Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 130: Chương 130



La Hoằng Huân liếc mắt nhìn bó hoa hồng đỏ trên bàn làm việc của Giang Vũ, gật đầu nói: “Tính ra thì cháu đã vào đơn vị này được hai năm, đã tới thời điểm được chuyển chức. Cháu tham gia khóa đào tạo cán bộ đợt này đi.”

Giang Vũ: “…”

Khóa đào tạo cán bộ lần này được tổ chức tại Hà Nam, nếu như anh ta tham gia thì tầm một tới hai tháng anh ta sẽ không được gặp Bạch Du.

TBC

Một nguyên nhân khác là khóa đào tạo cán bộ lần này không có tác dụng gì mấy đối với việc thăng chức. Nếu không thì mọi người đã tranh nhau sứt đầu mẻ trán chứ nào có đến lượt anh ta cơ chứ.

La Hoằng Huân quan sát biểu cảm của anh ta, mày kiếm hơi nhếch hỏi: “Sao thế? Cháu không muốn đi à?”

Giang Vũ vội hồi phục tinh thần, lắc đầu nói: “Không phải là cháu không muốn, chẳng qua tối nay cháu tính đi gặp người bạn, cháu còn chuẩn bị cả hoa rồi đây này.”

La Hoằng Huân nhướn mày hỏi: “Người yêu hả?”

Giang Vũ hơi khựng lại, lắc đầu nói: “Chưa phải là người yêu ạ, cháu đang theo đuổi người ta.”

La Hoằng Huân ra vẻ người trưởng thành, duỗi tay vỗ vai anh ta khuyên nhủ: “Tục ngữ có câu, lập nghiệp thành gia, ý là đấng trượng phu phải có sự nghiệp rồi mới kết hôn. Thôi cháu cứ tham gia khóa đào tạo kia đi.”

Giang Vũ: “…”

Chẳng lẽ không phải thành gia lập nghiệp mới đúng sao ạ?

La Hoằng Huân liếc mắt nhìn bó hoa hồng đỏ tươi trên mặt bàn nói: “Giờ cháu nên sắp xếp đồ đạc chuẩn bị đi Hà Nam đi, hoa này tặng người kia cũng không có dịp để tặng nữa thì chi bằng bán cho cậu đi.”

Giang Vũ: “…”

Khóa đào tạo cán bộ bắt đầu từ tuần sau mà cần gì phải vội vã thu dọn đồ đạc thế nhỉ?

Mặt khác, cho dù anh ta không có thời gian đi gặp Bạch Du thật thì vẫn có thể nhờ người gửi hoa qua cho cô mà.

Nhưng mà La Hoằng Huân nào cho anh ta cơ hội, đặt luôn một tờ Đại đoàn kết rồi cầm luôn bó hoa đi mất rồi.

Đi rồi.

**

Ở thời đại này, công việc là thứ rất nổi, tranh giành cực cao. Chuyện Bạch Du muốn nhượng công tác của mình vừa mới tung ra thì mới tối đã có rất nhiều người liên hệ với Lâm Hướng Tuyết và Bạch Du.

Sau vài ngày tổng hợp, khảo sát, cuối cùng Bạch Du nhượng công việc của mình lại cho một thân thích bên nhà mẹ đẻ của chị dâu Lâm Hướng Tuyết.

Cô bé người thân kia sau khi tốt nghiệp vẫn chưa thể đi làm, gặp phải cảnh phải về nông thôn hoặc là kết hôn. Người họ hàng kia thương con, không muốn con về nông thôn chịu khổ, cơ mà tìm được người an ổn mà kết hôn cũng không phải chuyện có thể giải quyết được trong một chốc một lát nên vừa mới nghe tin Bạch Du muốn nhượng công việc của mình thì ngay trong tối đó đã cầm túi lớn túi nhỏ đến nhà họ Lâm làm quà, nguyện ý trả giá nhiều hơn người ngoài năm mươi đồng chỉ để có được công việc này.

Con gái người họ hàng kia tốt nghiệp cấp ba, có năng lực làm việc, ngoan ngoãn lại không thích ra vẻ yêu kiều thế nên sau khi hay tin, Bạch Du chỉ chuyển nhượng công việc của mình với mức giá bốn trăm năm mươi đồng.

Tuy bên Hội Phụ nữ khá thắc mắc tại sao cô lại chuyển nhượng công tác một cách đột ngột như thế nhưng ở thời đại này thì chuyện mua qua bán lại công việc là chuyện hết sức bình thường.

Hơn nữa, chức vụ của Bạch Du cũng không phải chức vụ gì quan trọng. Sau khi phỏng vấn và khảo sát lại thư giới thiệu của nhân viên mới xong thì chủ nhiệm của Hội Liên hiệp Phụ nữ cũng đồng ý ký tên thả người.

Sau khi xử lý xong chuyện công việc của Bạch Du mới kể chuyện này cho bà Bạch.

Bà Bạch nghe Bạch Du kể chuyện xong thì đau lòng rơi nước mắt: “Tất cả là vì bà nội vô dụng, lại để cho mẹ cháu chèn ép tới mức cháu không còn công việc như thế này nữa.”

Bạch Du vội vàng ôm lấy bà nội, dỗ dành: “Bà đừng thế ạ. Bà sẽ nấu bánh đậu xanh cực ngon cho cháu, kể chuyện xưa cho cháu nghe, thi thoảng lại giấu giấu giếm giếm bỏ tiền vào trong túi cho cháu, bà nội rất hữu ích mà!”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 131: Chương 131



Bà Bạch đau lòng rơi nước mắt, không hề muốn cháu gái đi theo mình chịu khổ, xoa mắt nói: “Đứa bé ngoan ngoãn như thế này, mẹ cháu đúng là mù con mắt rồi!”

Bạch Du: “Bà ơi, bà đừng buồn nhé, vốn dĩ cháu cũng không thích công việc này, giờ lại vừa hay có cơ hội để cháu bán nó đi. À đúng rồi bà ơi, mai cháu định đi cùng với đồng nghiệp tới nhà dì của cô ấy ở Nam Kinh, con tính ở bên đó một khoảng thời gian ạ.”

Bà Bạch khổ tới không đứng dậy nổi: “Sao lại bất ngờ như thế? Nếu như cháu không muốn ở đây nữa thì có thể tới Thiên Tân ở nhà chú nhỏ cháu, như thế thì bà nội đi cùng cháu được mà.”

Đi lâu như thế rồi bà Bạch cũng rất nhớ hai đứa cháu ở Thiên Tân.

Chỉ là bà vẫn không thể nào yên tâm cô cháu gái này, lo lắng cô bị người mẹ Tần Chính Nhân hồ đồ kia bắt nạt cho nên mới mãi mà không chịu quay về Thiên Tân.

