Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 10440: Tận cùng của trời đất này, hắn thật sự biết?



Tần Ninh bật thốt nói: "Ta với hắn không cùng thời đại, không thể so sánh, có điều hẳn là ta lợi hại hơn".

Thời Thanh Trúc cười nói: "Chàng đúng là tự tin".

"Đương nhiên rồi!"

Tần Ninh cười cười: "Nói thế nào đi chăng nữa, đời thứ chín của ta cũng là Nguyên Hoàng Thần Đế của Thương Mang Vân Giới, chẳng lẽ còn không so được với một cái Tam Thanh giáo chủ?"

"Mặc dù năm đó ta chỉ ở tại Tiên Giới trong vạn năm ngắn ngủi, nhưng trước khi Tiên Giới bắt đầu hình thành quy mô, ta cũng hiểu rất rõ Tiên Giới".

"Dù sao thì, Tiên Giới là thế giới cách Thương Mang Vân Giới gần nhất".

"Tam Thanh giáo chủ này xác thực phi thăng Thương Mang Vân Giới, cùng với phúc phần đặc biệt của hắn, cũng được xem như là một tấm gương đi từ Tiên Giới đến Thương Mang Vân Giới".

Diệp Viên Viên không khỏi hỏi: "Thần Giới... Hay là Thương Mang Vân Giới, nơi nơi đều là Thần Nhân sao?"

Advertisement

"Tất nhiên là không phải!"

Tần Ninh kiên nhẫn giải đáp: "Thương Mang Vân Giới mênh mông vô bờ, có các giới vực cổ xưa lớn. Ban đầu, bên trong Thương Mang Vân Giới quả thực đều là người cấp bậc Thần Nhân, nhưng trải qua nhiều đời sinh sôi nảy nở, Thương Mang Vân Giới cũng có người ở các cấp bậc khác nhau".

"Chỉ có điều, sự phân chia cách cục thế giới do một tay phụ thân ta định ra. Đại lục Vạn Thiên, thế giới Cửu Thiên, Thương Mang Vân Giới đều là thế giới có hạn chế, nếu muốn tiến lên thế giới cao hơn thì chỉ có cách đột phá gông xiềng của thế giới hiện tại".

"Thật ra, mọi người gọi Thương Mang Vân Giới là Thần Giới cũng đúng. Ngay từ đầu tam giới đúng là phân thành Nhân Giới, Tiên Giới, Thần Giới".

"Nhưng sau này, trải qua diễn biến không ngừng, mới có đại lục Vạn Thiên, thế giới Cửu Thiên, Thương Mang Vân Giới như hiện tại".

"Trên thực tế, mảnh đất trời này được gọi chung là Thương Mang Đại Thế Giới, Thương Mang Vân Giới thật sự hẳn là ở giới vực Cửu Thiên Vân Minh".

"Thần Giới trong miệng mọi người quá lớn... Các tộc đàn sống tại đó, các giới vực bị ngăn cách cũng nhiều vô số kể..."

Diệp Viên Viên không khỏi hỏi lại: "Lớn hơn Tiên Giới bao nhiêu?"

Lớn hơn Tiên Giới bao nhiêu à?

Tần Ninh nghe được vấn đề này thì vuốt vuốt tóc Diệp Viên Viên, cười đáp: "Đây không phải là vấn đề lớn hơn bao nhiêu, mà là... Đại lục Vạn Thiên và thế giới Cửu Thiên cộng lại cũng chỉ bằng phạm vi một giới vực tại Thần Giới".

Này... Nhất thời, Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc cảm thấy thật khó tưởng tượng.

Tần Ninh chậm rãi nói tiếp: "Trước kia, ta cảm thấy khắp Thương Mang Đại Thế Giới có hàng ngàn tỷ sinh linh sống trong đó đã là cực hạn của trời đất. Sau khi phụ thân ta biến mất, ta mới nghĩ đến núi cao còn có núi cao hơn".

"Cho tới bây giờ, sự xuất hiện của dị tộc làm ta biết, ngọn núi cao hơn kia... có lẽ càng không cách nào tưởng tượng".

Trước kia Tần Ninh còn cảm thấy, võ giả tại đại lục Vạn Thiên, thế giới Cửu Thiên không biết đến sự mênh mông của thế giới này quả thực nực cười.

Nhưng giờ nhìn lại chính mình, chẳng phải cũng là như thế sao?

Tận cùng của trời đất này, hắn thật sự biết?

Nhìn kỹ từng tòa pho tượng Hồng Vân Giả này, không ai thấy điểm gì kỳ lạ.

Các nhân vật của tam đại tông lần lượt đóng quân lại.

Ngày hôm sau.

Số lượng Tiên Nhân đi tới phiến hải vực này tăng lên rất nhiều.

Đại võ giả của những thế lực lớn trong các đại vực đều chạy tới di tích cổ được ba bá chủ nhắc đến.

Bên trong khu di tích cổ này rốt cuộc có bao nhiêu huyền diệu, không ai có thể khẳng định.

Đến ngày thứ ba, Tiên Nhân đến từ các vực càng nhiều.

Nhiều nhất là cấp bậc Huyền Tiên, Cửu Thiên Huyền Tiên.

Nhân vật cấp bậc Tiên Quân, Tiên Vương, thậm chí Tiên Hoàng cũng không ít.

Tiên Nhân từ các vực mênh mông cuồn cuộn chiếm cứ từng tòa đảo nhỏ, nhìn những pho tượng Hồng Vân Giả kia, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Trên từng đảo nhỏ, rất nhiều cung điện tiên khí được phóng to, vô số Tiên Nhân ở lại trong đó.

6001091-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10441: Không ít võ giả sôi nổi biến sắc.



Dáng vẻ oai nghiêm như vậy, ở Tam Thanh tiên vực không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa từng xuất hiện.

Vào ngày thứ ba, Thần t*nh d*ch và Diệp Nam Hiên cuối cùng cũng chạy tới.

