Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (801-1000)

Ninh Thư (801-1000)
Chương 890: Nông phụ sống lại - Tập hợp tráng đinh


Chuyển ngữ: Wanhoo
Sáng hôm sau Bạch Y Xảo tỉnh dậy, nhà cửa vắng lặng, cô lật người khó khăn lại thấy thư bỏ vợ trên bàn.Bạch Y Xảo có dự cảm chẳng lành, đứng dậy một cách khó nhọc.

Cử động là đau bụng, cô ôm bụng đi đến cầm tờ giấy trên bàn.Là thư bỏ vợ hôm qua Phương Dũng đưa cho cô.

Sau đó Phương Dũng cầm, cô tưởng Phương Dũng đổi ý nhưng nó lại có mặt ở đây.Bạch Y Xảo mở tủ quần áo, không thấy quần áo của Phương Dũng đâu.

Bạch Y Xảo vội vàng mở cửa, hét to: "Phương Dũng, Phương Dũng..."

Bạch Y Xảo tìm khắp các phòng nhưng không tìm thấy Phương Dũng, mẹ Phương Dũng cũng không thấy đâu.Bạch Y Xảo ngồi thụp xuống đất, ngỡ ngàng che miệng khóc."

Chính là cái nhà này, đây là nhà của nghịch tặc Phương Dũng."

Có giọng nói ngoài nhà, sau đó là tiếng đạp cửa uỳnh uỳnh.Cổng bị đạp mạnh, mười mấy nha dịch xông vào hỏi Bạch Y Xảo ngồi dưới đất: "Phương Dũng đâu?"

Bạch Y Xảo cầm thư bỏ vợ, ngơ ngác: "Đi đâu?"

Bạch Y Xảo khủng hoảng, mình hi sinh bao nhiêu cho Phương Dũng vậy mà Phương Dũng để lại thư bỏ vợ chạy mất hút.Nha dịch nói: "Lục soát."

Mười mấy nha dịch lục tung nhà, cuối cùng cầm ra cái hộp đựng ngân phiếu mấy trăm lượng của Bạch Y Xảo.Đám nha dịch hít sâu, không ngờ thu hoạch đậm thế.Bạch Y Xảo nản lòng chẳng thiết tha gì, không quan tâm gì, có bị tịch thu ngân phiếu vẫn chỉ ngờ nghệch.Cô đang nghĩ mình hi sinh nhiều cho Phương Dũng như thế nhưng Phương Dũng không niệm tình, nhẫn tâm để lại thư bỏ vợ không biết đi đâu.Điều này còn đau khổ hơn chuyện Phương Dũng mắng chửi đánh đập cô.Nha dịch tịch thu ngân phiếu, tên cầm đầu nói: "Đây là tàn dư tạo phản, bắt lại."

Hai nha dịch lôi Bạch Y Xảo chẳng thương tình.Các nha dịch khác chạy quanh làng, vênh mặt hất cằm truyền lệnh của huyện lệnh.Đại ý là nha dịch chết ở đây đồng nghĩa dân làng để yên cho phản tặc Phương Dũng giết nha dịch.

Cả làng phạm tội đại bất kính phải bị cảnh cáo.Mỗi nhà hai người, không cần biết là trai hay gái, chỉ cần từ mười bốn đến năm mươi tuồi đều phải tập hợp đi sửa đê.Rất nhiều nơi lũ lụt vỡ đê cần xây sửa.Ninh Thư tức điên.

Phương Dũng dẫn mẹ già bỏ trốn.

Lúc giết người hùng hổ nói mình nhận hết trách nhiệm, cuối cùng lại trốn.Mỗi nhà hai người, nhà họ Trần chỉ có bốn khẩu, nếu ông Trần và Trần Lực bị bắt đi thì nhà chỉ còn cô và bà Lý.Không ngờ quan lớn giận cá chém thớt dữ đến mức này, giáng tai họa xuống cả thôn.

Nơi khác mỗi nhà một trai tráng bị điều đi, làng cô hai người mà còn không kể trai gái.Lũ lụt cách xa nơi này, không ai biết xảy ra chuyện gì trên đường.

Bị điều đi sửa đê không nguy hiểm bằng đánh giặc nhưng vô cùng vất vả.

Sẽ đổ máu, chôn thây trên đường vận chuyển, xây dựng.Nha dịch nói hai ngày nữa quay lại tập hợp rồi áp giải Bạch Y Xảo đi.Về đến huyện nha, Bạch Y Xảo bị nhốt trong nhà lao.

Nhà lao bẩn thỉu ô uế, Bạch Y Xảo mới sinh non yếu ớt, sống trong đây dễ sinh bệnh.Cuối cùng là Ôn Ngọc đút lót chuộc Bạch Y Xảo.

Ôn Ngọc thấy Bạch Y Xảo gầy hóp mặt, hỏi: "Cô sao thế này?"

Bạch Y Xảo ôm Ôn Ngọc bật khóc nức nở: "Phương Dũng bỏ tôi rồi."

Ôn Ngọc chau mày, vỗ lưng Bạch Y Xảo an ủi dịu dàng: "Hắn không nhìn thấy tấm lòng của cô, thật đó."

Ôn Ngọc cử mấy nha hoàn chăm sóc Bạch Y Xảo, nhưng Bạch Y Xảo vẫn luôn phiền lòng, buồn bã.Bạch Y Xảo thương cho số phận mình, tại sao đã sống lại vẫn không thay đổi số phận.Chẳng lẽ ông trời trêu ngươi, chẳng lẽ cô và Phương Dũng đã xác định vô duyên.

Sống lại vẫn phải nhường cho Trần Nhị Muội?Tại sao chứ, ông trời bất công.

Không người phụ nữ nào cam tâm tình nguyện nhường chồng cho người khác.Ôn Ngọc luôn túc trực bên cạnh Bạch Y Xảo, quan tâm Bạch Y Xảo trong thầm lặng nhưng Bạch Y Xảo chỉ chìm đắm trong bi thương.Cô không cam tâm, cho đi không được nhận lại, Bạch Y Xảo không bận mắt những người khác.Nhà họ Trần cuống cuồng, buồn bã sau khi hay tin bị điều đi tập trung."

Phải làm sao đây."

Ông Trần già đi cả chục tuổi.Bà Lý chỉ gạt nước mắt không nói lời nào.Trần Lực nói: "Đã là điều tráng đinh tất nhiên con phải đi."

Ninh Thư thở dài, làm bao nhiêu nhiệm vụ, đây là lần đầu bị điều tráng đinh."

Con và anh đi."

Ninh Thư đã có dự định.Bà Lý bật khóc: "Có hai đứa con đều đi cả."

Ông Trần run cơ mặt, hốc mắt đỏ bừng ngậm chặt quai hàm không trả lời.Ninh Thư nói với bà Lý: "Mẹ may cho con hai bộ quần áo nam đi, con mặc váy không tiện."

Bà Lý lau nước mắt lấy kim chỉ may quần áo cho Ninh Thư, cứ vậy may ngay, không cần đo dáng người con gái.Bà Lý vừa may vừa lau nước mắt: "Vội quá, biết vậy may cho hai đứa đôi giày."

Ông Trần quả quyết: "Anh và Nhị Muội đi, Trần Lực ở nhà."

"Trần Lực vẫn chưa nối dõi tông đường."

Ninh Thư: ...Thời buổi này người lớn chưa lo xong thân, con nít yếu ớt sao sống nổi.

Ông Trần quá cố chấp chuyện nối dõi tông đường.Bà Lý giận: "Anh bằng này tuổi rồi chưa đến nơi sửa đê đã chết mệt dọc đường, anh đi làm gì."

Trần Lực đứng dậy: "Chuyện này con không đi thì ai đi."

Ninh Thư dọn đồ đạc, mang theo thuốc chế mỗi ngày và cả dao găm chém sắt như chém bùn mua ở hệ thống.Không trốn thì chi bằng...Ninh Thư nhìn Trần Lực, chi bằng kéo Trần Lực vào quân khởi nghĩa, vực dậy nhà họ Trần.Ninh Thư lén truyền kình khí vào người Trần Lực.

Kình khí sẽ thay đổi cơ thể Trần Lực từ từ.

Giúp hắn tai thính mắt tính, động tác nhanh nhạy hơn.Ninh Thư hỏi Trần Lực: "Anh ơi, em có bí kíp võ công, anh có học không?"

Trần Lực: →_→ "Giỡn gì Nhị Muội."

Trần Lực nói: "Đi đánh giặc thì tốt biết bao."

Không phải muốn là được cho đi đánh giặc, muốn thì phải xin, không thì chỉ có sửa đê cực nhọc.Ninh Thư nói cho Trần Lực khẩu quyết tâm pháp:"Em cứu một hiệp khách ở thị trấn, hiệp khách nói cho em biết bí kíp này."
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 891: Nông phụ sống lại - Lên đường


Chuyển ngữ: Wanhoo
Trần Lực không tin bí kíp võ công gì đó, nói với Ninh Thư: "Anh sẽ bảo vệ em."

Thấy Trần Lực không tin, Ninh Thư điều động kình khí ung dung nhẵm lên tường nhảy ra ngoài."

Nhị Muội."

Trần Lực mở cổng chạy ra, khiếp đảm: "Em làm kiểu gì?"

Ninh Thư phủi tay: "Em nói là tu luyện bí kíp hiệp khách cho mà, anh có luyện không?"

"Có có..."

Ninh Thư nói cho Trần Lực biết tâm pháp và phương pháp tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, rồi cầm tay dạy hắn cách tu luyện.Bà Lý thức đêm may quần áo cho Ninh Thư và Trần Lực, vừa may vừa khóc.

Ông Trần cũng mất ngủ, rít thuốc cả đêm, khói ngập phòng không nhìn rõ người.Hai ngày sau, Ninh Thư mặc quần áo bà Lý may, buộc lưng quần.

Quần áo không đo nhưng vừa vặn.Bà Lý chải đầu, búi tóc kiểu thanh niên cho Ninh Thư.

Ninh Thư tháo đôi bông tai lá trà.Cầm bọc đồ, trong bọc có lương khô, bánh mì khô bà Lý chuẩn bị cho hai anh em.Người trên huyện thống kê số người điều đi ở cổng làng, bốn người đi ra cổng làng.

Ai nấy cũng buồn bã, bi thương.

Chuyến này đi không biết ngày nào về, không biết có về được không.Trong bầu không khí này, bà Lý cũng bật khóc ôm Ninh Thư và Trần Lực.Ninh Thư vỗ lưng bà Lý, an ủi: "Mẹ yên tâm, con và anh sẽ sống sót về thăm mẹ."

"Con của ta."

Bà Lý ôm chặt Ninh Thư và Trần Lực, không muốn buông tay.Ông Trần kéo bà Lý, giọng hơi nghẹn ngào dặn dò Ninh Thư: "Phải đảm bảo anh mày còn sống."

Ninh Thư gật đầu: "Con biết ạ."