Bạch Du làm nũng mềm như bông: “Cháu không muốn làm bà lo lắng nên mới tính đi Nam Kinh đó ạ. Hơn nữa cháu vẫn luôn muốn đi Nam Kinh du lịch. Ngày thường khó có dịp được đi, bà nội cho cháu đi đi mà.”

Bà Bạch bị cháu gái làm nũng tới mức lòng mềm nhũn: “Đi Nam Kinh cũng được. Nhưng tới nơi thì nhớ gọi điện báo bình an về cho bà đấy nhé.”

Bạch Du gối đầu lên vai bà nội, ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu biết rồi ạ, cháu đến Nam Kinh cái là sẽ gọi điện về cho bà ạ.”

Vốn dĩ cô không nói cho bà biết chuyện đi đảo Quỳnh Châu tìm Giang Lâm một là sợ bà lo, hai là vì không muốn ai cũng biết chuyện này. Nhỡ mà không thành công thì cũng không bị mất mặt tới thế.

Bà Bạch nhẹ nhàng xoa đầu cháu gái, trong lòng thầm hạ quyết tâm lần này chờ con trai lớn đi công tác về thì bà chắc chắn phải mách lẻo hết đống tội ác của ả Tần Chính Nhân này với con trai lớn!

**

Thời gian gấp rút, Bạch Du chỉ xếp vài bộ quần áo, kiểm tra lại đống thư cùng với tiền, cuối cùng còn mang theo cả rượu hoa quế đã ủ từ trước cùng với mật hoa quế.

Cả tối đó bà Bạch không sao nghỉ ngơi an ổn được. Trời còn chưa sáng bà đã dậy hấp nguyên một lồng bánh bao đường nâu cho Bạch Du.

Bạch Du nhìn bánh bao nóng hổi trên mặt bàn, hốc mắt hơi đỏ lên, trong lòng lại càng áy náy khi giấu bà nội đi tới đảo Quỳnh Châu.

Nhưng mà cuối cùng thì cô cũng không nói, bà mà biết thì cô còn nhọc lòng hơn.

Rửa mặt xong, cô vội kéo bà nội đang tính làm lương khô cho cô ngồi xuống bàn ăn: “Bà ơi, bà đừng làm nữa. Giờ trên xe lửa bán đủ thứ, cháu thèm ăn gì lên đó mua là được. Bà mau đi nghỉ đi ạ.”

Bà Bạch gật đầu: “Cũng đúng thật, sao bà lại quên mất chuyện này nhỉ. Giờ trời nóng như thế này làm nhiều lương khô cũng không mang đi được. Cháu có mang đủ tiền không…”

Không để cho Bạch Du kịp từ chối, bà đã móc từ trong túi ra một xấp tiền cùng với đủ loại phiếu, đưa cho cô: “Ra đường nghèo gia phú lộ. Cháu mà không muốn bà phải nhọc lòng vì cháu thì cầm đi nhé.”

Bạch Du nghe bà nội nói thế thì cũng không dám từ chối nữa, thò mặt lại gần thơm má bà nói: “Vẫn là bà nội thương cháu nhất. Bà nội đừng có nhọc lòng vì cháu quá nhé, chẳng mấy mà cháu về ngay ấy mà.”

Ngày mai là cha cô đã về sau chuyến công tác rồi nên cô cũng không lo để bà ở nhà một mình, huống hồ tối qua cô đã có ơn với thím Thái, nhờ thím ấy để ý tới bà nội.

Cái miệng của thím Thái quá phiền nhưng lòng dạ bà ấy tốt, hoặc cũng có thể vì hai bát mì gà xào ớt cay cùng với Diện Ngư Tử có tác dụng nên bà ấy đồng ý ngay.

Bà Bạch đột nhiên bị cháu gái hôn cái chóc như thế thì gương mặt già nua ngay lập tức tươi như hoa nở mùa xuân. Bà cầm lấy bánh bao đường nâu trên bàn đưa cho cô: “Mau nhân lúc nó còn nóng mà mau ăn đi. Ăn nhiều một chút. Lên xe lửa thèm ăn cái gì thì ăn cái đó. Đến nhà người ta thì nói ít làm nhiều, đừng khiến người ta thêm phiền toái nghe không?”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 132: Chương 132



Bạch Du cũng không hề chê bà lải nhải nói nhiều: “Cháu biết rồi thưa bà.”

Thường thì những lời quan tâm của trường bối đều được giấu kín trong những tiếng lải nhải, đó là tình yêu giản dị mà tự nhiên của họ.

Nghĩ tới đây, cô cầm lấy bánh bao đường nâu, cắn một miếng. Nước sốt tràn ngập trong miệng, quá đỗi ngọt ngào.

Cơm nước xong xuôi, Bạch Du từ chối đề nghị tiễn mình ra tận nhà ga của bà nội, một mình kéo theo vali đi tới ga tàu hoả.

Tuy trong thời buổi này việc đi lại vẫn chưa được thuận tiện nhưng lưu lượng khách của ga tàu hoả thủ đô chưa bao giờ hao hụt, nhìn qua nhìn lại toàn là đầu người. Lần này vừa hay có hải quân muốn đến đảo Quỳnh Châu báo danh, ông của Lâm Hướng Tuyết lo một mình cô đi tới đảo Quỳnh Châu không an toàn nên sắp xếp để cô xuất phát cùng với người kia luôn. Đây cũng là nguyên do tại sao thời gian lại gấp rút như thế.

Bạch Du lau cái trán đầy mồ hôi, nhìn quanh bốn phía đang nghĩ xem tìm được người kia kiểu gì giữa hàng tá người như thế này thì đột nhiên đằng sau vang lên một giọng nói khá nhẹ nhàng.

“Xin hỏi, cô có phải đồng chí Bạch Du không?”

Bạch Du quay người nhìn lại thì thấy đằng sau mình là một cậu trai cao lớn, mảnh khảnh, tuổi khoảng hơn hai mươi, làn da trắng nõn, thanh tú, ánh mắt sáng trong, nhìn qua như chàng công tử cao quý từ trong tranh bước ra vậy chứ không giống một quân nhân.

Cậu trai kia bị cô nhìn như thế thì hai tai đỏ bừng: “Chào, chào cô, cô tên là Tiêu Vũ Kỳ, không phải… Ý tôi là tôi tên Tiêu Vũ Kỳ, tư lệnh Lâm bảo tôi chờ ở đây.”

Hôm trước cậu ta mới nhận được mệnh lệnh bảo là hôm nay sẽ có một đồng chí nữ họ Bạch đi cùng cậu ta tới đảo Quỳnh Châu, mong cậu ta chăm sóc người ta dọc đường đi. Cậu ta biết trước là đồng chí nữ này khá trẻ tuổi, chỉ là không ngờ lại xinh đẹp như thế này.

