Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 10500: Dương Thiên Vũ?



Lúc này, bốn người đứng gác trước cửa cung cũng đã nhìn thấy bọn Tần Ninh, ai nấy đều cảnh giác, một người đi vào trong cung điện để bẩm báo.

Thế nhưng, khi ba người còn lại nhìn thấy Thời Thanh Trúc đi bên cạnh Tần Ninh thì cả ba lại ngẩn ra, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy tới.

“Thời sư tỷ!”

Người thanh niên cầm đầu khom người thi lễ, nói.

Advertisement

Thời Thanh Trúc là đệ tử ngọc bài của Ngọc Thanh tiên cung, hễ không phải là đệ tử ngọc bài, không cần biết ngươi là ai, bao nhiêu tuổi, nếu gặp đệ tử ngọc bài thì đều phải khách sáo khom người thi lễ.

Mấy vị đệ tử Tiên Quân này đều tới từ Ngọc Thanh tiên cung.

Thời Thanh Trúc không biết bọn họ.

Nhưng bọn họ nhận ra Thời Thanh Trúc.

Thời Thanh Trúc quan sát trang phục của bọn họ thì thấy là đệ tử cốt cán của Ngọc Thanh tiên cung, bèn đáp: “Các ngươi đến đây với ai?”

“Thanh Trúc...”, đúng lúc này, chợt vang lên một tiếng gọi đầy ngạc nhiên.

Mấy người đi từ bên trong ra ngoài cửa cung.

Người phụ nữ đi đầu mặc một bộ váy màu tím nhạt nhưng tà váy chỉ che kín tới bắp đùi còn phần bên dưới là vải sa, để lộ hoàn toàn đôi chân thon dài.

Ngoại hình của người này vừa điềm tĩnh nhưng vẫn ẩn chứa đôi phần tinh nghịch, vừa nhã nhặn nhưng lại cũng hoạt bát.

Ngọc Thanh tiên cung, Linh Nguyệt tiên tử.

“Linh Nguyệt...”, Thời Thanh Trúc nhìn thấy người phụ nữ kia cũng mừng ra mặt.

Hai người đều là đệ tử ngọc bài của Ngọc Thanh tiên cung, địa vị rất cao, quan hệ cũng không tồi.

Đi bên cạnh Linh Nguyệt tiên tử là một thanh niên mặc võ phục bằng lụa ôm sát cơ thể, trông rất tuấn tú, mắt to sáng ngời, hữu thần.

“Tưởng Vân Sinh!”

Thời Thanh Trúc cũng nhìn về phía thanh niên kia rồi cười nói: “Hóa ra là hai người các ngươi ở đây”.

Lúc này, Đại Hoàng xông tới, nhe răng trợn mắt, sủa nhặng xị: “Gâu gâu, chính là tên này đuổi ta đi, còn mắng ta là đồ chó nhà quê!”

Đại Hoàng nhìn thấy Tưởng Vân Sinh, lập tức tỏ ra hung hăng như thể muốn ăn thịt Tưởng Vân Sinh vậy.

Thời Thanh Trúc lườm Đại Hoàng một cái.

Khí thế của Đại Hoàng lập tức giảm bớt.

Nó không dám chọc tới người phụ nữ này.

Tần gia oai phong, lợi hại là vậy nhưng có mấy lần vào buổi tối, nó tận mắt trông thấy người phụ nữ này cưỡi lên người Tần gia, còn mắng Tần gia vô liêm sỉ, không cần thể diện, vậy mà Tần Ninh không hề dám cãi lại.

Ngay cả Tần gia cũng còn phải khuất phục, chắc chắn người phụ nữ này phải lợi hại hơn Tần gia.

Tưởng Vân Sinh nhìn Đại Hoàng rồi lại nhìn Thời Thanh Trúc, không khỏi chắp tay nói: “Thời sư muội, ta không biết con chó này là của các ngươi…”, “Lúc bọn ta đến đây thì phát hiện ra trong cung điện này có gì rất bất phàm nên lập tức vào trong kiểm tra, không ngờ con chó vàng này lại xông tới nhe răng, sủa bậy, cắn mấy vị đệ tử bị thương nên bọn ta đành phải ra tay”.

Đại Hoàng nghe vậy bèn sủa gâu gâu: “Đây là chỗ của Dương Thiên Vũ ta, các ngươi tự tiện xông vào lại không chịu đi ra ngoài, ta không cắn các ngươi thì cắn ai đây?”

Dương Thiên Vũ?

Một con chó còn có cả tên người à?

Đại Hoàng câm nín.

Tần gia đã lên tiếng rồi, có không chịu cũng phải chịu.
 
Phong Thần Châu
Chương 10501: “Mọi người tản hết ra đi!”



Linh Nguyệt tiên tử kéo Thời Thanh Trúc cùng đi vào trong cung điện.

Mặc dù có vẻ như Linh Nguyệt tiên tử có quan hệ rất tốt với Thời Thanh Trúc nhưng Tần Ninh cảm thấy người phụ nữ này thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Thần t*nh d*ch.

Tần Ninh không khỏi nhìn Diệp Viên Viên đi bên cạnh mình, hỏi: “Linh Nguyệt... và Dịch Nhi...”, “Ừm”.

Diệp Viên Viên nói thẳng: “Hồi Thanh Trúc ở Ngọc Thanh tiên cung, Thần t*nh d*ch chịu trách nhiệm liên lạc với nàng ấy, ngày qua tháng lại, hắn ta bắt đầu thân thiết với vị Linh Nguyệt tiên tử này, chàng cũng biết tên đệ tử này của chàng là người thế nào rồi đấy, hầu hết phụ nữ thân thiết với hắn ta đều đã ngủ với hắn ta rồi!”

Tần Ninh không phản bác được.

Lúc ở Trúc Diệp Tông, thỉnh thoảng Tần Ninh vẫn thấy Thần t*nh d*ch liếc mắt đưa tình với Tứ trưởng lão Chư Chỉ Lan.

Về sau thì tới Vũ Vô Tuyết! Sau đó còn có Ninh Chi Vi của Ninh gia ở Thái Ninh Vực.

Tính cả người này nữa là đã năm người rồi! Hơn nữa còn đủ loại, loại người gì cũng có.

Advertisement

Tần Ninh liếc nhìn Thần t*nh d*ch.

