Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 280: Chương 280



Hứa Mục Chu nhìn Tiêu Thanh Như vào nhà rồi, anh mới bắt đầu tập luyện.

Anh nghĩ mình phải làm cho cha rồi, mấy tháng nữa trong nhà sẽ đón một em bé mũm mũm, cũng không biết có phải ảo giác hay không, Hứa Mục Chu càng đi càng thuận, cảm thấy chân như khỏe hơn gấp đôi!

Tiêu Thanh Như ngồi bên cạnh cửa sổ, cô thường xuyên liếc nhìn Hứa Mục Chu.

Cô thấy mặt mày anh chứa ý cười, đi đường cũng vững hơn so với trước kia.

Tiêu Thanh Như sờ bụng, hy vọng khi đứa bé được sinh ra, cơ thể Hứa Mục Chu đã được hồi phục.

Cha Hứa tan làm về nhà, ông ấy nghe được tin tốt là trong nhà sắp có thêm thành viên mới.

Ông ấy rất vui, muốn uống một chén.

"Tiểu Chu không được uống, nếu không Thanh Như còn phải chăm sóc thằng bé, một mình anh uống cũng không có ý nghĩa, nên tốt nhất đừng uống."

Cha Hứa không phải người nghiện rượu, không uống thì không uống.

"Chờ anh được nghỉ sẽ đi chợ đen, nhân khoảng thời gian này lạnh có thể mua mấy cân thịt khô, lúc nào Thanh Như muốn ăn, thì em làm cho con bé."

Thịt tươi không dễ mua như vậy, cần phải có phiếu.

Có đôi khi có phiếu cũng chưa chắc đã mua được.

Trong nhà dự trữ mấy cân thịt khô, lúc nào muốn ăn cũng có sẵn, tiện hơn rất nhiều.

Mẹ Hứa đồng ý: "Tết năm nay em sẽ thịt hai con gà, đầu xuân có thể nuôi thêm hai con, chờ Thanh Như sinh con thì đúng lúc có thể ăn được."

Bọn họ ở trong thành phố, nuôi gà không hề dễ dàng, còn phải cho nó ăn lương thực hoặc rau.

Bởi vì cho dù trong nhà có bốn người, bọn họ cũng chỉ nuôi hai con.

Bây giờ con dâu mang thai, mẹ Hứa sẽ không cân nhắc nhiều như vậy nữa.

Phải để cho con dâu ăn nhiều thịt mới là chuyện đúng đắn.

Không có lương thực thì đi chợ đen mua, dù sao cũng có cách.

"Đến lúc đó nuôi hai con gà mái, vấn đề trứng gà cũng được giải quyết."

Cha Hứa gật đầu: "Việc này em thu xếp là được rồi."

Lúc ăn cơm, Tiêu Thanh Như mới nhớ ra một chuyện quan trọng.

Cô quên gọi điện báo cho người nhà.

Hứa Mục Chu lo lắng cô đi ra ngoài một mình, nhưng anh đi theo lại là một phiền toái.

Không ai hiểu con bằng mẹ, mẹ Hứa nói: "Mẹ đi cùng con, lâu rồi mẹ không nói chuyện với ông bà thông gia, mẹ cũng muốn trò chuyện với bà ấy, còn muốn mời bà ấy đến Bắc Kinh đón năm mới."

Tiêu Thanh Như cười nói: "Năm ngoái mẹ con đã muốn đến đây, nhưng lúc đó có việc không thể đi được, chắc là năm nay sẽ đến được."

"Vậy thì tốt quá, nhiều người cũng đông vui hơn."

Bọn họ mặc áo khoác dày vào, sau đó cùng đi ra ngoài.

Mẹ Hứa sợ Tiêu Thanh Như ngã nên bà ấy khoác tay cô.

Người ở ngõ nhỏ đã sớm nghe nói con dâu nhà họ Hứa có khả năng là mang thai.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc này thấy dáng vẻ cẩn thận đó của mẹ Hứa, thì còn cái gì không rõ.

Vợ Hứa Mục Chu thật sự mang thai rồi!

Trong chốc lát, lại có người bất bình.

Không phải nói Hứa Mục Chu không thể sinh sao? Tại sao bây giờ vợ anh lại mang thai!

Ban đầu một số người nghĩ nhà họ Hứa sẽ không thể vùng lên được, bây giờ đột nhiên nhảy ra một đứa nhỏ, sự ghen tị trong lòng một số người lại bùng cháy lên.

Nhà họ Hứa sống ở ngõ nhỏ này hơn nửa đời người, bọn họ đều biết rõ ràng hàng xóm là dạng người gì.

Có một số lời nói chỉ nghe lọt tai thôi là được, không cần phải để bụng.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 281: Chương 281



Mẹ Tiêu vốn dự định đến Bắc Kinh đón năm mới, bây giờ biết con gái có thai, lần này bà không thể không đi.

Một năm này liên tiếp có tin tốt, mẹ Tiêu cảm thấy con gái và con rể đổi vận cho nhau.

Cha Tiêu nghe thấy tin tốt đó, ban đầu ông rất vui vẻ, nhưng một lúc sau thì mới nhớ ra một vấn đề lớn.

"Vậy năm mới con bé không về nhà được!"

"Đúng là như vậy, cho nên em sẽ đến Bắc Kinh đón năm mới."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lúc đó có lẽ đứa nhỏ đã biết cử động, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.

Mẹ Tiêu vui vẻ, hoàn toàn mặc kệ chồng mình mất mác thế nào.

"Trong khoảng thời gian này em phải tích nhiều phiếu dùng được ở cả nước mới được, sau này con gái muốn ăn gì thì mua cho con bé, một người ăn hai người bổ, vậy đứa nhỏ sinh ra mới mập mạp."

Cha Tiêu than thở: "Sớm biết rằng như vậy thì không để con bé gả đi xa, bây giờ muốn gặp một lần cũng khó khăn, thật sự là phiền c.h.ế.t người."

"Ngày vui mà anh than vãn cái gì, đừng để em mắng anh."

Cha Tiêu: "..."

"Không phải lúc con gái lập gia đình anh rất hài lòng sao?"

Quả thật rất hài lòng.

Chẳng qua sau này xảy ra chuyện khiến bọn họ không kịp trở tay.

Cha Tiêu nhỏ giọng phản bác: "Hơn hai năm rồi anh không gặp con gái, chẳng lẽ còn không được oán giận?"

"Ai bảo anh không dành ra được thời gian, nếu không có thể đi Bắc Kinh cùng em."

"Chuyện này không phải anh quyết định là được."

Mẹ Tiêu đắc ý hừ một tiếng: "Vậy nên anh cứ thành thật đợi ở nhà đi, đến lúc đó em nhìn con gái thêm nhiều lần thay anh."

"Đúng rồi, sang năm đứa nhỏ được sinh ra, em phải đi chăm sóc Thanh Như ở cữ, không phải bọn họ có máy ảnh sao, đến lúc đó em sẽ chụp ảnh cháu ngoại mang về cho anh xem."

Cha Tiêu cảm thấy mình rất thảm hại.

Bây giờ nhớ con gái, sau này còn nhớ cả cháu ngoại.

Rốt cuộc khi nào mới có thể về hưu đây!

Mẹ Tiêu nhìn ra chồng bất đắc dĩ, bà an ủi: "Đợi khi đứa nhỏ qua một tuổi, chắc là Tiểu Hứa cũng hồi phục không tệ, đến lúc đó bảo ba người nhà họ trở về thăm anh."

"Cũng chỉ đành như vậy."

Mẹ Tiêu đi vào phòng ngủ, bà lấy hết số phiếu tích được trong khoảng thời gian này ra.

Chỉ có vợ chồng bọn họ ở nhà, ăn uống cũng đơn giản, quần áo cũng không cần mua mới.

Vì vậy phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu vải, vân vân còn khá nhiều.

Mẹ Tiêu nghĩ dùng tiền để đổi lấy phiếu thịt với những người trong viện gia chúc.

Những phương diện khác có thể tiết kiệm, nhưng về vấn đề ăn uống thì không thể để con gái phải chịu thiệt.

Nếu không đầy đủ dinh dưỡng, cơ thể suy nhược, sau này sẽ phải chịu tội.

Viện gia chúc lớn như vậy, nhà ai có biến động nhỏ là lập tức lan truyền đến từng nhà khác.

Giang Xuyên cũng biết tin Tiêu Thanh Như mang thai.

Anh ta sờ ngực, đã không còn đau nữa, nhưng anh ta vẫn cảm thấy trống rỗng.

