Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 10520: "Ngươi chắc chắn?"



"Được rồi được rồi, biết ngươi mạnh rồi".

Tần Ninh nói tiếp: "Cẩn thận xem xét bốn phía, tòa đại điện này bị phong tỏa, không có khả năng chỉ phong ấn thi thể Ảnh Lang Tộc. Nếu đoạn chữ viết này do Liễu Hoa Thanh viết xuống, nói không chừng nơi đây vẫn còn điểm kỳ quặc".

"Rõ!"

Đúng lúc này, Đại Hoàng, Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc cũng trở về.

Mấy người đứng trong đại điện suy nghĩ cẩn thận.

Không bao lâu sau.

Một bóng dáng chạy tới.

"Sư phụ, sư phụ".

Thần t*nh d*ch hớn hở, hăng hái chạy lại gần.

Tần Ninh liếc nhìn Thần t*nh d*ch, cười cười nói: "Thỏa mãn?"

Advertisement

"Ấy, hahaha, thỏa mãn thỏa mãn...", Thần t*nh d*ch lập tức nói: "Con đang nói chuyện đứng đắn mà. Sư phụ, vừa rồi Phi Vũ cung, đảo Huyền Nguyệt, người nhà họ Tiêu phát hiện số lượng lớn hài cốt bên trong Tam Dạ cung này. Nhìn khung xương thì không phải Nhân tộc chúng ta, giống Dị tộc hơn".

"Con còn mang về một đống, người nhìn xem".

Nói xong, bàn tay Thần t*nh d*ch vung lên, một đống hài cốt rơi lả tả trên mặt đất.

Có cái giữ gìn tương đối hoàn hảo, cái khác chỉ còn lại một phần thân thể.

Thần t*nh d*ch tách từng cỗ hài cốt ra, rồi phân loại.

Lúc này Diệp Nam Hiên ngồi xuống, cầm lấy một đoạn xương to dài bằng cánh tay trẻ con, muốn giúp Thần t*nh d*ch sửa sang lại.

"Cho ta cho ta".

Thần t*nh d*ch nở nụ cười, nhận lấy cái xương thẳng kia, bỏ vào vị trí g*** h** ch*n của một bộ hài cốt.

Thấy cảnh này, biểu cảm của Diệp Nam Hiên khẽ giật mình.

Thần t*nh d*ch đứng dậy, cười hì hì nói: "Sư phụ, người nhìn xem".

Tần Ninh lườm vài lần, thản nhiên nói: "Biết rồi".

Thần t*nh d*ch thấy vẻ mặt không sao cả của Tần Ninh thì không khỏi tò mò hỏi: "Sư phụ, đây đều là Dị tộc".

"Ta biết".

"Người không nghiên cứu một chút?"

"Ta nghiên cứu cái búa ấy!"

Tần Ninh đập cho hắn ta một cái, khiển trách: "Nghiên cứu những hài cốt này làm cái gì?"

"Đại khái nhìn ra bọn họ và Nhân tộc chúng ta rất khác biệt, cũng khác với Thú Tộc trong Tiên Giới, ngoài ra còn gì nữa?"

Ngoài ra còn gì, không biết.

Thần t*nh d*ch gãi gãi đầu.

"Tìm xung quanh nơi này xem, đừng có lung tung đi khắp nơi".

Tần Ninh nói thẳng: "Cẩn thận bị Dị tộc trực tiếp làm thịt".

Lần này, khu đảo Tề Thiên bí mật hoàn toàn ở một mảnh không gian khác, công khai nói cho Dị tộc, Ôn Ngọc Trạch đang ở trên tay Tần Ninh hắn.

Muốn cứu thì đến cứu đi.

Trận thế lớn như vậy, sao Dị tộc có thể không hề chuẩn bị?

"Biết...", Thần t*nh d*ch nhanh chóng tìm tòi trong đại điện.

Sau khi tìm được vài vòng, mọi người đều phát hiện không có gì kỳ quặc.

Tần Ninh cũng không nhận thấy điểm gì đáng giá chú ý.

Thời Thanh Trúc đi ra ngoài, tựa vào khung cửa, cầm hồ lô uống một hớp rượu.

Tiên nhưỡng Long Phong có hương vị thật sự rất tốt! Lúc bấy giờ, Đại Hoàng cũng mệt thở hổn hển, lè lưỡi, ghé vào cạnh cửa, thở dài: "Lần này có thể nói Cẩu gia ta không thu hoạch được gì".

Thời Thanh Trúc không khỏi cười nói: "Ngươi chắc chắn?"

"Cẩu gia ta chính là Thiên Cẩu Dương Thiên Vũ, phải ăn món cực ngon trên thế gian này, để cần lột xác".

"Hiện tại Cẩu gia ta chỉ là Tiên Vương, sau này ta muốn làm chó Tiên Hoàng, chó Tiên Đế, chó Tiên Tôn, thậm chí phi thăng thành thần, trở thành Thần Thiên Cẩu Dương Thiên Vũ, chỉ huy ngàn vạn chó Thần Giới nghe theo hiệu lệnh của ta, ta muốn làm Cẩu Vương!"
 
Phong Thần Châu
Chương 10521: Tại sao có thể như vậy?



"Nấu ngươi thành một bữa lẩu thịt cầy còn không kém nhiều lắm".

Diệp Nam Hiên sáp lại gần, cười hì hì nói: "Hương vị hẳn sẽ rất khá, dù thế nào chó ngươi cũng ăn thiên tài địa bảo mỗi ngày mà. Lần trước còn ăn nhiều Tịnh Ma Tiên Đan như vậy, thịt chó chắc chắn siêu thơm!"

"Gâu gâu gâu...", Đại Hoàng lập tức nhe răng trợn mắt, cắn về phía Diệp Nam Hiên.

Diệp Nam Hiên phản ứng lại, nhanh tay đóng cửa.

Răng rắc.

Răng nanh trong miệng Đại Hoàng cắn vào cánh cửa, cộm đau, làm Đại Hoàng gâu gâu loạn sủa.

