Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 150: Nhị Công chúa hồi cung



Khương Phù vui vẻ được một lúc, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nói: "Muội nói xem nếu Khương Văn Diệu biết đại ca có ngày hôm nay thì ông ta có hối hận không?"

Khương Lãng còn nhỏ như vậy đã rời khỏi Khương gia đương nhiên không thể thiếu nguyên nhân từ Khương Văn Diệu, thậm chí có thể nói rằng Khương Lãng rời khỏi Khương gia là do Khương Văn Diệu bức ép.

Chuyện này là bởi Khương Lãng tra ra được cái chết của mẹ mình có quan hệ với Viên thị, lúc ấy Khương Văn Diệu vì che chở cho Viên thị mà mặc kệ Khương Lãng, chèn ép đến mức Khương Lãng phải rời khỏi Khương gia, nếu lúc ấy Khương Lãng không rời đi thì rất có thể sẽ mất mạng.

Khương Mạn suy nghĩ một chút, lần này Khương Lãng lập được công lớn, mà như lời của Vĩnh An đế nói với nàng thì có lẽ lần này Khương Lãng hồi kinh rất có thể sẽ được phong tước.

Mà Khương Vãn Diệu biết được Khương Lãng được phong tước, sợ là ông ta sẽ hối hận đến xanh ruột.

"Viên thị và Khương Văn Diệu bây giờ thế nào rồi?" Khương Mạn hỏi Khương Phù.

"Bây giờ bọn họ đang thuê nhà ở phường Bình An, Khương Văn Diệu cũng mất nửa cái mạng rồi." Khương Phù nói.

Khương Mạn bàn bạc với Khương Phù: "Chờ bao giờ đại ca về thì nói chuyện Viên thị hạ độc Khương Văn Diệu cho đại ca nghe đi."

Năm đó bằng chứng Viên thị hại chết mẹ ruột Khương Lãng đã bị Khương Văn Diệu hủy đi, nếu Khương Lãng muốn báo thù cho mẹ mình thì cũng chỉ có thể ra tay từ phương diện khác.

Chỉ là có lẽ Khương Lãng cũng hận Khương Văn Diệu thấu xương, không biết hắn có chịu dùng Khương Văn Diệu làm cớ để diệt trừ Viên thị không.

Nhưng mặc kệ là hắn có muốn hay không thì quyền lựa chọn đều nằm trong tay hắn, các nàng chỉ cần cung cấp thông tin cho hắn là được.

Bắt đầu bước vào tháng chạp, Khương Mạn đã mang thai được năm tháng, bụng cũng lộ rõ hơn, hơn nữa vì thời tiết càng ngày càng lạnh nên về cơ bản Khương Mạn sẽ không ra khỏi Vân Hoa Cung nửa bước.

Lúc Khương Mạn chỉ một lòng dưỡng thai ở Vân Hoa Cung thì Nhị Công chúa mang theo khuôn mặt sưng phù trở về cung.

Phùng Chiêu nghi nhìn khuôn mặt đầy thương tích của Nhị Công chúa mà cả người phát hỏa, "Đứa nào lớn gan đến vậy mà dám đả thương con?"

Phùng Chiêu nghi đập bàn giận dữ nhìn nha hoàn bên cạnh Nhị Công chúa: "Các ngươi chăm sóc Nhị Công chúa kiểu gì mà để người ta đánh Nhị Công chúa thành ra thế này, một đám các ngươi muốn ăn đánh mới tỉnh ra à?"

Nha hoàn bên cạnh Nhị Công chúa quỳ xuống không dám nói lời nào.

Nhị Công chúa nhìn thấy bộ dáng tức giận của Phùng Chiêu nghi thì lập tức bổ nhào vào lòng Phùng Chiêu nghi khóc rống lên.

Phùng Chiêu nghi vừa đau lòng lại vừa nóng vội, vỗ vỗ lưng Nhị Công chúa, nhẹ nhàng dỗ dành: "Được rồi, đừng khóc nữa, con nói cho mẫu phi nghe, là ai đã đánh con, mẫu phi giúp con trút giận. Con là con gái của đương kim thánh thượng, là Nhị Công chúa cao quý của Đại Cảnh, không có lý nào lại đánh con được."

Nhị Công chúa không nói lời nào mà chỉ khóc nức nở.

Chờ khóc đủ rồi, Nhị Công chúa mới đứt quãng nói: "Là Vi Kiến Nguyên, hắn vì hai con hồ ly tinh trong nhà mà đánh con. Rõ ràng con chẳng động gì đến ả tiện nhân tên Tri Thư kia, là con tiện nhân đó tự ngã nên mới đẻ non, nhưng Vi Kiến Nguyên lại tin mấy lời ma quỷ của hai ả tiện nhân đó, cho rằng con không chấp nhận đứa bé trong bụng ả nên mới đánh con."

"Vi Kiến Nguyên là một tên vũ phu, mẫu phi, con không muốn sống với hắn nữa, con muốn hòa ly."

Nhị Công chúa khóc lóc kể lể với Phùng Chiêu nghi rất nhiều, Phùng Chiêu nghi mới biết hóa ra hôn lễ của Nhị Công chúa và Vi Kiến Nguyên đã qua lâu vậy rồi mà hai người vẫn chưa viên phòng, hơn nữa Vi Kiến Nguyên mới lấy Nhị Công chúa chưa được bao lâu đã thu hai mỹ tì về phòng, trong đó có một người tên Tri Thư còn có thai.

Phùng Chiêu nghi nghe xong lập tức nổi trận lôi đình, "Khinh người quá đáng, Vi Kiến Nguyên khinh người quá đáng, hòa ly, bắt buộc phải hòa ly."

Phùng Chiêu nghi tức giận mắt Vi Kiến Nguyên xong, lại hận rèn sắt không thành thép mà chỉ vào đầu Nhị Công chúa mắng: "Con đúng là cái đứa không có tiền đồ, Vi Kiến Nguyên đối xử với con như vậy thì phải phản kháng từ sớm đi, lại cứ nhẫn nhịn đến lúc bị ăn đánh mới nói, nếu hôm nay hắn không đánh con, vậy con còn định nhịn đến khi nào? Thể diện của ta bị con làm mất sạch rồi."

Nhị Công chúa cúi đầu khóc thút thít nghe Phùng Chiêu nghi dạy bảo.

Phùng Chiêu nghi mắng Nhị Công chúa xong, liền dẫn Nhị Công chúa đến Càn Ninh Cung.

Vĩnh An đế đang bận chính sự, nhưng nghe thấy Phùng Chiêu nghi và Nhị Công chúa đến, trên mặt Nhị Công chúa còn có vết thương, Vĩnh An đế vẫn dừng chuyện trong tay lại, gặp Phùng Chiêu nghi và Nhị Công chúa.

Nhị Công chúa vừa nhìn thấy Vĩnh An đế liền quỳ xuống khóc lóc, nàng nhớ lúc ấy Vĩnh An đế không đồng ý để nàng gả cho Vi Kiến Nguyên, là chính nàng ta buộc hắn phải đồng ý hôn sự này, kết quả cuối cùng lại thành ra như ngày hôm nay.

Vĩnh An đế nhìn Nhị Công chúa một cái, thở dài, cố đè nén cơn tức giận, ngữ khí thản nhiên nói: "Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"

Nhị Công chúa nhất thời không biết phải mở miệng thế nào, nhưng Phùng Chiêu nghi lại không lo lắng nhiều như Nhị Công chúa, trực tiếp nói: "Hoàng thượng, Vi Kiến Nguyên to gan lớn mật, lại dám ra tay đánh Viện nhi, người phải làm chủ cho Viện nhi mới được..."

Vĩnh An đế lẳng lặng nghe Phùng Chiêu nghi nói xong, sau đó hỏi Nhị Công chúa: "Con muốn thế nào? Muốn hòa ly với Vi Kiến Nguyên hay là bắt hắn đuổi hết ong bướm bên người đi, sau đó nhận lỗi với con, cam đoan về sau không dám tái phạm?"

Nhị Công chúa vốn đã hạ quyết tâm hòa ly, nhưng nghe Vĩnh An đế nói vậy lại có chút do dự, nếu về sau bên cạnh Vi Kiến Nguyên chỉ có một người là nàng ta, vậy........

Vĩnh An đế thấy Nhị Công chúa vẫn còn do dự, trong lòng càng thêm thất vọng về Nhị Công chúa.

Cũng may Phùng Chiêu nghĩ vẫn còn chút lý trí, nàng thấy Nhị Công chúa còn do dự bèn nhẫn tâm đánh một phát vào lưng Nhị Công chúa, "Đầu óc của con vứt cho heo ăn hết rồi à, chuyện này có gì mà phải do dự, hòa ly, phải hòa ly, chẳng lẽ còn chờ hắn lại tiếp tục đánh con à? Cho dù lần này phụ hoàng con ép hắn phải nhận lỗi, nhưng đời này của con còn rất dài, con dám chắc chắn về sau hắn sẽ không tái phạm nữa không?"

Dưới áp lực của Phùng Chiêu nghi, Nhị Công chúa đã chọn hòa ly.

Vĩnh An đế nghe được đáp án của Nhị Công chúa liền trực tiếp viết thánh chỉ, ấn ngọc tỷ rồi cho Triệu Toàn Phúc đến Vi gia tuyên chỉ.

Ở Vi gia, sau khi Vi Kiến Nguyên biết Nhị Công chúa dẫn người hồi kinh mới bắt đầu luống cuống, vội vội vàng vàng đi tìm Vi Thiệu thương lượng đối sách.

Sau khi Vi Thượng thư biết Vi Kiến Nguyên ra tay đánh Nhị Công chúa thì trực tiếp cho hắn một bạt tai, "Mày giỏi lắm, lúc đó ta tốn không ít tâm tư mới hỏi cưới được Nhị Công chúa cho mày, kết quả mày lại dám ra tay với Nhị Công chúa. Người mày cưới chính là công chúa đương triều chứ có phải con gái của nhà sa cơ thất thế đâu mà mày muốn làm thế nào liền làm thế đó à?"

Vi Kiến Nguyên ôm mặt cãi lại, "Con vốn không muốn cưới nàng ta, là cha ép con phải cưới."

Vi Thượng thư nhìn hắn còn dám cãi lại, tức giận đến mức chòm râu phập phồng, "Mày là cái đồ vô liêm sỉ, ta cho mày cưới Nhị Công chúa còn không phải vì mày, vì Vi gia này sao."

Vi Kiến Nguyên cười trào phúng, "Còn nói là vì con, chi bằng nói thẳng là vì Vi gia đi. Con cưới nàng ta thì được lợi chỗ nào, đến cả cơ hội làm quan còn không có."

Hai cha con đang cãi nhau loạn trời thì có người tới bẩm báo: "Triệu công công tới, còn mang theo thánh chỉ nữa."

Vi Kiến Nguyên nghe vậy, hai mắt trợn lên như muốn ngất đi, xong rồi, hoàn toàn xong rồi.
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 151: Cào nát quần áo



"Cha?" Vi Kiến Nguyên đỡ lấy Vi Thiệu, sắc mặt kích động rồi lại ra vẻ trấn định nói: "Không sao đâu, cùng lắm Hoàng thượng cũng chỉ phạt con một chút, chẳng lẽ còn có thể giết con sao?"

Vi Thiệu không nói thêm lời nào, đứng thẳng lên, nói: "Đi thôi, đi tiếp chỉ."

Ở sảnh chính Vi gia, Triệu Toàn Phúc đang ngồi đợi hai cha con Vi Thiệu, hạ nhân dâng trà nóng như hắn chỉ để lên bàn, một chút cũng không động vào.

Vi Thiệu thấy vậy lòng lạnh hẳn đi.

"Nếu Vi Thượng Thư và Vi tam công tử đã tới, vậy mau tiếp chỉ đi." Triệu Toàn Phúc đứng lên, mở thánh chỉ ra đọc: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Nhị Công chúa của trẫm, ôn lương đôn hậu, hồn nhiên chân chất, trẫm rất yêu thương, trước đây trẫm đã chọn rể hiền trong gia đình các bá quan văn võ. Nghe nói Tam công tử nhà Vi Thượng thư nhân phẩm đáng quý, khí chất bất phàm, xứng đôi vừa lứa với Nhị Công chúa, đặc biệt ban hôn cho hai người. Nhưng hai người suy nghĩ khác biệt, khó hợp ý nhau, trẫm không đành lòng để hai người kết duyên rồi sinh oán hận, nay đặc biệt cho hai người hòa ly, từ nay về sau đường ai nấy đi, quyết không chung đường. Khâm thử."

Triệu Toàn Phúc nhìn khuôn mặt không thể tin nổi của Vi Kiến Nguyên, thản nhiên nói: "Vi tam công tử, tiếp chỉ đi."

Vi Kiến Nguyên vội điều chỉnh lại biểu cảm của bản thân, che giấu trái tim đang đập loạn vì vui mừng, nâng hai tay lên, cung kính nói: "Thảo dân Vi Kiến Nguyên tiếp chỉ."

