Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thứ Nữ Nàng Ấy Muốn Tranh Sủng

Thứ Nữ Nàng Ấy Muốn Tranh Sủng
Chương 10: Chương 10



10.

Ta đã nhàn rỗi được hai tháng, thì Thái tử đột nhiên mặt mày tối sầm bước vào viện của ta.

Khi đến, ta vẫn đang nằm trên tháp quý phi nghỉ ngơi, sắc mặt hồng hào, vô cùng quyến rũ.

“Hừ!”

Thái tử thấy ta liền cười lạnh.

“Lâu rồi không gặp ái thiếp, trông nàng có vẻ béo tốt hẳn ra đấy.”

Nhận thấy hắn mang theo vẻ tức giận ngút trời, ta đành cẩn trọng hơn. Lão hoàng đế nay đã hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít, chỉ còn vài ngày nữa là Thái tử có thể nắm đại quyền. Ngoài chính sự triều đình, việc lớn sắp tới là đại phong hậu cung.

Bây giờ, ta tuyệt đối không thể để hắn khó chịu! Ít nhất không thể giống như kiếp trước, chỉ được phong làm một Phụng Nghi t h ấ p k é m, để mặc người khác c h è n é p.

Ta nói, “Thiếp dạo gần đây suy nghĩ nhiều, cảm thấy mình quản lý người dưới không nghiêm, chẳng xứng diện kiến điện hạ.”

Mấy lão đại thần đó cũng mới dâng thêm cho hắn vài phòng thiếp thất, có người mới thì chẳng đến lượt ta, ta lười nhác một chút thì sao chứ…

Trong mắt Thái tử càng thêm vẻ g i ễ u c ợ t, hắn đánh giá ta từ đầu đến chân rồi mỉa mai, “Ồ? Vậy nàng suy ngẫm nhiều đến nỗi phát phì luôn đấy à?”

“Thái y nói viện của nàng thường xuyên thúc thuốc bổ, ta còn tưởng nàng b ệ n h nặng, hoá ra là ái thiếp của ta suy nghĩ quá đà, ăn uống không kiềm chế.”

Sắc mặt ta chợt c ứ n g lại. Hoá ra trong mắt Thái tử, ta cũng giống như Đích tỷ - cả hai đều “bệnh nặng.”

Hắn không qua gặp Đích tỷ, nhưng vì thương ta là người vô tội, nên trong lúc bận rộn vẫn đến xem thử. Nào ngờ, ta lại chẳng có gì đáng lo, trái lại còn mũm mĩm thêm một vòng.

Nếu là ta, ta cũng sẽ tức giận thôi.

Ta liền vội vàng giải thích, “Điện hạ, sao có thể nghĩ xấu về thiếp như vậy…”

Nói rồi, ta lập tức thay đổi vẻ mặt e thẹn, nhìn hắn bằng ánh mắt đong đầy tình ý: “Rõ ràng là điện hạ dặn dò thiếp phải cố gắng, vì người mà khai chi tán diệp.”

“Thuốc bổ đắng lắm, nhưng thiếp vì nghĩ cho điện hạ mà cảm thấy ngọt như mật, nên mới xin thêm để uống.”

“Mũm mĩm một chút thì sao đâu? Thiếp không ngại, chỉ cầu mong có phúc phần, nay lâu ngày không gặp, chẳng lẽ điện hạ đã ghét bỏ thiếp rồi?”

Thân thể Thái tử bỗng dưng run lên, hắn hơi lùi lại hai bước. Hắn bị ánh mắt nồng nhiệt của ta làm giật mình, hẳn là chưa từng gặp nữ tử nào thẳng thắn đến mức như ta, dù phát phì vẫn không ngại, chỉ muốn vì hắn mà bày tỏ tình ý.

Lập tức, cơn giận của hắn b i ế n mất, ánh mắt nhìn ta trở nên dịu dàng hơn, hắn nói, “Thì ra là vậy…”

Cơn giận lắng xuống, nhưng lại nhen nhóm ngọn lửa khác trong lòng hắn…

Ta được Thái tử sủng ái trở lại, hậu viện ai nấy đều đồn rằng: “Thái tử chỉ yêu vẻ đẹp đầy đặn.”

