Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 10991: Tuyết Nhiên Cốc!



Chớp mắt, Tần Ninh đã ở trong Dẫn Hồn Thiên Môn ba ngày, trong ba ngày này, mỗi ngày Tần Ninh đều ở trong trạng thái say xỉn, mộng mơ.

Không phải hắn thích như vậy, mà là hắn có quá nhiều người quen trong Dẫn Hồn Tiên Môn.

Các vị thúc bá, cữu cữu, anh chị em họ ...

Cộng với một số bạn bè tri kỷ trong Tiên Môn.

Một ngày.

Trong một sơn cốc bên trong Tiên Môn.

Ba bóng người đang ngồi trên sàn. Trên bàn có một bộ ấm trà, hương trà còn vương vấn.

"Đúng là thật tuyệt!"

Tần Ninh mặc quần áo trắng, khá tùy ý ngồi ở trên đệm, cầm tách trà lên nhấp một ngụm, thở dài: "Mấy ngày nay ai uống rượu đều không tỉnh táo rồi, ở cùng hai người, uống trà, nói chuyện thật thoải mái!"

Thanh niên ngồi bên trái, mặt ngọc môi đỏ, khí chất điềm tĩnh, khuôn mặt tuấn mỹ, cầm chén trà lên, cười nhẹ nói: "Vẫn là Tư Nguyệt suy nghĩ thấu đáo, vốn dĩ ta đã chuẩn bị sẵn một bình rượu một trăm nghàn năm tuổi!"

"Rượu trăm ngàn năm tuổi?" Tần Ninh nghe vậy, nắm lấy cánh tay thanh niên nói: "Tiểu tử ngươi, mấy ngày nữa ta nhất định sẽ tìm ngươi để uống nó!"

"Được!"

Người phụ nữ bên phải có đôi mắt to, có chút cười khổ nhìn hai người, không khỏi nói: "Hai người các ngươi chỉ biết uống uống uống, có gì hay ho chứ?"

Người phụ nữ có đôi mắt sáng và hàm răng trắng. Cô ta mặc một chiếc váy màu lục lam nhạt. Ngồi trên mặt đất, vẫn có thể nhìn thấy dáng người duyên dáng, lay động lòng người.

Hai người này là bạn tri kỷ thời thơ ấu của Tần Ninh, cùng lớn lên trong Dẫn Hồn Thiên Môn.

Hứa Văn Trần!

Liễu Tư Nguyệt!

Là nòng cốt của Dẫn Hồn Tiên Môn, tứ đại gia tộc.

Hứa Văn Trần đến từ Hứa gia, Liễu Tư Nguyệt đến từ Liễu gia.

Năm đó Hồn Vô Ngấn, Hứa Văn Trần, Liễu Tư Nguyệt tuổi tác ngang nhau, trong Dẫn Hồn Tiên Môn đương nhiên là ở cùng nhau.

Từ nhỏ đến lớn, ba người đã được thế giới bên ngoài gọi là "Dẫn Hồn Tam

Hổ".

Lúc đầu, ba người họ chỉ là đệ tử cùng thế hệ trong Dẫn Hồn Tiên Môn, không sợ trời, không sợ đất, nếu có ai dám bắt nạt một trong ba người, ba người sẽ cùng nhau chiến đấu.

Sau này, khi lớn lên, tài năng của ba người mới bộc lộ, cả Vĩnh Hằng Tiên Vực, cùng một thế hệ, ai dám chọc vào ba người họ, kẻ đó hãy chờ bị trả thù.

Danh tiếng của Dẫn Hồn Tam Hổ ngày càng vang xa.

Hôm nay, sau nhiều năm sau, Dẫn Hồn Tam Hổ mới lại tụ tập với nhau.

Ngồi bên nhau ôn lại chuyện xưa, ba người cùng cười từ tận đáy lòng.

Cảm giác này thật quý giá.

Nhiều năm như vậy, Tần Ninh đã lâu không được trải qua niềm vui này.

Khi hắn ở Thái Thượng Tiên Vực, cái chết của sư phụ đã giáng cho hắn một đòn chí mạng.

Giờ đây, trong Dẫn Hồn Tiên Môn, tình cảm gia đình và tình bạn khiến Tần Ninh cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng.

Họ uống trà luận đạo cho đến khi mặt trời lặn, ba người giải tán.

Khi họ rời khỏi sơn cốc, một bóng người bay về phía họ.

"Nhị thúc, nhị thúc ... "

Hồn Hiên Dật đi tới, cười nói: "Tam cô về rồi, thúc có đi gặp cô không?"

Tần Ninh nghe vậy, hai mắt sáng lên, gật đầu nói: "Đi!"

Vợ chồng Hồn Văn Diêu và Lâm Ngọc Thiến, tổng cộng có bốn người con trai gái

Người con cả là Hồn Du Nhiên.

Người con thứ hai là Hồn Vô Ngấn.

Đi theo Hồn Hiên Dật đến một sơn cốc yên tĩnh.

"Tuyết Nhiên Cốc!"

Đứng ở cửa sơn cốc, Tần Ninh hét lớn: "Tuyết Nhiên !!! "

Khi giọng nói của hắn vừa dứt, nó vang vọng trong sơn cốc, sau đó một bóng người bước ra từ trong sơn cốc.
 
Phong Thần Châu
Chương 10992: Tam muội!



Cô gái dáng người thanh mảnh, làn da mịn màng, đôi môi như hoa anh đào,lông mày như vẽ bằng mực nghiên, đôi mắt như nước mùa thu mềm mại thanh tú khó tả.

Cô mặc chiếc váy màu xanh nhạt trông vừa rực rỡ vừa tươi mát dưới ánh chiều tà, giống như mưa rào

chạm vào búp sen xanh, như sương mù mỏng manh trên ngọn núi cô đơn, thanh tao và nhẹ nhàng đến khó tả.

Xét về nhan sắc và khí chất, cô gái này có thể ngang hàng với Vân Sương Nhi và Thời Thanh Trúc.

Hồn gia chỉ sinh ra đại mỹ nam và đại mỹ nữ. Đây quả thực không phải là lời nói suông.

"Tam muội!"

Tần Ninh

nhìn cô gái trước mặt, không khỏi mỉm cười: "Đã nhiều năm không gặp, có nhớ Nhị ca không?"

Bốn huynh đệ tỷ muội Hồn gia luôn có mối quan hệ rất tốt. Tần Ninh và Lâm Tuyết Nhiên từ nhỏ đến lớn ngày nào cũng đánh nhau cai nhau nô đùa nhau nên

đương nhiên rất thân

thiết.

Tần Ninh

nói xong, Lâm Tuyết Nhiên hơi ngước mắt lên, giọng bình tĩnh nhưng lạnh lùng đáp: "Về rồi sao".

Lúc này, nụ cười trên mặt Tần Ninh không khỏi đông cứng lại.

Nhưng sau đó, Tần Ninh vẫn mỉm cười đi tới, giơ tay lên

muốn nhéo má muội muội mình.

Nhưng Lâm

Tuyết Nhiên lại nghiêng người sang một bên, sau đó lùi

lại một chút.

Hành động này khiến đôi tay đang vươn ra của Tần Ninh như bị đóng băng giữa không trung.