Vi Thiệu đứng dậy, lấy một hà bao đầy ngân phiếu từ trong tay áo đưa cho Triệu Toàn Phúc, nói: "Vất vả cho Triệu công công rồi, Triệu công công ở lại uống chén trà rồi hẵng đi."

Triệu Toàn Phúc đẩy hà bao của Vi Thiệu về, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Tiểu nhân còn phải về hầu hạ Hoàng thượng, không quấy rầy Vi đại nhân nữa."

Nói xong, Triệu Toàn Phúc liền dẫn người rời đi.

Triệu Toàn Phúc vừa đi, Vi Kiến Nguyên cầm thánh chỉ vui mừng nói với Vi Thiệu: "Cha, Hoàng thượng không chỉ không phạt con mà còn cho con hòa ly với Nhị Công chúa, sớm biết thế thì...."

"Sớm biết thế?" Vi Thiệu hừ lạnh, "Sớm biết thế thì ta đã đánh chết tên nghiệt chủng là mày rồi."

"Cha......" Vi Kiến Nguyên bất mãn nói: "Hoàng thượng còn không trách con, chứng to Hoàng thượng cũng biết lỗi không phải do con, Nhị Công chúa hỏi tài không có tài, hỏi sắc không có sắc, trừ thân phận cao quý ra thì còn chỗ nào xứng với con chứ?"

Vi Thiệu nhìn Vi Kiến Nguyên vẫn không nhận ra tình hình nguy cấp trước mắt, lắc đầu bất lực nói: "Là ta đã sai, là ta không nghĩ tới con lại ngu xuẩn đến vậy."

Nhìn Vi Kiến Nguyên không phục, Vi Thiệu cũng không muốn nhiều lời, xoay người trở về thư phòng.

Nhị Công chúa thật ra là một lá bừa hộ mệnh hắn cầu cho Vi Kiến Nguyên, một ngày nào đó khi Vĩnh An đế giải quyết Vi gia thì Nhị Công chúa có thể bảo vệ tính mạng cho Vi Kiến Nguyên, lưu lại huyết mạch cuối cùng của Vi gia. Nhưng hôm nay Vi Kiến Nguyên lại tự tay ném cái bùa hộ mệnh này đi, lần này Vi gia thật sự xong rồi.

Lúc nghe Tả Đông đề cử Dương Dực hắn đã có dự cảm không lành, bây giờ Toàn Châu và Hạc Châu liên tiếp gửi tin chiến thắng về hắn đã biết cảm giác của hắn đúng rồi. Chuyện đã xảy ra không thể vãn hồi, kế hoạch của Khang vương hoàn toàn thất bại, mà hiển nhiên Vĩnh An đế đã biết rõ đường đi nước bước của Khang vương.

Bọn họ đang làm gì Vĩnh An đế sao có thể không biết, hành động và lời nói vừa rồi của Triệu Toàn Phúc lại càng chứng thực suy nghĩ của hắn.

Đao đã treo trên đầu bọn họ, hiện giờ ngay cả cơ hội để giãy giụa bọn họ cũng không có, chỉ có thể đợi cây đại đao của Vĩnh An đế hạ xuống đầu, mà đường sống duy nhất của Vi gia cũng bị Vi Kiến Nguyên tự tay chặt đứt.

Ngày hai chín tháng mười hai, trước đêm giao thừa một ngày, Nam Man quốc đệ thư xin hàng, chiến tranh giữa Đại Cảnh và Nam Man kết thúc.

Tin vui này là quân dân cả nước đều vui vẻ ăn mừng.

Trong Vân Hoa Cung, mọi người vốn đang rất vui vì tết sắp đến, nay lại nghe được tin này, không khí càng thêm vui vẻ náo nhiệt.

Liễm Thu và hai cung nữ nhị đẳng đang định ủi lại quần áo Thượng Cung Cục mới gửi đến thì Khương Mạn và Vãn Đông tiến vào, Liễm Thu tươi cười hỏi Khương Mạn: "Chủ tử, đêm giao thừa ngày mai người muốn mặc bộ cung trang màu hồng lựu này hay là màu đỏ tươi kia? Hay là bộ màu đỏ thẫm? Ba bộ quần áo này đều có màu rất tươi, mặc với chiếc áo choàng lông chồn Hoàng thượng tặng người thì quả là tuyệt phối."

Khương Mạn chọn được một bộ rồi thì hai bộ còn lại sẽ để dự phòng trường hợp khẩn cấp.

"Vậy........" Khương Mạn đưa mắt nhìn ba bộ cung trang trong tay Liễm Thu và hai cung nữ nhị đẳng kia, vừa định mở miệng nói chuyện thì Đoàn Đoàn đột nhiên chạy vụt từ đâu ra, cào nát bộ cung trang màu hồng lựu trong tay Liễm Thu.

"A!!!!" Liễm Thu sợ hãi kêu lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại thì Đoàn Đoàn đã nhảy ra phía sau Liễm Thu, cào nát cả hai bộ cung trang trong tay hai cung nữ còn lại.

Tốc độ của Đoàn Đoàn thật sự là quá nhanh, chờ đến lúc mọi người hoàn hồn thì cả ba bộ quần áo đều đã bị hỏng, Đoàn Đoàn còn ngồi xuống cạnh một cung nữ đang cầm cung trang lớn tiếng kêu "meo meo".

"Đoàn Đoàn!" Sau khi Liễm Thu phản ứng lại, suy sụp hét lớn.

Mà hai cung nữ nhị đẳng đã bị dọa cho ngã ngồi trên mặt đất.

Vãn Đông nhíu mày nhìn ba bộ cung trang không thể mặc được nữa, nói: ""Chủ tử, Đoàn Đoàn thế này là làm sao vậy? Trước kia nó đâu có cào loạn thế này đâu?

Khương Mạn nhìn Đoàn Đoàn vẫn đang hướng về phía nàng kêu "meo meo", tay ôm bụng tiến lên vài bước, không để ý đến câu hỏi của Vãn Đông mà phân phó: "Đi gọi Vân thái y đến đây."

Vãn Đông nhìn Đoàn Đoàn, lại nhìn Khương Mạn, mơ hồ hiểu ra được điều gì đó, nàng đáp lời rồi đi ra ngoài gọi Tiểu Đậu Tử, sau đó lại trở về khuyên Khương Mạn: "Chủ tử, chúng ta cứ ra ngoài chờ trước đã."

"Ừ." Khương Mạn gật gật đầu, nói với Liễm Thu: "Trông kĩ ba bộ cung trang này, đừng để người khác động vào."

Tuy Liễm Thu không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn sắc mặt và hành động của Khương Mạn và Vãn Đông cũng biết chuyện không hề đơn giản, vội nói: "Chủ tử yên tâm, nô tì chắc chắn sẽ không để người khác chạm vào những bộ quần áo này."

Vân thái y tới rất nhanh, Tiểu Đậu tử gọi gấp làm hắn tưởng Khương Mạn đã xảy ra chuyện gì, cả đường cơ hồ là chạy chậm đến Vân Hoa Cung, trên đầu đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Đến lúc nhìn thấy Khương Mạn bình an ngồi ở trên ghế, Vân thái y mới thở phào nhẹ nhõm, "Thần tham kiến Chiêu viện nương nương."

"Vân thái y không cần đa lễ." Khương Mạn gật đầu với Vân thái y, nói: "Vất vả cho Vân thái y rồi, tìm thái y tới đây vì có ba bộ quần áo muốn ngài nhìn hộ ta xem... có vấn đề gì không."

Khương Mạn dứt lời rồi nhìn thoáng qua Vãn Đông, Vãn Đông tiến lên nói với Vân thái y: "Vân thái y, mời đi theo nô tì."

Vân thái y theo Vãn Đông đến hậu viện, liền thấy ba bộ cung trang trên mặt đất.

Vãn Đông chỉ vào ba bộ y phục dưới đất, nói: "Vân thái y, chính là mấy thứ này, làm phiền ngài rồi."

"Vãn Đông cô nương khách khí rồi." Vân thái y gật đầu, xoay người nhặt một bộ quần áo lên xem thử, lại đặt dưới mũi ngửi vài hơi, sau đó quay người lại hỏi Vãn Đông: "Vãn Đông cô nương, ta có thể xé bộ quần áo này không?"
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 152: Bạch vân chi



Vãn Đông gật đầu, "Vân thái y cứ tùy ý."

"Ta còn cần một chén nước sạch nữa." Vân thái y nói.

Vãn Đông quay người lại phân phó cung nữ nhị đẳng sau lưng mình, nói: "Chi Hòa, đi lấy một bát nước sạch đến cho Vân thái y."

Chi Hòa đáp lời rồi chạy đi lấy nước.

Lúc Chi Hòa mang nước tới thì Vân thái y đã xé ra một miếng vải nhỏ.

Hắn nhận bát nước sạch trong tay Chi Hòa, lại lấy một vài lọ gì đó từ trong hòm thuốc của mình ra, đổ từng loại một vào bát nước, sau đó thả miếng vải kia vào trong đó.

Miếng vải vừa tiếp xúc với nước thì bát nước đã biến thành màu đen, còn tỏa ra một mùi hương rất khó ngửi.

Mấy người trong phòng không chịu nổi mà che kín mũi của mình.

"Vân thái y, đây là?" Liễm Thu bịt mũi, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Vân thái y.

Mùi hương nồng nặc như vậy mà Vân thái y chẳng nhăn mày lấy một cái, "Trên mấy bộ quần áo này hẳn là đã bị đổ một loại kịch độc tên là bạch vân chi. Nếu ai mặc phải quần áo có loại độc này thì hai canh giờ sau sẽ nổi mẩn đỏ khắp người, còn cả sốt cao, triệu chứng giống như nhiễm dịch bệnh, nhưng đến lúc những nốt mẩn vỡ thì độc sẽ phát tác khiến người trúng độc tử vong."

Đám người Vãn Đông nhất thời bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, hơn nữa Liễm Thu và hai cung nữ nhị đẳng đã từng chạm vào y phục, không biết có phải vì tâm lý không mà đôi tay bắt đầu cảm thấy ngưa ngứa.

Liễm Thu nhìn chằm chằm bàn tay mình, hỏi Vân thái y: "Vân thái y, loại độc bạch vân chi này có thể giải được không?"

Vân thái y gật đầu nói: "Liễm Thu cô nương không cần lo lắng, chỉ cần chưa nổi mẩn đỏ thì dùng loại thuốc bột vừa nãy ta dùng rửa với nước sạch là được."

Liễm Thu và hai tiểu cung nữ vừa chạm vào quần áo thở phào nhẹ nhõm một hơi, có thể giải được là tốt rồi.

"Vậy không thể chạm vào mấy bộ quần áo này sao?" Vãn Đông hỏi Vân thái y.

"Lấy vải bố bọc lại, chỉ cần da không trực tiếp chạm vào thì sẽ không sao cả." Vân thái y trả lời.

Sau đó, Vân thái y trực tiếp lấy thuốc bột ra, cùng mấy người Liễm Thu rửa sạch tay, sau đó hắn lại bắt mạch cho Khương Mạn, xác định được Khương Mạn không có chuyện gì rồi hắn mới khom người rời đi, những chuyện còn lại hắn không cần tham gia.

Vân thái y đi rồi, Khương Mạn hỏi Liễm Thu và hai cung nữ nhị đẳng, nói: "Sau khi quần áo được đưa đến đã có những ai chạm vào rồi?"

Tuy Vân thái y nói rằng độc bạch vân chi này hẳn là được cho vào thuốc nhuộm, nhưng Khương Mạn vẫn hỏi mấy người Liễm Thu trước.

Liễm Thu lắc đầu nói: "Thượng Công Cục mới đưa quần áo tới, sau đó chỉ có mỗi nô tì, Mộng Tinh và Mộng Vũ chạm vào."

Khương Mạn gật đầu, nếu vậy thì có thể xác định mấy bộ cung trang này đã bị động tay động chân từ Thượng Cung Cục.

"Cất quần áo đi, chúng ta đi gặp Hoàng thượng." Khương Mạn nói.

Nếu vấn đề không phải ở trong cung của mình mà phải tra đến Thượng Cung Cục thì nàng thật sự không tiện, không bằng để Hoàng thượng đi thăm dò hộ nàng.

Khương Mạn vừa mới chuyện bị đi Càn Ninh Cung thì Vĩnh An đế đã dẫn theo Triệu Toàn Phúc và cung nhân đứng trước cửa lớn của Vân Hoa Cung.

"Ái phi muốn đi đâu sao?" Vĩnh An đế nhìn đoàn người của Khương Mạn, hỏi.

Vĩnh An đế nghe nói Vân thái y đến Vân Hoa Cung nên mới tới đây xem thử, lại nhìn bộ dạng của Khương Mạn bây giờ, xem ra là không có chuyện gì.

Khương Mạn cười nói: "Thần thiếp đang định đến Càn Ninh Cung tìm Hoàng thượng cáo trạng đây."

"Hả?" Vĩnh An đế kinh ngạc nói: "Ái phi vậy mà lại đi tìm trẫm cáo trạng, là ai đã chọc tới nàng, nàng nói với trẫm đi, trẫm nhất định sẽ làm chủ cho nàng."

