Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 100: Chương 100



Nói tới đây, bà ta khựng lại: “Chuyện sau đó thì con cũng biết rồi, ông ngoại và bà ngoại con đột nhiên qua đời khiến mẹ đau lòng tới mức không muốn sống, nhưng mẹ lại phải vờ như không có việc gì để an ủi cậu con, mà lúc này có thể lại có phản ứng do mang thai, nôn mửa buồn nôn, mất ngủ phù người, lúc nào cũng khó chịu không chịu nổi, mẹ mệt tới mức kiệt sự, vì vậy mới dần oán con, cảm thấy con tới không đúng lúc…”

Bà Bạch vẫn không hiểu được vì sao con dâu cả lại không thương con của mình, bây giờ thấy bà ta nói vậy, bà không khỏi mắng bà ta: “Là do tâm trạng của cô không tốt nên mới khiến cơ thể không thoải mái, cô không thương con phải chịu khổ cùng cô mà lại đi trách con, cô có đầu óc không vậy?”

Tần Chính Nhân gật đầu: “Mẹ mắng đúng, là con nghĩ sai, con không nên vì áp lực của mình mà tức giận với con gái, Du Du, mẹ xin lỗi con, con có thể tha thứ cho mẹ được không?”

Bạch Du nhìn mẹ mình, cô muốn nhìn ra chút gì đó từ trên mặt mẹ.

Đáng tiếc cô thất bại rồi, mẹ cô có năng lực như vậy đó, nếu bà ta có suy nghĩ với ai thì bà ta có thể khiến người ta vui sướng, cho dù là ai cũng không thể biết bà ta có thật lòng không.

Giống như bây giờ, cô không thể đoán ra lời nói vừa rồi của mẹ mình có mấy phần thật lòng, mấy phần là giả.

Nhưng mà thật cũng được, mà giả cũng được, cô cảm thấy không cần thiết.

TBC

Cô không cần viên kẹo kia, cũng như cô không cần sự yêu thương của mẹ nữa.

Thấy Bạch Du không lên tiếng, Tần Chính Nhân vẫn không tức giận, bà ta dịu dàng nhìn cô và nói: “Mẹ biết tổn thương trong quá khứ không thể được xoa dịu bằng vài lời xin lỗi được, là mẹ không tốt, sau này mẹ sẽ cố gắng bù đắp cho con.”

Bạch Du từ chối cho ý kiến.

Cô quả thực không thích mẹ mình, nhưng cô sẽ không can dự vào cuộc hôn nhân giữa mẹ và cha cô.

Nếu có một ngày cha muốn ly hôn, vậy đó cũng chính là quyết định của chính cha cô.

Bởi vì mẹ cô trở về, cuộc bình chọn cháu trai nhà họ Giang cứ vậy mà kết thúc.

Nhưng mà Bạch Du đoán mẹ đột nhiên trở về chắc chắn có liên quan tới Tần Tâm Hủy.

Bạch Du đoán không sai, lần này Tần Chính Nhân trở về quả thực là bởi vì Tần Tâm Hủy.

Vốn dĩ bà ta định nhờ cấp trên của Bạch Phi Bằng, ủy viên chính trị Vương khuyên nhủ, sau đó bà ta lại khóc lóc kể lể mình đã chăm sóc người nhà, chịu ấm ức như thế nào. Đến lúc đó, Bạch Phi Bằng phải tự tới đón bà ta về khu nhà, hơn nữa sẽ ép đón cả Tần Tâm Hủy về. Nếu ông không chịu cho Tần Tâm Hủy về, vậy bà ta sẽ nhân lúc đó đưa ra một kế hoạch khác, đó chính là mua một căn nhà làm đồ cưới cho Tần Tâm Hủy để bồi thường.

Với tính cách của Bạch Phi Bằng, chắc chắn ông sẽ chọn vế sau.

Ai ngờ vậy mà Tần Tâm Hủy lại bị sa thải, hơn nữa còn vì yêu đương với Giang Khải, thậm chí còn bị người ta chụp ảnh lại.

Đúng là đồng đội heo mà!

Tức c.h.ế.t bà ta rồi!

Bởi vì chuyện này, bà ta không thể không thay đổi kế hoạch, đành phải mặt dày tự quay về nhà, lại còn phải mất mặt xin lỗi con nhóc c.h.ế.t tiệt Bạch Du kia.

Còn những chuyện khác thì chỉ có thể đi một bước tính một bước.

***

Với chuyện Tần Chính Nhân chuyển về, ngoài trừ Thái Vọng Xuân thăm dò với vẻ mặt tò mò, còn những người khác không nói gì, suy cho cùng bà ta không ly hôn với Bạch Phi Bằng, trở về cũng là chuyện bình thường.

Ngày hôm sau, Bạch Du vừa đạp xe đi khỏi khu nhà không xa thì lại bị một người phụ nữ cản lại.

Cô thắng gấp, khi vừa định mắng thì lại nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Chính là người phụ nữ kéo theo con gái nhảy sông lần trước.

Trên mặt cô ấy vẫn còn vết bầm tím và vết thương, chỉ là so với hai lần trước, hiển nhiên đã tốt hơn nhiều rồi.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 101: Chương 101



Miêu Ái Vân run rẩy nhìn Bạch Du: “Đồng chí Bạch, tôi có chuyện muốn làm, không biết cô có hứng thú không?”

Nếu là người khác, chắc chắn Bạch Du sẽ không thèm để ý.

Nhưng khi đối mặt với đôi mắt tràn ngập sự bi thương và mong đợi của Miêu Ái Vân, Bạch Du khẽ gật đầu.

TBC

Cô xuống xe rồi dắt tới một con hẻm hẻo lánh.

Miêu Ái Vân cầm chặt chiếc túi trên người, tay còn lại kéo con gái đang hoảng sợ, cô ấy căng thẳng đi theo Bạch Du.

Khi đi đến con hẻm nhỏ, Miêu Ái Vân như một con chim sợ cành cong, cô ấy nhìn ngó khắp nơi, mãi cho đến khi chắc chắn ở đây không có ai, cô ấy mới lấy một thứ ở trong túi ra.

Bạch Du tập trung nhìn, đôi mắt cô lập tức trở nên sáng rực.

Đó là một chiếc ấm tử sa.

Tạo hình của chiếc ấm tử sa này rất độc đáo, thân ấm đơn giản nhưng rất tinh tế, màu ấm dịu mà đậm, khi ánh nắng chiếu vào thân ấm màu tím sẽ có ánh đỏ ẩn hiện, toàn bộ chiếc ấm tử sa trông tròn trịa nhưng rất uy nghiêm, vô cùng đẹp.

