Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 10430: "Ta quá nhớ nàng!"



Vũ Vô Tuyết rời khỏi phòng.

Rất nhanh, trong phòng đã truyền đến những âm thanh không thể diễn tả được.

Vũ Vô Tuyết bay lên không, quan sát toàn bộ thành Tam Đế.

Thành Tam Đế rất gần biển Tam Đế, từ đây tiến về biển Tam Đế rất thuận tiện.

"Lần này... rốt cuộc là ai tính kế ai đây!"

Advertisement

Vũ Vô Tuyết bay lên, ẩn giấu đi văn ấn hàn băng mặt ngoài da thịt của mình, không khác gì người thường, đi lên trên đường trong thành Tam Đế.

Đột nhiên trên một con đường xuất hiện một bóng người có vóc dáng thẳng tắp, bước chân vững vàng, cho dù ở trong đám người nườm nượp, Vũ Vô Tuyết vừa liếc mắt đã thấy được người kia.

"Là hắn ta!"

Vũ Vô Tuyết run lên.

Advertisement

Rất nhanh cô ta đã đi theo bóng người kia tới một thanh lâu.

Trong ánh mắt của Vũ Vô Tuyết mang theo mấy phần giận dữ.

Không lâu sau, cô ta bay lên, bóng người xuất hiện ngoài cửa sổ một căn phòng trên tầng hai của thanh lâu kia.

Xuyên qua cửa sổ, chỉ thấy trong phòng có một nam bảy nữ đang uống rượu ngon, nhìn có vẻ vô cùng tiêu sái.

Rầm! Đột nhiên, cửa sổ nổ tung, gió mát cuốn vào gian phòng.

"Thần đại công tử thật đúng là tốt tiêu sái đâu!"

Vũ Vô Tuyết khoanh hai tay lại ngồi bên cửa sổ, nhìn thanh niên bên trong căn phòng, cười lạnh một tiếng.

"Tuyết Nhi...", thanh niên bên trong căn phòng chính là Thần t*nh d*ch.

Nhìn thấy Vũ Vô Tuyết đến, trong lòng Thần t*nh d*ch giật mình, nhưng đã lập tức đuổi bảy người phụ nữ kia đi.

"Tuyết Nhi, ta...", Thần t*nh d*ch đi về phía Vũ Vô Tuyết.

"Hừ!"

Vũ Vô Tuyết lạnh lùng nói: "Ta đã biết hết chuyện trong dãy núi Thái Giang rồi, sư phụ chàng Tần Ninh hại Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc chúng ta, chàng đúng là rất ngoan ngoãn nghe lời sư phụ mình".

Nghe thấy lời này, Thần t*nh d*ch kinh ngạc nói: "Tuyết Nhi, nàng… sao nàng có thể trách ta được chứ?"

"Ta đã từng nói với nàng rồi, sư phụ ta là một người cực kỳ lợi hại, mặc dù hắn là một tên háo sắc, nhưng thiên phú thực lực tương đương rất mạnh, bây giờ chỉ là thất trọng thiên, nhưng ta cũng không thể đánh được hắn".

"Diệp Nam Hiên kia cả ngày lẫn đêm đều ở bên cạnh hắn bảo vệ, còn có hai người Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc, Thời Thanh Trúc đã là Tiên Vương tiểu thành, ta đâu phải đối thủ?"

"Nếu ta dám phản kháng hắn, hắn sẽ không chút do dự giết ta!"

Thần t*nh d*ch tỏ ra đau đớn nói: "Nàng và ta đã từng trước hoa dưới trăng, ta đã nói với nàng quá khứ của ta thê thảm thế nào rồi, chẳng lẽ nàng cũng quên rồi sao?"

Nghe thấy mấy câu này, cơn giận trong lòng Vũ Vô Tuyết đã yếu bớt.

Thật sự là... phụ nữ trên đời này đối mặt với khuôn mặt tuấn tú không thể bắt bẻ kia của Thần t*nh d*ch, rất khó mà tức giận được.

"Vậy chàng còn đi theo hắn làm gì?"

"Ta đi theo hắn là vì giết hắn!"

Thần t*nh d*ch hung ác nói: "Hắn giết cha mẹ của ta, cướp sư tỷ ta thích làm phu nhân của hắn, ta mãi mãi sẽ nhớ lúc trước Khúc Phỉ Yên sư tỷ và Chiêm Ngưng Tuyết sư tỷ chăm sóc, bảo vệ ta như thế nào, các nàng còn suýt nữa thổ lộ với ta, nhưng bây giờ các nàng đều đã thành người phụ nữ của sư phụ rồi, từ sư tỷ trở thành sư nương của ta!"

"Về sau đến Tiên Giới, ta cho là ta đã thoát khỏi hắn, nhưng mà ai biết được hắn lại không chết ở Trung Tam Thiên mà cũng tới đây, còn đến Tam Thanh tiên vực, lại trở thành ác mộng của ta!"

"Nàng có biết trong khoảng thời gian này ta đã vượt qua như thế nào không?"

Nghe thấy mấy câu này, Vũ Vô Tuyết cười lạnh nói: "Chàng vượt qua như thế nào?

Chàng đi tìm hoa hỏi liễu, sống những ngày tháng thoải mái tiêu sái!"

"Tuyết Nhi...", hai mắt Thần t*nh d*ch đỏ bừng, nước mắt chảy ra, dáng vẻ cực kỳ bi thương nói: "Nàng... Nàng biết ta... Ta mắc bệnh hiểm nghèo, nếu không có nữ tử chữa trị cho ta, giải phóng kịch độc trong cơ thể ta, chắc chắn ta sẽ phải chết, nàng cũng biết điều này mà!"

"Trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn đi tìm nàng, đáng tiếc sư phụ ta trông chừng rất kỹ, lại thêm từ trước đến nay đều là nàng tìm ta, nàng c*̃ng không cho ta phương thức liên lạc...", "Độc tố của ta phát tác, bởi vậy mới đến đây".

Vũ Vô Tuyết khẽ nói: "Thần t*nh d*ch, chàng cho rằng ta sẽ còn tin chàng sao?"

"Tuyết Nhi!"

6001081-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10431: "Thật ra thì cũng không có gì không thể nói".



Vũ Vô Tuyết dĩ nhiên chưa từng nghi ngờ Thần t*nh d*ch.

Vũ Vô Tuyết đã gặp cả sư tôn tàn nhẫn, sư nương bạc tình và sư huynh hay ức h**p Thần t*nh d*ch.

Mấy người kia hận dị tộc bọn họ thấu xương.

Cũng vì vậy, nàng ta mới cơ duyên xảo hợp quan biết Thần t*nh d*ch, còn trầm mê với cơ thể hắn.

Sở dĩ nàng ta tức giận, cũng là vì nhìn thấy Thần t*nh d*ch ở đây, còn đang dính lấy đám nữ nhân tầm thường kia nữa.

Nhưng nàng ta biết, Thần t*nh d*ch không thể rời khỏi nữ nhân.

