Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 290: Chương 290



Từng cơn đau đánh úp đến từng đợt, đến tận nửa đêm Tiêu Thanh Như mới được đưa vào phòng sinh.

Hứa Mục Chu chủ động đi vào cùng cô.

Lần đầu tiên sinh con không có kinh nghiệm, nói không sợ là nói dối, vì thế Tiêu Thanh Như đồng ý.

Có Hứa Mục Chu ở bên cạnh, cô cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Sinh con rất đau, nhưng Tiêu Thanh Như không hề la hét to.

Cứ việc không có kinh nghiệm sinh con, cô cũng biết đạo lý giữ thể lực.

Nhìn thấy tóc của Tiêu Thanh Như bị mồ hôi làm ướt đẫm, hốc mắt Hứa Mục Chu đỏ bừng như sắp rỉ máu.

"Vợ, sau này chúng ta thật sự sẽ không sinh con nữa."

"Em không sao đâu."

Tuy rằng Tiêu Thanh Như có chút tính tiểu thư, nhưng khi thật sự gặp phải chuyện, cô cũng có thể rất kiên cường.

Lúc này cô rất đau đớn, rất mệt mỏi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nhãi con sắp chào đời, sắp sửa gặp mặt bọn họ, Tiêu Thanh Như cảm thấy tất cả mọi cực khổ đều đáng giá.

Thấy cô cắn chặt môi dưới, Hứa Mục Chu duỗi đưa tay về phía Tiêu Thanh Như: "Cắn anh đi."

"Không… cần."

Vừa dứt lời, trên tay Hứa Mục Chu liền truyền đến cảm giác đau đớn.

Hứa Mục Chu dường như không hề cảm nhận được, so sánh chút đau đớn này với nỗi đau mà vợ phải chịu đựng giờ phút này, không đáng kể chút nào.

Suốt toàn bộ quá trình, Tiêu Thanh Như không hề khóc kêu, chỉ yên lặng phối hợp với chỉ thị của bác sĩ.

Tự nhủ với chính mình phải giữ thể lực, nhanh sinh nhãi con ra càng sớm càng tốt.

Nếu không cả đứa bé lẫn bản thân đều sẽ gặp nguy hiểm.

Lại một cơn đau nữa đánh úp tới.

Tiêu Thanh Như kêu lên một tiếng.

Nghe thấy y tá nói: "Là một bé trai."

Ngay sau đó bên tay truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh.

Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã nghe bác sĩ nói: "Còn một đứa nữa, xin tiếp tục cố lên."

Tiêu Thanh Như suýt chút nữa ngất lịm đi, đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y Hứa Mục Chu, tại sao lại biến thành song sinh!

Hứa Mục Chu đau lòng khi vợ còn phải tiếp tục chịu đau, nhưng lại không thể nhét đứa bé trở vào.

Anh không ngừng trấn an cô: "Vợ ơi, kiên trì thêm một chút nữa thôi."

"Tất cả là lỗi của anh!"

"Anh biết mình sai rồi, một lát nữa anh sẽ đi buộc ga rô, sau này sẽ không bao giờ sinh con nữa."

Tiêu Thanh Như rõ ràng rất đau, nhưng lại bị Hứa Mục Chu chọc cười.

"Đừng gây rối, một lát nữa anh phải chăm sóc em với nhãi con, không thể đi được."

"Được rồi, vậy mấy ngày nữa anh sẽ lại đến buộc ga rô."

Bác sĩ và y tá trong phòng sinh hai mặt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải tình huống này.

Nhà ai khi sinh con lại nói những lời thế này trong phòng sinh chứ?

Tiêu Thanh Như đã đau đến không muốn nói chuyện.

Buộc ga rô cũng được, sau này sẽ không cần phải chịu đau như thế này nữa!

Vân Mộng Hạ Vũ

Cũng may mà đứa thứ hai không dày vò nhau lâu.

Lại mười phút nữa trôi qua, thuận lợi sinh ra.

"Xin chúc mừng hai người, đứa bé thứ hai là con gái."

Tiêu Thanh Như thở phào một hơi, cảm giác mệt mỏi lan tràn khắp cơ thể, nhưng cô vẫn cố chống mình tỉnh táo: "Tôi muốn nhìn đứa bé một chút."

Hứa Mục Chu lập tức đưa đứa bé được quấn lại đến trước mặt cô: "Cả hai đứa bé đều giống em, lớn lên sẽ rất xinh đẹp."

Nhìn đứa bé dơ dáy, nhăn dúm dó, Tiêu Thanh Như im lặng.

Cuối cùng nói: "Em cảm thấy giống anh hơn."

Hứa Mục Chu nói với vẻ mặt dịu dàng: "Ừ, cũng giống anh."

Trái tim đập thình thịch thình thịch không ngừng, vẫn không có biện pháp bình tĩnh lại.

Vợ đã sinh con cho anh.

Hơn nữa còn sinh một lần liền hai đứa!

Bây giờ còn không phải lúc để vui mừng, Hứa Mục Chu giao đứa bé cho y tá.

Y tá lại giao đứa bé cho cha Hứa mẹ Hứa đang đợi ở cửa phòng sinh.

Hai vợ chồng già cũng bối rối.

Không chắc chắn hỏi: "Cả hai đứa đều là của nhà chúng tôi sao?"

Y tá cười nói: "Đều là của nhà mọi người, sản phụ sinh song sinh trai gái, đứa đầu tiên là con trai, đứa thứ hai là con gái, cả hai đều rất khỏe mạnh."

"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ."

Mẹ Hứa cực kỳ vui mừng mà khóc, sau đó lau khóe mắt: "Con dâu nhà chúng tôi có sao không? Khi nào mới có thể ra ngoài?"

"Không sao, một lát nữa sẽ có thể ra ngoài."

Mẹ Hứa liên tục gật đầu, lại lịch sự cảm ơn y tá một lần nữa.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 291: Chương 291



Hai vợ chồng già mỗi người ôm một đứa bé, trên mặt đều là ý cười.

Cha Hứa ôm đứa cháu gái nhỏ, cẩn thận nhìn một lượt: "Trông đẹp hơn Tiểu Chu."

"Cái thằng nhóc thối đó lúc mới sinh ra nhỏ nhỏ gầy gầy, chẳng khác nào con chuột con, anh nhìn hai cục cưng bảo bối này, trắng trẻo mập mạp, đáng yêu biết bao."

Mẹ Hứa nói với vẻ mặt yêu thích, thật cẩn thận ôm đứa bé, chỉ sợ làm rơi đứa bé.

Còn nhắc nhở cha Hứa cẩn thận chút: "Thân thể của trẻ sơ sinh mềm yếu, đừng để bị va chạm."

Bị nhắc nhở như vậy, cha Hứa cũng không dám thở ra mạnh.

Giống như đang ôm quả bom, đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.

Mãi cho đến khi Tiêu Thanh Như được đẩy ra ngoài, lúc này mới mơ mơ màng màng đi theo bác sĩ đến phòng bệnh.

Con nhỏ có người lớn trông nom, Hứa Mục Chu một lòng một dạ tập trung trên người Tiêu Thanh Như.

"Vợ, nếu em buồn ngủ thì ngủ một lát đi, khi nào tỉnh dậy liền có thể ăn gì đó."

"Không buồn ngủ, em chưa muốn ngủ."

Tiêu Thanh Như rất mệt, nhưng có thể là kích động quá mức, lúc này cô hoàn toàn không ngủ được.