Bên trên một hòn đảo, Thần t*nh d*ch, Diệp Nam Hiên dẫn theo Trúc Diệp Tông cùng chư vị trưởng lão và hộ pháp rối rít đáp xuống.

Ba người Tần Ninh, Thời Thanh Trúc và Diệp Tử Khanh chờ đợi đã lâu.

Advertisement

“Sư phụ, cho đến hiện tại vẫn chưa phát hiện được dấu vết của dị tộc”.

Diệp Nam Hiên bẩm báo.

“Nếu như không phải bọn họ tình nguyện hiện thân thì hiển nhiên là ngươi không tìm được rồi, khu vực này bốn phương đều có vô số võ giả, có dị tộc ngụy trang ngươi có thể phát hiện được chắc?”

Diệp Nam Hiên gãi đầu, nói: “Sư phụ có nhận ra không?”

Thần t*nh d*ch ở bên cạnh lập tức đáp: “Ngươi hỏi câu này chẳng phải là nhảm nhí à, sư phụ đương nhiên là có thể phát hiện!”

Tần Ninh niết Thần t*nh d*ch một cái.

“Ngươi đừng có nghĩ rằng ta đang ra vẻ cao thâm, quả thật ta có thể nhận ra được, nhưng cũng chỉ là người có cảnh giới thấp hơn ta ngụy trang, ta liếc mắt là nhìn xuyên qua được, còn nếu như cảnh giới cao hơn ta thì cũng không cách nào phát hiện”.

Phong Thần Châu không chỉ có thể luyện hóa khí tức của các loại dị tộc sau khi chết thành thuần túy Tịnh Ma Tiên Đan, mà còn giống như là một tấm kính chiếu yêu vậy.

Phàm là võ giả dị tộc xuất hiện ở trước mặt Tần Ninh, cho dù có ngụy trang giỏi đến mức nếu, chỉ cần cảnh giới thấp hơn hắn thì cũng sẽ bại lộ hình dạng thật trong mắt hắn.

Sự bí ẩn này của Phong Thần Châu, kỳ diệu vô cùng, Tần Ninh cảm thấy bản thân bây giờ cũng chỉ là phát hiện ra tác dụng thần kỳ của nó mà thôi.

“Những gì cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong rồi!”

Diệp Nam Hiên cười nói: “Tiếp theo chính là đại sát tứ phương”.

Đôi mắt Tần Ninh nhìn về phía vùng biển tĩnh lặng, rầm rì nói: “Lần này không thể nói là ai tính kế ai…”, trên thực tế, Tần Ninh cũng biết, dùng Ôn Ngọc Trạch làm mồi nhử, dẫn Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc đến đây, mưu kế như thế này không hề có chút nắm chắc nào.

Tuy nhiên nếu như không làm vậy, Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc ẩn núp quá giỏi, không có cách nào có thể bắt trọn bọn họ.

Mạo hiểm cũng là đáng giá! Điều khiến Tần Ninh không chắc chắn chính là… Ở bên trong hàng vạn vị tiên nhân mênh mông cuồn cuộn phía trước, rốt cuộc còn có bao nhiêu người thuộc dị tộc?

Điều khiến cho dị tộc khó đối phó nhất chính là ngụy trang quá giỏi.

Kể từ đại lục Vạn Thiên đến Hạ Tam Thiên, rồi lại đến Trung Tam Thiên, bây giờ lại còn đến cả Tiên giới, khả năng ngụy trang của dị tộc lại càng ngày càng khiến cho người ta không tài nào phân biệt được.

Mặt trời lên cao ba ngọn tre, số võ giả đi vào bên trong vùng biển này càng lúc càng nhiều, mọi người ai ai cũng rối rít chờ đợi.

Bỗng nhiên.

Bốn phía quanh đảo, trời đất vốn còn đang nhẹ nhàng khoan khoái một mảnh, chợt có một luồng khí lạnh như băng dâng lên.

Cứ như giây trước còn đang là mùa xuân mặt trời chiếu sáng rực rỡ, giây sau đã trở thành trời đông giá rét lạnh căm căm.

Sự biến hóa này khiến cho vẻ mặt của mọi người đều run lên.

Không ít võ giả sôi nổi biến sắc.

Đây là xảy ra chuyện gì?

Tiếng róc rách róc rách cũng vang lên ngay sau đó.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy ở bốn phía của hòn đảo có từng vệt ánh sáng, đang xông thẳng về phía chân trời.

Ánh sáng bay lên không trung, chiếu sáng cả biển khơi.

Mới bắt đầu chẳng qua chỉ lớn bằng một nguồn suối, thế nhưng rất nhanh sau đó, sau khi không ngừng phát triển, đã nhanh chóng lớn đến ngang một cái thùng gỗ.
 
Phong Thần Châu
Chương 10442: “Chư vị đừng có dính dáng đến nó!”



Xoáy nước liên tục lan truyền.

Trên trời dưới đất, không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào sự trào dâng của nước biển.

Theo xoáy nước lan truyền càng lúc càng rộng lớn, càng lúc càng kinh khủng, trong nháy mắt đường kính đã rộng đến cả ngàn trượng.

Hơn nữa khi xoáy nước đang khuếch tán còn có vô vàn khí tức lạnh lẽo, lao thẳng tới tất cả mọi người.

Ở tận dưới cùng của xoáy nước còn đang không ngừng kéo dài đến phía dưới, hệt như là một cái hang động đen tối vậy, liếc mắt một cái, giống như có thể nuốt chửng tâm linh của con người.

“Chính là thế này!”

Cù Thanh Thư lên tiếng: “Phần đáy ở trung tâm của xoáy nước có tồn tại phong ấn, ta đã từng lặn xuống, thế nhưng không cách nào đột phá được lớp phong ấn kia”.

Chung Lương nhìn về phía xoáy nước, bóng người bay lên trời, bên ngoài cơ thể có ánh sáng vô cùng rực rỡ, thiêng liêng cao cả.

Advertisement

Dưới tình huống như vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều hội tụ đến trên người Chung Lương.

“Ta đi xem thử xem”.

