Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 90: Chương 90



Mọi người: “...”

Giang Khải: “...”

Bốn món ăn đều liên quan đến rau hẹ.

Cô cố ý hay vô ý đây?

Mọi người nhìn nhau.

Không phải trước giờ, Bạch Du quan tâm đến cảm xúc của Giang Khải nhất sao?

Hai người này cãi nhau hả?

Hiện tại làm nhiều món về rau hẹ như thế, hình như cô đang cố ý làm Giang Khải khó xử nhỉ?

Mọi người cảm thấy khó hiểu nhưng đều không dám lên tiếng hỏi, còn Giang Hựu Hàm muốn chất vấn Bạch Du nhưng lại bị Lâu Tú Anh đen mặt ngăn lại.

Nhìn Giang Khải, sắc mặt kia âm trầm đến mức có thể nhỏ mực rồi.

Chỉ có ông Giang vẫn bình tĩnh ung dung, ông ấy phân phó con dâu cả Chu Thái Vân: “Dâu cả, con đi lấy giấm thơm ra đây, Du Du nói không sai, sủi cảo chấm giấm thơm là ngon nhất.”

Chu Thái Vân tỉnh táo lại, bà ấy vội vàng lên tiếng rồi đi rót hai bát nước chấm giấm thơm.

Ông Giang gắp sủi cảo chấm giấm thơm rồi cho vào miệng, ngay sau đó lập tức khen ngợi: “Du Du làm món sủi cảo này rất chuẩn, vỏ vừa mỏng vừa dai, nguyên liệu trộn lại rất vừa vặn, trong đó còn có cả tôm bóc vỏ, đúng không?”

Bạch Du gật đầu: “Ông nội Giang lợi hại thật đấy, vừa ăn đã nếm ra rồi ạ, trong nhân có thêm tôm bóc vỏ xay nhuyễn ạ.”

Ông Giang lại gắp một miếng cho vào miệng, từ từ nhau, sau độ đôi mắt đột nhiên đỏ hoe: “Lúc ông mới kết hôn với bà nội Giang, bữa cơm đầu tiên bà ấy làm cho ông là món sủi cảo tôm hẹ, mùi vị giống y đúc con làm.”

Sau khi vợ xảy ra chuyện thì không thể vào bếp được nữa, không ngờ sau nhiều năm, ông ấy vẫn có thể ăn món mà mình mong nhớ.

Tới hiện tại, mọi người chưa từng nghe thấy ông ấy nhắc tới chuyện này, nhất thời đều cảm thán Bạch Du quá may mắn, làm sủi cảo mà cũng có thể làm được món ông ấy nhớ thương.

Sủi cảo được xếp ngay ngắn trong hộp cơm, cái nào cái nấy đều tròn tròn trông rất đáng yêu.

“Ông nội, cháu cũng muốn ăn một cái.”

Giang Hựu Hàm là một trong số ít người dám làm nũng với ông Giang.

Nhà họ Giang dương thịnh âm suy, ông Giang có năm người con trai, không có bất cứ cô con gái nào, năm người con trai này sinh cho ông ấy mười đứa cháu trai, cháu gái chỉ có đúng hai người.

Trong đó, cháu gái lớn Giang Hựu Tinh đã lấy chồng sinh con từ lâu, lần họp mặt này không dẫn theo con cái, con gái trong nhà chỉ còn mỗi Giang Hựu Hàm, đương nhiên mọi người đều cưng chiều cô ta, vì vậy cô ta mới không cẩn thận từng li từng tí như mọi người mà lại muốn nói gì thì nói.

TBC

Ông Giang đẩy hộp cơm ra: “Tất cả mọi người đều nếm thử tay nghề của Du Du đi, không kém đầu bếp đâu.”

Đương nhiên mọi người không tin lời này, mà chỉ cho rằng ông ấy bao che con cháu nên mới trợn mắt nói dối như thế, không phải là họ chưa từng ăn món Bạch Du nấu, nói thật chỉ được coi là không kém, nhưng nếu so sánh với đầu bếp thì lại có chút không biết tự lượng sức mình.

Nhưng mà vẫn phải nể mặt ông ấy, bởi vậy ngoại trừ Giang Khải, tất cả mọi người đều cầm đũa, gắp đồ ăn cho vào miệng, sau đó đều ngẩn người…

Vừa cắn miếng sủi cảo, nước súp đậm đà lập tức tràn ra khắp khoang miệng, rau he tươi ngon bọc lấy phần tôm xay nhuyễn, mùi vị vô cùng ngon; Bánh rau hẹ trứng gà xanh biếc, mềm dai, càng nhai càng thơm; Bánh rau hẹ chiên vàng rụm, nhân bánh ngon đến mức khiến người ta muốn nuốt lưỡi; Bánh hẹ chiên vừa thơm vừa giòn, cắn một miếng giòn rụm, mùi thơm lan toả.

Trước kia, họ từng ăn rất nhiều món nhưng lại chưa từng được ăn một món ngon như vậy.

Bác cả Giang Khởi Nghiêm hiếm khi khen ngợi: “Cha nói không sai, tay nghề của Du Du quả thực rất giỏi, chẳng khác gì đầu bếp làm.”

Chu Thái Vân phu xướng phụ tùy tiếp lời: “Du Du, cháu làm món bánh hẹ này kiểu gì vậy, vừa thơm vừa giòn, bác cũng thường làm nhưng không ngon bằng cháu làm, lát nữa cháu dạy bác được không?”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 91: Chương 91



Bạch Du gật đầu: “Được ạ, muốn bánh hẹ thơm giòn thì phải dùng một số mẹo.”

Những người khác cũng đồng loạt tham gia đội ngũ khen ngợi, thứ nhất là nể mặt ông ấy, thứ hai là bởi món ăn Bạch Du làm quả thực rất ngon, chỉ có mỗi chi thứ ba là không lên tiếng.

Bác ba Giang Khải Bang là ăn nói vụng về nên sẽ không khen người khác, Lâu Tú Anh buồn phiền nên không khen nổi, Giang Hựu Hàm không muốn khen, còn Giang Khải…

Anh ta tức đến mức muốn nổ tung!

Người khác càng khen thì sắc mặt của anh ta càng khó coi hơn vài phần, bàn tay rũ xuống nắm chặt đến mức nổi gân xanh.

Suốt bữa cơm, ai nấy đều có suy nghĩ riêng.

Mãi đến lúc ăn cơm xong, Giang Khải không muốn nghĩ nữa nên đã đứng lên nói: “Ông nội, cháu có chuyện muốn nói với ông.”

Vừa dứt lời thì Bạch Du cũng lập tức lên tiếng: “Ông nội Giang, cháu cùng có chuyện muốn nói với ông.”

