Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 10450: "Tam Dạ cung!"



Diệp Nam Hiên há miệng th* d*c, không dám hé miệng nói nửa lời.

Đám người Phi Tử Chân nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Đã sớm nghe nói Thần t*nh d*ch và Diệp Nam Hiên, hai đại tông chủ của Trúc Diệp Tông ở Tây Thanh Vực đã đạt đến cảnh giới Tiên Vương, chính là đệ tử của Tần Ninh này.

Trong lòng một số người vẫn còn hơi bối rối.

Tiên Vương lại trở thành đệ tử của Cửu Thiên Huyền Tiên?

Có phải hơi ngược rồi không?

Hôm nay được nhìn thấy, vị Tần Ninh công tử này lại khiển trách Diệp Nam Hiên như vậy, thế mà Diệp Nam Hiên không dám phản bác câu nào, ngược lại còn bày ra dáng vẻ như mình đã làm sai chuyện gì.

Lời đồn quả nhiên là thật! Điều này càng khiến đám người Phi Tử Chân thêm tò mò.

Rốt cuộc Tần Ninh này có gì đặc biệt?

Đứng ở trước cửa cẩn thận quan sát một lúc lâu, Tần Ninh mới mở miệng đáp: "Có thể tìm được nửa tấm bảng hiệu kia không?"

"Chúng ta cũng đã tìm, nhưng thật sự không tìm được".

Tần Ninh lại nói: "Lại tìm lần nữa đi, chắc hẳn cách đây không xa lắm, có lẽ đã bị vùi lấp trong bùn đất".

"Được, vậy chúng ta tìm lại lần nữa".

Ngay sau đó, Phi Tử Chân, Huyền Thi Nhị, Tiêu Thái Lãng ra lệnh cho thuộc hạ của mình tản ra một lần nữa, cố gắng tìm nửa còn lại của tấm bảng hiệu.

Bên trong một đường hầm, hai vị đệ tử của Phi Vũ cung đang châu đầu thì thầm với nhau.

"Tần Ninh kia cùng lắm chỉ thuộc cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên, cũng không phải là cao thủ của Tam Thanh tiên vực chúng ta, hắn chỉ giả vờ mà thôi…" "Đúng vậy, ai biết có phải hắn đang trêu đùa chúng ta hay không!"

"Cũng không biết tại sao cung chủ và những người khác lại tin hắn như vậy..." "Chúng ta cũng không thể làm gì khác, đỉnh của cung điện này cũng đã lộ ra ngoài, không thể phá vỡ, phía trên còn bị phong cấm, chỉ có mở cửa mới có thể đi vào…" "Không biết nơi đó có tốt hay không".

"Nếu như có thể lấy được một món tiên khí Huyền phẩm thì từ xa xôi ngàn dặm đến đây cũng rất đáng giá!"

Hai người vừa cùng nhau tìm kiếm vừa thảo luận.

"Tìm thấy rồi!"

Đột nhiên, một tiếng hét vang lên từ xa.

Sau đó, mọi người lần lượt chạy tới đó.

Cách cánh cổng mười trượng, có người đã đào ra được một cái hang trên vách đá, trên đó lộ ra một góc của bảng hiệu.

"Thật sự đúng vậy".

Đám người Phi Tử Chân, Huyền Thi Nhị, Tiêu Thái Lãng lần lượt tụ tập lại.

Tần Ninh đứng giữa mọi người, tiến lên phía trước.

"Mọi người xin hãy tránh sang một bên".

Những bóng người dần dần rút lui.

Tần Ninh nắm chặt bảng hiệu trong tay, nửa tấm bảng hiệu bắt đầu run rẩy, cuối cùng có một luồng sức mạnh chống lại rất mãnh liệt, bác bỏ sự khống chế của hắn.

Tần Ninh cũng không nói nhảm, hắn nắm chặt hai tay, bộc phát sức mạnh.

Giữa lòng bàn tay của hắn có những trận văn ngưng tụ, giống như hàng nghìn chiếc xúc tu, gắt gao quấn chặt quanh bảng hiệu.

Ong. . . Một loạt tiếng ong vang lên, ngay sau đó, tấm bảng hiệu được kéo ra khỏi vách tường.

Trên tấm bảng hiệu chỉ có một chữ.

"Tam!"

Từ khoảng cách hơn mười trượng, mọi người đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết Tần Ninh muốn làm gì.

Hắn cũng không giải thích, cầm bảng hiệu trên tay đi tới trước cánh cổng.

Dưới sự trói buộc của trận văn, bảng hiệu cùng nửa còn lại hợp nhất thành một.

"Tam Dạ cung!"

"Hóa ra nơi này tên là Tam Dạ cung..." "Thật là một cái tên cổ quái".

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, tấm bảng hiệu bị vỡ làm hai phần đã tự hợp nhất thành một.

6001101-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10451: "Tiên khí thiên địa rất nồng đậm!"



Toàn bộ cung điện vô tận chậm rãi nhô lên từ bên trong đường hầm sâu.

Tiếng ầm ầm ầm không ngừng vang lên.

Cung điện không ngừng bay lên, như bị một bàn tay khổng lồ vô hình tóm lấy và rút ra từ trong bụi đất.

Cho đến cuối cùng.

Cung điện vô tận, cách mặt đất chín trượng, hoàn toàn dừng lại.

Những cung điện vô tận, giữa ảo và thực, khiến cho con người ta nảy sinh những ảo tưởng không rõ ràng.

Vào lúc này, tấm bảng hiệu kia đã hợp nhất thành một.

Ba chữ “Tam Dạ cung” thật lớn đang tỏa sáng rực rỡ.

Khi bảng hiệu hoàn toàn hợp nhất thành một, không còn một vết nứt nào, cánh cổng cổ xưa từ từ mở ra.... "Nó cứ như vậy mở ra sao?"

"Rốt cuộc đằng sau tấm bảng hiệu kia có bí ẩn gì?

Hay là Tần Ninh công tử đã làm gì đó?"

"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây?"

Một đám võ giả Phi Vũ cung, đảo Huyền Nguyệt, nhà họ Tiêu đều sợ đến ngây người.

Những chuyện quỷ dị như vậy thực sự quá hiếm thấy.

Bọn họ đã nghiên cứu tới nghiên cứu lui, nghiên cứu rất lâu nhưng lại không thu hoạch được gì.

Tần Ninh chỉ nói ra ngoài tìm được nửa tấm bảng hiệu còn lại thì cung điện sẽ được mở ra.

Vào giờ phút này, đám người Phi Tử Chân, Huyền Thi Nhị, Tiêu Thái Lãng đều lần lượt tiến đến.

"Tần công tử quả nhiên có kiến thức phi phàm, vấn đề khiến ta băn khoăn bấy lâu nay đã được Tần công tử giải quyết trong nháy mắt..." "Đúng vậy đúng vậy..." Trăm nghe không bằng mắt thấy.