"Ừm ...... "

Tần Ninh

không khỏi bật cười, nói: "Xem ra chúng ta nhiều năm không gặp, muội muội đã trở nên xa lạ với Nhị ca rồi!"

Lâm Tuyết Nhiên nhìn về phía Tần Ninh rồi đáp: "Huynh không nên quay lại!"

Nghe được lời này, Tần Ninh giật mình.

Hồn Hiên Dật ở bên cạnh lập tức nói: "Tam cô, Nhị thúc của con có lý do riêng nên mới phải chuyển sinh, người hãy cho Nhị thúc cơ hội giải thích ... "

"Ta biết huynh có nỗi khổ riêng, nhưng huynh thực sự không nên quay lại!"

Tần Ninh

nhướng mày, nhìn Tam muội của mình, sau đó cười hỏi: "Tuyết Nhiên, sao vậy? Ta trở về khiến muội không vui sao?"

Lâm Tuyết Nhiên nhìn Tần Ninh, hơi mở miệng nhưng sau cùng không nói gì.

Tần Ninh lại nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tam muội, muội thật sự giận Nhị ca sao?"

"Đi đi!'

Giọng nói của Lâm Tuyết Nhiên có chút lạnh lùng, sau đó cô ấy quay người bước đi.

Tần Ninh cũng bước theo, lập tức gọi với theo: "Tuyết Nhiên, muội ... "

Vù ...

Trong khoảnh khắc, một cột sáng dựng lên ở lối vào Tuyểt Nhiên Cốc, đây rõ ràng là

một tầng cấm chế.

Cấm chế đó

đã cản bước đi của Tần Ninh.

Lâm Tuyết Nhiên bước vào trong sơn cốc, thậm chí không dừng lại một bước.

"Nhị thúc ... "

Hồn Hiên Dật nhìn Tần Ninh đang ngơ ngác đứng ở cửa sơn cốc, hồi lâu sau mới yếu ớt kêu lên.

"Hiên Dật, Tam cô của con trong những năm ta đi vắng đã xảy ra chuyện gì sao?'

Tần Ninh vẻ mặt âm trầm hỏi.

chỉ chuyên tâm tu luyện, không còn quan tâm nhiều đến thế giới bên ngoài".

"Tam cô thường xuyên ra ngoai tu luyện, san tiên

thú, nâng

cao sức chiến đấu. Cứ như vậy ngày này qua tháng khác, không biết từ lúc nào Tam cô đã kết giao với con trai tộc trưởng Phong Thiên Hoa tộc Phong Thị là Phong Vô Lưu!"
 
Phong Thần Châu
Chương 10993: Có một ngày



Phong Vô Lưu của tộc Phong Thị.

Tần Ninh

biết người này.

Khi hắn còn nổi tiếng ở tiên giới, Phong Vô Lưu này cũng là

một người có

tài năng xuất chúng trong lớp người cùng thời.

"Có phải Phong Vô Lưu kia ức h**p Tam cô của con không?"

"Không, không".

Hồn Hiên Dật lập tức nói: "Phong Vô Lưu và Tam cô

quen nhau, hai người thường xuyên ra ngoài tập tu luyện cùng nhau, cứ như vậy rồi dần dà nảy sinh tình cảm".

"Nhị thúc cũng biết, Dẫn Hồn Tiên Môn chúng ta ở Vĩnh Hằng tiên vực ngoại trừ một vài lần có va chạm với Vĩnh Hằng tiên tông ra thì quan hệ với các thế lực khác như tộc Phong Thị, Thiên Mệnh Các đều không tồi".

"Vốn dĩ việc Tam cô và Phong Vô Lưu yêu nhau cũng là

chuyện tốt".

Hồn Hiên Dật kể tiếp: "Phụ thân ta cùng tộc trưởng tộc Phong

Thị Phong Thiên Hoa lúc đó đã định ngày rồi. Ngày đính hôn của Tam cô và Phong Vô Lưu, hầu hết mọi người trong Vĩnh Hằng tiên vực đều đến tham dự!"

Còn có chuyện này sao?

Mấy ngày

nay Tần Ninh trở về, hắn cũng không

nghe thấy ai nhắc đến chuyện này.

"Đây không

phải là chuyện tốt sao? Tên Phong Vô Lưu kia cũng tạm ổn, làm em rể ta cũng chưa xứng lắm nhưng Tam muội thích thì đều được!"

Hồn Hiên Dật tiếp tục nói: "Nhưng ... vào ngày đính hôn đó, thậm chí người của Vĩnh Hằng tiên tông cũng tới. Vào ngày đó Phong Thiên

Can là con

trai của Phong Vân Long - một trưởng lão của tộc Phong Thị .... trong tiệc đính hôn đã vạch trần sự thật Phong Vô Lưu này

bị người của tộc Ăn Hồn nuốt mất hồn phách rồi chiếm xác!"

Nghe xong lời này, Tần Ninh dừng bước đứng sững tại chỗ nhìn Hồn Hiên Dật bằng ánh mắt kinh ngạc.

"Ngày hôm đó, các vị trưởng lão của Thiên Mệnh Các, Thần Phong tiên phủ, Vĩnh Hang tiên tông và còn cả Dẫn Hồn tiên môn đều có mặt nên đương nhiên sau đo đa xảy ra mot tran song to gio lớn!"

"Ngay lập tức, tất cả các vị trưởng lão tiến hành kiểm tra Phong Vô Lưu, kết quả ... "

Hồn Hiên Dật nhìn Tần Ninh, nói bằng giọng khổ sở: "Là thật!"

Sắc mặt Tần Ninh càng ngày càng

kinh ngạc.

"Vậy cuối cùng thì sao?"

"Có lẽ Nhị thúc chưa biết rõ, Thôn Hồn tộc hay dân gian còn gọi là tộc Ăn Hồn này có chiêu thức mạnh nhất là nuốt chửng hồn phách của người khác. Sau đó còn có khả năng dung hợp ký ức, tình cảm của nạn nhân vào thành của mình. Cho nên, bản thể mà chúng tạo ra rất giống bản gốc, cho dù là người thân cận nhất cũng chưa chắc đã phát hiện ra".

Hồn Hiên Dật nói tiếp: "Phong Vô Lưu chính

là một trường hợp như vậy. Kẻ dị tộc đó ngụy trang quá tốt nên đã lừa gạt được tất cả mọi người. Sau cùng vẫn là Dẫn Hồn Tiên Môn chúng ta lấy ra Tạo Hóa Tiên Khí - Nguyên

Hồn Tịnh Thiên

Bàn để đuổi kẻ dị tộc đó ra khỏi cơ thể Phong Vô Lưu. Nhưng Phong Vô Lưu đã mat mạng từ lau rồi ... "

"Sự việc này xảy ra tại tiệc đính hôn giữa Tam cô và Phong Vô Lưu đã gây ra ảnh hưởng rất lớn. Vị Tiên Đế dị tộc kia bị giết, Phong Vô Lưu cũng chết, còn Tam cô vì chịu đả kích nặng nề nên sau đó không

bao giờ cười nói với mọi người như trước nữa".

"Va kể từ đó, Tam cô cung hiếm khi ở lại trong Dẫn Hồn tiên môn mà luôn ra

ngoài để lùng giết đám dị tộc, đặc biệt là tìm cứ điểm của tộc Ăn Hồn để tiêu diệt!"

