Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (801-1000)

Ninh Thư (801-1000)
Chương 870: Nông phụ sống lại - Cãi nhau


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư bình tĩnh: "Anh định chia đều đó à.

Anh đòi thế khác gì ăn cướp."

Cậy giẫm lên nhân sâm thì nhân sâm là của chú em chắc.Mẹ kiếp, nam chính số hưởng thật.

Cô chạy quanh núi không gặp nhân sâm, người ta giẫm bừa cũng giẫm lên đống tiền.Phương Dũng nói: "Bảy phần nhiều quá."

Ninh Thư mất hứng.

Cô tìm thấy trước lại bị Phương Dũng giẫm lên, và chỉ vương vịn vào lý do đó để đòi chia tiền.Nhà có cây nhân sâm, cô kiêng kỵ nhà giàu gặp cướp, nhất là trong tình hình đất nước rối ren này.

Ngày mai đủ thể loại người bâu đến, ai mà biết có giữ được cái mạng không?Không vì lẽ trên, Ninh Thư sẽ không chia cho Phương Dũng.

Cho ba phần để chặn miệng hắn.Thế mà Phương Dũng còn chê ít.Ha ha ha...Ninh Thư sụ mặt: "Bốn phần, không thể nhiều hơn.

Nếu không tôi mang nhân sâm đi biếu quan phụ mẫu ở thị trấn."

Quan phụ mẫu chính là huyện lệnh.Phương Dũng nghĩ ngợi, nếu không có Trần Nhị Muội thì nhân sâm vô duyên với hắn, bốn phần chấp nhận được.Phương Dũng nói: "Được, tôi bốn phần."

"Chốt rồi đấy, lát nữa chúng ta bán ngay."

Ninh Thư nói: "Tôi và anh tôi đi trước, chúng tôi đi xa thì anh đi."

Phương Dũng gật đầu.Ninh Thư bọc nhân sâm trong mảnh vải, đặt vào sọt vùi thảo dược lên trên, nói với Trần Lực: "Về thôi."

Trần Lực đeo sọt đi đứng rất cẩn thận.Về đến nhà, Ninh Thư cầm nhân sâm nói với ông Trần chuyện chia nhân sâm cùng nhà họ Phương.Ông Trần nhìn thấy nhân sâm liền giật bắn người.Có vài người chết vì phát tài.Ninh Thư nói mình và anh đi bán nhân sâm, bán ngay và luôn.

Không thì hôm nay có người đến xin miếng nhân sâm, mai có người đến xin cọng rễ.Ninh Thư xách làn, trong làn đựng các nút thắt trước đây Trần Nhị Muội làm, lấy nút thắt che nhân sâm.Từ làng đi thị trấn phải ngồi xe bò.

Phương Dũng giả vờ rất khéo, xách gà và thỏ rừng đi bán, cùng lên một chiếc xe bò với Ninh Thư và Trần Lực.Dọc đường có vài người nữa lên xe, từ đầu đến cuối Ninh Thư và Phương Dũng không nói chuyện với nhau.Trần Lực thì không dám nói, chớm nói liền lắp bắp, đổ đầy mồ hôi.Nhà nghèo nào từng xoắn xuýt bởi cục vàng nhân sâm.Đến thị trấn, Ninh Thư vào cửa hàng hoá trang trước tiên.

Cô kẻ lông mày rậm, chấm rỗ mặt, dịch dung đơn giản mới vào quầy thuốc bán nhân sâm.Ninh Thư vừa vào thì Phương Dũng cũng vào, với lý do dạo này mình nóng trong muốn mua nước thanh nhiệt.Cả quá trình không bắt chuyện với Ninh Thư.Ninh Thư trả giá với chưởng quỹ, cuối cùng thoả thuận được giá hai trăm lượng.Ninh Thư rất không hài lòng mức giá này.

Mặc dù nhân sâm còn non nhưng sau khi xử lý và phơi khô, đảm báo giá trên nghìn lượng.

Nhân sâm là thứ bán chạy ở nơi tập trung nhiều nhà giàu, nhà quyền quý.

Hầu như nhà nào cũng đề phòng sẵn nhân sâm.Nhưng chưởng quỹ kiên quyết chốt giá hai trăm lượng, không trả thêm.Ninh Thư liếc Phương Dũng, Phương Dũng lén gật khẽ, đồng ý bán với giá hai trăm lượng.Ninh Thư đành đồng ý.Hai trăm lượng là khoản tiền lớn, xét theo tình hình nhà họ Trần, có kiếm cả đời cũng không được nhiều tiền thế này.Ninh Thư cần bạc không cần ngân phiếu.

Chẳng mấy nữa quốc gia loạn lạc, ngân phiếu là giấy vụn.Ninh Thư cầm đống bạc nặng trĩu rời khỏi quầy thuốc.

Sợ có người theo dõi nên vào cửa hàng quần áo mua đồ mới, rửa lớp hoá trang, đổi cả búi tóc rồi mới rời khỏi cửa hàng.Ninh Thư thấy mình như chuột cống, rõ ràng là tiền của mình nhưng làm như ăn trộm.Sống ở tầng lớp bần hèn nhất, thời thế hỗn loạn lòng người khó đoán, người hơi có địa vị cũng có thể chà đạp dân đen bọn cô.

Sơ sẩy chút thôi sẽ dẫn đến họa sát thân.Ninh Thư sẵn sàng dùng nhiều cách, chỉ mong sự việc trót lọt.Lén lút đưa cho Phương Dũng tám mươi lượng, Ninh Thư và hắn mỗi người một ngả.Cho đến khi về đến nhà Ninh Thư mới thở phào, giữ lại hai thỏi bạc cho mình còn đâu đưa hết cho ông Trần."

Cha ơi, có tiền rồi chúng ta mua thêm lương thực đi."

Ninh Thư nói với ông Trần: "Con nghe người ở thị trấn nói có nơi bạo loạn, kể là hoa màu chết hết, đất cũng nứt kẽ."

"Năm nay là năm đại hạn, e là không mưa dễ đâu, loạn thì lương thực đắt lắm."

Ninh Thư nói."

Cũng được, đi mua ít lương thực."

Có tiền giải quyết được rất nhiều việc, ông Trần đồng ý mua lương thực.Ninh Thư dặn dò: "Cha đừng mua cả đống một lần, mua ít một thôi ạ."

Ông Trần rít hơi thuốc dài, gật đầu: "Cha biết, không được khoe giàu."

Ông Trần nhắc Trần Lực: "Con cũng thế, đừng có mà bép xép."

Trần Lực lắc đầu nguầy nguậy: "Con không nói linh tinh đâu, chắc chắn không."

Đào rồi lại bán nhâm sâm làm Ninh Thư mệt rã rời, cô nói với bà Lý: "Con chợp mắt một lúc nhé mẹ."

Bà Lý nói: "Đi đi, nghỉ ngơi hồi sức."

Ninh Thư đặt lưng lên giường nhắm mắt, đang mơ màng thì bị gọi dậy.

Thấy là bà Lý mới ngồi dậy hỏi: "Sao thế mẹ?"

Bà Lý không được vui: "Phương Dũng và Bạch Y Xảo sang."

Ninh Thư nhăn mặt: "Họ sang làm gì?"

Ninh Thư dám chắc họ đến vì tiền bán nhân sâm.Ninh Thư đi giày vào trong nhà chính gặp Phương Dũng và Bạch Y Xảo.Bạch Y Xảo mặt mũi trắng hồng lại còn mặc váy sạch sẽ, xinh đẹp vô cùng.

Cô ta khiến người nhà họ Trần da ngăm, mặt mũi đau khổ càng thêm quê mùa, khốn khổ.Nói thật, Bạch Y Xảo vào Phương Dũng rất đẹp đôi.

Phương Dũng khoẻ khắn giỏi giang, Bạch Y Xảo xinh đẹp đáng yêu được lòng mọi người.

Hai người này trông không giống nông dân kiếm ăn từ đất.Nói dễ hiểu thì họ có khí chất bất phàm của nam nữ chính, nhìn là biết không phải điêu dân mu muội ngu dốt.Ninh Thư bước qua ngưỡng cửa vào trong nhà, hỏi Phương Dũng: "Sao thế, tôi đưa thiếu tiền cho anh à?"

Bạch Y Xảo lên tiếng: "Chia tiền nhân sâm không hợp lý, đáng ra phải chia năm năm mới đúng."

Ninh Thư mỉm cười: "Không có tôi thì chị không được một xu, đừng có mà lòng tham không đáy."

"Lúc đó tôi tìm thấy trước nhưng tự nhiên Phương Dũng giẫm lên."

Ninh Thư nói: "Đừng cãi nhau với tôi vì chuyện này.

Ồn ào cả làng biết, không có lợi cho chị đâu."

Ninh Thư lạnh lùng: "Chị thích cãi nhau thì tôi cũng chiều, đừng mong ai đẹp mặt hơn ai."

Bạch Y Xảo ngỡ ngàng, lần nào gặp cô cũng ghétcay ghét đắng và sợ hãi Trần Nhị Muội.

Cô ta sợ vận mệnh sẽ se duyên vợ chồngcho Phương Dũng và Trần Nhị Muội như kiếp trước.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 871: Nông phụ sống lại - Nghĩ xa


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư không biết Bạch Y Xảo có tư cách gì đến gây sự.

Chia đều á, chia đều cái con mẹ mày, mỡ đấy mà húp!Ninh Thư hỏi thẳng Phương Dũng: "Sao vậy, anh không hài lòng với cách chia?"

Bạch Y Xảo bất mãn: "Có gì đàn bà nói với nhau, cô nói với Phương Dũng làm gì?"

Ninh Thư: ...Nói cũng không được nói với Phương Dũng?"

Cách chia được quyết định bởi tôi, anh tôi và Phương Dũng."

Ninh Thư bật cười: "Cô chẳng biết gì cả, to tiếng cái gì?"

Bạch Y Xảo mím môi, hít sâu, nói từ tốn: "Chúng ta nói chuyện bình tĩnh được không Trần Nhị Muội?

Nói móc thế này không giải quyết xong việc."

Ninh Thư cũng rất bình tĩnh: "Nhìn chị giống đến đòi nợ hơn là giải quyết.

Nhà tôi nợ gì chị, chỉ có chị dở hơi thôi."

Bạch Y Xảo nhẫn nhịn cảm giác chán ghét, nói bình tĩnh: "Tôi chỉ thấy cách chia không công bằng."

Ninh Thư thản nhiên: "Trượng phu của chị đã đồng ý cách chia này, bây giờ chị sang nhà cãi vã, chị để trượng phu chị vào đâu?

Đưa hết tiền cho chị mới công bằng đúng không?"

Bạch Y Xảo bị nói có hơi kinh ngạc.

Lúc ở nhà cô không cam lòng, tại sao họ Trần được chia nhiều tiền, cô cũng nghi ngờ Phương Dũng cố tình cho Trần Nhị Muội nhiều tiền.Nhưng cô đang làm gì vậy, cô tự tạo cơ hội cho Trần Nhị Muội và Phương Dũng gặp nhau, nói chuyện với nhau.Cô luôn tránh giẫm vào vết xe đổ, không cho Phương Dũng và Trần Nhị Muội nối duyên kiếp trước.Kiếp trước cô làm tiểu thiếp, nhún nhường để không bị chủ mẫu bắt nạt, nhún nhường để chồng vào phòng mình, có thể nói là nhẫn nhịn đến giới hạn.Kiếp trước Bạch Y Xảo tâm cao khí ngạo mới làm thiếp cho công tử nhà giàu.

