Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 10590: “Tinh Nguyên Đan gì đó ấy!”



Nghe vậy, Tần Ninh cười gượng: “Bây giờ con đương nhiên không giống trước kia!”

Nam tử áo đen lại nói: “Vậy thì sau này con trở lại Vân Giới, ai còn nhận ra con nữa?”

Tần Ninh nói: “Cha, bây giờ cha đến gặp con có việc gì à?”

Nam tử áo đen trước mặt chính là chủ nhân thật sự của Thương Mang đại thế giới bao la vô ngần – Vô Thượng Thần Đế Mục Vân!

Đồng thời cũng là cha của Tần Ninh.

“Nhãi ranh, cha đi thăm con trai cũng không được à?”

Vô Thượng Thần Đế cười mắng.

Tần Ninh gãi đầu, hắn ngồi khoanh chân dưới đất, nói: “Được thì được, nhưng mà cha ở bên ngoài chẳng phải là không an toàn sao? Bây giờ không sợ bị người ta đuổi giết nữa à? Không cần chạy nữa?”

“Ta chạy cái đầu con ấy!”

Mục Vân cũng ngồi xuống, nhìn đứa con trai gần ngay trong gang tấc, ông xoa đầu con, cười nói: “Nha đầu kia rèn luyện tâm chí, khiến Tinh Nguyên Đan rung động, ta bèn mượn cơ hội này đến thăm con”.

“Tinh Nguyên Đan?”

Tần Ninh không hiểu.

Mục Vân cười nói: “Vi phụ ở bên ngoài, giết một... Dị tộc, ờm, thần linh Dị tộc theo như con nói ấy, luyện hắn thành một viên Tinh Nguyên Đan, lần trước chính viên Tinh Nguyên đan này đắp nặn lại hồn phách và x*c th*t cho hồng nhan của con, giúp cô gái này sống lại”.

“Đấy là đan dược?”

“Không phải đan dược, con... Hiểu nó giống như tu vi cả đời của một vị Thần Đế dung hợp thành một hạt châu, hạt châu ấy ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp”.

“Nha đầu kia may mắn, đó coi như là lễ vật gặp mặt người cha chồng này tặng cho con dâu tương lai”.

Nghe Vô Thượng Thần Đế nói vậy, Tần Ninh về cơ bản đã hiểu được.

“Vì sao lại gọi là Tinh Nguyên Đan?”

“Bởi vì người bị ta giết tên là Tinh Nguyên”.

“…”

“Có ảnh hưởng xấu nào không?”

Tần Ninh hỏi: “Liệu nó có khiến Thời Thanh Trúc tu thành Dị tộc không?”

Mục Vân nghe hắn hỏi câu ấy thì tức giận trừng hắn: “Ta sẽ hại con dâu của mình à? Ta suy nghĩ cho con trai mình, giống như ông nội con ấy!”

Tần Ninh bĩu môi.

“Vậy cha cho con vài viên đi.”

“Muốn mấy viên?”

Mục Vân thuận miệng nói, dáng điệu hết sức dửng dưng.

Thấy thế, Tần Ninh lập tức lên tinh thần, bấm ngón tay tính toán.

“Còn phải tính nữa à?”

Mục Vân trố mắt.

“Phải tính chứ!”

Tần Ninh nói: “Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi, Cốc Tân Nguyệt, Khúc Phi Yên, Chiêm Ngưng Tuyết, Khương Thái Vi, Thời Thanh Trúc thì không cần, nàng ấy có rồi...”

“Còn cả...”

Còn nữa?

Mục Vân cảm thấy cạn lời.

“Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo, Trần Nhất Mặc, Thần t*nh d*ch, Cố Vân Kiếm, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư...”

Tần Ninh nói đến đây, sắc mặt Mục Vân bỗng trở nên quái dị: “Những người liệt kê phần sau cũng là hồng nhan tri kỷ của con đấy à?”

Tần Ninh đen mặt, nói: “Là đệ tử của con.”

“Làm cha giật cả mình.”

Mục Vân kêu lên: “Cha còn tưởng ngươi chuyển kiếp chín lần thành ra nam nữ đều không chê!”

“Cha mới là người dọa con ấy được không hả?”

Tần Ninh hết nói nổi.

Hắn cha mình, cười nói: “Cha, cho ta đi?”

“Cái gì?”

“Tinh Nguyên Đan gì đó ấy!”

“Không có!”

Không có?

Cha đùa con à?
 
Phong Thần Châu
Chương 10591: Cảm thấy cũng có lý.



Không có mà cha còn hỏi muốn mấy viên?

Mục Vân mỉm cười: “Đùa con thôi, thật sự không có, viên Tinh Nguyên Đan kia ban đầu cha định dùng nó cho lúc thăng cấp, nhưng khi đó con sắp hẹo rồi, cha không có cách nào khác đành đưa cho giai nhân của con.”

“Sao? Thấy cha tốt chưa?”

“Vâng, vâng, vâng...”

“Có lệ quá đấy!”

“Không dám, không dám.”

Sau một thoáng yên lặng ngắn ngủi, Tần Ninh hỏi: “Cha, những Dị tộc bên ngoài khủng khiếp lắm à? Bằng không cha cũng không đến mức phải chạy trốn?”

“Ta cần phải sửa lỗi trong câu nói của con.”

Mục Vân nói với giọng nghiêm túc: “Cha không chạy trốn, vì để bảo vệ các con một cách chiến lược, cha dẫn những người đó chạy thật xa.”

Khác nhau ở đâu vậy?

Advertisement

Mục Vân nói tiếp: “Năm xưa cha cho rằng Thương Mang đại thế giới là tận cùng trời đất, sau này mới biết được, núi cao còn có núi cao hơn, thế giới vũ trụ rộng lớn bao la, hàng nghìn hàng vạn tinh vực mênh mông vô tận.”

“Ra đến bên ngoài rồi cha mới phát hiện trước đây kiến thức của mình quá hạn hẹp!”

Mục Vân nhìn về phía Tần Ninh, nói với giọng nghiêm túc: “Nhưng hiện nay, con không cần suy nghĩ những việc này, chuyện bên ngoài có cha lo, chuyện trong nhà thì con lo liệu”.

“Con không lo được thì cũng không sao, còn có mẹ con, đại nương, tam nương, ngũ nương của con… Vân vân!”

Tần Ninh cạn lời.

“Đám người Dị tộc ấy đến vì phong thần châu sao?”

Tần Ninh đưa ra nghi ngờ của mình.

“Không hổ là con trai ta, thông minh lắm.”