Trong dòng người xám xịt, cô mặc bộ váy đỏ rực như đoá hồng rạng rỡ giữa những rừng lá xanh, kiều diễm tươi sáng, xinh đẹp làm người ta chẳng thể rời mắt.

Bạch Du cũng để ý tới hai bên tai đỏ bừng của đối phương, cười khẽ nói: “Xin chào đồng chí Tiêu, tôi tên là Bạch Du, lộ trình tới đây mong được cậu chiếu cố.”

Bạch Du thấy đối phương cứ nhìn chằm chằm vào bộ váy đỏ này của mình, theo bản năng, Bạch Du cũng tự nhìn lại bộ váy đỏ đang mặc. Cô giải thích: “Vốn dĩ ra ngoài không nên mặc váy nhưng tôi lo là đồng chí Tiêu không nhận ra nên mới mặc váy đó.”

Tiêu Vũ Kỳ không dám nói gì, liên tục xua tay: “Không phải đâu ạ, cô mặc váy đỏ đẹp lắm… Không phải, ý của tôi là… Cô mặc như thế rất dễ nhận diện.”

Tiêu Vũ Kỳ sợ Bạch Du coi mình thành đồ lưu manh nên mặt đỏ bừng bừng, làm cho Bạch Du sợ cậu ta sẽ tự đun chính bản thân luôn.

Cũng may không phải chờ lâu thì xe lửa đã đi tới.

Tiếng còi vang lên ing ỏi, Bạch Du đi theo dòng người đi đến toa xe, nhưng mới đi được hai bước thì vali đã bị Tiêu Vũ Kỳ đi đằng sau giành lấy.

“Đồng chí Bạch, để tôi xách vali cho, cô đi trước đi cho kịp.”

Nói rồi cậu ta xách vali đi lướt qua cô thật nhanh, không để cho cô có cơ hội từ chối.

Ở thời này, vali chưa có tay cầm mà cô lại còn bỏ vào trong vali một lọ rượu hoa quế, một lọ mật hoa quế, trọng lượng chắc chắn không hề nhẹ. Chẳng qua lúc này cứ lôi lôi kéo kéo cũng khó coi lắm, nên đành phải nói: “Cảm ơn đồng chí Tiêu nhé.”

Chuyến xe lửa này sẽ đi qua Hà Nam, Lạc Dương, Hồ Nam, Tr**ng S* cùng với thành phố Quảng. Trong xe chật ních người với người, đống vali xếp dọc hành lang, gần như là không có chỗ mà đặt chân, cũng may nhà họ Lâm đã đặt trước cho cô một chỗ giường nằm, không thì lộ trình hơn ba trăm km này cũng không hề dễ chịu chút nào.

Tuy là chỗ giường nằm nhưng mà đường xá xa xôi, toa xe bằng da vô cùng bí bách, ở trong không gian hẹp thời gian dài cảm nhận không hề tốt đẹp chút nào. May là cô có mang theo sách nên có thể tranh thủ đọc sách ôn tập.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 133: Chương 133



Thời gian qua cô quá bận rồi, đầu tiên là từ hôn với Giang Khải, sau đó lại suy xét đám con cháu nhà họ Giang rồi là chuyện giữa cô, mẹ và Tần Tâm Hủy, sau rồi lại là chuyện chuyển nhượng công tác. Hết chuyện này tới chuyện kia làm cho cô không có thời gian với tâm trạng đâu mà học hành.

Cũng may giờ đã trần ai lạc định, cuối cùng cô cũng có thể tiếp tục việc học.

Tiêu Vũ Kỳ nhìn thấy Bạch Du cầm sách vở ra học. Ban đầu còn tưởng cô chỉ coi sách linh tinh gì đó thôi nhưng khi nhận ra cô đang đọc sách giáo khoa trung học phổ thông thì lại thấy lạ.

Cơ mà lạ thì lạ chứ cậu ta cũng không mở miệng hỏi.

Hơn nữa cậu ta còn là kiểu người vô cùng để tâm tới người khác, đầu tiên là cậu ta nhường vị trí lại cho Bạch Du, sau đó là chủ động nhận luôn việc mua cơm lấy nước, giúp Bạch Du rất nhiều việc

Xe lửa đi tới Hà Bắc, Bạch Du nhân lúc xe dừng khoảng hai phút thì chạy tới văn phòng của ga tàu hỏa, hỏi mượn điện thoại của nhân viên đang công tác ở đó. Cũng may, thời đại này, điện thoại chưa có chức năng hiển thị nơi gọi tới nên bà nội không thể nhận biết được cô gọi điện báo bình an từ Hà Bắc hay là Nam Kinh.

Lần này Bạch Du đi xe lửa chậm chứ không phải loại tốc hành, phải qua năm ngày bốn đêm sau thì cuối cùng xe lửa mới tới ga tàu hỏa của thành phố Quảng. Trong nháy mắt bước xuống khỏi xe lửa, Bạch Du cảm tưởng như hai chân không phải của mình nữa vậy.

Ga tàu hỏa của thành phố Quảng khá là to, tuy không có khí phái như ga tàu hỏa ở thủ đô nhưng bên này lại có cảnh, hơn nữa đây còn là nơi duy nhất tổ chức được hội nghị quảng giao đối ngoại. Người đến người đi, lưu lượng khách có thể nói là không hề kém cạnh thủ đô chút nào.

Bạch Du cùng với Tiêu Vũ Kỳ ngây ngốc tại thành phố Quảng cả buổi tối, mau mắn là ngày hôm sau đã bắt được tàu thủy đi tới đảo Quỳnh Châu.

Ngay khi quyết định đi tới đảo Quỳnh Châu, Bạch Du không hề hoảng loạn, khi lên xe lửa, cô cũng không thấy lo lắng.

Nhưng lúc này, khi tàu thủy chậm rãi xuất cảng, cách đất liền ngày càng xa thì tâm tư của cô bắt đầu trở nên luống cuống.

Tiêu Vũ Kỳ thấy sắc mặt cô có vẻ tái nhợt, không khỏi quan tâm: “Đồng chí Bạch, cô sao thế này? Tôi có thuốc chống say này.”

Nói rồi cậu ta mở túi ra tìm thuốc.

Bạch Du vội vàng xua tay: “Không cần đâu, tôi không say tàu.”

Tiêu Vũ Kỳ liếc mắt nhìn mặt cô, vẫn hơi lo lắng: “Nhưng sắc mặt cô không được tốt cho lắm.”

Bạch Du sờ mặt mình theo bản năng: “Chắc do hôm qua không được nghỉ ngơi cho tốt thôi. Tôi vẫn ổn, cảm ơn đồng chí Tiêu. Cảm ơn cậu cả ngày hôm nay đã giúp đỡ tôi trên đường đi như thế.”

