộng thêm kỹ năng diễn xuất sinh động, chuyện nổi tiếng là rất hiển nhiên.

Mặc dù ngoài miệng Tôn Tường Vy luôn phàn nàn rằng không thể gặp con trai thường xuyên nhưng lúc "lợi dụng” lại không hề nương tay. Sau khi con trai cả nổi tiếng, lúc này bà ta bắt đầu sử dụng nguồn lực có sẵn, bảo con trai quảng bá cho "Web tình yêu và hôn nhân” với tư cách là người phát ngôn, về phần phí phát ngôn thì đương nhiên là không có.

Mà cặp song sinh Tôn An Bình từ nhỏ tình tình đã khá đặc biệt, người khác thích đồ chơi và bánh kẹo còn anh ấy lại thích con kiến, hoa cỏ ven đường. Sau khi lớn lên, anh ấy không màn đến đề nghị vào quân đội của cha Tạ Húc Đông mà dấn thân vào con đường nghiên cứu thực vật.

Sau khi tốt nghiệp, anh ấy đi theo người cố vấn đến Tây Song Bản Nạp, tham gia nghiên cứu về việc tự nguyện khai thác, sử dụng và bảo vệ thực vật nhiệt đới, lần đi này một năm chưa chắc đã được về một lần, anh ấy càng không có hứng thú với việc kết hôn.

Ngược lại, cậu ba Tạ kế nghiệp cha vào quân đội nhưng anh ta cũng một lòng với sự nghiệp, cũng tuyên bố nếu chưa có được thành tựu thì sẽ không kết hôn. Điều này làm Tạ Húc Đông luôn một lòng muốn ôm cháu gái tan nát cõi lòng.

Mà khi bên này Minh Thư sinh được một cặp song sinh một trai một gái, còn để cho bé gái mang họ Giang, sự ghen ghét của Tạ Húc Đông với Giang Lâm đã lên đến đỉnh điểm, cũng khiến cho trái tim treo lơ lửng của ông ấy c.h.ế.t hẳn

Ông ấy, đời này Tạ Húc Đông không có duyên với con gái và cháu gái rồi!

Nhưng mà ông ấy vẫn rất cứng đầu, không có cháu gái đúng không, vậy thì ông ấy cọ thôi. Thế là từ đó về sau, mọi người thường xuyên thấy Tạ Húc Đông ra vào nhà họ Giang, thường xuyên đến mức mọi người nghi ngờ nhà họ Giang đã trở thành ngôi nhà thứ hai của ông ấy.

Cuối cùng là Giang Lâm không chịu nổi nữa, đuổi ông ấy ra ngoài thì mới thôi.

***

Tục ngữ nói: "Tam niên chi thống, thất niên chi dương*". Có rất nhiều cặp đôi lúc mới quen nhau thì yêu say đắm, chỉ khi tiến đến hôn nhân, tất cả nồng nhiệt đều bị những chuyện vụn vặt trong cuộc sống mài mòn, cuối cùng chỉ còn lại cuộc sống tầm thường.

*Đề cập đến những yếu tố cản trở đến cuộc sống hôn nhân, gây khủng hoảng trong tình cảm và thậm chí dẫn đến ly hôn.

Có một số cặp đôi không thể bên nhau hết khoảng thời gian đầu sau kết hôn, chưa đến một năm đã ly hôn, cũng có một vài cặp vợ chồng sống với nhau như sửa chữa đồ đạc hỏng trong nhà vậy, xây một chút bồi đắp một chút cho đến khi bạc đầu.

Bạch Du và Giang Lâm bên nhau qua những năm đầu kết hôn, đi qua đám cưới bạc, đám cưới vàng, cuối cùng là đám cưới kim cương khi tròn 60 năm.

Những năm qua hai người đều vô cùng khiêm tốn, họ cùng nhau ăn một bữa cơm hoặc cùng đi xem phim, hoặc là không ra ngoài nữa, chỉ ở trong nhà đọc sách. Nhưng chỉ riêng kỷ niệm 60 năm ngày cưới, Giang Lâm chủ động đưa ra đề nghị muốn chúc mừng.

"Có một chuyện anh muốn thương lượng với em một chút.”

Sáng nay sau khi tập thể dục, hai người ngồi trên ghế đá trong sân, lúc phơi nắng, Giang Lâm đột nhiên nói câu đó.

Bạch Du đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy bà hỏi: "Chuyện gì thế?”

Giang Lâm: "Cuối tuần này là tròn 60 ngày cưới của chúng ta, anh muốn mời một vài người thân bạn bè làm một bữa tiệc chúc mừng nho nhỏ, em thấy sao?”