Chịu khổ rất nhiều mới biết nhún nhường, song vẫn bị chủ mẫu xử lý.Kiếp này lấy Phương Dũng, Phương Dũng là người đàn ông có trách nhiệm lại còn rất chiều chuộng cô.

Cô nhất thời nhẹ lòng, vì dù gì thì mình cũng là chính thê, tối nào chồng cũng ngủ với mình.Bạch Y Xảo thấy mình nên nhìn xa hơn.

Tương lai Phương Dũng có chức quan cao, có bổng lộc nhiều, rồi sẽ có những thứ khác.Kiếp trước làm tiểu thiếp tranh chồng với người ta khổ sở, cô không muốn sống những ngày tháng đó ở kiếp này.Bạch Y Xảo muốn một cuộc đời một vợ một chồng răng long đầu bạc.Thật ra cô có ít tiền riêng.

Kiếm được từ hùn vốn buôn bán với người khác.

Bọn cô kinh doanh món ăn nước ngoài như thịt nướng, lẩu.

Món ăn mới lạ rất được yêu thích.Xoắn xuýt mấy chục lượng bạc rất không phóng khoáng.

Mà cũng làm bẽ mặt chồng.Sở trường nhìn mặt nghe giọng của mình đi đâu mất rồi?Bạch Y Xảo nghĩ thông, tại vì liên quan đến Trần Nhị Muội làm cô hoảng hốt mới mất bình tĩnh thường ngày.Không ai bình tĩnh nổi trước vợ kiếp trước của chồng, ít nhất có Bạch Y Xảo không thể.Nhất là sau khi thành thân, nhận ra Phương Dũng tốt hơn các công tử ăn chơi kiếp trước rất nhiều.

Lại biết sau này Phương Dũng sẽ có chức cao nên càng mến Phương Dũng.Càng để ý càng sợ mất, Bạch Y Xảo sợ Phương Dũng và Trần Nhị Muội có sợi dây liên kết.Bạch Y Xảo nhìn Phương Dũng, Phương Dũng không tỏ vẻ ra mặt, không biết có đang giận không.

Cô nói với Ninh Thư: "Phương Dũng quyết định mọi việc trong nhà, nếu Phương Dũng đã nói thì đương nhiên chia như thế."

Phương Dũng cười với Bạch Y Xảo, Bạch Y Xảo đắc chí.

Đàn ông đều trọng sĩ diện, cho đàn ông sĩ diện là thoả mãn đàn ông, chuyện gì cũng dễ xử lý.Bạch Y Xảo nói: "Làm phiền rồi, chúng tôi về đây."

Ninh Thư: →_→Bạch Y Xảo mới nãy như con điên bỗng chốc thay đổi thái độ làm Ninh Thư hơi ngơ ngác.

Sau rồi cô biết Bạch Y Xảo làm thế để cho Phương Dũng xem.Ninh Thư cười thầm trong bụng.

Thế mới bảo Bạch Y Xảo không thoát được cái thói ti tiện của tiểu thiếp.

Trói đàn ông bằng cách của tiểu thiếp.Vợ chồng thực thụ có bàn có bạc, tôn trọng nhau.

Có điều dĩ nhiên điều đó không khả thi ở cổ đại lắm.Tuy nhiên, cách của Bạch Y Xảo vẫn nhận lại rất nhiều lợi ích.

Sau này có đến mấy đàn ông mà toàn là đàn ông quyền cao chức trọng thích cô ta, giúp cô ta tăng giá trị bản thân.

Đồ được tranh nhau mới là đồ tốt, sự thật là Phương Dũng chiều cô ta cả đời, chưa từng nạp thiếp.Phương Dũng đứng dậy đưa hai con gà rừng cho Trần Lực: "Gà hôm qua tôi bắt, cho nhà anh ăn thử.

Dạo này ồn ào nhiều chuyện không vui, chúng ta là hàng xóm nhìn mặt nhau mỗi ngày, có lúc cũng cần nhờ vả.

Nếu nhà tôi có làm gì không phải mong nhà anh đừng để bụng."

Trần Lực nhìn hai con gà không biết có nên nhận không.

Đành nhìn Ninh Thư, Ninh Thư gật khẽ.Tự dưng được mười mấy lượng, ăn hai con gà của chú xem như hời.Trần Lực cầm gà cười tít mắt: "Không sao đâu, hàng xóm có xích mích là chuyện thường.

Cảm ơn gà của anh nhé."

Ninh Thư: ...Phương Dũng có bắt tất cả gà rừng cũng không kiếm được tám mươi lượng.

Phương Dũng rất biết đối nhân xử thế.Biết tiến biết lùi, kể cả không đòi được thêm tiền thì vẫn xử lý êm đẹp.Cũng đúng thôi, thành công không từ trên trời rơi xuống.

Phương Dũng có được vinh quang ngoài điều kiện cứng thì còn do hắn sống đẹp, kiên cường.Nói thật, Phương Dũng xứng đáng là người đàn ông để một cô gái giao phó cả đời.

Thế nên Bạch Y Xảo mới nghĩ cách xử lý Trần Nhị Muội.Ông Trần gõ tẩu thuốc lên bàn, nói với Phương Dũng: "Phương Dũng, chuyện này chỉ hai nhà chúng ta biết, đừng nói cho người ngoài."

"Chú Trần yên tâm, cháu biết rồi ạ."

Phương Dũng gật đầu.Sau khi Phương Dũng và Bạch Y Xảo về, Ninh Thư mới thở phào.

Ý định của Ninh Thư là không chia nhân sâm cho Phương Dũng.

Nhưng Phương Dũng xuất hiện, phải chia tiền cho hắn nếu không sợ sẽ có tai họa.Ông trời chết tiệt mượn tay cô đưa tiền cho Phương Dũng.Sắp tới vụ mùa, các cuộc bạo động nổ ra thường xuyên hơn.

Phương Dũng có khoản tiền này có thể đút lót để nhập ngũ.Nhớ lại kiếp trước, trước khi nhập ngũ Phương Dũng săn được con hổ trắng bịt bịt mắt, hắn bán được khá nhiều tiền từ xương và da hổ.Mà thôi, tuy đắng lòng nhưng cô vẫn có tiền đào nhân sâm vất vả.Trần Lực xách gà hỏi Ninh Thư: "Em ơi, gà rừng hầm ngon hay là kho ngon nhỉ?"

Ninh Thư trợn trắng mắt, trông cái bản mặt ngô nghê của anh kìa, chỉ hai con gà thôi mà làm như kiếm được món hời lắm.Ninh Thư nói: "Một kho một hầm."

Bà Lý lại bảo: "Hầm cả hai đi, răng cha con yếu."

"Vâng ạ, thế hầm cả hai con."

Trần Lực đi cắt tiếtgà.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 872: Nông phụ sống lại - Chuẩn bị trước đại loạn


Chuyển ngữ: Wanhoo
Trời càng ngày càng nóng, trời trong không một gợn mây.

Ông Trần trông chờ mưa để mạ mọc nhưng ruộng chỉ ngày càng rạn nứt.Ông Trần không còn ôm may mắn nữa, cầm tiền đi mua lương thực.

Hiện giờ lương thực tăng thêm một giá bởi vì có bạo loạn, lương thực rất khan hiếm.Ông Trần hơi hối hận.Không phải ông ngu mà vì nghèo bao đời rồi, có mấy đồng là không nỡ tiêu, huống gì đi mua lương thực.Thỉnh thoảng Ninh Thư sẽ theo xuống thị trấn.

Sau vụ nhân sâm, Ninh Thư có một chút quyền phát biểu trong nhà, ông Trần sẽ cho phép Ninh Thư chỉ cần là không phải yêu cầu quá đáng.Đôi khi sẽ gặp Bạch Y Xảo cũng xuống thị trấn.

Bạch Y Xảo hờ hững với Ninh Thư, không hỏi không nói vô cùng lạnh nhạt.Ninh Thư mặc kệ, việc mình mình làm.Chẳng qua thi thoảng tối đến cô sẽ đến nhà Lý Cẩu Tử.

Không biết Lý Cẩu Tử đi đâu mà luôn không ở nhà.

Ninh Thư nghi ngờ Lý Cẩu Tử bị xử lý.Ninh Thư lén liếc qua Bạch Y Xảo trên xe ngựa.

Chắc là không phải Bạch Y Xảo giở trò đâu.

Bạch Y Xảo luôn muốn gán ghép cô với Lý Cẩu Tử thành đôi mà.Bạch Y Xảo thấy Trần Nhị Muội đối diện bình tĩnh, không khỏi dấy lên một chút bất an, sợ hãi khó hiểu.Nhìn lướt qua quần áo của Trần Nhị Muội, vải cũ sờn không đẹp đẽ, không đeo trang sức, da hơi ngăm, không tính là quá xinh đẹp.Cớ sao kiếp trước Phương Dũng yêu thương cô ta.Cô nhớ đến Trần Nhị Muội kiếp trước mặc áo gấm của cáo mệnh phu nhân, búi tóc cài đủ các loại trâm vô cùng sang trọng.Hình ảnh đó mắc nghẹn ở cổ họng không sao nuốt trôi.Cả đường im lặng đến thị trấn rồi mỗi người một ngả.Ninh Thư vào quầy thuốc mua ít thuốc và ngân châm.

Sau đại loạn là đại dịch, chuẩn bị ít thuốc đến lúc đó có vấn đề gì cũng không luống cuống chân tay.Đã thay đổi số phận thì không được nghoẻo ở thời loạn.Ninh Thư đổi bạc thành vật tư như bông, vải hoặc lương thực.

Loạn đến, một thỏi vàng không mua nổi một cái bánh bao.Kể cả sau này Trần Nhị Muội được hưởng vinh hoa phú quý thì vẫn sống khổ sống sở trong thời loạn.Phương Dũng đầu quân cho quân khởi nghĩa chính là quân phản loạn, phản tặc đối với triều đình.

Và rõ ràng là sẽ có quan lại bắt người thân của phản tặc.Trần Nhị Muội ôm cái bụng bầu, đưa mẹ Phương Dũng nhiều tuổi mắt kém trốn đi tìm Phương Dũng, nửa đường mẹ Phương Dũng chết.Không có đất chôn thi thể mẹ Phương Dũng nên Trần Nhị Muội hoả táng, mang tro cốt mẹ đi tìm chồng.Trong thời thế loạn lạc, vì no cái bụng, vì để sống mà chuyện gì người ta cũng dám làm.

Người phụ nữ đang mang thai chính là lương thực di động, chưa biết chừng sẽ bị kẻ mất trí giết, uống máu ăn thịt.Trần Nhị Muội vừa phải bảo vệ mình bảo vệ con, vừa phải gìn giữ trinh tiết.

Cái khổ mà Trần Nhị Muội phải chịu người khác khó mà tưởng tượng nổi.

Bạch Y Xảo chỉ nhìn thấy Trần Nhị Muội được hưởng phúc nhờ Phương Dũng, không nhìn thấy ngày tháng khổ sở của cô ấy.Nhà mẹ của Trần Nhị Muội bị liên đới, đóng gấp đôi thuế lương mới dàn xếp được vụ này.