Mục Vân vỗ đầu Tần Ninh, cười nói: “Làm sao con phát hiện ra được?”

“Cho tới nay, phong thần châu có thể biến sức mạnh hư vô của Dị tộc sau khi chết thành Tịnh Ma Đan, dùng để nâng cao tu vi, quả thật là tuyệt diệu, lại còn có thể chữa thương, thần kỳ vô cùng”.

Tần Ninh từ tốn nói: “Mãi cho đến lần trước, trong thời không không biết nào đó, viên châu này thể hiện sự áp chế tuyệt đối với Dị tộc, con nghe người Dị tộc gọi nó là xá lợi”.

Mục Vân cười: “Phong thần châu có liên quan đến tương lai của con, nhớ lấy, tuyệt đối không thể lộ ra trước mặt Dị tộc”.

“Chờ sau này ngươi đạt đến cấp bậc như cha, ngươi để lộ thì có lẽ kẻ địch đều phải chết!”

Tần Ninh sửng sốt.

“Cha, vậy sao cha không mang theo nó?”

Tần Ninh không còn gì để nói.

“Thừa lời, ta mang theo thì Thương Mang đại thế giới bị người ta tàn sát hết mất à?”

Mục Vân cười mắng: “Thằng nhóc nhà con thì biết cái gì, bây giờ cha con là nhân vật có tiếng tăm đấy.”

“Phong thần châu ở Thương Mang đại thế giới, nếu những người đó muốn lấy thì phải phái người đi vào Thương Mang đại thế giới, nhưng sức mạnh lớn hơn thế giới thì không thể vào được.”

“Vì vậy bọn họ mới cử đám tôm tép này đến.”

“Chẳng phải vừa khéo để cho con thăng cấp sao!”

Tần Ninh nghe vậy.

Cảm thấy cũng có lý.

Mục Vân nói tiếp: “Hơn nữa, con là con trai của ta, cha tin con sau này có thể trở thành vua của vũ trụ hàng nghìn hàng vạn tinh vực này, không, vua vũ trụ thì có nhằm nhò gì, con phải làm chúa tể của vũ trụ!”

Tần Ninh yên lặng nhìn cha mình dâng trào nhiệt huyết.

“Hăng hái lên đi chứ!”

Mục Vân đẩy con trái một cái, cười nói: “Sao, cảm thấy mình không làm được à?”

“Không phải, chỉ là con cảm thấy, cha mạnh hơn con, cha làm thì sẽ tốt hơn, ta ngoan ngoãn ngồi hưởng là được…”, Tần Ninh nói với giọng bất đắc dĩ: “Nói thật, giữa hai chúng ta, cha lợi hại hơn…”

“Xem con kìa.”

Mục Vân nói: “Thiên phú không phải là thứ quyết định tất cả, ý chí võ đạo của một người mới có thể quyết định hết thảy.”

“Cha tin tưởng, con trai của cha sau này sẽ trở thành chủ nhân của ngàn vạn thế giới, ta nói con làm được thì con sẽ làm được.”

Tần Ninh chống cằm, nói: “Được rồi, truyền thống của Mục gia.”

“Năm xưa ông nội khen cha, bây giờ cha lại bắt đầu khen con! Thật ra, hành vi này của cha và ông gọi là mật ngọt chết ruồi đấy!”

6001242-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10592: "Ngài còn có chuyện đứng đắn nữa à?"



Nghe được lời này Mục Vân, trong lòng Tần Ninh như có một dòng nước ấm chảy qua.

Mục Vân tiếp tục nói: "Năm đó của ta có thể phá được mệnh số, thì chắc chắn ta cũng sẽ phá được mệnh số của con".

Tần Ninh cười nói: "Cha cũng đã nói con sẽ trở thành chủ nhân của thế giới Vạn Thiên, chủ nhân của vũ trụ, vậy hãy để con tự làm đi!"

"Được!"

Mục Vân cười ha ha nói: "Thật ra dị tộc này c*̃ng không có gì đáng sợ, cũng chỉ là một đám chủng tộc ở một thế giới bên ngoài mà thôi, trên thực tế mấy năm nay vi phụ ở bên ngoài đã phát hiện ra rất nhiều dị tộc, tu hành tăng cảnh giới lên không khác chúng ta bao nhiêu".

Advertisement

"Thật ra năm đó, từ trước thời đại kỷ nguyên cũ, ta đã hoài nghi lúc thế giới được gọi là đại thế giới Càn Khôn, thế giới Thương Mang của chúng ta đã có một đoạn lịch sử phi phàm".

"Ở vùng trời đất của chúng ta, nói không chừng cũng ẩn giấu bí mật cực lớn thì sao?"

"Nhóc con, sau này nếu trở về Thương Mang Vân Giới thì hãy xem xét thật kỹ, chăm sóc đám đệ đệ muội muội của con, cũng giúp cha nói với nương con mấy lời hữu ích, mấy năm nay cha ở bên ngoài rất nhớ bọn họ, không trêu chọc một người phụ nữ nào cả, trong lòng toàn là bọn họ thôi".

Tần Ninh không phản bác được.

Advertisement

"Nhớ kỹ, nếu như sau này ở Thương Mang Vân Giới mà gặp được chuyện gì không thể nghịch chuyển, đừng lấy mạng mình ra nói giỡn nữa".

Mục Vân nghiêm túc nói: "Con không đau lòng, mẹ con đau lòng, mẹ ngươi đau lòng, ta sẽ đau lòng".

"Vâng...", "Nếu sau này thật sự gặp chuyện gì không thể vượt qua được, hãy đi tìm gia gia nãi nãi của con!"

"Con đã sớm không tìm thấy bọn họ, mấy vị nương của con cũng không tìm thấy gia gia nãi nãi".

"Yên tâm, nếu thật sự đến ngày đó, gia gia nãi nãi con tuyệt đối sẽ xuất hiện, cũng không thể nhìn Mục tộc chúng ta bị diệt được".

Tần Ninh gật đầu.

"Đúng rồi đúng rồi".

Mục Vân vội vàng nói: "Con trêu chọc nhiều cô nương như vậy đều được sao?

Năm đó gia gia con tuyển phi cho ta, đáng tiếc ông đây còn chưa kịp tuyển phi cho con".

Tuyển phi?

?

?

Ngài dám nói lời này cho nương con nghe sao?

Mục Vân tiếp tục nói: "Dù sao con thích là được rồi, nhưng mà về sau chắc hẳn sẽ không tránh được việc bị nương con đánh một trận tơi bời, làm gì cũng phải cho nha đầu Tạ Y Tuyền kia một sự công bằng mà".