Bóng người Chung Lương lao xuống dưới, tập trung ở bên trong xoáy nước.

“Ta đi cùng ngươi!”

“Ừm!”

Ngay lúc này bóng dáng Nghệ Văn Đấu vút lên không.

Lần này số cường giả đến nơi đây quả thật đếm không xuể.

Tuy nhiên cường đại nhất, hiển nhiên chính là ba vị Tiên Đế Chung Lương, Nghệ Văn Đấu và Thương Cảnh Sơn.

“Đây chính là Tiên Đế sao, thẳng thắn thật!”

Diệp Nam Hiên chậc lưỡi, kỳ quái nói: “Muốn đi đâu thì đi đó, hoàn toàn không sợ chết”,

Thần t*nh d*ch cười ha hả nói: “Hai huynh đệ ta sớm muộn gì cũng trở thành Tiên Đế, à không, Tiên Đế thì nhằm nhò gì, hai huynh đệ ta sớm muộn gì cũng sẽ là Tiên Tôn!”

Nghe hắn ta nói vậy, Diệp Nam Hiên cười một tiếng, đáp: “Tiên Tôn là cái thá gì chứ? Sớm muộn hai ta sẽ thành thần!”

“Đúng đúng đúng, ha ha ha…”, thấy hai cái tên ngốc lúc này đang cười to, ánh mắt của mọi người xung quanh đều tụ lại đây.

Tần Ninh cũng theo bản năng kéo hai người Thời Thanh Trúc và Diệp Tử Khanh tránh xa hai tên ngốc kia ra một tí.

Mất mặt quá đi! Thật sự là chịu không nổi hai người này! Cũng may hiện tại mọi người đều tập trung sự chú ý trên người hai vị Tiên Đế là Nghệ Văn Đấu và Chung Lương, cũng không quá để ý tới hai thằng ngốc Diệp Nam Hiên và Thần t*nh d*ch.

Đợi đến khi hai vị Tiên Đế đã đi vào bên trong xoáy nước, rất nhanh sau đó từ bên trong có một luồng khí tức kinh khủng vút lên.

Sau khoảng thời gian một cốc trà.

Cả hai bóng người Nghệ Văn Đấu và Chung Lương cùng bay lên không trung.

Chỉ có điều là lúc trước, hai vị Tiên Đế đại nhân nhìn qua phong thái lỗi lạc, làm cho người ta phải khâm phục.

Thế nhưng bây giờ trông cũng có vẻ vô cùng chật vật.

Ánh sáng rực rỡ quanh thân vẫn tuôn trào như cũ, nhưng mà lại không có hào quang chói lóa như lúc trước.

Mặt mày Nghệ Văn Đấu kinh hãi nói: “Phong ấn ở bên dưới quá kinh khủng!”

Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người đều run rẩy.

Ngay lúc này Chung Lương cũng lên tiếng: “Ta cùng Văn Đấu Tiên Đế và cung chủ Thương Cảnh Sơn dẫn đầu, những ai ở cảnh giới Tiên Thánh, Tiên Hoàng cũng cùng đi theo đi, chúng ta cùng nhau phá ấn”.

“Chung trưởng lão nói như vậy, bọn ta sao có thể không giúp sức!”
 
Phong Thần Châu
Chương 10443: "Cấm chế mở rồi?"



Một lão già mặc kim y bước ra một bước, cười khẽ nói.

Mọi người liếc mắt qua, thần sắc cả kinh.

“Vị này là Viêm lão quái của Thiên Viêm Tông, Bắc Viêm Vực!”

“Ông ta hoàn toàn không chết?”

“Năm xưa nghe nói tiến lên cảnh giới Tiên Đế thất bại, bị trời phạt, thân tử đạo tiêu rồi cơ mà…” “Không nghĩ tới lần này lại rời núi!”

Viêm lão quái, là một vị Tiên Thánh Lão Quái uy danh hiển hách ở bên trong Tam Thanh tiên vực, chỉ cách Tiên Đế một đoạn nhỏ.

Lão quái này đã rất nhiều năm không có tin tức gì, hôm nay cuối cùng cũng xuất hiện.

Xem ra lần này, di tích cổ quả thật khiến cho rất nhiều người động tâm.

Advertisement

Thật ra thì… Từ xưa đến nay, người tu hành thích nhất chính là đào các loại di tích cổ xưa tồn tại trong thiên địa.

Nguy cơ ở bên trong khu di tích có thể rèn luyện tâm tính cùng với thực lực.

Cơ duyên ở bên trong di tích, lại có thể khiến cho người ta thăng cấp cực nhanh, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với nhiều năm khổ tu.

Đối với người tu hành mà nói, nếu không phải là chiến đấu thăng cấp thì cũng là bế quan tĩnh tu thăng cấp, cùng với quật cổ hòng chiếm được cơ duyên.

Di tích cổ lần này, tạm đại đầu sỏ thêm lên lợi hại đến như vậy, hiển nhiên cũng hấp dẫn rất nhiều lão đồng môn ngày thường hiếm khi được nhìn thấy.

Viêm lão quái chẳng qua chỉ là một người.

Giữa thiên địa tứ phía, trong các gia tộc thuộc tông môn phe phái, không biết còn có bao nhiêu lão đồng môn cũ, hoặc là nghênh ngang xuất hiện, hoặc là ẩn núp trong đám người không để lộ chút sơ hở nào.

...

Nghệ Văn Đấu tiếp tục nói: "Tất cả mọi người đều ra một phần sức lực, chờ đến khi vào bên trong di tích cổ sẽ xem bản lĩnh từng người".

Tam Đại Tiên Đế ra lời hiệu triệu, rất nhiều nhân vật cấp bậc Tiên Thánh, Tiên Hoàng, Tiên Vương sôi nổi hưởng ứng.

Chỉ chốc lát sau, từng đại nhân vật Tiên Thánh, từng siêu cấp cường giả Tiên Hoàng nhao nhao đi theo ba người Nghệ Văn Đấu, Chung Lương, Thương Cảnh Sơn về phía xoáy nước... Những người khác tự nhiên chỉ có thể chờ đợi.

