Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Phong Thần Châu

Phong Thần Châu
Chương 390: Minh Lãng Hiên Yếu Ớt Cực Kỳ



“Tần đại ca”, Minh Thanh Thanh cũng lo lắng nói: “Tam ca ca cực kỳ tốt với ta, Tần ca ca hãy cứu huynh ấy đi!”
“Ta đang cứu người mà!”
Tần Ninh mỉm cười đáp: “Yên tâm đi, đảm bảo sẽ trả lại một Minh Lãng Hiên hoàn chỉnh cho các ngươi”.

“Ông què, đánh đi!”
“Vâng!”

Mặc dù không hiểu Tần Ninh muốn làm gì, nhưng ông què vẫn ra tay.

Ông ta bay lên, thi triển ra thực lực to lớn của cảnh giới Địa Võ tầng bảy.

Minh Lãng Hiên chỉ ở cảnh giới Linh Luân tầng chín, trước mặt cảnh giới Địa Võ thì chẳng có nổi năng lực phản kháng.

Ông què đánh cho hắn ta một trận, không bao lâu sau, cả người Minh Lãng Hiên phồng lên như thùng nước.

“Huhu! ”
Minh Lãng Hiên phát ra tiếng khóc, nhưng vẫn vung kiếm múa đòi giết người như cũ, giống hệt như một tên điên.

Tần Ninh đi đến trước mặt Minh Lãng Hiên, cơ thể sưng phồng đó.

Mà khi cơ thể sưng lên, người Minh Lãng Hiên cũng nổi lên rất nhiều đường vân đen trên đó.

“Quả nhiên là cổ độc của kiến gặm nhấm!”
Tần Ninh cười nhạt.

“Kiến gặm nhấm?”
Thiên Động Tiên cũng sửng sốt.

.

Truyện Cổ Đại
Loại kiến này thường là cổ độc được nuôi dưỡng và cực kỳ khó nuôi, nhưng lại cực dễ giết người.

Kiến gặm nhấm cực kỳ nhỏ, không thể phát hiện được bằng mắt thường, nhưng năng lực sinh sản cũng cực kỳ mạnh.

Nửa khắc qua đi, Tần Ninh một mạch phá hết các nốt phồng trên cơ thể Minh Lãng Hiên.

Dần dần, Minh Lãng Hiên đang nằm ngất trong lòng Thiên Động Tiên đã bắt đầu tỉnh lại.

“Phụ hoàng! ”
Minh Lãng Hiên yếu ớt cực kỳ.

“Đừng nói chuyện, đừng nói gì! ”, Minh Già Vân kích động đến run cả tay.

.
 
Phong Thần Châu
Chương 391: Tốt Nhất Là Như Vậy!”



Sau đó, Tần Ninh cũng thở phào một hơi.

“Được rồi, sau đó tìm linh đan sư mà đắp thuốc, ăn chút linh đan diệu dược nữa là mai khỏe lại ngay!”, Tần Ninh vỗ tay nói.

“Mau lên mau lên!”

Minh Già Vân lập tức ra lệnh đưa Minh Lãng Hiên đi.

Chuyện của Thái tử điện hạ quan trọng vô cùng, mà Minh Lãng Hiên còn là con trai lão ta yêu nhất.

“Cảm ơn Tần công tử!”
Minh Già Vân lập tức chắp tay nói.

“Vậy hôn ước ta nói thì sao?”
“Đương nhiên là sẽ không thay đổi!”, Minh Già Vân lập tức ra lệnh: “Minh Phong, ngươi phụ trách tiếp đãi Tần Ninh và các vị khách quý, nhớ là phải chiêu đãi thật tốt đó!”
“Dạ, phụ hoàng!”
Thần sắc Minh Phong cũng trở nên khách khí hơn nhiều.

Minh Già Vân vội vàng rời đi, nhóm Tần Ninh đi vào trong hoàng cung với sự chỉ dẫn của Minh Phong.

“Tần công tử đã làm thế nào để nhìn ra tam ca ta bị cổ trùng của kiến gặm nhấm hại chỉ bằng một cái nhìn vậy?”
Minh Phong hiếu kỳ hỏi.

Tần Ninh nhìn Minh Phong một cái thật lâu rồi cười đáp: “Cổ độc kiến gặm nhấm nổi tiếng là sẽ khiến cho những người dưới cảnh giới Địa Võ trúng vào là không giải được”.