Tiếc là lúc này Thần t*nh d*ch đang bị giáp tiên Thái Hư Linh trói buộc nên đi đứng rất vất vả, thấy Tần Ninh nhìn mình, Thần t*nh d*ch cười nói: “Sư phụ, con không sao, làm quen là sẽ ổn thôi”.

Ông đây đâu có quan tâm xem ngươi có sao hay không đâu chứ?

Chẳng lẽ ta còn không biết ngươi có sao hay không à?

Giáp tiên Thái Hư Linh là Đế khí, một Tiên Vương nhỏ nhoi như ngươi dung hợp nó thì cứ chờ đó, sau này tha hồ mà chịu đựng! Cả nhóm đi cùng nhau vào cửa, tiến vào trong cung điện...

Toà cung điện này có tường cao bao quanh bốn phía, điêu khắc tiên văn phức tạp nhưng hiện tại đã bị phá giải.

Vào bên trong cung điện nhìn lại mới thấy đình viện lớn nhỏ nằm san sát, nối tiếp nhau.

Nhìn sơ qua có vẻ như cũng không có chỗ nào kỳ lạ.

Tưởng Vân Sinh nhìn về phía bọn Tần Ninh, khách sáo nói: “Không phải bọn ta cố ý làm khó con chó này mà là bọn ta vào đây xem thử, kết quả con chó vàng này không nói tiếng nào đã tấn công người khác nên bọn ta mới đánh đuổi nó đi!”

Thời Thanh Trúc cười nói: “Không sao, không hề gì, có điều các ngươi có phát hiện được gì ở đây không?”

Tưởng Vân Sinh, Linh Nguyệt tiên tử đều lắc đầu.

Lúc này, Đại Hoàng tới bên chân Tần Ninh, nói nhỏ: “Tần gia, nơi này chắc chắn có điều kỳ diệu, tin ta đi, ta ngửi thấy mà”.

Tần Ninh lập tức nói: “Không biết liệu bọn ta có thể đi xem quanh đây không?”

“Đương nhiên là được”.

Linh Nguyệt tiên tử đáp luôn.

Tưởng Vân Sinh cũng gật đầu.

Hai người này đều là cảnh giới Tiên Vương, đệ tử ngọc bài của Ngọc Thanh tiên cung giống Thời Thanh Trúc, địa vị, thân phận rất cao.

Đại Hoàng thấy vậy lập tức kéo Tần Ninh chạy về một hướng nào đó.

Diệp Nam Hiên và Diệp Viên Viên lập tức đuổi theo.

Thần t*nh d*ch cũng đi theo nhưng đi rất chậm.

“Mọi người tản hết ra đi!”

Tưởng Vân Sinh mở miệng nói: “Chư vị Trúc Diệp Tông cũng tới đây xem thử, mọi người phải nhớ đừng gây xung đột”.

“Vâng”.

Chư vị đệ tử Ngọc Thanh tiên cung tới tấp tản ra.

Cung điện này có khá nhiều gian phòng, đủ chỗ ở cho tận vài trăm người, chẳng khác gì một cung đình nhỏ.

Người của Trúc Diệp Tông cũng tới tấp tản ra, xem xét xung quanh.

Thời Thanh Trúc hàn huyên, tán gẫu với Linh Nguyệt tiên tử.
 
Phong Thần Châu
Chương 10502: Chê chậm thì tự làm đi”.



“Tưởng Thu Liễu chết rồi à?”

Thông qua Linh Nguyệt tiên tử, Thời Thanh Trúc biết được tin này, vô cùng kinh ngạc.

Tưởng Thu Liễu cũng là đệ tử ngọc bài của Ngọc Thanh tiên cung, trước đây, Tần Ninh đã từng gặp người này ở dãy núi Thái Giang.

“Bọn ta nghe Khúc trưởng lão nói nên biết, chỉ có điều sau đó bọn ta và Khúc trưởng lão không đi chung với nhau nữa, Tưởng Thu Liễu... Hẳn là chết trong tay Dị tộc”.

Một vị đệ tử ngọc bài cảnh giới Tiên Vương thiệt mạng.

Advertisement

Đây là tổn thất to lớn đối với Ngọc Thanh tiên cung.

Trong lòng Thời Thanh Trúc vô vàn thương cảm.

Nàng tu hành ở Ngọc Thanh tiên cung khoảng chừng vạn năm, chư vị trưởng lão và những người đứng đầu tiên cung đều khá ưu ái nàng.

Ngọc Thanh tiên cung vốn không có nhiều đệ tử ngọc bài, tất cả đều là nhân vật được dự trù sau này sẽ gánh vác Ngọc Thanh tiên cung, chết đi một người là một tổn thất khổng lồ.

Huống hồ, Tưởng Thu Liễu còn có thiên phú cực kỳ cao, coi như là người đứng đầu trong số các đệ tử ngọc bài.

Tưởng Vân Sinh đi bên cạnh, nét mặt buồn rầu.

Hắn ta và Tưởng Thu Liễu đều là con cháu của Tưởng gia ở Ngọc Thanh tiên cung nên rất thân thiết với nhau.

“Lần này, nếu bọn Dị tộc kia xuất hiện, nhất định phải bắt bọn chúng đền nợ máu”.

Tưởng Vân Sinh hung hăng nói: “Mật địa đảo Tề Thiên này mang tới cho chúng ta rất nhiều ích lợi, nhất định phải nắm chặt cơ hội lần này, cố gắng thăng cấp lên trên cảnh giới Tiên Vương”.

“Ừm”.

Ầm... Đột nhiên.

Góc tây bắc của cung điện vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Ba người nhìn nhau, lập tức chạy tới.

Rất nhanh, sau vài lần rẽ, bọn họ đã tới trước một tòa tháp cao ba trượng ở góc tây bắc của cung điện.

Đại Hoàng chạy vòng quanh thân tháp đầy nôn nóng.

Còn Tần Ninh thì đứng trước ngọn tháp, tiên văn quanh người ngưng tụ thành các tiên phù in lên mặt ngoài của ngọn tháp.

“Được chưa?

Được chưa?”

Đại Hoàng lo lắng giục.

Diệp Nam Hiên gõ chuôi đao vào đầu Đại Hoàng, nói: “Ngươi nôn nóng cái quỷ gì vậy?

