Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 130: Lời nghị luận trong trường



Trò khôi hài đã xong, Cố Nam Sóc ra về, Cố Đại Phát và Lý Thúy Liên không chiếm được thứ tốt, cũng không tình nguyện đi rồi. Đám đông dần dần tan hết, nhưng tiếng nghị luận vẫn còn tiếp tục.

“Rốt cuộc hôm nay Cố Kiều nghĩ thế nào nhỉ? Các cậu có nghĩ cậu ta thật sự nhớ lầm không?”

“Nhớ lầm? Như vậy giống nhớ lầm sao?”

“Nếu không phải nhớ lầm, vậy là cậu ta cố ý? Cậu ta cố ý để làm gì? Cuối cùng không phải vẫn trả lại hạt châu sao?”

“Cũng đúng!”

“Đúng cái rắm! Không phải là lời nói dối bị vạch trần, không còn cách nào khác đành phải trả lại sao? Đừng nói chuyện giúp cậu ta, thái độ kia của cậu ta rõ ràng là muốn giữ lại hạt châu mà!”

“Nhưng cũng không đúng! Chính miệng Cố Nam Sóc nói hạt châu kia không đáng tiền. Cha Cố Kiều còn cầm đi hỏi người khác. Cố Nam Sóc bằng lòng trả một trăm đồng tiền hậu tạ, còn sẵn sàng cho cậu ta máy ghi âm, cậu ta đều không lấy, chỉ thích hạt châu không đáng giá tiền kia, nghe có vẻ không logic nhỉ?”

Mọi người:???

Điểm này đúng là có chút khó hiểu thật, hành động của Cố Kiều ngày hôm nay khiến mọi người đều mơ hồ không rõ.

Nói là nhớ lầm, rõ ràng không giống. Nói không phải nhớ lầm, lại khó có thể giải thích được.

Nhóm người ủng hộ Cố Kiều tận dụng mọi khả năng, nhấn mạnh vài lần Cố Kiều đã trả lại đồ cho chính chủ, cũng không tham một phân tiền nào, còn không ngừng nhắc nhở mọi người những việc thiện trước đây Cố Kiều từng làm, muốn tẩy trắng cho cô ta.

Nhưng trải qua chuyện này, có vài người không nghe nổi, bọn họ đưa ra một cách nói khác.

Trước kia mọi người đều khen Cố Kiều lương thiện tốt bụng, sao bọn họ không nhìn thấy?

Nếu lòng dạ thật sự lương thiệt, sao năm đó nhặt được hạt châu không trả lại luôn? Thầy Cố nói mẹ thầy ấy từng tìm kiếm vài ngày, như vậy chắc hẳn cũng đã hỏi người trong thôn xem có ai nhìn thấy hay không. Sao Cố Kiều không nói ra ngay lúc ấy? Cho dù Cố Kiều thật sự không biết thứ này là của nhà thầy Cố làm mất, nhưng cậu ta nhặt được đồ, nếu có lòng chỉ cần hỏi người trong thôn một câu xem anh đánh rơi là được, hỏi một câu khó lắm sao? Đều cùng một thôn, tìm người rơi đồ khó lắm sao?

Mấy câu hỏi này vừa đưa ra, một số người ban đầu đứng về phía Cố Kiều đã có chút d.a.o động.

Nhìn cấp bậc hệ thống vẫn rơi vào xu thế giảm như cũ, nhưng mà tốc độ giảm xuống đã chậm hơn so với trước kia, lòng Cố Kiều nóng như lửa đốt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không quá một ngày, hệ thống sẽ rơi xuống cấp hai.

Phải làm sao bây giờ?

Cô ta nghĩ tới việc lan truyền lý do giải thích trước đó mình nghĩ ra, nhưng lý do này không thể do chính cô ta nói, mà phải thông qua người đáng tin cậy.

Một góc khác trong phòng học, Chu Bình nhìn Cố Kiều, thấy tâm trạng cô ta không tốt, mặt lộ vẻ u sầu, thì vô cùng đau lòng.

Từ ngày khai giảng cậu ta đã thích Cố Kiều rồi, nhưng Cố Kiều vẫn luôn từ chối không tiếp nhận tình cảm của cậu ta, cậu ta buồn bực, thậm chí còn cãi nhau với Cố Kiều. Lần trước hai người đứng nói chuyện với nhau bên hồ, vốn dĩ cậu ta muốn thổ lộ tình cảm, nói lời hứa hẹn, kết quả vậy mà lại tranh cãi không cẩn thận hại Cố Kiều rơi xuống nước. Lúc ấy cậu ta luống cuống, sợ hãi, đầu óc lộn xộn, căn bản không nhớ ra được phải cứu người, trong cơn sợ hãi đã bỏ chạy.

Đợi khi chạy về phòng học rồi, cậu ta mới phản ứng lại, Cố Kiều vẫn ở trong hồ nước, khả năng sẽ c.h.ế.t đuối…

Khi cậu ta bình tĩnh lại, đuổi tới nơi, Cố Kiều đã được Cố Nam Huyền cứu lên bờ. Khi đó, sắc mặt Cố Kiều tái nhợt, tình trạng vô cùng không tốt, có thể nhìn ra là vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, mới đi dạo quỷ môn quan một chuyến. Cậu ta vừa âm thầm cảm thấy may mắn vì không xảy ra án mạng, vừa tự trách tại mình mới khiến Cố Kiều gặp phải tai nạn, cũng sợ Cố Kiều sẽ tới tìm cậu ta tính sổ.

Nhưng mà điều cậu ta không ngờ tới chính là, Cố Kiều lại không hề trách mắng cậu ta câu nào, ngược lại còn an ủi cậu ta, nói chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn, bảo cậu ta đừng để trong lòng. Đúng là một cô gái quá tốt bụng!

Bắt đầu từ khi đó, cậu ta đã thề sẽ đối xử tốt với Cố Kiều. Cố Kiều không thích cậu ta dây dưa, cậu ta sẽ không dây dưa. Cố Kiều không thích người khác biết tình cảm của cậu ta, cậu ta sẽ giấu trong đáy lòng, cậu ta chỉ cần có thể yên lặng bảo vệ Cố Kiều là tốt rồi.

Chu Bình nhíu mày. Chuyện hôm nay cậu ta theo dõi từ đầu tới cuối, cũng nghe được toàn bộ. Nhưng cậu ta không hề tin Cố Kiều có ý đồ xấu. Người suýt chút nữa hại c.h.ế.t Cố Kiều, Cố Kiều còn có thể tha thứ, sao cô ấy có thể nói dối vì một hạt châu không đáng giá tiền? Chắc chắn có hiểu lầm nào đó trong chuyện này!

Mấy người trong trường học đều là nghe gió tưởng mưa, miệng không ngừng nghỉ chút nào, có vài lời còn rất khó nghe, chắc chắn bây giờ Cố Kiều đang rất khổ sở…
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 131: Cách cứu vãn



Chu Bình không tự chủ được, tới gần, hỏi: “Cố Kiều, cậu không sao chứ?”

Cố Kiều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta, trong lòng lập tức sinh ra kế hoạch. Người được chọn đây rồi! Đúng là đang buồn ngủ thì có người đưa gối đầu tới! Cô ta cúi đầu, nhún vai, chỉ trong giây lát hốc mắt đã đỏ bừng lên.

Chu Bình thấy thế, lập tức chân tay luống cuống: “Cậu đừng khóc! Đừng nghe mấy người đó nói bậy, tớ biết cậu không phải người như vậy, tớ tin cậu!”

Đôi mắt ướt dầm dề của Cố Kiều phát ra vài tia sáng: “Cậu… Cậu thật sự tin tớ?”

Chu Bình gật đầu liên tục.

“Cậu tin tới không nói dối? Hạt châu kia thật sự là do mẹ tớ cho tớ. Mẹ tớ cũng nói với tớ, nó là di vật của ông bà ngoại, tớ thật sự không nói dối…”

Chu Bình có chút nghi hoặc: “Vậy vì sao mẹ cậu lại nói là nhặt được?”

“Mẹ… Cha mẹ tớ là người thế nào, hôm nay cậu cũng thấy rồi đấy. Nếu có thể đổi hạt châu không đáng giá tiền kia lấy một trăm đồng, bọn họ còn ước gì nó thật sự là của người khác…”

Chu Bình trợn tròn mắt, giống như đã đoán được chân tướng: “Mẹ cậu cố ý? Cố ý khiến thầy Cố cho rằng hạt châu đó là hạt châu của nhà bọn họ!”

Cố Kiều biến sắc, giống như giật mình phát hiện ra mình vừa nói lỡ lời. Cô ta vội vàng giải thích: “Không… Không phải! Tớ không nói như vậy! Mẹ… Mẹ tớ… Dù sao bà ấy cũng là mẹ tớ!”

Mấy câu nói đó, nhìn như phủ nhận, nhưng không khác nào trực tiếp thừa nhận.

Cố Kiều lén lút kéo góc áo Chu Bình: “Cậu… Cậu đừng đoán mò! Không bao giờ được nói chuyện này ra ngoài. Nếu để người khác biết, bọn họ sẽ không nói tớ nữa mà nói mẹ tớ… Bà ấy là mẹ tớ, tớ là con, tớ còn có thể làm được gì?”