Nghe vậy, Bạch Du mở to mắt quay đầu lại nhìn ông, ánh nắng ban mai đã khiến mái đầu bạc trắng của ông lấp lánh ánh bạc: "Được.”

Xưa này ông không thích làm chuyện mang tính hình thức này, bà vốn muốn hỏi vì sao ông lại đột ngột đổi ý nhưng khi ánh mắt của bà chạm vào mái đầu bạc trắng của ông, trong lòng bà đã mơ hồ có đáp án.

Bọn họ đều đã lớn tuổi rồi, người cùng thế hệ bên cạnh, những năm gần đầy đều lần lượt qua đời.

Người họ đưa tiễn đầu tiên là Tạ Húc Đông, ông ấy bị nhồi m.á.u cơ tim, lúc c.h.ế.t không có ai bên cạnh, mãi đến nửa ngày sau mới có người phát hiện ra nhưng lúc đó cơ thể đã lạnh rồi. Vì việc này mà Tôn Tường Vy áy náy rồi bệnh nặng một trận, chưa đến hai năm sau cũng đi theo.

Năm ngoái Lâm Hướng Tuyết cũng đi rồi.

Ba người bạn thân giờ cũng chỉ còn lại mỗi mình bà.

Năm nay Giang Lâm 86 tuổi, bà cũng đã 79, nói không chừng một ngày nào đó hai người nhắm mắt lại rồi cũng rời đi, đối với bọn họ mà nói tụ tập một lần là ít đi một lần, có thể gặp nhau một chút là chuyện tốt, dù là cái cớ gì cũng được.

Biết hai người muốn tổ chức tiệc mừng kỷ niệm 60 năm ngày cưới, con rể Tập Lục Thừa là người đầu tiên ủng hộ, sau đó nhận tất cả mọi thứ cho bữa tiệc bà để con trai là Tập Tri Yến lo liệu.

Tập Tri Yến: ?

Năm trước cháu gái Giang Tri Tinh của hai người kết hôn với bạn thời đại học của mình, đó một một cậu nhóc rất giỏi giang. Hai người nghĩ cứ sống với nhau vài năm, chờ thêm mấy năm nữa rồi mới sinh con, ai ngờ mới đầu năm Tri Tinh bất ngờ mang thai, Đã có con rồi, dĩ nhiên là phải sinh thôi.

Nhà họ Tập có gen sinh đôi, Giang Tri Tinh cũng mang thai một cặp song sinh, bệnh viện vốn tính ngày dự sinh là ngày 10 tháng 10, nhưng hai đứa nhỏ như muốn ra ngoài sớm để chung vui.

Thế là ngày 28 tháng 9, cũng chính là ngày kỷ niệm ngày cưới của Giang Lâm và Bạch Du, hai đứa nhóc chào đời.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 862: Chương 862



Nhóm người nhanh chóng đưa cô ấy vào bệnh viện, cùng ngày thuận lợi sinh ra một cặp song sinh một trai một gái.

Dựa theo thỏa thuận trước đó, nếu như sinh hai đứa thì một đứa trong đó sẽ mang họ Giang, cuối cùng bọn họ lựa chọn bé gái.

Giang Lâm và Bạch Du rất yêu thích cô cháu gái được sinh ra vào đúng ngày kỷ niệm kết hôn của họ, sau khi thương lượng thì lấy tên là Giang Linh Hi.

Về phần cháu trai, đương nhiên là bọn họ cũng rất thích, tên của cháu trai là do người lớn bên nhà trai đặt, tên là Dương Vũ Trình.

Mặc dù có một chuyện nhỏ cắt ngang nhưng bữa tiệc vẫn được tổ chức như bình thường.

Bữa tiệc được tổ chức ở một khách sạn ngoài trời, bên cạnh khách sạn này có một hồ nước rất lớn. Mỗi khi hoàng hôn, ánh chiều tà sẽ nhuộm nước trong hồ thành màu cam, gió thổi nước gợn sóng, đứng trên bờ ngắm ánh chiều tà chiếu trên mặt nước, đẹp không sao tả xiết.

Hoàng hôn hôm nay rất rất đẹp, bầu trời bị ráng chiều nhuộm đỏ như một khối hồng ngọc khổng lồ, mặt hồ êm ả phản chiếu bầu trời như viên hồng ngọc rơi xuống mặt hồ, cả sân bãi đẹp giống như tiên cảnh.