Chê chậm thì tự làm đi”.

Đại Hoàng cạn lời: “Nếu tự ta làm được thì ta còn cần gọi các ngươi chắc?”

“Vậy thì ngậm mõm lại, kiên nhẫn chờ lấy”.

Lúc này, Thời Thanh Trúc bước tới bên cạnh Diệp Viên Viên, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Có khả năng trong tòa tháp này có phong ấn thứ gì đó, Đại Hoàng nói là nó ngửi thấy, Tần Ninh cũng cảm thấy có gì đó khác thường nên đang thử mở nó ra”.

Thời Thanh Trúc gật đầu.

Nàng quay người lại. Vừa rồi Linh Nguyệt tiên tử vẫn còn đi cùng nàng nhưng lúc này đã không thấy đâu nữa, cả Thần t*nh d*ch cũng biến mất.

Thời Thanh Trúc ngầm hiểu nên mặc kệ, đứng cùng Diệp Viên Viên xem Tần Ninh thi triển.

Cùng lúc đó.

Linh Nguyệt tiên tử rón rén mở cửa một căn phòng.

Trong phòng này, có giường, có bàn, tất cả đều mới tinh, trông không hề giống như đã triệu năm tuổi.
 
Phong Thần Châu
Chương 10503: Chuyện này là thế nào?



Khi Linh Nguyệt tiên tử bước vào trong gian phòng này, sau lưng cô ta xuất hiện một đôi tay ôm lấy vòng eo của cô ta.

“Linh Nguyệt... Ta rất nhớ ngươi...”, tiếng thủ thỉ vang lên, một chiếc đầu tựa vào vai Linh Nguyệt tiên tử.

Người này chính là Thần t*nh d*ch.

Linh Nguyệt tiên tử mở miệng nói: “Lần này ngươi hành động phải tự chú ý cẩn thận, Tưởng Thu Liễu bỏ mình, các trưởng lão Tiên Hoàng, Tiên Thánh của Ngọc Thanh tiên cung bọn ta đều hết sức phẫn nộ, e là sẽ phải đánh một trận đẫm máu với Cảnh Hỏa tộc, Hàn Mị tộc”.

Bàn tay của Thần t*nh d*ch nhích dần lên trên, hắn ta nói: “Ta biết, ta biết… Có điều, ngươi và ta đánh một trận trước đã nhé”.

“Ngươi...”, rất nhanh, trong phòng ngập tràn cảnh tượng kiều diễm.

Cùng với đó là những tiếng động ồn ào.

Đột nhiên.

Advertisement

“Ôi!”

Trên chiếc giường trong phòng, Thần t*nh d*ch nhô đầu lên, trợn mắt há miệng.

“Dịch lang, ngươi... Ngươi sao vậy?”

Lúc này, Linh Nguyệt tiên tử đỏ bừng mặt, mái tóc dài hơi lộn xộn, váy rơi rải rác dưới đất, cô ta tựa vào sau lưng Thần t*nh d*ch, giọng điệu tỏ ý thắc mắc.

Thần t*nh d*ch run rẩy, cười nói: “Không, không sao cả...”, “Tiếp!”

Nói rồi, Thần t*nh d*ch kéo rèm che... Chỉ có điều không bao lâu sau.

“Dịch lang, để ta giúp chàng!”

... “Dịch lang, sao ngươi vẫn không được vậy?”

“Dịch lang, có phải ngươi… Không thích ta nữa phải không?”

“Ta thử lại lần nữa”.

“Vẫn không được…”, đằng sau rèm che, bầu không khí dần trở nên sống sượng.

“Ôi trời!”

Đột nhiên.

Thần t*nh d*ch c** tr*n hai bên mông, đứng bên giường, vừa hoảng sợ vừa ngạc nhiên, hai tay túm mái tóc dài, sắc mặt đầy kỳ lạ: “Ta... Ta ta ta... Ta không được?”

“Không đời nào, không đời nào!”

Lúc này, trên người Linh Nguyệt tiên tử khoác một mảnh lụa mỏng màu xanh, ngồi xổm trước người Thần t*nh d*ch, chậm rãi nói: “Để ta giúp ngươi”.

Chỉ có điều, sau một lúc lâu.

Thần t*nh d*ch thở phì phò, nằm vật ra giường, mặt mày chán chường.

“Sư phụ cho ta vật đại bổ, viên Cửu Chuyển Cự Dương đan và nhân linh tiên mệnh sâm đều là vật cực bổ, lúc ấy, máu trong người ta sôi lên, vừa nghĩ tới ngươi chỉ muốn ăn ngươi ngay lập tức!”

Thần t*nh d*ch lẩm bẩm nói: “Không thể nào, sao lại vậy được, dược hiệu đi đâu mất rồi?”

“Không đúng, không đúng, hừ, dược hiệu cái của khỉ gì, ông đây không cần thuốc cũng vẫn đầy dũng mãnh!”

Thần t*nh d*ch vừa lẩm bẩm nói một mình vừa hoảng hốt ra mặt.

Rốt cuộc là sao?

Linh Nguyệt tiên tử đỏ mặt nhìn Thần t*nh d*ch đầy ai oán: “Dịch lang, ngươi... Ngươi không còn như trước kia nữa rồi!”

Thần t*nh d*ch sầm mặt.

“Liệu có phải là ngươi có người phụ nữ khác nên không cần ta nữa rồi phải không?”

Thần t*nh d*ch đáp ngay: “Nói linh tinh gì vậy, cho dù Thần t*nh d*ch ta có ba nghìn mỹ nữ thì ngươi vẫn là người đứng đầu”.

6001154-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10504: Chó vàng hết sức kích động.



“Dịch lang, sao vậy?”

Linh Nguyệt tiên tử giật mình.

Thần t*nh d*ch lập tức đứng dậy nói: “Mẹ kiếp, sư phụ hại ta rồi!”

“Lúc trước cho ta ăn đan dược nhân sâm, làm ta máu phun ba thước, cảm thấy ngày chơi trăm em cũng không thành vấn đề”.

“Hại ta vất vả rất lâu mới kiềm chế được thứ tà niệm này. Nếu ngươi tới sớm một chút, nhất định ta sẽ đại chiến với ngươi chín ngày chín đêm không cần nghỉ xả hơi!”