Chu Bình há miệng, mày nhíu lại, khẽ thở dài.

Đúng là cô gái ngốc, vì người mẹ kiểu này, thà bản thân phải chịu ấm ức, cũng không muốn nói ra chân tướng. Nếu cô ấy không muốn nói, vậy để mình nói giúp cô ấy! Cô ấy để ý tới cha mẹ, còn mình lại không cố kỵ gì. Chỉ cần Cố Kiều không bị người khác hiểu lầm, không bị người khác công kích bằng ngôn ngữ nữa là được.

Chu Bình không thể nhìn nổi người trong lòng khổ sở ấm ức, vì thế chưa tới hai tiếng sau, đã có cách nói mới không biết truyền ra từ góc nào trong trường học.

“Các cậu nói xem, có thể nào là Cố Kiều không nhớ lầm, nhưng cha mẹ cậu ấy tham quà hậu tạ của thầy Cố, thầy Cố tới hỏi bọn họ động lòng, dứt khoát khăng khăng nói hạt châu là của nhà thầy Cố, là do nhà mình nhặt được nhiều năm trước hay không? Từ đó, để bù đắp tiếc nuối chưa hoàn thành của che mẹ, chắc chắn thầy Cố sẽ bỏ ra số tiền lớn để chuộc lại, bọn họ cũng có thể nhân cơ hội này đòi được một khoản tiền lớn.”

Những lời này vừa xuất hiện, đã nhanh chóng khuếch tán. Mọi người nghe xong đều kinh ngạc.

Rất nhiều người cảm thấy không phải không có khả năng này. Bởi vì sắc mặt tham tiền của cha mẹ Cố Kiều quá rõ ràng, chỉ thiếu điều trực tiếp cắm thẳng tay vào túi quần túi áo của Cố Nam Sóc tự mình lấy tiền mà thôi. Hai chữ “Chuộc lại”cũng phát ra từ miệng bọn họ, hơn nữa mấy lần Cố Kiều ngập ngừng nói mình nhớ lầm, ánh mắt nhìn về phía cha mẹ đều vô cùng ấm ức, chắc chắn có uẩn khúc bên trong.

Cũng có rất nhiều người cảm thấy cách nói này hoang đường, bọn họ đưa ra rất nhiều cái nhìn khác nhau.

Khi Cố Kiều đối chất với Lý Thúy Liên, nói hạt châu là của nhà mẹ đẻ Lý Thúy Liên, vẻ mặt của Lý Thúy Liên lúc ấy vừa ngơ ngác vừa nghi hoặc không giống đang giả vờ. Hơn nữa Cố Đại Phát còn nói, sau khi nhặt được hạt châu đã đưa cho người khác xem thử, biết không đáng giá mới thất vọng ném cho Cố Kiều làm đồ chơi. Nếu đáng giá, chỉ sợ bọn họ đã bán từ lâu rồi. Nếu thật sự là đồ nhà mẹ đẻ Lý Thúy Liên, là di vật của ông bà ngoại Cố Kiều, có ý nghĩa quan trọng, bọn họ sẽ tìm người xem giá trị, định bán đổi tiền sao?

Người hai phe, phe nào cũng cho là mình đúng, không phân cao thấp.

Cố Kiều nhìn phản hồi của hệ thống, khẽ thở ra một hơi. Tuy rằng danh vọng không tăng trở lại, cô ta đã hoàn toàn ngã xuống “Thần đàn”, nhưng cũng may bây giờ lời đồn đãi bên ngoài đã trở nên ổn định, cấp bậc hệ thống hạ đến mức 60%, cuối cùng cũng ngừng lại.

Trong đầu, hệ thống đang cố sức nghĩ kế.

“Ký chủ, hiện giờ ký chủ còn dư 430 điểm năng lượng chưa dùng đến, kiến nghị ký chủ dùng số năng lượng này bù lại tỉ lệ phần trăm đã giảm.”

Cố Kiều lắc đầu: “Không! Một trăm điểm năng lượng mới có thể bù lại 10%. Dù ta có dùng hết, cùng lắm cũng chỉ bù được thêm 40%, vẫn thiếu 20%, vẫn không thể lấp đầy, bù lại có ích lợi gì?”

“Nhưng mà nếu ký chủ không bổ sung kịp thời, nếu tiếp tục xuất hiện tình trạng danh vọng sụp đổ, cấp bậc của hệ thống sẽ nhanh chóng giảm xuống, rơi thẳng xuống cấp hai thì phải làm sao?”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 132: Thẻ đạo cụ



Cố Kiều nhíu mày, sau khi ngẫm nghĩ một lát, cô ta nói: “Cục diện hiện giờ căn bản đã ổn định rồi, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cần không xảy ra chuyện xấu nào khác, chắc hẳn sẽ không tiếp tục xuất hiện tình huống này. Có điều để phòng ngừa tình huống bất ngờ có thể xảy ra, thế này nhé, ngươi phải chú ý nhiều hơn, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, khi hệ thống cấp ba giảm xuống chỉ còn 10%, ngươi tự tiến hành dùng năng lượng lót dạ, không cần dò hỏi ta.”

“Được. Hệ thống đã hiểu. Chỉ là hệ thống không rõ lắm, ký chủ không bù lại lỗ hổng, giữ hơn bốn trăm điểm năng lượng này làm gì?”

Tròng mắt Cố Kiều xoay chuyển: “Hệ thống cấp ba đã giảm xuống 60%, chỉ còn 40%, với tình huống này, ta còn có thể sử dụng vận may không?”

“Không thể! Cho dù giảm xuống 1% hay 99%, chỉ cần cấp bậc không đầy 100%, vận may do cấp bậc mang tới sẽ bị khóa chặt, không thể mang tới cho ký chủ bất kỳ trợ lực nào. Nhưng vẫn có quyền sử dụng những kỹ năng khác đã mở ra ở cấp ba.”

Nghe tới đây, Cố Kiều đã hơi hiểu rõ: “Nói cách khác, vẫn có thể dùng thẻ đạo cụ mới xuất hiện, đúng không?”

“Đúng vậy. Nhưng muốn dùng thẻ đạo cụ phải mua sắp. Hệ thống cấp ba chỉ mới mở ra một loại thẻ đạo cụ, là thẻ vận đen cấp thấp, có thể thả xuống nhân vật chỉ định. Bởi vì cấp bậc thấp, nên sau khi thả xuống tỉ lệ thành công chỉ có 50%, hiệu quả liên tục trong vòng nửa tiếng.”

Cố Kiều vui mừng, nhếch môi: “Ta biết rồi, nhưng ta nhớ rõ ngươi đã nói, thẻ vận đen có thể tự tăng giảm tỉ lệ thành công, nếu ta muốn mạng người, tỷ lệ thành công của thẻ vận đen sẽ hạ thấp, khả năng chỉ còn 10%, nhưng nếu ta chỉ muốn người ta té ngã, vậy thì tỷ lên thành công có thể nâng cao, đúng không?”

“Đúng vậy. Ký chủ muốn người ta xui xẻo càng nhỏ, tỷ lệ thành công càng lớn. Một khi thành công, đối tượng sẽ không thể chống lại được vận đen. Nhưng thẻ đạo cụ không có tác dụng với vật dẫn năng lượng. Nếu ký chủ muốn Cố Nam Sóc đánh rơi hạt châu, chuyện ấy sẽ không thể thực hiện được.”

Đúng là Cố Kiều có ý nghĩ này, nghe hệ thống nói như vậy, cô ta có chút thật vọng, nhưng cũng không cảm thấy quá bất ngờ. Dù sao vật dẫn năng lượng cũng là thứ quan trọng, sao có thể dễ dàng lấy tới tay như vậy? Cô ta sống chung với hệ thống mấy năm, đã có hiểu biết nhất định về mấy quy tắc kiểu này.

Ít nhất vẫn có thể mang tới xui xẻo cho người khác, đây là chuyện tốt.

Cố Kiều thở phào nhẹ nhõm.

Một tấm thẻ vận đen cấp thấp cần năm trăm điểm năng lượng, hiện giờ cô ta còn thiếu 70 điểm.

“Hệ thống, ngươi từng nói danh vọng ngoài thanh danh tốt mang tới, người khác thích ta cũng có thể chuyển hóa thành, ví dụ như Chu Bình. Bây giờ giá trị tình cảm của đối phương với ta vô cùng cao,, nói một lòng một dạ cũng không quá. Cho nên chỉ riêng điểm năng lượng lấy được từ đối phương, đã nhiều hơn cả trăm người lan truyền thanh danh tốt của ta, có phải không?”

“Đúng vậy.”

Nhìn qua hình như bảy mươi điểm năng lượng không nhiều lắm, nhưng nếu chỉ dựa vào những việc thiện nho nhỏ cô ta làm, thì không cách nào kiếp đủ. Mà hiện giờ thanh danh của cô ta cũng đã tan tác, không cần nghĩ tới. Cửa khẩu duy nhất cô ta có thể đột phá, có lẽ cũng chỉ có cánh cửa này.

