Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 10510: “Thế con tin sư phụ!”



Hắn ta và Linh Nguyệt tiên tử thử hai lần rồi.

Miệng của Linh Nguyệt tiên tử sắp sưng lên rồi! Tần Ninh từ tốn nói: “Với thiên phú của ngươi, có lẽ đạt đến cảnh giới Tiên Vương đại thành là được”.

“Hả?”

Thần t*nh d*ch hoàn toàn tuyệt vọng.

Đến Tiên Vương đại thành?

Đùa gì vậy? Bây giờ hắn ta mới chỉ là Tên Vương sơ cấp, ai biết đến khi nào mới đạt đến Tiên Vương đại thành?

Advertisement

Hắn ta nóng ruột lắm rồi!

“Ngoài biện pháp đó ra, còn có một cách khác!”

Tần Ninh nhìn Thần t*nh d*ch, vẻ mặt của hắn vô cùng nghiêm túc.

“Cách gì cơ?”

Tần Ninh nhìn Thần t*nh d*ch muốn nói lại thôi.

“Sư phụ, người mau nói đi, ta đang sốt ruột lắm đây!”

“Cấm dục mười năm?”

?

?

?

Thần t*nh d*ch nghiêng đầu nhìn Tần Ninh.

“Người lại trêu con!”

Thần t*nh d*ch ngồi phịch xuống.

Đúng lúc này.

Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc nhìn vào trong quan tài gỗ, hỏi: “Hai thầy trò các ngươi lại làm gì đấy?

Thì thào nói nhỏ, không phải là định làm gì với thi khôi lỗi này đấy chứ?”

Nghe vậy, Thần t*nh d*ch trách: “Sư nương sao có thể nghĩ như thế về ta được, tình ái cũng có đạo của nó mà…”, Tần Ninh cười nói: “Được rồi, được rồi, không đùa ngươi nữa”.

“Dùng khí Huyền Hoàng của ngươi đập lên bộ giáp, tuy không thể khiến áo giáp dung hợp hoàn toàn, nhưng mà dung hợp vị trí nào đó của áo giáp để mà giải phóng thiên tính của ngươi thì không thành vấn đề, đi đi”.

Hai mắt Thần t*nh d*ch sáng bừng, hắn ta hỏi: “Lần này là thật sao ạ?”

“Thật!”

“Vậy con đi đây!”

“Đi đi!”

Thần t*nh d*ch nhảy vọt ra ngoài, dáng vẻ hết sức nôn nóng.

Tần Ninh tiếp tục nghiên cứu thi khôi lỗi.

“Sư phụ, người thật sự không lừa con chứ?”

Đột nhiên, Thần t*nh d*ch từ bên ngoài quan tài ló đầu vào, dò hỏi với vẻ không chắc chắn.

“Lần này chắc chắn không lừa ngươi”.

“Thế con tin sư phụ!”

Bấy giờ Thần t*nh d*ch mới yên tâm rời đi.

Tần Trần tiếp tục quan sát thi khôi lỗi, thậm chí còn c** s*ch quần áo của thi khôi lỗi ra.

Diệp Nam Hiên ở bên cạnh quay mặt đi.

Tuy đó là thi thể, nhưng dù sao cũng là nữ, hắn ta không có hứng thú.

Còn Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên đứng bên cạnh quan tài nhìn Tần Ninh chằm chằm, như thể sợ hắn sẽ làm chuyện gì không bình thường.

Đại Hoàng bị dọa, đã đi khỏi tòa tháp, không biết là đi đâu.

“Sư phụ, người…”, đột nhiên

Tần Ninh ngẩng đầu lên, mắng: “Ta nói rồi, lần này là thật, mau biến đi”.

“Dạ dạ…”, cuối cùng Thần t*nh d*ch vẫn rời đi.
 
Phong Thần Châu
Chương 10511: Vừa rồi ai khóc lóc cầu xin ấy nhỉ?



Tần Ninh tiếp tục tập trung quan sát xác của cô gái Thanh Giác tộc.

“Phương pháp khắc ấn Khôi Lỗi Phù rất cao mình, hơn nữa còn khắc ngay khi cô gái này còn sống, sau đó luyện nàng ta thành con rối, thủ đoạn thật là tàn nhẫn”.

Nhưng đối với Tần Ninh mà nói.

Tàn nhẫn với Dị tộc là nhân từ với mọi sinh linh trong thế giới Đại Thiên.

Hắn thích phương pháp chế tạo con rối này.

Nếu cho hắn cơ hội, hắn cũng sẽ làm vậy!

“Các ngươi bảo vệ cho ta, tranh thủ một chút thời gian, ta phải nhìn xem sự lợi hại của thi khôi lỗi này”.

“Vâng”.

Diệp Nam Hiên đứng ở cửa tháp, tay ôm một thanh đao, sau lưng đeo Thôn Dương Tiên Đao, trông rất lạ.

Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên đứng ở hai bên của quan tài.

Hình ảnh này cứ lởn vởn trong đầu Diệp Nam Hiên… Sư phụ ở trong quan tài, đùa nghịch một cái xác, hơn nữa còn là xác phụ nữ, hai sư nương đứng hai bên quan sát học tập…

“Eo!”

Diệp Nam Hiên giật mình, vội vàng xua tan suy nghĩ trong đầu đi.

… Cùng lúc đó.

Thần t*nh d*ch lại đi tìm Linh Nguyệt tiên tử.

