Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 500: Chương 500



Tần Ninh vỗ một chưởng ra, không thèm nói nhiều lời thừa thãi.

Phía bên kia, Hàm Diễm đã hoàn toàn choáng váng.

“Tha cho ta, tha cho ta đi, ở đây ta có một miếng Viên Viêm thiết, cho ngươi, tất cả đều cho ngươi!”
Lúc này, tay Hàm Diễm nâng lên một miếng sắt tỏa ra ánh lửa bốn phía.

“Đưa cho ta là chuyện đương nhiên, mà ngươi chết thì cũng là chuyện không thể thay đổi”.

Tần Ninh căn bản không hề nể nang.

Hắn đập ra một chưởng, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, Hàm Diễm đã chảy máu thất khiếu.

“Theo quy tắc của ta mà làm, giờ đã hiểu chưa?’
Thu lại Viên Viêm thiết kia, Tần Ninh thản nhiên nhìn Lục Thính Phong và Lục Tử Yên.

“Ta cứu cô một mạng, nhưng cô và ta trao đổi lệnh bài, lấy vật đổi vật, quả thật là cô không cần giúp ta!”
Tần Ninh nhìn mấy người Lục Thính Phong, khẽ lắc đầu rồi xoay người rời đi.

Cho đến khi Tần Ninh rời đi, Lục Thính Phong mới thở phào một hơi.

“Kẻ này thật đáng sợ!”
Lục Tử Yên không nén nổi trách mắng: “Hoàng huynh, huynh sai rồi!”
“Vừa rồi, nếu chúng ta ra tay thì Tần Ninh chính là bạn của chúng ta”.

Nghe vậy, Lục Thính Phong chỉ bất lực lắc đầu.

“Tử Yên, muội còn nhỏ không hiểu đâu.

Nếu ta ra tay, mà Dục Thanh Viễn chết, thì không phải là thượng quốc Bắc Dục và thượng quốc Lộc Thiên sẽ hoàn toàn rạn nứt sao?”
“Hơn nữa…”
Tần Ninh nheo hai mắt lại.

“Có hai món đồ này, Âm Dương Ly Hợp Kim thể tầng 6 sẽ phát ra uy lực gấp 10 lần, có lẽ cảnh giới cũng có thể tiến thêm một bước”.

Bàn tay vung ra, Viên Viêm thiết và Kim Nguyên châu bay bay trước mặt Tần Ninh.

Dần dần, một luồng ánh sáng tỏa ra 4 phía, nhiệt độ trong sơn động ẩn thân cũng dần tăng lên.

.
 
Phong Thần Châu
Chương 501: Chương 501



Thời gian trôi qua, một ngày này Tần Ninh chậm rãi mở mắt.

Một luồng tinh quang lóe lên rồi biến mất.

“Kim Sơn Đạp Đỉnh huyền diệu vô cùng…”
Tần Ninh cười tươi nói.

Kim Sơn Đạp Đỉnh chính là chiêu thức linh quyết của Âm Dương Ly Hợp Kim thể, duy chỉ có tu luyện tới tầng 6 mới có thể thi triển.

Tuy chỉ là một chiêu, nhưng một chiêu này đã đủ rồi.

Một bước Kim Sơn Đạp Đỉnh có sức mạnh bằng 300 ngàn cân.

“Tìm kỹ vào, tìm không thấy thì chặt đầu hết cho ta!”

Tần Ninh mở đôi mắt, có giọng nói thấp thoáng rơi vào tai hắn.

Tới giờ đã đạt cảnh giới Linh Phách, thị giác thính giác đều tăng trưởng với biên độ cực lớn, giọng nói trong chu vi mấy trăm mét đều có thể nghe rõ mồn một.

“Đại ca Vân Sam, rốt cuộc linh thú đó có dáng vẻ thế nào, bọn ta đều không biết thì sao mà tìm được”.