Hai đứa nhãi con được đặt trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, bọn chúng nhỏ như vậy, nhỏ đến nỗi gương mặt còn không lớn bằng bàn tay của mình.

Tiêu Thanh Như không tiếng động mà mỉm cười, nhìn hai em bé do chính mình sinh ra, vẫn cảm thấy thần kỳ.

Hứa Mục Chu ngồi bên giường bệnh, đôi mắt không nhìn Tiêu Thanh Như không chớp lấy một cái.

Vợ đã chịu đau nhiều như vậy vì anh, sau này anh phải yêu quý cô gấp bội lần.

Mẹ Hứa cười nói: "Cũng may mà chúng ta chuẩn bị thêm hai bộ quần áo sơ sinh, nếu không mấy bé con đã không có quần áo mặc."

Lời này nhắc nhở Hứa Mục Chu: "Mẹ, khi nào mẹ rảnh rỗi thì đến trung tâm thương mại mua thêm mấy miếng vải, tã lót chuẩn bị trước đó có thể không đủ dùng."

"Mẹ cũng định như vậy."

Mua vải cần phải có phiếu vải, nếu không giá thành sẽ đắt hơn.

Trong tay Tiêu Thanh Như có phiếu vải, là của mẹ để lại cho cô trong dịp tết.

"Trong nhà vẫn còn phiếu phải, đặt trong ngăn kéo bàn làm việc, mẹ, đến lúc đó mẹ cứ lấy trực tiếp là được."

Mẹ Hứa biết con dâu tin tưởng mình, nhưng bà ấy cũng có chừng mực.

"Chúng ta ở lại ở bệnh viện một ngày, ngày mai là có thể xuất viện về nhà, đến lúc đó để Tiểu Chu chăm sóc con và các cháu, mẹ đi mua đồ."

Nằm viện ở nơi nào cũng không tiện, mẹ Hứa không thể đi ngay.

Việc mua đồ đạc chỉ có thể từ từ tính.

Tiêu Thanh Như thích ăn cá, việc này người trong nhà đều biết.

Mẹ Hứa chỉ duy chồng: "Anh ra chợ đen dạo một vòng, xem xem có cá nào có thể mua không, nếu có thì trực tiếp mua về nhà hầm, để cho Thanh Như bồi bổ sức khỏe."

Tiêu Thanh Như vội vàng nói: "Bây giờ không cần ăn đồ ngon, cơ thể con không thể hấp thu được, qua mấy ngày nữa rồi nói sau."

"Như thì không được, con đã phải chịu đau nhiều như vậy, nhất định phải ăn đồ ngon chút."

Mẹ Hứa đưa tiền cho chồng cầm rồi nói: "Nếu không mua được cá thì anh về nhà làm thịt con gà đi."

"Được."

Lúc đầu xuân trong nhà có nuôi ba con gà, chỉ để bồi bổ thân thể cho Tiêu Thanh Như khi cô sinh em bé.

Lúc này mẹ Hứa thật sự rất vui mừng, không có dù chỉ một chút miễn cưỡng.

Chẳng phải chỉ là mấy con gà thôi sao, đều nuôi để ăn mà.

Chẳng qua chỉ là phí chút lương thực thôi.

So sánh với với Thanh Như và cháu trai cháu gái, căn bản không coi là cái gì.

"Thanh Như, con ngủ một lát trước đi, lấy lại tinh thần, chờ đến khi mấy đứa cháu tỉnh ngủ có thể còn mệt hơn nữa đấy."

Tiêu Thanh Như cuối cùng cũng thu ánh mắt khỏi người đứa bé: "Vậy con chợp mắt một chốc đây."

"Ngủ đi, mẹ và Tiểu Chu sẽ trông chừng ở đây, sẽ không để mấy đứa cháu rời khỏi tầm mắt bọn mẹ, con có thể an tâm ngủ."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Vẫn là mẹ hiểu con."

Làm một người mẹ, trọng tâm sẽ không tự chủ được mà hướng về phía những đứa con nhỏ.

Nếu không có ai trông chừng đám trẻ, Tiêu Thanh Như sẽ không dám ngủ.

Sinh con xong quá mệt mỏi, thế cho nên vừa mới thả lỏng Tiêu Thanh Như liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Hứa Mục Chu nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, sắp đau lòng muốn chết.

Nếu không phải lúc này không thể rời xa vợ và con nhỏ, anh thật sự muốn ngay lập tức đi làm tiểu phẫu thuật.

Sau này sẽ không bao giờ để vợ chịu đau nữa.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 292: Chương 292



Tiêu Thanh Như chưa ngủ được bao lâu đã bị tiếng khóc của đứa bé đánh thức.

Cơ thể quá mức mệt mỏi, thế cho nên cả người đều cảm thấy hơi ngơ ngác.

Mãi cho đến khi tiếng khóc của đứa bé càng lúc càng lớn, sắp sửa lật tung nóc nhà, lúc này Tiêu Thanh Như mới khôi phục tinh thần lại.

Cô đã sinh được hai đứa con.

Từ hôm nay trở đi, cô phải làm một người mẹ.

Đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, vừa mở mắt ra đã thấy mẹ Hứa và Hứa Mục Chu mỗi người ôm một đứa bé sơ sinh, đang kiên nhẫn dỗ dành nhãi con.

Thấy cô đã tỉnh, Hứa Mục Chu ngượng ngùng nói: "Vợ ơi, bọn nhỏ đói bụng rồi."

Nếu không phải vì nguyên nhân này, anh sẽ không đành lòng đánh thức vợ.

Hứa Mục Chu thầm nghĩ, vợ chính là người đã chịu khổ trong mười tháng mang thai, hiện tại khó khăn lắm mới đỡ được một chút, tại sao người chịu khổ vẫn là vợ chứ?

Có một số việc, chưa từng tự tình trải qua sẽ không thể đánh giá được hết gian khổ trong đó.

Từ lúc Tiêu Thanh Như mang thai, đến khi sinh nở, Hứa Mục Chu đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình.

Cũng biết được làm một người mẹ khó khăn đến mức nào.

Hai đứa bé còn chưa mở mắt, đang há miệng kêu khóc, bộ dạng nhỏ bé trông đáng thương cực kỳ.

Tiêu Thanh Như biết bọn nhỏ đói bụng, nhưng không còn nghĩ đến việc phải cho bọn nhỏ b.ú sữa.

Cô nói với Hứa Mục Chu: "Anh cho bọn nhỏ ăn gì đó đi."

Hứa Mục Chu: "…"

Vợ ơi, đây gọi là mang thai ngốc ba năm sao?

Anh cố ý nói: "Hiện tại bọn nhỏ còn chưa mọc răng, có phải nên cho bọn nhỏ ăn cháo thì phù hợp hơn không?"

Mẹ Hứa dở khóc dở cười: "Con đừng trêu con bé."

Trước tiên đỡ Tiêu Thanh Như ngồi dậy, để cô ngồi dựa ở đầu giường.

Sau đó lại ôm đứa bé đặt vào trong n.g.ự.c Tiêu Thanh Như: "Con cho bọn nhỏ b.ú sữa trước, mẹ sẽ xuống nhà ăn mua chút đồ ăn cho con, không ăn gì hết sẽ không có sữa kịp."

Mặt Tiêu Thanh Như đỏ bừng, lúc này mới nhận ra mình vừa nói những lời ngu ngốc gì.

Trừng mắt liếc xéo Hứa Mục Chu một cái, cái tên này thế mà lại dám trêu ghẹo cô.

Chờ về nhà tôi sẽ tính sổ với anh sau.