Sau đó cô lại nhìn thấy hai tai Tiêu Vũ Kỳ đỏ bừng, giọng cà lăm: “Không, không, không… Đừng cảm ơn, tất cả đều là những gì tôi nên làm thôi mà.”

Nào có cái gì là tất nhiên, tuy Tiêu Vũ Kỳ cũng là vì nể mặt ông Lâm mới chăm sóc cô như thế này nhưng chút phần tình này cô cũng sẽ nghĩ cách mà trả lại.

Đây là lần đầu tiên Bạch Du ngồi tàu thủy, cảm giác vô cùng mới lạ.

Gió biển thổi vào, mang theo mùi vị ẩm ướt. Bạch Du đứng trên boong tàu phóng mắt nhìn ra mặt biển rộng mênh m.ô.n.g vô vờ, bầu trời xanh vạn dặm không thấy mây, đẹp đẽ tới mức không thể dùng từ ngữ để biểu đạt.

TBC

Bạch Du thấy thật may mắn vì mình không bị say tàu, nhìn sang hai nữ thanh niên tri thức vì đi đến nông trường của đảo Quỳnh Châu mà nôn lên nôn xuống tới mức nôn cả mật vàng thì cô chỉ thấy thật là may mắn.

Cuối cùng thuốc say của Tiêu Vũ Kỳ lại đưa cho hai nữ thanh niên tri thức kia, hai nữ thanh niên tri thức kia cảm ơn cậu ta, nhưng lạ là tai của Tiêu Vũ Kỳ không hề đỏ lên.

Bạch Du thấy khá là thú vị, chẳng lẽ tai có hồng hay không còn lựa người nữa hả?
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 134: Chương 134



Hành trình đi từ bến tàu Đại Sa Đầu đến đảo Quỳnh Châu cũng mất chừng khoảng ba mươi tiếng đồng hồ. Bạch Du thưởng thức phong cảnh xong thì quay về chỗ lấy sách vở ra học.

Giờ không cần biết Giang Lâm có chấp nhận cô hay không, chẳng quan tâm đến cùng thì cô sẽ ở bên ai, cô quyết không từ bỏ ý định thi đại học.

Đàn ông có thể sẽ thay lòng đổi dạ, tình yêu có thể sẽ phai màu, chỉ có học hành, có bản lĩnh mới là thứ mãi mãi thuộc về mình mà thôi.

Sau khi cầm lấy sách vở, tâm tư của cô cũng dần trở nên yên bình hơn, chẳng mấy đã vứt hết lắng lo ra sau đầu.

Ba mươi tiếng đồng hồ đối với người bị say tàu mà nói là địa ngục vô tận còn với Bạch Du thì lại quá chóng vánh.

Sau khi tới đảo Quỳnh Châu, cô với Tiêu Vũ Kỳ lại đi một chuyến xem cuối cùng khi không trung hiện rạng mây đỏ thì bọn họ đến cảng căn cứ của hải quân.

t** ch**n đậu ngay ngắn chỉnh tề bên cạnh bến cảng, có tàu đổ bộ, tàu khu trục, tàu phóng lôi tốc độ các loại, còn mẫu mã kích cỡ cụ thể như thế nào thì Bạch Du không phân biệt được.

Căn cứ cảng hải quân được canh gác nghiêm ngặt. Ngay ở cảng đã có lính canh gác tại đó, phụ trách kiểm tra, đặt câu hỏi với từng người muốn bước vào trong.

Tiêu Vũ Kỳ vốn là quan quân tới báo danh hải quân, giấy chứng nhận có đầy đủ cả cộng thêm có cả các huấn luyện viên cùng với bạn bè tới đón tiếp nên chẳng mấy chốc cậu ta đã được cho qua.

Nhưng Bạch Du lại tới đây chơi thôi. Tuy cô có thư giới thiệu nhưng cấp bậc của Giang Lâm khá cao, tính chất công việc lại đặc thù nên cho dù có thư giới thiệu rồi thì cô vẫn bị cản lại, chỉ có đích thân Giang Lâm ra đón thì cô mới có thể bước vào.

“Thưa đồng chí, tôi có thể đảm bảo cho đồng chí Bạch, cô ấy không có vấn đề gì cả.”

Tiêu Vũ Kỳ được cho vào rồi thì cũng không rời đi ngay. Lúc này thấy Bạch Du bị cản lại thì ngay lập tức đứng ra đảm bảo cho cô.

Nhưng lính gác vẫn không cho cô đi như cũ.

Tiêu Vũ Kỳ còn muốn cầu xin thêm nữa nhưng Bạch Du vội cản cậu ta lại: “Không sao đâu đồng chí Tiêu, tôi chờ ở đây một lát là được. Cậu vẫn nên đi vào báo danh trước đi, đừng vì tôi mà ảnh hưởng tới chuyện của mình.”

Rặng mây đỏ như cốc nước bị đánh đổ, toàn bộ không trung như đang nhiễm hồng, đất biển cùng màu giống như một nắm ngọc quý màu cam mịn rải rác trên biển, đẹp đến say lòng.

Tiêu Vũ Kỳ nhìn vào mắt cô, không biết đây là lần thứ bao nhiêu tai cậu ta đỏ bừng lên như thế.

Cảnh này rơi vào tầm nhìn của huấn luyện viên Mạnh cùng với mấy bạn bè đi cùng, mọi người làm mặt quỷ, mở miệng trêu chọc: “Đồng chí Tiêu, vị nữ đồng chí này là người yêu của cậu hả? Sao lại không giới thiệu cho mọi người biết chứ?”

Câu này không chỉ làm cho hai tai Tiêu Vũ Kỳ đỏ bừng mà Bạch Du cũng ngượng ngùng, vội vàng phủ nhận: “Mọi người hiểu lầm rồi, tôi không phải người yêu của đồng chí Tiêu đâu.”

Huấn luyện viên Mạnh có tính cách đĩnh đạc, thi thoảng lại chèn mấy câu chọc cười nên quay qua hỏi: “Hóa ra không phải người yêu của đồng chí tiểu Tiêu hả, vậy đồng chí Bạch là người yêu của ai thế?”

Huấn luyện viên Mạnh không phải muốn đùa giỡn lưu manh, cũng không có ý muốn mạo phạm Bạch Du, chẳng qua căn cứ hải quân nam nhiều hơn nữ, sắp thành hang ổ của cả đám đàn ông, hiếm hoi lắm mới có một đồng chí nữ xinh đẹp như thế này làm cho người là huấn luyện viên như anh ta cũng không thể nào nhịn được mà hỏi thăm hộ đám đàn ông ở đây.

Bạch Du đang tính bảo mình chưa có người yêu, nhưng vừa mới ngẩng đầu đã nhìn thấy bóng hình quen thuộc đi tới đằng này.