Hai mắt Cố Kiều nhìn bốn phía xung quanh, tìm kiếm nhân vật thích hợp, cũng may hình tượng trước kia của cô ta không tồi, tuy rằng chuyện hôm nay khiến rất nhiều người thất vọng về cô ta, dẫn tới ấn tượng trong quá khứ tan biến, nhưng vẫn có không ít người ủng hộ cô ta, từ đầu tới cuối vẫn luôn đứng về phía cô ta, mà trong số đó có vài người có tâm tư kiều diễm…

Chỉ là tình cảm của bọn họ không sâu, không chấp nhất bằng Chu Bình, nhưng mà đó không phải vấn đề. Ban đầu Chu Bình cũng không đến mức một lòng một dạ với cô ta, chỉ cần thao tác thích đáng, cô ta có lòng tin có thể biến bọn họ thành Chu Bình thứ hai, Chu Bình thứ ba.

“Ký chủ định làm thế nào?”

“Làm thế nào?”

Cố Kiều lạnh lùng hừ một tiếng: “Đương nhiên là nghĩ cách thu hoạch điểm năng lượng, mua sắm thẻ đạo cụ, đòi lại toàn bộ những gì đã mất hôm nay rồi!”

Chỉ dùng hơn bốn trăm điểm năng lượng cho hệ thống bù đắp tỉ lệ phần trăm đã giảm thì có lích lợi gì? Dù sao cũng không thể khôi phục đến mức trăm phần trăm, thể chất may mắn cấp ba do hệ thống mang tới cho cô ta cũng bị khóa lại, muốn giải khóa phải phí tâm phí sức kiếm điểm bù lại trăm phần trăm, kiếm điểm năng lượng dễ dàng sao? Đặc biệt là, mất đi số điểm năng lượng còn sót lại này, chẳng khác nào mất đi chỗ dựa cuối cùng của cô ta.

Thà rằng không bù lại, giữ để mua sắm thẻ đạo cụ còn hơn.

Muốn chơi thì chơi lớn một lần!

Hôm nay, cô ta bị ép đưa bạch châu ra, hôm nào đó cô ta sẽ lấy lại nó, còn kèm theo cả hắc châu!

Đợi hắc châu bạch châu tới tay, năng lượng cuồn cuộn không ngừng, cô ta cần gì phải để ý số phần trăm giảm xuống lúc này?

Cố Kiều nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, trong mắt hiện ra tia sáng lạnh.

Từ tám năm trước sau khi hệ thống kích hoạt, nhận được vận may tới nay, không nói là sống xuôi gió xuôi nước, nhưng cô ta chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi, bị suy sụp lớn như lần này…

Cô ta còn chưa từng té ngã trong tay ai đâu! Cố Nam Sóc, làm tốt lắm! Cô ta nhớ kỹ rồi!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 133: Đoán sai



Nhà họ Cố.

Chiếc lắc tay được đặt giữa bàn, sáu người một nhà ngồi vây quanh, mười hai con mắt nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Cố Minh Cảnh nhỏ nhất không chịu nổi đầu tiên, cậu bé xoa mắt mình, sắc mặt mê mang: “Chú Ba, vì sao chúng ta phải nhìn hai hạt châu này?”

Cố Nam Sóc bật cười, xoa đầu cậu bé: “Không ai ép cháu phải xem.”

Cố Minh Cảnh chỉ vào Cố Minh Huy, Cố Minh Hiên: “Các anh cũng xem!”

“Bọn họ xem náo nhiệt thôi!”

Cố Nam Thư nhíu mày: “Được rồi, được rồi! Đừng nhìn nữa. Dù xem thêm cả ngày, cả tháng, cũng chỉ là hai hạt châu bình thường thôi, không biết tự dưng em đi phân cao thấp với hai hạt châu này làm gì?”

Cố Nam Sóc:... Không phải hắn phân cao thấp, mà là này hai viên hạt châu thật sự không thích hợp.

Cố Nam Huyền nói giúp hắn một câu: “Nếu hạt châu không vấn đề gì, vì sao Cố Kiều phải sống c.h.ế.t không chịu trả? Một hạt châu bằng nhựa không đáng giá tiền, có cần yêu thích như vậy không? Còn thích đến mức nói dối, thậm chí từ bỏ quà cảm tạ lớn như vậy?”

Cô không biết nguyên nhân chân chính Cố Nam Sóc để ý tới hạt châu, nhưng chỉ dựa vào phản ứng của Cố Kiều, cô đã cảm thấy có kỳ quặc rồi. Cố Nam Thư tỏ vẻ không sao cả: “Chị không biết có vấn đề hay không, chị chỉ biết bây giờ đã sáu giờ rồi, chúng ta vẫn chưa nấu cơm tối đâu, chẳng lẽ hai đứa định cứ tiếp tục như vậy? Theo chị thấy, cho dù hạt châu thật sự có gì đó kỳ lạ, chúng ta không phát hiện ra chứng tỏ chúng ta không có duyên phận ấy. Đợi duyên phận tới chúng ta sẽ tự biết, duyên phận không tới, dù hai đứa có nhìn thủng một lỗ cũng uổng phí. Được rồi, tất cả tùy duyên đi.”

Cố Nam Sóc sửng sốt, đột nhiên bật cười tự giễu, câu vừa rồi đã đánh thức hắn.

“Chị Hai nói đúng!”

Hắn nhặt chiếc lắc tay lên, hỏi: “Đây là di vật của mẹ, hai người có ý tưởng gì không?”

“Ý tưởng gì?” Cố Nam Huyền không hiểu ra sao.

Còn Cố Nam Thư đã nghe hiểu được ý của hắn: “Em cầm đi, chỉ hai hạt châu, chia cũng không chia đủ, càng không cần thiết phải chia. Dù hạt châu này có điểm nào kỳ lạ hay không, dù có đáng giá hay không, tất cả đều không quan trọng. Trước đây mẹ để ý đến nó như vậy, giữ lại cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của bà ấy, làm kỷ niệm cũng được.”

Lúc này Cố Nam Huyền mới hiểu ra, cô cũng tỏ thái độ theo: “Em cũng nghĩ giống chị Hai. Anh cầm đi, em không cần.”

Được rồi! Cố Nam Sóc lại đeo chiếc lắc lên cổ tay mình, chỉ là bây giờ hạt châu giữa chiếc lắc đã biến từ một thành hai.

Cuộc họp nhỏ trong gia đình kết thúc, người nên đi làm bài tập thì đi làm bài tập, không cần làm bài tập thì đi nấu cơm.

Cơm nước xong xuôi, ai về phòng người nấy. Cố Nam Sóc vào phòng ngủ, lấy quyển tiểu thuyết “Cuộc sống hạnh phúc của Cố Kiều” ra.

Nội dung trong sách không có gì thay đổi, không có bất kỳ dòng văn tự nào biến mất, cũng không xuất hiện tình trạng mã loạn nhảy lung tung.

Cố Nam Sóc khẽ nhíu mày, nói cách khác, hắn đã đoán sai. Điểm mấu chốt trong vận may của Cố Kiều không nằm ở hạt châu này.

Thả sách về chỗ cũ, Cố Nam Sóc thở dài một tiếng, thôi. Tóm lại bây giờ đã lấy lại hạt châu rồi, với hắn mà nói cũng xem như đã thắng lợi, việc hôm nay cũng đã để hắn thăm dò được thêm chút nền tảng của Cố Kiều.

Không quan tâm vận may của Cố Kiều trong nguyên tác nghịch thiên tới mức nào, ít nhất hiện tại, vận may của cô ta vẫn tương đối mỏng manh. Tuy rằng thi thoảng có thể mang tới trợ lực cho cô ta, nhưng không phải có thể phát huy tác dụng bất cứ lúc nào, bất cứ chuyện gì, đa số là không có tác dụng. Mà thứ gọi là phản phệ ác ý lại càng yếu hơn.

Trước khi thực hiện kế hoạch, Cố Nam Sóc cẩn thận tra xét nội dung tiểu thuyết vài lần, đã xác định được một việc. Cuối sách, bất kỳ người nào có ác ý với Cố Kiều, cho dù đã hành động hay chưa, gần như đều không có kết cục tốt. Nhưng ở giai đoạn trước, cần phải có hành động cụ thể. Hơn nữa, mức độ ác liệt của hành động khác nhau sẽ mang tới hậu quả sau phản phệ không giống nhau.

Chính vì nhìn rõ điểm này, Cố Nam Sóc mới dám tới trường học gây khó dễ. Đây là lần thử đầu tiên, dù thắng hay thua, hắn đều có thể nhìn ra sâu cạn năng lực của Cố Kiều. Khác nhau ở chỗ, thắng, hắn không hề bị thương tổn mảy may, thua, mục đích của hắn là lấy lại đồ của nhà mình, ác ý không mạnh, phản phệ sẽ không quá lợi hại, chắc là nằm trong phạm vi có thể thừa nhận của hắn.

Kết quả, tất cả đều thuận lợi.