"Mẹ, bây giờ thời gian cũng không còn sớm, chắc mẹ cũng đói bụng rồi, đến nhà ăn xem xem có món gì không, mẹ mua thêm hai phần đi."

"Mẹ biết rồi, một mình con ở đây có được không? Nếu không mẹ kêu y tá tới một chuyến."

"Không cần đâu, một mình con là được rồi."

Mẹ Hứa cũng là phụ nữ, biết rằng khi ở trước mặt mình, con dâu xấu hổ không dám cho con bú.

Vì thế dặn dò Tiêu Thanh Như vài câu, sau đó liền rời khỏi phòng bệnh.

Hai vợ chồng mắt to trừng mắt nhỏ.

"Vợ ơi, nhãi con đói khóc, em mau cho bọn nhỏ b.ú sữa đi."

"Anh đừng nhìn."

"Anh lại không phải người ngoài, có gì phải sợ?"

"Chỉ là không cho anh xem thôi."

Tiêu Thanh Như còn chưa thích ứng được với sự chuyển biến thân phận, ngay cả việc cho con b.ú sữa, cô cũng có chút không biết nên làm thế nào.

Càng chưa kể đến việc để cho Hứa Mục Chu nhìn.

Tuy rằng đã là vợ chồng già, nhưng luôn cảm thấy có chút xấu hổ.

Hứa Mục Chu biết vợ nhà mình da mặt mỏng, nếu là bình thường, anh nhất định sẽ trêu chọc cô một phen.

Nhưng hiện tại mấy đứa bé khóc lóc đáng thương như vậy, để cho bọn nhỏ ăn mới là việc đứng đắn.

Anh lập tức nhìn sang chỗ khác: "Anh không nhìn."

"Anh xoay người đi."

Hứa Mục Chu dở khóc dở cười, ở trong lòng vợ, sự tin tưởng với anh đã thấp đến mức như này rồi sao?

Anh xoay người sang một bên: "Anh bảo đảm mình không nhìn."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn Hứa Mục Chu vài lần xác định lực chú ý của anh đều nằm trên người đứa bé, Tiêu Thanh Như không còn lo lắng nữa, cho em bé ăn dựa theo phương pháp mà mẹ Hứa đã nói.

Ăn uống là bản năng sinh ra đã có sẵn.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 293: Chương 293



Vừa mới để sát lại gần Tiêu Thanh Như, nhãi còn liền bắt đầu hút từng ngụm từng ngụm.

Cảm giác đau đớn khiến Tiêu Thanh Như rất khó chịu, nhưng nhìn đứa bé trong lòng ngực, đột nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ đều đáng giá.

Qua một hồi lâu, nhãi con vẫn không ăn được sữa, nhắm mắt lại bắt đầu khóc lớn.

Hứa Mục Chu cũng sốt ruột, bất chấp việc đã đồng ý với vợ, quay người về phía Tiêu Thanh Như.

"Vợ, sao con gái lại không uống được sữa?"

"Có thể là do sức lực không đủ."

"Nếu không thì…"

"Không thể nào!"

Hứa Mục Chu lắc lư con trai trong lòng n.g.ự.c một chút: "Điều anh muốn nói chính là đổi chỗ của con trai thử xem, vợ à, em nghĩ đi đâu vậy?"

Tiêu Thanh Như nghiêng nghiêng người, làm bộ không nghe thấy.

Tiếp tục dỗ dành em bé trong lòng ngực, để cô thử lại một lần nữa.

Thấy đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe làm theo, Hứa Mục Chu và Tiêu Thanh Như không hẹn mà cùng đổ mồ hôi thay con gái.

Đặc biệt là Hứa Mục Chu, hận không thể hỗ trợ trực tiếp.

Nhãi con dùng hết sức lực, cuối cùng cũng được uống sữa như ý nguyện.

Hai vợ chồng đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hứa Mục Chu kéo kéo bàn tay nhỏ bé của con gái: "Cục cưng thật lợi hại, mới sinh ra đã biết tự mình ăn rồi."

Tiêu Thanh Như không nói nên lời: "Con bé chỉ còn nhỏ, không phải ngốc."

"Dù sao anh cũng cảm thấy con gái rất lợi hại."

Sờ nắn nắn tay nho nhỏ của con gái, Hứa Mục Chu mềm lòng đến không chịu được.

Trong không khí tràn ngập mùi sữa nồng nàn, nhãi con trong vòng tay Hứa Mục Chu càng khóc to tiếng hơn.

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Tiêu Thanh Như không đành lòng nhìn con trai mình đói bụng.

"Anh ôm thằng bé đến đây, em để hai đứa cùng ăn."

"Không cần sốt ruột, để con gái ăn no trước rồi nói."

Thân thể trẻ sơ sinh mềm mại như vậy, Hứa Mục Chu lo lắng để hai nhãi con chen chúc với nhau sẽ làm đối phương bị thương.

Dù sao đâu cũng là chuyện sớm hay muộn, cứ từ từ là được.

"Chờ một chút, để em ăn xong sẽ đến lượt con."

"Oa oa oa ~"

"Lần sau đổi thành con ăn trước."

Bé con làm sao có thể hiểu được lời nói của cha, một khi đói bụng, là sẽ khóc.

"Anh đưa thằng bé đến bên cạnh em, để em dỗ."

Trẻ sơ sinh được ôm nhiều thật sự không tốt, Hứa Mục Chu vừa mới đặt đứa bé lên giường, liền ngửi được một mùi hương quen thuộc, tiếng khóc của bé con dần dần nhỏ đi.

Được con nhỏ ỷ lại như vậy, trong lòng Tiêu Thanh Như thỏa mãn vô cùng.

"Em gái sẽ no ngay ấy mà, ngoan ngoãn chờ thêm một lát nhé."

Lần đầu tiên cho con b.ú sữa, sữa cũng không nhiều.

Sức ăn của nhóc con nhỏ, b.ú được một lúc đã thấy no rồi.

Hứa Mục Chu thuận tay ôm con gái lên.

Lần này cuối cùng cậu anh cũng được ăn.

Nhìn bộ dạng nhỏ nhắn thỏa mãn của thằng bé, tay Hứa Mục Chu có chút ngứa ngáy, muốn chọc một cái vào má con trai.

Thấy anh sắp ngo ngoe rục rịch, Tiêu Thanh Như trừng mắt nhìn Hứa Mục Chu.

"Anh đã nghĩ tên của bọn nhỏ kỹ chưa?"

"Nghĩ kỹ rồi."

"Tên là gì?"

"Đại Bảo, Tiểu Bảo."

Cái tên quá mức có lệ, khiến Tiêu Thanh Như tức giận đến muốn mắng anh.

"Nghĩ lại lần nữa."

Hứa Mục Chu vốn dĩ cảm thấy hai cái tên này nghe khá hay.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhãi con chính là bảo bối nhỏ của bọn họ, tên này danh xứng với thực.

Nhưng vợ không hài lòng, chỉ có thể suy nghĩ lại một cái khác.

"Vậy thì hãy gọi là Tả Tả, Hữu Hữu."

"Có người cha nào như anh không? Chỉ biết lừa gạt người."

Hứa Mục Chu không am hiểu việc đặt tên, trước kia trong lúc huấn luyện chỉ hô mấy câu khẩu hiệu.

Những cái còn lại đều không dễ nghe, Tả Tả Hữu Hữu nghe còn đỡ.

"Vợ, nếu không thì em đặt tên cho bọn nhỏ đi."

Tiêu Thanh Như cẩn thận suy nghĩ, phát hiện chính mình cũng không giỏi đặt tên.