Cuối cùng Giang Xuyên an ủi bản thân, chỉ cần Thanh Như sống tốt vậy là đủ rồi.

Bởi vì Tiêu Thanh Như mang thai, mẹ Giang lại nhắc đến chuyện mai mối cho con trai.

Giang Xuyên đương nhiên không muốn, đời này anh ta không muốn kết hôn nữa.

"Con nhìn những người bằng tuổi con trong viện gia chúc xem, ngoài con ra, còn ai độc thân nữa?"

"Người khác là người khác, con là con."

Mẹ Giang sắp bị anh ta làm cho tức c.h.ế.t rồi: "Con có thể không kết hôn cả đời?"

"Vâng, không kết hôn."

"Không lấy vợ thì lúc con già phải làm sao? Đến lúc đó ai chăm sóc con?"

Giang Xuyên nhíu mày: "Con không cần người khác chăm sóc."

Mẹ Giang tức đến bật khóc: "Con nuôi con giúp người khác, mẹ và cha con đều nghe theo con, nhưng con không thể khiến cha mẹ đau khổ như vậy được."

"Mẹ, con biết con có lỗi với hai người, nhưng con thật sự không muốn kết hôn."

"Không phải con vẫn còn nghĩ đến Tiêu Thanh Như đó chứ?"

Giang Xuyên bất lực: "Không liên quan đến cô ấy, mẹ đừng nghĩ chuyện gì cũng tại cô ấy."

Mẹ Giang không nghe anh ta giải thích, bà ta khăng khăng cho rằng Tiêu Thanh Như là nguyên nhân, con trai mình mới không kết hôn, không sinh con.

"Mẹ và cha con sắp năm mươi tuổi rồi, khi cha mẹ mất, con muốn sống lẻ loi một mình sao?"

Đứa bé ngồi bên cạnh không dám nói lời nào, bỗng to gan nói: "Khi đó cháu trưởng thành rồi, sẽ chăm sóc cha."

Mẹ Giang muốn đuổi nó cút sang một bên.

Nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của con trai, bà ta khó mà nặng lời, chỉ có thể giả vờ không nghe thấy.

Bà ta cố chấp nói: "Năm nay con phải đi xem mắt, hài lòng thì kết hôn, sau đó sinh hai đứa con trai, như vậy cha mẹ sẽ không quản con nữa."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 282: Chương 282



Trước kia Giang Xuyên có lỗi với Tiêu Thanh Như, lúc này sao anh ta có thể gây tai họa cho người khác được?

Anh ta không phải thằng ngốc, biết mình mang theo đứa nhỏ, sau khi kết hôn, sẽ xảy ra rất nhiều vấn đề.

Nếu Giang Xuyên đã quyết định nuôi đứa bé này, như vậy anh ta sẽ đặt đứa bé lên vị trí đầu tiên.

Quan trọng nhất là, anh ta không muốn liên lụy người vô tội vào chuyện này.

"Mẹ không cần phải nói chuyện xem mắt nữa, thái độ của con vĩnh viễn không thay đổi, mẹ cũng đừng quy nguyên nhân là tại Thanh Như, bây giờ con đã không còn nghĩ đến cô ấy nữa, cho dù cô ấy có ly hôn với Hứa Mục Chu, con cũng không ở bên cô ấy."

Đây là lần đầu tiên mẹ Giang nghe con trai nói vậy, bà ta há miệng th* d*c, không biết nên nói gì.

Chỉ có nước mắt không ngừng rơi.

Giang Xuyên thấy vậy, trong lòng cũng không chịu nổi.

Anh ta biết cha mẹ muốn thấy mình kết hôn, có gia đình nhỏ thuộc về mình.

Nhưng bây giờ anh ta thật sự có lòng mà không có sức, không thể lập được một gia đình nữa.

Thay vì tạo ra hết bi kịch này đến bi kịch khác, chẳng bằng bóp c.h.ế.t ngọn nguồn của vấn đề.

Giang Xuyên thấy mẹ khóc đau lòng như vậy, thái độ của anh ta cũng dịu đi.

"Khi nào được nghỉ phép, con muốn dẫn thằng bé về quê, mẹ cũng đừng sắp xếp chuyện xem mắt, đỡ đến lúc đó con không đi, mẹ lại mất mặt."

Mẹ Giang nghe nhắc đến đi về quê, bà ta cảm thấy trước mắt tối sầm: "Con muốn cho bọn họ tiền?"

"Không cho."

Mẹ Giang không tin: "Con không đưa tiền, lại không để đứa nhỏ lại cho bọn họ, những người đó dễ dàng để con về thế sao?"

"Mẹ đừng nghĩ nhiều như vậy, con sẽ tự giải quyết."

"Cái gọi là giải quyết của con, chính là lần nào cũng đưa lợi ích cho bọn họ, có con coi tiêu như rác ở đây, nhà bọn họ cũng không cần làm việc, dựa vào con nuôi là được rồi!"

Ngực mẹ Giang phập phồng, bà ta cảm thấy mình bị tức c.h.ế.t rồi.

"Cha, con không muốn về."

"Bé ngoan, bọn họ cũng là người thân của con."

Đứa bé lắc đầu: "Bọn họ rất hung dữ, con không thích bọn họ."

Giang Xuyên không thể không nghe lời con trai nói, anh ta do dự.

Mẹ Giang nhân cơ hội nói: "Mục đích của con là vì muốn tốt cho đứa nhỏ, nếu nó không muốn về, vậy con cũng đừng miễn cưỡng. Những người đó thật sự thô lỗ, nếu khiến đứa nhỏ bị hủy hoại thì không tốt."

Chỉ cần không lui tới với người nhà họ Trương, mẹ Giang cảm thấy sau này bà ta có đối xử với thằng bé kia tốt hơn một chút.

Lòng người đều là xương là thịt, nhà họ Trương đối xử không tốt với con trai bà ta, khiến nó vung tiền như rác, vậy thì sao bà ta có thể đối xử tốt với thằng nhóc nhà họ Trương được?

Giang Xuyên hỏi cậu nhóc: "Mẹ con ở nông thôn, con không muốn gặp mẹ sao?"

Cậu bé vẫn lắc đầu: "Không muốn."

Bởi vì tuổi quá nhỏ, thằng bé cũng không nhớ năm ngoái về quê đã xảy ra chuyện gì.

Thằng bé chỉ biết, bản thân không muốn về.

"Cha, chúng ta đừng về, nghe bà nội nói."

Lần trước đến nhà họ Trương, quả thật rất tồi tệ.

Những người đó chính là quỷ hút máu, không đưa tiền thì lợi dụng chuyện đứa bé, vừa khóc vừa ồn ào, chiêu gì cũng lấy ra.

Giang Xuyên không muốn để lại bóng ma tâm lý cho đứa bé.

Anh ta nghiêm túc cân nhắc: "Được, cha nghe lời con."

Tất cả mọi người đều thở phào.

Chỉ cần thực hiện được bước đầu tiên, thì việc hoàn toàn mặc kệ nhà họ Trương không còn xa nữa.

*

Tiêu Hoài Thư ở gần biết được mình lên chức cậu, anh ấy được nghỉ phép thì lập tức mang hai cân thịt đến cho bọn họ.

"Đều nói cháu trai ngoại giống cậu, chắc con hai đứa sẽ giống anh đúng không?"

Vẻ mặt Tiêu Hoài Thư chờ mong.

Hứa Mục Chu vô cùng ghét bỏ: "Con của bọn em thì đương nhiên phải giống em và Thanh Như rồi."

"Thanh Như rất giống anh."

Hứa Mục Chu thản nhiên nói: "Vậy chọn không giống anh tốt hơn."

"Giống anh không tốt sao?"

"Giống anh tốt ở đâu?"

Tiêu Hoài Thư bị chặn họng không nói nên lời, Phương Ánh Thu đồng tình vỗ vỗ vai anh ấy: "Anh lấy điểm yếu để so với điểm mạnh của người khác, anh bị ngốc sao?"

"Vợ, em mắng cậu ta giúp anh."

Khóe miệng Phương Ánh Thu giật giật, cô ấy rút tay Tiêu Hoài Thư ra: "Không cãi thắng được còn gọi viện binh, anh nghĩ mình vẫn là trẻ con sao?"

"Đây không phải là do vợ lợi hại, có thể làm chỗ dựa vững chắc cho anh sao?"

Phương Ánh Thu không muốn cười, nhưng cô ấy thật sự không nhịn được: "Anh không xấu hổ chút nào?"

"Đều là người một nhà, có cái gì mà phải xấu hổ?"