Tên sư phụ độc ác của Thần t*nh d*ch đã gieo tình cổ lên người hắn ta để khống chế hắn ta. Vì vậy, nhiều năm qua, nếu Thần t*nh d*ch rời khỏi nữ nhân một thời gian, độc sẽ phát tác, thậm chí sẽ chết! Trong lòng Vũ Vô Tuyết, Thần t*nh d*ch là nô lệ của nàng ta, một người cực kỳ đáng thương, dù hắn ta là Tiên Vương, thì cũng hết sức đáng thương.

Trong phòng, nắng hạn gặp mưa rào, lửa cháy gặp rừng khô, trên con đường gập ghềnh, rất nhanh đã vỡ đê. . . Hai bên giao lưu thâm sâu.

Advertisement

Vũ Vô Tuyết mềm nhũn nằm trên ngực Thần t*nh d*ch, không khỏi nói: "Sao ngươi lại ở thành Tam Đế?"

Thần t*nh d*ch thở dài, mới vừa ra vẻ khổ sở nói: "Sư phụ ta tới, ba người Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên cũng đã ra sức, tên Trương Linh Phong lại bảo vệ sư phụ ta nửa bước không rời, ta căn bản không có cách nào động thủ giết hắn".

Vũ Vô Tuyết nói ngay: "Không phải ngươi nói, giết sư phụ ngươi, ngươi cũng sẽ chết sao?"

"Không sai!"

Thần t*nh d*ch nói với vẻ hiên ngang lẫm liệt: "Ta đã nghĩ kĩ rồi, sống mà người không ra người quỷ không ra quỷ như thế này, không bằng đồng quy vu tận với hắn”.

"Người khiến ta hạ quyết tâm này chính là ngươi".

Vũ Vô Tuyết ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thần t*nh d*ch.

Thần t*nh d*ch hôn thâm tình, rồi nói: "Khi ở dãy núi Thái Giang, ta rất lo lắng cho ngươi, lo ngươi có gặp phải nguy hiểm hay không?”

“Bây giờ thấy ngươi, rốt cuộc ta cũng yên tâm rồi".

"Những năm qua, ngươi luôn trấn an ta, ta rất cảm kích ngươi. Lần này, ở dãy núi Thái Giang, các ngươi tổn thất rất lớn. Ta đã nghĩ rồi, ta muốn giết Tần Ninh, rửa hận cho ngươi”.

Vũ Vô Tuyết ngơ ngác nói: "Giết hắn, ngươi cũng sẽ chết!"

"Vậy có làm sao!"

Thần t*nh d*ch tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Ta đã chịu đựng đủ cảnh bị hắn trói buộc và sự tàn nhẫn của hắn rồi. Chết thì chết, ta cũng phải kéo hắn làm đệm lưng, làm một chuyện cuối cùng cho ngươi".

Vũ Vô Tuyết nhìn Thần t*nh d*ch, tùy tiện nói: "Ta không cho phép ngươi chết, ta nhất định tự tay bắt Tần Ninh, để hắn giải tình cổ cho ngươi, để ngươi sống tiếp”.

"Tuyết Nhi. . .", Thần t*nh d*ch ra vẻ cảm động, nắm chặt tay Vũ Vô Tuyết, ôm nàng ta vào lòng thật chặt.

Rất nhanh, nhiệt độ trong phòng tăng lên cao.

Lại là một trận gió tanh mưa máu.

Vũ Vô Tuyết cảm thấy thân thể càng không có lực.

Thần t*nh d*ch lấy một quyển trục lên, hiếu kỳ hỏi: "Đây là cái gì?"

"Bí mật, không thể nói cho ngươi biết được".

Nghe vậy, Thần t*nh d*ch cười nói: "Ta biết, chuyện của ngươi đều là cơ mật, ta không nên hỏi".

"Thật ra thì cũng không có gì không thể nói".

Vũ Vô Tuyết cười nói: "Đây là danh sách võ giả các vực lần này tiến vào thành Tam Đế mà ta lấy được".

Danh sách?

“Hơn nữa, ví dụ như Trúc Diệp Tông, lần này là ta và Diệp Nam Hiên dẫn đội, nhưng không vào thành Tam Đế”.

Vũ Vô Tuyết cười tủm tỉm nói: "Các võ giả đến biển Tam Đế đã có những người khác thống kê, ta chỉ thống kê những người đến thành Tam Đế trong mấy ngày qua thôi, hơn nữa ta cũng chỉ thống kê Cửu Thiên Huyền Tiên trở lên”.
 
Phong Thần Châu
Chương 10432: "Giữ lại người này sẽ để lại tai họa!"



"Còn về việc để làm gì. . .", Vũ Vô Tuyết dùng hai tay nâng mặt Thần t*nh d*ch, cười nói: "Lần này, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra khỏi bể khổ, đến lúc đó sẽ để ngươi trông coi Tây Thanh vực, Hàn Mị tộc chúng ta có thể mở một cứ điểm ở Tây Thanh vực”.

Nghe vậy, Thần t*nh d*ch đỏ mặt, kích động nói: "Cám ơn ngươi”.

"Ngươi còn khách khí với ta làm gì?"

Thần t*nh d*ch tùy tiện nói: "Nhưng mà, ngươi phải cẩn thận đấy, lần này, ta cảm thấy lão cáo già Tần Ninh tuyệt đối không có ý tốt đâu, chuyện lần này quá kỳ lạ”.

Vũ Vô Tuyết cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên bọn họ không có ý tốt, nhưng Hàn Mị tộc chúng ta và Cảnh Hỏa tộc cũng không phải dạng dễ chọc”.

Advertisement

Nâng mặt Thần t*nh d*ch, Vũ Vô Tuyết vui vẻ nói: "Ngươi đúng là tiểu tâm can của ta, lúc này còn lo lắng cho ta. Nhưng ta lo lắng cho ngươi hơn, ngươi nhất định phải bảo vệ mình thật tốt, biết không?"

"Ừ, yên tâm đi!"

Thần t*nh d*ch cười he he nói: "Ta nhất định phải tận mắt nhìn thấy tên khốn kiếp Tần Ninh kia chết thì ta mới có thể chết, nếu không ta tuyệt đối. . ."

"Cái gì mà chết với không chết, không cho phép nói nữa".

Advertisement

"Được được được, không nói nữa!"

Trong phòng, hai người lại lần nữa dính lấy nhau.

Chớp mắt, khi mặt trời mọc, Vũ Vô Tuyết mặc quần áo vào, lưu luyến rời khỏi Thần t*nh d*ch.

Đến khi Vũ Vô Tuyết rời đi, Thần t*nh d*ch nằm trên giường, hừ nói: "Quả nhiên, dị tộc đã biết bị lừa, trong tam đại tông môn giống như sư phụ nói, có gian tế, hơn nữa thân phận và địa vị còn không thấp".

"Ta phải đi bẩm báo cho sư phụ".

"Ừm, đợi một lát đã!"

Thần t*nh d*ch đi ra khỏi phòng, tìm tú bà, nói ngay: "Gọi bảy giai nhân trầm luân hồng trần ngày hôm qua tới cho ta, ta còn chưa kịp khuyên bảo các nàng nữa!"

"A?”