“Đúng vậy, thái tử Vân Chấn chỉ nói là đầu có 3 sừng, nhưng linh thú 3 sừng quá nhiều luôn!”
“Đúng thế đúng thế, trong Đại Hoang Cổ này nguy hiểm trập trùng, nhỡ chúng ta đi vào đất chết thì sợ là chết cũng không biết tại sao lại chết đấy!”
Tiếng bàn tán vang lên từng hồi.

Đầu có 3 sừng?
Lúc này Tần Ninh lắng tai nghe ngóng.

Dường như thanh niên được gọi là Vân Sam kia lên tiếng: “Nói nhiều lời thừa thãi làm gì, không tìm thấy thì đợi đại ca Vân Chấn làm thịt, lột da các ngươi đi!”
Nhắc đến Vân Chấn, rõ ràng là những kẻ khác đều im như thóc.

“Đại ca Vân Chấn cái gì cũng tốt, mỗi tội quá lạnh lùng”.

Một thanh niên không nén nổi nói: “Nhưng cũng phải, xếp thứ 7 bảng Thiên Anh, cảnh giới Linh Phách tầng 9 đỉnh cấp, đổi lại là ai thì cũng sẽ lạnh lùng”, “Nói nhiều lời thừa thãi quá”, Vân Sam lại quát lên: “Đại ca Vân Chấn chính là đệ nhất thiên tài của cương quốc Vân Hải chúng ta, cũng chỉ có 6 gã khủng khiếp ở 3 cương quốc lớn mới có thể áp chế nổi huynh ấy.

Những kẻ khác thì tính là cái thứ gì, lạnh lùng thì làm sao? Chẳng lẽ cả ngày cười hi hi ha ha à?”
Một nhóm khoảng 7, 8 người bắt đầu tìm kiếm xung quanh.

Tần Ninh thấy mấy tên đó đang tìm về phía mình thì chuẩn bị đi ra.

Tam Linh Câu chính là linh thú ngũ phẩm, thời kỳ trưởng thành thì có thể so với cảnh giới Địa Võ đỉnh phong.

Còn lúc còn nhỏ cũng có thực lực cảnh giới Linh Phách.

Con Tam Linh Câu này rõ ràng là vẫn còn nhỏ, chỉ chống đỡ được thực lực cảnh giới Linh Luân, hơn nữa không biết chiến đấu thế nào thì cũng không thể phát huy được thực lực.

“Nhóc con, đạp phải ngươi rồi, thật xin lỗi”.

.
 
Phong Thần Châu
Chương 502: Chương 502



Tam Linh Câu lúc còn nhỏ chỉ to bằng bàn tay, nhưng Tam Linh Câu trưởng thành thì uy mãnh cao lớn một trượng, tốc độ di chuyển cực nhanh, mà trên đầu có ba sừng, nhìn như một con tuấn mã, uy võ phi thường.

Tần Ninh nhìn con Tam Linh Câu non thì nghĩ tới lời nói của mấy kẻ bên ngoài, khẽ cười.

“Xem ra, chúng tới tìm ngươi rồi, nhưng yên tâm đi, từ hôm nay trở đi, ngươi là của ta.

Bọn chúng sẽ không dám động tay chân với ngươi”.

Con Tam Linh Câu kia dường như hiểu được lời nói của Tần Ninh, thân hình hơi run rẩy chợt ổn định lại.

“Nào, nằm trên vai ta”.

Tần Ninh quỳ xuống.

Tam Linh Câu non nhìn Tần Ninh, ánh mắt tò mò, chậm rãi đứng dậy, rũ bụi đất trên người, lấy đà, nhẩy phốc lên vai Tần Ninh.

Thật ra, bình thường, linh thú không có ác ý với con người, trái lại vì lực tương tác của nhân loại mà vô cùng thích được gần loài người.

Nhưng từ cổ chí kim, từ khi loài người bắt đầu sinh ra linh trí thì luôn chém giết thú để sinh tồn.

Lâu dần, mối quan hệ giữa linh thú và con người đã xuất hiện vết rạn nứt không thể nào lành lại.