Diệp Nam Hiên cười ha ha: "Ai bảo con chó chết ngươi ngày ngày chỉ biết cắn người".

"Đừng nhúc nhích!"

Đột nhiên, một giọng nói vang lên.

Diệp Nam Hiên quay đầu nhìn, chợt thấy Tần Ninh và Diệp Viên Viên đi tới.

"Sao vậy?"

Advertisement

"Sư phụ?"

"Ngươi tạm thời đừng nhúc nhích!"

Tần Ninh nhìn sau lưng Diệp Nam Hiên, thận trọng nói: "Hóa ra kỳ quái ở chỗ này!"

Nói xong, Tần Ninh tiến lên, kéo Diệp Nam Hiên ra, sau đó chậm rãi đóng lại hai cánh cửa.

Cửa điện đóng lại, cả tòa đại điện lập tức nhìn ảm đạm hơn không ít.

Nhưng giờ phút này, đằng sau hai cánh cửa hiện lên hai dấu vết hình nửa vòng tròn.

Dấu vết kia giống như bị lửa đốt thành, hoàn toàn đối xứng, hợp lại thành một vòng tròn.

Nhìn kỹ, nơi chốn của hình tròn này hiện rõ vẻ bất phàm, hai dấu ấn nửa vòng tròn dần dần lấp lóe ánh sáng.

Tiếp đó, ánh sáng chiếu rọi xuống trên mặt đất.

Cách sau cánh cửa chừng ba trượng, mặt đất bị chiếu ra một ký hiệu hình tròn.

Mà... Theo hình chiếu rơi xuống, trong phạm vi ký hiệu hình tròn kia, mặt đất như thể bị bỏng cháy, bốc lên khói xanh... Qua thời gian đại khái một chén trà, mặt đất bị bỏng cháy thành một hang động.

Hang động sâu chừng một thước, đường kính ba thước.

Cúi đầu nhìn xuống, trong hang động lóe ra hào quang nhàn nhạt, hiển nhiên vẫn là phong ấn.

Đại Hoàng thấy cảnh này, hai mắt sáng lên, gào khóc: "Trời ơi, có bí mật".

Diệp Nam Hiên không còn gì để nói: "Những người xưa này thật đúng là không chê phiền toái, giấu thứ gì mà phải phiền phức như vậy?"

"Phù chú sau cửa... Chiếu xuống mặt đất, nảy sinh điều kỳ quặc, còn... còn có phong ấn".

Thần t*nh d*ch cười hì hì: "Đợi sau này ngươi cũng thành người xưa, ngươi sẽ biết vì sao người xưa lại thích tốn sức như vậy".

"Nói như ngươi biết ấy!"

"Không thèm ầm ĩ với ngươi".

Khi mà trai thẳng sắt thép và công tử đào hoa ở cùng một chỗ với nhau, nói chung chính là như vậy.

Tần Ninh cảm thấy, hai đệ tử không nên ở chung với nhau nhất chính là Diệp Nam Hiên và Thần t*nh d*ch.

Một người coi phụ nữ như không khí.

Một người xem phụ nữ như bảo bối.

Tam quan của hai người này không hợp, ở chung một chỗ không tranh cãi mới là lạ.

"Nhìn xem rốt cuộc là cái gì đi!"

Mấy người bảo vệ xung quanh Tần Ninh.

Phong ấn bên trong hố vẫn là phương pháp rất cổ xưa.

Nhưng dù thế nào Tần Ninh cũng là nhân vật xỏ xuyên qua cổ kim, mặc dù phong ấn này phức tạp thì vẫn không thể làm khó hắn.

Cứ như thế, qua ước chừng nửa canh giờ.

Phong ấn mặt ngoài hố phát ra âm thanh kẹt kẹt kẹt.

Sau đó... Bên trong tòa đại điện, trên mặt đất vốn bình thường không có gì lạ, không hề có hào quang, giờ phút này chợt dâng trào văn ấn.

Từng sợi ánh sáng chảy qua như thể từng đạo kiếm văn, bao trùm toàn bộ cung điện to lớn.

Cảnh tượng thần kỳ này làm khiếp sợ mấy người ở đây.

Tại sao có thể như vậy?

Từng đạo kiếm văn kia chẳng khác gì ánh sáng, khuếch tán ra từ hố sâu, lan ra mặt đất, rồi đến vách tường bốn phía, thậm chí leo l*n đ*nh.

Tần Ninh đứng yên tại chỗ, biểu cảm bình tĩnh.

6001172-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10522: Biểu cảm của mấy người dần kì quái.



"Trời ạ, hoa hòe hoa loẹt, rốt cuộc là thứ đồ gì vậy?"

Thần t*nh d*ch tò mò hỏi.

Diệp Nam Hiên cũng gãi gãi đầu.

Quả là loè loẹt, nhưng cho đến hiện tại vẫn không nhìn ra cái gì.

Lúc này, từng nhành liễu rủ bóng loáng chậm rãi bay lên.

Từng tia sáng rơi rớt trong đại điện, khiến toàn bộ đại điện thoạt nhìn như một chốn bồng lai tiên cảnh, tản ra đủ loại đủ dạng ánh sáng.

Thậm chí, trong mơ hồ còn có mùi thơm thoang thoảng tràn ngập.

Tần Ninh đứng bên trong đại điện, cẩn thận cảm nhận.

Cảm giác không nói nên lời.

Có vài phần vô cùng kỳ lạ.

Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Thần t*nh d*ch, Diệp Nam Hiên và Đại Hoàng cũng đang đánh giá những nguồn sáng như liễu rủ kia.

"Sư phụ, đây là thứ đồ chơi gì vậy?"

Diệp Nam Hiên hiếu kỳ hỏi.

"Nếu sư phụ ngươi biết thì nói từ lâu rồi, còn cần ngươi hỏi?"

Thời Thanh Trúc nhìn từng cành cây rủ xuống, cười nói: "Ta thấy hắn cũng chẳng nhìn ra".