“Chuyện này. . ." Mặt tú bà đầy khó xử.

Nhưng khi Thần t*nh d*ch lấy ra một viên tiên thạch, tú bà lập tức tỉnh táo lại, cười nói: "Khách quan chờ một lát, ta đi gọi ngay!"

" Ừ".

Cùng lúc đó, bên kia, Vũ Vô Tuyết rời khỏi thành Tam Đế, đi tới một vùng núi bên ngoài thành.

Hai tên áo đen từ khe núi trong đi ra.

"Sao lại chậm hơn thời gian hẹn vậy?"

Một người trong đó bất mãn nói.

Vũ Vô Tuyết vươn vai, nói: "Thu thập tin tức, không cần thời gian sao?”

“Khó tránh sẽ xuất hiện một vài chuyện bất ngờ!"

Một tên áo đen khác bất mãn nói: "Chuyện bất ngờ mà ngươi nói đơn giản là lăn lộn với đám nam nhân đúng không?"

Đối mặt với thái độ tồi tệ của tên áo đen, Vũ Vô Tuyết cũng không để ý, cười tủm tỉm nói: "Làm sao?”

“Hai vị cũng muốn cùng ta qua một đêm xuân sao?"

"Hừ! Vũ Vô Tuyết, ngươi kiềm chế chút đi!"

Hai người nói xong, bóng người chợt lóe, biến mất không thấy.

Vũ Vô Tuyết đứng tại chỗ, chọn một khối đá xanh rồi ngồi lên, chống eo. Nghĩ đến tối hôm qua, Vũ Vô Tuyết mắng nhỏ: "Cái tên Thần t*nh d*ch này, thật quá lợi hại. . . Ta thật sự có chút không nỡ giết hắn. . ."

"Giữ lại người này sẽ để lại tai họa!"

Một giọng nói u lãnh đột nhiên vang lên, kẻ đó chậm rãi nói: "Người này háo sắc thành tính, không biết đã dây dưa không rõ với bao nhiêu cô nương, ngươi cẩn thận chết trong tay hắn!"

"Vũ Sơn Thanh, người nên cẩn thận là ngươi chứ nhỉ?"

Vũ Vô Tuyết cười tủm tỉm nói: "Ngươi chắc chắn, đến lúc đó, ngươi có thể ra tay với hồng phấn giai nhân của ngươi được sao?"

Sau một cây cổ thụ, một người đi ra, người đó mặc áo xanh, mái tóc dài buộc lên, hai bên tóc mai có dấu ấn tuyết văn mờ.

"Ta nhất định ra tay được!"

6001083-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10433: “Ta biết rồi, làm phiền Tôn sư đệ”.



Thấy vẻ mặt Vũ Sơn Thanh khẳng định chắc nịch như vậy, Vũ Vô Tuyết cười tủm tỉm nói: “Yên tâm, đến lúc đó, nếu như ngươi thật sự không xuống tay được thì ta sẽ giết cô ta giúp ngươi!”

Vũ Sơn Thanh nhìn về phía Vũ Vô Tuyết, thong thả nói: “Tên Tần Ninh kia giết người trong tộc của chúng ta, lần này nhất định không thể để hắn chết dễ dàng”.

“Chuyện này thì ta hiểu rõ hơn ngươi”.

Vũ Vô Tuyết lạnh lùng nói: “Vô Mộng ca chết trong tay hắn, ta nhất định phải bắt hắn nợ máu trả bằng máu!”

... Thành Tam Đế.

Trong quán trọ nhỏ.

Thần t*nh d*ch lê tấm thân mệt mỏi bước vào trong quán trọ, tới gặp Tần Ninh.

Thấy vẻ mặt Thần t*nh d*ch như thể mắc chứng thận hư, Tần Ninh không khỏi hỏi: “Ngươi bị ai ép khô vậy?”

Thần t*nh d*ch thở dài, nói: “Vũ Vô Mộng, con trùng hợp gặp cô ta ở thành Tam Đế”.

“Người phụ nữ này lấy được một bản danh sách ghi chép tất cả những nhân vật trên Cửu Thiên Huyền Tiên và Tiên Nhân tới thành Tam Đế mấy ngày nay, không biết để làm gì”.

“Hơn nữa, quả đúng như sư tôn nói, trong ba đại tông môn hẳn là có người tiết lộ cho Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc kế hoạch lần này của người và ba đại tông môn”.

Nghe vậy, Tần Ninh cười nói: “Không sao, lần này phải xem xem phe nào dốc cạn vốn liếng hơn”.

Chỉ lát sau, Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc cũng nối nhau đi ra ngoài.

Nhìn thấy hai người phụ nữ đi ra từ cùng một căn phòng, trong lòng Thần t*nh d*ch lập tức hiểu rõ, chắc chắn là hôm qua sư phụ cũng đã vất vả cày bừa.

Khi Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc nhìn thấy Thần t*nh d*ch, hai người bọn họ đều giật mình.

Sắc mặt Thần t*nh d*ch tái nhợt, hốc mắt trũng sâu, trông như thể mắc chứng thận hư, thực sự quá rõ ràng.

Hai người phụ nữ cũng không nói thêm gì.

“Lần này, Trúc Diệp Tông thực sự quá liều lĩnh, đến lúc Tiên Đế đánh nhau, ngươi và Nam Hiên đừng chỉ biết chăm chăm xông lên”.

Thần t*nh d*ch lập tức nói: “Đệ tử hiểu, sư phụ ở đâu thì đệ tử sẽ đứng cách sư phụ một khoảng tương đối xa”.

“Ừm”.

Hai người nói chuyện thêm một lát nữa rồi Thần t*nh d*ch ra về.

“Hàn Mị tộc... Cảnh Hỏa tộc...”, Tần Ninh lẩm bẩm, khẽ nói: “E là trong số Tiên Đế của ba tông này cũng có người của ngươi phải không?”

Chớp mắt, mấy ngày nữa lại trôi qua.

Ngày ngày, Tần Ninh đều bận rộn hỗ trợ Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên tu hành, cho tới khi cả hai người phụ nữ đều có phần không thể nhận chỉ bảo thêm được nữa, rối rít xin được tự mình tu hành, không cần Tần Ninh giúp đỡ nữa.

Cho tới một ngày nọ, có một người tới quán trọ nhỏ.

“Diệp thần nữ...”, người đến là một thanh niên có vẻ ngoài đường hoàng, vóc dáng oai phong lẫm liệt, tạo cho người ta cảm giác hắn ta rất chín chắn, già dặn.

“Tôn Anh Diệu, đệ tử Thượng Nguyên”.

Diệp Viên Viên nhẹ nhàng mở miệng.

Tôn Anh Diệu cũng nhìn về phía Tần Ninh và Thời Thanh Trúc, mỉm cười, gật đầu.

“Mấy ngày nay, bên phía di tích cổ ở biển Tam Đế đã có động tĩnh. Lần này, lâu chủ Nghệ Văn Đấu đích thân dẫn dắt đội ngũ, cả đội đã chuẩn bị lên đường, lâu chủ đặc biệt phái ta tới báo cho Diệp thần nữ biết”.