Nhìn hạt châu trên cổ tay, Cố Nam Sóc khẽ cười. Mặc dù không biết điểm kỳ lạ của hạt châu, nhưng qua phản ứng của Cố Kiều cũng biết, mất đi hạt châu chắc chắn là tổn thất lớn lao đối với cô ta, đặc biệt là bây giờ hình tượng “Người đẹp tốt bụng” của cô ta cũng đã bị ảnh hưởng, cũng là một đả kích lớn.

Nghĩ tới điều này, cả thể xác và tinh thần của Cố Nam Sóc đều cảm thấy sảng khoái.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 134: Tử kiếp



Thời gian trôi qua rất nhanh, thoắt cái đã tới tháng sáu.

Cố Nam Sóc lại tới Bằng Thành một chuyến. Thứ nhất hắn muốn nhờ ông chủ Trần giúp đỡ, để ý giúp hắn xem có nơi nào bán máy móc giá rẻ hay không, sau này mở xưởng sẽ dùng tới.

Thứ hai hắn phải tới Phong Hoa đưa bản thiết kế quý này. Dựa theo yêu cầu của Tôn Khải Nghĩa, tổng cộng có tất cả năm bản thảo thiết kế, ngoài một bản giá ổn định ra, bốn bản còn lại đều là sản phẩm cao cấp. Sau khi đưa bản thảo xong, trong túi hắn lại có thêm chín ngàn đồng.

Sau khi trở lại Nguyên Hoa, Cố Nam Sóc nghỉ ngơi một khoảng thời gian, ngoài hợp tác với Vinh Đạt, dạy dỗ ba đồ đệ ra, những việc khác gần như đều mặc kệ.

Hắn đang đợi, đợi tới ngày xé tờ lịch đầu tiên của tháng bảy, trên đó bị vạch rất nhiều đường vòng.

Chính là tử kiếp của hắn.

Hắn từng lật tiểu thuyết rất nhiều lần. Trong nguyên tác chỉ nhắc tới hắn c.h.ế.t vào tháng 7 năm 1983, lại chưa từng nhắc tới cụ thể là ngày nào. Hắn không thể cả tháng đều trốn trong nhà không ra khỏi cửa, vẫn phải sống bình thường chứ. Hơn nữa có một số việc, không phải trốn trong nhà là có thể tránh được.

Nếu tất cả đều phát triển như trong tiểu thuyết, vậy thì dễ làm rồi. Hắn chỉ cần không chạy đi cứu người là được, chỉ sợ cốt truyện có biến hóa, dù hắn có làm gì, việc phải tới vẫn sẽ tới, cùng lắm là đổi sang phưng thức khác, ví dụ như vị thiếu gia họ Nguyên kia không xuất hiện, lại đổi sang thiếu gia họ Trương. Hoặc có thể là, thay vì c.h.ế.t dưới đao kiểm lại đổi sang c.h.ế.t bởi lũ lụt. Với tình huống này, dù hắn ngốc cả tháng trong nhà, trời vẫn có thể giáng tai họa bất ngờ.

Đương nhiên, Cố Nam Sóc không cảm thấy mọi chuyện sẽ phát triển tới nước này, dù sao nhìn từ vài chuyện từng phát sinh trong quá khứ là biết, cốt truyện có thể thay đổi. Nhưng để phòng ngừa bất cứ biến cố nào, hắn vẫn phải đưa ra phỏng đoán xấu nhất. Hắn đã viết di thư, cũng để lại đủ tiền tài cho người nhà, cũng nói rõ tình hình hợp tác với mấy đối tượng hợp tác của mình, cũng để lại phương án giải quyết tốt hậu quả đối với công việc hợp tác chưa hoàn thành, cũng nói rõ mạng lưới quan hệ nào có thể dùng, điều cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất, chính là bảo Cố Nam Thư mang cả nhà chuyển đi nơi khác, cách Cố Kiều càng xa càng tốt.

Sắp xếp xong tất cả, Cố Nam Sóc bỏ tất cả đồ vào trong ngăn kéo khóa chặt lại. Nếu tránh được tử kiếp, hắn sẽ tự mình tiêu hủy mấy thứ này, nếu không tránh được, khi người nhà dọn dẹp đồ đạc hắn để lại sẽ phát hiện ra. Việc có thể làm đều đã làm, Cố Nam Sóc không cố tình trốn tránh, vẫn tiếp tục sinh hoạt như ngày thường.

Mùng chín tháng bảy, đúng vào cuối tuần.

Hôm nay, Diệp Thành Đức đã hoàn thành bước xây dựng hạng mục công trình chính phủ, đợi sau khi xây dựng xong là có thể tiến hành trang hoàng bên trong. Đúng vào lúc này, dựa theo phương án trước đó Cố Nam Sóc đưa cho, ông ấy lại nhận được một hạng mục trang hoàng nhà cửa cho đơn vị khác, cộng thêm dạo này tiến độ học tập của Diệp Anh, Diệp Hùng và Lương Chấn Bang vô cùng khả quan, Diệp Thành Đức vui mừng bèn mở một bàn tiệc rượu ở nhà.

Cố Nam Sóc nhận lời mời tới uống rượu, bị Diệp Thành Đức lôi kéo tâm sự suốt vài tiếng đồng hồ, khi ra về đã là bốn giờ chiều. Thấy thời gian còn sớm, đường về nhà cũng không xa, Cố Nam Sóc định đi bộ về nhà, tiện thể hóng gió giải rượu luôn.

Đường về nhà đi qua một cánh rừng rậm, cây xanh rợp bóng, gióng lạnh thổi đến khiến cả người vô cùng sảng khoái, nào ngờ giữa rừng cây tươi tốt đó lại sắp diễn ra cảnh tượng nguy hiểm kinh tâm động phách, còn Cố Nam Sóc đang ôm tâm trạng vui vẻ ngâm nga câu hát, vẫn chưa biết gì cả, dù có phát hiện ra cũng không sao, bởi vì hắn hoàn toàn không có ý định đi sâu vào trong rừng.

Phía bên kia, ở một góc hắn không nhìn thấy, Cố Kiều ngồi xổm sau gốc cây, tay nắm chặt thành nắm đấm, sắc mặt căng thẳng.

“Ký chủ, hệ thống kiến nghị ký chủ mau chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này, để tránh bị lan đến.”

Cố Kiều lắc đầu. Không được. Cô ta phải bỏ ra hơn một tháng, cuối cùng mới công lược được bạn học nam kia, thu được đủ điểm năng lượng mua được thẻ đạo cụ, bây giờ chỉ còn thiếu một cơ hội mà thôi.

Cô ta quan sát Cố Nam Sóc rất lâu rồi, mấy ngày nay, hắn chỉ qua lại giữa nhà họ Diệp và nhà họ Cố, ngoài ra ngay cả Dĩ Nam hắn cũng ít đi chứ đừng nói đặt chân tới nơi khác.

Cô ta cũng đã xem xét rất lâu, kiên nhẫn chờ đợi nhiều lần, chờ cơ hội nguy hiểm kéo đến. Vất vả lắm mới chờ được tới ngày hôm nay, thời cơ cô ta mong chờ đã tới, sao cô ta có thể ra về?

“Hệ thống, chuẩn bị thả thẻ đạo cụ. Nhân vật chỉ định: Cố Nam Sóc.”

“Ký chủ chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn!”

“Được! Hệ thống nhắc nhở ký chủ thêm lần nữa, xác suất thành công của thẻ đạo cụ đều là 50%, mục tiêu tạo thành tính thương tổn càng nhỏ, xác suất thành công càng cao, tính thương tổn càng lớn, xác suất thành công càng thấp.”

Cố Kiều cười nhạo: “Ta rất rõ điểm này, nếu không vì sao ta phải chờ đợi tới bây giờ? Ngươi không hiểu, có những chuyện xảy ra ở thời điểm khác nhau, địa điểm khác nhau, sẽ tạo ra hậu quả khác nhau. Ví dụ như, ta chỉ khiến Cố Nam Sóc té ngã, nhưng nếu địa điểm và thời gian hắn té ngã, trùng hợp có một chiếc xe chạy qua đó thì sao? Chuyện này không liên qua tới ta, đúng không?”

“Đúng vậy! Chỉ cần sự việc ký chủ xác định lên Cố Nam Sóc không phải bị xe đâm, mà là Cố Nam Sóc té ngã. Như vậy thẻ đạo cụ cũng chỉ tính xác suất theo tỉ lệ té ngã thành công, còn chuyện sảy ra sau đó sẽ không tính bên trong.”

Lỗ hổng chính là nơi đó!

Khóe miệng Cố Kiều cong lên: “Được rồi, thả xuống đi!”

“Vâng!”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 135: Hiện trường cướp bóc



“Dựa theo yêu cầu của ký chủ, đã thả thẻ đạo cụ xuống. Giao diện thẻ đạo cụ giao cho ký chủ. Ký chủ muốn thả xuống nhân vật nào, sự kiện xui xẻo gì, đều có thể viết lên trên. Nếu mục tiêu sự kiện của ký chủ không cụ thể, có thể không viết, hệ thống sẽ tùy cơ ứng biến. Xin ký chủ lưu ý, thời hạn có hiệu lực trong vòng nửa tiếng, sau đó thẻ đạo cụ xẽ tự động biến mất.”