"Haiz, thật ra Tạ Y Tuyền c*̃ng rất tốt, nhưng mà đáng tiếc, nam nhân trên đời này đều là quỷ háo sắc, một người căn bản không đủ".

Nói đến đây, Mục Vân liền nói ngay: "Ngoại trừ ông đây ra, ông đây thật lòng yêu mấy vị nương của con, không giống tên nhóc con, thuần háo sắc!"

"...", tốt hay xấu đều bị cha nói rồi, con còn nói được gì nữa?

Mục Vân tiếp tục nói: "Lần này ta đến đây chỉ là ngoài ý muốn, còn có rất nhiều lời muốn nói với con, nhưng lại sợ khiến con có áp lực lớn, kết quả là nói liên miên lải nhải cũng chưa nói được cái gì hữu dụng".

"Liên quan tới các tộc ngoài thế giới, bây giờ con biết c*̃ng không có ý nghĩa, đám tiến vào thế giới Thương Mang đều là chân chó của bọn họ mà thôi".

"Việc con cần làm chính là xử lý bọn chó săn này".

Nói đến đây, Mục Vân lại nói: "Liệu con đã từng nghĩ tới...", "Cái gì?"

Tần Ninh vô cùng nghiêm nghị.

"Chờ có một ngày con trở về Thương Mang Vân Giới, dẫn theo mấy vị người yêu tri tâm của con, Tạ Y Tuyền có thể cầm kiếm chém bọn họ hay không?"

Tần Ninh mở to hai mắt ra.

"Nếu cha không phải cha con, con thật sự rất muốn mắng cha!"

Hơn nửa ngày, Tần Ninh mới cạn lời nói: "Con còn tưởng rằng cha muốn nói với con bí mật gì đó của dị tộc cơ".

"Ngài còn có chuyện đứng đắn nữa à?"

Mục Vân vô cùng nghiêm túc nói: "Đây thật sự là chuyện đứng đắn".
 
Phong Thần Châu
Chương 10593: "Cha bảo trọng".



"Đám chó săn của các tộc ngoài thế giới này muốn tiến vào thế giới Thương Mang đều cần phải trả giá cực lớn, con cũng biết đây là một chút thủ đoạn của chủ nhân thế giới này là vi phụ".

"Bởi vậy, bọn họ muốn vào đây, nếu không được vi phụ cho phép, chắc chắn sẽ tổn thất thê thảm".

"Nhưng vi phụ cũng có thể sử dụng năng lực của mình để đưa một số người đến".

Nghe thấy lời này, Tần Ninh nhíu mày lại.

Mục Vân lập tức nói: "Cho nên trong đám dị tộc tiến vào thế giới Thương Mang có một bộ phận là người của ông đây!"

Advertisement

"Hả?"

Ánh mắt Tần Ninh ngẩn ngơ.

"Người của cha?

Vậy... Vậy...", "Ta biết, con đã đánh suốt từ đại lục Vạn Thiên tới Tiên Giới, yên tâm đi, phía dưới đó không có người của ta, bắt đầu từ Tiên Giới mới có người của ta".

Mục Vân cười nói: "Dù sao thì cha cũng sợ con bị người ta giết, mặc dù ta cảm thấy nương con, sư phụ con, nghĩa phụ của con, hoặc nhiều hoặc ít đều để lại chút thủ đoạn ở trên người con, nhưng lại lo lắng ảnh hưởng đến mệnh số của con nên chắc hẳn đều bị bó tay bó chân".

"Cho nên ta cũng coi như là làm một vài việc để giúp đỡ con".

Tần Ninh nhìn phụ thân với vẻ mặt nhẹ nhõm, không khỏi nói: "Ờm... Vì sao đến tận bây giờ con vẫn chưa gặp được?"

"Hơn nữa cha, rốt cuộc là có những người nào?

Ngài cũng phải nói trước cho con biết chứ?

Để con còn dễ chuẩn bị".

Điều Tần Ninh càng muốn nói hơn chính là: Nếu cha nói ra điều này, con sẽ không cần phải vất vả nữa! Thuộc hạ dị tộc! Vậy sẽ có thể hành động dễ dàng hơn! Nhưng rốt cuộc hắn vẫn không hiểu rõ về từng dị tộc, không biết bọn họ đang ẩn nấp ở đâu?

Bây giờ đang có kế hoạch gì?

Nếu có dị tộc là thuộc hạ của hắn, vậy sẽ hoàn toàn khác biệt.

Mục Vân cười ha ha nói: "Con yên tâm đi, nếu thật sự gặp, bọn họ sẽ không hại con, còn sẽ bảo vệ con".

"Nếu thấy thích, vậy hãy chớp lấy cơ hội đi, mấy người mà cha phái đến cho con, đừng thấy cấp bậc bây giờ không ra gì, nhưng đều là người có bối cảnh, nhỡ may con ngủ với mấy người, nói không chừng sau này con có thể làm phò mã ở ngoài thế giới, ta cũng có thể làm vua vũ trụ!"

Vua vũ trụ! "Vua vũ trụ, chủ nhân trời đất này sao?"

Nghe nói như thế, Mục Vân cười ha ha nói: "Sau này con ắt sẽ biết!"

"Được rồi, lần này ta cũng ngoài ý muốn đến đây, không còn chuyện gì khác nữa, chỉ nói đến thế thôi".

Bóng dáng Mục Vân bắt đầu dần dần hư ảo.

Hiển nhiên ông ấy đến đây cũng không phải theo ý muốn của mình.

"Tu hành cho tốt và, không cần nóng vội, yên tâm, cho dù bầu trời có sụp xuống thì vẫn còn ông đây chống đỡ cho con mà!"

Mục Vân cười ha ha nói: "Chờ sau này con đặt chân ra ngoài thế giới, nói không chừng ông đây thành vua vũ trụ, con sẽ là vương tử!"

"Cha!"

"Hả?"

"Cha bảo trọng".

Tần Ninh nghiêm túc nói: "Đánh không lại người ta thì chạy, đừng liều mạng, nếu thực sự không được thì cả nhà chúng ta chết cùng nhau là được, cha chờ con, đến khi ra ngoài thế giới, nhất định con có thể giúp cha".

"Được!"

Mục Vân vỗ vỗ bả vai Tần Ninh, thân ảnh dần dần hư ảo, thẳng đến cuối cùng đã hoàn toàn tán loạn.

Giờ phút này, Tần Ninh đứng tại chỗ, mãi mà không thể bình tĩnh.