“Nhưng người thi triển cổ độc này vẫn còn non tay lắm, nếu không Minh Lãng Hiên sẽ không phát điên mà chỉ đột ngột bị nổ chết vào một buổi sáng nào đó mà thôi”.

“Hơn nữa, thi triển cổ độc kiến gặm nhấm cũng rất dễ khiến tay của người dùng nó bị cắn ngược, mất một lớp da”.

Nghe vậy, bàn tay Minh Phong ở trong tay áo bèn nắm chặt lại.

“Ngươi không cần vội!”
Tần Ninh lại nói tiếp: “Ta không tò mò xem ai động vào Minh Lãng Hiên, ngược lại ta còn phải cảm ơn kẻ đó.

Dù gì, nếu Minh Lãng Hiên không trúng độc thì e là Minh Già Vân cũng không đồng ý sảng khoái như vậy”.

Tần Hâm Hâm và Minh Thanh Thanh như dính lại với nhau, không rời xa nhau nửa bước.

ppjpg

.
 
Phong Thần Châu
Chương 392: Phải Quay Về Một Chuyến Thôi”



Thiên Động Tiên thì tiêu dao hơn, yên tâm làm một phu xe.

Hiện giờ có Thương Hư lo lắng trong thượng quốc Đại Minh rồi, ông ta không cần thiết lắm.
Mọi chuyện trôi qua yên ả.
Sáng sớm hôm sau, Tần Ninh vừa mới dậy thì Thiên Động Tiên đã vội vã đi đến.

“Công tử, đế quốc Bắc Minh có tin”.
Thiên Động Tiên báo cáo: “Thiên Ám và Minh Ung nói khe Nam Thiên trong Vạn Linh vực của Huyền Minh đại trận có rung động...”
“Khe Nam Thiên?”
Tần Ninh hơi sửng sốt: “Không lẽ lão già đó có tin tức gì sao?”
“Hơn nữa khe Nam Thiên rung động thì Huyền Minh đại trận cũng xảy ra vấn đề.

Thiên Ám và Minh Ung không giải quyết được, muốn hỏi ý công tử xem làm thế nào?”
“Đương nhiên là họ không giải quyết được rồi”.
Tần Ninh lại nói: “Phải quay về một chuyến thôi”.
“Báo cho Thẩm Văn Hiên đến đế quốc Bắc Minh hội họp, giờ hắn ta đã là đồ nhi của ta rồi nên không thể ở mãi thượng quốc Thánh Nguyệt nữa”.

“Rõ!”
Tần Hâm Hâm và Minh Thanh Thanh cũng chạy tới.
“Ca, huynh phải đi sao?”
“Yên tâm đi, từ thượng quốc Đại Minh đến đế quốc Bắc Minh mà cưỡi đại bàng thì nhanh lắm, cũng chỉ bảy, tám ngày mà thôi.

Xong chuyện bên này, ta sẽ báo cho cha và nhị thúc về việc đính hôn của đệ!”
“Khi ấy, ta sẽ dẫn bốn đại đế quốc đến giao lại quyền lực, đưa nhị thúc và nhị thẩm dến dạm ngõ cho đệ”.
Tần Ninh nhìn Tần Hâm Hâm, cười nói: “Thế nào? Ở lại đây hay là về cùng ta?”
“Vậy đệ chưa về vội!”, Tần Hâm Hâm gãi đầu cười he he: “Tam ca của Thanh Thanh đối tốt với nàng cực kỳ, hắn ta vẫn chưa khỏi bệnh, đệ cũng phải ở bên Thanh Thanh xem xem, dù gì mấy hôm nữa huynh cũng quay lại mà”.
“Cũng được, ta thấy là không kéo nổi đệ về rồi đó.

Chờ nhị thúc, nhị thẩm đến trừng phạt đệ đi!”
Đời này đã được sống lại thì nhất định phải nghiên cứu thật kỹ.
Tần Ninh vẫn nhớ hồi mình còn nhỏ, cha cũng có một cuộn tranh thế này, tên là Bích Lạc Hoàng Tuyền đồ, bên trên có trời xanh bên dưới có suối vàng.

Cuối cùng, nó trở thành thế giới bản mệnh của cha, cai quản vạn giới.
Cửu U xã tắc đồ này tuy kém xa Bích Lạc Hoàng Tuyền đồ, nhưng nếu nghiên cứu được bí mật bên trong thì sau này có thể sẽ trở thành thế giới của chính mình.
Một đường đi yên bình..
 
