Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu

Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 130: Lời khai



Mấy người Vãn Đông không phát hiện ra tiểu thái giám ở Ngự Hoa Viên mà Quế Nhuế tiếp xúc có gì không ổn, nhưng Quế Nhuế vừa nghĩ cách động tay vào thức ăn của Khương Mạn và Nhị Hoàng tử Vãn Đông liền phát hiện ra có điều không đúng.

Vãn Đông nhận ra rồi cũng không đi vạch trần Quế Nhuế ngay, mà nương theo lời Quế Nhuế rời đi, cho Quế Nhuế cơ hội ra tay, sau đó dẫn người đi bắt Quế Nhuế.

Khương Mạn nhìn Quế Nhuế đang quỳ trên mặt đất, bình đạm nói: "Nói đi, ngươi là ai?"

Quế Nhuế cắn chặt răng không muốn phối hợp.

Khương Mạn nhìn bộ dạng của nàng ta, cười cười, "Ngươi cho rằng ta nhất định phải moi được chút thông tin từ miệng ngươi sao?"

Quế Nhuế kinh ngạc ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện rõ nghi vấn, chẳng lẽ không phải sao?

"Ta hỏi ngươi, ngươi muốn nói thì ta sẽ nghe, còn ngươi không muốn nói thì ta cũng không ép ngươi. Nghe nói trong Nội Vụ Phủ có ngục riêng, có lẽ ngươi cũng có chút hiểu biết về chỗ này."

Nói xong Khương Mạn cũng không quan tâm sắc mặt Quế Nhuế tái nhợt hẳn đi, nói với Tiểu Đậu Tử: "Đưa người cho Tề công công đi."

Nhóm ám vệ thấy Quế Nhuế bị đưa đến Nội Vụ Phủ liền quay về báo cáo với Vĩnh An đế.

Vĩnh AN đế nghe xong thì gật đầu, "Như vậy cũng tốt, bảo Tề Đại Trung thẩm vấn cho kỹ. Cũng không cần tiếp tục quan sát tiểu thái giám kia nữa, trực tiếp đưa đến cho Tề Đại Trung luôn đi, bảo hắn thẩm vấn luôn."

Sau khi tiểu thái giám kia tặng hoa cho các cung, những người quay lại Ngự Hoa Viên chỉ có người của Trường Xuân Cung, Nhân Khánh Cung và Ngọc Dương Cung. Trường Xuân Cung chỉ có mỗi Giang Quý phi ở, Giang Quý phi là chủ tử của Quế Nhuế, nhưng lại không phải chủ tử duy nhất của Quế Nhuế.

Ngọc Dương Cung có Tương Mỹ nhân và Quách Sung nghi đang ở, người đi tìm tiểu thái giám kia là cung nữ của Tương Mỹ nhân, mà trước đó Tương Mỹ nhân cũng đi tới hành cung, cho nên trước mắt Tương Mỹ nhân cũng thuộc diện đáng nghi.

Tiểu cung nữ đi tìm thái giám ở Ngự Hoa Viên kia là người của Phùng Chiêu nghi. Khoảng thời gian này Phùng Chiêu nghi đang bận chuẩn bị cho hôn sự của Nhị Công chúa, căn bản không có thời gian để nhắm vào Khương Mạn, hơn nữa, Phùng Chiêu nghi không có suy nghĩ khôn khéo đến thế.

Nhưng ở Nhân Khánh Cung trừ Phùng Chiêu nghi ra còn có Mạnh Tiệp dư, tuy rằng tiểu cung nữ đi tìm tiểu thái giám kia là người của Phùng Chiêu nghi, nhưng chủ tử giấu mặt kia của Quế Nhuế đã làm nhiều việc như vậy mà không để lộ dấu vết đã cho thấy người này rất cẩn thận, người đi truyền tin không nhất thiết phải là người thân cận. Hơn nữa lần này Mạnh Tiệp dư cũng tới hành cung.

Cho nên, trước mắt Mạnh Tiệp dư và Tương Mỹ nhân đều đáng ngờ.

Tề Đại Trung giam Quế Nhuế và tiểu thái giám ở Ngự Hoa Viên vào ngục hai ngày, trừ chính hắn ra thì hai người bọn họ không được gặp ai khác, hơn nữa vì để đề phòng hai người này tự sát, hắn còn làm đủ loại phòng bị. Trong hai ngày này, Tề Đại Trung chẳng hỏi bọn họ lất một câu, chỉ đem tất cả hình cụ đến bày ra trước mắt, tiện thể giảng giải cách dùng mấy hình cụ này một phen.

Đến ngày thứ ba, Tề Đại Trung rốt cuộc cũng mở miệng thẩm vấn hai người bọn họ, hắn vừa mới cầm lên một hình cụ, Quế Nhuế đã khóc lóc khai ra.

"Tề đại tổng quản tha mạng, là Giang Quý phi......., là Giang Quý phi sai nô tỳ làm."

Tề Đại Trung lắc đầu nói: "Không thành thật."

Quế Nhuế nóng ruột nói: "Những gì nô tỳ nói đều là thật, Giang Quý phi là người sai nô tỳ hạ độc Khương Chiêu viện và Nhị Hoàng tử."

"Ta đương nhiên biết Giang Quý phi sai ngươi hạ độc Khương Chiêu viện và Nhị Hoàng tử, ta đang hỏi chủ tử sau lưng ngươi là ai? Người mưu hại Đại Hoàng tử ở hành cung là ai?"

Quế Nhuế nhìn Tề Đại Trung với ánh mắt khiếp sợ, rất nhanh đã hạ mi mắt, nói: "Nô tỳ không biết đại tổng quản có ý gì, sao nô tỳ biết được người hại Đại Hoàng tử là ai?"

"Thật sự không biết sao? Có lẽ không phải ngươi không biết, chỉ là nhất thời quên thôi, để ta giúp nguôi một chút, nói không chừng ngươi lại nhớ ra thì sao?" Tề Đại Trung nói xong liền cười âm trầm, cầm hình cụ đưa về phía Quế Nhuế.

"A............" Quế Nhuế vừa hét lên thảm thiết vừa cầu xin tha thứ, "Đại tổng quản tha mạng, nô tỳ thật sự không biết, a..........."

"Không biết?" Tề Đại Trung nói: "Ta thấy ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, một là bây giờ nói cho ta biết, hai là chờ sau khi ngươi thử qua đủ loại hình cụ ở đây rồi lại nói cho ta nghe. Ngươi yên tâm, các loại hình cụ ở đây ta đều thông thạo lắm, ngươi chưa thử qua tất cả các loại hình cụ ở đây ta sẽ không để ngươi chết đâu."

Ngữ khí của Tề Đại Trung rất ôn nhu, Quế Nhuế nghe xong lại run rẩy không ngừng.

"Thế nào? Đã nghĩ xong chưa? Là hiện tại nói cho ta biết người đứng sau lưng ngươi là Tương Mỹ nhân?" Tề Đại Trung vừa nói vừa quan sát biến hóa trên mặt Quế Nhuế, thấy lúc hắn nói đến Tương Mỹ nhân thì Quế Nhuế có chút kinh ngạc, nhưng lại không có sự khiếp sợ khi bị hắn đoán trúng, hắn liền chậm rãi nói tiếp vế sau, "Hay là Mạnh Tiệp dư?"

Lần này sự chột dạ hiện rõ trên mặt Quế Nhuế.

Tề Đại Trung cười cười, "Nói đi, sao ngươi lại trở thành người của Mạnh Tiệp dư, Mạnh Tiệp dư đã sai ngươi làm những gì?"

Quế Nhuế thấy vậy cũng không giấu diếm nữa, khai tất cả từ đầu đến cuối cho Tề Đại Trung nghe.

Năm đó Mạnh Tiệp dư vô tình đã cứu Quế Nhuế một mạng, sau đó tuy rằng chủ tử của nàng ta vẫn là Giang Quý phi, nhưng nàng ta lại thật lòng làm việc cho Mạnh Tiệp dư.

Nhưng vài năm nay Mạnh Tiệp dư rất ít phân phó nàng ta làm việc, chuyện của Đại Hoàng tử ở hành cung là lần đầu tiên Mạnh Tiệp dư giao việc cho nàng ta. Lần này nàng ta chủ động đi tìm Mạnh Tiệp dư là vì Giang Quý phi sai nàng ta hạ độc Khương Chiêu viện và Nhị Hoàng tử, nàng ta không biết có nên làm theo lời của Giang Quý phi không.

Cung nữ nhị đẳng bên người Quý Chiêu dung cũng là người của Mạnh Tiệp dư, nhưng cung nữ đó là bởi vì người thân trong nhà bị Quý Chiêu dung uy h**p, mới không thể không nghe lời Mạnh Tiệp dư.

Tề Đại Trung nghe Quế Nhuế nói xong, lại hỏi: "Trước đó người truyền tin cho Triệu Đại Hổ là ai?"

"Triệu Đại Hổ là ai?" Lần này Quế Nhuế thật sự không biết.

Tề Đại Trung lại dùng hình lần nữa với Quế Nhuế, cũng đổi vài cách hỏi khác, xác định Quế Nhuế quả thật không biết chuyện của Triệu Đại Hổ, cũng chưa từng giúp Mạnh Tiệp dư gửi thư ra ngoài mới buông tha cho Quế Nhuế, chuyển sang ngục giam tiểu thái giám kia.

Tiểu thái giám này không cứng như Quế Nhuế, Tề Đại Trung còn chưa bắt đầu tra tấn, hắn nhìn thấy hình cụ trong tay Tề Đại Trung đã khai ra toàn bộ. Nhưng những chuyện mà tiểu thái giám này biết cũng không nhiều, hắn bị Quế Nhuế phát hiện mình cùng một tiểu cung nữ đối thực (1)mới bất đắc dĩ giúp Quế Nhuế truyền tin mà thôi.

(1) đối thực: nguyên là một cụm từ mô tả hành vi đồng tính giả giữa cung nữ, sau trở thành một cụm từ mặc định cho hành vi quan hệ "vợ chồng" giữa cung nữ và thái giám (nguồn: wikipedia)

"Vậy ngươi truyền tin cho ai?" Tề Đại Trung hỏi.

"Quế Nhuế bảo tiểu nhân truyền tin cho Tử Tô của Nhân Khánh Cung." Tiểu thái giám run rẩy thành thật trả lời.

"Ngươi giúp Quế Nhuế đưa tin mấy lần?"

"Mới có một lần." Tiểu thái giám khóc không ra nước mắt nói: "Đây là lần đầu tiên Quế Nhuế cô nương sai nô tài truyền tin tức."

Mà bây giờ hắn đã bị giam vào ngục tối, hắn cảm thấy mình thật sự xui quá là xui.
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 131: Ban chết



Tề Đại Trung hỏi tên thái giám này rất nhiều, nhưng hầu như đều là một hỏi ba không biết.

Sau khi xác định không thể lấy thêm thông tin gì hữu ích từ tiểu thái giám này, Tề Đại Trung liền nhốt hắn lại rồi bẩm báo mọi chuyện cho Vĩnh An đế.

Tề Đại Trung đứng trong Ngự Thư Phòng, khom người bẩm báo: "Hoàng thượng, sau khi xem xét lời khai của Quế Nhuế và tiểu thái giám kia, chủ tử giấu mặt của Quế Nhuế chắc chắn là Mạnh Tiệp dư, chuyện Đại Hoàng tử rơi xuống nước cũng có thể xác định là do một tay Mạnh Tiệp dư làm. Nhưng Quế Nhuế không biết gì về chuyện của Triệu Đại Hổ, không thể xác định được rằng chuyện đó có phải do Mạnh Tiệp dư làm hay không."

Tề Đại Trung cảm thấy mình có hơi bội phục Mạnh Tiệp dư rồi, tuy mưu kế của Mạnh Tiệp dư không thành, nhưng chủ ý của nàng ta chính là một mũi tên trúng ba con chim. Nếu thật sự có thể lấy mạng Đại Hoàng tử, lại có thể đổ hết ô danh lên đầu Khương Chiêu viện thì nàng ta cơ bản đã dọn sạch con đường của mình rồi. Nếu Khương Chiêu viện may mắn chứng minh được bản thân trong sạch, bị Hoàng thượng phát hiện là có người đứng sau hãm hại Khương Chiêu viện, vậy chẳng phải vẫn còn Giang Quý phi hay sao.

Vĩnh An đế buông bút chu sa trong tay ra, lạnh lùng nói: "Có phải nàng ta làm không không quan trọng, Triệu Toàn Phúc truyền thánh chỉ, Mạnh Tiệp dư mưu hại hoàng tự, tâm tư độc ác, tru di cửu tộc răn đe cảnh cáo."

