Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 480: 480: Cũng Là Cảnh Giới Địa Võ Tầng Một



Cương vương Minh Uyên và viện trưởng học viện Thiên Thần là hai nhân vật cảnh giới Hóa Thần mạnh mẽ.

Mà sau lưng bọn họ là sư tôn tôn giả Thanh Vân cùng chúa tể của Cửu U đại lục, sư tổ Cửu U Đại Đế.

Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch có thực lực khủng khiếp, bốn tông môn lớn kia không thể không nghe.

Mà Minh Uyên thân là cương vương của cương quốc, có ba hoàng bảy vương là các trợ thủ đắc lực.

Năm đó ba hoàng bảy vương được phong đất và tự xưng là nước thuộc hạ.

Mười người này ai ai cũng là bá chủ anh dũng.

Hàng vạn năm qua đi, Cửu U Đại Đế mai danh ẩn tích, tôn giả Thanh Vân cũng không thấy dấu chân, Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch mất tích, cương quốc Bắc Minh không ngừng suy tàn, nhưng con cháu của ba hoàng bảy vương thì lại phát triển mạnh mẽ vô cùng.

Con cháu của Sở vương, Hạng vương, Hầu vương trở thành ba cương quốc lớn.

Nghe nói con cháu của bốn vương còn lại và ba hoàng cũng đã ẩn náu đi.

Lúc này, ba cương quốc lớn xuất hiện và hạ cánh xuống từ lưng con đại bàng Điêu Thiên.

Nhìn kỹ thì thấy xung quanh họ là mười mấy cường giả đỉnh cấp hộ tống.

Mỗi một cương quốc lớn đều có hơn trăm thiếu niên, thanh niên.

Đây chính là chỗ đáng sợ của cương quốc.

Bình thường, thượng quốc và đế quốc có một người dưới hai mươi tuổi đạt cảnh giới Linh Phách là đã đủ để xưng là yêu nghiệt rồi.

Nhưng trong cương quốc thì lại có một “nắm”, một “mớ”.

“Thấy chưa? Đó chính là Sở Thiên Kiêu, đứng đầu trong bảng Thiên Anh, là một bảng xếp hạng các thiên chi kiêu tử dưới hai mươi tuổi của ba mươi sáu cương quốc!”
“Nghe nói người này là hoàng thể, tốc độ tu vi nhanh như gió, giờ chưa tròn hai mươi mà đã đạt cảnh giới Địa Võ tầng một rồi đấy”.

“Còn kia là Địch Minh, xếp hạng hai trong bảng Thiên Anh, võ giả Tinh Mệnh, cũng là cảnh giới Địa Võ tầng một”.

Một thanh niên lúc này cười nịnh nọt nói.

Sở Thiên Kiêu mày kiếm mắt tinh, mang lại cho người ta một cảm giác rất độc đáo.

“Lần này các tông môn trong vùng đất Cửu U đồng thời chiêu mộ đệ tử.

Ai đến từ đế quốc, thượng quốc, cương quốc đều có thể tiến vào tông môn trong Cửu U, không nên tự đắc quá!”.
 
Phong Thần Châu
Chương 481: Chương 481



Giọng nói Sở Thiên Kiêu mang từ tính khiến người ta nghe mà thấy thích.

“Vậy lần này đại ca Thiên Kiêu chuẩn bị chọn tông môn nào?”, thanh niên đó lại cười hỏi.

Theo cách nói của kẻ này, thì là tông môn chọn đệ tử, nhưng với Sở Thiên Kiêu thì là hắn ta chọn tông môn.

Trong ba mươi sáu cương quốc, không mấy ai có thể so sánh được với Sở Thiên Kiêu.

Bốn tông môn lớn chắc chắn sẽ là lựa chọn của Sở Thiên Kiêu.

“Thánh Vương Phủ tu hành là ngưng tụ khí Thánh Vương, uy lực vô cùng, mạnh mẽ cực điểm”.

“Mà Đại Nhật Thiên quyết của Đại Nhật Thần Giáo thì nghe nói là truyền thừa mạnh mẽ suốt mười mấy vạn năm qua, dung hợp với đất trời, hấp thụ khí thuần dương”.

“Kiếm thuật của Kiếm Các lại muôn hình muôn vẻ, nhuần nhuyễn vô cùng”.