Bạch Du lập tức bị hấp dẫn.

Mặc dù cô không quá am hiểu về đồ cổ, nhưng sau cải cách, Lâu Tú Anh lại rất đam mê với việc sưu tầm đồ cổ, vì vậy cô đi theo cũng học được rất nhiều điều.

Đồ vật được Miêu Ái Vân giữ bên người chắc chắn không phải là thứ tầm thường, tuy bây giờ xuất hiện có lẽ không được bao nhiêu tiền nhưng nếu chờ mười mấy, hai mươi mấy năm nữa, nó tuyệt đối có thể bán được mấy trăm vạn.

Miêu Ái Vân thấy Bạch Du bình tĩnh nhìn chiếc ấm tử sa, cô ấy lập tức đặt chiếc ấm tử sa vào trong tay Bạch Du: “Đồng chí Bạch, cô cầm nhìn kỹ đi, nếu thích, cô tuỳ tiện cho tôi ít tiền là được rồi.”

Cầm chiếc ấm tử sa ở trong tay, cô càng có thể cảm nhận được độ nặng của chiếc ấm.

Bạch Du yêu thích không nỡ rời tay, nhưng trên đời này nào có bữa cơm miễn phí: “Cô cũng biết thứ này là đồ cổ sao?”

Miêu Ái Vân gật đầu: “Tôi biết, đây là thứ ở nhà chồng cũ của tôi… Đúng rồi, tôi đã ly hôn với người đàn ông c.h.ế.t tiệt kia rồi, lần trước tôi định dẫn con đi c.h.ế.t nhưng sau khi gặp được cô, tôi mới biết thì ra vẫn còn có thể sống như thế.”

“Sau này, tôi làm theo cách cô nói, cầm một con d.a.o chuẩn bị đồng quy vu tận với bọn họ, quả nhiên bọn họ đã sợ hãi, vì vậy đồng ý ly hôn với tôi, cũng đồng ý cho tôi dẫn con gái đi. Chỉ là bọn họ không bằng lòng cho tôi một đồng nào nên tôi đã mang thứ đáng giá nhất trong nhà bọn họ đi.”

“Nhưng mà cô đừng lo lắng, bọn họ không biết đâu, đây là thứ mà con của bà nội Thái để lại, khi còn sống, bà nội Thái là một tiểu thư nhà giàu có, nhưng sau khi mất thì chỉ để lại một chiếc ấm tử sa này. Khi bà ấy nằm liệt trên giường đều là một mình tôi chăm sóc bà ấy, trước khi đi, bà ấy đã giao chiếc ấm tử sa này cho tôi, bảo tôi giữ lại để phòng thân.”

Bạch Du: “Vậy vì sao cô lại muốn bán nó đi?”

Miêu Ái Vân: “Mặc dù tôi đã ly hôn với người đàn ông c.h.ế.t tiệt kia rồi, nhưng với tính cách của nhà anh ta, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hai mẹ con chúng tôi, vì vậy tôi đã liên lạc với một họ hàng ở bên thành phố Quảng và chuẩn bị tới nương nhờ họ, nhưng tôi lại không có tiền, vì vậy mới muốn lấy thứ này ra đổi ít tiền với cô.”

Bạch Du suy nghĩ một hồi: “Nếu cô đã biết thứ này đáng tiền, vậy giữ lại sau này có thể bán được cái giá tốt hơn, bây giờ cô bán cho tôi, tôi sẽ không thể ra cái giá quá cao.”

Miêu Ái Vân lắc đầu: “Cho dù có đáng tiền thì cũng phải có mạng mới hưởng thụ được, huống chi nếu tôi giữ thứ này, tôi cũng không thể bảo vệ được.”

Bạch Du khựng lại: “Tôi có thể mua, nhưng sau này nếu cô hối hận, tôi sẽ không trả lại, vì vậy cô phải suy nghĩ thật kỹ.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 102: Chương 102



Miêu Ái Vân: “Mặc dù tôi không được học hành nhưng tôi biết làm người nhất định phải giữ chữ tín, huống chi đồng chí Bạch còn là ân nhân cứu mạng của hai mẹ con chúng tôi, sao sau này tôi có thể đổi ý được chứ. Nếu đồng chí Bạch lo lắng thì tôi có thể thề độc, nếu Miêu Ái Vân tôi…”

Bạch Du ngắt lời cô ấy: “Cô không cần thề, tôi chỉ nhắc nhở cô hãy suy nghĩ thật kỹ, nếu cô đã hiểu rõ, vậy tôi sẽ mua cái ấm tử sa này, tôi trả cho cô… Một trăm đồng, cô cảm thấy thế nào?”

Miêu Ái Vân nghe thấy con số này, cô ấy há miệng to đến mức có thể nhét một quả trứng gà vào, một hồi lâu sau, cô ấy mới lên tiếng: “Cảm ơn đồng chí Bạch, cảm ơn cô!”

Đời này, cô ấy chưa từng nhìn thấy một trăm đồng.

Trước kia, cô ấy có thể bán hàng được hai ba mươi đồng là rất nhiều rồi, không ngờ đồng chí Bạch lại trả nhiều như vậy.

Nghĩ đến đây, đôi mắt của Miêu Ái Vân lập tức đỏ hoe.

Cô ấy biết chắc chắn đồng chí Bạch đồng tình với hai mẹ con cô ấy nên mới trả nhiều như vậy, sau này có cơ hội, cô ấy nhất định sẽ báo đáp đồng chí Bạch!

Sau khi quyết định giá cả, Bạch Du về nhà lấy tiền tới, rồi lại về nhà thêm lần nữa để đặt chiếc ấm tử sa vào trong phòng mình, sau đó mới đến đơn vị làm việc.

Bạch Du không ngờ mình còn có thể gặp được một chuyện tốt như vậy, sự háo hức này của cô kéo dài tới tận giữa buổi trưa.

Đến lúc nghỉ trưa, Giang Vũ đột nhiên xuất hiện ở trong đơn vị.

Mặc dù Giang Vũ không đẹp trai khí chất như Giang Khải nhưng cũng là rồng phượng giữa loài người, dáng người cao gầy, mày kiếm, đôi mắt như sao sáng, anh ta đứng gần cổng lập tức thu hút vô số ánh mắt.

Đời trước, Giang Vũ là người đầu tiên từ bỏ chính trị của nhà họ Giang và dấn thân vào ngành kinh doanh, dựa vào tầm nhìn và bối cảnh của nhà họ Giang, anh ta đã kiếm bộn tiền từ ngành bất động sản và khoa học kỹ thuật. Trước khi cô bị bệnh và ra đi, công ty của Giang Vũ đã thành công lọt vào danh sách 500 xí nghiệp hàng đầu thế giới.