Lúc này bọn họ hoàn toàn chẳng giúp đỡ được gì.

Khoảng thời gian chờ đợi kéo dài suốt hai ngày.

Trong vòng hai ngày, ba người Nghệ Văn Đấu, Thương Cảnh Sơn, Chung Lương không ngừng ra ra vào vào xoáy nước, phá giải cấm chế.

Mà cũng trong hai ngày này, Tần Ninh thỉnh thoảng giao lưu với các đệ tử và trưởng lão của tam đại tông môn.

Đến ban đêm ngày thứ hai.

Chính giữa xoáy nước, một luồng ánh sáng khiến cho người ta sợ hãi chiếu thẳng lên trời, sáng rực cả bầu trời đêm.

Trên những đảo nhỏ xung quanh, các vị Tiên Nhân trong Tam Thanh tiên vực sôi nổi hướng ánh mắt về phía này.

"Cấm chế mở rồi?"

"Hình như là...", "Tam Đại Tiên Đế dẫn đầu mà còn tiêu tốn hai ngày".

"Nếu là chúng ta, e rằng suốt cả đời cũng chẳng thể nào vào được".

Trên mặt biển, lực lượng tàn phá bừa bãi lan ra từ bên trong xoáy nước, từng tầng từng lớp dập dờn chồng lên nhau.

Lúc này, Tần Ninh đang đứng trên một tòa đảo nhỏ, nhìn về phía cột sáng chọc trời bên trong xoáy nước ở nơi xa, lông mày nhíu lại.

"Sư phụ, đã mở".

Thần t*nh d*ch, Diệp Nam Hiên lần lượt tụ tập lại.

Tần Ninh nói tiếp: "Lần này, có lẽ cổ địa không có gì đẹp mắt, nhưng hẳn có không ít Dị tộc, chém giết nhiều mài giũa chính mình".

"Có điều, nếu thấy Dị tộc mạnh hơn mình nhiều, thì đầu óc đừng có nóng lên rồi xông đến!"
 
Phong Thần Châu
Chương 10444: Quả thực không thể tưởng tượng nổi.



Diệp Nam Hiên lập tức nói: "Sư phụ yên tâm, Thần sư đệ là người xông lên không cần não nhất, con thì không vậy".

Nói xong câu này, ánh mắt của mấy người Tần Ninh sôi nổi tụ tập trên người Diệp Nam Hiên.

E rằng ngươi mới là người cất não đi nhiều nhất thì có! "Cấm chế đã mở ra!"

Giọng nói của Tiên Đế Nghệ Văn Đấu vang lên: "Hi vọng mọi người tiến vào theo thứ tự, đừng làm tổn thương hòa khí".

Cùng lúc đó, bóng dáng của hai người Thương Cảnh Sơn và Chung Lương đều bay lên cao.

Bốn phía đất trời, từng bóng người tập hợp bên trong xoáy nước.

Nếu là ngày thường, người của ba bá chủ phát hiện mật địa thì tuyệt đối sẽ phái người canh giữ, không có khả năng để người khác vào trong, dù kiếm một chén canh cũng không thể.

Nhưng lần này lại không giống thế.

Advertisement

Dù thế nào những người khác cũng đóng góp sức lực.

Vả lại, lần này tìm kiếm mật địa chỉ là lấy cớ, dẫn người Dị tộc ra ngoài để giải cứu Ôn Ngọc Trạch mới là việc chính.

Bên trong di tích cổ, nếu đánh nhau với Dị tộc, cả ba bên đều có sự chuẩn bị, chắc chắn sẽ khiến Dị tộc ngã nhào.

Nếu có thể bắt được một vài Tiên Hoàng, Tiên Thánh, thậm chí là bắt sống Tiên Đế, thì trong quá trình khảo vấn cũng có thể lấy được tin tức về các cứ điểm lớn hơn của Hàn Mị tộc, Cảnh Hỏa tộc.

Mọi người tất nhiên đều để những chuyện này trong lòng.

"Chuẩn bị lên đường đi".

Tiên Nhân từ các phe đã tràn vào trong đó.

Tần Ninh xuất phát cùng đám người Diệp Nam Hiên, Thần t*nh d*ch, Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc... Biển rộng vốn vô cùng náo nhiệt nhanh chóng yên tĩnh lại.

Chỉ có vòng xoáy kia không ngừng xoay tròn, ánh sáng quanh quẩn bầu trời đêm mãi không tiêu tán.

Đến tận rạng sáng ngày hôm sau, ánh sáng tan đi, xoáy nước hoàn toàn biến mất.

Trên mặt biển bình tĩnh, từng tòa đảo nhỏ kia cũng dần dần chìm xuống.

Đến cuối cùng, pho tượng trên đảo nhỏ cũng bị nước biển bao phủ.

Như thể tất cả cảnh tượng lúc trước chưa từng xảy ra.

Mặt trời lên cao.

Trên mặt biển, lần lượt từng bóng người bay đến từ bốn phương tám hướng, tụ tập lại trên không trung chỗ xoáy nước sớm đã biến mất.

"Đều đã đi rồi!"

Một giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên, chậm rãi nói: "Lần này có thể bắt gọn những người này trong một lần không?"

"Vậy thì phải xem chư vị đại nhân rốt cuộc bền lòng đến nhường nào!"

Một người khác có giọng nói nghe rất kỳ lạ cười đáp: "Giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, có điều vì Ôn Ngọc Trạch, ngược lại thành đáng giá!"

Lại một người lạnh lùng nói: "Tên Tần Ninh kia quả nhiên là đáng chết, từ khi hắn đến Tam Thanh tiên vực, nơi chốn nhằm vào Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc chúng ta. Lần này cuối cùng làm cho ba bên bá chủ phái ra ba vị Tiên Đế đi cùng với hắn!"

Chỉ là một tên Cửu Thiên Huyền Tiên mà có sức ảnh hưởng to lớn đến thế.

Đặt ở ngày xưa, đối với Tiên Đế thì Cửu Thiên Huyền Tiên tính cái thá gì?

