Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90

Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 350



Người ấy trên vai vác túi đeo, mặc sơ mi trắng, hai tay bỏ túi, phong cách ăn mặc tươi mát, nhấc đôi chân dài bước ra.

Thật sự Thật là oan gia ngõ hẹp!

Âm binh không dám nhúc nhích, cố gắng ngụy trang mình là người giấy nhỏ, tốt nhất là giống quảng cáo dán trên tường, không khiến người chú ý.

Người kia đi qua, dường như không chú ý.

Âm binh vừa thở phào thì nghe chàng trai trên đỉnh đầu khẽ cười, âm binh nghe tiếng cười đó lập tức tóc dựng đứng.

Âm binh không kịp làm ra đáp lại, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, tứ chi yếu ớt bị người nhấc lên, chàng trai chơi ác xách cánh tay phải của hắn lên, sau đó búng một cái, âm binh như con quay xoay tít.

“Cô ấy gọi ngươi đến?”

“Vì chuyện gì?”

“Hửm?”

Tất cả dũng khí của âm binh khi nghe tiếng hửm hờ hững kia thì như xả lũ tuôn ra ngoài, giống như bong bóng xì hơi chẳng còn lại gì.

Đôi môi đỏ tươi trên giấy vàng cứng ngắc cong lên:

“Chào, là ngươi hả, lâu không gặp.”

Dây thần kinh trong đầu hắn đã đứt, thậm chí không biết chính mình đang nói cái gì, trong một chốc quên dùng kính ngữ.

Phó Kỳ Thâm dường như có chút bất đắc dĩ: “Không cần ôn chuyện, ngươi chỉ cần báo cho ta biết cô ấy tìm ngươi có chuyện gì?”

Âm binh mờ mịt nhìn Phó Kỳ Thâm, dù cậu đang cười nhưng âm binh cảm thấy trên người lạnh lẽo, hơi lạnh thấu xương.

Đến nay âm binh còn nhớ lần đầu gặp người đàn ông kia.

Người ấy mặc áo trắng sạch sẽ, tay cầm cây sáo đứng dưới hoa đằng tím như thác nước, giống tiên giáng trần, gió thổi qua sẽ bay khỏi phàm trần.

Ngữ khí của người ấy nhẹ tênh dường như không quan tâm:

“Rốt cuộc có người đến.”

“Người ở đây chết hết, thỉnh cầu địa phủ đến kiểm kê.”

Lúc ấy gió ngừng thổi, hoa nở, vùng trời đó yên lặng đến mức không nghe tiếng chim hót, côn trùng kêu, người đàn ông kia đẹp như hoa như ngọc.

Vốn nên là cảnh đẹp như tranh, nhưng bởi vì một câu nói nhẹ tênh đã biến thành chiến trường Tu La mà âm binh chưa từng gặp.

Châu Thiện ở trong phòng suy nghĩ nên làm thế nào, chợt nghe ngoài cửa có tiếng gõ, giật mình hỏi:

“Ai vậy?”

Từ ngoài cửa trượt vào một tờ giấy vàng.

Châu Thiện thở phào một hơi:

“Sao ngươi trở về rồi?”

Mặt Âm Binh Giáp chỗ đen chỗ đỏ, khuôn mặt bị bút vẽ ra, môi đỏ vẽ bằng bút son, chỉ nghe thấy hắn ồm ồm nói:

“Thần Quân sai khiến ta tìm hoa Bỉ Ngạn đã có manh mối.”

Châu Thiện giật mình đứng bật dậy, cái ghế bị động tác kịch liệt của cô kéo theo phát ra tiếng vang chói tai:

“Ở đâu?”

Âm binh chậm rãi há mồm mỏng chỉ rộng cỡ bằng một móng tay phun ra một tờ giấy đỏ. Châu Thiện lại gần nhìn kỹ mới phát hiện đó không phải là giấy đỏ, mà là đóa hoa khô, hoa khô cỡ bằng hai ngón tay, nh** h** dài mảnh mà nhỏ xinh, là đóa Mạn Châu Sa Hoa.

