Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 110: Chương 110



Làm xong bánh ngô, cô lại nhanh tay nhanh chân thái khoai tây thành sợi nhỏ đều nhau, rửa sạch tinh bột dư rồi chần qua nước sôi, sau đó lại chần qua nước lạnh, rồi xào cùng hành lá, tỏi, ớt chuông xanh và ớt chuông đỏ. Trước khi ra đĩa, cô rưới một ít giấm trắng vào mép chảo, một đĩa dưa cải muối chua cay đã được hoàn thành.

Chờ dưa cải muối chua cay làm xong, cháo cũng đã được nấu nhừ và mềm dẻo. Cô hạ nhỏ lửa, đun nhỏ lửa, sau đó cầm lấy muỗng dài múc đáy cháo, sò điệp và lòng đỏ vịt muối đã được hầm nhừ, tỏa ra hương thơm nồng nàn.

Cô bắc thêm một chiếc chảo nhỏ, cho đầu tôm vào phi thơm. Chỉ chốc lát sau, dầu đầu tôm đã tỏa ra hương thơm nồng.

Thái Vọng Xuân với mái tóc rối bời và ngáp ngắn ngáp dài vừa bước vào bếp đã ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ nhà bên cạnh. Bà ấy giật mình, lao lên "ầm" một cái đóng sập cửa sổ lại.

May quá!

Gần như không để mùi thơm lọt vào nhà.

Nhà họ Bạch này làm sao vậy, sáng sớm nấu nướng thơm lừng như vậy, còn cho người ta ăn cơm nữa không?

Quá đáng, thật quá đáng!

Bạch Du không biết mình mang đến cho thím Thái bóng ma tâm lý lớn như vậy, cô lấy dầu đầu tôm đã nấu xong đổ vào trong cháo, quấy vài cái sau đó lấy thân tôm cho vào, rất nhanh toàn bộ phòng bếp liền tràn đầy mùi thơm.

Hai mẹ con bà Bạch và Bạch Phi Bằng vừa ra khỏi phòng đã ngửi được mùi thơm xông vào mũi, tinh thần tỉnh táo ngay lập tức.

Hai người đi tới phòng khách, liền nhìn thấy trên bàn cơm đặt bánh mì que cam vàng, một đĩa khoai tây sợi xanh đỏ đan xen, còn có một nồi cháo hải sản nóng hôi hổi.

Bạch Phi Bằng cảm giác khẩu vị của mình đều bị câu lên, từ sau ngày nói rõ với vợ, hai vợ chồng họ lại lâm vào chiến tranh lạnh, mấy ngày nay ông đều nằm dưới đất ngủ, ngủ đến thắt lưng mỏi nhừ đau nhức, ngay cả ăn cơm cũng không có khẩu vị.

Sau khi rửa mặt, cả nhà ngồi xuống ăn điểm tâm.

Mặc dù điều kiện kinh tế nhà họ Bạch cũng khá giả nhưng sò điệp vừa hiếm vừa đắt nên bình thường cũng không mua về để nấu canh hoặc nấu cháo. Lúc này hai mẹ con húp một ngụm, vị ngọt đậm đà của tôm tươi hòa quyện cùng lòng đỏ trứng muối và vị thơm ngon của sò điệp bùng nổ trên đầu lưỡi, ngon đến mức suýt nuốt cả lưỡi.

Một ngụm cháo hải sản, lại dùng bánh mì que bọc khoai tây sợi chua cay, cắn một miếng, giòn giòn, vị chua cay kèm theo vị giòn thơm, nguyên liệu nấu ăn vô cùng đơn giản, cộng lại thật sự là còn ngon hơn sơn hào hải vị.

Bạch Phi Bằng khen ngợi: "Tài nấu nướng của Du Du càng ngày càng tốt, cha chưa từng ăn cháo ngon như vậy.”

Bà Bạch nhìn Bạch Du một cái, lời nói ẩn ý: "Bà nghĩ món cháo này ngon như vậy là nhờ có sò điệp."

Bạch Phi Bằng không biết chuyện Giang Lâm gửi đặc sản đến, gật đầu nói: "Không ngờ sò điệp nhỏ bé như vậy mà nấu cháo lại ngon đến thế."

TBC

Bạch Du biết bà nội đang ám chỉ cái gì nhưng cô làm bộ nghe không hiểu, ăn xong điểm tâm liền đạp xe đạp ra ngoài.

Lúc đi ngang qua nhà hàng Quốc Doanh, chị nhân viên phục vụ đem bánh táo vừa làm xong bày ra cửa bán, mùi thơm lan tràn trong không khí, làm cho người đi ngang qua thiếu chút nữa nước miếng chảy đầy đất.

Bạch Du không đói bụng nhưng nhớ tới lần trước Giang Lâm tặng bánh táo cho cô, cô vô thức dừng xe đạp lại.

Chị nhân viên phục vụ nhìn thấy cô, lập tức liền nhận ra: "Cô chính là nữ đồng chí lần trước không mua được bánh táo gấp đến độ sắp khóc kia?"

Bạch Du: "..."

"Em không có, em không có, chị đừng nói bậy."

Nhưng chị nhân viên phục vụ như không nhận ra sự lúng túng của cô, tiếp tục hỏi: "Thế người yêu em đâu? Là anh chàng cười còn hấp dẫn hơn bánh táo đó hả?"

Bạch Du khựng lại một chút, nhanh chóng hiểu ra người cô ấy nhắc đến là Giang Lâm, mặt hơi đỏ lên nói: "Chị hiểu lầm rồi, anh ấy không phải người yêu em."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 111: Chương 111



Chị nhân viên phục vụ lắc đầu liên tục: "Không phải người yêu mà còn chịu chia cho em bánh táo ngon như vậy, anh chàng đó đối xử với em tốt thật đấy! Anh ấy có người yêu chưa?"

Bạch Du lắc đầu: "Chưa."

Chị phục vụ lớn tuổi tiếp tục tò mò hỏi: "Vậy em có bạn trai chưa?"

Bạch Du lại lắc đầu: "Cũng chưa ạ."

Chị phục vụ bỗng chốc trở nên phấn khích: "Anh ấy không có bạn gái, em cũng không có bạn trai, vậy không phải là vừa vặn sao? Chị nói cho em biết, đàn ông tốt cũng giống như bánh táo này, gặp được là phải nhanh tay mua ngay, không thì rất dễ bị người khác cướp mất!"

Bạch Du cảm thấy chị phục vụ này thực sự rất yêu thích bánh táo, ba câu không rời bánh táo.

Cô nhìn xung quanh, thấy mọi người mua bánh táo xong liền vội vã rời đi, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Nhưng... Nếu gia đình anh ấy khó tính thì sao?"