Khi Linh Nguyệt tiên tử trông thấy Thần t*nh d*ch lại đến, thấy được ngọn lửa d*c v*ng bùng cháy trong đôi mắt của hắn ta, Linh Nguyệt tiên tử cau mày.

“Dịch lang…”, “Đi!”

Thần t*nh d*ch kéo tay Linh Nguyệt tiên tử đến một góc của đại điện.

“Dịch lang, chàng tạm thời không làm được, ta…”, “Lần này chắc chắn sẽ được!”

“Dịch lang, không sao, ta sẽ không bởi vì chàng tạm thời không được mà…”, “Ta nhất định sẽ được!”

“Dịch lang, đừng miễn cưỡng chính mình… Ta sẽ lo lắng…”. Thần t*nh d*ch hừ một tiếng: “Chắc chắn có thể!”

Roẹt.

Linh Nguyệt tiên tử cảm thấy hơi lành lạnh, ngay sau đó sắc mặt thay đổi.

Đây đã là chiếc váy thứ ba rồi! Hầy! Thần t*nh d*ch tội gì phải vậy chứ?

“Dịch lang, trong Tam Dạ cung có không ít bảo vật thần kỳ, chúng ta không vội, ta tin tưởng chàng nhất định có thể chữa… Á…”

Chẳng bao lâu sau.

Bên trong cung điện, tiếng cơ thể va chạm bắt đầu vang lên.

Một lát sau.

Trong đại điện.

Linh Nguyệt tiên tử lấy một chiếc váy ra mặc vào, che lấp dấu vết trên cơ thể.

Ở bên cạnh, Thần t*nh d*ch đứng chắp tay ở chỗ cửa sổ, không một mảnh vải che thân.

Sư phụ không lừa ta! Lần này thành công rồi! Thần t*nh d*ch hắn đây có được cơ thể Huyền Hoàng, đã ngủ với vô số người phụ nữ, sao có thể không được?

Linh Nguyệt tiên tử tựa vào Thần t*nh d*ch, cáu giận: “Sao lần này lại được rồi?”

Thần t*nh d*ch nói với giọng kiêu ngạo: “Ta đã bước đầu dung hợp giáp tiên rồi, đấy là thiên phú đấy!”

Linh Nguyệt tiên tử nở nụ cười, khuôn mặt nàng ta phiếm hồng: “Quỷ sứ”.

“Gì, coi thường ta à?

Vừa rồi ai khóc lóc cầu xin ấy nhỉ?

Nàng dám xem thường ta này!”

Tần Ninh thở phào một hơi, hắn xoa mồ hôi trên trán, nói: “Phù, cuối cùng cũng xong!”

Hắn phủi tay, đứng trong quan tài nhìn xác cô gái tr*n tr**ng trước mặt, cười nói: “Tiên Giới phát triển đã lâu, tuy ta tự nhận đạo khôi lỗi của mình xuất chúng hơn xa người khác, nhưng thế gian luôn có người tài ba xuất hiện”.
 
Phong Thần Châu
Chương 10512: Cặp sừng này nhìn quá gai mắt.



“Con rối này có thể nói là tinh vi, lần này ta sửa lại Khôi Lỗi Phù, cuối cùng cũng thành công!”

Nghe vậy, Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc nghiêng đầu nhìn Tần Ninh.

Nhận thấy được tầm mắt của hai cô vợ, Tần Ninh cười hỏi: “Sao lại nhìn ta như thế?”

Diệp Viên Viên nói: “Bọn ta chỉ thấy chàng giở trò với một xác chết, hơn nữa còn là xác nữ giới”.

“…”, Tần Ninh nghiêm mặt nhìn hai người bọn họ, rồi nói với giọng nghiêm túc: “Ta đang nghiên cứu con rối, tuy rằng thoạt nhìn cô gái này giống hệt Nhân tộc bình thường, nhưng lại không giống chúng ta, cô ta không khác gì Thú tộc cả”.

Advertisement

“Nhưng ta chưa từng thấy dã thú nào đẹp như thế này”.

“Suy nghĩ của hai người các nàng không trong sáng, thế nên nhìn mọi chuyện cũng không trong sáng”.

Thời Thanh Trúc cười nhạo: “Ánh mắt Tần đại công tử nhìn mọi việc thì trong sáng lắm, cảm phiền lần sau nhìn bọn ta cố gắng trong sáng lên”.

Tần Ninh thở dài, nói: “Ôi, lòng người bạc bẽo, trước đây khi chưa biết là Nguyên Hoàng Thần Đế thì sùng bái ta lắm, mà nay biết ta là Thần Đế chuyển thế rồi thì không những không sợ, trái lại còn khinh thường ta!”

Advertisement

“Được rồi, được rồi, Tần đại công tử, Tần Đại Thần Đế, thi khôi lỗi chàng tốn công tốn sức tu sửa rốt cuộc thế nào rồi?”

Thời Thanh Trúc giục.

Diệp Nam Hiên cũng lại gần.

“Được!

Tần Ninh gật đầu, hắn đứng trong quan tài, bấm ngón tay.

Ngay lập tức, các ký hiệu màu máu trên cơ thể cô gái trong quan tài biến mất.

Thi thể cô gái với làn da đỏ nhạt, trên đầu có hai sừng, cùng với dáng người quyến rũ đột nhiên mở mắt ra.

Tròng mắt của cô gái hiện lên ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt.

Da thịt toàn thân cũng được bao quanh bởi ánh sáng màu đỏ nhạt, tăng thêm vài phần kỳ dị.