Ninh Thư không cảm thấy bất công, vì ở cái thời này con gái không quan trọng bằng con trai.Sau nửa ngày thống kê nhân khẩu, quan phủ cử đội lính áp giải nhóm bọn cô đến nơi sửa đê.Ninh Thư ngoảnh lại nhìn cổng làng xa dần, chuyến đi này không biết vận mệnh sẽ thế nào.Thà làm chó ở hòa bình cũng không muốn làm người sống trong thời loạn."

Nhị Muội đừng sợ, có anh ở đây em sẽ không sao đâu."

Thấy Ninh Thư ngoảnh lại, Trần Lực tưởng Ninh Thư sợ nên an ủi em gái.Ninh Thư mỉm cười, nói chuyện khác: "Anh tu luyện đến đâu rồi?"

Trần Lực bảo: "Người hơi tê tê, nhưng mà nhanh đói."

Tế bào đang hấp thụ năng lượng."

Lải nhải gì đấy bước nhanh cái chân lên."

Một tên lính vụt roi vào người khác.Quan binh cư xử rất tệ, hơi chút rút roi đánh người.

Có người lớn tuổi bị vụt một cái không đứng dậy được.Không đứng dậy lại bị quan binh vụt liên tục.Rất nhiều lần Trần Lực muốn xông lên can ngăn nhưng luôn bị Ninh Thư giữ lại.

Ninh Thư lắc đầu với Trần Lực, chưa phải lúc.Mới lên đường, mọi người phẫn nộ quan binh nhưng vẫn nhịn được.

Dân đen nhẫn nhịn giỏi, chỉ cần có cái ăn cái mặc là nhịn được mọi điều.

Chưa chạm đến giới hạn sẽ không phản kháng.Càng đi xa, quan binh càng to gan, hơi chút lại đánh chửi.

Đi liên tục không cho nghỉ ngơi, không theo kịp đội sẽ bị đánh bị thương khắp người.Trời nóng nực, áp giải tráng đinh cũng vất vả.

Quan binh nhận việc áp giải đều là những kẻ thừa thãi bị sai làm việc vô tích sự.Những tên lính này trút giận lên dân đen, hơi chút đánh người, Ninh Thư ngậm bồ hòn làm ngọt cũng ăn vài cái roi.Ninh Thư bị đánh, Trần Lực điên tiết muốn đánh trả song luôn bị Ninh Thư kéo lại.

Chỉ bị vụt vài cái thôi, rồi sau sẽ cho chúng nó đẹp mặt.Có một số người không chịu nổi bỏ trốn bị bắt về, trói lại cho ngựa kéo đến chết.Thế mà bọn lính vẫn cười đắc chí, dọa nạt những kẻ manh nha ý đồ bỏ trốn trong đội.Trần Lực căm phẫn vô cùng, Ninh Thư nhìn thấy hắn giật cơ bắp tay xem chừng muốn giết người.Còn lâu cô đã đi sửa đê.Ninh Thư định ra tay trước khi đến nơi sửa đê.Không biết đã đi được bao lâu, giày của Ninh Thư cũng mòn đế.

Không chỉ người trong đội rục rịch, ngay cả quan binh cũng bực bội.Ngày nào cũng quản lý đống người hết ăn lại ỉa, đi vệ sinh cũng phải đi theo.Quan binh dần để mắt đến phái nữ trong đội, định bắt các cô gái để giải tỏa.Trời tối, quan binh dựng trại tạm thời, đội tráng đinh chỉ được ngủ vất vưởng ngoài trời mặc cho muỗi đốt.

Ninh Thư bôi thuốc, muỗi không đốt cô."

Em ơi, cứu chị..."

Giọng nữ thê lương vang lên, Ninh Thư nhìn thấy hai quan binh lôi xềnh xệch một cô gái.Em trai của cô gái hãy còn nhỏ, chỉ biết hoảng hốt gọi chị ơi.Trần Lực đứng phắt dậy, lần này Ninh Thư không ngăn.

Tính ngày bọn cô đã đi được nửa tháng, đã đi rất xa nhà.Dọc đường cũng gặp nhiều dân tị nạn, chắc hẳn đã gần đến đích.Bao nhiêu dân tị nạn không có công việc, không có cái ăn.

Đã không bị áp giải đi sửa đê, dân tị nạn bị ngu hay sao mà ở lại đây, hay là ở lại được lợi gì.Ninh Thư kéo Trần Lực, Trần Lực nói: "Anh không nhịn được nữa.

Chúng nó làm nhục con gái, chưa biết chừng lần sau đến lượt em."

Ninh Thư mỉm cười: "Giết hết, xúi giục những người khác giết bọn lính này."

Trần Lực sợ hết hồn: "Em..."

Hắn chỉ muốn dạy dỗ quân lính, không ngờ em gái độc ác hơn mình.Ninh Thư đưa dao găm cho Trần Lực: "Chúng ta không phản kháng thì đến nơi sửa đê cũng chẳng sống nổi."

"Giết bọn lính này rồi chúng ta tập trung với quân khởi nghĩa."

Ninh Thư nói: "Chúng ta đi được một thời gian rồi, đi cũng nhanh, chắc cũng xa nhà mấy trăm dặm."

Tin tức ở cổ đại đến chậm, dọc đường có chuyện gì thì cũng rất lâu sau mới biết.Bên này đã đến nơi sửa đê nhưng bên kia cứ tưởng đang trên đường, bọn cô phải tận dụng thời gian này.Đội tráng đinh không quan trọng, mất thì tập hợp đội khác."

Em gái, anh..."

Trần Lực tái mặt chần chừ.Trần Lực đổ đầy mồ hôi, nếu làm thật, vậy trước mặt có thể là con đường tương lai xán lạn, hoặc cũng có thể vực sâu không đáy.Ninh Thư nói: "Anh muốn đi đánh nhau mà?"

Trần Lực căng như dây đàn, nói nhỏ: "Nhưng đây là tạo phản."

Ninh Thư nói: "Triều đình như cái cây bị mối đụcrỗng, làm gì cũng sẽ đổ.

Thời thế loạn lạc, phải đập đi thì mới có thể xây lại,lật đổ rồi lập nên trật tự mới."
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 892: Nông phụ sống lại - Tương lai vô định


Chuyển ngữ: Wanhoo
Trần Lực là người cổ đại hàng thật giá thật.

Sống ở xã hội phong kiến hoàng đế là trời không dám tạo phản.

Quan binh có quá đáng cũng chỉ muốn dạy dỗ.

Bảo Trần Lực tạo phản, Trần Lực sẽ chột dạ.Ninh Thư sống ở rất nhiều thế giới, cô không đặt nặng chuyện này.

Thay đổi triều đại là điều bình thường.

Học sinh mới thế chỗ học sinh mới là vòng tuần hoàn, là quy luật đất trời.Ninh Thư nói: "Anh chỉ đang làm vì nghĩa đúng, không phải tạo phản."

Trần Lực: "→_→, em đừng dọa anh."

Trong khoảng thời gian Trần Lực do dự, cô gái bị quan binh lôi đi giãy giụa kịch liệt, quan binh phiền quá đâm vào bụng rồi đá văng cô gái.Cô gái ôm bụng gục ngã, máu len theo kẽ tay chảy xuống đất."

Chị ơi, chị ơi..."

Em trai loạng choạng chạy đến: "Chị đừng bỏ em lại, em sợ, chị ơi..."

Quan binh cười ngông cuồng, không quan tâm cô gái đã chết, kéo cô gái khác đe dọa: "Phục vụ ông chu đáo, không thì mày sẽ có cái kết như con này."

Cô gái sợ tái mặt, hoảng hốt cầu cứu xung quanh: "Cứu tôi với."

Ninh Thư bước đến chỗ quan binh, quan binh nhìn Ninh Thư sờ cằm cười dâm dê: "Sao?

Muốn thế chỗ phục vụ ông à?"

Ninh Thư mỉm cười đá vào háng quan binh.

Cô đá mạnh, tên lính hự một tiếng, trợn mắt ngã uỵch ra đất sùi bọt mét.Tên lính co giật hai cái, chết vì đau.Trần Lực: ...Mọi người sững sờ, quan binh khác phẫn nộ: "Hỗn xược, định tạo phản à?"

Trần Lực giơ dao găm sáng bóng, hét to: "Mọi người, những tên quan hổ báo này coi chúng ta như súc sinh muốn giết thì giết, e rằng chưa đến đê đã bị chúng giết."

"Chẳng lẽ mọi người muốn chết theo cách đó, muốn nhìn con gái bị lũ súc vật này dâm ô."

"Láo toét."

Quân lính rút đao định giết Trần Lực, Trần Lực né đòn hơi vụng về, cắt cổ quan binh, máu tươi văng tung tóe.Trần Lực hơi tái mặt nhưng bàn tay đã dính máu, có cảm giác mới lạ đâm chồi trong lòng.Trần Lực nói to: "Chúng cũng là người, chúng cũng sẽ bị giết."

Thiếu niên bổ nhào vào quan binh: "Trả chị cho tôi."

Đám đông đi đến hôm nay đã tích tụ biết bao uất ức.

Quan binh không khống chế được đám đông hỗn loạn.

Binh lính huấn luyện cực khổ còn tạo phản quân doanh, huống gì là bách tính có tâm lý hùa theo số đông nghiêm trọng.Có người phản kháng, những người khác cũng phản kháng.

Oán hận nín nhịn đã lâu, đánh quan binh dữ dội.Kết cục là dân đen tay không tấc sắt giết hết hai mươi mấy quan binh.Ninh Thư chỉ đứng bên nhìn các quan binh bỏ mạng rồi mới lên tiếng: "Chôn họ rồi chúng ta ra Bắc."

Quân khởi nghĩa đi ra Bắc, bò chậm rề rề như ốc sên cho đến khi công phá cửa hoàng cung.Đám đông bình tĩnh lại mới biết mình đã làm gì, ai cũng sợ hãi hồn vía lên mây.Trần Lực nói: "Chúng ta không được về làng, về chỉ liên lụy gia đình.

Chúng ta gia nhập quân khởi nghĩa."

Mọi người không biết làm gì, có người đứng ra làm thủ lĩnh, dù có bối rối lo lắng thế nào cũng vẫn nghe theo.Mọi người hợp sức chôn quan binh, Ninh Thư vùi đất che vết máu.Trời nhá nhem tối, mọi người ngồi tại chỗ thấp thỏm lo âu, có người khóc thút thít.Trần Lực lau sạch máu dính dao, trả cho Ninh Thư: "Em lấy dao ở đâu ra?"

"Em mua.

Rảnh là em lại xuống thị trấn mà, em mua phòng thân."

Ninh Thư nói: "Anh cầm đi."

Trần Lực lắc đầu: "Anh có đao của quan binh."

Trần Lực thu gom hết đao của quan binh, lại chia lương khô của quan binh cho mọi người.Làm việc một lúc, Trần Lực ngồi cạnh Ninh Thư mím môi nói: "Chúng ta cần phải gia nhập quân khởi nghĩa à?"

Ninh Thư nhăn mặt: "Anh nuôi được nhiều người thế này?"