Chị nhân viên phục vụ cắt hai miếng bánh táo đưa cho khách: "Khó ở chung? Khó ở chung là đúng rồi, bố mẹ chồng không phải bố mẹ ruột của mình, sống chung với bố mẹ ruột hàng ngày còn có thể cãi nhau, nói gì đến việc em lấy người đàn ông này chứ không phải lấy gia đình anh ấy, quan trọng nhất là anh ấy có thể bảo vệ em hay không!"

Lời nói như tiếng sét đánh thức người trong mộng.

Cha và bà nội cô cho rằng điểm yếu nhất của Giang Lâm là anh là anh trai ruột của Giang Khải. Cô từng hẹn hò với Giang Khải, nếu thực sự yêu đương với Giang Lâm, tình huống sẽ rất khó xử, hơn nữa cô cũng không muốn gọi Lâu Tú Anh là mẹ chồng kế nữa, vì vậy cô không thể hạ quyết tâm..

Lúc này, chị nhân viên phục vụ đã thức tỉnh cô, Giang Lâm và Giang Khải khác nhau.

Giang Khải coi Lâu Tú Anh như mẹ ruột nhưng Giang Lâm thì không, đến giờ anh vẫn chỉ gọi Lâu Tú Anh là dì, nếu cô chọn Giang Lâm, cô cũng không cần phải đổi cách gọi.

Hơn nữa, Giang Lâm có năng lực xuất chúng, đừng nói Lâu Tú Anh không thể làm gì anh, ngay cả cha anh là Giang Khải Bang cũng không thể ảnh hưởng đến quyết định của anh, với năng lực và tính cách của anh, chắc chắn có thể bảo vệ được cô.

Điều quan trọng nhất là, anh ở quân đội hải quân đảo Quỳnh Châu, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không trở về thủ đô, nếu ở bên nhau, với cấp bậc của anh, cô có thể theo quân đến đảo Quỳnh Châu.

Như vậy, cô không chỉ không phải gặp gỡ nhà họ Giang, mà còn có thể tránh được mẹ mình.

Bạch Du càng nghĩ càng thấy Giang Lâm là một lựa chọn không tồi.

Nghĩ đến đây, cô gật đầu với chị phục vụ và nói: "Chị nói đúng ạ, phiền chị cắt cho em hai miếng bánh táo, em muốn mang về."

Chị nhân viên phục vụ thấy cô nghe lời mình, rất hài lòng, vui mừng liền cắt cho cô hai miếng bánh táo to hơn người khác: "Sau này nếu ở bên nhau, nhớ dẫn anh chàng đó đến mua bánh táo nhé."

Bạch Du đỏ mặt khẽ cười nhưng không đáp lời.

Bởi vì trước khi đưa ra quyết định cuối cùng, cô còn một việc phải làm.

Hai miếng bánh rán hai hào hai xu, sau khi thanh toán bằng tiền và tem phiếu, cô đặt bánh rán vào giỏ phía trước, rồi đạp xe nhanh chóng đến cơ quan.

Lâm Hướng Tuyết có chiếc mũi thính như chó, Bạch Du vừa bước vào văn phòng, đôi mắt cô ấy lập tức sáng rực lên như chó con: "Bạch Du, cậu mang theo thứ gì vậy? Mình đã ngửi thấy mùi thơm từ xa rồi!"

Bạch Du nhìn vào mắt cô ấy, suýt chút nữa bật cười, đi đến đặt bánh táo lên bàn làm việc của cô ấy và nói: "Bánh táo, cậu thích thì cứ lấy mà ăn, giờ mình có chuyện cần cậu giúp đỡ."

Lâm Hướng Tuyết nghe đến hai chữ "bánh táo", theo bản năng nuốt nước bọt, không chút khách sáo cầm lấy một miếng và ăn ngay: "Chuyện gì, cậu cứ nói đi, cậu với mình là quan hệ gì mà còn khách sáo thế?"

Bánh táo mềm dẻo, ngọt thanh, cắn một miếng, hương vị táo đỏ lan tỏa khắp miệng, thật là thơm ngon vô cùng.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 112: Chương 112



Bạch Du mím môi, hít một hơi thật sâu và nói: "Mình muốn đi đảo Quỳnh Châu, không biết ông nội cậu có cách nào giúp mình qua đó không?"

Vào thời điểm này, việc đi lại rất bất tiện, cần phải có đủ loại giấy tờ, giới thiệu, giấy tờ xác nhận nơi làm việc, có những giấy tờ này mới có thể mua vé tàu và ở khách sạn nếu không thì sẽ không đi được đâu.

Đặc biệt là cô sẽ đến căn cứ hải quân, đó không phải là nơi mà bất kỳ ai cũng có thể đến, vì vậy cô buộc phải nhờ sự giúp đỡ của Lâm Hướng Tuyết.

Lâm Hướng Tuyết nhồm nhồm hai má, nhìn cô với vẻ kỳ lạ: "Đi đảo Quỳnh Châu? Cậu đi đảo Quỳnh Châu làm gì?"

Mặt Bạch Du đỏ bừng, như được nhuộm son: "Mình... Đã quyết định sẽ chọn ai rồi, chỉ là trước khi đưa ra quyết định cuối cùng, mình muốn đích thân hỏi ý kiến anh ấy."

Lâm Hướng Tuyết sững sờ, suýt nghẹn vì bánh rán, sau khi vất vả nuốt bánh rán xuống, cô ta kích động hai gò má còn đỏ hơn cả Bạch Du: "Trời ạ, ý của cậu là cậu muốn lựa chọn người trước đó chưa... Ưm ưm…"

Những lời sau đó không thành lời, chỉ còn lại tiếng nức nở.

Hóa ra là Bạch Du đã che miệng cô ấy lại, cô không muốn chuyện chưa làm gì đã ầm ĩ đến cả cơ quan biết.

Câu nói "Lời nói dối hơn d.a.o găm" đúng là áp dụng được ở mọi hoàn cảnh.

Miệng Lâm Hướng Tuyết bị che lại không nói được gì, chỉ có thể dùng ánh mắt ra sức biểu thị mình sẽ không nói lung tung, Bạch Du mới buông tay ra.

Miệng Lâm Hướng Tuyết được giải phóng nhưng sự phấn khích không hề giảm bớt, cô ấy học theo Bạch Du thấp giọng hỏi: "Cậu thực sự quyết định rồi ư? Cậu thực sự muốn chọn anh trai của vị hôn phu cũ?"

Bạch Du nhìn vẻ mặt còn kích động hơn cả mình của cô, luôn cảm thấy cô ấy có vẻ hóng chuyện nhưng vẫn gật đầu: "Cậu nghĩ xem, dù sao cũng phải lập gia đình, vậy tại sao không chọn người tốt nhất, mà lại đi chọn từ đám người lằng nhằng kia."

