Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 10570: "Khách làng chơi đệ nhất chư thiên?"



"...", Thần t*nh d*ch cười hì hì: "Đồ đệ không muốn vượt qua sư phụ thì không phải đồ đệ tốt, có điều ta đã biết đời này mình không vui được".

Dù hắn ta có là Huyền Hoàng Thần Thể cũng không đuổi kịp.

Không phải là Thần t*nh d*ch tự sa ngã, mà là... nhận rõ hiện thực.

Hơn nữa, làm đồ đệ, sao có thể mạnh hơn sư phụ?

Diệp Nam Hiên bất mãn: "Trò giỏi hơn thầy, ngươi ta đều nên lấy sư phụ làm mục tiêu".

"Đó là đương nhiên. Đời này Thần t*nh d*ch ta không thể vượt qua sư phụ, nhưng ta phải làm đứa sáng nhất đứng bên cạnh sư phụ!"

"...", Diệp Nam Hiên rầu rĩ nói: "Ta không thích điểm này ở ngươi, nói chuyện chẳng đứng đắn gì cả, không hề giống Đại sư huynh..." "Có một Đại sư huynh là đủ rồi".

Thần t*nh d*ch cười hì hì: "Nhỡ sau này sư phụ trở lại Thương Mang Vân Giới, lại thành minh chủ, đến lúc đó sư phụ không có con trai, nếu sư phụ muốn rời khỏi thì vị trí minh chủ nhất định truyền cho Đại sư huynh".

"Nếu ai trong chúng ta cũng giống Đại sư huynh, vậy khác gì tranh gia sản chứ?"

Gia sản?

Nói chuyện thật là khó nghe.

Thần t*nh d*ch không khỏi cảm thán: "Người duy nhất có thể vật lộn với Đại sư huynh là Cố Vân Kiếm sư đệ".

"Mỗi lần ta nghe sư phụ đề cập đến Cố Vân Kiếm, toàn là khen không dứt miệng, nghe nói thiên phú của vị sư đệ kia của chúng ta... không chê vào đâu được".

"Sư phụ nói, nếu gác lại kinh nghiệm đời trước và chín đời kia của hắn, bắt đầu cùng lúc với Cố Vân Kiếm, chưa thể biết được ai mạnh ai yếu đâu".

Nghe được lời này, trong lòng Diệp Nam Hiên chua chát.

"Ta cũng làm được!"

Diệp Nam Hiên hừ nói: "Ta chủ tu võ ý, dùng đao mở đường. Tương lai bất kể là ngàn vạn đại thế giới, hay là chư thiên vạn vực, Diệp Nam Hiên ta chắc chắn sẽ là đao khách đệ nhất thế gian!"

"Được, Diệp sư huynh có chí khí".

Thần t*nh d*ch cười nói: "Vậy ta sẽ trở thành khách làng chơi đệ nhất ngàn vạn thế giới, chư thiên vạn vực này!"

Oành! Thần t*nh d*ch vừa nói dứt lời, giữa không trung, một tia chớp lớn bằng ngón tay lập tức rơi xuống, trực tiếp đánh xuống người Thần t*nh d*ch.

Ầm! Diệp Nam Hiên bị nổ tung, bùn dính khắp người.

Thần t*nh d*ch ngơ ngác ngồi tại chỗ, tóc dài nổ thành một đóa bồ công anh, cả người cháy đen một mảnh, đần độn đờ đẫn ngồi đó.

"Khách làng chơi đệ nhất chư thiên?"

"Người tại chư thiên, còn muốn chơi gái đến mất liên lạc sao?"

6001221-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10571: Ánh mắt của bốn người sôi nổi nhìn qua.



Bóng dáng Tần Ninh chậm rãi rơi xuống đất.

Bộ trang phục màu trắng vẫn còn nguyên như cũ, trường sam cân xứng, thắt lưng màu xanh, trên đầu cắm một cây trâm ngọc.

Anh tuấn tiêu sái.

Lỗi lạc thành thạo.

Không thể không nói... Trước có Vân Sương Nhi, hiện tại có Diệp Viên Viên, trang phục của Tần Ninh luôn luôn đẹp trai xuất trần như vậy.

Bước chân rơi xuống đất.

Tần Ninh bước lên trước từng bước, hai tay khẽ nâng lên, quanh thân tiếng sấm cuồn cuộn, mơ hồ có sáu đạo lôi văn xanh biếc huyền ảo bao phủ quanh người.

Kim Hồng Lôi Thân Quyết, quyển thứ nhất và quyển thứ hai thành.

Mà... Nhân cơ hội này, tiên lực cuồn cuộn tuôn trào, Tần Ninh vượt qua cảnh giới Tam Vị, đến cấp bậc cảnh giới Tứ Phẩm, vào Tiên Quân nhập phẩm.

Đây là sự tăng lên thuần túy.

Advertisement

Cảm giác cực kỳ thoải mái vờn quanh bốn phía thân thể Tần Ninh.

Trên thực tế, sớm tại cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên, lúc độ kiếp, Tần Ninh đã chuẩn bị điều kiện cần thiết tu hành Kim Hồng Lôi Thân Quyết.

Giờ chẳng qua là hoàn toàn bày ra.

Diệp Nam Hiên tiến lên trước, chắp tay nói: "Chúc mừng sư phụ bước vào cảnh giới Tiên Quân nhập phẩm".

Tần Ninh liếc mắt nhìn Diệp Nam Hiên.

Diệp Nam Hiên liền nói ngay: "Sư phụ, Thần t*nh d*ch nói với đệ tử rằng lời sư phụ thường xuyên động viên chúng ta đều là khoác lác, đời này chúng ta không có hy vọng vượt qua sư phụ".

"Bình thường động viên các ngươi không phải là khoác lác, đúng là không có hy vọng vượt qua ta".

"..." / Tần Ninh nói tiếp: "Có điều, ta nói không phải là để cổ vũ các ngươi. Nhưng Thạch Đầu không giống thế, thiên phú thường thường, lại có ý chí vô địch, nói không chừng thành tựu trong tương lai của hắn ta thật sự sẽ vượt qua các ngươi!"

Nói thì nói như vậy.

Nhưng lần trước tại Trung Tam Thiên, lúc cha nuôi Tạ Thanh xuất hiện, ông ấy từng có cảm giác đặc biệt với Thạch Cảm Đương.

Chẳng lẽ trên người Thạch Đầu có điều bí ẩn mà hắn cũng không nhìn ra được?

Tuy nói khả năng này không lớn, nhưng dù thế nào cha nuôi cũng trở thành Thần Đế sớm hơn hắn, kiến thức rộng rãi, không đáng tin cậy thật đấy, nhưng quả là hắn không thể so sánh với kiến thức của ông ấy.