Nghe thấy chín ngày chín đêm, mắt Linh Nguyệt tiên tử sáng lên.

Advertisement

Cô ta tin Thần t*nh d*ch.

Lần đầu tiên cô ta dây dưa với Thần t*nh d*ch trong sơn cốc vắng vẻ khiến người ta hoài niệm kia, hai người dính lấy nhau tận nửa năm trời không tách ra! “Vậy hiện tại ngươi bị sao vậy?”

“Là tại món Đế khí kia!”

Thần t*nh d*ch vỗ gáy một cái, nói ngay: “Giáp tiên Thái Hư Linh!”

Đế khí?

Thần t*nh d*ch giải thích.

Đợi Thần t*nh d*ch nói xong, Linh Nguyệt tiên tử hiếu kỳ nói: “Việc dung hợp Đế khí làm huyết khí của ngươi bị thiếu hụt nhưng… Cũng không ảnh hưởng tới chuyện giữa ta và ngươi mà”.

Thần t*nh d*ch nói ngay: “Chắc chắn là sư phụ đã dùng thủ đoạn nào đó, nếu không thì không thể nào lại như vậy...”, Thần t*nh d*ch nhớ rõ, trước đây mình một đêm đi mười chỗ, l*n đ*nh với mười người phụ nữ.

Quan trọng nhất là không cô nào cảm thấy hắn ta yếu.

Nhưng bây giờ thì... Thế là hết.

“Ôi! Sư phụ hại con rồi!”

Thần t*nh d*ch thở dài, nhìn về phía Linh Nguyệt tiên tử, nói tiếp: “Có điều, ta vẫn còn những cách khác, không thành vấn đề”.

“Thôi”.

Linh Nguyệt tiên tử lắc đầu, mặc váy vào lại, thở dài nói: “Thần công tử... Ngươi đã ăn không ngon miệng thì tốt hơn hết là cứ chăm sóc sức khỏe cho tốt đi đã rồi nói sau”.

“...”, lúc gặp lại nhau, hai người chỉ hận không thể vùi vào trong thân thể đối phương, vậy mà giờ lại kết thúc một cách đầy qua quýt.

Rất nhanh.

Hai người lại lần lượt một trước một sau trở về.

Linh Nguyệt tiên tử trông vẫn kiêu kỳ như cũ, có vẻ hơi lạnh nhạt một chút, nét mặt có phần phiền lòng.

Còn Thần t*nh d*ch trở lại đứng với mọi người, nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Ninh đứng đằng trước bằng ánh mắt đầy ai oán.

Chuyện tới nước này, hắn ta đã có thể khẳng định là sư phụ hại mình.

Móc nối với những chuyện trước đó, sự quan tâm khó hiểu của sư phụ… Sư phụ đã bao giờ hỏi han ân cần với hắn ta đâu?

Đều là giả! Đều là cố ý dạy cho hắn ta một bài học! Đáng ghét! Ù... Đúng lúc này.

Lớp ngoài của ngọn tháp cao ba trượng rung lên, từng tầng hào quang tựa như ánh sáng của hàng nghìn, hàng vạn tinh linh tỏa ra khắp đất trời.

Ánh sáng ấy tựa như những cọng lông vũ bay đầy trời rơi khắp mọi nơi trong cung điện, tràn vào tới từng gian phòng.

Lúc này, Tần Ninh thu tay lại, thở phào nhẹ nhõm.

“Mở được chưa? Mở được chưa?”

Chó vàng hết sức kích động.

“Rồi”.

Tần Ninh lập tức nói với mọi người xung quanh: “Tòa tháp cao này chính là mấu chốt để mở phong ấn của cả cung điện này. Ta đã giải phong ấn rồi. Nếu như trong cung điện này có bảo vật gì đều sẽ tự động hiện ra, mọi người chia nhau ra tìm sẽ dễ dàng tìm ra thôi”.

Mọi người nghe vậy hết sức mừng rỡ, tới tấp tản đi.

Bọn Tần Ninh, Đại Hoàng, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Diệp Nam Hiên, Thần t*nh d*ch vẫn đứng lại trước tòa tháp.

Đại Hoàng mở miệng nói: “Tần gia, tòa tháp này là do ta phát hiện ra điều bất thường, ngươi là người phá giải được nó, nếu tìm được báu vật gì thì chúng ta chia đôi”.

“Được”.

Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên đều rất là tò mò, trông tòa tháp này không có gì đặc biệt so với tòa cung điện này, vậy mà nó lại liên quan tới toàn bộ phong ấn trong cung điện ư?

“Dịch Nhi, ngươi sao vậy?”

Thấy biểu cảm ai oán của Thần t*nh d*ch, Tần Ninh mở miệng hỏi.

“Ồ?

Sao vậy?”
 
Phong Thần Châu
Chương 10505: “Lợi hại”.



Thấy Tần Ninh còn giả ngu, Thần t*nh d*ch kéo hắn qua một bên, nói nhỏ: “Sư phụ, người lừa con…”, nói rồi, Thần t*nh d*ch ai oán nhìn chằm chằm Tần Ninh.

Hắn không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Ta lừa ngươi?

Ta cho ngươi tiên đan, tiên sâm để ngươi bồi bổ, sợ ngươi bận quá không chịu nổi, ta lừa ngươi chuyện gì?

Chẳng lẽ không bổ à?”

“Sư phụ...”, Thần t*nh d*ch ngoảnh mặt đi, hừ khẽ nói: “Đệ tử không được”.

“Không được gì cơ?”

“Sư phụ...”, Tần Ninh cúi đầu nhìn thử, sau đó ngạc nhiên nói: “Ồ! Sao lại vậy được?”

Thần t*nh d*ch câm nín.

Chẳng lẽ người không biết sao lại như vậy ư?

Tần Ninh lập tức nói: “Dịch Nhi, sao ngươi có thể đổ oan cho sư phụ như vậy được?”

“Ta có lòng tốt cho ngươi Cửu Chuyển Cự Dương đan và nhân linh tiên mệnh sâm là vì thấy lần trước ngươi bị hao tổn quá nhiều nên mới muốn bồi bổ cho ngươi”.

Advertisement

“Ngươi phải biết là sư phụ thậm chí không nỡ dùng hai loại tiên dược đó mà đều cho ngươi hết!”

“Vậy mà ngươi lại nghi ngờ ta lừa ngươi ư?”

