Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 270: Chương 270



Hơn nửa tháng sau, Tiêu Thanh Như mới nhận được kẹo cưới Tống Viện gửi.

Cô không phân thân ra được, không cách nào trở về Tây Bắc tham dự đám cưới, nhưng vẫn đi cửa hàng mua quà cưới cho Tống Viện.

Đó là một chiếc váy liền áo.

Gửi kèm theo một lá thư tay.

Cô không thể ngay mặt chúc phúc Tống Viện được, nên đành phải dùng cách này.

Gửi đồ xong về nhà, thấy Hứa Mục Chu ngồi trên xe lăn chờ cô, Tiêu Thanh Như đột nhiên bật cười.

Mặc dù cuộc sống bây giờ khó khăn, nhưng cô luôn có thể tìm được một viên kẹo từ Hứa Mục Chu.

Ăn xong rồi, cũng không còn cảm thấy đắng nữa.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua.

Tình hình của Hứa Mục Chu bắt đầu được cải thiện.

Đứng lại được lần nữa, đã là chuyện của hai năm sau.

Lúc này, Tiêu Hoài Thư đã được chuyển đến Bắc Kinh, kết hôn với Phương Ánh Thu.

Cha mẹ Tiêu vẫn còn ở Tây Bắc, đợi cha Tiêu về hưu sẽ đến Bắc Kinh dưỡng lão.

Hôm nay được nghỉ, vợ chồng Tiêu Hoài Thư giống như mọi khi, đến nhà họ Hứa thăm Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu.

Hai vợ chồng mang theo rất nhiều thứ, có thịt có trứng, sữa mạch nha và các thực phẩm bổ sung dinh dưỡng khác.

Vào sân nhà họ Hứa, đúng lúc nhìn thấy Hứa Mục Chu chống xe đứng dậy, Tiêu Hoài Thư sững sờ tại chỗ.

Giống như không dám tin vào mắt mình, còn dùng tay dụi dụi mắt.

Anh ấy không nhìn nhầm, Hứa Mục Chu thật sự đứng lên được!

Ý thức được điểm này, trong lòng Tiêu Hoài Thư mừng rỡ.

Anh ấy ném đồ trong tay xuống, bước nhanh về phía Hứa Mục Chu.

"Thằng nhóc nhà cậu đứng được từ khi nào thế? Sao tôi không nghe được tin gì nhỉ? Không nghĩa khí gì cả, giấu tôi chuyện lớn như thế."

Tiêu Hoài Thư đưa tay muốn vỗ vai Hứa Mục Chu, lại bị Tiêu Thanh Như ngăn lại: “Anh, giờ anh ấy còn chưa đứng vững đâu.”

"Anh cũng không phải là người không biết nặng nhẹ, Tiêu Thanh Như, em thiên vị quá rồi đấy."

Tiêu Thanh Như không thèm để ý anh ấy, lấy một cái ghế cho Phương Ánh Thu: “Chị dâu, bọn chị ngồi một lát nhé, em đi làm cơm."

"Chị giúp em, để hai người bọn họ nói chuyện."

"Cũng được ạ."

Tiêu Thanh Như liếc mắt nhìn Hứa Mục Chu, nói: "Anh tự mình cẩn thận một chút, đừng vội đi, bác sĩ dặn rồi, tập đứng trước đã."

Hứa Mục Chu mặt mày dịu dàng, không có nóng nảy của người bệnh lâu.

Ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thanh Như, tràn đầy ỷ lại: "Anh biết rồi, sẽ không có chuyện gì đâu."

Tiêu Thanh Như đặt một chiếc ghế có độ cao vừa phải phía sau anh: “Mệt thì ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.”

"Được."

Nhìn thấy tất cả những điều này, Tiêu Hoài Thư thầm nghĩ, em gái mình cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi.

Hai năm qua Tiêu Thanh Như chăm sóc Hứa Mục Chu như thế nào, mọi người đều nhìn thấy.

Người khác đều khen cô là một người vợ tốt, không rời không bỏ chồng.

Nhưng người nhà họ Tiêu đều thương cô.

Chăm sóc một người không thể cử động nửa người dưới, thực sự rất khó khăn.

May là, tất cả đã trôi qua rồi.

Tiêu Hoài Thư hỏi Hứa Mục Chu: “Chuyện cậu đã có thể đứng được, đã nói với cha mẹ chưa?"

"Nói rồi, ngay ngày hôm ấy đã gọi điện thoại."

Hai năm qua, cha vợ và mẹ vợ rất quan tâm đến tình hình của anh, để bọn họ yên tâm, họ đã gọi cho Tây Bắc trước tiên.

Đứng một lúc, Hứa Mục Chu ngồi xuống.

Việc phục hồi phải thực hiện từng bước một, không thể vội vàng.

Tiêu Hoài Thư nói: “Nói thật, tôi không nghĩ cậu có thể đứng lại được."

Hứa Mục Chu nhếch môi nói: “Chính tôi cũng thấy bất ngờ.”

Hai năm có thể là khoảng thời gian ngắn đối với người khác, nhưng đối với Hứa Mục Chu mà nói, lại là khoảng thời gian dài vô cùng.

Trong thời gian anh đã từng chán nản, nhưng chỉ cần nghĩ đến tất cả những gì Tiêu Thanh Như đã làm cho mình, anh không dám bỏ cuộc.

Ôm một tia hy vọng, rốt cuộc cũng có thể đứng lại được.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Sau này cậu phải đối xử tốt với Thanh Như đấy, nếu dám bắt nạt con bé, tôi sẽ tính sổ với cậu."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 271: Chương 271



Hứa Mục Chu cười nói: "Giờ cô ấy là nóc rồi, tôi còn có thể lật được chắc?"

"Cũng đúng."

Hai người ở bên ngoài nói chuyện, còn Tiêu Thanh Như, Phương Ánh Thu và mẹ Hứa làm sủi cảo trong bếp.

Họ dùng thịt bò do hai vợ chồng Tiêu Hoài Thư mang đến, vỏ mỏng nhân đầy đặn, trông rất ngon.

Trước kia Tiêu Thanh Như cũng làm việc nhà, nhưng không nhanh nhẹn như bây giờ.

Phương Ánh Thu thấy vậy, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Tuy cô ấy ở cùng Tiêu Thanh Như không nhiều lắm, nhưng cũng biết đây là đứa trẻ nhà họ Tiêu nuôi lớn.

Hai năm qua, cô đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, mới làm việc nhà nhanh nhẹn như thế?

Phương Ánh Thu bội phục Tiêu Thanh Như, nếu sau này họ cần giúp gì, cô ấy tuyệt đối sẽ không từ chối.

Gói sủi cảo xong, mẹ Hứa nói: "Thanh Như, các con ra ngoài nói chuyện đi, mẹ hấp sủi cảo, lát nữa là có thể ăn rồi."

Tiêu Thanh Như nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Chờ một chút nữa đã ạ, phải một tiếng nữa cha con mới về đến nhà."

“Không sao đâu, chúng ta ăn trước, rồi để phần cho cha con là được."

Vừa nói xong, mẹ Hứa đã hấp sủi cảo.

Nụ cười trên mặt bà ấy chưa từng tắt, bà ấy chỉ mong vợ chồng Hoài Thư có thể thường xuyên đến nhà chơi.

Náo nhiệt một chút, tâm trạng con trai bà ấy cũng tốt hơn.

Tâm trạng tốt, bệnh tình mới nhanh hồi phục.