Nghe vậy, Diệp Viên Viên gật đầu, nói: “Ta biết rồi, làm phiền Tôn sư đệ”.

Tôn Anh Diệu chuyển lời xong lập tức đi khỏi.

Ba người Tần Ninh, Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi cũng chuẩn bị xuất phát.

Lần này, rốt cuộc là ba đại tông môn đùa giỡn với Dị tộc hay là Dị tộc đùa giỡn với ba đại tông môn thì phải xem mọi người ai là bên hiểu rõ suy nghĩ của đối phương hơn.

Bọn họ rời khỏi thành Tam Đế, đi thẳng lên phía bắc, chẳng mấy chốc đã thấy mùi gió biển thoang thoảng thổi tới.

Thành Tam Đế cách biển Tam Đế chưa đầy trăm dặm. Lúc sắp tới bờ biển, từ trên không trung nhìn xuống, trước mặt là một khoảng không xanh biếc.

Đường ven biển mở rộng cả về hai hướng trái phải không biết bao nhiêu mà kể mang tới cảm giác mênh mông, vô tận.

Biển Tam Đế! Vùng biển lớn nhất Tam Thanh tiên vực.

Thậm chí so với toàn bộ Tiên Giới thì biển Tam Đế vẫn thuộc top những vùng biển rộng lớn nhất.
 
Phong Thần Châu
Chương 10434: “Diệp thần nữ!”



Biển cả bao la, bát ngát, phóng tầm mắt nhìn không thấy tận cùng.

Khi ba người bọn Tần Ninh tới bờ biển thì trên bờ biển dài này cũng đã có một vài người đang ở đây.

Lần này ba tông huyên náo xôn xao, rất nhiều người đều chạy tới đây vì di tích cổ sắp xuất thế.

Tính tới giờ, vẫn chưa ai biết được rốt cuộc di tích cổ này liên quan tới nhân vật lớn nào.

Tuy nhiên, không ít người suy đoán rằng, nhất định nó có liên quan với một vị Tiên Đế, thậm chí là Tiên Tôn nào đó. Nếu không thì hoàn toàn không đáng để ba đại tông phải nhộn nhịp khí thế chuẩn bị đầy đủ như vậy.

Ba người bọn Tần Ninh vừa mới tới được bờ biển.

Cách đó không xa, một nhóm khác cũng tới được bờ biển.

Nhìn kỹ lại thì trong đó có một thanh niên mà bọn họ từng gặp mặt.

Chính là Vũ Văn đến từ Võ Viêm vực.

Vũ Văn nhìn thấy ba người bọn Tần Ninh, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng và coi thường, thì thầm nói gì đó với một vị trung niên đứng bên cạnh mình.

Vị trung niên kia nghe xong, sắc mặt trở nên u ám.

Advertisement

Chẳng bao lâu sau, ông ta dẫn Vũ Văn tới chỗ ba người bọn Tần Ninh.

“Cha, chính là thằng ranh này, thật là ngông cuồng”.

Vũ Văn chỉ tay vào Tần Ninh, nói: “Lần trước hắn còn đòi động thủ đánh nhi tử!”

“Cả hai ả này nữa!”

Vũ Văn nhìn Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc đội mũ có màn che, oán hận nói: “Nhi tử chỉ nhìn bọn ả một cái thôi mà bọn họ đã hùng hổ dọa người rồi”.

Nghe vậy, sắc mặt của người đàn ông trung niên càng thêm u ám.

“Anh bạn trẻ à, đã đi ra khỏi nhà mình rồi thì sao lại cư xử ngông cuồng như vậy chứ?”

Tần Ninh liếc nhìn người đàn ông trung niên, hỏi: “Ông là ai?”

“Cha xem hắn kìa...”, người đàn ông trung niên ngăn Vũ Văn lại, đáp: “Tại hạ là Vũ Đông Phong, tộc trưởng của Vũ gia ở Võ Viêm vực”.

“Ồ”.

Tần Ninh thản nhiên nói: “Lo mà dạy con của ông cho đàng hoàng, lần này hắn ta chọc tới ta, ta không chấp nhưng nếu lần sau hắn ta chọc phải người nóng tính thì chưa biết sẽ chết thế nào đâu!”

“Ngươi...”, Vũ Văn không nén nổi giận.

Vũ Đông Phong cũng sầm mặt lại: “Ta tự biết phải dạy con mình thế nào, thế còn ngươi thì sao?”

“Cha ngươi dạy dỗ ngươi thế nào vậy?”

“Vũ Đông Phong, cút sang một bên”.

Một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên.

Diệp Viên Viên vén tấm màn của chiếc mũ lên, giọng lạnh lùng.

Nghe thấy giọng nói này, lại nhìn thấy khuôn mặt kia, nét mặt hung dữ của Vũ Đông Phong chợt cứng đờ.

“Diệp... Diệp cô nương...”, Vũ Đông Phong ngẩn người.

Tại sao… Tại sao người phụ nữ này lại là Diệp Viên Viên?

Năm xưa, Vũ Đông Phong từng được mời tham gia ngày hội của Thượng Thanh Lâu một lần, đã làm quen được không ít nhân vật ở đó.

Lúc ấy, người khiến Vũ Đông Phong ấn tượng nhất chính là những đệ tử Thượng Nguyên của Thượng Thanh Lâu.

Người nào người nấy đều là rồng phượng giữa đám đông, cảnh giới, thực lực đều không hề thua kém ông ta.

Cuộc đời này của ông ta có cố gắng hết cỡ cũng chỉ có thể đạt tới tiểu thành Tiên Vương cảnh giới, muốn đột phát thêm gần như là không thể.

Còn các đệ tử Thượng Nguyên của Thượng Thanh Lâu thì sau này đều sẽ là trưởng lão cốt cán của Thượng Thanh Lâu, cấp bậc lâu chủ, uy phong khắp cõi Tam Thanh tiên vực.

Ông ta từng thấy Diệp Viên Viên đi theo sau lưng một vị lâu chủ của Thượng Thanh Lâu.

“Diệp thần nữ!”

Vũ Đông Phong lập tức đổi giọng.

Hiện tại, Diệp Viên Viên không chỉ đơn giản là đệ tử Thượng Nguyên.

Gần đây, Thượng Thanh Lâu đã sắc phong Diệp Viên Viên làm thần nữ, địa vị cao hơn các đệ tử khác, sánh ngang với lâu chủ, không ít người ở Tam Thanh tiên vực đều đã biết chuyện này.

“Ôi, Diệp thần nữ, sao... sao người lại ở đây…”, Diệp Viên Viên hờ hững nói: “Ngươi tự đi hỏi thử con của ngươi đi”.

Nghe vậy, Vũ Đông Phong lập tức hiểu ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ông ta lập tức đập trán con trai mình, mắng to: “Đồ súc sinh nhà ngươi, nhất định là tại ngươi đùa bỡn Diệp thần nữ, làm Diệp thần nữ không vui, lại còn định lừa gạt cha ngươi”.

Vũ Văn k** r*n nói: “Cha, con... Con không biết...”, “Không biết mà ngươi còn tự lao đầu vào chỗ chết à, đúng là tự lao đầu vào chỗ chết mà!”