Tần Ninh khẽ nói: “Ngươi có biết là, mặc dù xưa nay vi sư không thích ngươi chơi bời ong bướm với phụ nữ nhưng ngươi cũng đã hứa với sư phụ là sẽ không làm đối phương bị tổn thương rồi, ngươi nói những người phụ nữ ngủ với ngươi đều là đôi bên thèm khát thân thể của nhau, sư phụ không hề trách ngươi”.

“Giờ ngươi lại nghi ngờ sư phụ dùng cách này để lừa ngươi à?”

Thần t*nh d*ch kinh ngạc ra mặt, hỏi: “Thật sự không phải là sư phụ cố ý à?”

“Đương nhiên là không!”

Thần t*nh d*ch gãi đầu một cái, nói: “Vậy sư phụ... Liệu có phải là… Do dung hợp với giáp tiên Thái Hư Linh không?”

“Cực kỳ có khả năng”.

Nghe vậy, Thần t*nh d*ch chửi thầm.

Cái tên gọi chó má này.

Giáp tiên Thái Hư Linh, mặc vào thành Thái Hư! “Ngươi chỉ là Đế Vương, trong khi cái áo giáp này lại là Đế khí, có lẽ nó có ảnh hưởng gì đó tới thân thể ngươi, có điều đợi một thời gian ngắn, có lẽ dung hợp được nhiều hơn thì hẳn sẽ ổn thôi”.

“Hả?”

Thần t*nh d*ch níu Tần Ninh lại, nói: “Sư phụ, đừng mà, đợi một thời gian ngắn thì con chết mất, khỏi luôn bây giờ đi được không, chắc chắn là người có cách mà, phải không?”

Tần Ninh thấy thái độ Thần t*nh d*ch thành khẩn như vậy, thở dài, nói: “Cũng không phải là không có cách, có điều sẽ trì hoãn tiến độ ngươi dung hợp với áo giáp”.

“Không sao, không sao, con không thể để Linh Nguyệt xem thường con được!”

“Được thôi!”

Tần Ninh nói nhỏ: “Ngươi dùng sức mạnh hồn phách xung kích huyệt Thiên Nhất và Thiên Linh, thoát ra khỏi trói buộc, thân thể thu hoạch được năng lực không bị bộ áo giáp hạn chế thì sẽ được thôi”.

Thần t*nh d*ch nghe vậy lập tức vui mừng.

“Sư phụ cố lên, nhất định trong tòa tháp này có chí bảo, đệ t* c*ng chúc sư phụ thu hoạch viên mãn!”

Nói rồi, Thần t*nh d*ch mừng khấp khởi bỏ đi.

Tần Ninh nhanh chóng quay lại.

Diệp Nam Hiên hiếu kỳ nói: “Thần t*nh d*ch lại gây ra rắc rối gì vậy ạ?

Hắn ta đi làm gì thế?”

Tần Ninh lập tức đáp: “Đi tìm kho báu!”

Tìm kho báu?

Hắn ta đi tìm kho báu gì?

Tần Ninh nói tiếp: “Được rồi, mặc kệ hắn ta, trong ngọn tháp cao này có gì đó bất phàm, phải vào tìm hiểu thử xem sao”.

“Vâng”.

Bốn người một chó đi vào trong.

Vừa vào trong tháp, một luồng không khí thâm ảo khó hiểu phả vào mặt.

Như thể khoảnh khắc bước vào trong thân tháp, bọn họ đã bước sang một thế giới khác vậy.

Thế nhưng khi bước lùi lại, ra khỏi tòa tháp thì cảm giác này lại biến mất.

“Lợi hại”.

Tần Ninh mở miệng nói: “Mặc dù Tam Dạ cung này chỉ là cung điện của Tiên Hoàng Tề Văn Dạ nhưng nhìn chung những gì nhìn thấy đều rất phi phàm”.

“Thủ đoạn phong ấn trong cung điện địa cung ban nãy và thủ đoạn phong ấn tòa tháp cao này đều là thủ đoạn của Tiên Đế, thậm chí Tiên Tôn”.

“Mặc dù phẩm cấp phong ấn không cao nhưng thủ pháp phong ấn lại rất tài tình!”

6001156-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10506: Sao ta lại bị mù?”



Nhờ Đại Hoàng chỉ điểm, bốn người đi tới góc bên trái sát chân tường của tòa tháp cao, trông thấy một chiếc quan tài lẳng lặng nằm ở đó.

Mặt ngoài quan tài được chạm trổ rường cột sống động như thật.

Trên đó điêu khắc hoa văn con dấu, loáng thoáng nhìn thấy có vài đường màu máu… Quan tài dài khoảng một trượng, bên ngoài làm bằng đồng cổ, những hoa văn hình con dấu khắc trên đồng cổ vẫn còn rõ ràng.

Chó vàng kích động nói: “Ngay ở chỗ này, ta ngửi thấy một mùi rất đặc biệt, cực kỳ thơm, chắc chắn là đồ tốt, nhất định là báu vật quý giá!”

Mũi chó rất thính.

Lúc này, Tần Ninh đang cẩn thận kiểm tra quan tài.

Diệp Nam Hiên, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên quan sát xung quanh.

Tòa tháp đen cao ba trượng này chỉ có một tầng, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy bên trên có một luồng sáng chiếu xuống nên tầm nhìn bên trong tháp khá sáng sủa.

Tần Ninh nhìn những hoa văn hình con dấu, nói: “Chúng cũng là một cách phong ấn cổ xưa, để ta thử xem”.

Nói rồi, hai tay Tần Ninh xòe ra, một luồng sáng lóe lên, găng tay Cửu Phượng Triều Dương xuất hiện.

Găng tay này làm bằng da có màu đỏ đậm, mặt ngoài có chạm trổ hình chín con phượng hoàng thần, sống động như thể có thể bay ra ngoài bất cứ lúc nào.

Advertisement

Dù sao nó cũng là Siêu Huyền tiên khí, vừa khéo phù hợp với thực lực hiện tại của Tần Ninh.

Dù sao đi nữa, nó cũng được làm từ vật liệu Dị tộc, hơn nữa còn là đồ dùng năm xưa của Tề Văn Dạ nên đương nhiên chất lượng khá tốt.

Hai tay Tần Ninh miết khắp mặt quan tài, sắc mặt nghiêm túc.