Cô gái mờ mịt mở to hai mắt, tiếp đó ngồi dậy, nhìn Tần Ninh đang đứng trước người mình trong quan tài.

Sau đó.

Cô gái chậm rãi đứng dậy.

Dùng con ngươi đỏ nhạt mờ mịt nhìn xung quanh.

Ngay sau đó, ánh mắt cô gái nhìn về phía Tần Ninh, mang vài phần không hiểu và mờ mịt, tiếp đó nhìn trái phải, thấy Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc.

Bị con ngươi màu đỏ của cô gái nhìn chằm chằm, nhất thời hai người Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc khẽ giật mình.

Không thể không nói, cô gái này nằm xuống trông chẳng khác gì thi thể, thoạt nhìn không hề sai, nhưng dù thế nào cũng là thi thể.

Bây giờ cô gái lại sống sờ sờ đứng dậy, toàn thân không hề có chút hơi thở sống động nào, mang đến cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Mà điều quan trọng nhất chính là cô ta không hề mặc quần áo.

Mấy người nhìn thi khôi lỗi từ trên xuống dưới, đột nhiên một thanh đao chậm rãi xích lại gần thi khôi lỗi, rồi chọc chọc... "Ngươi làm gì vậy?"

Tần Ninh thoáng nhìn qua Diệp Nam Hiên đang cầm đao chọc chọc khôi lỗi, không khỏi nói.

"Sư phụ, đây là thi khôi lỗi cấp bậc gì thế?"

"Cấp bậc Tiên Vương!"

Cấp bậc Tiên Vương?

Khó trách! Khó trách Tần Ninh mân mê cái này một hồi lâu.

"Này, ngươi tên là gì?"

Diệp Nam Hiên nhìn cô gái, mở miệng quát hỏi: "Trước mắt bao người mà không biết mặc quần áo vào à, có cần mặt mũi không đấy?"

Vừa dứt lời, ba người Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Tần Ninh nhìn nhau không nói gì.

"Viên Viên, lấy bộ quần áo mặc vào cho cô ta, tốt nhất phủ thêm một cái áo choàng!"

Diệp Viên Viên gật gật đầu.

"Ôm cô ta ra ngoài!"
 
Phong Thần Châu
Chương 10513: "Đúng là như vậy".



Tần Ninh chỉ vào Diệp Nam Hiên nói.

"Hả?"

Biểu cảm của Diệp Nam Hiên hơi giật mình, chợt lắc đầu từ chối: "Con không, con không ôm!"

"Mau lên, dông dài cái gì".

Chỉ chốc lát sau, thi khôi nữ kia bị Diệp Nam Hiên ôm ra ngoài.

Diệp Viên Viên tiến lên mặc quần áo cho cô ta.

"Thanh Niểu!"

Đột nhiên.

Cô gái há mồm nói tiếng người một cách rõ ràng.

"Cái gì?"

Advertisement

Bên cạnh, Diệp Nam Hiên bị dọa sợ nhảy dựng lên.

Hắn ta luôn cảm thấy thuật con rối của sư phụ không giỏi lắm, không quá yên tâm con rối Dị tộc này.

Cô gái kia lại nhìn về phía Diệp Nam Hiên, mồm miệng rõ ràng nói: "Ta... Tên... Thanh Niểu!"

"Thanh trong màu xanh, niểu trong lượn lờ yêu kiều!"

Diệp Nam Hiên nhìn cặp đồng tử màu máu của cô gái, chợt cảm thấy toàn thân phát lạnh.

"Sư phụ!"

Diệp Nam Hiên quay lại nhìn Tần Ninh, căm giận bất bình nói: "Đây là thi khôi lỗi của người sao?"

"Thế nào lại có được ý thức vậy?"

Tần Ninh liếc nhìn Diệp Nam Hiên, đáp lại: "Đây mới là chỗ tài giỏi của khôi lỗi sư".

"Hắn ta luyện chế cô nàng này thành thi khôi lỗi, nhưng lại không hoàn toàn xóa đi hết ý thức, làm cô ta giữ lại một chút ý thức, không nhiều, đủ khiến cô ta sống như một con rối... Không biết sống không biết chết, chẳng khác gì đồ đần độn...", Diệp Nam Hiên ngẩn người nói: "Trời ạ, đây là thù hận lớn cỡ nào?"

"Cũng không biết ai luyện chế cô ta thành thành cái dạng này!"

"Liễu..." "Cái gì?"

Diệp Nam Hiên hiếu kỳ nhìn thi khôi lỗi vừa mở miệng.

"Liễu Hoa Thanh!"

Cô gái rõ ràng nói.

Liễu Hoa Thanh?

Lông mày Tần Ninh nhíu lại: "Một trong những phụ tá đắc lực của Tề Hồng Thiên, là một vị Tiên Đế của trăm vạn năm trước, Liễu Hoa Thanh. Ta đã thấy ghi chép trong sách cổ, người này tinh thông thuật con rối".

Ồ! Diệp Nam Hiên kinh ngạc hỏi lại: "Một vị Tiên Đế lại vất vả luyện chế ra một con rối cấp bậc Tiên Vương như vậy?"

Cô gái con rối kia nói tiếp: "Bởi vì... Ta... Giết... Liễu Nham Động..."

Diệp Nam Hiên nhíu mày, chầm chậm nói: "Liễu Nham Động hẳn là con trai của Liễu Hoa Thanh, khó trách Liễu Hoa Thanh phẫn nộ như thế?"