Khương Mạn cũng không có giấu giếm gì mà nói thẳng: "Thượng Công Cục vừa mới đưa tới ba bộ cung trang, nhưng Vân thái y vừa xem qua, trên mấy bộ y phục đó có một loại kịch độc tên là bạch vân chi, chỉ cần tiếp xúc với da sẽ nổi mẩn đỏ và sốt cao,, triệu chứng như mắc bệnh dịch, đợi đến khi những nốt mẩn hết thì sẽ chết."

Vĩnh An đế nghe vậy trong mắt hiện lên một tia lạnh, hắn cầm lấy tay Khương Mạn, nói: "Ai phi yên tâm, trẫm nhất định sẽ giúp ái phi tìm ra người đã ra tay với nàng, trả lại cho ái phi một lời công đạo."

Nói xong, Vĩnh An đế nói với Triệu Toàn Phúc đang đứng phía sau: "Đi điều tra."

"Thần thiếp tin tưởng Hoàng thượng." Khương Nạn nói xong rồi cho người giao quần áo đang bọc trong vải bố cho Triệu Toàn Phúc, cũng nhắc nhở: "Không thể tiếp xúc trực tiếp, lúc chạm vào tốt nhất là hãy lấy vải bố bao tay lại."

Triệu Toàn Phúc cười nói: "Chiêu viện nương nương yên tâm, tiểu nhân đã biết."

Triệu Toàn Phúc dẫn người mang quần áo dính độc đi, nhưng Vĩnh An đế không đi cùng mà ở lại Vân Hoa Cung.

Khương Mạn pha trà cho Vĩnh An đế, nhìn Vĩnh An đế ngồi một chỗ thản nhiên uống trà, nàng nhịn không được, hỏi: "Hoàng thượng, người không bận sao?"

Vĩnh An đế uống một ngụm trà nóng, nói: "Bận gần nửa năm, cũng nên nghỉ ngơi chút rồi. Chờ bao giờ đại ca của nàng về thì trẫm sẽ hết bận."

Khương Mạn cười nói: "Hoàng thượng trước giờ đều siêng năng chăm chỉ, cho dù giải quyết xong chuyện của Nam Man, sợ là người vẫn không thể hoàn toàn thả lỏng nhỉ?"

Vĩnh An đế nghe vậy cũng cười, "Tóm lại là sẽ không bận như trước, đến lúc đó trẫm còn có thể cùng ái phi và Giác nhi cưỡi ngựa nữa."

Lúc Vĩnh An đế đang nói chuyện với Khương Mạn thì Triệu Toàn Phúc đã dẫn người đến Thượng Công Cục.

Lý thượng cung vừa nghe nói Triệu Toàn Phúc tới, vội tươi cười bước ra tiếp đón, "Triệu công công, ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy?"

Triệu Toàn Phúc không quan tâm đến câu hỏi của Lý thượng cung, sai người mở tấm vải bố ra, đưa quần áo bên trong đến trước mặt Lý thượng cung nói: "Hôm nay các ngươi vừa đưa ba bộ cung trang này đến Vân Hoa Cung đúng không?"

Lý thượng cung đương nhiên có ấn tượng với ba bộ xiêm y này. Hiện giờ không nói Khương Chiêu viện của Vân Hoa Cung độc sủng hậu cung, dưới gối còn có Nhị Hoàng tử, quần áo Khương Chiêu viện là Lý thượng cung tự mình chọn tú nương giỏi nhất để may, cũng chọn loại vải dệt tốt nhất. Hơn nữa sau đó nàng ta còn tự mình dẫn theo một tiểu cung nữ đưa đồ đến Vân Hoa Cung.

Nhìn những bộ quần áo rách nát trước mặt mình, Lý thượng cung gật đầu nói: "Ba bộ cung trang này quả thật là hôm nay Thương Công Cục vừa đưa đến Vân Hoa Cung, không chỉ vậy mà ta còn tự mình đưa đồ đến đó. Nhưng ta có thể cam đoan trước khi quần áo được đưa đi thì không có một chút tổn hại nào."

Triệu Toàn Phúc liếc mắt nhìn Lý thượng cung một cái, nói: "Vấn đề của mấy bộ xiêm y này không phải là rách nát gì, mà trên vải có dính một chất kịch độc tên là bạch vân chi. Người tiếp xúc với loại độc này cả người sẽ nổi mẩn đỏ, sau đó phát độc mà chết."

Lý thượng cung nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, vội vàng phản bác: "Triệu công công minh giám, ta và Khương Chiêu viện không có thù oán gì cả, ta nịnh bợ nương nương còn không kịp, sao có thể hạ độc nương nương chứ?"

"Có hạ độc hay không tra rồi sẽ rõ." Triệu Toàn Phúc nói: "Tìm hết tất cả những người đã từng tiếp xúc với những bộ quần áo này đến đây cho ta."
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 153: Vòng tay tráng men



Lý thượng cung vội tìm những tú nương đã làm quần áo, lại gọi cung nữ đã cùng nàng ta đi đưa quần áo, cả những người đã từng tiếp xúc với những bộ y phục này cũng bị gọi tới.

Triệu Toàn Phúc tìm một gian phòng trống đưa tất cả những người này vào thẩm vấn.

Hỏi bọn họ một lượt nhưng Triệu Toàn Phúc chẳng thu được tin gì hữu ích.

Triệu Toàn Phúc không tin, nhíu chặt đôi mày, đổi trình tự và phương pháp, thẩm vấn bọn họ thêm một lần nữa.

Lần này, cuối cùng Triệu Toàn Phúc cũng thu được một ít thông tin hữu dụng từ một tiểu cung nữ.

Tiểu cung nữ này tên Tiểu Dung, là một tiểu cung nữ phụ trách việc tưới nước quét sân trong viện. Lẽ ra nàng ta không tiếp xúc gì với mấy bộ y phục kia, nhưng bởi vì nàng ta phụ trách toàn bộ vệ sinh của cả viện này nên Lý thượng cung thà giết lầm còn hơn bỏ sót, gọi cả Tiểu Dung lại đây.

Không ngờ rằng Triệu Toàn Phúc thật sự moi được tin tức từ tiểu cung nữ này.

Ngày đó Tiểu Dung quét tước xong xuôi vốn đã rời đi, nhưng đi được nửa đường lại phát hiện chiếc khăn của mình đã biến mất. Nàng ta nghĩ có lẽ khăn của mình bị kẹp trong chỗ y phục giao cho Khương Mạn nên quay lại, nhưng nàng ta không tìm được khăn của mình, ngược lại lại nhìn thấy có kẻ vội vội vàng vàng chạy từ trong viện ra.

Sân viện kia vốn cũng không cấm người ra người vào, cho nên Tiểu Dung cũng không để ý, nhưng khi bị Triệu Toàn Phúc hỏi, nàng mới nhớ ra người này vốn không nên xuất hiện ở đó mới phải.

"Người ngươi nhìn thấy là ai?" Triệu Toàn Phúc hỏi: "Có phải một trong những người đang ở đây không?"

Tiểu Dung lắc đầu, người ở Thượng Công Cục không ít, trước đó nàng ta đã từng gặp người này ở Thượng Công Cục, nhưng người đó không phụ trách việc sinh hoạt ở đây, nàng ta cũng không biết người đó tên là gì.

Triệu Toàn Phúc nhíu nhíu mày hỏi: "Vậy có nghĩa là nếu người đó đứng trước mặt ngươi thì ngươi sẽ nhận ra sao?"

Tiểu Dung thấy Triệu Toàn Phúc nhíu mày thì rụt cổ lại, thành thành thật thật đáp: "Vâng."

"Nếu đã vậy thì mau tập trung hết người của Thượng Công Cục lại đây, cho nàng ta gặp từng người từng người một."

Triệu Toàn Phúc nói xong liền chỉ Lý thượng cung đi.

Tập trung hết người của Thượng Công Cục lại một chỗ cần tốn chút thời gian, chờ sau khi tất cả mọi người đã tới, Lý thượng cung bắt đầu cầm danh sách đối chiếu.

Lý thượng cung đọc một cái tên, người đó đứng ra khỏi hàng để Tiểu Dung nhìn.

Tiểu Dung nhìn hơn nửa số người ở đây nhưng vẫn không thấy được người mà hôm đó nàng ta đã gặp, đang lúc nàng hoài nghi có phải mình nhớ nhầm, có lẽ người đó không thuộc Thượng Công Cục hay không thì Lý thượng cung gọi một cái tên: "Thanh Thu."

Thanh Thu vừa được gọi liền cúi đầu tiến lên, Tiểu Dung nhìn chằm chằm Thanh Thu một hồi, đột nhiên kích động nói: "Là nàng, chính là nàng ta, người mà ta đã gặp ngày hôm đó chính là nàng ta."

Thân mình Thanh Thu cứng đờ, cố gắng trấn tĩnh nhìn về phía Lý thượng cung, "Thượng cung, ta không hiểu nàng ta có ý gì, ta chưa từng gặp qua nàng ta mà."

Triệu Toàn Phúc cũng không để ý lời phản biện yếu ớt của Thanh Thu mà trực tiếp cho người bắt nàng ta lại, đồng thời nói với Nguyễn Lương Anh: "Tới chỗ ở của nàng ta xem thử."

Bắt một tiểu cung nữ cũng không nhất thiết phải lý do chính đáng.

Nguyễn Lương Anh dẫn theo vài người đến chỗ ở của Thanh Thu. Ở Thượng Công Cục Thanh Thu chỉ là một tú nương cấp thấp nên phải ở cùng phòng với người khác, mà Nguyễn Lương Anh tới phòng của nàng ta cũng không tìm được cái gì khả nghi.

Nhưng kết quả này cũng đã nằm trong dự liệu, Triệu Toàn Phúc cũng chẳng thất vọng mà trực tiếp cho người dẫn Thanh Thu đi, lại sai người đi điều tra quá khứ của cung nữ này, vậy mà nàng ta đã từng hầu hạ Khương Man, tuy thời gian không dài nhưng quả thực từng là người hầu thân cận của Khương Mạn.

Triệu Toàn Phúc dẫn Thanh Thu đến ngục của Nội Vụ Phủ rồi tự mình thẩm vấn, cuối cùng khi bị tra tấn đến chỉ còn một hơi thở thoi thóp Thanh Thu mới khai: quả thật nàng ta muốn động tay động chân vào chỗ quần áo đưa đến Vân Hoa Cung, mấy năm trước sau khi rời khỏi Khương Mạn cuộc sống của nàng ta cũng không khá khẩm hơn chút nào, sau khi được phân đến Thượng Công Cục mỗi ngày đều trong tình trạng làm không đủ ăn. Nếu Khương mạn vẫn là một bảo lâm nhỏ bé chẳng chút tiếng tăm gì thì thôi, nhưng Khương Mạn lại đột nhiên được cát tinh chiếu tướng, bắt đầu được sủng ái.

Càng về sau cuộc sống của nàng ta lại càng thêm khó khăn, nàng ta cứ luôn không nhịn được mà nghĩ nếu lúc đó nàng ta không rời đi, liệu có phải bây giờ nàng ta đã trở thành đại cung nữ của một sủng phi, không chỉ không cần phải làm việc quần quật cả ngày lẫn đêm, có khi bên người còn có vài tiểu cung nữ đi theo bưng trà rốt nước.

Càng nghĩ càng hối hận, nhưng cứ hối hận mãi, loại cảm xúc này dần biến thành oán hận. Nàng ta cảm thấy dù sao khi Khương Mạn mới tiến cung nàng ta cũng đã từng hầu hạ một thời gian, bây giờ Khương Mạn được sủng ái lại không nghĩ đến việc giúp nàng ta một phen.

Ngay lúc đó lại có một người cho nàng ta rất nhiều bạc, bảo nàng ta hãy đổ thứ gì đó lên y phục của Vân Hoa Cung, lúc đó nàng ta còn suy tư về yêu cầu này rất lâu, nhưng đối phương còn nói nếu thành công thì không những nàng ta sẽ có số bạc đó mà còn có thể giúp nàng ta rời khỏi Thượng Công Cục.

"Người đút bạc cho ngươi là ai?" Triệu Toàn Phúc tiếp tục hỏi.

Thanh Thu lắc đầu: "Nô tì không biết."

"Không biết? Ngươi nghĩ ta ngốc à? Ngươi không biết mà còn làm việc cho người ta sao? Đừng đùa giỡn với ta, nói mau!"

Trên mặt Thanh Thu chỉ toàn sợ hãi, đôi mắt đỏ hồng, lắc đầu nói: "Nô tì không nói dối, nô tì thật sự không biết người đó là ai, nhưng nàng ta có nói với nô tì rằng nàng ta là người của Trường Xuân Cung, còn đưa cho nô tì một cái vòng tay."

"Vòng tay kia đâu?"

Thanh Thu đã không còn muốn phản kháng lại, nàng nói: "Chiếc vòng và cả số bạc kia đều được nô tì chôn ở dưới góc tường phía tây nam chỗ nô tì ở."

Thanh Thu vừa dứt lời, Nguyễn Lương Anh đã dẫn người tới nơi mà Thanh Thu đã nói, còn Triệu Toàn Phúc vẫn tiếp tục thẩm vấn Thanh Thu.

