Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 460



“Lần thí luyện này, các đại tông môn không xuất hiện, nhưng sớm đã phái người đem lệnh bài đệ tử của các tông môn, giấu kín trong Đại Hoang Cổ, tìm lấy lệnh bài nào thì gia nhập tông môn đó”.

Thánh Minh Hoàng cười nhạt, nói: “Lần này, ta hi vọng Thánh Thiên Viêm có thể gia nhập Lam Nguyệt Cốc, còn tứ đại tông môn thì không mơ tới…”
“Ta hiểu rồi!”
Tần Ninh gật đầu.

Những tông môn này trong Cửu U nhiều năm như vậy rồi mà vẫn diễn một vở kịch cũ.

Chọn đệ tử, mình không ra mặt, có chuyện gì thì để cương quốc phụ trách, cũng biết cách ép buộc nhau ghê.

“Cút mau, cút mau, chúng ta đã chọn chỗ này rồi”.

Đúng lúc này, mấy người đang đứng bên sông đột nhiên có tiếng gào lên.

Mấy chục người xông tới, đứng trước lầu mà mấy người Tần Ninh đã dựng xong xuôi, vênh mặt hất hàm nói: “Các ngươi tới từ đâu? Thượng quốc Đại Vũ ta đã chọn chỗ này rồi, biết điều một chút thì cút ra”.

Một thanh niên lạnh lùng nói, thần thái kiêu ngạo không tả được, mà còn mang theo ánh mắt miệt thị nhìn Tần Ninh và mọi người.

“Thượng quốc Đại Vũ…”, Thánh Minh Hoàng lúc này tỏ ra vẻ mặt hơi khó coi.

Ông ta chắp tay, nhìn mấy chục người kia, khẽ cười nói: “Nếu các vị đã thích chỗ này vậy thì thượng quốc Thánh Nguyệt ta sẽ lui ra, các vị cứ dùng thoải mái”.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều sững sờ.

Thượng quốc Thánh Nguyệt chính là 1 trong 7 thượng quốc lớn, xếp thứ hai, chỉ đứng sau thượng quốc Kim Càn, mà bây giờ quốc chủ Kim Ngọc Long của thượng quốc Kim Càn đã bị Tần Ninh g**t ch*t.

Thượng quốc Thánh Nguyệt có thể gọi là tung hoành một phương, xếp vị trí đầu tiên không cần suy nghĩ mà còn phải sợ thượng quốc Đại Vũ?
1 trong 7 thượng quốc lớn, hình như không có cái tên thượng quốc Đại Vũ này chứ?
Nhìn thấy lão già này, Thánh Minh Hoàng chắp tay cười nói: “Chúng ta xin phép cáo lui”.

“Khà khà, Thánh Minh Hoàng thì là ra ngươi”, Vũ Chu kia cười ha ha nói: “Quả thật là ngại quá, đến muộn không có chỗ tốt, chỉ còn chỗ này khá ổn Thánh quốc chủ có thể nhường cho thượng quốc Đại Vũ chúng ta thì đa tạ”.

“Vũ Chu tiên sinh khách sáo quá!”
Thánh Minh Hoàng nói, rồi thật sự sải bước rời đi..
 
Phong Thần Châu
Chương 461: Gã Này Quả Thật Là Không Coi Ai Ra Gì



“Tới muộn, không có chỗ thì không bằng nhảy luôn xuống sông mà ở.

Chỗ này ta thấy được đấy, sao phải đi?”
Lúc này một giọng nói bỗng nhiên vang lên, Tần Ninh ngồi xuống, duỗi lưng nói: “Thánh Minh Hoàng, ta ở đây, nơi chúng ta chọn lại nhường cho người khác là cái kiểu gì?”
Lời này vừa nói ra khiến sắc mặt Thánh Minh Hoàng khẽ thay đổi.

Đôi mắt của Vũ Chu cũng lóe lên tia sáng lạnh, thanh niên tên là Vũ Thiên Hành kia nhếch mép, để lộ ra nụ cười mang đầy ý vị.

“Lão Chu, xem ra có một số kẻ thật sự không mở mắt rồi!”, Vũ Thiên Hành cười khẩy, mấy chục thanh niên đệ tử phía sau đều đồng loạt cười ha ha.