Tần Ninh liếc mắt nhìn Thời Thanh Trúc.

"Đây là một gốc cây cổ thụ".

"Cổ thụ?"

"Thân cây đâu?"

Diệp Nam Hiên ngạc nhiên.

Tần Ninh lại cười nói: "Cái gì cũng bị ngươi nhìn ra, vậy uổng phí bao nhiêu sức lực của người ta bố trí đủ loại thủ đoạn ở chỗ này rồi".

"Sư phụ, đây là cây gì?"

"Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ!"

Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ?

Chưa từng nghe nói.

Tần Ninh nhìn từng cành liễu bằng ánh sáng đang rủ xuống, không khỏi cười nói: "Các ngươi dùng bàn tay sờ thử xem".

Mấy người nhao nhao vươn tay.

Bàn tay Diệp Nam Hiên bắt lấy một cành liễu ánh sáng, ngay sau đó, một luồng khí ấm áp tràn vào trong thân thể.

Nhưng rất nhanh.

Dòng khí ấm áp kia nóng rực lên.

"Hả?"

Sau khi nóng rực, cảm giác tiếp theo là nóng ran. Diệp Nam Hiên cảm thấy không chỉ bàn tay của mình mà cả trái tim đều nóng bỏng như thể bị lửa đốt.

"Má ơi, nóng quá!"

Diệp Nam Hiên chợt buông tay ra, trông thấy lòng bàn tay đã đỏ rực như bàn ủi.

Một bên khác, Thần t*nh d*ch, Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc cũng chẳng tốt đẹp hơn là mấy.

Đại Hoàng thẳng người lên, miệng con chó cắn một đầu liễu rủ, làm bỏng đầu lưỡi. Đầu lưỡi sưng đỏ, không ngừng phả ra hơi nóng.

"Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ này rốt cuộc là cái gì?"

Diệp Nam Hiên nhìn lòng bàn tay sưng đỏ của mình, ánh mắt ngạc nhiên.

Hiện tại hắn ta là cảnh giới Tiên Vương sơ giai.

Nguồn nhiệt bình thường không có khả năng làm bỏng hắn ta.

Tần Ninh lập tức nói: "Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ là một loại tiên thúc cổ xưa hiếm thấy, tự mang linh tính, là tồn tại rất thần kỳ".

"Nếu các ngươi đã nghiệm chứng, vậy điều này chứng tỏ...", Tần Ninh đánh giá bốn phía, không khỏi cười nói: "Đáng tiếc, cây lão đầu kia ở đây thì tốt biết mấy".

Biểu cảm của mấy người dần kì quái.

Tần Ninh lại bắt đầu lải nhải.

"Được rồi, đừng ai nhìn ta như vậy, để ta lôi nó ra để các ngươi nhìn một cái".

Nói xong, Tần Ninh mở bàn tay ra.

Hai người mặc áo bào đen, đội mũ trùm, che mặt, thoạt nhìn không khác gì người bình thường.
 
Phong Thần Châu
Chương 10523: Bốn người một chó nhanh chóng đuổi theo.



Tiếp đó, bàn tay Tần Ninh nắm lại.

Cửu Hoàn Nhiên Thiên Đăng xuất hiện, ngay sau đó, Bát Hoang Ly Thiên Viêm tỏa ra ánh lửa hừng hực.

Đồng thời.

Ấn Bát Quái Bộ Thiên cũng được Tần Ninh nắm ở trong tay.

Còn có giáp bạc Xỉ Dực hóa thành áo giáp, bao vây lấy toàn thân Tần Ninh, găng tay Cửu Phượng Triều Dương cũng xuất hiện, kiếm quang của kiếm Lạc Diệp Thanh Phong lập lòe.

Âm Dương Thiên Bảo Kính, kiện tiên khí vương phẩm sứt mẻ đồng thời xuất hiện trước người Tần Ninh.

Cùng với Thiên Lung Tiên Tháp ẩn chứa tiên lôi cướp đoạt được từ trong tay Vũ Thanh Huyên cũng bị Tần Ninh lôi ra.

Đủ loại Tiên Khí lớn nhỏ, đủ loại kiểu dáng, tất cả cùng bị Tần Ninh sử dụng.

Nhìn thấy Tần Ninh cẩn thận, như lâm đại địch như vậy, mấy người ở đây đều sững sờ.

Vừa rồi phá bỏ phong ấn đều không thấy Tần Ninh cẩn thận cảnh giác như thế.

Đủ loại Tiên Khí lớn nhỏ bị Tần Ninh lấy ra, ngay sau đó hai tôn thi khôi lỗi Tiên Hoàng Thanh Tuấn Thanh Chiếu cũng bị lấy ra.

Advertisement

Lúc này Tần Ninh mới thở ra, cười cười nói: "Chư vị nhìn kỹ".

Ngay lập tức.

Tần Ninh cầm kiếm Lạc Diệp Thanh Phong trong tay, chém về phía cành liễu bằng ánh sáng kia.

Từng cành liễu rủ bị chém đứt, nhưng lại nhanh chóng ngưng tụ, tiếp tục rủ xuống.

Tần Ninh không sợ phiền phức, một lần lại một lần chém ra, chặt đứt từng nhành liễu rủ.

Ấn Bát Quái Bộ Thiên, Âm Dương Thiên Bảo Kính, Thiên Lung Tiên Tháp sôi nổi thu những cành liễu rủ bị chém xuống kia vào trong.

Từng đạo ánh sáng rơi xuống trên ba kiện tiên khí vương phẩm, bị ba kiện tiên khí vương phẩm hấp thu ngay tại chỗ.

Cửu Hoàn Nhiên Thiên Đăng và Tiên Hỏa kết hợp thành một thể, giờ phút này hóa thành một con hỏa long dài mấy trăm trượng, công kích về phía liễu rủ.

Liên tục lặp lại, liễu rủ không ngừng bị đánh nát, lại không ngừng mọc ra.