Cô không nói Giang Vũ và những người khác là "quả táo hỏng", cô nói về Giang Khải.

Lâm Hướng Tuyết gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, trước đây mình đã nói với cậu như vậy rồi mà nhưng lúc đó cậu nhất quyết không chịu hiểu, giờ thì tốt rồi, cậu đã hiểu ra!

Bỗng nhiên mình nghĩ ra, hai người các cậu đều đẹp trai xinh gái như vậy, sau này con cái của các cậu chắc chắn sẽ rất xinh đẹp!"

"..."

Chuyện tám chữ còn chưa đâu vào đâu, mà cô ấy đã nghĩ đến việc con cái có đẹp hay không rồi.

Môi Bạch Du giật giật, một lần nữa hỏi: "Chuyện mình vừa nói, cậu có thể làm được không?"

Lúc này Lâm Hướng Tuyết mới nhớ ra chuyện vừa rồi muốn nhờ cô ấy giúp đỡ, suy nghĩ một lát rồi nói: "Chuyện này mình không thể trả lời cậu ngay được, mình phải về hỏi ông nội mới biết."

Bạch Du gật đầu: "Ừm, vậy phiền cậu rồi."

Lâm Hướng Tuyết vẫn còn hơi bối rối: "Cậu nhất định phải đích thân chạy đến hỏi ư? Chẳng lẽ không thể viết thư hoặc gọi điện thoại hỏi anh ấy à?"

TBC

Bạch Du không thể nói cho cô biết chuyện kiếp trước Giang Lâm vì người phụ nữ khác mà không chịu kết hôn, chỉ đành lấp lửng: "Mình biết mình từng yêu đương với em trai anh ấy nên mình muốn gặp trực tiếp để hỏi ý kiến anh ấy, xem phản ứng của anh ấy thế nào."

Tuy Lâm Hướng Tuyết thấy hơi phiền phức nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của cô cũng thể hiện sự hiểu biết: "Mình sẽ hỏi ông nội, có tin gì mình sẽ báo cho cậu ngay."

Sau giờ tan sở, Bạch Du không về nhà ngay mà đi đến bưu điện.

Ban đầu cô định gửi điện tín cho Giang Lâm để báo cho anh biết về việc cô sẽ đến đảo Quỳnh Châu nhưng khi chưa đến bưu điện, cô đã thay đổi ý định.

Với tính cách của Giang Lâm, nếu anh biết cô sẽ đi đảo Quỳnh Châu một mình, anh sẽ không bao giờ đồng ý.

Nhưng đã đến đây rồi, không nói gì có vẻ như hơi phí.

Vậy nên nói gì đây nhỉ? Nên nói cảm ơn anh đã gửi vải nếp và đặc sản?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 113: Chương 113



Có vẻ hơi quá khách sáo, trước đây anh đã dặn cô không cần quá khách sáo.

Bạch Du đứng trước cửa bưu điện suy nghĩ mãi, cho đến khi bưu điện chuẩn bị đóng cửa tan sở, cô mới vội vàng đi vào.

"Chào đồng chí, tôi muốn đánh điện."

"Cô muốn gửi gì?"

TBC

Nếu không phải Bạch Du là một nữ đồng chí, lại rất xinh đẹp, nữ đồng chí phụ trách phát điện báo nghe nói như thế thiếu chút nữa trợn trắng mắt với cô.

Bởi vì vừa rồi cô ấy đã nhìn thấy Bạch Du đứng ở bên ngoài cục bưu chính nhưng chậm chạp không đi vào, hết lần này tới lần khác hiện tại cô ấy vội vã phải tan tầm, cô mới đến đánh điện báo, đây không phải là khiến người ta hận sao?

Hôm nay cô ấy cố ý mặc quần áo mới vừa may xong, chuẩn bị đi hẹn hò với người yêu, bây giờ mới đến phát điện báo, thật sự là làm chậm trễ người.

Bạch Du không biết mình bị người ta châm chọc, mặt hơi nóng lên nói: "Em muốn đánh 'Anh Giang Lâm, anh đúng là người hiểu lòng người'.”

Nữ đồng chí nghe vậy, liếc mắt nhìn cô một cái: "Chỉ có vậy?"

Bạch Du cảm thấy ánh mắt kia của cô ấy có thâm ý khác, mặt nhất thời càng nóng hơn: "Đúng, chỉ thế thôi.”

Nữ đồng chí lại nhìn thoáng qua khuôn mặt trắng hồng của Bạch Du, trong lòng hâm mộ không thôi, cô ấy nghĩ nếu làn da của cô ấy tốt bằng một nửa Bạch Du, người yêu của cô ấy nhất định sẽ thích cô ấy hơn.

Nghĩ đến người yêu, cô ấy lại vội đứng lên, hôm nay cô ấy mặc bộ quần áo mới này chính là cố ý vì người yêu, không biết lát nữa nhìn thấy mình anh ta có khen mình đẹp không nữa.

Lòng nghĩ linh tinh như vậy, nữ đồng chí không phát hiện mình đánh sai một chữ.

Bởi vì vội vã phải tan làm, cho nên sau khi đánh xong cô ấy cũng không kiểm tra lại một lần nữa, nhận tiền liền vội vàng thu dọn đồ đạc rời đi.

Vào thời điểm này, một chữ trong nội dung điện tín có giá ba xu rưỡi, một chữ trong địa chỉ có giá hai xu rưỡi, Bạch Du viết tổng cộng 25 chữ bao gồm nội dung và địa chỉ, như vậy một bức điện tín đã tốn gần chín xu.

Trong khi đó, bưu phí cho một lá thư chỉ là tám xu, so với việc viết thư thì quả là quá đắt.

May mắn thay, những việc xa xỉ như vậy chỉ thỉnh thoảng mới làm một lần.

Vừa về đến đại viện quân khu, Bạch Du đã bị Giang Hựu Hàm, người đang chờ đợi từ sáng sớm ở cửa chặn lại.

"Bạch Du, mẹ tôi muốn mời cô đến nhà tôi ăn tối tối nay."

Bạch Du trực tiếp từ chối: "Không đi."

Nếu như bình thường, Giang Hựu Hàm đã nổi giận rồi nhưng bây giờ chỉ có thể đè nén lửa giận: "Người ta nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, Bạch Du sao cô có thể trở mặt vô tình, nói thay lòng đổi dạ, cô không biết anh năm của tôi tối qua thảm đến mức nào!"

Bạch Du trợn trắng mắt: "Ít học thức thì ít dùng thành ngữ, như vậy sẽ càng khiến cô trông giống kẻ thất học, mất mặt!"

Giang Hựu Hàm tức đến muốn hộc máu: "..."

