Dịch Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 120: Mang theo bên người



Lớp học tầng dưới, cũng là khóa trên của Cố Kiều.

Tống Giai nhìn viên Hắc châu trong tay Cố Nam Sóc, hỏi: “Ý của anh là, muốn tôi kết cho anh một cái lắc tay, xâu hạt châu này vào?”

Cố Nam Sóc gật đầu: “Đúng! Tôi không quen người nào khác biết làm mấy thứ này. Nghĩ cô biết gấp giấy, biết làm nhiều món đồ thủ công như vậy, chắc có lẽ cũng biết đan lắc tay, cho nên tới hỏi cô một chút.”

“Đúng là tôi biết làm thật. Tôi thường xuyên đan tặng cho bạn học cùng lớp, dây đan tôi cũng có sẵn đây rồi, đưa hạt châu cho tôi đi, để tôi đan giúp anh.”

“Mất bao lâu?”

“Anh đeo hay là Nam Huyền? Hay là người khác?”

Cố Nam Sóc sửng sốt. Hắc châu là di vật của Liễu Như Ngọc, vậy thì Cố Nam Huyền, Cố Nam Thư đều có phần. Nhưng hiện giờ hắn còn chưa biết điểm khác thường của Hắc châu, Cố Kiều lại đang theo dõi nó, hắn không thể đưa Hắc châu cho hai người được.

Cố Nam Sóc kiên định nói: “Tôi đeo!”

Tống Giai ngẫm nghĩ: “Vậy thì không cần đan kiểu dáng quá phức tạp, chỉ tết đơn giản, khoảng hai ba phút là xong.”

“Được, vậy tôi đứng ngoài này chờ cô!”

Tống Giai gật đầu,vào phòng học, lấy ra vài sợi dây thừng, ngón tay múa máy, chỉ một lát sau đã đan xong.

Cô đưa lắc tay cho Cố Nam Sóc: “Hạt châu này rất quan trọng với anh à?”

“Ừ.”

“Anh đừng hiểu lầm, không phải tôi cố ý hỏi thăm gì đó đâu, chỉ là có chút tò mò mà thôi. Nhìn anh không giống người thích mang mấy thứ đồ chơi này, hơn nữa bây giờ nhà anh cũng không thiếu chút tiền ấy, muốn dùng đồ trang sức, có thể mua được rất nhiều thứ tốt hơn, hạt châu này nhìn hơi…”

Hơi thấp kém… Tống giai còn chưa nói xong, Cố Nam Sóc đã nghe hiểu, hắn cười rộ lên: “Nó là di vật của mẹ tôi.”

“À!” Tống Giai giật mình hiểu ra.

Nếu là di vật, vậy thì giá trị của vật phẩm không còn quan trọng nữa.

Sau khi nói câu cảm ơn, Cố Nam Sóc ra về, trong lòng nghi ngờ, quay đầu nhìn lướt qua lớp Cố Kiều đang học.

Hắn từng lấy hạt châu ra cho Cố Nam Huyền Cố Nam Thư và ba đứa cháu trai xem, bọn họ hoàn toàn không nhìn ra hạt châu này có gì đặc biệt, thậm chí Cố Minh Huy còn ghét bỏ nói hạt châu này còn không đẹp bằng bi ve mà cậu chơi. Vốn dĩ hắn có rằng có lẽ chỉ có người đặc biết mới nhìn ra được, cho nên mới nghĩ tới chuyện mang nó tới tìm người xuyên không Tống Giai.

Hôm nay hắn qua đây, thứ nhất là thật sự muốn nhờ Tống Giai làm giúp mình một chiếc lắc tay, thứ hai là muốn thử một chút, xem Tống Giai có nhìn ra vấn đề hay không. Nhưng hiển nhiên trong mắt Tống Giai, viên Hắc châu này cũng chỉ là một hạt châu bình thường như bao hạt châu khác. Vậy rốt cuộc Hắc châu cso điểm này đặc biệt hay không? Chẳng lẽ thứ này chỉ dành riêng cho Cố Kiều?

Không! Chưa chắc. Liễu Như Ngọc mẹ hắn cũng rất để ý hạt châu này.

Tròng mắt Cố Nam Sóc giật giật, xem ra, hắn phải điều tra kỹ mới được.

Trong phòng học.

Có học sinh cười tủm tỉm nhìn Tống Giai, vô cùng tò mò hỏi: “Cậu quen với thầy Cố à?”

“ừ, nhà dì tôi ở cùng thôn thầy giáo Cố, sau khi rời khỏi nhà cậu, dì cả đón tôi về. Tôi ở lại thôn Dương Liễu với dì cả, tất nhiên là quen biết thầy Cố rồi.”

“À! Thầy Cố tìm cầu làm gì thế?”

“Mấy hôm trước không phải tôi từng cho cậu xem vòng tay tôi đan sao? Mẹ thầy Cố qua đời để lại một chiếc vòng tay, nhưng đã bị hư hỏng, biết tôi có thể đan vòng, nên tới nhờ tôi đan giúp một cái.”

Thấy cô thoải mái hào phóng trả lời, chút nghi ngờ trong lòng bạn học cũng tan đi, không hỏi tiếp nữa.

Sau khi tan học, Cố Kiều về nhà, nhìn thấy Cố Nam Sóc ngồi ngoài cửa xắn tay áo lên giặt quần áo, trên cô ta mang theo chiếc vòng, ở giữa chính là hạt Hắc châu kia. Giây phút ấy, cô ta cảm thấy cả người đều không ổn.

Lúc ở trường học, khi nghe hệ thống nói vật dẫn năng lượng lại đi rồi, cô ta đã lo lắng, bây giờ lại càng buồn bực hơn.

Sao đột nhiên Cố Nam Sóc lại đeo hạt châu lên tay rồi? Nếu ngày nào hắn cũng mang theo như vậy, không bao giờ thả về chỗ cũ, làm sao cô ta có thể lấy được nó? Nếu thế chẳng phải là cô ta luyện cách mở khóa lâu như vậy đều là tốn công vô ích sao?

Mẹ kiếp! Cố Kiều rất muốn chửi đổng!

Phải làm sao bây giờ? Nếu là Cố Nam Huyền, cô ta còn có thể nghĩ cách. Nhưng Cố Nam Sóc quá nhạy bén, còn là đàn ông, ngay cả cơ hội tới gần cô ta cũng không có.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 121: Hắc châu và Bạch châu



Lúc Cố Kiều đang buồn bực, trong đầu lại vang lên tiếng trách của hệ thống.

“Tôi đã nhắc nhở ký chủ từ lâu rồi, kiến nghị mau chóng xuống tay đừng để đêm dài lắm mộng.”

Cố Kiều khó thở: “Ta cũng muốn xuống tay lắm chứ! Vấn đề là ta vừa mới học được cách mở khóa! Không biết mở khóa thì xuống tay thế nào! Trực tiếp phá khóa sao? Động tĩnh lớn như vậy, ngươi muốn ta bị bắt ngay tại trận à?”

“Ký chủ có thể nhân lúc cách vách không người…”

Hệ thống còn chưa nói dứt lời, Cố Kiều đã đáp trả: “Nói thì hay lắm! Lúc bọn họ không có nhà, đều khóa kín cửa lại! Ta phải đập khóa cửa chính, phá khóa cửa phòng ngủ mới tới được gần ngăn kéo! Nhà bên không có ai, không đại biểu cả khu tập thể này không có ai! Trong khu này còn nhiều hộ gia đình như vậy!”

Không đợi hệ thống lên tiếng, Cố Kiều lại nói tiếp: “Được rồi! Chờ thời cơ khác! Đừng nói chuyện nữa! Ta muốn yên lặng!”

“Vâng! Hệ thống treo máy, ký chủ có thể gọi bất cứ lúc nào. Ký chủ cố lên, mong ký chủ cố gắng mau chóng thăng cấp! Vận may cấp mười có thể mang tới cho ký chủ thể chất may mắn cấp mười, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, thần chắn g.i.ế.c thần, phật chắn g.i.ế.c phật!”

Cố Kiều:……

Hiện tại cô ta không muốn nghe câu này chút nào! Muốn gió được gió, muốn mưa được mưa cái gì! Ngay cả viên Hắc châu cô ta còn không lấy được đây này, còn thăng cấp cái rắm, muốn mưa gió cái rắm! Mẹ kiếp! Càng nghĩ càng đau lòng.

Cách vách.

Đột nhiên Cố Nam Huyền hấp tấp xông tới: “Anh Ba, em nhớ ra rồi!”

Cố Nam Sóc nghi hoặc: “Nhớ ra cái gì?”