Trần Lực ồ lên, bất lực ra mặt.Ý của Ninh Thư là đưa đội này gia nhập quân khởi nghĩa, vậy thì anh em cô có ít vốn liếng để đánh cược.Có một số việc không làm trái được.

Lãnh tụ quân khởi nghĩa là hoàng đế tương lai, nam chính Phương Dũng cũng không thể lên ngôi hoàng đế, tất nhiên không loại trừ khả năng vấn đề nằm ở xuất thân của Phương Dũng.Với cái đầu đơn giản của Trần Lực sẽ không hiểu những điều sâu sa, chỉ với nuôi một đám đông vô công rồi nghề cũng đủ làm Trần Lực khóc thét.Gia nhập quân khởi nghĩa sẽ có người lo hộ chuyện này.Hôm sau, Ninh Thư và Trần Lực dẫn đội ra Bắc.

Dọc đường không tấn công huyện nha nào, bởi vì đội ngũ của cô không có sức chiến đấu.Có người bị bệnh, Ninh Thư buộc phải dùng thuốc đã chuẩn bị trước.Đi qua thành trấn, Ninh Thư dùng bạc ông Trần cho mua dược liệu.

Thời thế loạn lạc, lương thực và dược liệu khan hiếm đắt đỏ mà còn chưa chắc đã có.Ninh Thư rỗng túi thật thì chạy đến cửa nhà giàu rao bán mặt nạ dưỡng da Ngọc Diện Tán.Trần Lực muốn cướp của người giàu chia cho người nghèo.

Ninh Thư lắc đầu, đội ngũ này đi đường đã nổi bật sẵn, động đến quan phủ là chết hết.Trần Lực hết cách đành dẫn nhóm trai tráng đi bốc vác thuê.Ninh Thư: ...Đậu má, sao nhiệm vụ của cô khổ thế nhỉ?!Trần Nhị Muội cưới Phương Dũng phải trốn chạy vất vả, cô cũng vậy.Một chặng đường dài, tuy khổ nhưng không bị đánh đập, cũng tạm chịu đựng được.Cuối cùng Ninh Thư cũng nhìn thấy cờ bay phấp phới.

Cờ hơi cũ nhưng gió thổi bay lồng lộng, tỏa ra sức mạnh khó hiểu.Ninh Thư vui vẻ: "Đến rồi."

Trần Lực thở phào.

Những ngày qua là khoảng thời gian hoang mang nhất cuộc đời hắn.

Từ một thằng ngốc chỉ biết đi theo cha ra đồng cày cấy đã trở thành người phải lo lắng cho miếng cơm của cả đội ngũ, phải quản lý đội ngũ, giải quyết các vấn đề đột ngột phát sinh.Đội ngũ mệt mỏi, hắn có trách nhiệm củng cố niềm tin, tâm lý cho họ.

Không có em gái bên cạnh, Trần Lực không nghĩ mình đàn áp được những người này.Đến địa bàn của quân khởi nghĩa, Trần Lực đã hiểu lý do em gái muốn gia nhập.

Anh em cô lo đánh giặc tấn công thành trì là được, cơm nước thì để người khác lo.Ninh Thư và Trần Lực ngồi lên lưng hai con ngựa duy nhất mua được.

Ninh Thư phủi bụi quần áo, ngoảnh lại nói: "Xốc lại tinh thần đi nào.

Đến đây rồi cuộc sống của chúng ta sẽ rẽ sang trang mới."

Mọi người chỉnh trang lại y phục, đầu tóc, thẳng lưng ưỡn ngực đón chờ tương lai.

Nhưng không giấu nổi lo lắng và sợ hãi trên gương mặt.Nếu được chọn, không ai muốn sống những ngàytháng không biết trước tương lai.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 893: Nông phụ sống lại - Gia nhập quân khởi nghĩa


Chuyển ngữ: Wanhoo
Cuối cùng cũng kết thúc chuyến đi không khác gì đòi mạng.Quân khởi nghĩa đóng quân trong ngôi làng bỏ hoang, cổng làng cắm hai ngọn cờ bắt mắt dưới ánh nắng chói chang.Ngôi làng này nằm gần thị trấn, tiện cho tấn công thành trì bất cứ lúc nào.Trần Lực hơi căng thẳng: "Họ sẽ nhận chúng ta hả em?"

"Sẽ nhận.

Càng đông người càng có khí thế."

Tạo phản rất cần sĩ khí, khởi nghĩa vụn vặn vài mống không làm nên chuyện.

Có người ở cổng hỏi bọn cô: "Các người là ai?"

Trần Lực chắp tay nói to: "Chúng tôi là dân tị nạn, đã giết quan binh nên đến đầu quân dưới trướng tướng quân."

Lãnh tụ của quân khởi nghĩa là con nhà võ, cả nhà bị vu oan hại chết, thiên thời địa lợi nhân hòa tập hợp bách tính giương cờ khởi nghĩa."

Các người đợi ở đây."

Người đó chạy vào trong làng.Ninh Thư siết cương ngựa nhìn chằm chằm cổng làng.Đội ngũ yên tĩnh, bầu không khí hơi ngột ngạt, thỉnh thoảng ngựa phì lỗ mũi.Trần Lực túa mồ hôi mặt, rất căng thẳng.Không phải đợi lâu, có người trở ra mà còn là khá nhiều người.Ninh Thư nheo mắt nói với Trần Lực: "Xuống ngựa đi anh, chúng ta qua đó."

Trần Lực nói với mọi người đứng sau: "Mọi người đợi ở đây, tôi và Nhị Muội vào trước."

Ninh Thư và Trần Lực đi về phía nhóm người.Hai bên gặp nhau, Trần Lực hơi luống cuống tay chân, ngoảnh sang thấy em gái bình tĩnh, hắn dặn lòng hít sâu bắt mình ổn định.Trần Lực không biết sao em gái mình ung dung thế.

Làm việc gì cũng nhẹ nhàng, không lúng túng.Ninh Thư chắp tay với người đàn ông đi đầu, Trần Lực cũng chắp tay theo.Ninh Thư nói: "Tham kiến Lưu tướng quân."

Lưu tướng quân cũng chính là lãnh tụ của quân khởi nghĩa lấy làm lạ, hỏi: "Sao ngươi biết ta họ Lưu?"

Ninh Thư nịnh nọt: "Nào có ai trong thiên hạ không biết đến tướng quân."

Lưu tướng quân bật cười, lắc đầu: "Ngươi nói vậy khác nào mắng ta là phản tặc."

Hắn trông rất oai phong, con nhà tướng nên vóc dáng to cao.

Mặc áo vải đay, đi giày cỏ, trông không giống thống lĩnh tối cao của một quân đội.Ninh Thư lắc đầu, mặc vậy cho ai xem.

Muốn thể hiện mình khổ cùng dân?Có trường hợp ra vẻ sẽ phản tác dụng.Tất nhiên Ninh Thư sẽ không nói điều này."

Lưu tướng quân, đây là anh tôi Trần Lực.

Đội ngũ này là anh tôi và tôi thống lĩnh."

Ninh Thư giới thiệu Trần Lực với Lưu tướng quân, Trần Lực vội vàng chắp tay: "Tiểu nhân tham kiến Lưu tướng quân."

"Rồi rồi..."

Lưu tướng quân cười sảng khoái: "Đã đến thì là người một nhà, không cần khách sáo, đồng tâm hiệp lực sống sót trong thời loạn."

"Vâng."

Ninh Thư đứng bên nhìn thấy nụ cười của Lưu tướng quân có xen lẫn ưu phiền, cô biết do lo lắng vấn đề lương thực."

Nhị Muội, anh ra gọi mọi người vào nhé?"

Trần Lực hỏi Ninh Thư, Ninh Thư gật đầu nói vâng.Lưu tướng quân nhíu mày, hỏi hàm ý: "Ngươi làm chủ đội ngũ này?"

Ninh Thư lắc đầu: "Tôi hưởng ké ánh sáng của anh tôi."

Lưu tướng quân chỉ mỉm cười, nói với người bên cạnh: "Chọn nơi cho họ ở."

"Vâng thưa tướng quân."

Hộ vệ của Lưu tướng quân thưa vâng cung kính.Ninh Thư và Trần Lực dẫn đội vào trong làng.

Trong làng có nam có nữ, có già có trẻ.Đây là người thân của binh lính, khi cần cũng sẽ ra sức chiến đấu.Sống trong thời loạn, được sống cùng người nhà là hi vọng xa vời, cả nhà được ăn no lại càng khó khăn.Có người thân ở đây vừa làm còn tin vừa trao hy vọng cho binh lính đã tuyệt vọng.Chung quy là con nhà tướng, am hiểu tâm lý con người.Hộ vệ đưa Ninh Thư đến nơi ở.

Trần Lực lân la làm quen với hộ vệ, Ninh Thư kéo áo Trần Lực.Trần Lực nhìn Ninh Thư, Ninh Thư lắc đầu với Trần Lực, Trần Lực dừng nói chuyện.Hộ vệ nhìn Ninh Thư, nói: "Đây là nơi ở của các người."

Dãy nhà này khá cũ, rác khắp nơi, Ninh Thư còn ngửi thấy mùi thối.Xung quanh có chất thải, nhìn là biết sản phẩm của trẻ con vệ sinh bậy bạ.Trần Lực nhăn mặt, muốn hỏi hộ vệ có nhà tốt hơn không.Trần Lực hơi lo lắng, họ vượt đường sá đến đây nương nhờ.

Ngoài cổng nói là người nhà nhưng lại phân cho ở nơi thế này.Trần Lực đang định nói, Ninh Thư đã đứng lên trước bảo: "Đa tạ đại nhân."

"Gọi ta Chu hộ vệ là được."

Chu hộ vệ nói.Ninh Thư nói: "Vâng, nhờ Chu hộ vệ chuyển lời cảm ơn tướng quân đã cho chúng tôi chốn dung thân."

Chu hộ vệ nói mấy câu khách sáo với Ninh Thư rồi đi.Chu hộ vệ vừa rời khỏi, Trần Lực đã hỏi: "Sao chúng ta không xin nơi sạch đẹp hơn?"

"Chúng ta vừa đến, không có chiến công, có quyền gì đòi nhà đẹp.

Họ chưa tin tưởng chúng ta, có khi còn nghi ngờ trong nhóm chúng ta có gián điệp."

Ninh Thư hờ hững.Trần Lực phản bác: "Chúng ta toàn là dân đen nghèo khó, làm gì có gián điệp."

Ninh Thư nhìn xung quanh, nói lạnh lùng: "Nhưng người khác không tin."

"Dọn dẹp nhà nào."

Ninh Thư nói với mọi người: "Từ giờ đây sẽ nơi chúng ta sống.

Có thể tương lai sẽ là vinh hoa phú quý, cũng có thể phơi thây ngoài sa trường.

Ai muốn đi tôi không ngăn cản."

Đội ngũ có hơn hai trăm người, tôi nhìn anh anh nhìn tôi, xì xào thảo luận nhưng không ai rời đi.