Nghe vậy, Tần Ninh quay người nhìn về phía Tuyết Nhiên Cốc.

Hồn Hiên Dật tiếp tục nói: "Hơn nữa ... "

"Hơn nữa cái gì? Đừng nói năng ngắt quãng như thế!"

Hồn Hiên Dật gãi đầu nói: "Hơn nữa, đã nhiều năm như vậy, Tam cô đều lạnh lùng như tảng băng cũng không

phải chuyện gì lạ, nhưng ...

mấy năm gần đây, ta không biết đã xảy ra chuyện gì ... "

"Có một ngày, Tam cô đột nhiên lại nói ... "

Trong Dẫn Hồn tiên môn, môn chủ và bốn vị trưởng lão trấn môn là những nhân vật có địa vị cao nhất.

Năm người này đều bị kinh động thì đủ biết mức độ ảnh hưởng của chuyện này nghiêm trọng ra sao!

"Vậy kết quả thế nào?"

Tần Ninh dùng ánh mắt sắc bén nhìn Hồn Hiên Dật.
 
Phong Thần Châu
Chương 10994: Hồn Tịnh Thiên



"Kết quả ...... "

Hồn Hiên Dật cay đắng nói: "Để chứng minh mình vô tội, trưởng lão Từ Gia Hàng yêu cầu môn chủ lấy ra Nguyên Hồn Tịnh Thiên Bàn để kiểm tra".

"Bốn trưởng lão trấn môn kia cũng đồng ý. Sau đó Nguyên

Hồn Tịnh Thiên

Bàn thực sự được mang ra để kiểm tra, kết quả Từ Gia Hàng trưởng lão không có vấn đề gì".

Nghe vậy, Tần Ninh để lộ ra vẻ mặt khó tin.

"Nhưng dù

vậy, Tam cô vẫn không chịu bỏ cuộc. Khi đó Tam cô thường xuyên đi theo canh chừng Từ Gia Hàng trưởng lão, đến nỗi gần như biến thành cái bóng của ông ấy".

Hồn Hiên Dật tiếp tục kể: "Việc này về sau tiến triển thành một chuyện càng kỳ quái hơn".

Tần Ninh

chăm chú nhìn Hồn Hiên Dật, chờ đợi tình tiết tiếp theo.

Hồn Hiên Dật nói tiếp: "Từ đó Tam cô cứ thi thoảng lại tới tiên môn nói người này bị nuốt hồn chiếm xác, người kia bị nuốt hồn chiếm xác. Ban đầu mọi người còn rất xem trọng, vội vã lấy ra Nguyên Hồn Tịnh Thiên Bàn để thử, nhưng sau đó ... những thứ Tam cô nói đều là giả!"

"Sau đó, mọi người trong tiên môn đều nói rằng Tam cô bị điên. Sau khi Phong Vô Lưu chết, Tam cô không còn bình

thường ... "

Nói xong lời này, Hồn Hiên Dật vẻ mặt bất lực, chán chường.

"Lúc đầu, phụ thân và Tứ thúc của con còn thường xuyên đưa Tam cô ra

ngoài

cho khuây

khỏa, Tam cô khi đó có vẻ khá hơn một chút. Nhưng sau đó, Tam cô lại nói rằng cha con và Tứ thúc là dị tộc !!! "

Nghe xong lời này, đồng tử của Tần Ninh co rút lại.

"Nhị thúc, việc này có phải quá hoang đường không?"

Hồn Hiên Dật nói: "Lấy con làm ví dụ. Nhị thúc, thúc có cách nhận biết người ở cảnh giới thấp hơn mình có phải dị tộc không phải không? Thúc thấy con có phải không?"

Tần Ninh lắc đầu.

"Vậy thúc nói xem trong Dẫn Hồn tiên môn chúng ta, những người dưới cấp Tiên Tôn có ai là dị tộc không?"

Tần Ninh lập tức nói: "Mấy ngày nay ta quan sát cũng không thấy".

Hồn Hiên Dật lập tức nói: "Lần trước những người thúc tiếp xúc đều ở cấp bậc Tiên Đế. Sau này về tiên môn thúc thử đi xung quanh xem trong các đệ tử và trưởng lão dưới cấp Tiên Đế có dị tộc trà trộn hay không. Chỉ cần thúc chỉ điểm, còn lại việc bắt và tiêu diệt cứ để bọn con".

Lúc này, Hồn Hiên Dật lại nói: "Nói đi cũng phải nói lại. Nếu đúng như lời Tam cô nói, phụ thân con và Tứ thúc đều là dị tộc thì chẳng lẽ con lại không bị dị tộc nuốt hồn phách chắc?"

"Dù sao thì từ đo về sau, Tam cô thường xuyên đấu tố ai là dị tộc trong tiên môn. Sau cùng, ông bà nội cũng chẳng còn cách nào đành phong ấn Tam cô trong Tuyết Nhiên Cốc".

"Sau này Tam cô nói muốn ra ngoài tu luyện, ông bà nội cũng thương nên

thi thoảng vẫn để Tam cô ra ngoài".

"Cho đến nay, Tam co hau nhu không tiếp xuc với người trong tiên môn, phần lớn thời gian là ra ngoài tu luyện ... "

"Ông bà nội thấy Tam cô đã ổn định hơn một chút nên thường đến thăm và

trò

chuyện".

Hồn Hiên Dật nói đến đây, nặng nề thở dài nói: "Sự việc của Phong Vô Lưu đã giáng cho Tam cô một đòn rất lớn!"

"Nhị thúc, người không biết, lúc đó tình

cảm của Tam cô

và Phong Vô Lưu rat tốt. Ngày đính hon đo Phong Vô Lưu bị tộc Phong Thị vạch trần. Ngày đó lẽ ra là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời Tam cô, nhưng rồi lại biến thành địa ngục ... "

Bao nhiêu thăng trầm diễn ra trong một ngày, đây chắc chắn là một sự đả kích rất lớn đối với Lâm Tuyết Nhiên.

Nhưng chịu một tran đa kích như vậy mà Lâm Tuyết Nhiên liền phát điên?

Tần Ninh

và bảo vệ Tam muội và Tứ đệ từ khi còn nhỏ.

Trở về sau hàng vạn năm, Tam muội thông minh, hoạt bát ngày nào đã trở thành

người hoang tưởng và lạnh lùng như bây giờ.

Và về mặt tinh thần ... dường như có điều gì đó không ổn.
 
Phong Thần Châu
Chương 10995: Nhưng ngay



Đây là việc tuyệt đối không thể chấp nhận được đối với Tần Ninh.

Tần Ninh

nhìn Hồn Hiên Dật, nhịn không được hỏi: "Sao trước đó con không nói

cho ta biết?"

Hồn Hiên Dật gãi gãi đầu, nhìn xung quanh rồi nói: "Mọi người đều biết, nếu nói cho người biết chuyện này thì người nhất định sẽ tức giận. Nhưng sau khi nghĩ kỹ con vẫn quyết định nói cho người biết".

Hồn Hiên Dật vốn dĩ cũng biết.

Ba huynh đệ còn lại quan hệ rất tốt, là ai nói cho Tần Ninh biết chuyện này thì cũng sẽ khiến hắn giận dữ.