“U Minh Quỷ quyết của U Minh Tông luôn trứ danh về sự mạnh mẽ âm lãnh”.

Thanh niên nói liên tục: “Đại ca Thiên Kiêu có lẽ đã nghĩ xong nên chọn ai rồi nhỉ?”
“Với thiên phú của đại ca Thiên Kiêu thì đương nhiên là sẽ chọn Kiếm Các rồi!”
Một thiếu nữ cười hì hì nói: “Kiếm thuật của đại ca Thiên Kiêu cực kỳ xuất thần nhập hóa”.

“Đó là đương nhiên, Kiếm Các mà biết đại ca Thiên Kiêu đã lĩnh ngộ được kiếm ý thì e là sẽ miễn cho đại ca Thiên Kiêu lần thí luyện này và chiêu mộ luôn vào trong Kiếm Các ấy chứ!”
Lúc này, một nhóm thanh niên vây quanh Sở Thiên Kiêu, nói mãi không ngừng.

“Sở huynh!”
Một người lúc này chậm rãi đi tới.

Đó chính là Địch Minh.

Hắn ta nhìn Sở Thiên Kiêu, chắp tay chào.

“Không biết Sở huynh đã vừa ý tông môn nào chưa?”

ppjpg

.
 
Phong Thần Châu
Chương 482: 482: Thương Hư Cũng Cảm Thán Không Dứt



Địch Minh quay người rời đi.

“Tên Địch Minh này xếp hạng sau đại ca Thiên Kiêu, xem ra có vẻ không phục đấy.

Hắn ta đến tận đây để nghe ngóng tình hình, chắc là sợ tông môn mình chọn không giống tông môn đại ca Thiên Kiêu chọn, không thể trở thành người duy nhất”.

“Không thể nói vậy được, thiên phú của Địch Minh cũng rất đáng sợ, mà hắn ta còn là võ giả Tinh Mệnh”.

Sở Thiên Kiêu chậm rãi nói: “Thôi được rồi, lần này các ngươi phải cố gắng toàn lực mà đem lại vinh quang cho cương quốc Đại Sở chúng ta”.

“Năm đó, Đại Sở chúng ta chỉ là một nước phụ thuộc cương quốc Bắc Minh, hiện giờ tuy đã là một trong các cương quốc đỉnh nhọn, nhưng vẫn không thể sánh bằng cương quốc Bắc Minh của năm đó”.

“Nếu chúng ta có thể tăng cấp tu vi thì có thể sẽ khiến Đại Sở trở thành Bắc Minh năm đó!”
Một nhóm người lúc này liền trở nên nghiêm túc.

Bọn họ là người Đại Sở, muốn đem vinh quang về cho cương quốc Đại Sở.

Lúc này, bầu không khí cũng trở nên náo nhiệt hơn vì có sự xuất hiện của ba cương quốc lớn.

Bên bờ sông, Tần Ninh vẫn ngồi xếp bằng như cũ, nhìn mặt sông, không nói một lời.

Những ngày này, Tần Ninh vẫn như cũ, không biểu hiện gì cả.

Bên kia náo nhiệt, bọn họ cũng chẳng đến hóng hớt.

“Uy phong thật đấy”.

Vân Sương Nhi cũng kinh ngạc nói.

Thương Hư thì hừ lạnh: “Năm đó, Sở quốc, Hạng quốc, Hầu quốc cũng chỉ là đất nước phụ thuộc của cương quốc Bắc Minh mà thôi.

Bây giờ diễu võ giương oai như thế mà chẳng hề để ý đến di nguyện của tổ tiên năm xưa!”
“Hì hì, tiền bối Thương Hư chẳng phải cũng từng như vậy sao?”
Vân Sương Nhi trêu chọc.

“Tiểu thư Sương Nhi đừng nói vậy chứ, không phải là ta trừng mắt nhìn đế quốc Bắc Minh tàn lụi, mà là ta có nỗi khổ riêng!”
“Lúc ấy ở Cửu U đại lục, quần hùng tụ tập, sau khi cương quốc Bắc Minh tàn lụi, các cương quốc khác cũng nổi lên dần dần”.

“Ngươi từng nói, khi cương quốc Bắc Minh bị người áp bức từng bước, ngươi không xuất hiện là vì có người muốn giết ngươi.

Ngươi vẫn chưa nói rõ cho ta chuyện này là thế nào?”
Giọng nói của Tần Ninh đột ngột vang lên.