“Có phải cái vòng tay kia của mẹ vốn dĩ có hai hạt châu hay không? Là một đen một trắng, sau đó bị mất một hạt?”

“Đúng thế!” Cố Nam Sóc thong thả lật xem bài tập của ba vị đồ đệ nhà mình, mí mắt cũng chưa nâng lên.

“Em nhớ ra vì sao mình cảm thấy quen mắt rồi. Không phải vì nó là di vật của mẹ, mà vì trước đó không lâu em vừa mới nhìn thấy hạt châu màu trắng kia.”

Cố Nam Sóc sửng sốt, lập tức đứng bật dậy: “Em nói gì cơ? Em nhìn thấy hạt châu màu trắng kia? Hạt châu kia đã bị rơi mất bảy tám năm rồi.”

“Anh, anh còn nhớ lần trước Cố Kiều rơi xuống nước không? Là em đã cứu cô ta lên. Khi ở trong nước, em từng kéo cổ áo cô ta, đẩy cô ta lên. Lúc ấy, hình như em nhìn thấy trên cổ cô ta có đeo một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền chính là hạt châu kia, cả hạt châu đều màu trắng, chỉ có một điểm đen ở chính giữa.”

Cố Nam Sóc giơ tay lên xem viên hắc châu trên cổ tay. Toàn thân đen nhánh, chỉ có một chấm trắng ở giữa trung tâm.

Tuy rằng phẩm chất của hạt châu này thấp kém, nhưng trên thị trường cũng không có quá nhiều. Cho nên, nếu Cố Kiều thực sự có một viên Bạch châu như vậy, thì rất có thể hạt châu đó chính là hạt châu Liễu Như Ngọc làm mất.

“Em nhìn rõ không? Chắc chắn chứ?”

Cố Nam Huyền cau mày nhớ lại, thi thoảng gãi đầu: “Lúc ấy em ở dưới nước, hơn nữa còn vội vàng cứu người, chỉ nhìn thoáng qua. Em không chắc chắn lắm, nhưng em cảm thấy hình như là có thật. Có điều khi ấy em không nhờ ra mẹ mình từng có thứ này, nên không liên hệ hai chuyện với nhau. Mãi cho tới ngày hôm qua anh lấy viên Hắc châu này ra, nói với em là di vật của mẹ, em mới cảm thấy quen mắt, nhưng suy nghĩ rất lâu vẫn không nhớ ra được. Hôm nay lúc ở trường học em có trông thấy Cố Kiều, đột nhiên nhớ lại chuyện dưới nước hôm đó, nên mới nghĩ ra chuyện này.”

Cố Nam Sóc gật đầu: “Vậy chắc là đúng rồi!”

Như vậy có thể lý giải được vì sao Cố Kiều lại để ý tới hạt Hắc châu này rồi, trên tay cô ta đã có được bạch châu, hơn nữa còn biết điểm khác thường của bạch châu, nên muốn lấy cả hắc châu về tay mình.

Vậy thì…

Có phải vận may của cô ta có quan hệ với thứ này hay không?

Sắc mặt Cố Nam Sóc trở nên âm trầm. Nếu như đúng, vậy thì hành động của Cố Kiều trong nguyên tác càng không thể tha thứ được.

Cố Nam Huyền nghiêng đầu: “Anh, nếu đã là di vật của mẹ, Bạch châu thật sự nằm trong tay Cố Kiều, chúng ta có nên lấy về hay không?”

“Đương nhiên rồi!”

“Nhưng mà chúng ta lấy lại bằng cách nào?”

“Hỏi thẳng cô ta!”

Cố Nam Huyền:??? Trực tiếp như vậy sao?

********

Sáng sớm. Gió mát dễ chịu.

Tốp năm tốp ba học sinh nói nói cười cười đi tới trường học. Một cô bé năm sáu tuổi ôm mấy cái bánh bao vội vàng chạy trên đường, cô bé không cẩn thận va vào người khác, ngã ra mặt đất, bánh bao lăn xuống, không thể ăn được nữa.

“Đứa nhỏ này sao lại vội vàng thế!”

Một giọng nữ khác ngăn cản: “Được rồi, đừng mắng con bé. Con bé chạy nhanh như vậy, chắc chắn là vội vàng mua bánh bao về cho người nhà.”

Chủ nhân của giọng nói ấy ngồi xổm xuống: “Bạn nhỏ, có sao không? Không bị thương chứ?”

Cô bé kia khóc òa: “Bánh bao của em! Bánh bao của em bẩn hết rồi! Ba mẹ còn đang đợi em mua về ăn sáng, bonjh họ chỉ cho em tiền mua đủ một phần bánh bao, nếu em không mang được bánh bao về, chắc chắn bọn họ sẽ đánh em! Hu hu!”

“Đừng khóc, mấy cái bánh bao thôi mà. Chị mua cho em.”

Nữ sinh bên cạnh nghe thấy thế, lập tức ngăn cản: “Cố Kiều, rõ ràng là con bé không nhìn đường va phải cậu, cậu không so đo với con bé đã đủ tốt bụng rồi, sao phải mua bánh bao cho nó?”

Cố Kiều chỉ cười, không nói gì. Xoay người đi đến quán bánh bao cách đó không xa, mua mấy cá
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 122: Vinh quang và gông xiềng



Cô bé kia ôm bánh bao vào lòng, muốn đứng dậy, nhưng đứng được một nửa lại lần nữa ngã xuống đất.

Cô bét hít hít mũi, nói: “Chân… Chân em đau quá. Chị ơi, chị… Chị có thể đỡ em về nhà không?”

Bạn học của Cố Kiều cảm thấy vô cùng cạn lời: “Ơ, cái đứa bé này đúng là được voi đòi tiên hả, đã cho em bánh bao rồi còn chưa biết đủ, còn bảo người ta đưa về nữa?”

“Em… Em… Vậy thôi, em tự về nhà, em đi chậm một chút cũng được. Chỉ là … Chỉ là em sợ không kịp giờ ăn bữa sáng, cha sẽ đánh em.”

Thấy Cố Kiều có ý định đồng ý, bạn học lập tức khuyên can: “Chúng ta còn phải đi học đó, sắp muộn giờ rồi.”

Cô bé kia vội vàng nói: “Nhà em ở ngay phía trước, không xa đâu, rất nhanh là đến thôi.”

Cô bé nhìn về phía Cố Kiều, tỏ vẻ đáng thương kéo ống quần cô ta: “Chị gái, chị xinh đẹp như vậy, còn lương thiện như vậy nữa, nhất định là tiên nữ trên trời đúng không? Em nghe người ta nói, tiên nữ có tấm lòng từ bi nhất. Chị giúp em được không? Em… Em không muốn về muộn giờ cơm sáng, cha em… Cha em sẽ đánh em.”

Nói xong câu cuối, hốc mắt cô bé đỏ bừng, hai mắt đầy nước, ai nhìn thấy đáng vẻ ấy cũng sẽ cho rằng cô bé rất sợ cha mình, rất sợ bị phạt.

Cố Kiều không nhịn được động lòng trắc ẩn. Mọi người đều nói cô ta vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, sao cô ta có thể không giúp? Huống chi, bây giờ đúng lúc cô ta đang cần điểm năng lượng. Dù làm việc thiện nhận được không nhiều điểm năng lượng lắm, nhưng chân muỗi dù nhỏ vẫn là thịt, tích lũy từng ngày, nói không chừng có thể tích tiểu thành đại thì sao? Hiện tại cô ta cũng không có cách nào lấy được vật dẫn năng lượng, cũng không có cách nào khác kiếm được điểm năng lượng.

“Được rồi! Chị đưa em về! Tiểu Phương, cậu tới trường học trước đi, nói với giáo viên giúp tớ một tiếng. Tớ đưa đứa nhỏ này về rồi tới sau.”

Tiểu Phương bĩu môi, cuối cùng vẫn đồng ý.

Cố Kiều đỡ cô bé kia dậy, dìu cô bé đi. Nhưng mà có vẻ chân cô bé thật sự bị thương quá nghiêm trọng, chân bước đi tương đối chậm, thi thoảng còn phát ra tiếng r*n r* đau đớn. Cố Kiều khẽ nhíu mày, dứt khoát bế cô bé lên: “Em chỉ đường, chị bế em đi.”

“Cảm ơn chị gái!”

Cô bé thân thiết ôm lấy cổ Cố Kiều, túm chặt cổ áo đối phương sợ ngã xuống, còn vô cùng vui vẻ hôn Cố Kiều một cái.

“Chị là người tốt, em thích chị rồi!”

Cố Kiều bị hành động của đối phương làm sững sờ, nghe thấy lời nói của cô bé lại lập tức nở nụ cười.