Triệu Toàn Phúc hỏi Thanh Thu rất nhiều vấn đề, có rất nhiều câu hỏi trùng lặp với trước đó, chỉ là Triệu Toàn Phúc đổi cách hỏi mà thôi. Sau khi xác nhận những câu trả lời của Thanh Thu đều giống nhau, cũng không hỏi ra thông tin gì có giá trị nữa, Triệu Toàn Phúc mới tạm thời buông tha Thanh Thu.

Sau đó Nguyễn Lương Anh cũng đã quay lại, trong tay còn cầm một túi vải bố, trong đó là chiếc vòng tay mà Thanh Thu đã nói cùng hai xấp ngân phiếu một trăm lượng.

Mấy tấm ngân phiếu này cái nào cũng giống cái nào, không có cách gì để phân biệt đó là của ai, nhưng cái vòng tay kia là vòng tay tráng men rất tinh xảo đẹp mắt, Triệu Toàn Phúc cũng thật sự từng nhìn thấy nó trên cổ tay của Giang Quý phi.

Nhưng Giang Quý phi sẽ ngu xuẩn đến vậy sao? Trực tiếp đưa vòng tay của mình cho người khác, để người ta nắm được nhược điểm của mình?

Triệu Toàn Phúc tra hỏi rõ ràng xong xuôi thì trời cũng đã sập tối, sau khi rời khỏi nhà lao của Nội Vụ Phủ hắn rửa sạch huyết khí trên người mình, thay một bộ y phục sạch sẽ rồi mới tới Vân Hoa Cung.

Vĩnh An đế vẫn ở Vân Hoa Cung từ trưa tới giờ.

Lúc Triệu Toàn Phúc đi tới, Vĩnh An đế đang chơi cờ cùng Khương Mạn.
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 154: Giam giữ



Vĩnh An đế liếc nhìn Triệu Toàn Phúc một cái, không nói gì, Triệu Toàn Phúc cũng không tiến lên quấy rầy, đợi đến khi Khương Mạn và Vĩnh An đế chơi xong ván cờ, Vĩnh An đế mới mở miệng hỏi: "Điều tra xong chưa?"

Lúc này Triệu Toàn Phúc mới tiến lên nói: "Hồi Hoàng thượng, đã điều tra xong."

Triệu Toàn Phúc bẩm báo lại toàn bộ những gì đã tra được xong, sau đó dâng chiếc vòng tay lên, nói: "Đây là vòng tay và ngân phiếu tiểu nhân đã tìm được ở chỗ Thanh Thu. Tuy tiểu nhân đã cho người đi tìm thợ thiết kế chiếc vòng này nhưng vẫn chưa thấy tung tích, tiểu nhân đang nghi ngờ có lẽ người này cũng không phải người trong cung."

"Ừm." Vĩnh An đế nhìn thoáng qua vòng tay trước mặt, nói với Triệu Toàn Phúc: "Giang Quý phi muốn mưu hại Khương Chiêu viện và hoàng tự, tâm tư độc ác, trước hết giam giữ, chờ năm sau lại xử trí."

Triệu Toàn Phúc vừa nghe liền hiểu, Hoàng thượng đây là mặc kệ chuyện này có phải Giang Quý phi làm hay không thì cuối cùng đều sẽ quy vào đầu Giang Quý phi.

Nhưng Triệu Toàn Phúc cũng sẽ không thông cảm cho Giang Quý phi, dù sao chuyện thế này Giang Quý phi cũng đã làm không ít, chỉ bởi vì có Anh Quốc công nên Hoàng thượng mới phải mắt nhắm mắt mở cho qua. Bây giờ Hoàng thượng chuẩn bị xử lí Anh Quốc công, đương nhiên cũng sẽ không dung túng cho Giang Quý phi nữa.

Triệu Toàn Phúc đi rồi, Khương Mạn nhìn vòng tay trước mặt Vĩnh An đế, nói: "Hoàng thượng cảm thấy chuyện lần này là do Giang Quý phi làm thật sao?"

Vĩnh An đế không đáp mà hỏi lại: "Ái phi thấy thế nào?"

Khương Mạn mỉm cười: "Thần thiếp nghĩ Giang Quý phi chắc sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như thế đâu."

Vĩnh An đế cười cười, nói: "Chuyện lần này có phải Giang Quý phi làm hay không trẫm chưa chắc chắn, nhưng người lần trước ra lệnh cho cung nữ nhị đẳng bên cạnh nàng ra tay quả thật là Giang Quý phi không thể chối cãi, cho nên mặc kệ là việc lần này có phải do Giang Quý phi hay không thì trẫm xử lí nàng ta cũng không oan uổng chút nào."

Khương Mạn nhíu mày, người đứng sau Quế Nhuế không phải là Mạnh Tiệp dư sao? Sao bây giờ lại thành Giang Quý phi rồi?

Dường như Vĩnh An đế hiểu được suy nghĩ của Khương Mạn, hắn nhéo má nàng, nói: "Được rồi, đừng nhăn mặt nữa, tiểu cung nữ kia quả thật là người của Giang Quý phi. Chẳng qua lúc đó Giang Quý phi không biết cung nữ kia đã quy phục Mạnh Tiệp dư, cho nên tiểu cung nữ đó vừa là người của Giang Quý phi lại vừa là người của Mạnh Tiệp dư. Lần đó người sai tiểu cung nữ kia ra tay là Giang Quý phi, sau khi Mạnh Tiệp dư biết chuyện chỉ bảo nàng ta tiếp tục hành động theo lời Giang Quý phi."

Nói xong, Vĩnh An đế dừng lại một lúc, tiếp tục giải thích: "Lúc ấy trẫm còn cần dùng Anh Quốc công cho nên không thể nào xử lí Giang Quý phi được, chỉ có thể đưa ra hình phạt cấm túc không nặng không nhẹ thôi."

Khương Mạn cười nhu hòa, kỳ thật Vĩnh An đế không cần giải thích với nàng. Quân vương cân nhắc thiệt hơn là chuyện bình thường, tình huống lúc đó Vĩnh An đế không tiện ra tay với Giang Quý phi nàng có thể hiểu, nàng cũng sẽ không oán giận Vĩnh An đế vì sao không trực tiếp xử lí Giang Quý phi mà chỉ hạ một chỉ cấm túc vô thưởng vô phạt như thế.

Ở Trường Xuân Cung, sau khi Giang Quý phi nghe Triệu Toàn Phúc truyền khẩu dụ của Hoàng thượng thì không dám tin mà hỏi lại: "Hoàng thượng nói muốn giam giữ bổn cung?"

Tuy trước đó Vĩnh An đế cũng cấm túc nàng, nhưng cấm túc và giam giữ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Bị cấm túc tuy cũng không được tự do ra vào Trường Xuân Cung, nhưng sẽ không có ai trông giữ nàng, nàng ta vẫn có thể tự do hoạt động theo ý mình. Nhưng giam giữ lại khác, giam giữ sẽ có thị vệ trông coi, đây là đãi ngộ của phạm nhân.

Triệu Toàn Phúc cười, gật đầu nói: "Nương nương không nghe nhầm đâu, Hoàng thượng quả thật đã nói thế. Tiểu cung nữ tên Thanh Thu ở Thượng Công Cục không chỉ khai ra và xác nhận Quý phi nương nương là người đã bảo nàng ta đổ độc dược bạch vân chi lên quần áo của Chiêu viện nương nương, còn đưa ra một chiếc vòng tay tráng men của nương nương, nói rằng đó là tín vật nương nương đưa cho nàng ta."

Hai mắt Giang Quý phi như muốn nổ tung, nói: "Đây là vu oan, là cung nữ Thanh Thu kia vu oan cho bổn cung, bổn cung không hề động tay với Khuông Chiêu viện."

Triệu Toàn Phúc chỉ cười mà không nói gì.

Giang Quý phi nhìn Triệu Toàn Phúc một cái, ổn định lại cảm xúc, "Bổn cung muốn gặp Hoàng thượng."

Triệu Toàn Phúc lắc lắc đầu, nói: "Quý phi nương nương việc gì phải thế? Giờ đây nhân chứng vật chứng đủ cả, dù có là Hoàng thượng cũng không thể bao che cho người được, người tìm Hoàng thượng có ích lợi gì đâu? Quý phi nương nương vẫn là tự lo bản thân mình cho tốt đi."

Triệu Toàn Phúc nói xong liền dẫn người rời khỏi Trường Xuân Cung.

Hải Đường đi ra cửa nhìn thử, phát hiện ngoài cửa Trường Xuân Cung đã có thủ vệ đứng canh, nàng bước ra khỏi cửa liền bị bọn họ ngăn lại.

Hải Đường quay lại nội điện, sắc mặt cũng không được tốt lắm, báo lại với Giang Quý phi: "Nương nương, ngoài cửa đã có thị vệ đứng canh rồi."

Giang Quý phi vô lực ngã ngồi xuống ghế, cười lạnh, "Hoàng thượng đây là không cần Giang gia chúng ta nữa rồi."

"Nương nương, bây giờ phải làm thế nào?" Đinh Hương hỏi.

Làm sao bây giờ? Giang Quý phi cũng không biết phải làm sao bây giờ? Cha nàng và cả đại ca đều chưa thấy tin tức gì, nàng ta biết làm thế nào đây? Trước đó quả thật nàng ta và Quý Chiêu dung có bàn bạc sẽ xuống tay với Khương Mạn, nhưng bọn họ còn chưa làm gì thì cha nàng ta lại xảy ra chuyện, sau đó lại đến đại ca. Bây giờ trong tay nàng ta không có người nào dùng được thì sao có thể đối phó với Khương Chiêu viện chứ?

Chỉ là bây giờ Hoàng thượng chắc chắn sẽ không tin nàng ta.

Giang Quý phi cố gắng nghĩ cách hóa giải tình thế ngàn cân treo sợi tóc trước mắt, nàng cảm thấy trước mắt cách duy nhất để nàng ta có thể thoát tội là tìm được người đứng sau màn, đến lúc đó phơi bày sự thật trước mặt Hoàng thượng, hắn sẽ không thể không thả nàng ra. Nhưng bây giờ nàng ta bị nhốt trong Trường Xuân Cung, tất cả cung nhân bên người đều không đi ra ngoài được thì nàng ta phải thăm dò thế nào đây?

Giang Quý phi thấy có hơi phiền não, nói: "Cái cung nữ tên Thanh Thu kia vì sao lại muốn hãm hại bổn cung chứ? Là ai sai sử nàng ta?"

"Chẳng lẽ là Khương Chiêu viện tự mình gài bẫy hãm hại nương nương?" Đinh Hương đoán: "Nếu không vì sao Khương Chiêu viện lại không tổn hại một cọng tóc nào mà vẫn phát hiện ra mấy bộ quần áo đó có vấn đề?"

Giang Quý phi cảm thấy chuyện này cũng có khả năng, nhưng vì sao vòng ta của mình lại ở trong tay Khương Chiêu viện chứ?

"Trang sức của ta đều do hai ngươi phụ trách, vậy chiếc vòng tay kia biến mất sao các ngươi lại không đi điều tra?"

Đinh Hương và Hải Đường cúi đầu cười khổ, lúc chiếc vòng tay tráng men mà Giang Quý phi rất thích biến mất các nàng đã phát hiện ngay, cũng báo lại cho Giang Quý phi ngay lập tức, còn đi tìm rất lâu. Nhưng cái vòng tay kia như thể đột nhiên không cánh mà bay, tìm thế nào cũng không ra.

Hải Đường nhớ rõ, buổi sáng hôm đó rõ ràng nàng đã cất chiếc vòng vào hộp trong sức của Giang Quý phi rồi mà.

Hải Đường lượt lại tất cả sự việc trong ngày hôm đó, đột nhiên nói: "Nương nương, hôm chiếc vòng tay biến mất hình như Quý Chiêu dung có đến Trường Xuân Cung chúng ta."

Giang Quý phi nhíu mày nhìn về phía Hải Đường, "Ngươi nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Quý Chiêu dung?"

Hải Đường nói: "Nô tì nhớ rõ ngày đó cung nữ Ngọc Châu bên người Quý Chiêu dung đã rời đi một lát, nếu nói lúc đó nàng ta đi trộm chiếc vòng tay thì cũng hợp lí."
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 155: Ngắm tuyết ở vườn mai



Quý Chiêu dung thông minh đến vậy sao? Giang Quý phi hoài nghi.

Đinh Hương lại có chút đồng tình với suy nghĩ của Hải Đường, nói: "Hiềm nghi của Quý Chiêu dung quả thật rất lớn, trước đó nương nương tìm đến nàng ta không phải là vì muốn liên minh hạ bệ Khương Chiêu viện sao? Nàng đồng ý với nương nương chứng tỏ nàng ta cũng không muốn để Khương Chiêu viện tiếp tục đắc ý, hơn nữa nếu Khương Chiêu viện xảy ra chuyện thì chỗ dựa của Nhị Hoàng tử sẽ không còn vững như bây giờ nữa, chuyện này sẽ rất có lợi với Đại Hoàng tử."

Giang Quý phi ngẫm nghĩ, nói: "Nếu nói như vậy thì chuyện lần này là do Quý Chiêu dung hãm hại bổn cung?"