Một màn hình chiếu lớn được bày giữa mặt cỏ, bên trên chiếu ảnh Giang Lâm và Bạch Du, mọi người nhìn thấy phong thái của hai người khi còn trẻ thì kinh ngạc cảm thán không thôi.

Lúc Giang Lâm nắm tay Bạch Du đi ra giữa bãi cỏ, màn hình phía sau dừng lại ở tấm ảnh “Giấy đăng ký kết hôn” của hai người.

Màn hình chiếu rất lớn. độ sắc nét rất tốt, tất cả mọi người đều thấy rõ chữ trong giấy đăng ký kết hôn, bên trên viết…

“Giang Lâm, nam, 25 tuổi, Bạch Du, nữ, 18 tuổi, tự nguyện kết hôn. Họ đáp ứng yêu cầu kết hôn theo Luật Hôn nhân của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa và được cấp giấy chứng nhận này.

Ngày 28 tháng 9 năm 1976."

Cuộc hôn nhân kéo dài hơn nửa thế kỷ khiến mọi người đều cảm động.

Mọi người chĩa điện thoại di động vào hai người, thế hệ trẻ reo hò và yêu cầu họ nói vài lời.

Ráng chiều rơi trên tóc của Giang Lâm làm mái tóc bạc trắng của ông thêm phần óng ánh, ông nhìn Bạch Du: “Cả đời này anh tin vào chủ nghĩa duy vật giống như thủ tướng, nhưng đối với với em, anh tin rằng tình yêu có kiếp sau. Nếu có kiếp sau, anh vẫn muốn làm vợ chồng với em.”

Bạch Du đối diện với ánh mắt của ông, bà cười gật đầu: “Được, kiếp sau chúng ta tiếp tục làm vợ chồng.”

Người ở đây đều bị cảm động đến mức muốn khóc, đôi mắt ầng ậng nước, cùng nhau đăng bên vòng bạn bè…

[May mắn chứng kiếm một đám cưới kim cương, vô cùng cảm động.]

[Trước kia tôi cứ nghĩ kết hôn lâu thì tình yêu chắc chắn sẽ biến thành tình thân, cho đến hôm nay tôi mới biết thì ra không phải tình yêu nào cũng sẽ biến thành tình thân. Mặc dù bọn họ đã già nhưng tình yêu lại không già.]

[Huhuhu quá cảm động, câu nói này của ông chú cảm động quá! Thật hâm mộ phím chồng, được người ta yêu thương nâng niu cả đời. Huhuhu người muốn nâng niu tôi trong lòng bàn tay đầu rồi, sao lại chưa đến, tôi sắp già rồi!]

***

Giang Lâm qua đời vào ba ngày sau bữa tiệc.

Lúc ấy hai người cũng dậy sớm tập thể dục buổi sáng như bình thường, sau đó Giang Lâm nằm lên ghế nói muốn nghỉ ngơi một lúc. Lúc ấy ánh nắng rất ấm áp, Bạch Du còn thương lượng với ông xem buổi trưa có muốn ăn mì xối dầu không.

Người ta hay nói người già nên ăn thanh đạm nhưng Bạch Du lại không làm được, bà ăn cái gì cũng phải đậm đà. Bạch Du phải rưới thật nhiều đ.â.m và dầu cay vào mì rồi thêm hành cắt nhỏ và tỏi băm, sau đó dội dầu nóng lên, chỉ nghe xoạt một tiếng, cảm giác thèm ăn cũng bị khơi dâyj bởi mùi thơm đó.

Về ăn uống Giang Lâm rất dễ tính, nghe bà nói đến mì xối dầu thì cũng đáp ừ. Bạch Du ngồi bên cạnh đọc sách, một lát sau đó nổi lên, bà đứng dậy muốn đi vào trong lấy cho ông một tấm thảm. Dù sao tuổi tác cũng đã cao rồi, một khi bị cảm lạnh sinh bệnh thì không phải là chuyện đùa, khi bà đi vào đúng lúc con gái gọi tới, thế là bà trò chuyện với con gái mấy phút. Đợi đến khi bà mang tấm thảm ra thì phát hiện ông đã đi rồi.

Ông ra đi rất đột ngột, khiến bà bất ngờ không kịp chuẩn bị.

Vào khoảnh khắc này, bà mới chính thức hiểu ra rằng ông muốn tổ chức tiệc kỷ niệm đám cưới kim cương không phải vì muốn tụ hợp với những người khác, mà có lẽ ông đã dự cảm được đại nạn của mình sắp tới, vậy nên trước khi đi ông muốn cho bà một lời hứa hẹn.