Thẳng đến khi Thời Thanh Trúc tỉnh dậy.

"Tần Ninh!"

Thời Thanh Trúc nhìn thấy Tần Ninh đứng bên cạnh mình, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Chàng… chàng làm sao vậy?"

Tần Ninh đi lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy Thời Thanh Trúc, lẩm bẩm nói: "Không có gì, chỉ là... nhớ cha ta thôi!"

6001244-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10594: "Là ai đến vậy?"



"Diệp sư huynh à, ngươi nói xem, ta thông minh như thế, thiên phú tốt như vậy, còn là Huyền Hoàng Thần Thể, sư phụ nhận ta làm đệ tử là hợp tình hợp lý".

Thần t*nh d*ch nhìn về phía Diệp Nam Hiên, không khỏi nói: "Nhưng nhìn lại ngươi đi, thẳng nam sắt thép, không biết thay đổi, lại nhìn Ôn Hiến Chi sư huynh, cả ngày làm bạn cùng Thú tộc, nhìn lại Trần Nhất Mặc sư huynh, cả ngày đều chỉ biết nghĩ tới chút tôn nghiêm đó của mình, thể hiện trước mặt người khác, trong đầu chỉ có hai chữ - làm màu!"

Diệp Nam Hiên nghe nói như thế, bĩu môi nói: "À đúng đúng đúng, Thần sư đệ ngươi không thích làm màu, ngươi thích bị trói buộc!"

Nghe nói như thế, Thần t*nh d*ch nhíu mày lại, nhưng đột nhiên bật cười nói: "Haha, sư huynh ngươi nói rất đúng".

Diệp Nam Hiên sững sờ.

Mẹ nó! Cái tên này không phân biệt rõ được lời hay hay lời xấu, còn cảm thấy là mình đang khen hắn ta ư?

Diệp Nam Hiên gãi đầu một cái nói: "Haiz, đừng nói nữa, ta thật sự rất nhớ bọn họ...", một đám sư huynh đệ ở cùng nhau tốt biết bao.

Diệp Nam Hiên thở dài nói: "Trước kia lúc biết sư phụ có hai nữ đệ tử, ta thấy rất phiền!"

"Ngươi phiền cái gì?"

Thần t*nh d*ch không hiểu.

"Sư huynh đệ chúng ta có chín người tốt bao nhiêu, thêm hai nữ đệ tử, không phải rất phiền sao?"

Thần t*nh d*ch bĩu môi nói: "Lúc biết mình có hai sư tỷ đều là đại mỹ nhân tuyệt đỉnh, ta vui vẻ muốn chết, nhưng mà ai biết... Không thể đoán được lòng người, thời thế thay đổi, sư phụ lại ra tay với Khúc Phỉ Yên".

"Còn có Chiêm Ngưng Tuyết mà!"

"Đó chỉ là chuyện ra tay sớm hay muộn thôi!"

"...", Diệp Nam Hiên không thể nào hiểu được rốt cuộc đầu óc của Thần t*nh d*ch như thế nào mà cả ngày chỉ biết nghĩ đến phụ nữ?

Nói một cách khác, nhiều năm như qua ở cùng với Thần t*nh d*ch, Diệp Nam Hiên cảm thấy Thần t*nh d*ch không phải đang đi cùng với phụ nữ thì chính là đang trên đường đi tìm phụ nữ.

Mà Thần t*nh d*ch cũng không thể nào hiểu được Diệp Nam Hiên.

Rốt cuộc là Diệp Nam Hiên đã làm như thế nào mà có thể độc thân từ trong bụng mẹ đến bây giờ, đã qua nhiều năm như vậy rồi, có vô số phụ nữ đủ loại màu sắc hình dạng để ôm ấp yêu thương, hắn ta đều có thể cầm đao dọa chạy được ư?

Trong nhận thức của Thần t*nh d*ch, Diệp Nam Hiên, không phải đang luyện đao thì chính đang trên đường đi luyện đao.

"Haiz...", "Haiz...", gần như đồng thời, hai người lần lượt thở dài.

Tiếp theo, hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không muốn để ý đến ai.

Qua một hồi lâu, Diệp Nam Hiên lại nói: "Thần sư đệ, lần này chắc hẳn Vũ Vô Tuyết sẽ phải chết, nếu ngươi không nỡ, ta sẽ giúp ngươi chém chết cô ta, dù sao ngủ nhiều năm như vậy rồi, con cháu mà ngươi chôn vùi trong cơ thể cô ta ít nhất cũng phải đến hàng tỷ, ta sẽ báo thù cho đám cháu trai cháu gái đã chết đi của ta!"

Nghe thấy lời này, Thần t*nh d*ch đứng lên, trợn to mắt nhìn Diệp Nam Hiên.

"Sao vậy?

Ngươi không nỡ giết cô ta à?"

"Không không không!"

Thần t*nh d*ch liền nói ngay: "Ta chỉ khó hiểu là lại có thể nghe được chính miệng ngươi nói ra lời này".

Diệp Nam Hiên hừ một tiếng.

Đúng lúc này.

"Hai vị tông chủ".

Tứ trưởng lão Chư Chỉ Lan của Trúc Diệp Tông nhẹ nhàng đi đến, dáng người nở nang mang theo khí chất trưởng thành cực kỳ có mị lực, đôi mắt hạnh đầy nước, thanh âm êm tai: "Bên ngoài Tam Thanh tiên giáo lại có người đến".

Lại có người đến?

Hai người nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ kinh ngạc.

"Diệp sư huynh, ngươi đi xem đi".

"Hả?"

Diệp Nam Hiên lại nhìn về phía Chư Chỉ Lan, hỏi: "Là ai đến vậy?"

Chư Chỉ Lan liền nói ngay: "Bá chủ Nam Châu Vực, Nam Sơn, sơn chủ Nam Thiên Tung!"

Diệp Nam Hiên giữ chặt ống tay áo của Thần t*nh d*ch, thấp giọng nói: "Đợt người này vẫn là người của dị tộc sao?"

"Sao mà ta biết được!"
 
Phong Thần Châu
Chương 10595: Lúc trước chiêu đãi là có ý khác.



Thần t*nh d*ch lập tức nói: "Chính là bởi vì ta không biết, cho nên mới bảo ngươi dẫn đến chỗ sư phụ để phân biệt".

Diệp Nam Hiên gãi đầu một cái, nói: "Ngươi không đi cùng ta à?"

"Ta có chuyện quan trọng phải làm".

"Ha!"

Diệp Nam Hiên cười lạnh nói: "Ta thấy không phải có chuyện, mà là người!"