Phòng khách yên lặng mất vài giây.

“Du Du, cô có chuyện gì thì cũng phải chờ tôi nói xong rồi hẵng nói.”

Giang Khải nhìn Bạch Du chằm chằm, sự bất an lập tức trào dâng ở trong lòng, anh ta nhất định không thể để Bạch Du nói trước.

Bạch Du không để ý anh ta mà chỉ tiếp tục nhìn ông Giang.

Ông Giang không nhìn Giang Khải, ông ấy gật đầu nói với Bạch Du: “Du Du, cháu muốn nói gì với ông nội Giang vậy?”

Giang Khải nghiến răng nghiến lợi.

“Ông nội Giang, cháu muốn giải trừ hôn ước giữa hai nhà Giang Bạch.”

Giọng điệu của Bạch Du rất bình tĩnh như thể đang nói đồ ăn tối nay rất ngon vậy.

Nhưng lời nói của cô lại dấy lên hàng ngàn cơn sóng.

Tất cả mọi không dám tin mà nhìn cô.

Sắc mặt của Lâu Tú Anh tái đi, chén trà trong tay bà ta suýt rơi xuống đất

Giang Hựu Hàm kích động hét lên: “Bạch Du, vậy mà cô lại dám giải trừ hôn ước với anh năm của tôi! Cô điên rồi à?”

Những người khác cũng nghi ngờ nhìn Bạch Du, dù sao họ cũng chỉ cho rằng hai người Bạch Du và Giang Khải cãi nhau mà thôi, không ngờ mâu thuẫn này là ầm ĩ như thế, vậy mà lại muốn giải trừ hôn ước!

Sắc mặt của Giang Khải vô cùng khó coi, anh ta hít sâu một hơi, đè nén sự tức giận như ngọn lửa thiêu đốt trong lòng rồi nói: “Du Du, đừng làm ầm nữa, chuyện này không phải là chuyện tùy tiện nói đùa được đâu.”

Bạch Du không thèm nhìn anh ta, cô từ từ nói: “Ông nội Giang, nếu cháu nhớ không lắm thì hôn ước giữa hai nhà chúng ta chủ yếu là do cháu bằng lòng, đúng không ạ?”

TBC

Ông Giang mặt không đổi sắc, ông ấy gật đầu: “Không sai, lúc trước khi bà nội Giang cháu đưa ra hôn sự này quả là đã nói như vậy, cháu coi trọng người nào thì sẽ chọn người đó, nếu cháu không thích thì không ai có thể ép buộc cháu.”

Mọi người: “...”

Lời nói này khiến đám con cháu của nhà họ Giang chẳng khác gì mớ rau không đáng tiền, mặc người ta tùy ý lựa chọn.

Bạch Du thẳng thắn nói: “Ông nội Giang nhớ kỹ thì tốt rồi, lúc trước cháu thích Giang Khải nên mới chọn anh ta, nhưng bây giờ cháu không thích anh ta nữa, đương nhiên không muốn chọn anh ta. Khoảng nửa tháng trước, cháu đã nhắc chuyện chia tay với anh ta, chỉ là anh ta vẫn luôn coi chuyện này là chuyện không đáng lo lắng, cháu không thể làm gì khác, chỉ đành nhắc chuyện này với ông, đồng thời giải trừ hôn ước của hai nhà.”

Ông Giang vẫn chưa trả lời, Giang Khải gấp gáp lên tiếng: “Tôi không chia tay! Từ bốn tuổi, cô đã bắt đầu đi theo sau m.ô.n.g tôi, liên tục nói thích tôi, cô học nấu cơm vì tôi, làm bánh ngọt về tôi, cô còn nói cô chỉ muốn gả cho tôi, rốt cuộc cô thay lòng đổi dạ từ khi nào vậy?”

Mọi người: “...”

Giọng điệu này sao giống oán phụ bị vứt bỏ vậy?

Bạch Du bật cười: “Tôi thay lòng đổi dạ từ khi nào hả? Có thể là lúc anh nói tôi không hào phóng tốt bụng như chị họ, cũng có thể là khi anh kéo chị họ tôi đi xem phim, hoặc là khi anh hại tôi ngã xe đạp suýt để lại sẹo. Tóm lại bây giờ, tôi đã không còn thích anh nữa, càng không muốn gả cho anh!”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 92: Chương 92



Nói xong, Bạch Du lấy vài tấm ảnh ở trong túi đeo vai ra: “Đây là những bức ảnh cháu mới nhận được gần đây, mọi người xem đi.”

Những bức ảnh rơi xuống bàn, bức đầu tiên là ảnh Giang Khải ôm Tần Tâm Hủy, hai người nhìn nhau đắm đuối.

Như dầu sôi trong nồi, mọi người lập tức bùng nổ.

Vậy mà Giang Khải lại có quan hệ nam nữ với chị họ của Bạch Du!

Hai người này còn ôm ấp dưới sảnh lớn, thật là không biết xấu hổ mà!

Anh ta còn hại Bạch Du ngã xe đạp, rõ ràng không những không biết xấu hổ mà còn muốn mạng của người ta mà!

Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu mọi người, ngay sau đó đã thấy ông Giang cầm chiếc chén ở trên bàn lên ném vào Giang Khải, chiếc chén bay ra ngoài rồi đập vào trán Giang Khải.

Một tiếng “Choang” vang lên.

Chiếc chén rơi xuống đất và vỡ thành từng mảnh.

Trán Giang Khải không chảy m.á.u nhưng lại lập tức sưng vù lên.

TBC

Giang Hựu Hàm hoảng sợ hét lên, cô ta muốn lên tiếng cầu xin giúp anh năm nhưng lại bị Lâu Tú Anh đè lại.

Bây giờ ông Giang đang tức giận, cho dù là ai cầu xin cũng vô dụng.

Bà ta biết ông ấy yêu thương Bạch Du, chỉ không ngờ ông ấy lại thiên vị như thế, chỉ dựa vào một câu nói của Bạch Du mà đã phán tội c.h.ế.t cho Giang Khải, đến một cơ hội giải thích cũng không cho.

Sắc mặt Giang Khải trắng bệch như tờ giấy, vốn dĩ anh ta có thể tránh khỏi cái chén bị ông Giang ném vào mình, nhưng mà anh ta không dám.

Bây giờ, điều khiến anh ta lo lắng hơn đó là ông ấy sẽ xử lý anh ta như thế nào.

Ông Giang trầm mặt quát: “Ông còn chưa c.h.ế.t mà cháu đã bắt nạt Du Du như thế, nếu ông c.h.ế.t rồi, chẳng phải cháu sẽ lên trời luôn sao? Bây giờ, cút ra ngoài quỳ cho ông, khi nào nghĩ rõ mới được vào!”