Hồn Hiên Dật là cháu trai cả được hắn yêu quý nhất, đẩy qua đẩy lại cuối cùng tất cả lại đẩy cho Hồn Hiên Dật đi nói với Nhị thúc chuyện này.

"Từ Gia Hang trưởng lão đen những người sau đó bị Tam cô con chỉ điểm, tất cả đều không có vấn đề?"

"Đúng ...... "

Hồn Hiên Dật vẻ mặt khổ sở đáp: "Nếu mấy người đó thực sự có vấn đề thì con đã không nói Tam cô có vấn đề".

"Nhị thuc, người thử nghĩ xem, neu trong Dẫn Hồn Tiên Môn chúng ta thật sự có nhiều người bị ăn hồn chiếm xác như vậy thì sẽ loạn đến mức nào?"

"Nhị thúc, không phải thúc có khả năng phân biệt dị tộc sao? Con sẽ dẫn thúc đi gặp một số người ở cấp bậc Tiên Đế đã bị Tam cô chỉ điểm, Nhị thúc thử xem xong sẽ biết".

Hồn Hiên Dật vừa nhắc đến đây, lập tức nói: "Chưa cần nói đâu

xa, mấy năm gần đây, Tam cô rất thương muội muội của con".

Hồn Hiên Dật có một muội muội tên là Hồn Nhân Nhân, tuy chưa đạt đến cảnh giới Tiên Đế nhưng thiên phú không tồi.

"Tam cô trước kia yêu thương Nhân Nhân nhất, giống như Nhị thúc thương con vậy. Nhưng mấy tháng trước, Nhân Nhân đến thăm Tam cô, suýt thì

bị Tam cô một chưởng đánh chết!"

Hồn Nhân

Nhân

Tần Ninh mấy ngày trước đã nhìn thấy cô cháu gái này, quả thực không phải là dị tộc!

Tần Ninh lập tức nói: "Dẫn Hồn tiên môn trước đó chắc chắn đã từng bắt được người của tộc Ăn Hồn? Con mau đưa ta đi xem xem!"

"Vâng".

Hồn Hien Dat dẫn Tan Ninh đi trong một canh cửa khổng lồ của Dẫn Hồn Tiên Môn, rất nhanh đã đi tới một sơn cốc rộng lớn.

Dù đứng ở xa cũng có

thể cảm nhận được nơi đây có sát

khí vất vưởng đâu đây.

Đây là nơi mà Dẫn Hồn tiên môn chuyên dùng để giam cầm những kẻ độc ác.

Bước vao son cốc, rat nhanh đa nhìn thấy nhung phòng giam được niêm phong chặt chẽ.

"Đây là những trưởng lão và chấp sự của Dẫn Hồn Tiên Môn của chúng ta. Họ được xác định là dị tộc, linh hồn họ đã bị tộc Ăn Hồn nuốt mất và chiếm lấy thân xác!”

Hồn Hiên Dật chỉ vào những người trước mặt, không khỏi thở dài: "Những người này nhìn vẫn giống như đồng môn của chúng ta nhưng thực chất đã là một người hoàn toàn khác rồi. Mỗi khi chúng ta tìm ra một người bị nuốt hồn đều rất đau lòng!"

Chuyện này khó ai có thể chấp nhận được.

Những người bạn đồng hành, bằng hữu, thậm chí là người yêu, con cái thường ngày bỗng nhiên bị dị tộc cướp đoạt thân xác.

Điều này thực sự đáng sợ.

Và, đau lòng

quá!

Tim Tần Ninh thắt lại khi nhìn thấy người trước mặt.

Lúc đầu.

Hắn cho rằng biết đâu

Tam cô

không

bị điên mà thực sự nhìn ra những thứ tinh vi mà người thường không thể nhìn thấy nên mới nói trong tiên môn có nhiều người bị đoạt xác.

Hắn cũng tự hỏi liệu có phải có điều gì đó không ổn với Phong Thần Châu, khiến nó không thể xác định được người bị nuốt hồn đoạt xác.

Nhưng ngay

Ma Tam muoi đa noi Hon Nhan Nhan bị nuot hon, nhưng khi han gap Hồn Nhân Nhân thì vẫn thấy cô bé hoàn toàn bình thường.

Nói như vậy thì.

Vấn đề khong phai ở Dan Hồn tiên mon ma ở Lam Tuyết Nhiên.

Sau khi xác nhận điều này, Tần Ninh trong lòng càng cảm thấy càng nặng nề hơn.
 
Phong Thần Châu
Chương 10996: Nhưng ngay lúc này



Kiếp thứ chín của Tần Ninh khi đó là trải qua ở trong Tiên Giới.

Trong nửa đầu cuộc đời, hầu như toàn bộ thời gian của hắn đều ở trong Vĩnh Hằng Tiên Vực, Dẫn Hồn Tiên Môn là tông môn của hắn, cũng là nhà của hắn.

Vào nửa cuối kiếp thứ chín, hắn nghĩ rằng mình có thể trực tiếp bay trở lại Thương Mang Vân Giới.

Kết quả là thất bại, mở ra kiếp thứ mười.

Trong những năm qua, người thân, bạn bè mà hắn lo lắng, nhiều hơn nữa là những cố nhân ở Vạn Thiên đại lục và Hạ Tam Thiên, Trung Tam Thiên.

Dù sao, trong Tiên Giới, Dẫn Hồn Tiên Môn rất lớn mạnh, cha mẹ, huynh đệ tỷ muội đều rất mạnh.

Nhưng ngay lúc này ...

Chưa từng nghĩ sẽ vẫn xảy ra vấn đề.

"Nói như vậy, Tuyết Nhiên ... thật sự là bị đả kích quá mức rồi!"

Trong lòng Tần Ninh đã hiểu.

Có lẽ tam muội quá yêu Phong Vô Lưu, nên mới không thể chấp nhận được việc chuyển hóa từ thiên đường xuống địa ngục trong nháy mắt, dẫn đến bị trầm cảm suốt những năm qua, thậm chí ... tinh thần còn có vấn đề!

Nhất thời, lửa giận của Tần Ninh đối với dị tộc lại tăng lên mấy lần.

Trong thời gian tiếp theo, mỗi ngày Tần Ninh đều đến Tuyết Nhiên Cốc để thăm Lâm Tuyết Nhiên, nhưng lần nào hắn cũng bị từ chối không cho vào.

Nhưng Tần Ninh cũng không vội, sau khi Hồn Hiên Dật kể cho hắn nghe những gì Lâm Tuyết Nhiên đã trải qua, đại ca và tứ đệ cũng đến kể cho hắn nghe rất nhiều chuyen trong qua khu. Đoi mat với sự thờ ơ của Lâm Tuyết Nhiên, Tần Ninh cũng không hề tức giận mà chỉ cảm thấy đau lòng hơn.

Đó chính là muội muội mà hắn yêu thương nhất. Nhiều năm nay, hai huynh muội chưa từng gặp lại nhau, nỗi đau tình yêu của muội muội, người làm ca ca hắn lại không hề nhìn thấy.

Bây giờ muội muội đối xử với hắn như vậy, không phải vì cô muốn, mà là cô đã phải nhận phải sự k*ch th*ch quá lớn.