Nhưng Tam Linh Câu còn non này chưa được chỉ dạy bất cứ điều gì nên đối với con người lại vô cùng tò mò, nó cảm nhận được Tần Ninh không hề có ác ý, đương nhiên sẽ sẵn sàng lại gần thân thiết.

“Tại sao chúng lại tìm ngươi nhỉ?”
Tần Ninh từ tốn nói.

Nghe câu nói này, Tam Linh Câu khẽ lắc đầu.

“Chắc là có hứng thú với ngươi, muốn thu phục ngươi? Hoặc là để uy h**p cha mẹ ngươi?”
Nghe vậy, Tam Linh Câu vội vàng gật đầu.

Linh thú cấp 5, có một vài phương diện về linh trí còn cao hơn con người.

Nhóc con này rõ ràng là hiểu lời nói của Tần Ninh.

“Nếu đã như thế thì ta đưa ngươi đi hỏi cho rõ”.

Tần Ninh hiểu rõ, hắn mang nhóc con này ra thì những kẻ bên ngoài kia nhất định sẽ không bỏ qua.

Nếu đã như thế thì dứt khoát hỏi cho ra lẽ.

“Có người!”
Đột nhiên, trong rừng, mấy người tỏ ra căng thẳng.

Vân Sam kia đem theo mấy người đi lên phía trước.

“Xin hỏi là người phương nào? Ta chính là con cháu của cương quốc Vân Hải, mời ra gặp mặt”.

Loạt soạt một tiếng, Tần Ninh đi ra từ trong bụi cây.

“Vị bằng hữu này, chúng ta đã tìm con non này rất lâu rồi, xin…”
“Cũng không phải của các ngươi, nó muốn đi theo ai thì đi theo người đó!”

phong-than-chau-502-0.jpg

.
 
Phong Thần Châu
Chương 503: 503: Một Đạp Chết Luôn!



“Xem ra, nó không muốn rời đi cùng các ngươi”.

Tần Ninh lại nói: “Các vị, thật ngại quá!”
Nghe vậy, sắc mặt Vân Sam trông rất khó coi.

“Vị huynh đệ này, ta chính là người của cương quốc Vân Hải…”
“Nghe không hiểu lời nói của ta sao?”
Tần Ninh lại nói: “Nhóc con này muốn đi theo ta, mời các ngươi đi mau”.

“Huynh đài, nếu đã như thế thì đừng trách ta ra tay không biết nặng nhẹ”.

Vân Sam lạnh lùng nói.

“Linh thú này đã được công tử Vân Chấn nhà ta yêu thích, công tử Vân Chấn là cảnh giới Linh Phách tầng 9, thiên chi kiêu tử, đứng thứ 7 trên bảng Thiên Anh.

Ta nghĩ, ngươi nên biết, đắc tội với công tử nhà ta thì có hậu quả gì chứ?”
“Nói lắm quá”.

Tần Ninh lúc này mất kiên nhẫn nói: “Nhóc con, đợi ta đừng đi ra”.

Tần Ninh sải bước chân lên, xông ra chém giết.

Vân Sam lúc này cũng tức tối vô cùng.

Bị một thiếu niên coi thường như thế quả thật khiến người ta không thể bao dung nổi.

“Cảnh giới Linh Phách tầng 2?”

Thấy thực lực của Tần Ninh, Vân Sam lại cười giễu một tiếng.

“Vốn cho rằng ngươi là con hàng khó nhằn kiểu gì cơ, không ngờ chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 2 cũng dám giương oai diễu võ trước mặt ta?”
Vân Sam cười giễu một tiếng, rồi bước thẳng lên một bước, xông về phía Tần Ninh.

“Cút!”
Lúc này, Tần Ninh đứng nguyên tại chỗ, nhưng trong chớp mắt, đạp một chân xuống.

“Kim Sơn Đạp Đỉnh!”
Một chân giơ lên rồi đạp thẳng xuống.