"Anh không xấu hổ, nhưng em thì có."

Tiêu Thanh Như nhìn hình thức ở chung của bọn họ, cô chế nhạo: "Trước kia anh em là tiểu bá vương ở viện gia chúc, vẫn là chị dâu lợi hại, người bình thường không quản thúc được anh ấy."

Phương Ánh Thu cười nói: "Có thể nói là vỏ quýt dày có móng tay nhọn đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Vợ, em chừa cho anh chút mặt mũi."

"Đều là người một nhà, sĩ diện làm gì?"

Tiêu Hoài Thư: "..."

Con đường anh ấy tạo ra, nhưng lại không thể đi sao?
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 283: Chương 283



Mấy người ngồi trong phòng khách nói chuyện, mẹ Hứa ở bên ngoài có thể nghe thấy tiếng cười của bọn họ.

Tâm trạng bà ấy cũng tốt hơn.

Quả nhiên nhiều người mới đông vui, nếu vợ chồng Hoài Thư có thể đến thường xuyên thì tốt biết bao.

Mẹ Hứa pha trà gừng đường đỏ, thêm một nắm hoa lài, uống vừa ngọt vừa ấm, vô cùng thư thái.

Tiêu Thanh Như mang thai không thể uống t đường đỏ, mẹ Hứa đặc biệt đổi thành đường trắng cho cô.

Cho dù mùi không đặc biệt như trà gừng đường đỏ, nhưng vào một ngày trời se lạnh được uống một ly trà lài ngọt, Tiêu Thanh Như đã rất thỏa mãn.

"Hoài Thư, hôm nay vợ chồng cháu ở lại ăn cơm nhé, bác chuẩn bị bánh bao sữa cho mấy đứa."

"Hôm nay cháu và Thu Thu lại có lộc ăn rồi."

"Mấy đứa ăn vui vẻ, bác đây cũng vui theo."

Nói xong, mẹ Hứa đi ra ngoài, để lại không gian trò chuyện cho người trẻ tuổi.

"Anh, năm nay anh chị có về Tây Bắc không?"

"Có về, quanh năm suốt tháng chỉ có một cơ hội về thăm người thân, không về thì trong lòng không nỡ."

Tiêu Thanh Như nói: "Em mua cho cha hai bình rượu Mao Đài, đến lúc đó anh mang về giúp em nhé."

"Được."

Tiêu Hoài Thư: "Mẹ muốn đến Bắc Kinh ăn Tết sao? Khi nào thì đến, anh sẽ đi đón người."

Bây giờ là cuối năm, còn hơn một tháng nữa là đến Tết âm lịch, Tiêu Hoài Thư và Phương Ánh Thu phải làm việc thêm một tháng nữa mới được nghỉ.

Nếu thời gian trùng khớp, anh ấy có thể đến nhà ga đón người.

"Vài ngày nữa là đến rồi, hai người cứ đi làm bình thường, em và mẹ chồng đi đón mẹ là được rồi."

"Vậy khi nào nghỉ phép anh và Thu Thu sẽ đến, chúng ta sum họp trước, sau đó bọn anh trở về Tây Bắc.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như không có ý kiến.

Mỗi lần anh trai và chị dâu đến đều mang rất nhiều đồ, lễ tiết đúng chỗ, như vậy cô ở trước mặt cha mẹ chồng cũng không phải ngước cao đầu.

Mặc dù cha mẹ chồng không đến mức so đo mấy thứ này, nhưng Tiêu Thanh Như biết, nhà mẹ đẻ có cho hay không là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Cuộc sống bây giờ của cô hạnh phúc, trong đó cũng phải kể đến công lao của người nhà mẹ đẻ.

Bởi vì bọn họ che chở, cũng bởi vì bọn họ làm việc chu đáo, khiến người khác không bới móc được.

Tiêu Thanh Như cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn, cho dù là nhà mẹ đẻ hay nhà chồng, tất cả mọi người đều đối xử toàn tâm toàn ý với cô.

Nửa tháng sau, mẹ Tiêu đến Bắc Kinh.

Khi bà nhìn thấy Tiêu Thanh Như, thì cảm thấy cô đã gầy hơn.

"Con nhóc này chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, mẹ nghe bà thông gia nói, trong khoảng thời gian này con nôn rất nhiều, mẹ nhìn mặt của con gầy đi rất nhiều."

Đầu Tiêu Thanh Như đầy vạch đen: "Nào có khoa trương như mẹ nói? Eo con còn to hơn một vòng này."

"Đó không phải là eo con to, mà là đứa nhỏ đang phát triển."

Tiêu Thanh Như thầm nghĩ, một hạt đậu nhỏ mới ba tháng, sao có thể đang phát triển được?

"Mẹ, chúng ta về nhà trước thôi, có cái gì vừa đi vừa nói sau."

Mẹ Hứa xách hành lý giúp: "Hôm nay trời lạnh, chúng ta ngồi xe công cộng về nhà."

Lúc này mẹ Tiêu mới không nhắc đến nữa, bà nói chuyện vặt vãnh với bà thông gia.

Ba người về nhà an toàn.

Hứa Mục Chu đứng ở cửa chờ, mẹ Tiêu tận mắt nhìn thấy con rể đã đứng được, thì nói liên tục mấy câu tốt.

Nhớ tới tình huống năm đó, hốc mắt bà không nhịn được đỏ lên.

Mẹ Tiêu sợ bị bọn họ nhìn ra sự khác thường, bà lập tức kiềm nén cảm xúc.

"Qua được cửa ải này, sau này con đường của hai đứa sẽ càng thông thuận hơn."

Hứa Mục Chu cười nói: "Mẹ nói đúng, sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt hơn. Mẹ ngồi tàu vất vả rồi, chúng ta ăn cơm trước thôi, ăn xong thì mẹ ngủ một giấc, có gì thì chúng ta từ từ nói sau."

Mẹ Hứa nhìn con trai, bà ấy không nói gì, chỉ đưa bà thông gia vào phòng khách.

Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đi sau cách vài bước.

Cha Hứa đi làm, người nấu cơm chỉ có thể là Hứa Mục Chu.

Tiêu Thanh Như lén lút véo anh: "Trước khi cơ thể anh hồi phục hoàn toàn, em không cho làm những việc đó nữa, rất nguy hiểm."

"Anh không sao, nấu cơm cũng không cần vận động mạnh."

Tiêu Thanh Như vẫn cảm thấy nguy hiểm: "Dù sao sau này anh không được làm như vậy nữa, nếu không xem em trừng trị anh thế nào."

Phụ nữ có thai không thể tức giận, Hứa Mục Chu cầm tay cô, anh nhỏ giọng nói: "Không dám nữa, sau này đều nghe em."

"Thế còn được."

Kế hoạch ban đầu là đón mẹ Tiêu về rồi mới nấu cơm, nhưng Hứa Mục Chu đã nấu sẵn cơm rồi, nói nữa cũng không thích hợp.

Tiêu Thanh Như thấy đủ rồi thì dừng lại, cô và Hứa Mục Chu chậm rãi đi vào phòng bếp.

Mẹ Hứa thấy vậy thì trong lòng rất vui.

"Hồi phục không tồi, có lẽ hai năm nữa có thể chạy nhảy được."

Hứa Mục Chu không dám mong nhiều như vậy: "Có thể đi lại bình thường là con đã mãn nguyện rồi."

"Chắc chắn sẽ."

Buổi trưa cha Hứa không về nhà ăn cơm, mấy người bọn họ ngồi xuống ăn cơm.

"Tay nghề của Tiểu Hứa rất tốt."

"Vậy mẹ ăn nhiều chút."

Ngồi trên tàu không có đồ ăn nóng, lúc này tâm trạng mẹ Tiêu rất thoải mái, bà ăn khá nhiều.

Bà lại càng yên tâm hơn khi thấy con gái ăn uống mà không nôn.

Nôn nghén là chuyện bình thường, chỉ cần nuốt trôi được, vấn đề sẽ không khó giải quyết.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 284: Chương 284



Sau khi ăn xong, mẹ Tiêu nhớ tới đồ vật mình mang đến: “Miếng đất trồng rau lúc trước tiểu Hứa xin, mẹ vẫn đang trồng, năm nay ngâm rất nhiều củ cải nên cho các con hai bình, sau này nếu con muốn ăn đồ chua cay thì có thể ăn một chút đỡ thèm.”

Tiêu Thanh Như trêu ghẹo nói: “Con còn tưởng mẹ muốn cho con ăn kiêng.”