Ánh nắng ban chiều không biết đã tắt khi nào, chỉ còn lại chút vệt sáng cuối cùng, vệt sáng kia như ánh kim chiếu lên mặt anh, khóe miệng trở nên nông hơn một chút khiến cho ngũ quan của anh trở nên nhu hòa. Gió chiều mát lạnh thổi bay tóc mai của anh, ánh sáng chiều hắt lên mặt anh tạo thành góc nghiêng có chiều sâu vô cùng đẹp mắt.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 135: Chương 135



Trái tim Bạch Du đập bình bịch như nai con chạy loạn, ngoài miệng lại nói: “Người yêu của tôi, anh ấy…”

Anh ấy?

Huấn luyện viên Mạnh và đám người Tiêu Vũ Kỳ nhìn theo hướng Bạch Du đang nhìn thì thấy dưới bầu trời xanh xám, Giang Lâm đang đi tới chỗ bọn họ.

Mọi người ở đó ai cũng run rẩy: Người yêu của đồng chí Bạch thế mà lại là phó đoàn Giang cơ!

Đám người huấn luyện viên Mạnh sợ đến mức cằm rơi đầy đất.

Đợt trước phó đoàn Giang về lại thủ đô một khoảng thời gian, sau khi quay lại thì trên đảo có tin đồn là phó đoàn Giang không những đã có vợ mà còn có cả con gái rồi cơ!

Cơ mà đa phần mọi người không tin vào tin đồn này.

Dù sao thì chuyện phó đoàn Giang không có người yêu là chuyện người người nhà nhà đều biết, trên có người già hơn tám mươi tuổi, dưới có trẻ nhỏ ba tuổi ai ai cũng biết phó đoàn Giang độc thân.

Cho dù là anh quay về thủ đô gặp vị hôn thê mà gia đình sắp xếp thì cũng chỉ có thể tính là có đối tượng, không thể gọi là vợ được, càng không thể có mấy ngày đã có cả con gái như thế. Vậy nên mọi người cũng chỉ cười chê khi hay tin này.

Các nữ đồng chí chưa kết hôn trên đảo thì lại càng mắng cái người đồn đại kia m.á.u chó đầy đầu, họ cảm thấy cái người này bụng dạ khó lường, lòng mang ý xấu rắp tâm hãm hại phó đoàn Giang. Cơ mà nhìn Bạch Du trước mặt thì niềm tin của họ lại có chút lung lay.

Chẳng lẽ phó đoàn Giang đã có vợ, thậm chí còn có cả con luôn rồi ư?

Nhưng phó đoàn Giang mới về Bắc Kinh được có mười mấy ngày, trừ khoảng thời gian đi xe, hai nhà gặp nhau tổ chức hôn sự các thứ thì cũng còn có hai ngày, chẳng lẽ chỉ với hai ngày này mà phó đoàn Giang làm nhà gái có thai luôn hả?

Không hổ là phó đoàn Giàng, tốc độ này nhanh tới mức hàng không mẫu hạm cũng không sánh bằng.

Mạnh mẽ, quá là mạnh mẽ!

Bạch Du không hề hay biết mọi người đã nghĩ tới đâu đẩu đầu đâu có mười con ngựa cũng không kéo về, sắp coi cô thành vợ của Giang Lâm luôn rồi,

Lúc này tim cô đập nhanh tới mức như sắp nhảy ra khỏi cổ họng luôn vậy.

Trong khi mọi người đang suy nghĩ đủ điều nên chẳng ai để ý Tiêu Vũ Kỳ đứng bên cạnh liếc mắt nhìn Bạch Du, cúi thấp đầu, ánh sáng che khuất mất chút mất mát ánh lên trong ánh mắt của cậu ra.

Chờ tới khi Giang Lâm tiến lại gần, lúc này Bạch Du mới nhìn thấy rõ anh như thế nào.

Lúc này trang phục hải quân vẫn chưa được cải tiến, là kiểu trên trắng dưới xanh lam như bình thường, so với kiểu được cái tiến thành cả bộ màu trắng như bây giờ thì bộ đồ ở thời đại này có vẻ như không được “thời thượng”.

Nhưng bộ trang phục này đặt lên người Giang Lâm lại vô cùng đẹp đẽ, lẫn trong đám người lại trở nên vô cùng nổi vật, làm cho những người xung quanh thành nhân vật phụ, ảm đạm không còn ánh sáng.

Gió chiều thổi tới ngày càng mát mẻ, Giang Lâm hình như chú ý tới ánh mắt của cô, hơi nghiêng đầu nhìn cô.

Bốn mắt nhìn nhau, trái tim của Bạch Du lại hẫng nửa nhịp.

TBC

Ngay sau đó cô ngay lập tức cúi đầu, móng tay của ngón trỏ in sâu vào trong phần thịt bàn tay.

Có vẻ như ánh mắt của Giang Lâm có đảo qua nhìn tay cô nhưng chẳng mấy đã chuyển tầm mắt sang chỗ khác, biểu cảm vô cùng nhẹ nhàng, nhìn không ra cảm xúc.

Anh đi đến trước mặt người lính gác, đưa giấy chứng nhận tương quan cho lính gác. Tất nhiên lính gác biết được Giang Lâm là phó đoàn trưởng, chỉ là vẫn làm theo quy tắc mà kiểm tra xét duyệt không hề cẩu thả chút nào cả, sau khi xác định chắc chắn thì mới cho đi.

Giang Lâm bước chân đi tới chỗ Bạch Du – người vẫn đang cúi đầu nhìn sàn nhà, nhỏ giọng nói: “Đi thôi.”

Bạch Du đi từ thủ đô chạy tới đảo Quỳnh Châu ngàn dặm xa xôi, hoàn toàn dựa vào chút dũng cảm duy nhất trong bản thân. Nhưng dũng khí này của cô trong mắt Giang Lâm lại giống như mồi lửa đốt cho khinh khí cầu vật, nháy mắt nhụt chí nghẹn thành một cục.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 136: Chương 136



Lúc này Bạch Du chỉ hận mình không phải là một con rùa đen, chui ngược vào trong mai ra vẻ không biết cái gì hết.

Giang Lâm thấy cô không chịu nhúc nhích, ánh mắt liếc qua nhìn vali không hề nhỏ của cô thì thẳng thắn duỗi tay, nói: “Đưa vali cho tôi.”

Giọng nói chân thật đáng tin.

Thật ra Bạch Du muốn tự làm, cô đang tính tránh đi nhưng mà không chờ Bạch Du không kịp từ chối thì vali đã đổi chủ.

“Theo kịp.”

Giang Lâm liếc mắt nhìn cô, cầm theo vali đi tới bên chỗ nhà khách.