Cô bé thuận thế vùi đầu vào cổ Cố Kiều: “Chị gái, để em ôm chị như vậy được không? Từ trước tới này… Cha… Cha, mẹ, bà nội em, chưa từng có ai ôm em như vậy. Cảm ơn chị, thật sự cảm ơn chị!”

Cố Kiều không thích hành động thân mật kiểu này, nhưng mà đột nhiên cô ta nghĩ tới hoàn cảnh của mình khi còn nhỏ, nghĩ tới trước kia nhà cô ta trọng nam khinh nữ, cô ta cũng từng phải chịu ấm ức như vậy, bản thân lập tức có chút đồng cảm, lời từ chối đã tới bên miệng lại biến thành một chữ: Được!

Khi tới đầu ngõ, cô bé kia bảo Cố Kiều để mình xuống.

“Chị, nhà em ở trong này. Em… Em không muốn để cha em biết chuyện mình bị ngã làm rơi mất bánh bao, còn phải nhờ chị đưa về nữa. Chị để em tự vào nhà, có được không?”

Việc thiện đã làm xong, điểm năng lượng của đã thu về, Cố Kiều nhìn thời gian, cũng không muốn tiếp tục nữa, dứt khoát thả cô bé xuống: “Được, em vào nhà đi. Chị đi học đây!”

“Cảm ơn chị gái, tạm biệt chị!”

Thấy Cố Kiều đã đi xa, cô bé lại vòng qua ngõ nhỏ, nhìn xung quanh một lát, chờ đợi một lúc lâu mới chờ được Cố Nam Sóc.

“Chú, cháu đã làm theo lời chú nói rồi, cũng nói mấy lời chú dạy với chị gái kia, quả nhiên chị ấy bế cháu lên thật, còn đưa cháu về nhà. Cháu nhìn thấy, trong cổ áo của chị ấy có một hạt châu, là hạt châu màu trắng, chính giữa có một điểm đen.”

Cố Nam Sóc nghe xong, đưa cho cô bé một túi kẹo sữa Thỏ trắng: “Cầm đi!”

Cô bé cẩm lấy túi kẹo, vui vẻ rời đi.

Cố Nam Sóc thì nheo mắt nhìn về phía trường trung học Nguyên Hoa.

Không phải Cố Kiều thích làm việc thiện sao? Cho nên hắn đã lợi dụng điểm này. Thứ nhất là để kiểm tra lại xem Cố Nam Huyền có nhìn lầm hay không, thứ hai là muốn tìm hiểu Cố Kiều còn mang theo hạt châu đó trên người hay không.

Nếu vẫn ở trên người, vậy thì dễ làm rồi.

Hắn từng nói, thanh danh giúp người làm niềm vui, tâm địa thiện lương tất nhiên là tốt, nhưng cũng là con d.a.o hai lưỡi, là vinh quang cũng là gông xiềng.

Cố Kiều hưởng thụ vinh quang quá lâu, cho nên dương dương tự đắc. Hôm nay, hắn sẽ để Cố Kiều cảm nhận tư vị bị gông xiềng khóa chặt.
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 123: Đòi lại hạt châu (1)



Lớp mười một, trường trung học Nguyên Hoa.

Giáo viên tiếng Anh đang thao thao bất tuyệt trên bục giảng, phía dưới những người thích học tập như Cố Kiều múa bút thành văn, ghi chép lại. Những người không thích học tập đã hơi nhấp nhổm đứng ngồi không yên, bởi vì chỉ còn năm p hút nữa là tới giờ tan học rồi. Tai bọn họ đang vểnh lên mong chờ tiếng chuông tan học thanh thúy dễ nghe kia.

Đáng tiếc, tiếng chuông không vang lên, mà là tiếng đập cửa.

Cô giáo Hoàng vô cùng kinh ngạc: “Thầy Cố?”

Tuy rằng Cố Nam Sóc đã từ chức lâu rồi, nhưng thầy trò trong trường Nguyên Hoa đã quen với cách xưng hô “Thầy giáo Cố”, cũng chỉ là cách xưng hô, Cố Nam Sóc cảm thấy gọi thế nào cũng không sao, nên không có nhu cầu sửa đúng.

“Quấy rầy cô Hoàng lên lớp rồi.”

Cô Hoàng bỏ phấn vào hộp trên bục giảng: “Không sao không sao, sắp tan học rồi, nội dung bài học hôm nay cũng đã giảng xong. Thầy Cố tìm tôi có việc à?”

“Đúng là có việc, nhưng mà không phải tìm cô Hoàng. Tôi tới tìm Cố Kiều.”

Mấy chục đôi mắt của các bạn trong lớp đồng loạt nhìn về phía Cố Kiều. Cố Kiều cũng sửng sốt, tuy rằng không rõ nguyên do, nhưng vẫn duy trì vỏ bọc lễ phép của mình, đứng lên ra cửa hỏi: “Chú họ tới tìm cháu?”

“Ừ!” Cố Nam Sóc khẽ cười: “Chuyện là thế này, tám năm trước, nhà chúng tôi có rơi mất một hạt châu, toàn thân màu trắng, chỉ có một chấm đen ở giữa, nghe nói cháu nhặt được, hơn nữa vẫn luôn mang bên người, cho nên cố ý tới đây tìm cháu hỏi một câu, xem có thể trả lại nó cho chủ cũ không?”

Lời này tương đối thẳng thắng. Trước đó trong đầu Cố Kiều hiện lên vô số nguyên do Cố Nam Sóc đột nhiên tìm tới, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới lại là lý do này.

Càng không dự đoán được, hắn sẽ lớn tiếng nói ra trước mặt nhiều người như vậy.

Đã là chuyện bảy tám năm trước rồi, sao hắn có thể xác định là mình? Sao có thể xác định mình sẽ trả lại?

Giống như đoán được suy nghĩ trong lòng cô ta, Cố Nam Sóc nâng cổ tay lên, để lộ ra viên hắc châu trên cổ tay mình: “Đây là di vật của mẹ chú, một đen một trắng, vừa đúng một đôi. Bạch châu rơi mất, trong tay chú chỉ còn lại viên hắc chau này. Hạt châu này dùng nguyên liệu rẻ tiền, thủ công vụng về làm ra, không đáng giá tiền, nhưng nó là tín vật đính ước cha chú tặng cho mẹ chú. Cháu cũng biết đó, thời trẻ cha mẹ chú từng làm con ở cho nhà giàu, không có nhiều tiền, cha chú muốn tặng mẹ chú đồ, cũng chỉ có thể kiếm m ấy thứ đồ chơi rẻ tiền này.”

Đương nhiên, chuyện này do Cố Nam Sóc bịa ra, tín vật đính ước cái quỷ gì, rốt cuộc lai lịch của hạt châu này thế nào, hắn còn chưa biết đâu. Có điều không trở ngại việc hắn bịa chuyện xưa.

“Tuy rằng không đáng tiền, lại là tấm lòng của cha chú. Mẹ chú rất để ý tới nó, trước đây không cẩn thận làm mất, bà ấy còn tìm mấy ngày. Không tìm được bà ấy còn buồn bã rất lâu. Nếu không biết nó ở đâu thì thôi vậy, nhưng bây giờ đã biết nó nằm trong tay cháu, chú là con phải lấy về coi như hoàn thành di nguyện của mẹ mình, cháu nói có phải hay không?”

Trong lòng Cố Kiều vô cùng căng thẳng, nhưng không hoảng loạn, chỉ nói vài lời vu khống đã muốn cô ta trả lại bảo bối sao? Nằm mơ!

“Chú họ, chú cũng nói là chuyện bảy tám năm trước rồi, sao chú chắc chắn đồ đang nằm trong tay cháu? Cháu…”

Cố Nam Sóc cười, ngắt lời cô ta: “Lần trước cháu rơi xuống hồ nước bên núi sau trường học được Nam Huyền cứu lên, khi đó con bé đã nhìn thấy trên cổ cháu.”

Sắc mặt Cố Kiều lập tức thay đổi, tay vô thức dùng cổ áo che lại sợi dây chuyền trên cổ, nhưng làm xong rồi cô ta mới hoàn hồn, động tác này chẳng khác nào chưa đánh đã khai, vì thế lại muốn buông xuống, nhưng buông tới một nửa lại nghĩ, đã giơ lên rồi, bây giờ buông xuống cũng như giấu đầu lòi đuôi… Cuối cùng tay cô ta cứng đờ giữa không trung, nhất thời không biết nên làm thế nào. Do dự nửa giây, vẫn buông xuống.

Trong lòng cô ta vô cùng hối hận, vừa rồi mình bị hành động bất ngờ của Cố Nam Sóc đánh mất lý trí, phải trấn định, trấn định!