Họ đã giết quan binh, là khâm phạm của triều đình, ra ngoài không có gì ăn cũng đủ chết.Ninh Thư nói: "Tốt lắm, không ai đi thì bắt đầu dọn nhà."

Mọi người chia nhau làm việc, Ninh Thư cầm cuốc đào hố chôn phân.Ruồi nhặng khắp nơi, cô rắc thuốc bột khắp các nhà.Trần Lực dẫn mọi người làm việc, Ninh Thư nói với Trần Lực: "Em đi xem xung quanh."

"Ừ, cẩn thận nhé, nhớ cầm theo dao."

Trần Lực dặn.Ninh Thư ừ một tiếng, đi kiểm tra tình hình binh lính trong doanh trại.

Không ai có áo giáp, tất cả mặc áo vải đay bình thường, thậm chí có người cởi trần hở cánh tay rám nắng.Không tấn công thành trì, họ nằm ở nhà hoặc ngồi dưới bóng râm, trông không giống một quân đội.Nghĩ cũng dễ hiểu, cần có nhiều năng lượng để huấn luyện quân đội, nhưng trong đây thiếu lương thực, không được ăn no lấy đâu ra sức huấn luyện.Đội ngũ này chỉ vác quốc, cầm liềm.

Không có ngựa, không có áo giáp, thế mà đánh thắng quân lính đào tạo bài bản của triều đình.Thật sự là được ông trời giúp đỡ, mặt khác cũngnói lên triều đình đã mục nát mức nào.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 894: Nông phụ sống lại - Không sợ mích lòng


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư quan sát tỉ mỉ, công nhận Lưu tướng quân can đảm thật, vừa nuôi binh lính vừa nuôi người thân của binh lính.Xoay người thì thấy Lưu tướng quân đang nói chuyện với ai đó, cô nghiêng đầu và bật cười.

Có duyên quá, là người quen Phương Dũng chứ ai!Phương Dũng đang nói chuyện với Lưu tướng quân, cảm giác có người nhìn, hắn liếc mắt rồi khựng người.Lưu tướng quân nhìn Ninh Thư, cười nói: "Đây là người mới gia nhập quân đội chúng ta hôm nay."

Lưu tướng quân gọi Ninh Thư: "Trần Nhị Muội."

Ninh Thư đi đến chắp tay với Lưu tướng quân: "Lưu tướng quân."

Rồi lại nói với Phương Dũng: "Trùng hợp ghê."

Một thời gian không gặp, sát khí quanh người Phương Dũng nồng nặc hơn.

Nhìn là biết đã xông pha chiến trường, giết nhiều người.Phương Dũng ngạc nhiên nhìn Ninh Thư mặc quần áo nam, hỏi: "Sao cô lại ở đây?"

Ninh Thư mỉm cười: "Ừ, sau khi anh đi, cả làng bị triệu tập điều tráng đinh.

Nửa đường chúng tôi giết quan binh và có mặt ở đây."

Phương Dũng sửng sốt: "Tôi liên lụy mọi người?"

Ninh Thư gật đầu, rõ ràng."

Hai người cùng thôn à?"

Lưu tướng quân ngạc nhiên: "Có duyên."

Ha ha, sợ là nghiệt duyên.Ninh Thư chào hỏi vài câu rồi rời đi, kéo một người hỏi chuyện của Phương Dũng.Phương Dũng có chút tiếng tăm trong quân doanh, giỏi võ công, bắn cung bách phát bách trúng, có một số binh lính dưới trướng.Ninh Thư ồ lên, Phương Dũng đang bật dậy dần dần.Ninh Thư về nhà nói với Trần Lực: "Hay là chúng ta truyền Tuyệt Thế Võ Công cho những người khác, vậy thì sẽ có thêm cơ hội sống trên chiến trường."

Ninh Thư nói nhỏ: "Những người này có thể là trợ thủ đắc lực cho nhà họ Trần chúng ta."

Trần Lực rùng mình, có cảm giác mơ màng gì đó, gật đầu nói: "Anh biết rồi, anh đi dạy ngay."

Ninh Thư nói: "Nhớ đào tạo trai trẻ nhé."

Ninh Thư đang định kiểm tra xem còn bao nhiêu thảo dược thì Chu hộ vệ đến tìm Ninh Thư, nói rằng tướng quân muốn gặp.Ninh Thư cất thảo dược, đi theo Chu hộ vệ đến gặp Lưu tướng quân.Lưu tướng quân cũng ở nhà tranh đơn sơ.

Hắn đang đọc sách, thấy có người vào mới đặt sách xuống.Để đề phòng, Lưu tướng quân không bắt Chu hộ vệ ra ngoài.Ninh Thư chắp tay hỏi: "Tướng quân tìm thuộc hạ có việc gì chăng?"

Ninh Thư rất tự giác tự xưng là thuộc hạ.Lưu tướng quân nói: "Năm ngày sau có một đợt tấn công thành trì, các ngươi cũng tham gia."

Ninh Thư nghiêm túc: "Thuộc hạ đã rõ."

Hắn muốn khảo nghiệm sức chiến đấu của đội cô."

Đừng nghiêm túc thế."

Lưu tướng quân bật cười.Ninh Thư vẫn nghiêm túc: "Tướng quân là lãnh tụ của quân đội ta, quy củ là điều bắt buộc phải có không thì tướng quân lãnh đạo một đội quân thế nào."

Lưu tướng quân nheo mắt, bỗng hỏi: "Ngươi mới đến đây, có ý kiến gì về nơi này không?"

Ninh Thư lắc đầu: "Không có."

Lưu tướng quân nói: "Ngươi không phải sợ, có gì cứ nói."

Ninh Thư: →_→Ninh Thư trả lời: "Vậy thuộc hạ sẽ nói."

"Trước tiên."

Ninh Thư quan sát Lưu tướng quân từ trên xuống dưới, dừng tầm mắt ở đôi giày cỏ hở chân.Lưu tướng quân bị một cô gái nhìn chân chằm chằm mất tự nhiên rụt chân lại, ho khan ngắt tầm mắt của Ninh Thư.Ninh Thư hỏi: "Tướng quân chỉ có một bộ quần áo này, không có đôi ủng nào kín hết chân sao?"

"Có thì có, kín hơn đôi giày này một chút."

Lưu tướng quân hơi quẫn bách: "Nhưng mọi người đều đi giày cỏ, ta không nên đi giày khác biệt."

Ninh Thư vẫn nghiêm mặt, khinh bỉ trong lòng.

Thương lính như con đẻ là phong cách của tướng quân.

Tóm lại là tác phong làm việc vẫn dừng ở mức tướng lĩnh.

Hiện giờ hắn ta là lãnh tụ một quân đội, không có ai ngồi lên đầu thì phải tạo cho mình hình tượng chí cao vô thượng, chứ không phải hình tượng này."

Tướng quân, mọi người đi theo ngài ngoại trừ có cơm ăn cũng có dã tâm bái tướng phong hầu, cho vợ con hưởng phúc, che chở con cháu.

Nhưng ngài..."

Ninh Thư lại nhìn chân Lưu tướng quân: "Ngài thế này có gì để binh lính hết lòng dốc sức."

Dốc hết sức mình leo lên cao để hưởng đặc ân?Ninh Thư nói: "Người đặc thù có đặc quyền, ngài ăn thịt còn binh lính ăn cám cũng không ai dám phàn nàn."

Tướng lĩnh mặc quần áo đặc biệt một phần vì đặc quyền.

Mặc dù nổi bật nhất trên chiến trường sẽ dễ trúng mục tiêu nhất nhưng cũng để kẻ địch nhìn thấy người chỉ huy.Người ở tầng mây nào thì làm nhiệm vụ ở tầng mây đó.Đi chân đất lại còn bẩn thỉu, chẳng có uy nghiêm gì.Có chủ ý muốn sống cùng cả quân đội cũng không nên tự sỉ nhục bản thân đến mức này.

Hơn nữa quần chúng không quan tâm đâu, họ chỉ cần được cho ăn no thôi.Không phải lúc nào bách tính cũng thấu hiểu tình thương bao la khi lãnh tụ ăn ở cùng dân.

Bách tính không tham lam, chỉ cần đủ ăn đủ mặc.

Nhưng người cho sữa chính là mẹ, không cho họ uống no sữa, họ rời đi thì có chơi bài tình cảm nào cũng không có tác dụng.Nể trang phục trước rồi mới nể con người.Xưa nay luôn vậy.Như đội của cô, cô và Trần Lực được cưỡi ngựa vì anh em cô có cống hiến với đội ngũ, được nhận thức là lãnh đạo trong tâm thức.Lưu tướng quân sửng sốt, sau đó nói: "Bản tướng đã biết, ngươi lui ra đi."

Ninh Thư chắp tay: "Nếu thuộc hạ có nói gì không đúng, xin tướng quân thứ lỗi."

"Không sao."

Lưu tướng quân phẩy tay bảo Ninh Thư ra ngoài.Ninh Thư về nhà, kéo Trần Lực ra góc nói: "Năm ngày sau Lưu tướng quân tấn công thành trì, chúng ta cũng phải tham gia."

"Nhanh thế à?"

Trần Lực sững sờ.Ninh Thư gật đầu, hơi lo lắng.

Bọn cô không có vũ khí, nhìn kiểu của Lưu tướng quân là không định cung cấp vũ khí cho bọn cô.Đây là tự cung tự cấp, rốt cuộc quân đội này nghèo đến mức nào.

"Nhưng họ..."

Trần Lực chỉ những người tu luyện xiêu vẹo.Ninh Thư cũng rất lo.Cô đi đến truyền cho mỗi người một sợi kình khí rồi vào nhà cầm đao.Trần Lực thấy Ninh Thư cầm đao thì hỏi: "Em định làm gì?"

Ninh Thư nói: "Không thể tay không ra chiến trường, em đi kiếm ít vũ khí."

Ninh Thư vừa nói vừa đạp chân leo lên cây, chặt cành cây phù hợp.Ninh Thư leo hết cây này đến cây khác như khỉ.Chặt cành nào.Chặt cũng tầm tầm, Ninh Thư bảo các cô gái đẵn cành theo chiều dài trường thương, vót nhọn một đầu.

Tiếc là không có kim loại làm lưỡi giáo."

Mọi người qua đây."

Ninh Thư gọi mọi người: "Mỗi người cầm một giáo gỗ luyện tập đâm, chọc."

Ninh Thư chỉ mong bảo vệ đội ngũ hết mức có thểtrên chiến trường.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 895: Nông phụ sống lại - Trận chiến đầu tiên


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư đâm giáo gỗ vào cổ bù nhìn, nói: "Đừng ra chiêu bừa, cứ đâm vào cổ và mắt.

Chỗ nào hiểm thì đâm vào đó."

"Đừng đâm vào ngực, ngực có xương bảo vệ, đâm vào chỉ mắc giáo."

Ninh Thư nói to rồi đưa cây giáo cho Trần Lực.Trần Lực cầm giáo, nghiến răng đâm mạnh bù nhìn.Mọi người tập luyện, Ninh Thư vào nhà chế thuốc.