Nhưng tên Cửu Thiên Huyền Tiên này lại có thể làm cho Tiên Đế cũng nghe mệnh lệnh của mình.

Một người đi cùng lạnh lùng nói: "Có điều, lần này không thấy Trương Linh Phong xuất hiện, chẳng lẽ là không đến?"

"Hơn phân nửa là cũng tới, nhưng ẩn nấp trong đám người"
 
Phong Thần Châu
Chương 10445: "Dịch Nhi nói không sai".



"Nếu một vị Tiên Đế muốn che giấu tung tích của mình, người bình thường muốn phát hiện không hề đơn giản, huống chi lần này tụ tập các cấp bậc Tiên Nhân của từng đại vực bên trong Tam Thanh tiên vực, vàng thau lẫn lộn...". Một người khác lại nói: "Người của chúng ta sẽ không đánh lẫn nhau đấy chứ?"

"Những Tiên Nhân Nhân tộc phát triển lên mấy năm gần đây không quen biết lẫn nhau mà vẫn đánh nhau, nhưng kẻ tổn thất lại là chúng ta".

"Không sao cả!"

Một người đứng từ đầu cười nói: "Những Nhân tộc này chết rồi thì thôi, bồi dưỡng thêm là được, không đến mức để người của chúng ta đi chém chém giết giết".

"Được".

"Ừ".

Bọn họ thảo luận xong thì lập tức rời đi.

Tam đại tông môn muốn tính kế bọn họ?

Vậy thì thử xem xem, rốt cuộc là ai tính kế ai! Cùng lúc đó.

Dưới bầu trời xanh thẳm, mặt đất kéo dài đến vô tận, nhìn xa dãy núi san sát, nhìn gần thảo nguyên xanh tươi.

Trên trăm vị võ giả gồm Tần Ninh, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Thần t*nh d*ch, Diệp Nam Hiên và Trúc Diệp Tông đứng giữa đất trời mênh mông, không biết nguyên do.

Tiến vào trong di tích cổ.

Nhưng di tích cổ này không giống với tưởng tượng của mọi người.

Ít nhất nhìn cảnh tượng trước mắt, non xanh nước biếc, không có nguy cơ.

Nhóm người bọn họ xuất hiện tại đây, trước mắt không nhìn thấy có những người khác dừng chân ở chỗ này.

"Còn tưởng rằng vừa xuống sẽ có vô tận nguy hiểm cùng ập đến, không ngờ... lại hài hòa đến như vậy!"

Diệp Nam Hiên lẩm bẩm.

"Ngươi muốn đánh nhau đến phát điên rồi à?"

Thần t*nh d*ch vỗ vỗ Diệp Nam Hiên, ngay lập tức răn dạy: "Hiện tại an toàn cũng xem như là chuyện tốt, ít nhất cho chúng ta thời gian nhìn xem đây rốt cuộc là nơi nào".

"Hơn nữa... Ta không tin lần này Dị tộc không có động tác, Vũ Vô Tuyết kia đều để Tam Đế đến điều tra người ra vào, chắc chắn đã chuẩn bị từ sớm, có điều bây giờ vẫn chưa đi ra thôi..." / "Nhân cơ hội này, chi bằng đi tìm kiếm chút cơ duyên trong di tích cổ, ngươi ta đều tăng lên thực lực, mới có thể bảo vệ cho sư phụ lúc gặp phải nguy hiểm".

Diệp Nam Hiên không cam lòng nhìn Thần t*nh d*ch.

Tên này vừa đẹp trai vừa dẻo miệng.

Trong số rất nhiều đệ tử của sư phụ, người dẻo miệng hơn Thần t*nh d*ch chỉ có tên ngốc Thạch Cảm Đương kia.

"Dịch Nhi nói không sai".

Tần Ninh từ tốn nói: "Hiện tại Dị tộc không xuất hiện có lẽ bởi vì tất cả mọi người vừa mới tiến vào, vẫn chưa tách ra".

"Bọn họ cần thời gian chọn lựa nhóm người bị nhằm vào".

"Có điều nhóm chúng ta hiển nhiên là có khả năng bị nhằm vào nhất, hiện giờ nhẹ nhõm, sau đó khó tránh khỏi khổ chiến".

Mấy người sôi nổi gật đầu.

"Đi thôi!"

Tần Ninh cười nói: "Người cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên thất trọng thiên như ta quả là yếu hơn chút, thừa dịp còn sớm bước vào cảnh giới Tiên Quân mới là quan trọng nhất".

"Bốn người các ngươi bây giờ đều là Tiên Vương, mới bước vào cảnh giới hoặc mới tăng lên một cấp bậc nhỏ, lần này đến ta chưa mang cho các ngươi lễ gặp mặt gì, để xem trong cổ địa này có thứ gì kỳ lạ có thể giúp các người có chút tăng lên, vậy thì không thể tốt hơn".

"Gâu gâu...", Đại Hoàng gâu gâu kêu to, hưng phấn đáp: "Tốt lắm tốt lắm, Tần gia đừng quên ta đấy...", mọi người cười ha ha, xuất phát đi thẳng về phía trước.

Nhìn từ xa dãy núi san sát, thực ra cách mọi người cũng chừng mười dặm.

Đi trên đồng cỏ liên miên, nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng ai nấy đều tản ra xung quanh, cẩn thận cảnh giác.

Dù sao, Dị tộc có khả năng xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào và bất cứ lúc nào.

"Sư phụ ngươi xem!"

6001096-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10446: Diện tích của một vực?



"Đảo Tề Thiên?"

Thần t*nh d*ch nhìn tấm bia đá từ trên xuống dưới, không nhịn được hỏi: "Chẳng lẽ bây giờ chúng ta đang ở trên một hòn đảo?"

"Phỏng chừng là một tòa đảo?"

Thoạt nhìn tấm bia đá được kết nối thành một thể, có điều đã trải qua năm tháng quá dài, hơn phân nửa tấm bia bị dìm ngập dưới bùn đất.