Thánh Minh Hoàng ngồi xổm xuống, thấp giọng nói: “Thượng quốc Đại Vũ không là gì, ta không sợ.

Nhưng thượng quốc Đại Vũ là có quan hệ mật thiết với cương quốc Tam Dương, mối liên hôn giữa hoàng thất cực nhiều, đắc tội với thượng quốc Đại Vũ không phải là hành động sáng suốt”.

“Nói cho cùng thì chính là kẻ dựa dẫm vào người có quyền thế?”
Tần Ninh mỉm cười, nói: “Nếu nói như vậy thì càng không phải sợ”.

“Chỗ này sát bên bờ sông, phong cảnh cực tốt, hoàn cảnh thuận tiện, hơn nữa chỗ này chúng ta đã chọn rồi, tuyệt đối không có lý nào phải nhường chỗ cả”.

“Thằng nhóc, ta thấy ngươi muốn chết rồi đấy”.

Vũ Thiên Hành sải bước lên trước, đánh thẳng một chưởng về phía Tần Ninh.

“Cút!”

Một tiếng quát lạnh lùng vang lên, Vân Sương Nhi cũng đánh thẳng ra một chưởng.

Bùm….

Hai người đứng đối diện, bỗng chốc, Vũ Thiên Hành chỉ cảm thấy bàn tay mơ hồ đau đớn.

Nhìn lại phía bên kia, Vân Sương Nhi lại không hề nhúc nhích.

Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như thế mà lại có tu vi cực kỳ mạnh mẽ.

.

Chuyên trang đọc truyện { TRUм tгцуen.

ME }
“Cảnh giới Linh Phách tầng 4!”, Vũ Thiên Hành giật mình.

Gã cũng là cảnh giới Linh Phách tầng 4, chính là tuyệt thế thiên tài của thượng quốc Đại Vũ trong ngàn năm trở lại đây.

Lần này, vốn chuẩn bị xông pha vào thí luyện Người được chọn để tham gia vào tứ đại tông môn.

Nhưng không ngờ, vẫn chưa bắt đầu thì đã gặp ngay một kẻ gây sự.

Gã này quả thật là không coi ai ra gì.

“Thánh Minh Hoàng, ta thấy thượng quốc Thánh Nguyệt của ngươi thật càng ngày càng vênh váo rồi đấy!”
Vũ Chu cười khẩy một tiếng, mang theo vẻ mặt lạnh lùng.

Thánh Minh Hoàng lúc này chỉ đành cười khổ..
 
Phong Thần Châu
Chương 462



Lần này, không dễ gì mới mời được Tần Ninh tới, mà gã này thì nào có nghe ông ta sắp đặt?
“Tiền bối Vũ Chu, quả thật ngại quá”.

Thánh Minh Hoàng chắp tay nói: “Chỗ này là do thượng quốc Thánh Nguyệt của chúng ta chọn trước, mong các vị của thượng quốc Đại Vũ tìm chỗ khác đi nhé”.

“Ngươi…”

Vũ Chu đỏ bừng mặt, tức run người rồi hừ một tiếng, sải bước rời đi.

Trong rất nhiều thượng quốc, ai mà không biết thượng quốc Đại Vũ và cương quốc Tam Dương là bạn tốt của nhau, liên hôn hai nước diễn ra vô cùng rầm rộ.

Thượng quốc Đại Vũ tuy không phải là 1 trong 7 thượng quốc lớn, nhưng cũng chỉ đứng ngay sau, ngoài ra còn có cương quốc Tam Dương chống lưng.

Lần này chính là lần đầu tiên có kẻ lại không nể nang mặt mũi chúng như thế.

“Thằng nhóc, ta nhớ kỹ ngươi rồi đấy”.

Vũ Thiên Hành hậm hực lạnh lùng sải bước rời đi.

“Lão Chu, thằng nhãi đó căn bản là chẳng thèm để ý tới thượng quốc Đại Vũ chúng ta”, Vũ Thiên Hành lạnh lùng nói: “Ta thấy thằng nhãi đó chỉ mang hơi thở của cảnh giới Linh Phách tầng 1, nhưng hai cô gái đứng cạnh hắn lại có thiên phú rất cao, tu vi mạnh mẽ, có thể sẽ là đối chủ của ông”.