“Công tử!”
Thương Hư cung kính đáp: “Thuộc hạ chỉ đoán như vậy chứ không chắc chắn lắm”.

.
 
Phong Thần Châu
Chương 483: Chương 483



“Năm ấy, có người trà trộn vào trong Đế Đô của đế quốc Thương Nghiễm để ám sát thuộc hạ, và kẻ đó đã sử dụng! ấn Thiên Thủ!”
Ấn Thiên Thủ!
Lời này nói ra, Tần Ninh hơi sửng sốt.

“Ấn Thiên Thủ, ấn Thiên Thủ! ”
Tần Ninh lẩm bẩm, phảng phất như rơi vào trong hồi ức.

Thương Hư không lên tiếng mà chỉ yên tĩnh đứng đó.

“Ấn Thiên Thủ?”
Thiên Động Tiên cũng kinh ngạc vô cùng.

“Ông què, ấn Thiên Thủ là linh quyết gì vậy?”

“Ấn Thiên Thủ là ấn pháp do đích thân Cửu U Đại Đế sáng tạo ra, uy lực vô cùng, có thể nói là một ấn quyết danh chấn khắp Cửu U đại lục”.

Thiên Động Tiên chậm rãi nói: “Ta từng đọc được ghi chép trong học viện rằng, ấn Thiên Thủ chính là thần ấn vô thượng.

Năm đó Cửu U Đại Đế sáng tạo ra ấn này, hoàn thiện cực kỳ, sau đó truyền lại cho đồ nhi của mình là tôn giả Thanh Vân”.

“Mà sau đó, tôn giả Thanh Vân cũng truyền lại nó cho cương vương Minh Uyên và viện trưởng học viện Thiên Thần”.

“Sau đó thì ta không rõ nữa! ”
Nghe vậy, Thương Hư tiếp tục nói: “Ngoài bốn vị này ra thì toàn bộ Cửu U đại lục chỉ còn một người khác nữa biết”.

“Lạc hoàng, Lạc Phi Vũ!”
Thương Hư cẩn thận nói.

“Lạc hoàng!”
Nghe vậy, ông què và hai cô gái cũng sửng sốt.

Uy danh của Lạc hoàng ở trong Cửu U đại lục này không ai là không biết.

Thương Hư giữ được mạng để kéo dài tuổi thọ, mặc dù thực lực không ngừng giảm sút, nhưng cuối cùng vẫn là một sự tồn tại mạnh mẽ.

Đế quốc Thương Nghiễm cũng vì có Thương Hư mà mới có được nền tảng và thực lực làm đế quốc đứng đầu.

Nếu Thương Hư làm được thì không chừng những người khác cũng có thể.

“Ấn Thiên Thủ à! ”
Tần Ninh cười khổ.

.
 
Phong Thần Châu
Chương 484: 484: Chuẩn Bị Tiến Vào Thôi!”



Lấy thực lực của Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch thì hiện tại cũng nên sống sót mới phải, và cương quốc Bắc Minh cũng không lạc đến cảnh ngộ này.

Hiện giờ, dường như ngày càng có nhiều điều bí mật.

Không phải ai cũng học được ấn Thiên Thủ này.

Không lẽ tên nhóc Lạc Phi Vũ đó chưa chết?
Thiên Thanh Thạch bị ai giam cầm?
Nhóc Minh Uyên đó lại bị ai g**t ch*t? Tần Ninh dần cảm thấy, xem ra lại xuất hiện những điều mà hắn không biết rõ trên Cửu U đại lục này rồi.

Nhưng lần này đã quay lại rồi, thì phải cho những tên nhóc kia hiểu được, đồ tử đồ tôn của hắn, mặc dù là trôi qua hàng vạn năm, chục vạn năm, hay là trăm vạn năm, thì cũng không có ai được phép động vào hết!
Là sư tổ, kể cả nhóc hư Thanh Vân kia có muốn dạy dỗ hai đồ tôn của mình thì cũng phải xem sắc mặt của hắn kìa.

Với Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch, hắn coi bọn họ như con của mình, hoặc có thể nói đây là khoảng cách giữa các thế hệ.