Vân Sam chính là cảnh giới Linh Phách tầng 4, chính là một tiểu đội trưởng trong số các đệ tử tham gia thí luyện của cương quốc Vân Hải.

Cứ như vậy chết rồi?
Cảnh giới Linh Phách tầng 2, đạp chết cảnh giới Linh Phách tầng 4 chỉ trong một lần.

Nói ra ai tin?.
 
Phong Thần Châu
Chương 504: Chương 504



Dường như là lúc này, tất cả đám người còn lại đều cảm thấy tinh thần run rẩy.

“Cùng lên!”
Không biết là kẻ nào đã hét lên, những người khác xông lên vây giết Tần Ninh.

Vân Sam chết rồi, thì bọn chúng cũng không sống được, chỉ đành nghĩ tất cả cách thức để giết Tần Ninh.

.

Truyện Đoản Văn
“Muốn chết!”
Mấy kẻ còn lại chỉ là cảnh giới Linh phách tầng 2, tầng 3.

Đối với Tần Ninh mà nói quả thật là không thể trở thành mối uy h**p.

Trong thời gian một chén trà, trên mặt đất đã có thêm mấy cái xác.

Tần Ninh nhìn những thi thể trên mặt đất, phủi tay.

Bây giờ, hắn vô cùng nhớ nhung Viên Viên và Sương Nhi, không có các cô bên cạnh, chuyện gì cũng phải tự mình làm.

Nhóc con lúc này cũng thò đầu ra, nhìn đống thi thể trên mặt đất thì đứng trên vai Tần Ninh, hoan hô nhảy tưng tưng, mừng rỡ không thôi.

“Cha mẹ của ngươi đâu?”
Thấy bộ dạng mừng rỡ của nhóc con, Tần Ninh lại nói.

Nhưng vừa nghe thấy lời này, nhóc con chợt ỉu xìu, ánh sáng của 3 sừng trên đỉnh đầu cũng ảm đạm vài phần.

“Vậy sau này đi theo ta đi!”, Tần Ninh từ tốn nói.

Có lẽ, cha mẹ của nhóc con đã chết rồi.

Nhóc con khẽ gật đầu.

“Nếu đã như thế thì sau này ta gọi ngươi là Tiểu Vũ nhé!”
Tần Ninh mỉm cười nói: “Sau này ngươi sẽ cùng với Tiểu Thanh đi theo ta!”
Tiểu Thanh?
Nghe thấy lời nói của Tần Ninh, nhóc con lấy chân gãi gãi đầu.

“Đợi sau khi ra khỏi Đại Hoang Cổ thì ngươi sẽ gặp nó thôi!”
“Không sao, chúng không động được vào ta và ngươi đâu, hơn nữa, cha mẹ ngươi chết thế nào, ngươi không muốn báo thù cho họ sao?”
Nghe câu nói này, Tiểu Vũ chợt khóc nức nở, sau đó một chân chỉ đường, đưa Tần Ninh xuyên qua khu rừng.

Hai bóng dáng đi một chặng đường xuyên rừng trong nửa ngày.

“Chính là ở phía trước?”.
 
Phong Thần Châu
Chương 505: 505: Xem Ra Là Lệnh Bài Tông Môn



Nhìn theo chân của Tiểu Vũ chỉ lung tung, về phía giữa sườn núi phía trước, Tần Ninh khẽ cau mày.

Lúc này, 4 phía đỉnh núi có khoảng mấy chục người đang vây quanh, dè dặt nhìn xung quanh.

Tần Ninh nhìn đỉnh núi, ngồi lên một cây cổ thụ, im lặng chờ đợi.

Những đệ tử này, nhìn kỹ thì đều là cảnh giới Linh Phách từ tầng 1 tới tầng 5.

Nhưng trông cách ăn mặc thì khá đồng nhất, trên vai có thêu một đám mây bồng bềnh.

Nếu đoán không nhầm thì những người này chính là người của cương quốc Vân Hải.

“Người của cương quốc Vân Hải đều tụ tập ở đây, xem ra, thật sự có chuyện lớn gì đó”.