Nhà bếp Đông Cung trở nên bận rộn thấy rõ, các viện đều có người bắt chước. Cả đến kẻ thù không đội trời chung với ta, Lưu trắc phi, cũng là người tích cực nhất.

Ma ma quản sự của ả còn bắt trói đại nha hoàn của ta là Mai Đông, nói rằng, “Con nha đầu chết tiệt này ăn cắp thuốc bổ của Lương thị thiếp.”

“Xuân Lan vốn tay chân không sạch sẽ, tiểu nha đầu trong viện của Dư thị thiếp thì có khá hơn gì chứ?”

“Huống chi, ai mà biết được Dư thị thiếp có giống như Dư lương đệ ở Nam viện không, vừa ăn trong bát, vừa ngó vào nồi của người khác?”

Ám chỉ ta ăn cắp thuốc bổ, lại còn mỉa mai rằng ta giống Đích tỷ, cũng thèm thuồng thuốc bổ của người có thai!

Tưởng ma ma tức giận đến đỏ cả mắt, Mai Đông là người nhà, chính là cháu ruột của bà ấy. Bà ấy quỳ trước mặt ta cầu xin, “Huynh đệ của lão thân q u a đ ờ i sớm, chỉ còn để lại đứa cháu gái này, Bắc Uyển là chốn miệng cọp, cháu gái lão thân làm sao mà qua nổi đêm nay!”

“Cầu xin chủ tử cứu nó, không thì chính là muốn lấy mạng già này của ta rồi!”

Xuân Lan cũng tái mặt, có lẽ nhớ đến những ngày bị giam cầm ở Bắc Uyển. Cái chân què của nàng ấy khẽ run rẩy, nếu ngày trước Đích tỷ kéo chịu vươn tay kéo nàng ấy, bây giờ nàng ấy nào đâu đến nỗi này.

Ta lạnh lùng nhìn Tưởng ma ma. Lưu thị... nay chưa được sắc phong làm quý phi, là lúc nên tính sổ rồi.

Ta nắm lấy tay Tưởng ma ma, nói, “Sao không đi cầu Thái tử phi? Nàng ấy hiền lành nhân hậu, chắc chắn sẽ thương cảm cho lòng trung thành của các người.”

Tưởng ma ma đột nhiên giật mình, mặt mày hốt hoảng, run rẩy đáp, “Chủ... chủ tử, người… sao biết được?”

Ta cười khẽ, làm sao ta lại không biết chứ?

Hai kiếp này, ta không bao giờ quên được cảnh cuối cùng của kiếp trước. Người thu dọn thi thể cho ta chính là Tưởng ma ma, bà ấy vốn là người của Thái tử phi. Kiếp trước chính bà ấy còn than rằng ta thật dại, đã đi theo nhầm người.

Nếu có thể trở thành người của Thái tử phi, làm sao ta có thể có kết cục như vậy?

Ta nói với Tưởng ma ma: “Đi đi, báo lại với Thái tử phi, Thanh Trúc chẳng cầu xin gì nhiều.”

“Chỉ cần Lưu thị c h ế t không đất chôn là đủ.”

Ta đè nén nỗi oán hận vì cái c h ế t oan uổng ở kiếp trước, cố giữ vẻ nhẫn nhịn để Thái tử phi không nghi ngờ gì.

Nhưng nỗi đau đớn khi bị Lưu thị đánh c h ế t, làm sao ta có thể quên?

Kiếp này, nhất định ta sẽ không để ả ngồi yên ở ngôi vị Quý phi, nắm quyền s i n h s á t trong hậu cung.

Mai Đông đã bỏ thuốc phá thai vào dược thiện.

Thái tử sai người tới bắt ta đi.

Dù giữa ta và hắn từng có một khoảng thời gian ân ái mặn nồng, nhưng ánh mắt lạnh lùng của hắn vẫn xuyên thấu tận xương tủy ta.