"...", Diệp Nam Hiên nhẹ nhàng rời đi.

Advertisement

Ánh mắt của Thần t*nh d*ch rơi lên trên người Chư Chỉ Lan, không khỏi nói: "Chỉ Lan à, bây giờ nàng c*̃ng đã đến cảnh giới Tiên Vương sơ kỳ rồi, đã nắm được tiên quyết Vương phẩm kỹ càng chưa?"

"Cũng tạm".

Chư Chỉ Lan lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt.

"Làm sao vậy?

Giận ta à?"

Advertisement

Thần t*nh d*ch không khỏi nói: "Ta đâu có chọc giận nàng".

Chư Chỉ Lan lập tức nói: "Nếu tông chủ không có chuyện gì khác, ta cáo từ trước".

"Đừng mà".

Thần t*nh d*ch vội vàng kéo Chư Chỉ Lan lại, trấn an nói: "Nàng biết trong lòng ta từ trước đến nay chỉ có mỗi mình nàng thôi mà...", rất nhanh, hai người đã biến mất ở sườn núi này, còn về việc đã chui vào trong một khe suốt nào đó thì không được biết rồi... Một bên khác.

Diệp Nam Hiên dẫn đám người Nam Sơn ở Nam Châu Vực, người của Đại Chu Tiên Triều ở Đại Chu Vực tiến vào bên trong Tam Thanh tiên vực.

Nam Thiên Tung.

Chu Văn Hoa.

Hai người này vừa nhìn thấy Tần Ninh đã tỏ ra rất kính nể, cộng thêm Linh Cảnh Sơn, lập tức trò chuyện vô cùng náo nhiệt.

Kế tiếp.

Lại có không ít người tiến vào bên trong Thất Bảo Miếu Đồ, đi đến Tam Thanh tiên giáo.

Từ trong miệng những người này, Tần Ninh cũng biết được.

Không phải bọn họ chủ động tìm ra được nơi đây, mà là tiến vào phía dưới hồ Vọng Thiên từ những nơi khác nhau, đi vào bí địa này.

Tiếp theo, lúc ở trong bí địa đã nhận được tin tức nơi đây có Thất Bảo Miếu Đồ, bọn họ cũng lần lượt tiến vào trong Thất Bảo Miếu Đồ này.

Bên trong không gian Đế khí rộng lớn phục chế lại cảnh tượng của Tam Thanh tiên vực, ngoài Tam Thanh tiên giáo ra thì ở trong này còn có những khu vực khác cũng có rất nhiều cơ duyên.

Sau khi mọi người đi tìm kiếm hết các cơ duyên, cuối cùng đều chạy đến Tam Thanh tiên giáo, muốn tìm cơ hội khác.

Kết quả là cả đám người đều tới nơi này như ong vỡ tổ.

Cứ như vậy, bây giờ ở trong Tam Thanh tiên giáo đã có rất nhiều các thế lực đến từ sáu bảy vực tụ tập.

Số lượng Tiên Vương, Tiên Quân, Cửu Thiên Huyền Tiên cũng không ít.

Thậm chí còn có mấy vị Tiên Hoàng xuất hiện ở chỗ này.

Hơn nữa ngoài các thế lực ở những vực lớn ra thì cũng có người của Thượng Thanh Lâu, Ngọc Thanh tiên cung, Thái Thanh xuất hiện.

Thánh tử Cáo Thừa Thiên, thánh nữ Cù Thanh Thư của Thái Thanh tiên tông.

Đệ tử thượng nguyên của Thượng Thanh Lâu - Tôn Anh Diệu.

Linh Nguyệt tiên tử, Tưởng Vân Sinh của Ngọc Thanh tiên cung.

Đến khi được nhìn thấy Linh Nguyệt tiên tử lần nữa, Thần t*nh d*ch vô cùng vui vẻ.

"Linh Nguyệt, ban đầu ở Tam Dạ Cung kia tại sao lại không thấy mọi người vậy?"

Thần t*nh d*ch trực tiếp hỏi.

Linh Nguyệt tiên tử giải thích: "Chúng ta tìm được một nơi huyền diệu trong Tam Dạ Cung, tiến vào trong đó lấy được một chút cơ duyên, về sau ra ngoài thì lại đến một nơi khác".

Thần t*nh d*ch gật đầu.

Hắn ta còn tưởng rằng đám người Linh Nguyệt tiên tử, Tưởng Vân Sinh đã bị dị tộc giết rồi chứ.

Lần này, Tam Thanh tiên giáo náo nhiệt hẳn lên.

Tần Ninh lười tiếp tục chiêu đãi.

Hắn cũng không phải chủ nhân của Tam Thanh tiên giáo này.

Lúc trước chiêu đãi là có ý khác.

Bây giờ thì bỏ đi! Trong sơn cốc ở hồ Tịnh Tâm.

Nơi đây đã thành chỗ ở của Tần Ninh.

6001246-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10596: "Khúc trưởng lão".



Cứ như vậy, hai cô gái một người đến cấp bậc Tiên Vương Ngưỡng Thiên Tiên Đài đỉnh phong, một người đến Tiên Vương Đăng Thiên Tiên Đài đỉnh phong, cũng coi như đã nắm được rõ ràng cách vận dụng khống chế lực lượng của bản thân.

"Bây giờ thế lực khắp nơi đã tụ tập ở Tam Thanh tiên giáo, mặc dù chỉ có mấy vị Tiên Hoàng, nhưng cấp bậc Tiên Vương lại có không ít".

Diệp Viên Viên khoác một chiếc áo mỏng lên người, ngồi trên một tảng đá bên hồ, áo mỏng bị nước hồ thấm ướt, dán lên trên người làm nổi bật dáng vẻ yêu kiều.

Mái tóc dài cũng ướt sũng, hiện ra mấy phần lấp lánh.

Tư thái lười biếng khiến lòng người trìu mến.

Advertisement

"Tần Ninh, trong những người này, cũng phải có người mà Vũ Vô Tuyết mời tới giúp đỡ chứ?

Nhưng nhất định c*̃ng có người không hợp tác với dị tộc, làm sao để phân biệt đây?"

Diệp Viên Viên hỏi.

Trong khoảng thời gian này, cả ngày nàng đều ở cùng với Tần Ninh, cảnh giới tu vi đã ổn định không ít, nhưng ngày nào cũng cực kỳ mệt nhọc.

Advertisement

Ở bên khác, Thời Thanh Trúc quấn một tấm lụa trắng trên thân, cầm hồ lô rượu nhấp một miếng, quỳnh tương ngọc lộ chảy xuống theo khóe miệng.