"Vậy tạm thời gọi là Tả Tả Hữu Hữu đi."

Vì thế, sau thời gian cho ăn, cái tên của cặp song sinh trai gái đã được quyết định.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 294: Chương 294



Mẹ Hứa đi mua đồ ăn về, nghe thấy con trai cứ luôn miệng trái trái phải phải, bà ấy còn tưởng rằng anh đang hô khẩu hiệu với mấy đứa con.

Thấy hai đứa nhãi con đã ngủ say, vì thế lên tiếng nhắc nhở: "Mấy đứa nhỏ còn cần ngủ nhiều hơn, còn đừng làm ồn đến bọn nhỏ."

Hứa Mục Chu kịp thời câm miệng, ngồi bên mép giường nhìn hai cục bảo bối không dám rên một tiếng.

Tuy rằng vẫn còn đỏ rực, nhăn dúm dó, nhưng càng nhìn càng thấy đáng yêu.

Miệng và mũi đều trông giống vợ, trán giống anh, đường nét khuôn mặt cũng vậy.

Dần dần, vẻ bề ngoài của bảo bối cũng trùng khớp với những gì anh đã tưởng tượng.

Trông giống vợ, cũng giống anh.

Đây là kết tinh tình yêu của bọn họ.

Hứa Mục Chu nhìn với vẻ mặt hài lòng, nào có bộ dạng không thích trẻ con chứ?

Quả nhiên, huyết mạch thân tình là thứ gì đó rất thần kỳ, Tiêu Thanh Như nghĩ như vậy.

Cô dùng cằm cọ cọ đứa bé, nói với mẹ Hứa: "Hứa Mục Chu đặt tên cho anh em bọn nhỏ, tên là Tả Tả Hữu Hữu."

Mẹ Hứa sắp hết chỗ để nói: "Cái tên này quá tùy ý rồi đi, nhà ai lại đặt tên con cho có lệ như vậy?"

"Chỉ là tên ở nhà mà thôi, thuận miệng là được rồi."

"Là chính con lười suy nghĩ nhiều, còn phải tự mình tìm cái cớ."

Hứa Mục Chu cảm thấy bản thân rất oan uổng, anh thực sự không hề đặt cho có kệ, cũng thật sự cảm thấy hai cái tên ở nhà này thuận miệng và nghe hay.

"Tên thật cứ để cha con và cha vợ đặt."

Mẹ Hứa rất tán đồng: "Với trình độ của con chắc chắn sẽ không đặt được cái tên hay, sau này lũ trẻ trưởng thành sẽ oán trách con."

"Chỉ là một cái tên mà thôi, tại sao lại rắc rối nhiều vấn đề thế?"

"Tên chính là thể diện của một người, nếu không gọi con là Nhị Cẩu Tử, con có cảm giác thế nào?"

Hứa Mục Chu: "…"

Lời này hình như có vẻ hợp lý.

Lại cân nhắc thêm lần nữa, Tả Tả Hữu Hữu thật sự nghe không hay sao?

Nhìn thấy Hứa Mục Chu ăn thiệt, Tiêu Thanh Như rất muốn cười, nhưng khi cười thì th*n d*** không thoải mái, chỉ có thể cố gắng kiềm chế lại.

Hứa Mục Chu bất đắc dĩ lắc đầu, duỗi tay đưa đến trước mặt Tiêu Thanh Như: "Có thể cắn anh."

"Em không phải là chó."

Hứa Mục Chu hiện tại nghe không lọt tai từ chó này: "Cắn anh thì em không cần nhịn cười."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đừng gây rối."

Tiêu Thanh Như đẩy tay anh ra, sau đó nghĩ tới điều gì, lại lập tức kéo trở lại.

"Hình như lúc trong phòng sinh em đã cắn anh, có nghiêm trọng không."

"Không vấn đề gì."

Mấy vết thương nhỏ này, so với những gì vợ phải chịu đựng, căn bản là bé nhỏ không đáng kể.

Vừa mới kéo tay áo lên một chút, trong tầm mắt thình thình xuất hiện một dấu răng.

Tiêu Thanh Như đã cắn rất mạnh, thế cho nên đã để lại dấu vết vừa xanh vừa tím, còn có chỗ bị rách da.

"Có đau không?"

"Không đau."

Hứa Mục Chu da dày thịt béo, đời này đã từng bị thương lớn thương bé vô số lần, chút vết thương ngoài da này với anh không đáng kể chút nào.

"Tìm y tá xử lý vết thương cho anh đã, nếu bị nhiễm trùng sẽ không hay."

Hứa Mục Chu không để ý lắm, nhưng nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Tiêu Thanh Như, chỉ có thể gật đầu đồng ý: "Em ăn cơm trước, anh đi xử lý ngay đây."

"Một mình con đi có ổn không? Để mẹ đi cùng con."

"Không sao đâu, con còn có thể tự mình đến bệnh viện, mấy bước đi này không thành vấn đề."

Nghĩ đến Hứa Mục Chu một mình đi con đường xa xôi như vậy, trong lòng Tiêu Thanh Như nghĩ mà sợ.

Nếu như nửa đường xảy ra chuyện gì, có hối hận cũng không kịp.

Mẹ Hứa nghĩ thoáng, ngược lại cảm thấy đây là chuyện tốt.

Con trai đã có thể tự mình ra ngoài, đây chẳng phải đồng nghĩa với việc cách ngày hoàn toàn bình thường không còn xa sao?

"Com mau đi xử lý, chuẩn bị cho tốt rồi trở về ăn cơm."

"Vâng."

Mẹ Hứa lấy ra những món mình đã mua ra, có cháo rau xanh, còn có bánh bao.

"Bây giờ con chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, qua hai ngày nữa con muốn ăn cái gì mẹ sẽ làm món đó cho con."

Tiêu Thanh Như không kén chọn: "Ăn cháo cũng tốt, hiện tại con cũng không có cảm giác thèm ăn, chỉ muốn ăn thanh đạm chút."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 295: Chương 295



Mẹ Hứa đặt một cái gối đầu lót phía sau Tiêu Thanh Như, muốn đích thân đút cho cô, nhưng bị Tiêu Thanh Như từ chối.

"Để con tự ăn là được rồi."

Sinh con tốn nhiều sức lực như vậy, mẹ Hứa sợ cô không cầm chén nổi.

"Còn khách khí với mẹ làm gì?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Tay con vẫn còn sức mà."

"Mẹ là người từng trải, biết cảm giác sinh con là như thế nào, bây giờ điều con cần làm chính là nghỉ ngơi nhiều, thân thể mới có thể hồi phục tốt, sau này còn phải chăm sóc cho cặp song sinh trong nhà, hiện tại cũng đừng khách khí với bọn mẹ làm gì, có gì cứ việc nói, không cần cảm thấy ngại."

Để mẹ chồng đút cho ăn, Tiêu Thanh Như cảm thấy rất ngượng ngùng.

Chẳng qua mẹ chồng đều đã nói đến nước này, cô cũng không thể từ chối, tùy ý để mẹ chồng đút cho cô ăn.

Ăn chưa được mấy miếng, cha Hứa mang theo đồ ăn tới.

"Trông có vẻ như anh đến vừa đúng lúc."

"Mang theo đồ ăn gì đấy?"

"Canh cá."

Mẹ Hứa đặt chén cháo xuống: "Thanh Như, chúng ta ăn miếng canh trước nhé?"

"Vâng ạ."

Trước kia khi mẹ Hứa ở cữ cũng là cha Hứa chăm sóc, vì thế cũng biết được có một số thứ sản phụ không thể ăn.