Vũ Chu lạnh nhạt nói: “Trước tiên không cần nóng vội, đợi sau khi đi vào Đại Hoang Cổ thì ngươi tìm cơ hội giết thằng nhãi đó đi!”
“Vâng!”
Vũ Thiên Hành chắp tay nói:
Quả thật, bọn chúng chẳng thèm để ý tới Tần Ninh, nhưng hai cô gái nhỏ kia.

Chưa nói tới nhan sắc tuyệt đẹp mà còn có thực lực cường đại.

“Cô gái… cô gái xinh đẹp…”
Lúc này, Vũ Thiên Hành nhếch miệng cười nham hiểm.

Sau đó 2, 3 ngày, Thánh Minh Hoàng thì cẩn thận dè dặt, còn Tần Ninh thì ngồi bên bờ sông, không nói gì, hình như vẫn luôn tu hành.

Mà một ngày này, ánh sáng rực rỡ, bốn phía bờ sông đã tụ tập tới mấy chục ngàn người.

Có khoảng hơn chục ngàn người tham gia thí luyện Người được chọn, còn lại là người đi theo tới.

Ai cũng có thể nhìn ra, thanh niên đó thèm nhỏ dãi Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên.

Vũ Thiên Hành nhìn thấy cảnh tượng này thì vẻ vui mừng lóe lên trong mắt.

Xem ra, công tử Dương Dũ thật sự hứng thú với hai cô gái này rồi.

“Các ngươi là ai?”.
 
Phong Thần Châu
Chương 463



Diệp Viên Viên bước lên phía trước, lạnh lùng nói.

Nàng vẫn luôn như vậy, không thích nói nhiều, khiến người khác càng cảm thấy lạnh lùng.

“Cô nương, tại hạ là Dương Dũ, hoàng tử của cương quốc Tam Dương, cô có thể gọi ta là Dương ca ca…”

Dương Dũ tiến lên, nhìn Diệp Viên Viên, hai mắt dường như sắp lồi ra.

“Cút!”
Diệp Viên Viên lạnh lùng nhả ra một chữ, xoay người đi.

“Cô nương từ từ đã!”
Dương Dũ lại đi theo, cười nói: “Sao cô nương lại lạnh lùng như thế? Tại hạ tới là muốn bàn với cô nương làm một người bạn đồng hành trong Đại Hoang Cổ”.

“Cô nương, trong Đại Hoang Cổ nguy hiểm trập trùng, gã ăn bám kia của cô không bảo vệ nổi cô đâu!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Diệp Viên Viên trở nên lạnh lùng hơn.

“Nói ai là ăn bám đấy?”
Một tiếng cười giễu vang lên, Tần Ninh bước tới, hai tay chắp sau lưng, nhẹ nhàng đứng cạnh Diệp Viên Viên, ôm bờ vai của nàng, cười nói: “Tì nữ của ta thì ta bảo vệ, ta yêu thương, liên quan quái gì đến ngươi?”
Bị Tần Ninh ôm như thế, sắc mặt của Diệp Viên Viên chợt đỏ ửng, tức giận liếc nhìn Tần Ninh.

Cái liếc mắt này trông vô cùng dễ thương, khiến lòng người rung động.

Dương Dũ kia nhìn thấy cảnh tượng này thì cảm thấy mềm nhũn toàn thân, nhưng nhìn thấy bàn tay đó của Tần Ninh thì lại bốc lửa lên đầu.

“Cô gái xinh đẹp như thế mà làm tỳ nữ của ngươi sao?”

Dương Dũ hừ lạnh nói: “Ngươi đừng có mà đánh giá cao mình quá!”
Lần này, Tần Ninh lại vênh váo như thế thì đã đắc tội với cương quốc Tam Dương rồi đấy.

Thằng nhãi này, sợ là chưa biết, cái mạng nhỏ của hắn sắp tiêu đời rồi.

“Cút? Ngươi dám bảo ta cút?”
Dương Dũ cười giễu một tràng..
 
Phong Thần Châu
Chương 464: Đó Là Công Tử Cương Quốc



“Nhóc con, ngươi là cảnh giới Linh Phách tầng 1, công tử ta cũng là cảnh giới Linh Phách tầng 1.

Đừng nói công tử ta bắt nạt ngươi, hai người chúng ta đánh một trận, nếu ngươi thua thì phải đưa hai tì nữ này cho công tử ta”.

Tần Ninh lạnh lùng, thờ ơ.