Lên chiến trường ắt sẽ bị thương.Luyện cả buổi chiều, buổi tối có người đưa cơm nhưng chỉ là một chiếc bánh cao lương trộn lá ố.Bữa cơm là bánh cao lương uống cùng nước lạnh.Ninh Thư ăn cái bánh cứng còng suýt gãy răng.

Nuốt thì tắc cổ, mắc nghẹn nóng bừng họng.Cô uống vội hớp nước nuốt bánh mắc.Những ngày tới sẽ sống như thế này thật sao?Sao thay đổi đời người khó thế?Hai ngày ăn bánh khô cứng, bắt đầu có một số người bất mãn, than với Trần Lực: "Sao chúng ta ăn đồ kém chất lượng nhất?

Tôi nghe nói có người được ăn bánh bao mà còn là bánh bao nhân hẳn hoi."

Trần Lực không biết trả lời thế nào, hắn nhìn Ninh Thư, Ninh Thư lạnh lùng nói: "Vì người ta từng lên chiến trường giết địch, có công trạng.

Chúng ta được cho ăn đã tốt lắm rồi."

Ninh Thư nói: "Nếu mọi người lên chiến trường còn sống trở về sẽ được ăn như thế."

Mọi người bất bình nhưng không cãi nổi.Đáng lẽ năm ngày nữa mới tấn công, đột nhiên ngày thứ ba tập hợp, thông báo chuẩn bị ra trận.Hóa ra bữa sáng được cho thêm một cái bánh cao lương để cho người ta ăn no.Trần Lực nhăn mặt: "Nói là năm ngày mà?"

Ninh Thư bặm môi, Lưu tướng quân không tin tưởng đội cô, bảo điều chỉnh thời gian là điều chỉnh ngay.Trần Lực dắt hai con ngựa, đưa Ninh Thư một con còn mình leo lên lưng con khác.

Hông hắn gắt thanh đao lấy của quan binh lần trước, tay cầm giáo gỗ vót nhọn.Trần Lực thẳng lưng, tỏ vẻ không sợ chết.

Ninh Thư nhận ra Trần Lực rất căng thẳng, gân tay hằn rõ trên mu bàn tay cầm giáo.Chuẩn bị xuất phát, Ninh Thư nhắc nhở đội ngũ chỉnh lại quần áo, buộc chặt thắt lưng, buộc gọn tóc rồi mới đi ra cổng làng.Trận này Ninh Thư và Trần Lực bàn nhau chỉ dẫn một trăm người.

Để lại người già, trẻ nhỏ và phụ nữ.Ninh Thư hô một tiếng đi ra cổng làng.Rất nhiều người tập trung ngoài cổng.

Ninh Thư vừa ra đến đã suýt bị sặc nước miếng.Cầm cuốc, cầm cào, cầm dụng cụ cày cấy, đội quân này chuẩn bị tấn công thành trì?Trần Lực đang lo lắng thấy cảnh này cũng cạn lời, không lo quá nữa.

Cứ tưởng đội mình kém nhất, hóa ra vẫn tạm chấp nhận được.Tay cầm cuốc, không mặc áo giáp, nhưng đội hình vẫn rất chỉnh tề.Ninh Thư thúc ngựa đi đến chắp tay chào Lưu tướng quân.Hôm nay Lưu tướng quân làm người ta lóa mắt.

Hắn mặc giáp bạc, chùm tua đỏ trên đỉnh nón sắt như ngọn lửa dưới ánh nắng.Hắn cạo sạch râu, con nhà võ rửa sạch mặt mũi trông cũng gọi là có tướng tá oai phong.Bước lên bục cao, xung quanh gió thổi cờ bay phấp phới tôn lên phong thái uy nghiêm.Trần Lực sùng bài Lưu tướng quân.

Rất nhiều người cũng nín thở.Xây dựng hình tượng cao xa vời vợi có hiệu quả hơn đồng hành cùng dân chúng, vả lại không cần giả vờ mệt mỏi.Dân chúng dễ dính chiêu này.Ninh Thư thấy các thủ lĩnh đội đều cưỡi ngựa.

Phương Dũng cũng cưỡi ngựa với một đội binh lính đứng phía sau.Phương Dũng ngoảnh sang nhìn lướt qua Ninh Thư và Trần Lực.

Hắn gặp khá nhiều người quen trong đội của Ninh Thư.Phương Dũng không ngờ anh em nhà này kéo cả thôn đến đây, vừa đến đã có cả đội ngũ trong tay.

Không giống hắn, đến đây một mình phải bước từng bước.Một tay Phương Dũng siết cương ngựa, một tay cầm cung tên to, hắn bỗng hỏi: "Con gái cũng được ra trận?"

Trần Lực nhăn mặt, bất ngờ vì người cùng làng lại là người chất vấn đầu tiên, hắn nói: "Sao con gái không được ra trận?

Võ nghệ của em tôi không thua gì nam nhi."

"Trần Lực, ý của tôi là đao kiếm trên chiến trước không có mắt, thân con gái ra trận không an toàn, ở lại lo việc quân doanh vẫn hơn."

Phương Dũng nói: "Tôi không muốn đội ngũ có con gái để rồi trở thành cái cớ cho kẻ địch nhạo báng chúng ta."

Phương Dũng có lời, nhiều người chau mày.

Xưa nay quyền lực, sa trường là chiến trường của cánh đàn ông, không có chỗ cho đàn bà con gái.Phương Dũng chỉ nói ra suy nghĩ của đại đa số mọi người.Trần Lực cần em gái ở bên hỗ trợ.

Em gái nhạy bén hơn hắn, lại thêm lần đầu ra trận nên thú thực là Trần Lực hơi sợ.Trần Lực đang định nói, Ninh Thư đã nói trước: "Nhấc giáo phi ngựa, bảo vệ đất nước vốn là việc của đấng nam nhi.

Nhưng thời thế loạn lạc, cả anh và tôi đều lưu lạc nơi xứ người, khác gì nhau đâu."

"Có khi anh sắp không thấy mặt trời ngày mai, làm gì rảnh rang xoắn xuýt vấn đề này."

Ninh Thư chỉ muốn trợn trắng mắt.Phương Dũng nheo mắt không nói gì, Lưu tướng quân trên bục cao lên tiếng: "Xuất phát."

Đội quân tiến về cửa thành gần đây.

Đội Ninh Thư đi cuối.Chạy chậm đến cửa thành, cửa thành đóng kín.

Có binh lính đánh trống thùng thùng, dàn sẵn thế trận đón địch trên tường thành.Đây là cửa thành chính của Đạt Châu.

Phá được cửa thành này đồng nghĩa cả đội quân có nơi dừng chân.

Tiếp tế lương thực cho toàn đội, nâng cao chất lượng mọi mặt.Ninh Thư chau mày, tấn công khó hơn bảo vệ thành trì.

Chưa kể bọn cô nghèo đến mức không có nổi một cái thang dây.Cho đến giờ Ninh Thư vẫn không hiểu tại sao đội quân này lại thành công, chẳng lẽ thành công nhờ giẫm lên mạng người?Ninh Thư nheo mắt nhìn thấy trên tường thành có cung tên, có một máy ném đá, cô đang nghĩ xem phải làm thế nào.Lưu tướng quân đứng trên chiến xa cũ nát.

Chu hộ vệ ở bên bảo vệ, Lưu tướng quân vung cờ.Lập tức có bốn đội khênh búa gỗ to xô cửa thành.Ninh Thư giật mí mắt, thật sự là giẫm lên mạng người để giành chiến thắng.Bốn đội chưa chạy đến cửa thành đã bị cơn mưa tên bắn trúng.

Người này ngã có người khác bổ sung, bảo vệ những người khác xô cửa thành.Tiếng kêu rên vang vọng.Lưu tướng quân hạ lệnh cho Ninh Thư và Trần Lực dẫn đội thế chỗ những người khiêng búa gỗ đã ngã xuống.Đội khiêng búa gỗ là mục tiêu đầu tiên, gần nhưkhông có đường sống.

Lần đầu ra trận Lưu tướng quân đã bắt đội cô khiêng búa gỗ.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 896: Nông phụ sống lại - Trung thành


Chuyển ngữ: Wanhoo
"Em ơi..."

Trần Lực chau chặt lông mày.

Làm thật thì hôm nay đội hắn không còn ai trở về.Ninh Thư cắn môi, không nghe lệnh thì bọn cô hết nơi để về.Chiến công vĩ đại luôn xây đắp từ lớp lớp xương khô.Phương Dũng kéo cung tên bắn chết chính xác cung thủ trên tường thành, chắc hẳn dây cung của hắn rất nặng.Ninh Thư vung đao chém gãy mũi tên lao đến.

Đội cô có khá nhiều người bị thương, nhờ có Tuyệt Thế Võ Công, chỉ có số lượng nhỏ người mất mạng do bị thương chỗ hiểm.Phịch, búa gỗ rơi xuống đất.

Ninh Thư vung tay, mười mấy người đi theo Ninh Thư.Cô khoác dây buộc búa gỗ lên sai, điều động kình khí hợp lực di chuyển búa đến cửa thành.Người tu luyện Tuyệt Thế Võ Công khỏe hơn người bình thường.

Dẫu vậy đội cô tiên phong đi đầu vẫn áp lực rất lớn.Đối phương tập trung hỏa lực tấn công bọn cô.

Nhìn quân của mình nằm xuống, Ninh Thư xót xa vô cùng.

Bỗng nhiên cô rợn tóc gáy, ngoảnh sang thì thấy có mũi tên lao vào mặt cô.Ninh Thư cầm thanh đao định chém mũi tên, chợt có mũi tên lao đến bắn trúng mũi tên cũ.Ninh Thư không sững sờ, cô dồn hết sức chạy về cửa thành, cùng với đó là tiếng mũi tên xé gió bay qua tai nhưng không găm vào thịt.Ninh Thư cắn bật máu môi, điều động tất cả kình khí trong cơ thể, rít cuống họng đẩy búa gỗ về phía trước.Còn cách xa quá.Trần Lực bảo vệ cô đã bị thương.Chu hộ vệ nói với Lưu tướng quân: "Tướng quân, xem ra hôm nay tấn hơi công khó khăn."

Lưu tướng quân nhăn mặt: "Nhất cổ tác khí, đang sôi máu không biết sợ, cứ đợi đã, nếu không chỉ e lần sau sợ hãi."[Nhất cổ tác khí: Đánh một tiếng trống để tăng sĩ khí chiến đấu.]Ninh Thư vừa phải di chuyển búa vừa phải để ý mũi tên, vất vả vô cùng cũng đến cửa thành.

Ninh Thư bảo mọi người cùng dồn sức phá cửa.Cửa thành rất chắc chắn, Trần Lực không ngại vết thương cùng phá cửa thành với mọi người.

Phản lực làm Ninh Thư hơi đau xóc.May mà cuối cùng cũng phá được cửa thành.