Nhưng Trần gia nghèo quá, nộp thuế xong chẳng còn gì.Phải chịu được sức nặng nếu muốn đội vương miện.Ngày đó Bạch Y Xảo chê nhà Phương Dũng nghèo lại còn sống bằng nghề đi săn, không xứng với mình nên từ hôn bội bạc.Đến khi Phương Dũng công thành danh toại, thấy Trần Nhị Muội mặc áo gấm thì cho rằng Trần Nhị Muội cướp vinh quanh của mình.Bạch Y Xảo sống lại trở thành vợ của Phương Dũng nhưng không chịu cảnh chạy nạn khổ sở.Cùng người không cùng mệnh.Ninh Thư nhún vai cạn lời, chỉ biết quy cho hào quang nhân vật chính.

Bạch Y Xảo sống lại có tiền đút lót quan phủ, làm gì cũng xuôi chèo mát mái.Ninh Thư rời khỏi quầy thuốc, gặp Lý Cẩu Tử trên phố.

Lý Cẩu Tử chó đội lốt người tay cầm quạt xếp trông như khỉ mặc áo, chẳng ra sao.Tên đó đang nhìn quanh cửa lầu xanh, Ninh Thư thấy hông hắn ta treo túi tiền, xem chừng khá nặng.Hoá ra có tiền, thảo nào không về nhà, không biết tiền từ đâu ra.Ninh Thư cúi mặt đi sượt qua người Lý Cẩu Tử, giật túi tiền của hắn ta.

Vừa hay có cô nương lầu xanh kéo Lý Cẩu Tử vào trong.Lý Cẩu Tử cười khà khà bỉ ổi vào trong lầu xanh, không hề biết mình bị trộm túi tiền.Ninh Thư thả túi tiền vào trong làn, đậy vải che kín.Nheo mắt nhìn biển lầu xanh, cô trở lại quầy thuốc mua vài liều định dùng cho Lý Cẩu Tử.Tuyệt đối không tha thứ dễ dàng cho Lý Cẩu Tử.Cô mua thuốc xử lý Lý Cẩu Tử bằng tiền của Lý Cẩu Tử.Mua thuốc xong Ninh Thư lại đến tửu lầu mà Bạch Y Xảo kinh doanh sau khi lấy chồng.

Tửu lầu tên Cát Tường Cư, trang trí rất hầm hố.Ninh Thư vào trong, mùi thơm nức.

Sảnh dưới khá đông khách chưa kể phòng riêng bên trên.Có tiểu nhị qua hỏi Ninh Thư: "Khách quan dùng gì ạ?"

Ninh Thư nhìn thực đơn viết trên thẻ trúc treo trên tường: "Ba xu thị nướng, năm xu rau cải, tôi muốn mang về."

"Có ngay ạ."

Ninh Thư muốn thử vị đồ ăn ở quán của Bạch Y Xảo, nhân tiện đánh giá tình hình kinh doanh của quán này.Trông rất đắt khách.Thảo nào mở cả chi nhánh, có tiền quyên góp lương thực và quần áo cho quân khởi nghĩa.

Biết quân khởi nghĩa lật đổ được triều đình hiện giờ nên đầu tư sớm, lấy lòng tướng khởi nghĩa sớm, sau này được hoàng đế xem trọng.Hoàng đế không thể cướp vợ của thần song vẫn rất thích Bạch Y Xảo.Hack thế này thì...Ninh Thư đang đợi nướng thịt thì nghe tiếng Bạch Y Xảo: "Trần Nhị Muội?"

Ninh Thư ngoảnh lại, nhìn thấy Bạch Y Xảo đang đi xuống cầu thang.

Bất giác thấy Bạch Y Xảo xinh quá.Bạch Y Xảo đi đến hỏi Ninh Thư: "Đến ăn cơm à?"

Ninh Thư gật đầu: "Phải.

Nghe danh Cát Tường Cư đã lâu, nay đến nếm thử và cũng mua một ít mang về cho cha mẹ ăn thử."

Nghe Ninh Thư khen, Bạch Y Xảo hơi tự đắc.Ý tưởng mở tửu lầu xuất phát từ nhớ lại hương vị thơm ngon, gây nghiện từ các món ăn kết hợp với nhiều gia vị của dân du mục nước ngoài, mà kiếp trước từng được ăn ở nhà giàu.Trần Nhị Muội không biết tửu lầu này là của mình.Tiểu nhị mang thức ăn đến: "Khách quan, đồ ăn mang về của cô đây."

Ninh Thư đang định trả tiền, Bạch Y Xảo nói:"Đơn này tôi trả cho, xem như tôi mời khách."
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 873: Nông phụ sống lại - Đêm hôm mò sang nhà


Chuyển ngữ: Wanhoo
Ninh Thư hơi ngạc nhiên, mặt trời mọc đằng tây à, Bạch Y Xảo muốn mời cô, trả tiền cho cô.Ninh Thư từ chối: "Không hay lắm đâu, tôi tự trả."

Ninh Thư đặt xu lên quầy.Bạch Y Xảo thoáng khinh thường mấy đồng xu, cầm xu kéo tay Ninh Thư, trả xu vào tay Ninh Thư: "Tôi nói tôi mời là tôi mời.

Tôi quen chủ tửu lầu này, đừng khách sáo."

Ninh Thư: ...À, hoá ra giở vờ à, giả vờ không biết là đòn chí mạng.

Rõ ràng mình là chủ quán này.Ninh Thư cất tiền, đặt đồ ăn vào làn, nói với Bạch Y Xảo: "Cảm ơn nhé."

"Không có gì."

Bạch Y Xảo rạng rỡ, cảm giác bố thí thật sung sướng.Bạch Y Xảo cảm thấy đã rửa sạch nỗi nhục Trần Nhị Muội vứt tiền vào bát mình ở kiếp trước.Ninh Thư bỗng hỏi: "Chỉ có mình chị xuống thị trấn à?

Sao Phương Dũng không đi cùng?"

Bạch Y Xảo cảnh giác, nửa đề phòng nửa khoe mẽ: "Anh Dũng tìm thấy một còn hổ trắng bị bịt mắt trong núi, định săn giết nó."

Hổ trắng?Xương và da hổ không chỉ bán được tiền mà còn đề cao sức mạnh của Phương Dũng.

Vào quân đội nói mình từng săn được con hổ mới đỉnh làm sao.Đàn ông đích thực.

Sau này Phương Dũng thăng quan tiến chức còn trở thành chuyện được mọi người ngợi ca.Ninh Thư xách làn ra về, Bạch Y Xảo nhìn theo dáng Ninh Thư, thật sự không yên tâm.

Trần Nhị Muội chỉ tiện miệng nhắc đến Phương Dũng cũng làm Bạch Y Xảo giật mình.Bạch Y Xảo nói với tiểu nhị: "Tôi đi trước, nói với Ôn Ngọc nhé."

Ôn Ngọc là công tử con nhà thương nhân ở thị trấn, hùn vốn mở tửu lầu này với Bạch Y Xảo.Bạch Y Xảo không muốn mình ở thị trấn, Trần Nhị Muội ở làng bắt mất chồng.Ninh Thư rời khỏi phố chợ đi đến nơi xe bò đừng.

Trần Lực gánh sọt lương thực khô.Ninh Thư vừa lên xe bò, Bạch Y Xảo đã chạy vội đến ngồi lên xe thở hổn hển.Xe bò chậm rãi lăn bánh.Bạch Y Xảo nhìn Ninh Thư, giả vờ vô tình hỏi: "Trần Nhị Muội, hình như cô cũng mười lăm rồi, nhà cô không đề cập đến chuyện cưới gả của cô à?"

Ninh Thư không trả lời, Trần Lực đáp: "Cha tôi nói đợi Nhị Muội mười sáu thì tính."

Bạch Y Xảo à lên, lại hỏi: "Thế cô muốn trượng phu tương lai là người thế nào?"

Ninh Thư muốn chọc ngoáy Bạch Y Xảo, trả lời là muốn kiểu như Phương Dũng, nhưng lại sợ mình thắng miệng nhất thời chỉ làm mình bị xấu tiếng.Cái thời này danh dự quan trọng hơn trời, trinh tiết đè nặng, phải suy xét cho nhà, cho dòng họ.

Người nhà mình còn chẳng tha cho người bị mất danh dự, huống chi là người ngoài.Con gái khổ quá.Nói thật là hủy diệt thế giới này cũng chẳng sao.Ninh Thư nói: "Hình hài cha mẹ ban cho, cha mẹ bảo sao lấy vậy."

Bạch Y Xảo gật đầu không hỏi nữa, ngoảnh sang nhìn cảnh dọc đường.Ninh Thư về đến nhà bắt đầu nghiền dược liệu đã mua thành bột.

Cổ đại không có máy nghiền, nghiền tay không được mịn.Không được thì ép Lý Cẩu Tử uống.Sẩm tối, Lý Cẩu Tử không có tiền phải về nhà.

Về nhà với đầy vết thương, hiển nhiên bị đánh vì dạo lầu xanh không trả tiền.Bị đánh đã đành lại còn bị bắt đóng dấu vân tay vay nặng lãi, không thì không được rời khỏi lầu xanh.

Chưa hết, hắn ta bị quy định thời gian trả, không trả sẽ bị chặt chân chặt tay.Lý Cẩu Tử khổ não, rõ ràng hắn có tiền nhưng túi tiền bay đâu mất.

Tiên sư thằng chó nào trộm tên của hắn.Lý Cẩu Tử bị đánh sưng mặt về nằm rên rỉ trên giường.Nửa đêm, Ninh Thư mang thuốc bột đến nhà Lý Cẩu Tử, Lý Cẩu Tử đang ngủ như chết.Nhà không thắp nổi một ngọn đèn dầu.

Ninh Thư vào bếp múc ít nước trong lu, đổ thuốc bột vào gầu.

Đợi hạt to lắng xuống mới rót vào cốc.Ninh Thư rón rén bưng cốc vào nhà đặt ở đầu giường rồi ra ngoài, đứng canh ở cửa sổ.Sợ Lý Cẩu Tử không uống nước, cô đốt thuốc bột, thuốc bột hơi ẩm bốc khói dày đặc.Ninh Thư cầm khăn che mũi, phe phẩy cho khói vào nhà, đợi một lúc liền tắt.Trời đêm rải rác ngôi sao, mặc dù ai cũng đã đi ngủ nhưng lỡ có người đi tiểu đêm nhìn thấy thì sao.Sống ở thời này luôn cần cảnh giác.Ninh Thư đợi bên ngoài, Lý Cẩu Tử trên giường lăn qua lộn lại cuối cùng ngồi dậy.Lý Cẩu Tử hơi khô miệng muốn uống nước, mơ mơ màng màng nhìn thấy có cốc nước ở đầu giường, uống thử miếng nhỏ sau đó uống ừng ực.Uống xong lại ngủ tiếp.Có điều lần này không sao ngủ nổi.

Lý Cẩu Tử nóng đổ mồ hôi, ngồi dậy ra ngoài nhà hóng gió.Lý Cẩu Tử thở dài thườn thượt, vay nặng lãi đè nặng, không trả tiền sẽ bị chặt tay chân.Lý Cẩu Tử sợ chết, chặt tay chân rất đau, bình thường bị trầy da hắn ta cũng kêu rên cả buổi.Lý Cẩu Tử lau mồ hôi, quyết định đi tìm Bạch Y Xảo.