Tần Ninh này thật sự rất có bản lĩnh.

Tần Ninh cười nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta cùng nhau đi vào xem xét, lấy được thứ chúng ta cần, hòa thuận ở chung".

"Được được được".

Cánh cổng cung điện mở ra, võ giả của ba bên lần lượt bước vào.

Diệp Nam Hiên và Thần t*nh d*ch khi nhìn thấy Tần Ninh cũng có ý định tiến vào nơi này thì trong lòng khẽ động.

Thái độ của sư phụ đối với vùng đất cổ này luôn là… Có thứ tốt thì sẽ để tâm đến, nếu không có thứ tốt thì sẽ tỏ vẻ thờ ơ.

Sư phụ hình như có hứng thú với Tam Dạ cung này… Nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của mấy người, Tần Ninh lập tức nói: "Tam Dạ cung, chủ nhân của nơi này là Tề Văn Dạ!"

Tề Văn Dạ?

"Tề Văn Dạ là con trai thứ ba của Tề Hồng Thiên, đảo chủ đảo Tề Thiên. Căn cứ theo sách cổ ghi lại, đây là một vị Tiên Hoàng!"

"Vị Tiên Hoàng này cũng cách Tiên Đế không xa, là con trai của Tề Hồng Thiên, thiên phú lại không tệ, được Tề Hồng Thiên vô cùng yêu quý. Ta thấy Tam Dạ cung này được bảo tồn rất hoàn hảo, chắc chắn sẽ có một số đồ vật tốt trong đó."

"Ít nhất, đối với các ngươi đều rất hữu dụng."

Nghe nói vậy, ánh mắt của mọi người đều sáng rỡ.

Bên trong Tiên giới, cảnh giới Tiên Vương nói thượng không thượng, nói hạ không hạ, ngược lại còn khá khó chịu.

Những năm gần đây, Thần t*nh d*ch và Diệp Nam Hiên đều phấn đấu tu hành, trở thành Tiên Vương sơ cấp, điều này đã rất hiếm thấy.

Nhưng cả hai đều muốn tiến thêm một bước nữa.

Mọi người của Trúc Diệp Tông đều đi theo đám người Tần Ninh tiến vào bên trong cung điện.

Vừa vào bên trong cung điện.

Thời gian trôi qua, tiên khí thiên địa cuồn cuộn tuôn ra, thậm chí từ ngoài cổng cung tiến vào trong cổng cung, tạo cho người ta ảo giác thời gian và không gian như bị tách ra.

"Tiên khí thiên địa rất nồng đậm!"

Đây cũng không phải Tần Ninh nói bừa, mà là sự đặc biệt của đạo thiên địa.

Nhìn từ bên ngoài, Tam Dạ cung trải dài vô tận hàng chục dặm, một khi tiến vào cung điện, ngay cả rìa ngoài cũng không nhìn thấy được.
 
Phong Thần Châu
Chương 10452: Trải qua bảy lần thất bại.



Tần Ninh không khỏi cười nói: "Ta từng xem qua cổ tích, Tề Văn Dạ này rất thích sưu tầm, nói không chừng ở đây có thể lấy được rất nhiều thứ hữu dụng."

"Mọi người tạm thời chia nhau ra đi tìm xem. Nhớ kỹ, đừng trêu chọc người khác. Người ta nhìn trúng cung điện thì ngươi cứ từ bỏ, người ta đi rồi thì các người có thể quay lại, không thể bắt nạt người khác!"

Nghe nói như vậy, mọi người đều lần lượt gật đầu.

Thần t*nh d*ch không khỏi cười ha ha nói: "Con, Nam Hiên sư huynh, Diệp sư nương đều là Tiên Vương sơ cấp, cũng chỉ có Thời sư nương là Tiên Vương tiểu thành, còn ba người Phi Tử Chân đều ra Tiên Vương đại thành, xung quanh còn có mấy vị Tiên Vương sơ cấp, Tiên Vương tiểu thành, sao chúng con có thể dùng thực lực của mình ức h**p người khác được..." Tần Ninh liếc Thần t*nh d*ch, không nói thêm gì nữa.

Hàng trăm người của Trúc Diệp Tông lần lượt tản ra.

Những người của Trúc Diệp Tông đi theo lần này có cấp bậc thấp nhất cũng là Cửu Thiên Huyền Tiên, cao nhất chính là mấy vị trưởng lão với cấp bậc Tiên Quân.

Tuy Trúc Diệp Tông là bá chủ một vực, nhưng ở trước Diệp Nam Hiên, Thần t*nh d*ch cũng không dám xưng vương, vẫn chẳng là gì cả.

Bên cạnh Tần Ninh còn có hai cô gái là Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc đi theo hắn.

Ba người họ đang đi dọc theo đường lớn và đường mòn của cung điện, như thể bọn họ chỉ đang đi dạo.

Tần Ninh nhìn xung quanh, cuối cùng chọn được một tòa cung điện, trực tiếp mở cửa tiến vào.

Về phương diện săn tìm kho báu.

Đối với Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc mà nói, Tần Ninh có cái nhìn rất sâu sắc.

Lúc này, tất cả đồ đạc trong đại điện dường như đều tràn ngập hơi thở cổ xưa.

Tần Ninh lập tức đi đến trước một cái ghế dựa, an toàn ngồi xuống.

Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên thận trọng quan sát xung quanh.

Một lúc lâu sau, Tần Ninh cười nói: "Hai vị phu nhân, có phát hiện ra được gì không?"

Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên bước đến, lắc đầu.

Tần Ninh cười nói: "Xem ra ta phải tự mình làm rồi!"

Nói xong, hắn đứng dậy, đi đến một bên của đại điện.

Đại điện được chia thành nhiều khu vực, chỉ được ngăn cách bằng bình phong.

Tần Ninh bước đến khu vực được bày trí như thư phòng, đứng trong góc nhìn một chiếc bình hoa lớn.

Chiếc bình hoa lớn này cao hơn một mét, tiên thực được trồng ở đó đã hoàn toàn mất hết sức sống.

"Bình hoa này có gì kỳ lạ vậy?"

Diệp Viên Viên tò mò nói: "Vừa rồi ta cũng đã nhìn qua, cũng không có gì đặc biệt!"

Tần Ninh nhéo má Diệp Viên Viên, cười nói: "Nàng hiểu được bao nhiêu về bản lĩnh của cao nhân?"

Bị Tần Ninh nhéo má, khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Viên Viên ửng đỏ, nói: "Đừng thừa nước đục thả câu".

Tần Ninh đi đến trước bình hoa, vươn tay ra cầm lấy.

Ong… Bình hoa lên tiếng đáp lại.

Dưới chiếc bình xuất hiện một ấn ký màu đỏ nâu, trông giống như một đóa hoa sen xanh.