Cửa thành vừa mở quân khởi nghĩa lập tức tăng vọt sĩ khí, hoan hô ùa vào trong thành.Cửa thành bật tung, rất nhiều binh lính mặc áo giáp xông ra giết chết những sĩ binh khiêng búa chưa kịp vui mừng.Ninh Thư cầm đao, cô không sợ giết người, chỉ sợ không giết được mới bực.

Ninh Thư cầm giáo gỗ vót nhọn đâm vào mắt, họng đối phương.

Người bị đâm tắc thở trong chớp mắt.Đội trưởng bình tĩnh, đội viên cũng cầm giáo gỗ chống cự.

Tuy vụng về nhưng cũng giết được một, hai người.Cửa thành mở, đội quân cầm cuốc cầm cào ùa vào như vũ bão.

Đội quân ko được huyến luyện đặc biệt chỉ vung dụng cụ bừa bãi, đánh bừa đánh chết dân chuyên.Đội quân đổ xô vào trong thành không có kỉ cương mà vẫn giết được giặc?Chắc đây chỉ là tình trạng tạm thời, sau này dồi dào nguồn cung sẽ khác.Lưu tướng quân dẫn Ninh Thư, Trần Lực, Phương Dũng và các thống soái khác đi đến nha môn.

Lưu tướng quân cầm ngân thương đâm chết quan binh.Hai quan viên tai to mặt lớn mặc quan phục đi đến.

Quan viên sợ đái ra quần, ngồi sụp xuống đất xin tha: "Đừng giết ta, ta có rất nhiều tiền, cũng có lương thực."

Lưu tướng quân lạnh lùng: "Ở đâu?"

Quan viên đảo mắt, Lưu tướng quân giơ trường thương, quan viên trả lời vội: "Ở trong vò dưa muối chôn dưới đất trong sân."

"Lương thực ở đâu?"

Lưu tướng quân hỏi.Quan viên bị cây thương chỉ vào, lập tức nói: "Lương thực, lương thực đã bị bán cho thương nhân trong thành."

Quan viên tưởng mình sẽ được tha, vậy mà ngay sau đó bị cây thương của Lưu tướng quân đâm xuyên qua cơ thể.Lưu tướng quân rút trường thương, lau sạch mặt lưỡi: "Treo thi thể ngoài nha môn."

Sau đó là thống kê thương vong.

Ninh Thư chữa vết thương cho Trần Lực.

Mũi tên vẫn cắm trong thịt, Ninh Thư cầm dao găm lựa lấy mũi tên ra rồi rắc thuốc bột, băng bó.Trần Lực đau tái xanh mặt.Ninh Thư dùng sức quá độ dẫn đến người ngợm đau ê ẩm.

Nhưng các binh lính đang đợi cứu, Ninh Thư bốc nắm thuốc bột rắc lên vết thương của họ.Thấy Ninh Thư chữa thương, Lưu tướng quân ngạc nhiên: "Ngươi biết y thuật?"

Ninh Thư lau mồ hôi: "Biết một chút."

"Ngươi nên nói trước ngươi biết y thuật..."

Ninh Thư: →_→, thì sẽ không bảo cô khiêng búa phá cửa thành?Chung quy là người làm việc lớn có tư tưởng, chấp niệm, ý chí sắt đá.

Đừng nhìn Lưu tướng quân hòa nhã, hắn ta không mảy may chớp mắt bảo người khác đi chịu chết."

Mới tìm được một đống dược liệu trong nha môn, ngươi cần dược liệu gì cứ nói với ta."

Lưu tướng quân nói xong thì rời đi vội vàng.Đến lúc nghỉ ngơi, Ninh Thư mệt đến mức không nhấc nổi tay, cô nói với Trần Lực: "Em đi nghỉ một lát."

Ninh Thư dựa tường chợp mắt nghỉ ngơi.

Ngủ dậy thấy Trần Lực ngồi bên cạnh, cô đắp áo của Trần Lực.Ninh Thư giật người, đau nhức toàn thân.Ninh Thư hỏi: "Lần này chết bao nhiêu người?"

"Ba mươi, hầy..."

Mặt Trần Lực hơi tái do mất máu."

Phải gấp rút huấn luyện."

Chiến tranh là máy xay thịt, miễn bàn tàn khốc nhường nào.Trần Lực nói: "Lưu tướng quân nói đội quân sẽ dừng ở Đạt Châu một thời gian, muốn phát triển Đạt Châu thành kinh đô."

Đánh dấu chủ quyển đây mà.Đánh dấu Đạt Châu rồi xâm chiếm các vùng đất xung quanh dần dần.Kế này rất hay, đi vào nề nếp vẫn hơn là vác cuốc vác cào không có tương lai."

Lưu tướng quân nói khi nào nghỉ ngơi sẽ phong ấn trao thưởng cho chúng ta đó."

Trần Lực bảo: "Chúng ta may thật, vượt qua được một trận chiến lớn."

Ninh Thư đã hiểu, Lưu tướng quân muốn bọn cô khiêng búa gỗ nguy hiểm để thể hiện lòng trung thành.Trần Lực nói tiếp: "Lưu tướng quân và mọi người đang đuổi theo đào binh, anh bị thương không đi được."

"Không đi thì không đi, tương lai còn dài, bớt chút chiến công không sao hết."

Ninh Thư không quan tâm lắm.Lãnh thổ mới chiếm chưa quen, chưa có tiếng thơm xa.

Đạt Châu chỉ là vùng đất nhỏ, về sau còn nhiều chiến dịch khác.Sáng hôm sau đội đuổi bắt đào binh trở về.

Bữa sáng là bánh bao nhân thịt, toàn quân đều được ăn loại này.Ninh Thư chỉ ăn một cái, cho Trần Lực cái còn lại.

Cô ăn tích cốc đan không biết đói, ăn chỉ để cho có.Chỉ có yêu quái mới không ăn vẫn sống."

Em ăn đi."

Trần Lực không nhận: "Em gầy quá, ăn nhiều vào."

"Em no rồi, anh ăn đi."
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 897: Nông phụ sống lại - Xưng đế


Chuyển ngữ: Wanhoo
Trần Lực hơi lo lắng vì em gái toàn ăn như mèo, hắn đến phải nói: "Em không cần chia cho anh."

"Em không đói."

Ninh Thư đứng dậy đi dạo xung quanh.

Chỗ này là quân doanh của Đạt Châu, có các vũ khí và một ít áo giáp.Thấy Phương Dũng đang lau cung tên, Ninh Thư nghĩ ngợi, đi đến nói: "Cảm ơn anh đã cứu tôi."

Chỉ có Phương Dũng mới bắn trúng mũi tên bay về phía cô.Phương Dũng nói: "Không cần cảm ơn.

Đã cùng quân đội sẽ không thấy chết mà không cứu."

Phương Dũng và Ninh Thư khá lúng túng, hai nhà quan hệ không tốt, còn khúc mắc là chuyện không thể chối cãi.Ninh Thư cảm ơn một lần nữa rồi đi, lần sau trả ơn cứu mạng là xong.Lưu tướng quân dẫn quân đội đến trấn lột lương thực của nhà giàu ở thành Đạt Châu với cái danh hoa mỹ là tài trợ, ủng hộ việc quân.Không cho thì khám nhà, tiêu diệt cả gia tộc.Lưu tướng quân chỉ nhắm vào nhà giàu.

Sau khi chiếm thành trì không cổ vũ tàn sát dân chúng, chỉ đánh tiếng với thương nhân trong thành Đạt Châu.Nếu thương nhân muốn lũng đoạn thị trường hoặc tăng giá lương thực cao chót vót thì Lưu tướng quân sẽ cho đổ máu trước rồi mới ung dung thu lương thực.Cứng rắn mới xây dựng được chính quyền, đã có binh lính thì bạo lực giải quyế mọi việc.

Tóm lại là không đưa tiền không đưa lương thực thì đánh đến khi nào đưa thì thôi.Mới đầu dân chúng Đạt Châu nơm nớp lo sợ, sau khi thấy quân khởi nghĩa không làm gì dân thường nên to gan hơn một chút.Lưu tướng quân muốn đi thu tiền, Ninh Thư khuyến khích Trần Lực dẫn đội đi cùng, cứ đi theo kiểu gì cũng có lợi.Chiếm được thành Đạt Châu, cuộc sống của bọn cô khá hơn nhiều.

Không phải tự dưng được ăn thịt, nhưng chí ít vẫn có bánh bao thêm chút nước hầm, vẫn hơn bánh cao lương cứng còng lúc trước.Bọn cô còn được chia cho một ít vũ khí, binh khí ở trong quân doanh Đạt Châu.Ninh Thư xử lý dược liệu Lưu tướng quân mang đến, rõ thấy Lưu tướng quân định biến cô thành đại phu miễn phí.Cô chế một ít kim sang dược cầm máu cứu mạng.Lưu tướng quân càn quét sơ bộ một lượt Đạt Châu rồi triệu tập thống soái các đội, bao gồm cả Ninh Thư, tuyên bố: "Bản tướng quyết định xưng đế."

Trần Lực nhìn Ninh Thư theo thói quen, Ninh Thư miễn cho ý kiến vì sớm muộn gì hắn ta cũng lên ngôi hoàng đế.Một nước có hai vua!Triều đình coi đây là khiêu khích nhưng chỉ nghĩ là bạo động bình thường, cùng lắm điều quân dẹp loạn.

Nhưng tự nhiên ông xưng đế, triều đình nhịn mới lạ.Có khi sẽ đón đầu phản công dữ dội từ phía triều đình, chưa chắc đội quân đã chống đỡ được.Súng bắn chim đầu đàn, mình con gái ngồi đây đã bị người ta gai mắt rồi.

Mọi người không nói gì đương nhiên Ninh Thư cũng không nói.Trần Lực thấy em gái cúi đầu lơ đãng thì cũng im lặng.Bỗng chốc căn phòng yên ắng, Lưu tướng quân nói: "Các ngươi muốn nói gì cứ nói ra xem."

"Thuộc hạ tán thành tướng quân xưng đế."

Một người đàn ông đứng dậy rồi có hai người đứng dậy.Lưu tướng quân xưng đế sẽ phong chức ban thưởng cho họ, dù gì vẫn được tính là quan chức nửa vời, vẫn rạng danh tổ tông.Phương Dũng không nói gì, gương mặt hờ hững không biết nghĩ thế nào.Trần Lực nhíu mày, xưng đế vừa có lợi vừa có hại."

Trần Nhị Muội, ngươi nói xem."

Lưu tướng quân nhìn Ninh Thư.Mọi người nhìn Ninh Thư, Phương Dũng cũng không nhịn được nhìn, hơi ngạc nhiên, thắc mắc tại sao Lưu tướng quân lại hỏi cô ta.Ninh Thư: →_→Đậu má, lơ đễnh cái đã đắc tội người ta!Lưu tướng quân nói: "Ngươi có ý kiến gì cứ nói ra, rốt cuộc có nên xưng đế không."

Ninh Thư đứng dậy chắp tay: "Thật ra thuộc hạ không tán thành xưng đế.

