Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 11002: Hứa Gia Thanh!



Hứa Gia Thanh!

Trong tứ đại gia tộc của Dẫn Hồn tiên môn, ông ta là hậu duệ dòng chính của Hứa gia.

Hiện tại tộc trưởng của dòng nhà họ Hứa là Hứa Gia Viễn, cũng là một trong số bốn trưởng lão trấn môn của Dẫn Hồn tiên môn.

Nhị đe của Hua Gia Viễn là Hua Gia Hàng, người được Lâm Tuyết Nhiên khẳng định là dị tộc.

Tam đệ của Hứa Gia Viễn chính là Hứa Gia Thanh.

Người này trước đây trong Dẫn Hồn tiên môn địa vị cũng không thấp.

Hồn Thượng Dạ nói thẳng: "Đây là đệ đệ ruột của Gia Viễn thúc, là huyết thống của nhà họ Hứa, địa vị cao. Ông ta hợp nhất với tộc Ăn Hồn và bị Gia Hàng thúc phát hiện nói cho Gia Viễn thúc biết. gia lập tức bắt ông ta lại, nhốt ở đây đã hơn nam trăm!"

Hồn Thượng Dạ vừa nói vừa kéo Tần Ninh tới chỗ một chiếc lồng sắt khác.

"Ngươi này hẳn huynh cũng biết!"

Bên trong lồng sắt là một người đàn ông trung niên trông khá khỏe mạnh.

"Liễu Thành Vân!"

"Đúng vậy, Liễu Thành Vân, người cùng thời với chúng ta, lúc đó là một trong những hậu duệ ưu tú nhất của Liễu gia".

Hồn Thượng Dạ tiếp tục: "Hắn đã bí mật kết hôn với một phụ nữ của tộc Thiên Vũ, đánh cắp thông tin của Dẫn Hồn tiên môn rồi bán cho tộc Thiên Vũ nên đã bị bắt nhốt và tra khảo ở đây!"

Hồn Thượng Dạ tiếp tục dẫn Tần Ninh tiến về phía trước.

Họ lại bước đến một cái lồng sắt khác và dừng lại.

Hồn Thượng Dạ sai người mở lồng sắt, nhịn không được nói: "Nhị ca, người này ... chắc huynh cũng quen biết ... "

Tần Ninh đi tới gần lồng sắt, chỉ thấy một thanh niên ngồi ở đó, tỏa ra khí tức dị tộc rất rõ ràng.

"Hồn Hiên Tiêu!"

Đôi mắt của Tần Ninh trở nên đờ đẫn.

"Đúng vậy, Hồn Hiên Tiêu là cháu trai Nhị thúc của chúng ta, khi còn nhỏ cậu ta thường chơi với Hiên Dật, huynh cũng đã dạy bảo cậu ta không ít!", Hồn Thượng Dạ nói tiếp: "Hồn Hiên Tiêu hợp nhất với tộc Ăn Hồn, bị Nhị thúc phát hiện. Nhị thúc xin cha lập tức xử tử cậu ta".

"Nhung cha cam thay du sao Hon Hien Tieu la cot nhuc cua Nhị thuc, cho nen vẫn luôn nhốt cậu ta ở đây ... "

Hồn Hiên Dật đứng bên cạnh lúc này mới kinh ngạc thốt lên: "Hiên Tiêu ... "

Hồn Hiên Tiêu và Hồn Hiên Dật cùng thế hệ, lớn lên cùng nhau. Tuy nhiên, Hồn Hien Dat chỉ biet co mot lan Hồn Hiên Tiêu ra ngoai tu luyen rồi bị dị tộc g**t ch*t.

Hồn Hiên Tiêu trông khá nhếch nhác, có vẻ đã hoàn toàn kiệt sức và suy sụp.

Nghe thấy có người gọi mình, Hồn Hiên Tiêu chậm rãi ngẩng đầu lên. Khi nhìn rõ người tới là Hồn Hiên Dật, cậu ta lập tức lao về phía cửa lồng, ôm chặt lấy song sắt

"Những gì huynh nhìn thấy bây giờ chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Nếu huynh vẫn không tin thì ba ngày nữa hãy đi cùng ta một chuyến!"

Hồn Thương Dạ nghiêm túc nói: "Ta lần này tới tìm huynh chính là muốn nói cho huynh biết bọn ta đã phát hiện một cứ điểm của tộc Thiên Vũ và chuẩn bị tiêu diệt nó".

"Hơn nữa, mỗi lần chung ta ra ngoai tiêu diệt tộc Thiên Vũ và tộc Ăn Hồn, chúng ta đều không bao giờ nói cho thuộc hạ biết kế hoạch vì sợ tin tức bị lộ ra ngoài".

"Tam tỷ vốn không biết, những năm nay Dẫn Hồn Tiên Môn chúng ta vì truy quét và tiêu diệt dị tộc mà đã trả giá bao nhiêu. Sau khi Phong Vô Lưu chết, tinh thần của Tam tỷ ngày càng sa sút, lời cha mẹ nói cũng không cho vào tai".
 
Phong Thần Châu
Chương 11003: Lão thụ quái



Hồn Thương Dạ nhìn Tần Ninh, nắm lấy vai Tần Ninh, nói: "Nhị ca, ta là đệ đệ ruột của huynh. Còn cả cha mẹ, đại ca, thậm chí ngoại tổ phụ, các vị thúc thúc cữu cữu, chẳng lẽ tất cả thông đồng với nhau để lừa huynh?"

Tần Ninh đứng đó, hồi lâu không nói nên lời.

Hắn quả thực bị những lời của Lâm Tuyết Nhiên làm cảm động, khiến trong lòng bắt đầu nảy sinh nghi ngờ.

Nhưng rồi Hồn Thượng Dạ lại đưa hắn tới đây, cho hắn xem những thứ này khiến hắn lại cảm thấy lời Lâm Tuyết Nhiên nói có vẻ không đáng tin cậy.

Một bên là Tam muội của hắn, một bên là tất cả những người thân yêu trong toàn bộ Dẫn Hồn tiên môn.

Hắn nên tin tưởng ai?

Và có vẻ như một nơi thế này không thể chuẩn bị trong một hai ngày để lừa gạt hắn được.

Điều này đủ để chứng minh rằng Dẫn Hồn tiên môn vẫn luôn truy quét ngoại

tộc

Vừa hợp tác với dị tộc vừa giết dị tộc?