Sau đó, Tần Ninh dùng hai tay tạo thành một loạt ấn ký, cuối cùng hóa thành hình dáng của một đóa hoa sen xanh.

Ấn ký bao trùm lên.

Răng rắc một tiếng.

Ấn ký đã bị phá vỡ.

Tần Ninh cũng không thèm để ý, tiếp tục ngưng tụ ấn ký, tiếp tục bao trùm.

Nhưng lúc này, ấn ký mà Tần Ninh ngưng tụ đã thay đổi quỹ đạo.

Trải qua bảy lần thất bại.

Vào lần thứ tám, cuối cùng, ấn ký ngưng tụ của Tần Ninh hòa thành một thể với ấn ký hoa sen xanh trên mặt đất.

Ngay sau đó.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Viên Viên không nói nên lời: "Những cố nhân này quả thực rất phiền, lưu lại pháp bảo còn luôn bố trí nhiều cơ quan khác nhau, để cho người ta không thể lấy chúng ra được".

"Trên thế gian này, suy nghĩ của mỗi người đều không giống nhau, đương nhiên cũng khác nhau."
 
Phong Thần Châu
Chương 10453: Nguyên Hoàng Thần Đế rồi nhỉ!"



Đóa sen xanh trên bàn chậm rãi nở rộ.

Đinh đinh đinh. . . Khi những lá sen xanh hoàn toàn hé mở ra.

Từng viên tiên đan đang xoay tròn, cố gắng muốn thoát khỏi sự ràng buộc của những chiếc lá sen xanh.

"Tiên đan?"

Ánh mắt của Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên đều bị thu hút.

Bề ngoài của tiên đan này sáng lấp lánh, bóng loáng trong sáng, khiến người ta thoạt nhìn cảm thấy tràn đầy năng lượng và sức sống.

Tần Ninh nhìn ba viên tiên đan kia, cuối cùng cũng vững vàng dừng lại ở giữa nh** h**, vẻ mặt vô cùng kỳ quái.

"Hừm… một loại tiên đan hiếm thấy”.

Advertisement

Nói xong, Tần Ninh tiến lên, thu hồi tiên đan, nói: "Các nàng cũng không cần tiên đan này đâu, đưa cho ta đi!"

Vừa nghe lời này, Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên đều cảm thấy không vui.

"Chúng ta đều thuộc cảnh giới Tiên Vương, còn chàng chỉ mới là Thất Trọng Thiên của Cửu Thiên Huyền Tiên, sao chàng có thể sử dụng còn chúng ta thì không dùng được?"

Nghe nói như vậy, Tần Ninh thản nhiên nói: "Viên thuốc này có tên là Cửu Chuyển Cự Dương đan! Nếu đàn ông uống vào sẽ sinh long hoạt hổ. Ta uống rồi thì bảo đảm sẽ khiến hai nàng cầu xin khóc lóc cả ngày lẫn đêm, đương nhiên, nếu ta không uống nó thì cũng có thể làm cho các nàng khóc lóc cầu xin!"

"Đây là tiên đan đại bổ, các nàng không dùng được…”, vừa nói xong, Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên đều giả vờ như không nghe thấy, xoay người quan sát những món đồ cổ quái khác trong căn phòng.

Tần Ninh lập tức cười tủm tỉm nói: "Được rồi, đi thôi, ở đây cũng không còn gì nữa!"

Rời khỏi căn phòng này.

Thời Thanh Trúc không khỏi tò mỏ nói: "Từ trước đến nay ta luôn rất tò mò, cho dù trước đây chàng là Nguyên Hoàng Thần Đế, hiểu biết sâu rộng, nhưng dựa vào bản lĩnh của ta và Viên Viên xem xét qua cũng không nhìn thấy có thứ gì đáng ngờ cả. Làm sao chàng có thể biết nơi nào kỳ quái vậy?"

"Nếu là lúc trước, ánh mắt cay độc của chàng thật ra cũng không có chuyện gì!"

"Nhưng bây giờ, với cấp độ Tiên Nhân, ánh mắt cay độc cũng không có hiệu quả lớn, phải không?"

Nghe vậy, Tần Ninh không khỏi nói: "Thế nào?

Cảm thấy mắt nhìn của phu quân nàng bây giờ không đủ tốt sao?"

"Từ kiếp trước, trước khi phụ thân ta trở thành Vô Thượng Thần Đế, từ khi ta chào đời cho đến khi phụ thân thống nhất các giới, mở ra thời đại mới, sau đó đến khi ta trở thành Nguyên Hoàng Thần Đế".

"Trong khoảng thời gian này, hàng triệu năm qua, ngay từ đầu ta đã đi theo sư phụ, có thể nói đã đi qua vô số địa điểm cổ".

"So với Thương Mang Vân Giới… cũng chính là nơi mà mọi người gọi là Thần Giới, so với những cổ tích cổ đất trong Thần Giới thì cổ tích cổ địa bên trong Cửu Thiên Giới đều có quy tắc riêng".

"Giống như vừa rồi, sở dĩ ta vừa nhìn thoáng qua thư phòng đã có thể nhận ra bên trong cổ quái là vì thư phòng bố trí rất kỳ lạ, bình hoa quỷ dị, bàn đọc sách bất thường, những thứ này kết hợp với nhau...", Tần Ninh thẳng thắn nói chuyện.

Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên chăm chú lắng nghe.

Cho đến cuối cùng, Tần Ninh mới nói: "Với sự tu đạo, thật ra thì kinh nghiệm rất quan trọng".

"Các nàng cũng nên cảm nhận được kinh nghiệm của bản thân đã tăng lên bao nhiêu trong những năm qua, đúng không?"

Tần Ninh nhìn về phía Diệp Viên Viên, nghiêm túc nói: "Lấy Viên Viên làm ví dụ, là thiên kim tiểu thư ở đại lục Vạn Thiên đế quốc, thân phận tôn quý, nhưng nhìn khắp đại lục Vạn Thiên thì cũng đâu tính là gì?"

"Năm đó, khi ta ở đại lục Vạn Thiên, mọi người luôn nhìn ta như thể ta luôn hành xử như mình hơn người, nhìn ai cũng đều xem thường, nhưng trên thực tế thì thế nào?"

"Điều này cũng không thể trách ta được, dù sao ta cũng từng nhìn thấy rất nhiều, kiến thức sâu rộng, ta đã sớm quen thuộc với rất nhiều chuyện".

Diệp Viên Viên không nhịn được nói: "Lúc đó, chàng mở miệng bảo ta làm tỳ nữ của chàng, ta nghe xong cảm thấy rất tức giận!"

Các nàng là người phụ nữ của Tần Ninh, không phải là người hầu.

"Hiện tại các nàng càng ngày càng ít xem ta là Nguyên Hoàng Thần Đế rồi nhỉ!"
 