Giang Khải không biết nên làm gì mà nhìn Lâu Tú Anh, khi thấy bà ta khẽ lắc đầu với mình, sắc mặt của Giang Khải càng trắng hơn, cuối cùng anh ta cúi đầu đi ra ngoài.

Ngoài trời còn đang mưa, mặc dù cơn mưa không to nhưng với loại người có cái tôi cao như Giang Khải mà nói, bị trách mắng lại còn bị phạt quỳ ở trước mặt mọi người, điều này còn khó chịu hơn cả việc g.i.ế.c anh ta.

Phòng khách yên lặng tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.

Ông Giang xấu hổ nói: “Du Du, chuyện Giang Khải có lỗi với cháu, nhà họ Giang sẽ cho cháu một công đạo, nhưng chuyện hôn ước giữa hai nhà Giang Bạch, cháu theo ông tới thư phòng đi, ông sẽ kể cho cháu một chuyện cũ. Nếu sau khi nghe xong mà cháu vẫn kiên trì muốn giải trừ hôn ước, vậy ông nội Giang sẽ nghe cháu.”

Giang Khải và đám anh em nghe thấy lời này của ông Giang, ai nấy để đỏ mắt với sắc mặt nặng nề.

Lứa còn nhỏ của nhà họ Giang thì hai mặt nhìn nhau.

Bạch Du từng nghe thấy cha mình nhắc đến chuyện này, vì vậy cũng không kinh ngạc, cô gật đầu nói: “Vâng ạ.”

**

Thư phòng của ông Giang là nơi con cháu của nhà họ Giang không được tùy tiện tiến vào, khi còn bé, Bạch Du từng được ông Giang dắt vào một lần.

Qua nhiều năm, thư phòng không thay đổi nhiều, chỉ có số lượng sách nhiều hơn, toàn bộ giá sách đều chật ních.

Bạch Du nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng dời tầm mắt, dưới sự ra hiệu của ông Giang, cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông ấy.

Ông Giang hỏi cô có muốn uống trà không, Bạch Du nói không cần, sau đó ông ấy đứng lên đi tới trước một giá sách, lấy một chiếc chìa khoá ra rồi mở một ngăn kéo, sau đó, lấy một cái ảnh chụp ra.

Bạch Du tưởng rằng đó là ảnh của bà Giang, nhưng lại không ngờ đó là ảnh của một cô bé.

Cô bé này mới chỉ khoảng bảy, tám tháng, mặc một chiếc váy màu xanh dương, cài bờm tóc, đôi mắt to tròn như nho đen, trong tay cô bé cầm một quả táo còn to hơn mặt mình và nở nụ cười lộ ra hai chiếc răng trắng, trông rất đáng yêu.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 93: Chương 93



Sau bức ảnh viết một dòng chữ rồng bay phượng múa “Giang Khải Viên, Bắc Kinh, năm 1935”.

Giang Khải Viên?

Mấy người con trai của ông Giang đều có tên bắt đầu là “Giang Khải X”, chẳng lẽ Giang Khải Viên này là cháu gái của ông Giang sao?

Nhưng tính theo thời gian thì cô bé trên bức ảnh hẳn là đã là người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, nhưng cô chưa từng gặp đối phương ở nhà họ Giang, cũng không thấy ai nhắc tới cô bé.

Bach Du tự hỏi nên lên tiếng thế nào thì lại nghe thấy tiếng thở dài của ông Giang, giọng nói có hơi nức nở: “Viên Viên là con gái của ông và bà nội Giang, nếu con bé vẫn còn thì có lẽ con gái của con bé cũng lớn như cháu rồi?”

Bạch Du run lên.

Trước giờ cô chưa từng biết ông Giang có một người con gái, đời trước cô gả vào nhà họ Giang nhiều năm cũng chưa từng nghe người nhà họ Giang nhắc tới Giang Khải Viên.

TBC

Theo lời của ông Giang thì chắc hẳn đối phương không ở đây, nhưng không ở thì vẫn là người họ Giang mà, vì sao lại không nhắc tới?

Dường như đoán được nghi ngờ trong lòng Bạch Du, ông Giang từ từ nói về chuyện năm đó.

Nhà họ Giang có gia thế sâu xa, lại có tiếng nói với người dân, vì vậy mấy tên giặc ngoại xâm năm đó nghĩ đủ trăm phương ngàn kế muốn lôi kéo nhà họ Giang, nhưng nhà họ Giang lại trung thành tuyệt đối với dân tộc, không bị lay chuyển, luôn bất động trước hành vi lôi kéo của bọn giặc ngoại xâm, vì vậy đám quân phiệt dần mất kiên nhẫn.

Vì để ép nhà họ Giang vào khuôn khổ, cũng vì để cho nhà họ Giang một bài học, bọn họ mua chuộc tài xế và bảo mẫu của nhà họ Giang, sau đó bắt cóc bà nội Giang và Giang Khải Viên, bà Giang là một nữ trung hào kiệt, đánh nhau với đám giặc ngoại xâm và tìm được cơ hội chạy trốn, nhưng chẳng mấy chốc đã bị đám giặc bắt lại.

Bọn chúng không để ý tới bà Giang khổ sở cầu xin, chúng đánh c.h.ế.t Giang Khải Viên ngay trước mặt bà ấy, đập vỡ đầu bà ấy, nhưng vẫn chưa xong, bọn giặc này như phát điên, vậy mà lại bạo hành bà Giang ở ngay bên đường.

Mặc dù sau đó bà Giang được ông của Bạch Du cứu về, nhưng bởi vì chịu k*ch th*ch quá lớn nên tinh thần vẫn luôn ở trạng thái nửa điên nửa tỉnh.

Khi tốt, bà ấy không khác gì người bình thường, bà ấy sẽ đọc sách viết chữ, thậm chí còn bế Giang Lâm vừa chào đời tới để chăm sóc, nhưng khi tinh thần bị rối loạn, bà ấy sẽ đập phá tất cả đồ đạc, sau đó lại điên cuồng cào mình, đập đầu vào tường. Bà ấy hận mình không bảo vệ được con gái, dường như khiến mình có đầy vết thương, m.á.u me đầm đìa thì mới an ủi được sự đau đớn và áy náy trong lòng.

Sau đó, bệnh tình của bà Giang càng nghiêm trọng hơn, gần như không thể nghe thấy ba chữ “Giang Khải Viên”, vừa nhắc tới sẽ lập tức nổi điên, bởi vậy ông Giang mới ra lệnh cho tất cả mọi người không được nhắc tới Giang Khải Viên, thậm chí còn thu dọn tất cả mọi đồ đạc liên quan tới Giang Khải Viên.