"Cháu trai".

Thanh Niểu sửa đúng.

"Được được được, cháu trai cháu trai".

Diệp Nam Hiên khoát khoát tay, không thèm để ý.

Con rối nữ này nói chuyện khá rõ ràng, nhưng mang đến cảm giác quá cứng nhắc.

Thái độ của sư phụ đối với Dị tộc hoàn toàn là diệt cỏ tận gốc.

Bởi vậy, Diệp Nam Hiên cũng không hề có chút thiện cảm nào đối với Dị tộc, tràn ngập sát khí.

Tuy nói đây là thi khôi lỗi Dị tộc, nhưng vừa nhìn vào đã chẳng có cảm tình, chỉ muốn... một đao chém đứt.

Tần Ninh mở miệng nói: "Xem ra, là Thanh Niểu này giết cháu trai Liễu Nham Động của Liễu Hoa Thanh, bởi vậy Liễu Hoa Thanh tự mình ra tay, luyện chế cô ta thành thi khôi lỗi, rồi phong ấn".

Không mặc quần áo có nét đẹp của không mặc quần áo.

Mặc quần áo vào tất nhiên cũng có điểm làm người khác chú ý.
 
Phong Thần Châu
Chương 10514: "Đến một ngụm không?"



Thanh Niểu nhìn quần áo trên người, mặc dù không quá vừa vặn, nhưng vẫn được.

Ánh mắt cô ta nhìn về phía Tần Ninh, xòe bàn tay ra.

"Gì vậy?"

Tần Ninh tò mò.

"Giác Tủy dịch!"

Giọng nói của Thanh Niểu vẫn cứng nhắc như cũ: "Cho ta".

Tần Ninh v**t v* dung dịch Giác Tủy dịch đen nhánh trong lòng bàn tay, đáp: "Cho ngươi để làm gì?"

"Cho ta!"

Thanh Niểu gằn từng chữ: "Cho ta, ta có thể tăng lên, không cho ta, ta ngay tại lúc này".

"Biết rồi".

Tần Ninh cười cười, đưa ra Giác Tủy dịch.

Thanh Niểu đón lấy, Giác Tủy dịch kia trực tiếp tan ra trong lòng bàn tay cô ta.

Tiếp theo.

Sừng thú hai bên trán Thanh Niểu vốn ảm đạm không ánh sáng, nhưng sau khi dung hợp Giác Tủy dịch, hào quang lóe lên, sau đó sừng thú có hào quang màu xanh nhàn nhạt chảy xuôi.

Tên của Thanh Giác tộc chính đến từ một đôi sừng này.

"Thú vị...", Tần Ninh không khỏi cười nói: "Thương Mang Đại Thế Giới vô cùng kỳ quặc, nhiều năm qua ta đã chứng kiến hết thảy, hoa hòe hoa loẹt. Xem ra, thế giới Đại Thiên chân chính này lại càng không phải nói nhiều, vô cùng huyền diệu".

Khí tức kinh khủng bộc phát ra.

Ầm ầm... Trong cơ thể Thanh Niểu, một cỗ uy nghiêm huy hoàng tàn phá bừa bãi ra ngoài.

Sức bộc phát kia khiến cả ba người Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên đều cảm thấy khó có thể ngăn cản.

Ngay sau đó.

Khí tức trong cơ thể Thanh Niểu thu liễm lại, trên thân thể xuất hiện một kiện trường bào màu đỏ, có khắc vô số tiên hoa.

Đội mũ trùm của trường bào lên, một đôi sừng thú kia bị che lại.

Từ bên ngoài nhìn lại, đây là một nhân loại bình thường mặc áo bào đỏ, chỉ lộ ra nửa gương mặt.

"Chính xác".

Tần Ninh cười cười nói: "Có ngươi ở bên cạnh, an toàn của ta có vài phần bảo đảm hơn".

Bên cạnh, Diệp Nam Hiên bĩu môi.

Dù sao cũng là con rối.

Nào có đáng tin cậy như đồ đệ như hắn ta! Diệp Nam Hiên nói tiếp: "Sư phụ, bên kia vẫn còn hai cỗ quan tài!"

"Mở ra nhìn xem đi".

Tần Ninh cười ha hả: "Nhìn xem rốt cuộc là cái gì!"

"Dạ".

Kết quả là... Bên trong tháp cao.

Lần này hai người Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên canh giữ trước cửa tháp, Diệp Nam Hiên nán lại bên trong.

Chẳng có cách nào, bên trong hai cỗ quan tài còn lại là hai thi thể nam.

Cũng là tộc nhân Thanh Giác tộc, cũng được luyện chế thành con rối.

Hai cô gái nhìn nhiều không tốt lắm.

Nhưng vừa nghĩ tới hai sư đồ Tần Ninh và Diệp Nam Hiên đặt hai con rối nam tại đó, mân mê đến mân mê đi, Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc chỉ cảm thấy cực kỳ kỳ quặc.

Cổng tháp cao.

Thời Thanh Trúc lấy ra hồ lô rượu, uống một ngụm tiên nhưỡng Long Phong.

"Đến một ngụm không?"

Diệp Viên Viên lắc đầu.

6001165-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10515: Tòa cung điện này không hề nhỏ.



"Đã xong rồi?"

Diệp Viên Viên kinh ngạc hỏi.

Đối với thi khôi lỗi nữ chẳng nhanh đến vậy.