"Không được, ta muốn gặp Hoàng thượng." Giang Quý phi nói. nàng phải vạch trần Quý Chiêu dung trước mặt Vĩnh An đế, trả lại trong sạch cho bản thân.

Giang Quý phi kêu Hải Đường ra nói với thị vệ canh gác rằng nàng ta muốn gặp Hoàng thượng.

Hải Đường đi ra, nhưng thủ vệ ở cửa chỉ nói bọn họ sẽ bẩm báo lên trên, còn Hoàng thượng có đồng ý gặp Giang Quý phi hay không thì bọn họ không thể chắc chắn được.

Hải Đường tạ ơn hai thủ vệ rồi quay vào bẩm báo với Giang Quý phi.

Giang Quý phi gật đầu, chỉ cần mấy người đó đồng ý chuyển lời, Vĩnh An đế nhìn vào công lao cống hiến của Giang gia bao đời nay hẳn là cũng sẽ đồng ý gặp mặt một lần, nàng chỉ cần ngồi yên chờ đợi là được.

Bên kia, sau khi Vĩnh An đế nghe được Giang Quý phi muốn gặp hắn thì chỉ gật đầu nói một tiếng "đã biết" chứ cũng không có ý định đi gặp Giang Quý phi.

Vĩnh An đế ở Vân Hoa Cung cả ngày, buổi đêm cũng không rời đi.

Ngày hôm sau, Vĩnh An đế không cần lên triều, lúc Khương Mạn tỉnh lại Vĩnh An đế còn đang ôm nàng vào lòng ngủ say. Khương Mạn nhìn khuôn mặt khí sắc bình thản, nàng nhẹ nhàng vươn tay v**t v*, thấy lông mi của Vĩnh An đế run run như sắp tỉnh thì vội thu tay lại không dám lộn xộn nữa, ngay cả hít thở cũng nhẹ nhàng hơn như sợ Vĩnh An đế sẽ tỉnh lại.

Khoảng thời gian này thật ra áp lực của Vĩnh An đế rất lớn, tuy hắn đã sớm bồ trí xong xuôi, nhưng tình thế trên chiến trường thay đổi trong chớp mắt, hắn cũng không dám chủ quan. Nếu chỗ nào đó xảy ra vấn đề thì hậu quả Đại Cảnh phải chịu không thể tưởng tượng được.

Bây giờ Nam Man gửi thư xin hàng, rốt cuộc hắn cũng có thể hoàn toàn yên tâm, cũng có thể kê cao gối mà ngủ.

Sau khi Khương Mạn thu tay lại, lông mi của Vĩnh An đế giật giật vài cái những vẫn không tỉnh lại. Khương Mạn nằm trong lồng ngực Vĩnh An đế không dám lộn xộn nữa, chỉ có thể nhìn ngắm Vĩnh An đế. Không biết qua bao lâu, Khương Mạn bất tri bất giác đã ngủ lại.

Chờ lúc Khương Mạn tỉnh dậy lần nữa thì Vĩnh An đế đã không còn ở trên giường.

Khương Mạn nghĩ có lẽ Vĩnh An đế đã trở về Càn Ninh Cung, kết quả nàng vừa gọi Liễm Thu thì lại thấy Vĩnh An đế ôm Nhị Hoàng tử đi vào.

Vừa bước vào điện Nhị Hoàng tử đã muốn rời khỏi vòng tay của Vĩnh An đế, Vĩnh An đế thả bé xuống, bé liền chạy đến trước giường Khương Mạn, vẻ mặt hưng phấn nói: "Nương, tuyết rơi rồi, người mau dậy đi, phụ hoàng nói muốn dẫn chúng ta đi ngắm tuyết."

Khương Mạn nhìn Vĩnh An đế một cái, lại gặp ngay nụ cười tươi rói của Vĩnh An đế đang nhìn hai mẹ con họ, nàng cũng nở một nụ cười với hắn, rồi nhẹ nhàng xoa đầu Nhị Hoàng tử: "Được, con và phụ hoàng cứ chơi một lát đi, nương sẽ dậy ngay, được không?"

"Dạ."

Nhị Hoàng tử đáp lời rồi chạy đi tìm Vĩnh An đế, lúc này Liễm Thu mới tiến lên giúp Khương Mạn rời giường.

Chờ sau khi Khương Mạn chuẩn bị xong xuôi, lại dùng xong bữa sáng, Vĩnh An đế mới dẫn nàng cùng Nhị Hoàng tử đến vườn mai.

Vườn mai ở mặt sau của Ngự Hoa Viên, diện tích khá lớn, bên trong trồng đủ loại hoa mai.

Vĩnh An đế muốn đến vườn mai ngắm tuyết, trước đó cung nhân đã sớm chuẩn bị tốt. Trong đình ở giữa mai viên đã bày sẵn chậu than, đệm mềm cũng đã được trải lên ghế đá, trên bàn đầy đủ điểm tâm trà nóng, dưới ấm trà còn có một lò lửa nhỏ.

Tuyết đọng trên đường đi cũng đã được dọn sạch.

Hồng mai trong vườn mai nở đỏ thắm cả một góc trời, Khương Mạn theo Vĩnh An đế vào đình, ngồi xuống trước bàn ngắm hồng mai ẩn trong tuyết trắng thì không khỏi thất thần, trước kia hình như nàng chưa từng thưởng tuyết ngắm mai, nàng vẫn tự nhân mình là một tục nhân, không học được cái thói văn vẻ thế này, nhưng hôm nay nàng mới hiểu được, cảnh đẹp thế này không liên quan gì đến nhã tục.

"Rất đẹp." Khương Mạn khen.

Vĩnh An đế nói: "Nếu ái phi thích thì cũng thể thể trồng vài cây mai trong Vân Hoa Cung."

Khương Mạn lắc đầu, "Vẫn là thôi đi, tuy thần thiếp thấy cảnh sắc trước mắt đẹp đẽ, nhưng thần thiếp cũng thích Vân Hoa Cung như bây giờ, về sau nếu muốn thì thần thiếp đi thêm vài bước tới đây ngắm cảnh cũng được. Cảnh đẹp trong thiên hạ nhiều vô số kể, thần thiếp cũng không thể đem hết về Vân Hoa Cung được."

Vĩnh An đế nói: "Nếu ái phi thích thì có gì không thể chứ?" Tuy không thể gom hết tất cả cảnh đẹp về Vân Hoa Cung cùng một lúc, nhưng mỗi năm thay đổi cảnh trí trong Vân Hoa Cung thì không phải không được.

Cái này hoàn toàn không giống lời mà Vĩnh An đế sẽ nói, Khương Mạn kinh ngạc nhìn về phía Vĩnh An đế, muốn xác định hắn nói thật hay đang trêu đùa, nhưng nàng không nhìn thấy chút dấu hiệu đùa giỡn trên mặt hắn.

Vĩnh An đế đang nói thật!

Thời khắc này Khương Mạn vô cùng muốn biết, nếu như nàng gật đầu thì Vĩnh An đế có thật sự làm như vậy không?

Suy nghĩ như vậy khiến nàng không nhịn được mà muốn gật đầu, nhưng đến thời khắc cuối cùng, lí trí của Khương Mạn đã kéo nàng lại, nàng cười lắc đầu, nói: "Như vậy thì hao tài tốn của quá, thần thiếp sẽ không an tâm mà hưởng thụ được. Hơn nữa cảnh đẹp thì ngẫu nhiên ngắm một lần là được rồi, mỗi ngày đều ngắm sẽ dễ chán."

Vĩnh An đế thấy vậy cũng không nhắc lại đề tài này nữa.

Nhị Hoàng tử là kiểu không thể ngồi yên được một chỗ, ngồi trong đình một lát liền muốn ra ngoài đi dạo ngắm tuyết, Tần thị không dám tự ý quyết định, vẫn là Vĩnh An đế nói: "Giác nhi muốn đi chơi thì để nó đi đi, trông chừng nó kỹ một chút, đừng để nó bị lạnh là được."

Vĩnh An đế đã mở miệng, bọn Tần thị cũng không ngăn cản Nhị Hoàng tử nữa.

Nhị Hoàng tử vui vẻ dạo chơi trong vườn mai.

Khương Mạn và Vĩnh An đế ngồi trong đình nói chuyện phiếm, Vĩnh An đế còn hứng trí làm một bài thơ vịnh mai.

Ba người ở trong vườn mai cả buổi sáng, đến bữa trưa cũng dùng ở trong vườn, người của Ngự Thiện Phòng cũng cố ý chuẩn bị thịt hươu nướng.

Dùng bữa trưa xong, Vĩnh An đế mới đưa Khương Mạn và Nhị Hoàng tử trở về Vân Hoa Cung.

Khương Mạn trở lại Vân Hoa Cung liền thấy Liễm Thu sắc mặt tái nhợt chờ ở cửa, không chỉ Liễm Thu mà các cung nhân khác của Vân Hoa Cung đều có sắc mặt vô cùng khó coi.

"Đây là làm sao vậy?" Khương Mạn hỏi Liễm Thu.

"Chủ tử, Nguyễn công công dẫn người tới cung chúng ta rồi tìm được vài hộp huân hương có vấn đề." Trong lòng Liễm Thu vẫn còn sợ hãi, nói: "May mà chủ tử không thích dùng huân hương, mấy hộp huân hương ở Vân Hoa Cung đều đã bị thu lại rồi, nếu không......"

Liễm Thu không nói tiếp câu cuối cùng, nhưng không cần Liễm Thu nói Khương Mạn cũng biết, nếu nàng dùng huân hương này, nhẹ thì đứa nhỏ trong bụng khó giữ, nặng thì tính mạng của bản thân cũng gặp nguy hiểm.
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 156: Ngươi quên rồi sao?



Trong lòng Vãn Đông vẫn còn sợ hãi, nhưng nàng cũng thấy khó hiểu: "Nhưng sao Nguyễn công công lại dẫn người tới tra Vân Hoa Cung của chúng ta chứ?"

Liễm Thu nói: "Nguyễn công công nói đấy là ý của Hoàng thượng, bởi vì chuyện xiêm y ngày hôm qua nên Hoàng thượng sợ trong cung chúng ta còn thứ gì không tốt."

Mà lúc này, Nguyễn Lương Anh cũng đã báo cáo lại kết quả cho Vĩnh An đế.

Vĩnh An đế nhìn mấy hộp huân hương trước mặt mà trong mắt xẹt qua một tia lạnh, được lắm, lá gan của mấy người này cũng không nhỏ!

"Tra, tra rõ chuyện này và chuyện quần áo cho trẫm!" Trong thanh âm của Vĩnh An đế cũng không có quá nhiều sự tức giận, nhưng đám người Triệu Toàn Phúc và Nguyễn Lương Anh lại không hẹn mà cùng run rẩy.

Cả ngày hôm qua Giang Quý phi vẫn luôn chờ gặp Vĩnh An đế, kết quả đến giờ vẫn chưa được nhìn thấy thánh nhan, bây giờ nàng đang bị giam giữ, không thể nghe ngóng tình huống bên ngoài, chỉ có thể để Hải Đường liên tục đi hỏi thị vệ ngoài cửa.

Mới đầu thị vệ gác cổng còn có thể đáp lại vài lời thân thiện, giải thích rằng bọn họ đã bẩm báo lên bên trên, còn Hoàng thượng không đến bọn họ cũng không có cách, nhưng sau đó bị Hải Đường tìm tới nhiều quá, ngữ khí của bọn họ cũng không còn tốt như trước.

Hải Đường ở chỗ thị vệ ôm một bụng tức, nhưng cũng không dám oán giận trước mặt Giang Quý phi, chỉ có thể tiếp tục khuyên Giang Quý phi chờ.

Giang Quý phi chờ một lần đã hết ba ngày, đêm 30 mà không khí ở Trường Xuân Cung quá mức lạnh lùng tịch mịch.

Đến mùng ba đầu năm, lúc Giang Quý phi sắp bùng lửa tức thì rốt cuộc Vĩnh An đế cũng bước chân vào Trường Xuân Cung.

Ánh mắt Giang Quý phi nhìn Vĩnh An đế ai oán đến lạ thường, "Cuối cùng Hoàng thượng cũng chịu tới gặp thần thiếp rồi sao?"

Vĩnh An đế cũng không để ý đến câu hỏi của Giang Quý phi mà chỉ lãnh đạm nhìn nàng ta, nói: "Ngươi gặp trẫm có chuyện gì?"

Giang Quý phi thấy Vĩnh An đế như thế cũng thu hồi lại vẻ mặt ai oán, nói thẳng: "Chuyện của Khương Chiêu viện không phải do thần thiếp làm, thần thiếp bị người khác hãm hại. Trước đó cái vòng tay kia đã bị người khác trộm mất, mà người đã trộm vòng tay và ra tay hại Khương Chiêu viện chính là Quý Chiêu dung, xin Hoàng thượng minh xét."

Vĩnh An đế nghe Giang Quý phi nói xong vẻ mặt cũng chẳng biến đổi chút nào, "Việc này trẫm sẽ cho người điều tra."