Tần Ninh không tiếp tục để ý tới hai con hàng khờ khạo này.

Giữa núi Cơ Giác, sấm chớp tiêu tán, hết thảy khôi phục bình tĩnh.

Mà nơi sơn cốc sớm đã hóa thành một mảnh đất hoang vu sau khi bị sấm sét đánh xuống suốt bảy ngày bảy đêm.

Tần Ninh đi vào trong sơn cốc, nhìn mấy trăm trượng mặt đất khô cằn trước mặt.

"Ta từng nghe về Thất Bảo Miếu Đồ, bức đồ này do Tam Thanh giáo chủ lấy Tam Thanh tiên vực làm khuôn, khắc ấn ra một cuộn tranh, bản thân nó là Đế khí bất phàm, lại có địa mạch chồng lên, uy năng quả thực không phải bình thường".

Nghe vậy, Thần t*nh d*ch, Diệp Nam Hiên đều vô cùng cẩn thận.

Nếu là bẫy rập từ bên phía Hàn Mị tộc, Tần Ninh tất nhiên không có khả năng khinh thường.

Hơi không cẩn thận sẽ thật sự tự chui đầu vào lưới.

Đứng bên trên mặt đất cháy đen, bàn tay Tần Ninh nắm chặt kiếm Lạc Diệp Thanh Phong.

Trường kiếm quét qua, kiếm khí biến thành ngàn vạn đạo khác nhau phóng ra ngoài, như gió mạnh thổi quét lớp ngoài của nền đất cháy đen.

Ngay sau đó, bùn đất trên mặt đất cháy đen bay tán loạn, mà một giây sau, mặt đất dường như xuất hiện từng mạch máu, tản ra lốm đốm ánh sáng đỏ.

Mọi người đều kinh hồn táng đảm.

Đảo Tề Thiên này cực kì bất phàm, nếu không phải Tần Ninh dẫn đội, trong lòng mọi người tại đây không hề có chút manh mối nào.

Lúc ánh sáng đỏ lốm đốm xuất hiện, Tần Ninh nhìn chung quanh.

"Viên Viên, Thanh Trúc, Nam Hiên, Dịch Nhi".

Ánh mắt của bốn người sôi nổi nhìn qua.

Tần Ninh nói tiếp: "Bốn người các ngươi đứng theo phương vị ta chỉ, đợi chút nữa cố gắng hết sức chống lại tâm trí mê mang là được, kiên trì chừng mười lăm phút, ta có thể phá giải nơi này".

"Được".

Rất nhanh, dựa theo Tần Ninh chỉ định, bốn người đứng tại vị trí bốn phương tám hướng trong sơn cốc to lớn này.

Tần Ninh bước chân lên trước, đứng ở trong sơn cốc.
 
Phong Thần Châu
Chương 10572: Đây cũng là chức trách của sư phụ.



Tay hắn cầm kiếm Lạc Diệp Thanh Phong, thân mang giáp bạc Xỉ Dực, tay mang găng tay Cửu Phượng Triều Dương, mặt ngoài thân thể Tần Ninh bị tiên quang bao phủ.

"Lên!"

Chỉ chớp mắt, trường kiếm nhấc lên, trong thiên địa, ánh sáng dâng trào.

Tiếp đó... Bốn người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Diệp Nam Hiên, Thần t*nh d*ch nhao nhao lắc lư, khép hai mắt lại. Giờ phút này, bốn người dường như đang giãy giụa cực kỳ kịch liệt.

Tần Ninh không nhìn bốn người bọn họ, thân thể hắn bay lên cao trăm trượng, nắm chặt kiếm Lạc Diệp Thanh Phong.

"Thủ đoạn phong ấn từ trăm vạn năm trước có hơi khác so với thủ đoạn hiện tại của Tiên Giới, có điều, suốt trăm vạn năm qua, Tiên Nhân trong Tiên Giới đều đang tiến bộ...", ầm ầm! Tần Ninh chém xuống một kiếm.

Advertisement

Một sinh tự ấn giáng từ trên trời xuống, đập thẳng xuống mặt đất.

Ngay sau đó, Tần Ninh liên tục cầm kiếm chém xuống, từng đạo kiếm khí chẳng khác gì du long, gào thét lao ra.

Trên nền đất nhanh chóng hiện lên từng chữ viết phân tán khắp nơi.

Mọi người Trúc Diệp Tông không ai xem hiểu Tần Ninh đang làm gì.

Có mấy vị tiên trận sư mơ hồ cảm nhận được Tần Ninh hình như đang phá trận.

Advertisement

Nhìn nhìn thủ đoạn của Tần Ninh, bọn họ lại không hiểu được.

Trong đó tựa hồ điều huyền diệu nào đó, nhưng đồng thời lại có rất nhiều nơi khiến người ta không biết vì sao.

Chẳng qua.

Mấy vị tiên trận sư này đều nghe từ chỗ đám tiên đan sư trong tông môn, thuật luyện đan của Tần Ninh đại nhân rất cao siêu, giờ lại tinh thông trận pháp, có lẽ thuật trận pháp cũng cực kỳ giỏi giang.

Ước chừng mười lăm phút sau.

Cách một khoảng thời gian, Tần Ninh sẽ chém xuống kiếm tiếp theo, kiếm chém ra là văn ấn, không phải kiếm khí.

Trên mặt đất lúc này đã có cả ngàn văn ấn khắc đủ loại đủ kiểu chữ.

Thanh thế bực này khiến tất cả mọi người nhăn mày lại.

"Rút lui!"

Sau đó, Tần Ninh chợt rống lên một câu.

Bóng dáng bốn người Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Thần t*nh d*ch, Diệp Nam Hiên đột ngột vụt len, rời khỏi sơn cốc.

Tiếp đó, bóng Tần Ninh rơi xuống đất, mũi kiếm chống đất.

Ong... Trong tích tắc.

Từng đạo văn ấn dung hợp làm một với huyết văn trên đất, tiếng nước chảy ào ào chợt vang lên.

Hào quang vô tận không ngừng dâng trào.

Những dòng nước kia lóe lên hào quang bảy màu, lượn lờ thành một hồ nước hình tròn trong sơn cốc, bay trên đỉnh đầu Tần Ninh.

Trên mặt đất, huyết văn biến mất, mặt đất dần dần vỡ ra.

Ba tòa núi cao không ngừng run rẩy.

Mặt đất chia tách thành hai bên, từng bậc thang nhao nhao xuất hiện.

Ngay sau đó... Hồ nước hình tròn có hào quang bảy màu giáng từ trên trời xuống, rơi vào lối đi bậc thang.