Tần Ninh cười nói: "Trước lạ sau quen, biết được cách làm thi khôi lỗi của Liễu Hoa Thanh, về cơ bản không hề khó như thế".

"Đồng thời hỏi thăm rõ ràng, hai con rối nam này tên là Thanh Chiếu, Thanh Tuấn!”

Advertisement

"Xem ra, chuyện năm đó Tam Thanh giáo chủ ngăn cản cuộc chiến với Thanh Giác tộc phức tạp hơn dăm ba câu của Tề Văn Dạ rất nhiều".

Hai người Thanh Chiếu Thanh Tuấn này đi cùng với Thanh Niểu, là đám đầu tiên tấn công Liễu Nham Động, về sau bị Liễu Hoa Thanh bắt ngay tại chỗ, luyện chế thành thi khôi lỗi.

Vả lại, Thanh Chiếu Thanh Tuấn chính là nhân vật cấp bậc Tiên Hoàng chân chính.

Tần Ninh thu hoạch được ba con rối, hai cấp bậc Tiên Hoàng, một cấp bậc Tiên Vương, thu hoạch này tất nhiên là cực lớn.

Advertisement

"Đi thôi, đi những chỗ khác nhìn xem".

"Được".

Mấy người cùng rời đi.

Rất nhanh.

Đại Hoàng lao vùn vụt tới như một tia chớp màu vàng, xuất hiện trước mặt mấy người Tần Ninh.

"Tần gia, đi theo ta".

Diệp Nam Hiên chế nhạo: "Sao hả?"

"Ngươi lại bị người khác bắt nạt?"

Đại Hoàng không vui đáp: "Gâu gâu, ngươi mới bị người bắt nạt ấy".

Ngay sau đó, cái đuôi Đại Hoàng cọ xát Tần Ninh, cười hì hì: "Ta lại phát hiện một nơi tốt, rất kỳ quặc. Nó toàn là những phong ấn phức tạp này, ta muốn xông vào, nhưng suýt chút nữa bị làm thịt...", lời này gợi lên sự tò mò của Tần Ninh.

"Đi nhìn một cái xem".

Bốn người Tần Ninh, Diệp Nam Hiên, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi đi cùng nhau, theo sau Đại Hoàng rời khỏi tòa tháp cao ba trượng.

Về phần Thần t*nh d*ch... Tạm thời không biết tên nhóc kia lại đi tiêu dao sung sướng ở nơi nào rồi, Tần Ninh cũng lười để ý tới hắn ta.

Bốn người một chó nhanh chóng đi đến trước một tòa cung điện.

Một góc cửa lớn cung điện xuất hiện một cái lỗ lớn.

Lỗ chó! Bốn người bốn người không khỏi nhìn về phía Đại Hoàng.

Đại Hoàng cười hì hì: "Ta không mở được cửa này nên trực tiếp dùng móng vuốt đào bới, mau vào xem đi".

Nói xong, Đại Hoàng chui vào trong lỗ.

Chỉ là đợi một hồi lâu không thấy bốn người Tần Ninh, Diệp Nam Hiên tiến vào, Đại Hoàng lại bò ra khỏi lỗ chỗ.

"Vào đi chứ?"

Đại Hoàng đương nhiên nói.

"Vào cái quỷ!"

Diệp Nam Hiên khinh bỉ nói.

Lúc này, Tần Ninh đã bắt đầu phá bỏ cấm chú phù văn trên cửa lớn.

Không lâu sau, cửa lớn từ từ mở ra.

Đại Hoàng cất bước vào, lẩm bẩm nói: "Nhân tộc các ngươi thật là phiền phức, lỗ chó chình ình không đi, nhất định phải tốn sức phá bỏ cấm chế...", Tần Ninh không thèm để ý đến con chó ngốc này.

Bốn người cùng đi vào trong.

Cuối võ trường, trên cầu thang là một loạt cung điện.

Hai bên trái phải cũng có cung điện đối xứng, có điều thấp hơn trước mặt một chút.
 
Phong Thần Châu
Chương 10516: "Con chó chết này... Chạy nhanh thật".



Tam Dạ cung này vốn là cung đình của Tề Văn Dạ, tuy Tề Văn Dạ chỉ là một nhân vật cấp bậc Tiên Hoàng, nhưng dù thế nào cũng có bố là Tề Hồng Thiên, một vị đại nhân vật siêu cấp thuộc cảnh giới Tiên Tôn chân chính.

Điều này khiến cho Tề Văn Dạ không có khả năng giống với Tiên Hoàng thông thường.

Cho nên nơi chốn trong Tam Dạ cung này hiện ra mấy phần độc đáo bất phàm.

"Cẩn thận một chút".

Tần Ninh lên tiếng dặn dò.

Advertisement

Đại Hoàng mở miệng nói: "Cẩu gia ta thăm dò rồi, những cung điện này không có gì kỳ lạ, nhưng hàng ngay phía trước, căn thứ ba bên trái rất kỳ quặc, không mở ra nổi".

"Trước đi qua đó xem một cái đã".

"Được".

Đại Hoàng cười hì hì nói: "Tần gia, chúng ta thương lượng chia năm năm nhé".

Đại Hoàng cảm thấy không hề hứng thú với ba con rối vừa phát hiện.

Con rối lại chẳng thể ăn.

Nó không tinh thông thuật con rối, Tần Ninh thu thì về Tần Ninh, dù thế nào nó cũng chẳng làm gì.