Đời trước, Giang Vũ từng có một cuộc hôn nhân ngắn ngủi với một nữ doanh nhân tên là Trần Doanh, hai người là trai tài gái sắc, khi yêu đương có thể nói là rất nồng nhiệt. Không biết Giang Vũ làm được một chiếc xe tải hoa hồng từ đâu, anh ta dùng nó để cầu hôn nhà gái, nhà gái cảm động tới nỗi bật khóc, màn cầu hôn lãng mạn này còn được đăng lên báo chí và trở thành câu chuyện được ca tụng trong thời gian dài, nhưng cuộc hôn nhân này chỉ kéo dài đúng nửa năm ngắn ngủi, hai người nhanh chóng ly hôn.

Đời trước, cô còn bị phái đi thuyết phục đương sự, cô còn nhớ rõ khi ấy, Trần Doanh nói với cô bằng giọng điệu c.h.ế.t tâm: “Các cô không cần thuyết phục tôi, người muốn ly hôn không phải là tôi, mà là Giang Vũ! Trước khi các cô tới, tôi đã cầu xin anh ta rất nhiều lần rồi nhưng anh ta vẫn khăng khăng muốn ly hôn, không vượt quá giới hạn, không có ai thật sự có lỗi với ai. Anh ta chỉ nói là hai người không còn phù hợp nữa, Giang Vũ lý trí tới mức đáng sợ, khi yêu anh ta có thể cho cô cả tính mạng của mình nhưng chỉ khi anh ta cảm thấy cô không còn phù hợp nữa, anh ta sẽ tuyệt tình hơn bất cứ ai.”

Cô trở về báo cáo cuộc khuyên nhủ thất bại, mãi cho tới khi hai người ly hôn, cô vẫn không thể hiểu được rốt cuộc hai người họ có điểm nào không hợp nhau.

Sau này, sự nghiệp của Giang Vũ có thành tựu rồi, anh ta trở thành doanh nhân có triển vọng trẻ tuổi nhất nước, bên cạnh cũng không thiếu phụ nữ ưu tú nhưng lại chưa từng tái hôn. Trong một lần vô tình, cô biết được sau khi ly hôn, anh ta vẫn đưa tiền cho vợ cũ, hơn nữa số tiền còn vượt qua tám chữ số.

Vì vậy Giang Vũ được xem như là tuyệt tình, nhưng vẫn có tình, đời trước cô vẫn luôn không hiểu rõ.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 103: Chương 103



Vì vậy khi biết Giang Vũ tới đây, vô cảm thấy rất bất ngờ nhưng cũng không bất ngờ lắm.

Điều bất ngờ đó là đời trước, hai người họ không gặp nhau quá nhiều lần, hơn nữa số lần nói chuyện chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cô là chị dâu năm của anh ta và chỉ có thế thôi.

Điều không bất ngờ đó là với tính cách của Giang Vũ, anh ta sắc bén như chim ưng, một khi đã nhắm vào mục tiêu thì sẽ xông lên bất chấp mọi thứ.

Nhưng bây giờ cô biến thành mục tiêu, cảm giác này không mấy tốt đẹp lắm.

Vô số cái nhìn tò mò từ xung quanh hướng tới, Bạch Du cảm thấy rất mất tự nhiên, cô hỏi thẳng: “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”

Giang Vũ nhìn Bạch Du, cô đứng dưới gốc cây hoè, ánh nắng xuyên qua cành lá chiếu lên người cô, ánh sáng rực rỡ khiến cả người cô vô thức xuất hiện khí chất ưu nhã, dưới ánh nắng chói chang, cô còn toả sáng hơn cả ánh nắng.

So với trước kia, cô đã thay đổi rất nhiều.

Trước kia, cô vừa nhìn thấy người khác đã sợ hãi, cô luôn cúi đầu cụp mắt, đây là lần đầu tiên, anh ta phát hiện thì ra cô lại có một đôi mắt xinh đẹp như vậy, sạch sẽ trong sáng như thể có thể nhìn thấu vào tận đáy lòng của người ta.

Nhận ra vẻ mặt hơi mất kiên nhẫn của Bạch Du, lúc này Giang Vũ mới tỉnh táo lại, đồng thời thẳng thắn nói: “Cô cảm thấy con người của tôi thế nào?”

Bạch Du run lên.

Cô biết Giang Vũ là người rất quả quyết nhưng cô không ngờ anh ta lại thẳng thắn đến như vậy, hỏi cô vấn đề này ở ngay ngoài chỗ làm việc của cô.

Cô phải trả lời anh ta như thế nào mới được đây?

Giang Vũ thấy cô không lên tiếng, anh ta nói tiếp: “Tôi tự nhận thấy mình không hề kém anh năm, cũng tự nhận mình có thể hơn vài phần. Nếu đi cùng tôi, cô tuyệt đối sẽ không bị đói bị mệt, tôi cũng sẽ không yêu đương nhăng nhít như anh năm, điều này cô có thể yên tâm, tôi là người rất có nguyên tắc.”

Bạch Du tin tưởng lời nói không để cô bị đói bị mệt của anh ta, suy cho cùng đời trước, anh ta chính là người giàu nhất, nếu gả cho anh ta thì tuyệt đối sẽ không gặp vấn đề về vật chất.

Cô cũng tin anh ta nói anh ta sẽ không lăng nhăng, mặc dù đời trước anh ta có rất nhiều bạn gái nhưng anh ta luôn xử lý đoạn tình cảm trước sạch sẽ rồi mới bắt đầu đoạn tình cảm khác, vì vậy chưa từng có bất cứ tin đồn lăng nhăng nào.

Nhưng mà điều cô lo lắng đó là nếu cô gả cho đối phương, cô sẽ trở thành Trần Doanh thứ hai, mới kết hôn chưa được nửa năm thì đã ly hôn.

Nhưng mà… Ly hôn với anh ta cũng không phải là điều không tốt, ít nhất còn có thể nhận được phí bồi thường hơn ngàn vạn…

Sau một phút, Bạch Du lập tức gạt suy nghĩ không thực tế này ra khỏi đầu, cô đàng hoàng nói: “Tôi không biết.”

Giang Vũ run lên, ngay sau đó lập tức nở nụ cười: “Ít nhất đáp án này vẫn tốt hơn là từ chối ngay, vậy không bằng chúng ta đều cho nhau một cơ hội, bắt đầu làm quen với đối phương, sau khi quen lâu, có lẽ cô sẽ có đáp án.”

Bạch Du cảm thấy đời trước, Giang Vũ thành công là có nguyên nhân, so sánh với thái độ tự cho mình giỏi giang của Giang Khải, lời giải thích không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt của anh ta càng khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô suýt nữa đã gật đầu đồng ý.