Cứ như thế qua chừng một hai canh giờ, Tần Ninh không cảm thấy mệt mỏi, nhưng mấy người nhìn đều mệt thay, hoàn toàn không biết Tần Ninh đang làm trò mèo gì.

Lặp đi lặp lại, qua mấy canh giờ sau.

Bất thình lình.

Trong đại điện ầm ầm đong đưa, tiếng nổ vang rền kịch liệt như thể trực tiếp gõ xuống tai mọi người.

"Đáng chết!"

"Đây là sao vậy?"

Chỉ chớp mắt, trong đại điện, mấy người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên đồng thời biến sắc mặt.

Tần Ninh vẫn còn đang chém cành liễu.

Nhưng lúc này, nhành liễu trong đại điện xuất hiện biến hóa cực lớn.

Từng cành liễu rủ kia cuối cùng không còn mọc ra nữa, ngược lại lui về sau, mãi cho đến khi co vào trong cái hố trên mặt đất.

Mắt thấy cành liễu cuối cùng sắp biến mất, Tần Ninh không nói hai lời, trực tiếp lao ra, hai tay bắt lấy cành liễu, bị nó kéo thẳng xuống cái hố dưới mặt đất, biến mất không thấy tăm hơi.

Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Thần t*nh d*ch, Diệp Nam Hiên, Đại Hoàng, mười con mắt nhìn cái hố chỉ chứa được một người, đồng loạt im lặng.

"Sư phụ... Là bị kéo vào đi?"

"Không phải ngươi đang nói lời vô ích à?"

Diệp Nam Hiên không nói hai lời, sải bước lên trước, trực tiếp nhảy vào trong.

Ngay sau đó, mấy người lần lượt nhảy xuống theo.

Rơi xuống trong lòng đất, bọn họ mới nhận ra vừa rồi cái hố này còn rất nông, nhưng sau khi bị cành liễu đục xuyên, quả là mở rộng hơn nhiều.

Sau khi rơi xuống đất, bọn họ nhìn thấy bốn phía mênh mông vô bờ, một mảnh mờ tối, chỉ có chỗ cách đó hơn mười dặm có hào quang nhàn nhạt như ẩn như hiện.

"Đừng để ý, đuổi theo xem đi!"

Thần t*nh d*ch lập tức nói.

Hiện tại Tần Ninh chỉ là Tiên Quân hạ vị, một khi gặp phải phiền toái gì thì không phải là trò đùa.

Đang chặt cành liễu, cứ thế chém chém xong chém cả mình biến mất?

Đến cùng thì Tần Ninh đang làm gì?

Bốn người một chó nhanh chóng đuổi theo.

Không biết bọn họ đuổi theo bao lâu, chốc thì chạy sang trái, khi thì lượn bên phải, vòng tới vòng lui, bốn người cảm thấy như thể mình đang chạy vòng vòng trong khu vực này.

Thẳng đến cuối cùng, bốn người thở hồng hộc, ngã ngồi trên mặt đất.

Mặt đất này có đất đai màu đỏ thẫm, còn hơi nóng rực.

6001174-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10524: Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ?



Thần t*nh d*ch cũng ngồi bệt trên mặt đất, thở hổn hển nói: "Không biết nữa, sư phụ làm việc từ trước đến nay luôn luôn không đầu không đuôi, khiến người ta nhìn không thấu".

Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên cũng không có lời nào để nói.

Không lần nào Tần Ninh giải thích với các nàng.

Vị Nguyên Hoàng Thần Đế này từ xưa đến nay luôn kiêu ngạo như vậy.

Thời Thanh Trúc lấy ra hồ lô rượu, uống một hớp lớn tiên nhưỡng Long Phong, rồi đưa cho Diệp Viên Viên.

Advertisement

Diệp Viên Viên nhìn thấy rượu thì vội vàng lắc đầu.

Nào có ai mệt mỏi xong uống rượu cho đỡ.

Bấy giờ, bốn người một chó mới đánh giá xung quanh.

"Thật không ngờ, bên dưới tòa cung điện vừa rồi lại có động thiên khác, đây là chỗ nào?"

Advertisement

Diệp Nam Hiên ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh sáng lờ mờ. Mà lỗ thủng bọn họ tiến vào cách đây rất xa, nhìn rất sáng.

Diệp Viên Viên mở miệng nói: "Chậm rãi chờ đi, có lẽ Tần Ninh đang nghĩ cách thu phục thứ gì đó".

Điểm này, mấy người cũng đều nhìn ra.

Nhưng rốt cuộc thu phục thứ gì phải tốn nhiều sức lực như vậy, bọn họ không rõ lắm.

Như thế, một lúc lâu sau.

Một bóng dáng lại gần chỗ bọn họ.

Chính là Tần Ninh.

Chỉ là, lúc này, áo trắng của Tần Ninh đã sớm tàn phá không chịu nổi, trên người còn có từng đạo vết thương, trên mặt dính bùn đất, tóc dài lộn xộn, chẳng khác gì một tên ăn mày.

Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc vội vàng tiến lên.

"Chàng sao rồi?"

Tần Ninh vỗ vỗ bùn đất trên người, cười ha ha đáp: "Quả nhiên là Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ, không uổng công ta phí nhiều công sức như vậy".

Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ?

Ở chỗ nào?

Tần Ninh tiện tay ném ra.

Bịch một tiếng.

Mặt đất đột nhiên nổ tung.

Một gốc cây khô héo cao hơn một mét, tràn đầy bùn đất lăn long lóc trên mặt đất.

Nhưng, khi cái cây kia vừa rơi xuống đất, nó chợt đứng thẳng lên, sau đó dưới cành cây mọc ra từng sợi râu, đâm xuống đất.

"Chặt nó, chặt sợi rễ của nó. Đừng để nó cắm rễ, nếu không nó sẽ chạy!"

Tần Ninh chợt la to.

Diệp Nam Hiên không nói hai lời, trực tiếp rút đao chém tới.