Ở trong mắt mẹ Hứa, nếu hai năm này không có con dâu và người nhà họ Tiêu ủng hộ, thằng nhóc nhà mình đã không hồi phục nhanh như thế.

Vốn nhà họ Hứa đã có ấn tượng rất tốt với nhà họ Tiêu, trải qua việc lần này, lại càng có cảm tình hơn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bọn họ không có cách nào báo đáp nhà họ Tiêu, chỉ có thể đối tốt với con dâu hơn, hơn nữa.

Hứa Mục Chu có thể đứng lại được là chuyện vui, bởi vì quá cao hứng, lúc ăn cơm Tiêu Hoài Thư đề nghị uống một ly.

Tiêu Thanh Như kiểm soát chặt: “Chỉ được uống một ít thôi."

Hứa Mục Chu nắm tay cô: "Anh cũng không phải là người nghiện rượu, em đừng căng thẳng."

Hiếm khi thấy mọi người vui vẻ như vậy, Tiêu Thanh Như cũng không muốn làm họ mất hứng, để mặc cho bọn họ uống rượu.

Đến lúc cha Hứa đi làm về, cũng tham gia cùng với bọn họ.

Cả nhà vừa ăn vừa nói chuyện, mãi đến khi trời tối mới tan cuộc.

Tiễn hai vợ chồng Phương Ánh Thu đi xong, Tiêu Thanh Như đi lấy nước nóng trở về phòng giúp Hứa Mục Chu lau người.

"Vợ, để anh tự làm đi."

"Anh ngồi yên đi, đừng lộn xộn."

Có lẽ bởi vì mới uống rượu, kết hợp với hơi nước nóng, đầu óc Hứa Mục Chu choáng váng.

"Vợ, hôm nay anh rất vui."

Tiêu Thanh Như trêu chọc anh: "Thế hôm qua anh không vui à?"

"Cũng vui."

Từ khi có thể đứng lên được, không ngày nào là Hứa Mục Chu không vui cả.

Anh đưa tay ôm lấy eo Tiêu Thanh Như, nhưng lại bị cô né tránh: "Đừng có lộn xộn, còn chưa lau xong đâu."

"Ò."

Hứa Mục Chu ngoan ngoãn ngừng cử động.

Tiêu Thanh Như đã lau người cho Hứa Mục Chu vô số lần, nhưng không biết hôm nay làm sao, luôn cảm thấy bầu không khí càng ngày càng mập mờ.

Lúc đầu, Tiêu Thanh Như còn cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.

Mãi đến khi nằm xuống giường, Hứa Mục Chu cởi cúc áo của mình, cô mới kịp phản ứng, vừa rồi ánh mắt anh nhìn mình không đúng!

Cô giữ tay người đàn ông lại: "Đừng có lộn xộn."

“Vợ, anh muốn thử một chút."

Từ khi Hứa Mục Chu bị thương, bọn họ chưa từng sinh hoạt vợ chồng.

Đồng thời, vấn đề sinh con cũng không được nhắc đến.

Khi đó Hứa Mục Chu liệt nửa th*n d***, tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận, nhà họ Hứa phải tuyệt hậu rồi.

"Vợ, có phải em cảm thấy anh bất lực không?"

Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: “Em không có nói vậy nha.”

Hứa Mục Chu tủi thân nói: "Vậy tại sao em không đồng ý?"

Tiêu Thanh Như đỏ mặt: “Em đang nghĩ cho cơ thể của anh đấy."

Trong mắt Hứa Mục Chu tràn đầy ý cười, cánh tay dùng sức, ôm gọn Tiêu Thanh Như vào trong lòng.

"Vợ, vất vả cho em rồi."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 272: Chương 272



Cuối cùng, Tiêu Thanh Như vẫn chiều theo ý của của Hứa Mục Chu.

Sức lực nửa người dưới không đủ, biểu hiện không thể so sánh với trước kia, nhưng Tiêu Thanh Như đã rất hài lòng.

Lúc này giống như con mèo vùi ở trong lòng Hứa Mục Chu, ngoan ngoãn đến mức khiến anh hận không thể lật người làm lần nữa.

Tiếc là, có lòng nhưng không có sức.

Hứa Mục Chu không ngừng hôn lên lông mày, gò má và khóe miệng của Tiêu Thanh Như.

Cuối cùng, anh trịnh trọng nói: “Vợ, anh sẽ rèn luyện thân thể thật tốt, nhanh chóng phục hồi."

Tiêu Thanh Như bị anh chọc cười: “Lúc này anh nói lời này, em cảm thấy động cơ không thuần khiết cho lắm."

"Quả thực là không thuần khiết."

Hứa Mục Chu càng ôm Tiêu Thanh Như chặt hơn, trêu chọc nói: "Làm vợ vui vẻ là trách nhiệm của chồng, vì lý do gì, anh cũng phải rèn luyện gấp đôi."

Có lẽ vì hơn hai năm không làm chuyện này, đột nhiên thảo luận đến, khiến cô cảm thấy xấu hổ.

Thấy cuộc trò chuyện ngày càng đi sai hướng, Tiêu Thanh Như nhắm mắt giả vờ ngủ.

"Vợ?"

"Ngủ rồi."

Hứa Mục Chu cười khẽ, hôn lên trán Tiêu Thanh Như: “Ngủ đi.”

"Anh cũng mau ngủ đi."

"Ừ."

Cô điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái, lần này nhắm mắt ngủ thật.

Ban ngày làm đủ thứ việc nhà, vừa rồi còn "giao lưu" một phen, Tiêu Thanh Như mệt mỏi vùi trong lòng Hứa Mục Chu, một lúc sau phát ra tiếng hít thở đều đều.

Cánh tay cô tùy ý khoác lên người Hứa Mục Chu, chân lại co lại rất ngoan, không giống như lúc mới kết hôn, rất thích gác lên đùi Hứa Mục Chu.

Mượn ánh sáng yếu ớt, Hứa Mục Chu say sưa nhìn Tiêu Thanh Như.

So với hai năm trước, bây giờ cô không còn ngây thơ và hồn nhiên nữa.

Tất cả những thay đổi này là do anh gây ra, trong lòng Hứa Mục Chu cảm thấy vừa đau vừa chua xót.

Nếu như có thể, anh thật lòng mong vợ mình sẽ có một cuộc sống vô ưu vô lo, hạnh phúc cả đời.

Nghĩ đến cô từ bỏ lý tưởng vì mình, ánh mắt Hứa Mục Chu có chút ảm đạm.

Đời này, cuối cùng chính anh là người liên lụy cô.

Dù chân anh có khỏe lại, công việc của cô ở đoàn văn công cũng không lấy lại được nữa.

Tiêu Thanh Như đang ngủ mơ mơ màng màng, thì nhận ra Hứa Mục Chu đang hôn mình.

Cô giơ tay đẩy mặt anh: "Đừng lộn xộn nữa, mau ngủ đi."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ừ không lộn xộn nữa."

Giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, anh nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Thanh Như, đợi đến khi cô lại ngủ say, lúc này anh mới nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Có một số việc, một khi bắt đầu, là không thể kiểm soát được.

Buổi sáng Tiêu Thanh Như muốn dậy, nhưng Hứa Mục Chu không chịu thả cô đi, quấn lấy cô "giao lưu" thêm một lần.

Tiêu Thanh Như cũng không biết anh lấy tinh lực ở đâu ra!

Chờ họ rời giường, cha Hứa và mẹ Hứa đã đi ra ngoài, trong nồi vẫn còn bữa sáng.