“Món này ăn nhiều sẽ tổn thương dạ dày, phụ nữ có thai không thể ăn nhiều, chỉ cần ăn vừa đủ thì không sao hết.”

Mẹ Hứa cũng đồng ý: “Quan trọng nhất là có thể ăn được, con bây giờ là một người ăn hai người bổ, không thể không ăn gì được.”

Tiêu Thanh Như cảm thấy khẩu vị ăn uống của mình khá tốt, ăn món gì cũng không phun ra: “Sức khỏe con rất tốt, không có vấn đề nào hết, mọi người đừng lo lắng quá.”

“Có thể ăn uống là chuyện tốt, nhưng cũng không thể ăn nhiều, nếu dưỡng đứa nhỏ quá lớn, lúc sinh con sẽ rất đau.”

Việc này Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu không biết.

Đặc biệt là Hứa Mục Chu, anh còn tưởng vợ mình ăn càng nhiều càng tốt.

Trong lòng thầm nghĩ, xem ra sau này anh phải chú ý đến lượng thức ăn của vợ mình.

Tiêu Thanh Như thở dài, mang thai sinh con thật không dễ dàng.

Nói những điều cần chú ý cho đôi vợ chồng son nghe, xong xuôi bà mới đi về phòng cho khách nghỉ ngơi.

Hứa Mục Chu tập luyện ở trong sân, anh mặc một chiếc áo len do Tiêu Thanh Như đan cho mình.

Ngay từ đầu, Tiêu Thanh Như còn lo lắng anh sẽ cảm lạnh, sau đó phát hiện sức khỏe của anh rất tốt, không có chút vấn đề nào nên cũng không quản anh.

Người đàn ông hỏa khí vượng/tràn đầy năng lượng, chờ Hứa Mục Chu tập luyện xong, cơ thể đã ấm áp rồi.

Sau đó anh về phòng bồi Tiêu Thanh Như ngủ trưa.

Hai người vẫn chưa ngủ, vì thế nói về chuyện khác: “Nếu sang năm anh hồi phục tốt, chúng ta sẽ về Tây Bắc, nếu không thì em và anh cả cùng nhau trở về, đến lúc đó dẫn theo con cho cha nhìn.”

Đã hơn hai năm Tiêu Thanh Như không trở về, ở trong lòng cô, đó là khúc mắc.

Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng luôn muốn trở về.

Hơn nữa cha ở Tây Bắc, nên cô càng muốn về.

“Vậy anh phải chăm chỉ tập thể dục, chúng ta tranh thủ cùng nhau về nhà, trên xe lửa có rất nhiều người, dẫn theo con cũng không tiện, nhiều người có thể phụ nhau một chút.” Hứa Mục Chu ngẫm lại cũng thấy hợp lý, chăm sóc trẻ con không đơn giản, trên xe lửa càng bất tiện.

Nếu anh không đi theo, chắc chắn cũng không thể yên tâm.

Mặc dù còn thời gian một năm, nhưng trong lòng Hứa Mục Chu đã cảm thấy gấp gáp.

Muốn tiếp tục đi luyện tập nhưng bị Tiêu Thanh Như ngăn lại.

“Muốn hồi phục phục cần phải kết hợp rèn luyện và nghỉ ngơi, nếu không sẽ phản tác dụng.”

“Anh ngồi kéo gân cốt chút thôi.”

“Tùy anh.”

Hai năm trước phần eo dưới của Hứa Mục Chu không còn cảm giác, thậm chí muốn ngồi vững cũng rất khó khăn.

Chuyện mát xa hai chân chỉ có thể để Tiêu Thanh Như hoặc là cha mẹ Hứa giúp anh làm.

Lúc này tự anh có thể xử lý, vì vậy không cần người khác hỗ trợ.

Tiêu Thanh Như xoay người quay về phòng.

Bởi vì trời lạnh nên cả người cô co rúc trong chăn.

Hứa Mục Chu nhìn cô vài lần: “Vợ ơi, em nên nằm yên đi.”

“Tại sao?”

“Trong bụng em có cục cưng.” Ở bên nhau nhiều năm như vậy, Tiêu Thanh Như chỉ cần nhìn một cái đã biết Hứa Mục Chu suy nghĩ cái gì.

Có lẽ là anh sợ đứa nhỏ trong bụng không thể phát triển tay chân bình thường.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô trừng mắt nhìn anh: “Anh lo làm chuyện của anh đi, đừng để ý em.”

Hứa Mục Chu thật sự im miệng.

Trong lòng mặc niệm, tính cách phụ nữ có thai không ổn định, không thể chọc giận họ.

Bởi vì mẹ Tiêu đã đến, nhà họ Hứa càng náo nhiệt hơn.

Trời lạnh, mọi người đều lười ra ngoài.

Mẹ Tiêu đến Kinh Thị vào ngày kế tiếp liền đi đến nhà họ Phương, tặng cho người ta một ít đặc sản Tây Bắc, sau đó liền không ra ngoài.

Bà vẫn luôn ở trong nhà chăm sóc Tiêu Thanh Như.

Trước tết nguyên đán, Tiêu Hoài Thư và Phương Ánh Thu tới nhà họ Hứa ăn cơm, mẹ Tiêu cũng không thúc giục sinh con.

Chỉ chúc bọn họ công việc năm mới luôn suôn sẻ và thuận lợi.

Trước kia Phương Ánh Thu không nghĩ tới việc kết hôn, chỉ là khi gặp được Tiêu Hoài Thư, cô ấy mới thay đổi suy nghĩ.

Hiện tại đúng là thời điểm tốt để phấn đấu làm việc, nếu nhà chồng không có ý kiến, cô ấy càng không nghĩ tới chuyện sinh con.

Chờ đến năm ba mươi tuổi rồi nói sau.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 285: Chương 285



Tiêu Hoài Thư yêu Phương Ánh Thu, đồng thời cũng yêu lý tưởng của cô ấy.

Con người tồn tại là vì thực hiện giá trị của bản thân, không phải vì cái gọi là nối dõi tông đường.

Đối với anh ấy, sinh con hay không đều giống nhau.

Dù sao bây giờ Thanh Như và Hứa Mục Chu đã có con, nguyện vọng muốn ôm cháu trai của cha mẹ đã thực hiện được, có lẽ sẽ không còn gì để nói.

Ở nhà họ Hứa ăn cơm, đêm đó hai vợ chồng liền ngồi xe lửa quay về Tây Bắc.

Mẹ Tiêu là người Kinh Thị, trong lòng bà rất nhớ chồng, mỗi ngày đều phải gọi điện thoại.

Tiêu Thanh Như nói: “Để mẹ đến đây ăn tết, có lẽ cha con sẽ không có ý kiến đúng không?”

“Ông ấy có thể có ý kiến gì? Cha con rất nhớ con đó, muốn để năm sau con về nhà ăn tết, nhưng bây giờ con đột nhiên có thai nên chỉ có thể hoãn lại.”

“Con và Hứa Mục Chu đã bàn bạc rồi, không có việc ngoài ý muốn là có thể trở về.”

“Đến lúc đó rồi nói, đừng gấp gáp.”

Vào đêm 30 tết, người lớn trong nhà hơn phân nửa đã dậy trong đêm, nói là đi mua đồ ăn.

Mẹ Tiêu đi theo xem náo nhiệt, Tiêu Thanh Như cũng muốn đi, nhưng nghĩ đến trong bụng có cục cưng, cô đành từ bỏ suy nghĩ này.

Người lớn vừa ra khỏi cửa, trong nhà chỉ còn Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu.

Nhìn thời gian, mới hơn ba giờ sáng.

Hứa Mục Chu sợ Tiêu Thanh Như cảm lạnh nên ôm cả người cô vào lòng, không để cô nhúc nhích.

“Vợ ơi, em ngủ thêm một lát đi.”

“Em ngủ đủ rồi, không ngủ nữa đâu.”

Hôm qua chưa tới 8 giờ tối cô đã lên giường ngủ, lúc này hoàn toàn không cảm thấy buồn ngủ.

Bàn tay to của Hứa Mục Chu chui vào vạt áo Tiêu Thanh Như: “Em có muốn làm chút chuyện khác không?”

Tiêu Thanh Như nằm trong ổ chăn nhẹ nhàng đạp vào chân anh: “Có phải anh ngứa da rồi không?”

“Đứa nhỏ đã hơn ba tháng rồi.”

“Vậy cũng không được.” Tiêu Thanh Như rất yêu đứa nhỏ trong bụng, cô đẩy Hứa Mục Chu ra: “Anh an phận đi, nếu không sau này sẽ chia giường ngủ.”