Có bạn học ngồi bên cạnh Cố Kiều quan sát kỹ càng viên hắc châu trên cổ tay Cố Nam Sóc, nói: “A, em nhớ rõ hình như Cố Kiều cũng có một hạt châu như vậy, màu trắng ở giữa có một chấm đen. Viên này của thầy màu đen ở giữa có một chấm trắng. Quả nhiên là một đôi. Nhìn qua hạt châu này có vẻ không đáng tiền, nhưng hình thức rất đặc biệt.”

Nếu chỉ là hai hạt châu đen trắng bình thường, khả năng có đầy ngoài đường. Nhưng hai viên này lại là giữa đen có trắng, giữa trắng có đen, như vậy lại không bình thường.

Cố Nam Sóc cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy! Hình thức rất đặc biệt. Chính vì đặc biệt, cha thầy mới dùng nó làm tín vật đính ước tặng mẹ thầy. Một đen một trắng đại biểu cho hai người bọn họ. Cha thầy còn dùng dây xâu lại để mẹ thầy mang trên cổ tay, mang ngụ ý hai người có thể ở bên nhau đời đời kiếp kiếp.”

Các bạn học hô to: “Oa? Tình cảm của cha mẹ thầy Cố tốt thật đấy.”

“Cha thầy Cố có lòng quá!”

“Đúng vậy! Nếu tớ là mẹ Cố, cho dù hạt châu không đáng giá tiền, tớ cũng sẵn lòng mang bên người.”

“Có tiền hay không không quan trọng. Ngụ ý quan trọng! Theo cách nói của người phương tây, cái này là lãng mạn, có đúng không?”

Có người đã bắt đầu hỏi Cố Kiều: “Cố Kiều, hạt châu của cậu là nhặt được của nhà thầy Cố à? Nếu đúng như vậy, thì trả lại thầy ấy đi. Hạt châu này cậu giữ cũng vô dụng, nhưng đối với thầy Cố lại khác. Thứ này rất quan trọng với cha mẹ thầy ấy.”

“Đúng vậy! Cố Kiều! Trả lại cho thầy Cố đi!”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 124: Đòi lại hạt châu (2)



Bàn tay đang rũ bên người Cố Kiều nắm chặt lại, một lát sau lại thả lỏng ra, trong lòng phiền loạn không thôi. Vốn dĩ cô ta tưởng rằng bạch châu là vật vô chủ, chưa từng nghĩ tới nó là đồ của nhà Cố Nam Sóc, bởi vậy bảy tám năm qua, tuy rằng cố kỵ bạch châu có điểm đặc biệt, không hay lấy ra ngoài, nhưng cũng không cố tình che giấu.

Cô ta cũng sợ cố tình che giấu ngược lại càng khiến người khác nghi ngờ, khó tránh khỏi bị người ta nhìn ra manh mối, thà bằng phẳng đối đãi còn hơn, chỉ thường xuyên mặc áo có cổ, dù đông hay hè đều giấu nó trong cổ áo.

Hai ngày trước, khả năng đoán được hạt châu có thể là đồ của nhà Cố Nam Sóc, cô ta cũng đã nghĩ tới có nên cất đi hoặc đổi nơi giấu nó hay không. Nhưng hạt châu phải đeo bên người mới có thể hấp thu năng lượng, còn phải dán sát vào da tới gần trái tim, vậy tất nhiên chỉ có thể đeo trước ngực.

Sau đó cô ta lại nghĩ, cô ta ở cùng thôn với nhà Cố Nam Sóc, đeo hạt châu này bảy tám năm qua vẫn chưa bị phát hiện, khả năng người ta căn bản không biết chuyện cô ta đang giữ bạch châu, cô ta không cần thần hồn nát thần tính, sau này để ý nhiều hơn là được.

Kết quả, bởi vì ôm tâm lý may mắn này cô ta không tháo hạt châu xuống, bị Cố Nam Sóc chui chỗ trống.

Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới, vốn dĩ bản thân diễn trò rơi xuống nước là vì tiếp cận Cố Nam Huyền, kết quả lại bị đối phương phát hiện ra bạch châu.

Như vậy có tính là tự làm tự chịu, trộm gà không được còn mất nắm gạo không nhỉ?

Cố Kiều tự giễu, sau đó hít sâu một hơi, thầm hỏi hệ thống: “Chúng ta còn có thể hấp thụ được bao nhiêu năng lượng từ trong bạch châu?”

“Tuy rằng năm trước vì nguyên nhân nào đó năng lượng trong bạch châu đã bị xói mòn số lượng lớn, so với trước đây mà nói, năng lượng còn thừa khác nhau như trời với đất, nhưng so với năng lượng bản thân ký chủ kiếm được, vẫn hơn xa. Chỉ là vì hạt châu có cấm chế, cấp bậc hệ thống quá thấp, không thể nào thu hết năng lượng trong một lần. Bởi vì năng lượng trong hạt châu ít đi, số năng lượng thu được mỗi ngày cũng ít hơn nhiều.”

Cố Kiều đã hiểu. Nói cách khác, nếu như trước đây năng lượng trong bạch châu là một vạn điểm, mỗi ngày hệ thống có thể thu được một phần vạn, chính là một điểm. Nhưng bây giờ năng lượng trong bạch châu chỉ còn một trăm, mỗi ngày hệ thống thu một phần vạn cũng chỉ là 0,01.

Nhưng tích tiểu thành đại, số lượng nhỏ tích cóp lâu ngày cũng thành lớn, hơn nữa cấp bậc của hệ thống tăng lên, sau này số năng lượng có thể thu được mỗi ngày cũng tăng lên, chỉ cần bạch châu còn trong tay cô ta, sẽ có một ngày cô ta có thể thu hết.

Cố Kiều hít sâu một hơi, nếu tính như vậy, cô ta tuyệt đối không thể trả bạch châu cho Cố Nam Sóc.

Nghe những lời bạn học nói bên tai, biết không thể phủ nhận mình không có bạch châu, cô ta lập tức thay đổi ý định, nói: “Chú Họ, đúng là cháu có một viên hạt châu màu trắng như vậy, cũng rất giống viên của chú. Nhưng mà hạt châu này không phải cháu nhặt được, mà là mẹ cháu cho cháu. Mẹ cháu nói nó là của hồi môn của bà ấy, hình như cũng có chuyện xưa trong đó.”

Cố Kiều nở nụ cười xinh đẹp, ý tứ rất rõ ràng. Cố Nam Sóc có chuyện xưa, cô ta cũng có. Hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, dựa vào đâu Cố Nam Sóc chắc chắn bạch châu là đồ của Liễu Như Ngọc?

Cố Nam Sóc không hoang mang chút nào, lấy ra một tấm ảnh chụp từ trong túi ngực, ảnh chụp đã hơi cũ, chắc hẳn đã chụp rất nhiều năm trước, trong bức ảnh là một nhà sáu người.

Có Cố Trường Phú, Liễu Như Ngọc, và bốn người con dưới gối bọn họ. Đám trẻ đều không lớn, ngoài Cố Nam Vọng và Cố Nam Thư có dáng vẻ thiếu niên ra, Cố Nam Sóc vẫn là thằng nhóc choai choai, Cố Nam Huyền lại càng nhỏ hơn.

Dù như vậy, mọi người vẫn có thể thông qua nét mặt nhận ra được.

Cố Nam Sóc v**t v* tấm ảnh: “Đây là tấm ảnh chụp chung duy nhất trong nhà. Chụp khi anh cả chú nhận được thông báo trúng tuyển của bộ đội, người nhà vô cùng vui vẻ, cố ý đi chụp một tấm. Khi đó trên tay anh Cả còn cầm thư trúng tuyển, chính vì kỷ niệm thời khắc này. Lúc ấy vẫn chưa rơi mất bạch châu.”

Mọi người nhìn tấm ảnh, trên cổ tay người phụ nữ trong tấm ảnh đúng là có đeo một chiếc vòng tay, bên trên có hai hạt châu một đen một trắng.

Đồng tử trong mắt Cố Kiều co lại, Cố Nam Sóc có thể lấy ra chứng cứ chứng minh hạt châu là của nhà mình, cô ta lại không thể. Nếu chỉ dựa vào lời nói, cô ta sẽ không thua, nhưng bây giờ…

Tròng mắt cô ta giật gật, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Vậy cũng chỉ có thể chứng minh là ông bà trẻ từng có một đôi hạt châu như vậy, không thể chứng minh viên bạch châu trên người cháu chính là của ông bà trẻ. Tuy rằng hạt châu này đặc biệt, nhưng chưa chắc trên đời chỉ có hai viên, đúng không chú họ?”