Dù bà Giang đã qua đời nhiều năm nhưng quyết định này vẫn không được phá bỏ, ba chữ “Giang Khải Viên” này như một con dao, cho dù qua bao năm thì nó vẫn đ.â.m sâu vào trong lòng người nhà họ Giang.

Nhưng chuyện của bà Giang và Giang Khải Viên, người nhà họ Giang không kể cho Giang Lâm là thế hệ cháu chắt, nỗi đau này đã hành hạ hai đời người, không cần phải tra tấn thêm một thế hệ nữa, đây cũng là nguyên nhân mà đời trước, Bạch Du lại không biết.

Ông Giang nói tới đây thì không nói nữa, ông ấy cúi thấp đầu v**t v* tấm hình ở trong tay, sự thê lương trong mắt khiến người ta không nhịn được mà đau xót.

Giờ phút này, ông ấy không phải là một lãnh đạo quyền cao chức trọng, mà là một người già đang tưởng niệm người vợ và con gái đã mất.

Bạch Du không ngờ chuyện năm đó lại che giấu một bí mật đau thương như thế, nhất thời cô không biết nên nói gì.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 94: Chương 94



Một hồi lâu sau, ông Giang mới dời tầm mắt khỏi bức ảnh, ông ấy ngẩng đầu lên: “Trước lúc cháu sinh ra nửa tháng, bà nội Giang đã bệnh tới mức không xuống nổi giường, đến ông cũng không nhận ra, nhưng sau khi cháu ra đời, bà ấy biết được cháu sinh cùng tháng cùng ngày cùng giờ với Viên Viên, hai đứa chỉ chênh nhau hai phút, lại cũng cầm một tinh, đằng lưng đều có vết bớt, bà ấy đột nhiên khỏe lại.”

“Bà ấy tin chắc cháu là do Viên Viên đầu thai, chỉ vì nhà họ Giang không có trẻ con phù hợp nên mới mượn bụng nhà họ Bạch để sinh ra, bởi vì có cháu mà bà ấy sống lâu hơn dự đoán của bác sĩ một năm, ông nội Giang rất biết ơn cháu… Trước khi đi, bà ấy dùng việc kết hôn giữa hai nhà để cháu trở lại nhà họ Giang, cũng muốn dùng cách này để bảo vệ cháu cả đời, cả đời bà nội Giang cháu không có được mấy ngày tốt lành, vì vậy việc duy nhất ông có thể làm là hoàn thành tâm nguyện thay bà ấy.”

“Du Du, cháu không muốn có yêu đương với Giang Khải nhưng hôn sự giữa hai nhà cháu đừng từ chối nhanh như thế, trừ Giang Khải, ông vẫn còn rất nhiều cháu trai, ai nấy đều không không kém Giang Khải, chỉ cần là người chưa kết hôn chưa có người yêu thì cháu có thể chọn bất cứ ai.”

Bạch Du: “...”

Trong lòng cô vô thức xuất hiện cảm giác cháu trai ở nhà họ Giang chẳng khác gì đám rau ế rất kỳ lạ.

Lúc trước, Bạch Du cho rằng mình được bà Giang coi là người may mắn nên mới có thể quyết định hôn sự với nhà họ Giang, không ngờ thì ra mình là hy vọng của một người mẹ tuyệt vọng với con gái yêu dấu của mình.

Nhìn ánh mắt tha thiết của ông Giang, Bạch Du không thể nói ra lời từ chối.

Đó là một ông lão dùng sự yêu thương che chở cô suốt hai đời.

TBC

Mặc dù sự yêu thương của ông ấy đến từ tình yêu của vợ, nhưng ông ấy lại không hề giảm bớt sự yêu thương, điều này càng khiến cô càng kính trọng ông ấy hơn.

Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng Bạch Du cũng gật đầu đồng ý: “Vâng ạ, cháu sẽ suy nghĩ lại.”

Cô đồng ý suy nghĩ, nhưng không đồng ý sẽ nhất định chọn cháu trai nhà họ Giang, nhưng cô tin nếu cuối cùng cô không gả vào nhà họ Giang thì ông Giang vẫn sẽ đồng ý với cô.

Ông Giang thở dài, lúc này mới nở nụ cứu nói: “Được, vậy chúng ta ra ngoài nói với mọi người đi.”

Bạch Du: “...”

Nói gì với mọi người đây, nói cô muốn chọn họ như chọn rau cải trắng sao?

Nghĩ thôi cũng thấy rất xấu hổ rồi!

Bạch Du rất muốn tìm cơ hội rời đi, nhưng ông Giang lại không cho cô cơ hội này, ông ấy kéo cô trở về phòng khách.

Mọi người thấy một già một trẻ đi ra khỏi thư phòng, tầm mắt đều đồng loạt nhìn bọn họ.

Bên ngoài vẫn còn mưa, Giang Khải quỳ gối trước cửa chính, cả người đều bị nước mưa làm ướt sũng.

Nhìn thấy ông Giang và Bạch Du đi ra, anh ta “hừ” một tiếng, ánh mắt sắc bén như chim ưng phát hiện con mồi của anh ta nhìn chằm chằm Bạch Du.

Bạch Du cảm nhận được ánh mắt của anh ta, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua, trong lòng có điều không thoải mái không thể nói ra.

Đời trước khi ly hôn, anh ta nói mình bị cô ép cưới nên đã phải chịu ấm ức, vậy đời này mỗi người một ngả, ai cũng cũng đừng làm phiền tới người kia!

Ông Giang cũng chú ý tới Giang Khải đang quỳ ở bên ngoài, ông ấy nói với Giang Văn: “Con gọi Giang Khải vào đây cho cha, cha có lời muốn nói với mọi người.”

Giang Văn đáp lại, sau đó nhanh chóng đi vào với Giang Khải đã ướt dầm dề.

Trán Giang Khải sưng tấy trông vô cùng buồn cười.

Thấy mọi người đã tới đông đủ, ông Giang mới tuyên bố: “Từ hôm nay trở đi, Du Du và Giang Khải chính thức chia tay, sau này không còn là người yêu của nhau nữa. Giang Khải không được phép tiếp cận Du Du, càng không được phép quấy rối Du Du, nếu không sau này cháu đừng bước vào cửa nhà họ Giang này nữa!”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 95: Chương 95



Vừa dứt lời, mọi người lập tức hít sâu một hơi.

Tuy ông Giang trông rất uy nghiêm, nhưng thật ra lại ít khi nói nặng lời, bây giờ đã nói như vậy thì chỉ có thể nói rõ lần này, Giang Khải đã làm rất sai.