Hắn đã có ý định muốn g i ế t ta, nói: “Người và vật chứng đều đã rõ ràng, Tỳ nữ thân cận của ngươi đ ầ u độc mưu hại hoàng tự, ngươi còn gì để nói không?”

Trong điện, mọi người quỳ khắp nơi.

Thái tử phi giữ vẻ mặt lạnh nhạt, bụng b ầ u khiến nàng hơi mệt mỏi.

Trên mặt Lưu trắc phi lộ ra vẻ hoảng sợ sau cơn sóng gió, chỉ thẳng vào mặt ta quát mắng: “Điện hạ, nàng ta thật lớn gan, dám sai Mai Đông đ ầ u độc Lương thị thiếp, định đổ oan cho thiếp!”

“Loại đàn bà tâm địa độc ác như thế, mau lôi ra đánh c h ế t đi cho rồi, thật đáng ghét ở m!”

Ta ngẩng đầu lên nhìn.

Ánh mắt nhìn Thái tử chuyển từ thất vọng sang đau xót, sắc mặt thay đổi liên hồi, rồi cuối cùng mới lên tiếng: “Mai Đông là tỳ nữ thân cận của thiếp, nếu nàng ấy đã hạ độc, thì thiếp chẳng còn gì để biện minh.”

Nói rồi, ta quay người cầm lấy bát thuốc bổ.

Chính là “vật chứng” bị bỏ độc, sau đó một hơi uống cạn.

Mọi người đều hoảng hốt, đó là thuốc phá thai!

Dù không mang thai, phụ nữ uống vào cũng sẽ chịu đựng không ít khổ sở, ít nhất một năm rưỡi khó có khả năng mang thai.

Lưu trắc phi phản ứng nhanh nhất, ả lạnh lùng cười: “Ngươi điên rồi sao, tưởng rằng tự uống là có thể hủy vật chứng à?”

Thái tử hơi nhướng mày, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi.

Ta đáp: “Bát thuốc bổ này vốn là Mai Đông mang đến cho thiếp, sao thiếp lại không thể uống? Ngược lại là người của Lương thị thiếp, tại sao lại tranh thuốc với tỳ nữ của thiếp?”“

“Thiếp uống suốt hai tháng nay đều bình an vô sự, chỉ có mỗi sau khi Lương thị thiếp dùng thì tỳ nữ của thiếp mới hạ độc.”

“Trắc phi có thể nói tỳ nữ của thiếp cậy sủng mà h i ế p người, bắt nạt Lương thị thiếp, nhưng trắc phi cũng đã tặng cho Lương thị thiếp rất nhiều thuốc bổ quý giá. Trắc phi giải thích thế nào đây, rốt cuộc là thuốc của thiếp bị hạ độc, hay chính thuốc của trắc phi tặng có vấn đề?”

“Nếu như, từ đầu, trong dược liệu đã có độc thì sao?”

Ta bước từng bước áp sát, dồn ép Lưu trắc phi, khiến ả lộ rõ từng kẽ hở.

Điều bất lợi nhất là, Mai Đông rõ ràng là tỳ nữ thân cận của ta, ta là sủng phi, khó mà tránh khỏi liên lụy.

Nhưng Lưu thị, ả mặt c ắ t không còn giọt máu, mắt trợn to đầy kinh hãi.

Thấy sắc mặt Thái tử trở nên tối sầm đáng sợ, Lưu trắc phi liền lớn tiếng hét lên: “Ngươi nói bậy! Ngươi vu khống gì vậy! Thuốc bổ ta tặng Lương thị thiếp sao có thể có độc được?”

“Chắc chắn ngươi tâm địa ác độc, sắp đặt từ trước, bỏ độc vào thuốc của mình rồi tráo đổi cho Lương thị thiếp, muốn đổi đen thay trắng!”

Ta khẽ ôm lấy bụng dưới đang nhói lên, thuốc bắt đầu phát tác...

Lưu trắc phi hùng hổ dọa người, còn ta đã bắt đầu co giật, dù sao cũng là dùng tính mạng để đánh cược, cuối cùng Thái tử mới lộ ra chút thương xót.