Thấy hai cha con làm trò cười cho thiên hạ xem, Diệp Viên Viên bất đắc dĩ nói: “Đúng là ngươi nên đánh hắn ta một trận nhưng mà cút xa ra một chút rồi hãng đánh!”

“Vâng, vâng, vâng!”

6001085-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10435: Vũ Đông Phong hoàn toàn ngơ ngác.



Hòn đảo bay hừng hực khí thế, từ cách hơn mười dặm đã thấy áp lực cực lớn khiến người và thần phải kinh hãi.

Hòn đảo bay này lớn ngang bằng một hòn đảo lớn ngoài biển, trên đó cắm cờ xí của Thượng Thanh Lâu.

Xung quanh đảo tỏa ra quầng sáng khiến người ta không nhịn được thành kính quỳ gối.

Đây chính là bộ mặt của ba đại tông môn lớn nhất! Chẳng mấy chốc, hòn đảo đã đáp xuống bờ biển.

Mười mấy người từ trên hòn đảo bước xuống, tất cả đều ăn mặc lộng lẫy, vải vóc được may từ những chất liệu bất phàm, quanh người bao phủ tiên quang khiến người ta sợ hãi, thán phục.

Người dẫn đầu đoàn người có phong thái độc đáo hơn cả, chỉ cần đứng một chỗ thôi đã mang tới cho người ta cảm giác dường như đất trời đều xoay quanh người này, ánh sáng của nhật nguyệt cũng bị người này lu mờ.

“Thất lâu chủ của Thượng Thanh Lâu, Văn Đấu Tiên Đế, Nghệ Văn Đấu đại nhân!”

Vũ Đông Phong dừng động tác đánh con trai mình lại, ngẩn người nói.

Advertisement

Nghệ Văn Đấu Tiên Đế đi tới chỗ ba người Tần Ninh, Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, chắp tay, cười nói: “Tần công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Chứng kiến cảnh ấy, Vũ Đông Phong sững sờ tại chỗ.

Ông ta vừa nhìn thấy gì vậy?

Một vị Tiên Đế! Một vị Tiên Đế uy danh hiển hách của Thượng Thanh Lâu chắp tay thi lễ với… Người thanh niên trẻ tuổi Cửu Thiên Huyền Tiên tên là Tần Ninh kia...?

Vũ Văn đứng bên cạnh cũng ngây dại.

Người trẻ tuổi kia là ai?

Nghệ Văn Đấu Tiên Đế là nhân vật phương nào cơ chứ?

Nếu gặp một Cửu Thiên Huyền Tiên thì chắc một vị Tiên Đế đã chẳng buồn đoái hoài tới rồi, vậy mà khi gặp Tần Ninh thì lại chắp tay thi lễ! “Đồ súc sinh nhà ngươi!”

Vũ Đông Phong hoàn toàn ngơ ngác.

Vừa rồi nhi tử còn lừa ông ta tới kiếm chuyện với thanh niên kia.

Vẫn còn may… May mà ông ta nhận ra Diệp Viên Viên, nếu không... Nếu ông ta thực sự làm gì ba người bọn Tần Ninh mà lại đúng lúc Nghệ Văn Đấu xuất hiện thì Nghệ Văn Đấu hoàn toàn có thể nghiền ông ta và toàn bộ Vũ gia chỉ bằng một bàn tay.

“Đồ súc sinh, đi chết đi!”

Vũ Đông Phong đập một cú trời giáng lên người con trai mình… Về chuyện của cha con Vũ Đông Phong và Vũ Văn, Tần Ninh chẳng buồn để tâm.

Qua nhiều năm như vậy, hắn đã gặp chuyện như thế này khá nhiều lần rồi.

Tần Ninh nhìn về phía Nghệ Văn Đấu, cười hỏi: “Bên phía Thượng Thanh Lâu đã bố trí thỏa đáng rồi chứ?”

“Ừm”.

Nghệ Văn Đấu lại nói: “Có điều lần này có ta, Cửu cung chủ của Ngọc Thanh tiên cung Thương Cảnh Sơn và Chung Lương Thánh trưởng lão của Thái Thanh tiên tông, ba đại Tiên Đế có mặt, liệu bên phía Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc có thấy vậy mà từ bỏ không?”

Nghe vậy, Tần Ninh lại cười nói: “Bọn chúng sẽ không từ bỏ đâu, hơn nữa bọn chúng cũng đã có hành động rồi”.

“Với lại…”, “Cho dù bọn chúng có từ bỏ thì lời ta đã nói vẫn không thay đổi, luyện hóa ôn ngọc trạch, cướp đoạt được sức mạnh, ta sẽ không để tam phương làm không công!”

Nghệ Văn Đấu cười ha ha một tiếng.

Chẳng hiểu tại sao, khi nói chuyện với Tần Ninh, Nghệ Văn Đấu luôn có cảm giác không phải mình đang nói chuyện với một vãn bối mà là với một Tiên Đế cùng một thế hệ vậy.

“Đã vậy thì mời Tần công tử cùng xuất phát với bọn ta để tiện hỗ trợ nhau trên đường đi”.

“Được”.

Vũ Đông Phong cũng không đánh con trai mình nữa.

Vũ Văn nằm dưới đất r*n r*, mặt sưng như thủ lợn.
 
Phong Thần Châu
Chương 10436: “Xuống dưới xem thử!”



“Ranh con nhà ngươi phải nhớ lấy bài học này. Lần sau nhớ kỹ, nếu ngươi đắc tội người mà ngươi không được phép đắc tội thì ông đây sẽ tự tay bóp nát đầu ngươi”.

Vũ Văn ấm ức ra mặt.

Hắn ta làm sao biết được mình lại gặp được một nhân vật như Tần Ninh ở đấu giá các trong thành Tam Đế chứ.

Nếu như biết Tần Ninh có lai lịch lớn như vậy thì có đánh chết hắn ta cũng sẽ không động vào ba người bọn Tần Ninh rồi! Tốc độ của hòn đảo bay không hề chậm.

Bọn họ đứng trên hòn đảo, nhìn về phía mặt biển, gió biển thổi hiu hiu rất dễ chịu.

Advertisement

Nghệ Văn Đấu cười nói: “Lần này, di tích cổ mà Thái Thanh tiên tông nói đến cách vị trí hiện tại của chúng ta mười bảy vạn dặm, vùng biển đó đã không còn sinh linh nào sống sót từ lâu, là một vùng biển chết!”

“Di tích cổ lần này, Thái Thanh tiên tông tìm hiểu được tin tức gì cũng đều chia sẻ với Thượng Thanh Lâu bọn ta và Ngọc Thanh tiên cung nhưng có rất ít thông tin hữu ích”.

“Tuy vậy, có một điều có thể chắc chắn là nó có mối quan hệ mật thiết với một trong các vị Tiên Tôn của Tam Thanh tiên vực năm xưa”.

Tiên Tôn! Đó là nhân vật cực kỳ hiếm thấy.

“Ngọc Thanh tiên cung và Thái Thanh tiên tông cũng đều đã lên đường rồi, mọi người đã hẹn nhau gặp mặt ở vùng biển này”.