Giang Quý phi nhìn thần sắc của Vĩnh An đế, trầm mặc một lúc, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Có phải Hoàng thượng đã sớm biết chuyện này không phải do thần thiếp làm không?"

Vĩnh An đế không trả lời, nhưng im lặng chính là câu trả lời rõ nhất.

Giang Quý phi thấy vậy thì nở nụ cười bi ai, "Thần thiếp thật sự quá là khờ dại, thế mà còn trông cậy Hoàng thượng sẽ điều tra rõ ràng chân tướng, trả lại trong sạch cho thần thiếp, lại không biết rằng đây chính là kết quả mà người muốn nhìn thấy nhất."

"Sợ là Hoàng thượng đã sớm nhìn Giang gia và ta không thuận mắt rồi nhỉ? Chỉ là Giang gia vẫn còn giá trị lợi dụng nên Hoàng thượng mới giữ thần thiếp lại, bây giờ cha và đại ca không giúp được gì cho Hoàng thượng nữa, người liền chuẩn bị ra tay với Giang gia sao?"

Giang Quý phi nói xong thì nước mắt ứa tràn, thút thít nói: "Hoàng thượng, người thật ngoan độc. Cha ta chinh chiến nhiều năm vì Đại Cảnh như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao với Đại Cảnh, với Hoàng thượng. Người đối xử với ta và Giang gia như vậy không sợ lương tâm bất an sao?"

Vĩnh An đế nhìn Giang Quý phi vừa khóc vừa cười, nội tâm không hề gợn sóng, nhưng hắn vẫn trả lời Giang Quý phi: "Quả thật trẫm không định buông tha Giang gia các ngươi, nhưng cũng không phải là trẫm ngoan độc, là Giang gia các ngươi tự mình đi từng bước đến ngày hôm nay. Cha và đại ca của ngươi lén tiếp xúc với Khang vương, ý đồ mưu phản, ngươi thấy trẫm có thể buông tha cho Giang gia các ngươi sao?"

Giang Quý phi nghe vậy lập tức kích động, nói: "Không thể nào, cha và đại ca ta trung thành tận tâm như vậy, sao có thể có ý đồ mưu phản được, cho dù Hoàng thượng không ưa Giang gia thì cũng không thể chụp cái mũ mưu phản lên đầu Giang gia ta được."

Vĩnh An đế thản nhiên nói: "Ngươi có biết vì sao lần này cha ngươi đánh với Nam Man quốc lại bị trọng thương, còn đại ca ngươi liên tiếp thất bại không?"

Giang Quý phi không biết, nàng cảm thấy cha nàng không thể nào để bản thân bị trọng thương, đại ca nàng cũng không nên thất bại mới đúng.

Vĩnh An đế hỏi như vậy, chẳng lẽ Vĩnh An đế đã dùng âm mưu quỷ kế gì đó, cha nàng không phòng bị nên mới để bản thân bị trọng thương? Đại ca nàng cũng bị Nam Man quốc bắt?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Giang Quý phi, Vĩnh An đế liền cười lạnh, nói: "Đó là bởi vì cha và đại ca ngươi đồng ý với Khang vương sẽ cố ý thua trận này, kỳ thật cha ngươi chẳng bị thương chỗ nào cả."

"Không thể nào." Giang Quý phi lắc đầu nói: "Không thể nào, vì sao bọn họ phải làm như vậy chứ?"

Chẳng lẽ bọn họ không quan tâm nàng sống chết thế nào sao?

Vĩnh An đế tới gặp Giang Quý phi chỉ bởi vì nể mặt Tam Công chúa, bây giờ những gì nên nói đều đã nói rõ, Vĩnh An đế cũng không muốn lãng phí thì giờ ở đây, xoay người đi khỏi.

Giang Quý phi nhìn bóng dáng đang rời đi của Vĩnh An đế, nóng lòng nói: "Cho dù cha ta và đại ca thật sự có liên quan tới Khang vương, nhưng thần thiếp vẫn là người vô tội mà? Thần thiếp hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm như vậy, sinh cho Hoàng thượng Tam Công chúa, không có công lao cũng có khổ lao chứ, Hoàng thượng không thể bởi vì Giang gia mà giận chó đánh mèo lên người thần thiếp được."

Bước chân của Vĩnh An đế hơi dừng lại một chút, xoay người về phía Giang Quý phi, nói: "Vô tội? Ngươi còn dám nói với trẫm là mình vô tội? Năm đó vì sao đứa nhỏ của Quách Sung nghi mất ngươi đã quên rồi sao? Sai sử cung nữ nhị đẳng trong cung của Khương Chiêu viện hạ độc, ngươi cũng quên rồi à?"

Nói xong, Vĩnh An đế không chờ gì nữa, xoay người đi khỏi Trường Xuân Cung.

Giang Quý phi bị Vĩnh An đế chất vấn mấy câu liên tục thì ngẩn ngơ tại chỗ, chờ khi Vĩnh An đế đã đi một hồi lâu, nàng mới lẩm bẩm nói: "Thì ra hắn đều đã biết hết rồi."

Đến bây giờ nàng vẫn luôn nghĩ những việc nàng ta đã làm đều kín kẽ không một chỗ hở, không ai biết được, nhưng thì ra Vĩnh An đế đã tỏ tường mọi chuyện từ lâu, chẳng qua là vì Giang gia vẫn còn giá trị với hắn nên hắn mới tha cho nàng một mạng. Bây giờ Giang gia tạo phản, Giang gia không thể giữ, bản thân đương nhiên cũng không thoát nạn.

Hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành, Giang Quý phi nhịn không được mà cười lớn, nàng đúng thật là ngu xuẩn mà!

Hải Đường và Đinh Hương nhìn bộ dạng của Giang Quý phi như phát điên, nhất thời không biết phải làm gì mới tốt.

Những lời Vĩnh An đế vừa nói với Giang Quý phi các nàng cũng đã nghe thấy, lần này chỉ sợ Giang Quý phi chỉ còn một con đường chết, mà các nàng là đại cung nữ hầu hạ bên cạnh Giang Quý phi, sợ là cũng khó thoát khỏi tội chết.

Hải Đường và Đinh Hương nghĩ rằng rất nhanh Giang Quý phi sẽ nhận được chiếu thư ban chết của Vĩnh An đế, mà hai người rất nhanh cũng sẽ mất mạng, nhưng bọn họ gắng gượng đợi vài ngày, đợi qua mười lăm tháng giêng nhưng vẫn không thấy chiếu chỉ hạ xuống.

Khương Lãng khải hoàn vào ngày mười bảy tháng giêng, tuy cuối năm ngoái Nam Man đã dâng thư xin hàng, nhưng hắn còn phải theo dõi quân địch rút lui, đợi đến khi người của Nam Man rút khỏi lãnh thổ Đại Cảnh đã là mùng một tháng giêng.

Hơn nữa trời đông giá rét, còn có sứ thần của Nam Man quốc đi theo, đợi khi về tới kinh thành đã là mười bảy tháng giêng.
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 157: Cái chết của Giang Quý phi



Khương Lãng vừa quay về đã bị Vĩnh An đế triệu vào cung, Khương Lãng ở trong cung cả một ngày mới rời đi.

Ngày hôm sau, Nam Man quốc trình thư xin hàng ngay tại buổi triều sớm, từ nay về sau Nam Man là nước chư hầu của Đại Cảnh, hàng năm sẽ dâng đồ tiến cống cho Đại Cảnh.

Buổi chầu sớm hôm nay ngoài việc Nam Man trình thư xin hàng thì còn có một việc quan trọng hơn chính là Khương Lãng tố cáo hai cha con Anh Quốc công cấu kết với Nam Man quốc và Khang vương, cố ý để thua trên chiến trường, tội đáng muôn chết.

Lời nói của Khương Lãng khiến mọi người trong triều đều ồ lên, rất nhiều người cảm thấy không có khả năng, nhưng chứng cứ của Khương Lãng đầy đủ, bọn họ không thể không tin.

Cha con Anh Quốc công bị nhốt vào ngục ngay lập tức, Anh Quốc công phủ bị tra xét, những gia quyến thân cận cũng bị bắt vào ngục chờ xét xử.

Hơn nữa Vĩnh An đế còn hạ chỉ cho người tra rõ vụ Khang vương mưu phản.

Nhất thời các quan viên trên triều đều thấy bất an.

Chuyện Khang vương mưu phản ầm ĩ một thời gian, những đại thần bị liên lụy lần này không thể thoát khỏi, mà Vi gia chính là thế gia đứng mũi chịu sào.

Trong cung, Nhị Công chúa nghe thấy Vi gia bị xét nhà, Vi Kiến Nguyên nhốt vào ngục của Đại Lý Tự còn muốn đi tìm Vĩnh An đế, nhưng lại bị Phùng Chiêu nghi giữ lại.

"Con ngốc rồi à? Hai đứa đã hòa ly rồi, Vi gia gặp chuyện không may thì liên can gì tới con chứ? Hơn nữa lần này Vi gia phạm tội không nhỏ, bọn họ có ý đồ mưu phản, con cảm thấy phụ hoàng con sẽ buông tha cho bọn họ sao? Lúc này con còn đi tìm phụ hoàng là cảm thấy phụ hoàng có thể tha cho Vi gia, hay là thấy bây giờ phụ hoàng vẫn chưa chán ghét, vứt bỏ con nên muốn để phụ hoàng hoàn toàn thất vọng về mình?"

"Con......." Nhị Công chúa nghẹn lời, nàng chỉ là vừa nghe được tin của Vi Kiến Nguyên nên nhất thời nóng lòng mà thôi.

Nhị Công chúa cúi đầu, "Mẫu phi, con không đi nữa."

"Như vậy mới đúng." Phùng Chiêu nghi vừa lòng nói: "Con ngoan ngoãn nghe lời đi, chờ đợt này qua đi, con chịu khó tới bầu bạn lấy lòng phụ hoàng con, để phụ hoàng tuyển cho con một phò mã mới."

Trải qua chuyện của Vi Kiến Nguyên, Phùng Chiêu nghi không dám nhúng tay vào hôn sự của Nhị Công chúa nữa.

Trong Vân Hoa Cung, sau khi nghe được chuyện Vi gia có tham dự vào chuyện Khang vương mưu phản, cuối cùng Khương Mạn cũng hiểu được vì sao lúc trước Vi Thiệu lại muốn hỏi cưới Nhị Công chúa cho Vi Kiến Nguyên.

Vãn Đông nhớ đến lần đó Vĩnh An đế vì chuyện hôn sự của Nhị Công chúa mà lửa giận bừng bừng, hỏi Khương Mạn: "Chủ tử, người nói xem có phải lúc đó Hoàng Thượng đã biết Vi gia muốn mưu phản nên mới không đồng ý để Nhị Công chúa gả cho Vi Kiến Nguyên không?"

Liễm Thu phản bác: "Nhưng cuối cùng Hoàng thượng vẫn đồng ý cho Nhị Công chúa lấy Vi Kiến Nguyên mà, nếu Hoàng thượng đã sớm biết Vi gia đã muốn làm phản thì sao có thể đồng ý mối hôn sự này chứ?"

Khương Mạn nói: "Lúc ấy Nhị Công chúa lấy cái chết ra để đòi gả cho Vi Kiến Nguyên, Hoàng thượng đồng ý cũng không có gì lạ."

Lúc ấy Khương Mạn cảm thấy Vĩnh An đế không đồng ý để Nhị Công chúa gả đến Vi gia là vì chuyện của Vi Đức phi, nhưng bây giờ xem ra có lẽ là do Vĩnh An đế đã sớm biết Vi gia hai lòng, không chỉ Vi gia mà chuyện Anh Quốc công tiếp xúc với Khang vương sợ là hắn cũng đã biết từ lâu, chỉ là hắn vẫn luôn nhịn xuống không nói ra để bây giờ thanh lọc triều chính lại một thể.

Tuy Khương Mạn chưa bao giờ nghĩ Vĩnh An đế là bậc quân vương đa nghi đề phòng, nhưng qua chuyện lần này Khương Mạn mới biết thì ra tâm tư của Vĩnh An đế sâu hơn những gì nàng tưởng rất nhiều.

Khoảng thời gian này Khương Mạn vẫn luôn chú ý đến chuyện những hộp huân hương mà Nguyễn Lương Anh đã lục soát được vào đêm ba mươi, nhưng dường như Vĩnh An đế đã ném chuyện này vào dĩ vãng, chưa bao giờ đề cập đến chuyện này trước mặt nàng. Khương Mạn cũng sai Tiểu Đậu Tử đi điều tra chuyện này, nhưng những người biết chuyện về hộp huân hương đều đã chết, Tiểu Đậu Tử tra một lượt nhưng cũng chẳng thu được kết quả gì.

Bây giờ Khương Mạn có chút nghi ngờ có phải Vĩnh An đế không muốn nàng điều tra chuyện này không.

Khi những biến chuyển trong triều hoàn toàn kết thúc đã là hai tháng sau, những thần tử tham dự vào chuyện Khang vương mưu phản nên xét nhà đã bị xét nhà, nên xử trảm đã bị xử trảm, nên lưu đày đã bị lưu đày, Khang vương cũng được thưởng một ly rượu độc.