Châu Thiện nhấc lên đóa hoa khô teo tóp, do dự hỏi:

“Là đóa này?”

Âm binh đáp:

“Đúng vậy.”

Thật sự là quá mức bình thường, còn thành hoa khô quắt, không có chút tự giác và khí phách làm ký ức kiếp trước của Thần Quân.

Châu Thiện vẫn thắc mắc hỏi:

“Chẳng phải ngươi nói không thể tìm ra sao?”

Thế này mới qua bao lâu đã tìm được? Căn bản không giống như khó tìm.

Âm binh cúi đầu, cười gượng gạo:

“May mắn, ăn may thôi.”

Âm binh không nói ra sớm có người nhặt ký ức của cô rơi vào vô số đóa Mạn Châu Sa Hoa trong Suối Vàng, dù bị hong khô cũng không nỡ bỏ, cẩn thận lưu giữ.

Hoa khô hấp thu đến hơi thở quen thuộc từ bàn tay của Châu Thiện, chớp mắt lại đầy nước, nhẹ nhàng vươn hai cánh hoa dài mảnh. Mạn Châu Sa Hoa lơ lửng trên tay Châu Thiện chậm rãi xoay vòng, hoa càng nở càng lớn, cuối cùng thành đóa hoa tươi căng đầy, nhụy còn đọng vài giọt sương trong suốt, giống như chưa từng bị hái xuống bên bờ sông Vong Xuyên.
 
Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 351



Châu Thiện bỗng ngửi được mùi khét, cô hít mũi nhìn hướng phát ra mùi.

Âm binh còn đứng ngơ ngẩn, trên đầu người giấy cháy lửa, toát ra một luồng khói, khói kia rất lạ, bay thẳng tắp lên đến trần nhà. Châu Thiện há hốc mồm nhìn, chốc lát sau khói bắt đầu gấp khúc quấn quanh, hình thành một bóng người.

“Thần Quân.”

Châu Thiện chớp chớp mắt: “Diêm Quân, chẳng phải ngươi đi ăn bàn đào rồi sao?”

Vẻ mặt của Diêm La hết sức nghiêm túc: “Tây Vương Mẫu và Ngọc Đế cãi nhau trên buổi tiệc, mọi người đều đã rời đi, ta lo địa phủ bận việc nên hạ giới.”

Tiệc bàn đào cách năm trăm năm một lần, bởi vì đứng đầu nam tiên nữ tiên cãi nhau mà qua lao chấm dứt, các thần tiên tham gia hội bàn đào không muốn xen vào, ôm mấy trái bàn đào trực tiếp rời đi, bỏ lại tất cả cho tiên nữ của Dao Trì thu thập.

Châu Thiện nghe thấy tin tức này thì có chút mừng thầm, nhưng không thể để Diêm La nhìn ra, cô giả vờ thâm trầm hắng giọng:

“Thật là tiếc nuối.”

Diêm Quân lần đầu liên lạc với Châu Thiện, mục đích đương nhiên không phải vì ôn chuyện:

“Nghe Phượng Giáp nói Thần Quân muốn tìm về ký ức lần đầu thai nghìn năm trước.”

Châu Thiện cũng ý thức được chính mình còn có việc quan trọng phải làm, vội lấy từ sau lưng ra đóa hoa nở rộ đến mức tận cùng:

“Đúng là như vậy.”

Diêm vương bỗng nhiên thở dài: “Mạn Châu Sa Hoa thuộc về Suối Vàng của ta, dù muốn xem ký ức cũng cần có người trong địa phủ thi chú.”