"Vâng, Hoàng thượng." Triệu Toàn Phúc không dám trì hoãn, vội vàng đi chuẩn bị, sau khi viết xong, Vĩnh An đế tự mình ấn con dấu rồi để Triệu Toàn Phúc đi truyền chỉ.

Trong Nhân Khánh Cung, lúc Mạnh Tiệp dư nghe nói Quế Nhuế bị bắt đi vẫn rất bình tĩnh, bởi vì người sắp xếp Quế Nhuế đến bên cạnh Khương Mạn không phải là nàng ta mà là Giang Quý phi, dù thế nào cũng không thể liên lụy đến nàng ta được. Nhưng đến khi tiểu thái giám ở Ngự Hoa Viên cũng bị dẫn đi nàng ta liền bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ Quế Nhuế đã bán đứng nàng rồi sao?

Mạnh Tiệp dư phái thân tín của mình đi nghe ngóng tin tức nhưng không hỏi được gì, Quế Nhuế và tiểu thái giám kia bị đưa vào ngục ba ngày hoàn toàn bặt vô âm tín. Vì vậy nàng ta bất đắc dĩ phải sai người quan sát Nội Vụ Phủ, lúc thấy Tề Đại Trung đi đến Càn Ninh Cung, trong lòng nàng ta đã cảm thấy không ổn.

Nhưng nàng ta vẫn ôm chút hi vọng mong manh, cảm thấy là cho dù tiểu thái giám kia có nói gì thì cũng không nhất định sẽ nghi ngờ đến nàng ta, dù sao người tiếp xúc với hắn là cung nữ của Phùng Chiêu nghi.

Chờ đến khi Mạnh Tiệp dư nghe tin Triệu Toàn Phúc đang cầm thánh chỉ đi về phía Nhân Khánh Cung, chén trà trong tay Mạnh Tiệp dư đã bị ném vỡ, hai tay nàng ta siết chặt, không ngừng suy đoán thánh chỉ kia là cho ai, nội dung trong đó là gì?

Đường từ Càn Ninh Cung đến Nhân Khánh Cung cũng không xa, Triệu Toàn Phúc cũng không dám chậm trễ, rất nhanh đã đến cửa Nhân Khánh Cung. Phùng Chiêu nghi nghe báo Triệu Toàn Phúc cầm thánh chỉ tới đây thì vội lôi kéo Nhị Công chúa vui vẻ ra tiếp đón, còn tưởng là Vĩnh An đế muốn ban thưởng cho Nhị Công chúa.

Nhị Công chúa vẫn luôn nhớ thương hai bức tranh của Mao Hoành Mạc trong tư khố của Vĩnh An đế, ngay khi Vĩnh An đế trở về từ hành cung Nhị Công chúa đã giục Phùng Chiêu nghi đi tìm Vĩnh An đế bày tỏ mong muốn, chỉ tiếc là Vĩnh An đế bận quá, căn bản Phùng Chiêu nghi không thể gặp được. Nhị Công chúa thấy thế liền tự mình tới Càn Ninh Cung, nhưng cuối cũng vẫn bị Triệu Toàn Phúc chặn ở bên ngoài.

Đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra, trước kia cho dù Vĩnh An đế có bận đến thế nào, nhưng nếu con mình tìm tới thì Vĩnh An đế vẫn sẽ dành chút thời gian nói một hai câu. Nhưng lần này Nhị Công chúa đến thậm chí còn không được bước qua cửa, điều này làm nàng ta rất tức giận.

Từ lúc trở về Nhân Khánh Cung liền bắt đầu giận dỗi, bây giờ nghe tin Triệu Toàn Phúc đang cầm thánh chỉ tới đây, nàng ta cảm thấy nhất định là Vĩnh An đế muốn bồi thường cho nàng. Tuy rằng ngoài mặt tỏ ra không quan tâm, nhưng thực chất trong lòng Nhị Công chúa rất vui vẻ.

Không giống Phùng Chiêu nghi và Nhị Công chúa đang hớn hở chờ thánh chỉ tới, tuy không biểu lộ ra bên ngoài nhưng trong lòng Mạnh Tiệp dư sớm đã rối loạn muôn phần.

Triệu Toàn Phúc cầm thánh chỉ nhìn Phùng Chiêu nghi, Nhị Công chúa và Mạnh Tiệp dư đang đứng trong viện, cao giọng nói: "Mạnh Tiệp dư tiếp chỉ!"

Phùng Chiêu nghi và Nhị Công chúa nghe vậy thì sắc mặt khó coi hẳn đi, nhìn về phía Mạnh Tiệp dư, cái gì? Thánh chỉ không phải là truyền cho bọn họ sao?

Ai ngờ rằng sắc mặt của Mạnh Tiệp dư còn khó coi hơn cả bọn họ.

"Mạnh Tiệp dư, tiếp chỉ đi." Triệu Toàn Phúc lại nhắc nhở lần nữa, sắc mặt Mạnh Tiệp dư trắng bệch, quỳ xuống bên cạnh Phùng Chiêu nghi và Nhị Công chúa đã quỳ từ trước.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: "Mạnh Tiệp dư đức hạnh thiếu sót, coi thường vương pháp, uổng phí thiên ân, liên tiếp mưu hại hoàng tự, hành động hung hăng ngang ngược, tâm địa ác độc, tội ác tày trời, trẫm niệm tình đã bồi giá nhiều năm, đặc biệt ban thưởng một dải lụa trắng, một ly rượu độc. Ngoài ra, Mạnh đại nhân không biết cách dạy con, dung túng hành vi độc ác, làm hại hậu cung, tội không thể xác, tru di cửu tộc, lập tức hành quyết."

Triệu Toàn Phúc đọc xong toàn bộ nội dung thánh chỉ, nhìn Mạnh Tiệp dư đang quỳ trên mặt đất, nói: "Mạnh Tiệp dư, còn không mau tiếp chỉ tạ ơn?"

Mạnh Tiệp dư ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng nhìn Triệu Toàn Phúc, nói: "Ta không có, ta bị oan, ta muốn gặp Hoàng thượng, nhất định là có người bôi xấu ta, người mưu hại hoàng tự rõ ràng chính là Khương Chiêu viện, chắc chắn là Khương Chiêu viện đổ tội cho ta, ta muốn đi gặp Hoàng thượng."

Mạnh Tiệp dư nói xong liền đứng lên muốn chạy ra ngoài, lại bị hai tiểu thái giám sau lưng Triệu Toàn Phúc nhanh tay nhanh mắt bắt lại.

Triệu Toàn Phúc đứng từ trên cao nhìn Mạnh Tiệp dư đang bị đè xuống mặt đất, lắc đầu nói: "Mạnh Tiệp dư không làm gì sao? Nếu Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ, đương nhiên sẽ không khiến ngươi phải chịu tội oan. Quế Nhuế đã làm gì, trừ chuyện của Đại Hoàng tử, còn có Tống Tu nghi và Ngũ Công chúa, Mạnh Tiệp dư đã làm những gì tự bản thân ngươi biết, cần gì phải tự mình làm trò ở đây nữa? Một dải lụa trắng hay một ly rượu độc, Mạnh Tiệp dư tự mình chọn hay là để tiểu nhân giúp người chọn?"

"Không phải, không phải như thế." Mạnh Tiệp dư thất thần ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm: "Các ngươi không thể phát hiện ra ta được, kế sách của ta hoàn mỹ như vậy....."

Nói chưa hết, Mạnh Tiệp dư đột nhiên điên cuồng, "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng ta thông minh hơn bọn họ mà? Dựa vào đâu mà vận may của bọn họ lại tốt đến thế chứ? Hahaha......., ta chính là muốn bọn họ chết hết........, nếu ông trời không đứng về phía ta, vậy ta đây tự mình động thủ."

"Kỳ thật muốn bọn họ chết rất đơn giản, vận may tốt thì sao chứ? Ta chỉ tùy tiện suy nghĩ một chút, con ngốc Điền Bảo lâm kia không những may áo cưới thay người khác mà còn mất mạng luôn. Còn có Tống Tu nghi, nàng ta tốt hơn ta chỗ nào chứ, chẳng qua là ỷ vào gia thế hiển hách của mình mới có thể lấn át được ta, cuối cùng không phải vẫn chết trên tay ta sao."

Nói tới Tống Tu nghi, nàng ta như thể thanh tỉnh lại, thở dài nói: "Chỉ đáng tiếc là ta tốn nhiều công sức để móc nối với Triệu Đại Hổ, vậy mà Hoàng thượng lại không xử trí Quý Chiêu dung."

Dứt lời, Mạnh Tiệp dư lại đứng lên, tiếp tục nổi điên, "Tống Tu nghi đáng chết, Quý Chiêu dung đáng chết, Khương Chiêu viện lại càng đáng chết. Dựa vào đâu mà ta vất vả bao lâu mới bước lên được vị trí này, nhưng các nàng đều có thể dễ dàng lấn lướt ta, dựa vào đâu chứ?"

Phùng Chiêu nghi và Nhị Công chúa ngây ra như phỗng nhìn Mạnh Tiệp dư, đã sớm không còn tính toán chuyện thánh chỉ không phải của bọn họ từ lâu.

Nhớ lại nội dung thánh chỉ Phùng Chiêu nghi lại thấy choáng váng, trước giờ nàng ta vẫn nghĩ Mạnh Tiệp dư là người tâm tư lương thiện có chút ngốc nghếch, không ngờ Mạnh Tiệp dư lại là người thủ đoạn ngoan độc đến vậy.
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 132: Giang Quý phi bị cấm túc



Triệu Toàn Phúc nhìn Mạnh Tiệp dư đã hoàn toàn mất đi lý trí, lắc lắc đầu, quả nhiên là hạng người vô tình tàn nhẫn, vì những thủ đoạn ngoan độc của nàng ta mà cả Mạnh gia rơi xuống vực thẳm, nhưng nàng ta từ đầu tới cuối chẳng những không cầu tình câu nào cho gia đình mình, còn tự nhận bản thân không sai.

Triệu Toàn Phúc lười phải nói những lời vô nghĩa với nàng ta, nói: "Nếu Mạnh Tiệp dư không chọn được, vậy để ta thay Mạnh Tiệp dư làm chủ." Nói rồi Triệu Toàn Phúc nhìn hai tiểu thái giám đang giữ Mạnh Tiệp dư lại, "Hai người các ngươi lại đây, giúp Mạnh Tiệp dư uống ly rượu mà Hoàng thượng đã ban đi."

Hai tiểu thái giám lên tiếng đáp lại rồi lấy ly rượu đổ vào miệng Mạnh Tiệp dư.

"Không được, không được." Mạnh Tiệp dư vội cắn chặt răng lắc đầu giãy giụa, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của hai tiểu thái giám, tuy chén rượu bị đổ một nửa, nhưng nửa còn lại vẫn đổ vào miệng Mạnh Tiệp dư.

Mạnh Tiệp dư bắt đầu đổ máu, chưa đến một khắc sau, nàng ta đã trừng lớn mắt trút hơi thở cuối cùng.

Sau khi xác định Mạnh Tiệp dư đã chết, Triệu Toàn Phúc đưa tất cả thái giám cung nữ trước đây từng hầu hạ Mạnh Tiệp dư, còn cả tiểu cung nữ của Phùng Chiêu nghi đến ngục của Nội Vụ Phủ.

Phùng Chiêu nghi và Nhị Công chúa nhìn kết cục của Mạnh Tiệp dư mà kinh hãi, hạ nhân của mình bị đưa đi cũng không dám nhiều lời.

Thánh chỉ của Vĩnh An đế mới hạ xuống được một lúc nhưng cả hậu cung đều đã nghe tin.

Rất nhiều người đều phản ứng giống như Phùng Chiêu nghi, sau khi biết Mạnh Tiệp dư đã làm nhiều việc ác như vậy đều rất khiếp sợ.

Nhất là Quý Chiêu dung, nàng nhìn Ngọc Châu với khuôn mặt không thể tin được, hỏi: "Ngươi nói người hại chết Tống Tu nghi chính là Mạnh Tiệp dư, người suýt chút nữa đã lấy mạng Đại Hoàng tử cũng là Mạnh Tiệp dư, nàng ta làm vậy là để giá họa cho Khương Chiêu viện sao? Khiến ta và Khương Chiêu viện lưỡng bại câu thương?"