Phong Thần Châu
Chương 10454: "Long Diên Giai Nhưỡng?



Tần Ninh lắc đầu nói: "Ôi, hình tượng cao lớn của ta cũng đã hoàn toàn sụp đổ rồi, nếu sớm biết như vậy, lúc đầu ta cũng không nên nói cho các nàng biết thân phận thật sự của mình”.

Đối mặt với lời oán giận của Tần Ninh, hai người đều ngoảnh mặt làm ngơ.

Diệp Viên Viên lập tức nói: "Ở đây còn có điều gì đặc biệt nữa không?"

"Có!"

Tần Ninh dẫn hai người phụ nữ đi về phía bên trái của đại điện, đứng trước một bức bích họa.

Bức bích họa này chứa đựng Càn Khôn, chắc hẳn là đã bị phong cấm.

Advertisement

Tần Ninh dùng hai tay ấn lên hai bên của bức bích họa.

Ngay sau đó, Tần Ninh đã tìm được một cơ quan.

Bên trái bức tường, trên toàn bộ vách tường, dưới sự s* s**ng mò mẫm của Tần Ninh, có hai dấu ấn giống như hai khoen cửa xuất hiện.

Một lần nữa, Tần Ninh ngưng tụ phù ấn, chiếu rọi vào bên trong dấu ấn.

Rất nhanh.

Trên mặt tường, ánh sáng chiếu rọi xung quanh, bức bích họa kia như trở nên sống động, vào lúc này, có một luồng ánh sáng phi thường xuất hiện.

Giữa hào quang đang dâng trào, vốn là một bức bích họa phong cảnh thật xuất sắc, vào lúc này, cảnh vật thay đổi, như thể dòng nước đang thật sự chảy xuôi, ngọn núi sắc nét xuất hiện trước mặt ba người.

"Hử?"

Tần Ninh sửng sốt, không nhịn được cười nói: "Thật sự có một vài thứ tốt".

Vừa nói, bàn tay to lớn của hắn vươn tới bức bích họa trước mặt.

Ong... Một vật thể sáng bóng lượn lờ, xuất hiện trong lòng bàn tay Tần Ninh.

Đợi đến khi ánh sáng mờ đi, chỉ thấy một quả hồ lô được chạm khắc kim văn, được bao phủ bởi ánh sáng màu xanh sáng bóng.

Hồ lô lớn bằng một bàn tay, trên bề mặt có vô số những phù văn phức tạp chuyển động, chui về phía cánh tay của Tần Ninh.

Tần Ninh cũng không ngăn cản.

Những dòng bùa kia đều chạy vào cánh tay của hắn, trực tiếp chạy thẳng vào cơ thể của Cửu Anh đang dang tay ngủ say.

"Ô ô ô...", Cửu Anh đột nhiên hét lớn, bay ra khỏi vòng tay của Tần Ninh, nó nhảy lên nhảy xuống như thể cái mông đang bị lửa đốt.

"Nó làm sao vậy?"

"Ồ, không sao, trên bề mặt của hồ lô này có một mảng lửa nhỏ đang cháy, ta lười phá giải nên đã chuyển vào người nó, không thể thiêu chết được nó đâu, đừng lo quá".

Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên cũng không để tâm, chỉ nhìn hồ lô vàng xanh trong tay Tần Ninh.

Cửu Anh dập tắt đám lửa trên mông, vẻ mặt oán hận đi sang một bên, đứng từ xa nhìn ba người Tần Ninh.

Gần đây, từ khi con chó Đại Hoàng xuất hiện, người nhà họ Tần đối với nó ngày càng không khách khí.

Trước kia còn để mặc cho nó làm ổ trên cánh tay, nằm ngủ say sưa, dù sao thực lực của người nhà họ Tần tăng lên thì thực lực của nó cũng sẽ tăng lên, hơn nữa khi huyết mạch thỉnh thoảng biến hóa thì thực lực kia cũng không tệ.

Hiện tại cũng không phải là cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên.

Nhưng từ khi Đại Hoàng xuất hiện, nhà họ Tần lại nghiêm khắc với nó hơn rất nhiều, cảm thấy nó là thú hoang thì không nên nhàn rỗi như vậy.

Tần Ninh không quan tâm trong lòng Cửu Anh nghĩ gì.

Tên này càng nằm ngủ thì càng trở nên ngu ngốc.

Nếu như sau này không thể trở thành mãnh thú tuyệt thế Cửu Anh nhất mạch thì còn có lợi ích gì nữa?

Cho dù giết rồi nấu canh thì cũng không ngon! "Đây là đồ vật gì vậy?"

Thời Thanh Trúc kinh ngạc nhìn bầu hồ lô xanh vàng.

Tần Ninh cẩn thận mở nắp hồ lô ra.

Một mùi hương xa xăm và thâm thúy xộc thẳng vào mũi… Hương thơm thoang thoảng, lập tức như khơi gợi con giun tròn trong bụng của Thời Thanh Trúc.

"Đưa cho ta!"

Thời Thanh Trúc lập tức đoạt lấy bầu hồ lô xanh vàng, cầm trong tay, vui vẻ nói: "Thứ tốt, rượu này cực kỳ hiếm thấy".

Diệp Viên Viên ngửi thấy, có vẻ cũng say mê.

Tần Ninh không nhịn được bật cười nói: "Long Diên Giai Nhưỡng!"

"Long Diên Giai Nhưỡng?

Đó là cái gì?"

"Là một loại rượu mạnh được ủ từ máu của một loài giao long tồn tại trong Tiên giới, được đặt tên là Cửu Thiên Huyền Dực Long, dùng phương pháp bí mật để nấu thành".

6001105-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10455: Diệp Viên Viên vẫn có chút không tin.



Hai người Diệp Viên Viên và Tần Ninh trợn mắt há mồm nhìn về phía Thời Thanh Trúc.

Diệp Viên Viên quay đầu lại nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: "Chàng vừa mới nói không thể uống nhiều, nếu uống nhiều thì sẽ như thế nào?"

".."., Tần Ninh lấy tay đỡ trán, bất đắc dĩ nói: "Rượu này rất bổ, nếu uống nhiều thì sẽ còn đáng sợ hơn Cửu Chuyển Cự Dương đan…", "Ợ..."., vào lúc này, Thời Thanh Trúc ợ một tiếng, cầm hồ lô trong tay, lắc lắc nói: "Trong này còn có rất nhiều, rượu này quả thật rất nồng, uống xong toàn thân nóng hừng hực.."., Diệp Viên Viên không nói nên lời, nhìn về phía Tần Ninh, không nhịn được nói: "Hay là… ta ra ngoài trông chừng cho hai người?"

"..."., Tần Ninh nhìn Thời Thanh Trúc, quan tâm nói: "Nàng cảm giác thế nào?"