Canh cá không nêm nếm quá nhiều gia vị, ăn vào vị rất tươi.

Cha Hứa đứng bên cạnh mép giường, nhìn hai đứa cháu trai cháu gái của mình, trên mặt tràn đầy ý cười.

"Anh vừa gọi điện thông báo cho bên thông gia."

Mẹ Hứa gật đầu: "Gọi rồi thì tốt, chuyện lớn như vậy cũng nên báo cho bọn họ biết."

"Đúng rồi, bà thông gia nói rằng hai ngày bà ấy sẽ đến Bắc Kinh."

"Thế thì tốt quá, có thêm nhiều người, chúng ta cũng có thể thay phiên nhau chăm sóc hai đứa nhỏ."

Trẻ con trong thời gian ở cữ rất mong manh, cần được để ý nhiều hơn.

Mẹ Hứa cảm thấy, có bà thông gia đến Bắc Kinh chăm sóc ở cữ, trong lòng con dâu sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

Nghe được tin mẹ sắp đến Bắc Kinh, Tiêu Thanh Như thực sự rất vui mừng.

Tuy rằng mối quan hệ giữa cô và mẹ chồng tốt, nhưng so với mẹ ruột, tóm lại có sự khác biệt.

Có một số vấn đề cô có thể tâm sự với mẹ ruột, nhưng lại ngại mở miệng nói với mẹ chồng.

Trong lòng cảm thấy khoan khoái không ít, ăn uống gì cũng ngon miệng, chờ đến khi Hứa Mục Chu trở về, cô đã ăn xong một chén canh cá.

Hứa Mục Chu mời cha mẹ ăn cơm trước, còn anh đến chăm sóc Tiêu Thanh Như.

Mẹ Hứa quyết định giao vị trí lại cho anh.

Những lúc thế này nên để con trai biểu hiện cho thật tốt, trong lòng Thanh Như mới có thể thống khoái.

Không có người phụ nữ nào không muốn được chồng chăm sóc sau khi sinh con.

Đây chính là thời cơ tốt để xúc tiến tình cảm vợ chồng.

Hứa Mục Chu cầm cái muỗng, thật cẩn thận đút cháo cho Tiêu Thanh Như ăn.

Sợ làm bẩn quần áo, còn đặt tờ giấy lót cho cô.

Trong mắt mẹ Hứa tràn đầy ý cười: "Bây giờ còn phải luyện tập cho tốt, sau này cho con ăn cơm sẽ không tay chân vụng về nữa."

Hứa Mục Chu nhàn nhạt nói: "Để bọn nhỏ tự mình ăn."

Mẹ Hứa dở khóc dở cười: "Được rồi, đến lúc đó chỉ cần con giặt quần áo giúp bọn nhỏ là được."

Hứa Mục Chu ừ một tiếng, giặt quần áo không phải chuyện gì to tát, quan trọng nhất chính là là bồi dưỡng khả năng làm việc của trẻ nhỏ.

Trong lúc ngủ mơ cặp song sinh rầm rì một tiếng, làm Hứa Mục Chu sợ tới mức bàn tay cầm muỗng run run.

Tiêu Thanh Như buồn cười: "Anh đừng lúc kinh lúc rống."

"Anh sợ bọn nhỏ thức dậy sẽ khóc."

"Trong thời gian ở cữ trẻ con rất thích ngủ, chỉ cần trên người không có chỗ nào không thoải máu, thường sẽ không khóc." Mẹ Hứa nói như vậy.

Tranh thủ khoảng nghỉ cho ăn, Hứa Mục Chu lại liếc nhìn đứa bé, quả nhiên vẫn đang ngủ ngon lành, giống hai chú heo con.

Mới làm cha, Hứa Mục Chu vẫn có chút không thích ứng được với thân phận mới.

Nhưng nhìn hai nhãi con có chút xíu, anh sẽ không tự chủ được mà mềm lòng, muốn đem tất cả những gì tốt nhất đến trước mặt bọn nhỏ, dỗ dành bọn nhỏ vui vẻ.

Đây chính là đứa con do vợ sinh ra, Hứa Mục Chu cảm thấy mình có thể cống hiến mọi thứ cho bọn nhỏ.

Bao gồm cả sinh mệnh.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 296: Chương 296



Ban đầu định ở lại bệnh viện thêm một ngày rồi về nhà, nhưng Tiêu Hoài Thư đã lái xe đến bệnh viện, đón Tiêu Thanh Như và hai đứa con nhỏ về nhà họ Hứa ngay trong ngày.

Lần đầu tiên được làm bác, Tiêu Hoài Thư mừng rỡ đến mức suýt không phân biệt đông tây nam bắc.

Sau khi sắp xếp cho người ổn định, anh ấy ngồi bên mép giường nhỏ không chớp mắt nhìn chằm chằm vào hai đứa bé.

Cuối cùng đưa ra kết luận: "Quả nhiên câu cháu ngoại giống bác là đúng."

Hứa Mục Chu hỏi anh ấy: "Anh không sợ em sẽ mang đứa bé đi cắt tóc trong tháng đầu tiên à?"

Tiêu Hoài Thư: "…"

Người này vẫn là cầm thú như ngày nào, một chút ích lợi cũng không cho người khác chiếm!

Không để ý đến Hứa Mục Chu, anh ấy tiếp tục ngắm nhìn hai đứa cháu ngoại nhỏ đang ngủ.

Con người vốn đã bất công, cộng với đặc tính luôn bênh vực người mình của người nhà họ Tiêu, Tiêu Hoài Thư cảm thấy cặp song sinh trai gái này chính là bé con đẹp nhất trên đời.

Nhìn nhìn, không khỏi nở nụ cười.

Phương Ánh Thu và Tiêu Thanh Như nhìn nhau, cả hai người đều không nhịn được cảm thấy buồn cười.

Thấy anh ấy thích trẻ con nhiều như vậy, Phương Ánh Thu cũng có tâm tư riêng.

Có lẽ qua thêm hai ba năm nữa, bọn họ cũng có thể suy xét về vấn đề này.

Vài phút sau, đứa bé tỉnh dậy.

Tiêu Hoài Thư nhân cơ hội lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị từ trước, hai đứa bé mỗi đứa nhận được một tờ nhân dân tệ đỏ.

Anh ấy ấm áp nói: "Đây là quà gặp mặt bác tặng cho các cháu."

Thấy nắm tay nhỏ của bọn nhỏ niết chặt lấy nhau, Tiêu Hoài Thư cong cong ngón tay lớn: "Nhận lấy đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhãi con rầm rì một tiếng, cái miệng bẹp bẹp trông như muốn khóc.

Phương Ánh Thu thúc thúc bả vai Tiêu Hoài Thư mấy cái: "Có người nào bắt nạt người khác như anh sao?"

"Anh đã đưa bao lì xì cho bọn nhỏ rồi."

"Người ta đang ở cái tuổi coi tiền bạc như rác rưởi, anh một hai phải quấy rầy giấc ngủ của bọn nhỏ, bắt bọn nhỏ nhận lấy tiền của anh, đây không phải đang làm khó bọn nhỏ sao?"

Tiêu Hoài Thư bị chọc cười nói: "Quả nhiên là tuổi còn nhỏ, không biết chỗ tốt của tiền bạc."

Hai bé con không chịu nhận, Tiêu Hoài Thư chỉ có thể đưa tiền cho Tiêu Thanh Như: "Em để dành thay bọn nhỏ, sau này mua kẹo cho bọn nhỏ ăn."