Thời Thanh Trúc không khỏi nói: “Mỗi một nhà thám hiểm giỏi giang hay người tinh thông di tích cổ đương nhiên đều là một thầy trộm mộ lợi hại!”

Nghe vậy, khóe môi Tần Ninh nhếch một cái.

Thầy trộm mộ?

Từ này được dùng… Quá chuẩn xác! “Tránh ra một chút nào”.

Tần Ninh nói xong, mọi người tới tấp tránh ra.

Thế nhưng Đại Hoàng thì vẫn thò đầu, áp sát vào quan tài, như thể quan tài này mà mở ra thì sẽ bị Tần Ninh tham ô mất vậy.

Tần Ninh lườm Đại Hoàng một cái, không nói tiếng nào.

Đột nhiên.

Hắn vỗ hai tay vào quan tài, từng luồng sáng vút lên trời, một luồng hơi thở hung hãn lập tức lan rộng.

Cách! Sức mạnh phía mặt ngoài của quan tài bộc phát.

Hơi thở kinh khủng b*n r* ngoài.

Đột nhiên.

Một cái bóng màu đen chui ra từ khe nứt của quan tài, tấn công mặt Đại Hoàng.

“Gâu gâu!”

Đại Hoàng chửi ầm lên: “Thứ quỷ gì vậy?

Ồ?

Thứ quỷ gì vậy!”

Đại Hoàng chỉ thấy tầm mắt tối thui, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Tần Ninh mặc kệ nó, tiếp tục mở quan tài ra.

Rất nhanh.

Mặt ngoài của quan tài sáng bừng lên, xuất hiện rất nhiều vết nứt.

Ầm... Bỗng nhiên.

Một tiếng nổ tung trầm đục vang lên.

Bốn mặt của quan tài nổ tung.

Đại Hoàng đứng quá gần, lại bị thứ màu đen che mặt nên hoàn toàn không nhìn thấy, nó lập tức bị quan tài nổ tung đánh bay, đập vào tường rồi rơi xuống đất.

“Đau chết mất, đau chết mất...”, Đại Hoàng sủa ầm lên, nhảy loi choi trong tháp, la to: “Tần gia, Tần gia, ta mù rồi, ta mù rồi...”, cứ như vậy một lúc lâu.

Một bàn tay tóm cổ Đại Hoàng xách lên, quát: “Đừng chạy nữa!”

“Hả?

Tần gia, ta bị sao vậy?

Sao ta lại bị mù?”

Rất nhanh.

Ba người Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên, Diệp Viên Viên cũng chạy lại kiểm tra cho Đại Hoàng.
 
Phong Thần Châu
Chương 10507: “Đây là Thanh Giác tộc!”



Thì ra thứ rơi trúng mặt Đại Hoàng là một đống bùn nhão màu đen, sáng bóng như mực.

Thế nhưng, trong đống bùn nhão này lại lấp lánh những chấm sao, lóe lên ánh sáng lờ mờ.

“Kỳ lạ thật...”, Diệp Nam Hiên nhìn chằm chằm đống bùn trên mặt Đại Hoàng, không khỏi hỏi: “Nó là gì vậy, sư phụ?”

Lúc này, Tần Ninh cũng đang đứng trên cao nhìn xuống.

Bàn tay hắn đeo găng tay, sờ vào mặt Đại Hoàng, đống bùn đen đó trượt “oạch” một cái, rơi vào tay Tần Ninh.

Đại Hoàng khôi phục thị lực trở lại, thấy bọn Tần Ninh nhìn nó chằm chằm, không khỏi hỏi: “Sao vậy?

Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”

Tần Ninh nhìn đống bùn đen, không nói một lời.

Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Diệp Nam Hiên cũng không biết nên nói gì.

Sau một lúc lâu.

Tần Ninh cầm đống bùn đen, nói: “Không nhìn ra nó là gì…”, “Thôi, đi xem thử xem trong quan tài gỗ có gì trước đã!”

Lớp ngoài của quan tài đã nổ tung nhưng quan tài bên trong vẫn nguyên vẹn, không hề tổn hại mảy may.

Bốn người một chó đi lại chỗ quan tài.

Advertisement

“Đại Hoàng, mở quan tài đi”.

“Hả?

Tần gia, ngươi làm đi, ngươi làm thì ổn hơn đấy”.

“...”, Diệp Nam Hiên bước tới nói: “Để con làm”.

Nói rồi, hắn ta rút tiên đao ra, tì kiếm lên nắm quan tài.

“Phá!”

Một luồng lực b*n r*.

Ầm! Nắp quan tài bay lên không.

Mọi người lập tức cảnh giác.

Thế nhưng bên trong quan tài lại không có động tĩnh gì bất thường.

Đại Hoàng lập tức chạy lại gần quan tài, bám hai chân lên vách quan tài, rướn thẳng người, thò đầu nhìn vào trong.

“Đệt, hóa ra là một con quái vật”.

Quái vật?

Bốn người Tần Ninh, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Diệp Nam Hiên đua nhau xem thử… Cùng lúc này.

Trong Tam Dạ cung.

Ở một tòa cung điện khác.

Linh Nguyệt tiên tử đang tìm kiếm trong điện, xem có món đồ tốt nào có giá trị hay không.

Đột nhiên, một bóng người lướt tới như gió.

“Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi...”, Thần t*nh d*ch cuống quýt nhào tới trước mặt Linh Nguyệt, túm lấy cổ tay của cô ta, hết sức mừng rỡ nói: “Được rồi, được rồi, đi nào, đi nào!”

Được rồi hả?

Được rồi cái gì?

Linh Nguyệt không hiểu gì, nhìn về phía Thần t*nh d*ch.

Thần t*nh d*ch không dài dòng, đắc ý nói ngay: “Đừng hỏi, đừng nói, dùng miệng, dùng thân thể để cảm nhận, ngươi sẽ biết!”

Nghe vậy, Linh Nguyệt tiên tử đỏ mặt.

Kết quả là... Sau nửa canh giờ.

Linh Nguyệt tiên tử đứng dậy, chùi môi, ai oán nhìn Thần t*nh d*ch, không khỏi nói: “Có lẽ là ngươi dung hợp áo giáp Đế khí làm thân thể bị tổn thương rồi, Dịch lang, ngươi yên tâm, ta có thể chờ ngươi, đừng nóng vội”.