Điều này quá mâu thuẫn!

'Ta xin lỗi, Tứ đệ!"

Tần Ninh lúc này mới lên tiếng: "Chỉ là ta vừa đi gặp Tam muội, nhìn bộ dạng của muội ấy ... "

Hồn Thượng Dạ lập tức nói: "Ta biết, Nhị ca, ta cũng từng nghi ngờ lời Tam tỷ nói là sự thật. Nhưng sau đó ta tới an ủi tỷ ấy, nhưng tỷ ấy lại nói ta đã hợp nhất với tộc Ăn Hồn. Ta nói vậy thì đi kiểm chứng bằng Nguyên Hồn Tịnh Thiên Bàn, tỷ ấy nói không cần, nói rằng ta đã nuốt hồn phách của tộc Ăn Hồn. Ta là chủ thể, tộc Ăn Hồn là phụ thể không thể soi ra được ... "

Nghe xong lời này, Tần Ninh sửng sốt một lát.

Lâm Tuyết Nhiên cũng nói với hắn điều tương tự!

Nói như vậy thì Tam muoi thực sự bệnh nặng rồi.

...

Bên trong Dẫn Hồn tiên môn, sau khi mặt trời khuất sau núi, Tần Ninh đi vào trong Vô Ngấn Cốc, vừa đi vừa uống rượu.

Vô Ngấn Cốc này vốn là nơi hắn sống trước đây. Mặc dù rời đi đã nhiều năm nhưng nơi này vẫn luôn được Tứ đệ và cháu trai cả chăm sóc, bố trí không khác gì lúc xưa.

Tần Ninh khẽ khua tay, một đoạn cành cây dưới đất liền bay lên rồi quấn vào tay hắn.

"Lão thụ quái ... "

"Có mặt".

Lão thụ quái và Đại Hoàng thường ngày vẫn luôn ở bên cạnh Tần Ninh, nhưng hôm nay thì đã mất tích cả ngày.

Sau khi đến Vĩnh Hằng tiên vực, họ hoàn toàn bị mê hoặc bởi thế giới đầy màu sắc nơi đây và mỗi ngày đều lang thang bên ngoài.

"Ngươi và Đại Hoàng đã đi đâu vậy?"

Lão thụ quái đáp: "O Nam Hang Thiên Sơn!"

"Rất vui!"

Tần Ninh lập tức nói: "Ngươi cùng Đại Hoàng thủ đoạn không tầm thường, trong lòng ta luôn cảm thấy ngươi có sự thông tuệ, độc đáo, lanh lợi mà các thụ tiên khác không có ... "

"Này, này, này?"

Lão thụ quái lập tức nói: "Tần gia, xin đừng khen nữa. Ta nổi da gà rồi đây này. Chỉ cần nói cho ta biết ngài muốn làm gì!"
 
Phong Thần Châu
Chương 11004: Mệnh lệnh của ngài



Tần Ninh lập tức nói: "Ta cần ngươi và Đại Hoàng giúp ta, Cửu Anh luôn đi theo ta, mọi người chắc chắn đều chú ý đến tin tức của hắn."

"Nhưng hai người các ngươi khác, Đại Hoàng dù sao cũng là thiên cẩu, ngươi cũng là tiên thụ, có thể lợi dụng ưu điểm đặc biệt của mình giúp ta thăm dò một vài tin tức!"

"Mệnh lệnh của ngài ... "

Tần Ninh đứng lên, uống hết rượu trong ly, nói: "Giúp ta điều tra, các Tiên Đế, Tiên Ton của Dẫn Hồn Tiên Mon, Phong Thị Nhất Tộc, còn có Thần Phong Tiên Phủ ... "

"Bất kỳ ai có gì kỳ lạ, cho dù chỉ là một chút, đều phải điều tra rõ ràng."

Lão Thụ Quái nghe vậy, đột nhiên tò mò hỏi: "Đến Dẫn Hồn Tiên Môn cũng phải điều tra sao?"

Đây không phải là nhà của ngài sao?

Trong lòng Lão Thụ Quái rất tò mò.

"Phải điều tra!"

Tần Ninh nói thẳng: "Nếu là những Tiên Tôn cường đại, các ngươi không dễ điều tra thì tạm thời không cần. Chú ý, ẩn nấp là quan trọng nhất!"

Lão Thụ Quái lập tức nói: "Tần gia, không sao chứ?"

"Ta cũng không biết rốt cục có phải có chuyện không, nhưng tóm lại, điều tra rõ ràng một chút mới tốt, mới có thể khiến ta yên tâm."

Tần Ninh lập tức nói: "Ngươi cứ yên tâm, cuộc điều tra này không hề vô ích, điều tra rõ ràng rồi, nếu có vấn đề, có thể sẽ liên quan đến không biết bao nhiêu người của Thiên Vũ Tộc và Phệ Hồn Tộc, đến lúc đó, ngươi và Đại Hoàng chắc chắn sẽ ăn uống no say."

Lão Thụ Quái cười hi hi nói: "Ta biết, ta biết, Tần gia có lúc nào mà đối xử tệ bạc với chúng ta chứ!"

Những cành cây dần dần tan biến.

Tần Ninh cầm chai rượu lên uống một hơi dài.

Một bên là muội muội mà mình yêu quý nhất, nhưng một bên là người cháu của cả gia đình. Ai đang nói sự thật?

Tần Ninh muốn tự mình xem xem.

Mặc dù tận đáy lòng hắn cảm thấy muội muội là sai, nhưng ... dù cho là để chứng minh muội muội sai, hắn cũng phải hiểu đủ.

"Yo yo yo, uống rượu một mình à?"

Lúc này, từ cửa sơn cốc vang lên một tiếng cười sảng khoái, hai bóng người đi đến cùng nhau.

Đó là Hứa Văn Trần và Liễu Tư Nguyệt.

Hứa Văn Trần bưng hai vò rượu, cười nói: "Tiểu tử ngươi, một mình uống thì có gì thú vị chứ?"

"Thì ra là Hứa trưởng lão!"

Tần Ninh cười nói: "Nào, nào, nào, ngồi đi."

Liễu Tư Nguyệt nhìn Tần Ninh, tay chống cằm, chớp chớp đôi mắt to, sáng ngời quyến rũ nói: "Huynh có thấy ta giống dị tộc không?"

Tần Ninh nhịn không được, nhéo má Liễu Tư Nguyệt, cười nói: "Được rồi, cô đừng ở chỗ này trêu chọc ta nữa."