"Đúng vậy, nương nương." Ngọc Châu nói: "Hoàng thượng tức đến mức tru di cửu tộc Mạnh gia, có lẽ không phải giả đâu."

"Đồ độc ác." Quý Chiêu dung oán hận mắng một câu, không nghĩ rằng người thật sự hại Đại Hoàng tử lại không phải Khương Chiêu viện. Nàng còn tưởng Hoàng thượng muốn bao che cho Khương Chiêu viện mới áp chuyện này xuống không nhắc tới.

Không giống như Quý Chiêu dung, Khương Mạn nghe được tin này lại có cảm giác quả nhiên là vậy. Nàng vốn đã thấy Mạnh Tiệp dư là người lãnh đạm vô tình, nhưng không người so với những gì nàng nghĩ thì Mạnh Tiệp dư còn ngoan độc hơn.

Nhưng điều làm Khương Mạn bất ngờ chính là sau khi Vĩnh An đế hạ một đạo thánh chỉ xử tử Mạnh Tiệp dư, hắn lại ban một thánh chỉ khác trách cứ Giang Quý phi, nói Giang Quý phi quản lý hậu cung thất trách nên phạt cấm túc.

"Thánh chỉ không nói Giang Quý phi bị cấm túc bao lâu sao?" Khương Mạn hỏi Liễm Thu.

Liễm Thu lắc đầu, "Không có."

Khương Mạn có chút kinh ngạc, không nói rõ thời gian cấm túc, vậy chẳng phải là chỉ cần Vĩnh An đế không mở miệng thì Giang Quý phi vẫn sẽ bị cấm túc sao?

Nếu bởi vì Giang Quý phi không biết cách quản lý hậu cung, Vĩnh An đế hẳn sẽ không ra thánh chỉ như vậy, Khương Mạn đoán có lẽ còn có nguyên nhân gì đó mà các nàng không được biết.

Cao Hiền phi cũng nghĩ như Khương Mạn, nàng nói với Liên Xảo bên cạnh: "Không biết lần này Giang Ánh Tuyết đã làm gì chọc giận Hoàng thượng mà để Hoàng thượng phải hạ thánh chỉ như thế, thật làm người ta cao hứng quá đi."

Liên Xảo gật đầu, cười nói: "Giang Quý phi bị cấm túc, vậy hậu cung này đã hoàn toàn nằm dưới quyền của nương nương rồi. Đây là chuyện vui, chúng nô tỳ chúc mừng nương nương được như ý."

Khóe môi Cao Hiền phi nhếch lên thật cao, "Mấy chuyện quản lý lục cung thật ra ta cũng không thèm để ý, nhưng con tiện nhân Giang Ánh Tuyết ngã một cú đau như vậy, chúng ta quả thật nên ăn mừng một phen."

Lúc này Giang Quý phi đang âm trầm nhìn thánh chỉ trước mắt, hỏi Hải Đường: "Đã viết thư cho phụ thân chưa?"

Hải Đường gật đầu, nói: "Nương nương yên tâm, nô tỳ đã cho người báo tin cho lão gia, sau khi lão gia biết chuyện hẳn là sẽ tiến cung gặp Hoàng thượng ngay. Hoàng thượng cũng thật là, người có tội là Mạnh Tiệp dư chứ đâu phải nương nương, sao có thể vì vậy mà trách phạt nương nương chứ."

Giang Quý phi không hùa theo lời của Hải Đường, trong lòng nàng có dự cảm không lành, có lẽ Vĩnh An đế phạt nàng không phải bởi vì chuyện của Mạnh Tiệp dư, mà bởi vì hắn đã phát hiện chuyện nàng muốn hạ độc Khương Chiêu viện và Nhị Hoàng tử.

Con tiện nhân Quế Nhuế kia đã sớm đầu quân cho Mạnh Tiệp dư, vậy chuyện mà nàng sai nó làm chắc chắn nó sẽ khai hết. Nếu Vĩnh An đế thật sự đã biết chuyện này thì lệnh cấm túc vô thời hạn chẳng khác nào nhốt nàng vào Lãnh Cung.

Hải Đường nói không sai, sau khi Anh Quốc công Giang Túc nhận được tin từ trong cung truyền ra liền vội vàng tiến cung tìm Vĩnh An đế. Hắn cảm thấy Vĩnh An đế nhất định là hồ đồ lú lẫn rồi, trong giờ phút quan trọng thế này mà lại cấm túc vô thời hạn con gái của Anh Quốc công phủ bằng một lý do vớ vẩn như vậy.

Kết quả, sau khi Anh Quốc công tiến cung, mới hành lễ xong, còn chưa kịp mở miệng đã bị Vĩnh An đến ném một bản lời khai, nói: "Trẫm biết lý do Anh Quốc công đến tìm trẫm, Anh Quốc công hãy đọc thật kỹ lời khai này trước đi đã. Nếu không phải nể mặt Anh Quốc công phủ đã giành được nhiều chiến công lừng lẫy cho Cảnh triều thì với hành động này của Quý phi, trẫm hoàn toàn có thể xử tử nàng ta."

Anh Quốc công hơi nghi hoặc cúi đầu nhìn bản lời khai trong tay, đến khi đọc tới đoạn Giang Quý phi sai người hạ độc Khương Chiêu viện và Nhị Hoàng tử, Anh Quốc công mở to hai mắt đọc kỹ lại vài lần, trong lòng thầm mắng Giang Quý phi một câu: ngu xuẩn. Đã bảo nó đừng vội, vậy mà nó vẫn muốn âm thầm xử lý Khương Chiêu viện. Tính kế Khương Chiêu viện cũng thôi đi, đây còn muốn hại cả Nhị Hoàng tử nữa. Bây giờ Hoàng thượng đang rất yêu thương Nhị Hoàng tử, động đến Nhị Hoàng tử chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Hơn nữa, muốn ra tay mà vừa ngu ngốc vừa không có năng lực, lại để Hoàng thượng bắt được người, còn lấy được một bản khẩu cung thế này nữa chứ.

Khí thế của Anh Quốc công nhất thời yếu đi không ít, hắn dập đầu ba lần với Vĩnh An đế, nói: "Hoàng thượng thứ tội, là thần không biết cách dạy con, xin Hoàng thượng trách phạt."

Vĩnh An đế bảo Triệu Toàn Phúc đỡ Anh Quốc công dậy, nói: "Anh Quốc công không cần phải vậy, trẫm biết Anh Quốc công vì bảo vệ biên cương đã dốc nhiều tâm sức nên mới lơ là quản giáo con cái như vậy. Cũng may bây giờ Giang Quý phi chưa gây ra đại họa gì, chờ nàng ấy hiểu rõ đúng sai, trẫm sẽ bỏ lệnh cấm túc cho nàng."

Anh Quốc công lại quỳ xuống dập đầu, nói: "Thần tạ ơn đại ân của Hoàng thượng, Hoàng thượng khoan hồng độ lượng như vậy, thần nhất định sẽ bảo vệ tốt biên cương Cảnh triều ta, báo đáp hoàng ân."

Vĩnh An đế cười nói: "Có những lời này của Anh Quốc công, trẫm yên tâm rồi."

Sau khi Anh Quốc công gặp Vĩnh An đế xong liền trở về Anh Quốc công phủ luôn, Giang Quý phi đợi trong Trường Xuân Cung một ngày mới nhận được lời mắng chửi của Anh Quốc công.

Giang Quý phi đọc thư mà sắc mặt càng ngày càng khó coi, Anh Quốc công mắng nàng một hồi mới viết lý do vì sao nàng bị cấm túc. Nhìn những dòng này của Anh Quốc công, sắc mặt Giang Quý phi trắng bệch, Hoàng thượng thật sự đã biết rồi sao?
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 133: Đại Công chúa có thai



Giang Quý phi dùng sức vần vò tờ giấy trong tay, trong lòng hoang mang, bây giờ nàng nên làm sao đây? Chẳng lẽ cứ để bị nhốt trong Trường Xuân Cung này cả đời sao?

Suy nghĩ hồi lâu cũng không ra được cách nào hay ho, Giang Quý phi đề bút viết một bức thư hồi âm cho Anh Quốc công. Trong thư đầu tiên nàng nhận sai, nói bản thân không nên không nghe lời, nhất thời kích động mà hạ độc Khương Chiêu viện và Nhị Hoàng tử, sau đó lại nhờ Anh Quốc công nghĩ cách giúp nàng, nàng không muốn cả đời bị nhốt trong Trường Xuân Cung, chỉ cần ông giúp nàng lần này, sau này nàng nhất định sẽ nghe lời, tuyệt đối không tùy tiện hành động nữa.

Tại Anh Quốc công phủ, Anh Quốc công đọc xong thư của Giang Quý phi, lắc lắc đầu để lại lên bàn.

Anh Quốc công thế tử đứng trước bàn hỏi: "Phụ thân, tỷ tỷ nói gì vậy?"

Anh Quốc công bất mãn nói: "Còn có thể nói gì nữa, trừ nhờ ta nghĩ cách thì nó còn nói được cái gì? Bây giờ mới biết sai, sao lúc hành động không nghĩ đến kết quả ngày hôm nay đi?"

Nam Man quốc sẽ sớm khai chiến với Đại Cảnh. Hiện giờ Đại Cảnh không có tướng tài có thể dẫn binh đánh giặc, đến lúc đó chắc chắn Vĩnh An đế phải dựa vào Anh Quốc công phủ bọn họ. Nếu muốn bọn họ an tâm xuất chinh ra trận thì Vĩnh An đế chắc chắn phải hứa cho bọn họ chút lợi ích gì đó. Bây giờ hắn đã là Quốc công nhất đẳng, con gái hắn cũng đã là Quý phi, hắn chỉ cần nhân cơ hội đưa ra yêu cầu lập Giang Quý phi làm hậu, tám phần là Vĩnh An đế sẽ không từ chối.

Nhưng bây giờ thì sao? Vĩnh An đế nắm được nhược điểm Giang Quý phi mưu hại hoàng tự, hắn còn có lập trường gì mà đòi vị trí Hoàng hậu nữa?

Anh Quốc công thế tử nhíu mày lo lắng, nói với Anh Quốc công: "Phụ thân, người nói xem có phải Hoàng thượng đã sớm đoán được tính toán của chúng ta nên mới lấy nhược điểm của tỷ tỷ làm đòn phủ đầu không?"

"Thế thì đã sao?" Anh Quốc công bình tĩnh nói: "Nếu không phải do tỷ tỷ ngươi hồ đồ, cho dù Hoàng thượng đã biết trước tính toán của chúng ta thì cũng chỉ có thể thuận theo thôi."

Đáng tiếc bây giờ nói gì cũng vô dụng.

Anh Quốc công thế tử nghe vậy, nói: "Kỳ thật chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách tỷ tỷ được, nếu không phải Hoàng thượng chậm chạp không muốn phong tỷ tỷ làm Hoàng hậu thì tỷ ấy cũng sẽ không làm ra chuyện như thế. Theo con thấy, chỉ sợ là Hoàng thượng không muốn nhìn con gái của Anh Quốc công phủ chúng ta trở thành Hoàng hậu thôi. Cho dù tỷ tỷ không nhất thời xúc động, đến lúc đó sự việc cũng sẽ không thuận lợi như chúng ta đã nghĩ đâu."

Anh Quốc công nhíu mày trầm tư.

Thấy vậy, Anh Quốc công thế tử tiếp tục nói: "Phụ thân, người Giang gia ta vì Đại Cảnh mà vào sinh ra tử, nhưng Hoàng thượng ngay cả hậu vị cũng không muốn để cho con gái Giang gia. Con thấy Hoàng thượng sợ là đã có những suy nghĩ ngờ vực vô căn cứ với Giang gia ta rồi. Bây giờ trong triều không còn ai có thể dẫn binh đánh giặc nên Hoàng thượng không thể động đến nhà ta, nhưng nếu có tướng tài có thể đảm đương thì sợ là Hoàng thượng sẽ không buông tha cho Giang gia chúng ta đâu. Phụ thân, người phải sớm tính toán mới được."

Anh Quốc công liếc mắt nhìn con trai mình một cái, nói: "Có phải Khang vương lại liên hệ với con không?"

Anh Quốc công thế tử bị nhìn thấu cũng không xấu hổ, đúng lý hợp tình mà nói: "Vâng, Khang vương đã nhận lời còn, chỉ cần chúng ta đứng về phía hắn, chờ bao giờ thành công sẽ cưới tiểu muội vào cung làm Hoàng hậu. Một bên là có sẵn hậu vị, một bên là hao hết tâm tư cũng chưa chắc lấy được hậu vị, nên chọn thế nào, phụ thân hẳn là hiểu rõ."