Mình làm việc cho cô ta, cô ta đưa tiền.

Nay có chút việc cũng sẽ giải quyết hộ hắn thôi.Nhân lúc đêm hôm Lý Cẩu Tử đi đến nhà Phương Dũng.Ninh Thư bám theo Lý Cẩu Tử, thấy Lý Cẩu Tử đến gần nhà Phương Dũng rồi sủa ba tiếng.Bạch Y Xảo nghe tiếng chó sủa sững sờ tỉnh lại.

Cô ta hoài nghi, lại nghe ba tiếng chó sủa mới ngồi dậy khẽ khàng.Phương Dũng là người đề phòng cao, ngủ nông giấc.

Bạch Y Xảo có cử động nhẹ vẫn đánh thức Phương Dũng."

Sao vậy?"

Phương Dũng hỏi Bạch Y Xảo.Bạch Y Xảo thì thầm: "Không sao ạ, em hơi đau bụng muốn đi nhà xí, anh ngủ tiếp đi."

Phương Dũng hỏi: "Có cần anh đi cùng không?"

"Không cần."

Bạch Y Xảo ra khỏi phòng, đóng cửa, ra sân nhìn khắp nơi."

Chị Bạch."

Lý Cẩu Tử bỗng nhiên xông ra làm Bạch Y Xảo sợ hết hồn, hỏi nhỏ: "Cậu làm gì đấy?"

Lý Cẩu Tử nói với Bạch Y Xảo: "Chị Bạch giúp tôi đi, lần trước tôi đã xử lý Trần Nhị Muội giúp chị mà."

"Cậu nói mà không biết ngại.

Cậu ngủ như chết trong phòng, không làm nhục Trần Nhị Muội, tôi bị cậu quay gần chết mà cậu còn dám nhắc."

Bạch Y Xảo tức tối vô cùng.May mà trượng phu cô là Phương Dũng, nếu là công tử nhà giàu ăn chơi trác tác, có đàn ông vào nhà là cô đã bị nhốt lồng heo, bị chủ mẫu phạt rồi.Chuyện này là vết nhơ, không biết Phương Dũng cóđể ý không.

Bạch Y Xảo sợ làm Phương Dũng có khúc mắc, không biết khi nào sẽbùng nổ.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 874: Nông phụ sống lại - Vầng trăng dính bùn


Chuyển ngữ: Wanhoo
Điều đàn ông không chịu nổi nhất chính là đàn bà cắm sừng.Bạch Y Xảo không muốn có khúc mắc trong cuộc sống với Phương Dũng, nếu không thì rất uổng phí cơ hội sống lại.Bạch Y Xảo rất ghét Lý Cẩu Tử vô dụng, nói nhỏ: "Đừng tìm tôi nữa, bảo làm chuyện cỏn con cũng không làm được."

Lý Cẩu Tử sợ Bạch Y Xảo bỏ mình, mình không trả nổi nhiều tiền thế, vội cãi: "Tôi có muốn đâu, tại con nhỏ Trần Nhị Muội chết bầm bỏ chạy chứ."

Ninh Thư trốn trong bóng tối, mặc dù biết chuyện đó là âm mưu của Bạch Y Xảo và Lý Cẩu Tử nhưng khi chính tai nghe thấy vẫn không kìm được cơn nóng giận.Ninh Thư cố gắng đè nén sát khí trong lòng.

Chỗ này gần Phương gia, Phương Dũng đi săn nhiều năm rất nhạy cảm với sát khí.Lý Cẩu Tử và Bạch Y Xảo sợ Phương Dũng phát hiện, Ninh Thư cũng không muốn Phương Dũng biết.

Ít nhất đến khi gạo nấu thành cơm.Lý Cẩu Tử cuống cuồng: "Chị Bạch không được bỏ rơi tôi."

Lý Cẩu Tử nuốt nước bọt, khàn giọng: "Chị cho tôi một trăm lượng được không?"

"Bao nhiêu cơ?"

Bạch Y Xảo suýt thì thốt lên.

Một trăm lượng, mơ đi.Lý Cẩu Tử cảm thấy cơ thể có gì đó là lạ.Lý Cẩu Tử lo lắng: "Tôi bị đóng dấu vân tay vay nặng lãi, không trả sẽ chặt chân tay.

Chị không thể thấy chết mà không cứu."

Bạch Y Xảo lạnh lùng: "Liên quan gì đến tôi.

Cái loại vô dụng như cậu cũng dám đòi một trăm lượng, cậu coi tôi là cái gì."

Lý Cẩu Tử rất nôn nóng: "Chị không giúp tôi, tôi sẽ tố cáo chị hại Trần Nhị Muội, tìm tôi làm nhục Trần Nhị Muội còn muốn để Trần Nhị Muội làm vợ tôi.

Chị nói chỉ cần làm nhục Trần Nhị Muội thì Trần Nhị Muội chính là vợ tôi."

Lý Cẩu Tử uy hiếp: "Chị là đồ xấu xa, lòng dạ đen tối."

Bạch Y Xảo không bị Lý Cẩu Tử uy hiếp, cô nói chậm rãi: "Cậu nói đi, Phương Dũng sẽ đánh chết cậu, xem ai tới số."

Lý Cẩu Tử nhớ lại quả đấm vào người mình của Phương Dũng liền co rụt, hắn sợ Phương Dũng bởi Phương Dũng có thể đánh chết thú hoang.Bạch Y Xảo định đi về.

Ra ngoài lâu Phương Dũng sẽ nghi ngờ.

Phương Dũng mà biết đêm hôm cô gặp Lý Cẩu Tử thì to chuyện.

Phương Dũng có yêu cô thương cô thế nào cũng vẫn nổi nóng.Lý Cẩu Tử thấy Bạch Y Xảo định đi bèn níu tay áo cô ta."

Cậu là cái thá gì mà dám chạm vào tôi."

Bạch Y Xảo bị Lý Cẩu Tử chạm vào người lập tức dựng ngược lông mày, ghê tởm như giẫm phải cứt chó.Lý Cẩu Tử lo không trả được khoản vay nặng lãi nên xin tiền Bạch Y Xảo.

Bạch Y Xảo tuyệt tình, Lý Cẩu Tử oán hận muốn ngủ với cô gái kiêu ngạo này.

Có chết cũng muốn làm quỷ phong lưu.Đã thế cô ta còn là vợ của Phương Dũng, nhân đây cũng trả thù Phương Dũng một vố cay.Lý Cẩu Tử tức giận cả gan bịt miệng Bạch Y Xảo, kéo lê Bạch Y Xảo ra ruộng ngô gần đó.Bạch Y Xảo rất hoảng sợ nhưng bị Lý Cẩu Tử bịt miệng không kêu cứu được.

Lý Cẩu Tử bị dục vọng xâm chiếm bộc phát sức mạnh.Lý Cẩu Tử nhìn cô gái dưới thân, lòng hư vinh trào dâng ngửi người cô ta một cách mê say.Bạch Y Xảo tái mặt, tuyệt vọng vô cùng.

Kiếp này sống lại lẽ nào lại bị cái loại thối nát như Lý Cẩu Tử làm nhục.Còn đâu cuộc sống hạnh phúc của cô với Phương Dũng.Bạch Y Xảo giãy giục liên tục nhưng cô không khoẻ như phụ nữ làm việc đồng áng.

Cô yếu ớt, đẩy là ngã, eo không xương, không thể nào thoát được.Bạch Y Xảo sụp đổ thế giới, cuộc sống tươi đẹp tan biết trong nháy mắt.Mặc dù sống lại nhưng Bạch Y Xảo vẫn là người cổ đại thấm nhuần tư tưởng danh dự, trinh tiết.

Cô không thể tượng tượng nổi Phương Dũng biết sẽ thế nào.Cô sẽ bị nhốt là vào lồng lợn ư.

Quan trọng nhất vẫn là Phương Dũng, hình ảnh Phương Dũng mặc quan phục oai phong kiếp trước hằn sâu trong đầu cô.Cô muốn trở thành người sánh đôi với Phương Dũng.

Cô còn phải đứng cạnh Phương Dũng cho đến khi Phương Dũng chạm đỉnh vinh quang.

Bạch Y Xảo như con búp bê không có linh hồn, đôi mắt nhìn xa xăm rớt nước mắt.Bạch Y Xảo ghê tởm buồn nôn, cái miệng thối của Lý Cẩu Tử làm cô chỉ muốn chết.Bất giác Bạch Y Xảo muốn cắn lưỡi tự vẫn.

Cô ta nhụt chí, sống lại mà cuộc đời thế này.Trái lo phải đề phòng Trần Nhị Muội lại không ngờ mình thua ở thằng chó Lý Cẩu Tử.

Cô chưa từng cảnh giác Lý Cẩu Tử, sao Lý Cẩu Tử dám!!!Ninh Thư trốn trong góc tối nhìn lạnh lùng.

Bị Lý Cẩu Tử làm nhục khó chịu lắm đúng không.

Chỉ khi mình trải qua mới biết tuyệt vọng, khốn cùng ngần nào.Bạch Y Xảo như vầng trăng sáng trên cao bị Lý Cẩu Tử hôi thối như bùn vấy bẩn.Phương Dũng ngủ không sâu giấc, tỉnh ngủ thấy Bạch Y Xảo chưa về liền ra ngoài tìm."

Y Xảo."

Phương Dũng gọi khẽ.Lý Cẩu Tử nghe thấy giọng Phương Dũng sợ đổ mồ hôi lạnh.

Tuy nói muốn trả thù Phương Dũng nhưng Lý Cẩu Tử sợ, vô cùng sợ giáp mặt hắn.Lý Cẩu Tử xách quần chuồn mất.Phương Dũng vào nhà xí tìm Bạch Y Xảo.Bạch Y Xảo nghe thấy tiếng Phương Dũng cũng co rụt người.

Cô đang quần áo xộc xệch lại còn dính bùn, làm sao xuất hiện trước mặt Phương Dũng.Bạch Y Xảo bắt bản thân tỉnh táo, nghĩ cách thật nhanh.Bạch Y Xảo tàn nhẫn bẻ trật khớp chân, nghe tiếng gãy rắc nho nhỏ.

Bạch Y Xảo đau rên nhẹ, lê cổ chân đau đớn ngã vào con suối bên cạnh.Đang hạn hán, suối cũng khá cạn mà còn đục.

Bùn lầy dính đầy người cô, chật vật vô cùng.

Cô nằm trong bùn không đứng dậy nổi."

Phương Dũng, Phương Dũng."

Bạch Y Xảo gọi thều thào: "Em ở đây, Phương Dũng, Phương Dũng cứu em."

Phương Dũng nghe thấy tiếng Bạch Y Xảo, thấy Bạch Y Xảo dưới suối vội vàng đi xuống kéo cô."

Chân em đau quá."

Bạch Y Xảo nỉ non.Phương Dũng bế Bạch Y Xảo lên bờ, đi về nhà.

Đột nhiên Phương Dũng dừng bước.Bạch Y Xảo run sợ, run giọng hỏi: "Sao thế?"