Bất kể ai cũng mong phong quan, xưng đế giúp đề cao sĩ khí nhưng có một vấn đề là chúng ta có đánh lại quân triều đình chính quy không?"

"Nếu xưng đế, khẳng định triều đình sẽ điều thêm binh mã đến tiêu diệt chúng ta."

Ninh Thư nói: "Chúng ta nên ủ mưu từ từ hay chống đối với triều đình ngay bây giờ?"

Lưu tướng quân nhíu mày, ra hiệu tay cho Ninh Thư dừng nói.

Ninh Thư chắp tay trở về vị trí.Người khác cũng băn khoăn.

Thế nên xưng đế có lợi có hại, sơ sẩy một chút thôi là chôn vùi cả đội quân khởi nghĩa, chỉ còn là vài dòng chữ trong lịch sử.Phương Dũng đứng đậy nói: 'Tướng quân, thuộc hạ cho rằng chưa cần vội vàng xưng đế.

Đợi đến khi tướng quân dẫn chúng thuộc hạ chiếm nhiều đất hơn, lấy được nhiều lòng dân hơn, khi ấy hãy thuận theo ý trời, giơ cao cánh tay vang dội hơn hiện giờ."

Lưu tướng quân nghĩ ngợi một lúc, gật đầu nói: "Tạm thời hoãn lại, đợi thời cơ chín muồi rồi tính tiếp."

Ninh Thư ra khỏi phòng thở phào một hơi.

Trần Lực nói với Ninh Thư: "Em giỏi thật, anh chẳng biết gì cả."

Ninh Thư nói: "Cứ từ từ."

Trần Lực hỏi: "Hai ngày nữa tấn công Bình Trấn, em có muốn đi không?"

Thuộc hạ của Trần Lực dính máu người mạnh mẽ lên dần.

Lại thêm Trần Lực cho họ luyện Tuyệt Thế Võ Công, binh lính đã khác trước kia.Kế hoạch của Lưu tướng quân là lấy Đạt Châu làm trung tâm từng bước xâm chiếm bốn phía, chiếm đóng một số thị trấn, thôn làng nhỏ lẻ.

Lưu tướng quân không trực tiếp ra trận, chỉ cử người đi.Các đội tranh nhau nhận việc này, bởi vì vừa có công trạng vừa có lương thực, nói chung là đánh chiếm nhận thêm lợi.Trần Lực nhận nhiệm vụ đánh chiếm Bình Trấn nên hỏi Ninh Thư có đi không.Ninh Thư gật đầu: "Có, đi chứ."

Trần Lực thở phào, hắn vẫn cần em gái chỉ điểm.

Chính hắn cũng thắc mắc tại sao cùng một mẹ đẻ ra lại khác nhau thế này.Sáng sớm hai ngày sau, Ninh Thư và Trần Lực mặc áo giáp leo lên lưng ngựa, phía sau là đội ngũ gần hai trăm người.

Một người khiêng cờ, trông cũng ra gì và này nọ.Trần Lực hô vang lên đường, di chuyển đến Bình Trấn.Vừa mới đến cửa thành đã gặp một đội hoảng loạn khênh người nằm trên cáng.Trần Lực hỏi: "Sao vậy?"

Một binh lính nói: "Trần phu trưởng, Phương phu trưởng trúng tên."

Ninh Thư ngạc nhiên, với bản lĩnh của Phương Dũng mà cũng trúng tên?Ninh Thư nhảy xuống ngựa, Phương Dũng nằm bất tỉnh trên cáng, mũi tên cắm vào ngực đang chảy máu lã chã."

Hạ xuống để tôi khám xem."

Ninh Thư lấy thuốc và dao găm trong túi đồ.Binh lính nói: "Trần nương tử, mũi tên này có cánh."

Nên họ không dám động vào.Ninh Thư mím môi, mũi tên có cánh mà cố rút sẽmóc thịt ra ngoài.

Có thể tổn thương kinh mạch, người bình thường không sống nổi.Nhưng nếu để yên mũi tên ở trong, cơ thể sẽ bài xích vật lạ dẫn đến nhiễmtrùng, thối rữa, không sống được.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 898: Nông phụ sống lại - Trả ơn


Chuyển ngữ: Wanhoo
Trần Lực hỏi: "Sao Phương phu trưởng lại ra nông nỗi này?"

Binh lính trả lời: "Chúng tôi đánh chiếm Lý Huyện, không ngờ ở đó có cung thủ giỏi."

Lý Huyện là một huyện thuộc thành Đạt Châu.

Chút quân của Phương Dũng khó mà nhai được Lý Huyện, lại còn làm mình bị trọng thương.Phương Dũng hơi ham lợi trước mắt.Ninh Thư cởi áo của Phương Dũng, đặt thuốc bên cạnh, lấy thêm rượu, nói với những người khác: "Giữ anh ta."

"Được không em?"

Trần Lực hỏi: "Có chuyện gì mẹ Phương Dũng sẽ đổ thừa cho chúng ta."

"Nhất thì ngựa chết thành ngựa sống.

Anh ta mà chết thì chúng ta tiếp nhận lính của anh ta."

Ninh Thư đổ rượu rửa tay.Lính của Phương Dũng: ...Ninh Thư chỉ nói vậy thôi chứ nhân vật chính còn lâu đã chết.Cô rạch vết thương thành hình chữ thập, con dao sắc rạch vết thương gọn gàng."

Hừ..."

Phương Dũng bị đau tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy Ninh Thư.Ninh Thư nghiến răng nói: "Cố nhịn."

Ninh Thư rạch vết thương tìm đầu mũi tên.

Dao khứa thịt, Phương Dũng đau tái mặt, đẫm mồ hôi trán."

Giữ chặt để tôi rút ra."

Ninh Thư cầm chặt mũi tên rồi rút mạnh."

Phụt" một tiếng, mũi tên rời khỏi cơ thể.

Phương Dũng đau cong người, bắn máu đầy mặt Ninh Thư.Ninh Thư lau mặt, nhanh tay rắc thuốc bột lên vết thương, quấn chắc vải quanh vết thương.Ninh Thư nói với Trần Lực: "Anh đi trước đi, lát nữa em đuổi theo các anh."

"Ừ."

Ninh Thư giữ ngực Phương Dũng, máu thấm đỏ miếng vải, cô đổi vải khác.Đến khi máu chỉ chảy ít, Ninh Thư xe chỉ luồn kim.

Khâu vết thương cho Phương Dũng trước những cái nhìn sợ hãi của binh lính.Phương Dũng cũng khá, đến mức này vẫn chưa ngất.

Đôi mắt mệt mỏi, bất lực xem Ninh Thư khâu vết thương như đang may quần áo.Khâu xong, Ninh Thư thắt nút cắt đứt chỉ, băng bó vết thương."

Vết thương không được dính nước và phải thay băng thường xuyên."

Ninh Thư cất dụng cụ khoác lên vai, nhảy lên lưng ngựa đuổi theo Trần Lực.Phi một hồi đuổi kịp Trần Lực, Trần Lực hỏi: "Phương Dũng không sao chứ?"

"Không chết được."

Ninh Thư lau máu trên mặt, hỏi: "Anh biết tình hình ở Bình Trấn không?"

"Khá nghèo, không có nhiều của cải."

Không phải tự dưng Trần Lực cướp được nhiệm vụ này, cũng bởi mọi người không thích.Chuyến này đi để thị uy, sáp nhập Bình Trấn thuộc quyền quản lý của Đạt Châu.Đến Bình Trấn, cửa ngõ đóng kín, có một nhóm người trên tường thành nhìn bọn cô.Ninh Thư ghìm dây cương nhìn chằm chằm người trên cửa thành.Có người trên tường thành hét to: "Là quân khởi nghĩa phải không?"

Trần Lực lạnh mặt: "Đúng.

Cho các người mở cửa trong vòng một khắc, nếu không bọn ta buộc phải tấn công."

Mọi người trên tường thành tập trung lại không biết nói gì, sau đó có người hét to: "Chúng tôi sẽ mở cửa nhưng các người không được tàn sát người trong thị trấn."

Trần Lực nói: "Quân khởi nghĩa không tàn sát dân thường."

"Các người lấy gì bảo đảm?"

Trần Lực nói to: "Lời nói của ta chính là bảo đảm.

Các người cứ yên tâm, quân khởi nghĩa không giết dân thường."

Lời của Trần Lực hiểu được theo nhiều hướng.

Phải là bách tính bình dân, chứ còn từng làm việc ác sẽ không được tha thứ.Bên kia lại thương lượng một lúc lâu, cuối cùng mở cửa thành.Trần Lực vung tay lên ngựa tiến vào thị trấn.

Hắn không vui, chiếm đóng dễ dàng tức không có giá trị.Ninh Thư cười nói: "Đây là chuyện tốt.

Không đánh mà thắng tức dân chúng ủng hộ quân khởi nghĩa, đóm có thể bùng lên lửa."

Trần Lực bất đắc dĩ nói: "E là hôm nay không có thu hoạch."

Ninh Thư nói: "Nơi nào cũng có địa chủ tội ác tày trời, giết những kẻ này luôn có thu hoạch."

Trưởng trấn Bình Trấn đón tiếp anh em Ninh Thư.Trưởng trấn da dẻ hồng hào, tai to mặt lớn mặc tơ lụa lại đầu hàng mở cửa thị trấn vì sợ chết, Trần Lực nhìn mà chỉ muốn giết trưởng trấn.Ninh Thư kéo Trần Lực, Trần Lực cầm trường thương nói: "Em nhìn ông ta kìa, chắc chắn đã ăn chặn rất nhiều mồ hôi nước mắt của dân chúng.

Giữ lại kẻ này để làm gì?"

"Trưởng trấn chịu đầu hàng mà còn cai quản Bình Trấn bao lâu nay."

Ninh Thư nói: "Ông ta là người thích hợp nhất quản lý Bình Trấn, giết gà dọa khỉ là được."

Loại người này chỉ cần bạn mạnh thì họ sẽ trung thành với bạn.

Chỉ cần bạn đủ mạnh, họ không dám phản bội.

Bình Trấn gần Đạt Châu như thế, ông ta không dám có lòng riêng.Càng nhiều trưởng trấn giống ông ta, bọn cô đánh chiếm càng ung dung.Trần Lực nghĩ ngợi, gọi một thuộc hạ điều tra từng nhà ác bá, nhà giàu bất nhân, hoặc nhà làm việc ác khiến lòng dân căm phẫn trong thị trấn.

Trần Lực dẫn binh đến đâu là dừng giết đến đó.

Phải cho thuộc hạ nhìn thấy máu, không thể chỉ ghé chơi.Nhân tiện tịch thu hết sạch của cải, giết người nhưng vẫn chiêu cáo thiên hạ tội trạng của những người đã chết.Anh em họ Trần máu me khắp người làm trưởng trấn tai to mặt lớn sợ suýt đái ra quần, không dám chất vấn Trần Lực và Ninh Thư chẳng phải đã cam đoan sẽ không giết người sao?Niềm tin giữa người với người đâu?Trưởng trấn giơ tay thề trung thành với quân khởi nghĩa, mang của cải trong nhà ra, có khoảng hai rương đầy vàng bạc châu báu.Trần Lực cười hở hàm răng trắng, trưởng trấn sợ tí thì khóc.