Mỗi ngày, Tần Ninh đều đến trước Tuyết Nhiên Cốc, cũng không còn la hét nữa mà bắt đầu tu luyện.

Sau khi đạt đến Tiên Tôn sơ kỳ, mấy ngày nay, Tần Ninh chỉ ổn định cảnh giới của mình, chưa bắt đầu tu hành tiên thuật tương ứng.

Bây giờ cũng coi như có thể sắp xếp thời gian.

Hiện tại, Thái Tuế Tiên Kiếm và Vô Ngấn Tiên Kiếm đều đã trở lại với Tần Ninh, Tần Ninh đương nhiên là sẽ chủ yếu tu luyện kiếm pháp.

Mà trước đây, ở cảnh giới Tiên Tôn, hai đại kiếm pháp mà hắn tự hào nhất, nổi tiếng khắp Tiên Giới là Ngự Long Kiếm Quyết và Giáng Phượng Kiếm Quyết.

Hai kiếm quyết này đều do han sang tạo ra khi ở Tiên Giới, vô số người đã chết dưới hai kiếm quyết này.

Nhưng bây giờ, hắn đã trở lại vị trí Tiên Tôn, long hồn, phượng hồn và mấy hồn cũng đã trưởng thành, nếu hắn tu luyện hai kiếm pháp này, uy lực nhất định sẽ tăng gấp đôi.

Trước sơn cốc, Tần Ninh đứng cầm kiếm trong tay, không hề sử dụng tiên lực bùng phát, mà chỉ đơn thuần cầm kiếm, sử dụng đạo uẩn để dung hợp sự lĩnh ngộ hai kiếm thuật này.

Mỗi chiêu thức tưởng chừng như bình thường nhưng thực ra lại ẩn chứa những đại đạo của trời đất.

Ngày qua ngày, Tần Ninh tu luyện ở bên ngoài Tuyết Nhiên Cốc, mọi người trong Dẫn Hồn Tiên Môn cũng đã quen với chuyện này.

Hai vợ chồng Hồn Văn Diệu và Lâm Ngọc Thiến, thân là những trưởng lão trấn môn, bình thường ngoài việc tu hành, những chuyện họ phải giải quyết, xử lý cũng không ít.

Hai huynh đệ Hồn Du Nhiên, Hồn Thượng Dạ cũng giữ những chức vụ quan trọng, hàng ngày đều rất bận rộn.

Trước sơn cốc, thỉnh thoảng có hai người bạn tốt Hứa Văn Trần và Liễu Tư Nguyệt đến trò chuyện với Tần Ninh, hoặc là đứa cháu lớn Hồn Hiên Dật đến.

Chớp mắt đã nửa năm trôi qua.

Tần Ninh luyện kiếm, tu luyện thiền định bên ngoài Tuyết Nhiên Cốc đã nửa năm.

Nhưng Lâm Tuyết Nhiên vẫn chưa bao giờ xuất hiện.

"Vâng!"

"Thơm quá!"

Tần Ninh cười nói: "Cùng ăn đi, uống chút với nhị thúc."

Hồn Hiên Dật ngoan ngoãn ngồi xuống rót rượu.
 
Phong Thần Châu
Chương 10997: Đương nhiên!



Hai thúc cháu im lặng một lúc.

"Nhị thúc ... "

"Ừm?"

"Hay là, đừng đợi nữa?"

Hồn Hiên Dật nhìn vị trí ở cửa sơn cốc, không khỏi nói: "Tam cô cô đã như vậy nhiều năm rồi, lúc đầu còn có thể nói vài câu với người nhà chúng ta, sau này thậm chí cả ông bà cũng không thèm để ý nữa."

Hồn Hiên Dật cảm thấy Tần Ninh đang làm việc vô ích.

Tần Ninh cầm ly rượu, một ngụm uống hết, không khỏi thở dài nói: "Ta và tam cô cô của con, còn có tứ thúc nữa, cùng nhau lớn lên từ nhỏ."

"Cha của con từ khi sinh ra đã là một người hào hoa, cần cù tu luyện, thiên phú tốt, có tinh thần trách nhiệm cao, là người thừa kế tuyệt đối của Hồn gia chúng ta, cho nên, là đại ca, thường ngày đều yêu cầu rất cao đối với chúng ta."

"Còn ta, ta lại có chút bướng bỉnh, tu hành cũng được, làm việc cũng được, thường là theo cảm tính!"

"Từ nhỏ đến lớn, tam cô cô và tứ thúc của con bị ức h**p, nói ra tên của ta, không ai dám động vào họ. Nếu nói ra tên của ta rồi mà vẫn còn dám động vào, vậy thì ta sẽ dẫn theo Hứa Văn Trần và Liễu Tư Nguyệt cùng nhau đi báo thù."

Nói đến đay, Tan Ninh không khỏi thở dài: "Nếu ngày đo ta có mặt ở đay thì tốt quá!"

Tần Ninh cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm về chuyện xảy ra với tam muội của mình.

Cũng may bây giờ có cơ hội để bù đắp.

Cho dù thế nào, hắn cũng phải giúp tam muội mở lòng ra, trở thành cô gái hoạt bát và thông minh như trước đây!

Hồn Hiên Dật không khỏi nói: "Tam cô cô thật đáng thương."

"Ngươi nói ai đáng thương?"

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên sau lưng Hồn Hiên Dật.

Hồn Hiên Dật bỗng nhiên đứng thẳng, cứng ngắc quay cổ lại, nhìn bóng người mặc váy màu hoa oải hương phía sau, dáng người yêu kiều, khuôn mặt xinh đẹp, vẻ mặt khó coi nói: "Tam ... cô .... cô. ... "

"Con ... cái đó ... cô cô ... "

Lâm Tuyết Nhiên đứng ở phía sau Hồn Hiên Dật, hừ một tiếng, nói: "Cút sang một bên."

"Dạ!"

Hồn Hiên Dật lập tức bước sang một bên, đứng bên cạnh Tần Ninh, rót cho Tần Ninh một ly rượu.

Tần Ninh nhìn cô gái trước mặt.

Lâm Tuyết Nhiên.

Lần này, nhìn kỹ hơn, tam muội cũng không khác mấy so với trước đây, trông có vẻ trưởng thành hơn một chút.

Lâm Tuyết Nhiên lúc này cũng đang nhìn Tần Ninh.

"Ngươi thật sự là nhị ca của ta sao?"

Lâm Tuyết Nhiên nhàn nhạt nói: "Không phải là người bị Phe Hồn Tộc chiếm thân thể, mạo nhận là nhị ca ta đấy chứ?'

Nghe vậy, Tần Ninh không khỏi cười khổ: "Nếu như ta là giả, toàn bộ Dẫn Hồn Tiên Môn đều bị ta lừa rồi, vậy thì ta cũng quá lợi hại đấy chứ?"

"Ai mà biết được ... "

Lâm Tuyết Nhiên ngồi xuống, cầm ly rượu lên, uống hết trong một ngụm rồi nói: "Trong Dẫn Hồn Tiên Môn, người bị chiếm đoạt thân thể còn ít sao?"

Tần Ninh cầm ly rượu, tay hơi dừng lại, nhìn Lâm Tuyết Nhiên nói: "Tam muội, muội nói bọn họ bị chiếm đoạt thân thể, nhưng có cách nào quan sát được không?'