Luồng khói xanh cách Mạn Châu Sa Hoa đỏ thắm càng gần, Diêm Vương khẽ niệm ra một câu chú: “Kim phòng ngọc thất, ngũ chi bảo sinh. Huyền vân tử cái, lai ánh ta thân. Tư có thường tư, ký hối ký minh. Niệm ta trường sinh, vạn khí kỳ hình.”

Diêm Quân đọc chú xong, Mạn Châu Sa Hoa đã hoàn toàn xòe cánh tản ra đốm sáng lấp lánh, rực rỡ mà mông lung, đan vào nhau ra quầng sáng trong phòng.

Châu Thiện đánh quyết, ánh sáng trong phòng tắt, bóng tối phủ xuống, chỉ có đốm sáng hình thành quầng sáng tựa như màn hình.

Năm xưa Châu Thiện được người cung phụng, bắn một hòn đá xuống trần khiến thai nhi trong bụng một người phụ nữ trời sinh si ngốc. Đó là người nhà họ Lâm, Châu Thiện trả lại nhân quả, đầu thai làm cô gái khờ kia, người nhà đặt tên chính thức cho cô là Lâm Tuế Hàn.

Lâm Tuế Hàn sinh ra đã có hiện tượng khác, mẹ của cô cực khổ vất vả mới cầu được một mụn con, nâng niu như báu vật, nhưng lúc đi trong vườn hoa nhỏ lỡ đạp lên cục đá bị trượt chân khiến Lâm Tuế Hàn chào đời sớm.

Lúc Lâm Tuế Hàn sinh ra không nghe tiếng khóc, chỉ nghe tiếng cười, đúng dịp có đạo sĩ tha phương đi ngang qua Lâm phủ, thấy một lớp khí lành mông lung phủ bên trên Lâm phủ thì vuốt râu cảm thán:

“Nữ nhi được trời chọn, khí vận lớn, công đức lớn.”

Đạo sĩ lẩm bẩm một mình bị người Lâm phủ nghe được, lập tức mời vào phủ, nâng lên làm khách quý, tên của Lâm Tuế Hàn cũng do đạo sĩ đặt cho.

Cô lên ba tuổi mới mở miệng nói chuyện, chỉ vào một nhánh trong dòng họ của Lâm phủ, rõ ràng phun ra một chữ:

“Ngựa.”

Lúc đầu người lớn còn tưởng cô là người câm, nghe cô mở miệng nói chuyện thì mừng rỡ không thôi. Nào ngờ sau buổi tra hôm đó nhận được tin chết của người họ hàng bên nội kia, khi cưỡi ngựa thì rớt xuống lưng ngựa, té gãy cổ, đi đời nhà ma.

Người nhà họ Lâm nhớ tới buổi sáng Lâm Tuế Hàn thốt ra chữ ngựa rõ ràng, lưng nổi hết da gà.

Dù vậy người nhà họ Lâm chỉ cho rằng đó là ngẫu nhiên, cố quên đi việc này.

Qua hơn một tháng, Lâm Tuế Hàn lần thứ hai mở miệng nói chuyện, lần này cô chỉ vào một nha hoàn của mẹ mình, nói rõ chữ ‘nước’.

Hôm sau, nha hoàn kia bị bởi vì ham chơi đã chết chìm trong hồ sen.

Lần thứ ba mở miệng, Lâm Tuế Hàn chỉ vào vú nuôi của mình nói một chữ:

“Rắn.”
 
Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 352



Vú nội của Lâm Tuế Hàn bị sợ, lập tức van xin về nhà, ngồi yên trong nhà, khóa kỹ cửa cái và cửa sổ, tránh đi tất cả cỏ cây, cố gắng không cho có rắn bò vào. Nào ngờ đêm đó trong nhà vú nuôi bị dột, bà vội đóng gói bao hành lý trốn đi nhưng bị cái ghế sẫy chân, đập mạnh vào bàn trang điểm.

Trên bàn trang điểm của bà đang đặt một cây trâm bạc cực kỳ nhọn, cây trâm đâm vào cổ họng của bà vừa lúc có hình rắn.