Nghe vậy, chân của Tiểu Vũ ra dấu.

“Ngươi nói, không lâu lúc trước, có người đặt một tấm vuông vuông trong động của cha mẹ ngươi sao?”
Tiểu Vũ vội vàng gật đầu.

“Xem ra là lệnh bài tông môn, chẳng trách Vân Chấn lại quan tâm như vậy”.

Tần Ninh cau mày.

“Có thể đặt trong tổ của linh thú cấp 5 thì có lẽ là do bốn tông môn lớn làm rồi!”
Ánh mắt lóe sáng, Tần Ninh giãn chân mày, mỉm cười: “Nếu có thể lấy được lệnh bài của bốn tông môn lớn, không biết những thiên chi kiêu tử kia có thể bỏ ra giá thế nào để đổi đây?”
Đối với lệnh bài, hắn không có hứng thú chút nào, hắn chỉ khá quan tâm đến chuyện lấy lệnh bài đó để đổi được linh bảo kim hành gì.

Như thế sợ là tranh giành lệnh bài này cũng không phải chuyện đơn giản.

Cùng lúc này, ở phía giữa sườn núi của ngọn núi kia có mười mấy người đang đứng sừng sững.

Mười mấy người này nhìn kỹ thì không có ai mà cảnh giới lại thấp hơn cảnh giới Linh Phách tầng 5.

Lúc này, trong đám người có một kẻ ngồi khoanh chân, sắc mặt bình tĩnh, đôi môi mỏng, trông tỏ rõ vẻ cay nghiệt.

.
 
Phong Thần Châu
Chương 506: Chương 506



“Đại ca Vân Chấn, đã phái đi 5 đội nhân mã nhưng không có bất cứ tin tức nào.

Nhóc con kia có tốc độ rất nhanh, giỏi ẩn náu, sợ là khó tìm thấy nó”, một thanh niên cung kính nói.

“Rất khó tìm thì cũng phải tìm, bức tường lông bền vững thế này, duy chỉ có cảnh giới Địa Võ mới có thể phá vỡ.

Hoặc là, con non kia nuốt chửng bức tường lông chim, nếu không, chúng ta không thể lấy được lệnh bài bên trong”.

Lúc này, Vân Chấn tỏ vẻ hung ác, thấp giọng nói: “Đáng chết, hai con ngu đó trước khi chết lại còn niêm phong động”.

“Nếu bị Sở Thiên Kiêu, Địch Minh, Hạng Vân Thăng biết được thì lệnh bài này sẽ dễ như bỡn rơi vào tay ba tên đó”.

“Đây chính là lệnh bài nòng cốt, mỗi một tông môn trong bốn tông môn lớn chỉ có một tấm lệnh bài này, giành được nó thì sẽ được gia nhập vào bốn tông môn lớn, chọn một trưởng lão, trở thành đệ tử nòng cốt, đủ để bớt phải lăn lộn bao nhiêu năm chứ?”
Nghe vậy, cả đám người bỗng nổi lửa trong mắt.

“Ha ha, Vân Chấn, ngươi tính đúng lắm.

Lệnh bài nòng cốt này không chỉ đám Sở Thiên Kiêu muốn có mà ta cũng muốn có đấy!”, một tràng cười lớn bỗng chốc vang lên.

Âm thanh phá không vang lên, từng bóng người men theo chân núi, xông lên sườn núi.

Những đệ tử dưới chân núi kia muốn ngăn lại nhưng bị kẻ dẫn đầu tung một chưởng chấn động chết tại chỗ, cơ bản là không thể ngăn cản.

“Thiên Lãm Thanh!”
“Nhạc Vân Nhiên!”
Nhìn thấy hai kẻ đi đầu, Vân Chấn đang khoanh chân ngồi dưới đất kia, sắc mặt bỗng chốc trở nên lạnh lùng.

“Các ngươi tới thật là trùng hợp”.

Chỉ một Thiên Lãm Thanh, Vân Chấn lại không hề lo lắng.

ppjpg

.
 