"Ta cũng tò mò, chàng sẽ phân biệt kiểu gì?"

Thời Thanh Trúc mở miệng nói: "Cũng không thể giết tất cả mọi người được".

Nghe vậy, Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Ta đã xác định được một số người chắc chắn hợp tác với dị tộc rồi".

"Nếu là người có cảnh giới thấp hơn ta mà ở cùng với dị tộc trong khoảng thời gian dài, trên người sẽ có khí tức của dị tộc, ta có thể nhìn ra".

"Mà dị tộc có cảnh giới thấp hơn ta, dù có ngụy trang kỹ thế nào, ta cũng có thể nhận ra".

Tần Ninh ngồi xếp bằng trên tảng đá ở bên hồ, tùy ý mặc một bộ áo trắng, cười nói: "Nếu đã xác định thì cứ việc giết, nếu chưa xác định, vậy để xem bọn họ có thể ra tay được với dị tộc hay không".

Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc không nói gì nữa.

Tần Ninh tự có tính toán, hai người nên làm cái gì thì làm cái đó thôi.

Ngày hôm đó có một vị Tiên Hoàng đến Tam Thanh tiên giáo, trực tiếp đi tìm Tần Ninh.

Tam Thanh tiên giáo, bên trên Luyện Tâm Thạch.

Lúc này Luyện Tâm Thạch đã trở thành chỗ tu hành của các đệ tử võ giả thế lực khắp nơi.

Thần t*nh d*ch, Diệp Nam Hiên đều ở nơi này.

Diệp Nam Hiên đang chú ý đến các đệ tử của những phe phái khác, muốn xem những người này có phải là người của ma tộc hay không.

Thần t*nh d*ch thì chỉ đặt ánh mắt ở trên người Linh Nguyệt tiên tử.

Ngoài Linh Nguyệt tiên tử ra, đám người Tưởng Vân Sinh, Tôn Anh Diệu, Cáo Thừa Thiên, Cù Thanh Thư đều đang rèn luyện tâm trí ở trên Luyện Tâm Thạch.

Hơn nữa đã qua hơn nửa tháng.

Kỳ hạn ba tháng đã qua lâu rồi.

Vũ Vô Tuyết không xuất hiện.

Tần Ninh c*̃ng không vội làm thịt hai người Vũ Hàm Hương và Hàn Cao Cách.

Tần Ninh dẫn Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên đi đến.

Bên trên Luyện Tâm Thạch có đủ các võ giả từ các vực, muôn hình muôn vẻ không đồng nhất.

"Tần công tử".

Khúc Cao Hiên - Tiên Hoàng của Ngọc Thanh tiên cung nhìn thấy Tần Ninh thì khách khí cười nói.

"Khúc trưởng lão".

Lúc trước ở dãy núi Thái Giang, Tần Ninh đã gặp được vị Khúc Cao Hiên trưởng lão này rồi.

Dù nói thế nào thì bây giờ nàng ấy vẫn là đệ tử ngọc bài của Ngọc Thanh tiên cung.

Khúc Cao Hiên cười nói: "Không nghĩ tới nơi này rồi mà vẫn còn náo nhiệt như thế".
 
Phong Thần Châu
Chương 10597: "Ngày chết của ngươi đã đến rồi!"



Mấy người đi trên Luyện Tâm Thạch giống như đảo nhỏ, Khúc Cao Hiên nhìn xung quanh, tiếp theo thấp giọng nói: "Trong những người này có người của dị tộc sao?"

"Ừm...", "Quả nhiên".

Khúc Cao Hiên không khỏi nói: "Trong vùng không gian ở đảo Tề Thiên, những nhân vật Tiên Hoàng, Tiên Thánh của ba tông môn lớn chúng ta đã từng đánh nhau với Tiên Hoàng, Tiên Thánh của dị tộc, đều có thương vong".

"Lần này, chắc hẳn dị tộc đã phái ra không ít võ giả cấp bậc Tiên Quân, Tiên Vương, Tiên Hoàng và Tiên Thánh sẽ hơi ít một chút".

Dù sao cho dù là ở toàn bộ mười hai tiên vực, nhân vật cấp bậc Tiên Hoàng, Tiên Thánh đều là tồn tại cực kỳ mạnh mẽ.

Khúc Cao Hiên không khỏi nói: "Căn cứ vào tin tức mà ta nhận được từ mấy vị đại nhân, tổng kết lại thì lần này Hàn Mị tộc cùng Cảnh Hỏa tộc có vẻ không định buông tha cho chúng ta...", "Không chỉ muốn mang Ôn Ngọc Trạch đi, mà còn muốn nhốt tất cả chúng ta lại chỗ này".

Nghe nói như thế, Tần Ninh nhíu mày lại.

"Lòng h*m m**n không nhỏ".

Tần Ninh cười nói: "Nói như vậy, chúng ta cũng không thể dễ dàng buông tha cho bọn họ rồi!"

Khúc Cao Hiên liền nói ngay: "Tần công tử có gì phân phó, tại hạ sẽ dốc hết toàn lực".

Tần Ninh nhìn về phía Khúc Cao Hiên, tiếp theo nói: "Chắc hẳn bên trong Ngọc Thanh tiên cung của các ngươi cũng có không ít nội ứng của dị tộc đi, bây giờ không ngại nói thẳng, trong những người đó, ta thấy ai cũng giống như người của dị tộc".

Nghe nói như thế, Khúc Cao Hiên ngẩn người, lập tức cười khổ.

Thật sự là lần nào Hàn Mị tộc, Cảnh Hỏa tộc cũng ngụy trang vô cùng tốt, lẻn vào các thế lực khắp nơi, làm những nhân vật nhỏ không đáng chú ý, một khi bộc phát sẽ có khả năng là phiền toái cực lớn.

Thứ hai, lòng người là khó dò nhất.

Dị tộc đưa ra lời hứa hẹn khiến rất nhiều người đều không chống đỡ được.

Không chỉ là cho tài nguyên tu hành, còn có thể cho mỹ nữ, đủ loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, lại thêm rất nhiều người cảm thấy dị tộc không có uy h**p gì lớn, đều coi thành Thú tộc mà đối đãi, càng không để trong lòng.

Khúc Cao Hiên nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Ta có thể cảm giác được Tần công tử hận dị tộc thấu xương, không biết có thể hỏi một chút vì sao không?"