Phong Thần Châu
Chương 393



Tin tức từ bên Thương Nhất Tiếu gửi tới nói, liên quân của sáu đại đế quốc lấy đế quốc Thương Nghiễm làm chủ đã thu được lãnh thổ của bốn đế quốc Đông Giang, bắt đầu chèn ép thượng quốc Linh Ương.

Bất luận là đế quốc hay thượng quốc, một khi người đứng đầu không còn tồn tại nữa thì sẽ rơi vào hỗn loạn.

Thượng quốc Linh Ương có lão tổ là Dương Dũng, hoàng đế Dương Thiên Thủ, thái tử Dương Khởi Nguyên đều đã chết hết, một nhóm cảnh giới vô địch Thiên Võ bị giết, căn bản không chống lại được sự tấn công của liên minh sáu đế quốc.

Nhưng làm sao để cai trị giang sơn sau này lại không phải chuyện giải quyết được trong ngày một ngày hai.

Tần Ninh cũng lười quan tâm mấy chuyện này, nhóm Thương Nhất Tiếu làm tốt hơn hắn nhiều.

Bảy, tám ngày sau, Tần Ninh trở về đế quốc Bắc Minh.

Minh Ung và Thiên Ám nhận được tin tức và đã chờ từ sớm.

“Một mình ta đi là được rồi, mọi người cứ làm việc của mình đi!”, Tần Ninh ra lệnh, nhìn Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nói: “Viên Viên, Sương Nhi, hai cô đến Uyên Cốc của núi Lăng Vân đón cha và nhị thúc ta nhé!”
“Vâng!”
“Vâng!”
Từ lúc thành Lăng Vân bị Lăng Thiên tấn công đợt trước, Tần Ninh đã bảo cha mình đưa người trong Tần phủ đến Uyên Cốc sinh sống.

Uyên Cốc vốn đã có nhiều cơ quan và linh địa, nên đủ để cho vô vàn đệ tử Tần gia phát triển, mà cảnh giới Địa Võ hay Thiên Võ cũng không thể nào tấn công vào được.

Thời gian này, Minh Ung cũng đã phái đại quân đến canh xung quanh Uyên Cốc của núi Lăng Vân, xây dựng thành trì.

Hiện giờ thành Lăng Vân mới đã được lập ở bên rìa núi Lăng Vân, dân số hơn triệu, nhiều gấp bội lúc trước.

Sau khi mọi chuyện đã an bài thỏa đáng thì Tần Ninh tiến vào trong Huyền Minh đại trận, đi vào Vạn Linh vực, đến thẳng khe Nam Thiên.

“Lão cây!”
Tiến vào khe Nam Thiên, Tần Ninh cao giọng gọi.

“Ta ở đây!”
Một giọng nói yếu ớt vang lên, lão cây đang cực kỳ suy nhược.

“Ông làm sao thế này?”, nhìn gương mặt già nua trên thân cây, sắc mặt trắng bệch, cực kỳ yếu ớt, Tần Ninh không khỏi hỏi thăm.

“Đừng nhắc đến nữa!”
Tần Ninh lên tiếng, thần sắc nghiêm trọng.

“Bản thể của ta dường như bị tấn công rất mạnh, khiến cho ta cũng trở nên cực kỳ yếu ớt.

Không cẩn thận có khi sẽ chết ở đây mất!”, lão cây khổ sở nói.

Bản thể bị tấn công rất mạnh? Không thể nào?
Trong vạn giới các trời hiện giờ, không một ai hiểu rõ về cây thế giới như Tần Ninh.

.
 
Phong Thần Châu
Chương 394: Hai Là Cha Gặp Nạn!



Lão cây là một nhánh Mây Thần Ngũ Hành của cây thế giới, sản sinh ra linh trí.

Cũng vì thế mà năm đó hắn mới để lại lão cây ở trong Vạn Linh vực, trấn thủ khe Nam Thiên.
Mà cây thế giới lại là gốc rễ của thế giới các thần.
Thế giới các thần tồn tại từ điểm bắt đầu của kỷ nguyên mới, có thể nói, trong đại lục, không một ai biết được thế giới các thần rốt cuộc ở đâu.
Nhưng hắn là người đi ra từ thế giới các thần, trải nghiệm chín đời chín kiếp.
Nơi đó là điểm cuối của thế giới, là nơi có nhiều bí mật to lớn nhất.