Tiếng ào ào ào ào không ngừng vang lên, đến cuối cùng, toàn bộ dòng nước rót vào trong thông đạo, hoàn toàn biến mất.

Mọi người thấy lối đi mở ra thì nhao nhao thò đầu xem, nhưng không ai hành động thiếu suy nghĩ.

Bốn người Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên hồi lâu sau mới phản ứng lại.

"Quá khoa trương!"

Thần t*nh d*ch không khỏi sợ hãi nói: "Hết thảy đều là mộng hão, ảo cảnh, nhưng cực kỳ thật, ta suýt chút nữa sa vào không thể tự kiềm chế!"

Diệp Nam Hiên cũng nói: "Lại có phụ nữ muốn làm loạn đạo tâm của ta, bị một đao một đao của ta chém hết".

Nghe vậy, Thần t*nh d*ch cạn lời.

Tần Ninh lập tức nói: "Tuy gặp chút trắc trở, nhưng cũng là một loại thử thách, dọc theo đường võ giả đi, dù có tu hành đến cảnh giới cỡ nào đều không thoát khỏi hai chữ tâm chí!"

"Tâm chí kiên định có thể phá bỏ hết thảy".

"Tâm chí mềm yếu thì lúc nào cũng có thể thất bại trong gang tấc".

Tần Ninh không tiếp tục răn dạy, mấy ngày này, Thần t*nh d*ch, Diệp Nam Hiên đều ở bên người hắn, Tần Ninh không thiếu dạy dỗ hai người.

Đây cũng là chức trách của sư phụ.

"Tiến vào xem đi".

Tần Ninh thản nhiên nói: "Ta còn chưa từng vào xem thế giới Thất Bảo Miếu Đồ đâu!"
 
Phong Thần Châu
Chương 10573: “Đó là gì?”



Từng bóng người lần lượt theo chân Tần Ninh đi dọc theo cầu thang xuống phía dưới.

Chiếc cầu thang này sáng lóng lánh tinh thể với đủ mọi màu sắc, trông rất bắt mắt.

Theo từng bước chân của nhóm Tần Ninh, dường như bọn họ đang rời khỏi thế giới đảo Tề Thiên tới một thế giới khác.

Quả là một trải nghiệm đẹp đẽ khiến người ta thán phục.

Bước tới cuối cầu thang, bọn họ có cảm tưởng mình chỉ mới đi mấy trăm bậc thang, không ngờ xoay người lại nhìn mới thấy cầu thang sau lưng cao vút tầng không dài hàng ngàn, hàng vạn bậc, hoàn toàn không nhìn thấy điểm bắt đầu ở nơi đâu.

“Thất Bảo Miếu Đồ được khắc theo hình dáng của Tam Thanh tiên vực nhưng là Tam Thanh tiên vực triệu năm trước, thu nhỏ lại không biết bao nhiêu lần”.

Tần Ninh giải thích với mọi người: “Cho nên, có lẽ nơi này chỉ có một tòa thành lớn chừng ấy nhưng lại bao gồm tất cả địa vực của Tam Thanh tiên vực”.

“Đương nhiên cũng có thể là rộng trăm nghìn dặm hay triệu dặm… Không chắc được...”, “Mọi người cẩn thận một chút, tạm thời đừng đi lẻ, bản thân Thất Bảo Miếu Đồ là một món Đế khí, mục đích chính là lưu trữ, chức năng chủ yếu là phòng ngự, khả năng tấn công không mạnh, thứ này xuất hiện ở đây, có lẽ là... Bên trong có gì đó huyền diệu...”, “Hơn nữa, hồ Vọng Thiên cũng nhờ bức đồ này mà sinh ra khả năng phụ trợ tu hành cực mạnh nên lại càng không thể xem thường”.

Advertisement

Mọi người đều gật đầu.

“Ồ?”

Đúng lúc này, Diệp Nam Hiên đột nhiên nói: “Kia chẳng phải là cao nguyên Tây Thanh của Tây Thanh Vực ư?”

Diệp Nam Hiên nhìn mảnh thảo nguyên rộng mênh mông vô tận trước mắt, từ địa hình tới cây cỏ đều rất tinh tường.

“Có điều, cao nguyên Tây Thanh là địa vực rộng tới mấy trăm vạn dặm, chỗ này… Còn chưa nổi trăm dặm thì phải?”

Chư vị trưởng lão của Trúc Diệp Tông cũng đều đã nhận ra.

“Quả đúng là vậy...”, “Thực sự là phiên bản thu nhỏ của cao nguyên Tây Thanh!”

“Tông chủ không nói thì suýt nữa ta không nhận ra!”

Mọi người đều tỏ ra kinh hãi.

Cao nguyên Tây Thanh trước mặt quả đúng là phiên bản thu nhỏ không biết bao nhiêu lần của cao nguyên Tây Thanh ở Tây Thanh Vực.

Nghe vậy, mọi người đều tỏ ra kinh ngạc.

Quả nhiên đúng như Tần Ninh mới nói, bên trong Thất Bảo Miếu Đồ này là Tiên Vực triệu năm trước thu nhỏ, được sao chép một cách hoàn hảo! “Đi!”

Mọi người phi mình lên không, bay về phương xa.

Suốt dọc đường đi, núi sông nối nhau, đất đai mênh mông vô bờ.

Rất nhanh, mọi người đã bay qua địa giới Tây Thanh Vực sang địa vực khác.

Phen này thì mọi người đã hoàn toàn chắc chắn.

Tần Ninh lập tức nói: “Nếu vậy thì năm ấy Tam Thanh tiên giáo được đặt ở địa giới của Ngọc Thanh Vực hiện nay, khi đó vẫn còn chưa được gọi là Ngọc Thanh Vực...”, “Chúng ta tới thẳng trung tâm của Tam Thanh tiên vực xem thử xem sao”.

Vù vù vù… Mọi người xuất phát, đi thẳng một mạch.

Chỉ nửa ngày sau, bọn họ đã băng qua vùng đất rộng mấy trăm dặm, tới một nơi thuộc Tam Thanh tiên vực.

“Tam Thanh Thiên Sơn!”

Thời Thanh Trúc mở miệng nói: “Tam Thanh Thiên Sơn của Ngọc Thanh Vực, năm xưa, đây chính là nơi phát tích của Tam Thanh tiên giáo”.

Bước qua dãy núi xếp vòng ngoài.

Nhìn sâu vào bên trong, trông thấy giữa cảnh núi non trùng điệp là những tòa cung điện cao vút, rực rỡ muôn màu đập vào mắt.