“Tuy nói tì nữ của ta, nhưng cũng không phải thứ để đánh cược, cơ mà nhìn cái bộ dạng của ngươi, quả thật rất gợi đòn”.

Tần Ninh thản nhiên nói: “Nếu ngươi thua thì thế nào?”
“Ta thua? Nếu ta thua thì không cần sống tiếp nữa!”
Dương Dũ hừ lạnh một tiếng, sải bước ra, bỗng chốc sát khí đằng đằng, một hơi thở chết chóc giải phóng ra xung quanh.

Đột nhiên, một thanh kiếm sắc bén trong tay Dương Dũ chém thẳng ra, trong lúc kiếm khí hung tàn giết chóc thì ngưng tụ thành một hình hổ sói, tấn công về phía Tần Ninh.

“Cút!”
Tần Ninh nhìn thấy kiếm dài chém tới thì bàn tay vung lên.

“Kiếm âm, chém!”
Âm Dương Ly Hợp Kim thể, tầng 5, ngưng tụ sát chiêu.

Kiếm âm, kiếm dương, âm dương chém, âm dương thái cực sát.

4 chiêu này có thể gọi là sát chiêu dung hòa kim thể.

Nhưng đối diện với Dương Dũ, hắn không cần phải thể hiện 3 chiêu phía sau.

Một kiếm dài màu đen do linh khí hóa thành đột nhiên xuất hiện trong tay.

Roạt…
Kiếm quang lóe lên, kiếm dài giao nhau, kiếm âm trong tay Tần Ninh, xuyên thẳng qua kiếm trong tay Dương Dũ.

Vốn dĩ kiếm âm đang tách ra, sau khi xuyên qua kiếm dương thì chợt hợp lại.

Phụp một tiếng, máu tươi bắn tung tóe.

Tần Ninh không nói hai lời, vừa ra chiêu đã giết Dương Dũ trong tích tắc.

Gã thấy kinh ngạc không chỉ với thủ đoạn giết người dứt khoát của Tần Ninh mà là sự to gan lớn mật của Tần Ninh khi hắn dám giết kẻ này.

Đó là công tử cương quốc, cương quốc là gì?
Cương quốc chính là kẻ thống trị của Cửu U đại lục.

Bên ngoài Cửu U đại lục, cương quốc chính là bá chủ, chính là sự tồn tại duy nhất.

“Tần… Tần… Tần… Tần Tần Tần Ninh!”.
 
Phong Thần Châu
Chương 465: Đây Là Đạp Lên Tấm Thép Rồi Đấy!



Vũ Thiên Hành lúc này bất giác run lên, yếu ớt nói: “Ngươi ngươi ngươi… giết Dương Dũ rồi, cương quốc Tam Dương sẽ không tha cho ngươi!”
“Không tha cho ta thì tới tìm ta là được”.

Tần Ninh vỗ vỗ tay, nhìn Vũ Thiên Hành, đột nhiên sắc mặt trở nên lạnh lùng, âm u nói: “Ngươi cố ý đưa gã tới để lấy lại mặt mũi cho ngươi đúng không?”
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tần Ninh đem theo sát khí đằng đằng, Vũ Thiên Hành không nói hai lời, lui bước bỏ chạy.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tiến lại đứng bên cạnh hắn.

“Công tử thật khí phách, người không lấy ta và Viên Viên ra để đánh cược!”, Vân Sương Nhi xúc động nói.

“Ta không nỡ đánh cược các cô.

Gã này quá phiền phức, chỉ có thể nói là sức quyến rũ của hai cô quá lớn rồi đấy!”
Tần Ninh mỉm cười, nhìn hai người nói: “Thấy các cô dần trưởng thành, trổ mã ngày càng mê hoặc lòng người.

Công tử ta đang nghĩ, lúc nào để các cô bắt đầu hầu ngủ ta đây!”
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều la lối một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.

Tần Ninh gần đây ngày càng quá trớn…

Lúc này, Thánh Minh Hoàng lại không cười nổi.

Một công tử của cương quốc Tam Dương đã chết, chuyện này không thể cho qua như vậy.

Giết nhỏ thì chắc chắn lớn sẽ tới, lớn tới gì to chuyện.

Với tư cách là cương quốc, từ trước tới nay chỉ đi bắt nạt kẻ khác chứ nào có phần kẻ khác bắt nạt chúng.