Liễu Tư Nguyệt mím môi cười, sau đó nói: "Thật ra, Lâm Tuyết Nhiên mấy năm nay luôn có điều gì đó không đúng, chỉ là, thứ nhất, cô ấy là con gái duy nhất của cha mẹ huynh. Thứ hai, mặc dù cô ấy cô ấy nói bừa nói bãi trong Tiên Môn, nhưng nói cho cùng, cô ấy không làm hại ai, cô ấy chỉ là chỉ ra, mắng mỏ. Thứ ba, cô ấy luon cố gắng hết suc để giet nguời của Thien Vũ Toc và Phe Hồn Tộc, vì vậy ... mọi người đều đã quen rồi."

"Những gì cô ấy nói với huynh chắc chắn chính là những lời như chúng ta đã dung hợp với Phệ Hồn Tộc, chúng ta là chủ thể, Phệ Hồn Tộc là phụ thể!"
 
Phong Thần Châu
Chương 11005: Lại uống nhiều rồi



Liễu Tư Nguyệt vừa nói vừa đưa tay ra.

Tiếp đó, thân thể cô cứng đờ, sau đó trong lòng bàn tay cô xuất hiện một bóng dáng Liễu Tư Nguyệt lớn cỡ lòng bàn tay.

Đây chính là hồn phách thể của Liễu Tư Nguyệt!

Hồn phách của Tiên Tôn, xem ra gần giống với người thật.

"Đến thân phận của chúng ta, thể xác và hồn phách là quan trọng nhất. Mức độ quan trọng của hồn phách vượt qua thể xác. Đây là hồn phách thể của ta, nếu huynh không để ý ... "

Liễu Tư Nguyệt nắm tay Tần Ninh, cười nói: "Thử dung hợp hồn phách của huynh và của ta xem."

Vừa nói, Tần Ninh vừa cảm giác được một tia hồn phách trong cơ thể mình bị kéo lại, ngưng tụ, chìm vào hồn phách thể của Liễu Tư Nguyệt.

Hai hồn phách hòa vào nhau, đột nhiên xuất hiện một cảm giác thống nhất giữa trời và người, như thể hai cơ thể đã hòa quyện vào nhau.

Một lúc sau.

Tia hồn phách của Tần Ninh bị đẩy ra.

"Thế nào?"

Liễu Tư Nguyệt đỏ mặt, nhưng lại cười nói: "Không lừa huynh chứ?"

Tần Ninh nhịn không được, nghiêm túc nói: "Đừng nói nữa, hồn phách tương hợp, ta chỉ làm với mấy vị phu nhân của ta thôi!"

"Cút đi."

Liễu Tư Nguyệt tức giận mắng một câu.

Hứa Văn Trần nhấp một ngụm rượu, nói thẳng: "Huynh đừng nhìn ta, ta sẽ không dung hợp hồn phách của ta với huynh đâu, nghĩ thôi cũng thấy buồn nôn."

"Vậy thì không thể loại trừ huynh rồi.

Tần Ninh cười nói.

Hứa Văn Trần bĩu môi: "Huynh muốn tin thì tin, ta cũng lười nói chuyện với huynh!”

Ba người ngồi trong đình, cùng nhau nâng ly.

Liễu Tư Nguyệt nói: "Tần Ninh, biết huynh trở lại, mọi người đều rất vui mừng, nhưng chuyện muội muội của huynh, mọi người cũng rất bất lực. Phong Vô Lưu quả thực bị dị tộc dung hợp, chúng ta có thể tiếp nhận điều này, nhưng muội muội của huynh không thể tiếp nhận, vì vậy cô ấy mới như bây giờ!"

"Ta có thể cam đoan, bất cứ lúc nào ta cũng sẽ không ra tay với huynh, cho dù ta bị dị tộc nuốt chửng, huynh có thể giết ta."

Nghe vậy, trong lòng Tần Ninh cảm thấy ấm áp.

Cha mẹ, huynh đệ, tri kỷ và người thân, đây đều là những người mà Tần Ninh luôn để trong tim.

Khi trở về Tiên Giới, trở về Dẫn Hồn Tiên Môn, nhìn thấy mọi người đều rất tốt, đều vẫn sống, trong lòng Tần Ninh vô cùng vui mừng.

Ngoại trừ những thay đổi của muội muội ...

Nhưng Tần Ninh càng biết rõ hơn, sự thay đổi của muội muội là do cô đã phải chịu một sự đả kích quá lớn.

Sự bầu bạn mà hắn thiếu những năm qua, bây giờ đều phải bù đắp cho muội muội, đồng thời phải cố hết sức để chữa khỏi cho muội muội.

"Đúng rồi, ba ngày sau sẽ tiêu diệt hang ổ của dị tộc. Ta và Hứa Văn Trần sẽ dẫn đội, cô cũng cùng tham gia đi."

Liễu Tư Nguyệt nói: "Đây cũng là ý của bốn vị trưởng lão trấn môn. Mọi người đều biết, khi huynh nhìn thấy Lâm Tuyết Nhiên, nhất định sẽ cảm thấy nghi ngờ, cho nên cũng muốn để huynh hiểu thái độ của Dẫn Hồn Tiên Môn với dị tộc, xua tan đi chút lo lắng của huynh."

"Được."

Hai thanh niên cùng Tần Ninh uống rất nhiều rượu, nói chuyện cũng rất nhiều, nhiều năm không gặp, chỉ thời gian vài ngày, rất nhiều chuyện đương nhiên không nói hết được.

Đêm khuya, hai người rời đi, Tần Ninh nm ở trên chiếu rơm trong đình, gió nhẹ thổi qua, một bóng người xuất hiện bên cạnh Tần Ninh.

"Lại uống nhiều rồi ... "

"Hôm nay ta bận rộn cả ngày, nghe lão tứ nói rồi, sao thế? Tâm trạng không vui, uống rượu giải sầu à?" Lâm Ngọc Thiến nhìn có vẻ ôn hòa, nói.

Tần Ninh ngồi dậy, không nhịn được nói: "Những lời tam muội nói làm trong lòng con nảy sinh nghi ngờ, nhưng những thứ mà lão tứ cho con thấy đã xua tan nghi ngờ trong lòng con rồi."

'Mẹ, con xin lỗi ... "

Tần Ninh nhìn Lâm Ngọc Thiến, bất giác gai đầu nói: "Nhưng, bộ dạng của tam muội ...
 