"Không có cảm giác đặc biệt gì cả, chỉ cảm thấy hơi nóng hơn một chút, nhưng cũng không có suy nghĩ nào khác".

Tần Ninh thở dài nói: "Xem ra bao nhiêu năm qua nàng là một người có tửu lượng tốt, không phải do rượu vô dụng".

Diệp Viên Viên đứng bên cạnh ngược lại có chút thất vọng.

Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên với vẻ mặt kỳ quái.

Tiểu nương tử có chuyện không ổn! Có cái gì đó không đúng! Diệp Viên Viên lập tức nhìn về phía bức bích họa, nói: "Còn có cái gì?"

"Để ta đến nhìn xem".

Nói xong, Tần Ninh cầm lấy bức bích họa.

Bên trong sơn cốc của bức bích họa có một hồ nước, trong hồ nước tràn ngập ánh sáng.

Tần Ninh trực tiếp dùng lòng bàn tay nắm lấy, hồ nước chuyển động, cầm lấy được một thanh kiếm.

Sau một khắc, thanh kiếm rời khỏi bức bích họa, rơi vào trong tay Tần Ninh.

Thanh kiếm dài ba thước, trong suốt như pha lê, mỏng như cánh ve sầu, giống như một khối băng, tỏa ra hàn khí lạnh như băng.

"Đây là… Vô Cấm Nguyên Hàn Thiết".

Tần Ninh lập tức nói: "Vô Cấm Nguyên Hàn Thiết là nguyên liệu chính chế tạo ra cái chuôi của tiên kiếm Vương Phẩm".

Trường kiếm nhanh chóng tản ra khí lạnh, bao trùm lên cánh tay của Tần Ninh một màn băng sương.

Tiên khí Vương Phẩm, bây giờ hắn đang thuộc cảnh giới Cửu Thiên Huyền Tiên giới, cũng không có tư cách điều khiển.

"Đưa cho nàng trước".

Tần Ninh đưa tiên kiếm cho Diệp Viên Viên.

Diệp Viên Viên cầm tiên kiếm trong tay, khí thế trong cơ thể run rẩy, khí lạnh trong thanh kiếm dần bị ngăn cản.

"Tuyết Vương kiếm!"

Diệp Viên Viên nhìn hai chữ nho nhỏ được khắc ở dưới chuôi kiếm.

"Tuyết Vương kiếm?"

Tần Ninh cau mày lại, sau đó nói: "Ta từ trong sách cổ biết được, Tuyết Vương kiếm chính là tiên kiếm do Tiên Vương dưới quyền Tề Hồng Thiên sử dụng, cực kỳ lợi hại. Hóa ra nó có dáng vẻ như vậy…", “Những điều đọc được từ sách cổ....”, "Rốt cuộc chàng còn biết được bao nhiêu nữa?"

Diệp Viên Viên không nói nên lời.

"Cũng khá nhiều…”, Tần Ninh cười nói: "Đời thứ chín, ở Tiên giới, thân là Hồn Vũ Thiên Tôn, chuyên môn của ta là hồn thuật".

"Nếu muốn hiểu biết hồn thuật thì phải đọc sách cổ trong khắp thiên hạ. Mấy trăm ngàn năm qua, ta vẫn luôn không ngừng đọc sách".

Nghe nói như vậy, Diệp Viên Viên không khỏi nhìn từ trên xuống dưới Tần Ninh.

"Tại sao lại nhìn ta như vậy?"

"Ta chẳng thấy chút dáng vẻ nào của người đọc sách trên người chàng cả!"

Diệp Viên Viên tỏ vẻ nghi ngờ.

"Như ta đã nói, đó là ở kiếp trước của ta, bây giờ sách đều chứa trong đầu, đương nhiên kiếp này ta không cần đọc rồi".

Diệp Viên Viên vẫn có chút không tin.

Khi quay sang nhìn lại Thời Thanh Trúc, khuôn mặt xinh đẹp của nàng vào giờ phút này đỏ bừng, chiếc cổ trắng như tuyết có chút ửng hồng.

Diệp Viên Viên lập tức nói: "Chàng thật sự không cần giúp nàng ấy trút lửa sao?

"Có phải nàng đã bị Dịch Nhi và Nam Hiên ảnh hưởng quá, đúng không?

Trước kia nàng cũng không như vậy!"
 
Phong Thần Châu
Chương 10456: "Cửu Chuyển Cự Dương đan".



Nghe nói thế, Diệp Viên Viên nghiêm túc đáp: "Trước kia ta cũng không biết chàng lại thích song túc song tường đến vậy!"

"Trước kia là ta và Sương Nhi, bây giờ là ta và Thanh Trúc, sau này nói không chừng có ba bốn năm…", "Ồ, nàng xem, ta lại tìm được một thứ tốt này".

Tần Ninh trực tiếp phớt lờ Diệp Viên Viên, bàn tay hướng về phía bên trong bức bích họa.

Nhiều năm không gặp.

Miệng của Diệp Viên Viên thậm chí còn lợi hại hơn trước.

Tần Ninh thay đổi chủ đề, từ trong bức bích họa lấy ra một vật khác.

Trải nó trong lòng bàn tay, thả nó trôi lơ lửng.

Chỉ thấy là một gốc cây nhỏ hình người xuất hiện trong lòng bàn tay của Tần Ninh.

"Đây là gì vậy?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Thời Thanh Trúc ửng đỏ, đôi mắt mơ màng nhìn xem.

Advertisement

Tần Ninh ho khan đáp: "Nhân Linh Tiên Mệnh Tố!"

"Có tác dụng gì?"

"Bồi bổ thân thể".

Tần Ninh có chút bất đắc dĩ nói: "Tề Văn Dạ này, ta đọc được từ trong sách cổ nói người này có thiên phú tu luyện rất lợi hại, là con của Tề Hồng Thiên, lại là một người đứng đắn, không nghĩ tới lại hư hỏng đến vậy".

"Cửu Chuyển Cự Dương đan, Long Diên Tiên Nhưỡng, lại thêm Nhân Linh Tiên Mệnh Tố, đây đều để bồi bổ thân thể, người này... xem ra có không ít ngự nữ!"

Diệp Viên Viên khoanh hai tay trước người, mỉm cười tủm tỉm nhìn Tần Ninh.

"Nàng làm gì nhìn ta như vậy?"

Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Ta là người đứng đắn đấy!"

"Ừ".

Diệp Viên Viên gật đầu đồng ý: "Nếu chàng đứng đắn thì không phải là con người rồi!"

"...", Tần Ninh không muốn nói thêm gì nữa.

Tiếp tục tìm kiếm bên trong bức bích họa, lần lượt tìm thấy các loại tiên dược tiên đan tăng cường thân thể.

Ngay cả một người đàn ông không có thận cũng có thể trở thành chú rể mỗi đêm nếu hắn ta ăn những thứ này.

Quả thực không biết nên nói gì nữa.