“Đúng vậy. Nhưng mà……”

Thấy Cố Nam Sóc thừa nhận, không đợi hắn nói xong, Cố Kiều lại nói tiếp: “Chú họ xem, không phải cháu không muốn trả lại đồ cho chú, nếu đồ thật sự là của ông bà trẻ, cháu nhặt được tất nhiên sẽ trả lại cho chủ cũ, cho dù không phải của ông bà trẻ, thứ này lại quan trọng với bọn họ như thế, trùng hợp là cháu cũng có một viên, bảo cháu tặng cho chú để thành toàn cho tình cảm giữa hai ông bà cũng không phải không thể. Nhưng vấn đề là, thứ này do mẹ cháu tặng cho cháu, nói là đồ gia truyền, cũng có chuyện xưa, cho nên cháu không thể tặng người khác được. Xin lỗi, chú họ.”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 125: Đòi lại hạt châu (3)



Reng reng reng…

Tiếng chuông tan học vang lên. Các bạn học lớp khác nối đuôi nhau ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng này, đều ồn ào hỏi thăm. Bạn học trong lớp nhỏ giọng giải thích, tiếng nghị luận càng lúc càng sôi nổi.

“Có thể hiểu được suy nghĩ muốn hoàn thành di nguyện của thầy Cố. Sau khi phát hiện ra hạt châu giống hệt bạch châu nhà mình, tới hỏi một câu cũng rất bình thường, nhưng nếu chỉ dựa vào điều này nói là đồ nhà mình, bắt Cố Kiều trả lại thì đúng là không có lý lắm!”

“Cũng chưa chắc. Cậu xem hắc châu đặc biệt như vậy, bạch châu cũng thế, hai viên hoàn toàn tương phản, vật như vậy, cậu từng thấy bao giờ chưa? Trên đời này sao có chuyện trùng hợp như vậy, nhà thầy Cố bị mất, trùng hợp Cố Kiều có một viên?”

“Tớ chưa từng thấy không đại biểu trên đời này không có viên thứ hai. Thế giới này rộng lớn như vậy, sao cậu dám chắc người khác không có?”

“Đúng thế. Nhà thầy Cố có thể mua được, chẳng lẽ nhà mẹ đẻ Cố Kiều không mua được sao?”

……

Nghe thấy đa số đều đứng về phía mình, trong lòng Cố Kiều cảm thấy trấn định hơn.

Cố Nam Sóc thở dài một tiếng: “Cháu nói đúng. Vốn dĩ chú cũng từng nghĩ khả năng trên đời vẫn còn hạt châu như vậy, thậm chí còn muốn một hạt giống như đúc về thay thế. Nhưng từ khi học trung cấp trên tỉnh thành chú đã bắt đầu tìm kiếm, bỏ ra vài năm vẫn không tìm được. Sau khi nghe Nam Huyền nói trên người cháu có viên bạch châu tương tự, tuy rằng chú rất vui, nhưng cũng sợ chỉ là vật giống vật, chưa chắc đã phải hạt châu nhà chú đánh mất. Cho nên lâu như vậy vẫn chưa tới tìm cháu, cảm thấy làm vậy quá mạo muội, không thích hợp…”

Nghe tới đây mọi người đều ngây ngẩn.

Có người nhỏ giọng nói thầm: “Không đúng a! Nếu thật sự như vậy, thầy Cố còn qua đây làm gì? Hơn nữa hôm nay thầy Cố vừa tới đã nói hạt châu là do Cố Kiều nhặt được từ bảy tám năm trước.”

Cố Kiều nhăn mày lại, câu nghị luận này đã nhắc nhở cô ta. Nếu ngay từ đầu Cố Nam Sóc đã nhận định là cô ta nhặt được, đã nói thẳng vào vấn đề, bây giờ lại đổi giọng, không phải tự vả mặt sao? Với sự hiểu biết của cô ta, người nhạy bén, cẩn thận như Cố Nam Sóc sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm như vậy, trừ khi…

Vốn dĩ cho rằng đã nắm chắc thắng lợi, lúc này cô ta lại lần nữa căng thẳng.

Sau đó Cố Nam Sóc nói tiếp: “Hôm nay chú về thôn trùng hợp gặp được cha mẹ cháu, không nhịn được mới hỏi bọn họ một câu. Bọn họ nói với chú, đúng là cháu có một viên bạch châu thật, do cháu nhặt được ngoài bờ ruộng bảy tám năm trước, cháu cảm thấy đẹp nên đã giữ lại, còn nhờ mẹ mình đan cho sợi dây đeo lên cổ.”

Lời này chẳng những trực tiếp lật đổ toàn bộ “Lý do” trước đó của Cố Kiều, còn chỉ ra cô ta đang cố ý nói dối!

Cố Kiều nhíu mày: “Không thể nào! Rõ ràng mẹ cháu nói với cháu, hạt châu này là ông bà ngoại cháu để lại!”

Sao mẹ cô ta có thể vô duyên vô cớ nói với Cố Nam Sóc những lời này, đặc biệt là hiện giờ quan hệ giữa hai nhà còn ác liệt như vậy, mẹ cô ta nhìn thấy Cố Nam Sóc sợ là sẽ đi đường vòng, sao còn có thể thân thiết nói với Cố Nam Sóc chuyện bảy tám năm trước?

Cố Nam Sóc đang lừa cô! Hắn đang giăng bẫy, không thể chui vào, chỉ cần mình không chui vào, Cố Nam Sóc sẽ không có cách nào khác.

“Chú biết, cháu đeo hạt châu này nhiều năm như vậy, chắc chắn là vô cùng thích nó. Muốn cháu trả lại sợ là cháu sẽ luyến tiếc, nếu có biện pháp khác, chú cũng không muốn làm khó cháu đâu, nhưng hạt châu này thật sự rất quan trọng với chú. Hay là thế này nhé, không phải lần trước cháu nói cháu thích máy ghi âm tùy thân của chú sao? Chú tặng cháu máy ghi âm làm quà đáp lễ, có được không?”

Nói xong, Cố Nam Sóc trực tiếp lấy máy ghi âm tùy thân trong túi ra.

Máy ghi âm!!! Chính là thứ đáng giá một ngàn đồng đó! Nếu không phải thật lòng để ý đến di vật của cha mẹ, ai lại dùng thứ hơn một ngàn đổi lấy một hạt châu chỉ đáng hai mao tiền? Đầu óc có bệnh chắc?

Cả người Cố Kiều cứng đờ. Mẹ kiếp! Vậy mà lại dùng chiêu này!

Nếu côt a không biết điểm đặc biệt của bạch châu, chắc chắn đã đồng ý rồi. Nhưng cô ta biết! Máy ghi âm sao có thể so được với bạch châu?

“Chú họ, máy ghi âm quá quý giá, cháu không thể nhận được. Cháu thật sự không phải không muốn cho chú, trước đó cháu đã nói, nếu là của nhà chú thật, cháu sẵn lòng trả lại, thậm chí nếu hạt châu này không phải di vật của ông bà ngoại cháu, có ý nghĩa đặc biệt với cháu và mẹ mình, cháu cũng có thể thành toàn cho chú. Nhưng mà…”

Cố Kiều vừa nói tới đây, đột nhiên âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu cô ta, khiến cô ta lập tức im bặt.

“Ký chủ, định vị được cha mẹ ký chủ đã tiến vào phạm vi rà quét, chỉ cách cổng trường một mét.”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 126: Đòi lại hạt châu (4)



Đồng tử trong mắt Cố Kiều chấn động, cha mẹ cô ta? Chuyện này là thế nào?

“Bây giờ hai người đã vào trường học, đang hướng về khu giảng dạy.”

Sao cha mẹ cô ta lại tới trường học lúc này? Cố Kiều ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nam Sóc, là hắn!

Chẳng trách hắn lại nói chắc chắn như thế. Nói mẹ cô ta bảo bảy tám năm trước cô ta nhặt được bạch châu, hóa ra là thế. Không phải Cố Nam Sóc đang lừa cô ta, không phải b.ắ.n tên không đích. Mà là có chuẩn bị trước!

Nếu chỉ là một hạt châu bình thường, dù là di vật của Liễu Như Ngọc, cũng cần làm tới mức này không? Có cần bỏ ra nhiều tâm tư, thiết kế bẫy rập hết vòng này tới vòng khác để cô ta rơi vào không?

Hay là Cố Nam Sóc cũng biết hạt châu có năng lượng? Chẳng lẽ hắn cũng có hệ thống?