"Bởi vì dị tộc từng giết huynh trưởng ta, giết phụ mẫu ta, giết tri kỷ ta, đã từng mê hoặc đệ đệ của ta...", Tần Ninh thở ra một hơi, chậm rãi nói: "Rất rất nhiều, mà quan trọng nhất chính là mục đích của dị tộc chính là hủy diệt nhà của ta, gia viên của chúng ta!"

Khúc Cao Hiên gật đầu, tiếp theo nói: "Tần công tử có gì phân phó, tại hạ sẽ làm theo ngay, lần này còn có mấy vị cung chủ cũng đến đây chào hỏi".

"Được".

Tần Ninh cười nói: "Luyện Tâm Thạch này cực kỳ huyền diệu, Khúc trưởng lão cũng có thể thử một chút".

Nghe nói như thế, Khúc Cao Hiên gật đầu.

Tam Thanh tiên giáo bên trong Thất Bảo Miếu Đồ vẫn rất náo nhiệt.

Cứ như vậy, lại nửa tháng nữa trôi qua.

Các Tiên Nhân tụ tập ở đây từ cấp bậc Cửu Thiên Huyền Tiên đến Tiên Quân, Tiên Vương, Tiên Hoàng, đã có không dưới hai ngàn người.

Rất nhiều người đều nhận được tin tức nơi đây có huyền diệu nên mới nhao nhao chạy đến.

Mà trong đó cũng ẩn chứa rất nhiều tính toán của dị tộc.

Thần t*nh d*ch và Diệp Nam Hiên nhìn sự náo nhiệt bên trong Tam Thanh tiên giáo.

Thần t*nh d*ch không khỏi nói: "Lần này phiền toái rồi, chắc chắn trong đây có người của dị tộc, nhưng cũng có khả năng có người phe trung lập, còn có người căm thù dị tộc, ta thấy có vẻ sư phụ cũng không phân biệt ra được".

Diệp Nam Hiên vẫn ôm lấy một thanh tiên đao, vác một thanh tiên đao, nhìn như một tên ngốc, thản nhiên nói: "Không sao, dị tộc xuất hiện thì mọi người cùng nhau ra tay tiêu diệt dị tộc là được, ai không ra tay, người đó là phản đồ".

Thần t*nh d*ch mỉm cười, gật đầu.

Cứ như vậy, thời gian chậm rãi trôi qua.

Thẳng đến ngày hôm đó.

Bên ngoài Tam Thanh tiên giáo, một loại khí tức kinh khủng bỗng nhiên giáng lâm.

"Tần Ninh!"

Một tiếng quát lớn vang vọng mấy trăm dặm sơn cốc.

6001248-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10598: "Hàn Mị tộc, Vũ Chấn Phương!"



Tần Ninh đi ra từ trong một sơn cốc, nhìn lên trên không, lạnh nhạt nói: "Rốt cuộc... cũng đã tới".

Hắn đi vào bí địa ở đảo Tề Thiên cũng không phải để tìm kiếm chí bảo, chính là vì để dẫn đám nhân vật cấp bậc Tiên Thánh thậm chí là Tiên Đế của dị tộc xuất hiện.

Lần này bắt hai người Vũ Hàm Hương và Hàn Cao Cách cũng là vì muốn nói cho dị tộc biết Tần Ninh hắn ở ngay chỗ này.

Cho dù là vì cứu Vũ Hàm Hương, Hàn Cao Cách, hay là vì cứu Ôn Ngọc Trạch, người của Cảnh Hỏa tộc và Hàn Mị tộc đều phải đến! Rầm rầm rầm... Trong chốc lát, từng bóng người lần lượt bay lên không khắp trời đất xung quanh, hàng ngàn vạn bóng người lao tới từ bốn phương tám hướng.

Đám người ở trong Tam Thanh tiên giáo lập tức tụ tập lại một chỗ.

Chủ nhân Nam Sơn ở Nam Châu Vực - Nam Thiên Tung, hoàng chủ Chu Văn Hoa của Đại Chu Tiên Triều ở Đại Chu Vực, gia chủ nhà họ Linh ở Linh An Vực - Linh Cảnh Sơn, Thiên Viêm Tông tông chủ Đào Tu Nhiên của Bắc Viêm Vực, cùng với người cầm đầu các thế lực khác mới đến đây trong khoảng thời gian này, tất cả đều lần lượt bay lên không.

Thượng Thanh Lâu, đệ tử thượng nguyên Tôn Anh Diệu.

Ngọc Thanh tiên cung, đệ tử ngọc bài Linh Nguyệt tiên tử, Tưởng Vân Sinh, cùng với đám người Vân Học Lâm đi theo hai người.

Còn có thánh tử Cáo Thừa Thiên, thánh nữ Cù Thanh Thư của Thái Thanh tiên tông và không ít đệ tử hạch tâm như Lý Uyển Thanh, Lam Nhược Vân, Tông Càn, Tông Đồng vân vân.

Đủ loại người nhao nhao tụ tập tới.

Tần Ninh đứng ở trên một đỉnh núi, nhìn ra bên ngoài Tam Thanh tiên giáo.

"Thật đúng là... Một vũng nước đục".

Tần Ninh cười nói: "Lần này, cho dù là người của dị tộc hay không phải người của dị tộc thì đều tập trung ở đây cả".

Diệp Nam Hiên đứng ở một bên, cười haha nói: "Sư phụ, chúng ta trực tiếp giết hết tất cả thì chẳng phải xong việc rồi sao?"

Thần t*nh d*ch lập tức bĩu môi nói: "Ngươi chỉ biết l* m*ng, l* m*ng đến mức cái gì cũng không biết".

Tần Ninh lại cười nói: "Lần này có khi phải l* m*ng thật!"

"Hả?"

Nghe nói như vậy Thần t*nh d*ch khẽ giật mình.

l* m*ng thật ư?

Thần t*nh d*ch còn tưởng rằng Tần Ninh ở đây chờ lâu như vậy, đã sớm nên tính toán trước, nắm chắc mưu kế rồi chứ.

"Nếu không thì sao?"

Tần Ninh hỏi ngược lại: "Bây giờ ta chỉ là cảnh giới Tiên Quân nhập phẩm, nếu như ta là cấp bậc Tiên Vương thì sẽ có thể cảm giác được càng nhiều khí tức của dị tộc ngụy trang, cùng với tùy tùng của dị tộc".

"Nhưng mà biết được một bộ phận cũng đủ rồi, ít nhất có thể lừa được bọn họ".

Tần Ninh vừa dứt lời, mấy người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Thần t*nh d*ch, Diệp Nam Hiên đều nhao nhao gật đầu.