Nhưng mà cuối cùng cô vẫn nói: “Có thể cho tôi suy nghĩ một lúc được không?”

Mặc dù Giang Vũ hơi thất vọng nhưng anh ta cùng không ép buộc: “Đương nhiên là được, đây là hai cái vé xem phim, vốn dĩ tôi muốn hẹn cô đi xem phim nhưng xem ra bây giờ không dùng đến, cô cầm đi xem cùng bạn hoặc đồng nghiệp đi.”

Bạch Du định từ chối nhưng Giang Vũ đã nhét tâm vé xem phim vào tay cô, sau đó vẫy tay rời đi.

Giang Vũ vừa đi, Lâm Hướng Tuyết lao tới như pháo nổ, cô ấy chớp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của Giang Vũ: “Bạch Du, người kia là ai vậy? Mình cảm thấy anh ta với cậu không đơn giản.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 104: Chương 104



Bạch Du nhíu mày: “Không đơn giản gì cơ?”

Cô cảm thấy Lâm Hướng Tuyết rất thú vị, rõ ràng chưa từng yêu đương nhưng lại có một đống lý luận về chuyện tình yêu.

Lâm Hướng Tuyết nói rất rõ ràng: “Đầu tiên, ánh mắt của anh ta nhìn cậu rất không đơn giản, đó là ánh mắt của một người đàn ông thích một người phụ nữ, tiếp theo… Không còn điều gì nữa.”

Bạch Suy suýt nữa bị lời nói cuối cùng của cô ấy làm nghẹn lại: “Mặc dù cậu không nghĩ ra lý do tiếp theo, nhưng không thể không nói cậu đoán đúng rồi.”

Lâm Hướng Tuyết mở to mắt nhìn: “Thật sự bị mình nói đúng rồi hả? Anh ta là ai vậy, chẳng lẽ anh ta không biết cậu có người yêu rồi sao?”

Bạch Du l.i.ế.m môi: “Vốn dĩ mình định tan làm rồi mới nói với cậu, thật ra hôm qua, tôi đã giải trừ hôn ước với Giang Khải rồi.”

Lâm Hướng Tuyết hét lên một tiếng, trên mặt cô ấy tràn đầy vẻ hóng chuyện: “Xảy ra chuyện gì vậy, mau, mau kể cho mình đi, chậm một giây là mình sẽ c.h.ế.t mất đó!”

TBC

Bạch Du: “...”

Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới vào giờ làm buổi chiều, Bạch Du lập tức kể lại đầu đuôi câu chuyện xảy ra tối qua.

“Bạch Du, cậu khiến mình phải thay đổi cách nhìn rồi đó!” Sau khi nghe xong, Lâm Hướng Tuyết Tân thưởng không thôi: “Nhưng mà cái vả mặt này của cậu đánh rất tốt, nếu mình được chứng kiến thì tốt hơn!”

Bạch Du nói: “Mình giải trừ hôn ước với Giang Khải, nhưng hôn ước giữa hai nhà Giang bạch vẫn có hiệu lực.”

Lâm Hướng Tuyết khẽ giật mình: “Là sao?”

Bạch Du l.i.ế.m môi: “Ông nội Giang bảo mình chọn một trong các anh em của nhà họ Giang làm người yêu, người vừa rồi chính là một trong số đó.”

“!”

Sau vài giây run rẩy, Lâm Hướng Tuyết lại hét lên: “Được đó, Bạch Du, cậu lặng lẽ phát tài rồi, anh em nhà họ Giang đều để mặc cậu lựa chọn, đẹp c.h.ế.t cậu đó! Nhưng mà lúc trước mình bảo cậu chọn anh trai của Giang Khải, cậu còn nói sẽ rất xấu hổ, bây giờ để mấy anh em này cùng cạnh tranh, chẳng lẽ không xấu hổ sao?”

Bạch Du sờ mũi: “Vẫn rất xấu hổ, nhưng mà mình không có lý do để từ chối.”

Mặc dù Lâm Hướng Tuyết vẫn thét gào nhưng lại không ngốc, cô ấy lập tức đoán được có lẽ bên nhà họ Giang có nguyên nhân gì đó, vì vậy cũng không truy hỏi ngọn nguồn: “Vậy cậu nghĩ thế nào, cậu coi trọng người vừa rồi hả?”

Không đợi Bạch Du trả lời, cô ấy lại lắc đầu: “Có lẽ không phải là anh ta, phản ứng vừa rồi của cậu quá lạnh nhạt, hoàn toàn không phải là vẻ xấu hổ lại vui sướng khi gặp được người trong lòng của một cô gái.”

Nói trúng tim đen.

Bạch Du cảm thấy mọi mặt của Giang Vũ đều không tệ, hơn nữa còn rất chủ động với cô, nhưng cô lại không có cảm giác gì.

“Vậy những người khác thì sao?” Lâm Hướng Tuyết với dáng vẻ quân sư hỏi: “Cậu cảm thấy những người khác thế nào?”

Bạch Du thật thà lắc đầu: “Không có gì, bởi vì mình không hiểu rõ mấy người khác.”

Lâm Hướng Tuyết sờ cằm phân tích, một hồi sau, cô ấy nói: “Vậy mình cảm thấy không bằng cậu cứ chọn anh ruột của Giang Khải, dù sao so với những người khác, cậu coi như vẫn hiểu anh ấy. Hơn nữa anh ấy còn từng giúp cậu vài lần, mà anh ấy lại là người đẹp trai nhất, ưu tú nhất trong số các anh em, chọn anh ấy chắc chắn không sai.”

Nghe thấy lời này, Bạch Du lập tức cụp mắt, cô vô cớ cảm thấy chột dạ: “Anh ấy…. Ưu tú như thế, cho dù mình bằng lòng thì chưa chắc anh ấy bằng lòng.”

Giang Lâm là đóa hoa lạnh lùng của khu nhà, đừng nói là các cô gái chưa lập gia đình luôn muốn gả cho anh, đến cả rất nhiều bề trên cũng muốn anh là con rể nhà mình, nhưng mãi cho đến khi anh xảy ra chuyện, anh vẫn không kết hôn, cũng không từng yêu đương với bất cứ ai.

Nhà họ Giang cũng từng thúc giục anh, nhưng lần nào anh ấy cũng lấy cớ công việc bận rộn để từ chối.

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên nhớ tới một chuyện.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 105: Chương 105



Năm thứ hai sau khi Giang Lâm qua đời, có một người phụ nữ họ Ôn tìm tới nhà, cô ấy tự xưng là bạn cũ của Giang Lâm, nói là muốn tới thăm anh.