"Nó được chế tạo bằng chất liệu gì vậy?"

Advertisement

Mấy vị trưởng lão Trúc Diệp Tông áp sát lại, cẩn thận nghiên cứu.

"Là Mặc Thạch Vẫn Thiết!"

Tần Ninh bật thốt lên.

Mặc Thạch Vẫn Thiết?

Advertisement

Ánh mắt mấy vị trưởng lão Trúc Diệp Tông sáng lên.

Mặc Thạch Vẫn Thiết dùng để chế tạo Siêu Huyền tiên khí, thậm chí có thể dùng để chế tạo tiên khí vương phẩm.

Vẫn Thiết cỡ này bình thường cực kỳ hiếm thấy.

Ít nhất đối với Trúc Diệp Tông mà nói là rất hiếm thấy.

"Thất thần làm gì?"

"Khối Mặc Thạch Vẫn Thiết lớn như vậy ít nhất cũng nặng mấy ngàn cân, chuyển vào trong Trúc Diệp Tông chúng ta, chế tạo ra bao nhiêu Siêu Huyền tiên khí cũng đủ".

Diệp Nam Hiên gào lên.

Mấy trưởng lão lập tức bắt tay vào làm.

"Đảo Tề Thiên...", Thần t*nh d*ch nhìn về phía Tần Ninh, hỏi: "Sư phụ, đảo Tề Thiên là chỗ nào?"

"Nơi ở năm đó của Tề Hồng Thiên".

Tần Ninh nhìn về phía trước, biểu cảm bình tĩnh: "Tam Thanh giáo chủ năm đó là một người có thiên tư tung hoành hiếm thấy, vượt qua cấp bậc Tiên Tôn, sau này phi thăng thành thần".

"Tề Hồng Thiên này là một trong số các hộ giáo đắc lực dưới trướng người đó, thực lực đứng hàng cảnh giới Tiên Tôn, chỗ ở của Tề Hồng Thiên tên là đảo Tề Thiên".

Thần t*nh d*ch nhìn xung quanh, không khỏi sợ hãi cảm thán: "Đảo Tề Thiên, chúng ta quả thật đã tới nơi ở cũ của Tề Hồng Thiên".

Chuyện này thật khó mà tin được.

"Sư phụ, con có thể trở thành Tiên Đế ở chỗ này không?"

Diệp Nam Hiên kích động hỏi.

"Có lẽ ngươi có thể chôn cùng nơi với Tiên Đế".

"...", Tần Ninh lập tức nói: "Nơi này rất nguy hiểm, tất cả mọi người cẩn thận một chút".

"Bản thân Tề Hồng Thiên là cảnh giới Tiên Tôn, dưới trướng tất nhiên không thiếu nhân vật cấp Tiên Thánh Tiên Đế. Các ngươi phải hiểu, cổ địa do một vị Tiên Tôn lưu lại liên lụy cực lớn đến kỳ ngộ, nhưng dính dáng đến nguy hiểm... còn lớn hơn!"

Mọi người sôi nổi gật đầu.

Tần Ninh lại nói tiếp: "Có điều lần này có cả Tiên Đế đi cùng, chúng ta đừng xông vào một vài nơi cấm kỵ, hẳn sẽ không gặp nguy hiểm quá lớn".

Đối với chuyện này, Thần t*nh d*ch và Diệp Nam Hiên vẫn tương đối yên tâm.

Sư phụ ở chỗ này, sợ cái gì?

"Đi thôi!"

Mọi người lại cùng nhau xuất phát.

"Đảo Tề Thiên rất lớn, đủ để sánh với diện tích của một vực, e rằng chúng ta phải nghỉ ngơi ở nơi này khá lâu".

Mấy ngày sau đó, đoàn người Tần Ninh đi vào sâu bên trong đảo... Ở chỗ này, không ai dám tùy tiện phi hành.

Bởi vậy suốt mấy ngày, bọn họ chỉ đi được mấy ngàn dặm.
 
Phong Thần Châu
Chương 10447: "Đại Hoàng!"



Một ngày nọ, Đại Hoàng đột nhiên dừng bước chân lại, cái mũi dùng sức ngửi ngửi, hưng phấn nói: "Ta ngửi được thứ tốt, chắc chắn là thứ cực kỳ tốt".

Mũi chó tinh nhất, lại thêm bản tính tham ăn, nhất thời ai ai cũng dừng lại.

"Cửu Anh, ngươi đi nhìn xem".

Trên đầu vai Tần Ninh, Cửu Anh vỗ cánh bay lên cao.

Nó suốt ngày ăn no ngủ tốt trong thân thể Tần Ninh, giờ nhìn mập hơn rất nhiều, Tần Ninh quyết định để nó thường xuyên ra ngoài hoạt động.

Advertisement

Nếu không thì, dựa vào từng lần lột xác với thăng cấp, chẳng mấy chốc nó sẽ trở thành một con heo mập.

Cửu Anh biến thành cỡ chừng ba trượng, đi theo Đại Hoàng suốt một đường, lúc lên lúc xuống, bay về phía xa.

Không bao lâu sau.

Hơn mười dặm đằng trước truyền đến từng tiếng nổ rần rần.

Advertisement

"Chẳng lẽ là đánh nhau rồi?"

"Đi nhìn một cái xem".

Mọi người nhao nhao tiến lên.

Đi đến nơi phát ra tiếng nổ ầm ầm, bọn họ mới phát hiện.

Trên mặt đất xuất hiện một loạt hố đất.

Phía ngoài hố đất, bọn họ nhìn thấy rất nhiều nóc phòng cung khuyết.

Lúc này, hai con Cửu Anh và Đại Hoàng đang đánh nhau với mấy tu sĩ nhân tộc.

"Dừng tay!"

Thần t*nh d*ch, Diệp Nam Hiên vội tiến lên.

Thực lực hiện tại của Cửu Anh mới chỉ bước vào cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên, sớm đã không chịu nổi, trông thấy đám người Tần Ninh thì vội vàng lùi lại, đứng bên cạnh Tần Ninh.