Nhưng, lần này, kẻ bắt nạt cương quốc Tam Dương lại chính là Tần Ninh.

Đây là đạp lên tấm thép rồi đấy!
Mà đúng lúc này, ở bên kia, Vũ Thiên Hành thật sự ngây ngốc.

Dương Dũ cứ thế mà chết.

Quả thật là điều không thể tin được.

Cái gì!
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của ba người trong căn phòng trở nên lạnh lẽo.

Dương Tuyệt kia lạnh lùng nói: “Xem ra, thí luyện Đại Hoang Cổ sắp bắt đầu, mấy gã này đã bốc lửa lên đầu, đến người của cương quốc Tam Dương cũng dám động vào rồi đấy!”
“Dương Tuyệt, bình tĩnh”..
 
Phong Thần Châu
Chương 466: Quả Là Muốn Chết



Một chàng trai mặc bộ đồ màu xanh ở giữa nói: “Ngươi nói rõ cho ta biết, rốt cuộc là có chuyện gì?”, Vũ Thiên Hành vội vàng nói: “Ta và công tử Dương Dũ đang đi dạo bên bờ sông, nhìn thấy hai cô gái rất xinh đẹp, công tử Dương Dũ đã đi đến bắt chuyện, mời các cô ấy cùng đi vào trong Đại Hoang Cổ, ai ngờ công tử của hai cô gái bỗng nhiên ra tay, giết công tử Dương Dũ”.

“Thậm chí công tử Dương Dũ đã nói cho hắn biết, mình chính là người của cương quốc Tam Dương mà thiếu niên kia vẫn dứt khoát g**t ch*t công tử Dương Dũ”.

“Khinh người quá đáng!”

Dương Tuyệt nghiêm giọng quát lên: “Cương quốc Tam Dương ta truyền thừa mấy vạn năm, có bao giờ phải chịu sự coi thường tới mức đó?”
“Đại ca Thiên Thương, kẻ này không chết thì cương quốc Tam Dương ta biết để mặt ở đâu”.

Chàng trai mặc áo xanh cũng cau mày nói.

“Dương Vấn Phong, chuyện này đệ nghĩ thế nào?”, Dương Thiên Thương nhìn người kia, lên tiếng nói.

“Đại ca Thiên Thương!”
Thanh niên đó đứng dậy, chắp tay nói: “Chuyện này cho dù thế nào thì kẻ kia to gan dám giết hoàng tử cương quốc Tam Dương thì chính là tội chết, không thể không loại bỏ!”
Dương Thiên Thương lúc này cũng gật đầu.

“Nhưng lần này, toàn bộ 36 cương quốc đều có mặt ở đây, tốt nhất là chúng ta làm đơn giản chút”.

Dương Thiên Thương lên tiếng, nhìn Vũ Thiên Hành.

“Là người của cương quốc nào đã động tay!”
“Không phải cương quốc!”
Hử?
Nghe vậy, ba người đều cảm thấy kinh ngạc.

Không phải cương quốc?
Vậy là người nào?
Vũ Thiên Hành vội vàng nói: “Là 1 thiếu niên tới từ thượng quốc Thánh Nguyệt, khoảng 17 tuổi, cảnh giới Linh Phách tầng 1”.

Nếu là cương quốc thì bọn chúng còn có thể giữ lý trí.

Nhưng chỉ là 1 thiếu niên của thượng quốc mà dám giết hoàng tử cương quốc bọn chúng.

Quả là muốn chết.

Nếu phải nuốt cục tức này thì cương quốc Tam Dương bọn chúng sẽ thật sự trở thành một trò cười..
 
Phong Thần Châu
Chương 467



“Chuyện này có cần nói cho đại ca Dương Diệp không?”
Dương Thiên Thương lại nói: “Dù sao, Dương Dũ cũng là em trai của đại ca Dương Diệp…”
“Không cần!”
Dương Tuyệt nói thẳng: “Ba người chúng ta báo thù cho Dương Dũ là được, thí luyện Đại Hoang Cổ sắp bắt đầu, đại ca Dương Diệp là người có cơ hội nhất để trở thành đệ tử của tứ đại tông môn.

Nếu để huynh ấy phân tâm thì hoàng thúc chắc chắn sẽ trách mắng chúng ta!”.