Lâm Tuyết Nhiên nhìn cham cham vào Tần Ninh, nghiêm túc nói: "Nếu ngươi thực sự là nhị ca của ta, ta nói ngươi sẽ tin phải không?"

"Tam muội."

Một lúc sau, Tần Ninh mới nói: "Hứa Văn Trần và Liễu Tư Nguyệt là bạn thân từ nhỏ của ta, tại sao muội lại muốn ta giết họ?"

"Bởi vì bọn họ sớm đã không còn là bọn họ trước đây nữa, mà là dị tộc!"

Những lời như sam set giữa trời quang của Lâm Tuyết Nhiên khiến cho lông mày Tần Ninh nhíu chặt vào nhau.
 
Phong Thần Châu
Chương 10998: Cái gì?



Hai huynh muội ngồi ở trong đình nhìn nhau, Hồn Hiên Dật đứng ở phía sau Tần Ninh, vẻ mặt có chút khó coi.

'Tam muội, nếu muội nói bọn họ là dị tộc, vậy thì muội nhất định phải đưa ra chứng cứ."

Tần Ninh nghiêm túc nói: "Nguyên Hồn Tịnh Thiên Bàn cực kỳ nổi tiếng của Dẫn Hồn Tiên Môn chúng ta là Tạo Hóa Tiên Khí chân chính, được xếp vào loại tốt nhất trong Tiên Giới."

"Nguyên Hồn Tịnh Thiên Bàn có thể phản ánh chân thật nhất bản thân của mỗi người!"

"Nếu họ thực sự bị Phệ Hồn Tộc nuốt chửng rồi, cho dù người của Phệ Hồn Tộc có khống chế cơ thể họ hoàn mỹ đến đâu, cũng sẽ ... "

"Nhưng nếu không phải bị nuốt chửng thì sao?"

Lâm Tuyết Nhiên đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời nói của Tần Ninh.

"Cái gì?" Tần Ninh sửng sốt.

"Nếu là họ cam tâm tình nguyện dung hợp hồn phách với cường giả của Phệ Hồn Tộc, hợp nhất thành một người, trong trường hợp đó, bản chất họ vẫn là con người, nhưng họ sẽ nuốt chửng hồn phách của Phệ Hồn Tộc. Cả hai sẽ hợp nhất thành một, hồn phách của con người sẽ chiếm giữ chủ đạo, còn hồn phách của võ giả Phệ Hồn Tộc chiếm giữ sau, vậy thì liệu Nguyên Hồn Tịnh Thiên Bàn có thể chiếu ra được không?

Lâm Tuyết Nhiên nhìn Tần Ninh, nghiêm túc nói: "Thủ đoạn của nhị ca huynh, có thể phân biệt được không?"

Nhìn thay vẻ mat nghiêm tuc của Lam Tuyet Nhiên, Tần Ninh nhất thời không nói nên lời.

Lâm Tuyết Nhiên tiếp tục: "Ban đầu, các dị tộc xuất hiện trong Vĩnh Hăng Tiên Vực chủ yếu là Thiên Vũ Tộc và Phe Hồn Tộc. Phe Hồn Tộc khi đó đã nuốt chửng hồn phách của tiên nhân, thu hồn phách của tiên nhân thành của mình, chiếm giữ cơ thể của tiên nhân. Bọn chúng chiếm đoạt trực tiếp, cho nên có được tất cả ký ức của người bị Phệ Hồn Tộc chiếm đoạt, thậm chí cả tình cảm, có ký ức. Bọn chúng chỉ cần rèn luyện nhiều một chút, sẽ có thể thay thế người bị nuốt chửng ban đầu."

"Nhưng cách này co thể dùng Tạo Hoa Tiên Khí cường đại để phân biệt được. Dù sao, tộc nhân của Phệ Hồn Tộc cũng không giống loài người, hồn phách vẫn có những khác biệt nhất định."

Lâm Tuyết Nhiên nói với giọng bình tĩnh: "Chỉ là chúng ta đang học cách nhận dạng bọn chúng, còn bọn chúng cũng đang nâng cấp bản thân."

"Sau này, người của Phệ Hồn Tọc học được nhiều hơn, bọn chúng có thể không chủ động nuốt chửng tiên nhân, mà để cho tiên nhân nuốt chửng bọn chúng.'

"Trước đây, bọn chúng nuốt chửng tiên nhân, bọn chúng là chủ thể. Nhưng bây giờ, bọn chúng tình nguyện bị nuốt chửng, vậy thì tiên nhân chính là chủ thể."

"Một khi hồn phách của tiên nhân là chủ, vậy thì khi phân biệt, chỉ cần thể hiện hồn phách của tiên nhân là không thể nhận ra được khí tức hồn phách của Phệ Hồn Tộc!"

Lâm Tuyết Nhiên nhìn Tần Ninh, chậm rãi nói: "Muội có thể nói rõ ràng với huynh, Hứa Văn Trần là như vậy, Liễu Tư Nguyệt cũng là như vậy."

Khi Lâm Tuyết Nhiên nói điều này, cô nhìn Hồn Hiên Dật bên cạnh, nói: "Muội muội Hồn Nhân Nhân của con cũng là như vậy."

"Nó không phải?"

Tần Ninh chỉ vào Hồn Hiên Dật.

"Không phải."

Lâm Tuyết Nhiên lắc đầu.

Choang! ! !

Lâm Tuyết Nhiên đang nói chuyện một mình, nhưng Tần Ninh lại đập vỡ ly rượu trong tay choang một tiếng, đứng dậy, nói với vẻ mặt u ám: "Tuyết Nhiên, đừng nói bừa nữa!”

Khoảnh khắc này.

Lâm Tuyết Nhiên đứng lên, nhìn Tần Ninh đang có chút run rẩy, không khỏi kinh ngạc nói: "Huynh cảm giác được rồi?"
 
Phong Thần Châu
Chương 10999-11000: 10999: Vậy sao? - 11000: Ngày đó



10999: Vậy sao?

Lời này vừa nói ra, Hồn Hiên Dật ở một bên cũng giật mình.

Cảm giác được?

"Nhị thúc ... thúc không sao chứ?"

Hồ Hiên Dật vẻ mặt lo lắng nhìn Tần Ninh.

Tại sao cảm giác tam cô cô điên cuồng nói mấy câu, nhị thúc hình như ... cũng có chút muốn phát điên rồi?

"Ta không sao!"

Tần Ninh trực tiếp phủ nhận, nói: "Ta nhìn thấy chính là Dẫn Hồn Tiên Môn giống như trước đây. Các Tiên Đế trong Tiên Môn cũng không khác gì cả!"

"Nếu như đúng theo những gì muội nói, cha mẹ đã dung hợp với hồn phách của Phệ Hồn Tộc rồi, vậy tại sao bọn họ không giết một dị nhân như muội?"

Nghe vậy, Lâm Tuyết Nhiên không khỏi mỉm cười nói: "Muội vừa nói rồi, bọn họ là chủ thể, nói cho cùng, vẫn là cha mẹ chúng ta chiếm giữ ý thức là chính, sao có thể nỡ giết muội?"