“Xin ký chủ yên tâm, căn cứ vào định luật xuất xưởng hệ thống của thế giới văn minh cao độ, hệ thống có tính chất biệt lập, cùng một thế giới độ cao thấp chỉ có một hệ thống tồn tại.”

Cố Kiều nghi hoặc. Nếu là như vậy, vì sao Cố Nam Sóc lại biết điểm huyền bí của hạt châu? Mấy năm qua, cô ta từng kiểm tra hạt châu vô số lần, đến nỗi mỗi chi tiết đều ghi tạc trong lòng, đã thử qua đủ loại biện pháp, chứng minh nó chỉ là hạt châu bình thường, chỉ có hệ thống mới do thám được điểm đặc biệt của nó, cũng chỉ có hệ thống mới thu lấy được năng lượng của nó.

Nếu Cố Nam Sóc không có hệ thống, dù biết hạt châu không đơn giản, nhưng không cách nào thu được năng lượng, lấy cũng có ích lợi gì?

“Kiều Kiều!”

Một tiếng gọi quen thuộc đã kéo Cố Kiều đang trầm tư bừng tỉnh. Cả người Cố Kiều cứng đờ, cúi đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, lập tức trông thấy mẹ cô ta đang vẫy tay đi về phía bên này.

Cô ta hít sâu một hơi. Không được, bây giờ không phải lúc phân tâm nghĩ những chuyện này, trước mắt quan trọng nhất là cô ta phải làm cách nào để phá giải nguy cơ trước mắt.

Đầu óc Cố Kiều nhanh chóng chuyển động, tự hỏi đối sách. Nhưng phòng học ở ngay lầu hai, chưa đợi cô ta nghĩ ra biện pháp, Cố Đại Phát và Lý Thúy Liên đã tới rồi.

Lý Thúy Liên vô cùng tò mò: “A, có chuyện gì vậy? Sao các bạn học của con đều vây quanh nơi này thế?”

Khó khăn lắm Cố Kiều mới khống chế được biểu cảm trên mặt: “Cha, mẹ, sao hai người lại tới đây?”

“Không phải có việc sao!” Lý Thúy Liên nhìn về phía Cố Nam Sóc, đưa bánh bao thịt trong tay qua: “Mỳ ở quán kia ngon thật đấy, chúng tôi đã ăn xong rồi. Này, đây là bánh bao thịt ở quầy bên cạnh, cố ý mua cho cậu đó, thấy chúng tôi đủ thành ý chưa? Đừng nói chúng tôi cầm tiền của cậu chỉ biết lo cho bản thân, không để ý tới cậu chút nào nhé!”

Cố Nam Sóc xua tay: “Không cần! Tôn ăn cơm sáng rồi. Hai người cầm đi.”

Lý Thúy Liên vui mừng rạo rực thu lại.

Ánh mắt Cố Nam Sóc trở nên thâm thúy. Hắn đã nghĩ từ trước, nếu Cố Kiều không muốn trả lại bạch châu, sẽ phản ứng thế nào rồi. Đơn giản chỉ có vài khả năng. Mà bất cứ khả năng nào, hắn đều có thể phá hỏng.

Cố Đại Phát và Lý Thúy Liên tới đây cùng hắn. Khi gần tới nơi, Cố Nam Sóc cố ý nhắc tới tiệm mỳ cách trường học không xa, khen không dứt miệng, nói cũng sắp tới buổi trưa rồi, nếu đã mời bọn họ tới đây, nào có đạo lý để bọn họ đói bụng, rồi cho bọn họ năm đồng, bảo bọn họ tự đi ăn.

Hắn làm thế vì mê hoặc Cố Kiều, khiến đối phương lầm tưởng hắn chỉ tới một mình, sau đó vào thời khắc mấu chốt giáng cho cô ta một đòn trí mạng.

Âm sắc của Cố Kiều đã có chút thay đổi: “Cha, mẹ, hai người tới sao không nói với con một tiếng. Rốt cuộc hai người tới đây có chuyện gì?”

Lý Thúy Liên vỗ đùi: “Đúng rồi, nói chuyện chính trước đã! Không phải bảy tám năm trước con nhặt được một hạt châu màu trắng, cảm thấy đẹp vẫn luôn mang theo bên người sao? Hôm nay chúng ta mới biết hạt châu đó là do bà trẻ con bị mất, con mau trả lại cho chú họ Nam Sóc của con đi!”

Sắc mặt Cố Kiều trắng bệch: “Mẹ, mẹ… Hạt châu nào? Hạt châu con mang trên người không phải là mẹ cho con sao? Mẹ còn nói nó là di vật của ông bà ngoại!”

Lý Thúy Liên hoàn toàn không nhận ra được ý tứ Cố Kiều muốn truyền đạt qua ánh mắt, bà ta không hiểu ra sao: “Mẹ cho con hạt châu khi nào? Sao có thể là di vật của ông bà ngoại con được? Nếu ông bà ngoại con có để lại di vật, cũng sẽ cho cậu con, nào đến lượt mẹ!”

Nghe thấy câu ấy cả người Cố Kiều lung lay, nhưng chỉ trong nháy mắt đã ổn định lại. Không được rối loạn, không được rối loạn, nhất định không được rối loạn.

Cố Đại Phát có chút sốt ruột: “Con mau trả lại cho chú con đi! Chú Nam Sóc của con nói, chỉ cần chúng ta trả lại đồ, chú ấy sẽ cho chúng ta một trăm đồng tiền báo đáp. Đúng không Nam Sóc?”

Cố Nam Sóc gật đầu: “Đúng! Tôi chỉ muốn lấy lại di vật của mẹ mình. Nếu ba người đồng ý trả lại, tôi có thể lập tức đưa một trăm đồng cho ba người, chắc chắn không nuốt lời.”
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 127: Thanh danh bị hủy



Cố Đại Phát nghe xong cười híp mắt lại: “Kiều Kiều, đưa cậu ta đi! Trước đây sau khi con nhặt được hạt châu kia không lâu, cha với mẹ con đã mang nó lên huyện hỏi qua rồi, chỉ là hạt châu bằng nhựa, không đáng một mao tiền, cũng chỉ có con coi nó như báu vật thôi. Trước kia con thích thì mang thôi, bây giờ đã biết là của nhà chú Nam Sóc rồi, Cố Nam Sóc còn đồng ý bỏ ra một trăm đồng chuộc lại, sao không trả? Chính là một trăm đồng đó! Cha con làm công nhân tạm thời, vất vả làm mấy tháng mới có thể kiếm được số tiền đó!”

Một trăm đồng!

Vậy mà cha mẹ cô ta chỉ vì một trăm đồng cỏn con đã bán cô ta?

Cố Kiều muốn cười, lại không cười nổi. Chẳng trách, chẳng trách cha mẹ cô ta có thể ôn tồn nói chuyện với Cố Nam Sóc, sẽ nhắc tới chuyện bảy tám năm trước với đối phương, còn chủ động tích cực tới huyện thành, buộc cô ta phải trả lại hạt châu thế này.

Hóa ra tất cả chỉ vì một trăm đồng!

Đám đông đang xem náo nhiệt bắt đầu châu đầu ghé tai, khẽ bàn luận, cuối cùng tiếng bàn luận càng lúc càng lớn.

“Trước đây chưa từng gặp cha mẹ Cố Kiều lần nào, không ngờ cha mẹ cậu ấy lại như vậy. Nhặt được đồ của người ta vốn dĩ nên trả lại, vậy mà bọn họ còn công khai đòi báo đáp, quá mất mặt!”

“Không ngờ cha mẹ Cố Kiều lại là loại người này!”

“Đừng chỉ nói cha mẹ cậu ta, nhìn Cố Kiều cũng không phải người tốt gì. Không phải cậu ta luôn giúp người làm niềm vui, tấm lòng lương thiện, là tấm gương mẫu mực của học sinh sao? Bây giờ lại nói dối vì một hạt châu, rõ ràng là nhặt được lại nói thành di vật của ông bà ngoại, nhặt được của rơi không trả lại còn đòi làm tấm gương mẫu mực?”

“Có lẽ…… Có hiểu lầm gì đó?”

“Hiểu lầm? Cậu không nghe thấy sao? Thầy Cố chỉ muốn lấy lại di vật của mẹ. Vì di vật này, thầy Cố vừa đồng ý cho một trăm đồng, lại đồng ý tặng máy ghi âm hơn một ngàn đồng, Kết quả thì sao? Cố Kiều c.h.ế.t sống không chịu, nói thầy Cố không có chứng cứ. Lúc thầy Cố lấy ra ảnh chụp làm chứng, cậu ta lại nói không thể chứng minh hạt châu của cậu ta chính là của nhà thầy Cố, còn luôn miệng nói hạt châu có ý nghĩa với cậu ta và mẹ cậu ta, năm lần bảy lượt như vậy, vẫn là hiểu lầm?”