Hắn cau mày nhìn Lưu trắc phi nói: “Láo xược!”

“Thuốc của Dư lương viện uống, cô đích thân nhìn nàng ấy uống từng ngày, tuyệt đối không có nhầm lẫn.”

“Lương thị thiếp vốn đã vì ngươi mà động thai khí, nay để ngươi trông coi chưa tới hai tháng, lại xảy ra chuyện lớn thế này, Dư thị dám uống thuốc phá thai tự làm tổn thương bản thân, còn ngươi chỉ dám lớn tiếng kêu gào?”

Thái tử nổi giận, lập tức hạ lệnh kiểm tra kỹ lưỡng tất cả vật dụng mà Lưu trắc phi đã đưa vào Đông cung.
 
Thứ Nữ Nàng Ấy Muốn Tranh Sủng
Chương 11: Chương 11



11.

Trên mặt Lưu trắc phi tràn đầy kinh ngạc và nhục nhã.

Từ khi ả vào phủ đến nay, ngay cả Thái tử phi cũng phải nhường ả vài phần, chưa bao giờ ả bị lục soát cung như thế này.

Sắc mặt ả lộ rõ vẻ phẫn uất, chẳng khác gì đích tỷ ngày đó khi bị Thái tử làm tổn thương tận tâm can.

Thế nhưng, khi cận vệ của Thái tử đến báo cáo, sắc mặt Lưu Trắc phi lập tức thay đổi.

“Điện hạ, tại Bắc Uyển đã tìm thấy thư từ, sổ sách qua lại giữa phu thê ngự sử và trắc phi, cùng nhiều chứng cứ khác trong phủ... kính xin điện hạ xem xét.”

Ánh mắt Lưu trắc phi trở nên lảng tránh, không giấu nổi vẻ hoảng loạn.

Thái tử cau mày lật qua vài trang, sắc mặt dần dần tái xanh.

Hắn n é m mạnh thư tín vào người Lưu trắc phi, cười lạnh lùng: “Cô tưởng ngươi chỉ là kẻ k i ê u c ă n g xa xỉ, không ngờ ngươi còn dám nhúng tay vào việc thăng chức của quan viên, có phải Lưu gia các người sau này còn định mua quan bán chức nữa đúng không?”

Lưu trắc phi không còn giữ nổi vẻ bình tĩnh.

Ả quên hết lễ nghi, quỳ sụp xuống đất, khóc lớn kêu oan: “Thần thiếp không dám!”

“Những người kia chỉ là một số hậu bối có học vấn trong gia tộc nhà họ Lưu, biết điện hạ… nên nhờ cậy cha mẹ thần thiếp, cũng chỉ là một vài vị trí không đáng kể mà thôi.”“

Thái tử sa sầm mặt, đá ả ra xa: “Tiến cử quan viên, mà là không đáng kể sao? Đồ đàn bà ngu xuẩn!”

Lưu trắc phi còn chưa kịp bò dậy thì một cận vệ khác đã vào bẩm báo: “Điện hạ, thuốc bổ mà trắc phi chuẩn bị cho Lương thị thiếp đã được các vị ngự y xem qua, quả thực có nhiều thành phần hàn tính tương khắc, cần sử dụng đúng cách..”

“Nếu dùng nhiều, sẽ gây khó khăn cho việc sinh nở.”

Lưu trắc phi đã sớm ngập nước mắt.

Nước mắt Lưu trắc phi dâng đầy trong mắt, ả vội lắc đầu nói: “Không thể nào! Bọn thần thiếp tuyệt đối không làm chuyện đó!”

“Những thuốc bổ này đều là do cha mẹ thần thiếp bỏ nhiều tiền tìm mua, ngay cả thần thiếp cũng cùng uống, làm sao lại có thể gây khó sinh được?”

Thái tử nhìn ả bằng ánh mắt lạnh băng.

“Lưu gia các người, thật là giỏi nhỉ.”

Thái tử phi ngồi yên một bên, trên gương mặt hiện lên vẻ thương cảm, nàng nhìn Lưu trắc phi rồi nói: “Người đáng thương tất có chỗ đáng trách, e rằng trắc phi bị gia đình mình che mắt mà không hay.”