Phương Dũng chau mày, không xác định: "Anh cảmgiác có người đang nhìn chúng ta."
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 875: Nông phụ sống lại - Đỉa hút máu


Chuyển ngữ: Wanhoo
"Làm gì có ai."

Bạch Y Xảo tưởng Phương Dũng nhắc đến Lý Cẩu Tử nên giả vờ đáng thương: "Đêm hôm sao lại có người.

Chân em đau quá."

Phương Dũng lắc đầu chỉ nghĩ là ảo giác, bế Bạch Y Xảo vào nhà rồi đi đun nước tắm cho cô.Nhìn Phương Dũng bận rộn, Bạch Y Xảo cắn môi không cầm được nước mắt."

Sao lại khóc?"

Phương Dũng nhìn viền mắt ửng hồng của cô.Bạch Y Xảo lau nước mắt nhưng tay dính đầy bùn: "Chân em đau quá."

"Chắc trật khớp rồi.

Tắm xong anh nắn lại cho em, hứa không đau."

Phương Dũng an ủi Bạch Y Xảo: "Sao lại ngã xuống suối?"

Bạch Y Xảo đã nghĩ xong lời giải thích: "Em ngồi xổm tê chân, trời đang tối mà em còn ngái ngủ nên trượt chân xuống."

"Em đúng thật là..."

Phương Dũng đến chịu.Bạch Y Xảo nhìn Phương Dũng, trong lòng tức giận.

Không thể phá hỏng hạnh phúc của mình.

Cô sống lại không thể bẩn trinh tiết, không thể bị Phương Dũng chê, không phải như thế này.Bạch Y Xảo siết chặt nắm đấm, chí ít cô cần vượt qua cửa ải trước mắt.Ninh Thư nhìn sự việc phát triển đến hoa cả mắt, cười thầm, xem ra Bạch Y Xảo tính gạt phăng chuyện đêm nay.Nhưng Lý Cẩu Tử là con đỉa hút máu, bị nó bám thì chỉ còn nước bị hút khô, hoặc không phải giết Lý Cẩu Tử.Ninh Thư rón rén về nhà, hôm nay không tu luyện, đặt lưng ngủ một giấc ngon lành.Bạch Y Xảo tắm rửa xong, tất cả dấu vết bị gột rửa, không nhìn ra bị xâm hại.Bạch Y Xảo nhìn người đàn ông đang vỗ về mình, cô có chết cũng không nói chuyện này ra.Lý Cẩu Tử chạy về căn nhà tranh rách nát nằm lên giường thở hổn hển, không ngờ mình lại ngủ với Bạch Y Xảo, mùi vị thật tuyệt vời.Lý Cẩu Tử nghĩ bụng, cảm giác đã tìm thấy cơ hội trả nợ.

Uy hiếp Bạch Y Xảo bằng chuyện này biết đâu sẽ lấy được một trăm lượng.Sáng hôm sau Lý Cẩu Tử lởn vởn trước cổng Phương gia.

Nhà cửa sóng yên biển lặng là biết cô gái gian xảo Bạch Y Xảo đã lừa được vụ đêm qua.Lý Cẩu Tử thấy mình bắt được thóp của Bạch Y Xảo.Phương Dũng thấy Lý Cẩu Tử lượn lờ trước cổng nhà mình, nghiêm giọng nói: "Lởn vởn gì ở đây, có tin tôi chặt chân cậu không."

Lý Cẩu Tử rụt người nhưng nghĩ đến đêm qua mình ngủ với vợ Phương Dũng liền cười he he hèn hạ.Lý Cẩu Tử sảng khoái, có tên trên bảng vàng cũng sướng như thế này thôi nhỉ.Thấy Lý Cẩu Tử cười dung tục khó hiểu, Phương Dũng chau mày, nhặt cái gậy ở chân tường.Lý Cẩu Tử cười he he chạy biến, chạy nhảy tung tăng như thằng điên.Phương Dũng sầm mặt vào nhà, Bạch Y Xảo giật thót.

Chuyện đêm qua khiến cô ta vô cùng nhạy cảm, rất để ý cảm xúc của Phương Dũng."

Anh sao thế?"

Bạch Y Xảo đứng dậy, Phương Dũng đã nắn xương hộ nhưng cô vẫn đau, cô đứng dậy hơi loạng choạng.Phương Dũng đỡ cô ngồi xuống: "Lý Cẩu Tử lêu lổng sáng ra đã lởn vởn trước nhà."

Nhắc đến Lý Cẩu Tử làm Bạch Y Xảo kinh ngạc suýt giật nảy mình, trái tim đập rộn ràng, run giọng hỏi: "Cậu ta nói gì à?"

"Không, lần sau anh nó lần nào là đánh nó lần đó."

Phương Dũng nói: "Em bớt nói chuyện với nó đi."

Bạch Y Xảo có cảm giác vạn tiễn xuyên tim, bắn nát tươm trái tim cô.Tại sao cuộc đời sống lại của cô lại bi thảm thế này, cô sống lại có nghĩa gì.Bạch Y Xảo siết nắm đấm, không cầm được rùng mình.Phương Dũng định lên núi nhưng thấy Bạch Y Xảo thế này thì không đi nữa, Bạch Y Xảo nói dịu dàng: "Em không sao, trưa anh về sớm chút là được."

Bạch Y Xảo sợ mình không cầm được lòng.Phương Dũng gật đầu, cầm đồ nghề đi săn thú.Phương Dũng vừa đi, Bạch Y Xảo liền đấm ngực, há miệng khóc thầm lặng lẽ, nước mắt tuôn như mưa.Khóc xong Bạch Y Xảo mở cái hộp cất trong tủ quần áo, lấy một tờ ngân phiếu.

Tờ ngân phiếu này có giá trị một trăm lượng.Phương Dũng đi làm, Lý Cẩu Tử lại lởn vởn trước Phương gia.

Bạch Y Xảo thấy Lý Cẩu Tử nhưng mặc kệ, lên xe bò đỗ ở cổng làng đi xuống thị trấn.Lý Cẩu Tử do dự cũng xuống thị trấn cùng.Đến thị trấn, Bạch Y Xảo rẽ ngang rẽ dọc đến nơi vắng vẻ, Lý Cẩu Tử bám theo Bạch Y Xảo."

Đợi tôi đấy à."

Lý Cẩu Tử cà lơ cà phất, đi đến còn sờ má Bạch Y Xảo.Bạch Y Xảo lạnh mặt, đập mu bàn tay Lý Cẩu Tử.

Lý Cẩu Tử kêu ái, không nhịn được nói: "Đồ độc ác, đêm qua chúng ta còn âu yếm vậy mà."

Bạch Y Xảo gằn giọng: "Cậu còn nhắc lại chuyện đêm qua thì tôi giết cậu."

Lý Cẩu Tử chẳng sợ: "Muốn tôi không nói cũng được, nhưng tôi sắp bị chặt chân tay, không sống nổi, không đảm bảo sẽ không nói gì."

Cái loại trơ táo.

Bạch Y Xảo tức run người.

Hối hận vì dây vào Lý Cẩu Tử.

Căm hận Trần Nhị Muội bỏ trốn.

Lý Cẩu Tử là tấm chồng cô ta tìm hộ Trần Nhị Muội, đương nhiên càng đồi bại càng tốt.Nhưng đống bùn thối nát đó dây vào mình khiến Bạch Y Xảo càng thêm hận Trần Nhị Muội."

Cầm đi."

Bạch Y Xảo vứt ngân phiếu cho Lý Cẩu Tử, uy hiếp: "Cầm tiền rồi yên thân cho tôi.

Nếu cậu dám kể cho ai chuyện đêm hôm qua, tôi sẽ không tha cho cậu."

Lý Cẩu Tử sáng mắt nhặt ngân phiếu.

Hắn không biết chữ, liếm môi hỏi Bạch Y Xảo: "Bao nhiêu đây?"

"Ngân phiếu thật hay giả thế, chị cho tôi bạc đi."

Bạch Y Xảo tức muốn nổ phổi, giật gân xanh trên trán, gằn giọng: "Một trăm lượng."

Lý Cẩu Tử hớn hở, cất ngân phiếu.

Định nắm tay Bạch Y Xảo nhưng Bạch Y Xảo trở tay tát Lý Cẩu Tử: "Cút đi, còn chạm vào tôi, tôi sẽ khiến cậu không sống nổi."

Lý Cẩu Tử ôm má nhìn Bạch Y Xảo tức đỏ mặt, đècô ta vào sát tường: "Dù gì cũng cắm sừng Phương Dũng, chơi một lần rồi chơithêm lần nữa có sao đâu."
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 876: Nông phụ sống lại - Một đêm phu thê cả đời âu yếm


Chuyển ngữ: Wanhoo
Bạch Y Xảo bị Lý Cẩu Tử dồn vào tường.

Ngửi thấy mùi mồ hôi chua loét ghê tởm từ người hắn.Khi nói chuyện hở hàm răng vàng khè lại còn mắc thịt mắc rau, Bạch Y Xảo nhìn mà ngỡ mù mắt.Nghĩ đến cuộc đời mình bị hủy hoại trong tay người thế này, Bạch Y Xảo chỉ muốn giết Lý Cẩu Tử.Lý Cẩu Tử đang nhục mạ cô, Bạch Y Xảo tức run người, đôi mắt trợn trừng căng tơ máu."

Cậu cút đi cho tôi, dám hỗn với tôi tôi sẽ giết cậu."

Bạch Y Xảo đẩy Lý Cẩu Tử để bỏ đi.Lý Cẩu Tử chặn trước mặt Bạch Y Xảo, nói bỉ ổi: "Chị cho tôi một lần nữa, nếu không tôi loan tin chị tư thông với tôi."

Bạch Y Xảo lạnh giọng: "Cậu dám nói tôi sẽ giết cậu."

"Đừng vậy mà, một đêm phu thê cả đời âu yếm."

Lý Cẩu Tử ra vẻ lưu manh: "Chúng ta cũng được xem như phu thê ngoài đồng mà."

Đêm hôm qua trời tối và cũng hưng phấn quá, không tận hưởng hẳn hoi.

Bây giờ nhìn thấy Bạch Y Xảo xinh đẹp, Lý Cẩu Tử liền rục rịch.Lý Cẩu Tử giơ ngân phiếu: "Chị có tin tôi loan tin chị cho tôi tiền để kiếm đàn ông không?"

Bạch Y Xảo tức gần chết, chưa từng nghĩ có người vô liêm sỉ như hắn trên đời.Bạch Y Xảo rất hận, tại sao Trần Nhị Muội tốt số chạy thoát, tại sao cô bị cái loại chó má này làm nhục.Lý Cẩu Tử thấy Bạch Y Xảo sững sờ thì cười khà khà, sờ tay Bạch Y Xảo.

Bạch Y Xảo hất vội tay của Lý Cẩu Tử: "Lý Cẩu Tử, muốn sống thì biết điều cho tôi."

Lý Cẩu Tử sầm mặt, hét to: "Có người cần đàn ông bầu bạn lại còn cho tiền, ai ngang qua đừng bỡ lỡ."

Rất nhiều đàn ông chú ý đến bên này.

Đánh giá Bạch Y Xảo rồi phấn khởi bước qua.Bạch Y Xảo hoảng hốt suýt ngất.