Mọi người tới tấp dừng lại trên một đỉnh núi cao, nhìn xuống dưới, cảnh đẹp thu hết vào tầm mắt, khiến lòng người thán phục.

Trên đảo đá có một cầu thang dẫn lên trời, mất hút trong tầng mây, không biết rốt cuộc cao bao nhiêu.

“Đảo nổi lơ lửng, cầu thang lên trời, Tam Thanh tôi rèn lòng ta!”
 
Phong Thần Châu
Chương 10574: Thật là một cảm giác rất kỳ lạ.



Tần Ninh mở miệng nói: “Đây là Luyện Tâm Thạch từng nức tiếng một thời của Tam Thanh tiên giáo!”

Luyện Tâm Thạch?

Mọi người đều nhìn về phía Tần Ninh.

Tần Ninh lập tức nói: “Trong sách cổ có ghi chép, Tam Thanh tiên giáo nói riêng và toàn bộ Tam Thanh tiên vực nói chung có vô số báu vật hi hữu”.

“Luyện Tâm Thạch chính là một trong số đó”.

“Luyện Tâm Thạch có nguồn gốc từ một cấm địa của Tam Thanh tiên vực, rốt cuộc là cấm địa nào thì đến giờ đã không còn có thể tìm ra được nữa”.

“Tuy nhiên, khi đặt chân lên khối đá này, nó có thể rèn luyện ý chí, giúp ý chí của cá nhân mạnh lên mấy phần, tương ứng, từ Luyện Tâm Thạch, có thể nhận được lực phản hồi của đất trời, từ đó gia tăng thực lực của bản thân!”

“Con đường bình thường của võ giả là tăng thực lực của bản thân lên trước, sau đó từ từ rèn luyện ý chí, hòng để ý chí tương xứng với thực lực của bản thân”.

“Còn Luyện Tâm Thạch lại có thể rèn luyện ý chí của bản thân, sau đó nhận được phản hồi của thiên địa chi đạo, hỗ trợ bản thân tăng cường thực lực!”

Lời này khiến bọn Diệp Nam Hiên giật mình.

“Sư phụ, ý của người là ý chí càng mạnh, càng chịu đựng được qua nhiều thử thách thì thực lực sẽ càng mạnh?”

“Đúng vậy!”

Nghe vậy, Diệp Nam Hiên lập tức cười haha nói: “Con vốn là đao khách, ý chí vốn kiên cường, há chẳng phải chỉ cần nắm bắt được cơ hội lần này thì con sẽ trở thành Tiên Vương tiểu thành rồi sao?”

Tần Ninh nhìn Diệp Nam Hiên, thản nhiên nói: “Nếu ý chí của ngươi vô địch thì thậm chí có thể xưng Đế luôn ấy chứ!”

Nghe vậy, Diệp Nam Hiên ngẩn người.

Thấy Tần Ninh không có vẻ gì là nói đùa, Diệp Nam Hiên lập tức nhìn về phía Luyện Tâm Thạch lơ lửng giữa trời trông như một hòn đảo kia, mắt sáng lên.

Chuyện này thật đáng để người ta khao khát! Diệp Nam Hiên cười haha nói: “Con sắp xưng Đế rồi!”

Tần Ninh gõ hắn ta một phát, cười mắng: “Ngươi nằm mơ!”

“Ối...”, “Luyện Tâm Thạch này rèn luyện tâm trí của con người, dù là ta cũng chưa chắc có thể vượt qua được thử thách của nó để lập tức xưng Đế, tuy nhiên, hẳn là cũng có thể tăng thêm được mấy tầng, còn ngươi… Thì phải xem tình hình thế nào đã, ta cũng không dám nói trước”.

“Ồ?”

Diệp Nam Hiên sững sờ.

“Ta còn tưởng là với ý chí của sư phụ thì có xưng Tôn luôn cũng được ấy chứ!”

“...”, Diệp Nam Hiên nhận ra mình nói sai, buồn bực ngậm miệng lại.

Tần Ninh lập tức nói: “Mọi người tự lượng sức mình, Luyện Tâm Thạch thử thách ý chí của võ giả, nếu ý chí tiến bộ thì thực lực sẽ tăng lên nhưng nếu không thể chịu đựng được thử thách mà vẫn miễn cưỡng chịu đựng thì xương cốt sẽ không chịu nổi”.

“Tuyệt đối không được ôm tâm lý cầu may, đồng thời cũng phải hiểu rõ rằng, nó có thể giúp ngươi mạnh lên thì chắc chắn cũng đòi hỏi ngươi phải có nghị lực lớn lao, nghị lực này không phải chỉ giới hạn ở cái tâm với võ đạo!”

Nghe vậy, mọi người đều gật đầu.

Chợt, Tần Ninh dẫn mọi người lao vút lên trên Luyện Tâm Thạch.

Khối đá khổng lồ này giống như một hòn đảo đồ sộ lơ lửng giữa trời, khi mọi người đặt chân lên đây, lại càng cảm thấy mình nhỏ bé.

Đứng trên Luyện Tâm Thạch, dường như bốn phương tám hướng đều có một luồng sức mạnh ngoài sức tưởng tượng muốn gột rửa thân thể.

Thế nhưng, thân thể lại chống lại sự gột rửa này nên không thể hoàn thành một cách triệt để.

Thật là một cảm giác rất kỳ lạ.

Tần Ninh đứng trên Luyện Tâm Thạch, sắc mặt mọi người đều rất mừng rỡ.

Lúc này, Thần t*nh d*ch sáp lại gần, hỏi nhỏ: “Sư phụ... Nếu như Hàn Mị tộc dẫn dụ chúng ta tới đây thì sao? Chẳng lẽ không ai động thủ ư?”

Tần Ninh nhìn bốn bề xung quanh Luyện Tâm Thạch, không khỏi nói: “Luyện Tâm Thạch là do trời đất sinh ra, không thể bị thay đổi về bản chất”.

6001225-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10575



Chẳng lẽ Hàn Mị tộc còn muốn đợi bọn họ rèn luyện trên Luyện Tâm Thạch xong, thực lực tăng thêm một ít nữa rồi mới tới giết?

Bất kể có nghĩ thế nào cũng đều khiến người ta cảm thấy khá là khó hiểu.

Tần Ninh cười nói: “Ta hiểu rõ nỗi băn khoăn của ngươi nhưng còn có ta ở đây, ngươi không cần phải lo lắng quá nhiều”.

Thần t*nh d*ch cười hề hề nói: “Con chỉ chờ câu này của sư phụ thôi!”

Có Tần Ninh ở đây thì không phải lo gì hết.

“Đi gọi mọi người tụ tập lại đây, ta có chuyện muốn nói”.

“Vâng”.