Nghệ Văn Đấu nói đến đây, nhìn về phía Tần Ninh, không khỏi cười nói: “Chúng ta có vào trong di tích cổ này không?”

Tần Ninh suy nghĩ một chút, nói: “Nếu như người của Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc không kìm nén được mà xuất hiện ngay từ đầu thì chúng ta cứ đánh luôn là được”.

“Còn nếu không thì phải đợi vào trong di tích cổ rồi mới quyết định tiếp”.

“Chưa biết chừng bọn ta lại có thể vào trong di tích cổ của Tiên Tôn xem thử rồi thăng lên được cảnh giới Tiên Quân”.

Nghe vậy, Nghệ Văn Đấu bật cười.

Đối với Cửu Thiên Huyền Tiên thì muốn thăng lên được tới cảnh giới Tiên Quân quả là một chuyện rất đỗi khó khăn, đây chính là cửa ải thập tử nhất sinh.

Thế nhưng, ở trong miệng Tần Ninh thì dường như chỉ cần hắn muốn là hắn có thể làm được! Hòn đảo bay tiếp tục di chuyển về phía trước.

Suốt mấy ngày liền, trên biển đều khá yên tĩnh.

Ở biển Tam Đế này có hải thú rất mạnh.

Thế nhưng, Nghệ Văn Đấu là Tiên Đế, làm gì có hải thú nào dám tới gần?

Sau ba ngày.

Hôm nay, Nghệ Văn Đấu tới gặp mặt nói chuyện: “Tiếp theo chúng ta phải ngự không phi hành…”, “Vùng biển đằng trước có hải thú cực kỳ nguy hiểm, có không ít hải thú đã lên tới cấp bậc Tiên Vương, Tiên Hoàng, Tiên Thánh. Mặc dù không quá nguy hiểm nhưng hòn đảo bay là một mục tiêu quá lớn, tóm lại sẽ nảy sinh rất nhiều phiền phức”.

“Được!”

Chẳng mấy chốc, mấy trăm người của Thượng Thanh Lâu do Nghệ Văn Đấu Tiên Đế dẫn đầu và mười mấy vị trưởng lão cấp bậc Tiên Thánh, Tiên Hoàng, Tiên Vương và các đệ tử cấp bậc Tiên Quân, Cửu Thiên Huyền Tiên rời khỏi hòn đảo.

Hòn đảo thu nhỏ lại chỉ còn to chừng bàn tay rồi được Nghệ Văn Đấu cất đi.

Mấy trăm người tiếp tục bay dọc trên mặt biển ở độ cao ngàn trượng.

Tự mình ngự không phi hành trên vùng biển mênh mông này khác hẳn khi ngồi trên đảo.

Nghệ Văn Đấu luôn luôn di chuyển bên cạnh Tần Ninh để đề phòng bất trắc.

Tuy kế hoạch là đến địa điểm di tích cổ rồi mới bắt đầu nhưng ai mà biết được liệu Dị tộc có giữa chừng xông ra chặn đường đánh giết Tần Ninh hay không.

Với những thông tin mà bọn Nghệ Văn Đấu nắm được.

Bên phía Dị tộc oán hận Tần Ninh còn sâu đậm hơn so với oán hận ba đại tông môn.

Nghĩ kĩ kể cũng phải… Một vị Cửu Thiên Huyền Tiên lừa giết mấy vị Tiên Vương, thậm chí Tiên Hoàng của Dị tộc, hơn nữa, Ôn Ngọc Trạch còn đang trong tay Tần Ninh, Dị tộc không muốn giết Tần Ninh mới là lạ! May là, đoạn đường tiếp theo vẫn hoàn toàn yên ổn, không hề phát sinh bất kỳ chuyện bất ngờ nào.

Cứ thế, cuối cùng bọn họ cũng tới được địa điểm di tích cổ mà Thái Thanh tiên tông đã nói.

Vùng biển trước mặt xanh thăm thẳm, bầu trời cũng xanh biếc, phóng tầm mắt nhìn không thấy nơi đâu là tận cùng.

Đưa tầm mắt về gần, lập tức trông thấy những hòn đảo lít nha lít nhít nối đuôi nhau.

Mọi người đồng loạt dừng lại.

Nhìn kỹ lại, những hòn đảo này nằm giữa biển rộng, trên mỗi hòn đảo đều có một pho tượng.

6001087-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10437: Tề Hồng Thiên.



Hòn đảo này chỉ rộng hơn mười dặm, pho tượng nằm chính giữa hòn đảo, càng tới gần càng nhìn rõ hơn.

“Khuôn mặt của pho tượng này…”, Nghệ Văn Đấu nhìn xong, biểu cảm có vẻ khá ngạc nhiên.

“Ngươi biết à?”

Tần Ninh không khỏi hỏi.

“Không biết!”

“...”, Tần Ninh im lặng một lúc mới nói: “Không ngờ Văn Đấu Tiên Đế lại hài hước như vậy”.

“Chà…”, Tần Ninh nhìn pho tượng này, nó cao chừng trăm trượng đứng giữa trung tâm hòn đảo trụi lủi, toàn thân đen nhánh, mặt ngoài có lớp muối đọng mỏng.

“Hồng Vân Giả!”

Tần Ninh đột nhiên mở miệng nói.

Hồng Vân Giả?

Các trưởng lão, đệ tử của Thượng Thanh Lâu đều tò mò quan sát pho tượng này! Hồng Vân Giả là ai?

Nghệ Văn Đấu nghe thấy ba chữ Hồng Vân Giả này, mặt lại nghệt ra.

“Tần công tử chắc chứ?”

“Ừm.”

Tần Ninh nhìn mặt ngoài của pho tượng, nói: “Ủng có hoa văn ngọn lửa và áng mây, áo lông cừu cũng có hoa văn lửa và mây, những dấu hiệu này là đặc trưng của Hồng Vân Giả…”, một đệ tử Thượng Nguyên không nhịn được hỏi: “Thất lâu chủ, Hồng Vân Giả là ai?”

“Các ngươi có biết Tam Thanh tiên vực của chúng ta làm thế nào trở thành một đại vực không?”

Nghệ Văn Đấu mở miệng hỏi.

Một vị đệ tử đáp: “Năm xưa, trong Tiên Giới xuất hiện một cường giả hàng đầu, thực lực ngút trời, đánh khắp Tiên Giới không có đối thủ, tự thấy vô vị nên đã lập ra Tam Thanh tiên vực, tự mình sáng lập nên Tam Thanh tiên giáo, nhân vật vĩ đại ấy được gọi là Tam Thanh giáo chủ”.

“Tam Thanh tiên giáo một mình bá chiếm Tam Thanh tiên vực, sau đó phân ra thành Thượng Thanh Lâu, Thái Thanh tiên tông, Ngọc Thanh tiên cung...”, “Ừm!”

Nghệ Văn Đấu gật đầu, tiếp tục nói: “Tam Thanh giáo chủ có công gây dựng, có người nói ngài đã vũ hóa thành thần, lên trên Thần Giới, c*̃ng có người nói, ngài không đột phá được, thân tử đạo tiêu”.