Ánh mắt của những kẻ đó như lưỡi dao xẻo thịt cô.Bạch Y Xảo giơ tay che mặt bằng ống tay áo bỏ chạy, Lý Cẩu Tử đuổi theo Bạch Y Xảo."

Chỉ cần cho tôi một lần nữa, tôi hứa sẽ không gây sự."

Lý Cẩu Tử nói mà không biết xấu hổ.Bạch Y Xảo nóng máu nhìn Lý Cẩu Tử dương dương tự đắc, sao một con người lại thối nát như hắn.Nếu đánh mất Phương Dũng vì cái loại cặn bã này, chớm nghĩ thôi Bạch Y Xảo đã muốn chết.Bạch Y Xảo hít sâu, rít tiếng lạnh lẽo qua kẽ răng: "Đi khách điếm."

"Được được..."

Lý Cẩu Tử phá ra cười, cười xong nói: "Chị trả tiền, tôi không có tiền trả."

Bạch Y Xảo che mặt chỉ hở mỗi mắt đi vào khách điếm thuê phòng.Vừa mới vào trong phòng Lý Cẩu Tử đã áp sát, Bạch Y Xảo buồn nôn nói: "Cậu tắm rửa sạch sẽ được không."

"Được được..."

Lý Cẩu Tử hiện là con chó ngoan bảo sao làm vậy.Mà ví Lý Cẩu Tử với chó là sỉ nhục chó.Lý Cẩu Tử tắm rửa sạch sẽ lập tức vồ vào Bạch Y Xảo, Bạch Y Xảo ngây ngẩn sững sờ suốt quá trình.Bị Lý Cẩu Tử làm xáo trộn tất cả kế hoạch, Bạch Y Xảo không hiểu tại sao cuộc sống của mình lại thế này.Bạch Y Xảo kiêng kỵ rất nhiều thứ như thanh danh, Phương Dũng, và cả vinh hoa phú quý sau này.Lý Cẩu Tử chẳng có gì cả, không có thì không lo mất.

Bạch Y Xảo là gốm sứ tuyệt đẹp còn Lý Cẩu Tử là cục đá.Đập gốm sứ vào đá rất không đáng giá.Bạch Y Xảo rơi nước mắt.

Vốn dĩ đây là đau khổ Trần Nhị Muội phải chịu, tại sao lại đến phiên cô.Kiếp trước mình bị chặt chân, sống bằng nghề ăn xin còn Trần Nhị Muội mặc áo gấm hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Kiếp này cô lại bị Lý Cẩu Tử thối tha vấy bẩn.Không có cực hình nào đau khổ hơn cực hình này.Lý Cẩu Tử sướng xong thở phào, mồ hôi dính nhớp rơi xuống người Bạch Y Xảo.

Bạch Y Xảo oẹ một tiếng nằm bên mép giường nôn mửa.Lý Cẩu Tử biết mình là cái loại gì, Bạch Y Xảo có chê thế nào hắn cũng kệ.Lý Cẩu Tử nằm nghỉ.

Da ngực nhão, xương sườn nhô rõ xấu tệ.

Mắt còn toả sáng nhìn Bạch Y Xảo.Bạch Y Xảo nôn xong thì mặc quần áo, nói với Lý Cẩu Tử kinh tởm: "Tôi cần cậu làm một việc."

Lý Cẩu Tử nói giọng bỉ ổi: "Được, chị nói đi.

Nếu còn cho nữa thì lại tới nữa."

Bạch Y Xảo lạnh lùng: "Chúng ta xem như chung thuyền.

Nếu cậu dám bỗ bã khắp nơi để Phương Dũng biết chuyện, tôi có bị nhốt vào rọ heo thì cậu cũng sẽ bị Phương Dũng đánh chết.

Phương Dũng sẽ bắn thủng tay cậu, chân cậu, cuối cùng là đầu cậu."

Lý Cẩu Tử sợ hãi sờ đầu, hỏi: "Chị muốn tôi làm gì?"

Bạch Y Xảo nói: "Trần Nhị Muội.

Xử lý Trần Nhị Muội cho tôi.

Tốt nhất là biến Trần Nhị Muội thành vợ của cậu.

Tôi không cần biết cậu dùng cách gì, cậu phải làm nát bét thanh danh của cô ta."

Cô bị Lý Cẩu Tử làm nhục, sa lầy, không biết lừa được chuyện này bao lâu trong khi Trần Nhị Muội không bị làm sao.

Cô phải vùng vẫy trong bùn lầy còn Trần Nhị Muội sạch sẽ đứng trên bờ nhìn.Bạch Y Xảo không chịu được, cô nghi ngờ số phận trêu ngươi muốn cho Phương Dũng và Trần Nhị Muội nối lại tình xưa.

Còn cô thân là vợ của Phương Dũng nhưng bị làm nhục.Phương Dũng mà biết chuyện chắc chắn sẽ bỏ cô, khi ấy Phương Dũng sẽ ở bên Trần Nhị Muội.Càng nghĩ khuôn mặt Bạch Y Xảo càng dữ tợn.

Cô không bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra.

Kiếp trước bị chồng bỏ, cô không cho phép kiếp này bị Phương Dũng bỏ.Đến giờ Bạch Y Xảo vẫn trách người khác.

Nếu cô ta không muốn hại Trần Nhị Muội, không thuê thằng tồi Lý Cẩu Tử, tự dây vào Lý Cẩu Tử thì sao có ngày hôm nay.Đã cưới Phương Dũng tại sao cứ phải nhẫn tâm với Trần Nhị Muội như thế?Lý Cẩu Tử không nhịn được hỏi: "Trần Nhị Muội làm gì chị mà chị phải làm thế với nó?"

"Cậu không cần quan tâm.

Tóm lại tôi cần cậu xử lý Trần Nhị Muội."

Bạch Y Xảo mở cửa rời đi.Lý Cẩu Tử lấy ngân phiếu ra cười khà khà, búng ngón tay nói: "Không ngờ con mẹ này giàu thế."

Lý Cẩu Tử mặc quần áo mang tiền đi ăn chơi đàn đúm.

Về chuyện xử lý Trần Nhị Muội, đợi ăn chơi xong rồi tính.Bạch Y Xảo ghé tửu lầu tắm rửa rồi vào tiệm thuốc mua ít thuốc lấy cớ bôi vết thương, xong việc mới lên xe bò về thôn.Về đến thôn, nhìn thấy Ninh Thư đang cắt cỏ bênbờ ruộng, Bạch Y Xảo lập tức trừng mắt hung dữ.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 877: Nông phụ sống lại - Mặt dày


Chuyển ngữ: Wanhoo
Bạch Y Xảo tức run người, nhìn chằm chằm Ninh Thư.Tại sao cô bẩn thỉu còn Trần Nhị Muội sạch sẽ.

Tại sao cô phải hứng chịu tất cả những gì vốn thuộc về Trần Nhị Muội.Kiếp trước đã sang giàu, lẽ nào kiếp này vẫn được giàu sang?Ông trời mới bất công làm sao.

Vốn dĩ Phương Dũng là vị hôn phu của cô, vậy mà kiếp trước Trần Nhị Muội cưới vị hôn phu của cô.

Kiếp này cô và Phương Dũng đã lấy nhau nhưng cô bị Lý Cẩu Tử làm nhục, chuẩn bị nhường vị trí cho Trần Nhị Muội.Ninh Thư ngoảnh lại thấy Bạch Y Xảo mặt mũi dữ tợn thì cười tươi roi rói, chào hỏi cô ta: "Chị Phương đấy à."

Ninh Thư đeo sọt đi tới hỏi Bạch Y Xảo: "Sao chị nhìn em như thế?"

Bạch Y Xảo thôi không nhìn nữa, đi lướt qua vai Ninh Thư.

Xem cô đắc chí được bao lâu, kể cả tôi đã bị Lý Cẩu Tử làm nhục thì cũng không bao giờ cho cô Phương Dũng.Ninh Thư mỉm cưỡi đeo sọt về nhà.

Hạn hán nên trong sọt chỉ có ít cỏ vàng.Cứ thế này gà vịt cũng không có gì để ăn.Đồng ruộng nứt toác, mạ héo vàng.Ninh Thư về đến nhà cắt cỏ cho gà ăn rồi tìm kiếm đồ đựng nước.Nước giếng sụt nhanh quá, không có nước không sống nổi.Đột ngột lấy nước ra sẽ khiến cả nhà nghi ngờ, thế nên nhiệm vụ đầu tiên của cô là đi lấy nước.Ninh Thư cố gắng để dành, sau này mà hết nước, lén lấy nước ra cũng không bị nghi ngờ.Trong bữa cơm trưa, Ninh Thư nói với ông Trần: "Hết đồ cho gà lợn ăn rồi, cha giết hết chúng nó đi ạ."

Ông Trần sẽ chẳng bao giờ cho gà vịt ăn lương thực.Bà Lý nói: "Em cũng thấy giết dần được rồi."

Ông Trần thở dài: "Thời tiết năm nay kiểu gì thế này.

Nơi thì hạn hán nơi thì lũ lụt.

Nghe nói có nơi lụt ngập cả nhà.Ông Trần than: "Sắp loạn rồi."

Các cụ hay ví hiện tượng tự nhiên với điềm báo.

Trời có dị tượng ắt xuất hiện yêu nghiệt.

Thường thì bá tánh hiểu là ông trời giáng họa, bách tính ăn không đủ no lại thêm triều đình bóc lột nghiêm trọng sẽ giương cờ tạo phản.Các cụ thì nghĩ trời đang phạt.Nghĩ thế nào cũng được, triều đình mục nát cần lật đổ để xây dựng triều đại mới.

Tính ra cũng giống trời phạt.Mẹ kiếp, Ninh Thư đến đau đầu vì cái sự mình lằng nhằng của mình.Trần Lực hỏi ông Trần: "Thuế lương năm nay tính sao cha?

Thời tiết cứ thế này chắc là chúng ta sẽ được miễn nhỉ."

"Anh nhầm rồi."

Ninh Thư nói: "Chỉ có bóc lột gấp đôi.

Có nơi bạo loạn, triều đình cần quân phí, quân lương để đàn áp.

Những thứ đó tính hết trên đầu chúng ta, quan to đè đầu quan bé, e là thuế năm nay nặng chưa từng có."

Triều đình chia bè kéo cánh, quan viên muốn lấp đầy hầu bao, ai ai cũng tích góp nhân lúc loạn lạc."

Trời ạ, thế thì sống thế nào?"

Trần Lực buồn bã."

Năm nay trả thuế bằng tiền."

Ông Trần nói: "Lương thực đắt lắm."

Ninh Thư không có ý kiến.

Sức mạnh một cá nhân vô cùng yếu ớt trước một đất nước, trước xu hướng của thời đại.Trần gia có tiền bán nhân sâm, kiểu gì cũng chống đỡ được, người nhà cô không lo lắm.Không lo miếng ăn là có sức khỏe đối phó Lý Cẩu Tử và Bạch Y Xảo.Lý Cẩu Tử và Bạch Y Xảo đã ăn nằm với nhau.

Với cái tính khốn nạn của Lý Cẩu Tử, hắn sẽ bám dính Bạch Y Xảo.Bạch Y Xảo là chủ của tửu lầu, Lý Cẩu Tử mà biết sẽ vui lắm đây.Đêm, Ninh Thư đến nhà Lý Cẩu Tử.