Đại Hoàng thì nhe răng trợn mắt, tư thế như chó đất nông thôn cắn người xa lạ không buông.

"Đại Hoàng, im miệng, im miệng...", Thần t*nh d*ch và Diệp Nam Hiên cùng nhau ôm lấy Đại Hoàng, nhưng cũng không ngăn được Đại Hoàng chửi mắng.

"Nó nó, đám người kia nói muốn làm thịt ông đây để ăn canh thịt chó!"

Đại Hoàng gào khóc: "Tần gia, độ kiếp, mau độ kiếp đi, dùng lôi kiếp nổ chết đám người khốn khiếp này".

Nhìn về phía trước, lúc này tảng lớn hố đất đã tụ tập lại chừng trên trăm người.

Những người kia nhìn chằm chằm vào đoàn người Tần Ninh.

"Đại Hoàng!"

Tần Ninh mở miệng: "Yên tĩnh lại".

Tần Ninh vừa lên tiếng, Đại Hoàng ngừng sủa loạn.

Thần t*nh d*ch và Diệp Nam Hiên xem thường.

Con chó ngốc này rất ngoan ngoãn nghe lời sư phụ, thế mà nó lại coi lời nói của hai người bọn họ như là rắm chó! Thứ nhìn người gắp đồ ăn! "Cửu Anh, xảy ra chuyện gì vậy?"

Hình thể của Cửu Anh đã thu nhỏ thêm mấy phần, hóa thành hình dáng cao hơn một mét, chín cái đầu nhanh nhẹn chuyển loạn, khiến người ta nhìn vào vô cùng lo lắng chín cái đầu sẽ rối vào nhau, tự quấn chết mình luôn.

"Ta với con chó Đại Hoàng vừa mới đến đây".

Cái đầu thứ nhất mở miệng.

"Đám người này liền nhìn chằm chằm vào chúng ta, không nói gì cả".

Đầu thứ hai lên tiếng.

Tần Ninh liếc mắt nhìn Cửu Anh, chầm chậm nói: "Một cái đầu nói chuyện là được".

Ngươi tưởng ngươi đang biểu diễn xiếc thú à?
 
Phong Thần Châu
Chương 10448: Điều này quả thực khiến người khác rợn cả người.



Nghe vậy, cái đầu ở giữa hậm hực nói: "Bọn họ quá kiêu ngạo, chúng ta vừa mới đến, còn chưa nói chuyện đâu".

Đúng lúc này, từ mấy trăm bóng người đứng phía trước, có mấy người bước ra ngoài.

Ánh mắt Thời Thanh Trúc nhìn theo, lông mày chợt nhíu lại.

"Phi Vũ cung của Đông Diệp vực!"

Advertisement

"Đảo Huyền Nguyệt của Huyền Âm vực!"

"Nhà họ Tiêu của Sơn Động vực!"

Thời Thanh Trúc chậm rãi nói ra: "Đều là các thế lực bá chủ trong từng vực, đều có nhân vật cấp bậc Tiên Vương trấn thủ".

Tam Thanh tiên vực, địa điểm của trăm vực.

Gác lại ba vực lớn mạnh nhất Thượng Thanh vực, Ngọc Thanh Vực, Thái Thanh vực qua một bên.

Giữa các vực có mạnh có yếu.

Tiên Vực có Tiên Vương trấn thủ đã không coi là yếu.

Trong Tam Thanh tiên vực đại khái có chừng một nửa vực không có nhân vật cấp bậc Tiên Vương.

Mà chuyện này lại có liên quan đến vị trí hiện tại của mỗi một vực.

Ví dụ như tiên vực Đại La, Thái Thượng tiên vực đã từng là nơi ở của Tần Ninh.

Tại tiên vực Đại La, Đại La Thiên là mạnh nhất, bởi đó là trung tâm của tiên vực Đại La, địa vực rộng rãi, tiên khí trong thiên địa phong phú. Gọi là địa linh nhân kiệt, vì địa có linh, mới sinh ra người kiệt xuất, sau đó nhân kiệt lại giúp cho địa linh càng thêm linh! Mà chuyện này ở Thái Thượng tiên vực càng rõ ràng hơn.

Biển Nam Thiên, một trong năm địa vực lớn của Thái Thượng tiên vực, năm đó gần như mạnh ngang bằng bốn địa vực khác như vùng đất Trung Thiên, nhưng trải qua việc các nhân vật Tiên Tôn Tiên Đế trấn thủ nơi đó lần lượt ngã xuống, khí vận của biển Nam Thiên giảm xuống.

Địa vực giống với người, cũng có khí vận.

Hiện tại, bên trong Tam Thanh tiên vực, giữa các vực có sự mạnh yếu không giống nhau.

Địa thế của mấy vực lớn như Đông Diệp vực, Huyền Âm vực, Sơn Động vực đều không hề kém.

Võ giả của Phi Vũ cung mặc tiên y, vị trí hai tay có dấu vết của phi vũ, cực kì dễ thấy.

Mà võ giả của đảo Huyền Nguyệt, đầu vai người nào cũng có dấu của hai vầng trăng khuyết.

Về phần võ giả nhà họ Tiêu thì ai cũng buộc tóc, có vẻ rất đặc biệt.

"Hóa ra là Tần công tử Tần Ninh uy danh hiển hách".

Trong số mấy người của Phi Vũ cung, một người đàn ông trung niên mặc trường bào, dáng người hơi gầy cười ha hả nói: "Tại hạ Phi Tử Chân gặp qua Tần công tử".

Bên trái mấy người, có một cô gái với dáng người nhỏ nhắn, khoảng chừng ba mươi tuổi đến từ đảo Huyền Nguyệt, rất khách khí nói: "Tại hạ là Huyền Thi Nhị của đảo Huyền Nguyệt, xin bái kiến Tần Ninh công tử".

Cùng lúc đó, một số người của đội khác được một người đàn ông cường tráng, đầu đội kim cô dẫn đầu, giọng nói vang vọng: "Tại hạ là Tiêu Thái Lãng, con trai trưởng của nhà họ Tiêu!"