Phong Thần Châu
Chương 11006: Ngay lập tức



"Làm quen là được."

Lâm Ngọc Thiến nói: "Nó như vậy cũng không phải một hai ngày. Ta và cho con, còn có ông ngoại con đã thử rất nhiều phương pháp nhưng đều không có kết quả."

Lâm Ngọc Thiến nhìn Tần Ninh, cười khổ nói: "Từ nhỏ đến lớn, ba người các con, ai dám ức h**p muội muội con, cha các con, ông ngoại các con chẳng phải đánh gãy chân các con sao? Đừng tưởng rằng chỉ có con thương Tuyết Nhiên nhất."

Tần Thần gật đầu.

Lâm Ngọc Thiến tiếp tục nói: "Trong lòng con có nghi ngờ cũng là chuyện bình thường, nhưng phải có gì nó đó, không được giấu chúng ta. Đối với con mà nói, chúng ta là người thân nhất của con."

"Còn đối với mẹ mà nói, cho dù con trông như thế nào, còn đều là Ngấn Nhi của ta, hiểu chưa?"

Tần Ninh lại gật đầu.

Lâm Ngọc Thiến lập tức đứng lên, nói: "Những năm qua, tình hình ở Tiên Giới rất phức tạp, rất nhiều việc đã khác trước đây rồi."

"Dẫn Hồn Tiên Môn chung ta đã giet chết không ít Thiên Vũ Tộc và Phệ Hồn Tộc, cũng học được không ít từ bọn chúng."

Nói xong, Lâm Ngọc Thiến giơ tay ra.

Ngay lập tức.

Trong sơn cốc lúc này liền xuất hiện một màn sương đen.

Sương đen ngưng tụ, dường như không có thực thể, chỉ có một đôi mắt, một cái miệng, lộ ra một màu đỏ sậm.

"Con nhìn đi!"

Lâm Ngọc Thiến chỉ vào màn sương đen.

"Đây là ...... "

"Thủy Minh!"

Lâm Ngọc Thiến lập tức nói: "Một cường giả Tiên Tôn đỉnh cao của Phệ Hồn Tộc, ta và cha con đã từng gặp hắn ở cấm địa, lúc đó hắn đã cố gắng dung nhập vào hồn phách của ta, nhưng cha con đã ngăn cản, muốn giết hắn, ta đã ngăn cản cha con và luôn mang hắn theo bên người!"

Lâm Ngọc Thiến vừa nói, vừa búng ngón tay.

Ngọn lửa nóng bỏng đốt cháy.

Màn sương đen phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

"Tên này không thành thật, lần trước con vừa trở về, hắn đã cổ động ta giết con."

Lâm Ngọc Thiến cười nói: "Ta giữ hắn lại, trong khoảng thời gian đó ta đã biết được một số thông tin về Phệ Hồn Tộc, điều này sẽ có lợi rất lớn cho việc tìm kiếm Thiên Vũ Tộc, Phệ Hồn Tộc của Dẫn Hồn Tiên Môn chúng ta."

"Thủy Minh ... "

Tần Ninh nhìn màn sương đen với vẻ mặt kinh ngạc.

Đây chính là hình dạng bản thể thật sự của Phệ Hồn Tộc sao?

Lâm Ngọc Thiến tiếp tục nói: "Con là con của ta, Tuyết Nhiên cũng là con của ta. Những năm qua, ta và cha con vẫn luôn nỗ lực tiêu diệt Phệ Hồn Tộc và Thiên Vũ Tộc, dốc tâm thổ huyết."

"Chúng ta cố gắng chữa trị cho Tuyết Nhiên không chỉ một lần, nhưng đều không thành công, nó không hợp tác."

'Cho nên, chúng ta chỉ có thể nghĩ đến việc g**t ch*t toàn bộ Thiên Vũ Tộc và Phệ Hồn Tộc, như vậy mới khiến trong lòng muội muội con có được chút bù đắp."

Nhìn Tần Ninh, Lâm Ngọc Thiến tiếp tục nói: "Ngấn Nhi, con phải nhớ kỹ, bất kể lúc nào, trong lòng mẹ, bốn huynh muội các con là quan trọng nhất."

"Mẹ, con biết ... "

Tần Ninh nhẹ nhàng ôm mẹ, trong lòng có chút áy náy.

Hai người dẫn đầu, Hua Văn Trần và Liễu Tư Nguyệt, là những cường giả Tiên Đế hậu kỳ chân chính.

Không lâu sau, bóng dáng của Tần Ninh đã đến.

"Chuẩn bị xong rồi, xuất phát thôi."

Hứa Văn Trần nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Thiên Vũ Tộc cũng được, Phệ Hồn Tộc cũng vậy, đều rất cảnh giác, dù sao đây là Vĩnh Hằng Tiên Vực, nhiều Tiên Tôn, Tiên Đế càng nhiều hơn, hai đại tộc bọn chúng đều vẫn luôn rất cẩn thận."
 
Phong Thần Châu
Chương 11007: Hứa trưởng lão



"Nhiệm vụ lần này, những người khác không biết rốt cục là đi làm gì, chỉ có ta, huynh, Tư Nguyệt, còn có Hiên Dật, bốn người chúng ta biết."

Nghe vậy, Tần Ninh cười nói: "Được rồi, chỉ huy lần này là hai người, ta nghe hai người.”

Dù sao Tần Ninh cũng không biết nhiều về Thiên Vũ Tộc và Phệ Hồn Tộc, mục đích chủ yếu lần này là quan sát.

Hứa Văn Trần gật đầu, sau đó quay đầu nhìn những người phía sau nói: "Xuất phát!"

Từng bóng người bay lên trời.

Một đạo ánh sáng từ trong Dẫn Hồn Tiên Môn bay ra, hướng về phía nam.

Trên đường đi, Hứa Văn Trần nói chuyện với Tần Ninh.

Điểm đến của chuyến đi này là Phong Vô Cực tiên sơn, tọa lạc ở ranh giới giữa Dẫn Hồn Tiên Môn và Thần Phong Tiên Phủ.

Phong Vô Thần tiên sơn chạy ngang qua ranh giới giữa hai đại bá chủ. Phía bắc là khu vực do Dẫn Hồn Tiên Môn kiểm soát, phía nam là khu vực do Thần Phong Tiên Phủ kiểm soát.