Đam Mỹ Sắc
“Đúng vậy, ba người chúng ta đi giết hắn thôi.

Ta muốn xem xem, Thánh Minh Hoàng của thượng quốc Thánh Nguyệt có dám ra tay với chúng ta không”.

Ba người lập tức rời khỏi lều, lao như bay.

Lúc này, Tần Ninh đang ngồi bên bờ sông, nhìn dòng sông đang cuồn cuộn không ngừng thì khẽ thất thần.

“Công tử, sông Đại Hoang hỗn độn vô cùng, liếc mắt nhìn toàn là cát vàng, có gì hay mà xem chứ?”, Vân Sương Nhi nhìn Tần Ninh, không hiểu hỏi.

“Xem?”, Tần Ninh khẽ cười: “Không phải ta đang xem mà chỉ ngồi đây nói chuyện mà thôi”.

Nói chuyện?
Vân Sương Nhi lại càng không hiểu.

Mấy ngày nay, mỗi ngày Tần Ninh ngoài những lúc tu luyện thì ngồi bên bờ sông, sững sờ xuất thần, nhìn dòng nước kia dường như quên mất bản thân, như thế, nào có phải là đang nói chuyện chứ?
“Đại Hoang Cổ chính là một vùng đất kỳ lạ mà tôn giả Đại Hoang xây dựng nên.

Năm đó, sau một trận chiến với Cửu U Đại Đế, tôn giả Đại Hoang chết.

Cửu U Đại Đế cảm động ý chí một lòng với võ đạo của hắn ta mà đã chôn cất tôn giả Đại Hoang ở nơi này”.

“Mà nghe nói, thú cưỡi của tôn giả Đại Hoang là một con giao long răng xanh, chính là linh thú cấp 9, có thể trở thành thánh thú”.

Thánh Minh Hoàng giới thiệu: “Giao long răng xanh đó đối với chủ nhân tôn giả Đại Hoang vô cùng trung thành.

Sau khi tôn giả Đại Hoang mất thì vẫn canh giữ ở Đại Hoang Cổ, bao quanh Đại Hoang Cổ, cuối cùng hóa thành sông Đại Hoang”.

“Đương nhiên, những đều này đều là lời đồn, ta cũng không biết thật giả thế nào”.

Tần Ninh nhìn dòng nước cuồn cuộn nói: “Nhưng không biết nhiều năm như thế, ở đây có thay đổi gì không”.

Nghe cuộc nói chuyện này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều thấy như được mở rộng kiến thức.

Trước đây, các cô ở mỗi đế quốc đều cảm thấy đế quốc đã đủ rộng lớn.

Nhưng bây giờ mới hiểu, đế quốc chỉ là một vùng đất trên đại lục mà thôi.

Đi theo bên cạnh Tần Ninh, các cô không chỉ được trưởng thành về thực lực mà còn về ánh mắt nhìn ra thế giới..
 
Phong Thần Châu
Chương 468



Con đường võ đạo là luôn theo đuổi thực lực lớn mạnh hơn, tuổi thọ cao hơn, may mắn nhiều hơn.

Dường như ở bên cạnh Tần Ninh đều có tất cả những điều này.

Tần Ninh nhìn mặt sông, lại nói: “Sông Đại Hoang, giao long răng xanh, linh thú cấp 9, có thể có linh trí như thế, mấy vạn năm qua đi vẫn chưa từng cạn lòng trung thành với chủ nhân.

Đây là điều mà nhiều người còn không làm được…”
“Lòng trung thành đó xứng đáng để ta nói chuyện với nó!”
Tần Ninh lại hờ hững nói.

Càng nghe mấy lời này, mấy người càng cảm thấy khó hiểu.

Giao long răng xanh, chính là lời đồn từ mấy vạn năm trước.

Rốt cuộc, thú cưỡi của tôn giả Đại Hoang có linh thú cấp 9 này hay không còn chưa chắc, huồng hố, cho dù có thì qua mấy vạn năm rồi, giao long răng xanh đó sợ là sớm hóa thành bùn đất trong lòng sông.

Nói chuyện?
Thần giao sao?
Tần Ninh lại không nói nhiều, duy chỉ có Thương Hư đứng cạnh Tần Ninh là cung kính cúi đầu trước sông Đại Hoang.