Anh Quốc công không nói gì, Anh Quốc công thế tử nhìn ra ông đã dao động, không ngừng cố gắng khuyên nhủ: "Phụ thân, người nghĩ xem, cho dù chúng ta hao tâm tổn trí đưa tỷ tỷ lên hậu vị, nhưng với tuổi tác của tỷ tỷ bây giờ muốn sinh được hoàng tử có bao nhiêu cơ hội? Cho dù tỷ tỷ có thể nhận nuôi con của phi tần khác, nhưng đứa nhỏ đó cũng không chảy dòng máu của Giang gia ta, cho dù hắn lên làm Hoàng đế thì có liên quan gì tới chúng ta chứ?"

"Nhưng tiểu muội thì không như vậy. Bây giờ em ấy đang tuổi xuân xanh, lớn lên cũng không kém gì tỷ tỷ, lại có chúng ta làm hậu thuẫn, sau khi gả cho Khang vương nhất định rất nhanh đã có thể sinh con trai, tương lai... Người ngồi trên vị trí kia chắc chắn sẽ là người mang huyết mạch của Giang gia ta."

Anh Quốc công trầm mặc nghe xong, phất phất tay bảo Anh Quốc công thế tử đi xuống, nói: "Từ từ để ta suy nghĩ lại đã."

Anh Quốc công thế tử biết đây là hắn đã thuyết phục được cha rồi, hắn cũng không nhiều lời nữa, gật gật đầu, nói: "Vậy phụ thân cứ suy nghĩ thật kỹ, con lui xuống trước."

Cái chết của Mạnh Tiệp dư và lệnh phạt Giang Quý phi dường như đều không ảnh hưởng gì đến Khương Mạn. Sau khi vào tháng tám, thời tiết ở kinh thành dần trở lạnh, Khương Mạn cũng không cả ngày ngồi lì trong Vân Hoa Cung như trước nữa.

Ngày hôm đó, Khương Mạn nhớ ra đã lâu không gặp thái hậu, liền đưa Nhị Hoàng tử đến Từ Ninh Cung.

Vào Từ Ninh Cung, còn chưa nhìn thấy mặt thái hậu nhưng Khương Mạn đã nghe thấy tiếng cười vui sướng của bà, cùng với đó là câu hỏi mang cảm giác vui mừng: "Con nói thật sao?"

Đáp lời lại là tiếng của một nam nhân, thanh âm của người này cũng mang theo ý cười nhè nhẹ, nói: "Không dám gạt Thái hậu nương nương, thần đã mời thái y xem qua, sau khi xác định mới dám đến đây báo tin cho Thái hậu nương nương."

"Tốt, tốt, tốt." Thái hậu nói "tốt" tận ba lần, có thể thấy được là cực kỳ vui vẻ.

Cung nữ canh cửa thấy Khương Mạn dẫn Nhị Hoàng tử đến đây liền muốn đi vào bẩm báo, Khương Mạn thấy thái hậu ở bên trong đang cao hứng liền ngăn tiểu cung nữ lại, "Ta đến phòng bên đợi một lát, chờ chốc nữa lại đến thỉnh an nương nương cũng được."

Tiểu cung nữ cũng không kiên trì, bên trong có nam nhân lạ, bây giờ Khương Chiêu viện đi vào quả thật có hơi không thích hợp. Vì vậy, tiểu cung nữ dẫn Khương Mạn và Nhị Hoàng tử đến trắc điện, mang điểm tâm trà bánh lên cho Khương Mạn rồi nói: "Chiêu viện nương nương và Nhị Hoàng tử uống chút trà, ăn chút điểm tâm ạ."

Khương Mạn gật gật đầu, lại có chút tò mò hỏi tiểu cung nữ: "Người đang nói chuyện với thái hậu nương nương là ai thế? Hình như thái hậu nương nương rất cao hứng thì phải."

Tiểu cung nữ cũng không giấu Khương Mạn, cười nói: "Người đang nói chuyện với thái hậu nương nương là phò mã gia, Đại Công chúa có thai, phò mã gia tiến cung báo tin vui cho thái hậu nương nương."

Khương Mạn nghe vậy nở nụ cười, "Chuyện này quả thật là chuyện vui lớn, chẳng trách thái hậu nương nương lại vui vẻ đến vậy. Ta đến đúng lúc thật, lát nữa phải chúc mừng thái hậu nương nương mới được."

Nhị Hoàng tử ngồi một bên ăn điểm tâm, nghe Khương Mạn nói chuyện thì nghiêng đầu nhìn nàng, cũng không biết bé nghe có hiểu không. Khương Mạn nhìn bộ dáng đáng yêu của Nhị Hoàng tử, nhẹ nhàng xoa xoa đầu bé, ôn nhu nói: "Giác nhi, đại tỷ tỷ của con có tiểu bảo bảo rồi đó."

"Bảo bảo?" Nhị Hoàng tử lặp lại.

"Đúng vậy, tiểu bảo bảo." Khương Mạn gật đầu nói: "Con sắp thành tiểu cữu cữu rồi, đại tỷ tỷ thương con như thế, về sau con phải bảo vệ cháu trai nhé."

Nhị Hoàng tử dường như nghe hiểu lời Khương Mạn, gật đầu thật mạnh, nói: "Vâng, bảo vệ."

Khương Mạn ngồi ở trắc điện không lâu thì phò mã gia đã rời Từ Ninh Cung, có cung nữ lại đây mời Khương Mạn cùng Nhị Hoàng tử đến gặp thái hậu.
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 134: Sứ đoàn Đông Lê quốc



"Thần thiếp tham kiến thái hậu nương nương." Khương Mạn đi vào trong, chậm rãi hành lễ với thái hậu.

Nhị Hoàng tử đang được Khương Mạn dắt tay cũng học theo nàng, mơ mơ hồ hồ nói: ".........Gặp.......Nương nương."

Thái hậu cười rồi cho người đỡ Khương Mạn lên, lại tự mình bế Nhị Hoàng tử ôm vào lòng, nói: "Ôi, tiểu bảo bối của ai gia, sao con lại thông minh thế chứ?"

Thái hậu vốn đã rất yêu quý Nhị Hoàng tử, vừa rồi lại nghe được tin Đại Công chúa có tin vui, bây giờ ánh mắt nhìn Nhị Hoàng tử càng thêm yêu chiều.

Nhị Hoàng tử dựa vào người thái hậu cười.

Khương Mạn nhìn một màn này, nói: "Thần thiếp nghe nói Đại Công chúa có tin vui, thần thiếp xin chúc mừng thái hậu nương nương trước, ngài sắp trở thành cố ngoại tổ mẫu rồi (1)."

(1) tương đương cụ/bà cố

Thái hậu nghe vậy thì cười vang: "Đứa nhỏ Hi Uyển này vẫn luôn muốn sinh được một em bé thông minh đáng yêu như Nhị Hoàng tử, cuối cùng nó cũng được như ý nguyện rồi."

Khương Mạn cười nói: "Con của Đại Công chúa chắc chắn cũng sẽ là một đứa nhỏ thông minh lanh lợi được mọi người yêu quý."

Khương Mạn ngồi nói chuyện cùng thái hậu một lát, sau đó để Nhị Hoàng tử ở lại Từ Ninh Cung rồi rời đi.

Trở lại Vân Hoa Cung, Khương Mạn sai người chuẩn bị không ít dược liệu và cả quần áo trước kia Nhị Hoàng tử đã mặc rồi đưa đến phủ của Đại Công chúa.

Phò mã vào cung báo tin mừng đương nhiên không thể chỉ tới mỗi Từ Ninh Cung. Sau khi rời khỏi Từ Ninh Cung, hắn lại tới Càn Ninh Cung. Vì vậy mà phò mã vừa rời khỏi Càn Ninh Cung, Hoàng thượng đã ban thưởng lễ vật, chúng phi tần nhìn hành động của Hoàng thượng cũng vội vàng gửi quà qua Phủ Đại Công chúa.

Chỉ là có nhiều người tặng quà như vậy, nhưng có mỗi quà của Khương Mạn là được chuẩn bị dụng tâm nhất.

Đại Công chúa nhìn thoáng qua chỗ quà mừng của các phi tần hậu cung rồi sai nha hoàn cất đồ vào kho, chỉ có quần áo của Nhị Hoàng tử mà Khương Mạn gửi tới là giữ lại. Nàng nhìn ngắm một hồi rồi mới cất dưới gối đầu của mình.

Dân gian có lời đồn rằng nếu đặt quần áo của con trai ở dưới gối thai phụ thì có thể sinh được con trai.

Thật ra Đại Công chúa cũng không quá quan trọng chuyện con trai hay con gái, nhưng nàng thật sự rất thích Nhị Hoàng tử, trong lòng thầm nghĩ nếu đặt quần áo của Nhị Hoàng tử ở dưới gối của mình, liệu khả năng nàng sinh được một đứa nhỏ thông minh lanh lợi có lớn hơn không.

"Chiêu viện nương nương thật là có tâm." Đại Công chúa cầm quần áo của Nhị Hoàng tử, yêu thích không buông. Nhũ mẫu của Đại Công chúa lại chú ý tới nhân sâm ba trăm năm mà Khương Mạn gửi đến, trong hoàng cung tuy không thiếu nhân sâm trăm năm, nhưng nhân sâm để được đến trăm năm rồi thì cứ mười năm lại tăng giá gấp đôi, tìm được nhân sâm ba trăm năm quả thật không dễ dàng gì.

Nhân sâm lâu năm như vậy rất tốt cho phụ nữ đang mang thai, Khương Chiêu viện có thể tặng đồ tốt thế này có thể thấy rằng nàng rất coi trọng Đại Công chúa.

Đại Công chúa nhìn cây nhân sâm trong tay nhũ mẫu, gật gật đầu, "Khương Chiêu viện có tâm như vậy, ta đương nhiên sẽ ghi nhớ lòng tốt của nàng."

Trước kia nàng hòa hoãn với Khương Chiêu viện đa phần là vì nể mặt Nhị Hoàng tử, nhưng sau lần này nàng thật sự có thêm vài phần hảo cảm và cảm kích nữa.

Tin Đại Công chúa mang thai mới truyền đi chưa đến hai ngày thì đã đến lúc Nhị Công chúa xuất giá.

Hôn lễ của công chúa đương nhiên không giống với những nữ nhân khác, mọi việc đều có Lễ bộ và Tông Nhân Phủ lo liệu, của hồi môn của Nhị Công chúa cũng do Lễ bộ và Tông Nhân Phủ phụ trách. Tuy Nhị Công chúa cũng là công chúa, nhưng dù sao cũng không phải con Hoàng hậu, tuy của hồi môn không đến mức khiến nàng mất đi uy phong hoàng gia, nhưng cũng không thể sánh bằng lúc Đại Công chúa xuất giá.

Lúc Đại Công chúa xuất giá không chỉ có số của hồi môn của một đích công chúa, mà còn được thái hậu tặng thêm không ít đồ tốt, Hoàng thượng cũng thêm không ít trân bảo từ tư khố cho Đại Công chúa.

Nhị Công chúa và Phùng Chiêu nghi đều hiểu Đại Công chúa là con gái của Chu Hoàng hậu, đương nhiên thái hậu sẽ đối xử khác, bọn họ cũng không dám mơ mộng viển vông thái hậu sẽ đối xử tốt với Nhị Công chúa như vậy. Nhưng đều là con gái của Vĩnh An đế, dù thế nào thì Vĩnh An đế cũng không nên một bên nặng một bên nhẹ như vậy, đến trước ngày Nhị Công chúa xuất giá một ngày, Vĩnh An đế vẫn không gặp Nhị Công chúa, đừng nói là thêm của hồi môn cho nàng.

Thật ra các phi tần đều tặng thêm của hồi môn cho Nhị Công chúa, chẳng qua điều này cũng không thể làm giảm sự bất mãn trong lòng Phùng Chiêu nghi và Nhị Công chúa.

Tuy vậy nhưng trước đó chứng kiến Mạnh Tiệp dư chết trước mặt mình, hai người bọn họ dù có bất mãn đến đâu cũng không dám biểu lộ ra ngoài.

Ngày Nhị Công chúa xuất giá, Vĩnh An đế cuối cùng cũng gặp Nhị Công chúa một lần.

Nhìn Nhị Công chúa mặc một thân áo cưới đứng trước mặt mình, Vĩnh An đế thở dài một hơi, nói: "Phò mã là do con tự chọn, gả qua đó hãy sống thật tốt, hi vọng con sẽ không hối hận vì lựa chọn hôm nay."