Trải qua ba việc, người nhà họ Lâm rốt cuộc ý thức được khác lạ trên người Lâm Tuế Hàn, bọn họ không sợ cô, nhưng lo lắng người ngoài xem cô là yêu nữ, thế là ân cần dạy bảo Lâm Tuế Hàn không được nói chuyện khi ở trước mặt người ngoài, thậm chí chuyên môn may mảnh vải bịt miệng cô lại.

Năm Lâm Tuế Hàn lên năm tuổi, bạn cũ của người nhà họ Lâm là nhà họ Tiêu đã di chuyển cả nhà đến Bắc Kinh. Con trai cả nhà họ Tiêu vừa lúc bảy tuổi, đang tuổi hoạt bát hiếu động, có hứng thú to lớn với em gái không thể nói chuyện.

Cậu bé suốt ngày chạy đến Lâm phủ, vốn cho rằng Lâm Tuế Hàn là người câm, nhưng mặc dù là người câm thì hai người vẫn chơi rất vui, giống như người quen cũ đã quen thuộc lâu rồi.

Năm Lâm Tuế Hàn mười bốn tuổi, vào mùa hoa nở, hai người lén ra ngoài chơi, dọc đường đi du khách nữ vô cùng xinh đẹp, nhưng không ai rung động lòng người bằng Lâm Tuế Hàn đi theo bên cạnh Tiêu Trường Các.

Cô tháo vải che trên mặt xuống, nhoẻn miệng cười, chỉ hướng nụ hoa đào nói chữ hoa, âm thanh kia như suối chảy róc rách, cực kỳ êm tia.

Thần kỳ là cây đào đó bỗng nở hoa rực rỡ sau khi cô nói chữ hoa.

Cô lại chỉ vào Tiêu Trường Các, nói chữ ngươi, chỉ vào mình, nói chữ ta. Hoa nở trên cây, hoa cũng nở trong lòng.

Năm cô lên mười lăm tuổi, hai nhà đính hôn cho Lâm Tuế Hàn và Tiêu Trường Các.

Năm cô mười sáu tuổi, Tiêu Trường Các mười tám tuổi, anh đi Thiên Hành tông ở núi Ngọc Hư bái sư học nghệ. Anh lưu luyến từ biệt vợ, bước lên con đường đi Thiên Hành tông.

Năm đó Bắc Kinh có yêu, thích moi tim người, hút tủy trong não, trong vòng ba ngày đã làm hàng trăm vụ án, mỗi người cảm thấy bất an, bao gồm quan to quý nhân.

Yêu nghiệt càng lúc càng càn rỡ, ngày càng nhiều người chết, qua một tháng đã lên đến nghìn người. Bắc Kinh ban đầu phồn hoa trở nên tiêu điều, cho dù trên đường cái lúc ban ngày thì dân chúng cũng đóng kín cửa sổ, lo lắng có yêu đến tấn công.

Tùy theo yêu nghiệt càn rỡ, dân chúng Bắc Kinh dần phát hiện chuyện lạ, trong khi mỗi nhà đều có người chết thì nhà họ Tiêu và Lâm phủ, đừng nói là chủ nhân, ngay cả người hầu cũng lành lặn khỏe mạnh, chưa từng bị yêu nghiệt tàn hại.

Tin đồn bắt đầu nổi lên trong Bắc Kinh, có tin đồn Lâm thị nhà họ Tiêu tức là Tuế Hàn vốn là yêu, lúc cô còn nhỏ nói ra ba chữ đã phạm ba vụ án mạng, đây không phải là yêu thì là cái gì?

Dân chúng Bắc Kinh tức giận giơ đuốc xông vào nhà họ Tiêu, lôi ra Lâm Tuế Hàn còn đang mơ màng, trông giữ nghiêm ngặt, bảo đảm cô không rời khỏi tầm mắt một phút nào.