Tần Ninh nói chuyện, người bên cạnh nghe chỉ cảm thấy huyễn hoặc khó tin, nhưng Thương Hư thì lại hiểu rõ, đây không phải là huyễn hoặc, mà từng lời Tần Ninh nói đều có căn cứ.

Người khác không hiểu, thậm chí cười giễu, đó là ngu muội vô tri.

Dù sao, ánh mắt của thế nhân thì sao có thể ngờ được có người sống 9 đời, mà mỗi một đời, mỗi một kiếp đều là nhân vật vô thượng chấn động thiên hạ?
“Tần Ninh, lăn ra đây!”
Một tiếng quát bỗng vang lên.

Một nhóm mười mấy người trước lều, khí thế hùng hổ.

Ba người đi đầu phong độ phi phàm, giơ tay nhấc chân đều toát lên quý khí.

“Những kẻ gây chuyện lại tới rồi…”, Thánh Minh Hoàng lúc này chỉ biết cười khổ.

Giết hoàng tử của cương quốc Tam Dương, mà cương quốc Tam Dương có thể bỏ qua chuyện này thì đó mới là điều khó tin.

“Tìm công tử nhà ta có việc gì?”
Dương Tuyệt trông rõ không còn kiên nhẫn, hừ một tiếng, sải bước lên, đánh một chưởng về phía Vân Sương Nhi.

“Hừ!”
Lúc này, Vân Sương Nhi điều động chân nguyên trong cơ thể, cùng đánh ra một chưởng, đón đòn đánh của đối phương.

Bùm….
 
Phong Thần Châu
Chương 469: Một Chưởng Đánh Bại!



Tiếng nổ ầm ầm như sấm, hai người vừa tiếp xúc đã b*n r*.

Vân Sương Nhi vẫn đứng tại chỗ bất động, còn Dương Tuyệt thì lại hậm hực hừ một tiếng, lùi lại phía sau khoảng 10 bước, suýt nữa ngã trên mặt đất.

“Cảnh giới Linh Phách tầng 4!”
Cảm nhận được thực lực của Vân Sương Nhi, sắc mặt của Dương Tuyệt trở nên lạnh lẽo.

Cô gái này trông còn nhỏ hơn gã 2 tuổi thế mà đã đạt tới cảnh giới Linh Phách tầng 4.

Cảnh tượng này khiến những người khác đều kinh ngạc.

“Để ta!”
Dương Vấn Phong lúc này cũng lạnh lùng.

Xem ra, kẻ gây chuyện cũng không lương thiện gì.

Còn trẻ thế mà đã đạt tới cảnh giới Linh Phách tầng 4, cô gái này có thể nói là thiên phú yêu quái đấy.

Chẳng trách lại giết được đến cương quốc Tam Dương bọn chúng.

“Sợ ngươi sao?”

Vân Sương Nhi quát lên, không hề để ý.

Cô ấy vốn là hỗn độn thể, tu luyện Hỗn Độn Ngọc Thân quyết, pháp môn ngưng tụ, vô số biến hóa kỳ lạ, chuyển linh khí thành chân nguyên, phóng tới người bên cạnh, là chuyện nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nhưng Hỗn Độn Ngọc Thân quyết lại làm được điều đó.

Chỉ điểm này thôi đã đủ để thấy sự mạnh mẽ của Hỗn Độn Ngọc Thân quyết, đủ để thấy độ cao thâm khó dò của công tử.

Với tư cách là tì nữ, Diệp Viên Viên còn mạnh hơn cô ấy một bậc cho nên cô ấy rất ít khi ra tay, nhưng hôm nay thì dường như không cần Diệp Viên Viên phải động tay nữa.

Còn công tử thì cũng không cần phải nhọc tâm.

“Hỗn độn chưởng!”
Lúc này, Vân Sương Nhi vỗ ra một chưởng, chưởng phong nhẹ bay bay, trong chớp mắt ngưng tụ lại, khí thế bùng nổ đột nhiên nâng cấp.

Bùm…
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, thân thể của Dương Vấn Phong mãnh liệt lui về phía sau.

Lúc này, sắc mặt hai người vô cùng khó coi.

Tới gây phiền phức cho Tần Ninh mà lại bị tỳ nữ của hắn ra cản lại.

Dương Thiên Thương tỏ vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng.

“Lão Lạc!”.
 
Back
Top Bottom