Đứa nhỏ còn chưa sinh ra, vậy mà địa vị của anh đã bị đe dọa nghiêm trọng.

Hứa Mục Chu oán hận: “Vợ ơi, anh và con ai quan trọng hơn?”

“Nhàm chán.” Tiêu Thanh Như xoay người đưa lưng về phía anh, từ chối trả lời câu hỏi này.

Hứa Mục Chu sáp lại gần: “Vợ ơi, anh quan trọng hơn đúng không?”

Tiêu Thanh Như không tiếng động mỉm cười: “Không đúng, con quan trọng hơn.”

“Chậc, quả thật có rồi liền không biết quý trọng, anh bị em ăn sạch rồi.”

Tiêu Thanh Như quay đầu nhìn anh: “Chẳng lẽ anh không ăn à?”

Ý thức được lời nói của mình có nghĩa khác, Hứa Mục Chu nịnh nọt hôn lên khóe miệng Tiêu Thanh Như.

“Anh đã sớm bị em bắt chẹt, em biết mà.”

Tiêu Thanh Như bật cười: “Đừng có ghen tị với con, anh là anh, con là con.”

“Chỉ cần em đừng một lòng một dạ chú ý đến nhỏ, anh sẽ không ghen.”

Tiêu Thanh Như tức giận liếc anh một cái: “Chắc chắn sau này anh là một người cha sẽ gài bẫy con mình.”

Hứa Mục Chu suy nghĩ, cảm thấy lừa con cũng khá tốt.

Nuôi đứa trẻ thô ráp, trưởng thành mới chắc nịch.

Lời này anh không dám nói với vợ mà chỉ có thể thể im lặng nghĩ trong lòng.

Hai người nói chuyện thêm một chút, Hứa Mục Chu rời giường.

Tiêu Thanh Như cũng muốn xuống giường nhưng Hứa Mục Chu không cho: “Bây giờ còn sớm lắm, anh đi tập luyện khoảng một tiếng, tập xong em hẳn rời giường.”

Tiêu Thanh Như không yên tâm: “Trong nhà không có người, em phải trông chừng anh.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Không cần, anh ở trong sân đi dạo, không làm gì khác.”

Tiêu Thanh Như nằm xuống: “Vậy anh cẩn thận một chút, chờ tập luyện xong rồi lại rửa mặt.”

“Được.” Mặc dù Hứa Mục Chu có thể đi đường, nhưng không thể thoát khỏi khung tập đi.

Muốn rửa mặt cần phải có người giúp anh múc nước.

Mặc dù anh rất muốn tự gánh vác sinh hoạt cá nhân của mình càng sớm càng tốt, nhưng anh biết mọi việc đều phải lượng sức mà làm, nếu không sẽ tạo thêm rắc rối cho người nhà.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 286: Chương 286



Đêm 30 tết, có rất nhiều người mua đồ dùng, lúc mấy người mẹ Tiêu quay về cũng đã hơn 8 giờ sáng.

Tiêu Thanh Như nấu cháo, chưng màn thầu, cộng thêm mỗi người một quả trứng gà.

Mẹ Tiêu giơ túi trong tay lên: “Bọn mẹ mua bánh bao trong tiệm cơm quốc doanh này, đang định tùy tiện ăn sáng một chút, không ngờ con đã chuẩn bị hết rồi.”

Mẹ Hứa phụ họa: “Sau này con đừng nấu ăn nữa, cẩn thận bị va chạm.”

Từ hôm biết được mình mang thai, Tiêu Thanh Như suýt nữa đã bị nhà họ Hứa sủng lên trời.

Cái này không cho làm, cái kia không cho chạm vào.

Nếu không phải hôm nay bọn họ không ở nhà, Tiêu Thanh Như cũng không có cơ hội xuống bếp.

“Bánh bao giữ lại buổi trưa ăn, vừa lúc cơm sáng và trưa đều được giải quyết.”

Điều nổi bật trong đêm 30 tết là bữa cơm tất niên, cho nên những bữa khác ăn tạm là được.

Những người khác không có ý kiến, ăn đơn giản còn có thể tiết kiệm sức lực và thời gian.

Tiêu Thanh Như nhìn đồ vật người lớn mua về, một miếng thịt heo tầm hai ba ký, còn có một con cá, trừ cái này ra còn có củ cải trắng, một ít đồ khô.

Nhìn thấy giày của mẹ chồng có dấu vết bị giẫm lên, Tiêu Thanh Như nói: “Hôm nay có nhiều người mua đồ lắm phải không mẹ?”

“Nhiều lắm, dùng biển người tấp nập để hình dung cũng không quá, có người còn mất cả giày, nếu không phải bọn mẹ nhiều người, lúc này còn đang xô đẩy trong đám người.”

Cất những đồ vật đã mua xong xuống dưới, tùy tiện ăn sáng, sau đó lại vội vàng bận rộn.

Cha Hứa phụ trách g.i.ế.c gà và làm cá, mẹ Tiêu và mẹ Hứa phụ trách nấu các món ăn.

Tiêu Thanh Như muốn hỗ trợ nhưng không được.

Cuối cùng chỉ có thể bồi Hứa Mục Chu tản bộ trong sân.

Giữa trưa đột nhiên có người tới nhà, là Phương Kiến Quốc em trai của Phương Ánh Thu.

Đối phương mang đến hai cân xương sườn và một con cá.

“Dì ơi, đây là lần đầu tiên cháu đến Kinh Thị ăn tết, cái này là chút tâm ý của nhà chúng cháu, khi nào rảnh rỗi mời dì đến nhà chúng cháu ăn bữa cơm.”

Mẹ Tiêu khó có được tới Kinh Thị một lần, không thể vẫn luôn ở nhà họ Hứa.

Nhà họ Phương cũng là họ hàng, việc ăn tết chắc chắn phải đi đi lại lại.

Kế hoạch lúc đầu là mùng một và mùng hai tết đến nhà họ Phương, thuận tiện đưa món quà năm mới cho bọn họ.

Không ngờ đã bị người nhà họ Phương giành trước một bước.

Mẹ Tiêu cười nói: “Vất vả cho cháu chạy tới nơi này một chuyến, ăn cơm xong rồi hẳn về nhé?”

Phương Kiến Quốc sờ ót, ngại ngùng cười: “Năm nay cháu dẫn đối tượng về nhà, cô ấy ở một mình trong nhà có lẽ không được tự nhiên, cháu muốn về sớm một chút.”

Phương Kiến Quốc và Phương Ánh Thu là chị em song sinh, tuổi của anh ta cũng không nhỏ.

Bây giờ có đối tượng, mẹ Tiêu thật lòng vui vẻ cho anh ta: “Đối tượng của cháu là người nơi nào?”

“Dạ là người bản địa Kinh Thị, trước kia là bạn cấp ba của cháu, hiện tại chúng cháu đang ở một đội xuống nông thôn.”

“Vậy cũng tốt, có người để chăm sóc lẫn nhau cũng tốt hơn một mình xuống nông thôn.”

“Vâng, đúng vậy.”

Nhìn thấy Phương Kiến Quốc gấp gáp muốn chạy, mẹ Tiêu cũng không giữ người lại.

“Ngày mai dì sẽ đến nhà cháu, đến lúc đó cháu dẫn đối tượng về nhà, chúng ta cùng nhau làm quen.”

“Vâng, đến lúc đó cháu sẽ tới đón dì.” Sợ mẹ Tiêu từ chối, Phương Kiến Quốc vội nói: “Quyết định vậy đi, cháu xin phép đi trước.”

Người ta đã tặng thức ăn, tất nhiên mẹ Hứa cũng muốn đáp lễ.

Các món ăn khác chưa chuẩn bị xong, chỉ có thể cho người ta một miếng bánh gạo lớn và đậu phụ vàng do mình làm.

Phương Kiến Quốc cũng không khách sáo với bọn họ, anh ta nhận lấy đồ vật liền rời đi.

Trong nhà vốn đã mua cá nên con cá Phương Kiến Quốc đưa tới chỉ có thể giữ lại, hai ngày sau sẽ ăn.

Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu không có gì làm, vì vậy chủ động đề nghị hỗ trợ.

Thời này không có nhiều hoạt động giải trí lắm, hơn nữa Hứa Mục Chu không thể ra ngoài, cho nên để bọn họ ngồi yên thật sự rất chán.

Vì thế nên việc làm vằn thắn giao cho bọn họ.

Hứa Mục Chu ngồi băm nhân, Tiêu Thanh Như cũng muốn làm nhưng anh không cho: “Vợ ơi, cái này để anh làm, nếu không em sẽ bị đau tay.”