“Có lẽ Cửu Thiên Vân Minh xảy ra biến cố to lớn rồi!”
Lão cây vội vàng nói: “Đến cả cây thế giới còn bị tấn công thì có thể nghĩ được hoàn cảnh của Cửu Thiên Vân Minh lúc này đấy.

Tần Ninh, ngươi phải tự bảo vệ tốt bản thân đi!”
“Không lo, bên ngoài thế giới các thần vẫn chưa có ai giết nổi ta đâu!”
Tần Ninh lại nói: “Ông cảm ứng được gì sao?”
“Trong Cửu Thiên Vân Minh, mẹ của ta tọa trấn ở đó, ông bà ta cùng Lục thúc và Tạ thúc đều ở đây thì sao có thể xuất hiện vấn đề được chứ?”
“Ta đã nói với ngươi rồi, mẹ của ngươi có tọa trấn, nhưng vì cha ngươi mất tích nên Cửu Thiên Vân Minh đang rất hỗn loạn.

Tám người mẹ còn lại của ngươi không phải ai cũng đồng ý kiến với mẹ ngươi”.
“Ngươi cũng biết mẹ mình rất lợi hại, nhưng các người mẹ khác cũng đâu có yếu.

Nếu họ rời khỏi Cửu Thiên Vân Minh thì sẽ là một đả kích rất lớn!”
“Hơn nữa thân phận của mấy người mẹ ngươi cũng khác nhau nữa, phía sau bọn họ là thế lực lớn của thế giới các thần.

Bọn họ mà bất hòa với mẹ ngươi thì một mình mẹ ngươi sẽ không thể nào mà cai quản được Cửu Thiên Vân Minh đâu...”
Nghe vậy, lòng Tần Ninh trầm xuống.
Hắn đương nhiên biết mẹ mình Tần Mộng Dao là người tộc Phượng, rất mạnh mẽ.

Hiện giờ bà là người cai quản Cửu Thiên Vân Minh, giống như người đại diện của minh chủ của Cửu Thiên Vân Minh, địa vị và thân phận là độc nhất vô nhị trong thế giới các thần.
Nhưng những người mẹ khác cũng không phải hạng xoàng.
Mẹ cả Mạnh Tử Mặc là đan sư đầu tiên của thế giới các thần.
Mẹ ba Diệp Tuyết Kỳ là người cực kỳ thông hiểu kiếm thuật.
Các người mẹ khác cũng có thân phận cực kỳ đặc biệt.
Khi cha hắn mất tích, Cửu Thiên Vân Minh liền trở nên chấn động.

Thân là con trai cả, hắn đã tiếp nhận vị trí minh chủ.

Chín người mẹ tuy bất đồng quan điểm về chuyện cha mất tích, nhưng vì có hắn mà cũng đều chèn ép đi ít nhiều.
Lúc ấy hắn đúng là khó xử vô cùng.

Hắn bị kẹp giữa các mẹ và các anh chị em, đau đầu cực kỳ.
Cũng may có Lục thúc và Tạ thúc nên mới yên ổn được chút.
Nhưng sau này, khi thế giới các thần xảy ra hỗn loạn, thế cục của Cửu Thiên Vân Minh không ổn định, mà hắn sắp tới đại kiếp, bắt buộc phải tiến hành con đường chín đời chín kiếp.
Mẹ ruột hắn đã thay hắn tiếp quản vị trí minh chủ.
Hắn vốn tưởng rằng sau chín đời chín kiếp thì mình có thể quay về thế giới các thần, cai quản lại Cửu Thiên Vân Minh từ đầu, ổn định thế cục.
Hai là cha gặp nạn!
Cây thế giới do một tay cha hắn bồi dưỡng, tạo ra các trời, thống nhất vạn giới.

Thế giới tu luyện phát sinh những thay đổi long trời lở đất, linh khí trở thành căn cơ tu luyện của võ giả.
Mà cây thế giới lại có liên hệ với bản mệnh của cha.
Tần Ninh nắm chặt tay, trong lòng lo lắng..
 