"Chắc cha mẹ không nghĩ gì đâu nhỉ?"

"Không biết, khoảng thời gian này em chăm sóc anh vất vả, nên ngủ thêm một chút cũng đúng."

Tiêu Thanh Như chẳng cảm thấy được an ủi tí nào, trừng mắt nhìn Hứa Mục Chu: “Sau này buổi sáng không cho phép anh làm chuyện đó nữa."

"Chuyện gì cơ?" Hứa Mục Chu giả vờ không hiểu.

Tiêu Thanh Như tức giận đến muốn đánh anh: “Nếu còn có lần sau nữa, chúng ta chia giường."

Nhắc đến đây, cả người Hứa Mục Chu cảm thấy không vui.

Lúc mới về Bắc Kinh, vợ anh sợ ngủ đạp phải chân anh, nên đã đi mua một chiếc giường nhỏ.

Hai vợ chồng họ ngủ riêng giường trong một đoạn thời gian dài.

Giờ chiếc giường kia vẫn còn nằm ở trong phòng, dùng để để quần áo, chăn nệm các kiểu.

Hứa Mục Chu chỉ tiếc đôi chân mình chưa bình phục hẳn, nếu không anh nhất định phải ném chiếc giường thừa thãi kia đi.

Anh u oán liếc nhìn Tiêu Thanh Như: “Vợ, em chê anh."

"Bật nóc đúng không?"

"Không cho phép chia giường."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 273: Chương 273



Tiêu Thanh Như bị chọc cười, bóc trứng gà cho Hứa Mục Chu: “Ăn của anh đi, đừng nói nữa.”

"Em phải đồng ý với anh trước, sau này không được đòi chia giường nữa."

"Nếu em không đồng ý, anh tính nhịn đói đến c.h.ế.t à?"

Hứa Mục Chu: ". . . "

Tiêu Thanh Như cười nói: “Ăn nhanh đi, nếu không sẽ muộn.”

Ăn sáng xong bọn họ còn phải bệnh viện điều trị phục hồi.

Đây là việc phải làm mỗi ngày.

Bệnh viện phục hồi chức năng cách nhà không xa, đi bộ ba mươi phút là đến.

Tiêu Thanh Như dùng xe lăn đẩy Hứa Mục Chu, dọc đường còn có thể ngắm phong cảnh, coi như thư giãn.

Cơm trưa ăn ở bệnh viện.

Vừa ra khỏi cửa là đến chiều mới về đến nhà.

“Thanh Như, có thư của con.” Mẹ Hứa chỉ vào đồ trên bàn: “Chắc là của đồng chí Tống gửi.”

Vào mùa đông hai năm trước, Tống Viện có đến Bắc Kinh một lần, mẹ Hứa có ấn tượng rất sâu sắc với cô ấy.

Lúc cô gái kia đến, mang cho Thanh Như hai cái chân giò hun khói, thịt và sườn phơi khô, cả nhà bọn họ ăn một năm mới hết.

Mua thịt không hề dễ, có thể mang nhiều đồ đến như thế, mẹ Hứa biết chắc chắn cô gái kia đã đi chợ đen.

Phần quà này rất nặng, tình nghĩa cũng sâu!

"Tính thời gian, chắc là đồng chí Tống sinh rồi nhỉ?"

"Cũng có thể ạ."

Tiêu Thanh Như cầm lá thư lên, đọc nhanh như gió.

Cô cười nói: "Đúng là cậu ấy sinh rồi ạ."

Mẹ Hứa hỏi: “Trai hay gái vậy con?”

"Bé trai ạ."

Mẹ Hứa cảm thấy sinh con trai hay con gái đều giống nhau, nhưng ở nông thôn, sinh con trai sẽ bớt được rất nhiều phiền toái.

"Vậy con có muốn đi cửa hàng một chuyến, mua quà cho đứa bé không?"

"Vâng, con muốn đi ạ."

Để chăm sóc Hứa Mục Chu, Tiêu Thanh Như gần như không ra ngoài.

Mẹ Hứa cảm thấy thương cô mỗi ngày đều phải ở nhà, muốn con dâu ra ngoài thư giãn một chút: "Ngày mai mẹ đưa Tiểu Chu đi làm phục chức năng cho, con đi mua đồ đi."

"Được ạ."

Thấy thời tiết sắp chuyển mùa, Tiêu Thanh Như muốn mua hai cuộn len, đan áo cho Hứa Mục Chu.

Quần áo mùa đông vừa dày vừa nặng, gây bất tiện cho việc phục hồi chức năng, mặc ít lại lạnh, đan một chiếc áo len là hoàn hảo.

“Vợ, anh muốn tập thêm một lúc nữa.”

"Vậy em đi lấy xe tập đi cho anh."

Tiêu Thanh Như trở vào nhà, cất lá thư đàng hoàng, sau đó lấy xe tập đi cho Hứa Mục Chu, để anh luyện sức chân.

Mẹ Hứa đứng ở bên cạnh quan sát, thấy con trai mình đang dần bình phục, trong lòng bà ấy rất vui.

"Hôm nay công xưởng cha con trả tiền và phiếu, sáng nay mẹ đi mua một con cá, Thanh Như, con muốn ăn kiểu gì?"

Tiêu Thanh Như không khách sáo với mẹ chồng, nói luôn.

"Muốn ăn hấp ạ."

Mẹ Hứa biết khẩu vị của cô, chỉ thích ăn cay: “Con cá nặng hơn hai cân, hay là hấp một nửa, sốt chua cay một nửa nhé?"

"Vậy thì phiền phức lắm ạ."

"Có gì mà phiền, dù sao mẹ cũng rảnh."

Nói xong, mẹ Hứa đi làm cá ở trong chậu.

Từ khi Hứa Mục Chu bị thương, mẹ Hứa cũng nghỉ việc ở công xưởng, ở nhà giúp Tiêu Thanh Như.

Có bà ấy giúp đỡ, Tiêu Thanh Như cũng thoải mái hơn nhiều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bây giờ thì tốt rồi, trước kia Hứa Mục Chu phải luôn có người ở bên cạnh.

Nếu không có người thay, có lẽ Tiêu Thanh Như đã gục ngã từ lâu rồi.

Giống như thường ngày, lúc mẹ Hứa nấu cơm thì Tiêu Thanh Như cùng Hứa Mục Chu tập chân, chờ cha Hứa về nhà, cả nhà cùng nhau ngồi ăn cơm.

Mọi thứ dần trở nên tốt hơn, cuộc sống bỗng có hi vọng trở lại.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 274: Chương 274



Hôm sau, Tiêu Thanh Như cùng Hứa Mục Chu và mẹ Hứa đi tới bệnh viện, trước tiên thu xếp thật tốt cho bọn họ, lúc này mới tới cửa hàng mua đồ.

Người đều đi xa, Hứa Mục Cho vẫn đứng bên cửa giương mắt ngóng trông.

Mẹ Hứa bật cười: “Thanh Như sẽ trở về nhanh thôi.”

Mặt Hứa Mục Chu đỏ lên, thu lại ánh mắt.

Đúng lúc này bác sĩ mang theo dụng cụ cần dùng để chữa trị tới, Hứa Mục Chu phối hợp nằm trên giường bệnh, bắt đầu một ngày điều trị mới.

Bệnh viện đến cửa hàng bách hóa cần ngồi xe công cộng, sinh sống hai năm ở thành phố Bắc Kinh, Tiêu Thanh Như cũng đã thuộc tuyến đường.