Từng sợi rễ lan tràn ra từ cây bị chém đứt.

"Ôi ôi, đừng chém, đừng chém...", một giọng nói già nua đột ngột vang lên, dọa mấy người nhảy dựng.

"Ai?"

Đại Hoàng giật mình, nhìn xem bốn phía.

Lúc này, Diệp Nam Hiên cũng ngừng đao, nhìn đoạn thân cây trên mặt đất kia.

Giọng nói này hình như truyền tới từ cái cây khô này.

Nó đại khái cao hơn một mét, vỏ cây mặt ngoài khô quắt, nứt nẻ, đỉnh thân cây có mấy cành cây xòe ra.

Chỉ có điều, cành cây xòe ra quá ít, như mấy sợi tóc lưa thưa trên đầu một ông già, mới nhìn rất giống một đoạn thân cây có phần trên và phần dưới.
 
Phong Thần Châu
Chương 10525: "Ngươi nói là vì sao?"



"Thụ Yêu?"

Diệp Nam Hiên nhìn chằm chằm thân cây đứng thẳng này.

"Ngươi mới là Thụ Yêu, lão phu..."

"Chặt sợi rễ của nó!"

Tần Ninh đột nhiên nói: "Chặt, nó dám mọc ra một cái sợi, liền trực tiếp chặt!"

Advertisement

Diệp Nam Hiên lại chặt thêm vài đao, một đao không nhắm chuẩn, trực tiếp chặt lên cành cây.

"Ôi, cái mẹ ruột của ta ơi, ngươi chém vào eo của mẹ ta rồi!"

Tiếng gào đau đớn vang lên.

Tần Ninh cười nói: "Chém hay lắm, ngươi còn muốn chạy nữa thì còn chặt!"

"Không chạy, không chạy, lần này chắc chắn không chạy".

Gốc cây khô già cắm xuống đất, không nhúc nhích.

"Thụ Yêu này...", Thần t*nh d*ch nhìn nó từ trên xuống dưới, không khỏi nói: "Sao không có mắt mũi miệng, mà vẫn nói chuyện bình thường?"

"Ai nói ta không có?"

Giờ phút này, thân cây vừa cắm xuống đất lộ ra một đôi mắt, hai hàng lông mày, và cả một cái miệng ở góc chéo của thân.

Chẳng qua, đôi mắt, lông mày và cái miệng kia gần như giống hệt với thân cây, không cẩn thận nhìn hoàn toàn không thấy ra được.

"Thật thần kỳ!", Diệp Nam Hiên cầm đao chọc chọc cây khô già, không khỏi cười nói: "Thật đúng là vật còn sống".

Tuy hắn ta từng gặp không ít chủng tộc yêu thú loại thực vật, nhưng Thụ Yêu Hoa Yêu nào cũng khiến người ta cảm thấy rất mới lạ.

Thần t*nh d*ch tiến lên, xách lên một đoạn cành của cây khô già, túm lên, tò mò hỏi: "Thật sự sống?"

"Ối ối, đau đau đau, mau bỏ tay ra, mau bỏ tay, bỏ tay ra...", Lão Thụ Quái gào khóc.

"Á!"

Đúng lúc này, một tiếng hét thảm vang vọng từ trong miệng Lão Thụ Quái.

"Eo của ta! Thứ đồ gì vậy?"

Lúc này, thừa dịp bất ngờ, Đại Hoàng trực tiếp cắn một miếng, gặm xuống một mảnh vỏ cây to, không ngừng nhổ phì phì, mắng: "Thứ đồ gì, thật khó ăn, quá khó ăn".

Lão Thụ Quái đau đến nhe răng trợn mắt, đối mặt với đám đồ chơi kỳ kỳ quái quái này, sắc mặt nó rất khó coi.

Chuyện này là sao vậy! Tần Ninh ngồi xuống dưới đất, điều dưỡng khí tức.

"Vì bắt ngươi, ta đã hao phí cực nhiều công sức. Giờ ngươi còn dám chạy, ta nhất định sẽ chém ngươi".

Tần Ninh cười cười nói.

"Không chạy, không chạy, vị gia này, ngài bắt ta làm gì?"

Chỗ thân cây Lão Thụ Quái chảy ra mấy giọt nước mắt già nua.

Có điều, nước mắt kia có màu xanh nhạt, nhớp nhúa, nhìn vào khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Tần Ninh cười nói: "Ngươi nói là vì sao?"

"Ta biết Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ, là một loại tiên thụ sinh trưởng tại Tiên Giới, lấy ngọn lửa làm thức ăn, lại dùng tinh hoa thiên địa nhật nguyệt tu hành".

"Nhưng gốc cây Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ ngươi lại dùng máu thịt của Dị tộc để tu hành!"

"Tam Dạ cung trên đỉnh đầu này đều là chất dinh dưỡng ngươi đúng không?"

Nghe được lời này, Lão Thụ Quái lập tức mở to mắt, không thể tưởng tượng nhìn Tần Ninh.

"Sao ngươi biết được?"
 
Phong Thần Châu
Chương 10526: Đầu óc tên này có bệnh à?



"Từ khi ta tiến vào Tam Dạ cung đã cảm thấy nơi nào cũng không thích hợp. Nhìn thấy hài cốt của những Dị tộc kia, ta phát hiện có dấu vết bị ngọn lửa đốt cháy, và cả bên trong cung điện vừa rồi, từng cỗ thi thể trực tiếp mục nát, tan biến thành bụi bặm. Đó rõ ràng không phải cách chết thông thường!"

"Về sau, nhìn thấy những cành liễu kia của ngươi, ta càng cảm thấy kỳ quái, Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ bình thường không có đức hạnh như ngươi mới đúng!"

"Sau khi thấy được bản thể của ngươi, ta càng thêm hoài nghi".

Tần Ninh tự nói tự nghe.

Bên cạnh, mấy người Thời Thanh Trúc, Thần t*nh d*ch ngây dại.

Advertisement

Tần Ninh nói gì thế?