Từ đầu tới cuối, người phụ nữ kia luôn đeo kính râm nên người ta không thể nhìn rõ dáng vẻ của cô ấy, nhưng mà với dáng người cao gầy, cách ăn mặc vô cùng ưu nhã, vừa nhìn cũng biết không phải là người bình thường.

Sau khi cô ấy rời đi, người nhà họ Giang đều suy đoán quan hệ của cô ấy với Giang Lâm, sau đó nghe Giang Hựu Hàm nói lời khiến người khác phải kinh ngạc. Đó là người yêu của anh ba cô ta, năm đó bởi vì người phụ nữ này gả cho một người đàn ông khác nên anh ba cô ta vẫn luôn không có người yêu để cưới gả.

Bạch Du cố gắng nhớ lại tên của người phụ nữ kia nhưng đã trôi qua quá lâu, lúc ấy cô lại không để tâm nên bây giờ thực sự không thể nghĩ ra.

Lâm Hướng Tuyết không biết cô đang suy nghĩ điều gì, cô ấy phản bác: “Cũng không phải là anh ấy, sao cậu lại biết anh ấy không muốn chứ?”

Bạch Du: “Không phải là anh ấy, sao cậu biết anh ấy sẽ bằng lòng?”

Nếu anh thật sự không tìm đối tượng để kết hôn vì người phụ nữ kia, vậy chắc chắn anh ấy sẽ không bằng lòng.

Thật ra người phụ nữ kia có phải người trong lòng của Giang Lâm không hoàn toàn không liên quan tới cô, nhưng chẳng biết vì sao, trong lòng cô lại vô cớ cảm thấy trống rỗng.

TBC

Hoàn toàn không có hứng thú đi xem phim.

Vì vậy cô đưa vé xem phim cho cô ấy: “Vé xem phim này cho cậu, cậu đi tìm người nào cũng xem đi.”

Lâm Hướng Tuyết cảm nhận được tâm trạng trầm xuống của cô rất rõ ràng, cô ấy vừa nhận lấy vé xem phim vừa hỏi: “Cậu sao vậy, sao lại tự dưng ỉu xìu thế?”

Bạch Du lắc đầu: “Không có gì.”

Có người tới làm, hai người chỉ có thể kết thúc chủ đề nói chuyện tại đây.

Chủ đề đã kết thúc nhưng di chứng của nó lại không dừng lại.

Bạch Du muốn tập trung vào làm việc, nhưng suy nghĩ luôn vô cớ nhớ tới Giang Lâm và người phụ nữ họ Ôn kia.

Trong đầu vang lên câu nói kia của Giang Hựu Hàm: “Cô ấy là người yêu của anh ba, anh ba vì cô ấy nên mới không có người yêu.”

Buổi sáng bận rộn tới mức đến thời gian uống nước cũng không có, buổi chiều lại không có một bóng người, cô cầm cuốn sách lên định đọc nhưng suy nghĩ trong đầu quá hỗn loạn, vẫn luôn không thể bình tĩnh được.

Tình tự tới nhưng lại rất mạnh mẽ, điều này khiến Bạch Du thấy luống cuống.

**

Sau khi tan làm, Lâm Hướng Tuyết muốn mời cô ăn cơm nhưng cô lại từ chối.

Mọi người từ từ đạp xe rời đi.

Sắc trời tối sầm, tầng mây dày đặc như đống bông bị hút đầy nước, như thấy sẽ lập tức hóa thành cơn mưa.

Bạch Du lo sẽ mắc mưa, vì vậy tăng tốc đạp nhanh hơn, kết quả vừa về tới nhà, đằng sau lại truyền tới tiếng thắng xe.

“Bạch Du, đồ của cô!”

Bạch Du quay đầu, chỉ thấy người đưa thư dừng xe trước cửa nhà mình, sau đó cầm một, hai, ba, bốn hộp đi xuống xe.

Cô lập tức ngẩn người: “Cái này… Đều là của tôi hết sao?”

Người đưa thư gật đầu: “Nếu cô tên là Bạch Du thì tất cả những hộp này đều là của cô, tất cả đều được gửi từ thành phố Quảng, trong đó có hai thùng hoa quả ướp lạnh.”

Bạch Du kinh ngạc, hôm trước cô vừa gửi thư cho anh cả và chị Ánh Chi, theo lý thuyết, có lẽ hai người họ còn chưa nhận được thư, sao có thể viết thư lại cho cô nhanh như thế chứ, sẽ không phải là xảy ra chuyện gì chứ?

Bạch Du vội vàng cầm lấy bút của người đưa thư, khi đang chuẩn bị ký tên mình vào cột nhận hàng thì lại nhìn thấy tên người gửi, lúc này, cô lập tức ngẩn người.

Trên đó viết hai chữ rồng bay phượng múa… Giang Lâm.

Vốn dĩ cô cho rằng những kiện hàng này là do anh cả và chị Ánh Chi gửi, nhưng không ngờ lại là do Giang Lâm gửi tới.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 106: Chương 106



Nhưng mà, vì sao Giang Lâm lại gửi nhiều đồ cho cô vậy?

Lẽ ra nên gửi từ đảo Quỳnh Châu mới đúng nhưng những thứ này lại được gửi từ thành phố Quảng, nói cách khác, những thứ này được anh mua trong chuyến tàu ở thành phố Quảng cho cô.

Người gửi thư nói trong này có hai thùng hoa quả, phí vận chuyển hoa quả ướp lạnh mắc lắm đó.

Từ tận đáy lòng của Bạch Du như bị thứ gì đó nắm lấy, mềm mại mà ngứa ngáy.

Lúc này, bà Bạch đi mua thức ăn trở về, khi thấy người đưa thư gửi bốn kiện hàng, bà vô thức hỏi: “Không phải anh cả cháu mới gửi đồ về sao? Sao mới không bao lâu lại gửi về tiếp vậy?”

Bạch Du không nhịn được mà nở nụ cười: “Không phải là anh cả gửi, là Giang Lâm gửi ạ.”

Bà Bạch bất ngờ, nhưng chẳng mấy chốc đã gật đầu nói: “Đứa bé Giang Lâm nay có tâm, mới vừa đi mà đã gửi đồ tới rồi.”

Bạch Du ôm hộp đồ, cô cố gắng nhịn nụ cười vừa vô thứ xuất hiện, cô khẽ gật đầu: “Anh Giang Lâm rất tốt.”

Bà Bạch nhìn thoáng qua nụ cười bên môi của cháu gái, bà lặng lẽ gật đầu nói: “Đúng là rất tốt.”