Trần Lực lắc chùm tua đỏ trên cây thương, nói: "Ta mong trưởng trấn cai quản tốt thị trấn, mong nhà nhà được ăn no, trưởng trấn biết làm thế nào rồi chứ."

"Tôi biết tôi biết, ngài cứ yên tâm."

Trần Lực và Ninh Thư vơ vét xong lương thực và bạc liền về.

Khi nào về thành Đạt Châu sẽ ban thưởng cho thuộc hạ theo công trạng.Trần Lực nói: "Lần sau anh đi một mình, em con gái đi nguy hiểm quá."

Ninh Thư lắc đầu: "Có sao đâu."

Đang có điều kiện tất nhiên phải lên chiến trường, sau khi thành lập đất nước, con gái lại phải ở nhà may má hầu chồng.Thường thì thời điểm mới thành lập đất nước là lúc khoan dung nhất, phải kiếm một chút đặc quyền trong khoảng thời gian này.Trần Lực không nói nữa, hắn chỉ mong em gái đi cùng.

Một người tối kiến, hai người cùng bàn tốt hơn.Kiểm kê xong Trần Lực đến báo cáo với Lưu tướng quân.

Lưu tướng quân nghe cách Trần Lực xử lý, gật đầu nói: "Làm rất tốt, đây là ý kiến của em gái ngươi?"

Trần Lực cười khờ khạo, gãi đầu nói: "Đúng là ý của Nhị Muội."

Lưu tướng quân tiếc nuối: "Tiếc là em gái ngươikhông phải nam nhi."
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 899: Nông phụ sống lại - Báo tin cho cha mẹ


Chuyển ngữ: Wanhoo
Lưu tướng quân nhận thấy Trần Nhị Muội có kiến thức, có tâm cơ.

Là nam nhi nhất định sẽ được phong quan vào triều.Ngặt nỗi là con gái, sức một người con gái không thể thay đổi thế giới nam nhi là chúa tể, chung quy lãng phí người tài hoa.Được cái này mất cái kia.

Trần Lực thở dài, hắn là nam nhi nhưng không thông minh bằng em gái.

Lưu tướng quân hỏi: "Em gái ngươi biết y thuật, nghe nói đã cứu Phương Dũng, em ngươi học y từ đâu?"

Trần Lực trả lời: "Thuộc hạ cũng không biết, em ấy tự đọc sách để học."

Lưu tướng quân hơi ngỡ ngàng, chỉ đọc sách mà học được y thuật?

Hắn phẩy tay với Trần Lực: "Lui đi."

Trần Lực chắp tay, trở về doanh trại thấy Ninh Thư đang kiểm tra dược liệu, hắn đi đến hỏi: "Dược liệu ở đâu ra thế?"

Ninh Thư nói nhưng không ngẩng đầu: "Phương Dũng mang sang, bảo là trả ơn cứu mạng."

Không ngờ Phương Dũng vơ vét được nhiều thứ tốt thế này."

Anh còn tưởng em tức Phương Dũng không cứu anh ta cơ."

Trần Lực nói: "Làm đến mức đó ở làng cơ mà."

Bạch Y Xảo độc ác quá, Trần Lực không cư xử bình thường với Phương Dũng được."

Hôm bữa tấn công thành anh ta cản một mũi tên cho em, có qua có lại thôi."

Ninh Thư không mấy quan tâm.

Mặc dù có hiềm khích cũng chưa đến mức phải dồn người ta vào chỗ chết.Chưa kể gà nhà đá nhau, không thể làm việc với nhau, Lưu tướng quân sẽ không tha cho bọn cô.Mối quan hệ giữa người với người phức tạp vậy đó.Trần Lực gật đầu: "Tấm lòng quảng đại, thảo nào Lưu tướng quân khen em."

Ninh Thư chỉ nhếch môi, không có cảm xúc.Có chỗ dược liệu này, cô sẽ chế một số thuốc cần trong khi hành quân như thuốc tiêu chảy, cảm nắng, các loại bệnh vặt.Từ sau khi Ninh Thư cứu Phương Dũng, mọi người biết Ninh Thư biết y thuật, hầu như ngày nào cũng có người đến xin thuốc của Ninh Thư.

Dĩ nhiên không cho không, có khi họ trả tiền hoặc cho đồ chơi kỳ lạ.

Ninh Thư nhận hết.Ninh Thư cho Trần Lực hai lọ kim sang dược đặc chế giúp cầm máu tức thời, bảo hắn tặng Lưu tướng quân.

Ló mặt hai anh em trước mặt Lưu tướng quân.Chỉ cần có giá trị sẽ được tiếp tục ở trong quân đội.Rảnh rỗi Ninh Thư và Trần Lực sẽ đánh chiếm thành trấn xung quanh.

Hiện giờ Trần Lực đã là thủ lĩnh của đội hai, ba trăm người.

Có Ninh Thư ở bên, tác phong càng ngày càng đi vào nề nếp.Đội cô luôn khuyên đầu hàng trước khi tấn công, chiếm đóng thành trấn thôn theo cách ít tổn thất nhất.

Gặp nơi địa thế hiểm trở, phòng thủ tốt mới đành phải tấn công.Lần nào cũng trở về doanh trại với cái thân dính máu.Ngày càng nhiều người trong đội luyện ra kình khí.

Đội ngũ sẽ lớn mạnh theo thời gian.

Không cần nhiều người, chỉ cần toàn người giỏi, lấy một địch mười.Hơn nữa để bảo đảm quyền lợi của mình, Lưu tướng quân sẽ không cho thủ lĩnh môi đội có vượt quá năm trăm lính.Lưu tướng quân lợi dụng tài nguyên Đạt Châu bắt đầu chế tạo áo giáp, vũ khí, nuôi ngựa chiến, có vậy mới nâng cao sức chiến đấu.Các thành trấn thôn lân cận Đạt Châu bị đánh chiếm đã ngầm thừa nhận sự thống trị của Lưu tướng quân.

Chỉ nhận Lưu tướng quân, không nghe triều đình, ai không phục thì xử lý.Vì để mua chuộc lòng dân, Lưu tướng quân ban bố các ưu đãi như không thu thuế.

Quân đội cần tiền sẽ cạo lông của tham quan, thương nhân giàu có.Thời cơ thích hợp, Lưu tướng quân dẫn đội quân gần mười vạn binh lính tấn công thành trì lớn bên cạnh Đạt Châu, mở rộng đất đai dần dần.Lưu tướng quân không vội xưng đế, chọn cách chiếm đóng từng tấc đất nhỏ lẻ, lấy chiến nuôi chiến.

Hắn phải nuôi nhiều người nên cần chiếm nhiều đất hơn.

Giết các tham quan, lấy tiền của người giàu để nuôi quân đội.Chiến dịch nào Ninh Thư cũng tham gia, ngoài giết địch, cô còn khoác hòm thuốc lập tức cứu chữa người quan trọng trong quân đội bị thương.Tuy khổ nhưng vị thế của cô tăng cao trong quân đội.

Không ai dám cam đoan sẽ không bị thương.

Đánh giặc nguy hiểm mạng còn mất được huống gì là bị thương.Trần Lực thì khá bồn chồn, băn khoăn mãi mới nói với Ninh Thư: "Em ơi, em nhìn nhiều cơ thể đàn ông thế, sau này lấy chồng thế nào..."

Ninh Thư nói: "Với chiến công của em, em không lấy chồng cũng không có ai dám nói gì."

"Nhưng mà con gái phải lấy chồng chứ."

Trần Lực nói: "Em định làm bà cô già à."

Ninh Thư nhếch môi: "Tình hình này anh thấy em lấy được ai?"

Đang đánh giặc đề cập gì chuyện lấy chồng.Trần Lực thở dài: "Con gái không thành thân sẽ bị chọc xương sống."

Ninh Thư hờ hững: "Đến mà chọc."

Đã không thay đổi được địa vị của con gái thì bà không lấy chồng, không cho đàn ông hành hạ bà đấy.

Đang thời loạn lạc, làm quái gì có ai để ý gái mười bảy chưa lấy chồng là cha mẹ có tội.Cô không tin chiến công của cô không đủ để cô tự lựa chọn cuộc sống của mình?Lần nào Trần Lực cũng nói hết nước miếng mà không bảo được em gái, hắn nói chuyện khác: "Hơn hai năm cũng sắp ba năm rồi, chắc là cha mẹ lo lắm, có nên viết thư về nhà không nhỉ?"

Ninh Thư giật mình, cô ở thế giới này lâu vậy rồi cơ à.Ninh Thư suy nghĩ: "Đợi một thời gian nữa."

"Viết thư sao phải đợi, có gì đâu mà đợi."

Trần Lực thắc mắc.Ninh Thư bảo: "Đợi Lưu tướng quân xưng đế, chúng ta được ban thưởng thì viết thư cho cha mẹ."

Trần Lực hỏi: "Tạm hoãn chuyện xưng đế mà?"

"Lưu tướng quân đã có ba thành trì, xưng đế được rồi."

Ninh Thư hỏi ngược lại: "Anh không nhận thấy dạo này đang động thổ?"

Lưu tướng quân luôn muốn xưng đế, giờ là lúc chín muồi.

Ninh Thư thấy mình đã ngu lắm rồi, ai ngờ Trần Lực còn ngu hơn cô.

Trần Lực dè bỉu: "Anh có đi guốc trong bụng Lưu tướng quân đâu mà biết tướng quân nghĩ gì?"

Trần Lực ra ngoài luyện binh, Phương Dũng xách dược liệu đặt lên bàn, nói với Ninh Thư: "Cho tôi mười lọ thuốc trị thương."

Phương Dũng đưa Ninh Thư dược liệu để đổi lấy thuốc.

Ninh Thư đương nhiên nhận, đưa cho Phương Dũng mười lọ kim sang dược.Phương Dũng cầm kim sang dược, nhìn Ninh Thư nói: "Trần Nhị Muội, tôi thấy cô hợp làm quân y.

Có lúc cứu người hữu dụng hơn giết người."

Ninh Thư mỉm cười: "Cảm ơn đề nghị của anh, tôi sẽ cân nhắc."

Phương Dũng gật đầu mang thuốc về.Sau khi Phương Dũng đi, Ninh Thư chống cằm, sao cô lại không biết chuyện đó, nhưng mà cô cần có công trạng.Trần Nhị Muội cũng hợp với con đường quân y hơn, chỉ không biết cô ấy có chịu nhìn cơ thể đàn ông không.Ninh Thư lấy quyển sổ, mài mực ghi lại tỷ lệ cácloại thuốc bột.

Bệnh hay bị khi hành quân đánh giặc nên chữa thế nào, và cả xửlý một số vết thương như thế nào.
 
Back
Top Bottom