“Đại Hoang Cổ sắp mở ra rồi, chuẩn bị tiến vào thôi!”
Tần Ninh chuyển chủ đề, nói: “Lần này, ta, Viên Viên và Sương Nhi cùng Thánh Thiên Viêm sẽ đi vào bên trong, mọi người về nhà chờ tin đi!”
Thánh Minh Hoàng còn muốn nói gì đó, thì Tần Ninh đã nói tiếp: “Tuyển chọn Người được chọn, tổng số hơn mười ngàn người nhưng chỉ chọn ra mấy trăm người.

Tỉ lệ chọi này thực sự quá khắc nghiệt, không khác gì vào dâng mạng”.

“Một thiên tài cảnh giới Linh Phách như thế, thượng quốc Thánh Nguyệt các ông cũng phải khó khăn lắm mới bồi dưỡng được”.

Thánh Minh Hoàng gật đầu, nhìn những thanh niên nam nữ đủ điều kiện của thượng quốc mình rồi vẫy tay.

Cùng lúc đó, có ba người đi ra từ trong ba cương quốc lớn, nhìn mọi người.

“Các vị!”
Một giọng nói dễ nghe vang lên: “Đại Hoang Cổ sắp mở ra, lần này, ba cương quốc lớn chúng ta đại diện cho bốn tông môn lớn ở đây nói rõ nội quy”.

Một người khác nói: “Lần này có tổng cộng một trăm hai mươi tư tông môn cần tuyển đệ tử, mà số lượng đệ tử cần tuyển của mỗi tông môn cũng sẽ khác nhau”.

“Số lượng khoảng bao nhiêu thì chúng ta cũng không rõ, cho nên chắc chắn sẽ là một cuộc tranh đua đẫm máu”.

“Bởi vậy mà lần này, hy sinh sẽ là điều khó tránh khỏi.

Nếu như ai không nỡ thì có thể rời đi, hoặc không thì chúng ta sẽ ghi lại rồi cùng tính toán lại sau”.

.

truyện đam mỹ
Lúc này, tất cả đều gật đầu.

.
 
Phong Thần Châu
Chương 485: Chương 485



Tính toán lại sau?
Ai dám tính toán với cương quốc các người chứ?
Tần Ninh nghe vậy thì cũng mỉm cười.

“Công tử cười gì vậy ạ?”
“Mấy lão già đó có con cháu mạnh mẽ hơn người, đương nhiên cũng chỉ có con cháu nhà bọn họ đi giết người khác, người khác làm sao dám oán thán?”
“Cho dù có oán thì cũng không thể tính sổ được, ai dám có gan tính sổ với cương quốc chứ?”
Lời này nói ra, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng gật đầu.

Thánh Minh Hoàng thì chỉ cười khổ.

Từ xưa đến nay, chỉ có cương quốc tính sổ với thượng quốc, đế quốc, chứ làm gì có chuyện ngược lại xảy ra.

“Đã vậy thì mời các vị chuẩn bị!”
Trong ba người, có một người đàn ông khôi ngô cất giọng nói: “Đại Hoang Cổ, chuẩn bị mở ra!”
Nhất thời, hàng chục ngàn bóng người đều nhìn về phía sông Đại Hoang.

Tiếng ầm ầm vang vọng, sông Đại Hoang dần xuất hiện những cây cầu đá đáp xuống.

Cầu đá xuất hiện trước mắt mọi người, kiến tất cả trở nên kích động.

Từng cây cầu đá này đều hướng đến Đại Hoang Cổ, nhưng cũng hướng đến tông môn trong Cửu U mà bọn họ hằng mơ ước.

“Tiến vào!”
Một giọng nói vang lên, lúc ấy, tất cả các đệ tử có tư cách tham gia thí luyện đều xông lên cây cầu.

“Aaaa!.


Đột nhiên, có tiếng kêu thảm thiết vang lên.

“Đáng đời!”

Sở đế lúc này hừ một tiếng, nhìn về người đó, nói: “Cầu Đại Hoang này có thể kiểm tra tuổi thọ xương cốt, nếu trên hai mươi tuổi hoặc chưa đạt cảnh giới Linh Phách thì chắc chắn phải chết!”
Lời này nói ra, mọi người đều câm như hến.

Một vài kẻ muốn thừa nước đục thả câu cũng trắng bệch cả mặt.

Những tông môn trong Cửu U quả nhiên có thực lực mạnh mẽ, nền tảng thâm hậu, có cả biện pháp kiểm tra cả tuổi thọ xương cốt.