“Cậu ta không muốn trả thì không trả, sao phải nói nếu không phải hạt châu có ý nghĩa rất quan trọng với cậu ta, cho dù là của bản thân, cũng bằng lòng thành toàn cho thầy Cố. Kết quả thì sao?”

“Không phải các cậu thật sự cho rằng Cố Kiều lương thiện chứ? Chỉ bằng những việc thiện cậu ta thường xuyên làm? Chuyện khác tớ không biết sẽ không nói. Nhưng tháng trước tớ lỡ để quên sách giáo khoa toán học ở nhà, tiết sau chính là tiết toán rồi. Vốn dĩ tớ nghĩ nhà mình ở ngay đối diện trường học, nói với thầy giáo một tiếng, tranh thủ thời gian nghỉ giữa giờ về nhà mang sách tới là được. Vậy mà Cố Kiều cứ khăng khăng đưa sách giáo khoa của cậu ta cho tớ mượn.”

“Tớ nói không cần rồi, cậu ta còn lôi kéo không cho tớ đi, thuyết giáo tớ tận mười phút. Kết quả hết thời gian nghỉ giữa giờ, tớ không thể nào về nhà lấy sách, cậu ta liền cưỡng ép đưa sách giáo khoa cho tớ. Tớ khó chịu cãi nhau với cậu ta một trận, vậy mà còn có mấy người nói tớ quá đáng, nói tớ không biết cảm ơn, nói tớ coi lòng tốt của Cố Kiều thành lòng lang dạ thú! Các cậu cảm thấy việc của tớ, cần cậu ta cho mượn sách giáo khoa không? Cần cậu ta tốt bụng không?”

Nữ sinh nói xong còn tức giận hừ một tiếng: “Không quan tâm các cậu thấy cậu ta thế nào, tớ chỉ cảm thấy cậu ta chuyên giả vờ giả vịt, quá kỳ quái, đúng là không thể hiểu nổi!”

“Nghe cậu nói vậy, đột nhiên tớ nhớ tới, hình như trước đây cũng có vài chuyện tốt Cố Kiều làm, nghĩ kỹ lại thì thật sự không cần thiết.”

“Đúng không? Nhưng cậu ta khăng khăng đòi làm, còn đòi người ta phải cảm kích. Đang yên đang lành lại nợ người ta một ân tình, cậu nói xem có khó chịu hay không?”

“Các cậu đừng nói Cố Kiều như vậy! Cố Kiều chỉ thật lòng muốn giúp đỡ thôi, có đôi khi khả năng đương sự cảm thấy không cần thiết, nhưng Cố Kiều đâu biết các cậu không cần!”

“Được rồi! Chúng ta không nói chuyện rốt cuộc cậu ta thông minh hay hồ đồ nữa. Chỉ nói riêng việc hôm nay thôi, cậu thấy thế nào? Nếu cậu ta muốn giúp đỡ người khác như vậy, sao cậu ta không trả lại hạt châu đi?”

“Chuyện này… Chuyện này… Có lẽ……”

“Có lẽ cái gì? Còn không phải là không muốn trả, muốn chiếm làm của riêng thôi!”

“Hạt châu kia cũng đâu đáng giá, chiếm làm của riêng cũng không được ích lợi gì, còn ồn ào khó coi như vậy nữa, Cố Kiều làm vậy làm gì?”

“Hừ! Chuyện này phải hỏi Cố Kiều mới biết được!”

……

Từng tiếng xì xào lọt vào tai, cả người Cố Kiều run rẩy.

Thanh danh tốt cô ta cố gắng gây dựng một năm ở trung học Nguyên Hoa, khoảnh khắc này sắp bị tiêu hủy rồi!
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 128: Cấp bậc hệ thống suy giảm (1)



“Đinh! Hình tượng “Người đẹp tốt bụng” ký chủ xây dựng đang sụp đổ, khiến danh vọng đạt được dần dần tiêu tán, hệ thống cấp ba đã giảm xuống 10%, nếu ký chủ không thể thu hoạch năng lượng để củng cố cấp bậc hệ thống trước khi hệ thống giảm 100%, hệ thống sẽ rơi xuống cấp hai.”

Nếu nói lời nghị luận của mọi người chỉ khiến Cố Kiều khó chịu trong lòng, vậy thì câu nhắc nhở này của hệ thống lại giống như sét đánh giữa trời quang, nện trúng đỉnh đầu cô ta, đánh cho cô ta nhức đầu chóng mặt, khiến cô ta sợ hãi. Thế nào là nhà dột còn gặp mưa rào, thuyền muộn còn ngược gió, cô ta xem như cảm nhận được rồi.”

“Đinh! Hình tượng vẫn đang tiếp tục sụp đổ, danh vọng tiêu tán thêm một bước, hệ thống cấp ba giảm xuống 20%.”

“Đinh! Cấp bậc hệ thống giảm xuống 30%!”

Ba câu nhắc nhở liên tiếp khiến Cố Kiều nắm chặt tay. Tốc độ giảm xuống nhanh như vậy, không lâu nữa sẽ giảm tới 100%, trực tiếp rơi xuống cấp hai.

Không được! Không thể để nó tiếp tục tùy ý ngã xuống như vậy. Để nâng cấp hệ thống từ cấp hai lên cấp ba, cô ta đã phải bỏ ra thời gian bốn năm, hai vạn điểm năng lượng. Nếu cứ như vậy rơi xuống cấp hai, chẳng phải là cố gắng và trả giá mấy măn qua của cô ta đều uổng phí sao?

Chuyện thu hoạch điểm năng lượng để củng cố cấp bậc hệ thống không phải chuyện có thể lập tức giải quyết, tạm thời để đó đã, trước mắt cứu được danh vọng quan trọng hơn. Chải cần danh vọng không tiếp tục tiêu tán, hệ thống sẽ không tiếp tục giảm cấp. Xu thế giảm dừng lại, cô ta sẽ có cơ hội bù lại tỉ lệ phần trăm đã mất đi.

“Chú họ! Cháu đồng ý trả lại hạt châu cho chú!”

Khi cô ta nói ra câu này, lời nhắc của hệ thống cũng ngừng lại. Cố Kiều vui vẻ, có tác dụng rồi! Có điều cô ta cũng biết, chuyện này chỉ là tạm thời, nếu cô ta không có cách nào xoay chuyển cái nhìn của các bạn học, lời nhắc vẫn sẽ đến. Cô ta phải nắm chặt thời gian!

Cố Kiều vươn tay kéo viên bạch châu trên cổ xuống, nắm chặt trong tay, rất luyến tiếc. Nó chính là năng lượng đó, là thứ cô ta dựa vào để thăng cấp! Tự dưng phải đưa cho người khác như vậy, cô ta rất không cam lòng.

Nhưng như vậy thì sao? Cô ta còn có thể làm thế nào? Tình thế không đợi người. Tình huống hiện giờ cô ta có thể tiếp tục rối rắm sao? Cô ta phân rõ bên nào nặng bên nào nhẹ.

Năng lượng trong bạch châu chỉ có thể hấp thụ mỗi ngày một ít, muốn đạt được hiệu quả trong thời gian ngắn hạn là không thể nào, mà tình thế trước mắt đang nguy cấp, nếu để hệ thống giảm cấp bậc, muốn tăng lên lại phải bỏ ra thêm hai vạn điểm năng lượng, không biết tất cả năng lượng còn thừa trong bạch châu có đạt tới con số này hay không đâu! Vì bạch châu, tùy ý để cục diện mất khống chế, hiển nhiên không có lời.

Cô ta cắn răng đưa bạch châu qua: “Chú họ. Xin hỗi, dù sao cũng là chuyện bảy tám năm trước rồi, khả năng cháu nhớ lầm, cho rằng nó là di vật của ông bà ngoại cháu, nếu là đồ của nhà chú, vậy thì tất nhiên nên trả lại cho chú rồi!”

Cố Nam Sóc cũng không khách sáo, thuận thế nhận lấy.

Cố Đại Phát ở bên cạnh gấp không chờ nổi, hỏi: “Hạt châu đã trả cậu rồi, tiền đâu?”

Cố Nam Sóc đưa mười tờ tiền đã chuẩn bị trước qua. Cố Đại Phát đang định nhận, lại bị Cố Kiều giữ c.h.ặ.t t.a.y lại.

“Cha! Chúng ta không thể nhận số tiền này!”

Cố Đại Phát không vui: “Sao không thể nhận? Cha không trộm không cướp, là cậu ta cam tâm tình nguyện cho cha!”