Cô quen cửa quen nẻo lên xe công cộng.

Đi đến cửa hàng, mua một bộ đồ nho nhỏ cho con của Tống Viện, còn lại là hoa quả khổ bổ dưỡng sức khỏe cho Tống Viện.

Hiếm khi ra ngoài một ngày, Tiêu Thanh Như cũng muốn gửi ít đồ cho cha mẹ ở miền Tây Nam.

Hai năm qua cô không trở về Tây Nam, luôn cảm thấy có lỗi với bọn họ.

Không thể tận hiếu trước mặt cha mẹ, chỉ có thể dùng những thứ này bày tỏ tấm lòng.

Đi dạo hết cửa hàng, cuối cùng mua một chiếc áo nhung giữ ấm cho bọn họ, còn mua cho mẹ một đôi bốt vừa chống lạnh vừa chống trơn trượt.

Bởi vì toàn mua hàng ngoại nên tốn hơn một trăm tệ.

Mặc dù tiếc tiền, nhưng chỉ tiêu vào chỗ cần dung nên Tiêu Thanh Như vẫn cảm thấy đáng giá.

Cô và Hứa Mục Chu có tiền tiết kiệm, mỗi tháng Hứa Mục Chu còn có thể lãnh một khoản phụ cấp, chỉ cần không chi tiêu lớn, cuộc sống vẫn không có trở ngại gì.

Cuối cùng mua một ký len sợi, Tiêu Thanh Như xách theo bao lớn bao nhỏ đồ đạc đi tới bưu điện.

Lần lượt gửi đồ của mình đến đội sản xuất và viện gia chúc, chỉ xách theo sợi len trở về bệnh viện.

Hứa Mục Chu đang luyện tập nhấc chân dưới sự hướng dẫn của bác sĩ, nhìn thấy Tiêu Thanh Như trở về, trên mặt nở nụ cười.

“Mua đủ đồ rồi?”

Tiêu Thanh Như gật đầu: “Cũng gửi đi rồi.”

Ngồi xuống bên cạnh mẹ chồng, tập trung quan sát bác sĩ giúp đỡ luyện tập thế nào.

Đợi về nhà cô cũng có thể xem mèo vẽ hổ, dựa theo phương pháp của giảng viên phục hồi chức năng để giúp Hứa Mục Chu luyện tập.

Mẹ Hứa thấy thời gian không còn sớm bèn nói với Tiêu Thanh Như: “Con ở đây trông nó, mẹ về nhà nấu cơm, lát nữa đưa tới cho các con.”

“Chúng ta ăn ở căn tin là được, miễn cho mẹ còn phải đi một chuyến nữa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Về nhà làm tốt hơn, có thể dựa theo khẩu vị của các con nữa.”

Tiêu Thanh Như biết mẹ chồng sợ tốn tiền nên cũng không khuyên nữa: “Vậy trên đường mẹ cẩn thận tí nhé.”

“Thứ này cần mẹ mang về không?”

Người trong bệnh viện hỗn tạp, có lẽ sợi len không rẻ, hơn hai mươi tệ nửa ký đó, nếu làm mất rồi cũng đau lòng chết.

“Mẹ, vậy mẹ mang về giúp con đi.”

Mẹ Hứa cầm túi lên: “Mẹ đi trước, nếu các con đói bụng thì ăn chút điểm tâm trước đi.”

Lúc này Tiêu Thanh Như mới chú ý tới, trong túi xách mẹ chồng mang tới còn đựng đồ ăn vặt.

Cô lập tức dở khóc dở cười, luôn cảm thấy mẹ chồng và Hứa Mục Chu cứ xem cô là trẻ con mãi.

“Tụi con không đói bụng, mẹ từ từ đi, đừng vội.”

“Được, con không cần tiễn đâu.” Mẹ Hứa phất tay, lần này đi thật.

Tiễn mẹ chồng đi, Tiêu Thanh Như tiếp tục cùng Hứa Mục Chu luyện tập.

Giảng viên phục hồi chức năng đã rất quen với đôi này, lúc cần thiết còn chỉ điểm Tiêu Thanh Như một phen.

Tiêu Thanh Như ghi nhờ từng cái, chỉ có tự mình trải qua mới biết phục hồi không dễ như vậy, nếu không làm tốt chỗ nào thì có thể sẽ như xe cát dã tràng, thậm chí khiến tình hình càng ngày càng xấu.

Kết thúc luyện tập nhấc chân, nhiệm vụ buổi sáng hoàn thành.

Tiêu Thanh Như đỡ Hứa Mục Chu ngồi xuống: “Có cần tới nhà vệ sinh không?”

Cho dù đã qua hai năm, Hứa Mục Chu vẫn cảm thấy không tiện lắm.

Anh không thể yên tâm thoải mái để vợ phục vụ mình ăn uống ngủ nghỉ, đành giả vờ ho khan, hắng giọng một cái: “Để hộ lý giúp đỡ là được.”

Tiêu Thanh Như không miễn cưỡng, tìm một nam hộ lý giúp đỡ.

Cô chuẩn bị xong xuôi tất cả thì không còn chuyện gì để làm.

Tiêu Thanh Như nhìn đồng hồ, một tiếng nữa mẹ chồng mới có thể tới đưa cơm.

Hoàn cảnh bệnh viện phục hồi rất tốt, cô bèn hỏi Hứa Mục Chu: “Có muốn ra ngoài đi dạo không?”

“Đi.” Chỉ cần vợ đề nghị, Hứa Mục Chu sẽ phục tùng vô điều kiện.

Trong bệnh viện có một con suối nhỏ, cây cối bên suối cao to, lá cây đã ố vàng, thỉnh thoảng có lá cây bay xuống, đẹp biết mấy.

Cuối cùng hai người chọn dừng lại ở một góc thanh tịnh và đẹp đẽ.

Nghe tiếng khe nước chảy, lại hóng gió một chút, dường như mọi mệt mỏi đều tan biến.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 275: Chương 275



Hứa Mục Chu nắm tay Tiêu Thanh Như: “Vợ, bỗng nhiên anh cảm thấy thời gian bây giờ vô cùng dễ chịu.”

“Mỗi ngày đều bên nhau, quả thật rất tốt.”

Hứa Mục Chu mỉm cười, anh muốn ở bên vợ mỗi ngày.

Vẫn là vợ hiểu anh.

Nắm tay Tiêu Thanh Như thật chặt: “Sau này chắc chắn sẽ càng tốt hơn.”

“Chỉ cần chúng ta đều bình an thì chính là cuộc sống tốt đẹp nhất.”

Hứa Mục Chu khá tán thành lời này, sức khỏe là tiền vốn làm cách mạng, không có sức khỏe, mọi thứ đều là lời nói suông.

Trước kia anh luôn muốn làm nên sự nghiệp lẫy lừng, để vợ sống thật tốt.

Bây giờ anh chỉ muốn sống khỏe mạnh, đợi sức khỏe khôi phục, anh sẽ đi tìm một công việc nuôi sống gia đình.

Nuối tiếc duy nhất là vợ không thể về đoàn văn công nữa.

Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Hứa Mục Chu đều rất đau lòng.

Vì anh, vợ anh thật sự đã hy sinh quá lớn.

“Nghĩ gì vậy?”

Hứa Mục Chu hôn mu bàn tay của Tiêu Thanh Như một cái: “Nghĩ đến em.”

Tiêu Thanh Như trừng mắt anh một cái, khóe miệng nhếch lên: “Miệng càng ngày càng ngọt.”