"Sư phụ... Sư phụ...", ngay vào lúc này, giọng nói của Thần t*nh d*ch vang lên ngoài điện, hắn ta nói: "Sư phụ, mau đi theo con".

Thần t*nh d*ch đi vào đại điện, vẻ mặt đầy kích động nói: "Con có phát hiện lớn ở bên này".

Thần t*nh d*ch tiến vào đại điện, nhìn ba người Tần Ninh, Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc trong điện, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.

"A!"

Thần t*nh d*ch ngạc nhiên nói: "Thời sư nương đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không sao, uống nhiều rượu thôi...", Thần t*nh d*ch hơi sửng sốt.

Hắn ta vẫn biết tửu lượng của Thời Thanh Trúc rất tốt.

Loại rượu nào có thể làm cho vị sư nương này say thế! Không quan trọng.

Thần t*nh d*ch kéo Tần Ninh đi ra ngoài, nói: "Sư phụ, nhanh chóng đi theo con, con nhất định đã tìm được thứ tốt ở bên này, ngài giúp con nhìn xem đi".

Tần Ninh bị Thần t*nh d*ch cố gắng kéo ra bên ngoài đại điện, Diệp Viên Viên lại nhìn Thời Thanh Trúc rồi cùng đi theo hắn.

Đi ra ngoài đại điện, Tần Ninh nắm lấy bàn tay của Thần t*nh d*ch, nói: "Ta có hai món đồ này cho ngươi".

"Cái gì?"

Thần t*nh d*ch nhận lấy một viên tiên đan, một viên nhân sâm, vẻ mặt rất ngạc nhiên.

"Cửu Chuyển Cự Dương đan".

"Nhân Linh Tiên Mệnh Tố!"

Tần Ninh chân thành nói: "Đều là đồ vật tốt nhất để bồi bổ cơ thể, lần trước nhìn thấy ngươi yếu như vậy, sư phụ rất đau lòng, vừa mới tìm thấy trong đại điện, đúng lúc đưa cho ngươi bồi bổ cơ thể!"

Vậy tại sao lần trước ở Tam Đế Thành, vẻ mặt của ngươi lại trông như bị rút cạn sinh lực vậy?"

"Con… Cái đó...", "Làm sao?"
 
Phong Thần Châu
Chương 10457: Máu của sinh vật sống?



Tần Ninh lập tức vỗ vai Thần t*nh d*ch, nói: "Lần trước, ngươi thật sự vất vả quá rồi, hy sinh thân mình để lừa gạt Vũ Vô Tuyết, sư phụ thấy sắc mặt của ngươi trắng bệch, ta quả thực rất đau lòng, không phải có thứ tốt nên nghĩ đến ngươi sao?"

"Nếu Nam Hiên hỏi xin ta thì ta cũng sẽ không đưa cho hắn ta đâu".

Diệp Nam Hiên sẽ hỏi xin ngài sao?

Thần t*nh d*ch thầm không nói nên lời.

"Chẳng lẽ ngươi không yếu à?

Chẳng lẽ lần trước, ngươi đã lừa gạt sư phụ?"

"Không không không, sao có thể chứ!"

"Vậy thì cho ngươi. Đến đây ăn đi, món đại bổ tuyệt đối sẽ giúp đưa ngươi l*n đ*nh. Sư phụ biết những năm qua, ở trong Tam Thanh tiên vực, ngươi có không ít tri kỷ. Mau ăn đi, để đỡ cho sau này lực bất tòng tâm!"

Sắc mặt của Thần t*nh d*ch ngày càng khó coi.

Tình thương của sư phụ quá nặng rồi!

Nhưng nếu hắn ta từ chối thì sư phụ nhất định sẽ biết hắn ta nói dối.

Nói dối sư phụ.

Vậy sau này sẽ không có gì tốt để ăn nữa rồi.

"Mau ăn đi!"

Tần Ninh thúc giục: "Lát nữa, chờ hai vị sư nương của ngươi đến, chẳng lẽ ngươi lại không biết xấu hổ mà ăn ngay trước mặt các nàng à?"

"A?

Không cần vội như vậy đâu, sư phụ?"

"Sao lại không vội? Từ lần trước khi nhìn thấy vẻ mặt thận hư của ngươi, sư phụ đã rất lo lắng, đệ tử của ta háo sắc như thế, thân thể không được thì phải làm sao?

Ta phải bồi bổ cho ngươi!"

"...", "Ăn đi".

"Mau lên".

Dưới sự thúc giục của Tần Ninh, Thần t*nh d*ch trực tiếp nuốt viên Cửu Chuyển Cự Dương vào, sau đó lại nuốt thêm Nhân Linh Tiên Mệnh Tố vào bụng.

Sau khi thuốc vào cơ thể, Thần t*nh d*ch chỉ cảm thấy tràn đầy năng lượng, không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào khác.

Ít nhất là bây giờ cũng không có cảm giác thèm muốn phụ nữ.

"Sư phụ...", Thần t*nh d*ch vừa định hỏi khi nào thì thuốc này có tác dụng, nhưng Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên đã cùng nhau đi ra ngoài.

Tần Ninh vỗ vai Thần t*nh d*ch, cười nói: "Đồ nhi tốt, mau dẫn sư phụ đi xem rốt cuộc có điều huyền diệu gì".

"Nếu như có cơ duyên lớn thì sư phụ có thể trợ giúp mấy người các ngươi tấn thăng làm Tiên Hoàng, chẳng phải là chuyện lớn sao?"

"A?

Được… Sư phụ đi theo con…, Thần t*nh d*ch đã nhanh chóng dẫn Tần Ninh đi về phía tây nam của quần thể cung điện.

Phía trước là một tòa thạch đài hình tròn cao hơn ba trượng.

Xung quanh thạch đài có một cầu thang trải ra từng tầng từng nấc.

Vào lúc này đã có mấy vị võ giả của Trúc Diệp Tông đang đợi ở chỗ này.

Thần t*nh d*ch dẫn Tần Ninh đi đến thạch đài, nhìn xuống mặt đất, nói: "Sư phụ, ngài nhìn xem, khắp nơi của thạch đá này đều bị phong ấn, nhất định là phong cấm một sự tồn tại đáng sợ nào đó. Vừa rồi, con đã nhờ Lục trưởng lão thử một chút nhưng không thể giải được, còn phải nhờ sư phụ ra tay mới được".

Tần Ninh cũng đưa mắt nhìn lại.

Thạch đài này có đường kính khoảng mười trượng.

Có những dòng bùa ấn ký rất sống động được chạm khắc nối tiếp nhau, thoạt nhìn giống như những bức chạm khắc bằng gỗ khắc trên mặt đất, trông rất cổ quái.

Thân ảnh của Tần Ninh bay lên trời, cẩn thận quan sát.