“Làm gì mà khoa trương như vậy?”

“Chờ lát nữa gói vằn thắn em lại động thủ.”

Tình cảm của đôi vợ chồng son rất tốt, mẹ Tiêu và mẹ Hứa nhìn nhau, bên trong đều là ý cười.

Đã trải qua hai năm mưa gió mà vẫn có thể giữ vững được ước nguyện ban đầu.

May mắn, mọi khó khăn đều đã qua.

Cả nhà cùng nhau làm việc, 3 giờ chiều đã chuẩn bị xong cơm tất nhiên.

Giữa trưa ăn cơm không nhiều, vì vậy mẹ Hứa đề nghị ăn sớm một chút, nếu không buổi tối ăn sủi cảo không vô.

Cha Hứa nói: “Tết rồi, có thể uống một ly không?”

Mẹ Hứa trợn trắng mắt: “Ông cứ suốt ngày nghĩ tới rượu.”

“Còn không phải một năm một lần sao? Hiếm khi được thoải mái vậy mà?”

Trong nhà chỉ có một mình cha Hứa đi làm, Tiêu Thanh Như phụ họa: “Một năm qua cha đã vất vả, để Hứa Mục Chu bồi cha uống một ly.”

“Được, vậy các nữ đồng chí các người uống nước ngọt có ga.”

Mẹ Hứa không yên tâm: “Nước có ga uống sẽ ợ hơi, Thanh Như có thể uống sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như không thích nước ngọt, chỉ có ngày lễ tết mới uống để tăng không khí.

Hiện tại trong bụng có đứa nhỏ, suy nghĩ cho con, tất nhiên có thể không uống liền không uống.

“Mọi người uống đi, con không uống đâu.”

“Vậy con uống canh gà.” Mẹ Hứa nói xong liền đưa cho Tiêu Thanh Như một chén canh.

Mặc dù gà nhà nuôi không béo tốt, nhưng thịt hầm ra rất thơm.

Trên mặt canh có một tầng mỡ vàng, thoạt nhìn rất đẹp.

Lúc đầu Tiêu Thanh Như còn lo lắng uống sẽ khó chịu buồn nôn, nhưng không ngờ cô có thể uống được.

Hứa Mục Chu vẫn luôn nhìn cô, anh chuẩn bị sẵn khăn giấy.

Thấy Tiêu Thanh Như uống xong nửa chén canh cũng không nhổ ra, trái tim dần bình tĩnh lại.

Nhìn dáng vẻ cô trong giai đoạn chịu tội có vẻ đã kết thúc.

Anh đưa cho Tiêu Thanh Như một cái đùi gà: “Em ăn nhiều vào.”

Trong nhà còn có người lớn, Tiêu Thanh Như sao có thể không biết xấu hổ ăn đùi gà?

Nhìn thấy tâm tư của cô, giây tiếp theo mẹ Hứa liền gắp một cái đùi gà cho Hứa Mục Chu: “Đùi gà đều cho người trẻ tuổi ăn, bọn mẹ lớn rồi, không nhai được.”

Do đó, Tiêu Thanh Như không còn băn khoăn nữa.

Cô múc cho mỗi người lớn một muỗng canh gà: “Thịt gà rất thơm, có lẽ để nguội sẽ không ngon nữa, chúng ta ăn nhiều vào một chút.”

“Để bọn mẹ làm, con chăm sóc cho mình là được.”

“Vâng.” Tiêu Thanh Như ngồi xuống, trong chén có nhiều thêm một miếng cá không xương.

Cô không nhịn được mỉm cười, chồng mình thật chu đáo!
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 287: Chương 287



Hứa Mục Chu không đành lòng để Tiêu Thanh Như cứ ở trong nhà như vậy, ngày hôm sau anh để cô đi theo mẹ vợ đến nhà họ Phương.

Tiêu Thanh Như cảm thấy đi ra ngoài cũng có lợi cho thể xác và tinh thần, hơn nữa trong nhà có người chăm sóc Hứa Mục Chu, vì vậy cô liền yên tâm thoải mái đi.

Phương Kiến Quốc lái xe tới đón các cô, thật ra đã gạt bớt nhiều phiền phức.

Không có vợ bên cạnh, Hứa Mục Chu chỉ cảm thấy chỗ nào cũng không ổn.

Cả người giống như không có tinh thần, lúc tập luyện cũng không có lực như trước.

Mẹ Hứa ngồi dưới mái hiên vá áo, bà ấy nhìn thoáng qua liền nhận thấy tâm trạng không tốt của con trai.

“Con chăm chỉ tập luyện đi, sau này có thể cùng Thanh Như ra ngoài, chờ bụng con bé lớn hơn một chút, con còn phải xoa bóp chân, nấu cơm, không thể chờ con bé hầu hạ con.”

“Sinh con xong có rất nhiều vấn đề, cho ăn, đổi tã, dỗ con ngủ... Con đều phải giúp vợ mình.”

Nghe thấy lời mẹ nói, Hứa Mục Chu im lặng tập luyện thêm nửa tiếng.

Chẳng sợ không giúp được gì, cũng không thể kéo chân sau người ta!

Mẹ Hứa cười trộm, thằng nhóc này! Nếu không có Thanh Như, vậy anh phải làm sao đây?

Trong nhà người ta, con trai con dâu có tình cảm tốt, mẹ chồng có thể sẽ ghen, cố ý bắt lỗi con dâu.

Nhưng ở nhà họ Hứa, mẹ Hứa thật sự cảm kích Tiêu Thanh Như.

Nếu không có cô làm bạn, con trai bà ấy có thể khôi phục hay không cũng khó nói.

Nói không chừng, sau khi bị thương liền hoàn toàn sa sút

Có thể duy trì đến hôm nay, con dâu có công rất lớn!

Mẹ Hứa cảm thấy chỉ cần mình không già hồ đồ, đời này bà ấy sẽ đối xử tốt với con dâu.

Tiêu Thanh Như và mẹ Tiêu ở nhà họ Phương ăn cơm chiều rồi mới về, vưa xuống xe đã thấy Hứa Mục Chu đứng trước cửa, giống như hòn vọng phu nhìn về phía đầu hẻm.

Thấy ánh mắt trêu chọc của mẹ, khuôn mặt Tiêu Thanh Như không khỏi đỏ lên.

Người này sao không biết kiềm chế một chút!

“Tiểu Hứa sao lại ra ngoài rồi? Mau vào nhà, bên ngoài nhiều trẻ con, nếu như bị người khác đụng trúng sẽ không tốt.”

“Con muốn ra ngoài hít thở không khí, nghĩ mẹ và Thanh Như cũng sắp trở lại nên con thuận tiện đứng đây chờ hai người.”

Mẹ Tiêu cười nói: “Ở trước mặt mẹ mà còn pha trò như vậy hả?”

Hứa Mục Chu mỉm cười: “Vẫn là mẹ có ánh mắt tốt.”

“Mau vào nhà đi, bên ngoài trời lạnh mà anh còn không biết mặc nhiều quần áo một chút.” Tiêu Thanh Như sờ tay Hứa Mục Chu.

Bàn tay lạnh cóng, cũng không biết anh đã đứng ở đây bao lâu.

“Sức khỏe anh rất tốt, không có gì phải lo.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Hiện tại do anh còn trẻ, cho nên sức khỏe còn tốt, chờ anh già rồi lại nói lời này.”

Hứa Mục Chu biết vợ quan tâm mình, anh mỉm cười sờ đầu cô: “Anh không cố ý, vừa rồi ở trong sân đi bộ, mặc nhiều bất tiện lắm.”

Làm trò trước mặt người lớn, Tiêu Thanh Như không muốn nói nhiều: “Mau về nhà.”

“Ừm.” Hứa Mục Chu đỡ khung tập đi đi vào trong sân, Tiêu Thanh Như chậm rãi đi sau anh nửa bước, nếu có gì ngoài ý muốn cô cũng có thể kịp thời đỡ anh.

Người nhà họ Hứa vẫn chưa ăn cơm, nghe thấy hai mẹ con Tiêu Thanh Như đã ăn ở nhà họ Phương, lúc này mới bắt đầu động đũa.

Mẹ Tiêu thấy thông gia khách sáo như vậy, nghĩ thầm con gái ở nhà họ Hứa chắc chắn sẽ không có ủy khuất.

Dù sao người nhà họ Hứa biết phân rõ phải trái, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, nhà chồng như vậy thật hiếm thấy.