Một đứa được một tờ nhân dân tệ đỏ, tổng cộng là hai trăm.

Gần như bắt kịp số tiền tiết kiệm của một số người.

Tiêu Thanh Như xấu hổ không dám nhận: "Nhận tiền các anh vất vả kiếm được, vậy da mặt em cũng quá dày rồi."

"Còn khách khí với anh trai ruột và chị dâu của em làm gì?"

Tiêu Hoài Thư dúi một xấp tiền thật dày vào trong tay Tiêu Thanh Như: "Không phải cho em, là cho cặp song sinh, bây giờ em chỉ bảo quản tạm thời thôi."

Nếu thực sự là tặng cho mấy đứa bé thì có thể đến trung tâm thương mại mua quà tặng đứa bé.

Tiêu Thanh Như biết, anh trai đây là đang trá hình đưa tiền cho cô.

Từ khi cô và Hứa Mục Chu thất nghiệp, ở trong mắt người trong nhà, hai vợ chồng bọn họ liền trở thành người cần hỗ trợ.

Thỉnh thoảng sẽ tìm lý do để đưa tiền cho bọn họ.

Chỉ dựa vào sự trợ cấp của người nhà, cô đã tích cóp được một số tiền rất lớn.

"Vậy thì em nhận thật đấy nhé?"

"Cầm lấy đi, bảo dì Hứa mua thêm ít đồ ăn ngon cho em, em ăn ngon, hai đứa cháu ngoại của anh cũng có thể được thơm lây, số tiền này cũng coi như dùng trên người bọn nhỏ."

Tiêu Thanh Như cũng không từ chối nữa, sau này tìm cơ hội đáp lễ là được.

Sau khi nhìn thấy đứa bé, lại thấy bên này Tiêu Thanh Như không có chỗ nào không thoải mái, hai vợ chồng Tiêu Hoài Thư chuẩn bị rời đi.

Tiêu Thanh Như lên tiếng giữ lại.

"Anh trai, chị dâu, hai anh chị ở lại trong nhà ăn bữa cơm đi."

Không muốn để người nhà họ Hứa tốn tâm sức chiêu đãi bọn họ, càng không muốn quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của em gái.

Tiêu Hoài Thư nói: "Hôm nay không ăn đâu, em nghỉ ngơi cho thật tốt, chờ lần nghỉ phép tiếp theo bọn anh lại đến gặp em và hai đứa cháu nhỏ."

"Hiếm lắm mới được nghỉ phép một lần, ở lại lâu thêm chút đi."

"Em cũng đã nói hiếm lắm mới được nghỉ phép một lần, không thể chừa một chút thời gian cho bọn anh trải qua thế giới hai người được sao? Bọn anh cũng muốn đi xem phim, đi dạo công viên gì đó mà."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 297: Chương 297



Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: "Em cũng không nói sẽ không cho hai người hưởng thụ thế giới hai người, sau khi hẹn hò thì về nhà ăn cơm."

"Thế thì rắc rối quá, bọn anh tìm một tiệm cơm quốc doanh ở bên ngoài sẽ bớt việc hơn."

"Được rồi, vậy anh chị tự mình sắp xếp."

Tiêu Hoài Thư vỗ vỗ vai Hứa Mục Chui: "Ba người bọn họ giao lại cho cậu đó."

"Ừm."

Nghe tin Tiêu Hoài Thư và Phương Ánh Thu phải đi, mẹ Hứa cũng đến giữ lại, nhưng hai vợ chồng bọn họ vẫn đi rồi.

"Mấy người anh trai con quá khách khí rồi, cho dù bọn họ không tới, cả nhà chúng ta cũng phải ăn cơm, chẳng qua là thêm một đôi đũa mà thôi, tại sao bọn họ lại chạy trốn nhanh hơn thỏ vậy chứ?"

Tiêu Thanh Như cười nói: "Tính tình của anh trai còn chính là như vậy, bình thường trông tùy tiện thế thôi, nhưng sợ nhất là gây phiền toái cho người khác."

"Ở điểm này ngược lại rất giống với Tiểu Chu, khó trách hai người bọn họ có thể chơi cùng nhau."

Tiêu Thanh Như gật đầu: "Đây gọi là vật họp theo loài, người phân theo nhóm."

Hứa Mục Chu nhếch môi: "Sao lời này nghe thế nào cũng thấy quái quái? Cảm giác như đang chế giễu thế?"

"Do anh suy nghĩ nhiều."

Đứa bé tỉnh dậy liền phải uống sữa.

Mẹ Hứa giúp thay tã mới, sau đó dặn dò vợ chồng son: "Mẹ ở trong phòng bếp hầm canh gà, có chỗ nào không biết làm cứ kêu mẹ một tiếng là được."

Sau đó rời khỏi phòng, còn thuận tay đóng cửa phòng lại.

Hứa Mục Chu bế hai đứa nhãi con lên giường đôi của bọn họ, để Tiêu Thanh Như cho b.ú sữa.

"Trước kia anh còn muốn vứt cái giường cũ đi, lúc này ngược lại vừa hay phát huy công dụng, chờ đến lúc bọn nhỏ hai ba tuổi còn có thể ngủ."

Tiêu Thanh Như cười nhạo anh: "Chờ đến khi bọn nhỏ không ngủ được nữa, anh còn có thể tiếp tục dùng."

Hứa Mục Chu lập tức phản bác lại: "Đến lúc đó đã vứt rồi, trong phòng chúng ta không cần giường thừa."

"Ở trước mặt con nhỏ nói những lời thế này, anh không cảm thấy xấu hổ à."

"Bọn nhỏ cũng không nghe hiểu."

"Anh chỉ đang bắt nạt bọn nhỏ vì còn nhỏ tuổi thôi."

Hứa Mục Chu cười cười: "Cũng chỉ là chuyện mấy năm nữa, chờ đến khi bọn nhỏ lớn hơn một chút, có một số lời nói sẽ không thể nói trước mặt bọn nhỏ nữa."

Tiêu Thanh Như rất đồng ý với lời này.

Mặc dù nói cha mẹ ân ái có thể xây dựng bầu không khí gia đình tốt đẹp cho con nhỏ, nhưng ngôn ngữ hành vi cử chỉ của bọn họ cũng phải có chừng mực.

Nếu không chính là mang con nhỏ xuống mương.

Lần này cho con b.ú sữa, Tiêu Thanh Như cảm thấy tự nhiên hơn nhiều, cho dù Hứa Mục Chu đang nhìn, cô cũng không cảm thấy ngượng ngùng.

Sau khi cho b.ú xong, Hứa Mục Chu nhận lấy con một cách tự nhiên, nhẹ nhàng vỗ lưng cho đứa bé ợ, cuối cùng lại đặt về giường nhỏ.

Chờ đến lúc sắp xếp cho hai đứa bé xong, cũng đã nửa giờ trôi qua.

"Vợ, nhân lúc bọn nhỏ đang ngủ, em cũng nhanh chóng nghỉ ngơi đi."

Khi sinh con ra đổ không ít mồ hôi, Tiêu Thanh Như cảm thấy trên người dính nhớp nháp rất khó chịu.

Muốn tắm rửa một chút, nhưng Hứa Mục Chu cảm thấy tốt nhất nên chờ thêm vài ngày nữa.

Chỉ lau mặt và tay cho Tiêu Thanh Như.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Chịu đựng một chút, qua mấy ngày nữa sẽ lau mình cho em, chờ đến lúc ở cữ muốn tắm rửa thế nào cũng được."