Dãy núi này trải dài hàng trăm vạn dặm và khá nổi tiếng ở Vĩnh Hằng Tiên Vực.

Không đến nửa ngày, từng bóng người đã đến lối vào Phong Vô Cực tiên sơn.

Hứa Văn Trần lúc này chỉ vào một điểm, một tấm bản đồ của dãy núi xuất hiện trước mặt mọi người.

"Phong Vô Cực tiên sơn này, nơi rộng nhất cũng đến mười vạn dặm, có rất nhiều tiên thú cường đại sống trong đó, hơn nữa, địa hình của dãy núi khó lường và đầy rẫy nguy hiểm, cho dù là Tiên Đế cũng phải cẩn thận và cảnh giác. "

Hứa Văn Trần nhìn mọi người, nói: "Lần này đích đến của chúng ta là một nơi có tên là suối Phong Vô ở trong dãy núi này."

Các Tiên Đế, Tiên Thánh, Tiên Hoàng nghe được lời này đều giật mình.

Suối Phong Vô?

Đó là một nơi khét tiếng nguy hiểm trong Phong Vô Cực tiên sơn.

Một vị Tiên Thánh nói: "Hứa trưởng lão, cho đến bây giờ mọi người vẫn không biết rốt cục phải làm gì!"

Hứa Văn Trần cười nói: "Chúng ta sẽ chia thành từng nhóm, trước tiên đến bên ngoài suối Phong Vô, tiếp theo ta sẽ nói cho mọi người biết phải làm gì."

"Rõ."

"Tuân lệnh."

Rất nhanh, mọi người chia nhau ra.

Hàng trăm cường giả tiên nhân cùng nhau tiến vào. Mục tiêu quá lớn, chia nhau ra tiến vào là tốt nhất.

Hứa Văn Trần nói: "Tần Ninh, huynh đi cùng ta."

"Hiên Dật, ngưoi đi cung Liễu Tư Nguyệt."

"Ùʼm."

"Tốt."

Hai người một đội, rất nhanh đã chia xong, mọi người lập tức chia ra và tiến vào Phong Vô Cực tiên sơn.

Suốt đường đi, cho dù Hứa Văn Trần và Tần Ninh đều là cảnh giới Tiên Tôn, nhưng họ vẫn rất thận trọng, cảnh giác khi vào dãy núi.

Suốt đường đi, hai người đến được khu vực suối Phong Vô cũng coi như không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

Lúc này, ở khu vực bên ngoài suối Phong Vô, hai người tìm được một chỗ trũng dưới chân núi, ẩn thân rồi dừng lại.

Đợi một lúc lâu, những người khác cũng lần lượt đến và tụ tập lại với nhau.

Lúc này, Hứa Văn Trần mới nói: "Lần này, nhiệm vụ của chúng ta là tiến vào trong khe suối Phong Vô, tiêu diệt toàn bộ Thiên Vũ Tộc ẩn náu trong đó, có thể bắt sống thì bắt sống, không thể bắt được thì trực tiếp giết! "

Những lời này vừa nói ra, rat nhiều tiên nhân đi theo đều tỏ ra kinh ngạc. Hiển nhiên, không ai ngờ rằng lần này bọn họ thực sự đến đây để bắt giữ một chủng tộc ngoại lai.

Một vị Tiên Đế nói: "Hứa trưởng lão, chúng ta chỉ có một trăm người, có phải là quá mạo hiểm không?

"Rõ.'

Lúc này, khí tức của mỗi người đều bùng phát.

Bóng dáng Từ Văn Trần bay ra, nắm chặt bàn tay, một ngọn thương dài đột nhiên ngưng tụ.

Thân ngọn thương lóe sáng, mang theo một chút thần quang, cùng với một tiếng hét lớn của Hứa Văn Trần, mũi thương trong chớp mắt đâm vào màn sương dày đặc phía trước.
 
Phong Thần Châu
Chương 11008: Nối tiếp những tiếng động



Bùm ......

Một tiếng nổ chói tai vang lên ngay lập tức.

Nối tiếp những tiếng động long trời lở đất là làn sương mù dày đặc bị phá tan và phân tán ra mọi hướng.

Liễu Tư Nguyệt luc này tiến lên, khe hét lên một tiếng, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh đao lưỡi thẳng như lưỡi kiếm, khi chém tạo ra tiếng gió rít. Làn sương mù dày đặc bị thổi bay lên trời chỉ trong nháy mắt.

Bùm bùm bùm ...

Thanh đao đó không chỉ cắt xuyên qua làn sương mù dày đặc mà còn cắt thẳng vào lối vào khe núi phía trước.

Tiên Tôn một khi ra tay thì chính là như vậy, rất đơn giản, trực tiếp và thô bạo.

Tiếng nổ vang rền như sấm chớp vang lên, khắp đất trời vang vọng tiếng ầm ầm liên tiếp. Ngay sau đó, từ trong khe núi vang lên vài tiếng gió rít, lao vút ra ngoài.

Sáu bóng người bay ra khỏi khe núi rồi dừng lại giữa không trung, mặt ai nấy đều vô cùng dữ tợn và đáng sợ.

Sáu người này đều cao lớn, mỗi người cao khoảng hai met, làn da trên toàn thân toát ra ánh sáng như ngọc. Hơn nữa ... đằng sau lưng những người này còn mọc ra những đôi cánh.

Đôi cánh giống như cánh của một con chim ưng, được điểm xuyết bởi những sợi lông tơ mềm mại.

Có cái màu đỏ, cái màu đen, cái màu trắng, màu sắc vô cùng đa dạng.

Sáu người này sau lưng đều có sáu cặp cánh!

Theo thông tin Tần Ninh biết được.

Tộc nhân nào của tộc Thiên Vũ có mười cặp cánh sau lưng thì thuộc cảnh giới Tiên Tôn.

Tám cặp cánh là Tiên Đế.

Sáu cặp cánh thì hẳn là ... Tiên Thánh.

Sáu tộc nhân cảnh giới Tiên Thánh của tộc Thiên Vũ xuất hiện. Nhìn thấy đám người Hứa Văn Trần và Liễu Tư Nguyệt đang đứng trên mặt đất, tay cầm súng trường và đao kiếm, sáu người này mặt biến sắc.

"Dẫn Hồn tiên môn".

Một người trong đó mặt biến sắc, hắn hét lên: "Hứa Văn Trần, Liễu Tư Nguyệt, lại là hai người các ngươi!"