Lý Cẩu Tử không có ở nhà, không biết chơi bời chốn nào.Chắc do đã xảy ra quan hệ với Bạch Y Xảo nên bắt được thóp của cô ta.Đúng như Ninh Thư đoán, Lý Cẩu Tử đang dùng tiền Bạch Y Xảo đưa để đi đánh bạc.Có một trăm lượng nhưng hắn không trả nợ, mà vào tiền trang quy đổi ra bạc đi ăn sơn hào hải vị rồi đùa giỡn với mấy em gái lầu xanh.Thấy không còn bao nhiêu tiền liền định kiếm lại thông qua con đường cờ bạc, kết quả chơi rỗng túi.Lý Cẩu Tử hết tiền lại đi vay nặng lãi để chơi tiếp, cuối cùng bị người của sòng bạc đá ra ngoài.Lý Cẩu Tử hết tiền mới nhớ ra mình vẫn chưa trả nợ cũ, nay lại nợ thêm một trăm lượng.

Không nhịn được gãi đầu, bị chặt chân tay sẽ đau lắm.Sáng hôm sau, Lý Cẩu Tử nôn nóng về thôn tìm Bạch Y Xảo.Bạch Y Xảo đang rất não nề vì làm chuyện có lỗi với Phương Dũng, cho nên dịu dàng, để ý Phương Dũng hơn.Cô sợ sẽ bị vứt bỏ như kiếp trước.Cô sợ Phương Dũng biết sự thật, sợ Phương Dũng không vui.

Trước đây Bạch Y Xảo còn hơi bướng bỉnh nhưng đó là thú vui giữa vợ chồng.

Hiện giờ không biết hình dung Bạch Y Xảo thế nào.Cô ta hèn, vô cùng hèn.Phương Dũng cứ thấy Bạch Y Xảo là lạ, không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc em bị làm sao?"

Bạch Y Xảo bị hỏi thì rùng mình, cười bảo: "Em không sao."

Phương Dũng chỉ chau mày lắc đầu: "Dạo này em gầy quá, không có sức sống gì cả.

Việc nhà cứ để đó anh về làm.

Hay là em khó chịu ở đâu?"

Bạch Y Xảo sờ má, đè nén hoảng hốt, nheo mắt cười: "Không sao mà, chắc do trời nóng quá nên không có tinh thần."

Phương Dũng chỉ nghĩ Bạch Y Xảo không chịu được trời nóng, hắn dặn: "Đừng phơi nắng, việc nhà không làm được cứ để đó anh về làm.

Đợi anh giết được con hổ trắng kia sẽ mua ít vải thoáng khí may cho em mấy bộ quần áo."

Mặc quần áo dệt từ sợi đay rất nóng.Bạch Y Xảo nhìn Phương Dũng, người cũng như việc chỉ sợ bị so sánh.

Lý Cẩu Tử nắm được thóp bóc lột cô thậm tệ, còn Phương Dũng thì rất tốt với cô.Không thể đánh mất Phương Dũng.Bạch Y Xảo dặn dò Phương Dũng: "Hổ rất nguy hiểm, không săn được thì chạy nhé anh."

Sau khi Phương Dũng đi, Bạch Y Xảo thấy Lý Cẩu Tử lại tìm mình mà sợ hết hồn.

Nghe Lý Cẩu Tử đòi hai trăm lượng, Bạch Y Xảo bùng lên sát khí."

Tôi đã cho cậu một trăm lượng trả nợ còn gì?"

Cổ họng ngai ngái, Bạch Y Xảo muốn khạc ra máu.Lý Cẩu Tử nói: "Một trăm lượng không đủ.

Lãi chồng lãi, tôi định dùng một trăm lượng để đánh bạc kiếm đủ tiền."

Bạch Y Xảo tức choáng váng.Lý Cẩu Tử là một thằng đốn mạt, thối tha."

Chị Bạch trả tiền giúp tôi một lần nữa được không?"

Lý Cẩu Tử nói: "Chỉ cần chị giúp tôi khoản này, tôi sẽ xử lý Trần Nhị Muội cho chị, khiến Trần Nhị Muội bị tất cả mọi người khinh bỉ."

"Cậu có gì để tôi tin?"

Tức giận tột cùng, bấtbình, sợ hãi, bi ai, các cảm xúc làm rối lòng Bạch Y Xảo.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 878: Nông phụ sống lại - Thu thuế lương


Chuyển ngữ: Wanhoo
Cái đồ chó má!Bạch Y Xảo biết Lý Cẩu Tử là loại người gì, hắn chỉ muốn lừa tiền của cô.Nhưng tại sao cô lại dây vào cá loại chó má này.Rõ ràng hắn ta nên là trượng phu của Trần Nhị Muội.

Trần Nhị Muội giàu sang ở kiếp trước cần phải trả nợ ở kiếp này.Bạch Y Xảo lạnh lùng: "Lý Cẩu Tử, đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì."

"Chị không cho tiền tôi sẽ khiến chị bị tất cả mọi người chửi rủa."

Lý Cẩu Tử uy hiếp: "Chị chỉ có thể tin tôi."

"Tôi sống vui chị mới sống khỏe.

Không thì cá chết lưới rách."

Lý Cẩu Tử cậy mình bắt được thóp của Bạch Y Xảo, thản nhiên uy hiếp cô ta.Bạch Y Xảo hít sâu: "Cậu xử lý Trần Nhị Muội cho tôi trước, tôi sẽ cho cậu tiền."

Nghe ra Bạch Y Xảo có tiền, Lý Cẩu Tử sáng mắt: "Chị đưa tiền cho tôi trước, chuyện của Trần Nhị Muội cần bàn kỹ hơn."

Bạch Y Xảo sống hai đời nào có chuyện không biết Lý Cẩu Tử lừa mình.

Cô nói lạnh lùng: "Chưa xử lý Trần Nhị Muội thì một xu tôi cũng không cho cậu."

"Tôi sắp bị người cho vay nặng lãi chặt chân tay.

Chỉ cần tôi không chết, tôi sẽ nói chuyện chị vụng trộm với tôi mà chính chị là người tìm tôi trước."

"Rõ ràng là cậu làm nhục tôi."

Bạch Y Xảo bị Lý Cẩu Tử đổi trắng thay đen thì tức run người.Lý Cẩu Tử thờ ơ: "Tóm lại chị vẫn sẽ bị bêu rếu là đãng phụ."

Bạch Y Xảo trợn trừng đôi mắt hận thù nhìn Lý Cẩu Tử.Lý Cẩu Tử thấy Bạch Y Xảo không cho tiền thì lục lọi người Bạch Y Xảo làm cô sợ chết khiếp.Bị người ta nhìn thấy thì chết dở.Bạch Y Xảo tức tối nói: "Đợi đó cho tôi."

Lý Cẩu Tử sờ cằm: "Còn có lãi một trăm lượng nữa."

Bạch Y Xảo lảo đảo vào nhà lấy ngân phiếu.Lý Cẩu Tử cầm được ngân phiếu thì chạy mất dạng.Mới đó đã bay ba trăm lượng, mất một nửa số tiền tích góp của cô.

Biết bao nhiêu người cả đời chưa thấy nhiều tiền thế này.Bạch Y Xảo muốn giết Lý Cẩu Tử nhưng Trần Nhị Muội chưa bị Lý Cẩu Tử làm nhục, cô không cam lòng.Giữ lại Lý Cẩu Tử chỉ để xử lý Trần Nhị Muội.

Chỉ khi kéo Trần Nhị Muội xuống bùn, Phương Dũng và Trần Nhị Muội mới chấm dứt hoàn toàn.Càng bị Lý Cẩu Tử làm cho ghê tởm, Bạch Y Xảo càng biết Phương Dũng tốt thế nào.

Cô sống lại vì Phương Dũng, cô phải sánh vai cùng Phương Dũng.Lần này Lý Cẩu Tử biết điều cầm tiền trả nợ.

Còn dư rất nhiều tiền đủ cho hắn tiêu dao một thời gian.Ngày qua ngày Bạch Y Xảo đợi Lý Cẩu Tử bám dính Ninh Thư, hắt nước bẩn lên người Ninh Thư nhưng Lý Cẩu Tử không hề về thôn.Bạch Y Xảo tức nổ phổi.

Lý Cẩu Tử hết tiền mới ló mặt về làng.Lý Cẩu Tử coi cô là tiền trang.Bạch Y Xảo giấu nhiều việc trong lòng, ưu sầu không nuốt trôi cơm.

Ngày nào còn đầy đặn giờ trông mặt mũi tái nhợt, ốm yếu.Cô rất áp lực.Phương Dũng thấy vậy mới hỏi Bạch Y Xảo bị làm sao.

Bạch Y Xảo luôn nói không sao, Phương Dũng đành bắt động vật trên rừng bồi bổ cho cô.Khác với Bạch Y Xảo lo lắng, Ninh Thư sống dễ thở hơn nhiều.

Ngoài làm việc nhà thì chính là đọc sách thuốc.Trần Lực hỏi Ninh Thư biết chữ à.Ninh Thư bảo không biết, thi thoảng hỏi người viết thư hộ trên thị trấn thôi.Trần Lực bị nói vòng vo làm cho nhức đầu, mặc kệ Ninh Thư đọc sách gì, hắn hỏi Ninh Thư: "Anh định đầu quân."

Ninh Thư nói mà không ngẩng đầu lên: "Cha sẽ không đồng ý.

Anh là con trai trong nhà cần nối dõi tông đường, anh nằm mơ đi."

Trần Lực: ..."

Anh sợ bị gọi nhập ngũ, khả năng cao anh sẽ bị gọi."

Trần Lực nói: "Anh muốn tham gia quân khởi nghĩa."

"Nói nhỏ thôi."

Ninh Thư đến phải nhắc nhở: "Có là quân triều đình hay quân khởi nghĩa đều có thể chết.

Anh không nối dõi tông đường cho nhà mình, cha sẽ đánh gãy chân anh."

Không phải ai cũng may mắn quật khởi như Phương Dũng.

Với chỉ số thông minh của Trần Lực, chắc chắn sẽ trở thành quân tốt thí.Người thật thà không thích hợp trong môi trường quân đội.

Bởi không chỉ cần đề phòng kẻ địch mà còn phải đối mặt với các phe cánh trong quân doanh.Không thể nào tưởng tượng được Trần Lực đi đầu quân sẽ trở thành người thế nào.

Có thể trở thành người khôn ngoan nhưng trước hết cần giữ cái mạng.Quân khởi nghĩa điều kiện thiếu thốn, không có cái ăn cái mặc, nhưng lá cờ khởi nghĩa của họ được lòng bách tính.Trần Lực thở dài, không nói nữa.Sống sót trong thời loạn vô cùng khó, có người muốn đi đánh giặc để đánh cược tiền đồ.

Trần Lực là vì gì?Thùng thùng thùng...Bỗng nhiên có tiếng gõ trống.Trần Lực đứng dậy nói: "Trống của quan nha, huyện nha có chuyện."

Trần Lực nhăn mặt: "Chỉ sợ không phải chuyện tốt lành."

Một lúc sau có người vào nhà, hớt hải nói với Trần Lực: "Cha cháu đâu rồi, ra đầu làng đi, người ở quan nha cần thông báo."