Thần t*nh d*ch chán chường đứng bên cây cột, bối rối tới mức quên cả mặc quần.

Hắn ta đã xông phá gần nát cả huyệt Thiên Nhất rồi.

Nhưng vẫn không hề có phản ứng! “Sư phụ lừa con!”

Nét mặt Thần t*nh d*ch như thể căm thù đến tận xương tuỷ, hắn ta hung dữ nói: “Sư phụ lừa con, lừa con, lừa con!”

... Bên trong ngọn tháp cao ba trượng.

Nhóm bốn người một chó của Tần Ninh nhìn chằm chằm vào trong quan tài.

Bên trong chiếc quan tài to này có chứa một… Cái xác! Cái xác này mặc trang phục da thú, nằm trong quan tài gỗ, đã hoàn toàn tắt thở.

Hơn nữa, không khó nhìn ra đây là một người phụ nữ.

Chỉ có điều làn da của người phụ nữ này màu đỏ nhạt, trên trán có sừng, mặt như trái táo, bóng loáng, căng mịn.

Nếu chỉ xét các đường nét trên khuôn mặt thôi thì rất đẹp.

Cô ta nằm trong quan tài gỗ, toàn thân không còn hơi thở sự sống.

“Đây chẳng phải chính là Dị tộc mà Tề Văn Dạ miêu tả hay sao?

Đầu mọc sừng thú, màu da kỳ lạ”.

Diệp Nam Hiên không khỏi nói.

“Một giống loài Dị tộc ngoại vực khác với Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc... Có lẽ là người mà năm xưa Tam Thanh tiên giáo bắt được, phong ấn ở đây”.

6001158-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10508: Đúng là mượt mà.



Bốn người và một con chó sợ hết hồn.

Diệp Nam Hiên xoay người đi xem, oán trách: “Thần t*nh d*ch, ngươi cầm tinh con quỷ à…”, người vừa lên tiếng đúng là Thần t*nh d*ch đang đuổi theo đến nơi này.

Thần t*nh d*ch bày ra vẻ u oán, hắn ta nhìn Tần Ninh rồi nói: “Thanh Giác tộc chính là Dị tộc mọc hai sừng trên đầu, có làn da không giống người thường mà Tề Văn Dạ nhắc đến”.

“Ngươi biết à?”

Thời Thanh Trúc cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi.

Thần t*nh d*ch nói tiếp: “Ta nghe Vũ Vô Tuyết nói, trước thời của bọn họ đã có nhiều Dị tộc thử mọi cách, cố gắng để có thể đi vào Tiên Giới, nhưng ban đầu chỉ là giai đoạn thăm dò, nhiều tộc đàn Dị tộc bỏ mạng, hàng nghìn hàng vạn người chết”.

“Trăm vạn năm trước, nhóm Dị tộc bị Tam Thanh giáo chủ phát hiện có lẽ đúng là Thanh Giác tộc, bọn họ là chủng tộc ngoại vực có địa vị cao hơn Hàn Mị tộc, Cảnh Hỏa tộc”.

Diệp Nam Hiên lấy tay chọc Thần t*nh d*ch, nói: “Thì ra tiểu tử nhà ngươi biết trước, thế sao không nói sớm?”

Thần t*nh d*ch bĩu môi, nói: “Lúc trước dung hợp Đế Khải, ta quên mất, bây giờ mới nhớ ra”.

Nói rồi, Thần t*nh d*ch lại nhìn về phía Tần Ninh với ánh mắt u oán hơn.

Tần Ninh quan sát cô gái Thanh Giác tộc trong quan tài, hắn nói: “Dịch Nhi, ngươi lại đây xem, cô gái Thanh Giác tộc này ngoại trừ màu da và sừng không giống với Nhân tộc chúng ta, còn lại đều không có gì khác biệt, diện mạo cũng rất xinh đẹp…”, Hắn nói thế càng làm Thần t*nh d*ch cảm thấy khó chịu.

“Trọng điểm của người Thanh Giác tộc nằm ở đôi sừng, sừng của bọn họ ẩn chứa sức mạnh thần kỳ, khi bộc phát lực lượng sẽ cực kỳ khủng khiếp”.

Thần t*nh d*ch nói với giọng nghiêm túc: “Con nghe Vũ Vô Tuyết, nếu Hàn Mị tộc, Cảnh Hỏa tộc là chủng tộc bậc trung, vậy thì Thanh Giác tộc chính là chủng tộc cao cấp, địa vị cao quý hơn bọn họ”.

“Năm xưa, nhiều tộc nhân của Thanh Giác tộc làm quân tiên phong, thử đi vào Tiên Giới của Thương Mang thế giới, song thương vong nặng nề, căn cơ bị tổn thương”.

“Nhưng mà thần linh của Thanh Giác tộc đã bồi thường cho bọn họ”.

Thì ra là vậy.

“Đây là cái gì, ngươi biết không?”

Tần Ninh giơ nắm bùn đen trong tay lên.

“Có lẽ là Giác Tủy dịch của tộc nhân Thanh Giác tộc!”

Giác Tủy dịch?

Thần t*nh d*ch nói tiếp: “Sừng của tộc nhân Thanh Giác tộc ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ, vô cùng kỳ diệu, còn Giác Tủy dịch là nguồn gốc bộc phát sức mạnh trong cặp sừng”.

Tần Ninh nhấc chân đi vào trong quan tài, ngồi xổm bên cạnh cô gái, hắn sờ tới sờ lui, hết nhìn trái lại nhìn phải.

Đột nhiên, Tần Ninh lật cơ thể cô gái lại.

Tiếng bánh răng chuyển động vang lên.

Mắt cô gái mở to, tròng mắt trắng dã, nhìn chằm chằm vào Đại Hoàng.

“Ối giời đất ơi!”

Hai chân Đại Hoàng nhũn ra, ngã phịch xuống đất.

Quá kinh dị.

Cái quái gì vậy? Tần Ninh nhìn về phía phần lưng của cô gái.

Quần áo của cô gái này nếu nhìn về đằng trước thì trông hết sức bình thường, nhưng phần lưng lại tr*n tr**, trắng nõn, không hề có lấy một mảnh vải.