“Muốn nếm thử không?”

“Em cũng không mặt dày giống như anh.”

Hứa Mục Chu chế nhạo: “Nơi này cũng không có ai.”

Vừa nói xong thì nhìn thấy có người nhà từ xa mang theo bệnh nhân đi về phía bên này.

Tiêu Thanh Như hết sức vui mừng: “Uầy, không phải có người tới rồi sao?”

Thuận thế rút tay về, nếu như bị người ta thấy thì ảnh hưởng không tốt lắm.

Hứa Mục Chu nắm chặt ngón tay, không nắm tay vợ luôn cảm thấy không quen.

Nhìn thấy đôi này, người qua đường dừng lại nói chuyện với họ.

Sau khiến biết Hứa Mục Chu cũng bị chấn thương cột sống, chi dưới bị liệt hai năm, bọn họ lập tức chia sẻ kinh nghiệm phục hồi của nhà mình với họ.

“Nhà tôi cũng chữa trị năm năm rồi, bây giờ mới có thể đi thong thả trên đất bằng, tình hình của các cô đã rất khá, đừng vội, mọi thứ đều sẽ ổn thôi.”

Tiêu Thanh Như cười nói: “Có kinh nghiệm trước đó của các cô, chúng tôi có lòng tin hơn.”

“Có thể đứng lên chính là nhìn thấy hy vọng, đừng từ bỏ.”

Lòng tốt của người lạ khiến Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu ấm áp trong lòng.

Trên đời này vẫn nhiều người tốt.

Năm đó bọn họ vừa mới tới thành phố, hàng xóm khắp nơi đều tới thăm Hứa Mục Chu, còn tặng rất nhiều trứng gà cho bọn họ.

Mặc dù sau đó bị mẹ Hứa dùng cách khác trả lại, nhưng bọn họ luôn ghi nhớ trong lòng phần tình nghĩa này.

Những người trước kia đỏ mặt tía tai với nhà họ Hứa, sau này cũng không nói lời ong tiếng ve nữa.

Lúc gặp được Tiêu Thanh Như đều rất hiền hòa.

Đẩy Hứa Mục Chu đi một vòng, lúc này mẹ Hứa cũng đưa cơm tới.

Có cơm, còn có thịt băm xào sợi khoai tay, hơn nữa còn có canh cải trắng, đơn giản nhưng lại ngon lành.

“Mẹ ăn ở nhà rồi, các con mau ăn đi.”

Hứa Mục Chu hỏi: “Ăn thật chưa đó?”

“Ăn rồi, mẹ còn có thể lừa các con sao?”

Mẹ Hứa bổ sung: “Nhà chúng ta cũng không phải không ăn nổi cơm, không cần thiết giày vò cơ thể mình, nếu đói đến bệnh thì sau này còn tiêu nhiều tiền hơn.”

Tiêu Thanh Như giơ ngón tay cái lên: “Lời này rất đúng.”

Chà đạp thân thể vô ích thì tự tìm khổ, vừa tốn tiền vừa chịu khổ, chuyện như vậy không thể làm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ăn cơm xong thì mẹ Hứa đi rửa sạch hộp cơm, lần này không đi trước thời hạn, mãi cho đến buổi chiều kết thúc điều trị, bà ấy mới cùng con trai con dâu về nhà.

Hơn nửa tháng sau, mẹ Tiêu ở miền Tây Bắc nhận được đồ con gái yêu gửi tới.

Bà cười oán trách: “Những thứ này vừa nhìn đã biết không rẻ, sao con bé vẫn xài tiền phung phí như lúc trước vậy kìa.”

Cha Tiêu nói: “Nhà chúng ta cũng không phải không có điều kiện, đừng để bản thân con bé tủi thân.”

“Em chỉ thuận miệng nói thôi, anh còn tưởng là thật.”

Hai người già thương lượng xong, tiền tiết kiệm sau này của bọn họ đều để cho con gái.

Cha Tiêu có lương hưu, sau này cũng không cần con trai phụng dưỡng, cho nên tiền tiết kiệm của bọn họ muốn xài thế nào thì xài thế đó.

Không cần hỏi người khác.

Cho dù con gái và con rể cả đời không đi làm, có số tiền kia, bọn họ cũng có thể sống rất tốt.

Còn về phía con trai, lúc kết hôn cho bọn họ năm ngàn tệ, cha mẹ Tiêu cũng đã không thẹn với lương tâm rồi.

Mẹ Tiêu không chờ đợi được mà thử giày một chút: “Mang rất thoải mái, đúng là tiền nào của nấy.”

“Con gái có mắt nhìn, đồ con bé gửi cho em cái nào không thoải mái?”

Mẹ Tiêu cười đến híp mắt thành một đường thẳng: “Đúng là như vậy, năm ngoái nó kiếm cho em một chai rửa tay, em cũng không bị nứt da nữa.”

Cha Tiêu cười híp mắt sờ áo nhung: “Cái này mặc sát người cũng dễ chịu.”

“Không chỉ dễ chịu còn giữ ấm đó.”

Tiêu Thanh Như mua kích cỡ không lớn không nhỏ, mặc rất vừa.

Nghĩ tới đã lâu không gặp con gái, lúc này mẹ Tiêu quyết định: “Năm nay em muốn tới Bắc Kinh ăn tết.”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 276: Chương 276



Cha Tiêu ngẩn người: “Vậy ai ăn tết cùng anh?”

“Hàng năm Hoài Thư và Thu Thu đều trở về, nếu năm nay không có tình huống đặc biệt chắc chắn cũng trở về, anh lo lắng cái này làm gì?”

“Không giống nhau.”

“Chỗ nào không giống?”

Cha Tiêu nói: “Dù sao thì không giống nhau.”

Mẹ Tiêu hừ một tiếng: “Vậy em tranh thủ trở về trước tết Nguyên Tiêu.”

Trông có vẻ không có chỗ thương lượng.

Nghĩ tới bản thân đã hai năm không gặp con gái, cha Tiêu càng tủi thân hơn: “Em nói lại với Hứa Mục Chu, luyện tập thật tốt, không cho phép lười biếng, sang năm bảo Thanh Như trở về ăn tết.”

Mẹ Tiêu dở khóc dở cười: “Nó có thể đứng lên lại đã giỏi lắm rồi, anh đừng gây áp lực cho nó, cẩn thận trồng nứa ra lau.”

“Chút áp lực ấy cũng không chịu nổi thì chẳng phải đã tốn công luyện tập.”

Mẹ Tiêu trêu ghẹo: “Trước đó là ai sầu lo cả đêm không ngủ được, chỉ sợ áp lực của con rể quá lớn, còn muốn tìm người khác khuyên nhủ nó?”

“Đều là chuyện đã qua, em nhắc đến nó làm gì?”

“Anh chính là mạnh miệng.”

Mẹ Tiêu cất đồ cẩn thận rồi ngâm nga đi vào nhà bếp nấu cơm.

Bọn họ đều hiểu con rể là hạng người gì nên không cần quan tâm chuyện hồi phục, anh chắc chắn sẽ không lười biếng.

Bây giờ có thể đứng lên, nói không chừng mấy tháng nữa có thể chống trượng đi bộ.

Cẩn thận điều dưỡng thêm hai năm, khôi phục lại thành dáng vẻ đi lại tự nhiên cũng không phải không thể.