Tần Ninh lại nói: "Nếu như muội nói, bọn họ căn bản sẽ không cho ta tiếp xúc với muội."

"Vậy sao?"

Lâm Tuyết Nhiên mỉm cười nói: "Những năm qua, trong Vĩnh Hằng Tiên Vực có bao nhiêu người cho rằng ta là một kẻ điên? Ai sẽ tin lời ta chứ?"

"Nhị ca, huynh đối xử với tiểu tử Hồn Hiên Dật này rất tốt, nhưng lúc đầu, ta đối xử với nó không tốt sao?"

Hồn Hiên Dật đứng ở một bên, cười run rẩy nói: "Tam cô cô cũng rất thương con."

"Đúng vậy ... nhưng con cũng nghĩ ta là một kẻ điên, không tin ta?"

Lâm Tuyết Nhiên tự giễu cười nói: "Lúc đầu muội chỉ nghĩ rằng mọi người không nhận ra thủ đoạn của Phệ Hồn Tộc, cho nên muội liều mạng gào thét, nói, cố gắng để mọi người tin muội."

"Nhưng sau này, muội dần dần nhìn thấy hết Tiên Tôn này đến Tiên Tôn khác trong Tiên Môn dung hợp với người của Phệ Hồn Tộc, muội mới biết ... Đó là việc mà bọn họ đã chuẩn bị từ lâu rồi."

Tần Ninh nhìn Lâm Tuyết Nhiên, ánh mắt lạnh lùng nói: "Vậy muội nói cho ta biết, tại sao? Tại sao bọn họ lại phải lựa chọn như vậy?"

"Tại sao?"

Lâm Tuyết Nhiên không khỏi chế nhạo: "Bị Phệ Hồn Tộc nuốt chửng, đó là chết."

"Nhung neu co thể dung hợp với nguoi của Phe Hồn Toc, suc mạnh hồn phách của bản thân sẽ tăng lên rất nhiều, sẽ có huyền cơ lớn để nâng cao cảnh giới của bản thân!"

"Nhị ca, huynh có thiên phú khác thường, tuổi còn trẻ đã trở thành Tiên Tôn, nổi tiếng trong Tiên Giới, trở thành Hồn Võ Thiên Tôn, không ai sánh bằng."

"Huynh thậm chí có thể chuyển thế, đi tìm bản thân hoàn mỹ."

"Nhưng trong Tiên Giới này, không phải ai cũng giống huynh!"

Lâm Tuyết Nhiên tự giễu nói: "Là người, thì ắt có điểm yếu, tiên nhân chũng là người, d*c v*ng là tồn tại mọi lúc. Chỉ cần là người, thì sẽ có khuyết điểm, thì sẽ có khả năng bị Phệ Hồn Tộc, Thiên Vũ Tộc tận dụng!"

Lâm Tuyết Nhiên uống rượu trong ly, tự rót cho mình một ly nữa rồi nói tiếp: "Năm đó, tại lễ đính hôn giữa muội và Phong Vô Lưu, huynh có biết tại sao Phong Vô Lưu lại bị nhận định là dị tộc nhân bị nuốt chửng không?"

Tần Ninh nhìn Lâm Tuyết Nhiên, không nói lời nào.

"Huynh ấy phát hiện ra rằng những nhân vật cốt lõi trong Phong Thị Nhất Tộc như Toc lao Phong Van Long, Phong Van Hoa co một số đặc trưng của Phệ Hồn Tộc. Vốn dĩ huynh ấy muốn vạch trần bọn họ trong tiệc đính hôn."

"Nhưng cuối cùng lại bị hãm hại. Con trai của Phong Vân Long là Phong Thiên Can đích thân chỉ ra rằng Phong Vô Lưu là dị tộc, Dẫn Hồn Tiên Môn chúng ta lấy Nguyên Hồn Tịnh Thiên Bàn ra để thăm dò, xác thực chuyện này.

Lâm Tuyết Nhiên nhìn Tần Ninh, rưng rưng nước mắt, cười nhẹ: "Nhị ca, có lúc muội thật sự rất hận huynh!"

"Từ nhỏ đến lớn, đại cả vất vả tu hành, là huynh nuôi lớn muội và tiểu đệ, điều muội thích nhất chính là, khi ở bên ngoài bị người khác ức h**p, huynh dẫn muội hùng hổ đi đánh người!"

"Nhưng khi muội cần huynh nhất, huynh ở đâu chứ?"

Những lời này vừa nói ra, Tần Ninh liền ngây ra.

11000: Ngày đó

"Ngày đó đáng lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta. Trong lòng ta lúc nào cũng nghĩ đến việc nếu hôm đó Nhị ca có ở đó thì sẽ tốt biết mấy ... Ta đính hôn với Phong Vô Lưu, sau đo chính thức thành thân, sau đó sinh con đẻ cái, có thể huynh cũng đã trở thành cữu cữu rồi. Sau đó con của ta sẽ do huynh dạy dỗ, giống như ngày trước huynh đã dạy dỗ ta".

Lâm Tuyết Nhiên cười tự giễu: "Nhưng ngày hôm đó trở thành ngày đau đớn nhất trong cuộc đời ta, những ngày tiếp theo, nỗi đau của ta ngày càng tăng lên".

"Ngày càng có nhiều người trong Dẫn Hồn Tiên Môn trở thành dị nhân do sáp nhập với tộc Ăn Hồn. Họ không phải là dị tộc, nhưng cũng không đơn thuần là nhân tộc nữa".

"Điều buồn cười là không ai nhận ra những gì ta nói, họ chỉ nghĩ ta bị điên".

Lâm Tuyết Nhiên nhìn Tần Ninh, giọng lạnh lùng nói: "Cho nên, ta học cách ngụy trang. Nếu cha mẹ không giết ta, vậy ta sẽ giết đám dị tộc, tộc Thiên Vũ, tộc Ăn Hồn đó".

"Những năm qua, ít nhất có mấy vạn tộc nhân của tộc Ăn Hồn và tộc Thiên Vũ đã chết trong tay ta, nhưng ta cảm thấy còn lâu mới đủ!"

Nghe vậy, Tần Ninh im lặng.

"Nhị ca ... Nếu huynh that sự là Nhị ca của ta, ta thực sự hận huynh. Ta hận huynh bỏ rơi ta, hận huynh không bảo vệ ta. Nhưng ta lúc nào cũng nghĩ, nghĩ rằng nếu huynh ở đó thì Phong Vô Lưu sẽ không chết. Khi đó huynh đã là vực chủ, cho dù là ngoại tổ phụ, cho dù là Vĩnh Hằng tiên tông cũng phải sợ huynh. Nếu huynh ngăn cản thì kẻ nào dám giết người đàn ông ta yêu nhất kia chứ?"

"Nếu có huynh ở đó, chắc chắn huynh sẽ bảo vệ ta, huynh sẽ không để muội muội huynh yêu thương nhất phải khóc ra máu như vậy phải không?"

Lâm Tuyết Nhiên buồn bã nói: "Ta cũng luôn nghĩ nếu ta có thể giống như huynh, bảo vệ được cho người mình yêu nhất thì tốt biết bao".

"Cuối cùng thì cũng là do ta quá kém cỏi!"

Lời vừa dứt, Lâm Tuyết Nhiên lại uống thêm một ly rượu.