“Nàng ta không mang thai, lại chưa từng sinh nở, nên không lo việc dùng quá nhiều thuốc bổ.”

“Cha mẹ yêu thương con gái, nhưng không ngờ lại tính toán đến cả hậu cung của điện hạ.”

Chỉ với vài lời nhẹ nhàng của Thái tử phi, Lưu trắc phi mới ngỡ ngàng nhận ra, ả điên cuồng vùng vẫy, cất giọng sắc bén nhìn Thái tử phi: “Dương Trăn! Việc chi dùng trong Đông cung, cái gì không qua mắt ngươi, những chứng cứ này là ngươi cố tình chặn lại, đúng không?”

Còn con tiện nhân nhà họ Dư kia, các ngươi cùng nhau hãm hại ta, ta sẽ không để các ngươi yên đâu!”

Ta đã đau đến không thể đứng nổi, mềm nhũn ngồi dựa vào tường.

Dù Lưu trắc phi đầy căm phẫn, ả cũng chỉ biết điên cuồng nhằm vào Thái tử phi, người đang mang vẻ mặt vô tội và tiếc nuối.

Nàng định lao vào.

Nhưng khi Lưu trắc phi lao tới, ả lại đ â m vào bụng Thái tử phi. Thái tử lập tức quát lạnh: “Lưu thị đã phát điên, mưu hại hoàng tự, bắt lấy nàng ta.”

“Mang toàn bộ sổ sách, giấy tờ, thư tín này đến Đại Lý Tự, điều tra toàn bộ Lưu gia.”

Cận vệ của Thái tử lập tức tiến tới, không e dè gì chuyện nam nữ, lập tức áp giải Lưu thị.

Ả gào khóc thảm thiết, nhưng miệng nhanh chóng bị bịt lại bằng mảnh vải rách, hoàn toàn không còn cơ hội trở mình.

Những lá thư mà ta nhờ Thái tử phi giữ đều là những chứng cứ về các giao dịch ngầm của Lưu gia.

Cứ từ từ điều tra, chắc chắn sẽ khiến toàn bộ Lưu gia không rên được một tiếng…

Thái tử phi nhìn ta, người đang run rẩy đau đớn trong góc, rồi nhẹ giọng nói: “Nếu đã là lỗi của Lưu thị, vậy thì Dư lương viện là vô tội, e rằng vì gần đây được Điện hạ yêu thương nên mới bị vu oan mà thôi.”

Những tội trạng của Lưu Trắc phi và cả gia tộc đủ để làm Thái tử rối bời.

Quyền lực của hắn bị khiêu khích, tất nhiên chẳng thể nghĩ đến ta.

Nhưng ta cũng chẳng mong đợi sự thương xót giả tạo của hắn.

Ánh mắt hắn thoáng hiện chút áy náy, nói: “Thanh Trúc, nàng đã chịu ấm ức rồi, cô sẽ sai thái y điều dưỡng thân thể nàng.”

Cơn sóng ngầm trong Đông cung vẫn đang cuộn trào, nhưng mọi thứ đều không còn liên quan gì đến ta, lần này ta chỉ lặng lẽ nằm dưỡng bệnh trong cung.

Còn chén thuốc sảy thai ta liều mạng uống, cuối cùng cũng đem lại lợi ích cho ta.
 
Thứ Nữ Nàng Ấy Muốn Tranh Sủng
Chương 12: Chương 12 [Hết]



12.

Lão Hoàng đế bệnh nặng, không còn sức lực để xử lý triều chính, đành thoái vị.

Thái tử đăng cơ trở thành tân đế, quyết liệt chặn đứng quyền lực của các thế gia như Lưu thị.

Nhà ngoại của Hoàng hậu lập công đầu, được thăng quan tiến chức đủ đường.

Hoàng hậu nương nương mỉm cười bảo: “Nhờ có ngươi trợ giúp bản cung, nay triều đình và hậu cung mới được thanh bình như thế này.”