Ánh nắng phá vỡ máy đen rọi xuống đất, những bông hướng dương dược nhuộm màu bởi ánh hoàng hôn, đỏ rực, đẹp đến mức như những nàng tiên trong bộ quần áo rực rỡ.

Mây đen tản đi, tối nay trời sẽ không có mưa.

Bạch Du mang bốn cái thùng vào, cô nóng lòng mở chúng ra.

Một thùng là bánh hạnh nhân, bánh gà và mấy món ăn vặt khác, một thùng là nguyên liệu nấu canh, hai thùng còn lại là vải nếp La Cương.

Vậy mà lại là vải nếp La Cương!

Bạch Du cảm thấy hơi kinh ngạc, cô còn nhớ rõ đời trước, có người tặng hai cân vải nếp La Cương cho nhà họ Giang, Lâu Tú Anh có nói vải rất khó để mua, bà ta tiếc không nỡ cho cô ăn một quả mà để lại tất cả cho hai anh em Giang Khải và Giang Hựu Hàm.

Lúc đó, cô cảm thấy rất buồn cười, không phải chỉ là một chút vải thôi sao, đáng để bà ta giấu giếm như thế hả, cô còn nghĩ ngày nào đó sẽ mua vài cân về để ăn cho bà ta nhìn, không ngờ đời này lại có người cố ý gửi từ thành phố Quảng cho cô ăn.

Hơn nữa còn tận mười cân!

Vải nếp La Cương to hơn quả vải bình thường một chút, vỏ quả đỏ rực, mọng nước trông rất dễ thương.

Bạch Du lấy một ít đi rửa sạch rồi để ráo nước, sau đó cho vào rổ tre rồi mang ra, cô lấy một quả đưa cho bà nội, sau đó mới bóc một quả cho vào trong miệng.

Thịt vải nếp trơn mềm, vừa cắn một miếng, nước vải thơm ngọt lập tức tràn ra khắp khoang miệng, mùi thơm ngào ngạt bao trùm vị giác.

Quả không hổ là loại vải đứng đầu Lĩnh Nam.

Thật sự rất ngọt.

Bạch Du ăn đến mức hai mắt híp lại, khóe miệng không kiểm soát được mà cong lên.

Bà Bạch nhìn thấy dáng vẻ của cháu gái, không nói gì, đứng dậy đi đến tủ tivi lấy cuốn sổ "Bình chọn các cháu trai của nhà họ Giang", rồi quay lại bắt đầu ghi chép.

TBC

Hôm nay bà không hề nhàn rỗi mà đi khắp nơi để tìm hiểu về tình hình của mấy anh em nhà họ Giang.

Chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, bà đã thu thập được kha khá thông tin.

"Trước tiên, hãy nói về thằng sáu Giang Vũ ở dòng thứ tư.” Bà Bạch vừa ghi chép vừa nói theo thứ tự: "Trên nó có một người anh em song sinh, dưới nó có một người em trai nhỏ hơn năm tuổi. Tính cách của nó không điềm đạm bằng anh trai, hồi nhỏ khá nghịch ngợm, lớn lên tính cách cũng khá bốc đồng nhưng cho đến nay cũng chưa gây ra chuyện gì bất hảo."

Bạch Du thán phục khả năng thu thập thông tin của bà nội, vừa nghe với sự thích thú, vừa nhón tay lấy một chùm vải nếp ăn ngon lành.

"Mẹ Giang Vũ được cho là không thích làm việc nhà, cũng không thích quản chuyện, tính cách vẫn tùy tiện giống như hồi con gái. Kiểu tính cách này làm vợ có lẽ không tốt nhưng làm mẹ chồng thì rất tốt, làm mẹ chồng mà cái gì cũng muốn quản thì nhà này chắc chắn không hòa hợp được."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 107: Chương 107



Bà Bạch nói vanh vách.

Năm đó bà vừa phát hiện mình và con dâu cả không hợp nhau thì lập tức đi ở cùng con trai nhỏ, sau đó con trai nhỏ cưới vợ, bà cũng nhường quyền quản gia cho con dâu nhỏ vào ngày hôm sau khi vào nhà. Bình thường chỉ để ý hỗ trợ chăm sóc cháu trai cháu gái, con dâu nhỏ nhìn mọi việc bà làm cũng không nhúng tay vào, ngược lại cũng hiếu kính mẹ chồng hơn.

Đối với điểm này, Bạch Du rất cảm động gật gật đầu.

Mặt ngoài Lâu Tú Anh nhìn ôn hòa rộng lượng, bên trong lại là một người có d*c v*ng khống chế rất mạnh, đời trước cô gả đến nhà họ Giang, cô ăn gì mặc gì Lâu Tú Anh cũng phải khoa tay múa chân, hơi không hợp ý cô sẽ bị dạy dỗ một trận.

Có Lâu Tú Anh là mẹ chồng, ai gả cho Giang Khải thì xui xẻo.

Đứng hàng thứ bảy Giang Thần là có tiếng là phong lưu, bên cạnh đầy người yêu thích, bà Bạch ghét bỏ bên người anh ta ong bướm vây quanh, cám dỗ quá lớn.

Giang Chấn, người con thứ tám, không có nhiều ong bướm vây quanh nhưng tính tình anh ta nóng nảy và không có tài năng gì nổi bật. Bà Bạch cho rằng anh ta quá tầm thường nên không xứng với cháu gái.

Giang Cẩn, người con thứ chín, đeo kính, tính tình khá nho nhã, nhìn cũng thông minh nhưng anh ta nghe lời mẹ răm rắp.

Phân tích một hồi, mấy anh chàng đều không được ưng ý, ngược lại Giang Vũ lại nổi bật, trở thành ứng cử viên sáng giá nhất.

Bạch Du cắn môi, không nói gì.

Thật ra, bỏ qua việc bản thân không có cảm giác với Giang Vũ, về mọi mặt anh ta đều khá tốt nhưng nếu cô ở bên anh ta, anh ta và Trần Doanh sẽ không thể ở bên nhau suốt đời.

Mặc dù hai người chỉ kết hôn được nửa năm rồi chia tay nhưng khi còn mặn nồng, họ như hình với bóng, ước gì có thể ở bên nhau mọi khoảnh khắc. Sau đó, mặc dù hai người không tái hôn nhưng Giang Vũ vẫn luôn âm thầm chăm sóc vợ cũ Trần Doanh, rất khó nói rằng đời này anh ta và Trần Doanh sẽ không xảy ra chuyện gì.

Hơn nữa, anh ta và Trần Doanh tốt đẹp như vậy mà cuối cùng cũng không thể đầu bạc răng long, cô lo lắng rằng nếu đổi thành mình thì chưa đầy nửa năm sẽ bị ly hôn. Mặc dù cô không có nhiều kỳ vọng vào hôn nhân, nhưng cũng không nghĩ đến việc ly hôn chỉ sau nửa năm. Nếu như vậy thì thà không kết hôn.