“Thời đại của ngài ấy đã cách chúng ta cả triệu năm nên không còn có thể khảo chứng được nữa”.

“Tuy nhiên, dưới Tam Thanh giáo chủ, trong Tam Thanh tiên giáo còn có những đại nhân vật khác vang danh khắp Tiên Giới, thực lực của bọn họ vượt trên Tiên Đế, Tiên Tôn, khiến người ta chỉ còn biết ngẩng đầu sùng kính!”

Mạnh hơn cả Tiên Đế, Tiên Tôn ư?

Vậy chẳng phải là có thể thành thần rồi sao?

Nghệ Văn Đấu kể tiếp: “Trong số này có một người từng là hộ giáo giả của Tam Thanh tiên giáo, tên là Tề Hồng Thiên, vị này người cũng như tên, danh tiếng của vị này đúng là ngút trời!”

Tề Hồng Thiên?

Một nhân vật lớn của Tam Thanh tiên giáo.

Tam Thanh tiên giáo là đại giáo từ triệu năm trước, do người sáng lập nên Tam Thanh tiên vực xây dựng.

Trong Tiên Giới, dù cho mạnh như Tiên Đế, Tiên Tôn thì tuổi thọ cũng hữu hạn.

Triệu năm! Là tuổi thọ tối đa của bất kỳ Tiên Nhân nào.

Trong vòng triệu năm, dù đã trở thành Tiên Đế, Tiên Tôn mà không thể vũ hóa thành thần, phi thăng Thần Giới thì kết cục chỉ còn đường chết.

Tề Hồng Thiên.

Rất nhiều người không biết đại nhân vật cách đây một triệu năm này cũng là chuyện hết sức bình thường.

“Hồng Vân Giả chính là vệ đạo giả của Tề Hồng Thiên!”

Nghệ Văn Đấu thở dài, nói: “Với cấp bậc của Tề Hồng Thiên thì người xứng tầm làm hộ vệ giả cho ngài ấy ít nhất cũng phải là Tiên Thánh trở lên nhỉ?”

Bản thân Tam Thanh giáo chủ sáng lập lên Tam Thanh tiên giáo chính là một vị đại năng hàng đầu, mạnh hơn cả Tiên Đế, Tiên Tôn.

Tề Hồng Thiên là hộ giáo giả của Tam Thanh giáo chủ, ngang với hộ pháp của Tam Thanh tiên giáo, tương đương với các vị lâu chủ của Thượng Thanh Lâu bây giờ, nói Tề Hồng Thiên kia là Tiên Đế thì đúng là xem thường ông ta.

Bởi vậy, nếu thuộc hạ của Tề Hồng Thiên đạt tới cấp bậc Tiên Thánh thì cũng không có gì lạ.

Cấp độ Tiên Giới, Tiên Nhân.
 
Phong Thần Châu
Chương 10438: “Rốt cuộc những pho tượng này là sao?”



Chín đại cảnh giới Chân Tiên, Nhân Tiên, Linh Tiên, Địa Tiên, Thiên Tiên, Kim Tiên, Ngọc Tiên, Huyền Tiên, Cửu Thiên Huyền Tiên đều thuộc về nhóm chưa thực sự bước chân vào hàng ngũ “tiên trong tiên”.

Năm cấp độ lớn gồm Tiên Quân, Tiên Vương, Tiên Hoàng, Tiên Đế, Tiên Tôn ở mới là Tiên Nhân trong mắt Tiên Nhân! Có người nói, trên Tiên Tôn còn có cấp bậc cao hơn, phải tới cấp bậc ấy thì mới có tư cách bước vào Thần Giới.

Tuy vậy, từ xưa đến nay, ở các đại Tiên Giới, cấp bậc kinh khủng nhất chỉ là Tiên Tôn, còn rốt cuộc cấp bậc mạnh hơn Tiên Tôn là thế nào thì không ai biết.

Hộ giáo giả Tam Thanh tiên giáo Tề Hồng Thiên này còn mạnh hơn ba nhân vật lớn nhất hiện giờ là tổng lâu chủ Thượng Vân Nhiên, tổng cung chủ Ngọc Thiên Ngưng, tông chủ Thanh Thiên Tung.

Hết sức cao vời, không thể với tới! “Dựa vào những pho tượng này, các hòn đảo và vết muối đọng thì có thể phán đoán được rằng chúng mới xuất hiện gần đây”.

Advertisement

Tần Ninh nói tiếp: “Pho tượng Hồng Vân Giả xuất hiện ở đây…”, Nghệ Văn Đấu kinh ngạc nói: “Lẽ nào đây là địa điểm di tích cổ của tiền bối Tề Hồng Thiên?”

Tần Ninh lắc đầu: “Đợi người của Thái Thanh tiên tông tới rồi bàn tiếp”.

“Ừm”.

Bọn họ chờ nửa ngày, trên không trung của các hòn đảo xuất hiện thêm những bóng người mới tới.

Sau khi nhóm người này xuất hiện không bao lâu, trên không tiếp tục xuất hiện thêm một nhóm người nữa.

“Người của Thái Thanh tiên tông và Ngọc Thanh tiên cung tới rồi!”

Nghệ Văn Đấu mở miệng nói.

Chẳng mấy chốc, hai đội ngũ lũ lượt đáp xuống hòn đảo mà người của Thượng Thanh Lâu đang đứng.

Người đứng đầu đội ngũ của Ngọc Thanh tiên cung là Cửu cung chủ Thương Cảnh Sơn.

Người dẫn dắt đội ngũ của Thái Thanh tiên tông là Thập Nhất Thánh trưởng lão Chung Lương.

Ba đại Tiên Đế dẫn các đệ tử đến tìm kiếm di tích cổ, động tĩnh này đủ sức thu hút rất nhiều người.

“Chung Lương Thánh trưởng lão, khi Thái Thanh tiên tông phát hiện ra nơi này thì các hòn đảo này đã có ở đây rồi sao?”

Chung Lương vừa tới, Nghệ Văn Đấu bèn hỏi ngay.

Chung Lương lắc đầu, nói: “Không phải vậy, trước đây chúng không có ở đây”.

“Sở dĩ bọn ta phát hiện ra di tích cổ này là nhờ Thánh nữ của Thái Thanh tiên tông bọn ta là Cù Thanh Thư tới đây lịch luyện...”, Chung Lương nói rồi gọi: “Thanh Thư, ngươi đến đây kể cho mọi người nghe đi”.

Cù Thanh Thư bước tới.

Nàng ta có vóc dáng uyển chuyển, thướt tha, trên người toát lên phong thái độc đáo khiến người ta vui mắt.

“Trước đó, ta tu hành một Tiên Quyết nên đến biển Tam Đế để chém giết hải thú, rèn luyện Linh Quyết, phát hiện ra một con hải giác dạ mã, ta muốn lấy được cái sừng duy nhất của nó để luyện chế thành tiên khí nên đuổi theo, lạc tới nơi này!”

Giọng nói của Cù Thanh Thư biến ảo không lường, thuật lại nghe rất êm tai.