"Chuyện gì thế chú lý trưởng?"

Trần Lực hỏi."

Chuyện thuế lương."

"Nhưng vẫn chưa đến mùa thu hoạch với lại hoa màu chết hết rồi, làm gì thu hoạch được gì."

Trần Lực bất bình hỏi: "Kể cả không hạn hán thì đến tháng hai mới thu thuế lương chứ?"

Ninh Thư mím môi, có nghĩa là quốc khố đang rỗng.

Chiến sự căng thẳng, mặc dù vùng này không bị ảnh hưởng nhưng sẽ có rất nhiều dân tị nạn đổ về.Chiêng trống gõ ngày càng dồn dập, ông Trần đang làm đồng phải trở về tập hợp ngoài cổng làng.Ninh Thư và bà Lý cũng đi cùng.

Hai nha dịch một người xách chiêng, một người cầm văn thư.Ninh Thư nhìn một vòng xung quanh, nhìn thấy Phương Dũng và Bạch Y Xảo.

Một thời gian không gặp Bạch Y Xảo xuống tinh thần rất nhiều.Mặc mũi tái nhợt, phiền muộn ra mặt.

Không còn dáng vẻ đắc thắng, tài trí hơn người như trước.Lý Cẩu Tử là thằng tồi, bám vào phụ nữ là sẽ hút cạn máu người ta.

Trần Nhị Muội cũng vậy, ba mươi tuổi bị hành hạ đến chết.

Bạch Y Xảo hiện giờ không bỏ được Phương Dũng.

Nghĩ mọi cách lừa Phương Dũng, vừa sợ vừa lo, đau khổ vô cùng.Gậy ông đập lưng ông.Cảm nhận được có người nhìn mình, ngoảnh lại thấy là Ninh Thư.

Không biết có phải ảo giác không mà Bạch Y Xảo thấy Trần Nhị Muội xinh hơn.Lạnh lùng, trầm ổn, biết chừng mực, làm Bạch Y Xảo vô cùng nhạy cảm.Bạch Y Xảo cảm thấy nguy cơ vô cùng, cứ cảm thấyNinh Thư đang nhìn Phương Dũng.

Bất giác kéo cánh tay Phương Dũng, để PhươngDũng chỉ nhìn mình.
 
Ninh Thư (801-1000)
Chương 879: Nông phụ sống lại - Trở mặt


Chuyển ngữ: Wanhoo
Bạch Y Xảo căng thẳng, kéo mạnh ống tay áo của Phương Dũng, cô vô cùng lo lắng.Bạch Y Xảo rối lòng, bận tâm nhiều thứ quá thành ra vướng víu chân tay.Phương Dũng bị kéo áo ngoảnh sang, cúi xuống hỏi: "Sao thế?"

Bạch Y Xảo cười miễn cưỡng: "Không sao ạ."

Phương Dũng giơ tay áo che nắng cho Bạch Y Xảo, Bạch Y Xảo cay khóe mắt.Phương Dũng thế này khiến Bạch Y Xảo hận đắng hận cay Trần Nhị Muội và Lý Cẩu Tử.Cũng hận ông trời, tại sao ước mơ của cô không thành hiện thực.Chẳng lẽ cho sống lại để bị bỏ rơi một lần nữa?Ninh Thư rời mắt khỏi Bạch Y Xảo, cô nhìn hai nha dịch."

Đến đủ rồi chứ."

Nha dịch nói: "Bây giờ sẽ đọc dụ chỉ của triều đình."

Nha dịch nói: "Hiện tại cần đóng thuế lương.

Thuế lương tính theo đầu người mỗi nhà, một người ba thạch.

Nếu nộp tiền thì mỗi người bốn lượng bạc."

"Tốt hơn hết là nộp lương thực, nhà có lương thực gì, cũ hay mới đều được."

Nghe thông báo thu thuế cao, dân làng ai cũng hoang mang kêu ca.Ninh Thư cũng ngạc nhiên sững cả người.

Mặc dù đã lường trước sưu thuế sẽ rất cao nhưng không ngờ cao thế này.

Một thạch tương đương với khoảng chín mươi cân, tức một người phải đóng gần ba trăm cân lương thực.Nhà họ Trần có bốn người phải đóng một nghìn hai trăm cân lương thực.

Cổ đại thu hoạch không cao, chỉ được khoảng mấy trăm cân, huống hồ đang hạn hán lấy đâu ra lương thực.Còn về bốn lượng bạc, dân nghèo tích cả năm không được nhiều tiền như thế.

Mà không, có tích hai, ba năm cũng không nổi.Mỗi người bốn lượng bạc, triều đình đúng là trêu ngươi bách tính, từ lớn đến bé bóc lột dân chúng.Làm vậy chẳng khác nào ép dân tạo phản.Nha dịch lại nói gì mà trung quân ái quốc, quốc gia đang nguy nan cần đóng góp sức lực.

Lại mắng quân tạo phản, chỉ cần bắt được quân tạo phản sẽ lăng trì.Nha dịch bảo mọi người về nhà chuẩn bị, mười ngày sau quay lại thu tiền, thu lương thực.Ninh Thư lắc đầu ngán ngẩm.

Ông trời muốn con người phát điên trước khi tiêu diệt con người.

Triều đình điên thật rồi, không cho bách tính đường sống.

Vì để sống sót, bách tính nổi loạn khởi nghĩa là chuyện quá đỗi bình thường.Bạch Y Xảo liếc nhìn Ninh Thư, thấy Ninh Thư nhăn mặt ngưng trọng thì bật cười.

Trong nhà có hơn trăm lượng bạc lại còn giả vờ lo toan.Lại thấy những người họ Trần khác nhẹ nhõm, Bạch Y Xảo bỗng gọi: "Nha dịch đại ca."

Nghe thấy giọng của Bạch Y Xảo, Ninh Thư nhìn cô ta.

Bạch Y Xảo tỏ vẻ nham hiểm, cô có dự cảm xấu.Bạch Y Xảo nhìn Ninh Thư, nói với nha dịch: "Có một nhà có thể nộp thuế."

Bạch Y Xảo chỉ Ninh Thư: "Trần gia đào được một cây nhân sâm, bán được nhiều tiền lắm."

Bạch Y Xảo vừa dứt lời, dân làng đổ dồn con mắt khó hiểu vào người họ Trần.

Họ ghé tai nhau xì xào, còn nói nhà này ém kỹ quá.Không nhà nào đóng nổi sưu thuế, thậm chí miếng ăn còn chẳng đủ.

Trong khi Trần gia bán được nhân sâm được bao nhiêu tiền.Phải trải qua mới biết sợ, có nghèo thì mới biết lo.

Dân làng chỉ muốn nộp đủ thuế để sống yên bình, Trần gia bỗng nhiên dư dả quá mức nên bị mọi người nhìn chằm chằm.Nha dịch sáng mắt, tham lam ra mặt.Ông Trần xụ mặt khó chịu nhìn Phương Dũng và Bạch Y Xảo, Trần Lực muốn xông lên đánh Bạch Y Xảo."

Bạch Y Xảo, cô nói linh tinh gì đấy?"

Trần Lực xắn tay áo hét về phía Bạch Y Xảo.Phương Dũng kéo Bạch Y Xảo ra sau lưng, Ninh Thư bình tĩnh ngăn cản Trần Lực đang xúc động.Phương Dũng cũng rất khiếp đảm, hai nhà đã bàn xong chuyện này, hắn không ngờ Bạch Y Xảo lại nói ra chuyện ấy ở đây."

Y Xảo."

Phương Dũng nhăn mặt, không hiểu tại sao Bạch Y Xảo lại hại người ta hại cả nhà mình.Phương Dũng cau có, Bạch Y Xảo run run mím môi nói: "Những gì tôi nói đều là sự thật."

Ninh Thư thở dài, nói với nha dịch đang rục rịch: "Đúng là nhà tôi đào được một cây nhân sâm nhưng có phần của thợ săn Phương Dũng."

"Nhân sâm bán cho Tế Thế Đường ở thị trấn với giá hai trăm lượng.

Nha dịch đại ca có thể đến đó kiểm chứng.

Hai trăm lượng này được chia cho nhà tôi và nhà anh Phương."

Nha dịch và dân làng nhìn Phương Dũng và Bạch Y Xảo.Phương Dũng vuốt mặt.

Thế mới nói Bạch Y Xảo làm việc hại người hại mình.

Hắn biết kết quả sẽ thế nào, đang định nói lại bị Ninh Thư tranh trước."

Bởi vì Phương Dũng phát hiện nhân sâm, Phương Dũng nhận phần nhiều cầm một trăm năm mươi lượng, nhà tôi cầm năm mươi lượng."

Ninh Thư nói bình tĩnh.Họ Trần nghe Ninh Thư nói có sững sờ nhưng không phản bác.Họ Phương bất nhân trước, không thể trách nhà họ bất nghĩa.Phương Dũng khó chịu khi nghe Ninh Thư nói đưa cho nhà mình một trăm năm mươi lượng.

Bạch Y Xảo tức xanh mặt, chỉ vào mặt Ninh Thư, hét: "Trần Nhị Muội cô nói linh tinh gì đó.

Rõ ràng là nhà cô nhận phần nhiều, nhà tôi được chia một trăm năm mươi lượng bao giờ."

Ninh Thư nhún vai: "Thấy chưa, chị thừa nhận nhà chị có được chia tiền."

Bạch Y Xảo tức ná thở, Phương Dũng kéo Bạch Y Xảo, Bạch Y Xảo loạng choạng suýt vồ đất.Bạch Y Xảo hơi tủi thân, biết mình gây họa nên cúi đầu im lặng."

Nha dịch..."

"Nha dịch đại ca."

Ninh Thư ngắt lời Phương Dũng, hành lễ với hai nha dịch: "Trần gia sẵn sàng nộp một trăm lượng bạc, mong nha dịch đại ca xem xét giảm bớt thuế thu mỗi nhà."

Phương Dũng cũng bất đắc dĩ, chắp tay nói với nha dịch: "Phương gia cũng đồng ý nộp năm mươi lượng."

Nha dịch bất mãn: "Đã cùng chia, người ta nộp một trăm lượng mà sao anh chỉ nộp năm mươi lượng?"

"Chẳng phải là vì..."

Bạch Y Xảo đang định nói lại bị Phương Dũng kéo.Phương Dũng khó xử: "Nhà tôi nghèo khó cầm tiền mua đồ chỉ còn ngần này."

Nha dịch nói: "Còn bao nhiêu đưa hết bấy nhiêu.

Chúng tôi về bẩm lại với quan phụ mẫu, nhất định quan phụ mẫu sẽ khen ngợi hai nhà."

Ninh Thư: ...Câu này không khác gì đánh rắm, không tin được.Cuối cùng Phương Dũng nộp bảy mươi lượng bạc, hai nha dịch thu gần mười cân bạc đắc chí ra về.Dân làng cảm kích ông Trần vô cùng, ông Trần chưa từng được mát mặt thế này, vừa tự hào lại cũng xoắn xuýt.Bao nhiêu tiền như thế.Vừa về đến nhà, Trần Lực đã bực bội: "Bạch Y Xảotrông thì xinh đẹp, dịu dàng, không ngờ lòng dạ độc ác."
 
Back
Top Bottom