Nếu như có thể tìm được tiên đan, tiên quả, tiên nhưỡng tuyệt diệu gì đó mới thật sự kiếm lời.

Bốn người một chó đi vào tòa cung điện thứ ba bên trái.

Cửa lớn cung điện sơn đỏ, rất có cảm giác khiếp người.

Mà cánh cửa này còn mơ hồ phát tán hơi thở âm trầm lạnh lẽo, làm cho người ta không dám tới gần.

Đúng lúc này, Đại Hoàng lên tiếng: "Cánh cổng lớn này vô cùng kỳ quặc, ta đánh nát nó, nó sẽ nhanh chóng phục hồi như cũ. Bất kể là ta cắn, hay ta đá đều không được".

Tần Ninh nhìn cổng lớn, không nói một lời.

Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên cũng nhanh chóng nhận ra không thích hợp.

"Sao vậy?"

Hai người nhìn về phía Tần Ninh.

Tần Ninh liền nói: "Cửa lớn này... Có một loại phong ấn đặc biệt, hình như ta từng gặp qua, có điều không nhớ ra nổi!"

"Đừng chứ!"

Đại Hoàng lập tức nôn nóng.

"Tần gia à, ngài đừng không nhớ nổi chứ, ngài phải nghĩ ra".

Đại Hoàng vội vàng nói: "Không nhớ ra được thì phải làm sao bây giờ?"

"Cánh cửa này và cửa ở các cung điện khác không hề giống nhau, tuyệt đối có đại huyền cơ ẩn chứa trong đó, ngài phải nghĩ ra chứ..."

Tần Ninh liếc mắt nhìn Đại Hoàng, nói: "Ta chỉ nói là ta nhớ hình như từng gặp qua loại phong ấn đặc biệt này, không nhớ được gặp ở đâu, chứ không nói ta không thể phá giải".

"..."

Tần Ninh bước lên trước, đi vào trước cửa.

"Các ngươi lui ra một chút!"

Tần Ninh nghiêm túc: "Loại phong ấn này rất ngang ngược, nếu phá giải phong ấn thất bại thì sẽ chết người, thậm chí hư không xung quanh phong ấn còn sẽ bị quét sạch không còn một mảnh, tất cả mọi thứ sẽ bị xoắn nát".

"Tần gia, ngài mau mở ra đi!"

Giọng của Đại Hoàng vang lên.

Diệp Nam Hiên không còn lời gì để nói.

Mới vừa rồi vẫn còn bên cạnh bốn người.
 
Phong Thần Châu
Chương 10517: Cảm giác ấy... Thật là kích thích!



"Các ngươi c*̃ng lui ra đi!"

"Được".

Ba người Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên sôi nổi thối lui.

Tần Ninh sải bước lên trước, mở rộng hai tay, từng đạo tiên văn ngưng tụ, rậm rạp chằng chịt.

Võ giả không hiểu trận pháp, phong ấn thấy những thứ này sẽ cảm thấy rất thần kỳ và khó lường.

Rất nhanh, lúc Tần Ninh bước chân ra, những tiên văn kia dung nhập vào cánh cửa sơn son, sau đó biến mất không thấy.

Tiếp đó... Bước chân Tần Ninh trực tiếp tiến vào trong cửa, dường như hòa thành một thể với cửa lớn màu đỏ, cả người không biết tung tích.

"Lợi hại!"

Giọng của Đại Hoàng vang lên bên tai ba người.

Tên này lại chạy về.

"Tần gia thật là lợi hại, với kiến thức lang bạt Tiên Giới nhiều năm của Cẩu gia ta, tương lai Tần gia tuyệt đối sẽ trở thành nhân vật Tiên Tôn, Tiên Đế siêu cấp, nổi tiếng lừng lẫy khắp Tiên Giới!"

Diệp Nam Hiên cầm đao vỗ lên đầu Đại Hoàng, cười mắng: "Sư phụ ta vốn chính là".

"Chậc...", Đại Hoàng không thèm để ý.

Nó thử cánh cửa màu đỏ này một hồi lâu vẫn chẳng thể vào được, nhưng Tần Ninh ngay lập tức nhìn ra manh mối, nếm thử phá giải, quả thực khó lường.

Ba người một chó kiên nhẫn chờ đợi.

Qua ước chừng một canh giờ.

Bóng dáng Tần Ninh mới xuất hiện lần nữa.

Nhưng, xuất hiện trước mặt ba người một chó là một Tần Ninh loang lổ vết máu khắp người, trường sam màu trắng, quần áo bên trong cũng bị phá hỏng, xuất hiện mấy chục vệt máu.

"Sư phụ!"

Sắc mặt Diệp Nam Hiên biến đổi.

Sư phụ tự mình ra tay phá hủy cấm chế, thế mà còn bị thương! Cấm chế bên trong cánh cửa này quả nhiên khó lường.

Đại Hoàng rụt rụt đầu.

Tần Ninh thở ra một hơi, lấy ra mấy viên Tịnh Ma Tiên Đan nuốt thẳng vào, qua một hồi lâu mới tỉnh hồn lại.

"Còn kinh khủng hơn tưởng tượng của ta".

Tần Ninh nhìn về phía Diệp Nam Hiên, nói tiếp: "Tiếp theo phải cẩn thận vào".

"Rõ!"

Tần Ninh đi ra trước, dùng hai tay đẩy, cửa lớn sơn son chầm chậm mở ra.