Dù vậy xác chết bị moi tim hút tủy trên đường cái Bắc Kinh vẫn như cũ xuất hiện. Lâm thị không phải là yêu, cô không có thời gian gây án.

Nhận tri này khiến dân chúng cực kỳ buồn nản, dù vậy bọn họ vẫn không thả Lâm Tuế Hàn về nhà, tiếp tục giam cầm, mặc cho người của Lâm phủ, nhà họ Tiêu đến van xin thì cũng không dao động.

Dù sao pháp không trách chúng, hiện giờ đang thời loạn, quan kinh kỳ cũng không làm gì được họ, huống chi trong đó còn có quan to hiển quý tham sống sợ chết thúc đẩy.

Khi nhân khẩu Bắc Kinh sắp bị yêu nghiệt ăn gần hết thì cơ hội thay đổi đã đến.
 
Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 353



Đạo sĩ tha phương lại xuất hiện ở Bắc Kinh, ông nhìn Lâm Tuế Hàn bị trông giữ nghiêm ngặt thì cười lớn, nói cho dân chúng rằng nguyên nhân yêu nghiệt không tấn công hai nhà Lâm, Tiêu là vì cô gái nhỏ bé trước mắt.

Cô là con gái của trời, có khí vận lớn, công đức lớn, yêu nghiệt ăn thịt người đó bị Thiên Đạo trói buộc, không dám tấn công nào. Cùng lúc đó, khí vận của Lâm thi che chở nhà mẹ đẻ và nhà chồng, nên hai nhà Lâm, Tiêu mới không ai thiệt mạng.

Bởi vì yêu nghiệt kia mà gần như mỗi gia đình dân chúng Bắc Kinh đều gặp nỗi đau mất người thân, bọn họ không dám hận đám yêu nghiệt ăn thịt người, quay đầu ghen ghét hai nhà Lâm, Tiêu lành lặn đủ lông đủ tóc.

Ở thời loạn này, sự khỏe mạnh bình an đó quá chói mắt, khiến người ghét.

Đạo sĩ nói khí vận và công đức của Lâm thị vốn nên che chở dân chúng cả thành, nhưng mà bởi vì Lâm thị ích kỷ, khí vận thuộc về một mình cô, chỉ có thể che chở hai nhà.

Dân chúng Bắc Kinh bắt đầu tức giận.

Hàng nghìn, chục nghìn tụ tập lại, quát mắng Lâm Tuế Hàn, đòi cô giao khí vận ra, cứu dân chúng cả thành.

Lâm Tuế Hàn chỉ có thể mờ mịt vô tội nhìn bọn họ, căn bản không hiểu ý của bọn họ.

Đạo sĩ nói còn có một biện pháp có thể khiến khí vận của Lâm thị che chở càng nhiều người nữa.

Vì thế ở đầu chợ bán thức ăn, dân chúng vây xem đưa Lâm thị lên đống lửa, cây đuốc nhanh chóng đốt đống củi. Khi ngọn lửa li3m đến người Lâm Tuế Hàn thì trên trời đổ mưa lớn, sấm chớp đì đùng đánh vào cây cột trói Lâm thị, dân chúng sợ hãi chạy tán loạn, càng tin tưởng Lâm thị có khí vận lớn.

Loại khí vận này, thứ khiến yêu nghiệt không dám ra tay khiến vô số người mắt đỏ.

Ngày thứ hai, trời vừa trong xanh thì bọn họ lại vác người đến đầu chợ.

Từ đạo sĩ cầm đao moi tim của Lâm thị ngay trước mặt nghìn người.

Sau khi bị moi tim, Lâm Tuế Hàn còn có ý thức, cô tức giận trợn to mắt, tay chặt chẽ ôm bụng của mình, nhìn quanh dân chúng, cuối cùng nhếch môi cười điên cuồng, nói một chữ:

“Mất.”