"Sinh con thật sự không dễ dàng chút nào."

Hứa Mục Chu hôn lên trán cô: "Vợ, vất vả cho em rồi."

Mười tháng mang thai rất cực khổ, quá trình sinh nở rất đau.

Nhưng nhìn hai đứa con bảo bối của mình, Tiêu Thanh Như cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.

Bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ, Hứa Mục Chu liền ở bên cạnh chăm sóc ba mẹ con bọn họ.

Thỉnh thoảng đứng lên hoạt động tay chân, duỗi gân cốt.

Chờ qua năm mới, nói không chừng vợ sẽ phải đến trường học dạy học.

Anh phải nhanh chóng khỏe lại, vợ mới có thể yên tâm giao con cho anh chăm sóc.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 298: Chương 298



Lúc biết Tiêu Thanh Như sinh một đôi trai gái, hàng xóm xung quanh cực kỳ hâm mộ.

Mấy năm gần đây, trong ngõ này chỉ có một cặp đôi đủ nam nữ, cô có phúc đến mức nào chứ?

Bây giờ chân của Hứa Mục Chu đã ổn hơn, chắc nhà họ Hứa gặp số đỏ rồi.

Lúc Tiêu Thanh Như vừa mang thai, mẹ Hứa đã nói muốn tặng chè trôi nước cho hàng xóm.

Lần này trong nhà có thêm hai đứa nhóc nên mẹ Hứa cực kỳ vui mừng, không chỉ tặng chè trôi nước cho người ta mà còn tặng kèm sáu trái trứng chín nữa.

Hàng xóm nhận lấy rồi chúc vài câu.

“Hai đứa nhà bà có phúc quá, từ lúc Thanh Như mang thai, chân của Tiểu Chu cũng hồi phục rất nhanh, tôi thấy cậu ấy có thể tự đi ra ngoài rồi.”

Mẹ Hứa cười nói: “Bây giờ cũng chưa thể nói có phúc hay không được, chỉ cần thân thể chúng nó khỏe mạnh là tôi không mong gì hơn rồi.”

“Chắc chắn rồi.”

Mẹ Hứa tặng đồ xong rồi về nhà.

Có rất nhiều chuyện trong nhà cần bà xử lý, không thể chậm trễ bên ngoài được.

Để bồi bổ thân thể cho Tiêu Thanh Như, mẹ Hứa cũng tốn khá nhiều công sức.

Ngoài canh gà, bà còn nấu cháo gà xé cho cô.

Thịt gà mềm đến nhục ra, không cần lo không tiêu hóa được.

Đợi Tiêu Thanh Như nghỉ ngơi xong là có thể ăn ngay.

Hứa Mục Chu không tiện đi lại nên mẹ Hứa mang đồ ăn vào phòng luôn: “Con ăn chung với Thanh Như đi.”

“Con cũng nghĩ thế.”

Mẹ Hứa nấu ăn chỉ suy nghĩ xem bà đẻ nên ăn gì chứ không nghĩ đến những người khác.

Thế nên Hứa Mục Chu chỉ có thể ăn bánh bao độn thịt.

May mà anh còn ăn được thịt gà nên cũng coi như đủ dinh dưỡng.

Mẹ Hứa sợ Tiêu Thanh Như không tiện ăn trên giường nên làm cái bàn nhỏ cho cô.

“Cha con tự làm cái bàn này lúc mẹ sinh Tiểu Chu đấy, ăn xong rồi gập bàn lại rất tiện lợi.”

“Trước đây cha con còn làm được việc này sao.”

“Trước đây sống khó khăn nên cái gì cũng phải học một chút, không tiện ra cửa hàng mua như bây giờ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà nhanh chóng điều chỉnh cái bàn: “Hai đứa ăn đi, có gì thì gọi một tiếng, mẹ và cha con ở phòng bếp cũng nghe thấy.”

“Mẹ, hôm nay cha mẹ cũng bận cả ngày rồi, mau đi ăn cơm đi.” Hứa Mục Chu giục.

Mẹ Hứa dặn: “Thế con chăm sóc cho Thanh Như nhé.”

“Biết rồi ạ.”

Mẹ Hứa ngắm cháu trai cháu gái một lúc mới mỉm cười rời đi.

“Vợ ơi, ăn canh trước hay ăn cháo gà xé trước?”

“Ăn canh đi.”

Hứa Mục Chu bưng bát đút từng thìa cho cô ăn.

Tiêu Thanh Như cũng không ngại, lúc này mà không cho anh làm thì còn đợi lúc nào nữa?

Thấy cô ăn ngon lành, Hứa Mục Chu cũng vui vẻ.

Trong thời gian mang thai, anh không làm được gì cho vợ mình nên cực kỳ hổ thẹn.

Lúc này anh có cơ hội thể hiện nên thoải mái hơn nhiều.

Tiêu Thanh Như nắm rõ việc thấy ổn thì dừng, ăn canh xong không cho Hứa Mục Chu đút nữa.

“Anh mau ăn đi, chắc con sắp tỉnh rồi.”

“Không sao, đút cho em ăn trước.”

“Bọn nó tỉnh rồi không rảnh để ăn đâu.”

Tiêu Thanh Như kiên quyết tự ăn, không cho Hứa Mục Chu đút.

Dù cô rất tận hưởng cảm giác được người mình yêu chăm sóc, nhưng chăm con cũng tốn sức, không thể không cho Hứa Mục Chu thời gian ăn cơm.

Thấy cô có thể làm một mình, Hứa Mục Chu cũng không ép nữa.

Chắc là tâm trạng anh tốt nên ăn bánh bao độn cũng cảm giác như ăn món cao cấp.

Thấy vẻ mặt thỏa mãn của anh, Tiêu Thanh Như chọc ghẹo: “Xem ra anh thích con hơn nhỉ, lúc anh cưới em, em cũng không thấy anh vui thế.”

“Vợ đừng đổ oan cho anh, rõ ràng cưới em là chuyện vui nhất đời anh.”

Vẻ mặt Hứa Mục Chu cực kỳ chân thành làm Tiêu Thanh Như bật cười thành tiếng: “Anh biết dỗ dành con gái thật đấy.”

“Chỉ dỗ mình em thôi.”

“Thế con gái thì sao?”

“Thế có thêm một Hữu Hữu nữa.”

Dù không thể lái máy bay nữa nhưng Hứa Mục Chu cảm thấy cuộc sống bây giờ cũng rất tốt.

Có người mình yêu, còn có hai đứa con đáng yêu.

Bố mẹ đều khỏe mạnh.

Chỉ riêng những điều này thôi, anh đã hạnh phúc hơn rất nhiều người rồi.

Chưa ăn xong bao lâu, em bé đã tỉnh lại.

Nghe thấy tiếng khóc, mẹ Hứa lập tức vào trong.

Ngửi thấy mùi lạ trong không khí là bà biết ngay em bé lại đi ị.

Bà sai Hứa Mục Chu: “Con dỗ chúng nó trước, mẹ đi đổ nước.”

Chân Hứa Mục Chu chưa hồi phục hẳn nên không tiện bưng nước, con lại cần dùng nên chỉ có thể nhờ mẹ làm.

Mẹ Hứa đổ nước ấm ra rồi ôm cháu gái lên trước.

Em bé mới sinh cực kỳ mềm yếu, Hứa Mục Chu không dám giúp bà rửa mông.

Mẹ Hứa cười anh: “Không phải con nói muốn chăm con à, sao bây giờ không dám chạm vào luôn thế?”

“Bọn nó nhỏ quá, con sợ làm chúng bị thương.”