Bạch Du đắp tấm thảm lên trên người ông, sau đó cúi người nắm chặt bàn tay đang dần lạnh đi của ông, đôi mắt bà đỏ hồng, nói khẽ: "Chúng ta đã nói là kiếp sau sẽ tiếp tục làm vợ chồng rồi nhé. Vậy nên làm phiền anh chờ em thêm một thời gian nữa.”

Ở tuổi 86, ông qua đời không bệnh tật hay đau ốm, trong mắt người đời đây được xem như ân phước lớn lao, là hỉ tang.

Nhưng đối với người thân mà nói, đây không phải là phước đức, không phải là hỉ tang. Đây là sự ra đi của người thân, là một nỗi đau dài dằng dặc.

Sau khi Giang Lâm qua đời, thế hệ sau rất lo lắng cho bà, sau khi thương lượng, con gái và cháu gái cùng nhau đến nhà cũ ở cùng bà.

Thật ra đến tuổi này của bà, bà đã sớm nghĩ thông chuyện sống c.h.ế.t rồi.

Người sống càng lâu thì phải đối mặt với chuyện người bên cạnh lần lượt rời đi, nếu như không có một trái tim kiên cường thì sẽ không chịu nổi.

Chỉ là con cháu quan tâm mình, nếu bà từ chối thì bọn họ sẽ không yên lòng.

Sau khi ba của mình qua đời, Minh Thư đột nhiên thay đổi phong cách cuồng công việc trước kia, cô dẹp hết công việc qua một bên, sau đó bắt đầu theo bà nhìn núi nhìn sông, nếm thử đồ ăn ngon ở khắp nơi.

Mỗi một nơi đi qua, con gái sẽ chỉnh sửa chuyến du lịch thành video và đăng lên trang web, bà còn trở nên nổi tiếng vì điều này, được cư dân mạng gọi là "Bà lão sành ăn với vẻ đẹp không bao giờ già đi theo năm tháng”.

Bà rất hài lòng với tên gọi này, thỉnh thoảng còn livestream giao lưu với người trẻ tuổi một phen.

***

Bạch Du sống đến 90 tuổi, không bị bệnh Parkinson, cũng không mắc chứng Alzheimer.

Chỉ là sau sinh nhật 90 tuổi, cơ thể của bà không chịu nổi nữa, giống như một cỗ máy cũ kỹ rỉ sét, không thể nào hoạt động nổi.

Con cháu trong nhà trăm phương nghìn kế tìm bác sĩ giỏi nhất cho bà, dùng thiết bị chữa bệnh tốt nhất. Nhất là Minh Thư, cô dùng hết các mối quan hệ của mình, thậm chí một người theo chủ nghĩa duy vật cả đời như cô còn muốn tìm tới con đường tâm linh.

Nhưng lần này Bạch Du từ chối ý tốt của bọn trẻ: "Sống c.h.ế.t có số, không cần phải giày vò nữa.”

Minh Thư đã là người làm bà nội, nghe được lời này của bà thì mắt ngấn nước: "Nhưng mẹ ơi, nếu không giày vò, có phải mẹ muốn bỏ con mà đi một mình không?”

Trên mạng có câu như thế này: "Cha mẹ còn sống thì còn có chốn để về, cha mẹ mất rồi, đời này chỉ còn đường về mà thôi”. Bây giờ cô đã thấm thía với câu nói này.

Lúc cha qua đời, cô còn có thể giải vờ bình tĩnh bởi vì mẹ của cô vẫn còn, nhưng hôm nay nghĩ đến mẹ cũng sắp qua đời, cô không thể nào tiếp tục giả vờ được nữa.

Khi còn bé, cô cho là mình học y thì có thể để cha mẹ sống lâu trăm tuổi, sau này cô mới biết, cô chữa được bệnh nhưng không chữa được sinh ly tử biệt.

Bạch Du nhìn con gái, cười yếu ớt: "Cục cưng à, sao con chỉ còn lại một mình được chứ. Con còn có Lục Thừa và bọn trẻ nữa mà.”

Đây là bảo bối mà bà đã cầu xin suốt hai đời, dù bây giờ cô đã là một bà lão nhưng cô mãi mãi là cục cưng trong lòng bà.

Minh Thư nhìn nếp nhăn trên khóe mắt của bà, giọng nói nghẹn ngào: "Nhưng bọn họ đều không phải là mẹ.”

"Sinh lão bệnh tử là vấn đề không thể tránh khỏi trong đời, nhưng với mẹ c.h.ế.t đi không phải là vĩnh biệt, thứ vĩnh biệt là lãng quên. Chỉ cần con nhớ mẹ thì mẹ sẽ mãi mãi ở trong lòng con.”