Giọng nói kết thúc, trong tay Cố Kiều lập tức xuất hiện một tấm thẻ và một cây bút chỉ cô ta mới có thể trông thấy. Cô ta cầm bút lên, gấp không chờ nổi viết xuống một hàng chữ.

Khoảnh khắc cô ta đặt bút xuống, đột nhiên chiếc bút máy trên người Cố Nam Sóc rơi xuống đất, nhanh chóng lăn vào trong rừng cây, lăn dọc theo bụi cỏ, lăn nữa lăn mãi. Cố Nam Sóc cúi cười xuống nhặt, nhưng khi hắn sắp nhặt được, chiếc bút máy lại lăn tới một sườn dốc, nhanh chóng trượt xuống. Cố Nam Sóc sửng sốt nửa giây, bất đắc dĩ đuổi theo, cuối cùng khi nhặt được chiếc bút lên, hắn mới phát hiện ra xung quanh có người.

Ở nơi cách đó không xa, có bốn kẻ bắt cóc đang cầm theo lưỡi d.a.o sắc bén và gậy gộc trong tay, vây quanh ba cậu thiếu niên.

“Các anh to gan lắm, dám cướp bóc giữa ban ngày ban mặt thế này, không muốn sống nữa à? Hành vi này của các anh, bị bắt sẽ bị xử b.ắ.n đó!”

Đám thiếu niên đơn thuần, rơi vào tình trạng này rồi còn đi giảng đạo lý pháp luật với đám bắt cóc.

Đám bắt cóc cười mỉa mai: “Bớt nói nhảm! Đâu phải lần đầu tiên chúng tao làm chuyện này, dù sao làm một lần phải chết, làm hai lần cũng phải chết, không bằng làm thêm vài lần nữa, kiếm một khoản lớn, trước khi bị bắt cũng có thể sống sung sướng thêm vài ngày.”

Căn bản ba cậu thiếu niên không hề có kinh nghiệm đối phó với kẻ bắt cóc, ba người nhìn nhau, không ngừng lui về phía sau. Đáng tiếc, phía sau cũng có một kẻ bắt cóc đang cầm d.a.o chặn đường, không thể tiếp tục lui lại.

Cậu thiếu niên mặc quần áo trắng trong đám người nói: “Các anh đừng tới đây. Các anh chỉ cần tiền, chúng tôi cho các anh hết đồ vật đáng giá trên người mình là được.”

Cảnh tượng này quen thuộc biết bao…

Trong nguyên tác, do trời xui đất khiến Cố Nam Sóc mới gặp phải cảnh nam chính bị cướp bóc, trong lúc hỗn loại bị đ.â.m một nhát, đi đời nhà ma, dùng tính mạng để bám trụ kẻ bắt cóc, tạo cơ hội cho nam chính chạy trốn.

Cố Nam Sóc nhìn chằm chằm vào cây bút máy vừa mới nhặt lên trong tay mình, mắt sáng lập lòe. Theo lẽ thường, hắn đi đường nhỏ về nhà tuyệt đối sẽ không đi qua nơi này, cũng sẽ không gặp phải cảnh tượng trước mắt… Cho nên đây là do cốt truyện quấy phá sao?

Hắn cười mỉa một tiếng, cho dù đã bị đưa tới nơi này, hắn cũng sẽ không xen vào việc của người khác.

Cố Nam Sóc cố gắng nín thở, định quay người lặng lẽ rời đi, nhưng đúng vào lúc ấy, hắn lại phát hiện ra hai chân mình bị chuột rút, không thể cử động. Không những vậy, đột nhiên hai chân còn dâng lên cảm giác đau đớn, khiến Cố Nam Sóc không khống chế nổi ngã thẳng ra mặt đất, tạo nên một tiếng vang lớn.

Đám bắt cóc giật mình, quay người nhìn về nơi phát ra tiếng động, lập tức nhìn thấy Cố Nam Sóc với cơ thể cứng đờ đang cuộn tròn sau thân cây.

Hai kẻ bắt cóc đi tới, trực tiếp kéo Cố Nam Sóc ra ném xuống trước mặt tên cầm đầu.

“Lão Đại, bị thằng này phát hiện rồi.”

“Đúng là thằng nhát gan, vậy mà sợ tới mức chân nhũn cả ra, chúng em qua bắt nó, nó còn không biết đường chạy. Anh nói xem có ngốc hay không?”

Tên được gọi là lão Đại kia cúi đầu quan sát Cố Nam Sóc: “Quần áo binfht hường, trên tay chỉ có mỗi chiếc đồng hồ Hoa Mai, lục soát một lượt xem còn thứ gì đáng giá hay không, lục soát xong thì tạm thời để qua một bên, không cho chạy trốn là được.”

Hai chân Cố Nam Sóc vẫn đang ở trong trạng thái tê dại như cũ, căn bản không thể cử động, chỉ có thể để mặc đám người kia lấy hết đồ có giá trị trên người mình đi. Đầu óc hắn nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ cách thoát vây, nhưng đúng vào lúc ấy, bên chỗ ma cậu thiếu niên kia lại xảy ra vấn đề.

Lão Đại lật xem đống đồ thu được, nhăn mày lại: “Chỉ có thế này? Đều ở đây rồi?”

“Đúng vậy.”

Lão Đại lạnh lùng hừ một tiếng, chỉ vào thiếu niên áo lam, nói: “Cậu ta không thành thật, hai thằng qua đó lột món đồ trên cổ nó lại đây cho anh.”

Thiếu niên áo lam bị đám cướp đẩy ra, liều c.h.ế.t che chở mặt dây chuyền trước ngực: “Không được! Những thứ khác đều có thể cho các anh, thứ này không thể!”

“Mẹ kiếp! Thằng nhóc này còn dám đánh trả ông mày à! Lão Đại, em nhìn thấy rồi, là ngọc, nhìn rất sáng, chắc là giá cả không thấp. Vậy mà thằng nhóc này dám cất giấu không chịu giao ra.”

Lão Đại nhướng mày: “Trực tiếp cướp mang lại đây, nếu nó không nghe lời… Hừ!”

Thấy Lão Nhị, Lão tam xách d.a.o bước tới, hai cậu thiếu niên còn lại lập tức biến sắc.

Cậu thiếu niên áo trắng hô to: “Nguyên Ứng, cho bọn chúng!”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 136: Nam chính Nguyên Ứng



Hốc mắt Nguyên Ứng đỏ bừng lên: “Đây là di vật duy nhất mẹ tôi để lại cho tôi! Tôi chỉ có một kỷ vật như vậy! Tôi không cho, c.h.ế.t cũng không cho! Các cậu sợ cái gì, cùng lắm thì liều mạng với bọn chúng! Bọn chúng có bốn người, chúng ta có ba người…”

Nói tới đây, mắt cậu ta nhìn về phía Cố Nam Sóc: “Cộng thêm anh ta nữa, chúng ta cũng bốn người rồi. Bốn đấu bốn, ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu. Chúng ta đều từng học qua mấy chiêu đó.”

Nguyên Ứng? Cố Nam Sóc sửng sốt. Đây đúng là tên của nam chính.

Hắn nhìn về phía hai thiếu niên khác, trong sách từng nhắc tới, năm đó người gặp nạn ngoài Nguyên Ứng ra, còn có hai người bạn cùng lớn lên bên cậu ta, đáng tiếc chỉ có mình Nguyên Ứng sống sót.

Cậu thiếu niên áo trắng nóng ruột như lửa đốt: “Chúng ta đâu phải anh Tân, cũng chưa từng vào quân doanh, chỉ theo chú Ngụy học vài chiêu võ mèo cào thì có tác dụng gì? Bọn chúng đều là kẻ không sợ chết, dám liều mạng, trong tay còn có vũ khí, chúng ta có gì? Nguyên Ứng, đừng cậy mạnh!”

Khi bọn họ nói chuyện, lão Nhị, lão Tam đã bắt được Nguyên Ứng. Nguyên Ứng giãy giụa đánh trả, nhưng chưa kiên trì nổi năm chiêu đã bị đ.ấ.m một quả giữa mặt, dây chuyền ngọc thạch cũng bị cướp mất.

Nguyên Ứng giống như nổi điên muốn xông tới cướp về, lại bị thiếu niên áo trắng ôm chặt, vừa ôm vừa không quên gọi cậu thiếu niên còn lại tới: “Tần Ngạn, mau tới giúp đỡ.”

Tần Ngạn nhỏ hơn bọn họ vài tuổi, bị dọa hơi choáng váng rồi, nghe thấy lời này, lập tức vâng vâng dạ dạ chạy tới ôm lấy Nguyên Ứng.

Nguyên Ứng chửi ầm lên: “Hứa Quang Lâm, cậu là thằng nhát chết, buông tôi ra!”

Hứa Quang Lâm bị cậu ta đánh vài quả, vẫn cùng Tần Ngạn ôm chặt lấy cậu ta không buông tay như cũ.