"Rút!"

Sáu người kia gần như không chút do dự, lập tức rút lui vào trong khe núi.

Rõ ràng, sáu người này biết khá rõ về Hứa Văn Trần và Liễu Tư Nguyệt của Dẫn Hồn tiên môn.

"Đuổi theo!"

Hứa Văn Trần và Liễu Tư Nguyệt dẫn đầu đoàn truy đuổi về phía khe núi.

Khe núi này có dòng nước đen ngòm chảy qua. Lối vào khe núi ban đầu chỉ vừa cho hai người đi sát cạnh nhau giờ đã đủ chỗ cho hàng chục người đi sau khi bị lưỡi đao của Liễu Tư Nguyệt chém vào.

Hàng trăm người đuổi theo vào trong khe núi.

Nhưng sáu người kia đã rất quen thuộc với địa hình ở đây và nhanh chóng biến mất.

Sau đó, hai ngã rẽ xuất hiện trước mặt đoàn quân.

Một lối rẽ sang trái và một lối rẽ sang phải, không biết những lối rẽ này sẽ dẫn đến đâu.

Hứa Văn Trần lập tức nói: "Liễu Tư Nguyệt, huynh dẫn một đội, ta dẫn một đội chia ra hành động, hãy cẩn thận".

"Được!"

Nơi này từng được các tiên nhân của Dẫn Hồn tiên môn khám phá. Ở đây chỉ có Tiên Tôn sơ kì, trung kỳ của tộc Thiên Vũ trấn thủ, hai người chia đội ra như vậy sẽ không có đội nào gặp nguy hiểm.

Tần Ninh đi theo Hứa Văn Trần, mấy chục người đang đi về phía con đường bên trái.

Con đường phía trước ngày càng mở rộng.

Tần Ninh quay đầu lại nhìn, sửng sốt.

"Hiên Dật đâu?"

Giây tiếp theo.

Bùm ......

Hai bên đường núi, những tiếng rầm rầm kinh hoàng vang lên. Ngay giây tiếp theo, các cao thủ của tộc Thiên Vũ với tám cặp cánh, mười cặp cánh thi nhau xuất hiện.

Nhìn thoáng qua, có hơn chục vị Tiên Tôn và Tiên Đế.
 
Phong Thần Châu
Chương 11009: Cứ như vậy



Người đàn ông dẫn đầu trông rất cao lớn và uy nghiêm.

"Hứa Văn Trần!"

Người đàn ông này vừa mở miệng đã giận dữ quát: "Bọn ta đã năm lần bảy lượt nhượng bộ không muốn đối địch với Dẫn Hồn tiên môn các người, tại sao các người mãi không chịu buông tha?"

Hứa Văn Trần cầm trường kiếm, lạnh lùng đáp: "Kẻ dị tộc nào cũng phải chết!"

"Ngươi ...... "

"Đừng nói nhảm nữa, nếu giơ tay chịu trói ta sẽ tha chết cho ngươi. Nếu không ... g**t ch*t không tha!"

Khí thế của Hứa Văn Trần bùng nổ, áp lực mạnh mẽ của Tiên Tôn hậu kỳ khiến mấy vị cao thủ của tộc Thiên Vũ ở đó mặt biến sắc.

"Không chịu sao? Vậy thì chết đi!"

Hứa Văn Trần khịt mũi và tiến lên một bước, sát khí bắt đầu nổi lên.

Bùm ......

Cuộc chiến nổ ra ngay lập tức.

Hua Van Trần cầm sung ban vao hơn chục Tiên Ton Tiên Đế của tộc Thiên Vũ, đồng thời hét lên: "Những người còn lại tấn công vào bên trong, không tha cho bất cứ kẻ dị tộc nào ở đây!"

"Rõ!"

"Tuân lệnh!"

Lập tức, từng vị Tiên Đế lần lượt lùi lại phía sau, còn rất nhiều Tiên Thánh, Tiên Hoàng đều lao thẳng về phía mạch núi rộng lớn phía sau lối đi.

Một trận chiến đẫm máu nổ ra.

Sau nhiều năm, Hứa Văn Trần giờ đã đạt tới Tiên Tôn hậu kỳ nên thực lực vô cùng mạnh mẽ, kỹ năng bắn súng lại càng vô song.

Tần Ninh chỉ nhìn thấy Hứa Văn Trần tả xung hữu đột trong đội hình các Tiên Tôn sơ kỳ và trung kỳ của tộc Thiên Vũ, khẩu súng liên tục vung lên. Khí tức mạnh mẽ từ đó bùng nổ, tiên lực cuộn trào, những tộc nhân tộc Thiên Vũ kia căn bản không thể chống đỡ nổi.

Tần Ninh không có ý định ra tay mà trực tiếp theo những người khác đi vào con đường núi phía sau.

Nhìn thoáng qua phía trước toàn là rừng núi bao phủ trong bán kính mấy chục dặm. Trong rừng có đình lầu, nhà cửa được xây dựng vô cùng tinh xảo.

Ước tính sơ bộ có ít nhất ba mươi nghìn đến bốn mươi nghìn thành viên tộc Thiên Vũ sống ở đây.

Ở đây còn có một số nhân vật thuộc cấp Tiên Đế của tộc Thiên Vũ ngăn chặn sự xâm nhập của Dẫn Hồn tiên môn.

Tần Ninh không khách khí vung tay một cái, uy lực kh*ng b* của Tiên Đạo Pháp liền giáng xuống.

Tất cả mọi người trong Dẫn Hồn tiên môn cũng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Nghe nói con trai thứ của hai trưởng lão Hồn Văn Diệu và Lâm Ngọc Thiến đã trở lại. Người này đã dịch dung, thậm chí tên cũng đổi, thực lực cũng khác xa lúc trước.

Hiện tại xem ra Hồn Vô Ngấn đã trở thành Tần Ninh, thực lực ở mức Tiên Tôn. Vừa ra tay đã khiến mọi người nhận ra không phải dạng vừa.

Thực lực này vượt xa Tiên Tôn sơ kỳ bình thường.

Tần Ninh lên tiếng: "Kẻ nào ngoan cố chống cự sẽ bị giết không thương tiếc!"

Nhưng rõ ràng câu này không có tác dụng gì.

Hầu hết nhân tộc khi gặp dị tộc đều xuống tay tiêu diệt. Còn dị tộc gặp nhân tộc đến tiêu diệt mình thì đương nhiên cũng không đầu hàng.