Nói xong, Bạch Du lấy một viên kẹo trong túi ra, sau đó nhét vào tay của con gái, giống hệt như lúc bà dỗ cô ngày còn bé.

Minh Thư nhìn viên kẹo trong tay, nín khóc mỉm cười: "Mẹ, kiếp này chuyện hạnh phúc nhất của con là được làm con gái của mẹ.”

Người 70 tuổi vẫn còn có mẹ để làm nũng, không phải là một niềm hạnh phúc hay sao?

Cha đã nói kiếp sau ông vẫn muốn làm vợ chồng với mẹ, vậy kiếp sau cô vẫn muốn làm con gái của hai người họ.

Những ngày tiếp theo, Minh Thư ở bên cạnh mẹ một tấc không rời, cùng ăn cùng uống, sợ chỉ chớp mắt là mẹ đã không còn.

Nhưng dù có không muốn thế nào thì ngày đó vẫn đến.

Minh Thư bật khóc nhìn mẹ mình, nhìn người sẽ không bao giờ gọi mình là cục cưng, không còn xoa đầu mình nữa.

Tập Lục Thừa sợ cô khóc nhiều hại thân nên luôn ở bên cạnh ôm cô, gọi cô cục cưng không ngừng nhưng cô không đáp lại, bởi vì câu cục cưng mà cô muốn nghe sau này sẽ không được nghe nữa.

Trên mạng có rất nhiều người không thích mama boy nhưng cô cảm thấy mình là mama girl.

Có mẹ ở bên là còn có nhà, bây giờ mẹ đi rồi, nhà của cô cùng mất.

Ngày hạ táng thời tiết cực kỳ tốt.

Nắng sớm tháng mười vô cùng xán lạn.

Minh Thư lần lượt đặt hai bó hoa trước mộ phần của cha mẹ, của cha cô là một bó hoa cúc trắng, của mẹ cô là hoa phù dung màu hồng phấn. Mặc dù mẹ cô đã lớn tuổi nhưng vẫn rất thích màu sắc sặc sỡ, chắc chắn bà sẽ rất thích loài hoa mỏng manh như sợi gòn này.

Sau khi hạ táng, bầu trời vừa rồi còn sáng trong không một gợn mây đột nhiên mây đen dày đặc, bầu trời bỗng tối sầm xuống.

Xem ra mưa đang ập đến, đám người vội vàng ra về.

Minh Thư nắm tay cháu gái nhỏ đi sau cùng, đột nhiên, áo của cô bị cháu gái nhỏ kéo một cái.

Cô cụp mắt hỏi cháu gái nhỏ: "Sao vậy?”

Cháu gái nhỏ Giang Linh Hi mặc chiếc váy màu đen, cô bé chỉ tay ra sau lưng hai người, nhỏ giọng nói: "Bà nội, cháu nhìn thấy ông cố và bà cố ạ.”

Minh Thư vốn tưởng rằng con nít nói năng không biết kiêng kỵ nhưng khi cô nhìn theo hướng cháu gái chỉ thì ngẩn người.

Cô nhìn thấy cha của mình mặc quân phục hải quân, dáng người thẳng tắp, dáng vẻ kia không khác gì dáng vẻ trên ảnh kết hôn. Bên cạnh ông là mẹ cô mặc váy đỏ, tóc đen môi đỏ, tươi đẹp đến mức người ta gần như không dám nhìn thẳng, mười ngón tay của hai người đan nhau, cùng nhau đi về phía ánh sáng ở nơi xa.

"Để anh chờ lâu rồi.”

"Không lâu, Đại Xuyên đợi 60 năm, anh mới chờ em 11 năm.”

Hai người chậm rãi đi vào trong vùng sáng kia, sau đó hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.

Minh Thư nhìn vùng sáng biến mất, cô đưa tay nắm chặt viên kẹo trong túi, đột nhiên mỉm cười rồi cúi đầu nói với cháu gái: "Đi thôi, chúng ta về nhà.”

Giờ phút này, cô đột nhiên hiểu mẹ của mình, c.h.ế.t đi không phải vĩnh biệt, cuối cùng sẽ có một ngày bọn họ sẽ gặp lại.

"Vâng ạ!”

Giang Linh Hi nắm lấy tay của bà nội, cùng bà nội bước về phía trước.

Sau lưng hai người, mây đen đột nhiên tản đi, mảng lớn ánh nắng xuất hiện, xán lạn rực rỡ.

Hoàn toàn văn
 
Back
Top Bottom