Advertisement

Mọi người đang thăm thú khối Luyện Tâm Thạch khổng lồ này đều nhanh chóng tụ tập lại.

Tần Ninh nhìn về phía mọi người, cười nói: “Tiếp theo là vấn đề liên quan tới việc tu luyện trên Luyện Tâm Thạch”.

“Ta đại khái hiểu sự huyền diệu của hồ Vọng Thiên phần nhiều là có liên quan tới khối Luyện Tâm Thạch này”.

“Tiếp theo các ngươi hãy làm theo những gì ta nói, mỗi người tìm một chỗ…”, Tần Ninh bắt đầu giảng giải, hơn trăm người yên lặng lắng nghe.

Không ai xen lời.

Advertisement

Một lúc lâu sau.

Tần Ninh lại nói: “Phải nhớ tự lượng sức mình, chỉ cần đã trải qua rèn luyện vấn tâm thì dù có thất bại cũng sẽ vẫn có thu hoạch, còn nếu không cam lòng nhận thua, nhất định đòi vượt qua vấn tâm bằng được thì sẽ chết!”

Tất cả mọi người đều gật đầu.

Biết nó có lợi là một chuyện.

Nhưng có thể thu được lợi ích từ nó hay không lại là chuyện khác.

Ngay lập tức.

Mọi người tản ra xung quanh, mỗi người chọn một chỗ trũng trên Luyện Tâm Thạch, ngồi xuống khoanh chân.

“Trong lúc các ngươi đắm chìm trong Luyện Tâm Thạch để rèn luyện ý chí, người ngoài sẽ không thể tấn công các ngươi, cứ yên tâm!”

“Vâng!”

Mọi người bắt đầu làm theo cách Tần Ninh dạy, tiến vào trạng thái nhập định.

Tần Ninh đứng trên Luyện Tâm Thạch, nhìn quanh bốn phía, không hề sốt ruột.

Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc đứng một trái, một phải.

Thời Thanh Trúc không khỏi hỏi: “Thật sự không sao ư?”

“Yên tâm đi, có ta ở đây thì có thể có chuyện gì được?”

Thời Thanh Trúc gật đầu, sau đó cũng tiến vào nhập định.

Diệp Viên Viên cũng nhanh chóng chọn được một chỗ.

Hiện tại, cả hai đều đã bước vào cảnh giới Tiên Vương tiểu thành, nếu như có thể tiến thêm một bước nữa, trở thành Tiên Vương đại thành, thậm chí là Tiên Vương đỉnh phong thì chắc chắn sẽ là một chuyện cực kỳ tốt.

Lúc này, Tần Ninh ngồi khoanh chân dưới đất, nhắm hờ mắt lại.

Khí tức trong cơ thể hắn ổn định lại, ở cảnh giới Tiên Quân nhập phẩm, tiên lực trong cơ thể bám vào từng đường kinh mạch lẫn máu thịt, cực kỳ thuần túy nồng đậm.

Đây là điều chỉ có Tiên Nhân cảnh giới Tứ Phẩm mới có thể làm được.

Tiên Nhân cảnh giới Tam Vị, tiên lực dung nạp vào trong cơ thể.

Còn Tiên Nhân cảnh giới Tứ Phẩm, tiên lực dung nạp vào tận kinh mạch.

Ở cảnh giới Lưỡng Mệnh, tiên lực sẽ dung nhập vào xương tủy! Hiện tại, Tần Ninh mới nhập phẩm nhưng tiên lực trong cơ thể đã lên tới cấp độ dồi dào kinh khủng.

Chỉ có điều... Hắn không nóng lòng nhập định.

Chủ yếu là... Luyện Tâm Thạch có thể rèn luyện ý chí làm thực lực tăng lên.

Nhưng hắn chỉ mới lên cảnh giới Tiên Quân nhập phẩm chưa được bao lâu, vẫn còn thiếu đôi chút điêu luyện.

Nếu giờ lại lên tiếp thì chưa chắc đã là chuyện tốt.

Tần Ninh quyết định chọn chậm mà chắc.

Kết quả là... Trên Luyện Tâm Thạch, mọi người đều đã vào chỗ, biểu cảm trầm tĩnh.

Đột nhiên.

Ở các dãy núi xung quanh lần lượt lặng lẽ xuất hiện bóng người tới gần Luyện Tâm Thạch lơ lửng giữa trời.

Một giây sau.

Tần Ninh mở choàng mắt ra.

Tần Ninh cười, đứng dậy.

“Tần Ninh!”
 
Phong Thần Châu
Chương 10576: “Lão Thụ Quái”.



Một giọng nói kinh ngạc vang lên, không nhịn được hỏi: “Ngươi không nhập định ư?”

“Đúng vậy, ta đang chờ các ngươi đây!”

Tần Ninh cười nói.

“Luyện Tâm Thạch xưa nay hiếm gặp là vậy mà ngươi vẫn có thể nhịn không nhập định để tăng cường thực lực ư?”

Giọng nói lạnh lùng xen lẫn đôi chút khó tin.

Đối phương chính là Vũ Vô Tuyết.

Advertisement

Lúc trước ở dãy núi Thái Giang thuộc Thái Giang Vực, Tần Ninh đã từng có duyên gặp Vũ Vô Tuyết một lần.

Giờ xem ra người phụ nữ này thực sự rất xinh đẹp, động lòng người, ngập tràn nữ tính.

Đương nhiên, e là cô ta nữ tính được như vậy cũng là nhờ một phần nỗ lực của Thần t*nh d*ch.

Đứng bên cạnh Vũ Vô Tuyết là một người phụ nữ da dẻ trắng trẻo, cực kỳ kiêu ngạo, lạnh lùng.

Người phụ nữ đó nhìn về phía Tần Ninh bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.

Advertisement

“Ngươi thật to gan!”

Người phụ nữ đó mở miệng nói: “Ngươi không nhập định rèn luyện ý chí mà lại bảo bọn họ nhập định ở đây ư?”

Nghe vậy, Tần Ninh không khỏi cười nói: “Nếu bọn họ không nhập định mà chỉ giả vờ giả vịt thôi thì chắc các ngươi đã không ló mặt ra rồi”.

“Nói vậy nghĩa là ngươi cho rằng một mình ngươi có thể đánh lại bọn ta à?”

Người phụ nữ đó lạnh lùng hỏi, sau đó vung tay lên.

Hơn trăm người tới tấp phi mình lên trời, bao vây nơi này.

“Ngươi có biết rằng một khi giao chiến, một mình ngươi không thể đánh lại nổi tất cả bọn ta không?”

Nhìn người phụ nữ vừa lên tiếng, Tần Ninh hỏi: “Tên ngươi là gì?”