Bạch Du vốn định bỏ đi nhưng suy nghĩ một chút rồi lại hỏi: "Anh năm của cô thực sự thảm vậy sao?"

Giang Hựu Hàm cho rằng cô còn dư tình, liền kể toàn bộ chuyện tối hôm qua sau khi Bạch Du đi: "Tối hôm qua sau khi cô đi, anh năm tôi bị ông nội dùng nghiên mực đập vỡ đầu, chảy rất nhiều máu, bây giờ còn nằm ở nhà. Ông nội tôi còn nói muốn ném anh năm tôi vào đại đội Tây Bắc, lúc trước cô thích anh năm tôi như vậy, cô cầu xin ông nội giúp tôi đi."

Ánh mắt Bạch Du sáng lên: “Còn có loại chuyện tốt này sao?”

Sớm biết Giang Khải sẽ bị đập vỡ đầu, tối hôm qua cô nên đi muộn một chút.

Còn có bị ném vào đại đội Tây Bắc, thật sự là quá tuyệt vời!

Kiếp trước, Giang Khải không hề đánh mất cơ hội đi du học, càng không bị điều đi đơn vị Tây Bắc. Anh ta thăng tiến vù vù, như được hack vậy. Khi cô lâm bệnh, anh ta đã trở thành lãnh đạo cấp cao của một cơ quan quan trọng.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 114: Chương 114



Đời này, ngược lại cô muốn nhìn xem anh ta còn làm cách nào để thành người trên người!

Nghe Giang Khải thảm như vậy, trong lòng Bạch Du còn sảng khoái hơn cả ăn dưa hấu ướp lạnh.

Nghe xong câu chuyện, cô cũng chuẩn bị trở về ăn cơm: "Nghe được anh năm của cô thảm như vậy, cô yên tâm, bây giờ tôi trở về ăn cơm, nếu cô còn ngăn cản tôi, tôi sẽ nói chuyện cô có người yêu ra đấy.”

“Cô...!”

Giang Hựu Hàm tức giận đến trợn to mắt, thiếu chút nữa bị dáng vẻ đắc chí của cô chọc cho nổ tung.

Nhưng cô ta lại có điểm yếu trong tay đối phương, dù tức giận cũng chỉ có thể nuốt vào.

Về đến nhà, chỉ thấy bà nội đang ung dung ngồi trên sô pha, từ trong bếp vọng ra tiếng nấu nướng.

Bạch Du đặt đồ xuống, nhìn về phía bếp: "Bà nội, ai ở trong đó?"

Bà Bạch: "Mẹ cháu, cô ta nói tối nay cô ta sẽ nấu cơm."

Bạch Du nhướng mày, không nói gì.

Rất nhanh, Tần Chính Nhân đã nấu xong một bàn đồ ăn.

Bạch Du đi qua nhìn, thấy có một đĩa thịt ba chỉ kho tàu, một đĩa thịt kho tàu cải chua, một đĩa rau cải luộc và một tô canh trứng hoa.

Tuy nhiên, nhìn qua là biết thịt ba chỉ kho tàu và thịt kho tàu cải chua là do nhà hàng làm.

Thấy Bạch Du, Tần Chính Nhân nở nụ cười dịu dàng: "Mẹ nhớ con thích uống canh trứng hoa nhất, mẹ đã múc sẵn cho con rồi, mau qua đây uống nóng đi."

TBC

Nhìn vẻ mặt nịnh nọt của mẹ, Bạch Du bỗng thấy buồn cười.

Và cô cũng chẳng thích canh trứng hoa nào cả.

Mẹ cô không biết làm mì trường thọ, vì vậy mỗi năm vào ngày sinh nhật của cô, mẹ cô lại nấu món súp trứng cho cô, trước đây cô nghĩ rằng canh trứng hoa do mẹ cô tự tay nấu, chứa đầy tình yêu thương của mẹ nên mới ngốc nghếch nói với mẹ rằng cô rất thích uống.

Nhưng lúc này bà nội và cha cô đang nhìn cô, vì vậy cô không nói gì, ngồi xuống bưng canh trứng lên liền uống.

Thấy vậy, Tần Chính Nhân mím môi.

Nhìn Bạch Du uống xong canh, bà liền cầm đũa gắp một miếng móng giò to đưa qua: "Mẹ nhớ hồi nhỏ con hay nằng nặc đòi ăn móng giò, này, miếng to nhất cho con."

Lần này Bạch Du không nhận, thản nhiên nói: "Con tự gắp được."

Cô vẫn giữ thái độ như trước, chuyện cha mẹ cô ly hôn hay mẹ có về ở hay không, cô đều không can thiệp.

Nhưng mẹ cô muốn biến cô thành công cụ để đóng vai "vợ hiền mẹ đảm", xin lỗi, cô không có hứng thú phối hợp.

Bàn tay gắp móng giò của Tần Chính Nhân khựng lại giữa không trung, trên mặt hiện ra vẻ buồn bã nhưng rất nhanh lại nở nụ cười dịu dàng nói: "Được rồi, con tự gắp đi, miếng này..."

"Tôi ăn, tôi thích ăn móng giò."

Bạch Phi Bằng đưa bát ra, nhận lấy miếng móng giò lúng túng dừng lại giữa không trung từ tay vợ.

Tần Chính Nhân nhìn chồng với ánh mắt biết ơn.

Khoảnh khắc này, dường như mọi thứ lại trở về như xưa, đầm ấm và vui vẻ.

Bạch Du lạnh lùng nhìn.

Cô luôn cảm thấy mẹ mình đang ấp ủ một âm mưu lớn.

Không vội, cáo nào cũng lộ đuôi thôi.

Bà ta cứ chờ đi.

**

Vào chiều tối ngày hôm sau Giang Lâm nhận được điện tín do Bạch Du gửi đến.

Nhìn thấy tên Bạch Du trên điện tín, anh khựng lại, trong đầu lại nhớ đến những lời ông nội nói tối hôm đó.

“Du Du đã chia tay Giang Khải, đang chuẩn bị chọn một trong anh em các cháu để làm người yêu.”

Không hiểu sao, tim anh như bị ai đó cào nhẹ, hơi ngứa.

Thấy anh cầm điện tín mãi không mở ra, Cát Đại Xuyên không khỏi tò mò hỏi: "Phó đoàn Giang, ai gửi điện tín cho cậu vậy? Sao cậu không mở ra xem?"

Lúc này Giang Lâm mới tỉnh táo lại, giọng nhẹ nhàng: "Con gái."

Cát Đại Xuyên tự động hiểu rằng đây là điện tín con gái Giang Lâm gửi cho anh, xoa xoa mũi nói: "Cảm tình giữa cậu và con gái cậu thật tốt, mới không gặp bao lâu mà đã gửi điện tín qua."