“Sau khi tới đây, ta ác chiến với con hải giác dạ mã kia, làm dậy sóng vùng biển này, tạo thành một vòng xoáy lớn, trên thì vút tới tận trời, dưới lại hút sâu tới tận đáy biển”.

“Ban đầu, ta chỉ cảm thấy có một ý niệm già cỗi bao phủ toàn thân khiến ta không thể nhúc nhích được”.

“Sau đó, đợi tới khi mọi thứ lắng xuống, vòng xoáy đã mở rộng ra chừng trăm dặm, trên không xuất hiện hiện vô số điện đài, dãy núi”.

“Ta canh chừng ở đây ba tháng, phát hiện ra cứ ba ngày thì vòng xoáy lại xuất hiện một lần, điện đài, dãy núi cũng hiện ra”.

“Ta từng cố gắng đi vào nhưng lại bị cấm chế ngăn cản, không thể vào được”.

Cù Thanh Thư tiếp tục nói: “Sau đó, ta bẩm báo việc này cho tông môn, tông môn điều động chư vị trưởng lão Tiên Hoàng, Tiên Thánh tới thăm dò thì mới biết kết cấu thiên địa của vùng biển này đã ngưng tụ nên một tiểu thế giới dị độ không gian”.

Cô ta kể đến đây thì mọi người đều đã hiểu rõ.

Chung Lương tiếp tục nói: “Ban đầu bọn ta đã điều động rất nhiều Tiên Vương, Tiên Hoàng tới đây tọa trấn nhưng không hề có những hòn đảo này, lại càng không có những pho tượng này...”, mọi người tới tấp nhìn quanh đầy tò mò.

Thương Cảnh Sơn cung chủ hỏi: “Rốt cuộc những pho tượng này là sao?”

Nghe vậy, Nghệ Văn Đấu đáp ngay: “Đó là Hồng Vân Giả, thuộc hạ của Tam Thanh Tề Hồng Thiên lừng danh một triệu năm trước!”

Nghệ Văn Đấu nói xong, mọi người đều ngẩn người.

Có người không hiểu, có người lại kinh ngạc.

Chung Lương hỏi ngay: “Sao ngươi biết?”

6001089-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10439: Thái Thanh tiên tông có ghi chép?



Hồng Vân Giả không phải đang nhắc đến một người nào đó, mà dùng để chỉ hộ vệ thân cận nhất dưới trướng Tề Hồng Thiên, mỗi người đều không phải hạng tầm thường.

Đám người Chung Lương, Thương Cảnh Sơn sôi nổi nhìn về phía Tần Ninh.

"Tần công tử, chuyện này... không thể nói bừa đâu..."

Tần Ninh không khỏi cười nói: "Nếu không phải bị người khác làm giả, vậy chính là Hồng Vân Giả".

Advertisement

"À đúng rồi, bên trong, Thái Thanh tiên tông các ngươi có ghi chép đấy".

Bên trong Thái Thanh tiên tông có ghi chép?

Đám người Chung Lương ai cũng lộ ra biểu cảm ngẩn ngơ.

Bọn họ không biết trong Thái Thanh tiên tông có ghi chép, một người ngoài như Tần Ninh lại biết?

Đúng lúc này.

Một ông lão tóc hoa râm vỗ đầu một cái thật mạnh: "Chính xác, lão phu từng thấy nó ở trong điển các của tông môn. Trăm vạn năm trước, người bảo hộ Tam Thanh tiên giáo - Hồng Vân Giả dưới trướng Tề Hồng Thiên đúng là ăn mặc như vậy..."

"Nói như thế, nơi này... có thể là khu di tích cổ năm đó Tề Hồng Thiên lưu lại?"

Đây chính là đại nhân vật của trăm vạn năm trước! Nếu là như vậy... Quả thực vượt quá tưởng tượng.

Giáo chủ Tam Thanh tiên giáo năm đó chính là tồn tại không có đối thủ trên toàn bộ Tiên Giới.

Nhìn suốt trăm vạn năm qua, chỉ có vị Thái Tuế Tiên Hồn Vô Ngân tại tiên vực Thái Thần của mấy vạn năm trước có thể so sánh được với nhân vật này.

Là người hộ giáo dưới trướng Tam Thanh giáo chủ, bản thân Tề Hồng Thiên... Nhất định là một nhân vật hung ác cấp bậc Tiên Tôn, giống với đệ tử thân truyền Cố Vân Kiếm của Thái Tuế Tiên Hồn Vô Ngân! Khu di tích cổ được một nhân vật này lưu lại, ba Tiên Đế như bọn họ cũng rất động tâm.

Nói cho cùng, từ xưa đến nay, mặc dù Tiên Đế và Tiên Tôn thường xuyên được mọi người nhắc chung, nhưng trên thực tế Tiên Đế với Tiên Tôn hoàn toàn là hai cấp độ khác nhau.

"Bất kể có phải là Tề Hồng Thiên hay không, chờ vòng xoáy kia xuất hiện lần nữa thì chúng ta cùng tiến vào, tìm tòi hư thực là biết ngay!"

"Ừ".

Lúc này, mọi người xung quanh tản đi.

Bốn người Tần Ninh, Nghệ Văn Đấu, Thương Cảnh Sơn, Chung Lương đứng chung một chỗ.

"Tần Ninh công tử, lần này Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc thật sự có động tác dị thường!"

Chung Lương Thánh trưởng lão thấp giọng nói: "Chúng ta phát hiện mấy nơi tụ tập của Cảnh Hỏa tộc và Hàn Mị tộc, có tin tức qua lại thường xuyên!"

"Hơn nữa lần này bọn họ sử dụng nhân vật kém cỏi nhất cũng là cấp bậc Tiên Quân..."

Nghe nói vậy, Tần Ninh không khỏi cười nói: "Tin tức của Thái Thanh tiên tông cũng linh thông đấy chứ".

Thương Cảnh Sơn cũng nói: "Ngọc Thanh tiên cung chúng tôi theo dõi một vị Tiên Vương của Cảnh Hỏa tộc hồi lâu, trước lần xuất phát này chúng tôi bắt lại người kia, hỏi thăm được tin tức, gần đây Cảnh Hỏa tộc quả thực đang điều động võ giả ở từng cứ điểm..."

Trái lại, biểu cảm của Nghệ Văn Đấu tương đối xấu hổ. Thượng Thanh Lâu bọn họ cũng có nắm giữ một vài tin tức của dị tộc, nhưng lần này lại không có tin gì được báo cáo.

"Nếu đã vậy, mọi người chờ xoáy nước xuất hiện lần nữa rồi tìm tòi thực hư đi!"

"Ừ".

"Được!"

Pho tượng Hồng Vân Giả kia cực kỳ sống động, trông rất giống người thật.

Lúc này, ba người dừng lại trên một tòa đảo nhỏ, Thời Thanh Trúc nhìn Hồng Vân Giả sừng sững phía trước, không khỏi cười nói: "Tam Thanh giáo chủ trăm vạn năm trước lợi hại, hay là Hồn Vũ Thiên Tôn mấy vạn năm trước lợi hại hơn?"
 
Back
Top