Người phụ nữ kia lạnh nhạt đáp: “Vũ Hàm Hương!”

“Ừm...”, Tần Ninh gật đầu nói: “Lẽ nào các ngươi vẫn chưa nghe được tin gì à?”

“Tin gì?”

Vũ Hàm Hương hờ hững nói.

“Trên người ta có một chiếc thuyền Thanh Minh chạy bằng tiên tinh cực phẩm, có thể g**t ch*t Tiên Vương”.

Nghe vậy, Vũ Hàm Hương rùng mình, khựng chân lại.

Lúc này, sắc mặt Vũ Vô Tuyết cũng không rõ buồn vui.

Đúng là bọn họ không biết tin này.

Lúc này, một thanh niên cao to, trắng trẻo đứng bên cạnh hai người phụ nữ khinh khỉnh bảo: “Vậy ngươi lấy ra đây cho bọn ta xem thử đi.”

Nghe vậy, Tần Ninh cười nói: “Ngươi đùa chắc, giết các ngươi mà lại dùng tới thuyền Thanh Minh và tiêu tốn tiên tinh cực phẩm thì đúng là lãng phí”.

“Ta cho các ngươi xem khôi lỗi của ta vậy”.

Nói rồi, Tần Ninh vẫy tay một cái.

Ba bóng người xuất hiện bên cạnh Tần Ninh,

Tiên Vương Thanh Niểu.

Tiên Hoàng Thanh Chiếu, Thanh Tuấn.

“Thanh Giác tộc!”

Vũ Vô Tuyết lạnh mặt.

Thanh Giác tộc là bộ tộc tới Tiên Giới sớm hơn Hàn Mị tộc, năm xưa vì mở thông đạo mà Thanh Giác tộc tử thương nặng nề, gần như đã bị diệt tộc.

Đúng là trong cổ địa đảo Tề Thiên này có một vài dấu vết của Thanh Giác tộc.

“Ta gặp được bọn họ trong một cung điện, Thanh Niểu Tiên Vương, Thanh Chiếu Tiên Hoàng, Thanh Tuấn Tiên Hoàng...”, Tần Ninh cười nói: “Chỉ là thi khôi lỗi đơn thuần, thực lực rất huyền diệu, hẳn là Tiên Đế ngày xưa chế tạo ra, chắc đã tốn rất nhiều công sức, giờ bọn họ đã được sửa lại, nghe theo lệnh ta”.

“Hai vị Tiên Vương muốn giết ta thì trước hết thử giết hai thi khôi lỗi Tiên Hoàng này xem sao?”

Nghe vậy, Vũ Hàm Hương nhìn người thanh niên đứng bên cạnh, nói thẳng: “Hàn Cao Cách, ngươi đi với ta, trước tiên phải ngăn hai con khôi lỗi đó lại đã, còn những người khác thì đi giết mấy tên kia”.

“Ta muốn xem xem Tần công tử làm sao ngăn nổi?”

Vũ Hàm Hương cười lạnh nói: “Bọn ta không g**t ch*t được chúng nhưng có thể cầm chân chúng, không cho chúng xông tới, hoặc có thể làm chúng bị thương”.

Tần Ninh không khỏi nhìn hai người bọn họ, lắc đầu nói: “Cách các ngươi nghĩ ra được thì ta cũng có thể nghĩ ra được”.

“Lão Thụ Quái”.

“Ù!”

Trong khoảnh khắc.

Bên dưới hòn đảo lơ lửng giữa trời đột nhiên mọc lên một cây cổ thụ, vươn cao tận mấy trăm trượng, tới phía dưới Luyện Tâm Thạch rồi phân nhánh … Nhanh chóng bao trùm cả khối đá Luyện Tâm Thạch khổng lồ.

6001227-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10577: Nhưng hiện tại đã sai hoàn toàn .



“Khách sáo với ngươi hả?

Nằm mơ đi!”

Bọn Vũ Hàm Hương, Vũ Vô Tuyết nhìn thấy Lão Thụ Quái đều có vẻ cực kỳ giận dữ.

Tần Ninh không khỏi cười hỏi: “Rốt cuộc ngươi đã làm gì người ta vậy?”

“Khụ khụ...”, Lão Thụ Quái không khỏi nói: “Lúc trước bọn họ vào đây đào báu vật bị ta phát hiện, bọn họ làm bọ ngựa, ta làm chim sẻ, ăn hôi được một chút lợi lộc của bọn họ”.

Tần Ninh lườm Lão Thụ Quái một cái.

Lão Thụ Quái lập tức nói ngay: “Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta thẹn thùng đó”.

“...”, Vũ Vô Tuyết lạnh lùng nói: “Tần Ninh, hóa ra ngươi lại cùng một bọn với tên Thụ Yêu này!”

“Ngươi hiểu nhầm rồi!”

Tần Ninh cười nói: “Ta chỉ vừa mới bắt được nó thôi”.

Advertisement

“Được rồi, được rồi, có nói mấy chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả”.

Tần Ninh nói tiếp: “Đệ tử của ta, phu nhân của ta đều đang bận rèn luyện ý chí, các ngươi không được làm phiền họ”.

“Có điều...”, Tần Ninh cầm thanh kiếm Lạc Diệp Thanh Phong trong tay, cười nói: “Các ngươi có thể tới giết ta!”

Hiện tại hắn đã lên cảnh giới Tiên Quân nhập phẩm, hắn đã ngứa tay lâu rồi.

Hai người Hàn Cao Cách và Vũ Hàm Hương này đều là cảnh giới Tiên Vương, đương nhiên không phải là đối thủ của hắn.

Nhưng hơn trăm tên Dị tộc cảnh giới Tiên Quân sau lưng hai người thì cũng đủ để hắn luyện tay một lát.

“Mặc kệ, giết”.

Vũ Hàm Hương lạnh lùng hô.

Vù vù... Thanh Chiếu, Thanh Tuấn lập tức xông lên.

Thanh Niểu đứng dưới một tán cây, lặng lẽ nhìn đám đông, đề phòng có người tiếp cận.

Tần Ninh vung kiếm xông lên.

“Vừa khéo có thể dùng các ngươi để luyện tay một lát!”

Chỉ một thoáng.

Tiêu Dao Thất Thiên Kiếm Thuật được khai triển.

Đây vốn là kiếm thuật Siêu Huyền tiên quyết, kết hợp với kiếm Lạc Diệp Thanh Phong, cộng thêm cảnh giới Tiên Quân nhập phẩm của Tần Ninh bây giờ vừa khéo có thể phát huy toàn bộ uy lực! Trong lòng Tần Ninh hiểu rõ chuyện này.