Mẹ Tiêu hấp bánh bao lên, bà muốn tới vườn rau hái rau, trước khi ra cửa dặn dò một câu: “Ông nhìn thứ trong nồi, cẩn thận cạn nước.”

Cha Tiêu gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Sau đó mẹ Tiêu vác làn xách rau, đi ra cửa.

Bà gặp được chị dâu Ngô trong vườn rau, đối phương nhìn thấy trên mặt mẹ Tiêu đầy ý cười thì không khỏi hỏi: “Trong nhà có chuyện tốt gì à, đã lâu không thấy mẹ vui vẻ như thế.”

“Thanh Như gửi chút đồ cho mẹ và cha nó, con cái hiếu thảo, làm cha mẹ ai mà không vui.”

Quan hệ chị dâu Ngô và Tiêu Thanh Như khá tốt, nhưng sau khi cô đi tới Bắc Kinh thì hai người không còn liên lạc nữa.

“Bây giờ đồng chí Hứa thế nào rồi, có hồi phục tí nào không?”

“Có có có, quãng thời gian trước đã đứng lên lại rồi.”

“Đây quả là tin tốt, con đã nói Thanh Như là một đứa trẻ có phúc mà, những ngày tháng an nhàn của em ấy còn ở phía sau đó.”

Nụ cười trên mặt mẹ Tiêu càng sâu: “Chỉ cần sức khỏe tụi nó khỏe mạnh, mẹ và cha nó sẽ không yêu cầu xa vời gì.”

“Chắc chắn rồi.”

Mặc dù mọi người không biết Hứa Mục Chu thi hành nhiệm vụ gì, nhưng thấy tổ chức khen ngợi anh thì có thể hiểu vài phần.

Anh hùng như vậy, cho dù sau này anh không thể phục vụ cho nhân dân nữa, bọn họ cũng mãi mãi kính nể anh.

Hai năm này, mẹ Giang cũng xin một vườn rau.

Mang theo con cái đến hái rau, đúng lúc nghe thấy mẹ Tiêu, trong lòng thật ra rất phức tạp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một mặt hy vọng Tiêu Thanh Như sống không tốt, một mặt lại hy vọng Hứa Mục Chu có thể khỏe mạnh.

Bà ta sợ mình nguyền rủa Hứa Mục Chu sẽ khiến con trai gặp báo ứng.

Tâm sinh do tướng, loại tâm trạng phức tạp này đan xen trong lòng, khiến cả người mẹ Giang trông vô cùng cay nghiệt.

Trong lòng không nhịn được tức giận, dựa vào đâu Tiêu Thanh Như trải qua đại nạn còn có thể càng ngày càng tốt. Mà con trai bà ta chỉ có thể cả đời nhớ tới Tiêu Thanh Như?

Mẹ Tiêu đã nhận ra ánh mắt của mẹ Giang, bà quay đầu liếc nhìn, sau đó lại lạnh nhạt xoay người. Con gái nói đúng, ghen tị quả thực sẽ khiến con người hoàn toàn thay đổi.

“Bà nội, chúng ta đi hái rau đi.”

Mẹ Giang trừng mắt thằng nhỏ: “Cần cháu dạy bà làm việc?”

Bé trai mím môi, cậu bé biết mình không phải con cháu của nhà họ Giang, bị mắng cũng bình thường.

Cậu bé cúi đầu, đáng thương đi theo sau lưng mẹ Giang.

Người khác nhìn mà cũng cảm thấy đáng thương.

Bọn họ nhỏ giọng nói: “Nếu không muốn nuôi thì trả con lại cho nhà họ Trương đi chứ.”

“Đúng vậy, dầu gì còn có thể trả lại cho Đỗ Vãn Thu mà, cô ấy là mẹ ruột của đứa trẻ, vốn nên để cô ấy nuôi con.”

“Nếu đứa trẻ trở về nông thôn, ngày tháng sau này chắc chắn bết bát hơn bây giờ nữa, mọi người chúng ta giám sát, ít nhất cậu bé không cần đói bụng, cũng không cần một ngày ăn ba bữa thịt xào măng.”

“Đứa trẻ này thật đáng thương, hai bên đều không tốt, có mấy người không xứng làm cha mẹ, cũng không biết bọn họ sinh con vì cái gì.”

“Mang thai sai chính là chịu tội.”

“Có sao nói vậy, Giang Xuyên thật sự đối xử khá tốt với con cái, đây cũng là chỗ may mắn duy nhất của đứa trẻ.”

Có người tỏ ra lo lắng cho lần này: “Giang Xuyên không thể cả đời không cưới vợ, bây giờ anh ta đối tốt với đứa trẻ, sau này thì khó nói chắc.”

“Tôi thấy thái độ của anh ta rất cứng rắn, ngày thường cũng không tiếp xúc đồng chí nữ, có lẽ thật sự tính cả đời không kết hôn.”

“Không phải vẫn còn đang nghĩ tới Tiêu Thanh Như đó chứ?”

“Ai biết được, nói không chừng là Đỗ Vãn Thu để lại bóng ma trong lòng anh ta cũng nên.”

Trước kia trong mắt cô gái kia Giang Xuyên cũng là chàng trai tốt.

Chỉ là không biết bắt đầu từ lúc nào mà chuyện càng ngày càng sai lệch.

Phát triển đến nước này, mọi người đều rất thổn thức.

“Có điều Thanh Như đúng là tốt số, Hứa Mục Chu cưới cô ấy, không chỉ đại nạn không chết, bây giờ còn lần nữa đứng dậy.”

“Con người Thanh Như ấy mà, đúng là số vượng phu.”
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 277: Chương 277



Sau hai tháng điều trị ở bệnh viện, Hứa Mục Chu đã bắt đầu tập đi lại.

Hứa Mục Chu có thể tự mình tập luyện được, mỗi ngày đều phải đến bệnh viện rất phiền phức, vì thế anh chủ động hồi phục ở nhà.

Bác sĩ đồng ý.

Không cần đến bệnh viện hàng ngày, Tiêu Thanh Như cũng có nhiều thời gian hơn.

Mỗi ngày cô đều đổi món ăn đa dạng cho Hứa Mục Chu, nói một cách hoa mỹ, ăn ngon, lúc tập hồi phục mới có thể lực.

Hứa Mục Chu làm theo tất cả.

Vì để không phụ tấm lòng của vợ, anh lập riêng một bảng quy định giờ giấc.

Thời gian tập hồi phục từ sáng, trưa đến tối được phân chia rõ ràng.

Cho dù không ai giám sát, lúc anh ngồi hoặc nằm đều nhấc chân để nâng cơ.

Cơ thể Hứa Mục Chu vốn khỏe mạnh, hơn nữa anh chăm chỉ luyện tập, vì vậy hiệu quả rất tốt.

Tới cuối năm, anh có thể tự đi lại ngoài sân dựa vào dụng cụ hỗ trợ.

Tiêu Thanh Như không giúp được gì.

Vì thế, khi Hứa Mục Chu tập đi, cô ngồi một bên đan áo len.

Chờ đến khi anh cần giúp đỡ, cô sẽ đi đến đỡ tay anh.

Ban đầu mọi thứ đều tốt cả, nhưng không biết tại sao, Tiêu Thanh Như bỗng buồn nôn.

Hứa Mục Chu hoảng sợ, tay anh vẫn cầm dụng cụ hỗ trợ đi, nhưng đã đi nhanh đến chỗ Tiêu Thanh Như.

Mới vừa đi được hai bước, đầu gối mềm nhũn, cả người ngã xuống.