Chỉ một thoáng.

Khí tức phủ đầy bụi đập vào mặt.

Ngay sau đó... "Ọe...", Đại Hoàng sốt ruột, phóng ra đầu tiên. Nhưng mới vừa vào cửa, toàn bộ thân chó chợt mềm nhũn, chuyển đầu, ghé vào bên cạnh cửa liên tục nôn mửa.

...

Ngay cả bốn người Tần Ninh, Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên cũng không quá có thể kiềm chế cảm giác nôn mửa trong lòng.

Thật sự là... Bên dưới khí tức phủ đầy bụi xen lẫn một mùi cực kỳ nồng nặc khiến cho người ta buồn nôn.

Cảm giác này như thể từng đám thịt thối chồng chất lên nhau trong một góc, cái mùi tản ra hoàn toàn giấu ở bên trong cung điện này.

Mấy người sôi nổi chặn lại hô hấp.

Nhưng dù như thế, vẫn có thể rõ ràng cảm giác được những mùi thối kia dường như bám vào trên người bọn họ.
 
Phong Thần Châu
Chương 10518: "Xem được không?"



Phủi cũng phủi không xong! Đúng lúc này, không biết Đại Hoàng lôi ra một cái khăn lụa từ nơi nào, buộc chặt trên đầu, trùm cả chóp mũi.

"Mẹ ơi, thối quá!"

Đại Hoàng quơ quơ móng vuốt, nhìn vào trong đại điện mờ tối.

Siêu thối! Dù hiện tại bóp mũi không ngửi cũng cảm thấy cả người thối hoắc.

Nhìn xung quanh, cảnh tượng trong đại điện càng khiến người ta kinh ngạc.

Advertisement

Khắp cung điện chất đống hàng loạt thi thể, ngổn ngang lộn xộn, chồng chéo lên nhau.

Mà đống thi thể này chỉ thấy được vết thương trên người, những các khác đều không hề tổn hại, mang đến cho người ta cảm giác... Dường như vừa mới chết đi.

Diệp Nam Hiên dùng đao hất một cỗ thi thể lên, nhấc đến trước mặt.

Liếc mắt nhìn qua, một bóng người có chiều cao chừng hơn một trượng đang nằm trên mặt đất.

Advertisement

Tương tự con người, nhưng hoàn toàn không phải người.

Hai bên trán người kia mọc ra một cặp lỗ tai lông xù màu nâu xám. Hai bên gương mặt có lông bờm, trên mu bàn tay cũng có lông bờm.

Cỗ thi thể này hơi há miệng, răng nhọn hoắt, trông giống bánh răng.

Hơn nữa, lồng ngực c** tr*n cũng có một mảnh lông xù.

"Cũng là Dị tộc?"

Diệp Nam Hiên tò mò.

Mấy người lại đánh giá tiếp những thi thể khác, nhìn cái nào cũng có đặc trưng giống nhau.

Lông bờm ở mu bàn tay, lông bờm hai bên gương mặt, răng nanh, trán có hai lỗ tai.

Trông rất kỳ lạ.

Trong lúc bọn họ xem xét mấy cỗ thi thể, mùi siêu thối trong đại điện càng thêm nồng đậm.

Ngay sau đó, những thi thể ban đầu được bảo tồn hoàn hảo kia bắt đầu lần lượt thối rữa, ch** n**c mủ lan tràn.

Đại Hoàng thật sự không chịu nổi, chạy trốn vọt ra đại điện.

Đi ra mười trượng cách xa đại điện, Đại Hoàng gào khóc: "Thứ đồ gì vậy, cũng quá xấu rồi đi. Đống thi thể này sớm không rữa muộn không rữa, sao đúng lúc chúng ta đi vào lại thối rữa?"

Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc cũng không chịu được, nhao nhao rời khỏi đại điện.

Chỉ có hai người Tần Ninh và Diệp Nam Hiên ở trong đại điện không ra.

Trên thực tế, Diệp Nam Hiên đã bị hun đến tái mặt, nhưng thấy Tần Ninh không đi, hắn ta lo lắng Tần Ninh gặp phải nguy hiểm nên cũng dừng bước không đi.

Lúc này, Tần Ninh không những không lui ra ngoài, ngược lại là đi vào sâu bên trong đại điện.

Đến cuối cùng, những thi thể này biến thành nước mủ, sau đó hóa thành hơi nước màu trắng, dần bốc hơi bay ra ngoài đại điện.

Trong đại điện nhanh chóng trở nên sạch sẽ không ít.

Đám thi thể này như bụi bặm trong không trung, biến mất không còn tăm hơi.

Ánh mắt Tần Ninh nhìn vào sâu bên trong đại điện, thấy chính sảnh vừa mới bị thi thể ngăn trở.

Trong sảnh chạm trổ chữ viết cổ xưa.

Chỗ đặt bút có ba chữ to, rồng bay phượng múa.

"Ấy?"

Diệp Nam Hiên tò mò nhìn, lập tức kinh ngạc nói: "Sư phụ, nét chữ này... rất giống của người!"

Chữ viết của Tần Ninh rất rồng bay phượng múa, có phong cách riêng cực đặc biệt.

"...", Tần Ninh lại nhìn ra ba chữ to kia là gì.

"Liễu Hoa Thanh!"
 
Phong Thần Châu
Chương 10519: "Có thể cái búa ấy!"



Tần Ninh ít nhiều vẫn có thể phân biệt được ba chữ rồng bay phượng múa kia.