Nhị Công chúa nhìn biểu cảm của Vĩnh An đế mà không biết đáp lời thế nào, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót, "Phụ hoàng....."

Rất nhanh giờ lành đã tới, Nhị Công chúa mặc một thân áo đỏ lộng lẫy rời khỏi hoàng cung nàng đã gắn bó bao năm.

Nhị Công chúa xuất giá vào ngày mùng 6 tháng tám, đến tối ngày mùng 9 tháng tám thì sứ đoàn Đông Lê quốc tới kinh thành.

Tối ngày mùng 10 tháng tám, Vĩnh An đế tổ chức cung yến đón gió tẩy trần cho sứ đoàn Đông Lê quốc.

Yến hội bắt đầu chưa được bao lâu, sứ thần của Đông Lê quốc liền kính rượu với Vĩnh An đế, nói: "Lần này Đông Lê quốc chúng ta tới đây đầu tiên là để thưởng thức phong cảnh của Đại Cảnh một phen, thứ hai là tặng Hoàng thượng chút lễ vật, nguyện cùng Đại Cảnh kết thành láng giềng, trong vòng trăm năm không xâm phạm lẫn nhau."

Sứ thần của Đông Lê quốc vừa dứt lời, mọi người trong yến hội liền "ồ" lên một phen, hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao, trong vòng trăm năm không xâm phạm lẫn nhau, những điều này với Đại Cảnh mà nói quả là tốt đến không thể tốt hơn.

Nhưng trông Vĩnh An đế lại không cao hứng như các đại thần khác, đáy mắt hắn xẹt qua một tia u ám, nhẹ nhàng xoay ly rượu trong tay, nói: "Quý sứ nói như vậy làm trẫm rất tò mò lễ vật mà quý quốc chuẩn bị cho trẫm đấy."

"Ha ha, Hoàng thượng yên tâm, lễ vật mà chúng ta chuẩn bị chắc chắn sẽ làm Hoàng thượng hài lòng." Sứ thần nói xong liền vỗ tay, sau đó có một đoàn mặc trang phục vũ nữ đi ra, nữ tử dẫn đầu trùm chiếc khăn che mặt mỏng, mặc dù không nhìn rõ diện mạo, nhưng mỗi cái nâng tay nhấc chân của nàng đều vô cùng quyến rũ.

Cô gái vừa xuất hiện liền hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của nam nhân đang ngồi đây.

Dường như sứ thần Đông Lê quốc rất vừa lòng với phản ứng này, hắn đắc ý nhìn Vĩnh An đế, nhưng lại không tìm thấy vẻ si mê trong mắt Vĩnh An đế mà hắn đã tưởng tượng.

Tuy sứ thần thất vọng, nhưng vẫn tự tin rằng không ai có thể chống lại mị lực của viên minh châu rực rỡ của Đông Lê quốc bọn họ.
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 135: Công chúa Elisa



Sứ thần của Đông Lê Quốc cảm thấy sở dĩ Vĩnh An đế có thể bình tĩnh như vậy, hoàn toàn là bởi vì hắn vẫn chưa được nhìn thấy mị lực của viên minh châu rực rỡ này.

Sau khi sứ thần hành lễ với Vĩnh An đế thì chậm rãi về vị trí, để Vĩnh An đế có thể thưởng thức trọn vẹn kỹ thuật nhảy của cô gái.

Nhảy xong một khúc, vũ nữ dẫn đầu chậm rãi tháo chiếc khăn che mặt xuống, cúi đầu nói: "Elisa tham kiến Hoàng đế Đại Cảnh."

Lúc Elisa tháo chiếc khăn che mặt ra, Khương Mạn nghe thấy rõ tiếng hít sâu của vài người ngồi đây.

Kỳ thật cũng không thể trách bọn họ, cô gái tên Elisa này thật sự rất đẹp, Khương Mạn là nữ nhân mà còn bị dung mạo của cô gái này hớp hồn, đừng nói là nam nhân.

Không phản ứng như những đại thần, lúc các phi tần nhìn thấy dung mạo của Elisa trong mắt liền dấy lên chút địch ý, đương nhiên cũng có một số người như đang xem kịch vui hướng ánh mắt về phía Khương Mạn.

Với ngoại hình của Elisa, nếu nàng tiến cung thì chắc chắn có thể giữ chân nam nhân.

Khương Mạn cũng không để ý mấy ánh mắt đang nhìn mình, nàng thu lại ánh mắt nhìn Elisa, lại nhìn thoáng qua Vĩnh An đế, nhưng hắn cụp mắt xuống nên nàng không thấy được sự kinh diễm trong mắt hắn.

Trong đại điện nhất thời yên tĩnh không một tiếng động.

Sứ thần của Đông Lê quốc đứng dậy, thẳng lưng đi về phía trước, "Công chúa Elisa là công chúa mà vương thượng Đông Lê quốc yêu thương nhất, là viên minh châu rực rỡ của Đông Lê quốc. Lần này vương thượng chúng ta xin đưa công chúa Elisa tới đây, hi vọng hai nước có thể kết thành Tần Tấn chi hảo (1), hỗ trợ lẫn nhau."

(1) Tần Tấn chi hảo: Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về nghĩa tình hôn nhân (nguồn: vietnamese.cri.cn)

Vĩnh An đế nâng chén rượu trong tay, chậm rãi nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói: "Thành ý của quý quốc trẫm đã thấy, Elisa là công chúa của Đông Lê quốc, vậy tốt nhất là để công chúa vào cung trước, ở tạm Từ Ninh Cung của thái hậu, trẫm sẽ giúp nàng chọn một hôn phu vừa ý thì thế nào? Ở Đại Cảnh không nói cái khác nhưng nam nhân xuất sắc thì cũng không ít đâu."

Sứ thần Đông Lê quốc và công chúa Elisa nghe nửa câu đầu của Vĩnh An đế còn cười tươi rói, nhưng nghe đến nửa câu sau thì cười không nổi nữa.

Vẻ mặt của sứ thần Đông Lê quốc khó coi vô cùng, nói: "Hoàng thượng đây là có ý gì? Là cảm thấy công chúa Elisa không xứng với Hoàng đế tôn quý là ngài sao?"

Bọn họ là nhắm vào vị trí Hoàng hậu của Đại Cảnh mà tới, nếu Vĩnh An đế tùy tiện gả công chúa của bọn họ cho một công tử quyền quý nào đó, vậy bọn họ chẳng phải quá thiệt sao?

"Quý sứ nghiêm trọng rồi, trẫm chỉ là cảm thấy tuổi tác của công chúa Elisa cũng tầm tầm như con gái trẫm, để nàng tiến cung không ổn mà thôi." Sau khi giải thích xong, ngữ khí của Vĩnh An đế thay đổi, lạnh giọng nói: "Quý sứ tức giận như vậy, chẳng lẽ là thấy nam nhân Đại Cảnh chúng ta không xứng với công chúa Elisa sao?"

Sứ thần Đông Lê quốc quả thật nghĩ như vậy. Công chúa Elisa là nữ thần trong lòng tất cả nam nhân Đông Lê quốc, tùy tiện chọn một công tử thế gia có thể xứng với công chúa cao cao tại thượng sao?

Nhưng mà hắn cũng không thể không thể nói trắng ra được.

"Hoàng thượng hiểu lầm rồi, nam nhân Đại Cảnh đương nhiên là tốt, chỉ là lúc Elisa còn ở Đông Lê quốc đã nghe qua về ngài, từ đó tới giờ vẫn luôn rất hâm mộ ngài, lần này Elisa tới đây chính là vì muốn gả cho Hoàng thượng." Sứ thần chưa kịp đáp lời Vĩnh An đế thì công chúa Elisa đã mở miệng nói trước.

Nữ tử Đại Cảnh xưa nay kín kẽ thanh lịch, người tự tin bày tỏ tình cảm như công chúa Elisa bọn họ quả thật mới thấy lần đầu.

Nhóm phi tần thầm khinh bỉ công chúa Elisa không biết xấu hổ, lại đồng thời nhìn về phía Vĩnh An đế, muốn biết Vĩnh An đế đối mặt với tình cảm cháy bỏng của một đại mỹ nhân sẽ hành xử thế nào.

Khương Mạn cũng nhìn Vĩnh An đế.

Nhưng điều nàng không ngờ tới là Vĩnh An đế đột nhiên nhìn về phía nàng.

Khương Mạn nhất thời có cảm giác như bị ai đó bắt quả tang, vội vàng dời tầm mắt ra chỗ khác.

Khóe miệng Vĩnh An đế hơi nhếch lên, buông chén rượu trong tay xuống, nhìn Elisa nói: "Ngươi muốn gả thì trẫm phải lấy sao?"

Elisa không ngờ Vĩnh An đế sẽ trả lời như vậy, nàng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Trước giờ chỉ có nàng không muốn gả, chứ không hề có người không muốn kết hôn với nàng.

Sứ thần Đông Lê quốc cũng không nghĩ rằng công chúa Elisa của bọn họ đã nói đến như vậy mà Hoàng đế Đại Cảnh vẫn còn cự tuyệt. Trước khi tới Đại Cảnh bọn họ chưa bao giờ nghĩ có người sẽ chống lại được nhan sắc khuynh thành của công chúa Elisa, càng đừng nói tới cự tuyệt tình cảm của công chúa.

Elisa cắn môi, cuối cùng cúi đầu nói: "Là Elisa suy nghĩ không chu toàn, Elisa nghe theo an bài của Hoàng thượng, tạm thời ở lại Từ Ninh Cung."

Yến tiệc đón gió tẩy trần cuối cùng vội vàng kết thúc.

Kết thúc yến hội, Vĩnh An đế cuối cùng cũng bước chân vào hậu cung sau một thời gian dài, đi Vân Hoa Cung.

Sau một hồi vận động, Khương Mạn nằm trong vòng tay của Vĩnh An đế, bàn tay khua khoắng lung tung trước ngực hắn.

Vĩnh An đế nhìn Khương Mạn một cách bất đắc dĩ, bắt lấy cái tay không an phận, nói: "Ái phi đang nghĩ gì thế?"

Khương Mạn cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Thần thiếp đang nghĩ công chúa Elisa của Đông Lê quốc cũng thật xinh đẹp!"

Vĩnh An đế nắm lấy cằm Khương Mạn, khiến nàng phải nhìn vào mắt hắn, cười hỏi: "Sao thế? Nàng ghen à?"

Khương Mạn hơi hạ mi mắt, che đi tình cảm trong mắt mình, nói: "Còn lâu nhé. Không phải Hoàng thượng đã từ chối công chúa Elisa rồi sao, thần thiếp còn gì để ghen nữa chứ?"

Vĩnh An đế nghe vậy cười nhẹ, "Đồ lừa đảo!"

Tiếng cười khàn khàn như chiếc lông tơ cọ vào lòng Khương Mạn, nàng chỉ hận không thể che đi đôi tai của mình bởi cơ thể nàng đang bị Vĩnh An đế giam trong lòng, tay chân đều không được tự do.

"Thần thiếp không phải đồ lừa đảo." Khương Mạn lẩm bẩm xong, lại không nhịn được mà hỏi Vĩnh An đế: "Công chúa Elisa xinh đẹp như vậy, sau này Hoàng thượng sẽ không hối hận vì đã cự tuyệt nàng chứ?"

Vĩnh An đế dùng ngón trỏ nhự nhàng gõ vào trán Khương Mạn, nói: "Cái đầu này của nàng cả ngày toàn nghĩ lung tung gì vậy? Nếu trẫm đã từ chối nàng ta thì sao còn có thể hối hận chứ?"

Khương Mạn nghĩ thầm, cái này thì chưa chắc đâu.

Công chúa Elisa cũng không giống như sẽ bỏ qua cơ hội lần này, nàng đồng ý ở lại Từ Ninh Cung sợ là vì muốn tiếp xúc gần hơn với Vĩnh An đế thôi. Một đại mỹ nhân ngày ngày lượn qua lượn lại trước mặt, khó mà nói chắc được Vĩnh An đế sẽ không rung động rồi thật sự hối hận vì quyết định ngày hôm nay.

Chẳng qua nàng cũng không nói suy nghĩ của mình ra, nói ra thì sao chứ? Chẳng lẽ bắt Vĩnh An đế phải hứa với nàng sẽ không để công chúa Elisa tiến cung sao?