“Chuẩn bị xuất phát thôi!”
Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên, Vân Sương Nhi và Thánh Minh Hoàng, bình tĩnh nói: “Không gian trong Đại Hoang Cổ sẽ chuyển dịch liên tục, cho nên sau khi đi vào chúng ta chắc chắn sẽ bị phân tán”.

“Mọi người nhớ phải bảo vệ tốt bản thân, chờ đến lúc tụ họp”.

“Vâng!”
Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên gật đầu.

Bốn người đi lên một cây cầu đá.

Mà lúc này, cách đó không xa, một đoàn mấy chục người cũng từ từ bước lên cầu.

“Dương Vấn Phong!”
“Dương Thiên Thương!”.
 
Phong Thần Châu
Chương 486: 486: Đây Chính Là Đại Hoang Cổ!



Tần Ninh nhìn hai người đó thì mỉm cười.

Xem ra đám người này coi lời của hắn như gió thổi bên tai nhỉ.

“Diệp đại ca, chính là kẻ đó!”
Dương Vấn Phong hung ác nói với người thanh niên áo trắng bên cạnh: “Chính là hắn đã g**t ch*t Dương Dũ và Dương Tuyệt, đến cả vương gia Dương Khai Thái cũng là do hắn giết”.

Nghe vậy, sắc mặt thanh niên áo trắng vẫn đạm bạc như cũ.

“Như các ngươi từng nói, kẻ này chỉ ở cảnh giới Linh Phách tầng một, mà tì nữ bên người lại có cảnh giới Linh Phách tầng bốn”.

Dương Diệp lạnh lùng nói: “Cứ vào khu thí luyện đã, chuyện khác thì chờ kết thúc thí luyện rồi tính.

Chỉ một thượng quốc Thánh Nguyệt nho nhỏ mà cũng đòi đối địch với cương quốc Tam Dương chúng ta, đúng là không biết điều”.

“Tên nhãi đó còn nói là, ở trong Đại Hoang Cổ, gặp người nào của cương quốc Tam Dương thì sẽ giết kẻ đó!”
Dương Diệp nghe vậy liền bật cười.

“Đại ca Dương Diệp xếp hạng thứ chín mươi hai trong bảng Tinh Anh, gần tiến vào cảnh giới Linh Phách tầng sáu gặp phải tên này thì có thể giết một cách dễ dàng!”
“Một trăm người đứng đầu bảng Thiên Anh đều là nhân tài, không thể đắc ý được, mục tiêu của ta nào phải hắn?”
Dương Diệp lạnh lùng nói: “Sở Thiên Kiêu, Địch Minh, Hạng Vân Thăng mới là mục tiêu của ta”.

“Cảnh giới Địa Võ...!Vào trong Đại Hoang Cổ, ta chưa chắc đã không thể đạt cảnh giới Địa Võ trong ba tháng này”.

Dương Diệp hiểu rõ được, cho dù có vô số võ giả thăm dò trong Đại Hoang Cổ, nhưng bí mật trong này vẫn sâu xa và quỷ dị vô cùng.

Có rất nhiều nơi cũng không phải dùng sức người là thăm dò được.

Cho dù là tông môn bên trong Cửu U muốn đào bới cả Đại Hoang Cổ này lên cũng khó.

Dù sao đây cũng là sào huyệt của tôn giả Đại Hoang.

“Kẻ này ngông cuồng, cũng sẽ bị g**t ch*t trong một nốt nhạc thôi!”
Dương Diệp bình tĩnh nói: “Lần này mục tiêu của chúng ta là vị trí tiến vào các tông môn, phụ hoàng đã có mệnh lệnh cưỡng chế rằng, ít nhất cả ba chúng ta phải tiến vào tông môn hạng hai!”
Nghe vậy, Dương Thiên Thương và Dương Vấn Phong cũng gật đầu.

“Được rồi, chuẩn bị xuất phát thôi!”
Mà trong lúc đó, khi mọi người đi ra khỏi sương mù, cũng dần nhận ra người bên cạnh mình đã biến mất tự khi nào.

phong-than-chau-486-0.jpg

.
 
Phong Thần Châu
Chương 487: Chương 487



Mà đúng lúc này, bóng dáng của Tần Ninh xuất hiện ở bìa rừng, nhìn về phía trước, trầm lặng không nói.