Nhưng nuôi con gái tốn kém quá nhỉ, lần trước mới mua quà đặc sản hết hai mươi ba đồng, giờ liên lạc không viết thư mà lại phát điện báo.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 115: Chương 115



Chậc chậc, may mà anh ấy không có con gái, không thì đúng là nuôi không nổi.

Giang Lâm nhìn anh ấy một cái, rồi mới mở phong bì điện tín, lấy điện báo ra khỏi đó.

Chỉ thấy trên đó đơn giản viết một dòng chữ: Anh Lâm ơi, anh thật là người hiểu lòng người.

"?"

Lần thứ hai trong đời, khuôn mặt tuấn tú của Giang Lâm lộ ra vẻ hoang mang.

Anh suy nghĩ hồi lâu, vẫn không hiểu rõ ý của Bạch Du.

Anh cũng nghĩ có thể do bưu điện đánh sai chữ nhưng nghĩ lại thì khả năng này cũng không cao.

Bởi vì bình thường khi điện báo xong, bưu điện sẽ yêu cầu người gửi kiểm tra lại một lần nữa, Bạch Du biết chữ nên lẽ ra cô phải nhìn thấy chữ trên điện báo.

Vì vậy, nếu bưu điện đánh sai, cô sẽ chỉ ra ngay tại chỗ.

Nhưng nếu không phải đánh sai chữ, vậy thì cô muốn thể hiện gì?

Thấy Giang Lâm mở điện tín ra rồi lại ngẩn người hồi lâu, Cát Đại Xuyên rất băn khoăn: "Phó đoàn Giang, con gái nhà cậu nói gì vậy, không có chuyện gì chứ?"

Giang Lâm: "Không có chuyện gì, nếu như, ý tôi là nếu như người yêu cậu nói với cậu..."

Cát Đại Xuyên thấy anh muốn nói lại thôi, anh ấy thực sự không thể chờ đợi: "Nói gì?"

Giang Lâm lắc đầu: "Thôi bỏ đi, coi như tôi không hỏi, cậu đâu có người yêu."

Cát Đại Xuyên bị đ.â.m một đao: "..."

Mãi đến khi Giang Lâm đi xa, Cát Đại Xuyên mới bực bội nhận ra.

Không thể như vậy được!

Bình thường sao lại phải công kích cá nhân anh ấy?

Là anh ấy không muốn có người yêu sao?

Không phải, rõ ràng là bà mối không chịu giới thiệu đối tượng miễn phí cho anh ấy!

Đêm đã khuya, Giang Lâm buông tài liệu trong tay xuống, nhéo sống mũi đau nhức, đột nhiên lại nhớ tới điện báo nhận được lúc chạng vạng tối.

Anh lấy từ ngăn kéo ra nhìn chằm chằm chữ viết phía trên.

"Hiểu lòng người."

Ngay lúc này, bên ngoài văn phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Anh đặt điện tín xuống: "Vào đi."

Cửa "kẽo kẹt" mở ra, Bạch Du mặc một chiếc áo sơ mi nam trắng cỡ lớn bước vào.

Anh siết chặt điện tín trong tay: "Du Du, sao em lại ở đây?"

TBC

Mặt Bạch Du đỏ bừng: "Anh Giang Lâm, họ nói anh rất biết cách giải quyết vấn đề, cúc áo em không cài được, anh có thể giúp em không?"

Giang Lâm: "..."

Bạch Du đứng ở nơi đó, ánh mắt của cô sáng ngời, lông mi dài dày lại cong cong, lúc này giống như chó con trông mong nhìn anh.

Thời gian dừng lại vài giây.

Đôi mắt Giang Lâm tối sầm: "Du Du, em biết em nói như vậy có ý nghĩa gì không?"

Bạch Du chớp chớp mắt: "Biết chứ, không phải có nghĩa là để anh Giang Lâm cởi nút áo cho em sao? Nhưng em chỉ để anh Giang Lâm cởi giúp em thôi."

“Ầm!”

Giang Lâm cảm thấy có gì đó trong đầu mình ầm ầm đổ sập xuống.

Anh đứng dậy, từng bước tiến về phía Bạch Du, đi đến trước mặt cô, cụp mắt xuống, giọng khàn khàn: "Em chắc chắn chứ?"

Bạch Du ngẩng đầu nhìn anh: "Chắc chắn, anh Giang Lâm mau giúp em."

Giang Lâm nuốt nước bọt.

Ngay lúc anh giơ tay định vươn đến cúc áo của cô, điện thoại trên bàn reo vang.

Anh quay người nhấc điện thoại, đầu dây bên kia vang lên tiếng mắng chửi của ông nội Giang: "Thằng ranh con, cháu khốn nạn như thế từ bao giờ?"

Giang Lâm giật mình, mở choàng mắt, tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh dậy, anh nằm trên giường hồi lâu không nhúc nhích, trong đầu vẫn vang vọng câu nói của ông nội trong mơ: "Cháu khốn nạn như thế từ bao giờ?"

Là một trong những người bị tiếng kèn báo thức đánh thức, Cát Đại Xuyên vội vàng thức dậy và mặc quần áo, lấy kem đánh răng và bàn chải đánh răng ra ngoài đánh răng.

Kết quả, vừa bước ra cửa, anh ấy đã nhìn thấy Giang Lâm đang quỳ gối trước cửa giặt chăn.

Lạ nhỉ, không chắc chắn, nhìn lại lần nữa.

Nhìn lại một lần nữa, anh ấy vẫn thấy Giang Lâm đang giặt chăn màn.

Anh ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, không kìm được mà gào lên: "Phó đoàn Giang, sao cậu lại chọn thời tiết này để giặt chăn?"
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 116: Chương 116



Giang Lâm ngước mắt nhìn anh ấy, không nói gì.

Cát Đại Xuyên suýt bị hành động này của anh làm cho lạnh người, sờ sờ mũi nói với Tạ Húc Đông đi ra: "Tôi lại nói sai gì ư? Hôm nay trời xấu như vậy, phó đoàn Giang vẫn giặt chăn, tôi chỉ hỏi một câu vì thấy lạ thôi."

Tạ Húc Đông: "Thấy gì thì đừng nói ra."

Hiển nhiên Cát Đại Xuyên không hiểu: "Giặt một cái chăn mà không cho nói toạc ra, đây là quy tắc ngầm trong quân đội này sao? Ồ, kìa, nhìn kìa, hình như phó đoàn Giang vò chỗ chăn đó hồi lâu, có phải bị gì bẩn không?"

Tạ Húc Đông: "..."

Tạ Húc Đông: "..."

Anh bạn ơi, anh không hiểu "nhìn mà không nói" à?

Có thể cho người ta giữ lại chút bí mật không?