Nhưng mà Nguyên Ứng lại không hiểu nỗi khổ tâm của Hứa Quang Lâm chút nào, bị giữ chặt người vẫn không ngừng nhấc chân đá về phía trước, miệng còn kêu gào: “Chúng mày mau trả lại ngọc trụy cho tao! Tao nói cho chúng mày biết, cha tao là đoàn trưởng, ông nội tao là tư lệnh, chúng mày dám cướp bóc trên người tao chính là động thổ trên đầu thái tuế, bọn họ sẽ không bỏ qua cho chúng mày đâu. Cho dù chúng mày thoát được hôm nay, cũng không thoát được ngày mai, sớm muộn gì chúng mày cũng sẽ bị bắt cả đám, tất cả đều bị ăn đạn đồng!”

Lão Nhị, lão Tam cười ha hả: “Đoàn trưởng? Tư lệnh? Ha ha ha, đúng là buồn cười thật! Nếu mày có bối cảnh như vậy, thì mày tới huyện thành nhỏ bé chim không thèm ỉa này làm gì? Hù dọa ai đó? Thằng nhóc thối ngứa da không biết trời cao đất rộng này, hôm nay để ông đây cho mày biết thế nào là lễ độ!”

Hai người kia kéo Nguyên Ứng qua một bên, lại một trận đòn nữa ập xuống.

“Không buông tha chúng tao? Để ông đây cho mày xem là ai không buông tha ai!”

Hứa Quang Lâm vừa phải che chở Nguyên Ứng, vừa phải che chở Tần Ngạn, kết quả người bị thương nhiều nhất lại là cậu ta.

“Thằng Hai, thằng Ba, dừng tay!”

Trận đòn dừng lại. Hứa Quang Lâm cắn răng đứng dậy: “Đồ đáng giá đều đã cho các anh rồi, có thể để chúng tôi đi được chưa?”

Đám bắt cóc không nói gì.

Lão Tứ thấy sắc mặt lão Đại không thích hợp, nhíu mày hỏi: “Đại ca, làm sao vậy?”

Lão Đại không trả lời, sắc mặt ngưng trọng.

Anh ta đi tới trước mặt Nguyên Ứng, hỏi: “Cha mày là đoàn trưởng, ông nội là tư lệnh?”

Nguyên Ứng hừ một tiếng: “Đương nhiên!”

Hứa Quang Lâm nghe thấy thế lập tức đau đầu. Cậu đã nhìn ra được sắc mặt lão Đại không đúng, muốn ngăn cản Nguyên Ứng, nhưng đã không kịp.

Lão Nhị cười nhạo: “Lão Đại, không phải anh tin thật chứ?”

Lão Đại chỉ vào đống đồ vừa lục soát được: “Bọn họ đi dạo vài cửa hàng liên tiếp, vung tay vô cùng hào phòng, hơn nữa chúng mày xem đống đồ lục soát được đi, đồng hồ, bút máy… Có thứ nào không phải hàng hiệu hay không? Còn cả máy ghi âm tùy thân này nữa, là hàng nhập khẩu đấy, càng khỏi nói tới ngọc Tì Hưu, và một chuỗi vòng gỗ kia.”

“Chúng mày cũng biết tổ tiên anh từng làm nghề điêu khắc cho người ta rồi đấy, nhìn cái vòng gỗ kia khả năng là làm từ gỗ tử đàn, còn là phẩm chất thượng đẳng. Nếu đúng sự thật, nó còn đáng giá hơn cả vàng bạc. Còn cái mặt ngọc này nữa… Chúng mày không thấy đồ quý giá trên người bọn họ quá nhiều sao?”

Cố Nam Sóc nghe xong, âm thầm suy đoán. Chắc là ba người kia mua đồ không hề khiêm tốn, để lộ tài vật ra ngoài, đã bị theo dõi từ trước, nên mới xảy ra chuyện hôm nay.

Lão Tam không cho là đúng: “Vậy cũng chỉ là có chút tiền mà thôi. Bây giờ không phải đã cải cách đã mở cửa sao? Kẻ có tiền đâu ít, còn cả đám Hoa kiều ngoại quốc nữa, người nào cũng ra tay hào phóng.”

Lão Đại lườm đối phương một cái, ánh mắt đảo qua người ba cậu thiếu niên, cuối cùng lựa chọn Tần Ngạn đang tỏ ra khiếp đảm nhất, kéo cậu ta tới gần: “Mày nói xem, lời bạn mày vừa nói có phải sự thật hay không?”

Tần Ngạn không biết phải làm sao, muốn quay đầu hỏi ý kiến của Hứa Quang Lâm, nhưng căn bản lão Đại không cho cậu ta cơ hội nhúc nhích, tay bóp chặt cổ cậu ta: “Nói!”

Tần Ngạn chỉ có thể run rẩy trả lời: “Phải!”

“Vậy chúng mày thì sao?”

Nguyên Ứng bĩu môi: “Ba đứa chúng tao cùng lớn lên trong một khu tập thể, chúng mày nói xem!”

Nói cách khác, ba người này tất cả đều là con cháu cán bộ cấp cao. Lão Đại sợ xanh cả mặt, đá vào ván sắt rồi.

Lão Nhị, lão Tam nghe xong, trong lòng cũng có chút sợ hãi.

Nguyên Ứng vẫn đang kêu gào: “Bây giờ biết sợ rồi à? Tao khuyên chúng mày mau chóng thả chúng tao ra, trả lại hết đồ cho chúng tao, có lẽ chúng mày còn có thể c.h.ế.t thống khoái một chút!”

Cố Nam Sóc:...
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 137: Dứt khoát làm thịt



Bây giờ Cố Nam Sóc đã hiểu vì sao chỉ là cướp bóc tài sản, cuối cùng lại phát triển tới mức thảm thiết như trong nguyên tác rồi. Trong nguyên tác khi còn trẻ nam chính có hơi bộp chộp, nhưng sẽ không xúc động quá mức, cũng sẽ không làm việc ngu xuẩn, có thể thấy được chắc là lần này cậu ta đã bị dạy cho một bài học, nên sau đó mới trưởng thành nhanh chóng cũng thu liễm ít nhiều.

Lão Nhị nhìn về phía lão Đại: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Sắc mặt lão Tam căng thẳng: “Chúng ta cướp đồ của bọn nó, còn đánh bọn nó thành như vậy, thả bọn nó về rồi, bọn nó có thể để chúng ta yên ổn sao? Với thân phận của bọn nó, chắc chắn lãnh đạo sẽ vô cùng coi trọng, sẽ dốc toàn bộ lực lượng tới bắt chúng ta, chúng ta còn trốn thế nào?”

Lão Tứ giật mình: “Anh Ba, ý của anh là?”

Lão Tam hạ quyết tâm: “Dứt khoát! Không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng. Làm thịt hết bọn nó!”

Lão Tứ hít ngược một hơi khí lạnh: “Làm thịt, không phải nhà bọn nó càng không bỏ qua cho chúng ta sao?”

“Mày ngốc à?” Lão Tam trừng mắt: “Làm thịt rồi chôn, ai biết do chúng ta làm? Đợi khi phát hiện ra t.h.i t.h.ể bọn nó, thời gian bắt tay vào điều tra phá án, tìm ra được manh mối liên quan tới chúng ta, chúng ta đã chạy từ lâu rồi.”

Nguyên Ứng kinh ngạc, lúc này cậu ta mới giật mình phát hiện ra, hình như bản thân đã phạm phải sai lầm lớn. Có lẽ gia thế mạnh mẽ không thể dọa đám người này sợ, còn trở thành bùa đòi mạng chính mình…

Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt cậu ta đã trắng bệch.

Hứa Quang Lâm vội vàng nói: “Giết chúng tôi, sẽ chỉ khiến người nhà chúng tôi càng hận các anh. Cho dù các anh trốn tới chân trời góc biển, cuối cùng vẫn sẽ bị đuổi giết. Đối với các anh mà nói, hoàn toàn không có lời. Thả chúng tôi đi, chúng tôi hứa khi về sẽ không báo cảnh sát, cũng không nói lung tung, bây giờ các anh chỉ cướp chút tiền tài mà thôi, với chúng tôi mà nói, chút tiền tài này không đáng để nhắc tới.”

Lão Nhị do dự, lão Tam chỉ vào Nguyên Ứng: “Chỉ bằng dáng vẻ kêu đánh gọi g.i.ế.c của cậu ta với chúng tao vừa rồi, mày cảm thấy tao sẽ tin lời mày nói sao? Cướp bóc phải chết, g.i.ế.c người cũng phải chết. Đều như nhau, g.i.ế.c chúng mày rồi, ít nhiều còn có thể kéo dài thời gian, sống thêm được một ngày tính một ngày, nếu may mắn không bị người nhà chúng mày bắt được, coi như kiếm lời rồi!”

Lão Nhị, lão Tứ nhìn về phía lão Đại: “Đại ca, anh quyết định đi!”

Lão Đại cắn răng: “Thằng Ba nói đúng! Vết thương trên người bọn nó rõ ràng như vậy, thả bọn nó về, người nhà bọn nó nhìn thấy bọn nó mặt mũi bầm dập, sẽ không hỏi sao?”