“Không yếu ớt vậy đâu, chỉ cần con làm đúng cách thì không có vấn đề gì.”

Hứa Mục Chu căng thẳng: “Vậy để con thử xem.”

“Nào, mẹ đổi nước cho con, sau này con chịu trách nhiệm cho thằng lớn.”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 299: Chương 299



Mẹ Hứa nhanh chóng xử lý cho cháu gái, đổi tã sạch rồi đặt vào lòng Tiêu Thanh Như: “Cho Hữu Hữu b.ú sữa trước đi.”

Bà vừa thu xếp bên này xong lại vội vàng đi đổ nước.

Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: “Chúng ta cứ như dây chuyền sản xuất trong xưởng ấy.”

Hứa Mục Chu mỉm cười: “Đúng là giống thật.”

Lúc mẹ Hứa bưng nước vào, lần đầu tiên Hứa Mục Chu rửa mông, thay tã cho con dưới sự chỉ đạo của mẹ Hứa.

Vì anh căng thẳng quá nên trán cũng đổ mồ hôi.

Mãi đến khi anh đặt con vào lòng Tiêu Thanh Như, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Thấy con trai chẳng được chuyện gì, mẹ Hứa lại chế giễu anh.

Cuối cùng bà lấy tã bẩn ra ngoài.

Tiêu Thanh Như thấy mẹ phải giặt tã giúp nên khá ngượng ngùng.

Cô nói với Hứa Mục Chu: “Lần sau anh để mẹ dỗ con còn anh đi giặt tã nhé.”

“Được.”

Con của mình không thể làm phiền người lớn được.

Đừng nói là bảo Hứa Mục Chu giặt tã, dù giao mọi việc cho anh, anh cũng chẳng oán trách gì.

Vì nhà họ Hứa có nhiều người giúp đỡ nên Tiêu Thanh Như sinh con xong cũng không cần lo lắng gì.

Ngoài chuyện cho con b.ú ra, cô chỉ cần ăn uống ngủ nghỉ.

Trong lòng cô thoải mái nên thân thể cũng hồi phục khá nhanh.

Lúc mẹ Tiêu đến Bắc Kinh, bà chỉ thấy con gái cực kỳ thoải mái.

Bà quan tâm lo lắng cho con gái, thấy thân thể cô không có vấn đề gì mới ôm lấy cặp song sinh.

Hai đứa nhỏ mở to đôi mắt long lanh, không khóc không quậy, ngoan ngoãn nằm yên.

Thỉnh thoảng chúng quơ tay một chút.

Trông hai đứa đáng yêu đến mức tim mẹ Tiêu như tan chảy.

Thế là bà lại cho hai anh em mỗi đứa một cái lì xì to.

Trông độ dày có vẻ hơn trăm tệ.

Hai đứa nhỏ chỉ cầm lì xì một chút rồi lại chuyển vào tay Tiêu Thanh Như.

Tiêu Thanh Như thầm nghĩ, chỉ dựa vào cặp song sinh này thôi, cô dã kiếm được tiền bằng tiền lương người khác làm mấy năm rồi.

“Cha con cũng muốn đến nhưng nhiều việc quá không tránh được, chắc bây giờ đang khó chịu ở nhà muốn gặp hai đứa nhỏ đấy.”

Tiêu Thanh Như nhớ đến máy ảnh trong nhà ba năm rồi chưa dùng, không biết có bị hỏng hay không nữa.

Lúc nào rảnh cô bảo Hứa Mục Chu kiểm tra lại, nếu dùng được thì thỉnh thoảng chụp bọn nhỏ một tấm để mẹ Tiêu mang về Tây Bắc.

Không nhìn thấy người thấy thì ngắm ảnh cũng được.

*

Mẹ Hứa ôm cháu, quan tâm đến chuyện đặt tên.

“Hai đứa đặt tên gì cho con vậy?”

“Mới đặt tên ở nhà thôi ạ, đợi mọi người đặt tên cho hai đứa nó.”

“Tên ở nhà là gì?”

“Tả Tả và Hữu Hữu ạ.”

Mẹ Tiêu không khỏi bật cười: “Vừa nghe đã biết tên là con rể đặt, nhưng mà nghe cũng xuôi tai.”

Tên này không bị chê nên Hứa Mục Chu đắc ý nhìn Tiêu Thanh Như.

Trông anh như đang nói: Nhìn kìa, mẹ vợ cũng thấy tên anh đặt không có vấn đề gì.

Tiêu Thanh Như thầm mắng anh ấu trĩ quá.

Thấy ánh mắt tố cáo nhau của đôi vợ chồng trẻ, mẹ Tiêu cười nói: “Có thể từ từ nghĩ tên con sau, dẫu sao bây giờ cũng chưa cần.”

Hứa Mục Chu nói: “Có thể bảo cha con nghĩ trước, đến lúc đó lấy dùng luôn cũng được.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Thế ngày mai mẹ gọi điện cho ông ấy.”

Nếu ông Tiêu mà biết chuyện đặt tên được giao cho ông thì chắc là vui lắm.

Thăm con cháu xong rồi, mẹ Tiêu mới nhớ ra đồ bà mang đến.

“Đoán là thời gian này con sắp sinh nên mấy ngày trước Tiểu Tống về viện gia chúc, nhờ mẹ mang đồ này cho con.”

“Gì thế ạ?”

“Con bé tự may yếm và tất, còn có hai đôi giày nhỏ nữa.”

Cái nào cũng có một cặp.

Cô ấy vốn may để em bé dùng luân phiên, không ngờ Tiêu Thanh Như lại sinh hai đứa nên có thể dùng được luôn.

Tiêu Thanh Như nhận lấy rồi xem, nhận ra đường may cực kỳ tỉ mỉ.

“Người làm mẹ có khác, khả năng may đồ lên tay hẳn.”

Mẹ Tiêu cười cô: “Thế con cũng phải học Tiểu Tống đấy.”

“Cô ấy và đồng chí Tần thế nào rồi?”

“Tốt lắm, đồng chí Tần đối xử với cô ấy không tệ, trông còn mũm mĩm hơn trước.”

Bắc Kinh cách xa Tây Bắc quá, Tống Viện ở đội sản xuất không tiện gọi điện nên hai người cũng lâu rồi chưa liên lạc.

Dù chị em tốt không thường xuyên liên lạc thì vẫn nhớ đến đối phương.

Tiêu Thanh Như đưa đồ cho Hứa Mục Chu để anh cất đi.

Sau này còn cho con dùng nữa.

Ngoài đồ Tống Viện chuẩn bị, mẹ Tiêu cũng chuẩn bị rất nhiều đồ.

Ngoài quần áo, giày dép cho bọn nhỏ, bà con mang theo đồ bồi bổ thân thể cho Tiêu Thanh Như.

Quá nhất là còn có hai con gà sống nữa.

“Mấy ngày nay chưa cần ăn bổ quá, sau này bổ sung dần dần, đến lúc đó mẹ sẽ hầm trứng gà đường nâu cho.”

“Con đã ăn cá rồi, còn ăn gà nữa.”

“Bà thông gia hơi nóng vội, ăn cháo mấy ngày cũng không sao.”

Dù nói thế nhưng biết con gái mình không phải chịu khổ, mẹ Tiêu vẫn vui không khép miệng nổi.

Nhà họ Hứa tốt thật.

Những vất vả trước đây của con gái cũng không uổng phí.

Có bố mẹ chăm con giúp nên Tiêu Thanh Như yên ổn ở cữ.
 
Back
Top Bottom