May mắn thay, Cát Đại Xuyên phải đi tập thể dục buổi sáng, không có thời gian để tiếp tục vướng mắc vào việc tại sao Giang Lâm lại chọn giặt chăn vào ngày trời u ám. Sau khi rửa mặt và đánh răng, anh ấy vội vã rời đi.

Khi Cát Đại Xuyên vừa đi, Tạ Húc Đông mới nhảy qua bức tường thấp, xắn tay áo lên giúp Giang Lâm vắt những chiếc chăn đã giặt cho khô.

Đợi đến khi chăn phơi khô, anh ấy mới nhìn chằm chằm vào Giang Lâm, nhướng mày nói: "Lần này cậu trở về từ thủ đô, có gì đó không ổn."

Giang Lâm không bình luận gì.

Nhưng Tạ Húc Đông không có ý định buông tha cho anh: "Chuyện chăn màn thì thôi không nói, đến tận bây giờ thằng ngốc Cát Đại Xuyên vẫn tưởng rằng cậu có vợ và con gái. Nó nói cậu mua đặc sản 23 đồng ở thành phố Quảng mang về thủ đô cho con gái, còn mua cả vải nếp La Cương đắt hơn vàng, đây là chuyện gì vậy?"

Nếu là người khác, tuyệt đối không dám hỏi Giang Lâm như vậy.

Nhưng Tạ Húc Đông là bạn học của Giang Lâm, hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

Giống như Giang Lâm, mẹ của Tạ Húc Đông cũng qua đời khi anh ấy còn rất nhỏ nhưng anh ấy không may mắn như Giang Lâm, không có một gia đình mạnh mẽ hỗ trợ anh ấy. Cha anh ấy cũng là một kẻ vô lại, say rượu là đánh vợ đánh con, mẹ kế bị đánh lại trút giận lên người Tạ Húc Đông, nói cách khác, tuổi thơ của Tạ Húc Đông trải qua trong cảnh bạo hành của cả cha lẫn mẹ.

May mắn thay, Tạ Húc Đông không bỏ cuộc, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy vẫn không ngừng học tập, cũng không vì hoàn cảnh mà hình thành tính cách hung bạo, đặt mục tiêu cao hơn khả năng. Sau này dưới sự gợi ý của Giang Lâm, anh ấy đã cùng Giang Lâm thi vào trường Quân đội Hải quân, sau khi tốt nghiệp, hai người lại cùng nhau điều động đến đảo Quỳnh Châu.

Giang Lâm tính tình lạnh lùng, không có nhiều bạn bè, Tạ Húc Đông là một trong số ít bạn bè của anh.

Giang Lâm im lặng một lát, mới nói: "Không có gì, nói ra cậu cũng không hiểu."

Tạ Húc Đông không phục: "Sao tôi lại không hiểu?"

Giang Lâm: "Vì cậu không có người yêu."

Sự tổn thương đến bất ngờ.

Tạ Húc Đông suýt phun ra một ngụm máu: "Cậu cũng không có người yêu à? Cậu còn có ý kiến gì!"

"Được thôi, cùng tổn thương lẫn nhau nào!"

Khóe môi Giang Lâm khẽ nhếch lên, từng chữ một nói: "Nhưng cậu già hơn tôi."

Tạ Húc Đông: "..."

Năm nay anh ấy mới 27 tuổi, hơn Giang Lâm hai tuổi, tuy là "gã độc thân lớn tuổi" nhưng đâu già?

Lúc này cuối cùng anh ấy cũng hiểu được cảm giác bị "đâm dao" bất ngờ của Cát Đại Xuyên.

Muốn! Đánh! Người!

Tâm trạng Giang Lâm khá tốt trở về phòng.

Hóa ra, bị người ta nói già và nói người khác già là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

***

Khi bà Bạch bước vào, Bạch Du lại đang ngắm nhìn chiếc ấm tử sa mà cô mua từ tay Miêu Ái Vân.

Bà Bạch nhìn thấy vậy không khỏi giật mình, tiện tay đóng cửa lại: “Du Du à, cháu lấy cái này ở đâu?"

Hồi nhỏ bà Bạch sinh ra trong gia đình địa chủ, tuy sau này gia đình sa sút nhưng cũng đã từng nhìn thấy không ít đồ quý, bà nhìn thấy chiếc ấm tử sa trong tay Bạch Du liền biết đó không phải là thứ bình thường.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 117: Chương 117



Nếu thứ này bị người khác nhìn thấy, e rằng sẽ có rắc rối.

Bạch Du không giấu giếm bà nội, kể lại chuyện gặp gỡ Miêu Ái Vân, Miêu Ái Vân bán cho cô chiếc ấm tử sa như thế nào: "... Bà nội không cần lo lắng, cháu sẽ cất kỹ đồ, không để ai nhìn thấy."

TBC

Bà Bạch v**t v* khuôn mặt ngày càng mịn màng trắng trẻo của cháu gái: "Vậy cháu đừng nói với ai, kể cả cha và mẹ cũng không được nói, biết chưa?"

Bạch Du gật gật đầu.

Bà Bạch nói: "Cô gái này cũng là một người tội nghiệp. Vì vậy, bà nghĩ việc phụ nữ kết hôn cũng giống như việc tái sinh lần hai. Vậy cháu đã suy nghĩ kỹ chưa, chọn ai rồi?"

“…”

Đề tài này không chê vào đâu được, Bạch Du thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.

Bà Bạch tiếp tục nói: "Hai người Giang Lâm và Giang Vũ cũng không tệ nhưng mà nghiêm túc nói, vẫn là Giang Vũ thích hợp hơn một chút."

Bạch Du vội hỏi: "Tại sao lại nói như vậy, Giang Vũ hợp hơn chỗ nào ạ?"

Bà Bạch nhìn cô một cái: "Giang Vũ làm việc ở thủ đô, nếu cháu ở bên cạnh nó, cháu có thể tiếp tục ở lại thủ đô, bình thường về nhà mẹ đẻ cũng tiện lợi. Giang Lâm ở đảo Quỳnh Châu, trong thời gian ngắn sẽ không được điều động về, nếu cháu chọn nó, cháu phải theo nó đến đảo Quỳnh Châu để theo quân."

Đảo Quỳnh Châu ở nơi xa xôi hẻo lánh, nếu thực sự theo quân đến đó, một năm có thể không về được một lần.

Hơn nữa, nơi đó không thể so sánh với thủ đô, cháu gái được nuôi dưỡng trắng trẻo mịn màng, đến đó sao có thể chịu được gió biển thổi?

Nghĩ đến đó, bà đã không nỡ.

Bạch Du sờ sờ mũi: "Dù sao cháu cũng sẽ suy nghĩ kỹ, bà nội đừng lo lắng."

Nghe lời bà nội nói, cô không tiện nói rằng cô thấy đi đảo Quỳnh Châu là một lựa chọn không tệ.