Hứa Quang Lâm hãi hùng khiếp vía. Nguyên Ứng thì cả người run rẩy, Tần Ngạn túm chặt Hứa Quang Lâm, trong miệng không ngừng nỉ non: “Làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao bây giờ? Em không muốn chết. Anh Quang Lâm, em không muốn chết.”

Không muốn chết! Có ai muốn chết?

Nhưng cậu ta cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, được người nhà bảo vệ chu đáo, nào đã trải qua chuyện kiểu này. Làm sao bây giờ? Cậu ta cũng đâu biết phải làm sao bây giờ?

Thấy lão Tam xách đao đi về phía bên này, ba người co rúm lại với nhau, run lên bần bật.

“Dừng tay!”

Một tiếng kêu to vang lên, lão Tam nhíu mày nhìn lại, là Cố Nam Sóc.

Cố Nam Sóc hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn lựa chọn ngăn cản. Thứ nhất, hắn thật sự không cách nào trơ mắt nhìn mất mạng người mất đi ngay trước mắt mình. Thứ hai, ba người kia có c.h.ế.t hay không, hắn không quan tâm. Nhưng chuyện đã phát triển tới nước nảy rồi, để đám bắt cóc g.i.ế.c ba người kia xong, bọn chúng còn buông tha cho hắn sao? Giết người diệt khẩu là cái chắc.

Cho nên, tuyệt đối không thể để bọn chúng gây ra án mạng.

Lão Tam khẽ cười: “Ui, cuối cùng thằng nhát gan cũng nói chuyện rồi? Không phải nó nhìn thấy chúng ta cướp bóc sợ tới mức không đi nổi sao? Vậy mà bây giờ còn dám quát chúng ta dừng tay!”

Cố Nam Sóc run rẩy nói: “Tôi... Tôi không dám ngăn cản các anh. Nhưng... Nhưng mà sau khi các anh g.i.ế.c bọn nó, có phải cũng sẽ g.i.ế.c tôi hay không? Dù sao tôi cũng đã nhìn thấy các anh g.i.ế.c người rồi, cũng đã biết rõ mặt mũi các anh, nếu buông tha cho tôi, các anh…”

Không đợi hắn nói xong, lão Tam đã cười ha hả: “Lá gan không lớn, vậy mà đầu óc thông minh ra phết. Biết là tốt rồi, đừng vội, cứ từ từ làm từng bước, đợi xử lý bọn nó xong, sẽ tới lượt mày!”

Cố Nam Sóc nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm. Chuột rút trên chân hắn đã giảm đi đáng kể, đỡ hơn trước đó một chút rồi, nhưng vẫn trong tình trạng tê dại. Chạy là chuyện không thể, cho dù chạy được, hắn cũng không nắm chắc mình có thể chạy thoát khỏi tay bốn người đàn ông trưởng thành đang cầm vũ khí sắc bén trong tay. Cho nên, muốn thắng chỉ có thể dùng trí óc.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 138: Mưu kế



“Sau khi g.i.ế.c người các anh định làm thế nào? Trốn? Trốn đi đâu?”

Bốn kẻ bắt cóc đều sửng sốt. Lão Tam là người lạc quan nhất: “Mày quan tâm chúng tao trốn đi đâu làm gì? Trời đất bao la, tùy tiện tìm nơi nào đó, chắc chắn sẽ có chỗ cho chúng tao ẩn núp.”

“Trời đất bao la, gia thế nhà ba người này đều lớn. Chỉ cần các anh còn ở trên lãnh thổ đất nước, thì sẽ có ngày bọn họ tìm ra được. Hơn nữa chẳng lẽ các anh muốn cả đời này trốn chui trốn lủi để sống, giống loài chuột chũi vĩnh viễn sống trong cống ngầm, không cách nào quang mình chính đại sinh sống dưới ánh mặt trời sao?”

Không cần hỏi cũng biết, đương nhiên không ai muốn thế.

Cố Nam Sóc lấy lại bình tĩnh: “Các anh có thể đi về phía nam, qua Bằng Thành tới Cảng Thành trước. Tới Cảng Thành rồi thì không cần lo lắng nhiều nữa. Hiện giờ nơi đó vẫn do người nước ngoài cai quản, dù quyền thế gia đình mấy đứa này lớn hơn nữa, cũng sẽ bị hạn chế ở Cảng Thành, không cách nào thi triển. Nếu các anh cảm thấy Cảng Thành vẫn chưa đủ an toàn, còn có thể ra nước ngoài.”

Đám kẻ cướp nhìn nhau, ánh mắt lão Đại sắc bén như dao, nhìn về phía Cố Nam Sóc: “Mày nói lời này là có ý gì? Một thằng bị bắt giữ còn nghĩ đường lui giúp chúng tao sao?”

Giống như bị ánh mắt đối phương dọa sợ, Cố Nam Sóc liên tục co đầu rụt cổ, giọng nói lại bắt đầu run rẩy: “Tôi… Tôi chỉ muốn sống thôi. Các anh… Các anh muốn chạy trốn, dù là tới Cảng Thành, hay là ra nước ngoài đều cần tiền. Chỉ với số đồ các anh cướp được hiện giờ, nhìn qua thì có giá trị thật đó, nhưng đồng hồ, ngọc trụy gì đó đều phải bán đi mới có tiền, trên đường chạy trốn các anh có thời gian tìm người mua không? Vẫn là tiền mặt đáng tin cậy hơn.”

Lão Nhị n hìn về phía lão Đại: “Mục đích của thằng nhóc này không đơn giản, nhưng lời nó nói có vài phần đạo lý. Trong tay chúng ta đa số là tài vật, tiền mặt cộng lại chỉ ba bốn trăm.”

Trong tình huống bình thường, ba bốn trăm không ít, nhưng đối với người trốn chạy lưu vong mà nói, tất nhiên không đủ dùng.

Thấy anh ta nói vậy, Cố Nam Sóc lập tức vui mừng tỏ thái độ: “Tôi có cách. Nếu tôi giúp các anh, các anh có thể buông tha cho tôi, không g.i.ế.c tôi được không?”

Khả năng là vì từ đầu tới cuối Cố Nam Sóc đều chưa từng phản kháng, còn vẫn luôn tỏ vẻ rụt rè sợ hãi, nhát gan sợ phiền phức, tham sống sợ chết, nên đám người kia cũng yên tâm. Lão Tam và lão Đại nhìn nhau, cười đầy ý vị: “Nói! Mày có biện pháp gì? Ông đây tạm thời nghe mày, nếu thật sự hữu dụng với chúng tao, tha cho mày cũng không phải không được.”

Cố Nam Sóc vui mừng khôn xiết, liên tục nói lời cảm ơn, chỉ thiếu điều quỳ xuống dập đầu.

Lão Tam không kiên nhẫn: “Bớt nói nhảm, nói biện pháp của mày!”

Cố Nam Sóc liễ mắt nhìn ba người Nguyên Ứng một cái: “Bây giờ các anh g.i.ế.c bọn nó, không bằng tạm thời để đó đã. Không phải bọn nó là con nhà giàu sao? Trên người bọn nó không ít đồ đáng giá, nhưng tiền mặt lại không nhiều lắm, chắc là không mang theo người, trong nhà nhất định có. Sao các anh không giữ lại hai người, để một người về lấy tiền mang tới đây?”

Hắn nhìn về phía Hứa Quang Lâm, mở miệng: “Tôi cảm thấy chọn cậu ta đi, cậu ta trọng tình trọng nghĩa, vừa rồi vì bảo vệ hai người bạn khác, thiếu chút nữa đã bị các anh đánh chết, chắc chắn cậu ta sẽ bằng lòng về nhà lấy tiền chuộc người. Các anh có con tin trong tay, không sợ cậu ta đi rồi sẽ giở trò.”

Hứa Quang Lâm sửng sốt, nhìn về phía Cố Nam Sóc, trong đầu chợt nảy sinh một ý nghĩ. Cậu ta lập tức há mồm phụ họa: “Đúng! Để tôi đi lấy tiền! Các anh muốn bao nhiêu, tôi đều có thể cho các anh, chỉ cần các anh không thương tổn hai người bạn của tôi, các anh muốn gì tôi đều nghe theo.”

Cố Nam Sóc lại nói tiếp: “Nếu các anh không yên tâm để cậu ta đi một mình, có thể phái người đi cùng cậu ta.”

Lão Nhị lão Tam có chút do dự, lão Đại lại cười nhạo: “Chỉ là bạn bè, tình cảm có thể tốt bao nhiêu? Bây giờ nó bằng lòng chắn đòn vì bạn thật đấy, nhưng tới cảnh sống c.h.ế.t trước mắt, sẽ bằng lòng bỏ mạng vì bạn sao? Ai biết sau khi đi nó có chạy trốn một mình, không quan tâm hai người bạn của mình hay không?”