Lão già này chính là Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ?

"Á!"

Đúng lúc này, Lão Thụ Quái kêu lên thảm thiết.

"Đừng có cắn, ta không chạy đâu!"

Lão Thụ Quái tức thở hổn hển.

Đại Hoàng lại phì phì phun ra cái gì đó, hung ác thầm nghĩ: "Tần gia, ngươi gạt ta, đây không phải Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ gì gì đó phải không?"

"Cẩu gia ta biết Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ, Thiên Tâm Thụ dùng ngọn lửa rèn luyện bản thân, không sợ lửa đốt, còn thích lửa, có thể ăn lửa. Thân cây được ngọn lửa tưới tiêu, chiếu sáng rạng rỡ".

"Mượn nhờ Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ, có thể bỏng cháy thân xác, hồn phách của võ giả, rèn đúc thể phách tinh thần. Mà từng viên hạt giống của cây này đều ăn vô cùng ngon, còn có thể trợ giúp Tiên Nhân phá cảnh tăng lên".

Đại Hoàng nhìn về phía Tần Ninh, u oán nói: "Cái Lão Thụ Quái này chẳng có tí gì dính dáng đến Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ!"

Nghe vậy, Tần Ninh khẽ mỉm cười nói: "Lão đầu tử, ngươi biểu diễn cho bọn họ xem đi, rốt cuộc cái gì mới là Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ chân chính!"

Lão Thụ Quái vừa nghe lời này, lập tức hớn hở, cười hì hì nói: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề".

"Chờ chút đã".

Lúc này, Tần Ninh cầm Cửu Hoàn Nhiên Thiên Đăng trong tay, trực tiếp đốt lên tim đèn trong nhiên đăng, Tiên Hỏa lượn lờ, đặt bên người Lão Thụ Quái, cười nói: "Sợ ngươi chạy, đốt cho ngươi ít đèn".

Thấy cảnh này, sắc mặt Lão Thụ Quái lập tức sụp đổ.

"Mau, bày ra bày ra!"

Tần Ninh cười híp mắt nói: "Đừng thẹn thùng".

Lão Thụ Quái bất đắc dĩ đáp: "Vị công tử này, lão phu với ngươi không oán không thù, làm gì vậy?"

"Không cần nói nhảm nhiều như vậy".

Tần Ninh trực tiếp giơ kiếm lên: "Cho bọn họ nhìn một cái, rốt cuộc Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ chân chính có dáng vẻ gì!"

Lão Thụ Quái không dám dây dưa, dáng người cao một thước lúc này đứng yên trên mặt đất.

Chỗ gốc cây, từng sợi rễ lan tràn.

Thấy sợi rễ mọc ra, Diệp Nam Hiên vung đao muốn chém.

"Hiện tại không cần".

Tần Ninh ngăn lại.

Lão Thụ Quái nhìn Diệp Nam Hiên, sắc mặt kỳ lạ.

Đầu óc tên này có bệnh à?

"Ta bắt đầu đây!"

Lão Thụ Quái nói dứt lời.

Vù... Theo tiếng vù vù vang lên, từng sợi rễ đâm xuống mặt đất, Tần Ninh chỉ đặt Cửu Hoàn Nhiên Thiên Đăng lại gần, phóng tại đường đi của lão già này.

Cây cối cao chín trượng, rộng đến ba người mới ôm hết, từ vị trí một trượng bắt đầu tách ra từng cành cây, càng lên trên, số cành tách ra càng nhiều.

Trên cành cây ngập tràn lá cây xanh biếc.
 
Phong Thần Châu
Chương 10527: "Ôi đậu xanh rau muống!"



Mỗi lá cây xanh xanh như một chiếc thuyền con, vừa dài vừa hẹp, cực kỳ tinh xảo.

Hơn nữa, đỉnh nhọn của từng lá còn lấm tấm ánh sáng đỏ rực như lửa, hết sức kỳ lạ.

Cây liễu cao chín trượng bày ra dáng vẻ phủ phục xuống, cành lá tản ra như một đóa bồ công anh to lớn, từng cành liễu rủ xanh biêng biếc.

Cộng thêm ánh sáng đỏ rực như lửa lấm tấm trên ngọn lá, mỗi lần cành liễu bay bay theo gió, trông chẳng khác gì từng cánh bướm phất phới theo chiều gió.

Lúc tĩnh thì duy mỹ.

Advertisement

Khi động hoa bay lả tả.

Nhất thời, mấy người đều nhìn ngây người.

Đại Hoàng say mê nói: "Bản thể của lão già này lại là như vậy?"

Tần Ninh chỉ cười cười nói: "Đoạn thân cây kia mới là bản thể của nó, dáng vẻ hiện tại chỉ có thể nói là đang đâm chồi nảy lộc".

"Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ là một loạt kỳ thụ trên thế gian. Bên trong Tiên Giới có thể xuất hiện kỳ thụ như thế hay không, hoàn toàn xem vận khí. Cây này không phải thứ mà các loại thiên tài địa bảo có thể uẩn dưỡng nên".

"Ta cũng chẳng thể ngờ, có thể gặp phải một gốc cây ở chỗ này".

Đây thực sự là chuyện ngoài ý muốn! Cây liễu cao lớn chín trượng, thần thánh thuần khiết, không thể xâm phạm.

Đúng lúc này.

Vị trí thân cây hiện ra hai mắt và một cái miệng.

"Vị gia này, được chưa vậy?"

Vẻ mặt Lão Thụ Quái đau khổ nói: "Ta vốn sắp chết đói đến nơi, ngươi còn đuổi theo ta đánh suốt một đường, hiện tại duy trì trạng thái này ta phải tiêu hao rất nhiều".

"Ít nói bậy!"

Tần Ninh nói thẳng: "Nếu ta không nghĩ ra, mấy năm nay ngươi dùng máu thịt của những Dị tộc này làm thức ăn, nên mới có thể xảy ra lột xác, hoàn toàn khác với Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ bình thường".