Các dân chúng tức giận, yêu nữ này dám nguyền rủa mọi người.

Bọn họ nâng Lâm Tuế Hàn lên ném vào nồi canh cháy lửa lớn, nấu Lâm Tuế Hàn thành một nồi canh trắng tinh.

Mỗi dân chúng có mặt đều chia nhau một chén canh uống vào bụng, người già và con nít, không sót một ai.

Mấy ngày sau, dân chúng vui vẻ phát hiện tuy yêu nghiệt vẫn tấn công người nhưng không ra tay với người từng ăn canh.

Nhưng Lâm Tuế Hàn nấu thành canh số lượng có hạn, chỉ số ít người uống canh ở trước mặt mọi người, còn rất nhiều người không có canh mà uống.

Lúc ấy đạo sĩ lại có biện pháp khác.

Hai nhà Lâm, Tiêu quanh năm được Lâm Tuế Hàn che chở, trực tiếp lây dính khí vận, tuy không bằng cô nhưng tốt hơn đa số người, máu thịt của họ cũng hữu dụng.

Đám dân chúng mắt đỏ rực.

Bọn họ chặn tất cả cửa ra của hai nhà Lâm, Tiêu, ùa nhau vào trong, chen chúc tới mức làm sập tường vây.

Dân chúng mắt đỏ ngầu thèm khát nhìn người nhà họ Lâm, Tiêu bị bao vây vào giữa.

Tùy theo đạo sĩ ra lệnh một tiếng, dân chúng thậm chí không kịp nấu canh, bọn họ như dã thú nhào lên.

Ngày đó, máu chảy thành sông.

Ngày đó, tất cả thành viên người nhà họ Lâm, Tiêu đều không còn mẩu xương, vô luận là chủ nhân hay là người hầu.

Châu Thiện sững sờ nhìn, cổ họng thít chặt:

“Lâm Tuế Hàn đó là ta?”

Diêm Vương nhẹ nhàng gật đầu:

“Tiêu Trường Các rời nhà bốn tháng, con của Lâm thị vừa lúc được hơn bốn tháng.”

Yêu giỏi về dụ dỗ lòng người, nên mới có câu yêu ngôn hoặc chúng chi.

Một số yêu sẽ khoác da người, đứng ở trong đám người thì giống hệt con người, sau khi giả làm người chúng nó đi lừa gạt người, đồng hóa người thành yêu.
 
Nữ Thần Côn Huyền Học Trọng Sinh Thập Niên 90
Chương 354



Thí dụ như là đạo sĩ kia.

Đạo sĩ vốn muốn bắt yêu, đi theo tung tích của yêu đến Bắc Kinh, lại bị yêu dụ vào cạm bẫy, bị ăn tươi nuốt sống, ăn chỉ còn lớp da người đẫm máu. Thế là yêu khoác da người, biến thành đạo sĩ, cười híp mắt vuốt râu dê, đầu mâu nhắm thẳng vào Lâm Tuế Hàn.

Nó nhằm vào trái tim của Lâm Tuế Hàn lâu rồi, Lâm Tuế Hàn là con cưng của trời, Thiên Đạo đều che chở cô, cô có khí vận lớn, công đức lớn, khí vận và công đức của cô như ánh sáng vàng ấm áp thoải mái phủ lên Lâm phủ và nhà họ Tiêu, dù yêu muốn xuống tay cũng không được.

Ăn nhiều người như vậy nhưng không bằng ăn trọn trái tim của Lâm Tuế Hàn, nếu ăn tim của Lâm Tuế Hàn thì nó có thể trực tiếp phi thăng, làm Yêu Tiên độc nhất vô nhị!

Nó không thể hành động nên nhắm vào đám dân chúng, nó chỉ ham trái tim của con gái của trời và công đức uy h**p nó, chỉ cần ăn trái tim của Lâm Tuế Hàn thôi, phàm nhân khác không ăn cũng được.