Hứa Quang Lâm liên tục tỏ thái độ: “Tôi sẽ không! Tôi với Nguyên Ứng và Tần Ngạn ở bên nhau từ nhỏ tới giờ. Tôi tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ xảy ra chuyện. Chỉ cần bọn họ vẫn ở trong tay các anh, tôi sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, huống chi còn có người của các anh đi theo tôi, có thể theo dõi tôi mọi lúc mọi nơi. Tôi ở ngay dưới mí mắt người của các anh, còn có thể làm gì…”

Bốp!

Cậu ta còn chưa nói dứt lời, lão Đại đã ném qua một cái tát. Hứa Quang Lâm k** r*n một tiếng, lời phía sau đều nuốt vào trong.

“Mày nghĩ tao ngu à? Ba người chúng mày, hai đứa nó, một thằng ngu xuẩn không nhìn rõ tình thế, một thằng yếu đuối vô năng, không có chủ kiến. Chỉ có mày là đứa có năng lực nhất. Mày cảm thấy tao sẽ tin mày? Để mày đi, không phải đi lấy tiền, mà là đi tìm người bắt cha mẹ chúng tao. Để người của tao đi theo mày thì có ích lợi gì? Tới địa bàn của mày rồi, mày chỉ cần nháy mắt với người nhà một cái, là bọn họ có thể bắt sống người của tao rồi!”

Nói xong, lão Đại xách cổ Cố Nam Sóc lên: “Có phải mày cũng coi tao là kẻ ngốc không? Muốn dùng tiền làm mồi dụ, để tao thả nó chạy, còn cố ý chọn thằng thông minh nhất nữa. Mày có ý gì? Muốn hại c.h.ế.t chúng tao à? Chính vì bọn tao không thể thả người đi, mới muốn giết. Ông đây đã cho mày cơ hội giữ mạng rồi, mày còn dám chơi xỏ…”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 139: Mắc mưu (1)



Bịch!

Cố Nam Sóc bị đá một cái bay ra ngoài, ngã trên mặt cỏ, ngay sau đó đao của lão Tam đã dán vào cổ hắn.

“Nếu mày đã tự mình tìm chết, vậy thì làm thịt mày trước!”

“Từ từ! Từ từ! Tôi còn biện pháp khác! Tạm thời đừng g.i.ế.c tôi, để tôi nói hết lời đã, nếu lời tôi nói không có tác dụng, các anh lại g.i.ế.c tôi cũng không muộn.”

Cố Nam Sóc vội vàng cầu xin. Quả nhiên lão Tam lập tức dừng tay, quay đầu nhìn về phía lão Đại. Lão Đại dùng mắt ra hiệu để anh ta bỏ đao xuống.

Cố Nam Sóc nhẹ nhàng thở ra, hành động vừa rồi đúng là không ổn, trong lòng hắn hiểu rõ, sở dĩ hắn nói ra, thứ nhất là muốn thử đám kẻ cướp này, bởi vì trong số bốn người hắn mới nhìn ra được, lão Tam là kẻ l* m*ng, lão Nhị, lão Tứ đều nghe theo lão Đại, còn lão Đại là người thế nào, hắn lại chưa hề biết. Bây giờ có thể thấy được, lão Đại không dễ lừa gạt, vậy thì kế hoạch của hắn phải cẩn thận hơn một chút.

Thứ hai là muốn thử ba cậu thiếu niên kia. Nguyên Ứng quá xúc động, nếu trong lúc hắn thi hành kế hoạch, cậu ta gây ra chuyện xấu gì, tất cả sẽ bị hủy hoại. Hắn cần biết rõ sau khi đối mặt với tử vong ngay trước mắt, Nguyên Ứng có sợ hãi, sau đó thay đổi hay không. May mắn, hình như sau khi Nguyên Ứng phát hiện ra đám kẻ cướp đã biết rõ thân phận của mình, lại vẫn dám g.i.ế.c người, đối mặt với lưỡi d.a.o sắc bén trước mắt, cậu ta đã sợ hãi, đã co rúm người lại không dám nói nữa, chỉ sợ nói nhiều sai nhiều, ngược lại càng không còn cơ hội sống sót.

Còn Tần Ngạn, tuy rằng không có chủ kiến, nhưng vẫn luôn nghe theo Hứa Quang Lâm.

Hứa Quang Lâm lại là niềm vui bất ngờ, người này có thể hiểu được ý của hắn trong nháy mắt, còn có thể nói hùa theo lời hắn. Quá đáng khen.

Trong lòng Cố Nam Sóc đã có ý định. Hắn bò dậy khỏi mặt đất, thở phì phò, nói: “Nhà… Nhà tôi có tiền. Tôi có thể cho các anh hết tiền, chỉ xin các anh buông tha cho tôi.”

Lão Đại híp mắt: “Mày có tiền?”

“Tôi có. Tôi có mở cửa hàng thời trang trong huyện, tên Dĩ Nam, ở ngay trên đường Đại Chính, buôn bán rất khá, kiếm cũng được nhiều. Huống chi tôi còn ký hợp đồng với công ty Vinh Đạt, làm việc giúp bọn họ nữa, đãi ngộ ông chủ Vinh Đạt dành cho tôi vô cùng phong phú.”

Lão Nhị ngẫm nghĩ một lát, nói: “Hôm trước hình như em nghe người ta nói qua có cửa hàng như vậy, còn có danh tiếng không nhỏ ở khu này.”

“Đúng thế! Không ít người biết tới Dĩ Nam, các anh cứ tùy tiện hỏi thăm là có thể biết ngay. Hiện giờ trong nhà tôi có một vạn đồng tiền mặt, vốn dĩ định đợi hai ngày nữa sẽ tới Bằng Thành nhập hàng, bây giờ tôi cho các anh một vạn đồng ấy, các anh có thể buông tha cho tôi không?”

Tròng mắt lão Đại xoay chuyển: “Mày cho chúng tao thế nào? Tự mình về lấy? Mày đi rồi còn quay lại sao?”

Cố Nam Sóc liên tục xua tay: “Không không không! Tôi không hề nghĩ như vậy. Tôi thật sự chỉ muốn sống, không hề muốn chơi các anh. Nếu các anh không yên tâm để tôi đi lấy, tôi có thể không đi, các anh tự phái người đi lấy.”

“Chúng tao phái người đi lấy? Người nhà mày sẽ đưa sao? Nếu để người nhà mày biết mày đang nằm trong tay chúng tao, khả năng bọn họ sẽ đưa tiền, nhưng sao mày có thể đảm bảo bọn họ sẽ không báo cảnh sát?”

“Sẽ không! Bọn họ sẽ không báo cảnh sát đâu. Nếu các anh không yên tâm, có thể không nói với bọn họ tôi đang ở trong tay các anh, các anh chỉ nói tôi có việc bận, nhờ các anh tới lấy tiền. Tôi làm ăn buôn bán, thường xuyên phải dùng tiền quay vòng, người nhà tôi đều biết rõ. Các anh chỉ cần mang tín vật của tôi theo, bọn họ sẽ đưa.”

Cố Nam Sóc chỉ vào chiếc đồng hồ của mình trong đống “Tang vật”: “Cầm chiếc đồng hồ này đi, bọn họ đều nhận ra nó. Nếu các anh cảm thấy vẫn chưa đủ, tôi có thể viết thêm một lá thư, bọn họ nhận ra kiểu chữ của tôi.”

Lão Tam nghi ngờ hỏi: “Mày thật sự có một vạn?”

“Có! Tôi có thật!”

Lão Tam bước đến nói nhỏ vào tai lão Đại: “Một vạn đồng không ít, nếu chúng ta muốn chạy trốn tới Cảng Thành, đúng là cần có số tiền này. Đại ca, bây giờ đã tới nước này rồi, không còn cách nào khác, hay là để em đi đi.”

Lão Đại vẫn đang do dự.

Lão Tam lại nói: “Đại ca! Dù sao cũng phải có người đi. Chính anh vẫn thường nói, cầu phú quý trong hung hiểm. Chúng ta bước lên con đường này rồi, coi như đầu treo nơi lưng quần! Một vạn đồng đó đại ca! Chúng ta cướp bóc nhiều lần như vậy cộng lại cũng không đủ một ngàn. Một vạn chúng ta có thể tiêu dùng trong bao lâu? Tuy rằng lần này chúng ta kiếm được một mớ trên người đám con nhà giàu kia, nhưng phần lớn là đồ vật có giá trị, không thể tiêu thụ trong một chốc một lát.”

“Có một vạn này rồi, chúng ta có thể nghĩ cách tới Cảng Thành. Đợi tới bên kia rồi, chúng ta bán tài vật trong tay đi, dùng tiền kiếm được làm ăn buôn bán nhỏ, dàn xếp định cư bên đó, không tốt sao? Mấy người chúng ta đều là kẻ cô đơn, người thân đã c.h.ế.t hết, cũng không còn vướng bận bên này, đi đâu cũng vậy thôi. Em nghe nói Cảng Thành phồn hoa hơn bên này nhiều, thứ gì cũng tốt, anh không muốn đi xem thử sao?”

Cảng Thành à? Tất nhiên là lão Đại động lòng rồi, nhưng anh ta không tin được lời của Cố Nam Sóc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back