"Máu thịt của Dị tộc có lợi cho ngươi?"

"Đúng vậy".

Lão Thụ Quái thở dài nói: "Thật ra năm đó, ta bị Tam Thanh giáo chủ dời vào trong Tam Thanh tiên giáo. Thời điểm đó, lão hủ chính là thần thụ hộ giáo, máu thịt của những Dị tộc kia quả thật rất ngon".

"Ồ?'

Tần Ninh ngẫm nghĩ.

Hắn lập tức lấy ra mấy viên Tịnh Ma Tiên Đan, ném cho nó: "Ăn cái này vào thử xem".

Nhìn thấy Tịnh Ma Tiên Đan, Đại Hoàng không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Đan dược này không chỉ ăn ngon, mà ăn xong còn thoải mái muốn chết! Trong lòng Lão Thụ Quái nghi ngờ, nuốt xuống từng viên Tịnh Ma Tiên Đan.

Sau khi mấy viên Tịnh Ma Tiên Đan được nuốt vào.

Cành liễu rủ vốn hào quang lượn lờ, nay cành nào cành nấy run lên, hào quang càng thêm sáng ngời.

"Ôi đậu xanh rau muống!"

Lão Thụ Quái mở to mắt, gào khóc: "Quá đỉnh, ăn quá ngon, ngon quá trời, đỉnh nhất!"

Nếu như nói trước kia nó cắn nuốt máu thịt đám Ma tộc ngoại vực làm thức ăn, chẳng khác gì nhai thịt tươi rau sống.

Thì hiện tại, ăn vào viên đan dược này, như thể thịt tươi rau sống biến thành món ngon tuyệt đỉnh dưới bàn tay đầu bếp huyền ảo.

Hương vị tuyệt mỹ! Hơn nữa, cảm giác đói bụng trong những năm gần đây được xoa dịu cực nhiều.

Lão Thụ Quái nhìn về phía Tần Ninh, cười ha ha nói: "Vị gia này, lại cho ta thêm một chút đi?"

Hồi lâu sau.

Trên cây liễu lớn.
 
Phong Thần Châu
Chương 10528: "Vị gia này, ta thật sự không còn sức lực đâu!"



Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc nửa ngồi nửa nằm trên cành cây, ngón tay kéo lấy một đoạn cành liễu bện thành mũ, đội lên đầu.

Ánh huỳnh quang nhàn nhạt lấp lóe, càng làm nổi bật vẻ đẹp của hai người.

Lúc này, Đại Hoàng nằm bò dưới cây, cảm giác cả thân thể và tâm linh đều được thăng hoa.

Diệp Nam Hiên đang tựa vào một cành cây, đao trong tay chống lấy thân cây, đề phòng Lão Thụ Quái này làm ra trò mèo gì.

Advertisement

Tần Ninh vẫn đứng dưới tàng cây, nhìn lên Lão Thụ Quái.

"Ngươi nói ngươi bị Tam Thanh giáo chủ chuyển về?"

"Vậy chẳng phải ngươi đã sống lâu đến trăm vạn năm?"

Lão Thụ Quái cười ha hả đáp: "Đúng vậy đúng vậy. Ta của năm đó vẫn còn là một cây giống, cao hơn một mét, hoàn toàn không tính là gì ở trong hoa viên của Tam Thanh giáo chủ".

"Sau này, Tam Thanh tiên giáo sụp đổ. Có người muốn mang ta đi, may mà ta thông minh, trực tiếp chạy ra".

"Về sau nữa, ta phiêu dạt bên trong Tam Thanh tiên vực. Đến cuối cùng, lưu lạc đến địa chỉ cũ này của Tam Thanh tiên giáo, vẫn đợi đến hiện tại".

Lão Thụ Quái thở dài: "Qua nhiều năm như vậy, ta vẫn luôn lẻ loi hiu quạnh một mình, già không chỗ về, đáng thương".

Đây là một gốc Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ sống rất nhiều năm.

Quả thực là một quyển lịch sử sống! Lão Thụ Quái nói xong mấy lời này, đôi mắt liếc nhìn lên phía bên trên.

Hai tiểu nương tử kia thật là đẹp mắt, da thịt non mềm.

"Lại nhìn loạn, ta đâm mù mắt của ngươi!"

Thần t*nh d*ch bình tĩnh lên tiếng.

Lão Thụ Quái ngượng ngùng cười cười.

Tần Ninh nhìn về phía Lão Thụ Quái, nói: "Ngươi đi theo ta, trên người của ta có Tịnh Ma Tiên Đan, ngon hơn máu thịt Dị tộc ngươi ăn nhiều".

"Hơn nữa, Dị tộc muốn giết ta rất nhiều, vừa khéo ngươi có thể nhân cơ hội này bù đắp hao tổn của bản thân".

Lão Thụ Quái cười ha ha đáp: "Không cần, không cần đâu. Lão Thụ Quái ta lười biếng quen rồi..." "Ta bảo cần vậy cần".

"Ấy ấy ấy, ngươi nói đúng, vậy cần".

Tần Ninh thản nhiên nói: "Đừng nghĩ chạy trốn, chuyện đó không có lợi gì với ngươi".

"Vâng vâng vâng..." "Được, tất cả xuống đi!"

Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên.

"Cái cây già này hiện giờ bị suy nhược rất nhiều, phải bổ sung một chút mới có thể tỏa ra uy năng, đến lúc đó sẽ có chỗ tốt cực lớn đối với việc thăng cấp của mấy Tiên Vương các ngươi".

"Nhất là hạt giống của cây liễu già này, tăng lên cảnh giới cực tuyệt vời".

Lúc này, hào quang quanh thân Lão Thụ Quái dần dần rút lui. Đến cuối cùng, nó hóa thành một gốc thân cây cao cỡ một người.

"Ngươi cứ thế đi theo ta?"

Tần Ninh không còn lời gì để nói.

Lão Thụ Quái cười khổ đáp: "Vị gia này, ta thật sự không còn sức lực đâu!"