Mọi người đều đã đi tới đảo Quỳnh Châu, hiện tại bảo hối hận thì lại buồn cười, làm ra vẻ. Trong lòng Bạch Du thầm than, không hề rối rắm tới việc này.

Cô quay đầu nhìn về phía Tiêu Vũ Kỳ: “Đồng chí Tiêu, một lần nữa, cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi cả đoạn đường. Tôi đi trước nha.”

Tiêu Vũ Kỳ lúng ta lúng túng: “Vâng, vâng.”

Bạch Du gật đầu với cậu ta, sau đó quay đầu đuổi kịp bước chân của Giang Lâm.

Giang Lâm đang chờ cô ở đằng trước không xa lắm, chờ cô đi tới thì không dấu vết gì mà cố tình đi sau cô một bước.

Thân hình cao gầy kia cứ thế che mất tầm mắt nhìn đằng sau.

Bạch Du không biết ý đồ của anh là gì, cô chỉ thấy anh cứ đi sau mình như thế này làm cho cô có cảm giác không được an toàn cho lắm, cảm thấy ánh mắt của anh tập trung lên người mình làm cho cô thấy không được tự nhiên nên cô lại càng muốn đi đằng sau hơn.

Nhưng cho dù cô có cố tình đi chậm như thế nào thì Giang Lâm vẫn có thể chậm rãi tạo một khoảng cách đằng sau cô.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, xung quanh đen thùi lùi, thi thoảng vài chỗ có thể nhìn thấy ánh sáng, chỉ có đám côn trùng cứ kêu mãi không biết mệt mỏi.

Hai người họ không nói chuyện, chỉ cắm mặt đi đường.

Cuối cùng vẫn là Bạch Du phá tan bầu không khí im lặng hiện tại.

Cô dừng bước, quay người nhìn về phía anh. Nhưng vì chỗ cô đứng quá cao, nhìn từ góc độ này thì vừa hay có thể nhìn thấy được đường xương cằm hoàn mỹ của anh: “Giờ chúng ta đi đâu đây?”

Giang Lâm hạ mi mắt, nhìn cô nói: “Đến nhà khách, đi theo tôi.”

Nói rồi lướt qua cô, anh lại đi trước dẫn đường.

Bạch Du cảm thấy anh có gì đó thật là khó hiểu.

Vừa nãy anh bảo đi theo anh, đi được mấy bước êm đẹp thì lại đi sau cô, làm cô – người tới căn cứ lần đầu tiên đi trước dẫn đường, giờ lại quay qua bảo đi theo anh?

Nhưng lần này Giang Lâm lại không làm ra chuyện gì kỳ lạ, cho tận tới khi đi tới nhà khách thì anh vẫn đi trước dẫn đường.

Nhà khách của căn cứ không lớn, chỉ có hai tầng được tự xây dựng, mặt tường loang lổ xưa cũ, nhìn qua đã biết được mấy năm rồi.

Bên trong nhà khách có một cô gái khoảng chừng hai mươi mấy tuổi ngồi bên trong, vừa thấy Giang Lâm bước vào thì hai mắt sáng bừng, có khi còn sáng hơn cả ánh sao ngoài kia: “Phó đoàn Giang, sao anh lại qua đây thế này?”

Thần sắc Giang Lâm nhàn nhạt cất giọng hỏi: “Ở đây còn phòng không?”

Phùng Chiêu Đệ lấy sổ đăng ký ra để kiểm tra rồi lắc đầu nói: “Không còn phòng đâu ạ, đều đã có người ở hết rồi…”

Cô ấy vừa dứt lời, chẳng chờ cô kịp hỏi Giang Lâm tại sao lại tới nhà khách hỏi còn phòng không thì thấy ngoài cửa xuất hiện một cô gái cao gầy yểu điệu.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống mái hiên, nhẹ nhàng như mặt nước chiếu lên gương mặt cô, ánh lên lông mi như hai cây quạt nhỏ. Đôi mắt màu nâu trà lộ ra ánh sáng dịu nhẹ, ma ng tới cảm giác nhẹ nhàng khó nói, làm cho người ta không nhịn được mà đắm chìm vào đó.

Người phụ nữ này quá xinh đẹp!

Mắt của Phùng Chiêu Đệ mở to, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Bạch Du, quên luôn lời muốn nói.

Bạch Du vừa đi tới nhà khách thấy nhân viên phục vụ nhà khách cứ nhìn mình chằm chằm, có thể nói là nhìn không chớp mắt.

Chẳng qua Bạch Du không cảm nhận được cô gái này có ác ý gì với mình, thế là nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 137: Chương 137



Đột nhiên phần n.g.ự.c Phùng Chiêu Đệ hơi nhói lên, như có ai cầm búa đập vào vậy. Lòng mềm nhũn, hai chân cũng mềm nhũn.

Giang Lâm di chuyển bước chân, không nghiêng không lệch mà cản tầm nhìn của Phùng Chiêu Đệ, sau đó quay qua nói với Bạch Du: “Đi thôi, ở đây không còn phòng nữa.”

Bạch Du ngẩn ra: “Thế… Giờ tôi ở đâu?”

Giang Lâm nhìn cô nói: “Ở chỗ của tôi.”

Bạch Du: “!”

Bạch Du suýt chút nữa là sặc nước miếng của chính mình.

Tuy rằng cô tới đây cốt để hỏi anh có muốn yêu đương với mình không, nhưng giờ lại chung phòng như thế này.

Cái này… Có phải nhanh quá không vậy?

Chẳng qua giờ đang ở bên ngoài, sau lưng anh cũng còn có người khác nên cô ngại không muốn hỏi thêm, đành quay người đi ra khỏi nhà khách.

Giang Lâm nhìn cô chạy như trối c.h.ế.t thì khẽ cười rồi bước đi theo cô ra ngoài.

Chờ bóng dáng của hai người biến mất khỏi bên ngoài nhà khách, Phùng Chiêu Đệ mới hậu tri hậu giác phục hồi tinh thần khỏi sự hoảng hốt mới nhận thấy.

Á á á á á, ban nãy đồng chí nữ xinh đẹp kia cười với cô ấy kìa, cô cười lên trông xinh ghê. Cô ấy lớn từng này rồi mà chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp như thế này.

Cô là tiên nữ hả? Không thì tại sao cười lên lại xinh đẹp như thế?

Phó đoàn Giang đáng ghét ghê, mắc cái gì lại cao lớn như thế. Vừa rồi anh đứng ngay đó vừa hay chắn tầm mắt của cô ấy làm cho cô ấy mất mấy giây được nhìn thấy tiên nữ xinh đẹp rồi.

Cơ mà khoan đã… Hình như có gì đó không đúng.

Á á á á á mới nãy phó đoàn Giang nói cái gì cơ? Anh bảo đồng chí nữ xinh đẹp kia ở chỗ của anh đúng không!