Ba người trông khá lịch sự.

Dù sao, tên tuổi của Tần Ninh thật sự rất vang dội ở Tam Thanh tiên vực trong thời gian gần đây.

Tuy nói người này chỉ là Cửu Thiên Huyền Tiên, nhưng dựa vào lôi kiếp của mình đã có thể g**t ch*t Tiên Vương.

Điều này quả thực khiến người khác rợn cả người.

Phi Vũ cung, đảo Huyền Nguyệt, nhà họ Tiêu, bọn họ đều rất hùng mạnh trong từng khu vực của mình, nhưng khi đối mặt với những nhân vật như vậy, ba người Phi Tử Chân cũng không dám kiêu ngạo.

Dù sao ngoại trừ bản thân Tần Ninh thì còn có hai vị đệ tử thuộc cảnh giới Tiên Vương, lại thêm hai vị phu nhân thuộc cảnh giới Tiên Vương… Một vị phu nhân trong đó còn là Thượng Thanh thần nữ, một người còn lại là đệ tử ngọc bài của Ngọc Thanh tiên cung.
 
Phong Thần Châu
Chương 10449: Ta dùng một đao chém đứt nó ra là được".



Với địa vị như vậy, ai lại không khách khí mở miệng khen ngợi cơ chứ?

Thấy ba người đều rất khách khí, Tần Ninh cũng nói: "Là do liệt súc của ta không hiểu chuyện, lại quấy rầy chư vị".

Đại Hoàng vừa nghe Tần Ninh nói đứa con liệt súc thì há miệng th* d*c, nhưng khi nghĩ đến có lẽ Tần Ninh đang nói về Cửu Anh thì bản thân cũng không để bụng nữa.

Cửu Anh đứng bên cạnh Tần Ninh, hoàn toàn không cảm thấy hắn đang nói về nó, chỉ cho rằng Tần Ninh nói về Đại Hoàng nên nó cũng không quan tâm.

Advertisement

Phi Tử Chân lập tức cười nói: "Chúng ta còn tưởng rằng là dã thú ở nơi này tấn công, không ngờ lại là thú cưỡi của Tần công tử, quả nhiên là một trận nước lũ cuốn trôi miếu Long Vương".

Tần Ninh chắp tay, muốn dẫn mọi người rời đi.

Ở giữa hố động rõ ràng có một cung điện cổ, nhưng vì đã bị người của Phi Vũ cung, đảo Huyền Nguyệt, nhà họ Tiêu phát hiện trước nên hắn đương nhiên sẽ không cướp đoạt.

Có cung điện cổ nhưng chưa chắc sẽ có kho báu.

"Tần công tử, chờ một chút."

Đúng lúc này, đảo chủ Huyền Thi Nhị của đảo Huyền Nguyệt lên tiếng.

Đôi mắt xinh đẹp nhìn Phi Tử Chân và Tiêu Thái Lãng đứng hai bên trái phải, sau đó lại nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: "Cung điện cổ này khá thần bí, ba bên chúng ta đã tìm kiếm rất lâu nhưng vẫn chưa thể tìm ra cách để tiến vào."

"Tần công tử hiểu biết rộng rãi, lại có Thượng Thanh thần nữ và đệ tử ngọc bài của Ngọc Thanh tiên cung là Thời Thanh Trúc ở đây. Không biết có thể làm phiền Tần công tử giúp chúng ta giải tỏa sự nghi hoặc này không?"

"Chúng ta cũng sẽ không để Tần công tử giúp đỡ không công, nếu như trong vùng đất cổ này có phát hiện gì lớn, hay nếu Tần công tử phát hiện được thứ thuộc về Tần công tử thì chúng ta sẽ không can thiệp vào."

"Nếu có việc gì mà cần mọi người cùng nhau hợp lực thì cứ dựa trên sự đóng góp của từng người, thảo luận về tỷ lệ chia sẻ của mọi người trước, ngươi thấy thế nào?"

Nghe nói như vậy, Tần Ninh đương nhiên cảm thấy không thành vấn đề, gật đầu cười nói: "Được".

Vì vậy, Phi Tử Chân, Huyền Thi Nhị, Tiêu Thái Lãng dẫn đoàn người Tần Ninh tiến về phía cái hố.

Vùng đất trước mặt có bề ngoài sụp đổ, các hố đều ngoằn ngoèo khúc khuỷu, thoạt nhìn thật ra rất có quỹ đạo.

Chất liệu trên đỉnh của lầu các trong cung điện cũng trông rất lạ thường, dù đã bị chôn vùi dưới lòng đất nhiều năm nhưng vẫn có hào quang đặc biệt, không hề bị hư hỏng gì.

"Có thể tìm được lối vào đại khái của cung điện này ở đâu?"

Tần Ninh dò hỏi.

"Ở bên này".

Ba người dẫn Tần Ninh đi đến một cái hố động.

Mọi người lần lượt rơi xuống.

Cái hố này sâu chín trượng, rộng khoảng ba trượng, chứa được mấy chục người cũng không thành vấn đề.

Khi hạ cánh xuống cái hố này, chỉ thấy có một cánh cổng màu bạc sáng bóng đứng sừng sững trước mặt.

Cánh cổng đóng chặt, tấm bảng hiệu chỉ còn lại một nửa, trên đó có khắc hai chữ.

"Dạ cung!"

Phía trước có lẽ phải còn một chữ khác, nhưng không thể nhìn thấy được.

"Cánh cổng này nối liền với toàn bộ cung điện thành một thể. Chúng ta đã thử bằng mọi cách nhưng đều không thể mở ra được".

Nghe nói như vậy, Diệp Nam Hiên bước ra, không khỏi nói: "Ta dùng một đao chém đứt nó ra là được".

"Chém chém chém, ngươi lúc nào cũng chỉ biết dùng một đao chém?

Sau này đừng gọi ngươi là Diệp Nam Hiên nữa, cứ gọi là Một Đao Chém đi".
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back