Không trách ông Giang lại tức giận, nếu đã là người yêu của người khác, nhà họ Giang sẽ không bao giờ bắt cá hai tay, huống chi anh ta còn là người yêu của Du Du.

Tất cả mọi người đều biết ông Giang thương yêu Bạch Du như thế nào, cho dù anh ta không thích Bạch Du, nếu đã được chọn là người yêu của cô, vậy hẳn nên toàn tâm toàn ý mới đúng, sao có thể đi yêu đương với chị họ của Bạch Du được chứ?

Đôi môi Giang Khải mấp máy, anh ta mất rất nhiều sức mới có thể nói ra vài chữ: “Cháu biết rồi.”

Lâu Tú Anh đứng bên cạnh cắn chặt môi dưới, bà ta tức đến mức muốn bốc khói.

Bà ta dồn nhiều tâm huyết vào Giang Khải như thế, nếu Giang Khải bị ông ấy ghét vậy mọi nỗ lực lúc trước của bà ta chẳng phải là dã tràng xe cát biển đông sao?

Nhưng bây giờ lại không thể nói, cũng không thể làm bất cứ điều gì.

Mọi người đột nhiên nghĩ tới chuyện, vừa rồi, ông Giang chỉ nhắc tới chuyện hai người Bạch Du và Giang Khải chia tay, còn lại không nhắc đến chuyện giải trừ hôn sự giữa hai nhà, chẳng lẽ…

Sau đó lập tức nghe thấy ông Giang nói: “Mối hôn sự giữa hai nhà vẫn có hiệu lực, con bé sẽ chọn một đối tượng phù hợp trong số các cháu, nếu có ai không bằng lòng thì bây giờ có thể đứng ra.”

Mọi người: “!”

Giang Khải: “!”

Tầm mắt của mọi người lại hướng về Bạch Du, vừa rồi bọn họ vẫn chỉ còn nghi ngờ, nhưng khi nghe thấy chính ông ấy nói ra, họ vẫn cảm thấy rất kinh ngạc.

Giang Khải kinh ngạc tới mức trợn to hai mắt.

Suy cho cùng anh ta bị chia tay ở trước mặt mọi người, bị răn dạy rồi lại bị phạt quỳ đã rất khó chịu rồi, không ngờ vậy mà Bạch Du còn muốn chọn đối tượng trong số anh em của anh ta!

Anh ta muốn phản đối nhưng lại không dám lên tiếng, vì vậy chỉ có thể mong chờ khi Bạch Du chọn mấy người anh em họ này, hy vọng họ sẽ chủ động lên tiếng từ chối.

Nhưng điều kỳ lạ đó là không một ai đứng ra từ chối.

TBC

Nếu là lúc trước, có lẽ sẽ có người không vui, nhưng hôm nay, thấy Bạch Du vừa xinh đẹp vừa có khí chất như thế, hào quang tỏa sáng đã thay đổi hoàn toàn ấn tượng lúc trước của mọi người với cô.

Dù vấn đề cô từng là người yêu của Giang Khải quả thực hơi xấu hổ, nhưng mới chỉ là người yêu chứ chưa kết hôn, bây giờ là thời đại của xã hội mới, cho dù kết hôn thì vẫn có thể ly hôn.

Hơn nữa bọn họ cũng muốn biết nếu Bạch Du chọn lại, cô sẽ chọn ai trong số họ.

Ông Giang có tổng cộng mười một người cháu trai, ngoại trừ Giang Khải thì có năm người chưa kết hôn, chưa có người yêu và có tuổi tác phù hợp, theo thứ tự là Giang Lâm xếp thứ ba, Giang Vũ xếp thứ sáu, ngay sau là Giang Thần xếp thứ bảy, Giang Chấn xếp thứ tám và Giang Cẩn xếp thứ chín.

Nhưng mà Giang Lâm không ở thủ đô, anh đang đóng quân ở đảo Quỳnh Châu cách nơi này rất xa, anh còn lớn hơn Bạch Du bảy tuổi, vì vậy mọi người đều cảm thấy Bạch Du sẽ không chọn anh.

Hơn nữa Giang Lâm còn là anh trai ruột cùng cha cùng mẹ với Giang Khải, Bạch Du chọn anh thì tình cảnh sẽ rất xấu hổ, với tính cách lạnh nhạt của Giang Lâm, anh chắc chắn không bằng lòng xen vào chuyện này, vì vậy mọi người đều tự động bỏ qua anh.

Bạch Du vốn tưởng rằng mấy anh em nhà họ Giang sẽ không bằng lòng làm rau cải trắng mặc cô tùy ý lựa chọn, nhưng bây giờ, nhìn dáng vẻ bất chấp của bọn họ, nhất thời cô không biết nên nói gì.

Ông Giang lại rất hài lòng: “Nếu các cháu đã bằng lòng được chọn, vậy sau này không được yêu đương nhăng nhít, một khi bị phát hiện, ông sẽ lập tức đánh gãy chân các cháu!”

Giang Khải: “...” Đau đầu gối quá.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 96: Chương 96



Bởi vì thời tiết nên thuyền đi từ bến cảng của thành phố Quảng tới đảo Quỳnh Châu chậm hơn hai ngày.

Qua ba mươi tiếng đi thuyền trên biển, cuối cùng hai người Giang Lâm và Cát Đại Xuyên đã tới đảo Quỳnh Châu trước trời tối.

Bầu trời ráng chiều như bị hắt nước cam khiến cả bầu trời lẫn biển cả đều nhuộm đỏ, trời biển một màu, tiếng kèn lệnh từ bến tàu truyền ra, gió đêm bắt đầu thổi, những gợn sóng biển liên tục lóe ánh vàng như thể được ai đó rắc vàng xuống biển, đẹp không tả xiết.

Đây là lần đầu tiên Cát Đại Xuyên nhìn thấy khung cảnh này, nhất thời quên mất đi sự mỏi mệt, anh ấy đánh giá xung quanh, chỉ hận không thể thu cảnh sắc này vào mắt, nhưng mà chẳng mấy chốc, anh ấy đã phát hiện có điều gì đó không đúng.

Đó chính là ở trên bờ có rất nhiều cô gái trẻ tuổi, ai nấy đều ăn mặc gọn gàng, tóc ngắn thì kẹp tóc vén sang ngang, tóc dài thì tết thành bím, tất cả đều mặc váy, khi gió biển thổi qua, mép váy bồng bềnh lập tức tạo nên một phong cảnh tuyệt đẹp.

Thỉnh thoảng, những cô gái này sẽ nhìn về phía Cát Đại Xuyên, hai má vì kích động mà đỏ ửng.