Phong Thần Châu
Chương 507: Chương 507



Hai người này, vốn có mối quan hệ rất rốt, lúc này cùng xuất hiện có mục đích gì không cần nói cũng biết: “Thiên Lãm Thanh, Nhạc Vân Nhiên, hai người các ngươi cũng không có cách nào mở bức tường lông chim mà Tam Linh Câu thiết kế, không bằng ba người chúng ta cùng liên thủ, tìm được một con Tam Linh Câu non, mà sau đó lại quyết định, rốt cuộc là ai sẽ giành được lệnh bài nòng cốt này”.

Vân Chấn lên tiếng thương lượng nói.

“Không cần đâu!”
Thiên Lãm Thanh lúc này lại thản nhiên cười: “Ngại quá, Vân Chấn, hai người chúng ta có cách để mở bức tường lông chim, nhưng trước khi mở bức tường lông thì phải giải quyết mối phiền phức như ngươi cái đã”.

Nghe vậy, sắc mặt của Vân Chấn chợt lạnh lẽo.

Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên nhanh như thế đã biết tin tức thì có lẽ bên người hắn ta có gián điệp của hai kẻ đó, nhưng đến giờ, không phải là lúc tính đến vấn đề này.

Tuy nói hắn ta xếp hạng cao hơn hai kẻ này một bậc nhưng nếu chúng liên thủ với nhau thì hắn không thể giành phần thắng.

Nhưng cứ như vậy mà bỏ qua tấm lệnh bài nòng cốt này thì hắn ta không cam tâm.

Lần này nghe nói, bốn tông môn lớn tổng cộng tuyển chọn mười mấy người, những lệnh bài nòng cốt này thì mỗi tông môn chỉ để một tấm.

4 tấm lệnh bài nòng cốt, nếu bị hai người bọn chúng cướp đi 1, muốn tìm 3 tấm còn lại thì khó hơn lên trời.

“Xem ra là nói không vào tai rồi!”
Thấy Vân Chấn không có ý định lùi bước, Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên đều bước lên một bước.

Sát khí cường đại dần giải phóng ra.

Hai kẻ này tới giờ trong mắt toàn sát khí, mang theo sức mạnh khiến người ta không dám xem nhẹ.

Vân Chấn hừ một tiếng, đối đấu mà lên.

Lúc này, đệ tử của 3 cương quốc lớn cũng dàn trận chuẩn bị chiến đấu.

Trận này, toàn bộ đám đệ tử trên sườn núi đều phải tham gia.

Vân Chấn lấy 1 địch 2, đối diện với Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên không hề lui bước.

“Kết thúc rồi sao?”
Tần Ninh nhìn phía trước, chân của Tiểu Vũ đang đạp đạp lên người hắn, bộ dạng vô cùng cấp bách.

Tần Ninh mở mắt nhìn lại phát hiện người bên Vân Chấn đã lâm vào thế tan tác.

.
 
Phong Thần Châu
Chương 508: 508: Lệnh Bài Bị Người Ta Trộm Đi Rồi



“Xem ra gã Vân Chấn kia sắp thua rồi!”
Tần Ninh cười lạnh nói: “Tiểu Vũ, chuẩn bị xong chưa?”
Nghe lời nói của Tần Ninh, lúc này 4 chân của Tiểu Vũ đạp lên cây, bộ dạng nóng lòng muốn thử.

“Nhớ kỹ, phá vỡ bức tường lông chim, lấy tấm lệnh bài kia ra rồi lập tức tập hợp với ta, hai người chúng ta lập tức chạy biến”.

Tần Ninh nheo mắt khẽ cười.

Tiểu Vũ cũng phấn kích không thôi.

Nghĩ tới bộ dạng bi thảm của cha mẹ mình, lại nhìn thấy khí thế những kẻ kia tranh đấu, ánh sáng ở 3 sừng trên đầu nó chợt dao động.