"Giao Long, Huyền Quy, Mãnh Ưng, Mãnh Mã...", có không dưới mười mấy loại, chúng đều là những bản khắc thần thú cực kỳ hiếm thấy trong Tiên Giới.

Thân ảnh của Tần Ninh đáp xuống, lập tức nói: "Cần phải có máu của sinh vật sống mới có thể cởi bỏ niêm phong lục phù văn ra".

Máu của sinh vật sống?

Diệp Nam Hiên ở một bên sải bước tiến lên, lập tức nói: "Sư phụ, dùng máu của con đi".

Tần Ninh thở dài.

Sao Diệp Nam Hiên lại dần trở thành Ôn Hiến Chi rồi! Trước đây chỉ cảm thấy Ôn Hiến Chi ngu ngốc, nhưng sở dĩ Ôn Hiến Chi ngốc nghếch là bởi vì quanh năm, hắn ta phải nối liền với động vật.
 
Phong Thần Châu
Chương 10458: Khí tức kinh khủng hoàn toàn bộc phát.



Thân là ngự thú sư, Ôn Hiến Chi dành nhiều thời gian giao tiếp với con thú hơn là với con người.

Nhưng Diệp Nam Hiên… Trước kia chỉ cảm thấy đệ tử này là một thẳng nam chính trực, bây giờ… Không chỉ thẳng, hắn ta còn có chút ngờ nghệch.

Nếu tiếp tục như vậy thì phải làm thế nào cho đúng?

Ngay lúc này.

Bùm… Một tiếng gầm vang vọng đến mức kinh thiên động địa.

Ở phía tây bắc của quần thể cung điện, đột nhiên có một luồng khí kinh thiên cuồn cuộn dâng lên.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Advertisement

Hai người Diệp Nam Hiên, Thần t*nh d*ch lập tức tiến lại gần Tần Ninh vài bước.

Bình thường da thuộc về da, nhưng nếu thật sự gặp chuyện thì sự an toàn của sư phụ phải đặt lên hàng đầu.

Đúng lúc này, Cửu Anh bay lên trời, bay về phía xa.

Thần t*nh d*ch nhìn về phía khí tức đang chập chờn ở phía xa, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ người của Phi Vũ cung, đảo Huyền Nguyệt và nhà họ Tiêu vì phát hiện ra được bảo bối nhưng lại phân chia không đồng đều mà bắt đầu đánh nhau sao?"

Những việc săn tìm bảo vật này, trước khi diễn ra thì mọi người đều hòa hợp đến mức ước gì có thể kết bái anh em, cùng nhau uống rượu và đi hành tẩu.

Advertisement

Nhưng khi vừa bước vào, chỉ cần tìm thấy bảo vật thì chỉ ước gì có thể đập nát đầu heo của đối phương, quay sang tranh đoạt lẫn nhau.

Đừng nói là Tiên Nhân.

Ngay cả Thần Nhân cũng không ngoại lệ.

Chẳng bao lâu sau, Cửu Anh bay trở về, gào khóc nói: "Là Cảnh Hỏa tộc, một số người của Cảnh Hỏa tộc đang đánh nhau với người của nhà họ Tiêu".

Dị tộc?

Nghe vậy, hai mắt của Diệp Nam Hiên sáng lên, giống như Thần t*nh d*ch ăn tiên đan tiên tố, nhìn Linh Nguyệt tiên tử, Vũ Vô Tuyết, Ninh Thi Vi cùng với tứ trưởng lão của Trúc Diệp Tông các loại… "Sư phụ, đây không phải là đang chảy máu sao?"

Diệp Nam Hiên cười nói: "Chúng ta sẽ bắt sống những võ giả dị tộc kia để phá bỏ phong cấm, nhìn xem rốt cuộc nơi này là gì?"

"Đi đi, cẩn thận một chút".

"Vâng!"

Diệp Nam Hiên lập tức bay lên không trung, hét lớn một tiếng: "Đệ tử của Trúc Diệp Tông cũng đến đây".

Ngay sau đó, cả người Diệp Nam Hiên liều mạng lao đi.

Lần trước, với sự trợ giúp của Tịnh Ma Tiên Đan mà sư phụ cho hắn ta sau khi một vị Tiên Vương qua đời, đã giúp cho hắn ta tiến vào cảnh giới Tiên Vương.

Cho dù là Tiên Vương sơ cấp, cũng là một vị Tiên Vương chân chính.

Nhưng sau khi đột phá Tiên Vương, Diệp Nam Hiên chỉ thể hiện một màn đáng kinh ngạc khi chặn đòn công kích của Tiên Hoàng bằng một kiếm, cũng không thể hiện được thực lực của bản thân.

Mà hôm nay, đây không phải là cơ hội tốt nhất sao?

Thần t*nh d*ch cười nói: "Sư phụ, con cũng đi".

"Ừ".

Rất nhiều Tiên Nhân của Trúc Diệp Tông đều đi theo hai vị tông chủ, bay lên không trung, trợ giúp nhà họ Tiêu.

Lúc này, Tần Ninh và hai người Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên chậm rãi rời khỏi.

Về phần Đại Hoàng... Từ khi vào đây cũng chưa từng nhìn thấy con chó ngu ngốc kia.

Rất nhanh, Tần Ninh, Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc đứng cách trận chiến không xa, đứng trên cổng tòa cung điện, yên lặng quan sát.

"Quả thực là Cảnh Hỏa tộc...", đôi mắt xinh đẹp của Diệp Viên Viên mang theo chút lạnh lùng.

"Ít nhất có hàng trăm người… có mười vị Tiên Vương dẫn đội…", vào lúc này, các võ giả của nhà họ Tiêu với người dẫn đầu là Tiêu Thái Lãng đã giao chiến với các võ giả của Cảnh Hỏa tộc.

Hai người Diệp Nam Hiên, Thần t*nh d*ch cũng gia nhập trận chiến.

Cũng may, mặc dù người ta nói khi Tiên Vương bùng nổ thì sẽ hủy thiên diệt địa.

Nhưng Tam Dạ cung này được xây dựng từ hàng triệu năm trước bởi Tề Văn Dạ, con trai của Tề Hồng Thiên, một người đàn ông rất cường đại. Vật liệu dùng để xây cất tuyệt đối không phải những thứ tầm thường, ngay cả Tiên Vương cũng không thể gây ra tổn hại lớn nào.

Tuy nhiên, thế tấn công lại vô cùng kinh hãi.

Khí tức kinh khủng hoàn toàn bộc phát.

"Xem ra lần này, Cảnh Hỏa tộc cùng Hàn Mị tộc thật sự vì Ôn Ngọc Trạch mà sẵn sàng đối đầu với tam đại cự đầu và các thế lực khác trong Tam Thanh tiên vực trong đảo Tề Thiên!"

Diệp Viên Viên không nhịn được nói.