Ta khéo léo hé lộ một ít động thái mà kiếp trước ta biết, dù chỉ là một vài động thái nhỏ nhưng giúp hoàng hậu và tân đế giảm bớt không ít phiền toái.

Công lao này, ta không muốn nhận, cũng chẳng muốn mình bị phụ thân thao túng, càng không muốn nhà họ Dư biến thành một nhà họ Lưu thứ hai.

Dù Hoàng đế không g i ế t Lưu trắc phi, chỉ g i a m ả ở trong cung cấm suốt đời, không được phép ra ngoài, nhưng ta từng thấy, ả đã hóa điên dại, tranh giành thức ăn với mèo c h ó.

Vài tháng sau.

Hoàng hậu cười bảo ta: “Hoàng thượng dường như vẫn rất sủng ái ngươi, gần đây muốn thăng vị cho ngươi.”

“Nghe nói, phụ thân ngươi đã nâng di nương của ngươi lên làm bình thê, có một người con gái như ngươi lo toan vì bà ấy, bà ấy cũng coi như đã đến ngày nở mày nở mặt rồi.”

Mọi thứ đều giống hệt như kiếp trước.

Con trai trưởng của Hoàng hậu vừa sinh ra đã được lập làm Thái tử.

Lương thị thiếp vì sinh hạ nhị hoàng tử, được phong làm phi, dưới đó là ta cùng đích tỷ, đều ở bậc tần.

Những thị thiếp khác chỉ được phong mỹ nhân, tài nhân.

Tân đế vẫn như xưa, biết cách đối xử công bằng và chẳng mấy mặn mà với hậu cung.

Như lời hoàng hậu từng nói: “Hậu cung mỹ nhân nhiều như cá diếc qua sông, ai mà không khuynh quốc khuynh thành? Kỳ tài nhan sắc hắn thấy nhiều rồi, tự nhiên chẳng thấy gì đặc biệt nữa.”

“Chẳng ai có thể trở thành độc nhất vô nhị trong mắt hắn cả.”

“Hơn nữa, những tú nữ trong kỳ đại tuyển cũng sắp vào cung rồi…”

Hoàng hậu hơi nheo mắt, thoạt nhìn như không quan tâm, nhưng cũng lộ chút bất đắc dĩ.

Ta mỉm cười đáp lại: “Nếu thực sự phải tranh sủng ái từ bệ hạ, khiến đích tỷ hàng ngày phải cúi đầu hành lễ trước một người từng là thị thiếp như ta, e cũng khá thú vị đấy.”

Đích tỷ nay đã được giải trừ cấm túc.

Đáng tiếc, nàng ta làm bệ hạ chán ghét, cung điện ban cho nàng ta cũng ở nơi xa xôi hẻo lánh, mỗi ngày đến điện Cần Chính cũng phải mất cả canh giờ.

Hơn nữa, nàng ta chưa chắc đã gặp được bệ hạ, nhưng nhất định phải đến vấn an Hoàng hậu.

Hoàng hậu cười che trán: “Sao ngươi lại cứ phải gây khó dễ cho nàng ta thế? Cũng chỉ có ngươi mới nghĩ ra cách này để đùa bỡn với nàng ta thôi.”

Kiếp này, đích tỷ không được sủng ái, nhưng nàng ta vẫn cố tranh đoạt, tìm đủ mọi cách để thu hút sự chú ý của bệ hạ.

Còn ta, được phong làm phi.

Mỗi ngày nàng ta đều phải hành lễ với ta, ngày ngày bày ra dáng vẻ như thể bị ta bắt nạt.

Nhưng vị Hoàng đế mà nàng ta luôn hết lòng hết dạ, ngày đêm mong ngóng lại chẳng hề bận tâm đến cảnh tượng ấy, quay lưng lại thì cùng ta dạo hoa ngắm nguyệt.

Hậu cung mỹ nhân ba nghìn, ai nấy đều hướng đến vinh hoa phú quý.

Đích tỷ cuối cùng cũng trở thành trò tiêu khiển mỗi khi ta thấy buồn chán...

- Hết -
 
Back
Top Bottom