Cát Đại Xuyên cho rằng họ đang nhìn mình, anh ấy gãi tai nói: “Thật không ngờ con gái ở đảo Quỳnh Châu lại nhiệt tình hơn cả con gái ở thành phố đó, thật ra tôi cũng chỉ đẹp trai hơn người bình thường một chút thôi mà.”

TBC

Bởi vì anh ấy không bỏ ra được năm đồng cho bà mối nên bà mối ở thành phố không muốn giới thiệu đối tượng cho anh ấy, mãi mới có một đối tượng thì lại bởi vì món đậu tương mà không còn, hơn nữa còn có biệt danh “mười tám cái rắm”.

Anh ấy còn tưởng rằng đời này mình sẽ không thể tìm được người yêu nữa, không ngờ lại có rất nhiều cô gái ở đảo Quỳnh Châu thích mình như thế, nói không chừng một trong số đó sẽ là vợ của anh ấy, haha…

Binh sĩ đứng gác ở đó nghe thấy vậy thì chỉ hận không thể dội nước cho anh ấy tỉnh lại: “Nghĩ gì vậy, người ta nhìn phó đoàn Giang chứ không phải là nhìn anh!”

Cát Đại Xuyên kinh ngạc: “Phó đoàn Giang đã có vợ rồi, tại sao các cô ấy lại nhìn phó đoàn Giang chứ?”

Binh sĩ đứng gác còn kinh ngạc hơn cả anh ấy: “Cái gì, phó đoàn Giang có vợ rồi hả?”

Phó đoàn Giang mới về thành phố được vài ngày, sau nhanh như thế đã có vợ rồi?

Cát Đại Xuyên gật đầu: “Đúng vậy, chẳng lẽ mọi người không biết sao?”

Binh sĩ đứng gác lắc đầu.

Các cô gái cách đó không xa cũng lắc đầu.

Cát Đại Xuyên lại chắc chắn nói thêm lần nữa: “Phó đoàn Giang có vợ rồi, mọi người đừng nhìn cậu ấy nữa.”

Phó đoàn Giang không chỉ đã có vợ, mà còn có cả con gái rồi.

Phó đoàn Giang còn bỏ ba mươi ba đồng ra để mua đặc sản cho con gái nữa.

Chẳng mấy chốc, tin tức Giang Lâm có vợ đã truyền đi khắp đảo Quỳnh Châu.

Trái tim của các cô gái như vỡ ra từng mảnh.

Sau khi ông Giang bảo chú Vương đưa Bạch Du về, ông ấy đột nhiên nhớ tới mình còn có một người cháu trai chưa cưới, vì vậy đã gọi điện tới đảo Quỳnh Châu.

Khi nhận được điện thoại của ông ấy, Giang Lâm đang tăng ca ở văn phòng.

Anh là phó đoàn trưởng, vì vậy trong văn phòng có máy riêng.

Ông Giang nói thằng, câu đầu tiên đã nói với anh: “Bây giờ, cháu có yêu cô gái nào không?”

Giang Lâm run lên: “Không ạ.”

“Không có thì tốt, Du Du chia tay với Giang Khải rồi, chuẩn bị chọn một người trong số các cháu làm người yêu.”

Giang Lâm: “?”

Ông Giang: “Chỉ thông báo cho cháu thôi, cháu không cần để trong lòng đâu, dù sau cháu so với các em trai thì hơi già rồi, Du Du chưa chắc sẽ để ý tới cháu.”

Cháu hơi già rồi. Già rồi. Già…

Sau khi cúp điện thoại, lần đầu tiên trên gương mặt đẹp trai của Giang Lâm xuất hiện vẻ hoang mang.

Khi trở về đại viện quân khu, mưa đã tạnh.

Bạch Du uyển chuyển từ chối ý định muốn đưa cô về của chú Vương, cô chậm rãi đi trên con đường lát gạch xanh cũ kĩ, hoa quế vàng óng rơi xuống nền gạch ẩm ướt.
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 97: Chương 97



Tối nay, cô quả thực đã tạo ra một cú sốc lớn cho nhà họ Giang.

Vốn dĩ cô chỉ định vả mặt hai mẹ con Lâu Tú Anh và Giang Khải, tiện thể giải trừ hôn ước, không ngờ đã vả mặt rồi nhưng mối hôn sự này lại phát triển theo chiều hướng không thể ngờ được.

Lúc trước, Lâm Hướng Tuyết bảo cô vứt bỏ Giang Khải rồi chọn Giang Lâm, lúc đó cô cảm thấy đó là điều không thể, ai có thể ngờ được mới qua vài ngày, cô lại có thể lựa chọn một trong số anh em ở nhà họ Giang.

Bạch Du che gương mặt nóng bừng của mình lại.

Nói thật, ngoài trừ Giang Khải, cô không quá thân thiết với các cháu trai khác của nhà họ Giang.

Nếu phải nói thì cô khá quen thuộc với cháu trai xếp thứ sáu là Giang Vũ nhưng mà chút quen thuộc này lại là hiểu biết qua lời Giang Khải.

Ba người Giang Văn, Giang Khải và Giang Vũ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, bởi vậy từ nhỏ, cả ba anh em luôn cùng tổ chức sinh nhật, Giang Văn là anh trai của hai người, giống với tên của mình, anh ấy là một người dịu dàng, bình tĩnh, là một tài tử hào hoa phong nhã.

Giang Vũ khá hùng hổ, cái gì cũng muốn tranh giành với Giang Khải, khi còn nhỏ là một cái kẹo, lớn hơn thì là đồ chơi hay một bộ quần áo, hai người này có cái tôi rất cao, tính cách không chịu thua, vì vậy mà từng bị đánh rất nhiều. Sau khi trưởng thành, tính cách của hai người bớt đi rất nhiều, nhưng vẫn không hợp nhau.

Nếu cô chọn Giang Vũ làm người yêu, chỉ sợ Giang Khải sẽ tức đến hộc máu, nghĩ đến cảnh tượng đó thôi cũng thấy buồn cười rồi.

Đương nhiên cô sẽ không lấy cuộc sống của mình ra để đùa, huống hồ cô không hề có cảm giác với Giang Vũ.

Còn mấy người khác, ngoại trừ tên tuổi, có thể nói cô hoàn toàn không biết gì về họ, vì vậy càng không thể có cảm giác được.

Còn Giang Lâm…

Khi cái tên này vừa lóe lên trong đầu, đột nhiên có một bàn tay cầm lấy cổ tay của cô và sốt ruột nói: “Bé Du, cuối cùng cháu cũng về rồi!”