Không khó để nhận ra đây chỉ là một nhóm người của Cảnh Hỏa tộc, có lẽ bọn họ cũng đã thấy Tam Dạ cung và muốn tiến vào xem xảy ra chuyện gì, sau đó chạm mặt với nhà họ Tiêu và bắt đầu đánh nhau.

Nhưng không ngờ lại gặp phải một số khó khăn.

Tiêu Thái Lãng là một vị Tiên Vương đại thành, thực lực như vậy ở bên trong Tam Thanh tiên vực cũng không hề yếu kém.

Hơn nữa, nhà họ Tiêu cũng có mấy vị Tiên Vương tiểu thành, Tiên Vương sơ cấp nên căn bản không sợ hãi chút nào.

Nhưng có sự trợ giúp của Thần t*nh d*ch, Diệp Nam Hiên và người của Trúc Diệp Tông, đám võ giả của Cảnh Hỏa tộc kia rõ ràng không thể chiếm được ưu thế.

Vì vậy, Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc cũng không có ý định đi giúp đỡ.

"Ngoại vực thật sự là một thế giới thiên địa không thể tưởng tượng nổi…”, vào lúc này, Thời Thanh Trúc không khỏi thở dài, sắc đỏ trên khuôn mặt đã tan đi rất nhiều.

Nàng là một người uống rượu giỏi, tửu lượng cũng không hề yếu kém.

Long Diên Tiên Nhưỡng quả thực rất mạnh, nhưng nàng có thể chịu đựng được.

6001109-0.jpg

 
Phong Thần Châu
Chương 10459: "Để lại vài người sống!"



Tần Ninh gật đầu nói: "Ban đầu cha ta biến mất chưa chắc bởi vì đi đến ngoại vực".

"Cho nên rốt cuộc ông đã chờ đợi ở ngoại vực bao nhiêu năm, ta cũng không xác định. Có điều trước mắt, ông ấy nhất định đang ở đó".

Diệp Viên Viên không khỏi nói: "Cha chàng là nhân vật đứng đầu của Thương Mang Đại Thế Giới chúng ta, là Vô Thượng Thần Đế, vậy hiện tại ông ấy chẳng phải là... mạnh đến mức không biết rồi sao?"

"Có lẽ vậy...", Tần Ninh thở dài: "Trong thiên hạ, thiên phú của cha ta khó ai có thể sánh bằng, có lẽ ngoại trừ mệnh số Cửu Mệnh Thiên Tử của ta. Không, loại bỏ mệnh số Cửu Mệnh Thiên Tử, ta chưa chắc đã hơn được cha, nhưng nếu có thể dung hợp mệnh số Cửu Mệnh Thiên Tử, nói không chừng ta sẽ mạnh hơn cha".

"Còn trước mắt, ở trong Thương Mang Đại Thế Giới, mẹ ta, sư phụ ta, cha nuôi của ta đều có một chút xíu chênh lệch với cha ta".

Chỉ là một chút xíu chênh lệch?

Nhưng Tần Ninh lại nói: "Các nàng đừng xem thường một chút xíu chênh lệch này. Chút xíu chênh lệch là có thể quyết định tất cả".

"Nếu theo như lời chàng nói, ở Thương Mang Đại Thế Giới không có ai có thiên phú tốt hơn cha chàng à?"

"Hả?"

"Chuyện này... Không nhất định..."

Advertisement

Không nhất định?

Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên đều rất tò mò.

Tần Ninh nói tiếp: "Ông nội của ta, Mục Thanh Vũ, từ trước đến giờ ông luôn cực kỳ thần bí. Có điều sau khi cha ta tiếp quản Thương Mang Đại Thế Giới, Cửu Thiên Vân Minh, thế gian không hai, ông nội và bà nội của ta đã rất nhiều năm không xuất hiện. Thật nhiều năm rồi ta chưa được gặp lại họ..."

"Mục Thanh Vũ... Ông ta có lợi hại hơn cha chàng không?"

"Ta không biết, ông nội đặc biệt thần bí... Người ta gọi ông là lão Ngân Tệ đệ nhất Thương Mang, cũng có người gọi ông là lão Ngân Tệ chi tổ, sao ta có thể nắm được ông đang ở đâu và làm gì".

Cái gì?

Lão Ngân Tệ đệ nhất Thương Mang?

Lão Ngân Tệ chi tổ?

Đây là lời tán thưởng hay xem thường vậy?

Tần Ninh tiếp tục nói: "Hiện tại thời thế đổi thay, ngoài ông nội ra, còn có một người có khả năng sánh được với cha ta".

"Ai?"

"Thần Giới trong mắt các nàng đang có một người nhón chân trông chờ phu quân tuyệt thế của mình trở lại, Tạ Y Tuyền, Tạ đại tiểu thư đó!"

"...", Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên không nói gì.

Tạ Y Tuyền! Các nàng từng nghe Tần Ninh đề cập đến vài lần.

Là con gái của cha nuôi Tạ Thanh của Tần Ninh.

Tạ Thanh chính là Long Tổ, tại Long tộc, địa vị của ông ấy giống với địa vị của Vô Thượng Thần Đế Mục Vân tại Thương Mang Đại Thế Giới.

Chỉ là các nàng không ngờ, con gái của ông ấy lại có thiên phú kinh khủng đến vậy.

"Thiên phú của Tạ Y Tuyền cũng chưa chắc tốt hơn cha ta, ta cảm thấy có bộ phận rất lớn là thổi phồng. Cô ấy chính là... con nhà người ta mà mọi người thường xuyên nhắc đến".

Tần Ninh khoát tay: "Không sao, tóm lại về sau các nàng đều có thể thấy nàng ấy".

Trận chiến phía trước mở rộng dần phạm vi.

Rất nhanh, cung chủ Phi Vũ cung Phi Tử Chân và đảo chủ đảo Huyền Nguyệt Huyền Thi Nhị cũng dẫn người đến đây giúp đỡ.

Đối mặt với Dị tộc, thái độ của mọi người vẫn tương đối thống nhất.

Dù ở trong Tam Thanh tiên vực, kẻ trợ giúp Dị tộc hoặc cùng một giuộc với Dị tộc phần lớn đều lén lút tiến hành.

Không ai dám coi trời bằng vung, trắng trợn hợp tác với Dị tộc.

Như vậy chính là tự tìm chết.

Các Tiên Vương, Tiên Quân của ba bên nhao nhao ra tay, đám người của Cảnh Hỏa tộc rất nhanh đã không chịu nổi.

"Để lại vài người sống!"

Thần t*nh d*ch chợt quát lên.

Ầm... Tiếng nổ vang rền kinh khủng không ngừng bộc phát.

Mắt thấy đám võ giả Cảnh Hỏa tộc sắp không chống đỡ nổi.

Đột nhiên.

Một luồng hơi thở kinh khủng đánh sâu vào.

"Hừ!"
 
Back
Top