Tiêu Thanh Như nói cô không sao, còn muốn đi đến đỡ Hứa Mục Chu, nhưng cô lại ngửi thấy mùi nước canh thịt trong bếp bay ra thì lại ói ra.

Động tĩnh quá lớn quấy rầy đến cả chỗ mẹ Hứa đang nói chuyện với mọi người ở cổng, bà ấy vội vàng trở về.

Đầu tiên là nhìn thấy con trai ngã dưới đất, bà ấy nhanh chóng đến đỡ người dậy.

"Không phải ban nãy vẫn tốt sao? Sao bỗng dưng lại ngã?"

Vẻ mặt Hứa Mục Chu sốt ruột: "Thanh Như bị nôn."

Mẹ Hứa vội vàng đưa dụng cụ hỗ trợ tập đi cho con trai, sau đó bà ấy nhìn tình hình của Tiêu Thanh Như.

"Thanh Như, con không thoải mái ở đâu?"

Tiêu Thanh Như buồn nôn không nói nên lời, cô nôn khan vài lần, nước mắt cũng chảy ra.

Cô không biết bản thân bị sao, rõ ràng trước đó cô vẫn còn khỏe mạnh.

Hứa Mục Chu vịn vào dụng cụ hỗ trợ tập đi, anh khó khăn đi đến bên cạnh Tiêu Thanh Như, vỗ lưng cô.

Đây là lần đầu tiên anh gặp tình huống này.

Vợ anh bị bệnh sao?

Trong đầu xuất hiện những suy nghĩ không tốt, tim anh như vọt lên.

"Mẹ, làm phiền mẹ đưa Thanh Như đến bệnh viện."

Mẹ Hứa gật đầu không ngừng: "Chúng ta đi thôi."

Tiêu Thanh Như bình tĩnh lại: "Con chỉ thấy hơi buồn nôn, ăn cái gì chua để đè lại là được rồi."

Hàng xóm nói chuyện với mẹ Hứa ở cổng, tổng cộng đã sinh năm đứa con, có thể nói làm kinh nghiệm rất phong phú.

Bà ấy nhìn tình huống của Tiêu Thanh Như thì nói chắc nịch: "Con dâu nhà bà có rồi đó, năm đó lúc tôi mang thai cũng nôn đến c.h.ế.t đi sống lại."

Vân Mộng Hạ Vũ

Lờ này vừa nói ra, ba nhà họ Hứa đều ngây ngẩn.

Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu liếc nhau, trong khoảng thời gian này bọn họ cũng có sinh hoạt vợ chồng.

Cũng có khả năng là mang thai.

Mẹ Hứa nghi hoặc nhìn con trai, cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, thế mà lại...

Bà ấy liếc xéo anh một cái, thằng nhóc này thật sự không biết nặng nhẹ!

Hứa Mục Chu có hơi xấu hổ, anh hắng giọng nói: "Thím, vợ cháu thật sự có thai sao?"

"Tám chín phần là vậy, có phải tháng này vẫn chưa đến kỳ kinh nguyệt đúng không?"

Tiêu Thanh Như quên khuấy mất, lần cuối cùng cô có kinh nguyệt đã là chuyện của hai tháng trước.

Phương diện này của cô vốn có vấn đề, ban đầu đã điều trị được kha khá, nhưng sau đó Hứa Mục Chu gặp chuyện, khoảng thời gian đó kinh nguyệt của cô cũng bắt đầu lộn xộn.

Hai tháng mới đến kỳ kinh một lần, chuyện này thỉnh thoảng cũng xảy ra.

Vậy nên lần này, cô mới sơ sót.

"Thím thấy cháu là có thật rồi, chờ có thời gian thì hai đứa đến bệnh viện kiểm tra lại, cũng để an tâm hơn."

Tiêu Thanh Như gật đầu: "Ngày mai sẽ đi, bây giờ không còn sớm nữa, có lẽ bác sĩ cũng đã tan làm rồi."
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 278: Chương 278



Hàng xóm không nhiều lời, nghĩ thầm nhà họ Hứa không tuyệt hậu, xem như là chuyện vui.

Hứa Mục Chu là chàng trai không tồi, có con thì cả đời này coi như viên mãn.

Mặc dù vẫn chưa có kết quả chính xác, nhưng mẹ Hứa đã vô cùng vui mừng.

Vừa rồi hai vợ chồng họ không phản bác, chứng minh phương diện kia của con trai đã khỏe rồi.

Chỉ cần cơ thể hai bọn họ không có vấn đề gì, có con chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Mẹ Hứa nghĩ đến cảnh trong nhà náo nhiệt, bà ấy cười toe toét.

Bà ấy đưa cho hàng xóm hai quả trứng gà: "Nếu Thanh Như thật sự có thai, chờ ngày đứa nhỏ được sinh ra, tôi chắc chắn sẽ tặng nhà bà bánh trôi."

"Tôi đây sẽ chờ."

Hàng xóm rời đi, mẹ Hứa bảo Tiêu Thanh Như về phòng nghỉ ngơi.

"Mẹ, bây giờ con không còn khó chịu nữa."

"Không khó chịu cũng nằm, trong khoảng thời gian này con vất vả quá rồi, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt."

Hứa Mục Chu cũng đi theo khuyên nhủ: "Vợ nghe lời."

Trong sân đầy mùi thịt, Tiêu Thanh Như sợ mình lại buồn nôn: "Vậy được rồi, con về phòng nghỉ ngơi trước ạ."

Bây giờ Hứa Mục Chu đã không còn tâm trạng tập luyện, anh thấy Tiêu Thanh Như đi vào phòng, anh chần chừ một lát, cuối cùng vẫn vịn vào dụng cụ hỗ trợ thong thả đi vào trong phòng.

Khi đến chỗ có chướng ngại vật thì phải dựa vào lực cánh tay để ổn định cơ thể.

Chờ mẹ Hứa bình tĩnh lại, bà ấy nhìn xung quanh, thì thấy con trai đã đi vào trong nhà.

Trong mắt có ý cười chợt xẹt qua, thật sự là thằng ngốc.

Bà ấy rất tinh tế, để không gian lại cho vợ chồng son.

Có thể tự đi vào nhà, đây là tiến bộ rất nhiều rồi.

Tiêu Thanh Như không muốn Hứa Mục Chu ra ngoài tập luyện, cô sờ sờ bụng, cảm giác vẫn rất không chân thật.

Cô vừa bất ổn, kích động, lại vừa căng thẳng.

Sau đó cô lại lo lắng nếu đây chỉ là nhầm lẫn, vậy rồi khiến mọi người mừng hụt thì phải làm sao?

Hứa Mục Chu ngồi ở mép giường, tay anh thò vào ổ chăn, đặt trên bụng Tiêu Thanh Như.

"Vợ, chỗ này thật sự có em bé sao?"

"Không biết."

"Cho dù có hay không, khoảng thời gian này em đều phải nghỉ ngơi cẩn thận."

Tiêu Thanh Như hỏi anh: "Nếu không mang thai, anh có thất vọng không? Có thấy mừng hụt không?"

"Sẽ không, chúng ta vốn không chuẩn bị có em bé, nếu thật sự có thì đó cũng chỉ là chuyện vui ngoài ý muốn."

Tiêu Thanh Như nghe anh nói vậy, sự lo lắng trong lòng dần biến mất.

Hứa Mục Chu cẩn thận sờ bụng Tiêu Thanh Như, nó vẫn bằng phẳng như trước.