"Nuốt viên Tịnh Ma Tiên Đan này vào, biến thành bình thường một chút đi theo ta!"

Vừa nói, Tần Ninh vừa ném ra một viên Tịnh Ma Tiên Đan ngưng tụ thành từ Dị tộc Tiên Vương.

Lão Thụ Quái nuốt xuống tiên đan, khiến Đại Hoàng gần đó thèm thành đồ đần.

6001179-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10529: “Bên bờ sông này còn có một con thuyền nữa”.



Diệp Nam Hiên không còn lời nào để nói, nhìn Lão Thụ Quái nói: “Mẹ nó là tiên thuật gì vậy, ta đã từng nhìn thấy một số dược tinh hoa tinh hoá thành hình người, dáng vẻ tuyệt đẹp động lòng người, đều rất dễ nhìn, sao ngươi lại xấu xí như vậy?”

Lão Thụ Quái cười ha hả nói: “Vị tiểu hữu này, sao có thể trông mặt mà bắt hình dong được chứ?”

Thần t*nh d*ch ôm lấy Lão Thụ Quái, ha ha cười nói: “Lão Thụ Quái, ngươi sai rồi, vị sư huynh này của ta là người sẽ không trông bao giờ mặt mà bắt hình dong”.

“Ở trong mắt hắn, hoa tinh dược tinh xinh đẹp như hoa hóa thành hình người, cho dù có đẹp thế nào đi nữa cũng chỉ xứng bị hắn ta chém một đao thôi, hắn ta chỉ đơn giản là cảm thấy ngươi rất xấu xí thôi!”

Lão Thụ Quái cười ha ha nói: “Hai vị tiểu huynh đệ, mọi người đều thích gọi ta là Lão Liễu, ta không tên là Lão Thụ Quái”.

Advertisement

“Lão Lục này!”

Diệp Nam Hiên than thở một tiếng, đi ra phía trước.

Thần t*nh d*ch cũng lôi kéo làm quen với Lão Thụ Quái, dọc đường đi hai người tán gẫu đến tán gẫu đi, thật ra có vẻ vô cùng thân mật.

Tần Ninh lại không thèm để ý đến chuyện này.

Advertisement

Thời Thanh Trúc đi ở bên cạnh Tần Ninh, không khỏi hỏi: “Viêm Liễu Thiên Tâm Thụ này rất lợi hại sao?”

“Ừm...”, Tần Ninh gật đầu nói: “Từ xưa đến nay, trong trời đất này có ba chủng loại lớn là người, thú, thực vật, người và thú thì chúng ta tiếp xúc nhiều, loại thực vật lại cực nhỏ, chủ yếu là bởi vì tinh quái loại thực vật bình thường rất ít di chuyển giữa các nơi, sinh trưởng ở chỗ nào liền ở luôn chỗ đó”.

“Trên thực tế tinh quái loại thực vật cường đại cũng vô cùng kh*ng b*, Lão Thụ Quái này sống nhiều năm như vậy, kiến thức rộng rãi”.

“Điều kỳ quái nhất chính là nó lại lấy máu thịt của dị tộc làm thức ăn, đúng là kỳ quái”.

Chắc chắn Lão Thụ Quái này là biến dị .

Nhưng Tần Ninh vẫn chưa nhìn ra chỗ nào kỳ quái.

Cứ dẫn theo bên cạnh quan sát cho kỹ vậy.

Hơn nữa Tần Ninh cũng muốn không hãm hại nó.

Lão Thụ Quái này tự sinh tồn trông chẳng khác nào một tên ăn mày, đi theo hắn, mỗi ngày còn được ăn no uống say.

Dị tộc chính là món ngon của Lão Thụ Quái.

Tần Ninh chính là người tạo ra món ngon, biến thành Tịnh Ma Tiên Đan cho Lão Thụ Quái ăn.

Chờ Lão Thụ Quái này kết quả, không những tốt cho bản thân hắn mà còn giúp mấy người bên cạnh hắn tăng lên rất nhiều.

Mấy người vẫn chưa sốt ruột rời khỏi nơi đây, mà vẫn tiếp tục tiến lên trước trong trời đất rộng rãi phía dưới mặt đất này.

Tần Ninh dẫn đường, càng đi vào sâu bên trong, mấy người Diệp Nam Hiên càng không biết phải đi thế nào.

Dù sao đi theo Tần Ninh là được rồi.

Cuối cùng sau khi đi vào sâu bên trong vùng trời đất u ám này, phía trước mơ hồ có một con sông ngầm phát ra những tiếng ầm ầm.

Tiếng vang cuồn cuộn từ con sông lọt vào tai.

Đi đến bờ sông, mấy người đều biến sắc.

Trước mắt là một con sông lớn không biết sâu bao nhiêu, hai bên trái phải không biết kéo dài đến nơi nào.

Nước sông tối đen bốc lên cuồn cuộn, âm thanh hai bên bờ giống như thác nước vang lên không dứt bên tai.

Lão Thụ Quái lúc này đứng ở bờ sông, mở miệng nói: “Con sông ngầm này vô cùng khó lường, lão nhân ta mỗi lần đều dựa vào con sông này để đi ra ngoài, thậm chí có thể đến được mọi nơi trong Tam Thanh tiên vực”.

“Năm đó, con sông ngầm này được gọi là Tam Thanh Hà, lúc con sông này dài rộng nhất thậm chí là còn chảy qua tất cả các khu vực trong cả Tam Thanh tiên vực”.

“Từ nơi này có thể thông đến biển Tam Đế?”

“Đúng vậy”.

Lão Thụ Quái cười nói: “Cũng có lúc lão nhân ta sẽ rời bến đánh bắt cá ăn”.

Tần Ninh đứng ở bờ sông, không nói một lời.

“Bên bờ sông này còn có một con thuyền nữa”.

“Ở bên kia bờ sông”.

Lão Thụ Quái cười nói: “Các vị đi theo ta!”
 
Back
Top Bottom