Bạch Du giật mình, cô ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt lo lắng của bà nội, rồi vội vàng trấn an: “Bà nội, chúng ta vào nhà rồi nói.”

Những căn nhà trong đại viện san sát nhau, chỉ một cơn gió thổi qua cũng không thoát khỏi con mắt của người có tâm, mà cô không hề muốn trở thành đề tài nói chuyện trong lúc uống trà của người khác.

Đương nhiên bà Bạch hiểu rõ đạo lý này, vì vậy nhanh chóng kéo tay cháu gái đi vào nhà.

Vừa vào nhà, đối diện với cái nhìn của bà nội và cha mình, Bạch Du không hề thừa nước đục thả câu: “Ông nội Giang đồng ý chuyện cháu chia tay với Giang Khải rồi ạ.”

Bạch Phi Bằng nóng lòng hỏi: “Vậy hôn sự thì sao? Ông ấy cũng đồng ý giải trừ chứ?”

Đôi vợ chồng ông Giang và bà Giang yêu nhau sâu đậm, bà Giang đã qua đời nhiều năm nhưng ông Giang chưa từng nghĩ tới chuyện tìm một người mới.

Năm đó, bà Giang và Giang Khải Viên xảy ra chuyện, ông Giang vẫn luôn trách mình, chỉ hận mình không bảo vệ được vợ con, bởi vậy nguyện vọng của bà Giang chính là điều quan trọng nhất với ông Giang.

Ông lo lắng ông Giang sẽ không dễ dàng đồng ý giải trừ hôn sự.

Bạch Du mở chiếc hộp mang từ nhà họ Giang ra, cô lấy một miếng bánh hoa sen ở trong đó ra đưa cho bà nội và cha mình, sau đó lại cầm một miếng lên cho vào miệng.

Bánh hoa sen này là sản phẩm được Phú Hoa Đường làm, thơm ngọt, mềm tan trong miệng, vỏ bánh mỏng như một tờ giấy, bánh có màu trắng, nghe nói là một trong các món đồ ngọt được ngự thiện vào năm đó.

Cô ăn một miếng bánh, rồi mới từ từ nói: “Không giải trừ hôn sự ạ, con đồng ý với ông nội Giang sẽ suy nghĩ lại.”

TBC

Nhất thời, Bạch Phi Bằng không kịp phản ứng: “Suy nghĩ cái gì?”

Bà Bạch cũng nhíu mày: “Không phải là bảo cháu cân nhắc thằng nhóc thối Giang Khải đấy chứ?”

Bạch Du lắc đầu, cô khó xử nói: “Không phải là cân nhắc Giang Khải, mà là cân nhắc mấy anh em khác của Giang Khải.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 98: Chương 98



Bà Bạch: “?”

Bạch Phi Bằng: “?”

Cân nhắc các anh em khác của Giang Khải?

Từ “các” này đã nói rõ người được cân nhắc không chỉ có một.

Bà Bạch tỉnh táo lại từ trong nỗi khiếp sợ: “Ông ấy nói vậy thật sao? Còn nữa, ông ấy có nói là mấy anh em nào của Giang Khải không?”

Bạch Du: “Ông nội Giang nói chỉ cần là đối tượng chưa kết hôn, tuổi tác phù hợp thì đều mặc cháu lựa chọn, cháu nhìn trúng ai thì chọn người đó.”

Bà Bạch “?”

Bạch Phi Bằng: “?”

Coi trọng ai thì chọn người đó… Như thể chọn cải trắng vậy?

Sau khi tiếp nhận thông tin nay Bạch Phi Bằng lo lắng hỏi: “Mấy anh em kia của Giang Khải nói thế nào, có ai không vui không?”

Bạch Du gãi mặt: “Không ạ.”

“...”

Hai mẹ con bà Bạch và Bạch Phi Bằng nhìn nhau.

Mặc dù việc này hơi xấu hổ, nhưng nếu nhà họ Giang đã không thèm để ý thì bọn họ cũng không còn gì để nói.

Con cháu nhà họ Giang dù là ai đều ưu tú hơn người bình thường, huống hồ việc này còn có ông Giang che chở, vì vậy mối hôn sự này không phải là không thể tiếp tục.

Mặc dù bà Bạch đã cao tuổi nhưng tư tưởng không hề cổ hủ một chút nào, chẳng mấy chốc, bà đã có thể tiếp nhận chuyện này, thậm chí còn nói ra một lời khiến người khác phải kinh ngạc: “Vậy cháu coi trọng ai chưa? Nói xem, để bà nội kiểm tra thử.”

Nghe thấy lời này, Bạch Du suýt sặc nước miếng: “Không coi trọng ai ạ, cháu không hiểu bọn họ.”

Bà Bạch: “Lần này, chúng ta đừng nóng vội, từ từ lựa, từ từ chọn, khi nào chọn được người tốt nhất thì mới quyết định.”

Chọn cải trắng thì không thể chọn bó rau dập nát được, huống chi chọn người lại càng phải cẩn thận hơn, lúc trước là bởi không cẩn thận nên mới chọn phải bó cải trắng nát như Giang Khải kia!

Bạch Du: “...”

Bà Bạch cảm thấy mắt nhìn chọn rau cải… Không phải, chọn đàn ông của cháu gái không quá tốt, vì vậy đã xoay sang thảo luận với con trai: “Con hiểu mấy đứa trẻ nhà họ Giang kia như thế nào?”

Bạch Phi Bằng suy nghĩ một hồi: “Nói về tuổi tác trước đi ạ, từ Giang Lâm đến Giang Cẩn xếp thứ chín đều phù hợp, nhưng con không biết ai có đối tượng rồi, ai chưa có.”

Lúc trước, bà Giang đề ra mối hôn sự này thì ông đã khảo sát từng người cháu của nhà họ Giang, lúc này, ông mới biết tuổi tác của mấy anh em Giang Khải, còn về chuyện bọn họ có đối tượng chưa thì phải hỏi thăm mới biết được.

“Con cả, con lấy vở và bút ra đây cho mẹ, chúng ta kiểm tra cho bé Du.”

Bà Bạch không trách con trai cả hiểu không sâu, dù sao lúc trước Bạch Du thích Giang Khải như thế, chẳng ai có thể ngờ được hai người sẽ chia tay.

Bach Phi Bằng đáp lại, ông đứng dậy đi đến cầm một quyển sổ và một cái bút ở dưới tủ tivi tới.

Bà Bạch bảo con trai cả ghi chép, bà nói: “Trước hết con viết tiêu đề ở trên, viết là ‘Bình chọn các cháu trai của nhà họ Giang’.”

Bạch Du: “...”

Bach Phi Bằng: “...”