Suy nghĩ như vậy đến chính nàng cũng thấy nực cười.
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 136: Elisa tới chơi



Trong phòng của công chúa Elisa ở Tứ Phương Quán, vẻ mặt sứ thần Đông Lê quốc đầy bất mãn: "Công chúa, sao người lại đồng ý với Hoàng đế Đại Cảnh vậy? Mục đích người tới đây là để gả cho Hoàng đế Đại Cảnh, sinh ra thái tử Đại Cảnh mang huyết mạch Đông Lê quốc ta, sao có thể tùy tiện đồng ý gả cho vương tôn quý tộc Đại Cảnh chứ?"

Elisa ngồi trước gương thưởng thức dung mạo tuyệt mĩ của mình, nói: "Ai nói ta đồng ý gả cho vương tôn quý tộc chứ?"

"Không phải trên yến tiệc người đã đồng ý vào ở Từ Ninh Cung rồi sao?"

"Đồng ý vào ở Từ Ninh Cung không có nghĩa là đồng ý gả cho vương tôn quý tộc Đại Cảnh." Elisa nói: "Chỉ khi vào hoàng cung Đại Cảnh ta mới có thể tiếp xúc gần gũi với Hoàng đế Đại Cảnh, làm hắn thật sự yêu ta."

Tuy Elisa đã bị Vĩnh An đế từ chối hai lần, nhưng nàng rất tự tin vào nhan sắc của mình, cảm thấy không một ai có thể chống lại sức hấp dẫn của bản thân. Vĩnh An đế từ chối nàng cũng chỉ là tạm thời thôi, chỉ cần nàng vào hoàng cung ở một thời gian thì sớm hay muộn gì Vĩnh An đế cũng phải quỳ dưới váy nàng.

Sứ thần lại không tự tin được như Elisa, nhưng hắn lại nghĩ tới tin tức bọn họ nhận được khi đến đây, Nam Man quốc rất nhanh sẽ xuất binh đánh Đại Cảnh, Bắc Thương và Tây Lăng cũng rục rịch chờ thời hành động. Đến lúc Nam Man thật sự giao chiến với Đại Cảnh, nếu Hoàng đế Đại Cảnh biết suy nghĩ thì chắc chắn sẽ đồng ý với đề nghị của Đông Lê quốc bọn họ.

Tuy rằng trong năm quốc gia thì sức mạnh quân sự của Đông Lê quốc của bọn họ là thấp nhất, nhưng có đôi khi khả năng quân sự không phải là nhân tố duy nhất quyết định thắng bại.

Bọn họ đương nhiên hi vọng có thể không đánh mà thắng được một Đại Cảnh có non sông nước biếc, tài nguyên dồi dào, cho dù sẽ phải mất nhiều thời gian, nhưng đây là biện pháp ít tổn thất nhất. Hơn nữa, nếu có thất bại thì cũng không tạo ra ảnh hưởng xấu gì đến Đông Lê quốc bọn họ.

Nghĩ như vậy, sứ thần cũng không khuyên ngăn Elisa nữa. Nếu công chúa có thể khiến Hoàng đế Đại Cảnh yêu mình là tốt nhất, nếu không thể thì Hoàng đế Đại Cảnh vẫn phải đồng ý với yêu cầu của bọn họ, cho nên không sao cả.

Sáng sớm hôm sau, Elisa liền dẫn theo thị nữ của mình vào Từ Ninh Cung.

Trước đó Vĩnh An đế đã đánh tiếng với thái hậu trước, cho nên thái hậu đã chuẩn bị sẵn chỗ ở cho Elisa.

Sau khi tới Từ Ninh Cung, việc đầu tiên Elisa làm chính là đến Vân Hoa Cung chào hỏi Khương Mạn. Nàng đã sớm hỏi rõ, hiện giờ Khương Mạn là phi tần được Vĩnh An đế sủng ái nhất.

Bấy giờ Khương Mạn đang đọc sách cho Nhị Hoàng tử nghe, thấy Liễm Thu báo rằng Elisa tới chào hỏi mình, thanh âm nàng hơi khựng lại một chút. Sau khi bảo Tần thị đưa Nhị Hoàng tử ra ngoài đi dạo, nàng mới tới chính điện tiếp đãi Elisa.

Elisa đi vào chính điện, cười mỉm hành lễ với Khương Mạn, nói: "Elisa mạo muội tới chơi, xin Chiêu viện nương nương đừng trách."

Khương Mạn cười gật đầu với Elisa, nói: "Công chúa khách khí rồi. Không biết công chúa tới đây là có chuyện gì?"

Elisa cười nói: "Thật ra cũng không có gì đặc biệt, chỉ là Elisa rất tò mò về nương nương, cho nên mới cố ý tới gặp nương nương ngay khi vừa tới đây."

Khương Mạn cười nhẹ, "Vậy có lẽ phải làm công chúa thất vọng rồi, con người ta cũng không có chỗ nào đặc biệt cả."

Elisa gật đầu, cười nói: "Quả thật, Chiêu viện nương nương bình thường hơn những gì Elisa nghĩ."

Vãn Đông và Liễm Thu đứng trong điện nghe thấy lời của Elisa thì trong mắt đều hiện lên lửa giận, chỉ có Khương Mạn vẫn bình tĩnh như cũ, "Đáng tiếc là Hoàng thượng chỉ thích người bình thường như ta, chứ thật ra người xinh đẹp mĩ miều, hào quang b*n r* tứ phía như công chúa lại không lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng đâu."

"To gan!" Thị nữ của Elisa đứng phía sau nghe vậy thì tức giận quát lớn: "Ngươi dám vô lễ với công chúa của chúng ta như vậy là muốn khơi mào chiến tranh hai nước đúng không?"

Khương Mạn nâng chung trà lên chậm rãi nhấp một ngụm, cũng không đáp lại lời thị nữ kia, Vãn Đông đứng dậy, cười lạnh nói: "Vị tỷ tỷ này sao lại tức giận thế chứ? Nương nương cùng lắm chỉ nói thật thôi, sao vào miệng ngươi lại thành khơi mào chiến tranh rồi? Ngươi là nô tỳ mà dám ngang nhiên hô to gọi nhỏ với phi tần Đại Cảnh ta, ta thấy ngươi mới là người muốn khơi mào chiến tranh đấy."

Không đợi thị nữ kia mở miệng, Vãn Đông tiếp tục nói: "Mặc dù công chúa Elisa là công chúa của quý quốc, nhưng nương nương cũng là Chiêu viện nương nương được Hoàng thượng thân phong, hai chủ tử nói chuyện há lại để một hạ nhân như ngươi mở miệng chen vào? Loại hạ nhân không biết phân biệt cao thấp tôn ti, không để chủ tử vào mắt như ngươi, nếu ở hoàng cung Đại Cảnh thì đã sớm bị trả về Nội Vụ Phủ dạy quy tắc thêm lần nữa rồi."

"Ngươi....." Thị nữ kia bị Vãn Đông nói đến không biết đáp lại kiểu gì, Elisa xoay người trừng mắt nhìn thị nữ của mình mọt cái, nói: "Được rồi, câm miệng."

Răn dạy thị nữ của mình xong, Elisa lại liếc nhìn Vãn Đông với vẻ thâm sâu khó lường, nói với Khương Mạn: "Không ngờ hạ nhân bên người Chiêu viện nương nương lại nhanh mồm nhanh miệng đến vậy, hôm nay bổn công chúa coi như đã được lĩnh giáo."

Khương Mạn cười nói: "Để công chúa chê cười rồi, nha đầu này của ta bình thường có hơi cứng nhắc, nếu thấy người không biết quy củ vẫn luôn không nhịn được mà dạy dỗ vài câu."

Elisa nghe vậy ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Vậy Chiêu viện nương nương phải bảo vệ tốt người của mình đấy, lỡ một ngày dạy phải người không nên dạy, sợ là sẽ gây phiền phức cho chiêu viện nương nương."

Khương Mạn thản nhiên nói: "Việc này không nhọc công chúa quan tâm, người của ta trước nay vẫn luôn hiểu chuyện, những người nàng dạy dỗ từ trước đến nay đều luôn là những người nên dạy cả."

Elisa ở Vân Hoa Cung chưa đến một tuần trà đã rời đi, những người đang chú ý đến động tĩnh ở Vân Hoa Cung thấy vậy đều khấp khởi vui mừng.

Sau khi Elisa rời đi, Khương Mạn gọi hạ nhân chăm sóc Nhị Hoàng tử đến, phân phó: "Bây giờ công chúa Elisa đang ở Từ Ninh Cung, khoảng thời gian này các ngươi chú ý kỹ Nhị Hoàng tử, không có việc gì thì đừng để nó chạy đến Từ Ninh Cung."

Hạ nhân bên người Nhị Hoàng tử đồng thanh đáp: "Vâng, chúng nô tỳ đã rõ."

Vĩnh An đế ở Ngự Thư Phòng nghe nói Elisa tới Vân Hoa Cung thì bút son trong tay hơi ngừng một chút, sau đó kêu Triệu Toàn Phúc: "Sai người quan sát mấy người Đông Lê quốc thật kỹ, đừng để bọn họ gây ra rắc rối gì."

Triệu Toàn Phúc đáp lại rồi đi truyền mệnh lệnh của Vĩnh An đế.

Elisa vốn nghĩ nàng vào cung có thể thường xuyên gặp được Vĩnh An đế, nhưng nàng ở Từ Ninh Cung một thời gian mới phát hiện, cho dù là ở trong cung nhưng muốn gặp Hoàng đế Đại Cảnh cũng không dễ đến thế.

Nháy mắt đã đến cuối tháng tám, từ sau khi ngủ lại một đêm ở Vân Hoa Cung, khoảng thời gian sau đó Vĩnh An đế không bước chân vào hậu cung thêm lần nào nữa. Không biết hắn bận việc gì, Khương Mạn sai Tiểu Đậu Tử lén hỏi thăm, tiền triều cũng không có đại sự nghiêm trọng gì cả.
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 137: Vãn Đông và Liễm Thu kỳ lạ



"Vốn gặp Hoàng thượng đã không dễ, bây giờ thì càng khó hơn." Tương Mỹ nhân có chút bất đắc dĩ nhìn Trần Ngự nữ nói: "Cũng không biết có phải Hoàng thượng đã chán ngấy mấy tỷ muội chúng ta không nữa?"

Trần Ngự nữ không mấy để ý, nói: "Có lẽ là sau khi gặp được công chúa Elisa xinh đẹp tuyệt trần thì Hoàng thượng chỉ thấy chúng ta đều là một đám dung chi tục phấn."

"Nhưng thế thì vô lý quá." Tương Mỹ nhân nói: "Nếu Hoàng thượng thực sự coi trọng công chúa Elisa, vậy còn từ chối nàng ta làm gì?"

"Ai mà biết." Trần Ngự nữ cười nói: "Ta cũng chỉ là đoán bừa thôi. Ta chỉ biết hai ngày trước có người đến Càn Ninh Cung tặng chút điểm tâm cho Hoàng thượng nhưng Hoàng thượng cũng không chịu gặp."

"Ai!" Tương Mỹ nhân thở dài một tiếng, lại nghĩ tới điều gì đó, nói với Trần Ngự nữ: "Muội nói xem, bây giờ người sốt ruột nhất là ai?"

"Sốt ruột nhất?" Trần Ngự nữ cười nói: "Trừ Khương Chiêu viện ra, muội muội thật sự không nghĩ ra ai khác."

Tương Mỹ nhân nghe vậy cũng cười rộ lên, "Muội muội nghĩ giống ta, trước đây Khương Chiêu viện chính là sủng quan lục cung, bây giờ Hoàng thượng không tới hậu cung, nàng ta chắc hẳn lo lắng lắm?"

Kỳ thật hai người bọn họ đã đoán sai hoàn toàn. Khương Mạn sau khi sai Tiểu Đậu Tử nghe ngóng chút biến động triều chính thì hoàn toàn vứt chuyện này ra sau đầu, gần đây lực chú ý của nàng tập trung hết lên đầu hai đại cung nữ của mình.

Khương Mạn phát hiện thời gian này hành vi của Liễm Thu và Vãn Đông có chút kỳ lạ, ánh mắt bọn họ nhìn nàng luôn mang theo ý tứ tìm tòi dò xét, còn hay châu đầu ghé tai thì thầm bàn tán, nhưng đến lúc nàng hỏi thì bọn họ lại xua tay liên tục nói không có gì.