“Chuẩn bị, xuất phát!”
Tần Ninh vừa dứt lời thì bóng dáng của Tiểu Vũ chợt lướt qua hóa thành một ánh sáng.

Mà lúc này, nhân mã 3 bên đã đánh đến mức tan tác.

“Vân Chấn, sao phải vậy chứ?
Thiên Lãm Thanh không nén nổi quát lên: “Ngươi làm như thế chỉ là con đường chết mà thôi.

Lẽ nào vì một lệnh bài nòng cốt mà thật sự đấu với hai người bọn ta đến mức ngươi sống ta chết sao?”
“Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, hai người chúng ta đánh độc chiến quả thực không phải là đối thủ của ngươi, nhưng liên hợp lại thì ngươi cũng đừng mơ đến phần thắng”.

Nhạc Vân Nhiên lúc này cũng thở dồn dập.

Vân Chấn cười lớn.

“Hai người các ngươi chắc đã quên, ta làm thế nào mà g**t ch*t được hai con linh thú cấp 5 rồi hả?”
Lúc này, Vân Chấn đạp một bước lên, nhảy lên cao hơn trăm mét.

“Đại Nhật thần kiếm, kiếm chém thiên hạ!”
Vù…
Lúc này, trong tay Vân Chấn xuất hiện một thanh kiếm dài lóe lên ánh sáng lạnh thấu xương, sau đó ánh kiếm chợt vụt ra.

“Ngươi không cần mạng nữa hả?”
Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên chợt tái mét mặt.

ppjpg

.
 
Phong Thần Châu
Chương 509: Chương 509



Gần như đồng thời, Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên phớt lờ Vân Chấn mà phái người lập tức đuổi theo.

Vân Chấn buộc phải dừng lại chiêu thức linh quyết của mình, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái mét.

Phụp một tiếng ngã trên mặt đất.

“Công tử!”
“Công tử!”
Mấy người lần lượt phi tới.

“Vân Sao, Vân Phong, nhanh đưa người đuổi theo!”
Vân Chấn căn bản không quan tâm tới vết thương của mình.

Ba người tranh đấu một hồi, lại tạo điều kiện cho kẻ khác chiếm lợi.

Kẻ ra tay này là ai? Thật không biết sống chết.

Bỗng chốc, 3 đội nhân mã dừng tranh đấu, xông về phía nhóc con đó bay đi.

“Tốt lắm, Tiểu Vũ!”
Tần Ninh mỉm cười, nghe thấy những tiếng phá không đang áp sát, hắn xoa đầu Tiểu Vũ nói: “Đi theo ta!”
Không nói hai lời, nhanh chóng khởi động, Tần Ninh biến mất giữa khu rừng.

Một cuộc chiến truy đuổi mở ra.

Tuy Tần Ninh chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 2, nhưng trong ngọn núi này, linh thú cấp 4 có số lượng không nhỏ.

Mỗi con đường đi qua một cánh rừng thì Tần Ninh lại cố ý thi triển linh quyết, quấy nhiễu linh thú vốn an tĩnh kia.

Thời gian cứ thế trôi qua, những kẻ đuổi theo bị tụt lại càng ngày càng xa.

Tiểu Vũ vui mừng đứng trên vai Tần Ninh nhảy nhót.

Tần Ninh cười nói: “Tấm lệnh bài này giá trị phi thường, nói không chừng còn có thể bán đấu giá”.

Nghĩ tới đây, Tần Ninh nhếch miệng vui vẻ.

“Đáng chết, đáng chết!”
Lúc này, Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên tức tối không thôi.

Mà lúc này, ở một góc khác, Vân Chấn lại khẽ mỉm cười.

“Công tử, lệnh bài nòng cốt đã bị lấy trộm mất rồi!”
Vân Chấn cười nhạt đáp: “Vậy cũng tốt, nếu không Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên kia liên thủ thì ta sẽ không nắm chắc được phần thắng đâu”.

Nghe vậy, mấy người bên cạnh cũng gật đầu.

.
 
Back
Top Bottom