Ôi cha mẹ tôi ơi, phó đoàn Giang không gần nữ sắc thế mà lại chủ động bảo đồng chí nữ đến ký túc xá của anh ở tạm hả? Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra luôn á!

Đây chính là tin tức siêu to đó, cô ấy phải mau tìm người để loan tin mới được.

Bạch Du cũng không biết cuộc đối thoại của cô với Giang Lâm đã bị nhân viên phục vụ nhà khách tạo thành giai thoại gì, cô lại càng không biết sau đó cô đã mang tới cho căn cứ này bao nhiêu chấn động, cô đi theo Giang Lâm đi tới chỗ mà anh ở.

Có thể là vì trời tối, cũng có thể vì lúc này là thời gian ăn cơm, cả quãng đường hai người họ đi mà không gặp được người nào cả.

Giang Lâm đẩy cửa bằng gỗ của ký túc xá: “Đêm nay cô ở tạm đây đi, tôi ngủ ở bên cạnh.”

Bạch Du ngẩn ra, hỏi ngược lại theo bản năng: “Anh không ở đây á?”

Lời vừa rời ra khỏi miệng, cô đã hối hận tới mức muốn cắn luôn vào lưỡi mình rồi.

Đôi mắt đào hoa của Giang Lâm nhìn cô: “Cô muốn tôi ở đây hả?”

Bạch Du vội vàng lắc đầu như trống bỏi: “Tôi không có, tôi nói linh tinh thôi, thuận miệng hỏi thôi ấy mà.”

Giang Lâm liếc mắt nhìn lên gương mặt nóng ran của cô, không tiếp tục đề tài này: “Cô có không thích ăn cái gì không? Để tôi đi múc cơm cho cô nhé.”

Bạch Du thầm thở phào trong lòng: “Tôi không kiêng cái gì cả, gì tôi cũng ăn.”

Nói hết lời, cô lại muốn cắn lưỡi mình tiếp.

Cô nói thế khác gì tự nhận mình khác gì cái thùng cơm không, cái gì cũng ăn được.

Tại sao cứ đứng trước mặt anh là cô như mất não thế nhỉ, láo nháo khiến người ta chê cười luôn ấy?

May mắn là Giang Lâm hình như cũng không phát hiện ra trạng thái túng quẫn của cô, anh nói: “Cô cứ nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi quay lại.”

Chờ Giang Lâm đi rồi, Bạch Du đi tới trước cửa phòng tắm, chải chuốt mái tóc rối bù của mình rồi mới có thời gian và tâm trạng đi quanh đánh giá nơi anh ở.

Tuy nói là ký túc xá nhưng phòng này lại có WC độc lập. So với những căn phòng cô nhìn thấy ở các chiến hữu của anh thì căn phòng này rộng về bề ngang, phòng nhìn qua không tính là to nhưng một người ở là quá rộng rồi.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 138: Chương 138



Phong cách trong nhà hoàn toàn phù hợp với ấn tượng mà Giang Lâm tạo ra cho người ta, gọn gàng dứt khoát, đồng thời lạnh như băng. Trong phòng ngoại trừ những vật phẩm cần thiết thì không còn gì khác.

Bạch Du đứng trước cửa phòng ngủ, nhìn ra cửa lớn. Sau khi xác định chắc hẳn Giang Lâm sẽ không quay về nhanh như thế thì mới đẩy cửa bước vào.

Diện tích của phòng ngủ khá là nhỏ, liếc mắt là có thể bao quát hết cả phòng. Bên trong chỉ có đúng một cái giường gỗ, một cái bàn tròn cùng với một chiếc ghế lùn.

Chiếc chăn màu xanh lục đậm được gấp vô cùng chỉnh tề, hoàn toàn không nhìn thấy được một nếp nhăn. Tuy rằng cô không phải người lôi thôi, nhưng không thể nào so được với Giang Lâm.

Nhưng cô thấy việc này hơi phiền. Chăn gấp cho đẹp thế nào đến tối chẳng phải cũng tung ra mà đắp hay sao.

Bạch Du dỗ dành chính mình.

Trên bàn có mấy quyển sách nào là “Lịch sử phát triển xã hội”, “Lý luận thực tiễn”, “Làm sao để luyện được sắt thép”, cùng với mấy quyển sách quân sư kỹ thuật.

Ngay khi Bạch Du chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên liếc mắt nhìn thấy trong đống sách đặt trên mặt bàn có một bưu kiện, mà phong thư bên ngoài lại viết tên của cô.

Thật ra lần trước đi gửi bưu kiện xong, cô đã chờ mong Giang Lâm sẽ hồi âm mình, chẳng qua cô chờ mòn chờ mỏi cũng không nhìn thấy hồi âm của Giang Lâm.

Lúc này nhìn thấy bưu kiện của mình thì theo bản năng, cô cầm nó lên, mở ra nhìn xem.

Sau đó cô ngẩn ngơ hết cả mình.

Cô có hơi không tin được vào hai mắt của mình, duỗi tay lên xoa mắt nhìn lại, bên trong vẫn viết: “Anh Giang Lâm, anh đúng là người thích c** đ* nha.”

Thích! Cởi! Đồ!

Bạch Du nhìn chằm chằm vào ba chữ này, chỉ thấy sét đánh giữa trời quang.

Bảo sao Giang Lâm mãi mà không chịu hồi âm cho cô. Cô mà nhận được bưu kiện có nội dung như thế này thì cũng không biết nên hồi âm như thế nào cho phải.

Cô chỉ nhớ hôm đó nhân viên của cục bưu chính vội vàng tan tầm cho nên đánh văn bản xong cũng không nhắn cô xác nhận lại. Lúc đó cô lại thấy mình cứ do dự mãi như thế mới làm cho người ta mãi không được tan làm nên cũng không tiện mở miệng. Hơn nữa cô thấy có mấy chữ mà thôi nên chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì cả.

Nhưng giờ nhìn ba chữ “Thích c** đ*” này thì cô khóc không ra nước mắt.

Giờ không biết Giang Lâm nghĩ về cô như thế nào nữa?

Thật sự là xấu hổ muốn xỉu!

Mười phút sau, Giang Lâm đã quay lại, tay cầm túi lớn túi nhỏ, không hề ít món.

Anh đặt hộp cơm bằng nhôm lên mặt bàn: “Nhân lúc còn nóng mà ăn đi.”

Nói rồi anh đặt túi khác lên bàn, lấy khăn lông, bàn chải đánh răng cùng với xà phòng các thứ ra khỏi túi.

Bạch Du có tật giật mình không dám đối diện với anh: “Thật ra… Tôi có mang mấy cái này mà.”

Giang Lâm: “Không sao, không dùng thì cứ để gọn sang một bên là được.”