Dòng chữ này chẳng khác nào nói thẳng cho người ta biết cháu trai của nhà họ Giang chính là bó cải trắng.

Bạch Du cảm thấy với tình huống bây giờ, nếu cô ở lại thì sẽ rất xấu hổ nhưng cô lại muốn nghe xem bà nội và cha sẽ bàn bạc như thế nào, vì vậy cô giả vờ bình tĩnh lấy một miếng bánh nướng lu ở trong hộp ra rồi cho vào trong miệng.

Cắn một miếng, mùi thơm lập tức bùng nổ trong khoang miệng, giòn xốp rất ngon.

Bánh nướng lu là một trong các loại bánh truyền thống của Bắc Kinh, bánh được làm từ bột mì nhào với đường, sau đó dính vào thành lu, nướng trong lu ngoài ấm trong nóng nên bánh nướng lu vừa xốp vừa giòn, lúc trước khi mọi người đi thăm viếng sản phụ, ngoại trừ mang gạo kê, đường đỏ và trứng gà ra thì bánh nướng là một trong các thứ quan trọng.

Khi Bạch Du vừa cắn một miếng bánh giòn rụm, bà Bạch đã bắt đầu lựa chọn rau cải: “Người đầu tiên là Giang Lâm.”
 
Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày
Chương 99: Chương 99



Nghe thấy tên Giang Lâm, trái tim của Bạch Du như hụt đi một nhịp, động tác cắn bánh nướng vô thức khẽ hơn.

Bạch Du viết tên Giang Lâm xuống sổ, bà nhíu mày: “Mẹ cảm thấy Giang Lâm không ổn lắm, thứ nhất là tuổi quá lớn, thứ hai, thằng bé là anh ruột của Giang Khải.”

Chỉ điều thứ hai đã là vấn đề không nhỏ rồi.

Những người khác là anh em họ, ngoại trừ buổi họp mặt gia đình thì thường ngày không gặp mấy, nhưng Giang Lâm lại là anh em cùng cha cùng mẹ với Giang Khải, sau này nếu cùng ăn cơm thì thực sự quá lúng túng.

Hiển nhiên bà Bạch cũng nghĩ tới điều này, bà châm chước nói: “Vậy cứ xét những người khác trước đi.”

Chỉ vậy thôi sao?

Chẳng lẽ việc bình chọn không nên bắt đầu từ nhân phẩm, vẻ ngoài, năng lực và các phương diện khác rồi mới bắt đầu suy xét sao?

Nhưng chỉ bởi vì tuổi tác và là anh em ruột của Giang Khải mà anh đã bị loại, chẳng lẽ hai người không thấy như vậy là rất qua loa và không nghiêm túc sao?

“Rắc rắc!”

Bạch Du gắng sức cắn một miếng bánh nướng tạo ra âm thanh rất lớn.

Nhưng mà bà Bạch lại không hiểu ý của cô, bà đã bắt đầu suy xét về những người khác: “Mẹ nhớ thằng bé hoà nhã sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Giang Khải tên gì nhỉ? Thằng bé này cũng không tệ.”

Bạch Phi Bằng suy nghĩ một lúc: “Mẹ nói Giang Văn đúng không, Giang Văn, Giang Vũ và Giang Khải là ba anh em sinh cùng ngày với nhau, Giang Văn và Giang Vũ là hai anh em song sinh.”

Bà Bạch gật đầu: “Đúng là Giang Văn, thằng bé có người yêu chưa?”

Bạch Phi Bằng chưa kịp liên tiếng thì Bạch Du đã nói: “Anh Giang Văn có người yêu rồi ạ, người yêu của anh ấy rất xinh đẹp, hình như năm nay chuẩn bị kết hôn đó ạ.”

Bà Bạch thở dài, rồi bảo con trai gạch chéo tên của Giang Văn đi, bà lại hỏi: “Vậy tính cách của Giang Vũ thế nào?”

Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa.

Trong nhà này chỉ có bốn người có chìa khoá nhà, trong đó đã có ba người ngồi ở phòng khách, vậy người ở ngoài mở cửa chỉ có thể là Tần Chính Nhân.

Lần trước, Tần Chính Nhân nổi giận đùng đùng rời khỏi nhà họ Bạch với Tần Tâm Hủy, thậm chí bà ta còn tuyên bố mình sẽ suy nghĩ về hôn nhân giữa bà ta và Bạch Phi Bằng, sau đó vẫn luôn không trở về.

Khoảng thời gian này, người trong khu nhà thảo luận ầm ĩ, bất cứ lời nói gì cũng có.

Làm vợ chồng nhiều năm, trong lòng Bạch Phi Bằng hiểu rõ, một khi ông nhượng bộ thì chắc chắn Tần Chính Nhân sẽ được voi đòi tiên, có thể đưa ra yêu cầu đón Tần Tâm Hủy về, cũng có thể bắt đền bù nhưng ông đã khiến Bạch Du chịu ấm ức nhiều năm rồi, sao ông có thể làm ra chuyện khiến cô tổn thương được chứ.

Bởi vậy Bạch Phi Bằng vẫn luôn chịu áp lực mà không đi đón Tần Chính Nhân về, không ngờ bà ta lại tự về nhà.

Ba người trong phòng khách mẹ nhìn con, con nhìn cha với vẻ mặt rất kỳ lạ.

Đối diện với ba người trong phòng khách, Tần Chính Nhân cũng có vẻ lúng túng.

Nhưng chẳng mấy chốc, bà ta đã trở lại bình thường rồi bắt đầu cười nói: “Mẹ, Phi Bằng, Du Du, mọi người ăn chưa?”

Ba người trong phòng khách nhìn bà ta và đều không lên tiếng.

Tần Chính Nhân cắn môi rồi nhìn Bạch Du nói: “Du Du, lần này mẹ về là để giải thích với con.”

Xin lỗi sao?

Bạch Du nhíu mà, mẹ cô có ý đồ gì đây.

Tần Chính Nhân cũng không để ý cô, bà ta ngồi xuống ghế sô pha cạnh cô: “Khoảng thời gian này, mẹ ở ký túc xá đã suy nghĩ rất nhiều, lúc trước khi mẹ và cha con tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói là một cô bé, mẹ và cha con đều rất vui vẻ. Khi đó mẹ nghĩ, đợi khi con được sinh ra, mẹ sẽ mặc những chiếc váy đẹp nhất cho con, thắt b.í.m cho con để con trở thành cô bé xinh đẹp nhất trong khu nhà, khiến những người khác phải ghen tị vì mẹ có con gái đáng yêu và xinh đẹp như vậy, nhưng sau đó…”
 
Back
Top Bottom