Cuộc thảm sát bắt đầu.

Vô Ngấn Tiên Kiếm xuất hiện trong tay, Tần Ninh ra tay không chút thương xót.

Gặp dị tộc thì giết chúng là xong!

Những trận chiến kinh hoàng tiếp tục nổ ra.

Trận chiến ngày càng tàn khốc.

Tuy rằng trong đội quân của Dẫn Hồn tiên môn chỉ có năm mươi sáu mươi người, nhưng đều là cao thủ được tuyển chọn kỹ càng.

Cộng thêm sự lãnh đạo của Tần Ninh, đội quân này càng bất khả chiến bại.

Ba mươi đến bốn mươi nghìn thành viên tộc Thiên Vũ đã bị tàn sát trên diện rộng, từng viên Tĩnh Ma Tiên Đan liên tục chảy vào phong thần châu trong tâm trí Tần Ninh.

Tần Ninh đứng trên một đỉnh núi cao trong sơn cốc, nhìn xung quanh.

Không lâu sau, Hứa Văn Trần cũng tới.

"Đa số đều bị giết, chỉ có ba đến năm tên Tiên Đế và Tiên Tôn đầu hàng. Chúng ta bắt chúng về tra khảo, có thể moi được không ít thông tin".

Hứa Văn Trần lúc này đã kiềm chế sát khí, cười nói: "Trong những năm qua, bọn ta đã từng bước điều tra dấu vết của dị tộc, phá hủy sào huyệt và điều tra tin tức về chúng. Sau đó mới biết được chúng đến từ ngoại vực, đang tìm kiếm thứ gì đó, cũng hiểu được tập tính, nhược điểm của chúng ... "
 
Phong Thần Châu
Chương 11010: Không thành vấn đề!



Tần Ninh

nghe vậy không khỏi mỉm cười nói: "Có vẻ như lúc không có ở đây ta

đã

bỏ lỡ rất nhiều việc. Từ sau những đợt đi tiêu

diệt ngoại tộc này nhớ gọi ta theo!"

"Không thành vấn đề!"

Hứa Văn Trần cười nói: "Có điều, lần này tương đối thuận lợi, nhưng những lần khác thường rất nguy hiểm. Dị tộc cũng có

tuần tra sứ, thực lực của chúng phe ta không nắm rõ, không thể biết chúng đang phục kích ở cứ điểm nào. Nếu không may gặp phải thì đó chắc chắn sẽ là một trận chiến khốc liệt!"

Tần Ninh nắm chặt Vô Ngấn Tiên Kiếm, bình tĩnh nói:

"Ta thích

nhất là những việc ngoài ý muốn!"

Sau đó Hứa Văn Trần nhìn bốn phía xung quanh, ra lệnh: "Kiểm tra cẩn thận mọi thứ, lấy những gì có thể lấy, đốt hết những gì không thể lấy đi, chuẩn bị quay về".

"Rõ!"

"Rõ!"

Mọi người đều gật đầu.

Sau khi thu dọn đồ đạc, mọi người chuẩn bị quay trở về.

Đội do Hứa Văn Trần dẫn đầu có tổng cộng hơn sáu mươi người, ba người chết và hơn chục người bị thương.

Đám đông hộ tống hàng trăm tù nhân và quay trở lại theo con đường ban đầu. Đoàn người nhanh chóng quay lại ngã rẽ trước đó.

Khi đoàn người đến ngã rẽ, tất cả đều dừng lại.

Tần Ninh

và Hứa Văn Trần đang đi phía sau đội thấy vậy liền bước về phía trước.

"Chuyện gì xảy ra

thế?"

Hứa Văn Trần hỏi.

"Hứa trưởng

lão, là Liễu trưởng lão và mọi người ... "

"Ò?"

Hứa Văn Trần bước tới và

nhìn thấy Liễu Tư Nguyệt đang dẫn đầu một nhóm người và áp giải hàng trăm thành viên tộc

Thiên Vũ. Thấy vậy, anh ta mỉm cười và nói: "Ta còn tưởng rằng chỉ đội của ta gặp bọn chúng, hóa ra bọn chúng có sào huyệt ở cả hai nơi".

"Xem ra bên đó cũng thu

hoạch được không ít!"

Nghe vậy, Liễu Tư Nguyệt miễn cưỡng gật đầu, nhưng ánh mắt lại mơ hồ nhìn về phía Tần Ninh đang đứng phía sau Hứa Văn Trần.

Tần Ninh đã chú ý đến những cảm xúc phức tạp trong mắt Liễu Tư Nguyệt. Hắn liền đi về phía trước, nhìn về phía sau Liễu Tư Nguyệt, không khỏi tò mò hỏi: "Tiểu Hiên Dật đâu?"

Liễu Tư Nguyệt nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt lảng tránh, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: "Vô Ngấn, ta vẫn tưởng rằng Hiên Dật đi cùng các huynh

cho nên không để y. Ban nay sau khi giải quyết đám tộc nhan tộc Thiên Vũ ở bên kia, ta đưa người quay lại nhưng ai ngờ, ai ngờ khi đi qua con đường này ... "

Tần Ninh

nghe xong lời của Liễu Tư Nguyệt thì cảm thấy choáng váng mất một lúc.

"Tần Ninh ... "

Hứa Văn Trần vội vàng tiến lên đỡ lấy Tần Ninh rồi nhìn sang Liễu

Tư Nguyệt, không khỏi kinh hãi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta ... ta không biết ... ", Liễu Tư Nguyệt vẻ mặt khó coi đáp: "Lúc đưa người về, ta nhìn thấy ... ta nhìn thấy thi thể của Hiên Dật ... "

Tần Ninh

loạng choạng chạy thẳng về phía lối rẽ.

Ngẩng đầu

nhìn lên, hắn nhìn thấy trên vách núi, Hồn Hiên Dật bị một đôi cánh

ghim chặt tay chân, đầu gục xuống, toàn thân đẫm máu, cứ như vậy mà bị

treo

trên vách núi.

Tần Ninh

đứng sững lại, đầu óc càng cảm thấy choáng váng, ngã quy xuống đất.

"Tần

Ninh ... "

"Vô Ngấn ... "

Hứa Văn Trần và

Liễu Tư Nguyệt vội vã tiến lên.