Phong Thần Châu
Chương 395: Mục Vân Đã Gặp Chuyện Gì Ngoài Ý Muốn



“Tần Ninh, ngươi cứu ta trước đi đã, ta không muốn chết đâu!”, lão cây oan ức nói: “Năm đó ngươi bắt ta đến trông khe Nam Thiên, ta đã chờ ngươi chín vạn năm...”
“Ta biết!”
Tần Ninh bình tĩnh đáp: “Chưa chắc là Cửu Thiên Vân Minh xảy ra chuyện đâu, cũng có thể là cha ta gặp chuyện...”
“Cha ngươi...!không thể nào...”, lão cây sửng sốt nói.
“Giờ trước tiên chúng ta tạm gác những chuyện đó lại, ta giúp ông ổn định căn cơ đã!”

Tần Ninh ngồi xếp bằng xuống.
Năm đó, hắn nhét một gốc của lão cây ở đây, thân cây thần vạn năm làm thân xác.

Lúc này, cách giúp lão cây ổn định lại chính là ổn định gốc cây thần vạn năm này.
Thời gian từng phút trôi qua, Tần Ninh không ngừng thúc đẩy dược tính của linh dược xung quanh tiến về phía trung tâm nhất.
...
Cùng lúc đó, tại một thế giới phiêu đãng bên trong ngân hà Vô Thượng Cửu Thiên.
Trong ngân hà này, ẩn hiện tầng tầng lớp lớp những tòa đại điện, ngưng tụ lại một chỗ.
Nếu nhìn kỹ thì ngân hà này không phải là ngân hà thật, mà chỉ là vô số tòa cung điện phát sáng tích tụ lại với nhau, ngưng tụ thành một dãy ngân hà cung điện.
Lúc này, trong một gian đại điện rộng hàng chục ngàn mét vuông ở một tòa cung điện, có mấy người đang đứng yên.

“Minh chủ, cây thế giới có rung động mà Cửu Thiên Vân Minh ta không hề bị tấn công, e là...”, một người đàn ông trung niên lo lắng nói: “E là Mục Vân đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn...”.
“Lục Thanh Phong, ngươi nói vậy là có ý gì?”.

Một người đàn ông có vóc người khôi ngô bình tĩnh nói: “Mục đại ca thần thông quảng đại, một tay gây dựng nên cửu giới Thang Thiên, rồi trở thành thế giới các thần của hiện tại, vạn tộc san sát.

Huynh ấy sao có thể gặp chuyện được chứ?”
“Tiểu Phàm!”
Người phụ nữ xinh đẹp ngồi đầu chau mày lên tiếng: “Lục sư huynh là sư huynh của minh chủ, huynh ấy cũng không mong minh chủ gặp chuyện đâu”.
Người này mặc váy đen, dung mạo chỉ như ngoài hai mươi tuổi, khiến người ta động lòng.

Dung mạo nghiêng nước nghiêng thành cùng sự lạnh lùng làm mọi người không dám nhìn thẳng.

“Mục Bất Phàm, ta biết ngươi thân là tộc trưởng tộc Thái Đản, có lòng cảm kích với Mục sư đệ.

Nhưng ta cũng vậy, hiện giờ Cửu Thiên Vân Minh gặp nguy hiểm trùng trùng, ta không muốn tranh cãi với ngươi!”
“Hừ!”
“Tạ đại nhân!”
Nhìn thấy người này, đám Lục Thanh Phong và Mục Bất Phàm bèn chào hỏi.

phong-than-chau-395-0.jpg

.
 
Phong Thần Châu
Chương 396



“Tạ Thanh!”
Người phụ nữ tuyệt đẹp ngồi đầu cau mày nói: “Chuyện của Ninh Nhi ta cũng không thể đoán được.

Kể cả cha cũng không tính được tình cảnh bên ngoài hiện tại của Ninh Nhi thế nào!”
“Ngươi cũng biết, cửu mệnh thiên tử chính là mệnh số rất khó nắm bắt, Mục Vân như thế, Ninh Nhi lại càng như vậy!”

“Nói vớ vẩn!”
Tạ Thanh không nhịn được mà nói: “Lão cáo già Mục Thanh Vũ kia cả ngày ở cùng Diệp Vũ Thi, nào có quan tâm huynh đệ của ta sống chết thế nào?”
“Còn các người, ngày nào cũng loạn như một đống bùi nhùi, chỉ quan tâm Mục Vân chạy đi đâu, mà không để ý một chút tới con nuôi của ta?”
“Không tìm thấy Mục Vân thì không thể tìm con nuôi ta sao? Có hắn ở đây, thì đám Mạnh Tử Mặc cũng sẽ không náo loạn tới mức hậm hực cả ngày như thế!”
Nghe vậy, Lục Thanh Phong và Mục Bất Phàm cũng cười khổ một tiếng.
Trong toàn Cửu Thiên Vân Minh, dám nói chuyện như thế với minh chủ Tần Mộng Dao cũng chỉ có trưởng tộc Long tộc Tạ Thanh.
“Tạ Thanh…”, Tần Mộng Dao thở dài.
“Được rồi được rồi.