Quan trọng nhất là con rể thật lòng yêu Thanh Như, có anh ở đây, mọi thứ đều ổn thỏa.

Năm sau, mẹ Tiêu ở lại Kinh Thị thêm một tuần.

Cuối cùng bà sợ mình ảnh hưởng đến sinh hoạt của nhà họ Hứa, lúc này mới trở về Tây Bắc.

Trước khi đi bà để lại cho Tiêu Thanh Như rất nhiều phiếu, để cô chăm sóc bản thân thật tốt, nên tiêu liền tiêu, không cần tiết kiệm.

Nếu không phải Tiêu Thanh Như liên tục từ chối, mẹ Tiêu còn muốn để lại tiền cho cô.

Trước đây Tiêu Thanh Như chưa được mười tám tuổi đã tham gia công tác, từ khi đó liền không còn xin tiền cha mẹ nữa.

Không ngờ đã gả cho người khác, mà còn muốn nhà mẹ đẻ giúp đỡ, trong lòng cô rất hụt hẫng.

Cũng vào lúc này, Tiêu Thanh Như cảm thấy mình nên suy xét con đường về sau nên đi như thế nào.

Nếu không cha mẹ mãi mãi không yên lòng về cô.

Cô không thể làm công việc trong nhà máy, đi đơn vị khác chỉ có thể dựa vào mối quan hệ trong nhà...

Tiêu Thanh Như đột nhiên bừng tỉnh, trừ bỏ khiêu vũ, cô giống như không còn kỹ năng nào nữa.

Hứa Mục Chu vừa nhìn liền hiểu suy nghĩ của Tiêu Thanh Như.

Anh nhìn thấy sự mê mang trên khuôn mặt cô.

Mặc dù cô không nói cái gì, Hứa Mục Chu cũng biết ngọn nguồn ở đâu: “Vợ ơi, em còn muốn tiếp tục khiêu vũ sao?”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 288: Chương 288



Tiêu Thanh Như gật đầu, không gạt Hứa Mục Chu: “Muốn, nhưng hiện tại em không thích hợp khiêu vũ, không thể cạnh tranh với người trẻ tuổi.”

“Không đến đoàn văn công, chúng ta có thể suy nghĩ cái khác.”

Tiêu Thanh Như đột nhiên hứng thú, gấp gáp hỏi Hứa Mục Chu: “Suy nghĩ gì thế?”

“Có phải ở Cảng Thành có đoàn vũ đạo đúng không?”

Tiêu Thanh Như thích nghe đài, đọc báo nên cũng biết một chút về tình hình bên phía Cảng Thành.

Cô không chắc chắn hỏi: “Chẳng lẽ anh muốn cho em đến Cảng Thành? Cái này rất khó, phải làm thủ tục mới được.”

“Đó không phải là vấn đề, em không muốn dựa vào quan hệ của gia đình, vậy đến Cảng Thành phát triển cũng rất tốt.”

Tiêu Thanh Như từ chối: “Em cảm thấy ở Kinh Thị rất tốt, so với khiêu vũ, em muốn người một nhà chúng ta ở bên nhau.”

Hứa Mục Chu v**t v* bụng cô: “Em đi đâu, anh và con sẽ ở đó, người một nhà chúng ta mãi mãi bên nhau.”

“Con đường này không thể thực hiện được, em phải nghĩ cách khác.”

Hứa Mục Chu cẩn thận xem xét: “Trước kia Kinh Thị có học viện vũ đạo, chỉ là bây giờ không có, nếu không với thiên phú của em, chỉ cần học hai năm, sau này có thể ra ngoài dạy học sinh.”

“Cái này đáng tin cậy hơn Cảng Thành.”

“Em thật không muốn đến Cảng Thành à?”

“Không muốn.” Lý tưởng quan trọng, nhưng người nhà mãi mãi đứng đầu trong lòng Tiêu Thanh Như.

Hơn nữa cô có thể tiến vào đoàn múa không cũng là một vấn đề, Tiêu Thanh Như cảm thấy không cần thiết lăn lộn đến đó một chuyến.

Trong lòng thầm nghĩ, nếu chờ đứa bé được sinh ra, học viện vũ đạo tiếp tục mở cửa lại thì tốt rồi.

Năm nay cô hai mươi ba tuổi, không còn nhiều thời gian đẹp nữa.

Hứa Mục Chu ôm chặt Tiêu Thanh Như, im lặng tiếp sức cho cô.

Sau khi nói chuyện với nhau, Tiêu Thanh Như chợt có ý tưởng: “Anh nói xem, chờ sinh con xong em tìm một trường học làm giáo viên có được không?”

Hứa Mục Thu ủng hộ vô điều kiện: “Nghe nói thành tích lúc em đi học rất tốt, làm giáo viên chắc chắn không thành vấn đề.”

Tiêu Thanh Như đắc ý nâng cằm lên: “Tất nhiên thành tích của em không có gì để nói, hàng năm em đều nhận được giấy khen đó.”

Hứa Mục Chu bật cười trước dáng vẻ của cô: “Vậy chờ con ra đời, anh ở nhà chăm con, em ra ngoài đi làm.”

“Được, quyết định vậy đi.”

Tiêu Thanh Như đột nhiên cảm thấy may mắn, may mà năm đó cô không từ bỏ việc học.

Hiện tại cô còn có thể dựa vào tri thức tìm một con đường khác.

Mặc dù để vào trường làm giáo viên không dễ như vậy, nhưng Tiêu Thanh Như đã tìm được hướng đi của cuộc đời mình, không còn mê mang như trước đây.

“Em đi gọi điện thoại đã.”

Hứa Mục Chu khó hiểu: “Gọi điện thoại cho ai?”

“Để cha mẹ em gửi sách giáo khoa trước kia tới Kinh Thị, chuẩn bị sớm, đến lúc đó là có thể lập tức tham gia khảo thí.”

Vào trường học làm giáo viên, kỳ thi tuyển chọn là cửa ải đầu tiên.

Cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị trước.

Ở trong thành phố tìm việc không dễ dàng, Tiêu Thanh Như hạ quyết tâm một lần phải thành công!

*

Biết sau này Tiêu Thanh Như muốn trở thành giáo viên, mọi người trong nhà rất ủng hộ.

Đều nói phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, người có văn hóa không nhiều lắm, không nên chỉ ở nhà giặt quần áo, nấu cơm, trông con.

Nếu vậy không phải phá hủy phần tử trí thức sao?

Mẹ Hứa vỗ n.g.ự.c bảo đảm: “Cha mẹ không thể giúp con trong chuyện công việc, nhưng chuyện trông con con không cần lo lắng.”

Tiêu Thanh Như cười nói: “Hứa Mục Chu nói anh ấy sẽ phụ trách việc chăm con.”

“Cũng đúng, người ta thường nói cách bối thân[1], mẹ cũng lo lắng mình sẽ chiều hư cháu, để nó chăm sóc, cha mẹ ở bên cạnh giúp đỡ.”

[1] Cách bối thân: có nghĩa là ông bà có tuổi cùng với cháu trai, cháu gái tình cảm rất tốt

Cách bối thân: có nghĩa là ông bà có tuổi cùng với cháu trai, cháu gái tình cảm rất tốt

“Nói thì nói vậy, nhưng chúng con cũng chưa có kinh nghiệm, đến lúc đó chắc chắn còn phải nhờ mẹ giúp đỡ nhiều.”

“Từ từ sẽ có kinh nghiệm, mẹ cũng chỉ có một đứa con trai là Mục Chu, cho nên cũng phải chăm sóc cháu.”

Mẹ Hứa không phản đối con trai mình ở nhà trông con, có chút việc làm, trạng thái tinh thần sẽ càng tốt.

Hơn nữa, cha mẹ tự mình nuôi con lớn và chuyện ông bà nội nuôi cháu lớn là khác nhau.

Nếu vợ chồng son đã bàn bạc kỹ, mẹ Hứa cảm thấy mình chỉ cần nghe bọn họ sắp xếp là được.

Qua hơn phân nửa tháng, Tiêu Thanh Như nhận được thư từ Tây Bắc liền bắt đầu chuẩn bị.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tống Viện biết kế hoạch của cô, liền tốn ba tháng viết toàn bộ giáo án đưa cho Tiêu Thanh Như.

Bên trong có rất nhiều kinh nghiệm dạy học, những chỗ quan trọng đều được đánh dấu rõ ràng.

Phần tâm ý này khiến Tiêu Thanh Như rất cảm động.

Mọi người đều ủng hộ cô, nếu cô không nỗ lực thì không thể nói nổi.