Lúc này, Vũ Vô Tuyết lùi lại.

Đám võ giả cấp độ Tiên Quân cảnh giới Tam Vị, Tứ Phẩm, Lưỡng Mệnh xung quanh xông lên.

“Tiêu Dao Nhất Kiếm!”

Tần Ninh cầm tiên kiếm trong tay chém một nhát đầy phóng khoáng, thanh kiếm xé toạc không gian, kiếm khí như gió, sắc như dao, vù vù vù, chém vào người của đám Tiên Quân đang xông tới.

Những tiếng nổ kinh khủng liên tục vang lên.

Cảnh giới Tam Vị.

Cảnh giới Tứ Phẩm.

Không Tiên Quân nào ở hai cảnh giới này có thể đỡ được một nhát kiếm của Tần Ninh.

Chỉ có Tiên Quân cảnh giới Lập Mệnh, Phá Mệnh mới có thể đấu với Tần Ninh mấy hiệp.

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở mấy hiệp mà thôi.

Bùm bùm bùm… Những tiếng nổ trầm khẽ không ngừng quanh quẩn giữa những ngọn núi.

Một mình Tần Ninh xách theo một kiếm cũng chẳng thua gì thiên quân vạn mã, các Tiên Quân không ngừng ngã xuống.

Chỉ nháy mắt, hơn trăm người đã chết mất mười mấy người, đầu một nơi thân một nẻo.

Hai người Vũ Hàm Hương và Hàn Cao Cách cũng bị hai Tiên Hoàng Thanh Chiếu, Thanh Tuấn áp chế chặt chẽ, liên tục trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Như thể chỉ một giây sau, bọn họ sẽ chết trong tay hai thi khôi lỗi Tiên Hoàng vậy.

Tin tức mà Vũ Vô Mộng thăm dò được từ chỗ Thần t*nh d*ch là bên cạnh Tần Ninh chỉ có ba thi khôi lỗi mới vừa thăng lên cấp bậc Tiên Vương.

Nhưng hiện tại đã sai hoàn toàn .
 
Phong Thần Châu
Chương 10578: Nói tóm lại, đây là chuyện tốt!



Vũ Vô Mộng đứng cách rất xa, gương mặt xinh đẹp đầy khó coi.

Cô ta bị Thần t*nh d*ch lừa?

Sao có thể như vậy được! Rõ ràng Thần t*nh d*ch là món đồ chơi trong tay cô ta cơ mà! Những lời mà ngày nào tên đó cũng nói với cô ta đều là giả hết ư?

Chuyện này… Không thể nào! “Đúng là ngươi đã bị Thần t*nh d*ch lừa rồi!”

Chẳng biết từ lúc nào, Tần Ninh đã xuất hiện bên cạnh Vũ Vô Tuyết, kề thanh kiếm Lạc Diệp Thanh Phong vào chiếc cổ trắng ngần của cô ta, lạnh nhạt nói:

“Chỉ có điều...”, Tần Ninh không khỏi nói: “Ta cứ tưởng sẽ có nhân vật cấp bậc Tiên Hoàng, thậm chí là Tiên Thánh mai phục cơ chứ, không ngờ chỉ có mấy người các ngươi, các ngươi làm ta quá thất vọng!”

Advertisement

Lời này là lời thật lòng.

Lúc trước, sở dĩ hắn răn dạy Thần t*nh d*ch và Diệp Nam Hiên, một là dạy bảo, hai là phát hiện ra mùi của Dị tộc.

Sau đó, Tần Ninh và Thần t*nh d*ch diễn kịch với nhau.

Có ai ngờ được rằng.

Lại chỉ dụ được mấy tên Dị tộc này tới chứ.

Vũ Hàm Hương.

Hàn Cao Cách.

Đều là cảnh giới Tiên Vương đỉnh phong nhưng so với hai thi khôi lỗi kia thì thua xa.

Sở dĩ tới giờ bọn họ vẫn chưa chết là vì Tần Ninh cố ý muốn chờ để xem thử xem nhân vật đứng sau lưng hai người này là ai.

Nhưng... Chẳng có ai cả! Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng thuyền Thanh Minh để có thể dùng bất cứ lúc nào rồi.

Kết quả chỉ có hai tên Tiên Vương đỉnh phong và một đám Tiên Quân tới giết hắn.

“Không phải chứ!”

Tần Ninh không khỏi nói: “Lẽ nào các ngươi không biết ba Tiên Vương đỉnh phong là Cảnh Nại, Hàn Tiếu và Vũ Vĩnh Trường đều đã bị ta g**t ch*t rồi sao?”

Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Vô Tuyết trắng bệch.

“Vĩnh Trường thúc bị ngươi giết rồi ư?”

“Đúng vậy!”

Tần Ninh gật đầu nói: “Không phải các ngươi có thể trao đổi tin tức với nhau hay sao?”

Tần Ninh nhướng mày.

Hóa ra mấy tên Dị tộc này vẫn chưa biết chuyện này à?

Sắc mặt Vũ Vô Tuyết trở nên khó coi, cô ta nói: “Bọn ta... Vẫn chưa biết...”, lúc này.

Tiếng nổ đùng đoàng ầm ầm vang lên.

Vũ Hàm Hương và Hàn Cao Cách đã bị hai thi khôi lỗi Thanh Chiếu, Thanh Tuấn tóm sống.

Hai người gần như bị đánh gần chết.

Đây là lệnh của Tần Ninh, yêu cầu Thanh Tuấn, Thanh Chiếu không được g**t ch*t bọn họ, phải để lại một người còn sống.

Sắc mặt của các Tiên Quân Dị tộc còn lại đều khó coi, bọn họ muốn chạy nhưng thấy Vũ Hàm Hương và Hàn Cao Cách đã bị bắt, bọn họ lại không dám chạy.

Vũ Hàm Hương và Hàn Cao Cách là hậu duệ của thủ lĩnh trong tộc, thực lực phi phàm, địa vị hơn người, nếu hai người họ chết mà bọn họ lại còn sống thì có trở về cũng bị giáng trọng tội! Lúc này, Tần Ninh nhìn về phía Vũ Hàm Hương và Hàn Cao Cách, không khỏi nói: “Thân phận địa vị của hai người khá cao nhỉ?”

“Lúc trước, ta đánh nhau với bọn Cảnh Nại, bọn chúng đều bỏ chạy phần lớn, vậy mà đám tùy tùng của hai người các ngươi lại không dám bỏ chạy...”, Vũ Hàm Hương khinh khỉnh liếc nhìn Vũ Vô Tuyết, khẽ nói: “Ngươi tự cho là mình mê hoặc được kẻ khác mà không biết mình mới là kẻ bị người khác lừa gạt!”