“Hoang Thiên Trạch, nơi này của ngươi là bảo địa phong thủy, có thể an nghỉ ở đây cũng coi như xứng với uy danh của ngươi!”
Nhìn lại xung quanh, Tần Ninh sải bước đi.

Khu vực trong Đại Hoang Cổ cùng đường thời gian với thế giới bên ngoài, nhưng khí hậu của Đại Hoang cổ thì không giống.

Cuối năm sương mù dày đặc rất khó có thể nhìn thấy ánh mặt trời, hơn nữa nhiệt độ cũng vô cùng kỳ lạ, lúc lạnh lúc nóng khiến người ta không đoán được.

Tần Ninh đi vào trong khu rừng cổ, cẩn thận dè dặt.

Vùng đất này rất bài xích sức mạnh to lớn tới từ bên ngoài.

Hơi thở tạo hóa trong bức tượng không thể nào thi triển, cũng chính là nói, từ giờ tất cả sẽ bắt đầu dựa vào bản thân hắn.

Nhưng đối với điều này, Tần Ninh cũng không cảm thấy hoảng loạn chút nào.

Dù sao đi vào cuộc thí luyện lần này duy chỉ có thiên chi kiêu tử dưới 20 tuổi, thực lực cao nhất là cảnh giới Địa Võ tầng 1, với hắn mà nói thì cũng không coi là kinh khủng lắm, tuy rằng hắn chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 1.

“Cứu mạng…”
Trong lúc Tần Ninh không ngừng đi lên, một tiếng hô cứu mạng yếu ớt vang lên, truyền vào trong tai.

Tần Ninh vốn muốn phớt lờ, nhưng dần phát hiện, giọng nói này lại cùng hướng đi của hắn.

Khi tới gần tiếng hô cứu kia, thì hắn thấy một bóng người xinh đẹp đang ngồi dưới mặt đất.

Đó là một cô gái, thân hình và nhan sắc đều tuyệt vời, lúc này áo váy đã rách nát không thể tưởng, toàn thân trên dưới không có chỗ nào lành lặn để che.

Làn da trắng mịn, khuôn ngực hờ hững kia khiến người ta mất hồn.

“Công tử, xin cứu tiểu nữ”.

Cô gái nhìn thấy Tần Ninh thì nói ngay: “Tiểu nữ đến từ thượng quốc Lộc Thiên, tên là Lục Tử Yên bị bẫy thú kẹp chặt, không thể thoát thân”.

Hai tay Tần Ninh dùng lực, chậm rãi mở bẫy thú ra, Lục Tử Yên rụt chân lại, chỗ mắt cá chân đã chảy máu đầm đìa, lộ ra cả xương trắng.

“Nhanh dùng thuốc đi, nếu không chân cô bỏ đi luôn đấy”.

Tần Ninh thản nhiên nói: “Hơn nữa nếu không kịp thời rời khỏi nơi này, đến lúc chuột gặm nhấm tới thì có lẽ muốn chạy cũng không chạy được đâu!”
“Đa tạ công tử!”.
 
Phong Thần Châu
Chương 488: Chương 488



Lục tử Yên đang ngồi trên đất, lấy ra bình thuốc vội vàng xoa thuốc lên, máu được cầm ngay, lúc này cô ta mới thầm thở phào.

“Xin hỏi công tử tới từ đâu?”
“Đế quốc Bắc Minh”.

Tần Ninh lạnh nhạt nói: “Trong Đại Hoang Cổ vô cùng nguy hiểm, chỉ cần bất cẩn một chút là mất mạng ngay.

Cô nên đi tìm bạn của cô trước đi”.

Vừa dứt lời, Tần Ninh đã rời đi ngay.

“Hả?”
Nhưng lúc này, Lục Tử Yên lại đuổi theo, đi sát từng bước.

“Cô đi theo ta làm gì?”

Tần Ninh ngừng bước, xoay lại nhìn cô ta.

“Công tử, một mình ta khó mà an toàn, trong lòng đầy lo lắng, xin công tử cho phép tiểu nữ đi theo…”
Lục Tử Yên tỏ vẻ đáng thương, lại thêm bộ dạng quần áo rách nát khiến người ta cảm thấy thương tiếc.

Đổi lại một người khác, sợ là đã có ý xấu rồi.