Dù sao, chữ của hắn cũng rồng bay phượng múa không kém.

Đương nhiên, nói dễ nghe một chút là rồng bay phượng múa, đại khai đại hợp, không theo một khuôn mẫu nào, nói khó nghe thì chính là lối chữ thảo, thảo không biên giới.

Tần Ninh nhìn từng chữ viết được chạm trổ trong chính sảnh này.

Không phải dùng bút viết, dường như dùng kiếm chạm trổ xuống.

"Man di ngoại tộc, phạm Tam Thanh ta, đuổi đi tà ma, trả ta trong sạch!"

Mười sáu chữ đầu nhuốm đẫm kiếm khí, Tần Ninh nhìn qua, thậm chí còn cảm thấy hai mắt hơi hơi đau nhói.

Có thể nghĩ, lúc Liễu Hoa Thanh viết xuống đoạn văn này giận dữ thế nào.

Advertisement

Sự giận dữ kia thậm chí khắc vào chữ viết ở nơi này.

"Sư phụ...", Diệp Nam Hiên thấy Tần Ninh chỉ đọc một câu liền không đọc tiếp, không khỏi vò đầu nói: "Cái này viết gì thế?"

Hắn ta thật sự không xem hiểu.

Chữ viết quá ngoáy, còn không bằng chữ của hắn ta.

"Trên này giảng giải dáng vẻ và năng lực thủ đoạn của mấy loại Dị tộc".

Tần Ninh chậm rãi đọc: "Hai sừng của Thanh Giác tộc ẩn chứa toàn bộ tinh khí thần của bọn họ, chặt đứt tay chân của bọn họ sẽ không khiến chúng chịu thương tổn quá lớn. Có thể chém vào sừng thú, bọn họ hẳn sẽ phải chết, hoặc lấy ra Giác Tủy dịch trong sừng bọn họ, một thân thực lực của những kẻ này sẽ giảm đi hơn một nửa".

"Vừa rồi đám thi thể bị thối rữa kia chính là Ảnh Lang Tộc, tốc độ của bọn họ cực nhanh, có huyết mạch của một loại thần linh mang tính lang nào đó, về bản chất không giống với đám Lang Thú trong Tiên Giới chúng ta".

"Lúc chiến đấu, những người của Ảnh Lang Tộc này có thể hóa thành thú, toàn thân xuất hiện nhiều lông tóc hơn, lực sát thương lớn hơn".

"Tốc độ của bọn họ cực nhanh, nhanh đến mức đôi khi chỉ có thể nhìn thấy cái bóng của chúng khi chiến đấu với võ giả cùng cảnh giới, bởi vậy được đặt tên theo".

Diệp Nam Hiên gật gật đầu.

"Trên này còn ghi lại thêm mấy loại Dị tộc khác, đều là đám Dị tộc tính toán từ thế giới bên ngoài tiến vào trong Tam Thanh tiên vực chừng trăm vạn năm trước".

"Theo ghi chép của Liễu Hoa Thanh, đám Dị tộc này có chuẩn bị từ trước, có kế hoạch tiến hành xâm lược từng cấp bậc của Thương Mang Đại Thế Giới chúng ta".

Điểm này Diệp Nam Hiên cũng hiểu được.

Bất luận là Hạ Tam Thiên, hay Trung Tam Thiên đều gặp phải Dị tộc, chủng loại và số lượng còn không ít.

Diệp Nam Hiên khẽ hừ: "Thật muốn sinh ra ở thời đại trăm vạn năm trước, sung sướng chém giết đám Dị tộc kia một phen".

"Thời đại bây giờ khó hơn ngày xưa nhiều".

Tần Ninh nói thẳng: "Ngươi cho rằng hiện tại là tốt?"

"Cái gọi là tốt chỉ là bề nổi".

"Trong số mười hai tiên vực lớn, ta đã đi qua tiên vực Đại La, Thái Thượng tiên vực, Tam Thanh tiên vực. Gần như mỗi lần đến một Tiên Vực, ta đều thấy được bóng dáng của Dị tộc, Viêm Tộc Vũ tộc, U Cổ Tộc, Linh Đồng Tộc, Huyết Nguyệt Tộc, và cả Cảnh Hỏa tộc, Hàn Mị tộc hiện tại".

"Đây chỉ là ba Tiên Vực lớn, chín Tiên Vực lớn còn lại...", Tần Ninh thở dài: "Nếu là ta năm đó, thân là Linh Thánh Thiên, ta thật sự muốn đánh từng người Tiên Tôn Tiên Đế trong Tiên Giới, nhất thiết phải liên hợp g**t ch*t bất luận Dị tộc nào!"

Diệp Nam Hiên lại nghiêm túc nói: "Sư phụ, hiện tại cũng có thể mà".

"Có thể?"

"Dạ".

"Có thể cái búa ấy!"

Tần Ninh cười mắng: "Hiện tại vi sư chỉ là một Tiên Quân hạ vị, lúc trước dùng lôi kiếp làm mánh khóe có thể giết được Tiên Vương. Bây giờ đối mặt với Tiên Vương, ta cũng phải chuồn, ngay cả ngươi ta cũng đánh không lại".

Nghe được câu nói sau cùng, Diệp Nam Hiên cảm thấy mỹ mãn.

Dù sao đệ tử lợi hại hơn sư phụ cũng là điều rất đáng kiêu ngạo.

6001170-0.jpg

 
Back
Top Bottom