Sắc mặt Vũ Vô Tuyết khó coi, cô ta không còn lời nào có thể phản bác lại được.

Tần Ninh lại cười nói: “Nơi này rất tốt, ta cảm thấy có thể dùng làm chỗ chôn thây các ngươi”.

Vũ Hàm Hương, Hàn Cao Cách biến sắc.

“Có điều...”, Tần Ninh xoay mũi kiếm, chỉ vào tim Vũ Vô Tuyết, cười nói: “Xem ra ở trên đảo Tề Thiên rộng lớn này, tin tức của Dị tộc cũng không còn nhanh nhạy nổi nữa”.

“Nếu vậy, ta cho ngươi cơ hội, ba tháng, ta cho ngươi ba tháng để đi gọi Tiên Hoàng, Tiên Thánh, thậm chí là Tiên Đế của Hàn Mị tộc các ngươi tới giết ta, ngươi thấy sao?”

Vũ Vô Tuyết ngẩn người.

“Ngươi...”, “Ta muốn chết, xin bọn họ hãy tới giết ta đi!”

Tần Ninh cười nói: “Ta chờ bọn họ ở đây”.

Kể từ lúc tới đảo Tề Thiên tờ giờ, hắn không hề thấy bóng bất kỳ vị Dị tộc Tiên Hoàng, Tiên Thánh, Tiên Đế nào.

Tần Ninh cảm thấy, có lẽ những người đó còn đang bận đối phó với các Tiên Đế, Tiên Thánh, Tiên Hoàng trong ba đại tông môn, không rảnh quan tâm hắn.

Nhưng nếu như hắn ta chủ động gây sự thì cũng có thể san sẻ bớt một chút áp lực giúp ba đại tông môn.

6001229-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10579: Vậy để ta cắn chết bọn chúng!”



“Tần Ninh, ngươi tự lao đầu vào chỗ chết đấy à?”

Vũ Vô Tuyết lạnh lùng nói: “Ngươi có biết, một khi ngươi để ta đi, nếu ngươi thực sự ngồi đây chờ thì sẽ có vô vàn Tiên Hoàng, Tiên Thánh, thậm chí Tiên Đế đại nhân tới giết ngươi không!”

Nghe vậy, Tần Ninh không khỏi cười nói: “Cô bé ngoan, ngươi không cần phải lo lắng cho ta, ta thả cho ngươi đi đấy”.

“Trong vòng ba tháng, nếu tộc nhân của ngươi tới thì còn có thể giải cứu được Vũ Hàm Hương và Hàn Cao Cách, nhưng nếu không có ai đến thì hai người này chắc chắn sẽ phải chết!”

Nghe vậy, Vũ Vô Tuyết thất tha thất thểu rút lui.

“Hàm Hương, Cao Cách, ta nhất định sẽ dẫn người tới cứu các ngươi!”

Vũ Vô Tuyết nói xong đi thẳng.

Các võ giả cấp bậc Tiên Quân của Hàn Mị tộc cũng tới tấp rút lui.

Vũ Hàm Hương, Hàn Cao Cách nhìn Tần Ninh với vẻ bối rối.

Rốt cuộc tên này muốn làm gì?

“Tần Ninh, ngươi có biết ngươi làm vậy là chán sống rồi không!”

Vũ Hàm Hương lạnh nhạt nói: “Chuyện này sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!”

Tần Ninh không khỏi cười tủm tỉm nói: “Các ngươi thật thú vị, chẳng phải ta chết không có chỗ chôn thì đúng là chuyện mà các ngươi muốn rồi sao?”

Vũ Hàm Hương nhất thời á khẩu không trả lời được.

Thế nhưng bỗng nhiên.

Vũ Hàm Hương nhướng mày, nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Sao Tần Ninh có thể bỗng dưng chịu chết uổng phí được?

“Muốn biết ta định làm gì thì hai người các ngươi cứ chờ xem là sẽ rõ”.

Nói rồi, Tần Ninh cười nói: “Lão Thụ Quái, bọn họ đang rèn luyện, ngươi chịu trách nhiệm trông coi, chớ để người ta quấy rầy”.

“Lão phu hiểu rồi, hiểu rồi”.

Sau đó, Tần Ninh lập tức cười nói: “Mời hai vị đi dạo quanh đây với ta!”

“Gâu gâu gâu...”, Đúng lúc này, Đại Hoàng chợt xuất hiện, sủa loạn lên: “Tần gia, Tần gia, có phải trong Tam Thanh tiên giáo ở Thất Bảo Miếu Đồ này có tiên bảo gì quý hiếm lắm không?”

Tần Ninh nhướng mày.

“Sao ngươi không đi nhập định đi?”

“Ôi chao, ngươi bảo Cẩu gia ta nhập định có khác gì muốn lấy mạng của ta đâu chứ!”

Đại Hoàng nhe nanh trợn mắt nói: “Tốt hơn hết là ta nên đi theo Tần gia, đảm bảo an toàn cho Tần gia thì hơn, tốt xấu gì thì hiện tại thực lực của ta cũng là Tiên Vương cơ mà!”

Nghe vậy, Tần Ninh không khỏi cười nói: “Thế lúc mấy kẻ này muốn giết ta thì ngươi chạy đi đâu?”

“Gì cơ?

Có người muốn giết ngài?

Ai?

Hai kẻ này?

Vậy để ta cắn chết bọn chúng!”

Đại Hoàng nói xong, nhe răng trợn mắt nhìn Vũ Hàm Hương, Hàn Cao Cách bị Thanh Tuấn Thanh Chiếu áp giải.

Tần Ninh xua tay một cái nói: “Được rồi, đừng đứng đây giả vờ giả vịt nữa”.

“Muốn đi theo thì đi theo đi nhưng chưa chắc đã có đồ ngon gì đâu đấy”.

Nghe vậy, Đại Hoàng cười tít mắt nói: “Sao Tần gia có thể nghĩ về ta như vậy chứ?

Đại Hoàng ta thật lòng lo lắng cho an nguy của Tần gia, muốn bảo vệ Tần gia mà”.

Trên con đường núi ở tiên giáo, mặt đường được lát đá xanh, Tần Ninh mở miệng nói: “Đại trận hộ giáo của Tam Thanh tiên giáo năm xưa tên là Cửu Thiên Đế Tôn Phục Linh đại trận!”

“Với Cửu Thiên Đế Tôn Phục Linh đại trận, giết Tiên Tôn chỉ là chuyện nhỏ, cho nên triệu năm trước mới không ai dám tự tiện xông vào Tam Thanh tiên giáo”.
 
Back
Top Bottom