Nhưng không may, trước mặt cô ta lại là Tần Ninh.

“Muốn đi theo thì đi theo, nhưng đừng gây phiền phức cho ta!”
Tần Ninh sải bước, chìm vào trong rừng núi, đi vào nơi sâu nhất.

Lục Tử Yên lúc này mới thở phào một hơi.

Sau khi tách khỏi nhóm người của thượng quốc Lộc Thiên, cô ta một thân một mình, nếu lại gặp kẻ tham tài háo sắc thì khó mà an toàn được.

Tần Ninh này không nhân lúc người gặp nguy cũng coi là người vô tư.

“Xin hỏi công tử tên gì?”
“Tần Ninh!”
“Công tử chính là Tần Ninh?”
Lục Tử Yên nhìn Tần Ninh, tỏ vẻ kinh ngạc.

Cô ta đã nghe qua, tới giờ, trên Cửu U đại lục, kết cục của rất nhiều thượng quốc đã thay đổi lớn, tất cả là vì một thiếu niên tên Tần Ninh.

Hôm nay được gặp, nhìn thấy Tần Ninh chỉ là thiếu niên 17 tuổi, hơn nữa lời nói và hành vi rất giống thư sinh khiến cô ta cảm thấy tò mò.

“Tần công tử”.

Trên đường đi, Tần Ninh cũng không quan tâm quá nhiều tới Lục Tử Yên.

Hai người trèo đèo lội suối đến một sơn cốc.

Tần Ninh chậm rãi đi vào sơn cốc, Lục Tử Yên vừa muốn đi theo thì Tần Ninh đã xua xua tay tỏ ý bảo cô ta dừng lại.

.
 
Phong Thần Châu
Chương 489: 489: Ờ Thì Chắc Do May Mắn!”



Lục Tử Yên không dám làm trái, dừng bước ở cửa cốc.

“Grào…”
Một tiếng gầm trầm thấp vang lên, trong sơn cốc xuất hiện một con linh thú cao mấy chục mét.

Linh thú cấp 4, hổ Kim Cang Lạp!
Lục Tử Yên nhìn thấy cảnh tượng này thì xoay người muốn trốn, nhưng nghĩ tới Tần Ninh ở trong đó thì lại do dự không quyết.

“Linh thú cấp 4 thấp cấp, xem ra trong sơn cốc này chắc có lệnh bài!”
Tần Ninh cười giễu nói: “Nhưng ngươi muốn ngăn cản ta thì không được đâu”.

Lời nói vừa dứt, Tần Ninh bước chân đạp đất, bay thẳng lên.

Kiếm âm trong tay, ngưng tụ ngay tức thì.

“Giết!”
Phụp một tiếng, gần như là trong khoảng khắc toàn thân hổ Kim Cang Lạp bị bắn máu tung tóe.

Một kiếm, chém chết linh thú.

Lục Tử Yên đứng một bên đã hoàn toàn sửng sốt.

Hổ Kim Cang Lạp, nói thế nào cũng là linh thú cấp 4.

Tuy chỉ là thấp cấp nhưng linh thú cấp thấp đều có tu vi cảnh giới Linh Phách từ tầng 1 đến tầng 3.

Tần Ninh chỉ dùng một chiêu linh quyết đã chém chết ngay.

Nhưng đối với điều đó, Tần Ninh lại không có biểu hiện gì, mà đi thẳng tới cạnh cái xác của hổ Kim Cang Lạp, rút dao găm ra, bàn tay nhẹ nhàng thăm dò.

Một tấm lệnh bài xuất hiện trong tay Tần Ninh.

“Đây là… lệnh bài của Bách Hoa tông”.

Lục Tử Yên vô cùng kinh ngạc.

Nửa ngày này, Tần Ninh đi lung tung tới sơn cốc này, giết một con linh thú cấp 4, giành được một lệnh bài tông môn.

Bách Hoa tông, tuy chỉ là tông môn hạng 3, nhưng nơi đó còn có uy nghiêm mạnh mẽ hơn so với cương quốc.

Lục Tử Yên đi tập tễnh đi tới, nhìn Tần Ninh, hai mắt phát sáng.

“Tần công tử, sao công tử lại tìm được vậy?”
“Ờ, thì chắc do may mắn!”
Lục Tử Yên kích động không thôi, nhìn tấm lệnh bài.

.
 
Back
Top Bottom