Nghĩ theo cách này, Giang Vũ cũng không phải là một ứng cử viên hoàn hảo.

Ngay khi đang suy nghĩ lung tung, cô nghe thấy bà nội đổi giọng nói: "Ngoài Giang Vũ ra, thằng bé Giang Lâm cũng không tệ."

Bạch Du: "?"

Bà Bạch giả vờ không nhìn thấy sự ngạc nhiên của cháu gái, tiếp tục nói: "Tuổi tác Giang Lâm lớn hơn cháu kha khá nhưng tuổi tác lớn cũng có những ưu điểm riêng, người lớn tuổi biết thương người hơn."

Bạch Du: "?"

Lần trước bà đâu có nói vậy, lần trước rõ ràng bà nói tuổi tác lớn có khoảng cách thế hệ, già rồi còn cần người chăm sóc.

Bà Bạch: “Thứ khó nhất đối với Giang Lâm chính là nó là anh trai của Giang Khải. Cha cháu và bà mới loại nó ra khỏi danh sách lựa chọn vì lý do này nhưng hôm nay bà nhìn thấy nó gửi cho cháu nhiều đặc sản thành phố Quảng như vậy, điều đó chứng tỏ nó có tình cảm với cháu."

"Bùm", mặt Bạch Du đỏ bừng như tôm luộc: "Không, không phải vậy, anh Giang Lâm chỉ muốn cảm ơn cháu vì đã nấu ăn cho anh ấy trước đây thôi."

Bà Bạch véo má đỏ ửng của cháu gái, cười nói: "Điều đó cũng chứng minh nó biết ơn, chọn đàn ông không phải là xem anh ta có gì, cũng không phải là xem anh ta nói gì, mà là xem anh ta đã làm gì."

"Ngày xưa ông nội cháu nghèo đến mức suýt không đủ ăn nhưng ông ấy vẫn vay tiền người ta để mua bà từ tay bọn buôn người. Sau đó, toàn quốc tổ chức đấu địa chủ, ông nội cháu để bảo vệ bà đã nhiều lần bị đánh đến đầu rơi m.á.u chảy. Sau này, nhà họ Bạch được nhà họ Giang giúp đỡ, cuộc sống khá giả hơn, nhiều người khuyên ông nội cháu bỏ bà để lấy người khác, ông nội cháu đuổi hết những người đó đi, nói rằng cả đời này ông ấy chỉ có một người vợ là bà."
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 108: Chương 108



Nói đến đây, bà Bạch rưng rưng nước mắt.

Bà sinh ra trong gia đình địa chủ nhưng mẹ ruột của bà vừa sinh bà ra c.h.ế.t vì bệnh tật, mẹ kế vừa vào cửa đã coi bà như con ghẻ, sau này tài sản trong nhà bị cha bà bán sạch, mẹ kế bán bà cho bọn buôn người rồi bỏ trốn với người tình. Nếu ngày đó không có chồng bà mua bà từ tay bọn buôn người, bà không biết sẽ rơi vào tay ai, có lẽ đã c.h.ế.t từ lâu.

Sau khi đến nhà họ Bạch, chồng bà cưng chiều bà, yêu thương bà, lúc khó khăn nhất ông ấy đã dùng mạng sống để bảo vệ bà. Sau khi phát đạt, ông ấy cũng không coi thường bà, vì vậy khi chồng bà vào lúc chết, hy vọng của bà cũng mất, khi đó bà ước gì mình có thể đi cùng ông ấy.

Tóc bà Bạch đã bạc trắng nhưng đường nét khuôn mặt vẫn rõ ràng và sắc nét, có thể thấy bà từng là một mỹ nhân tuyệt sắc khi còn trẻ.

TBC

Bạch Du chỉ từng nhìn thấy ông nội trong ảnh, đây cũng là lần đầu tiên cô nghe bà kể về ông nội, không khỏi cảm động đến mức rưng rưng nước mắt.

Cô nắm lấy tay bà nội, nhẹ nhàng dựa vào người bà: "Ông nội đối xử với bà thật tốt."

Bà nội gật đầu: "Ông nội cháu là một người đàn ông tuyệt vời, cháu gái à, hãy suy nghĩ kỹ về tình hình hiện tại, điều quan trọng nhất ở đàn ông là phải có trách nhiệm và phải đặt cháu vào vị trí quan trọng, những kẻ không coi trọng cháu, dù tốt đến đâu cũng chẳng có ích gì."

Bạch Du lòng rối như tơ vò nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Cháu biết rồi ạ, bà nội."

Đêm khuya thanh vắng.

Bạch Du khoanh tay sau gáy, lắng nghe tiếng côn trùng rả rích ngoài cửa sổ, trong lòng suy nghĩ về những lời bà nội vừa nói.

Giang Lâm có tình ý với cô sao?

Bạch Du nhớ lại từng khoảnh khắc trong những ngày qua: Giang Lâm đánh Giang Khải vì cô, Giang Lâm nhường bánh táo cho cô, giúp cô tìm kiếm nhiều tài liệu học tập, còn giúp cô trừng trị cán sự Trần đã làm hỏng danh tiếng của cô và còn rất nhiều đặc sản được gửi từ Thành phố Quảng về...

Nghĩ lại mới biết, hóa ra Giang Lâm đã làm rất nhiều việc cho cô!

Nhưng như vậy có thể chứng minh được Giang Lâm có tình cảm với cô sao?

Bạch Du lắc đầu.

Giang Lâm là người lạnh lùng ít nói, luôn giữ thái độ xa cách với người khác nhưng ông Giang đã dạy dỗ anh rất tốt, rất khó để nói rằng anh giúp mình không phải xuất phát từ sự giáo dưỡng.

Còn về kiếp trước...

Bạch Du cố gắng nhớ lại, kiếp trước hai người chỉ gặp nhau vài lần và mỗi lần đều có người khác ở bên cạnh, muốn từ những mảnh ghép rời rạc đó chắp vá ra một tia mập mờ quả thật không phải là chuyện dễ dàng.

Hồi nhỏ ở trong đại viện, Giang Lâm là "con nhà người ta" trong miệng cha mẹ. Anh đẹp trai, thông minh và ngoan ngoãn. Anh không bao giờ đánh nhau như những đứa trẻ trai khác trong viện, cũng không bao giờ lăn lộn trong bùn đất như khỉ con, phủ đầy bùn.