Từ trước tới nay ta chưa từng trông đợi vào các ngươi.

Tự ta đi tìm, không tin là con cháu Long tộc phái ra lại không tìm được con nuôi ta!”

Tạ Thanh bực bội nói: “Thằng nhóc thối này, cha hắn đã sẵn sàng hóa rồng rồi.

Ta muốn dạy hắn mà hắn còn chê.

Đợi hắn quay lại, ông đây phải bắt nó học cách hóa rồng của ông đây.

Làm người có gì hay, nào có cao sang như hóa thành rồng chứ?”
Tạ Thanh mắng một tràng rồi rời khỏi đại điện.
Mục Bất Phàm đột nhiên nói: “Tạ đại nhân nói cũng không sai, từ khi Cửu Thiên Vân Minh ổn định thì Mục đại ca cũng biến mất không thấy đâu”.
“Trước mắt, ổn định tình hình, có lẽ tìm được thiếu chủ Mục Ninh mới là chuyện quan trọng nhất!”
Lục Thanh Phong cũng khẽ gật đầu.

Tần Mộng Dao cau mày càng sâu.
“Nếu đã như thế thì ta đi mời lão gia tới một chuyến!”, Tần Mộng Dao lên tiếng nói.
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt Lục Thanh Phong và Mục Bất Phàm cũng thay đổi.
Nếu ông cụ xuất núi thì sợ là những phiền phức tới giờ của Cửu Thiên Vân Minh cũng không phải là phiền phức nữa rồi.
Nửa tháng qua, Thái tử gia thượng quốc Đại Minh, Minh Lãng Hiên cuối cùng cũng hồi phục.
Mà lúc này, trong hoàng cung của thượng quốc Đại Minh, dưới một đình nghỉ mát.
Tần Hâm Hâm và Minh Thanh Thanh đang ngồi sát vào nhau, Minh Lãng Hiên ngồi đối diện nhìn hai người cười hờ hững.
“Tam ca ca, cuối cùng thì huynh đã khỏe lên rồi, thế là ta yên tâm được rồi!”.
 
Phong Thần Châu
Chương 397: Thanh Thanh Ta Không Nhớ Nhầm Đâu!



Minh Thanh Thanh nhìn Minh Lãng Hiên cười tươi, vẫn ngây thơ như mọi lần.
“Thanh Thanh, rất nhanh sẽ tới ngày đại hôn của muội, sau này không thể ở gần Tam ca ca được nữa!”, Minh Lãng Hiên cầm cốc trà, thản nhiên cười.
Nghe thấy vậy, Minh Thanh Thanh và Tần Hâm Hâm đều xấu hổ, nhìn nhau cười.
Minh Thanh Thanh không nén được cười nói: “Tam ca ca đang mơ hồ hay sao thế.

Ta và Hâm Hâm mới chưa tới 17, phụ hoàng đã nói, chỉ định hôn ước trước, thêm vài năm nữa thì chúng ta mới kết hôn!”
“Ồ?”
Minh Lãng Hiên nhẹ nhàng đặt cốc trà trong tay xuống, cười nhạt nói: “Muội muội, sợ là muội nhầm rồi.

Thái tử thượng quốc Cảnh Thiên, Cảnh Thượng sang năm 20 là đã có thể lấy muội rồi!”
Cái gì!
Nghe thấy lời này, Tần Hâm Hâm và Minh Thanh Thanh chợt sững sờ.
“Tam ca ca, huynh nói sai hả?”
Sắc mặt Minh Thanh Thanh không dễ nhìn cho lắm, gượng gạo cười nói: “Phụ hoàng đã đồng ý cho ta và Hâm Hâm đính hôn rồi.