Anh nghĩ có thể ở trong đây đang chứa một sinh mạng, thì cảm thấy rất thần kỳ.

Hứa Mục Chu ôm người nằm trên giường vào lòng, như vậy vẫn chưa đủ, anh lại hôn lên bụng Tiêu Thanh Như.

Hơi thở phả vào làn da có hơi ngứa ngáy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như không cho Hứa Mục Chu lộn xộn: "Nếu thật sự có, anh có vui không?"

"Đương nhiên là vui, chỉ cần là con em sinh, anh đều thích."

Tiêu Thanh Như nhìn dáng vẻ ngây ngốc của anh, cô bật cười: "Trước kia anh nói không thích trẻ con."

"Quả thật không thích, anh chỉ thích cục cưng em sinh thôi."

Khóe miệng Tiêu Thanh Như cong lên: "Anh cũng khá giỏi đó."

Hứa Mục Chu nhướng mày, tai anh đỏ bừng.

Hứa Mục Chu nghĩ đến nếu vợ anh thật sự mang thai, sau này rất nhiều chuyện không tiện, đến lúc đó anh phải chăm sóc vợ.

Hứa Mục Chu ngồi dậy.

"Anh đi đâu vậy?"

"Đi tập luyện."

Cả người Hứa Mục Chu tràn đầy năng lượng, anh phải sớm hồi phục, chờ lúc vợ sinh con, anh mới không còn lo lắng suông.

Tiêu Thanh Như lo lắng, cô cũng ngồi dậy theo.

Tiêu Thanh Như tận mắt nhìn Hứa Mục Chu đi ra đến sân, không có bị đụng chạm vào đâu, lúc này cô mới nằm lại xuống giường.

Tay đặt trên bụng.

Thật ra cô rất muốn sinh một em bé của cô và Hứa Mục Chu.

Tiêu Thanh Như tin tưởng, anh chắc chắn là một người cha tốt.
 
Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Chương 279: Chương 279



Sáng sớm hôm sau, cả nhà họ đi bệnh viện.

Sau khi có kết quả, quả thật Tiêu Thanh Như đã mang thai.

Tay Hứa Mục Chu run rẩy, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ.

Vợ có thai, anh phải làm cha rồi!

Sự vui mừng bất ngờ sắp bao phủ Hứa Mục Chu, anh không nhịn được, không biết bé con là con trai hay con gái?

Lớn lên giống cô, hay là giống vợ?

Trong vài giây ngắn ngủi, thậm chí Hứa Mục Chu đã tưởng tượng được dáng vẻ của con.

Bé con mập mạp, đáng yêu mềm mại, lớn lên giống vợ anh!

Khóe miệng không khống chế được cong lên.

Nhìn ra được anh thật sự rất vui vẻ.

Tiêu Thanh Như mỉm cười, trước kia người này chững chạc điềm tĩnh, bây giờ cảm xúc gì cũng được thể hiện hết trên mặt.

"Vợ, em có không thoải mái ở đâu không?"

"Không có."

"Sáng nay em lại nôn."

"Đây là phản ứng bình thường, qua khoảng thời gian này là tốt rồi, về nhà thôi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Nói xong, Tiêu Thanh Như đẩy xe lăn theo thói quen, nhưng mẹ Hứa lại lập tức giành lấy: "Để mẹ."

Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: "Mẹ cũng quá căng thẳng rồi, bây giờ tháng còn nhỏ, không có gì đáng ngại đâu."

"Đúng là bởi vì tháng nhỏ, cho nên mới càng phải cẩn thận hơn, ba tháng đầu là thời điểm quan trọng nhất, không thể lơ là. Về nhà mẹ dọn giường nhỏ trong phòng bọn con ra, sau này để cho Tiểu Chu ngủ ở đó."

Hứa Mục Chu không thoải mái lắm.

Tại sao vợ mang thai, bọn họ lại phải chia giường?

"Mẹ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều như vậy."

Nể mặt con trai, mẹ Hứa không so đo với anh: "Thằng nhóc con tay chân vụng về, ngộ nhỡ chạm vào Thanh Như làm con bé bị thương thì sao?"

"Sẽ không."

"Nếu không con đổi sang phòng khác, buổi tối để cha con chăm sóc con."

Hứa Mục Chu lại càng không vui, đây là bảo vợ chồng bọn chia phòng ngủ!

"Vậy con ngủ ở giường nhỏ thì hơn."

Mẹ Hứa mím môi cười trộm, thằng nhóc này, thật sự là quỷ dính người!

Bà ấy nghĩ lại, con trai mình không phải người không biết nặng nhẹ, bây giờ Thanh Như có thai, anh chắc chắn không dám đụng vào.

Vì thế bà ấy xóa bỏ suy nghĩ vừa rồi trong đầu đi.

Mẹ chồng là bà ấy không thể nhúng tay vào một số việc, nếu ảnh hưởng đến tình cảm của đôi vợ chồng son, vậy bà ấy chính là tội nhân.

Hứa Mục Chu vẫn rất lo lắng, chỉ sợ mẹ già thật sự muốn anh và vợ tách ra.

Sau khi về đến nhà, Hứa Mục Chu phát hiện mẹ anh không nhắc đến chuyện này, thì lén thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Thanh Như nhìn thấy động tác mờ ám của anh, cô vô cùng mừng rỡ.

Mẹ chồng làm việc sấm rền gió cuốn, nhưng chưa bao giờ vượt giới hạn, có những lúc bà ấy chỉ nói ngoài miệng vậy thôi.

Nếu nhận thấy hành động của mình sẽ làm người khác không thoải mái, bà ấy sẽ lập tức thay đổi chủ ý.

Đúng là vì lý do này, hai năm nay Tiêu Thanh Như sống ở Bắc Kinh rất khá.

Không xảy ra mâu thuẫn với mẹ chồng.

Hai bên đều là người biết phân rõ phải trái, có chuyện gì đều nói ra, thấu hiểu lẫn nhau, vậy nên ở chung cũng thoải mái.

Bây giờ Tiêu Thanh Như mang thai, cô trở thành đối tượng bảo vệ quan trọng trong nhà.

Trước kia cô còn thể phụ giúp nấu cơm, bây giờ mẹ Hứa không cho cô chạm vào chuyện gì cả.

Sau khi về đến nhà, bà ấy bảo cô đi nghỉ ngơi, còn mình thì vào bếp nấu cơm trưa.

"Vợ, em trở về phòng nghỉ ngơi đi."

"Bác sĩ nói phải vận động vừa phải, không thể nằm suốt được."

Tiêu Thanh Như về phòng lấy len đan: "Em đan áo len một lúc, chắc hôm nay là xong."

Mùa đông đã đến từ lâu rồi, Tiêu Thanh Như vẫn chưa đan xong áo len, nếu không đẩy nhanh tốc độ, chỉ sợ năm nay Hứa Mục Chu không mặc được.

Hứa Mục Chu sợ cô bị lạnh, anh nói: "Vậy em về phòng đan nhé, không cần chờ anh ở đây."

"Không khí bên ngoài trong lành hơn."

"Lạnh."

Tiêu Thanh Như mặc áo bành tô quân đội, cô không thấy lạnh chút nào.

"Nghe nói phụ nữ không thể tiêm và uống thuốc, nếu em bị cảm lạnh thì cả em và con đều chịu tội, em ngoan ngoãn nghe lời, nhé?"

"Được rồi, vậy anh phải cẩn thận đó, có việc gì thì gọi em."

"Ừ."
 
Back
Top Bottom