"Ta đã nói xong những gì muốn nói rồi, dù huynh có nghĩ ta điên cũng không sao cả. Dù cha mẹ đã hợp nhất với tộc Ăn Hồn nhưng họ vẫn là cha mẹ chúng ta, họ sẽ không làm gì huynh".

Lâm Tuyết Nhiên đứng lên, lẩm bẩm nói: "Ta sẽ đi con đường của chính mình, ta sẽ khiến bọn họ phải trả giá cho cái chết của Phong Vô Lưu! Trừ khi bọn họ giết ta!'

Lâm Tuyết Nhiên bước về phía trước, từng bước một lảo đảo về phía Tuyết Nhiên Cốc.

Bên trong đình hóng mát.

Tần Ninh và Hồn Hiên Dật đứng cạnh nhau, một cơn gió thổi qua khiến Tần Ninh cảm thấy lạnh thấu xương.

"Nhị thúc ... "

Hồn Hiên Dật nói: "Tam cô từ sau cái chết của Phong Vô Lưu đã không bình thường, những lời Tam cô nói có lẽ không phải sự thật!"

"Con không cảm thấy có điều gì bất thường về cha mẹ mình sao?"

Nghe vậy, Hồn Hiên Dật lập tức đáp: "Không, bao nhiêu năm qua, từ khi thúc còn ở đây đến khi thúc rời đi đều không có gì khác lạ".

'Nếu đúng như lời Tam cô nói thì ông bà, cha mẹ, Tứ thúc, thậm chí cả muội muội con ... đều trở thành dị nhân dung hợp với tộc Ăn Hồn, vậy ... "

Hồn Hiên Dật nói đến đây thì không thể nói tiếp được nữa.

Cậu ta chỉ cảm thấy chuyện này quá khó tin, chắc chắn không thể nào như vậy được.

"Nhị ca!"

Lúc này, một tiếng gọi vang lên.
Hồn Thương Dạ từ xa đi tới, tiến vào trong đình, tùy ý ngồi xuống, cầm bình rượu lên, rót một ly rượu rồi uống cạn, cười nói: "Nhị ca, ta nói với huynh chuyện này nhé?"
Hồn Thương Dạ nói được một nửa thì nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của Tần Ninh và Hồn Hiên Dật nên không khỏi kinh ngạc hỏi: "Hai người bị làm sao vậy? Sao mặt giống như quả cà tím bị sương đánh dập vậy?"
Hồn Hiên Dật nhìn Tứ thúc, hơi mở miệng nhưng sau cùng vẫn không nói nên
lời.
Tần Ninh nhìn về phía Tứ đệ của mình, trực tiếp nắm lấy lòng bàn tay của anh
ta.
"Tử đệ, ta đệ và Tam muội đã lớn lên bên nhau từ nhỏ. Giờ ta hỏi gì thì đệ cứ trả lời thành thật nhé?"
 
Phong Thần Châu
Chương 11001: Đây là



"Có chuyện gì thế này?"

Vẻ mặt Hồn Thượng Dạ cũng trở nên cổ quái.

"Đệ đã hợp nhất với tộc Ăn Hồn và trở thành dị nhân rồi phải không?"

Tần Ninh hỏi thẳng.

Hồn Thượng Dạ giật mình, sau đó đột nhiên đứng dậy hét lớn: "Lâm Tuyết Nhiên, tỷ vẫn chưa chịu thôi đi phải không?"

"Bao năm qua, cha mẹ, đại ca, đại thẩm, ta, các cháu trai, cháu gái có ai không quan tâm chăm sóc tỷ?"

"Hiện tại Nhị ca đã trở về, tỷ đối xử lạnh nhạt với huynh ấy thì thôi đi, giờ còn nói ra những lời nhảm nhí này nữa à?"

"Tỷ đầu óc không tỉnh táo, nếu không muốn là người nhà Hồn gia nữa thì đừng ở lại Dẫn Hồn tiên môn làm gì!"!"

Toàn bộ khí tức của Hồn Thượng Dạ bùng nổ, sát khí đằng đẳng.

Ở trong Tuyết Nhiên Cốc.

Một khí tức mạnh mẽ bay lên không trung, sau đó luồng khí tức mạnh mẽ đó từ từ đáp xuống mặt đất.

Lâm Tuyết Nhiên bước ra ngoai, chỉ lạnh lùng nhìn Hồn Thượng Dạ rồi quay người rời đi.

"Đi đi, đi rồi đừng quay lại!"

Hồn Thượng Dạ hét lên và chửi bới.

Tần Ninh nghe xong những lời này bất giác cau mày.

Hồn Thương Dạ lúc này mới xoay người, nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Nhị ca, đi theo ta!"

Hồn Thượng Dạ đưa theo Tần Ninh rời khỏi đó.

Nhìn thấy cảnh này, Hồn Hiên Dật chỉ có thể cắn răng đuổi theo.

Hiện tại cậu ta cũng có chút bối rối.

Đi vòng quanh một luc, Hồn Thương Dạ dẫn Tần Ninh đi vòng quanh Dẫn Hồn tiên môn, cuối cùng đi tới chân một ngọn núi cao.

Nhìn từ xa, những ngọn núi này trông không có gì nổi bật. Có vô số những ngọn núi như vậy trong Dẫn Hồn tiên môn.

Hồn Thượng Dạ dừng lại, lấy ra một tấm lệnh bài, trực tiếp đưa ra. Dưới chân núi, một cái động đột nhiên nứt ra.

"Nhị ca, đi theo ta".

Hồn Thượng Dạ dẫn Tần Ninh đi thẳng vào trong động.

Vào trong núi, có một con đường trải dài về phía vực sâu, quanh co và vô tận.

Một lúc lâu sau, đằng trước xuất hiện một lối rẽ, khí tức ngột ngạt ban nãy biến mất, thay vào đó nơi này là một không gian ngầm tràn ngập ánh sáng dưới lòng đất.

Bầu trời bên trên là do một trận pháp ngưng tụ tạo thành một bức màn trời, với ánh sáng mặt trời chiếu rọi và những đám mây bồng bềnh.

Phía trước là những ngôi nhà làm bằng sắt đen chen chúc dày đặc, nếu nhìn kỹ sẽ thấy có hàng trăm, thậm chí hàng nghìn ngôi nhà như vậy.

"Đây là ... " Tần Ninh không khỏi kinh ngạc.

"Nhị ca, đi với ta".

Hồn Thượng Dạ đưa Tần Ninh đi vào sâu hơn và cuối cùng đi đến một vài ngôi nhà sắt đen cao tới vài trượng.

"Mở ra".

Hồn Thượng Dạ ra lệnh, lập tức có người tiến tới lấy chìa khóa, mở mấy căn nhà sắt đen kia ra.

Tần Ninh đưa mắt nhìn, sau đó khẽ gật đầu.

Phong thần châu quả nhiên đã truyền tới khí tức biến động của dị tộc.

Hồn Thượng Dạ không dài dòng, chỉ vào một ông già tóc dài rối bù ở bên trái, nói: "Huynh nhìn xem ông ta là ai!"

Tần Ninh nhìn vào trong lồng sắt, quan sát một lát rồi đột nhiên nói: "Hứa Gia Thanh!"
 
Back
Top Bottom