Ta vốn không thích thái tử Cảnh Thượng…”

“Những điều này, phụ hoàng đã ước định xong với đại ca Tần Ninh rồi mà”.
“Thanh Thanh, ta không nhớ nhầm đâu!”
Giọng nói của Minh Lãng Hiên lúc này cũng nặng xuống vài phần: “Hôn ước của muội và thái tử Cảnh Thượng không có gì thay đổi cả!”
“Đúng vậy, hôn ước với đại ca Cảnh Thượng của ta không thể thay đổi được, công chúa Thanh Thanh à”.
Mà đúng lúc này, ngoài đình nghỉ mát có một người đang dần đi tới.

Một thân đồ đen, sắc mặt lạnh lùng, hơi thở toàn thân không hề yếu hơn Minh Lãng Hiên.
“Cảnh Khánh Phong, sao ngươi lại ở đây?”
Minh Thanh Thanh nhìn thấy người tới thì sắc mặt vô cùng khó coi.
Cảnh Khánh Phong chính là một trong những hoàng tử của thượng quốc Cảnh Thiên, hơn nữa còn là em ruột của thái tử Cảnh Thượng.
“Công chúa Thanh Thanh ghét ta thế sao?”, Cảnh Khánh Phong lại cười nói: “Ta đến thượng quốc Đại Minh, đương nhiên là vì hôn sự của cô và đại ca ta.

Bảy ngày sau, tại thủ đô của thượng quốc Cảnh Thiên sẽ tổ chức hôn sự cho cô và đại ca ta.

Hơn nữa, tới lúc đó, các thượng quốc lớn đều tham dự để bàn bạc chuyện lớn!”
“Giết ta?”
Minh Lãng Hiên thản nhiên cười: “Trên Cửu U đại lục này, quan hệ giữa thượng quốc, đế quốc vô cùng rắc rối và phức tạp, Tần Ninh thì hiểu cái gì?”, Cảnh Khánh Phong cười giễu nói: “Còn lãnh thổ của 4 đế quốc lớn thì đợi thượng quốc Cảnh Thiên ta liên thủ cùng thượng quốc Đại Minh, thượng quốc Thương Long, cộng thêm sự phối hợp của những thượng quốc khác thì đừng nói là lãnh thổ của 4 đế quốc lớn mà kể cả đế quốc Thương Nghiễm cũng phải cúi đầu!”
Lời này vừa nói ra, Tần Hâm Hâm coi như hoàn toàn hiểu ra.
Thượng quốc Đại Minh lật lọng..
 
Phong Thần Châu
Chương 398: Thả Chàng Ra!



“Minh Lãng Hiên, xem ra, ngươi còn biết cách làm việc hơn phụ hoàng của ngươi nhiều.

Tương lai, thượng quốc Đại Minh trong tay ngươi nhất định sẽ vô cùng xán lạn”, Cảnh Khánh Phong tươi cười nói.

“Người đâu!”
Lúc này, chợt xuất hiện mười mấy người đứng xung quanh.

“Các ngươi định làm gì?”
Minh Thanh Thanh tỏ ra lạnh lùng, thét lên: “Tam ca, nếu huynh dám động vào chàng thì ta sẽ chết trước mặt huynh!”
Trong tay Minh Thanh Thanh chợt xuất hiện một con dao găm.

“Thanh Thanh!”, Tần Hâm Hâm siết chặt hai tay, nhưng cậu quá yếu ớt.

Đối diện với những kẻ này, cậu không hề có chút năng lực phản kháng nào.

“Tam ca!”
Lúc này có một người chạy đến, chính là hoàng tử Minh Phong.

Minh Phong vội vàng nói: “Tam ca, huynh đang làm gì vậy? Chúng ta đã ước định với Tần Ninh rồi, chẳng bao lâu nữa thì họ sẽ đến dạm ngõ thôi”.

“Minh Phong…”

Minh Lãng Hiên nhìn thấy Minh Phong, khẽ cười, một tiếng phụp vang lên.

Một thanh đoản kiếm đâm thẳng vào lồng ngực của Minh Phong.

“Đừng cho rằng ta không biết, cổ độc kiến gặm nhấm là do ngươi làm”.

Minh Lãng Hiên thẳng tay giết Minh Phong, vẻ mặt không chút thay đổi.

Cảnh tượng này khiến Minh Thanh Thanh hoàn toàn chết lặng.

Đây còn là tam ca của cô ta sao?
Đối diện với huynh đệ của mình mà không chút lưu tình.

“Thanh Thanh, muội muốn chết đúng không?”