Mà Giang Quý phi đã bị giam giữ hơn một tháng nay đã nhận được chiếu thư ban chết của Vĩnh An đế.

Tam Công chúa vẫn luôn nghĩ rằng Giang Quý phi sẽ không sao cả, cho dù bị chuyện của Giang gia liên lụy thì mẫu phi nàng cùng lắm là bị nhốt một thời gian rồi thôi, đến lúc này mới ý thức được chuyện nghiêm trọng đến thế nào.

Nàng nhận được tin xong thì trước tiên đến Càn Ninh Cung xin Vĩnh An đế thu hồi mệnh lệnh đã ban, nhưng Tam Công chúa quỳ ở Càn Ninh Cung cả ngày, đến tận khi nàng ngất xỉu cũng không thể khiến Vĩnh An đế thay đổi quyết định.

Đợi đến lúc Tam Công chúa tỉnh lại thì Giang Quý phi đã uống rượu độc rồi chết, mà những cung nhân hầu hạ trong Trường Xuân Cung cũng phải tuẫn táng theo.

Trong Ung Hòa Cung, Cao Hiền phi nhận được tin Giang Quý phi đã chết thì nhất thời không thể nói rõ cảm giác của bản thân. Nàng vốn nghĩ bản thân sẽ rất vui, nhưng đến lúc này nàng chẳng cảm nhận được chút niềm vui nào, mà trong lòng lại trào lên một loại cảm xúc phức tạp khó nói.

Lúc Giang gia đang lên thì Giang Quý phi làm nhiều chuyện không chấp nhận được thì Vĩnh An đế vẫn tha cho nàng, mà đến khi Giang gia xuống dốc thì sống chết của Giang Quý phi cũng chỉ là một câu nói của Vĩnh An đế mà thôi.

Nàng từng nghĩ rằng Vĩnh An đế thật lòng yêu Giang Quý phi, nhưng bây giờ nàng mới nhìn thấu được, Giang Quý phi cùng lắm chỉ là một quân cờ để Vĩnh An đế lung lạc Giang gia mà thôi, là một bậc đế vương bạc tình không phải bàn cãi.

Có lẽ nàng nên cảm thấy may mắn vì phụ thân nàng hiện giờ vẫn còn được Vĩnh An đế trọng dụng, cho nên nàng vẫn còn là Hiền phi cao cao tại thượng, nếu có một ngày Cao gia rơi vào bước đường như Giang gia thì không biết kết cục của nàng có khác gì Giang Quý phi không.

Liên Hương và Liên Xảo không biết suy nghĩ sâu xa của Cao Hiền phi, vẫn vui vẻ thay cho chủ tử: "Nương nương, bây giờ trong tứ phi chỉ còn lại một mình người, về sau nương nương chính là người tôn quý nhất hậu cung này."

"Các ngươi nói lời này là để thái hậu đi đâu rồi?" Cao Hiền phi nói: "Ta chỉ là một Hiền phi địa vị thấp nhất trong tứ phi, sao có thể là nữ nhân tôn quý nhất hậu cung chứ?"

Liên Hương và Liên Xảo đối mắt nhìn nhau.

Liên Hương nhìn biểu cảm của Hiền phi, thử hỏi: "Sao nô tì thấy hình như nương nương không cao hứng lắm thì phải?"

"Chỉ là có chút cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ thôi." Cao Hiền phi không muốn nhiều lời, chỉ dặn dò: "Về sau ta chỉ muốn làm một phi tử an nhàn, các ngươi là người hầu thân cận của ta, cũng đừng cảm thấy rằng mình có gì đặc biệt hơn người, chủ tử của các ngươi chính là một phi tần bình thường không được thánh sủng, không có hoàng tử bên cạnh, hiểu chưa?"

Liên Hương và Liên Xảo không hiểu, bây giờ Giang Quý phi đã chết, quyền quản lý hậu cung chẳng phải sẽ vào tay nương nương của bọn họ sao? Hiện giờ không phải nương nương của các nàng phải hăng hái chuẩn bị tiếp quyền mới đúng chứ? Sao nương nương lại nói mấy lời chán nản thế này?

Nhưng nhìn thần sắc của Cao Hiền phi, Liên Hương và Liên Xảo thức thời không hỏi gì thêm, còn đảm bảo: "Nương nương yên tâm, chúng nô tì nhất định sẽ gây thêm phiền toái cho nương nương."

"Ừ." Cao Hiền phi miễn cưỡng lên tiếng, không nói thêm gì nữa.
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 158: Gặp Khương Lãng



Thanh lọc triều đình xong, bộ máy quản lí bị trống rất nhiều vị trí, Vĩnh An đế bắt đầu tiến hành phong thưởng những người lần này đã lập công.

Khương Lãng là đại công thần mấu chốt đã ngăn được cơn sóng dữ nên đương nhiên là người đầu tiên được luận công ban thưởng. Vĩnh An đế phong Khương Lãng thành Tuyên Bình Hầu, hơn nữa còn ban thưởng phủ đệ.

Khương Mạn ở hậu cung nghe được tin này thì thật lòng vui mừng cho Khương Lãng, lại tiếc không thể gặp mặt trực tiếp chúc mừng.

Trước đó Vĩnh An đế từng nói khi nào Khương Lãng hồi kinh sẽ dẫn nàng xuất cung gặp hắn, nhưng bây giờ bụng nàng đã lớn, từ mấy ngày trước tay chân mặt đã bắt đầu bị phù, không tiện xuất cung, cho nên việc này hơn nửa là không thể.

Sau giờ ngọ, Khương Mạn tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, đang nghe Nhị Hoàng tử đọc bài bên tai thì Triệu Toàn Phúc đột nhiên tới Vân Hoa Cung, nói là Vĩnh An đế mời nàng đến Càn Ninh Cung tùy giá.

Khương Mạn để Nhị Hoàng tử tự chơi một mình, nghi nghi ngờ ngờ đi tới Càn Ninh Cung.

Trước kia quả thật nàng thường xuyên đến Càn Ninh Cung tùy giá, chỉ là từ sau khi nàng có thai Vĩnh An đế không triệu nàng bồi giá nữa, sao hôm nay đột nhiên lại gọi nàng tới rồi?

Nhưng nỗi nghi ngờ đã minh bạch ngay sau khi nàng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở Ngự Thư Phòng, tuy đã nhiều năm không gặp nhưng chỉ cần liếc nhìn một cái nàng đã nhận ra.

"Đại ca?" Khương Mạn chần chừ cất tiếng.

"Nhị muội." Khương Lãng cười nhìn Khương Mạn, nói: "Mọi người đều nói con gái mười tám tuổi sẽ khác quả nhiên không sai, bây giờ nhị muội càng ngày càng xinh đẹp, nếu đại ca gặp muội ở ngoài thì chắc chắn sẽ không nhận ra."

"Dù sao khi đại ca đi thì ta vẫn còn nhỏ." Khương Mạn cũng cười, đôi mắt đã hơi rưng rưng, không biết có phải vì đứa nhỏ trong bụng không mà dạo gần đây Khương Mạn cảm thấy mình càng ngày càng đa sầu đa cảm.

Khương Mạn lấy khăn tay lau khóe mắt, nói tiếp: "Nhưng đại ca dường như chẳng thay đổi chút nào, ta nhìn một cái liền nhận ra."

Tuy so với lúc rời khỏi Khương gia thì Khương Lãng đã cao to hơn nhiều, đen hơn, khuôn mặt trông cũng thành thục ổn trọng hơn trước, nhưng ngũ quan vẫn hệt như trong ký ức của nàng.

Khương Lãng nhìn muội muội trước mắt bụng đã lớn, khoác lên mình bộ cung trang đẹp đẽ cao quý, hắn cũng muốn hỏi mấy năm qua Khương Mạn sống có tốt không, nhưng khi được gặp Vĩnh An đế hắn đã biết lời này chẳng có ích gì, Khương Mạn không thể nào sống không tốt được.

Cuối cùng, Khương Lãng chỉ nói với Khương Mạn: "Sau khi về kinh ta đã gặp Khương Phù, tỷ tỷ của muội cũng kể với ta không ít chuyện."

Khương Mạn cười nói: "Có phải tỷ tỷ lại nói xấu gì ta với đại ca không?"

"Không có." Khương Lãng lắc đầu nói: "Tỷ tỷ muội còn khen muội cơ."

Khương Mạn nghe vậy, nhìn Khương Lãng nói: "Nói tới tỷ tỷ, chắc đại ca gặp cháu trai của mình rồi. Bây giờ tỷ tỷ đã có con, có phải đại ca cũng được mấy đứa rồi đúng không?"

Khương Lãng có hơi xấu hổ sờ sờ mũi, nói: "Ta còn chưa thành gia nữa."

"Vẫn chưa thành gia?" Khương Mạn kinh ngạc.

Khương Lãng lớn hơn nàng và Khương Phù bảy tuổi, nàng còn tưởng bây giờ Khương Lãng đã con cháu đầy đàn rồi, kết quả Khương Lãng lại nói với nàng rằng hắn chưa lấy vợ.

Vĩnh An đế gọi nàng tới đây là để gặp Khương Lãng một lần, hai huynh muội nói mấy câu, sau đó Khương Mạn trở về Vân Hoa Cung.

Chẳng qua sau khi trở về Vân Hoa Cung, Khương Mạn nhớ tới chuyện Khương Lãng nói với nàng rằng hắn còn chưa thành gia, trong lòng Khương Mạn đột nhiên nảy ra suy nghĩ muốn làm bà mai.

Tuy đại ca của nàng là con của thiếp thất, nhưng hiện tại hắn đã là Hầu gia, cho dù bây giờ có hơi lớn tuổi một chút, nhưng tìm một cô nương cho hắn hẳn là cũng không khó nhỉ?

Lúc Vĩnh An đế đến Vân Hoa Cung, Khương Mạn đang nhớ lại những cô nương đã từng xuất hiện ở cung yến năm ngoái, nhập tâm đến mức Vĩnh An đế đã đi tới trước mặt mà nàng vẫn không phát hiện ra.

Vĩnh An đế nhìn Khương Mạn đang tựa người lên nhuyễn tháp, tay cầm một quyển sách nhưng ánh mắt lại chạy đến tận đâu, hỏi: "Ái phi đang nghĩ cái gì mà xuất thần đến vậy?"

Khương Mạn ngẩng đầu lên, thấy Vĩnh An đế đứng trước mặt thì vội ngồi dậy, nói: "Hoàng thượng với đại ca bàn xong việc rồi sao?"

Vĩnh An đế ngồi xuống cạnh Khương Mạn, nói: "Hôm nay triệu đại ca nàng vào cung chủ yếu là để hai người được gặp mặt một lần thôi. Trước đó trẫm đã đồng ý sẽ cùng nàng xuất cung thăm đại ca của nàng, nhưng với thân thể của nàng bây giờ, trẫm đã hỏi qua thái y, thái y nói nàng tốt nhất không nên xuất cung nên trẫm cũng chỉ có thể gọi đại ca nàng vào đây. Nhưng nếu ái phi vẫn muốn xuất cung thì chờ bao giờ nàng bình an sinh hạ đứa nhỏ trẫm sẽ lại đưa nàng xuất cung đi chơi."

Khương Mạn cười cười, dịu dàng nói: "Đây là Hoàng thượng tự nói đấy, chờ bao giờ thần thiếp sinh đứa bé xong thì phải thực hiện lời hứa, không được quên đâu."

Vĩnh An đế cười lớn, "Yên tâm đi, trẫm không quên được đâu."

Cười xong, Vĩnh An đế lại nhớ tới lúc nãy, "Vừa nãy ái phi đang nghĩ gì vậy? Có chuyện gì khiến nàng phiền lòng sao?"

Khương Mạn lắc lắc đầu, nói: "Cũng không tính là chuyện phiền lòng, chỉ là thần thiếp đang nghĩ đến chuyện của đại ca thôi. Năm nay đại ca đã ngoài hai mươi nhưng bên người vẫn chưa có ai bầu bạn, thần thiếp nghĩ không thể để đại ca cứ mãi như thế được nên đang nghĩ xem có thể tìm được một mối hôn sự tốt cho đại ca không."

Vĩnh An đế nghe vậy, nói: "Nếu ái phi có người nào vừa ý thì có thể trực tiếp nói với trẫm, trẫm sẽ ban hôn cho Tuyên Bình Hầu."

Khương Mạn vội nói: "Đây mới là suy nghĩ của thần thiếp thôi, cụ thể thế nào vẫn cần phải hỏi ý đại ca mới được. Lỡ đâu đại ca đã có người trong lòng, hoặc là nhìn trúng cô nương nhà nào thì chẳng phải thần thiếp sẽ thành người có ý tốt mà làm việc xấu sao?"

Vĩnh An đế gật đầu, "Ái phi nói có lý, chờ sau khi ái phi hỏi ý của Tuyên Bình Hầu xong, nếu hắn vừa ý cô nương nào thì nhớ nói với trẫm, trẫm sẽ tứ hôn cho Tuyên Bình Hầu."

Được Hoàng thượng ban hôn cũng là một loại vinh quang, Khương Mạn đương nhiên sẽ không từ chối.