Hứa Văn Trần

thoáng nhìn thấy thi thể của Hồn Hiên Dật trên vách đá liền lập tức hét lớn: "Mau hạ xuống!"

Liễu Tư Nguyệt vội vàng

ra lệnh cho người làm.

Tần Ninh

xua tay nói: "Đừng động vào".

Bất đắc dĩ đứng dậy, Tần Ninh

từng bước một leo lên vách núi, nhẹ nhàng gỡ đôi cánh đen bóng ra, sau đó

ôm

thi thể Hồn Hiên Dật vào lòng, từ từ đáp xuống mặt đất.

Tần Ninh

không nói gì, chỉ cúi đầu

nhìn xác Hồn Hiên Dật.

"Dật

Nhi ... "

Nhìn thi thể Hồn Hiên

Dật trong lồng ngực, Tần Ninh đột nhiên há miệng phun ra một ngụm máu,

tầm mắt tối sầm rồi ngã xuống đất.

"Tần

Ninh!"

"Vô Ngấn!"

Một đoàn người đang chờ vội vàng tiến về phía trước.

"Nhị thúc ... Nhị thúc, thúc thấy con tu luyện đạo tiên pháp này thế nào? Tam cô và Tứ thúc đều khen con quá mạnh!"

"Nhị thúc, phụ thân đánh con, thúc phải đòi lại công bằng cho con!"

"Nhị thúc, hôm nay con đi tham gia buổi tranh tài của Lục Môn, bọn chúng mắng con, nói Nhị thúc là tên

khốn nạn lớn, còn con là tên khốn nạn nhỏ!"

"Nhị thúc ... "

Hiên Dật đâu? Ta vừa gặp một cơn ác mộng, trong mơ ta và Hứa Văn Trần, Liễu Tư Nguyệt cùng đi tiêu diệt tộc Thiên Vũ. Trong mơ ta thấy thi thể của Hiên Dật, trông thảm lắm, bị ghim trên ... Nó đâu rồi? Ta cần gặp nó, mau đưa ta đi gặp Hiên Dật!"

"Nhị ca!"

Hồn Thương Dạ ôm lấy Tần Ninh, nói: "Huynh

bình tĩnh lại".
 
Phong Thần Châu
Chương 11011: Thực sự xin lỗi!



Tần Ninh

nhìn Hồn Thượng Dạ. Hồn Thượng Dạ trong mắt mơ hồ có tia máu, nói: "Hiên Dật ... Nó chết rồi !!! "

Tần Ninh

nhìn chằm chằm Hồn Thượng Dạ, há miệng, máu tươi lại phun ra.

"Nhị ca ... Nhị ca ... "

Nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Ninh, Hồn Thượng Dạ mặt cũng biến sắc.

"Đưa ta tới đó ... xem ... "

Hồn Thượng Dạ vội vàng nói: "Được rồi được rồi, đừng vội, đại ca đại thẩm, cha mẹ và cả ông ngoại đều ở đó ... "

Hồn Thượng Dạ đỡ Tần Ninh

đi ra khỏi phòng.

Bên trong Dẫn Hồn tiên

môn, dưới ánh trăng sáng ngời.

Tần Ninh

nhìn về phía Dẫn Hồn tiên mon lang đang tiên khí mà nhất thời cảm thấy toàn

thân lạnh lẽo.

"Nhị

ca ... "

Hồn Thượng Dạ nhìn

về phía Tần Ninh.

"Trời lạnh

quá ... "

Tần Ninh

lẩm bẩm.

Hồn Thượng Dạ lấy ra một chiếc áo

choàng, khoác lên người Tần Ninh, sau đó nói:

"Chuyện này ta đã tìm hiểu rõ,

có hai Tiên Tôn của tộc Thiên Vũ và tộc Ăn Hồn

trùng hợp lúc đó ra

ngoài có việc. Sau

khi mọi người đi vào thì bọn

chúng trùng hợp đến khe núi đó. Tiên Tôn của tộc Ăn Hồn đã tác động tới thần trí của Hiên Dật, khiến nó tụt lại phía

sau. Bọn chúng định bắt một người để hỏi rõ sự tình, kết quả ... người đó không

may lại là Hiên Dật".

"Còn hai kẻ đó thì

sao?"

'Đã bị đại ca g**t ch*t".

Tần Ninh hơi loạng choạng, đi đường vòng theo Hồn Thượng Dạ tới trước cửa chính của một cung điện.

Lúc này, hai bên cung điện đều có tiên nhân của Dẫn Hồn tiên môn đang mặc trang

phục giản dị, vẻ mặt buồn bã.

Trong đại điện không ngừng vang lên tiếng khóc.

Tần Ninh được Hồn Thượng Dạ đỡ tới cửa.

Trong chính điện.

Hồn Văn Diệu và Lâm Ngọc Thiến đứng trước một chiếc quan

tài. Đại ca Hồn Du Nhiên cũng đang đứng bên cạnh quan tài, quay lưng về phía

những người khác và không nói gì.

Đại thẩm Thần Tuyết Lam nửa quỳ

bên quan tài, mặc quần áo vải lanh, hai mắt đỏ hoe, khẽ khóc nức nở.

Bên cạnh Thần Tuyết Lam lúc

này còn có một thiếu nữ và một thiếu niên có lẽ chừng mười sáu

mười bảy tuổi mặt mày cũng có vẻ buồn bã.

Hai người này

là con gai va con trai nhỏ của đại ca: Hồn Nhan Nhan và Hồn Hiên Ưu.

Ngoài ra, ông ngoại Lâm Thiên Nhai đang mặc áo choàng trắng, ngồi trên

chiếc ghế gỗ ở một bên đại điện, trông như thể đã già đi vài tuổi.

Hồn Hiên Dật là hậu duệ xuất sắc nhất trong lớp con cháu của

Hồn gia, trong tương lai chắc chắn sẽ tiếp quản vị trí trưởng lão trấn môn của

tổ

phụ.

Nhưng bây

giờ, chàng thanh niên

ấy đã chết.

Hơn nữa, cái

chết của cậu ta quá ... ngoài sức tưởng tượng!

không biết phải nói gì.

Nhìn thấy Tần Ninh khổ sở như vậy, mọi người đều biết đây không phải

vết thương ngoài da thịt mà là vết thương tinh thần. Liễu Tư Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tần Ninh, cuối cùng

cúi đầu, yếu ớt nói: "Thực sự xin lỗi!"
 
Back
Top Bottom