Anh luôn sạch sẽ, mang trên mình một khí chất xa cách khiến người ta không dám đến gần. Mỗi lần cô đến nhà họ Giang chơi với Giang Khải, cô chỉ dám nhìn xa xa người anh trai đẹp trai này.

Giang Lâm và Giang Khải tuy là anh em ruột cùng cha mẹ nhưng hai người không giống nhau lắm. Ngoại trừ đôi mắt giống bà Giang, các đường nét khác trên khuôn mặt của Giang Lâm đều giống hệt mẹ của họ, bà La.

Cô chưa từng gặp bà La, kiếp trước chỉ nhìn thấy bà trong ảnh một lần nhưng chỉ một cái nhìn đã khiến cô kinh ngạc. Đó là một người phụ nữ có mái tóc dài như rong biển, ngũ quan tinh xảo như được tạc nên, chỉ có điều đôi mắt có chút buồn bã, rõ ràng là đang mỉm cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy không vui.

Hồi nhỏ, cô còn thắc mắc tại sao Giang Lâm không thân thiết với Lâu Tú Anh, mãi đến khi lấy chồng về nhà họ Giang nên cô mới hiểu ra, Lâu Tú Anh đối tốt với mọi người đều có mục đích và rất giỏi giả vờ. Cũng may Giang Lâm thông minh, từ nhỏ đã nhận ra bộ mặt thật của Lâu Tú Anh.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 109: Chương 109



Sau đó, mọi người dần lớn lên, Giang Lâm vừa tốt nghiệp đã vào quân đội, hai ba năm mới về nhà một lần, mối quan hệ của anh với gia đình ngày càng xa cách, dường như chỉ Giang Khải và gia đình bốn người họ mới là một gia đình, còn anh chỉ là người ngoài không liên quan.

Khi cô kết hôn với Giang Khải, Giang Lâm đã đặc biệt xin nghỉ phép từ quân đội về nhà và còn tặng cô một chiếc vòng tay có màu sắc vô cùng đẹp. Mặc dù cô không hiểu lắm về ngọc nhưng nhìn vào cũng biết chiếc vòng tay đó giá trị không nhỏ, lúc đó cô muốn mở miệng từ chối.

TBC

Lúc đó dường như Giang Lâm đã nhìn ra ý đồ của cô, không cho cô cơ hội từ chối, liền nói đó là mẹ anh để lại cho con dâu, bảo cô nhận lấy. Cô sững người một lúc mới nhận ra người mẹ này là mẹ ruột của họ, chứ không phải Lâu Tú Anh. Sau khi Giang Lâm đưa vòng tay cho cô thì muốn quay người bỏ đi nhưng cô lại kéo áo anh và hỏi một câu ngớ ngẩn, cô hỏi tại sao anh không giữ lại vòng tay cho vợ mình.

Lúc đó, Giang Lâm nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, ngay khi cô muốn bỏ chạy, Giang Lâm đã lên tiếng, anh đã nói gì?

Ký ức đứt quãng, Bạch Du lấy tay gõ gõ vào đầu, giống như gõ vào chiếc tivi không dùng được, cố gắng nhớ lại tình cảnh lúc đó. Gõ vài cái cô thực sự nhớ ra.

Lúc đó Giang Lâm khẽ cười một tiếng, nói: "Không dùng được."

Không! Dùng! Được!

Kiếp trước, Bạch Du không thấy ba chữ này có vấn đề gì, chỉ nghĩ rằng lúc đó anh không có người yêu, lại hết lòng phục vụ quê hương, không biết khi nào sẽ kết hôn mới nói không dùng đến. Sau đó, anh hy sinh trong trận chiến trên biển, c.h.ế.t yểu, chuyện này cũng bị cô quên lãng.

Bây giờ nghĩ lại, thật ra lúc đó anh đã quyết định không kết hôn.

Vậy tại sao anh không muốn kết hôn?

Thật sự như Giang Hựu Hàm nói là vì người phụ nữ họ Ôn kia sao?

Hay là có ẩn tình khác?

"Bốp" một tiếng.

Bạch Du dùng sức đập c.h.ế.t muỗi trên cánh tay, m.á.u muỗi b.ắ.n tung tóe tại chỗ.

Cô rời giường đi vào phòng bếp rửa tay, trở về ngã đầu liền ngủ.

Liệu Giang Lâm có vì người phụ nữ đó mà không kết hôn hay không, cô suy nghĩ đến mức bứt rứt cũng không tìm ra câu trả lời.

Chỉ có thể hỏi trực tiếp Giang Lâm mới biết được.

***

Trời vừa rạng sáng, chim sẻ ngoài cửa sổ vỗ cánh bay lượn, tiếng hót líu lo phá vỡ sự yên tĩnh của đại viện.

Bạch Du vươn vai, tối qua cô mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ cô như đang chạy mãi không ngừng, lúc này cảm thấy mệt mỏi hơn cả lúc trước khi ngủ.

Cô ngồi dậy trên giường, đi chậm rãi đến trước gương soi, quả nhiên dưới hàng mi dài dày là quầng thâm không thể che giấu.

Để bà nội không lo lắng, cô chọn chiếc váy đỏ mới mặc vài ngày trước, màu sắc rực rỡ tô điểm khiến khí sắc bỗng chốc tốt hơn nhiều.

Rửa mặt xong, cô bước vào bếp, chỉ thấy rau củ, thịt, trứng đã được rửa sạch sẽ, lúc này đang được xếp gọn gàng trên bàn. Để bà nội ngủ thêm được một chút, cô đã nhận lấy việc nấu bữa sáng. Bà nội lo lắng cô quá mệt nên mỗi tối đều chuẩn bị sẵn nguyên liệu cho bữa sáng hôm sau.

Bạch Du vo gạo bắt đầu nấu cháo, tối qua cha mang về một ít tôm tươi, cô định nấu cháo hải sản, sò điệp Giang Lâm gửi hôm qua cũng vừa dùng được.

Thừa dịp cháo đang nấu, cô cho thêm lượng bột bắp vừa phải vào bột trắng và bột khoai lang, sau đó thêm nước vào nhào bột mì, chờ bột mì vừa tới thì chia làm từng khối nhỏ, dùng chày cán bột cán mỏng rồi cho vào nồi nướng.

Bánh mì que nướng nhìn như đơn giản nhưng muốn cán thành hình lại không vỡ, thật ra cần tay nghề phải khéo nhưng mà đối với Bạch Du mà nói cũng không khó.

Chỉ một lát sau, những chiếc bánh ngô vàng ươm đã được làm xong. Cô nhặt một chiếc lên cắn một miếng, giòn tan và ngon miệng. Chờ lát nữa phết thêm tương và dưa cải muối sẽ càng ngon hơn.
 
Back
Top Bottom