Cố Kiều hít sâu một hơi, đúng là không trộm không cướp. Nhưng nếu nhận tiền sẽ biến thành giao dịch. Chẳng phải thành cầm đồ của người ta, c.h.ế.t sống không chịu trả lại, trả lại còn đòi tiền sao? Còn đòi tận một trăm đồng? Các bạn họ sẽ nhìn cô ta thế nào? Sẽ chỉ càng coi thường cô ta hơn. Cô ta còn cứu vãn danh vọng thế nào?

“Cha! Hạt châu này vốn dĩ là đồ của nhà chú họ, trả lại chú ấy là việc nên làm, sao chúng ta có thể đòi tiền?”

Cố Đại Phát rất khó hiểu: “Nên làm cái gì? Không sai, hạt châu là đồ của nhà bọn họ, nhưng cũng do nhà chúng ta nhặt được. Nếu năm đó nhà chúng ta không nhặt được, bây giờ còn không biết thế nào đâu, nói không chừng đã bị chôn dưới lòng đất rồi, nếu như vậy cậu ta biết đi đâu tìm nó? Bây giờ có thể tìm được, không phải ít nhiều nhờ có chúng ta hay sao? Chúng ta chỉ lấy quà cảm ơn mà thôi, đâu bắt cậu ta táng gia bại sản, chẳng lẽ không phải đạo lý bình thường à?”

Đám đông đứng xung quanh nghe thấy thế lập tức im lặng.

Tuy rằng giống như có điểm nào không đúng, nhưng hình như lời này cũng có lý, chỉ là quà cảm ơn tận một trăm đồng có phải hơi nhiều hay không? Bằng tiền lương hai tháng của công nhân bình thường rồi, bọn họ không cảm thấy mình quá tham lam à?
 
Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80
Chương 129: Cấp bậc hệ thống suy giảm (2)



Cố Nam Sóc mỉm cười, đứng ra hòa giải: “Hai người đừng cãi nhau nữa. Cố Kiều, cha cháu nói không sai, đúng là nên thế, nhận lấy đi.”

Cố Kiều kéo Cố Đại Phát và Lý Thúy Liên qua một bên, thái độ vô cùng kiên định: “Không được!”

Nên thế cái gì? Cầm tiền này rồi, Cố Nam Sóc có được thanh danh tốt, còn cô ta thì sao? Bây giờ cô ta chỉ có thể cắn c.h.ế.t trước đó là do mình nhớ lầm, cũng không được tham tài, còn có thể cứu vãn chút thanh danh. Mọi người còn có thể coi mấy lời sẵn lòng trả lại hạt châu, sẵn lòng thành toàn cho Cố Nam Sóc là sự thật.

“Chú họ! Chú đừng như vậy! Cha mẹ cháu đòi tiền báo đáp của chú là bọn họ không đúng, cháu thay bọn họ xin lỗi chú. Đồng thời cháu cũng muốn nói với chú một câu xin lỗi. Bởi vì cháu nhớ lầm, mới ồn ào như vậy, đã khiến chú khó xử rồi, cháu xin lỗi. Cháu cũng không biết vì sao, trong đầu cháu vẫn luôn cho rằng hạt châu này là mẹ cháu đưa cho cháu.”

Cố Kiều liếc mắt nhìn Lý Thúy Liên, Lý Thúy Liên định phản bác theo bản năng, lại bị Cố Kiều lén véo một cái.

Lý Thúy Liên vô cùng không vui, nhưng bị Cố Kiều đè chặt không thể làm được gì. Cố Kiều bước đến gần, dùng giọng nói chỉ ba người có thể nghe thấy, nói: “Sau này còn muốn nhận được lợi ích từ vận may của con không? Nếu muốn, từ giờ trở đi ngậm chặt miệng lại, đừng nói chuyện.”

Lý Thúy Liên choáng váng, Cố Đại Phát thì nhíu mày, đây là ngữ điệu dùng để nói chuyện với cha mẹ sao?

Ông ta đang định răn dạy, nhưng vừa hé miệng ra đã đụng phải ánh mắt lạnh thấu xương của Cố Kiều, lại nhút nhát co rụt lại.

Ngẫm lại thì cô con gái này của ông ta thật sự ngang ngược, nhưng mà lại có vận may tốt bất ngờ. Hiện giờ công việc tạm thời của ông ta có thể chuyển chính thức hay không vẫn phải nhờ vào con bé, gia đình có thể giàu lên hay không, sau này bọn họ có thể có được cuộc sống tốt đẹp hay không, tất cả đều phải dựa vào đối phương…

Một trăm đồng nhiều thật đấy, nhưng hiệu quả và lợi ích do Cố Kiều mang lại càng nhiều hơn.

So sánh với nhau, nếu bây giờ cầm một trăm đồng, chọc giận Cố Kiều, Cố Kiều thật sự tức giận không mang may mắn tới cho bọn họ nữa thì phải làm sao bây giờ? Như vậy chẳng phải mất nhiều hơn được sao?

Nhưng nếu cứ nhát gan như vậy, Cố Đại Phát lại cảm thấy quá mất mặt, hơn nữa còn là một trăm đồng đó, ông ta luyến tiếc. Dù sao Cố Kiều cũng là con gái ruột của ông ta, chẳng lẽ ngày sau có tiền rồi còn không cho cha ruột sao?

Chỉ trong nháy mắt, ý nghĩ trong đầu Cố Đại Phát đã xoay chuyển trăm bề, cuối cùng bởi vì không đoán chắc được tính tình Cố Kiều, không dám đánh cuộc, vẫn phải thỏa hiệp.

Cố Kiều nhẹ nhàng thở ra, đẩy tiền trở lại: “Chú họ, chú cầm lại số tiền này đi. Chúng cháu không cần.”

Cố Nam Sóc hơi nhíu mày, cất tiền đi, đẩy chiếc máy ghi âm ra: “Vậy cho cháu cái này, đã nói trước là sẽ cho cháu rồi, không phải cháu nói muốn học giỏi tiếng Anh sao, thứ này rất thích hợp. Ở nhà chú còn vài cuộn băng nữa, cũng có thể đưa cả cho cháu.”

Càng nghe Cố Kiều càng buồn bực, Cố Nam Sóc làm sao thế này? Chuyên môn đối nghịch với cô ta sao? Vất vả lắm cô ta mới khiến cha mẹ mình bỏ đi ý đồ xấu với một trăm đồng kia, đối phương lại nhắc tới máy ghi âm? Thứ này hơn một ngàn đồng đó, cha mẹ cô ta còn có thể nghe theo cô ta sao? Cố Nam Sóc nhiều tiền quá không biết tiêu chỗ nào, muốn tới đây làm “Đồng tử tán tài” à?

Cô ta căng thẳng nhìn về phía Cố Đại Phát và Lý Thúy Liên, chỉ trông thấy sắc mặt hai người choáng váng. Cố Kiều lập tức phản ứng lại, cha mẹ cô ta không nhận ra thứ đồ chơi này! Không biết là tốt rồi!

Cố Kiều nhanh chóng đẩy máy ghi âm lại: “Chú họ, dù cháu muốn học giỏi tiếng anh cũng không thể lấy máy ghi âm của chú. Hơn nữa không phải chú cũng nói rồi sao? Dùng đài nghe băng bình thường cũng được.”

“Cháu thật sự không cần?”

Cố Kiều kiên định lắc đầu: “Không cần! Chú họ, cháu biết mấy lời trước đó cháu nói khả năng đã khiến chú có chút hiểu lầm, nhưng cháu thật sự nhớ rõ… Thôi, coi như cháu nhớ lầm. Cháu xin lỗi, không phải cháu cố ý không chịu cho chú, cũng không phải vì muốn kiếm chác thứ gì. Bây giờ cháu trả lại cho chú hạt châu, được chưa?”

Ánh mắt Cố Nam Sóc sáng lập lòe.

Không cần một trăm đồng, một ngàn đồng cũng không vần, vội vàng đẩy ra ngoài sợ hắn đưa quà cảm tạ như vậy… Dáng vẻ này có chút vi diệu.

Cố Nam Sóc nhìn bạn học bốn phía chung quanh, trong lòng lạnh lùng hừ một tiếng, cất đồ của mình đi, không kiên trì nữa. Vốn dĩ hắn cũng không định cho thật, chẳng qua là thử một chút thôi.

Qua lần thử này Cố Nam Sóc đã xác định được, Cố Kiều làm như vậy, chắc chắn là sợ người khác dèm pha. Ngoài hạt châu ra, Cố Kiều còn có bí mật khác, chỉ là bí mật này là gì thì hắn không thể nào biết được.
 
Back
Top