Dân chúng Bắc Kinh đều chìm đắm trong dụ dỗ của yêu quái, bọn họ đều sợ chết, sợ bị yêu ăn không còn mẩu xương, chỉ cần bảo đảm cho mình không chết, ăn chút thịt người cũng không sao cả.

Yêu nhẹ nhàng dùng thủ đoạn mê hoặc mấy dân chúng đi đầu, họ lập tức đỏ mắt xông lên cắn mạnh vào thân thể người nhà của họ Lâm, Tiêu, dân chúng khác bị cảm xúc của mấy người cuốn hút, mất đi tính người, đua nhau xông lên.

Hôm đó, dân chúng cả thành đều biến thành yêu.

Chờ đạo sĩ cười lớn biến mất trong tầm nhìn của mọi người, dân chúng bị mê hoặc dần tỉnh táo lại, dưới đất chỉ còn một lớp thịt nát cặn bã.

Bọn họ sợ, chạy trốn về nhà, khẩn cầu ông trời che chở thu con yêu kia, đừng để bọn họ bị yêu nghiệt quấy nhiễu nữa.

Nhưng con gái của trời chết thảm tại đây, bọn họ đã sớm mất đi sự che chở của Thiên Đạo.

Kinh đô đỏ mưa lớn suốt một tháng, kéo dài không ngớt. Đêm đó mưa lớn khiến đê đập bờ sông vỡ, nước sông đục tràn vào, cuồn cuộn nhấn chìm mọi dấu vết.

Bắc Kinh ban đầu phồn hoa giàu có và đông đúc hoàn toàn biến thành tòa thành chết.

Bắc Kinh biến thành một hồ lớn, bên hồ có một nữ quỷ.

Trên người cô khoác áo đỏ thắm, đỏ dậm như máu, tóc đen da trắng, giờ tý ra khỏi hồ nước, cả đêm quanh quẩn bên hồ giống như đang đợi người. Khuôn mặt trắng bệch còn chút nét giống Lâm thị con dâu của nhà họ Tiêu xinh đẹp.

Lúc đó, chiến hỏa nổi lên bốn phía, yêu tà quấy phá, người sống trên đời không nhiều bằng quỷ, bằng yêu.

Nữ quỷ áo đỏ oán khí rất nặng, có của cô, cũng có của đứa con chưa chào đời, huyết sát ngút trời khiến yêu quỷ khác không dám trêu chọc cô, đều tránh xa hồ lớn này.

Cô đợi hai năm mới chờ đến người mà mình mong ngóng.

Tiêu Trường Các tu tập tròn ba năm trên núi Ngọc Hư, có chút thành tựu, Thiên Hành tông thả anh về nhà. Trong ba năm ở núi Ngọc Hư, Tiêu Trường Các chưa từng nhận được thư báo bình an từ quê nhà, lòng anh nóng như lửa đốt, giơ roi đánh ngựa, chặng đường năm ngày bị anh đi ngày đêm rút ngắn còn ba ngày, chạy chết mấy con ngựa.

Trong ngực của Tiêu Trường Các còn giấu cây sáo ngắn, đó là vật yêu thích của vợ, cô tặng cho anh trước khi lên đường. Trong bao của anh cất một cây trâm ngọc, đó là lúc anh ở trong hang núi bế quan cảm ngộ pháp môn thì mỗi ngày mài ra, cây trâm ngọc này mà ghim vào tóc mai như mây của Lâm Tuế Hàn thì không biết sẽ đẹp đến nhường nào.

Niềm vui sướng đó khi nhìn khu vực vốn là Bắc Kinh giờ chỉ còn lại nước hồ lăn tăn sóng gợn thì hoàn toàn tan biến.

Không còn người nhà họ Lâm, chẳng có nhà họ Tiêu, dân chúng toàn thành, kinh đô phồn hoa, đều mất hết.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back