Bây giờ mấy người cũng khó mà nói được rốt cuộc là ai đáng tin, ai không đáng tin! Tần Ninh cười nói: "Được rồi, đi một bước tính một bước đi, nếu thật sự không được… thì giết hết vậy".

Nghe nói như thế, mấy người Thần t*nh d*ch đều khẽ run lên.

Tần Ninh đang nói đùa sao?

"Người đến là ai, xưng tên ra!"

Tần Ninh đứng ở trên đỉnh núi, cười nói: "Ta không muốn giết hạng người vô danh".

"Cảnh Hỏa tộc, Mệnh Thanh Sam!"

Một tiếng quát vang vọng, cuồn cuộn như sấm, thậm chí ở phía chân trời còn có một ngọn lửa rực rỡ phóng lên tận trời.

Nơi xa, một bóng người đột ngột xuất hiện, đứng trên một đỉnh núi trong Tam Thanh tiên giáo, cách đám người Tần Ninh mười dặm.

"Hàn Mị tộc, Vũ Chấn Phương!"

Trên trời dưới đất, khắp nơi đều là chiến sĩ của dị tộc.

Mà rất nhiều Tiên Nhân đến từ các vực tập trung trong Tam Thanh tiên giáo đều nhíu mày lại, đứng tại chỗ, không biết làm sao.
 
Phong Thần Châu
Chương 10599: Ta tin ngươi được chắc?"



Rất nhiều Tiên Vương đều triệu tập con em tông môn gia tộc nhà mình lại, để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Tới cứu người sao?"

Tần Ninh nhìn về phía hai đội ngũ, cười cười nói: "Vũ Vô Tuyết!"

Nơi xa, trong một đám người của Hàn Mị tộc, dáng người xinh xắn của Vũ Vô Tuyết xuất hiện, mặt mũi tràn đầy sát khí.

"Thời hạn mà ta cho ngươi là bao lâu?"

Vũ Vô Tuyết nghe nói như thế, sắc mặt càng thêm âm trầm.

"Ba tháng!"

Advertisement

Tần Ninh tiếp tục nói: "Nhưng bây giờ đã qua năm tháng rồi!"

"Tần Ninh!"

Mệnh Thanh Sam kia nhìn Tần Ninh bằng ánh mắt lạnh lẽo, quát lớn: "Ngươi đối đầu với Cảnh Hỏa tộc, Hàn Mị tộc ta sẽ không có kết cục tốt đâu".

"Lần này, nếu ngươi không giao Ôn Ngọc Trạch ra, phàm là người tiến vào đảo Tề Thiên, tất cả đều phải chết!"

"Thật sao?"

Tần Ninh đứng ở trên đỉnh núi, bàn tay vung lên.

Mọi người nhao nhao nhìn tới.

Nhưng đỉnh núi lại không có gì biến hóa.

Tần Ninh ho khan một cái, lại vung tay lên lần nữa.

Mọi người tiếp tục nhìn, vẫn không có chút biến hóa nào.

Tên này đang làm gì vậy?

Không ít người nổi lòng nghi ngờ.

Tần Ninh không khỏi mắng: "Lão Thụ Quái, ngươi chết rồi à?"

"Hả?

Đến đây đến đây".

Trên vách đá ở đỉnh núi có một gốc cây liễu cổ thụ với những cành cây lít nha lít nhít, trên đó có hai người đang bị quấn chặt.

Tần Ninh đột nhiên có chút cạn lời.

Cây liễu già mọc ở trên vách núi lộ ra một khuôn mặt già nua, run rẩy nói: "Xin lỗi, Tần gia, vừa rồi không thấy được".

Tần Ninh không thèm nói gì.

Lại nhìn phương xa.

Tần Ninh cười nói: "Vũ Hàm Hương, Hàn Cao Cách, ta thấy cốt linh của hai người này không lớn, chắc cũng là nhân vật thiên tài của Hàn Mị tộc các ngươi đi?"

Nghe nói như thế, sắc mặt Vũ Chấn Phương vô cùng lạnh lẽo, hờ hững nói: "Cho nên, ngươi muốn như thế nào?"

Giờ phút này, Vũ Hàm Hương và Hàn Cao Cách đã hoàn toàn không có tinh thần, nhìn có chút sa sút.

Tần Ninh cười nói: "Đơn giản, chúng ta làm giao dịch đi".

Giao dịch?

Đám người đột nhiên cảm thấy không hiểu gì cả.

Bọn họ không nhìn rõ rốt cuộc Tần Ninh muốn làm gì! "Giao dịch gì?"

"Ngươi nói cho ta trong số những người ở đây, người nào là gian tế của Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc, nói cho ta một thế lực, ta sẽ thả một người, nói cho hai ta thế lực, ta liền sẽ hai người bọn họ".

Nghe nói như thế, khắp nơi trong sơn cốc lập tức xôn xao hẳn lên.

"Ta cho ngươi biết, ngươi sẽ tin ư?"

Vũ Chấn Phương cười nhạo nói: "Vậy ta nói cho ngươi, hai vị đệ tử của ngươi chính là gian tế của Hàn Mị tộc ta".

"Dĩ nhiên không phải".

Tần Ninh nói: "Người mà ngươi nói cho ta, ta cũng phải quen biết mới được!"

Vũ Chấn Phương cười nhạo nói: "Ta cho ngươi biết một thế lực, ngươi sẽ thả một người ư?

Ta tin ngươi được chắc?"

Tần Ninh lại đưa tay chỉ lên trời, nói thẳng: "Ta nguyện lấy thọ nguyên đời này để thề, chỉ cần ngươi chỉ ra hai phe là người của các ngươi, ta sẽ lập tức thả Vũ Hàm Hương và Hàn Cao Cách đến bên cạnh ngươi, nếu vi phạm, chết không yên lành".

Vũ Chấn Phương đưa mắt nhìn về phía Mệnh Thanh Sam ở một bên khác.

Hai người nhìn nhau, gật đầu.

"Nếu đã như vậy, ta sẽ nói một phe trước để xem thành ý của ngươi!"

Vũ Chấn Phương thoải mái nói.

"Đại nhân!"

"Đại nhân!"

Mà lúc này, bên cạnh Vũ Chấn Phương, hai người đàn ông trung niên lại lên tiếng ngăn cản.

Hai người này chính là chủ nhân của Kiếm Thạch ở Đông Hiền Vực - Kiếm Thiên Hòa.

Cùng với chủ nhân Thiên Đao Minh ở Nam An Vực - Bối Hồng Ba.

6001250-0.jpg

 
Back
Top Bottom