Bạch Du gật đầu. Cô rất muốn giải thích với anh chuyện bưu kiện kia nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

Trong lúc nhất thời, không khí có hơi kỳ lạ.

Giang Lâm liếc mắt nhìn cô, mở nắp hộp cơm bằng nhôm kia rồi đẩy nó tới trước mặt cô, nói: “Cô ăn đi.”

Lúc này tâm tư của Bạch Du đã bị cuốn đi theo mùi thơm nức mũi của đồ ăn trong hộp cơm. Cô nuốt nước miếng nói: “Ơ thế anh Giang Lâm thì sao ạ? Anh ăn chưa ạ?”

Giang Lâm gật đầu nói: “Tôi ăn rồi.”

Nghe anh nói thế Bạch Du cũng không khách khí nữa mở nắp hộp cơm ra. Bên trong là thịt kho tàu và dưa muối. Lớp bên trên là thịt kho bóng loáng, bên dưới là dưa muối thơm ngon. Mùi hương cứ thế xông thẳng vào mũi: “Thơm quá đi.”

Nói rồi cô há miệng ăn ngay một miếng thịt kho và dưa muối. Mùi thơm thoáng chốc ngập tràn trong khoang miệng. Thịt kho đã được hầm mềm, vào miệng là tan ra. Dưa muối đã được muối đến độ, ăn rất ngon, cực hợp ăn với cơm.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 139: Chương 139



Cô ăn được hai miếng thì phát hiện bên dưới dưa muối lại còn có cả trứng gà, trứng gà màu vàng cam trông vô cùng mê người.

Hơn nữa, căn cứ hải quân làm đồ ăn vô cùng ngon miệng. So với đống rau xào bán trên xe lửa thì quả thực là vô cùng ngon miệng.

Bạch Du ăn sạch đồ ăn trong hộp cơm nhôm kia, lại còn phát ra tiếng ợ hơi nho nhỏ, cái bụng nhỏ hơi nhô lên vì được ăn no của cô nhô lên thì cô mới muộn màng nhận ra… Cô đã ăn quá nhiều.

Lúc này cô mới hậu tri hậu giác nhớ ra là Giang Lâm ở ngay trước mặt mình, mà cô lại ăn sạch đồ ăn như thế này. Nghĩ tới đây, gương mặt cô bắt đầu đỏ bừng cả lên.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô vẫn quyết định mất bò mới lo làm chuồng: “Thật ra thì… Bình thường tôi không ăn nhiều tới thế đâu.”

Cuối cùng đôi mắt vô cùng nghiêm túc của Giang Lâm cũng lộ ra ý cười: “Không sao đâu, ăn được là có phúc.”

Bạch Du: “…”

May là Giang Lâm không tiếp tục chủ đề này: “Tôi vào kia thay ga trải giường, cô cứ uống nước dần cho tiêu cơm đi.”

Bạch Du ngoan ngoãn gật đầu, nhìn anh đi vào trong phòng ngủ, trong lòng vẫn thầm nhủ không biết nên mở miệng như thế nào.

Nên nói thẳng hay là nên uyển chuyển một chút?

Hay là chờ anh chủ động hỏi tới?

Nếu xét theo hiệu suất thì chắc chắn đi thẳng vào vấn đề là tốt nhất. Dao sắc chặt đay rối, sống hay c.h.ế.t chỉ cần một nhát là giải quyết xong nhưng mà nếu trước tiếp qua thì cô sợ sẽ làm cho anh sợ, mà nếu uyển chuyển thì cô lại lo đi lòng và lòng vòng lãng phí thời gian.

Đúng lúc này, Giang Lâm lại bước ra từ phòng ngủ: “Đi cả chặng đường dài tới đây chắc cô cũng mệt rồi, cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi đi đây.”

Bạch Du ngơ ngẩn.

Chưa gì đã đi rồi?

Chẳng lẽ anh không muốn cô tại sao cô lại bất chấp ngàn dặm xa xôi đi từ thủ đô tới đảo Quỳnh Châu hay sao?

Chẳng lẽ anh chưa nghe nói chuyện cô với Giang Khải đã hủy bỏ hôn ước rồi sao?

Vốn dĩ cô còn thấp thỏm bất an chỉ sợ khi anh hỏi đến thì mình lại không có dũng khí hỏi anh có muốn làm người yêu của mình không. Kết quả cô lo lắng vô ích vì người ta còn chẳng thèm hỏi tới cơ!

Bạch Du thấy Giang Lâm sắp đi tới nơi, theo bản năng mà cất lời: “À…”

Giang Lâm quay người, nhìn cô hỏi: “Cô gọi tôi à? Có chuyện gì không?”

TBC

Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, dũng khí mới trỗi dậy của Bạch Du lại lần nữa xìu xuống: “Không, không có chuyện gì đâu.”

Giang Lâm: “Ừm, thế cô nghỉ đi.”

Nói rồi anh đi ra ngoài, còn tiện tay đóng luôn cửa lại.

Bạch Du nhìn cửa phòng đã đóng chặt không nhịn được mà muốn tự cốc cho bản thân một cái. Cô thở dài tự nhủ: “Sao mình không thể dày mặt lên chút nhỉ?”

Ánh trăng m.ô.n.g lung chiếu lên đại địa.

Giang Lâm bước ra ngoài, đứng bên ngoài hồi lâu, sau khi chắc chắn cửa sẽ không mở ra thì mới quay người rời đi.

***

Giang Lâm quay lại nhà ăn.

Đầu bếp trưởng trong nhà ăn – Đầu bếp Diêu nhìn thấy anh quay lại thì vội bảo vệ thịt kho tàu dưa muối của mình, hai bên mày nhếch lên: “Phó đoàn Giang lại tới đây cướp tiếp hả?”

Hôm nay nhà sư trưởng Lưu có khách nên có nhờ ông ấy làm chút đồ ăn. Trong đó có món thịt kho tàu dưa muối là món sở trường của ông ấy, mà dưa muối do ủy viên chính trị Tôn mang tới có thể nói là vô cùng ngon, làm món thịt kho tàu dưa muối này thơm tới mức bản thân ông ấy cũng suýt không nhịn được mà ch** n**c miếng.

Vì cảm ơn sự hỗ trợ từ ông ấy, sư trưởng Lưu đã tặng cho ông ấy chút dưa muối, thế là ông ấy nhân cơ hội làm món này, ai ngờ còn chưa kịp nếm được miếng nào đã bị phó đoàn Giang nhanh nhảu giật mất hơn nửa, đúng là đau c.h.ế.t ông ấy luôn.

Khó khăn lắm nhà ăn mới thư thư việc, ông ấy mới ngồi xuống toan nhấm nháp thịt kho tàu dưa muối thì lại nhìn thấy phó đoàn Giang đi tới đây. Ông ấy có thể không gấp gáp được hay sao?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back