Sau khi quan sát hai người vài ngày, Khương Mạn rốt cuộc không nhịn được, vẻ mặt nghiêm túc gọi hai người vào, nói: "Nói, các ngươi rốt cuộc đang gạt ta chuyện gì? Đừng có nói không có chuyện gì, nhìn các ngươi có giống như không có chuyện gì không? Có phải tỷ tỷ ta xảy ra chuyện gì rồi không?"

Sắp tới ngày Khương Phù về, Khương Mạn thấy hai đại cung nữ của mình cứ che che giấu giấu thì không khỏi nghĩ liệu Khương Phù có xảy ra chuyện gì không, bọn họ sợ nàng sau khi nghe tin không chịu nổi mới gạt nàng.

Liễm Thu và Vãn Đông không ngờ Khương Mạn lại nghĩ xa đến thế, vội lắc đầu nói: "Chủ tử đừng nghĩ lung tung, không có đâu, chúng nô tỳ không nhận được tin gì về Nghiêm đại thái thái cả, Nghiêm đại thái thái chắc chắn có thể bình an trở về."

Khương Mạn hoài nghi, "Nếu không phải tỷ tỷ ta xảy ra chuyện, vậy thái độ của các ngươi dạo gần đây là như thế nào?"

"Cái này......" Vãn Đông thấy Khương Mạn có vẻ như không hỏi ra được nhất quyết không buông tha nên cũng không gạt nữa, nói thẳng: "Không phải chúng nô tỳ muốn gạt người, chỉ là chúng nô tỳ còn chưa xác định, cho nên mới muốn quan sát nhiều thêm, chờ bao giờ chắc chắn rồi mới nói với chủ tử người."

"Các ngươi phải chắc chắn chuyện gì?" Khương Mạn hỏi.

"Chủ tử, tháng này nguyệt sự của người chưa tới." Liễm Thu nói.

"Hả?" Khương Mạn kinh ngạc nói: "Hai người cho rằng ta có mang sao? Nhưng ta đâu có phản ứng gì đâu."

"Cho nên chúng nô tỳ mới hoài nghi, cũng chưa xác định được đó." Liễm Thu nói.

Kinh nguyệt của Khương Mạn vốn không chuẩn, hơn nữa quả thật nàng không có bất kỳ phản ứng thai nghén nào nên mới khiến Liễm Thu và Vãn Đông sợ mình suy nghĩ nhiều, dù sao lúc Khương Mạn mang thai Nhị Hoàng tử thì nghén rất nghiêm trọng.

Khương Mạn nghĩ ngợi, nói: "Các ngươi đừng có đứng đây đoán tới đoán lui nữa, ngày mai Vân thái y đến bắt mạch bình an sẽ biết."

Vừa hay ngày mai chính là ngày Vân thái y đến bắt mạch bình an.

Ngày hôm sau, lúc Vân thái y tới, hai người Liễm Thu và Vãn Đông nhìn chằm chằm Vân thái y, vừa khẩn trương lại có chút chờ mong.

Vân thái y khó hiểu nhìn hai người, nói: "Gần đây Chiêu viện nương nương không thoải mái chỗ nào sao?"

Hai người nhất tề lắc đầu, mấy ngày nay Khương Mạn cũng không có gì khác thường.

Vân thái y lắc đầu nói: "Vậy hai người làm ra bộ dạng như gặp đại địch thế này là thế nào?" Hồi trước hắn đến bắt mạch bình an cũng không thấy hai người họ khẩn trương đến thế này.

Khương Mạn cười nói: "Vân thái y không cần để ý đến bọn họ, chẩn mạch giúp ta trước đi."

"Vâng, Chiêu viện nương nương." Vân thái y đáp lời, đắp chiếc khăn mỏng lên tay Khương Mạn rồi bắt đầu bắt mạch.

Hít sâu vài hơi, thần sắc trên mặt Vân thái y thay đổi liên tục, lại qua vài giây nữa, Vân thái y mới thu tay lại, cười chúc mừng Khương Mạn: "Chúc mừng Chiêu viện nương nương, người đã mang thai được hơn một tháng rồi." Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao hôm nay Liễm Thu và Vãn Đông lại bất thường như vậy.

"Thật sự có sao?" Khương Mạn thì thầm tự nói, nàng mới dừng thuốc chưa được bao lâu mà đã có thai nữa rồi sao? Mang thai dễ dàng thế à?

"Chúc mừng chủ tử."

"Chúc mừng chủ tử."

Hai người Liễm Thu Vãn Đông cùng mấy cung nữ hầu hạ trong phòng đều trước sau chúc mừng Khương Mạn.

Khương Mạn định thần lại, cười nói: "Hôm nay tất cả mọi người được thưởng thêm."

"Tạ ơn chủ tử."

"Tạ ơn chủ tử."

Khương Mạn xua tay, "Liễm Thu, Vãn Đông, các ngươi phát tiền thưởng cho mọi người, còn Tiểu Đậu Tử, ngươi tới Càn Ninh Cung và Từ Ninh Cung báo tin vui đi." Lần này Khương Mạn cũng không giấu giếm, nếu đã chẩn ra có thai thì nàng trực tiếp đi báo tin vui luôn.

Vĩnh An đế vốn đang đọc báo cáo của ám vệ, nghe Triệu Toàn Phúc nói Tiểu Đậu Tử xin gặp thì buông sổ con trong tay xuống, cho người tiến vào.

Vĩnh An đế vừa thấy Tiểu Đậu Tử liền hỏi: "Nương nương của các ngươi có chuyện gì sao?"

Tiểu Đậu Tử cười dập đầu với Vĩnh An đế, nói: "Vừa rồi Vân thái y đến bắt mạch bình an cho nương nương, chẩn ra nương nương đã hoài long tự được hơn một tháng."

"Thật sao?" Âm cuối của Vĩnh An đế bất giác hơi cao hơn một chút.

Tiểu Đậu Tử đáp: "Tiểu nhân không dám nói bừa."

"Tốt." Khóe miệng đuôi mắt của Vĩnh An đế đều tràn ngập ý cười, nói: "Triệu Toàn Phúc, lấy đôi bạch ngọc như ý trong tư khố của trẫm mang tặng cho Khương Chiêu viện đi."

Nói xong, không đợi Triệu Toàn Phúc đáp, Vĩnh An đế đã sửa lời, nói: "Bỏ đi, trẫm vẫn nên qua đó nhìn một cái."

Triệu Toàn Phúc cười đáp lại.

Ngay cả ngự liễn Vĩnh An đế cũng không chờ, trực tiếp dẫn Triệu Toàn Phúc đi thật nhanh đến Vân Hoa Cung. Vào Vân Hoa Cung, thấy Khương Mạn còn muốn hành lễ với hắn, Vĩnh An đế vội vàng tiến lên đỡ nàng, nói: "Bây giờ ái phi đang mang thai, không cần làm mấy thứ nghi lễ rườm rà này."

Khương Mạn cười đáp: "Hoàng thượng nói phải."

Vĩnh An đế kéo tay Khương Mạn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bụng nàng, "Nàng thấy thế nào, có khó chịu chỗ nào không?"

Khương Mạn lắc đầu, nói: "Đứa nhỏ này ngoan hơi Nhị Hoàng tử nhiều, thần thiếp chẳng cảm thấy gì hết, nếu không phải tin tưởng y thuật của Vân thái y, thần thiếp còn nghi ngờ có phải mình mang thai thật không."

"Ngoan một chút mới tốt." Vĩnh An đế đỡ Khương Mạn ngồi xuống ghế, vẻ mặt vui mừng nói: "Ngoan một chút thì nàng mới bớt khổ được."
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 138: Thấy hứng thú



Vĩnh An đế đến thăm Khương Mạn, ngồi lại trò chuyện cùng Khương Mạn một lát rồi mới rời khỏi Vân Hoa Cung.

Sau khi trở lại Càn Ninh Cung, Vĩnh An đế liền tự mình đến tư khố lựa chọn một phen, không chỉ cặp bạch ngọc như ý đã nhắc trước đó, còn có cả dược liệu vải vóc, châu báu trang sức nữa.

Ban thưởng hậu hĩnh khiến hậu cung phải đỏ mắt ghen tị.

"Khương Chiêu viện này cũng may mắn quá nhỉ? Tự dưng lại có thai." Trong Ung Hòa Cung, Liên Hương kể lại tin tức mình vừa nghe được cho Cao Hiền phi nghe, "Hoàng thượng nghe tin liền vội vàng đến Vân Hoa Cung, sau khi rời khỏi đó thì đủ loại bảo vật đổ vào Vân Hoa Cung như nước chảy, có thể thấy được Hoàng thượng vui đến nhường nào."

Cao Hiền phi bình thản nói: "Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, nếu lần này Khương Chiêu viện cố gắng hơn, lại sinh được một tiểu hoàng tử nữa thì Hoàng thượng mới thật sự vui vẻ, đến lúc đó trong tứ phi chắc chắn sẽ có một chỗ cho nàng ta."

Hiện giờ trong tứ phi thì Thục phi và Đức phi đều đang trống, trong đó Hiền phi xếp cuối cùng, đến lúc đó mặc kệ là Hoàng thượng phong Khương Chiêu viện thành Đức phi hay Thục phi thì vị phân đều hơn nàng.

Nghĩ vậy làm Cao Hiền phi có chút chua xót, mặc kệ là nàng hay là Giang Quý phi, Đức phi, Thục phi, thậm chí là Chu Hoàng hậu, các nàng có được vị phân thế này đều là vì gia tộc. Vĩnh An đế nhìn vào công lao của bậc cha chú hay huynh đệ trong gia tộc bọn họ nên mới cho các nàng địa vị thế này.

Nếu nói vị phân này là cho các nàng thì không bằng nói kỳ thật đều là cho gia tộc sau lưng họ.

Nhưng Khương Chiêu viện thì khác, Khương Chiêu viện không có bối cảnh hơn người, nàng đi được tới bây giờ, chỉ có thể nói rằng Khương Chiêu viện thật sự rất lợi hại. Vĩnh An đế đối xử với nàng chung quy vẫn khác lúc đối xử với bọn họ.

Liên Xảo thấy biểu cảm của Cao Hiền phi, mở miệng nói: "Nương nương, chúng ta có cần ra tay không?"

"Không cần." Cao Hiền phi lắc đầu nói: "Bây giờ chúng ta chẳng cần phải làm gì cả, dù sao cuối cùng thì hậu vị kia cũng không dành cho ta, nếu đã vậy, chỉ cần không phải Giang Ánh Tuyết thì chúng ta cứ đứng xem là được."

"Chủ tử nói phải." Liên Hương cười nói: "Nhưng nương nương nghĩ thoáng, còn những người khác sợ là không nghĩ được như nương nương."

Cao Hiền phi cười, "Cứ kệ bọn họ đi, bọn họ càng suy nghĩ nhiều càng tốt, như vậy thì chúng ta mới có kịch hay để xem."

Quả thật như lời Liên Hương nói, Cao Hiền phi suy nghĩ thông suốt, nhưng những người khác chưa chắc đã nghĩ thoáng được như Cao Hiền phi.

Cho dù Giang Quý phi bị cấm túc, nhưng không phải không nghe được tin tức gì bên ngoài, lúc nghe được tin Khương Mạn hoài thai, sắc mặt Giang Quý phi khó coi đến dọa người.

Nhất thời Hải Đường, Đinh Hương cùng những cung nữ thái giám ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Quý Chiêu dung nghe Khương Mạn lại mang thai thì không nói gì mà chỉ nhìn bụng mình thật lâu, tại sao nàng muốn có một đứa nhỏ thì khó khăn vô cùng, mà Khương Chiêu viện lại dễ dàng đến thế?

Nếu lần này Khương Chiêu viện lại sinh được một hoàng tử, vậy phần thắng của Đại Hoàng tử còn lại bao nhiêu?

Quý Chiêu dung có chút suy sụp thở dài một hơi, nói với Ngọc Châu: "Truyền tin cho cha đi, trước đó ta đã nói Khương Chiêu viện là một mối nguy nhưng bọn họ cứ một mực bảo rằng Khương Chiêu viện không đáng bận tâm, bây giờ nàng ta lại có thai, để xem cha định làm thế nào."

Lần này Ngọc Châu không nói thêm lời dư thừa nào, đáp lời rồi lui xuống làm việc.

Dù là Giang Quý phi hay Quý Chiêu dung khi nghe tin Khương Mạn mang thai đều không thể bình tĩnh, nhưng các nàng cũng không giận dữ. Chỉ là Du Sung dung vẫn mong Khương Mạn và Nhị Hoàng tử gặp chuyện bất trắc, tốt nhất là biến mất khỏi hậu cung này thì không như vậy.