Lúc này bụng cô đã rất lớn, mỗi lần Hứa Mục Chu nhìn thấy đều cảm thấy hoảng sợ.

Đặc biệt khi nhớ tới lời nói của mẹ vợ, đứa nhỏ quá lớn khi sinh sẽ chịu tội, Hứa Mục Chu càng lo lắng hơn.

Anh hận không thể chờ đứa bé ra ngoài ngay.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 289: Chương 289



Tiêu Thanh Như đang đọc sách, Hứa Mục Chu ngồi bên cạnh nhìn cô.

“Hôm nay anh tập luyện xong rồi sao?”

“Xong rồi.”

Từ đầu xuân đến nay, trạng thái của Hứa Mục Chu đã tốt hơn rất nhiều so với hồi tết.

Mặc dù vẫn chưa tháo nạng, nhưng rõ ràng đi đường nhanh nhẹn hơn nhiều.

Có lẽ thêm một hai năm liền có thể hoàn toàn bỏ nạng.

Anh sờ bụng Tiêu Thanh Như: “Vợ ơi, có phải bụng em to quá rồi không?”

“Vẫn ổn, cũng bảy tháng hơn rồi, bụng to cũng là chuyện bình thường.”

Hứa Mục Chu mím môi, cẩn thận hỏi: “Cái bụng có đau không?”

Tiêu Thanh Như buồn cười: “Không đau, anh đừng suy nghĩ miên man nữa, cả ngày cứ tự dọa mình.”

“Anh cũng không muốn vậy, nhưng anh không khống chế được.”

“Do anh rảnh rỗi đấy, anh thử tìm việc khác làm sẽ không nghĩ nhiều như vậy nữa.”

Hứa Mục Chu tận mắt nhìn thấy bụng Tiêu Thanh Như càng lúc càng to, giống như một quả bóng thổi khí, lúc này rất tròn, cho nên làm cả người cô thoạt nhìn có chút vụng về.

Trong trường hợp này, anh căn bản không thể làm chuyện khác.

Anh sờ bụng Tiêu Thanh Như một lúc, sau đó hỏi: “Sao hôm nay đứa nhỏ không đá anh? Có phải nó chưa tỉnh không?”

“Cũng có thể, vừa rồi còn đá em rất mạnh, nhìn dáng vẻ này có lẽ là một tên nhóc nghịch ngợm.”

Hứa Mục Chu nghiến răng, cảnh cáo đứa bé trong bụng: “Không được đá mẹ.”

Trên trán Tiêu Thanh Như xuất hiện vệt đen: “Anh bị bệnh hả? Con nhúc nhích anh cũng nói, im lặng anh cũng nói.”

Hứa Mục Chu: “....”

Anh ủy khuất: “Anh chỉ muốn cho con ngoan một chút.”

“Bình thường con rất ngoan, chỉ thỉnh thoảng hoạt động cơ thể một chút, sao lại không ngoan chứ?”

Như đáp lại lời nói của mẹ, đứa bé trong bụng giật giật, vừa lúc chân đá vào lòng bàn tay Hứa Mục Chu.

“Vợ ơi, lúc đứa nhỏ đá em có đau không?”

“Không đau.”

“Vậy em làm đứa nhỏ nhúc nhích một lát đi.”

Tiêu Thanh Như tùy tiện xoa đầu Hứa Mục Chu: “Đừng quấy rối, anh đến chỗ nào mát mẻ đợi đi.”

Cẩn thận cảm nhận động tĩnh của thai nhi, khóe mắt và đuôi lông mày của Hứa Mục Chu đều mang theo ý cười.

Anh nhìn thời gian: “Vợ ơi, em ngồi đây hơn một tiếng rồi, đứng lên hoạt động nào.”

Lúc Tiêu Thanh Như đọc sách rất chăm chú, cô cảm thấy mình đọc chưa bao lâu, không ngờ mới đó đã hơn 1 tiếng.

Hứa Mục Chu đứng lên, sau đó đỡ cô.

Hiện tại bụng Tiêu Thanh Như rất to, đi ra ngoài sợ bị người khác đụng trúng, vì vậy phạm vị hoạt động chỉ có thể giới hạn ở trong nhà.

Trừ khi có mẹ Hứa đi cùng, mới có thể đi dạo xung quanh nhà.

Đi dạo một vòng trong sân liền thấy mẹ Hứa từ bên ngoài trở về, trong tay còn cầm một con vịt quay.

Bà ấy vừa đi về phía bếp vừa nói: “Cha con mới nhận lương nên mời chúng ta ăn vịt quay, mẹ đi làm thêm mấy cái bánh để chúng ta ăn.”

Tiêu Thanh Như nhìn Hứa Mục Chu, ánh mắt mang theo dò hỏi.

Người đàn ông sờ đầu cô: “Tối hôm qua lúc em ngủ nói muốn ăn vịt quay.”

Phụ nữ có thai có nhiều ý tưởng, Tiêu Thanh Như đã quên mất việc này.

“Trong khoảng thời gian này chúng ta ăn uống bằng tiền của cha mẹ, em thấy chúng ta giống như đang ăn bám cha mẹ.”

Hứa Mục Chu cười nói: “Chỉ cần chúng ta khỏe mạnh, cha mẹ liền vui vẻ.”

“Sau này trợ cấp mỗi tháng anh hãy để mẹ cầm, để mẹ sắp xếp chi phí ăn uống trong nhà.”

“Được.”

Mặc dù trong nhà có tiền tiết kiệm, nhưng để cha mẹ luôn nuôi dưỡng hai vợ chồng bọn họ, Hứa Mục Chu cũng rất băn khoăn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chờ vợ sinh con xong, phương diện ăn uống càng phải cẩn thận.

Nuôi vợ con là trách nhiệm của anh, vì vậy giao trợ cấp cho mẹ là lựa chọn tốt nhất.

Mới đầu, mẹ Hứa không muốn nhận được của bọn họ.

Hiện tại bọn họ không có thu nhập, nuôi con cần rất nhiều tiền, tiết kiệm tiền mới là chuyện quan trọng.

Sau đó thấy bọn họ kiên trì, bà ấy chỉ có thể nhận lấy.

Trong lòng nghĩ, sau này tìm cơ hội trả lại cho họ.

Khi tiến vào những tháng ngày cuối cùng của thai kỳ, tất cả mọi người đều chờ mong đứa bé ra đời, thời gian dường như trôi qua rất chậm.

Tiêu Thanh Như rất tốt, mỗi ngày nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ.

Hứa Mục Chu không giống vậy, mỗi ngày đều nghĩ đến một chuyện.

Sợ đứa trẻ ra đời thiếu tay chân, hoặc có những tật xấu khác.

Sợ trong lúc vợ sinh con sẽ gặp sự cố.

Ban ngày nghĩ cái gì, ban đêm liền mơ cái đó.

Rất nhiều lần tỉnh dậy từ trong mộng, đầu Hứa Mục Chu đổ đầy mồ hôi.

Càng đến ngày sinh, “triệu chứng” càng rõ ràng.

Vốn dĩ Tiêu Thanh Như có chút lo lắng, nhưng thấy Hứa Mục Chu như vậy lại cảm thấy hoàn toàn không cần thiết.

Toàn bộ áp lực trong lúc mang thai đều cho Hứa Mục Chu chịu đựng, thế cho nên vào ngày dự sinh, anh suýt nữa đã ngất xỉu.

Cha Hứa và mẹ Hứa vội vàng mang Tiêu Thanh Như đến bệnh viện.

Hứa Mục Chu đã có thể ra ngoài, anh tự mình chuẩn bị đầy đủ đồ dùng liền đến bệnh viện tìm bọn họ.

Rõ ràng chân đã tốt hơn nhiều, nhưng khi đi trên đường lại lần nữa mềm nhũn.

Trong lòng vừa gấp vừa lo.

Chẳng biết tình hình của vợ bên kia thế nào rồi.

Không biết tình huống, khiến anh thấy rất sợ.

Hứa Mục Chu nghĩ thầm, nếu làm lại lần nữa, có lẽ mạng của anh cũng không còn.

Sinh con không nhanh như vậy, lúc Hứa Mục Chu đến bệnh viện, Tiêu Thanh Như vẫn chưa vào phòng sinh.

Câu đầu tiên người đàn ông mở miệng chính là: “Vợ ơi, chúng ta đừng sinh nữa.”

Tiêu Thanh Như: “...”

Lúc này còn chưa sinh con, người này đang nói chuyện vớ vẩn gì thế?
 
Back
Top Bottom