Vĩnh An đế ngồi nói chuyện với Khương Mạn một lát thì Nhị Hoàng tử cầm quyển sách chạy vào, "Nương, nương, dạy Giác nhi đọc sách."

Nhị Hoàng tử nói xong mới nhìn thấy Vĩnh An đế, vội cúi người quy củ hành lễ, "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

Bây giờ Nhị Hoàng tử mới được hai tuổi rưỡi nhưng nói chuyện đã rất rõ ràng, hành lễ cũng rất ra dáng, nhìn qua trông chẳng khác nào một ông cụ non.

Vĩnh An đế vẫy vẫy tay, gọi Nhị Hoàng tử đến bên cạnh, hỏi: "Giác nhi vừa nói muốn mẫu phi của con dạy đọc sách sao?"

"Vâng." Nhị Hoàng tử gật đầu, đưa sách trong tay cho Vĩnh An đế, nói: "Trước đó những gì nương từng dạy Giác nhi đều đã nhớ hết rồi."

"Lợi hại vậy sao?" Vĩnh An đế nói: "Vậy Giác nhi thử đọc cho phụ hoàng nghe xem nào."

"Dạ." Thanh âm trong trẻo của Nhị Hoàng tử đều đều, "Nhân chi sơ, tính bản thiện. Tính tương cận, tập tương viễn......(1)"

Nhị Hoàng tử đọc đến tận "Danh câu dương (2)" mới dừng lại, sau đó nói: "Những bài sau nương vẫn chưa dạy con."

Vĩnh An đế ngạc nhiên nhìn Nhị Hoàng tử, tuy Nhị Hoàng tử chưa nhớ được nhiều nhưng đọc rất trôi chảy không vấp chữ nào, hơn nữa bé mới hơn hai tuổi, một đứa bé hơn hai tuổi có thể thuộc thế này đã là là rất giỏi rồi.

(1) Bài đầu tiên trong "Tam tự kinh"

Dịch nghĩa: Con người khi mới sinh ra thì bản chất đều tốt, lâu dần do môi trường sống nên người đó có thể trở thành một con người khác: có thể là tốt lành mà cũng có thể là xấu tệ

(2) Câu cuối cùng của bài 4 trong "Tam tự kinh"

Danh câu dương - Danh tiếng vang xa
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 159: Thần đồng



"Vậy Giác nhi có hiểu mấy câu này có nghĩa gì không?" Vĩnh An đế có chút chờ mong hỏi Nhị Hoàng tử.

Nhị Hoàng tử gật đầu, nói: "Có ạ, nương đã từng nói rồi, nhân chi sơ tính bản thiện là con người khi sinh ra đều có tâm thiện lương. Tính tương cận tập tương viễn có nghĩa là....."

Lúc này không chỉ Vĩnh An đế mà Khương Mạn cũng không thể tin nổi, nàng mới chỉ giải thích nghĩa của mấy câu này cho Nhị Hoàng tử một lần thôi.

"Giác nhi, trừ lần nương đã nói với con ra thì những người khác có ai dạy con đọc sách không?"

Nhị Hoàng tử lắc đầu, "Không có ạ."

Khương Mạn lại nhìn về phía mấy người Tần thị, bọn họ đều nhất tề lắc đầu, "Nương nương, chúng nô tì chưa từng dạy Nhị Hoàng tử mấy thứ này."

Vậy là nàng mới chỉ nói qua một lần mà Nhị Hoàng tử đã nhớ kỹ rồi sao? Lúc trước Khương Mạn chỉ nghĩ Nhị Hoàng tử thông minh hơn một chút so với những đứa trẻ cùng lứa, nhưng bây giờ nàng mới nhận ra Nhị Hoàng tử còn thông minh hơn nhiều so với suy nghĩ của nàng.

Vĩnh An đế nhìn Khương Mạn, lại nhìn Nhị Hoàng tử, hỏi: "Giác nhi, con nói phụ hoàng nghe, con mất bao lâu để nhớ hết chỗ này?"

Nhị Hoàng tử khó hiểu nhìn Vĩnh An đế và Khương Mạn, nói: "Nương vừa nói cho Giác nhi nghe là Giác nhi đã nhớ rồi."

Vĩnh An đế nghe vậy trầm ngâm, chớp chớp mắt, không tiếp tục vấn đề mà hỏi: "Vậy bây giờ phụ hoàng tiếp tục dạy con đọc sách nhé?"

Nhị Hoàng tử vui vẻ gật đầu, "Vâng."

"Dưỡng bất giáo, phụ chi quá. Giáo bất nghiêm, sư chi đọa (1)" Vĩnh An đế nói xong, chờ Nhị Hoàng tử đọc theo rồi hắn bắt đầu giảng giải ý nghĩa bài này cho Nhị Hoàng tử.

Vĩnh An đế dạy đến "Thân sư hữu, tập lễ nghi (2)" thì dừng lại, sau đó bảo Nhị hoàng tử đọc lại cho mình nghe.

Nhị Hoàng tử nghe vậy không chút chần chừ mà đọc thuộc lòng và giải thích lại ý nghĩa những câu mà Vĩnh An đế vừa dạy, một chữ cũng không sai.

Bây giờ Vĩnh An đế đã có thể xác định, Nhị Hoàng tử chính là một thần đồng nhỏ.

Sau khi sai người đưa Nhị Hoàng tử ra ngoài chơi, Vĩnh An đế nắm tay Khương Mạn, vẻ mặt có chút kích động nói: "Cảm ơn ái phi đã sinh cho trẫm một đứa con thông minh như vậy."

Kỳ thật nội tâm Khương Mạn có chút phức tạp, con trai mình thông minh lanh lợi đương nhiên nàng rất vui, chỉ là còn sớm như vậy đã để lộ tài năng, trong lịch sử những đứa trẻ như vậy phần lớn đều mất sớm.

Nhìn bộ dạng vui vẻ của Vĩnh An đế, Khương Mạn cố đè nội tâm lo lắng của mình xuống, cong cong khóe miệng, nói: "Nhị Hoàng tử thông minh như vậy chắc chắn là do Hoàng thượng, chứ tỷ tỷ của thần thiếp nói trước đây thần thiếp ngốc lắm."

Vĩnh An đế lắc đầu, nói: "Lúc nhỏ trẫm cũng không thông minh như Giác nhi đâu, nhưng trẫm nghe nói Cao Tổ hoàng đế năm tuổi giỏi văn, bảy tuổi thạo võ, bây giờ Giác nhi thông minh như vậy lại rất giống Cao Tổ hoàng đế đó."

Cao Tổ hoàng đế là hoàng đế lập ra Đại Cảnh, Khương Mạn cũng đã từng nghe qua vài chuyện xưa của vị hoàng đế này. Nghe nói vị hoàng đế này đọc sách từ nhỏ, mười sáu tuổi thi đỗ Trạng Nguyên, chỉ là vào triều làm quan một năm liền không chịu nổi sự hủ bại của triều đình ngày đó, giận dữ từ quan.

Sau hai năm Cao Tổ hoàng đế từ quan, thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than, Cao Tổ hoàng đế vì muốn mau chóng chấm dứt chiến loạn, thiên hạ thái bình trở lại nên dứt khoát dẫn binh khởi nghĩa.

Cao Tổ hoàng đế văn võ song toàn, chỉ mất ba năm ông đã dẫn quân bình định được chiến loạn, cũng nhận được chiếu thư truyền vị của hoàng đế tiền triều.

Mà Cao Tổ hoàng đế tại vị 65 năm, đến lúc băng hà đã ở tuổi 87.

Nhưng chuyện Cao Tổ hoàng đế năm tuổi giỏi văn, bảy tuổi thạo võ thì Khương Mạn chưa bao giờ được nghe.

Nếu những lời Vĩnh An đế nói là sự thật, vậy Cao Tổ hoàng đế cũng là một người thần thông quảng đại, thế thì không phải Nhị Hoàng tử cũng có thể trường thọ giống ông, không gặp phải tình huống thông minh quá sẽ bị diệt như nàng đã nghĩ sao?

Khương Mạn suy nghĩ, mở miệng nói: "Trước đây thần thiếp đã nghe rất nhiều truyền kỳ về Cao Tổ hoàng đế, nhưng lại chưa thấy ai nói Cao Tổ hoàng đế là một thần đồng cả."

Vĩnh An đế cười nói: "Ái phi chưa nghe qua bao giờ cũng là chuyện bình thường. Chuyện này cũng có thể coi như bí mật hoàng gia, năm đó Cao Tổ hoàng đế cố ý giấu đi, người bên ngoài căn bản không biết, chỉ có người của hoàng thất biết thôi."

Nói xong, Vĩnh An đế hỏi Khương Mạn: "Sao ái phi đột nhiên lại nghĩ tới việc dạy Nhị Hoàng tử học vậy?"

Đứa trẻ bình thường sẽ học vỡ lòng lúc sáu tuổi, ở hoàng thất thì sớm hơn một chút, nhưng cũng phải đến năm tuổi mới được mời thầy dạy, Nhị Hoàng tử bây giờ còn chưa tròn ba tuổi, Khương Mạn chắc sẽ không gấp gáp đến thế chứ!

Nghe câu hỏi của Vĩnh An đế, Khương Mạn bất đắc dĩ thở dài, nói: "Thần thiếp cũng là vì bị Giác nhi quấn lấy, hết cách rồi mới làm vậy thôi."

Trước đó Khương Mạn đã từng nói với Nhị Hoàng tử rằng đợi qua năm sau sẽ kêu Vĩnh An đế đưa nhóc đi cưỡi ngựa, từ khi sang năm mới ngày nào nhóc cũng lèo xèo bên tai nàng, hỏi: khi nào phụ hoàng mới dẫn nhóc đi cưỡi ngựa được.

Nhưng Vĩnh An đế vẫn luôn bận rộn, Khương Mạn cũng không nhắc đến việc này với Vĩnh An đế, đến hôm qua nàng bị Nhị Hoàng tử làm phiền đến không chịu nổi nữa mới đưa cho nhóc một quyển "Tam tự kinh", nói rằng chỉ cần nhóc học thuộc lòng quyển sách này sẽ được đi cưỡi ngựa.

Nhị Hoàng tử nghe vậy lập tức muốn nàng dạy nhóc, nàng cũng thuận theo dạy nhóc mấy bài.

"Thì ra là như vậy." Vĩnh An đế gật đầu nói: "Bây giờ vừa hay trẫm đang rảnh, ngày mai trẫm sẽ dẫn nó đi cưỡi ngựa."

Khương Mạn nghe vậy nhìn Vĩnh An đế bằng ánh mắt oán trách, dịu dàng nói: "Hoàng thượng thế này là muốn biến thần thiếp thành người bất nghĩa sao? Thần thiếp vừa nói với Giác nhi rằng chờ bao giờ nó học thuộc 'Tam tự kinh' rồi Hoàng thượng sẽ dẫn nó đi cưỡi ngựa, ngay sau đó Hoàng thượng đã đưa nó đi, vậy sau này lời thần thiếp nói Giác nhi còn tin sao?"

Tuy Khương Mạn nói lời oán giận nhưng ngữ khí của nàng khiến Vĩnh An đế chẳng thể giận nổi, hắn cười ha ha nhìn Khương Mạn, dung túng nói: "Được, là lỗi của trẫm, ái phi đừng tức giận, trẫm chờ Giác nhi thuộc cả cuốn sách đó rồi lại đưa nó đi cưỡi ngựa có được không?"

"Thần thiếp nào dám tức giận với Hoàng thượng chứ?" Khương Mạn thấy vậy liền thu tính khí lại, đưa một chén trà nóng cho Vĩnh An đế, nói: "Đây là trà hoa nhài mà lần trước tỷ tỷ vào cung đã tặng cho thần thiếp, nói rằng mùa này thích hợp để uống trà hoa nhài, thần thiếp uống thử thấy cũng không tệ, Hoàng thượng dùng thử đi."

Vĩnh An đế nhận lấy chén trà rồi uống một ngụm, khen ngợi: "Cũng không tệ lắm."

Vĩnh An đế không ở Vân Hoa Cung quá lâu, uống một chén trà với Khương Mạn xong, lại ngồi nói chuyện một lát rồi rời đi.

Trở lại Càn Ninh Cung, Vĩnh An đế ngồi một lát rồi tìm Liêu Thù tới, bảo Liêu Thù chuẩn bị một chút, hắn muốn đến trấn Tuyền Nhạc chiêu một người.

Trấn Tuyền Nhạc là một trấn nhỏ thuộc phủ Lư Dương, là nơi mà Mai Cán - danh sĩ nổi danh nhất hiện giờ đang ẩn cư. Lúc Vĩnh An đế biết tin này từng cho người tới đây mời Mai Cán vào triều làm quan nhưng lại bị từ chối.

(1) Bài 5 trong "Tam tự kinh"

Dịch nghĩa: Nuôi không dạy là lỗi người cha. Dạy không nghiêm là lỗi người thầy.

(2) 2 câu cuối của bài 8 trong "Tam tự kinh"

Dịch nghĩa: Gần gũi với thầy cô bạn bè để học tập lễ nghi.
 
Back
Top Bottom