Du Sung dung đưa tay ném hết đồ xuống đất, khuôn mặt vặn vẹo gào to: "Tự dưng lại có thai, sao vận may của con tiện nhân này lại tốt thế chứ?"

Nhã Âm và Nhã Ý đứng bên cạnh muốn khuyên nhưng lại chẳng biết phải khuyên thế nào, chỉ có thể để mặc Du Sung dung phát tiết.

Du Sung dung xả giận xong, bình tĩnh lại rồi nói với Nhã Âm và Nhã Ý: "Chúng ta tới Ngự Hoa Viên một chuyến đi."

Nhã Âm và Nhã Ý đương nhiên gật đầu thuận theo.

Du Sung dung dẫn theo Nhã Âm và Nhã Ý đi loanh quanh không mục đích trong Ngự Hoa Viên, ngoài mặt thì bình tĩnh nhưng trong lòng đã thầm rủa Khương Mạn vô số lần.

Không để ý liền va phải đoàn người của Elisa.

Ai ngờ Elisa không những không tức giận, còn khách khí nói: "Du Sung dung không sao chứ? Đều do Elisa mải ngắm cảnh sắc nơi đây nên mới không để ý xung quanh, đụng phải Du Sung dung."

Du Sung dung nhìn Elisa đứng trước mặt, trên mặt lộ ra chút tươi cười, nói: "Là ta không cẩn thận va phải công chúa, công chúa nói thế làm ta xấu hổ vô cùng."

"Du Sung dung khách khí quá rồi." Elisa cười nói: "Trước đó không tiếp xúc với Du Sung dung, Elisa còn tưởng hậu cung phi tần Đại Cảnh đều cả vú lấp miệng em như Khương Chiêu viện, bây giờ nói chuyện với Du Sung dung mới biết được không phải ai cũng không nói đạo lý như thế."

Du Sung dung nghe Elisa nói vậy, tươi cười trên mặt biến thành châm chọc, "Dù sao người ta cũng là sủng phi, đương nhiên không giống loại một tháng chẳng được nhìn mặt Hoàng thượng lấy một lần như chúng ta."

Elisa gật đầu, nói: "Thì ra là thế, bây giờ Khương Chiêu viện đã được sủng ái đến vậy, sau này nếu sinh được thêm hoàng tự chẳng phải là sẽ khiến cả hậu cung này không thở nổi sao? Elisa mới nghe nói nàng vừa mang thai, nghĩ thôi đã thấy sợ, cũng may Hoàng đế Đại Cảnh các ngươi không đồng ý cho Elisa tiến cung, bằng không ở cung cấm có một Khương Chiêu viện này, Elisa cũng không biết phải xử lý thế nào."

Du Sung dung thẳng thắn đáp: "Đúng vậy, có Khương Chiêu viện, hậu cung này còn ai đấu lại nàng ta nữa?"

Nói xong, Du Sung dung nhìn Elisa một cái, nói tiếp: "Nhưng mà, với dung mạo của công chúa, nếu thật sự tiến cung so với Khương Chiêu viện thì ai thắng ai thua cũng chưa chắc được."

"Du Sung dung xem trọng Elisa quá rồi." Elisa cười yếu ớt, "Nếu Du Sung dung không chê, vậy chi bằng chúng ta cùng đi dạo Ngự Hoa Viên đi. Ở Đại Cảnh có rất nhiều hoa mà Đông Lê quốc không trồng được, Elisa thấy tò mò lắm."

"Đương nhiên ở Đông Lê quốc cũng có rất nhiều thứ mà Đại Cảnh không có, thậm chí có những thứ mà người Đại Cảnh còn chưa từng nghe qua, nếu Du Sung dung thấy hứng thú thì Elisa cũng có thể nói cho người nghe."

"Ta đương nhiên muốn đi dạo Ngự Hoa Viên cùng công chúa." Du Sung dung nói: "Hơn nữa ta cũng hứng thú với những thứ mà người Đại Cảnh chưa nghe qua bao giờ."

Elisa hài lòng nở nụ cười, "Nếu vậy thì hai ta có thể hảo hảo trò chuyện một phen."

Elisa nói xong liền bảo hạ nhân của mình lùi ra xa bọn họ một chút. Du Sung dung thấy vậy cũng bảo đám Nhã Âm và Nhã Ý cách xa ra.
 
Nương Nương Nàng Không Muốn Cung Đấu
Chương 139: Cỏ dại



Elisa cùng Du Sung dung đi dạo Ngự Hoa viên một vòng, Elisa hỏi tên của rất nhiều loài hoa, Du Sung dung đều lịch sự trả lời.

Đi đến gần một thủy đình, Elisa dừng chân, nói: "Hay là chúng ta nghỉ chân một chút, lát nữa lại đi tiếp nhé."

Du Sung dung gật đầu, "Cứ theo ý công chúa là được."

Hai người ngồi ở trong đình, hạ nhân đi theo đều đứng ở đằng xa, không ai ở trong đình hầu hạ.

Elisa ngồi nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, đột nhiên, ánh mắt của nàng dừng trên một bụi cây nhỏ cạnh đình. Elisa chỉ vào bụi cây, nói với Du Sung dung: "Cái bụi cây này trông hơi giống một loại thuốc rất quý ở Đông Lê quốc ta đấy."

Du Sung dung nhìn theo hướng Elisa chỉ, nói: "Có thể để công chúa nói là thuốc quý thì có lẽ cây này ở Đông Lê quốc rất hiếm thấy. Nếu thật sự là nó thì tốt, nhưng chắc phải làm công chúa thất vọng rồi, khóm cây này cũng chỉ là một loại cỏ dại mà thôi."

"Đúng vậy." Elisa gật đầu nói: "Đây chỉ là một cây cỏ dại bình thường thôi, chứ không phải cây thuốc mà ta nhắc đến. Theo Elisa biết thì loại cây thuốc này rất thần kỳ, không biết Du Sung dung có hứng thú tìm hiểu không?"

Du Sung dung đánh mắt nhìn Elisa một cái, khóe miệng hơi cong, nói: "Nguyện nghe công chúa giảng giải."

Elisa nói: "Cây thuốc này ở Đông Lê quốc được gọi là cây long tức, chỉ cần người bệnh còn chút hơi thở thì dùng cây này có thể cứu được tính mạng. Điều thần kỳ chính là nếu phơi cây long tức dưới nắng, sau đó nghiền nát rồi trộn với hương liệu tên là long giáng hương thì sẽ thành kịch độc, chỉ cần nhiễm phải một chút xíu thôi cũng có thể mất mạng. Du Sung dung thấy có thần kỳ không?"

Du Sung dung cười gật đầu, "Quả thật là rất kỳ diệu, nghe công chúa nói làm ta cũng muốn được nhìn thấy cây thuốc thần kỳ này một lần."

"Chuyện này thì có gì khó chứ?" Elisa cười nói: "Tuy cây thuốc này rất trân quý, nhưng trùng hợp là ở chỗ Elisa cũng có hai cây, ta thấy nếu tặng cho Du Sung dung sẽ thích hợp hơn là Elisa cứ giữ bên mình."

Hai người nghỉ ngơi chốc lát rồi lại đi dạo thêm khoảng hai khắc, sau đó mỗi người tự trở về chỗ ở của mình.

Du Sung dung vừa trở lại Khang Nhạc Cung liền lập tức lấy cây thuốc mà Elisa đã tặng ra, cây này quả thật rất giống khóm cỏ dại mà Elisa chỉ.

"Nương nương, cái này...." Nhã Âm nhìn cây thuốc trên tay Du Sung dung, khó hiểu nói: "Công chúa Elisa tặng người nhành cỏ dại này làm gì vậy?"

Du Sung dung đóng chiếc hộp trong tay lại, thản nhiên nói: "Có lẽ công chúa không biết đây là cỏ dại."

Nhã Âm còn muốn nói thêm gì đó nhưng bị Nhã Ý kéo ống tay áo, Nhã Âm đành nuốt mấy lời muốn nói trở vào.

Một lúc sau, Nhã Âm tìm cơ hội hỏi Nhã Ý, nói: "Mới nãy ngươi ngăn ta làm gì?"

"Có một vài việc nương nương không muốn chia sẻ với chúng ta, ngươi hỏi làm gì?" Nhã Ý nói: "Hôm nay nương nương nói chuyện với công chúa Elisa lâu như vậy, ngươi nghĩ công chúa sẽ tặng một khóm cỏ dại cho nương nương thật à?"

Nhã Âm trầm ngâm chốc lát, nói: "Chẳng lẽ nương nương không tin chúng ta sao?"

Nhã Ý không đáp lời.

Nhưng Nhã Ý không đáp thì Nhã Âm cũng hiểu rằng câu hỏi của nàng không cần nghe cũng biết đáp án.

Sau khi Khương Mạn được chẩn ra hỉ mạch, tuy không có triệu chứng thai nghén nhưng mọi người trong Vân Hoa Cung đều dồn lực chú ý lên người Khương Mạn, những thứ không phù hợp với thai phụ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Khương Mạn.

Ngày hôm đó trời trong nắng ấm, Khương Mạn nằm trên ghế ăn lựu đã được Liễm Thu tách hạt, vừa nhìn Vãn Đông chọn vải thêu quần áo cho đứa nhỏ.

Sau khi nghe Vân thái y nói ăn lựu không những không có hại mà còn có lợi cho cả thai phụ lẫn thai nhi, Vĩnh An đế liền sai người mang hai rổ lựu sang Vân Hoa Cung.

Khương Mạn dùng một thời gian dài cũng không sợ thiếu lựu để ăn.

Khương Mạn lấy một nắm hạt lựu bỏ vào miệng, nhìn thấy loại vải màu hồng nhạt trong tay Vãn Đông thì dừng lại, lên tiếng nói: "Màu hồng này không tồi, làm thành áo trong hẳn sẽ rất ổn."

Vãn Đông nhìn vải trong tay, lại nhìn về phía Khương Mạn, cười nói: "Chủ tử này là đã kết luận đứa nhỏ trong bụng là tiểu công chúa rồi phải không? Những đồ hôm nay người chọn đều phù hợp để tiểu công chúa dùng cả."

Khương Mạn lắc đầu, "Thật ra cũng không phải chắc chắn rằng đó là một bé gái, chỉ là ta mong sẽ sinh được con gái thôi." Đã có một đứa con trai rồi, nếu lại sinh được một tiểu công chúa xinh xắn thì còn gì tuyệt hơn nữa.

Vãn Đông và Liễm Thu cũng không quá để tâm chuyện đứa bé là trai hay gái, dù sao đã có Nhị Hoàng tử, nếu đứa bé là con trai thì rất tuyệt, nhưng nếu là một tiểu công chúa thì cũng không có gì không tốt. Nếu Khương Mạn đã mong có một tiểu công chúa, vậy các nàng hy vọng Khương Mạn sẽ được như ý.

Sau đó tuy Vãn Đông vẫn chọn thêm vài loại vải phù hợp với bé trai, nhưng đa số đều là những loại dùng để may đồ cho bé gái.

Khương Mạn rất muốn tự tay may áo cho đứa bé trong bụng, nhưng cả Liễm Thu và Vãn Đông đều ngăn nàng, không cho nàng động vào kim chỉ.

Liễm Thu nghiêm túc nói: "Trước kia nô tỳ có nghe một bà lão trong thôn nói thai phụ mà động vào mấy thứ như kim chỉ hay kéo thì sẽ kinh động đến thai nhi, lúc đứa trẻ sinh ra sẽ bị khuyết tật. Tuy nô tỳ thấy ở thôn không thiếu thai phụ thêu thùa may vá, cuối cùng đứa nhỏ sinh ra cũng rất khỏe mạnh, nhưng tương lai tiểu chủ tử chắc chắn sẽ không thiếu quần áo mặc. Nếu chủ tử muốn làm quần áo cho tiểu chủ tử thì về sau vẫn còn nhiều cơ hội, chúng ta không cần phải mạo hiểm như vậy. Chủ tử cứ coi như cầu tâm an đi, bây giờ đừng vội đụng vào mấy thứ đó."

Khương Mạn thấy mấy lời này của Liễm Thu đều là vô căn cứ, nàng không tin. Nhưng Khương Mạn nói không lại Liễm Thu và Vãn Đông, cuối cùng vẫn phải đồng ý với hai người bọn họ. Bây giờ việc của nàng chủ yếu là dưỡng thai thật tốt, mấy việc nhỏ như may vá quần áo thì giao cho hạ nhân hoặc Thượng Công Cục.
 
Back
Top Bottom