Minh Lãng Hiên lạnh lùng nói: “Được, muội chết thì hắn ta chết!”
Minh Lãng Hiên vừa dứt lời, đoản kiếm đâm thẳng vào dưới hàm của Tần Hâm Hâm.

Lúc này, khung cảnh trở nên vô cùng tĩnh lặng.

Đinh đang…
Có vị đại ca kia của cậu ở đó, Tần Hâm Hâm chắc chắn sẽ an toàn.

Nhưng bây giờ…
“Thả chàng ra!”
Minh Thanh Thanh nhắc lại: “Thả chàng đi, ta đồng ý lấy Cảnh Thượng!”.
 
Phong Thần Châu
Chương 399



“Bây giờ không được rồi!”, Minh Lãng Hiên mím môi cười nói: “Thanh Thanh, tam ca muốn tốt cho muội mà thôi.

Đợi đến ngày hôn sự của muội kết thúc thì ta sẽ tự thả hắn ta ra.

Bảy ngày sau, tại thành Cảnh Thiên của thượng quốc Cảnh Thiên, muội và thái tử Cảnh Thượng tổ chức đại hôn, tới lúc đó, thượng quốc Thương Long, thượng quốc An Lăng đều tới.

7 thượng quốc lớn sẽ đều tới, không chỉ có thế mà còn những thượng quốc khác với thực lực không tầm thường nữa!”
“Nếu muội tự sát tại chỗ thì thượng quốc Đại Minh chúng ta ăn nói thế nào với thượng quốc Cảnh Thiên đây?”
“Cho nên, đành phải để Tần Hâm Hâm chịu ấm ức 7 ngày vậy!”
Minh Lãng Hiên vung bàn tay lên, Cảnh Khánh Phong đưa người tới áp chế Tần Hâm Hâm.

“Thanh Thanh, Tần Ninh kia chỉ là dựa vào đế quốc Thương Nghiễm mà thôi.

Tuy đế quốc Thương Nghiễm có Thương Hư trấn giữ, nhưng Thương Hư lại không phải là Thương Hư của mấy vạn năm trước rồi”.

“Phì!”
Minh Thanh Thanh hung hăng nói: “Cuối cùng ta cũng hiểu ra, tại sao các huynh đệ lại ghét ngươi như vậy, vì đơn giản ngươi là kẻ phản bội lại lòng người”.

“Minh Phong ca ca muốn giết ngươi là do bị ngươi ép!”

Nghe vậy, Minh Lãng Hiên cười nhạt một tiếng, không thèm để ý.

“Ta thà phụ người trong thiên hạ, chứ đời này, Minh Lãng Hiên ta tuyệt đối không cho phép kẻ nào phụ ta!”
Minh Lãng Hiên lạnh lùng nói: “Sau 7 ngày hoàn thành hôn sự, nếu muội thành thật ngoan ngoãn thì ta sẽ tự động thả Tần Hâm Hâm, nếu không… ta sẽ giết hắn ta!”
Minh Thanh Thanh mím chặt môi, nhưng cơ thể lại không khỏi run rẩy.

“Hâm Hâm, ta hại chàng rồi…”
Minh Thanh Thanh lúc này trong lòng vô cùng bi thương.

“Nhanh đi, thằng mập đáng chết này!”, Cảnh Khánh Phong mang theo mười mấy người, áp giải Tần Hâm Hâm đi ra ngoài cung.

“Cảnh Khánh Phong, ta nhớ kỹ ngươi rồi đấy”, Tần Hâm Hâm hung hăng nói: “Đợi Ninh ca ta quay lại thì ngươi xong đời!”
“Vẫn còn dám uy h**p ta?”

Cảnh Khánh Phong cười giễu một tiếng, rút kiếm dài trong tay.

“Tuy bây giờ chưa thể giết ngươi, nhưng lóc ít da thịt thì không vấn đề gì đâu nhở!”, Cảnh Khánh Phong nhìn trái phải, quát lên: “Giữ chặt hắn ta cho ta, con lợn thối tha, khắp người toàn là thịt, để ta giúp ngươi giảm cân”.

“Ngươi dám!”, Tần Hâm Hâm hét lớn.

Lúc này, toàn thân Tần Hâm Hâm đều là máu, quần áo rách tả tơi, nhưng trong cơ thể lại bùng nổ một luồng sức mạnh, lật người lại, cướp lấy thanh kiếm sắc bén trong tay Cảnh Khánh Phong mà chém gã.

ppjpg

.
 
Back
Top Bottom