Tần Ninh nhìn tấm lưng trần ấy hồi lâu, Thần t*nh d*ch cũng quên chuyện mình liệt dương, lúc này đang bám vào quan tài quan sát cẩn thận.

Nhưng mà nói gì thì nói.

Đúng là mượt mà.

Đúng là nhẵn nhụi.

“Đẹp không?”

Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên.

“Đẹp…”, Thần t*nh d*ch vô thức gật đầu nói.

Nhưng ngay lập tức Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên nhìn chòng chọc về phía này, hai mắt sáng trưng như đuốc.

Sau đó Tần Ninh tháo găng tay ra, dùng tay trần chạm vào lưng cô gái và lần sờ tìm kiếm.

“Sư phụ, sư nương vẫn đang ở đây đấy, người tém tém lại…”, Thần t*nh d*ch bày ra vẻ không chấp nhận nổi.
 
Phong Thần Châu
Chương 10509: “Làm cách nào để phá giải?”



Tần Ninh đột nhiên giơ tay ra đặt lên lưng cô gái, sau đó cong ngón tay, thình lình gõ lên lưng cô ta.

Keng! Tiếng kim loại chợt vang lên.

Lưng cô gái kia giống hệt như miếng sắt, Tần Ninh gõ mạnh như vậy mà vẫn không hề biến dạng.

Thế nhưng khi Tần Ninh gõ xong, phần lưng trắng muốt của cô gái dần chuyển sang màu đỏ thẫm.

Mà trên da thịt còn có nổi lên huyết văn nhàn nhạt.

Những đường huyết văn dần dần đan chéo, thay đổi, chỉ một lát sau đã biến thành từng bùa chú phức tháp.

“Khôi Lỗi Phù!”

Thần t*nh d*ch ngạc nhiên, nói: “Không ngờ đây lại là thi khôi lỗi đã bị luyện chế”.

Thi khôi lỗi tức là dùng thi thể của võ giả để luyện chế thành con rối.

Loại rối này rất khó luyện chế, yêu cầu về thi thể võ giả cần dùng cực kỳ hà khắc, thi thể phải trải qua các bước chế tạo rườm rà, cuối cùng mới cần vẽ Khôi Lỗi Phù.

Advertisement

Hơn nữa, vẽ Khôi Lỗi Phù cũng cần phải đa dạng phong phú, kỳ quái đủ kiểu.

Bất cẩn một cái là có thể thất bại ngay.

Ngoài ra có người dùng người sống để luyện chế thi khôi lỗi, quá trình này tàn nhẫn hơn rất nhiều.

Bởi vậy, bình thường trừ phi có thù sâu oán nặng, bằng không rất ít người luyện chế thi khôi lỗi.

Khó! Hơn nữa sẽ bị mọi người ghét bỏ! Khôi Lỗi Phù trên lưng cô gái dày đặc, thậm chí đã lan đến trên cổ, trên đùi.

“Thuật chế tạo khôi lỗi tinh vi quá!”

Tần Ninh tán thưởng: “Tam Thanh tiên giáo không hổ là bá chủ đứng đầu Tam Thanh tiên vực năm xưa, quả nhiên lắm thủ đoạn!”

Đến cả Tần Ninh còn phải khen thì có thể thấy được thuật khôi lỗi này không tầm thường chút nào.

Tần Ninh nói: “Con rối này không đơn giản, ta phá giải, bỏ nó lại đây thì lãng phí, chi bằng để cho ta dùng”.

“Có lẽ cần chút thời gian, các ngươi đi xem xét một lượt, tìm cơ duyên đi!”

Đại Hoàng vừa nghe thế, tức thì nổi giận.

Nó đợi mãi, hóa ra lại chỉ là một con rối.

Nó đâu có cần con rối làm gì! Tần Ninh thấy Đại Hoàng tức giận thì nói: “Nếu lúc trước Cảnh Nại dẫn người đến mà ngươi có mặt ở đó, giết nhiều người Dị tộc thì ta đã có thể cho ngươi rất nhiều Tịnh Ma Tiên Đan rồi”.

Vừa nhắc đến Tịnh Ma Tiên Đan, Đại Hoàng lại tỏ ra vui mừng.

“Lần sau ta nhất định sẽ có mặt, giết thật nhiều Dị tộc!”

“Được”.

Đột nhiên, Thần t*nh d*ch nhảy vào trong quan tài, hắn ta vẫn nhìn chằm chằm vào Tần Ninh với ánh mắt oán trách.

“Làm sao?”

“Sư phụ người vẫn còn lừa con…”.

“Hả?”

Tần Ninh giật mình: “Vẫn không được à!”

“Đúng vậy!”

“Không thể nào…”, thấy Tần Ninh cũng mờ mịt, Thần t*nh d*ch vội nói: “Sư phụ, người đừng chơi con nữa, con có chuyện phải làm!”

“Bây giờ sư phụ cũng đang bận việc, thi khôi lỗi này có giá trị không nhỏ, có thể nghiên cứu sự lợi hại của Thanh Giác tộc”.

Thần t*nh d*ch bi thương, ngã ngồi bên cạnh Tần Ninh, không nói một lời.

“Được rồi, được rồi!”

Trông thấy Thần t*nh d*ch bày ra vẻ không còn yêu thương nổi cuộc đời này nữa, Tần Ninh nói: “Giáp tiên Thái Hư Linh mà ngươi dung hợp sẽ hòa làm một với cơ thể của ngươi, vì thế ngươi không thể phá được sự bao bọc của áo giáp, tất nhiên là không làm ăn được gì rồi, nó cũng giống như một lớp màng mỏng bao phủ toàn thân ngươi ấy”.

Thần t*nh d*ch ngạc nhiên.

Quả nhiên vấn đề nằm ở giáp tiên Thái Hư Linh.

“Làm cách nào để phá giải?”

Thần t*nh d*ch hỏi ngay.

“Thật ra phá giải thì không khó, khi nào ngươi bắt đầu có thể dung hợp bộ giáp này…”, Tần Ninh khựng lại giây lát, rồi nói tiếp: “Chắc hẳn bây giờ ngươi cũng có thể cảm giác được trên người giống như đang mặc một bộ quần áo bó sát trơn tuột, như một lớp da nhẵn mịn bao phủ cơ thể, đúng không?”

“Đúng vậy, đúng vậy!”

6001160-0.jpg

 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back