Càng không biết nên mở lời thế nào để nói chuyện về việc một mình đến đảo Quỳnh Châu tìm Giang Lâm, cô dám chắc, nếu bà nội biết, bà sẽ không cho phép cô đi một mình.

Việc liên quan đến hạnh phúc cả đời của cháu gái, sao bà Bạch có thể không lo lắng nhưng không đợi đến khi cô mở lời lần nữa, sự chú ý của bà đã bị thu hút bởi một bức ảnh trên bàn.

"Du Du, bức ảnh này ở đâu ra? Cô bé trong bức ảnh này là ai?"

Bàn tay cầm ảnh của bà Bạch run rẩy, giọng nói cũng run rẩy như sắp khóc đến nơi.

Bạch Du hoảng hốt trước dáng vẻ của bà nội: "Đây là hai anh em, cháu gặp trên đường, vì họ đã giúp cháu một việc nhỏ nên cháu đã chụp ảnh họ, bà nội sao vậy?"

Lúc đầu, cô chỉ rửa một tấm ảnh, hôm đó khi đưa cho Lý Khắc, cậu nói muốn rửa thêm một tấm và trực tiếp thanh toán cho cô, vì vậy cô đành phải đến tiệm ảnh rửa thêm một tấm nữa. Tuy nhiên, dạo này bận rộn nên cô chưa kịp mang đến cho Lý Khắc.

Nghe Bạch Du nói hai người trong ảnh là anh em, Bà Bạch nhìn chằm chằm vào ảnh hồi lâu mới thở dài thườn thượt: "Vậy thì không nên là họ."

Bạch Du không hiểu: "Không nên là họ nghĩa là sao?"

Bà Bạch v**t v* khuôn mặt của Niệm Niệm trong ảnh, giọng buồn bã nói: "Cô bé này rất giống anh hai của cháu hồi nhỏ, đặc biệt là đôi mắt và cái mũi, như đúc từ một khuôn ra vậy. Chỉ có điều, anh hai của cháu năm nay mới chỉ hai mươi hai tuổi, cậu bé bên cạnh này hẳn phải mười mấy tuổi rồi, cháu lại bảo họ là anh em, vậy thì cô bé không thể là con của anh hai cháu được."

Tuy Bạch Du có ảnh của anh hai nhưng do hạn chế về trình độ chụp ảnh thời bấy giờ nên người trong ảnh có phần méo mó, lại là ảnh chụp chung nhiều người, thêm vào đó đã qua nhiều năm, gương mặt của anh hai trong ảnh đã trở nên rất mờ nhạt.

Vì vậy, khi nhìn thấy Niệm Niệm, cô chỉ thấy có chút quen thuộc nhưng không nghĩ đến anh hai. Sau đó Lâm Hướng Tuyết nói Niệm Niệm giống cô, tưởng là người thân trong nhà, cô cũng không nghĩ nhiều.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 118: Chương 118



Lúc này nghe bà nội nói vậy, lòng cô không khỏi run lên một cái.

Nếu Niệm Niệm thực sự là con của anh hai, vậy thì anh hai đã không còn nữa và kiếp trước Niệm Niệm đã sống một cuộc đời bi thảm như vậy, nghĩ đến thôi đã khiến người ta không nhịn được nước mắt.

Mặc dù cô không biết chính xác tuổi của Lý Khắc nhưng nhìn vào vóc dáng của cậu, có lẽ cậu khoảng mười lăm mười sáu tuổi, vì vậy Niệm Niệm không thể là con của anh hai cô.

May mắn thay, may mắn thay.

Ngay lúc này, tiếng của Tần Chính Nhân vang lên từ cửa: "Mẹ, Du Du, con đã nấu xong bữa sáng rồi, hai người ra ăn nhanh đi."

Kể từ khi trở về lần trước, Tần Chính Nhân như đã trở thành một con người khác.

Trước đây hầu như không vào bếp, gần đây ngày nào cũng tranh nhau vào bếp, còn gọi "Du Du" ngắn dài, như thể thực sự chuẩn bị thay đổi bản thân để làm một người mẹ tốt.

TBC

Bạch Du đã rút ra bài học từ nguyên tắc "ba không" của gã đàn ông tồi, áp dụng chiến thuật không chủ động, không từ chối, không động tâm đối với việc mẹ cô muốn lấy lòng cô.

Mẹ cô muốn tốt với cô, cô nhận nhưng muốn mẹ hiền con hiếu, xin lỗi, cô không làm được.

Bà Bạch vội vàng hạ giọng nhắc nhở cháu gái: "Nhanh lên, nhanh cất ấm trà đi, dừng để mẹ cháu phát hiện ra."

Bạch Du gật đầu, cất ấm tử sa vào một chiếc hộp gỗ, sau đó khóa chốt tủ lại.

Cửa mở ra, Tần Chính Nhân thò đầu vào nhìn, giả vờ hỏi một cách nhẹ nhàng: "Hai người sáng sớm đã trốn trong phòng làm gì, con gọi ngoài cửa mấy lần mà không nghe thấy."

Bạch Du đóng cửa lại, sau đó khóa cửa ngay trước mặt mẹ mình và nói: "Không làm gì cả."

Tần Chính Nhân tức đến nghiến răng: "..."

Đi vào phòng khách, chỉ thấy trên bàn ăn bày một lồng bánh bao thịt và một lồng bánh đường đỏ. Bánh bao trắng như tuyết, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.

Bánh bao và bánh đường đỏ thơm như vậy, vừa nhìn cũng không phải mẹ cô làm, tám chín phần mười là mua về từ nhà hàng Quốc Doanh…

Đương nhiên Bạch Du sẽ không từ chối.

Cầm lấy một cái bánh bao thịt bỏ vào trong miệng, vừa vào miệng chính là nhân thịt tràn đầy, thịt heo tràn ra chất lỏng tươi ngon, lập tức chiếm lấy vị giác của cô, hai ba cái cô liền ăn hết một cái bánh bao thịt lớn.

Bánh đường đỏ mềm mại, ngọt mà không ngấy, ăn kèm với sữa đậu nành thì quả thực là bữa sáng thần tiên.

Bạch Du không chỉ ăn ngon lành, còn đóng gói một phần mang đến đơn vị cho Lâm Hướng Tuyết ăn.

Tần Chính Nhân vốn muốn nhân cơ hội nói với cô chuyện để Tần Tâm Hủy trở về nhà họ Bạch ở, chỉ cần Bạch Du chủ động mở miệng, chắc chắn hai mẹ con bà Bạch và Bạch Phi Bằng sẽ không có ý kiến.

Nhưng Bạch Du ăn no liền đi ngay, thậm chí không thèm nhìn bà ta thêm một cái.

Tức c.h.ế.t mà!

Tần Chính Nhân cũng không buồn ăn sáng, cầm cặp tài liệu đuổi theo.

Nhưng vừa ra đến cửa, bà ta đã bị một bóng người lao tới dọa cho giật mình.

Đợi khi nhìn kỹ, bà ta lại giật mình lần thứ hai: "Hủy Hủy, sao cháu lại thành ra như vậy?"

Mới chỉ vài ngày không gặp, Tần Tâm Hủy như biến thành một con người khác.

Ngày xưa Tần Tâm Hủy rất chú ý đến hình ảnh của bản thân, tóc tai chải chuốt gọn gàng, quần áo sạch sẽ phẳng phiu, không tìm thấy một nếp nhăn nào. Nhưng trước mắt giờ đây Tần Tâm Hủy không chỉ tiều tụy mà quầng thâm dưới mắt còn rất sâu, trông như đã mấy ngày không ngủ, sắc mặt lại trắng bệch và thiếu sức sống.

Tóc tai cô ta rối bời như tổ quạ, lòa xòa bết dính, nhìn như đã mấy ngày không gội đầu.

Vừa nhìn thấy Tần Chính Nhân, Tần Tâm Hủy như người đuối nước vớ được phao cứu sinh, lao vào ôm chầm lấy bà ta và khóc nức nở: "Cô ơi, cô cứu Hủy Hủy với, Hủy Hủy không muốn ở quê nữa, Hủy Hủy muốn về nhà họ Bạch ở..."

Cô ta thực sự không chịu nổi nữa.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 119: Chương 119



Kể từ khi bị cơ quan sa thải, cô ta buộc phải trở về quê nhà nhưng từ khi có ký ức, cô ta đã sống trong đại viện quân khu. Cô ta hoàn toàn không quen với nơi thôn quê, khắp nơi đều là bùn, không cẩn thận còn giẫm phải phân bò phân gà, thậm chí còn có phân người…

Nghĩ đến đó thôi cô ta đã muốn nôn.

Điều khiến cô ta không thể chịu đựng được hơn là cha cô ta thỉnh thoảng lại nói bóng gió với cô ta, nói rằng cô ta đã thành đạt, khinh thường người cha già tàn tật này, bình thường một năm không về nhà mấy lần, giờ không có việc làm thì vẫn phải ngoan ngoãn trở về.

Cô ta được cô ruột nuôi nấng từ nhỏ, mối quan hệ với cha rất bình thường, thậm chí có thể nói là rất xa lạ, cô ta không thích ánh mắt âm u của cha khi nhìn người khác, càng sợ nhìn thấy cơ thể không còn đôi chân của ông ta.

Nếu chỉ nói những lời bóng gió thì cũng thôi, lần này về nhà, ông ta luôn nhìn cô ta bằng một ánh mắt rất kỳ lạ, ánh mắt đó như thế nào nhỉ, lạnh lùng, vặn vẹo. Bị ông ta nhìn chằm chằm, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến con rắn độc lạnh lùng ẩn nấp trong bụi cỏ, một khi bị cắn, mạng sống sẽ không còn.

Hơn nữa không biết có phải cô ta nhạy cảm hay không, cô ta luôn cảm thấy ánh mắt của cha cô ta nhìn mình không giống ánh mắt của một người cha nhìn con gái nên có, mà giống như là... Nhìn phụ nữ.

Cái ý nghĩ này làm cho cô ta ghê tởm đến mấy ngày đều nuốt không trôi, thậm chí buổi tối cũng không dám nhắm mắt lại ngủ, còn tiếp tục như vậy, chắc chắn cô ta sẽ phát điên!

Hẳn là Tần Tâm Hủy đã không thay quần áo vài ngày rôig, khi cô ta nhào tới, suýt nữa Tần Chính Nhân đã nôn ra.

Chỉ là nhìn thấy đứa nhỏ mình nuôi lớn khóc thảm như vậy, bà ta vẫn không nhịn được mềm lòng: "Cháu yên tâm, cô nhất định sẽ nghĩ biện pháp cho cháu trở về nhà họ Bạch nhưng mà bây giờ còn chưa đến lúc, cháu nhịn thêm vài ngày đi."

Nhưng đừng nói nhịn vài ngày, đến nửa ngày cô ta cũng nhịn không được: "Cô ơi, cháu có thật là con ruột của cha cháu không?"

Nghe nói như thế, mí mắt Tần Chính Nhân giật giật: "Sao cháu lại hỏi vậy, dĩ nhiên cháu là con ruột của cha cháu!"

Tần Tâm Hủy: "Nhưng cha luôn nói với cháu một vài lời rất kỳ quái, còn nói là nếu không có cha, cháu căn bản không có khả năng sống, càng miễn bàn đến thủ đô hưởng phúc, hơn nữa... Hơn nữa ánh mắt cha nhìn cháu làm cho cháu rất sợ hãi, huhuhu... Cô! Cháu thật sự không muốn trở về."

Cô ta thật sự rất sợ hãi, nghĩ đến ánh mắt cha cô ta nhìn mình, cả người cô ta liền không khống chế được run rẩy.

Tần Chính Nhân nhíu mày: "Cháu đừng suy nghĩ lung tung, cha cháu thương cháu nhưng mà sau khi cha cháu bị bệnh tính tình cũng thay đổi, nhất là cha cháu còn mất đi hai chân như vậy. Nhà họ Tần lại gia đạo sa sút, mấy năm nay cha cháu chịu đủ ấm lạnh của người khác, tính tình cũng kỳ quái hơn."

Nghe được lời giải thích này, trong lòng Tần Tâm Hủy hiện lên một chút mất mát nói không rõ, cô ta cũng không biết mình đang chờ mong cái gì.

Tuy nhiên, cô ta nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Cô ơi, cháu dám chắc lần này cháu bị công ty đuổi việc, nhất định là do Bạch Du tố cáo!"

Lần này trở về quê, cô ta mới phát hiện chiếc váy mà cô ta định mặc trong buổi biểu diễn văn nghệ đã không cánh mà bay. Nghĩ đi nghĩ lại, cô ta đã không nhìn thấy chiếc váy đó trong một thời gian rồi.

Chắc chắn không ai trong ký túc xá dám lấy trộm, vậy ngoài Bạch Du ra, cô ta không nghĩ ra ai khác!

Lần này, Tần Chính Nhân không lên tiếng.

Bởi vì theo quan điểm của bà ta, cho dù người tố cáo là Bạch Du thì đó cũng là do bản thân Tần Tâm Hủy đã để lộ sơ hở cho người khác. Nếu cô ta không đi xem phim với Giang Khải, không ôm ấp trên đường phố, thì dù Bạch Du muốn tố cáo cũng không có cơ hội.
 
Back
Top Bottom